Chương 76: Gặp lại Phương Trọng. (1) Võ khí dùng hết lại dùng Hồi Khí Hoàn, phút đồng hồ cũng nghỉx, phảng phất giống như biết mỏi mệt vậy. đến chạng vạng tối, ánh tà dương trời chiều rơi vãi trong rừng rậm, điệp ảnh pha tạp, ngược lại nhiều thêm vài phần cảm giác xinh đẹp. Lúc này mặt trời lặn, từ sơn mạch cao cao nhìn lại, cũng đẹp sao tả xiết. Nhưng thiếu niên áo bào xanh luyện tập lại chút chú ý đến, mồ hôi người ướt đẫm quần áo, nhưng cũng chút để ý đến. Ba! Đột nhiên thanh to lắm truyền ra. - Ồ? Cổ Mặc ở bên mực buồn chán nhìn Tần Phàm luyện tập liền phát ra tiếng kinh ngạc. Tần Phàm lúc này cũng hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt vừa rồi vậy mà có thể khiến võ hoá khí hình! Tuy rằng man ngưu quyền kình đánh ra cũng chỉ lớn chừng gương mặt, bằng phần mười Cổ Mặc! Hơn nữa cũng ́ thể thoát thể mà ra, nhưng võ hoá khí hình lại khiến cho lực công kích càng thêm đọng! Cũng chính là đại biểu có thể gây ra tổn thương càng lớn hơn! Rống! Nhưng vào lúc này, từ bên kia rừng rậm bỗng nhảy ra Hồng Nhãn Bạch Lang tam cấp cao giai, loại thú này dùng tốc độ nhanh và nanh vuốt sắc bén để trứ danh, đối với võ giả bình thường mà cũng là loại thú thập phần khó chơi. - Ha ha... Tần Phàm phát ra tiếng cười hưng phấn: - Vừa muốn thử nghiệm lại chút, đầu Hồng Nhãn Bạch Lang này lại tự đưa tới cửa ra, là kịp thời! b Bất quá thú trong Thú Sơn Mạch đông đảo, Tần Phàm lúc này luyện tập ngày cũng giết chết năm sáu đầu thú, đối với Hồng Nhãn Bạch Lang bất thình lình xuất ngược lại cũng quá mức kinh ngạc. Quay mắt nhìn về phía Hồng Nhãn Bạch Lang lao tới, Tần Phàm thong dong triển khai Lưu Tinh Bộ, nghênh đón lấy. giờ Lưu Tinh Bộ của có thể dưới Huyền Trọng Vực gấp 10 lần của Cổ Mặc miễn cưỡng tránh được bảy phiến lá cây, có thể tuy rằng còn chưa tới Nhập vi cấp, nhưng cũng có trình độ nhất định rồi, hơn nữa các loại bản năng né tránh cũng thập phần nhạy cảm! Cho nên đối với công kích của Hồng Nhãn Bạch Lang có thể sớm dự cảm được, sau đó làm ra phản kích hợp lý. - Man Ngưu Trùng Kích! Tần Phàm đánh ra quyền, khi võ khí đỏ vàng thông qua Linh Hàn Quyền Sáo phát ra, Man ngưu khí kình nho xuất trước nắm đấm, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn thoát thể mà ra, nhưng bộ dáng gào thét bao tay lại có cảm giác uy thế mười phần. Bành! quyền chút nào ngoài ý muốn đánh lên đầu lâu Hồng Nhãn Bạch Lang kia, lập tức đầu nó như bị bẹp xuống, thứ màu đỏ trắng tóe ra bốn phía, đầu thú Tam cấp cao giai nháy mắt sau đó lại như đống bùn nhão ngã xuống đất. - Vậy mà mạnh như vậy. Tần Phàm nhìn Linh Hàn Quyền Sáo trong tay, ấp úng , cũng nghĩ ra chỉ bộ phận võ hoá khí hình có thể đạt tới trình độ như vậy! Linh Khí Quyền Sao này quả nhiên lợi hại! - Ồ? Nhưng vào lúc này, Tần Phàm đột nhiên phát ra tiếng kinh ngạc, vào lúc này lại cảm giác được từ trong Vũ Điền truyền đến loại cảm giác huyền diệu. - Đột phá đến Võ Giả ngũ cấp? Nháy mắt sau đó, mặt Tần Phàm liền lộ ra vẻ mừng như điên. Từ Vũ Điền truyền đến cảm giác dị thường, tâm thân Tần Phàm chìm vào trong đó, liền trông thấy cách Vũ Điền thứ tư bên trong Khí Hải tràn đầy, sau đó võ khí còn lại tràn ra chảy đến cách thứ năm. Tu luyện gia khổ trong tháng này khiến cho dược lực hai khỏa Sơ Võ Hòan phục dục rốt cục được luyện hóa! Song hỉ đều tới! Võ Giả ngũ cấp, thành! Tần Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng, ánh mắt yên lặng nhìn nhìn về chỗ sâu trong Thú Sơn Mạch bao la mờ mịt, chỗ đó, chính là phương hướng Ma Chủng theo như lời Cổ Mặc ! giờ chiến lực và thể phách cũng đạt tới trình độ nhất định, thú Tam cấp căn bản phải là đối thủ của , đối với tứ cấp thú cũng tự tin có sức đánh trận! Vì tìm kiếm Ma Chủng, truy tìm đường đến thể phách chí cường kia mà Tần Phàm ngừng mà rèn luyện bản thân, lại trải qua rất nhiều chuẩn bị gian nan, hôm nay, rốt cục cũng đủ! - Ha ha... Tần Phàm cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, thực lực tăng lên đến Võ Giả ngũ cấp khiến quanh thân cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu, cười to tiếng, liền hăng hái chạy băng băng trong rừng, giờ phải trở về làm chuẩn bị cuối cùng, sau đó trực tiếp đến chỗ Ma Chủng! Kể từ sau khi biết Ma Chủng, phải chịu đừng mê hoặc lâu như vậy, chịu nhiều thống khổ như vậy, hôm nay, cuối cùng cũng đến lúc tìm! - Hắc hắc, tiểu tử, ngươi phải luyện chế Băng Linh Đan còn thiếu loại linh dược sao? Ngươi luyện chế Băng Linh Đan kia sao? Lúc này Cổ Mặc lại nhắc nhở Tần Phàm. - Đúng vậy, luyện chế Băng Linh Đan quả còn kém cây Tẩy Tâm Hoa, bất quá ta định dùng Thanh Tịnh Thảo để thay thế, tuy rằng hiệu quả bằng, nhưng nhịn lâu như vậy, ta đợi nổi nữa rồi! Ta nhất định phải nhanh chóng tìm được Ma Chủng kia mới có thể an tâm! Tần Phàm bên chạy bên truyền . đường sau khi tiến vào Thú Hoang Nguyên lịch lãm rèn luyện, bao giờ cũng nghĩ đến chuyện lấy Ma Chủng, hy vọng lớn nhất giúp có thể nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Võ sư này! thể đợi được nữa rồi! Hơn nữa còn phải cân nhắc đến kết quả xấu nhất kia, nếu như Ma Chủng này có hiệu quả như chờ mong, như vậy phải mau chóng tìm biện pháp khác! Thời gian năm rưỡi, quá ngắn! Tuy rằng có thể trong thời gian gần hai tháng từ Võ Giả nhất cấp đạt tới cảnh giới Võ Giả ngũ cấp, nhưng đó phần lớn đều là kết quả do phục dụng luyện dược! Lấy thể phách giơ của , có thể nhanh như vậy tu luyện tới cảnh giới Võ Giả ngũ cấp là kỳ tích, nếu như thể tiến thêm bước tăng lên cường độ thể phách, như vậy liền thể nào tiếp tục thông qua luyện dược để đề thăng cảnh giới nữa! Như vậy, trong thời gian hơn năm tiếp theo, nếu như thể lại phục dụng luyện dược, dù cho có linh khí nồng đậm của linh dược cốc phụ trợ tiếp tục đề thăng tam cấp nữa là cực hạn rồi! Huống hồ, cảnh giới Võ sư cũng phải là mục tiêu cuối cùng của ! Lúc rời khỏi gia tộc, Tần Tiến là Võ Sư nhị cấp! Trong thời gian năm rưỡi này tất nhiên cũng có tiến bộ! Nếu như Tần Phàm chỉ đạt tới cảnh giới Võ sư, chưa chắc là đối thủ của ! Hơn nữa trong ngày Triêu Thánh kia, toàn bộ thiếu niên thiên tài của Đại Kiền quốc đều tụ cùng chỗ, mặc dù cầu Triêu Thánh thấp nhất là Võ sư chi cảnh, nhưng đệ tử những đại gia tộc kia đều có truyền thừa ưu việt, làm sao có thể chỉ là Võ sư chi cảnh được? Tần Phàm suy nghĩ trong lòng, tuy rằng lòng bay tới chỗ Ma Chủng, nhưng vẫn trấn định tỉnh táo phân tích các loại khả năng xảy ra và phương pháp ứng đối.
Chương 77: Gặp lại Phương Trọng. (2) Đối với lo lắng của Tần Phàm, Cổ Mặc cũng có thể lý giải, sau khi biết chỗ của Ma Chủng vẫn có thể chịu đựng mê hoặc, nóng vội mỗi ngày đều luyện tập gian khổ, như thế giữ vững được hơn tháng, tuổi còn trẻ có định tính như vậy phi thường tệ rồi. Dù sao bộ thể phách cường đại đối với luyện dược sư mà đến cùng có mê hoặc thế nào vẫn rất ràng. - Ồ? Trong lúc chạy trốn, Tần Phàm đột nhiên trông thấy phía trước xa xẹt qua con Ám Ảnh Sơn Miêu, Ám Ảnh Sơn Miêu chỉ là thú Tam cấp cấp thấp, khi Tần Phàm vừa mới tiến vào Thú Sơn Mạch giết ít, nhưng khiến kinh ngạc kinh ngạc dừng lại phải là vì bản thân Ám Ảnh Sơn Miêu, mà là vì trông thấy lông chân Ám Ảnh Sơn Miêu dính vài lá cây, dĩ nhiên lại là lá cây Tẩy Tâm Hoa đau khổ tìm kiếm. - Ha ha, vậy mà trùng hợp như vậy. Trong lòng Tần Phàm có chút cảm thấy may mắn, thể tưởng được lúc muốn buông tha định đổi dùng Thanh Tịnh Thảo luyện chế Băng Linh Đan vậy mà lại đột nhiên phát tung tích Tẩy Tâm Hoa. Mỉm cười, Tần Phàm thi triển Lưu Tinh Bộ, lén lút theo đằng sau con Ám Ảnh Sơn Miêu kia, xem nó đến cùng dính mấy lá cây Tẩy Tâm Hoa kia ở chỗ nào. Lại xuyên qua mảnh rừng nhiệt đới, Ám Ảnh Sơn Miêu này vào trong tiểu sơn cốc, tiểu sơn cốc này khác với dược cốc, có bất kỳ cây cối nào che chắn cả, toàn bộ đắm chìm dưới ánh tà dương, các loại dã hoa linh thảo giao sai sinh trưởng, phóng mắt nhìn , vậy mà đập vào mắt là vài loại linh dược tương đối thưa thớt, tuy rằng nhiều như Dược cốc, nhưng số lượng coi như ít. Tần Phàm khỏi lộ vẻ vui mừng, biết nơi này có lẽ là nơi Ám Ảnh Sơn Miêu dính vào lá Tẩy Tâm Hoa rồi, vì vậy cũng theo dõi Ám Ảnh Sơn Miêu kia nữa, chỉ chuẩn bị ở chỗ này sưu tầm Tẩy Tâm Hoa. Quả nhiên, qua lát, Tần Phàm liền từ trong mảnh cỏ khô rậm rạp phát ra Tẩy Tâm Hoa tìm hơn tháng cũng thấy kia. Lá cây Tẩy Tâm Hoa màu tím nhạt, nhưng hoa lại thuần trắng, đừng đóa hoa nho rậm rạp chằng chịt, giống như bầu trời đầy sao vậy. Trong nội tâm hơi có chút hưng phấn, nhưng vừa định qua ngắt vào lúc này trong rừng rậm sườn núi xa xa lại truyền đến tiếng người ầm ĩ, tựa hồ có ít người từ bên kia qua. Sắc mặt Tần Phàm biến đổi, lập tức nằm đống cỏ khô kia, khiến lòng bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn về phía truyền đến tiếng người kia. Rất nhanh, đoàn người chậm rãi xuất trong tầm mắt, ước chừng 11 12 người, nhưng tự hồ chỉ ngang qua mà có ý vào tiểu sơn cốc này. Bởi vì có đống cỏ khô che chắn nên Tần Phàm nhìn lắm, đợi khi đứng lên chút hai mắt khỏi ngưng tụ! Cầm đầu dĩ nhiên là Phương Trọng! Đằng sau theo bảy tám thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, nhưng ba người chính giữa lại mặt phục sức mạo hiểm đoàn, là hai trung niên nam nhân và thiếu niên mặt trắng 17 18t - thể tưởng được ở chỗ này lại gặp Phương Trọng, phải mực co đầu rút cổ trong Thanh Thạch Trấn dám ra sao? Sắc mặt Tần Phàm hơi trầm xuống, khỏi lên đạo sát cơ, nhưng đối phương nhiều người, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ. - Ngàn vạn đừng lên tiếng. Lúc này thanh của Cổ Mặc bỗng vang lên bên tai: - Lần này Thanh Ưng mạo hiểm đoàn dốc hết tinh rồi, những người này tất cả đều có tu vị ngoài Võ sư chi cảnh! Mà thiếu niên ở chính giữa giống người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn kia cũng là Võ sư, hai người trung niên bên cạnh đều là Tiên Thiên chi cảnh... Nương theo cảm ứng nhạy cảm của linh hồn thể, Cổ Mặc thoáng cái nhìn hư những người này. Nghe thấy lời Cổ Mặc ..., Tần Phàm cũng lắp bắp kinh hãi, thân hình chậm rãi thu về, mặt sắc lạnh lùng, thầm nghĩ: - Cứ cho Phương Trọng này sống thêm thời gian ngắn vậy, đợi khi ta luyện hóa được Ma Chủng, mới hảo hảo tính toán nợ cũ với đám Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này. Nhìn đoàn người Phương Trọng chậm rãi biến mất trong tầm mắt, Tần Phàm mới đứng lên khỏi đống cỏ khô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng kia, thầm tự suy đoán: - Đích thị là đệ tử của đại gia tộc nào đó muốn đến Thú Hoang Nguyên để lịch lãm rèn luyện, liền tìm địa đầu xà Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này để dẫn đường, mà Thanh Ưng mạo hiểm đoàn bởi vì muốn trèo lên cành cây cao, cho nên mới dốc hết tinh ra để bảo hộ thiếu niên mặt trắng này. - Chậc chậc, thoạt nhìn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này là muốn kéo quan hệ, về sau ngươi muốn đối phó bọn có lẽ khó khăn chút a. Lúc này Cổ Mặc cũng cười cười , bất quá tựa hồ cũng thèm để ý đến. - Hừ, nếu Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này lúc trước giết được ta, như vậy vô luận bọn có trèo lên quan hệ thế nào cũng vô dụng, sớm muộn ta cũng diệt trừ khối u ác tính Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này tận gốc khỏi Thú Sơn Mạch, ai có thể cứu được bọn . Tần Phàm chỉ là lạnh lùng , lúc trước thiếu chút nữa chết dưới vây công của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, thù này nhất định phải báo, huống hồ còn đáp ứng Kỷ Huyên Nhi. Hơn nữa tiểu mạo hiểm đoàn chút thu hút như Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở trong mắt những đại gia tộc kia chưa chắc có nhiều giá trị, có lẽ chỉ là Phương Trọng bọn bên tình nguyện thôi. Sau đó góp nhặt ít Linh Dược kể cả Tẩy Tâm Hoa trong tiểu sơn cốc này, sau đó vội vàng rời khỏi đây, chỉ cần về luyện chế ra Băng Linh Đan là có thể xuất phát tới khu vực biên giới giữa ngoại vi và nội vi để tìm kiếm Ma Chủng rồi. đường chạy trốn trở về. - Ồ? Nhưng chạy trốn đoạn đường, Tần Phàm lại đột nhiên dừng lại, ở đây chính là hàn đàm mà tới lúc trước. Nhớ tới chuyện ngũ Hổ phệ Long ngày đó, đầu Độc Giác Giao Long kia hẳn là trốn đến đây, chỉ là biết chết chưa thôi. - Nếu như đầu Độc Giác Giao Long kia bị chết trong hàn đàm, mà Thiên Dực Hổ cũng thể lẻn vào dưới nước, như vậy... Chẳng phải là thi thể như bảo khố của Độc Giác Giao Long vẫn còn dưới hàn đàm kia sao? Tần Phàm bỗng nhiên khẽ động trong lòng, nhớ tới hiệu quả thần kỳ của Long huyết Luyện Thể, còn có thân bảo bối của Độc Giác Giao Long, cũng khỏi có chút tò mò, hoặc là ôm lòng may mắn Vì vậy, đẩy ra tầng tầng cỏ dại cao lớn, Tần Phàm liền cẩn thận đến bên cạnh hàn đạm, nếu như thực lấy được Giao Long chi nhãn, vậy đối với lần này luyện hóa Ma Chủng có lẽ có trọng dụng! Nhưng lúc hàn đàm kia chậm rãi xuất trước mắt, Tần Phàm bỗng dưng tim đập nhanh hơn, như cảm thấy gì đó nhìn thoáng qua phía trước, vừa xem xét qua thân thể khỏi trở nên cứng ngắt. Là Thiên Dực Hổ!
Chương 78: Thi thể Giao Long. - xong! Thiên Dực Hổ vậy mà còn ở nơi này! Nội tâm Tần Phàm chấn động mãnh liệt, ngay cả chút cũng dám nhúc nhích, sợ bị Thiên Dực Hổ phát , lúc này trong nội tâm cũng bắt đầu có chút hối hận vì mình sinh ra tham niệm. Bất quá cái này cũng thể trách , dù sao cũng là thi thể con Giao Long, cầm ra bên ngoài liền bán được cái giá trời, càng quan trọng hơn là người Giao Long có rất nhiều thứ có thể dùng làm tài liệu luyện dược, thập phần trân quý. Thứ như thể đổi thành bất cứ Luyện dược sư nào cũng đều động tâm cả, chỉ có điều Tần Phàm tuyệt đối thể tưởng được hơn tháng qua mà Thiên Dực Hổ vẫn còn ở lại canh giữ bên cạnh hàn đàm! cũng đành phải tự nhận xui xẻo. tiếng Rống! từ trung truyền đến. Vào lúc này, lại có đầu Thiên Dực Hổ săn mồi trở về, từ cao nhìn xuống, con mắt lợi hại liếc thấy Tần Phàm ở bên cạnh bụi cỏ, thiết trảo trực tiếp chộp xuống phía dưới. Mặt Tần Phàm thoáng cái đổi sắc, lập tức toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ đào tẩu, nhưng tốc độ Thiên Dực Hổ nhanh thế nào, lướt xuống thấp liền trực tiếp bắt được , sau đó lại lần nữa bay lên bầu trời, trong miệng ngừng gầm rú, tựa hồ gì đó với đồng bạn. - Lão đầu, ngươi phải ta trong mắt những thú lục thất cấp này chỉ như con sâu cái kiến sao? Sao bọn chúng còn muốn dẫm cước thế? Bây giờ nên làm gì đây! Tần Phàm sợ hãi, lúc này người ở , lại dám giãy dụa, chỉ đành hỏi thăm Cổ Mặc. - Trước tiên nên cử động, xem ra Thiên Dực Hổ cũng phải muốn giết chết ngươi, nếu móng vuốt xuống ngươi sớm chết rồi, cần gì phải mang theo ngươi bay lên. Lúc này Cổ Mặc nhíu mày, trầm giọng , dù sao kinh nghiệm phong phú, tuy gặp nguy vẫn loạn. - Ồ? Tần Phàm nghe vậy liền nhìn xuống dưới, phát phía trước lại có đầu Thiên Dực Hổ dùng ánh mắt như nhân loại nhìn , sau đó dùng cánh chỉ chỉ cái hàn đàm kia. - Bảo ta xuống dưới vớt thi thể Độc Giác Giao Long lên? Rất thần kỳ, Tần Phàm vậy mà đọc hiểu ánh mắt Thiên Dực Hổ, sau đó liền phát giác người buông lỏng, Thiên Dực Hổ bắt lấy vào lúc này lại buông lỏng móng vuốt ra, thân thể Tần Phàm lập tức chìm xuống hàn đàm. Phù phù! tiếng rơi vào trong nước, Tần Phàm nửa nổi mặt nước, vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt ý bảo của Thiên Dực Hổ. giờ thoát ly hổ trảo, rốt cục cũng chậm rãi bình tĩnh lại, ít nhất giờ có thêm đường sinh cơ, chỉ là trong nội tâm liền nhanh chóng nghĩ ra các loại đối sách. - Trước tiên cứ lặn xuống sao, Độc Giác Giao Long kia hẳn chết rồi, nếu những Thiên Dực Hổ này để ngươi xuống đâu. Cổ Mặc lúc này tỉnh táo phân tích hộ Tần Phàm. Nổi mặt nước, mặt Tần Phàm kéo ra, vừa rồi chỉ vì khiếp sợ mấy đầu thú cường đại nên mới nhất thời bối rối, giờ tỉnh táo lại mới hiểu nhược điểm của Thiên Dực Hổ chính là thể lặn xuống nước, nếu chúng cũng cần mình vớt thi thể Độc Giác Giao Long làm gì, mình chỉ cần lặn xuống nước, vậy Thiên Dực Hổ cũng làm gì được mình cả. Lặng lẽ lấy từ trong giới chỉ ra khỏa "Bế Khí Hoàn" ăn vào, hơi lấy lại bình tĩnh, Tần Phàm liền bắt đầu chậm rãi lặn xuống. Bế Khí Hòan này có thể bảo vệ tim phổi, có thể giúp trường kỳ cần hô hấp, vốn là do lần tùy ý luyện chế ra, thể tưởng được giờ lại dùng tới. Nước hàn đàm này rất sâu, Tần Phàm mực hướng lặn xuống dưới chừng phút đồng hồ mới mông lung nhìn thấy ở phía dưới có quái vật khổng lồ bắt ngang dưới đáy hàn đàm, vẫn nhúc nhích, loại khí tức bi thương từ phía dưới truyền đến. - Độc Giác Giao Long tuy rằng chạy trốn tới hàn đàm, nhưng đường bị đuổi giết khiến bị thương quá nặng, cho nên vẫn chết . Bởi vì được long huyết của nó tắm rửa cho nên Tần Phàm liền thở dài hơi, đầu thất cấp thú này cuối cùng lại bị chết tay năm đầu lục cấp thú, âu cũng là số mệnh. nhàng tới mặt đất bên cạnh thi thể Độc Giác Giao Long, lại nhìn qua, phát rất nhiều lân phiến người nó rơi xuống bốn phía, long thân cũng bị Thiên Dực Hổ cắn cho huyết nhục mơ hồ, bất quá tuy rằng ngâm tháng nhưng vẫn có bất luận biến chất gì cả. Lại nhìn Xà thủ của Giao Long, vậy mà cũng bị Thiên Dực Hổ cắn ra cái hô, tinh hạch của Độc Giác Giao Long cũng lộ ra. - Mấy con Thiên Dực Hổ kia muốn đúng là nó. Tần Phàm thầm nghĩ trong lòng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía , lâm vào trầm tư. Dù mình mang tinh hạch của Độc Giác Giao Long này lên cho chúng nó, cũng chưa chắc bọn nó tha cho mình, dù sao những thú này cũng cảm tạ mình, có lẽ ngại phiền toái, thuận tiện vuốt đập chết mình cũng nên. Nhưng nếu đưa thứ này cho chúng nó, mấy con Thiên Dực Hổ kia chắc hẳn dễ dàng ly khai, bản thân mình cũng thể kiên trì quá lâu trong nước được. Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Phàm lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan . Cắn răng cái, Tần Phàm vốn dùng dao đảo tinh hạch của Độc Giác Giao Long ra, nhưng dù sao phòng ngự của thất cấp thú cũng rất lợi hại, ngược lại phải mất rất nhiều công phu mới đào ra được.. - hổ là thất cấp thú, tinh hạch này nếu so với tam cấp thú lớn hơn nhiều. Tần Phàm có chút thở dài, bất quá cảm giác tinh hạch này lại mềm hơn da thịt Độc Giác Giao Long rất nhiều. Sau đó chăm chú nắm lấy tinh hạch kia trong tay, tiếp theo tay xuất Linh Hàn Quyền Sáo, dùng gai nhọn sắc bén trong đó khoét vào trong tinh hạch, lại có chút xoay cái, rất nhanh liền từ trong đó đào ra quả tinh hạch . - Ngươi muốn làm gì? Cổ Mặc khỏi khẽ giật mình. - Những Thiên Dực Hổ kia mực chờ ở phía , muốn giao tinh hạch cho chúng thể nào, nhưng ta cũng thể làm công được, cứ tùy tiện lấy chút làm thù lao , hắc hắc, chắc hẳn chúng cũng vì chút tinh hạch này mà tiếp tục ở chỗ này chờ ta a? Tần Phàm lộ ra tia cười có chút giảo hoạt, vậy mà có chút giống với Cổ Mặc. - Ha ha, tiểu tử thôi, tốt, rốt cục cũng học được ít từ bản Võ Thánh rồi, tệ! Có tiền đồ! Cổ Mặc giờ mới hiểu được tới, cũng làm càn cười cười, vô sỉ truyền . Nghe thấy thế, Tần Phàm cảm thấy có chút gì, thầm nghĩ mình còn vô sỉ bằng phần mười lão nhân này ah! Chuyển hướng qua thi thể Giao Long cực lớn kia, Tần Phàm lại bắt đầu cảm thấy khó khăn, thi thể Giao Long lớn như vậy ngay cả trữ vật giới chỉ cũng chứa nổi, phải làm sao đây? Cuối cùng nhìn về phía Cổ Mặc, biết trong dược đỉnh có gian rất lớn.
Chương 79: Xuất phát. - Ngươi nhìn gì vậy? Đó là chỗ ở của bản Võ Thánh, mang đến thứ ướt sủng như vậy, ngươi bảo ta phải ở thế nào! Cổ Mặc trông thấy ánh mắt của Tần Phàm liền biết có chủ ý gì, vội vàng từ chối nói. - Về sau thi thể Giao Long này có thể luyện chế được ít đan dược, chậc chậc, cái gì Nghịch Long đan, Long Tuyền đan, đều là đồ tốt cả, hương vị là số , phẩm chất rất cao, chưa từng có qua, chẳng lẽ ngươi cứ vậy bỏ lỡ sao? Tần Phàm bắt đầu dùng đan dược để mê hoặc Cổ Mặc. - Được rồi, tiểu tử, bản Võ Thánh bị ngươi đánh bại! Cuối cùng Cổ Mặc vẫn đầu hàng, là do đan khí có mê hoặc quá lớn đối với , cái khác là do cũng biết thi thể Giao Long này đối với Tần Phàm giờ mà quả thập phần hữu dụng, thể giúp được. - Nhưng ngươi trước tiên phải kéo thứ này lên bờ rồi sau, ở đây đều là nước, dễ thu. Cổ Mặc chỉ đành . - có vấn đề. Tần Phàm có chút hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ xuất ra dây thừng dự bị trói chặt lấy thi thể Giao Long, bắt đầu chậm rãi trồi lên. tóm lại, thu hoạch lần này rất lớn, chỉ cần trong chốc lát là có thể thuận lợi tránh khỏi năm đầu Thiên Dực Hổ này rồi. Khi đến cách mặt nước chỉ còn chừng 5~6 mét, Tần Phàm ngừng lại, nhưng thi thể Giao Long kia rất nặng, dừng lại liền lôi chìm xuống, chỉ đành chậm rãi cân đối thân thể, lúc này mới xuất ra tinh hạch của Độc Giác Giao Long với Cổ Mặc: - Lão đầu, ngươi trước tiên dùng dẫn dắt thuật ném khỏa tinh hạch này lên , sau đó xem thử những Thiên Dực Hổ này có nguyện ý rời . - Ân. Cổ Mặc gật đầu, sau đó khống chế khỏa tinh hạch kia chậm rãi trồi lên mặt nước, Tần Phàm ngửa đầu nhìn phản ứng của Thiên Dực Hổ đó. Quả nhiên, mấy con Thiên Dực Hổ này vẫn mực canh chừng hàn đàm, tinh hạch của Độc Giác Giao Long khẽ nổi lên mặt nước, lập tức có đầu Thiên Dực Hổ bay tới, móng vuốt trảo lấy tinh hạch. Ngay sau đó, rất nhanh liền truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của mấy đầu Thiên Dực Hổ khác, hẳn là phát tinh hạch thiếu khối, sau đó còn nghe thấy thanh Thiên Dực Hổ phẫn nộ dùng cánh đập vào mặt nước. Nhưng Tần Phàm lại bất vi sở động, lộ ra vô cùng tỉnh táo, dù sao hiệu quả Bế Khí Hoàn vẫn chưa mất, còn có thể so đấu kiên nhẫn với chúng. tin tưởng mấy con Thiên Dực Hổ này lấy được thứ quan trong nhất nhất định tiếp tục ở chỗ này nữa, dù sao chúng cũng rời khỏi nội vi quá lâu rồi. Qua lúc, quả nhiên mặt nước chậm rãi bình tĩnh lại, năm đầu Thiên Dực Hổ này rốt cục buông tha tiếp tục chờ đợi Tần Phàm, mang theo tinh hạch bay về hang ổ, thực tế chúng cũng phải đề phòng những thú cao cấp khác biết việc này ra tay cướp đoạt. Rầm Ào Ào'! Tần Phàm rốt cục nổi lên mặt nước, nhổ ra vài bãi trọc khí, nhớ tới màn đánh bạc kinh tâm động phách lúc nãy, nhìn về phía Thiên Dực Hổ rời oán hận : - Đợi ngày sau có cơ hội, ta nhất định đến nội vi bắt tất cả các người làm tọa kỵ! xong, kéo thi thể Giao Long trầm trọng lên bờ. - Hắc hắc, tệ, tiểu tử có chí khí. Cổ Mặc lúc này cười : - Bất quá lục giai thú Thiên Dực Hổ này có la gì, năm đó tọa kỵ của bản Võ Thánh chính là thất cấp thú Ám Vũ Lôi Ưng! Cũng biết uy phong cỡ nào ah! - Những chuyện này vẫn nên chờ ta đạt tới Võ Tôn Võ Thánh rồi sau, giờ chủ yếu là phải xử lý tốt thi thể Giao Long này . Tần Phàm nhìn sắc trời chút , giờ trời vào đêm, chạy nhanh về dược cốc. đêm này cũng làm xong chuẩn bị cuối cùng, sáng mai liền xuất phát! Hai người cùng nhau bỏ thi thể Độc Giác Giao Long vào gian dược đỉnh, theo như lời Cổ Mặc, thi thể Giao Long cực lớn hai ba mươi trượng này co lại vậy mà chỉ chiếm đến phần mười gian thôi. Thừa lúc trời tối, Tần Phàm rất nhanh về tới dược cốc, vốn định hảo hảo cáo biệt Kỷ Huyên Nhi, nhưng ngẫm lại lại biết nên mở miệng như thế nào, liền định hôm sau xuất phát nàng biết. đêm này, Tần Phàm phía rất nhiều thời gian luyện chế ra Băng Linh hoàn và những luyện dược khác, đợi đến khi cảm giác chuẩn bị đủ mới lên giường nghỉ ngơi. Mang theo chờ mong, mang theo ít bàng hoàng đối với thứ biết chậm rãi tiến nhập mộng đẹp. Sáng sớm hôm sau, Tần Phàm liền cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, vốn định ngồi trong phòng tu luyện phen, lúc này mới ra khỏi động. ra sơn động, liền trông thấy thân ảnh thanh lệ của Kỷ Huyên Nhi ngồi ở cao luyện tập thân pháp võ kỹ, thân hình như ảnh như mị, yểu điệu lọt vào tầm mắt, trong năng sớm đẹp sao tả xiết rất động lòng người. Mị Ảnh thân pháp này của Kỷ Huyên Nhi thoạt nhìn cũng chênh lệch lắm với Lưu Tinh Bộ. Tần Phàm cứ như vậy lẳng lặng đứng ở bên, nhìn Kỷ Huyên Nhi luyện tập, phảng phất như xem hồi biểu diễn đặc sắc, mặt mỉm cười, tâm tình thập phần bình thản tự nhiên. lâu, Kỷ Huyên Nhi mới đình chỉ luyện tập, khom người có chút thở phì phò, hơi có vẻ mỏi mệt, mồ hôi đổ ra đầm đìa. lát sau, đến khi nàng xoay người muốn quay về trong động liền phát Tần Phàm vẫn đứng trước sơn động, liền mở miệng lạnh nhạt hỏi: - Có chuyện gì sao? - Ta phải rời thời gian ngắn. Tần Phàm khẽ cười . Kỷ Huyên Nhi ngẩng đầu nhìn cái, gì. - Yên tâm, ta còn trở lại, đợi ngày ta trở về, chính là lúc Thanh Ưng mạo hiểm đoàn bị diệt. Tần Phàm lại tiếp tục . - Ân, ta chờ ngươi trở lại. Kỷ Huyên Nhi chỉ giọng , sau đó liền vào sơn động Tần Phàm nhìn thân ảnh Kỷ Huyên Nhi, cười khổ lắc đầu, biết tình nàng thế nên cũng cưỡng cầu, bắt đầu chậm rãi ra ngoài dược cốc, nhưng trong nội tâm lúc này chẳng biết tại sao lại có loại cảm giác đơn. - Vô luận như thế nào, lần này nhất định thể thất bại được. Tần Phàm rất nhanh liền vứt hết suy nghĩ trong lòng, thân hình tung cái, biến mất trong Thú Hoang Nguyên mênh mông. Bên trong Thú Hoang Nguyên, Thú Sơn Mạch chiếm bộ phận diện tích rất lớn, dãy núi cao thấp phập phồng, tả hữu tiếp giáp, trước sau đụng vào nhau, ngớt dứt, đại thụ che trời cổ xưa phủ khắp đỉnh núi, khắp nơi đều là vẻ mờ mịt, biết điểm đầu và điểm cuối. Thân ảnh thiếu niên ngừng chạy băng băng trong rừng, như truy phong đuổi nguyệt, nhưng đôi khi có thể trông thấy sắc mặt tái nhợt, bộ pháp ngưng trọng, tựa hồ thập phần khó , nhưng chỉ đành cắn răng kiên trì. Dọc theo con đường này, Tần Phàm thế nhưng vẫn mực chạy dưới trọng lực gấp 10 lần của Cổ Mặc. Cổ Mặc đạt đến Võ sư chi cảnh, hơn nữa lý giải đối với Huyền Trọng quyền càng khắc sâu, phất tay liền có thể khiến phạm vi trăm mét đều bị bao phủ trong Huyền Trọng vực, hơn nữa khôi phục nhanh chóng, cơ hồ có thể mực sử dụng liên tiếp.
Chương 80: Sơ chiến tứ cấp thú. cách khác, Tần Phàm lúc chảy đồng thời phải tiêu hao thể lực gấp 10 lần để vượt qua cản trở của trọng lực! Nhưng lại phải chạy nhanh, Cổ Mặc bắt phải kiên trì ba giờ mới có thể nghỉ ngơi lần. Chua xót mệt nhọc. Liên tục chạy cả buổi, rốt cục cũng đến thời gian nghỉ ngời, Tần Phàm dừng dưới cây đại thụ, uống ít nước trong, có chút thở ra, bắt đầu nghỉ ngơi chút. Đoạn đường này đối với mà xem như lần huấn luyện cực kỳ gian khổ, thậm chí còn nặng hơn lúc huấn luyện mỗi sáng sớm khi còn ở Nam Phong thành Tần gia nhiều. - Mười ngày mười đêm rồi. Miệng Tần Phàm có chút run rẩy, bờ môi trắng bệch, hướng Cổ Mặc hỏi: - Đến cùng khu vực biên giới giữa ngoại vi và nội vi Thú Sơn Mạch còn xa lắm ? - Hắc hắc, sắp đến. Cổ Mặc cười . - Ngươi những lời này rất nhiều rồi, cứ tiếp tục như vậy, ta chỉ cần năm rưỡi phải viết di chúc ở đây rồi. Khóe miệng Tần Phàm co quắp, thể làm gì. - Nhìn! Nhìn bên kia xem thử... Cổ Mặc thấy Tần Phàm như vậy, mỉm cười chỉ về phía xa xa... Tần Phàm nhìn về phía Cổ Mặc chỉ, ở phương xa cách hơn mười dăm, loáng thoáng trông thấy chỗ sơn mạch giờ chậm rãi biến đổi, biến thành ngọn núi cao và hiểm trở, hai bên vươn ra mảng lớn bình nguyên, mà lại nhìn xa chút, liền trông thấy đạo sơn mạch như trường thành tự nhiên cứ thế hoành đoạn mở ra Thú Sơn Mạch, sau đó liền chỉ có thể nhìn thấy Hoành Đoạn sơn mạch này thôi. - Ở đằng sau Hoành Đoạn sơn mạch kia sao? Tần Phàm kỳ lạ hỏi. - Đúng vậy, Hoành Đoạn sơn mạch chính là bình chướng tự nhiên giữa ngoại vi và nội vig, tiến vào trong đó chính là nơi giao hội hai khu vực rồi, mà ở mặt biên giới khác cũng có Hoành Đoạn sơn mạch như vậy, ngăn cách chỗ giao hội với nội vi. Cổ Mặc giải thích . Hoắc! tiếng, Tần Phàm đứng lên, sau đó đột nhiên tưới miệng nước, sau đó trong miệng kiên quyết : - ! Hôm nay nhất định phải lướt qua Hoành Đoạn sơn mạch đến chỗ giao hội nội ngoại vi. Mệt nhọc toàn thân vào thời khắc này cũng bị hưng phấn chiếm cứ, thậm chí cảm thấy như Ma Chủng triệu hoán mình vậy, khiến cảm thấy tinh thần gấp trăm lần, khiếu huyệt quanh thân cũng tuôn ra loại lực lượng đặc biệt. - Hắc hắc, chỗ đó chính là tràng săn bắn còn tàn khốc hơn ở đây nữa! Cổ Mặc cười hắc hắc, ống tay áo vung lên, trong lực vực dị thường gấp 10 lần bao lấy đường Tần Phàm tiến lên. Tần Phàm khỏi cảm thấy người trầm xuống, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục chạy tới trước. Bất quá cũng biết, trường kỳ tu luyện trong Huyền Trọng vực của Cổ Mặc, vậy khi chiến đấu với người khác trong Huyền Trọng vực cảm thấy bị ảnh hưởng nữa. Rốt cục, khi mặt trời về Tây, Tần Phàm rốt cục cũng tới Hoành Đoạn sơn mạch. Đứng ở đỉnh núi, nhìn xuống bên dưới, lại phát khu vực giao hội nội ngoại vi này cũng phải núi hợp núi như bên ngoài, mà mảng lớn bình nguyên, vô số ngọn núi cách nhau, mọc lên từng tòa. - Ma Chủng chính là giấu ở trong các tòa núi kia sao? Tần Phàm hỏi, trong lòng có chút kích động, cố gắng những này qua rốt cục cũng sắp tới lúc thu hoạch rồi. - Ân, ngọn núi kia tên là Ngưu Thủ sơn, ngoại hình ngọn núi thoạt nhìn giống như cái đầu trâu vậy, ở phía đông bắc khu vực giao hội này. Cổ Mặc ra, cũng hơi chút chờ mong. - Tốt, xuống dưới rồi sau! Tần Phàm quát tiếng, sau đó từ Hoành Đoạn sơn mạch vội xông xuống, gió núi tại thổi qua mái tóc có chút mất trật tự, lộ ra khuôn mặt nhiều hơn vài phần thành thục so với lúc vào Thú Hoang Nguyên. - Hắc hắc, nơi này chính là thiên đường thuộc về tứ cấp thú, cũng là nơi lịch lãm rèn luyện của cảnh giới Võ sư, giờ ngươi chỉ là Võ Giả ngũ cấp phải cẩn thận chút. Cổ Mặc có chút trêu tức , bất quá đến nơi này ngược lại cũng dùng Huyền Trọng vực hạn chế Tần Phàm nữa. Cổ Mặc sai, khu vực giao hội này quả nhiên là thiên đường của tứ cấp thú, Tần Phàm chỉ là vừa mới từ Hoành Đoạn sơn mạch xuống, chưa đầy trăm mét thấy đầu đầu thú tứ cấp đê giai Hồng Ảnh Lang mắt xanh tóc đỏ. Nhìn đầu Hồng Ảnh Lang lộ bất thiện trước mắt, trong nội tâm Tần Phàm cảm thấy rất hưng phấn, bởi vì ở ngoại vi, thú tam cấp cao giai căn bản phải là đối thủ của , thậm chí có thể lập tức đuổi giết! giờ ngược lại có thể thử thân thủ chút, xem thử tứ cấp thú so lợi hại hơn tam cấp thú bao nhiêu. - Rống! Hồng Ảnh Lang kia tru thấp tiếng, lập tức nhào tới phía trước, thế tới mãnh liệt. - Tốc độ rất nhanh! Ánh mắt Tần Phàm ngưng tụ, Hồng Ảnh Lang khẽ động, liền phát tứ cấp đê giai thú này tốc độ phải nhanh hơn Ám Vân Báo vốn có tộc độ cao nhất trong thú tam cấp cao giai rất nhiều, chỉ thấy đạo hồng ảnh xẹt qua trung, răng dưới ánh trăng nổi lên hung quang rét lạnh, bốn trảo mang theo sức gió lợi hại lập tức ập tới trước mặt . Tần Phàm cũng dám lãnh đạm, vội vàng triển khai Lưu Tinh Bộ tránh , sau đó liền đánh ra quyền, Man Ngưu Trùng Kích! Đánh thẳng vào đầu nó! - Oanh! quyền đánh bay Hồng Ảnh Lang kia! Nhưng đến hồi, Hồng Ảnh Lang kia sau khi ngã xuống vậy mà bò lên lại. Tần Phàm hít hơi lãnh khí, trong nội tâm vô cùng kinh ngạc, thập phần tinh tường lực công kích quyền của mình có bao nhiêu, đó là ngay cả Thiết Giáp Ngưu có lực phòng ngự cao nhất trong tam cấp thú cũng có thể quyền đánh nát đầu! Mà đầu lâu Hồng Ảnh Lang này lại chỉ hơi hao tổn chút, trong mắt chảy ra chút tơ máu, nhưng vẫn có lực đánh trận! Thậm chí thoạt nhìn còn hung tàn hơn vài phần nữa! Tứ cấp thú vậy mà lại mạnh như vậy! - Sói là đồng đầu đuôi sắt eo đậu hụ, ngươi là Võ Giả ngũ cấp, lực công kích vốn thấp hơn Võ sư bình thường ít, nếu như hảo hảo quan sát nhược điểm của, vậy ngươi ở đây chịu thiệt rất nhiều. Lúc này Cổ Mặc nhàn nhạt mở miệng , tựa hồ sớm biết như thế. - Ồ? Tần Phàm lại nhìn qua Hồng Ảnh Lang, quả nhiên phát nó hữu ý vô ý dùng đuôi để bảo hộ phần eo của mình. Thấy Hồng Ảnh Lang lại đánh giết tới, Tần Phàm lại triền đấu với nó hồi, sau đó mới dựa vào thân pháp Lưu Tinh Bộ cao minh quyền đánh lên eo nó, đánh nó vào mặt dất, sau đó lợi dụng Linh Hàn Quyền Sáo đánh quyền vào sau cổ giết chết nó. - Hô, chỉ là tứ cấp đê giai khó đối phó như vậy, nếu như là tứ cấp cao giai ta phải chỉ có nước chạy trốn sao? Tần Phàm lúc này mới thở ra . - Hắc hắc, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình là vô địch thiên hạ sao? Tuy rằng ngươi lợi hại hơn xa võ giả bình thường, nhưng vĩnh viễn nên quên giờ mình mới chỉ là Võ Giả ngũ cấp thôi. Cổ Mặc có chút trêu tức .