Đan Vũ Càn Khôn - Hỏa Thụ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 86: Thủy Kỳ Lân.


      Oanh! Lập tức móng vuốt Thủy Kỳ Lân cực lớn muốn lần nữa chụp lấy, Tần Phàm nào dám đứng im, vội vàng toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ phóng về phía Võ sư thiếu niên kia.


      - Lão đầu, Huyền Trọng vực cao nhất!


      Tần Phàm bên chạy, bên truyền với Cổ Mặc, trong khoảng thời gian này vẫn tu luyện trong Huyền Trọng vực gấp 10 lần, rất thích ứng với nó rồi!


      Rống!


      Hư ảnh Thủy Kỳ Lân kia kêu to tiếng, cao cao nhảy lên, sau đó "Oanh" cái lần nữa rơi xuống đất, mắt đất nơi nó rơi xuống bị sụp lún, bắt đầu đứt gãy khắp nơi, vậy mà sụp đổ xuống khối. Tốc độ của Thủy Kỳ Lân này cũng nhanh lắm. nhưng lực lượng lại lớn đến kinh người.


      Tần Phàm vội vàng triển khai Lưu Tinh Bộ né tránh, nhưng cũng thiếu chút nữa bị cước này dẫm lên người, bị đá văng lên trúng khiến khắp người đau nhức. Mà lại nhìn người nọ của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn lại may mắn như vậy, bị Huyền Trọng vực gấp 12 lần của Cổ Mặc bao phủ, còn chưa kịp phản ứng bị Thủy Kỳ Lân dẫm cước xuống dưới đất, sinh tử biết.


      - Cái này...


      Tần Phàm có chút gì, thể tưởng được Võ sư kia của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vậy mà lại dùng được, trong nháy mắt bị đập bẹp, giờ viện quân lại chưa đến, ngược lại lâm vào cảnh phải chiến đấu mình rồi.


      - Aizz, xem ra chỉ có thể để lão phu chống đỡ nó chút, ngươi tìm cơ hội thu Ma Chủng lại. Nhớ chú ý mà ta với ngươi chưa?


      Cổ Mặc lúc này bất đắc dĩ , sau đó liền thấy thân ảnh của chậm rãi thành hình trong khí, võ khí trải rộng toàn thân tạo thành tầng võ giáp, đây chính là trạng thái chiến đấu.


      Kỳ linh hồn thể tuy rằng có được thân thể huyết nhục như người, nhưng lại do linh khí cấu thành, cũng thuộc về thể, cũng bị thương tổn. Cũng giống như ngọn lửa kia, chính là do hỏa nguyên lực cấu thành, nhưng nếu bị gió thổi qua yếu bớt chút, tuy rằng rất nhanh hồi phục lại, nhưng đó là do có củi tiếp tục cung cấp vào, thực tế năng lượng của nó bị hao tổn, nếu như gió lớn thêm chút nữa, vậy ngọn lửa này bị dập tắt. Linh hồn thể cũng có đạo lý như vậy, nếu như bị trùng kích cũng bị thương, nếu như tổn thương đủ lớn, vậy linh hồn rất có thể tiêu tán.


      - Lão đầu, vậy ngươi cẩn thận chút, nên cậy mạnh.


      Tần Phàm gật đầu, sau đó có chút lo lắng , dù sao tuy rằng Cổ Mặc từng là Võ Thánh, nhưng giờ chỉ mới khôi phục lại thực lực Võ sư thôi, vẫn còn chênh lệch đoạn với Thủy Kỳ Lân này.


      - Hắc hắc, dù sao ta cũng chỉ còn cái thân già khọm này!


      Cổ Mặc khỏi có chút ấm lòng, ngược lại lâu như vậy rồi mới nghe Tần Phàm lời như thế. xong, đề thân bắn lên, vậy mà thoáng cái nhảy lên người Thủy Kỳ Lân.


      Tần Phàm khỏi có chút trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc :


      - Lão đầu vậy mà mạnh như vậy?


      Nhưng đảo mắt liền dở khóc dở cười, nguyên lai lão nhân này chỉ bị Thủy Kỳ Lân dùng sức ném cái ngã lăn quay dưới mặt đất, dù sao cũng còn là Võ Thánh năm đó nữa a!


      - Còn đứng ì ra đó làm gì! Nhanh lên !


      Lúc này Cổ Mặc có chút chật vật đứng lên khỏi mặt đất, mặt già đỏ lên, lớn tiếng quát với Tần Phàm.


      - Tốt!


      Tần Phàm chần chờ nữa, vội vàng triển khai Lưu Tinh Bộ chạy nước rút về chỗ sáng lên ở chính giữa, ở khoảng cách này, hào quang màu xanh nhạt rất là chói mắt, khiến người căn bản cách nào nhìn gần, cũng nhìn lắm đó đến cùng là vật gì.


      Nhưng ngay khi Tần Phàm vừa vặn chạy chừng 10m, liền nghe tiếng gầm giận dữ truyền đến, nhưng nó cũng để ý đến Cổ Mặc, ngược đuổi về phía Tần Phàm, nó phát nhân loại này đến gần nơi nó thủ hộ.


      - Súc sinh, trở lại cho ta!


      Cổ Mặc lần nữa phi thân lên, lúc này lại trực tiếp nhảy lên đầu Thủy Kỳ Lân, quyền đánh về phía mắt nó, Thủy Kỳ Lân bị đau, lập tức quơ ra vuốt, hoàn toàn đập Cổ Mặc xuống mặt đất, sau đó lại muốn đạp tới cước, bất quá lại bị Cổ Mặc tránh được.


      Tần Phàm tuy rằng sau khi nghe thấy tiếng biết Cổ Mặc lại bị lần nữa đánh rớt xuống đất, bất quá cũng có thời gian quay đầu nhìn xem, bởi vì phải mau chóng lấy được Ma Chủng, như vậy Cổ Mặc ngược lại càng thêm an toàn!


      - Súc sinh, đến đuổi theo bản Võ Thánh là được rồi!


      Cổ Mặc lần nữa nhảy lên, quyền đánh tới bụng Thủy Kỳ Lân, cố ý muốn chọc giận Thủy Kỳ Lân để nó đuổi theo .


      30m!


      20m!


      Chỉ còn lại 10m!


      Nhìn mục tiêu càng ngày càng gần, Tần Phàm cơ bản có thời gian đoán chừng tranh đấu đằng sau nữa.


      Bành! Cổ Mặc lại lần nữa bị đập bay, sau đó Thủy Kỳ Lân liều lĩnh chạy vội về phía Tần Phàm, nhảy lên cao cao, nháy mắt sau đó liền muốn đạp lên người Tần Phàm!


      - Hắc hắc, Khiên Dẫn Thuật!


      Cổ Mặc rất nhanh đứng lên, thần sắc chật vật, khí tức có chút suy yếu, giống như bị thương , nhưng lại bỗng sử xuất ra Khiên Dẫn Thuật, đơn giản liền kéo thân thể cực lớn của Thủy Kỳ Lân lại chút! Vẻn vẹn chỉ thoáng phát, nhưng vậy cũng đủ rồi!


      Năm mét!


      Ba mét!


      Vươn tay là có thể chạm vào rồi!


      Con mắt Tần Phàm sáng , đón lấy hào quang bích lục mãnh liệt, tựa hồ mơ hồ thấy được bên trong hào quang có hư ảnh thú hồn ngoại hình thập phần tương tự Thủy Kỳ Lân, chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng lại tản ra hào quang vô cùng chói mắt.


      Phanh!


      Thú hồn Thủy Kỳ Lân rất nhanh thoát khỏi Khiên Dẫn Thuật của Cổ Mặc, móng vuốt cực lớn từ trời giáng xuống. Tần Phàm bỗng cảm nhận được nguy cơ vô cùng mãnh liệt, thân hình sinh sinh địa lướt ngang qua nửa mét, nơi Thủy Kỳ Lân rơi xuống đại địa toái liệt, đá vụn bay tứ tung, ít đá vụn đánh lên người tạo thành ít miệng vết thương, nhưng lại hoàn toàn tránh khỏi kích trí mạng.


      Tuy rằng cảm giác miệng vết thương chảy máu, nhưng Tần Phàm hoàn toàn để ý đến, chỉ phi thân đánh tới hào quang thần bí kia, trong tốc độ ánh sáng, tay của duỗi vào, đụng phải hư ảnh có chút lạnh buốt kia.


      Cũng cùng lúc đó, thú hồn Thủy Kỳ Lân liền hóa thành đạo lục quang, về tới nơi trước kia!


      Oanh! Tần Phàm đột nhiên cảm thấy trong đầu nổ tung lên, sau đó cỗ ý niệm bành trướng mãnh liệt trùng kích tới , nháy mắt sau đó, trong đầu liền vang lên thanh uy nghiêm:


      - Phàm nhân, ngươi là muốn kế thừa ý chí của ta sao?


      Đồng thời lúc này, hình ảnh cổ xưa cũng hiển trong ócTần Phàm:


      mảnh chiến trường vô biên, trống trận nổi lên bốn phía, khắp nơi đều là chém giết cùng tàn sát, nhân loại, thú, thần, ma... Đại địa văng tung tóe, núi cao sụp đổ, Giang Hải khô, thây ngang khắp đồng, bạch cốt chồng chất...


      Huyết tinh, điên cuồng, bạo ngược, hủy diệt các loại khí tức mặt trái tản khắp chiến trường...


      Kim Giáp Thần Nhân uy phong lẫm lẫm, tay cầm trường đao, nổi giữa trung, khinh thường chúng sinh, mỗi đầu thú đánh giết tới đều bị đao chém thành hai nửa, thể địch nổi.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 87: Thần phục cùng chinh phục.


      Nhưng vào lúc này, Cự Thú uy vũ như từ trời giáng xuống, móng vuốt cực lớn thoáng cái đập Kim Giáp Thần Nhân kia xuống đất, sau đó chăm chú đạp dưới chân, khiến Thần Nhân kia hoàn toàn thể động đậy!


      Thân ảnh uy vũ cực lớn kia ngửa mặt lên trời gào thét, uy chấn Thiên Địa, Vạn Thú hô ứng!


      Đột nhiên, hư ảnh uy vũ kia quay đầu, đúng là đầu Thủy Kỳ Lân uy vũ vô song kia! Ánh mắt sắc bén như nhìn Tần Phàm vậy, sau đó Tần Phàm liền lần nữa nghe được thanh vô cùng uy nghiêm kia vang lên trong đầu , giống như thể chống cự vậy.


      - Phàm nhân, ngươi là muốn kế thừa ý chí của ta sao?


      - Phàm nhân, ngươi là muốn kế thừa ý chí của ta sao?


      ...


      câu kia, mực vang vọng trong đầu, kéo dài thôi.


      - Kế thừa ý chí của Thủy Kỳ Lân? Ý chí gì của Thủy Kỳ Lân?


      Tần Phàm vào lúc đó tựa hồ như suy nghĩ có chút chậm chạp, tiến nhập loại trạng thái mơ mơ màng màng.


      - Ah ――


      Nháy mắt sau đó, hai mắt Tần Phàm bắt đầu trở nên đỏ bừng..., đột nhiên từ trong miệng phát ra tiếng hô giống của bản thân, sau đó quanh thân dâng lên cỗ khí tức vô cùng bạo ngược, giống như muốn thôn phệ Thiên địa, hủy diệt hết thảy vậy.


      Huyết tinh, điên cuồng, giết chóc, phá hư...


      Các loại cảm xúc mặt trái tràn ngập trong cơ thể Tần Phàm, thể khống chế, thống khổ xé rách lấy mỗi tấc thần kinh .


      - Phàm nhân, thần phục ý chí của ta !


      - Thần phục...


      - Thần phục...


      - Ah ―― ah ―― ah ――


      Tần Phàm phát ra tiếng kêu thống khổ, lúc này cỗ tinh thần thần niệm vô cùng cường đại trùng kích lấy ý chí , tựa hồ như muốn trục xuất ý chí trước kia ra khỏi cơ thể vậy.


      - Kế thừa ý chí của ta, trở thành tồn tại cường đại nhất thế gian!


      - Thần phục ta, đến đỉnh phong!


      Tần Phàm lúc này đầu đau như muốn nứt ra, hai tay ôm đầu, trong miệng phát ra tiếng gầm rú điên cuồng, cả người tựa hồ tiến nhập loại trạng thái điên cuồng, biết mình làm gì nữa.


      - Sát! Sát! Sát!


      Lúc này hai mắt Tần Phàm đỏ tươi khủng bố, hai tay càng ngừng vung vẩy trung, tựa hồ như điên cuồng giết chóc trong chiến trường, tựa hồ như muốn phá hủy tất cả mọi thứ ngăn cản vậy!


      ...


      - Nhanh! Phục dụng Băng Linh hoàn!


      Đúng vào lúc này, tiếng quát lạnh của Cổ Mặc truyền đến, xuyên kim thấu thạch, thoáng cái phảng phất giống như kéo Tần Phàm khỏi vách núi vậy!


      - ! Ý chí của ta do ta nắm giữ!


      Tần Phàm đỏ mắt, phát ra tiếng hô bất khuất, sau đó trùng trùng điệp điệp ngã xuống mặt đất, cũng ngay lúc này, tựa hồ khôi phục được chút thanh minh.


      Phủ phục mặt đất, Tần Phàm gian nan từ trong giới chỉ lấy ra khỏa Băng Linh hoàn nuốt vào, dược lực lập tức hóa thành cỗ ý lạnh như băng lan khắp toàn thân, lập tức khiến đầu óc của thanh tỉnh ít.


      Trách được Cổ Mặc luyện hóa Ma Chủng chỉ cần thể phách bản thân cường đại, mà còn cần ý chí lực cường đại cứng cỏi nữ, giờ trong tích tắc khi đụng vào Ma Chủng nhận lấy ý chí trùng kích mãnh liệt như thể, đổi thành người ý chí kiên định có lẽ lúc này mất bản thâ, biến thành khôi lỗi rồi.


      - Ý chí của Thủy Kỳ Lân chính là giết chóc và hủy diệt, trả thù tất cả tánh mạng!


      Nếu như khi Tần Phàm bị ý chí khống chế, biến thành sát nhân cuồng ma, cũng trở thành công địch của nhân loại!


      - Hừ! phải ta kế thừa ý chí của ngươi, mà là ta muốn chinh phục ý chí của ngươi! Ta cần chỉ là bộ thể phách cường đại, mà phải tạp niệm!


      Tần Phàm hừ lạnh tiếng, nhanh chóng vươn tay ra nắm lấy hư ảnh Thủy Kỳ Lân bé kia vào lòng bàn tay.


      - khoác biết ngượng, phàm nhân ngu xuẩn!


      - Ha ha! Thủy Kỳ Lân, qua ngàn vạn năm, biết tinh thần và ý chí của ngươi còn thừa lại bao nhiêu?


      Tần Phàm cười to tiếng, kiên định mà tự tin, sau đó nắm chặt hư ảnh Thủy Kỳ Lân, trực tiếp vỗ vào mi tâm của mình, khiến nó chui vào trong đó!


      - Đến đây , Thủy Kỳ Lân, đánh trận với ý chí của ta !


      Tần Phàm ngồi xếp bằng dưới đất, chăm chú giữ vững vị trí tâm thần, bắt đầu dùng ý chí lực trong đầu tiến hành so đấu với Thủy Kỳ Lân kia, thắng, hoàn toàn thanh trừ ý chí của Thủy Kỳ Lân khỏi Ma Chủng, chỉ còn lại năng lượng thần kỳ có thể tăng cường khí lực bên trong Ma Chủng. Thua, đánh mất bản thân, cả ngày chỉ biết lấy giết chóc làm bạn, hủy diệt thế gian, thành công địch của nhân loại.


      Oanh! Trong đầu, hai cổ lực ý chí đụng vào nhau, có uy thế hủy thiên diệt địa, chỉ có quyết tâm chết ngớt. Cả hai chỉ có người có thể tồn tại, phải ngươi là ta vong.


      Cổ Mặc nhìn sắc mặt Phàm trở nên ngày càng khó coi, bên chau mày, cũng ngày càng lo lắng. Mặc dù tinh thần ý chí của Thủy Kỳ Lân trải qua mấy vạn năm tuế nguyệt ăn mòn, trở nên càng ngày càng yếu, kỳ chỉ còn lại chút chấp niệm thôi. Nhưng nó từng là đạo Ma Tôn, thiếu niên 15t chỉ có thực lực Võ Giả ngũ cấp có thể ngăn cản được sao?


      - Có trợ giúp của Băng Linh hoàn hẳn có thể khiến tiểu tử thúi này thanh tỉnh thêm chút a!


      Cổ Mặc cũng chỉ có thể tự mình an ủi.


      Thời gian trôi qua từng chút, khí tức của Tần Phàm khi bạo ngược, khi trầm ổn, biến ảo bất định. Đảo mắt qua phút, nhưng sắc mặt của vẫn vô cùng khó coi, trắng bệch đến tia huyết sắc, mà cũng vì thời gian trôi qua mà trở nên tốt đẹp hơn, tựa hồ như chịu dày vò rất lớn vậy.


      - Xú tiểu tử, ngươi bình thường phải rất quật cường sao? Lúc đấu võ mồm với bản Võ Thánh rất khá cơ mà, ngươi phải cầm cự cho bản Võ Thánh!


      Cổ Mặc ấp úng bên tai Tần Phàm:


      - Sống qua cửa ải này, về sau võ đạo của ngươi bằng phẳng hơn nhiều rồi! Nhất định phải chịu đựng ah!


      Mà lúc này, tầm mắt Tần Phàm bỗng nhiên nhúc nhích, vẻ thống khổ mặt tựa hồ chậm rãi yếu bớt, mặt cũng dần dần khôi phục tia huyết sắc.


      - Tiểu tử, ngươi có việc gì rồi chứ?


      Con mắt Cổ Mặc sáng ngời.


      - Tần Phàm!


      - Là tiểu tạp chủng Tần Phàm kia!


      Nhưng vào lúc này, ở phía thông đạo truyền đến thanh ầm ĩ, nguyên lai là những người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vừa trượt từ xuống, hơn nữa liếc liền nhận ra dại địch của bọn .


      - Vương Vũ, Vương Vũ chết rồi!


      Rất nhanh lại có người phát ra người dò đường bị Thủy Kỳ Lân dẫm cước kia.


      - Nhanh vây quanh , lần này tuyệt đối thể để cho chạy được!


      Lúc này Phương Trọng kia sắc mặt trầm, lạnh giọng , liên tục hao tổn ba tên Võ sư, tổn thất như vậy căn bản biết làm sao để bàn giao với phụ thân cả.


      - Người tới gần, chết!


      Ánh mắt Cổ Mặc lạnh lùng, thân ảnh như Ma Thần, chắn trước người Tần Phàm, cũng nghĩ đến những người này lại đến vào lúc mấu chốt này.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 88: Đường ra.


      - Hừ, lão đầu, ngươi có liên hệ thế nào với ? Ngươi quyết định muốn làm địch với nhiều người như vậy sao?


      Lúc này Phương Trọng hừ lạnh tiếng hỏi.


      Cổ Mặc nghe câu này, trong lòng cũng xẹt qua tia tư vị phức tạp, khỏi thào thầm nghĩ:


      - Ta với có quan hệ thế nào? Sư phụ? Bằng hữu? Hay là chút quan hệ cũng có?


      Nhìn thoáng qua Tần Phàm cố gắng đối kháng với ý chí Thủy Kỳ Lân ở dưới đất, rất nhanh liền quay đầu chỗ khác, lại nhìn về phía Phương Trọng sau đó nhàn nhạt :


      - Quan hệ của chúng ta là gì cũng quan trọng, tóm lại tên tiểu tử thúi này dù thế nào cũng thể chế được, lão phu vẫn câu kia ―― người tới gần, chết!


      - Hừ, lão đầu, nếu ngươi muốn tìm chết cũng thể trách ta được, chuẩn bị công kích!


      Phương Trọng lãnh đạm , sau đó phất phất tay, mười thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn từng người kéo ra, trong đó có ba người đếu sở trường cung tiễn như Phương Trọng, võ khí mũi tên đều kéo căng nhắm ngay chỗ Cổ Mặc và Tần Phàm, mà mấy người khác lại hình thành võ giáp hộ thể xuất ra vũ khí, cùng nhau bước tới trước.


      Bất quá thiếu gia mặt trắng và hai Tiên Thiên Võ sư vào cuối cùng kia cũng có ý gì muốn giúp đỡ, ánh mắt Phương Trọng xẹt qua ba người kia, trong nội tâm mặc dù có chút bất mãn, nhưng cũng dám biểu ra ngoài.


      - Thiếu gia, người này tựa hồ là linh hồn thể.


      Nhưng vào lúc này, trung niên nhân gọi là Mạc thúc kia trầm giọng với thiếu gia mặt trắng.


      - Ah? Ngược lại tưởng được ở đây còn có cơ hội trông thấy linh hồn thể, chỉ là biết thực lực thế nào!


      Thiếu gia mặt trắng kia lúc này lộ ra chút hứng thú.


      - giờ đại khái chỉ có thực lực chừng Võ sư!


      Mạc thúc ngẩng đầu liếc nhìn Cổ Mặc, sau đó nhàn nhạt .


      - Ha ha, cái này ngược lại có thể bắt về cho lão thái gia nghiên cứu phen, Mạc thúc, hồi nếu người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đối phó được, vậy ngươi ra tay


      Thiếu gia mặt trắng kia mỉm cười, tùy ý .


      - Vâng, thiếu gia.


      - Sát!


      Lúc này Phương Trọng ra lệnh tiếng, hơn mười đạo hàn mang cùng lúc bắn về phía Cổ Mặc và Tần Phàm, sau đó vài tên Võ sư tới gần cũng công kích về phía hai người.


      Cao thấp, chung quanh sáu hương hướng đều có mạo hiểm giả cực tốc công kích về phía Cổ Mặc, trong tay mỗi người bọn đều xuất thanh trường kiếm, võ khí tung hoành, kiếm quang văng khắp nơi, hơn nữa xa xa còn có hàn tiễn phụ trợ công kích nữa!


      chỗ nào để trốn!


      - Ha ha...


      Quay mắt về phía công kích lăng lệ ác liệt đến từ bốn phương tám hướng, Cổ Mặc chỉ cười to tiếng, sau đó liền trông thấy lồng võ khí màu cam xuất , thoáng cái bao phủ cả và Tần Phàm vào trong đó. Tuy rằng lồng võ khí này chỉ nhận lấy kích bị nghiền nát, nhưng đồng thời khi nghiền nát còn đột nhiên sinh ra bạo phá, vài tên Võ sư tới gần liền bị cỗ cường lực bắn ngược ra, mà mấy đạo hàn tiễn còn lại bị hóa thành cái võ khí thuẫn chặn đứng.


      Lúc này, Cổ Mặc lộ ra thân pháp vô cùng cao minh và kinh nghiệm phong phú của , mỗi bước và động tác đều nắm giữ cực kỳ chuẩn xác, hơn nữa vừa đúng lúc, thành công hóa giải vòng công kích đầu tiên của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.


      Mà thừa dịp đợt công kích thứ hai còn chưa đến, thân ảnh Cổ Mặc nhanh chóng di động, dùng Khiên Dẫn Thuật với gã thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở gần , sau đó đánh ra quyền, võ hoá khí hình! Man ngưu cuồng nộ gào thét vọt tới người nọ, trực tiếp đánh nát võ giáp , sau đó đánh bay lên cao mấy trượng, tiếp theo mới nặng nề ngã mặt đất, sinh tử biết.


      - Hàn Đông!


      Phương Trọng bên kia phát ra tiếng gầm lên giận dữ:


      - Mau giết ! Công kích ngừng!


      Trông thấy Cổ Mặc quyền đánh bay Võ sư, những mạo hiểm giả khác cũng dám có tia lãnh đạm, mỗi người đều bộc phát ra toàn bộ thực lực đánh về phía Cổ Mặc.


      - Hắc hắc.


      Cổ Mặc cười hắc hắc, sau đó tiện tay bố trí ra Huyền Trọng vực gấp 12 lần, lập tức bao phủ mấy người công kích vào trong đó, mà xa xa hàn tiễn công kích đến cũng vì ảnh hưởng của trọng lực dị thường mà hơi đổi hướng chút.


      - Chuyện gì xảy ra?


      Đột nhiên cảm thấy áp lực trầm trọng này, mấy tên Võ sư liền ngạc nhiên, nhưng trong thời gian ngắn cũng dám công kích nữa.


      - Mọi người cần lo lắng, lão nhân này chẳng qua là sử dụng võ kỹ quỷ dị, khiến thân thể của chúng ta trở nên trầm trọng thôi, có bất kỳ lực công kích nào cả, mọi người cùng nhau xông lên, nhanh chóng giết !


      Phương Trọng ở bên cũng cảm nhận được dị thường, nhớ tới tình huống đoàn viên giao thủ với Tần Phàm nhưng chết lúc trước, minh bạch đại khái, vội vàng la lớn.


      PHỐC! Nhưng vào lúc này, trong miệng Tần Phàm bỗng phun ra ngụm trọc huyết, sau đó sắc mặt khẽ động, chậm rãi mở mắt, tiếp theo hư ảnh Thủy Kỳ Lân lần nữa chậm rãi lên trước trán .


      - Ồ? Đó là cái gì?


      Lúc này thiếu gia mặt trắng xa xa quan chiến đột nhiên phát ra tiếng kinh ngạc, tuy rằng nhận biết Ma Chủng, nhưng lại cảm thấy được chỗ bất phàm.


      - Tiểu tử, ngươi việc gì chứ?


      Cổ Mặc cũng phát Tần Phàm tỉnh lại, bên ngăn cản các loại công kích, bên quan tâm truyền hỏi.


      - có việc gì rồi, tinh thần ý chí của Thủy Kỳ Lân bị ta hoàn toàn trấn áp, giờ trong Thủy Nguyên Ma Chủng chỉ còn lại năng lượng luyện thế thuần túy đến từ Ma Thân Thủy Kỳ Lân. Bất quá xem tình hình giờ, ta có cơ hội nào để luyện hóa nó cả.


      Tần Phàm suy yếu truyền , sau đó cũng rất nhanh nhìn tình thế trận, tuy rằng hận thể lập tức luyện hóa Ma Chủng, nhưng lại có thời gian.


      - Ân, trước tiên rời khỏi đây sau, phải nhanh tìm được đường ra, nếu lão già khọm ta cũng chống được bao lâu nữa!


      Nhìn những mạo hiểm giả sau khi nghe xong lời Phương Trọng muốn xung phong liều chết, thần sắc Cổ Mặc ngưng trọng truyền . Bất quá nghe được Tần Phàm trấn áp tinh thần ý chí trước kia của Thủy Kỳ Lân, trong nội tâm cũng buông lỏng chút.


      Tần Phàm gật đầu, dám có nửa phần chần chờ, phát bắt lấy hư ảnh Thủy Kỳ Lân phiêu phù trán, sau đó nhanh chóng đặt nó vào trong nhẫn trữ vật. Hai mắt liền bắt đầu tìm đường ra. Thông đạo xuống bị những người kia ngăn trở, ràng thể được, hơn nữa muốn leo lên từ đó cũng thập phần khó khăn.


      Ở bên kia, thiếu gia mặt trắng kia trông thấy Tần Phàm thu Ma Chủng lại, mặt liền trầm lạnh lùng :


      - Mạc thúc, Dư thúc, phiền hai người các ngươi đồng loạt ra tay, trực tiếp bắt lấy hai người kia, đặc biệt phải mang trữ vật giới chỉ của về cho ta!


      - Vâng, thiếu gia.


      Hai Tiên Thiên Võ sư kia trầm giọng xác nhận, sau đó liền thẳng tới trước, trong đó Dư thúc kia nhàn nhạt với Phương Trọng:


      - Bảo người của ngươi lui , có chúng ta là đủ rồi.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 89: Sư phụ.


      Phương Trọng trông thấy hai Tiên Thiên Võ sư muốn ra tay, khỏi vui vẻ, vội vàng bảo người của mình rút về, đây đều là tinh của mạo hiểm đoàn, tùy tiện tổn thương người cũng khiến đau lòng dứt.


      - Xú tiểu tử, nếu tìm được lối ra, vậy hai người chúng ta phải kết thúc rồi!


      Cổ Mặc cũng nhìn thấy hai Tiên Thiên Võ sư kia bay tới bên này, trong nội tâm khỏi trầm trọng thêm vài phần. hôm nay cũng phải Võ Thánh lúc trước, chỉ còn lại thực lực Võ sư thôi, vừa rồi thoạt nhìn tùy ý, nhưng kỳ tiêu hao đại bộ phận năng lượng linh hồn rồi, nếu cũng khó có thể chống đỡ dưới công kích của gần mười Võ sư.


      - tìm được, ở bên kia tựa hồ có đầu cửa động ngăm đen biết thông tới đâu, bất quá cách nơi này cũng năm sáu trăm mét, chúng ta muốn tiến lên cũng dễ.


      Lúc này con mắt Tần Phàm ngưng tụ, rốt cục cũng nhìn thấy huyệt động ở phía bên kia, cửa động cũng rất rộng lớn, chỉ là cách đây quá xa.


      - Ngươi nhanh tiến lên, ta cản phía sau.


      Cổ Mặc cũng nhìn thoáng qua cửa động kia, đoán chừng chút, sau đó có chút trầm trọng truyền .


      Lạnh lùng quét mắt nhìn về phía giữa sân, Tần Phàm ghi nhớ kĩ bộ dáng của những người này.


      Nếu có cơ hội chạy , ngày sau tất báo thù vây giết hôm nay, đặc biệt là thiếu gia mặt trắng kia, trở về nhất định hảo hảo điều tra xem trong Đại Kiền quốc còn Tần gia nào nữa.


      - Lão đầu, vậy ngươi cẩn thận chút.


      Tần Phàm cũng sắc mặt trầm truyền , sau đó toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ, phóng về phía cửa động kia. Nếu như chỉ dựa vào mình có khả năng chạy đến cửa động kia, cản phía sau càng có ý nghĩa gì, cho nên bất đắc dĩ mới đáp ứng để Cổ Mặc cản phía sau.


      - Nhanh ngăn lại!


      Phương Trọng trông thấy phương hướng Tần Phàm, cũng phát ra huyệt động ngăm đen ka, vội vàng bảo người của mạo hiểm đoàn truy kích Tần Phàm.


      - Hừ, đều lưu lại cho ta!


      Thân ảnh Cổ Mặc chớp động, giống như người đủ để giữ quan ải, chắn trước mặt những người kia!


      - Nên lưu lại chính là ngươi!


      Nhưng cùng lúc đó, hai gã Tiên Thiên Võ sư, người dùng thương, người sử dụng kiếm, phân biệt nổi lên hào quang võ khí huyền thanh sắc, thân hình "Đột đột đột" lướt hơn 10m.


      - Lão Dư, ngươi đuổi bắt tiểu tử kia, linh hồn thể này giao cho ta là được rồi, phân phó của thiếu gia thể có chút sơ xuất được.


      Lúc này trung niên họ Mạc kia thấy Tần Phàm chạy được 50m, sau đó mở miệng với trung niên họ Dư, cũng tin tưởng người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn lắm.


      xong, cây trường thương kia đột nhiên huyễn hóa ra thương ảnh trùng trùng điệp điệp, giống như từ bốn phương tám hướng đánh tới Cổ Mặc.


      Phốc phốc!


      chiêu này, tránh cũng thể tránh, trực tiếp đâm vào ngực Cổ Mặc, có tràng diện máu tươi giàn giụa, nhưng thấy đám khí màu trắng từ bên trong lan ra, mặt Cổ Mặc lập tức hư nhược hơn chút.


      - Cút --


      Cổ Mặc nén giận trở tay kích, khí kình Man Ngưu gào thét vọt tới trung niên nhân họ Mạc kia.


      Trung niên nhân kia chỉ khinh miệt cười cười, trường thương co lại, trực tiếp đánh ra quyền với Man ngưu khí kình, đầu Hóa Hình U Lang màu xanh biếc lập tức xuất , trực tiếp thôn phệ Man ngưu. Đạt tới Tiên Thiên, tố chất thân thể được đề cao rất lớn, vô luận là tốc độ hay là tốc độ phản ứng đều tăng lên mảng lớn, sai biệt lắm với khi Cổ Mặc thi triển ra Lưu Tinh Bộ nhập vi capas, nhưng năng lực công kích của càng mạnh hơn nữa.


      Oanh! Cổ Mặc bị cổ khí kình này bắn ngược, ngã ngược ra hơn 10 thước, sắc mặt cực kỳ khó coi.


      Mà ở bên kia, Tần Phàm cũng bị trung niên nhân họ Dư kia đuổi theo, dù sao chỉ có thực lực Võ Giả ngũ cấp, dù thi triển Lưu Tinh Bộ cũng cách nào so sánh tốc độ với gã Tiên Thiên Võ sư được.


      Phốc phốc!


      Trường kiếm của trung niên nhân họ Dư kia hóa thành đạo lưu quang, từ sau lưng Tần Phàm trực tiếp đâm vào bả vai phải , lập tức máu tươi văng khắp nơi.


      - Hừ!


      Tần Phàm buồn bực hừ tiếng, nghiêng về phía trước trường kiếm ly thể, nhịn đau ăn vào khỏa Liệu Thương hoàn, tiếp tục chạy nhanh về phía trước. Cũng may mắn thể phách cường đại hơn xa Võ sư bình thường, hơn nữa Tiên Thiên Võ sư họ Dư này cũng cố tình lưu thủ muốn bắt giữ , vậy nên mới tạm thời bảo trụ được mạng.


      - Chạy trốn được sao?


      Trung niên nhân họ Dư kia hừ lạnh tiếng, thân hình lóe lên, lập tức truy kích lên. Mà nhưng mạo hiểm giả kia cũng chạy tới, bọn lại có bất kỳ ý muốn lưu thủ nào cả. Cho nên lúc này tình huống Tần Phàm cực kỳ nguy cấp, có thể lâm vào cục diện phải chết rồi.


      - Ha ha...


      Nhưng vào lúc này, Cổ Mặc đột nhiên phát ra tiếng cười to:


      - Lão phu từng là đời Võ Thánh, lại bị Tiên Thiên Võ sư bức đến nước này! Hảo hảo hảo!


      Ba chữ "hảo" vừa mới xong, liền thấy thân thể Cổ Mặc bỗng nhiên lơ lửng, cách mặt đất chừng mét, sau đó mở hai tay ra, khí thể người đột nhiên tăng vọt, cỗ tinh thần uy áp kinh khủng từ người phát ra, tất cả mọi người ở đây, kể cả hai gã Tiên Thiên Võ sư kia có ai có thể chống cự được cổ uy áp kia nữa.


      - Lão đầu làm gì vậy?


      Tần Phàm nhất thời nổi lên loại dự cảm bất tường.


      - Loại lực lượng này, lâu chưa cạm thụ qua!


      Hai tay Cổ Mặc nắm chặt, người của đột nhiên dâng lên cỗ hỏa diễm màu đen, thần bí mà quỷ dị.


      Ta chính là Hắc Hỏa Võ Thánh!


      Mắt Cổ Mặc bắn ra hai đạo tinh mang, ngạo nghễ ngẩng đầu, bễ nghễ thiên hạ!


      - Đây là lực lượng của Võ Thánh!


      Hai gã Tiên Thiên Võ sư phủ phục dưới mặt đất, trong nội tâm vô cùng chấn động, linh hồn thể chỉ có cảnh giới Võ sư này vậy mà trong nháy mắt tăng lên tới cảnh giới Võ Thánh! Trừ phi là linh hồn thể từng đạt tới cảnh giới Võ Thánh, thiêu đốt linh hồn của mình làm đại giá mới có thể làm được!


      - Xú tiểu tử, ta lừa ngươi, ta là Hắc Hỏa Võ Thánh! Ha ha...


      Cổ Mặc suồng sã cười to tứ phía, sau đó hỏa diễm màu đen người bắn ra tứ tán như pháo hóa, lập tức bắn lên người hai gã Tiên Thiên Võ sư và tất cả người truy kích Tần Phàm, chỉ có thiếu gia mặt trắng và bọn Phương Trọng ở xa nên mới bị ảnh hưởng.


      PHỐC! tiếng, tất cả thân thể bị bắn trung đều lập tức bốc cháy lên, những người này thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, đảo mắt liền hóa thành từng đống tro tàn màu đen.


      Uy lực của hỏa diễm màu đen này lại khủng bố như vậy!


      Tần Phàm nhìn tất cả trước mắt, có chút trợn mắt há hốc mồm, đây là lực lượng chính thức của Cổ Mặc? Lực lượng gã Võ Thánh?


      - Mạc thúc! Dư thúc!


      Thiếu gia mặt trắng ở bên phát ra tiếng kêu thống khổ, mà Phương Trọng càng càng thoáng cái mắt xám như tro, xong! Toàn bộ Thanh Ưng mạo hiểm đoàn của đều xong!
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 90: Luyện hóa Ma Chủng.


      Cổ Mặc nhìn mấy người Phương Trọng, nhưng cách quá xa, nhưng cũng có thời gian giết chết bọn , chỉ đành phất phất tay kết ra cái Huyền Trọng vực gấp trăm lần ở nguyên tại chỗ, sau đó liền bay về chiếc nhẫn trong tay Tần Phàm.


      - Tiểu tử, ta chỉ có thể giúp ngươi vậy thôi, còn lại ngươi phải dựa vào bản thân rồi...


      Thanh suy yếu của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền đến:


      - Ta bày ra cái Huyền Trọng vực gấp trăm lần, bọn đuổi kịp ngươi đâu, nhanh ... Xem ra ta lại phải lâm vào ngủ say rồi...


      - Lão đầu, ngươi chịu đựng, ta lập tức luyện chế đan khí cho ngươi.


      Tần Phàm cảm nhận được suy yếu của Cổ Mặc liền vội vàng từ trong giới chỉ xuất ra lò đan, cũng đến ý đến nguy hiểm muốn luyện chế đan dược cho Cổ Mặc.


      - , có tác dụng đâu, Huyền Trọng vực này cầm cự được bao lâu, hơn nữa ta lần này chính là linh hồn bị hảo tổn nghiêm trọng, đan khí bình thường cũng vô dụng, nếu như ngươi cố tình, vậy giúp ta luyện chế khỏa dưỡng hồn đan ta có lẽ có cơ hội tỉnh lại...


      Cổ Mặc có chút vui mừng, thanh suy yếu lần nữa truyền đến:


      - , nhanh ...


      - Yên tâm, ta nhất định luyện chế...


      Tần Phàm trầm mặc hồi, mới :


      - Sư phụ...


      - Ha ha ha... Tốt...


      Cổ Mặc nghe được hai chữ cơ hồ nhỏ đến khó có thể nghe kia lại vui vẻ đến nỗi cười to lên, cho đến khi dần dần còn tiếng động nào nữa...


      - Lão đầu? Lão đầu...


      Tần Phàm thử kêu vài tiếng, nhưng cũng nghe đáp lại, nghĩ đến Cổ Mặc hẳn ngủ say.


      Có chút thở dài tiếng, trong lòng Tần Phàm có chút trầm trọng.


      Lão đầu cả ngày cười đùa tí tửng, có chút già mà kính này chỉ truyền thụ cho kinh nghiệm võ đạo, còn dạy dỗ xử thành thục. Trong lòng Tần Phàm kỳ sớm xem như sư phụ, cũng biết Cổ Mặc muốn nghe mình gọi tiếng "sư phụ" này lâu rồi, chỉ là mực vẫn mở miệng thôi.


      Ở bên kia, thiếu gia mặt trắng và Phương Trọng còn muố đuổi theo, nhưng sau khi vừa tiến vào Huyền Trọng vực gấp trăm lần liền trở nên nửa bước khó . Tần Phàm lạnh lùng nhìn thoáng qua phía sau, mặc dù rất muốn lập tức quay lại diệt trừ hậu hoạn, nhưng trong Huyền Trọng vực gấp trăm lần kia cũng cách nào hành động linh hoạt, hơn nữa bản thân cũng bị thương rất nặng, cho nên chỉ đành buông tha cho ý nghĩ này, ngược lại chạy nhanh về phía cửa động kia.


      Sau khi tiến vào huyệt động đen kịp kia, phát bên trong có mấy cái giao lộ phân nhanh, biết là thông đến nơi nào. Nhưng Tần Phàm vì lo lắng bọn người Phương Trọng ở đằng sau đuổi theo, cho nên cũng có thời gian suy nghĩ, chỉ tùy tiện chọn lấy đầu bên trái vào.


      Hào quang Dạ Minh Châu nhàn nhạt phát ra trong thông đạo, vách núi hai bên đều là đá xanh cứng rắn, nhưng hình thành rất khéo, cũng biết lúc trước người tu kiến lối này làm sao làm được! Bất quá sao cũng nghĩ ra, mấy lối này cũng phải do người tạo mà là do Thủy Nguyên Ma Chủng kia quán thông ra theo bản năng để hấp thu thủy nguyên khí bên ngoài!


      - còn đường nữa sao?


      Cũng biết mực về trước bao lâu, Tần Phàm đột nhiên phát trước mặt mình bị phong bế, còn đường nào có thể , vào đầu tử lộ.


      Sắc mặt Tần Phàm trở nên hết sức khó coi, nhưng lúc này muốn trở về còn kịp nữa, rất khó bọn Phương Trọng trùng hợp vào con đường này.


      - Ồ?


      Lúc này Tần Phàm bỗng nghe được hồi tiếng nước rất từ vách núi đá truyền đến, nghiêng tai nghe ngóng, phía trước thông đạo này vừa vặn bị phong bế.


      - Chẳng lẽ con đường này được tu kiến dưới nước sao?


      Tần Phàm thầm nghĩ, vươn tay ra sờ lên vách tường kia, quả nhiên có chút ẩm ướt.


      Oanh!


      Tần Phàm thử đánh quyền tới vách núi, lập tức cả thông đạo đều chấn động, nhưng vẫn thể đánh ra khe hở nào cả.


      - Nếu còn đánh tiếp như vậy sợ rằng thông đạo này bị sụp đổ cũng chưa ra ngoài được.


      Tần Phàm khỏi nhíu mày, cũng có biện pháp.


      Sau đó ngưng thần nghe ngóng phía sau, phát vẫn chưa nghe được tiếng chân bọn Phương Trọng đuổi theo, vì vậy cắn răng cái, từ trong giới chỉ lấy ra hư ảnh Kỳ Lân vẫn tản ra hào quang thần bí kia, định luyện hóa Ma Chủng ở ngay chỗ này.


      - Nếu như có thể luyện hóa xong Ma Chủng trước khi bọn người Phương Trọng đến, như vậy thể phách của ta có thể được đề cao ngoài vài lần! Đủ để ta phục dụng đan dược tăng lên tới cảnh giới Võ sư, đến lúc đó lợi dụng trợ giúp của Linh Hàn Quyền Sáo nhất định có thể phá vỡ vách núi này.


      Trong nội tâm Tần Phàm trầm tư nói.


      Ngồi xếp bằng dưới đất, Tần Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, vứt bỏ tất cả tạp niệm, bão nguyên quy nhất, Ma Chủng có ngoại hình hư ảnh Kỳ Lân kia dưới dẫn dắt từ tinh thần của bắt đầu lơ lửng trước mặt.


      cường đại của Ma Chủng mới lĩnh hội lần, chỉ riêng tinh thần ý chí mà Thủy Kỳ Lân lưu lại thiếu chút nữa biến thành khôi lỗi, giờ muốn luyện hóa năng lượng ma thân truyền thừa từ Thủy Kỳ Lân này, thể cẩn thận thêm vài phần.


      Thủy Nguyên Ma Chủng này kỳ chính là do Ma Thân của Thủy Kỳ Lân vào thời Thượng Cổ bị diệt, sau đó do bộ phận năng lượng tinh hoa áp súc mà thành, chứa thủy hệ nguyên lực vô cùng phong phú. Ma Thân chính là trời sinh, Ma Chủng lại là hậu thiên tạo thành, Ma Chủng sở dĩ được gọi là chủng, chính là vì nó như hạt giống, chỉ cần có sinh mạng thể mới là có thể lần nữa đạt được truyền thừa.


      - Bắt đầu luyện hóa.


      Nội tâm Tần Phàm khẽ nhúc nhích, sau đó mở to miệng, trực tiếp ném Ma Chủng Thủy Kỳ Lân vào bụng.


      - Ah ――


      Tuy lực nhẫn nại của Tần Phàm hơn xa thường nhân, nhưng lúc này cũng khỏi kêu rên tiếng, là vì khi Ma Chủng kia vừa tiến vào trong cơ thể, lập tức bộc phát ra loại khí tức cực kỳ bạo ngược, trực tiếp trùng kích tâm thần ý chí Tần Phà,, khiến tinh thần cơ hồ như sụp đổ.


      - Đây là lệ khí của Thủy Kỳ Lân, tuy rằng ta trấn áp tinh thần ý chí do Thủy Kỳ Lân lưu lại, nhưng lệ khí ngàn vạn năm cũng dễ dàng biến mất như vậy được, mà rót vào trong Ma Chủng, từ lần đầu ta luyện hóa Ma Chủng, lệ khí này lập tức ảnh hưởng tới tâm thần ta rồi.


      Trong lòng Tần Phàm rất , lập tức lần nữa uống khỏa Băng Linh hoàn, trợ giúp mực cố gắng giữ tỉnh táo.


      Thời gian qua nửa khắc đồng hồ, nhưng Tần Phàm vẫn chưa chính thức bắt đầu luyện hóa năng lượng luyện thể bên trong Ma Chủng, chỉ mực khu trừ lệ khí bên trong Ma Chủng. Nếu làm vậy, cho dù thuận lợi luyện hóa Ma Chủng, ngay sau chung quy cũng bị lệ khí của Thủy Kỳ Lân ảnh hưởng, tính cách cũng vì vậy mà thay đổi, trở nên táo bạo, hung tàn. Đây là chuyện muốn nhìn thấy.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :