Đan Vũ Càn Khôn - Hỏa Thụ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 81: Tin tức Ngưu Thủ sơn.


      - Cho nên ta mới muốn sớm tìm được Ma Chủng, khiến ta lần hành động trở thành võ sư.


      Tần Phàm nhếch miệng .


      Cảnh ban đêm như đầu thú cực lớn cắn nuốt Thiên địa, chút kiêng nể thoáng cái đánh tới, cứ như vậy, Tần Phàm trải qua đêm đầu tiên ở vùng giáp ranh này.


      Ở khu vực giao hội nội ngoại vi của Thú Hoang Nguyên, núi tòa tòa đột ngột mọc lên từ đất, có núi cao hiểm trở cao vút trong mây, còn sườn núi chỉ vẻn vẹn hơn mười mét, sơn mạo khác nhau, thiên kỳ bát quái.


      Nhưng Tần Phàm tới đây ba ngày rồi, theo như hướng Cổ Mặc chỉ thẳng về phía Đông Bắc, xem qua mấy trăm ngọn núi, nhưng vẫn phát ra Ngưu Thủ sơn có ngoại hình giống đầu trâu như lời Cổ Mặc .


      Lúc này, cảnh đêm lần nữa buông xuống.


      - Rống ―― ô ――


      Mỗi khi đến đêm, ở khu vực giao hội này tiếng kêu gào của thú vang lên khắp nơi, khiến người luôn luôn chờ đợi lo lắng. Ở chỗ này cũng thể quay về dược cốc yên tĩnh nghỉ ngơi như ở ngoại vi, chỉ có thể sinh hoạt qua đêm ở hoang dã, còn phải lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, khiến Tần Phàm ngủ cực kỳ yên ổn.


      - Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi !


      Tần Phàm nghe tiếng thú kêu nổi lên bốn phía, có thể cảm giác được ở vùng này rất nhiều thú cho nên dám dừng lại ở nơi trống trải, bởi vì như vậy rất dễ trở thành mục tiêu của đám thú.


      - Tìm ngọn núi cao chút, như vậy ngày mai đợi khi mặt trời mọc có thể đến đỉnh núi nhìn bốn phía, xem có thể tìm được bóng dáng Ngưu Thủ sơn kia !


      Cổ Mặc cũng gật đầu .


      - Hồng Nguyệt Bạch Lang!


      Ngay khi Tần Phàm vừa muốn rời , xoay người sang chỗ khác khỏi kinh hô. Chỉ thấy đầu thú hệ Sói toàn thân màu trắng, trán có nhúm lông màu đỏ như ánh trăng nhanh chóng chạy về phía này.


      - mau.


      Tần Phàm dám lại chần chờ, nhanh chóng dùng võ khí bản thân làm dẫn, ở nguyên tại chỗ bố trí ra Huyền Trọng vực, sau đó toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ chạy về phía ngọn núi cao ở phương xa.


      thú hệ Sói ở bình nguyên là loại thông thường nhất, mà Hồng Nguyệt Bạch Lang này chính là thú tứ cấp cao giai, so với Hồng Ảnh Lang gặp lúc trước phải lợi hại hơn rất nhiều, nanh vuốt sắc bén như đao, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với khi Tần Phàm toàn lực thi triển Lưu Tinh Bộ chút. Tần Phàm đêm qua gặp nó lần, thiếu chút nữa bị nó giết chết, cuối cùng vẫn phải lợi dụng Huyền Trọng vực kiềm chế nó mới có thể thoát . Nhưng cho dù như thế, phía sau lưng vẫn bị trảo cái, bất quá may mắn thể phách mạnh hơn thường nhân cho nên mới chịu tổn thương quá lớn.


      - là xui xẻo! Vậy mà lại gặp phải tên này, truy đuổi ta lại chịu khó như vậy, đợi sau khi ta tìm được Ma Chủng đạt thành võ sư nhất định tìm nó tính sổ!


      Tần Phàm bên chạy, bên oán hận thầm nghĩ trong lòng.


      Rốt cục, tiếng kêu sau lưng càng ngày càng xa, Tần Phàm cũng chạy đến đỉnh núi, tìm sơn động trong rừng yên tĩnh nghỉ ngơi.


      - Lão đầu, đến cùng lộ tuyến có sai lầm ?


      Sau khi đốt lên đống lửa, Tần Phàm hỏi Cổ Mặc. giờ cảm thấy thể xác và tinh thần đều bắt đầu có chút mỏi mệt, vốn kích động chạy tới khu vực giao hội này, cho rằng có thể rất nhanh tìm được Ngưu Thủ sơn kia, ai biết rằng trải qua tìm kiếm ba ngày vẫn thấy bóng dáng nó.


      - Có lẽ sai được!


      Cổ Mặc cũng nhíu mày, có chút bất đắc dĩ :


      - Ngàn dặm chi địa như lời sách cổ lưu lại có lẽ chính là ở phụ cận nơi này, bất quá khu vực giao hội này lại rộng lớn như thế, ngọn núi rất nhiều, cũng khó biết địa điểm cụ thể nơi nào, ngày mai tìm tiếp a.


      - Ân.


      Tần Phàm đành đáp, ba ngày qua chỉ mang đến cho mỏi mệt, mà còn loại áp lực nữa, bởi vì phát thực lực của ở chỗ này thực quá ! Đối phó với th ú tứ cấp trung giai là cực hạn, nhưng nhất định phải triền đấu hồi lâu mới giết được, mà gặp phải thú tứ cấp cao giai như Hồng Nguyệt Bạch Lang vậy chỉ có nước chạy trốn, nhưng cũng chưa hẳn chạy được...


      Loại này áp lực khiến khao khát thực lực tăng lên, đối với việc tìm được Ma Chủng càng thể chờ được nữa.


      Trời càng ngày càng tối, xuyên qua cửa động, có thể trông thấy ánh trăng sáng ngời bên ngoài. Tần Phàm tu luyện hồi, ánh trắng sáng như ban ngày chiếu vào mặt, liền lần nữa bò ra ngoài động, mượn ánh trăng trèo lên đỉnh núi tìm kiếm chút.


      Mà khi vừa ra khỏi cửa động, đột nhiên nghe thấy hồi thanh ầm ĩ từ dưới chân núi truyền đến, khỏi nội tâm khẽ động, vội vàng tìm chỗ bí mật trốn cạnh cửa động, đúng lúc này cũng dám chạy về sơn động nữa, những người này ràng đều tìm chỗ để nghỉ ngơi.


      - Phương thiếu, bên này có sơn động.


      lát sau, người dò đường tìm được cửa động vừa rồi Tần Phàm ở, vì vậy hô xuống dưới núi.


      - Phương thiếu?


      Tần Phàm có chút kinh dị, chẳng lẽ lại là người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn? Mượn ánh trăng nhìn về phía người nọ, quả nhiên là mặc phục sức của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.


      - Lại trùng hợp như vậy?


      Tần Phàm sắc mặt lạnh lẽo.


      - Đừng xúc động.


      Cổ Mặc nhướng mày :


      - Đừng quên đội ngũ ngươi thấy ngày đó, rất tên đệ tử thế gia và hai tên Tiên Thiên Võ sư kia vẫn ở đó, lấy thực lực của đội ngũ bọn vốn cũng nên lịch lãm rèn luyện ở ngoại vi, tự nhiên phải chạy đến nơi giao hội này rồi, cũng tính là quá khéo.


      Tần Phàm gật đầu, nghĩ một lát, vì đề phong... còn nuốt vào khỏa Bế Khí Hoàn, sau đó lại lẳng lặng yên nằm trong rừng rậm, nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa sơn động kia.


      Rất nhanh, nguyên đoàn người từ dưới chân núi tới, Tần Phàm mượn ánh trăng nhìn thấy ràng, quả nhiên là những người nhìn thấy ở tiểu sơn cốc lúc trước, hai tên Tiên Thiên Võ sư kia cũng ở đây.


      - Phương thiếu đoàn trưởng, người của các ngươi dò xét có tin được ? Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương từng xuất qua ở gần đây sao?


      Thiếu niên mặt trắng kia vừa , vừa mở miệng hỏi Phương Trọng.


      - Tần thiếu gia yên tâm, Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta làm việc tin cậy, ghi chép địa đồ kỹ càng, Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương kia từng xuất qua ở phụ cận ngọn núi hình đầu trâu, giờ rời xa, ngày mai có lẽ tìm được.


      Phương Trọng kia cung kính gần như nịnh nọt đáp.


      - Bọn cũng muốn Ngưu Thủ sơn?


      Tần Phàm khỏi khẽ giật mình, đồng thời trong nội tâm cũng có chút nghi hoặc:


      - Tần thiếu gia? Là Tần thiếu gia nào? Chẳng lẽ Đại Kiền quốc còn có Tần gia thứ hai cũng là Chân Vũ thế gia?


      - Chỉ hy vọng như thế a, chỉ cần tìm được Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương kia thiếu chỗ tốt cho Thanh Ưng mạo hiểm đoàn các ngươi đâu.


      Thiếu gia mặt trắng kia nhàn nhạt , người tự nhiên mang theo loại quý khí.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 82: Cuối cùng cũng gặp đầu trâu.


      - Đẳng cấp quý tộc của Tần gia này có lẽ cao hơn Nam phong Tần gia ta nhiều!


      Tần Phàm cau mày nhìn kỹ cách ăn mặc của thiếu niên kia, có thể thấy được nó cực kỳ cao cấp.


      - Ha ha, có thể giúp đỡ Tần thiếu gia làm việc là vinh hạnh của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta, nào dám muốn chỗ tốt gì.


      Phương Trọng kia cúi đầu khom lưng , mặt tràn đầy dáng cười nịnh nọt khiến người buồn nôn.


      Thiếu gia mặt trắng kia cũng từ chối cho ý kiến cười cười, gì thêm, đoàn người liền vào trong sơn động, lúc sau, bên trong lại sáng như ban ngày vậy, là do người trong hai Tiên Thiên Võ sư kia tùy ý xuất ra hai viên Dạ Minh Châu để chiếu sáng..


      - Phương thiếu, đống lửa này còn có chút nhiệt lượng thừa, xem ra lâu trước từng có người.


      Chốc lát sau, bên trong truyền ra thanh của mạo hiểm giả kinh nghiêm phong phú nào đó, khiến lòng Tần Phàm khỏi cả kinh.


      Nghe xong lời mạo hiểm giả kia , thiếu gia mặt trắng kia vô tình mỉm cười, sau đó với trong hai Tiên Thiên Võ sư:


      - Mạc thúc, phiền toái ngươi xem chút.


      - Vâng, thiếu gia.


      Trung niên nhân kia đáp, sau đó ánh mắt quét trong sơn động lần, có gì thu hoạch, liền ra ngoài cửa động, kiếm tra dưới núi lần, cuối cùng mới trở về.


      - Thiếu gia, có người, hẳn là rồi!


      - Ân, Mạc thúc có vấn đề chính là có vấn đề rồi, các ngươi chuẩn bị chút đồ ăn !


      Thiếu gia mặt trắng gật đầu, sau đó nhàn nhạt .


      - Vâng, Tần thiếu gia. Vừa rồi chúng ta giết đầu Hắc Tùng Trư, trong đoàn lại vừa hay có hảo thủ làm heo nướng, nhất định có thể khiến mấy vị thoả mãn...


      Phương Trọng cười nịnh nọt .


      Nghe thấy thanh từ trong tuyền đến, Tần Phàm lúc này mới có chút thở dài hơi, vừa rồi khi ánh mắt tên Tiên Thiên Võ sư kia quét đến đây, nín thở tĩnh khí, cử động cũng dám, cũng may là vừa rồi phục dụng Bế Khí Hoàn, lúc này hô hấp đều đình chỉ, cho nên mới bị phát tránh được kiếp. Nếu khi bị phát , với thực lực những người này, cho dù thêm vào Cổ Mặc, chỉ sợ cũng phải chết chắc.


      dám lại dừng lại, Tần Phàm lén lút lui xa chút, sau đó có chút biệt khuất tìm đống cỏ khô bí ở gần đó nằm xuống. Ở chỗ này có thể giám thị nhất cử nhất động của sơn động kia, đợi ngày mai khi bọn rời tìm Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương, Tần Phàm định trực tiếp sau họ tìm Ngưu Thủ sơn, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều công phu.


      đêm này, Tần Phàm tự nhiên cách nào ngủ yên, trong nội vừa hưng phấn lại khẩn trương, hưng phấn là vì ngày mai có thể tìm được Ngưu Thủ sơn kia rồi, khẩn trương vì biết có tìm được Ma Chủng kia , tìm được rồi có hiệu quả như chờ mongkhoong? Đương nhiên, ngủ ở đây khi bị phát đám người kia nhất định giết chết mình, vậy nên có chút khẩn trương và kích thích.


      Vào lúc nửa đêm, càng có mạo hiểm giả tiểu cách xa, khiến thể dời chỗ khác, vất vả mới nhịn được xúc động muốn giết người.


      Sáng sớm hôm sau, Tần Phàm liền tinh thần vô cùng phấn chấn nằm nấp trong bụi cỏ, vẫn nhúc nhích chờ người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ra, tuy rằng tối hôm qua ngủ tốt lắm, nhưng lại có chút bối rối.


      - đến.


      Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, liền trông thấy đoàn người từ trong sơn động ra, thiếu gia mặt trắng kia vẫn lạnh nhạt ở chính giữa, Phương Trọng bên cúi đầu khom lưng nịnh nọt gì đó.


      Cẩn thận nấp kỹ, cho đến khi đoàn người Phương Trọng xa, Tần Phàm mới từ trong bụi cỏ ra, lặng yên theo, chỉ cần biết phương hướng bọn , ngược lại lo mất dấu, dù sao mục tiêu Ngưu Thủ sơn lớn như vậy, ở rất xa cũng có thể trông thấy được.


      Cứ như vậy, Tần Phàm mực theo đám người Phương Trọng năm sáu trăm mét, chậm rãi về phía Ngưu Thủ sơn.


      Cho đến giữa trưa, Tần Phàm mới phát điểm đen phía trước tựa hồ đình chỉ di động, vì vậy liền đưa mắt nhìn lại, liền trông thấy ngọn núi nhìn qua thập phần giống đầu trâu sừng sững đứng ở xa, hai cây dựng thẳng lên ngọn núi chính là sừng trâu, phía trước nổi bật ra như mũi trâu. Ngọn núi cao lắm, nhưng bởi vì "Lỗ mũi trâu" kia nên ngược lại chiếm diện tích rất lớn.


      - Rốt cuộc tìm được rồi!


      Tần Phàm mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng Ngưu Thủ sơn lại lộ ra rất đứng, tựa hồ cũng chỉ có con đường là có thể dễ dàng thông lên núi, nhưng đám người Phương Trọng lúc này tựa hồ dừng ở dưới núi, cái này khiến lòng vô cùng gấp gáp.


      - Tần thiếu gia, người của chúng ta chính là phát ra Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương ở chỗ này.


      Phương Trọng cung kính với thiếu gia mặt trắng kia.


      - Vậy bảo mọi người tìm kiếm chỗ này chút, có phát ta, bổn thiếu gia muốn đích thân giết chết nó, lấy râu nó đưa cho lão tổ tông, vậy mới tỏ thành tâm của ta.


      Thiếu gia mặt trắng này mỉm cười .


      - Đúng vậy, thiếu gia.


      Phương Trọng vội vàng đáp ứng, sau đó liền phân phó người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn lên núi tìm tòi.


      Tần Phàm trông thấy những người kia bắt đầu tìm kiếm Ngưu Thủ sơn, khỏi lòng nóng như lửa đốt, vội vàng truyền cho Cổ Mặc:


      - Lão đầu, làm sao bây giờ, nếu như khi để bọn tìm được có đoạt của chúng ta ?


      - cần lo lắng, bọn tìm là Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương, cũng phải Ma Chủng.


      Cổ Mặc , sau đó ngượng ngùng cười :


      - Huống chi lão phu ta giờ cũng Ma Chủng kia ở nơi nào, sao bọn có thể dễ dàng tìm được như vậy chứ.


      - Có ý tứ gì? Lão đầu, ngươi cũng biết Ma Chủng cụ thể ơ nơi nào sao?


      Tần Phàm khẽ giật mình, hỏi.


      - Ách, quả lão phu cũng chỉ biết Ma Chủng ở trong Ngưu Thủ sơn thôi, nhưng sách cổ lại ghi cụ thể nơi nào...


      Cổ Mặc lại cười mỉa nói.


      - Cái này...


      Tần Phàm khỏi có chút gì, nhưng lại lập tức lo lắng :


      - Vậy càng thể để bọn tìm, bọn có mười mấy người, tỷ lệ tìm được cao hơn chúng ta nhiều.


      Nghẹn lâu như vậy, Tần Phàm rốt cuộc cách nào bảo trì kiên nhẫn nữa, dù sao Ma Chủng đối với quá trọng yếu, vô luận thế nào cũng thể để rơi vào tay người khác.


      - Vậy phải làm thế nào đây, chẳng lẽ ngươi muốn chạy tới chịu chết sao?


      Cổ Mặc trợn trắng mắt .


      - Ta theo phía sau bọn họ, đến lúc đó lại hành tùy theo hoàn cảnh.


      Tần Phàm cắn răng cái , chuyện cho tới bây giờ, cho dù mạo hiểm tánh mạng cũng phải điên cuồng hồi.


      Đợi khi bọn Phương Trọng rốt cục toàn bộ lên, Tần Phàm mới toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ, lặng yên theo sau cách bọn họ 10m địa. Đối phương có đến hai gã Tiên Thiên Võ sư cảnh giác, khoảng cách này xem như thập phần nguy hiểm rồi.


      Đội ngũ dần dần lên đến sườn núi.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 83: Quỷ dị.


      - Phía đông có phát .


      - Phía nam có phát .


      - Phía trước phát dấu vết Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương qua.


      - Phía tây có sơn động tĩnh mịch, biết thông tới đâu.


      ngừng có người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn quay lại báo cáo, những người này ngược lại kinh nghiệm phong phú, hiệu suất làm việc cực cao.


      - Sơn động tĩnh mịch?


      Tần Phàm trong nội tâm khẽ động, hỏi:


      - Lão đầu, ngươi Ma Chủng có thể ở bên trong ?


      - Đúng sao?


      Cổ Mặc bất đắc dĩ cười :


      - Chẳng lẽ lúc này ngươi có thể vào sao? Chúng ta vẫn nên lưu ở bên chờ cơ hội , tin tưởng ta, bọn dễ tìm được Ma Chủng như vậy đâu.


      - Cơ hội có thể tạo ra được!


      Tần Phàm cúi đầu hơi trầm ngâm , cuối cùng vẫn yên tâm, khom người lén lút nhìn qua phía bắc Ngưu Thủ sơn, giờ chỉ có người bên kia là chưa quay về báo cáo.


      - Lão đầu, giúp ta chế trụ người kia.


      Đến khi thấy tung tích thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tìm kiếm Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương, ánh mắt Tần Phàm lạnh lẽo .


      - Ồ? Ngươi muốn để người kia báo cáo tin tức giả?


      Cổ Mặc nao nao, minh bạch dụng ý của Tần Phàm.


      - Đúng vậy, ngươi dùng Huyền Trọng vực bao phủ , sau đó dùng dẫn dắt thuật kéo qua, nhất định thể để cho có cơ hội sử xuất võ giáp và phát ra thanh.


      Tần Phàm tỉnh táo , lúc này cảm giác trạng thái toàn thân đều đạt đến đỉnh phong. thập phần tinh tường, đối phương chính là Võ sư, cơ hội của chỉ có lần!


      - Tốt, ngươi chuẩn bị chút.


      Cổ Mặc thấy Tần Phàm kiên quyết như thế, cũng đành phải hết sức phối hợp. Đợi đến khi đến gần chút, Huyền Trọng vực gấp 12 lần thoáng cái bao phủ Võ sư thanh niên kia lại, đồng thời ngay khi phản ứng kịp, cỗ dẫn dắt chi lực cực lớn kéo về phía Tần Phàm.


      Vèo!


      Tầm Phàm trạng thái thân thể và phản ứng đều đạt tới đỉnh phong lập tức bắn ra, sau đó nắm tay phải đồng thời lên Linh Hàn Quyền Sáo, chỉa gai nhọn vào cổ Võ sư kia.


      - Đừng nhúc nhích, nếu , chết!


      - cho bọn biết, Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương ở bên này.


      Nháy mắt sau đó, Tần Phàm thanh lạnh như băng truyền vào tai Võ sư thanh niên, mà lúc này vẫn chưa kịp phản ứng.


      - Ngươi chính là Tần Phàm?


      lâu, Võ sư thanh niên mới kịp phản ứng, kinh nghi bất định nhìn thiếu niên trước mặt hỏi, ướng mạo của Tần Phàm được lưu truyền trong Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, chính là nằm trong danh sách tất sát.


      - Làm theo lời ta bảo, nhanh lên!


      Tần Phàm chỉ tiếp tục lạnh lùng , cũng trả lời .


      - Hừ, cho dù bảo Phương thiếu bọn họ chạy tới sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thể giết chết toàn bộ chúng ta sao?


      Trong nội tâm Võ sư thanh niên này lạnh lùng thầm nghĩ:


      - Bất quá võ kỹ vừa rồi sử dụng ngược lại thập phần quỷ dị, nhưng bên người Tần thiếu gia còn có hai Tiên Thiên Võ sư, lần này Tần Phàm nhất định là mọc cánh cũng khó bay! Ân, giờ ta vẫn nên quấn với chút, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn.


      Nghĩ tới đây, vì cái mạng của mình, quyết định nghe theo phân phó của Tần Phàm, vì vậy mở miệng la lớn với phía bên kia:


      - Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương ở đây...


      Nhưng ngay khi vừa dứt lời, gai nhọn trong tay Tần Phàm lập tức đâm vào cổ , võ khí bộc phát, máu tươi dâng lên mà ra.


      - Ngươi...


      Thanh niên Võ sư kia mở to hai mắt, muốn gì đó rốt cục lại nên lời, đến chết cũng nghĩ ra thiếu niên trước mắt này lại quyết đoán như thế, vậy mà cho chút cơ hội.


      Thi thể ầm ầm ngã xuống đất, Tần Phàm chỉ thản nhiên liếc , biết đoạn tuyệt sinh cơ, sau đó liền nhanh chóng kéo qua bụi cỏ bên cạnh, tiếp theo thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ, vòng sang phía Tây.


      - Tần thiếu gia, người của chúng ta phát ra Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương rồi.


      Phương Trọng nghe thấy bên kia rốt cục truyền đến tin tức, mặt lộ ra tia mừng rỡ, thầm nghĩ rốt cục cũng kéo được chút quan hệ rồi.


      - , chúng ta mau đuổi tới, trước tiên vây quanh Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương, ngàn vạn đừng để nó chạy mất, sau đó lưu lại cho ta đối phó là được rồi.


      Thiếu niên mặt trắng kia lộ ra có chút hưng phấn với mọi người, sau đó đoàn người liền tiến về phương Bắc.


      Đợi khi tất cả mọi người tiến về phương Bắc, thân ảnh Tần Phàm xuất ở cửa sơn động phía Tây kia.


      - Trần Sĩ!


      Bên kia truyền đến tiếng la của Phương Trọng:


      - Mau mau, nhanh tìm Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương kia, nhất định thể để nó chạy mất.


      - Mạc thúc, ngươi nhìn chút.


      Thiếu gia mặt trắng kia lại nhướng mày, phân phó vị Tiên Thiên Võ sư trong đó.


      - Vâng, thiếu gia.


      Trung niên nhân được gọi là Mạc thúc kia đáp tiếng, sau đó liền kiểm tra thi thể Trần Sĩ kia, đợi khi lật qua nhìn thấy miệng vết thương ở phần cổ, trầm ngâm hồi liền phân tích :


      - Giống như là thương tích bị móng vuốt sắc bén gây ra, vừa rồi khi chết còn kịp phát ra thanh , rất có thể bị râu của Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương quấn lên cổ, nhưng ở đây vừa rồi lại có dấu vết ràng... Huống hồ Trần Sĩ cũng là gã Võ sư, Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương tuy rằng là thú tứ cấp cao giai, nhưng muốn gây bất cứ tiếng động nào giết chết cũng thập phần khó khăn.


      - Ý của Mạc thúc là...


      Sắc mặt thiếu gia mặt trắng kia dần dần trở nên lạnh lùng.


      - Cho nên, ta cảm thấy rất có thể là bị người giết chết, hơn nữa, thực lực của người này phải cao hơn Trần Vũ rất nhiều, có lẽ là Tiên Thiên Võ sư.


      Trung niên nhân Mạc thúc kia cũng thần sắc ngưng trọng .


      - Ta cảm thấy Mạc thúc rất đúng, Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương này mặc dù chỉ là thú tứ cấp cao giai, nhưng coi như coi như trong Thú Hoang Nguyên cũng thập phần hiếm thấy, có lẽ có người tranh đoạt con mồi với chúng ta. Mọi người nhất định phải cẩn thận, nên quá mức phân tán.


      Thiếu gia mặt trắng kia gật đầu, bình tĩnh .


      Lúc này trong nội tâm Phương Trọng càng đau đến máu, nhưng cũng đành phải gật đầu cung kính xác nhận. Mỗi Võ sư đều là tinh của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, là căn bản để mạo hiểm đoàn bọn đặt chân ở Thanh Thạch Trấn, trước bị Tần Phàm giết người, giờ lại tổn hại người, cái này đối với toàn bộ mạo hiểm đoàn mà cũng là đả kích .


      để ý tới chuyện bên kia nữa, Tần Phàm chỉ cẩn thận nhìn vào sơn động thoạt nhìn tĩnh mịch kia. Trước sơn động có rất nhiều vật che chắn, bất quá giờ bị Thanh Ưng mạo hiểm đoàn kinh nghiêm phong phú kia gạt bỏ, lúc này mới lộ ra cửa động tĩnh mịch.


      Kỳ sơn động này nhìn từ bên ngoài cũng rất bình thường, thoạt nhìn giống như huyệt động bị thú vứt vậy. bình nguyên toàn bộ khu vực giao hội, ngọn núi như Ngưu Thủ sơn vạn cũng có tám ngàn, sơn động như vậy càng nhiều kể xiết. Nếu như phải Tần Phàm biết Ma Chủng ở Ngưu Đầu Sơn cũng chưa chắc có hứng vào tìm tòi.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 84: Ma Chủng ! (1)


      - Hảo tiểu tử, mưu kế của ngươi được thực rồi.


      Lúc này Cổ Mặc cười , sau đó nghĩ một lát lại :


      - Kỳ sách cổ còn câu nhắc nhở ―― phi lưu trực hạ tam thiên xích, dũng giả phương kiến vô cùng bích. Cái này phi lưu thẳng xuống dưới 3000 xích ràng chính là thác nước, nhưng vừa rồi ta cố ý thám thính toàn bộ tòa Ngưu Thủ sơn này chút, cũng nghe thấy tiếng nước chảy nào cả, cho nên ta cũng cảm thấy có chút hiểu thấu, bất quá nếu nơi đây có động sâu, có thể phía dưới có các loại nước ngầm, tóm lại đến lúc đó chú ý chút là được.


      Nghe xong lời Cổ Mặc ... Tần Phàm gật đầu, thấy trong sơn động quá mức tối tăm, liền lấy ra khỏa Dạ Minh Châu, như vậy mới dần dần nhìn thấy thông đạo hẹp phía trước, vừa vặn có thể khiến người khom người qua.


      - biết phía dưới là gì?


      Tần Phàm vốn định cứ như vậy dọc theo thành động mực trượt xuống, nhưng nghĩ nghĩ, Tần Phàm vẫn xuất ra bình ngọc , dùng sức lăn về phía trước cái, sau đó bình tĩnh chờ đợi.


      Nhưng nửa khắc đồng hồ qua , lại nghe được bất luận tiếng vọng nào cả.


      - Chuyện gì xảy ra? Sơn động này sâu vậy sao?


      Tần Phàm nhướng mày, cũng nghĩ qua là có thể có gì đó chặn nó rơi xuống, nhưng nhìn thành động vô cùng trơn nhắn, hơn nữa trong thông đạo thập phần yên tĩnh, cho dù là tiếng va chạm nho cũng nghe được.


      liền lần nữa lấy ra lọ lớn hơn, sau đó lăn xuống vòng, cái chai càng lớn như vậy càng khó ngăn trở.


      - Còn có thanh ?


      Lại qua hồi lâu, tâm dần Tần Phàm dần trầm xuống.


      "- uyệt động này có chút quỷ dị, bất quá nơi bảo vật xuất thường thường đều bình thường, Ma Chủng ngược lại rất có khả năng ở chỗ này.


      Lúc này Cổ Mặc .


      Tần Phàm gật đầu, lúc này nhớ tới câu Cổ Mặc vừa , "Dũng giả phương kiên vô cùng bích", có lẽ vậy đây cũng là lần khảo nghiệm dũng khí. cắn răng cái liền chờ thêm nữa, hai tay vịn vách động, quyết định mạo hiểm xuống xem chút.


      - Ồ? Dường như những người kia cũng vòng lại bên này rồi.


      Lúc này Cổ Mặc ngưng thần nghe xong, lại đột nhiên .


      Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy có chút ánh sáng ở phía truyền đến, dám do dự thêm, vội vàng chống thành động trượt xuống dưới, tiếng ma sát "Xoẹt xoẹt" vang lên, tốc độ trượt chậm chút nào!


      Đông.


      Lại qua chừng nửa khắc đồng hồ, rốt cục nghe thấy được tiếng giống như bình ngọc vừa rồi rơi xuống mặt nước, nhưng bởi vì quá mức xa xôi nên chỉ nghe được tiếng nước chảy rất .


      - Phía dưới là nguồn nước?


      Con mắt Tần Phàm sáng ngời, kết hợp với câu kia của Cổ Mặc, mặt khỏi lộ ra thần sắc phấn chấn, tốc độ trượt cũng nhanh hơn vài phần.


      Đông!


      Lại lần nữa tiếng vang truyền đến, lần này Tần Phàm lại nghe ràng hơn chút, có thể khẳng định đó là thanh cái chai thứ hai rơi xuống nước.


      Nghe thấy thanh này, lộ ra càng thêm chấn phấn, dùng võ khí bảo vệ lấy mông, sau đó liền tăng tốc trượt xuống dưới.


      Càng xuống phía dưới, Tần Phàm càng cảm giác được cỗ mát lạnh từ bên dưới truyền đến, thấm vào xương tủy, khiến người toàn thân sảng khoái, sau đó còn có cỗ hơi nước nhàn nhạt quanh quẩn trong thông đạo, ôn nhuận lấy da thịt khiếu huyệt.


      Tần Phàm cơ hồ có thể khẳng định, phía dưới nhất định có nguồn nước lớn, mà vào lúc này cũng minh bạch ý tứ "Phi lưu thẳng xuống dưới 3000 xích, dũng giả phương gặp vô cùng bích". 3000 xích căn bản phải là thác nước! Mà là đầu thông đạo tịch mịch hẹp dài này! Phía dưới thông đạo dĩ nhiên là vô cùng bích rồi! Thông đạo này sâu thấy đáy, có can đảm tiến vào tự nhiên cũng cần dũng khí phi phàm rồi!


      Phi lưu thẳng xuống dưới 3000 xích, dũng giả phương gặp vô cùng bích! Nguyên lai chính là ý này.


      Tần Phàm đường trượt, đường nghĩ đến các loại tâm tư. Chậm rãi, bắt đầu cảm thấy thành động trở nên ẩm ướt, cái này chính là vì hơi nước quá nặng, biết , tới nơi rồi!


      Quả nhiên, lại trượt hồi, liền trông thấy phía dưới có ánh sáng truyền đến, thậm chí có thể đoán ra đó chính là phản xạ của thủy quang.


      - đến, cửa động ở ngay bên dưới!


      Trong lòng Tần Phàm hưng phấn và hơi khẩn trương, Ma Chủng rất có thể ngay ở chỗ này! Cơ hội cải biến vận mệnh cũng ở ngay đây!


      Xoẹt tiếng, Tần Phàm dừng thân hình lại, tuy rằng giờ có chút chờ được muốn lập tức tìm kiếm Ma Chủng, nhưng cũng mất lý trí, vẫn lộ ra thập phần cẩn thận, vịn cửa động, nhìn thoáng qua phía dưới.


      - Quả nhiên là vô cùng bích ah!


      Xem xét phía dưới, Tần Phàm khỏi ngược lại hít hơi hơi lạnh. Chỉ thấy đập vào mắt là mảnh bích lục, dõi mắt nhìn lại cũng chỉ thấy mảnh thế giới nước ngậm rộng lớn vô biên.


      - Đây là... Hư Vô Chi Hải!


      Lúc này lại đột nhiên truyền tới thanh khiếp sợ của Cổ Mặc.


      - Cái gì là Hư Vô Chi Hải? Ngươi phía dưới là biển sao?


      Tần Phàm nghi hoặc hỏi thăm, dưới mặt đất Ngưu Thủ sơn bình thường này vậy mà tồn tại cái biển!


      - Đây là biển, nhưng phải biển bình thường! Chỉ có nước của Hư Vô Chi Hải mới có vẻ tinh khiết như thế, tia tạp chất, hơn nữa ngươi nhìn kỹ chút, trong nước biển này cũng có bất kỳ tôm cá gì cả... Chỉ có thủy nguyên khí tinh khiết nhất!


      Cổ Mặc hưng phấn :


      - Nhất định là rồi! Nơi này khẳng định là nơi chưa viên Ma Chủng thứ nhất! Ma Chủng này quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể chế tạo cái Hư Vô Chi Hải lớn như vậy!


      - Ngươi là, Ma Chủng ở phía dưới kia?


      Tần Phàm con mắt sáng ngời.


      - Đúng vậy, hoàn toàn trùng khớp với miêu tả sách cổ ghi lại về Ma Chủng! Khỏa Ma Chủng này chính là Thủy Nguyên Ma Chủng, chứa thủy nguyên khí vô cùng khổng lồ, lúc vô chủ tự động phát ra hình thành Hư Vô Chi Hải, mà khi nhận chủ thu toàn bộ Hư Vô Chi Hải về trong cơ thể! Chỉ là xem quy mô của Hư Vô Chi Hải này liền có thể biết năng lực của Ma Chủng này vượt dự đoán rất nhiều, ta ngược lại có chút bận tâm biết ngươi có thể thuận lợi luyện hóa nó đây.


      Cổ Mặc gật đầu , tiếp theo cau mày, có chút lo lắng.


      - Chỉ cần xác định ở chỗ này là được rồi, ta giờ xuống dưới, trước tiên tìm được Ma Chủng sau.


      Tần Phàm , sau đó muốn nhảy xuống dưới.


      - Ồ? đó hình như có người.


      Nhưng vào lúc này, Cổ Mặc nghe thấy được phía truyền đến thanh , đột nhiên .


      - Nhất định là người Thanh Ưng mạo hiểm đoàn phát ra ta trượt xuống, sau đó liền sai người xuống dò đường, ta phải nhanh chóng tìm được Ma Chủng mới được, nếu như hai tên chúng ta còn xử được, nhưng đợi đến lúc bọn xuống toàn bộ vậy chúng ta chịu nổi rồi...


      Sắc mặt Tần Phàm cũng trầm xuống, sau đó hề do dự, xoay người nhảy xuống dưới Hư Vô Chi Hải.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 85: Ma Chủng ! (2)


      Phù phù tiếng, Tần Phàm rơi vào trong nước, loại cảm giác lạnh buốt lập tức truyền khắp toàn thân, khiến lập tức cảm thấy toàn thân như tràn đầy sức sống vậy.


      - Nhìn kia, Ma Chủng có lẽ chính là ở đó rồi! " Lúc này thời điểm Cổ Mặc chỉ vào cái kia hư vô chi trong nước địa phương hô lớn, Tần Phàm theo phương hướng nhìn lại, chỉ thấy chỗ đó có cái thoạt nhìn có chút yếu ớt điểm, nhưng lại tản ra loại thần bí chói mắt bích lục hào quang, toàn bộ Hư Vô Chi Hải đều tại tia sáng này bao phủ bên trong.


      Trông thấy mục tiêu ngay tại trước mắt, trong nội tâm Tần Phàm lập tức dâng lên cỗ cuồng nhiệt, phảng phất giống như trong biển rộng mênh mông trông thấy được hải đăng hi vọng vậy, dùng hết toàn lực bơi về phía trung ương!


      Nhưng vừa bơi được nửa đường, hồi thanh cực kỳ có lực xuyên thấu từ thông đạo trượt xuống truyền đến. Quay đầu xem xét, có thể trông thấy thành viên của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đến dò xét xuất ở lối ra, cũng thổi lên cây sao làm tín hiệu thông tri cho bọn Phương Trọng, ràng cũng phát ra chỗ thần kỳ của nơi này.


      - tốt, còn kịp rồi.


      Tần Phàm trong nội tâm trầm xuống, càng dám có chút dừng lại bơi về phía trung ướng, tốc độ vốn đạt đến mức tận dưới kích thích vậy mà đột nhiên gia tăng lên hai phần.


      - Đợi chút, ta nhớ ra rồi, nếu Hư Vô Chi Hải này thể với Ma Chủng, như vậy ngươi trước tiên có thể thông linh với Hư Vô Chi Hải, vậy chẳng phải cũng như thông linh với Ma Chủng sao!


      Cổ Mặc lại đột nhiên .


      - Thông linh? Thông linh như thế nào?


      Tần Phàm hỏi, nhưng cũng đình chỉ du động. Tuy rằng thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn dò đường kia có thể quen thuộc bơi lôi nên vẫn chưa nhảy vào Hư Vô Chi Hải, nhưng lại thông tri người đến, nếu như chờ bọn đều đến, vậy có bất kỳ cơ hội nào nữa! Thời gian cực kỳ gấp gáp!


      - Phương thức nguyên thủy nhất, dung huyết thông linh! Nhanh lên, máu của ngươi vào trong nước Hư Vô Chi Hải này!


      Cổ Mặc cũng cảm thấy hào khí khẩn trương lúc này, vội vàng . Cho dù là cũng nắm chắt đồng thời đối phó được với nhiều Võ sư và Tiên Thiên Võ sư như vậy.


      - Ta thử xem.


      Từ tín nhiệm đối với Cổ Mặc, Tần Phàm hai lời, lập tức cắt ngón tay của mình, máu tươi đỏ tươi lập tức liền nhuộm hồng cả mảng nước biển phụ cận, hơn nữa huyết hồng chi sắc kia vẫn mực khuếch tán, mực kéo dài đến giữa biển.


      Đó rất có thể là nơi chứa đựng Ma Chủng!


      Đột nhiên, toàn bộ thế giới dưới lòng đất bắt đầu chấn động yếu ớt, mà Tần Phàm cũng có thể cảm giác được ràng mực nước Hư Vô Chi Hải bên dưới chậm rãi hạ thấp, tựa hồ ngừng co rút về phía trung ương!


      - Là Ma Chủng kia dang thu hồi mảnh Hư Vô Chi Hải! Phiến Hư Vô Chi Hải nghiêm chỉnh này đều thuộc về năng lượng Ma Chủng kia! Quá cường đại!


      Cổ Mặc kích động


      - Có thể rồi! Tiểu tử, nhanh lên qua thu Ma Chủng lại!


      Rốt cục, Hư Vô Chi Hải hoàn toàn bị Ma Chủng hấp thu về, mà Tần Phàm cũng rơi vào mặt đất cứng rắn, vội vàng toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ chạy về phía chính giữa.


      Mà Võ sư bên phía Thanh Ưng mạo hiểm đoàn cũng phát nước biển bên dưới quỷ dị biến mất, trực giác cho biết nơi tản ra hào quang thần bí kia nhất định có bảo vật hiếm thấy, vì vậy vội nhảy xuống mặt đất, cũng triển khai tốc độ cao nhất theo Tần Phàm phóng về phía chính giữa.


      Thân như lưu tinh, truy phong đuổi nguyệt!


      Tốc độ của Tần Phàm lần nữa đột phá cực hạn!


      Cố gắng lâu như vậy, cuối cùng tới lúc thu hoạch! Vô luận thế nào cũng thể mất vào lúc này!


      Tới gần!


      Chính là ở phía trước!


      Rống ――


      Mà khi Tần Phàm cách Ma Chủng chưa đầy trăm mét, lại đột nhiên truyền đến thanh điếc tai nhức óc, bắt đầu quanh quẩn trong toàn bộ thế giới dưới lòng đất... sau đó hư ảnh xanh biếc cự đại che trời lấp đất rơi vào trước mặt , cái chân tráng kiện thiếu chút nữa đạp dẹp .


      - Móa, ta biết ngay dễ gì đạt được đồ vật nghịch thiên như vậy mà.


      Tần Phàm kinh hồn chưa định lui về sau khoảng, oán hận nổi giận mắng. giờ chính thức là phía trước có đường , phía sau có truy binh, vô cùng đau đầu .


      Tần Phàm lui ra rất xa, sau đó mới ngóc đầu lên đánh giá quái vật khổng lồ trước mắt, cao hơn năm trượng, đầu rồng thân ngựa, toàn thân đều là lân giáp màu xanh biếc, đôi mắt cực lớn kia, lại thêm cái miệng máu dữ tợn khủng bố, bốn vó có lông màu trắng, thoạt nhìn qua giống như là đằng vân vậy. Chỉ đứng đó thôi mang đến cho người cảm giác tâm tinh rung động rồi!


      Hung thú!


      Hung thú tuyệt đối!


      Tần Phàm vừa nhìn thấy bộ dạng quái vật khổng lồ kia, lập tức kinh hồn thất sắc, nhận ra đó chính là siêu cấp hung thú ghi lại trong sách cổ ―― Thủy Kỳ Lân! Chính là trong ngũ đại Ma Tôn trong thú.


      Theo như ghi lại, Thủy Kỳ Lân vốn trời sinh tính ôn hòa, chính là từ thú, nhưng vì loại biến cố, bị Thần nhân trong truyền thuyết nô dịch làm tọa kỵ trong suốt hai nghìn năm, hậu sinh tính đột biến, phản kháng giết chết thần nhân, từ đó liền trở nên lệ khí ngập trời, khắp nơi trả thù nhân gian, còn khống chế Ngoại Vực Chi Thủy bao phủ đại địa, khiến cho sanh linh đồ thán.


      Ghi lại về nó còn rất nhiều chỗ tỉ mỉ, nhưng bạo ngược của Thủy Kỳ Lân lại để lại ấn tượng khắc sâu trong nội tâm Tần Phàm, chỉ là thể tưởng được mình gặp siêu cấp hung thú này ở đây, mặc dù chỉ là hú hồn, bằng với phần vạn bản thể, nhưng cũng vượt xa giờ có thể chống cự.


      - Xem ra đây chính là thủ hộ hồn thú của Ma Chủng rồi. Trong truyền thuyết Thủy Kỳ Lân khống chế nguồn nước, có thể dẫn phát hồng thủy ngập trời, mà khỏa Ma Chủng này lại vừa hay là Thủy Nguyên Ma Chủng, rất có thể chính là do Thủy Kỳ Lân này biến thành, hôm nay bởi vì ngươi muốn luyện hóa Ma Chủng cho nên thú hồn Thủy Kỳ Lân này liền phản kháng theo bản năng, may mắn trải qua nhiều vạn năm như vậy, thú hồn này cũng yếu sai biệt lắm rồi.


      Lúc này Cổ Mặc lại .


      - Lão đầu, vậy làm sao bây giờ?


      Tần Phàm hỏi Cổ Mặc, tình thế giờ chỉ có thể để Cổ Mặc xuất thủ, khẳng định đối phó nổi.


      - Thú hồn Thủy Kỳ Lân này tuy rằng cũng chỉ là linh hồn thể, nhưng lại lợi hại hơn ta nhiều, ít nhất cũng có được thực lực ngũ cấp thú tương đương với Tiên Thiên Võ sư, ngươi và ta cộng lại cũng phải là đối thủ của . Hắc hắc, cho nên chỉ có thể xin giúp đỡ thôi.


      Cổ Mặc lúc này cười gian trá


      - Người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn phải vừa vặn thông tri bọn xuống sao?


      - Ngươi là?


      Tần Phàm cũng ngưng tụ hai mắt, cũng có chút hảo ý nhìn về phía thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn bị Thủy Kỳ Lân dọa sợ chết khiếp kia, cũng chỉ có thể dựa vào bọn thôi.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :