Đan Vũ Càn Khôn - Hỏa Thụ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 71: Kết quả bất đồng.


      - Hồng Đào, ngươi hôm nay hẳn phải chết rồi!


      Kỷ Huyên Nhi sát cơ lăng lệ ác liệt phóng lên trời, muốn xông lên giết Hồng Đào.


      - Đợi chút. . .


      Hồng Đào vội vàng , sau đó lại chuyển hướng Tần Phàm :


      - Tiểu tử, ngươi có dám đánh trận với ta ?


      Sắc mặt Tần Phàm nổi lên tia lãnh ý, biết Hồng Đào là kéo dài thời gian. Bất quá và Hồng Đào từng giao thủ, biết thực lực của có bao nhiêu, giải quyết cũng chỉ cần chiêu thôi, hơn nữa, để mình đánh với hai gã mạo hiểm giả cũng phải mất ít thời gian, vì vậy dứt khoát với Kỷ Huyên Nhi:


      - Hồng Đào này giao cho ta, ngày sau Phương Trọng ta giao cho ngươi tự tay giết chết, giờ ngươi trước tiên giết hai người kia .


      Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng gật gật đầu, :


      - Giải quyết nhanh lên, lập tức có người đuổi tới rồi.


      Sau đó thân hình như ảnh như mị, dao găm lướt ra hai đạo hàn mang, kích sắc mà ra.


      - Ha ha, tốt, tiểu tạp chủng, lần này ngươi chết chắc rồi.


      Hồng Đào xoa xoa tay . Mà hai thành viên của mạo hiểm đoàn nghe xong, chỉ đành lộ vẻ đau khổ, kiên trì đón lấy Kỷ Huyên Nhi bừng bừng sát cơ.


      - Tiểu tử, ngươi lại muốn dùng Man ngưu nghịch xung sao?


      Lúc này Cổ Mặc hỏi:


      - Ngươi vừa mới dùng lần, ngươi còn chịu được sao?


      - Ân, trâu điên trùng kích thể đối phó được .


      Tần Phàm bên chuẩn bị, bên đáp:


      - Ta vừa rồi ăn Tiểu Hoàn hoàn, có chuyện gì đâu, huống hồ bị thương càng nặng, dược lực của Sơ võ hoàn trong cơ thể luyện hóa càng nhanh, ta cố cầm cự!


      xong, thân thể cũng vội xông về phía Hồng Đào, thể kéo dài thời gian thêm nữa!


      - Cái tên điên này. . .


      Cổ Mặc lẩm bẩm .


      - Tiểu tử, chịu chết ! Nhân giai cao cấp võ kỹ -- Hổ Vương Quyền!


      Hồng Đào hô to tiếng, thanh thế mười phần lao thẳng về phía Tần Phàm, khí kình bao phủ khắp toàn thân


      - Man ngưu nghịch xung!


      Quyền thủ trong tay áo Tần Phàm có chút co rút lại, sau đó phóng về phía Hồng Đào!


      Nhưng ngay khi nắm đấm hai người sắp đụng nhau, thân hình Hồng Đào lại đột nhiên lóe lên, lướt qua Tần Phàm, ngược lại cướp đường mà chạy sau lưng Tần Phàm!


      Tần Phàm khẽ giật mình, tiếp theo khỏi lộ ra tia dở khóc dở cười, nguyên lai Hồng Đào này làm ra thanh thế lớn như vậy vẫn luốn nghĩ đến chạy trốn! Cũng may mắn lúc này võ khí trong cơ thể còn chưa bạo phát, nếu lần cắn trả tạo thành cũng đủ để khiến bị thương nặng.


      - Hồng ca. . .


      Hai tên kia thấy Hồng Đào chạy trốn, càng vô tâm ứng chiến, phát ra tiếng bi thiết, người trong đó bị Kỷ Huyên Nhi trực tiếp dùng dao găm giải quyết.


      - Các ngươi cố chịu đựng, ta lập tức gọi người đến.


      Hồng Đào hổ kinh nghiệm phong phú, bên chạy bên cũng quay đầu lại đáp.


      - Chạy trốn được sao?


      mặt Tần Phàm lạnh dần, Lưu Tinh Bộ toàn lực triển khai, lập tức đuổi theo. Trước đó Hồng Đào này đuổi theo hán buông, nhưng giờ lại đổi vai, biến thành kẻ chạy trốn! Cũng như lời Hồng Đào vừa , trong thú sơn mạch chỉ có thợ săn và con mồi, giờ biến thành con mồi rồi.


      - Tiểu tử, ta xem ngươi là nhân vật, bằng ta đề cử ngươi gia nhập Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta, về sau tiền bạc công quyết nữ nhân đều đủ cả!


      Hồng Đào thấy Tần Phàm đuổi theo bỏ, cuống quít mở miệng .


      - Hừ, giờ là lúc ngươi phải chết, nhiều cũng vô dụng, để mạng lại !


      Tần Phàm cười lạnh , dưới chân chút chậm lại, ngược lại bạo tăng hai phần, lập tức tới sau lưng Tần Hồng.


      - Man ngưu nghịch xung!


      Tần Phàm sớm chuẩn bị, quyền đánh ra, võ khí sáng chói lại hung hăng đánh vào người Hồng Đào!


      PHỐC!


      Hồng Đào và Tần Phàm đồng thời đều thổ bún máu, nhưng Hồng Đào lại thoáng cái bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất, hai mắt trừng trừng, sinh cơ mất hết, tử tướng thảm thiết.


      chiêu đắc thủ, Tần Phàm thấy phía trước xa truyền đến thanh ầm ĩ, biết người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chạy đến, nơi đây nên ở lâu, cũng bất chấp vơ vét người Hồng Đào phen, liền lau vết máu nơi khóe miệng, toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ xông về phía dược cốc.


      Mà bên kia Kỷ Huyên Nhi sớm giải quyết xong hai tên kia, nhưng cũng tự rời , chỉ đứng nguyên tại chỗ chờ Tần Phàm trở về.


      - Giết chết ?


      Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng hỏi.


      - Chết rồi.


      Tần Phàm hơi cảm thấy ấm áp mở miệng ra. giờ bản thân cũng bị trọng thương, thể phách Hồng Đào vốn cường đại bằng , chịu Man ngưu nghịch xung với mười phần lực lượng lý gì chết cả.


      - về trước .


      Thân ảnh Kỷ Huyên Nhi lóe lên.


      Tần Phàm nhìn thoáng qua sau lưng, nghe tiếng bước chân rậm rạp kia, đoán chừng người tới ít nhất cũng hơn mười, biết hai người cũng nuốt nổi nhiều mạo hiểm giả như vậy, vì vậy thân ảnh lóe lên, cũng theo.


      Chỉ là thanh của lại vang lên bên tai các thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn:


      - Các ngươi trở về cho Phương Trọng, bảo cần nóng lòng, Tần Phàm ta rất nhanh lấy tính mạng thôi!


      Trong Thanh Sơn trấn, đại bản doanh của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.


      thanh viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vội vã chạy đến, bên thở phì phò bên hô:


      - Phương thiếu... Lần này chúng ta chết sáu huynh đệ, còn có...


      - Cái gì, vậy mà lần chết sáu người! Hai người bọn họ làm sao làm được? Ta phải phân phó các ngươi ít nhất phải ba người ở cùng chỗ sao?


      Phương Trọng sắc mặt hết sức khó coi, vỗ lên mặt bàn nổi giận đùng đùng .


      - Dạ dạ phải.. Bọn họ đều là ba người tổ cả, còn có Ngô ca ở đó nữa, nhưng cũng chết rồi...


      Thành viên mạo hiểm đoàn quay lại báo tin nuốt thở ra hơi, hơi sợ hãi .


      - Ngô ca? Ngô ca nào?


      Phương Trọng biến sắc.


      - Đoàn trưởng phân đoàn thứ ba...


      Mạo hiểm giả kia cúi đầu xuống , căn bản dám nhìn vào mắt Phương Trọng


      - Hỗn đãn, làm sao có thể! Ngô thiếu chính là Võ Sư tứ cấp, làm sao có thể chết trong tay bọn họ được!


      Phương Trọng thể tin , tay dùng sức đè lấy thành ghế tay, tựa hồ tùy thời đều có thể đập vụn chiếc ghế này vậy.


      Mạo hiểm giả kia dám trả lời.


      - Hồng Đào đâu rồi? Nhanh gọi Hồng Đào tới gặp ta!


      Phương Trọng lúc này cơ hồ tức giận đến đỉnh, đối với Thanh Ưng mạo hiểm đoàn mà , mỗi Võ sư đều thập phần trân quý, thể tưởng được như vậy liền tổn thất người, còn phải nghĩ biện pháp giải thích cho phụ thân nữa.


      - Hồng ca... cũng chết.


      Mạo hiểm giả kia cơ hồ như khóc , có thể tưởng tượng được tiếp theo Phương Trọng phát hỏa thế nào.


      Bành!


      Nhưng vào lúc này, cái ghế trong tay Phương Trọng cũng hóa thành đống gỗ vụn, càng có thể nhìn thấy ánh mắt Phương Trọng dâng lên khí thế độc ác như sắp sửa phệ người vậy!


      - Là ai làm? Kỷ Huyên Nhi và tiểu tạp chủng kia làm sao có thể có thực lực này được!
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 72: Mật thất.


      Phương Trọng lớn tiếng gào thét, thanh chấn động khắp đại sảnh, rất nhiều thanh viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở gần đó trong nội tâm đều nổi lên vẻ lo lắng.


      - Là bọn , Tiểu tạp chủng kia gọi Tần Phàm, còn bảo Phương thiếu ngươi cần phải gấp gáp, còn ...


      Mạo hiểm giả kia có chút chột dạ cúi đầu, căn bản dám nhìn Phương Trọng.


      - Còn gì?


      Phương Trọng nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm.


      - Còn ... Rất nhanh tới lấy mạng Phương thiếu ngươi.


      Mạo hiểm giả kia nuốt từng ngụm nước bọt, rốt cục cố gắng cho hết lời.


      - Ha ha... Tốt!


      Phương Trọng giận quá hóa cười


      - Bảo các thành viên hoạt động trong thú sơn mạch toàn bộ đều phải ít nhất năm người kết thành đội! Vừa nhìn thấy Kỷ Huyên Nhi Tần Phàm lập tức phát tín hiệu, đoàn viên còn lại trông thấy tín hiệu lập tức tiến đến vây quanh bọn ! Bản thiếu gia ngược lại muốn xem thử làm thế nào tới giết ta!


      Lúc này thủ hạ tâm phúc khác của Phương Trọng ở bên tiến đến phía trước, bên tai Phương Trọng:


      - Phương thiếu, việc này có cần thông tri đoàn trưởng ?


      - Hừ, chút việc đó cũng xử lý tốt, phụ thân làm sao yên tâm giao Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vào tay ta được! Việc này trước tiên nên , chờ ta giải quyết tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi và tên tiểu tạp chủng Tần Phàm kia rồi sau.


      - Vâng.


      Người nọ thấy Phương Trọng như vậy, cũng thêm gì, chỉ lui xuống, tuyên bố mệnh lệnh của Phương Trọng.


      - Tần Phàm đúng ... Lúc trước thể lưu ngươi lại sai lầm lớn nhất của ta, bất quá lần sau ngươi may mắn như vậy nữa đâu!


      Phương Trọng lãnh , sau đó vỗ chưởng lên cái bàn bên cạnh, cái bàn kia cũng lập tức tan nát.


      ...


      Trong sơn động của dược cốc, Tần Phàm ngồi mặt ghế đá ở đại sảnh thạch động, nhìn ván cờ tàn cuộc trước mặt, trầm tư suy nghĩ. Chẳng biết tại sao, cảm thấy tàn cuộc này tựa hồ như có huyền cơ vậy.


      - Lão đầu, ngươi ngồi vào đối diện ta , ta và ngươi đánh hết tàn cuộc này xem thử!


      Tần Phàm đột nhiên .


      - Hắc hắc, tiểu tử, gừng càng già càng cay, ngươi cũng dám đánh cờ với bản võ thánh, biết sống chết ah.


      Cổ Mặc cười hắc hắc, liền ngồi xuống ở bên khác.


      Ba phút sau.


      - Ân, kỳ bản Võ Thánh phải quá am hiểu đánh tàn cuộc, ngươi... Ngươi sao lại có biểu lộ như thế, có đảm lượng dám đánh với bản Võ Thánh lần nữa ?


      Cổ Mặc nhìn mã hậu pháo của Tần Phàm bàn cờ, vuốt đuôi, biết thất bại, nhưng miệng vẫn muốn thừa nhận.


      Tần Phàm cười mà , chỉ chậm rãi đẩy quân cờ cuối cùng lên.


      Thắng bại phân.


      Ầm ầm ――nhưng vào lúc này, cả sơn động lên run rẩy kịch liệt, ngay cả Kỷ Huyên Nhi cũng bị kinh động ra, Cổ Mặc vội vàng lui về trong giới chỉ.


      - Chuyện gì xảy ra?


      Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng hỏi.


      - biết, ta vừa mới đánh xong tàn cuộc này, sau đó sơn động liền bắt đầu chấn động vì cẩn thận, chúng ta vẫn nên ra ngoài trước a, nếu lát nữa sơn động sập xuống thảm rồi.


      Tần Phàm nhìn nhìn đỉnh sơn động bất đắc dĩ đáp.


      Kỷ Huyên Nhi cũng trách cứ gì..., chỉ gật đầu, sau đó liền bắt đầu ra ngoài.


      - Đợi chút...


      ần Phàm lúc này đột nhiên hô, trong lúc lơ đãng lại trông thấy vách núi lấp kín đối diện bàn cơ vậy mà vào lúc này bắt đầu chậm rãi chuyển động, xem ra chấn động của sơn động là do cái này gây nên rồi.


      Sau lúc, vách núi kia hoàn toàn dời ra, chậm rãi lộ ra cái tứ phương môn, quang mang nhàn nhạt ở bên trong chiếu xạ ra, rất thần bí.


      - Ồ? Xem ra mò ra bảo khố bí mật rồi.


      Hai mắt Tần Phàm khỏi sáng ngời, lập tức khẽ cười với Kỷ Huyên Nhi:


      - , cùng vào xem thử.


      - Đồ vật bên trong đều là của ngươi.


      Kỷ Huyên Nhi chỉ nhàn nhạt .


      - Ta cũng phải người ích kỉ như vậy, có thứ gì phù hợp ngươi cứ cầm .


      Tần Phàm cười khổ lắc đầu, biết Kỷ Huyên Nhi cũng phải loại người có lòng tham, cho nên ngược lại cũng hoài nghi lời nàng , ngay cả dược cốc lớn như vậy nàng còn tiếc chia sẻ, vậy còn gì nỡ nữa!


      xong, từ trong giới chỉ lấy ra cái bình, lăn về phía cánh cửa kia, trận trận tiếng vọng bình ngọc nhấp nhô từ bên trong truyền đến, nhưng lại có thanh dư thừa nào khác.


      - Có thể tiến vào, chủ nhân dược cốc này nếu thiết trí cơ quan gì, đoán chừng cũng là người quang minh lỗi lạc, mật thất có lẽ cũng có vấn đề gì.


      gật đầu, Tần Phàm liền dẫn đầu chậm rãi vào trong cửa đá.


      Kỷ Huyên Nhi cũng gì thêm, chỉ theo phía sau, có tham niệm, nhưng cũng có chút hiếu kỳ.


      Cẩn thận mà chậm rãi vào thạch thất, Tần Phàm phát bên trong tuy rộng rãi, nhưng nhìn qua lại có chút đơn giản trống trãi, cũng bài trí gì. vách tường, khảm nạm lấy Dạ Minh Châu dùng để chiếu sáng, ở trong mật thất, chỉ bài trí lấy trương đài đá trắng dài, đó để hộp gấm biết do vật liệu gì tạo thành, dưới chiếu rọi của Dạ Minh Châu, ngược lại có loại phản quang thần bí khác thường.


      - Đồ vật tuy rằng ít chút, nhưng hi vọng đều là đồ tốt a.


      Tần Phàm cười cười, cũng có thất vọng quá lớn.


      Dù sao có dược cốc lớn như vậy rồi, Tần Phàm cũng quá tham lam, đối với cái mật thất này nhiều nhất chỉ xem là niềm vui ngoài ý muốn, có thể thu được thứ tốt tuy tốt, nhưng dù có gì cũng làm xong chuẩn bị tâm lý.


      Chậm rãi đến trước bạch thai kia, Tần Phàm tinh tế quan sát ba hộp gấm thần bí này.


      Chế tác của ba hộp gấm này ngược lại là thập phần tinh xảo, đó điêu khắc lấy các loại hoa văn huyền bí, đường vân ràng, điêu lũ rất , lộ ra thập phần ưu nhã cao quý, vẻn vẹn chỉ nhìn từ bên ngoài thôi thấy phi thường quý báu rồi.


      - Chỉ lấy riêng cái hộp này bán thôi cũng đáng giá ít tiền rồi.


      Tần Phàm cười cười , đương nhiên giờ cũng thiếu tiền, tự nhiên làm việc đó.


      - Ồ? Sao lại thấy khóa? Vậy làm sao mở ra đây?


      Nhìn qua mặt ngoài hộp gấm Tần Phàm lại khỏi ngạc nhiên , lại nhìn thấy cái khóa nào cả.


      - Trực tiếp mở ra thử xem.


      Kỷ Huyên Nhi .


      - Ách. . .


      Tần Phàm khỏi khẽ giật mình, mỉm cười :


      - nghĩ tới chủ nhân dược cốc này lại quang minh lỗi lạc như thế, ngược lại là ta dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.


      Nhưng vì để cẩn thận đạt được mục đích, Tần Phàm vẫn vòng ra phía sau hộp gấm, như vậy cho dù hộp gấm này có gì đó đột nhiên phun ra cũng thể tổn thương đến được. Sau đó mới từ phía sau chậm rãi mở nắp hộp gấm ra, quả nhiên thoáng cái liền trực tiếp mở ra được, cũng cũng có tình huống đặc thù gì phát sinh cả.


      - Hắc, vừa người ta quang minh lỗi lạc, vừa đề phòng như vậy. . . Chậc chậc, tiểu tử ngươi cũng quá tiểu tâm rồi.


      Cổ Mặc ra.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 73: Cực Hạn chi đạo.


      - Tiểu tâm chút cũng làm sao mà.


      Tần Phàm cười , sau đó lại vòng ra phía trước, phóng mắt nhìn lại, liền phát trong hộp gấm này ngoài quyển trục chút ố vàng ra còn vật gì khác nữa.


      - Sách cổ này lại trịnh trọng mình đặt trong hộp gấm, đoán chừng cũng phải phàm phẩm a!


      Tần Phàm mỉm cười, sau đó cầm quyển trục trong tay, chậm rãi mở ra.


      Rất nhanh, mặt của liền lộ ra nét hưng phấn, giống như nhìn thấy chí bảo vậy.


      - Là dược phương!


      Tần Phàm ngẩng đầu lên cười với Kỷ Huyên Nhi.


      - Là dược phương gì? Vậy mà lại khiến tiểu tử ngươi hưng phấn như vậy!


      Cổ Mặc lúc này cũng khỏi kỳ quái hỏi, bởi vì biết trong đầu Tần Phàm vốn ít dược phương kỳ diệu, theo đạo lý dược phương bình thường thể khiến hưng phấn như vậy được.


      - Đan phương này tự xưng là thánh đan, có nó rồi, nghe có thể khiến con đường tấn chức Võ Thánh bớt rất nhiều chướng ngại, từ Võ Tôn đỉnh phong đột phá đến Võ Thánh chỉ cần năm là đủ.


      Tần Phàm nhàn nhạt truyền cho Cổ Mặc.


      - Cái gì? Chỉ cần năm là có thể từ Võ Tôn đỉnh phong đột phá đến Võ Thánh?


      Cổ Mặc thể tin mở to hai mắt


      - Năm đó ta vì hoàn thành bước cuối cùng này dùng trọn vẹn bảy năm! Nhưng cũng phải chuẩn bị rất nhiều, xem như thiên phú dị bẩm rồi!


      - Bất quá luyện chế Thánh đan này cũng dễ dàng, ta muốn luyện chế cũng ít nhất cũng phải đợi ngày sau mới có thể, hơn nữa dược tài tuy rằng trong cốc có đại bộ phận, nhưng vẫn có hai loại linh dược thập phần trân quý cần phải tự mình thu thập mới được.


      Tần Phàm thầm nghĩ.


      Cất kỹ dược phương cất kỹ, Tần Phàm cười với Kỷ Huyên Nhi:


      - Xem ra là ta có thu hoạch trước, hộp gấm kế tiếp bằng ngươi tới mở ra , nơi này có ba hộp gấm, dù sao dược cốc này là do ngươi phát ra trước, chiếm lấy toàn bộ ta cảm thấy băn khoăn.


      Kỷ Huyên Nhi trầm ngâm hồi, gật đầu, liền tới phía trước mở hộp gấm thứ hai ra. Tuy rằng nàng cũng quá quan tâm những ngoại vật này, nhưng dù sao người có huyết hải thâm cừu, nếu quả có thể được ít đồ vật có thể trợ giúp cho mình nàng tự nhiên cũng nguyện ý tiếp nhận.


      Khi hộp gấm thứ hai bị chậm rãi mở ra, Tần Phàm lập tức cảm thấy có hai cổ khí lưu lạnh nóng từ bên trong vọt ra, khỏi cả kinh, vội vàng hô với Kỷ Huyên Nhi:


      - Cẩn thận!


      Bởi vì hộp gấm đầu tiên rất thuận lợi cho nên hộp gấm thứ hai Kỷ Huyên Nhi lại chính diện mở ra, hai cổ khí lưu kia thoáng cái phun lên người nàng, nhưng thoạt nhìn, Kỷ Huyên Nhi tựa hồ như có cảm giác gì vậy, chỉ có chút nghi hoặc về phía Tần Phàm.


      Tần Phàm khẽ giật mình, kỳ quái hỏi:


      - Ngươi có cảm giác là có gì khác thường sao? Vừa rồi có hai cổ khí lưu lạnh nóng vọt ra mà!


      - Ta có cảm giác nào.


      Kỷ Huyên Nhi chỉ lắc đầu .


      Tần Phàm cảm thấy đại kỳ, liền nhìn về phía hộp gấm kia, chỉ thấy bên trong có khối ngọc thạch hình trón óng ánh lớn chừng bàn tay, mà bên trong ngọc thạch có loại chất lỏng hai loại nhan sắc đỏ lam chậm rãi lưu động bên trong, lộ ra đồ án như hình bát quái vậy.


      - Đây là vật gì?


      Tần Phàm truyền hỏi Cổ Mặc.


      - Dường như có chút cảm giác quen thuộc, ngươi laijg ần xem thử


      Cổ Mặc cũng nhướng mày, cảm thấy có chút kỳ quái.


      - Thứ này hình như có chút cổ quái, ngươi trước tiên lui ra sau chút, để ta sxem thử .


      Tần Phàm với Kỷ Huyên Nhi.


      Mà Kỷ Huyên Nhi lúc này lại lần đầu tiên xuất chút do dự, bởi vì nàng cảm giác được khối ngọc thạch này như hô hoán mình vậy, tựa hồ rất khát vọng muốn cấm nó lên tay. Nhưng bởi vì lúc trước từng qua đồ vật trong này đều của Tần Phàm, cho nên nàng cũng chỉ có thể lui về sau chút.


      Tần Phàm cẩn thận nắm khối ngọc thạch kia trong tay, nhưng vừa mới chạm vào, hai cổ khí tức lạnh nóng lập tức từ ngón tay của truyền đến, nhất thời khiến tay của cảm giác như muốn kết thành khối băng, nhất thời lại như sắp bị nướng chín vậy, rất là quỷ dị, khiến sợ tới mức phải thu tay về ngay.


      - Để cho ta thử xem.


      Lúc này Kỷ Huyên Nhi rốt cục nhịn được nữa mở miệng .


      - Cẩn thận, tảng đá kia rất quỷ dị!


      Tần Phàm vội vàng gọi nàng dừng lại, nhưng Kỷ Huyên Nhi cầm khối ngọc thạch kia trong tay, tựa hồ cũng có gì dị thường cả.


      - ái này. . . Chẳng lẽ đây chính là trong Tam đại Cực Hạn chi đạo trong truyền thuyết, Lãnh Nhiệt chi đạo sao!




      Cổ Mặc đột nhiên phát ra thanh vô cùng chấn động:


      - mực nghe Cực Hạn chi đạo cũng thể thông qua truyền thừa quyển trục bình thường, nguyên lai phải thông qua Thiên Ngoại dục thành đặc thù này để truyền thừa!


      - Cái gì là Cực Hạn chi đạo?


      Tần Phàm nhíu nhíu mày hỏi.


      - Cực Hạn chi đạo chính là tồn tại đặc thù nhất trong võ đạo, lợi dụng ai loại quy tắc cực hạn trong thiên địa để làm năng lượng tu luyện, tốc độ tu luyện của nó có thể xa xa khác hẳn thường nhân, hơn nữa nếu có thể tu luyện ra cực hạn chi lực, vậy uy lực cực kỳ đáng sợ! Cực hạn chi lực này khi đánh vào trong cơ thể, nếu như thể áp chế, vậy bị hai loại năng lượng cực đoan lập tức phá hư toàn thân! Cũng như Lãnh Nhiệt chi đạo này vậy, có hai cổ năng lượng lạnh nóng xông vào người, lúc lạnh lúc nóng, nếu như thể áp chế, ngũ tạng lục phủ cũng có thể bị kết thành khối băng hoặc là đốt thành tro bụi!


      Cổ Mặc bên nhớ lại lúc trước, bên giải thích cho Tần Phàm.


      - ngờ nghịch thiên như thế.


      Tần Phàm cũng rung động.


      Nhưng rất nhanh liền nghe Cổ Mặc :


      - Bất quá tu luyện Cực Hạn chi đạo này lại cầu thể chất đặc thù, giống như Lãnh Nhiệt chi đạo này, phải trời sinh có được thể chất lãnh nhiệt cùng tồn tại, chính là loại người có thể tự động điều tiết nhiệt độ cơ thể, thân thể đông ấm hè mát, nếu lúc tu luyện còn chưa đả thương người đầu tiên tổn thương mình rồi.


      - Cho nên, tuy rằng thứ này lợi hại, nhưng ngươi lại vô phúc tiêu thụ ah.


      Cổ Mặc lập tức cười .


      Nghe thấy lời Cổ Mặc, Tần Phàm cảm thấy có chút đáng tiếc, nhíu mày, lúc nhìn về phía Kỷ Huyên Nhi, lại phát nàng đặt khối ngọc thạch kia trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, giống như cảm ngộ gì đó.


      - Chẳng lẽ nàng trùng hợp là thể chất Lãnh Nhiệt?


      Tần Phàm khỏi có chút ngoài ý muốn.


      - Truyền thừa chi ngọc do Thiên Ngoại ngọc làm thành có thể khảo thí và cảm ứng thể chất của người, ngươi có có đủ thể chất Lãnh Nhiệt, cho nên ngươi đụng phải truyền thừa chi ngọc kia mới bị năng lượng trong đó công kích, mà tiểu nương này này đoán chừng chính là thể chất Lãnh Nhiệt vạn người rồi, cho nên mới có thể bình yên vô .


      Cổ Mặc liếc mắt nhìn Kỷ Huyên Nhi chuyên tâm cảm ngộ .
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 74: Linh Khí.


      - Lãnh Nhiệt chi đạo này tu luyện dễ ?


      Tần Phàm nhíu mày hỏi, vừa rồi khi hai cổ năng lượng nhảy vào trong cơ thể tạo thành phá hư vẫn khiến lòng sợ hãi.


      - Hắc hắc, Lãnh Nhiệt chi đạo này có uy lực lớn như thế, sao có thể dễ tu luyện được! Mặc dù có thể chất Lãnh Nhiệt trợ giúp, nhưng muốn đồng thời nắm giữ và dung hợp hai loại năng lượng cực hạn cũng phải là chuyện sớm chiều có thể làm được, nếu như khi cách nào nắm giữ cân đối trong đó, vậy tạo thành thân thể cực lạnh hoặc là cực nhiệt, sinh tử chỉ trong đường thôi.


      Cổ Mặc cười hắc hắc .


      - Nguy hiểm như vậy?


      Tần Phàm nhìn Kỷ Huyên Nhi hết sức chăm chú trầm mê trong thế giới truyền thừa kia:


      - Ta có nên nhắc nhở nàng chút ?


      - Ha ha, có trả giá sao có thu hoạch! Ngươi luyện hóa Ma Chủng cũng cực kỳ nguy hiểm, ngươi buông tha sao? Đối với tu luyện giả mà , rất khó có thể chống cực hấp dẫn tăng thực lực lên, cho dù là tử vong cũng cách nào ngăn cản, đây mới gọi là tu luyện! Làm chính là Nghịch Thiên Cải Mệnh!


      Cổ Mặc lại tiếp tục :


      - Huống hồ truyền thừa chi ngọc này đối với người có thể chất Lãnh Nhiệt mà , trời sinh lực hấp dẫn cách nào kháng cự, ngươi muốn khuyên can nàng cũng nghe lọt đâu.


      Tần Phàm trầm mặc , chỉ tinh tế cảm nhận lời Cổ Mặc . Cổ Mặc rất đúng, tu luyện giả vốn chính là chuyện Nghịch Thiên Cải Mệnh, thông qua cường đại bản thân để nắm giữ và cải biến vận mệnh của mình, mà tiếc tranh đấu với quy tắc Thiên địa vô tình, tranh đấu với Thiên, cùng thiên tranh giành thọ. chính là như vậy, và Tần Li vốn có hảo cảm với nhau, nhưng lại vì ít nguyên nhân cho nên tới giờ vẫn cách nào khôi phục hôn ước, đây là vận mệnh! Nhưng nếu như đủ mạnh, vậy liền có thể thay đổi vận mệnh!


      để cho người khác nắm giữ vận mệnh của mình, vì có thể bảo vệ người muốn bảo vệ, sợ gian khổ, sợ nguy hiểm, chính là để tranh giành đường Thiên Cơ kia, hướng đến ngày bị bất luận người hay sinh vật nào bao trùm đầu cả.


      Ước chừng qua nửa giờ, Kỷ Huyên Nhi rốt cục chậm rãi mở hai mắt ra, mặt tựa hồ cũng nhiều hơn phần vui mừng.


      - Khối ngọc thạch này ta muốn.


      Kỷ Huyên Nhi mở mắt ra, liền quay người thẳng với Tần Phàm.


      - Ân, bất quá tu luyện Lãnh Nhiệt Cực Hạn chi đạo này thập phần nguy hiểm, tự ngươi phải cẩn thận chút.


      Tần Phàm gật đầu, nhưng lại muốn khuyên can gì cả, chính mình muốn người khác nắm giữ vận mệnh của mình, vậy mình có tư cách gì can thiệp vận mệnh người khác chứ?


      Đây là lựa chọn của Kỷ Huyên Nhi.


      - Ngươi cũng biết Lãnh Nhiệt Cực Hạn chi đạo sao?


      Kỷ Huyên Nhi có chút kinh ngạc.


      Tần Phàm buông tay cười cười, cũng lại vấn đề này, chỉ thẳng tới trước :


      - Chúng ta hay xem hộp gấm thứ ba có gì .


      Phanh tiếng, hộp gấm thứ ba được mở ra, phóng mắt nhìn lại, lại phát bên trong là vật thể ám thanh sắc.


      - Đây là?


      Tần Phàm vươn tay cầm vật thể ám thanh sắc kia lên, đầu tiên cảm giác có cỗ hàn ý lạnh như băng truyền đến, sao đó liền có cảm giác khỏe. cẩn thận quan sát, liền phát thứ này như sắt lại phải sắt, như đồng lại phải đồng, như ngọc lại phải ngọc, cầm tay lại cực kỳ trầm trọng. Mà ngoại hình thứ này nhìn qua ngược lại rất giống cái bao tay, nhưng lại chỉ có thể bảo hộ nửa ngón tay, mà ở bên trong hai mảnh có hai cây gai nhọn hoắt trồi lên, là đáng sợ.


      - Bao tay?


      Tần Phàm thử mang vào tay, giờ tu tập chủ yếu là man ngưu trùng kích, chính là bộ quyền pháp, dùng cái bao tay này ngược lại rất tốt, chỉ là nó cũng quá nặng .


      - Đợi chút, cái này giống như phải bao tay bình thường, chất liệu này... Hình như là Linh Hàn Thạch? Cái bao tay này dĩ nhiên là Linh Khí!


      Cổ Mặc quan sát lúc lại đột nhiên khiếp sợ .


      - Linh Khí? Có gì khác vũ khí bình thường?


      Tần Phàm hiếu kỳ hỏi.


      - Linh Khí là gì ta nhất thời cũng , nhưng ta biết thứ này ngay cả Võ Thánh cũng thể luyện chế! Ở Vũ Thiên đại lục cũng chỉ có ít cái từ Thượng Cổ lưu lại thôi.


      Cổ Mặc khẽ cười :


      - Về phần bất đồng sao, Linh Khí nếu so với vũ khí bình thường cứng rắn và sắc bén hơn phải , càng chủ yếu chính là Linh Khí có thể dung nhập vào trong thân thể, sau đó lúc cần thiết lại xuất trong tay! Hơn nữa võ khí thông qua Linh Khí này phát ra, uy lực còn có thể gia tăng ít nữa.


      Nghe Cổ Mặc giải thích, con mắt Tần Phàm cũng dần dần phát sáng lên, thế thứ này là làm riêng cho ah! Man ngưu trùng kích va Man ngưu nghịch xung vốn chính là lấy cương mãnh làmchur, mà nếu như thông qua Linh Khí này có thể tăng cường uy lực bộc phát, vậy lực phá hoại của hai võ kỹ kia đạt tới trình độ khủng bố! Hơn nữa bao tay kia có hai cây gai nhọn hoắt, lúc đối bính với người khác cũng có thể phá hư phòng ngự đối phương !


      - Phải thế nào mới có thể dung nhập vào trong thân thể?


      Tần Phàm liền vội vàng hỏi, kiếp trước tuy rằng nghe qua có các loại như thế, nhưng cũng chỉ tồn tại trong các đại môn phái, ngược lại biết rất ít.


      - máu dung luyện là được, chỉ là các loại công dụng trong đó còn cần tự bản thân ngươi chậm rãi lý giải.


      Cổ Mặc truyền .


      Tần Phàm gật đầu, chỉ là Kỷ Huyên Nhi lúc này ngược lại ra sao, chỉ cười cười, sau đó với Kỷ Huyên Nhi:


      - Tuy rằng chỉ có ba cái hòm, nhưng ngược lại đều là vật hữu dụng, cái bao tay này đối với ta hữu dụng, ta liền mặt dày nhận lấy vậy.


      - Cái này vốn là của ngươi mà.


      Kỷ Huyên Nhi chỉ nhàn nhạt , sau đó liền trực tiếp quay người ra ngoài. Kỳ nàng cũng có chút vội vã trở về để cảm ngộ thêm thứ trong truyền thừa chi ngọc.


      Tần Phàm cười khổ lắc đầu, đối với tính tình đạm mạc của Kỷ Huyên Nhi cũng thể làm gì, lại nhìn chung quanh chút, phát cũng gì nữa liền theo ra ngoài.


      Trở lại trong thạch thất của mình, Tần Phàm hơi có chút hưng phấn ngồi ở giường, cầm bao tay kia trong tay. có chút kích động đâm lên ngón tay cái, giọt huyết dịch màu đỏ chảy vào trong, tức liền hóa thành hồng sắc quang mang nhàn nhạt, cuối cùng biến mất thấy gì nữa.


      Nhưng trong tích tắc này, Tần Phàm tựa hồ cảm thấy trong lòng nhiều hơn vài thứ, tâm thần khẽ động, sau đó cái bay tay kia liền biến mất trong tay, tâm thần lại khẽ động, lập tức tái xuất , vừa vặn bảo hộ lấy nắm đấm và các đốt ngón tay .


      - Quả nhiên lợi hại, có nó rồi, lúc chiến đấu với người khác, vốn tay có gì, nhưng sau đó bao tay này lại trống rỗng xuất , có thể mượn đó để xuất kỳ bất ý mà giết chết đối thủ!


      Tần Phàm rất nhanh liền hiểu rõ công dụng trong đó, mà nó còn có tác dụng tăng phúc uy lực võ khí nữa!
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 75: Võ Giả ngũ cấp.


      Cái này đối với chiến lực của lần tăng phúc, giờ Tần Phàm thậm chí còn có lòng tin có thể đơn giản giết chết Võ Giả cửu cấp, chỉ là chống lại Võ sư có võ giáp hộ thể vẫn rất khó khăn. Nếu như là những Võ sư thiếu khuyết công pháp võ kỹ như Thanh Ưng mạo hiểm đoàn có lẽ còn có thể giằng co nhất thời, nhưng nếu chống lại những võ sư chính thức từ thế gia ra, có được truyền thừa vậy chỉ có nước đào mệnh thôi!


      - giờ việc ta cần làm là toàn lực tu luyện! Mau chóng đạt đến cảnh giới Võ Giả ngũ cấp! Sau đó liền tiến đến bên giới ngoại vi thú sơn mạch tìm viên Ma Chủng đầu tiêm! Đến lúc đó chỉ cần thành công, vậy Thanh Ưng mạo hiểm đoàn có là gì?


      Tần Phàm thầm suy nghĩ , hôm nay nhiều hơn Linh Hàn Thủ Tí này, dù cho chống lại thú Tam cấp cao giai cũng có lòng tin có thể giết chết! Đợi đến khi đột phá đến Võ Giả ngũ cấp, thậm chí là đối mặt với tứ cấp thú cũng có thực lực liều mạng!


      Trong lòng của rất , giờ thời gian còn nhiều nữa! Đối với , Thanh Ưng mạo hiểm đoàn coi như thứ yếu, chủ yếu chính là trong gia tộc còn người chờ khiêu chiêns! Còn có vinh quang của Chân Vũ gia tộc chờ kéo dài!


      tháng sau, mảnh rừng rậm bên ngoài Thú Sơn Mạch.


      Thân ảnh thiếu niên thân áo bào xanh rất nhanh xuyên thẳng qua, linh mẫn mà mau lẹ, lúc như Liệp Báo phóng qua rừng rậm, lúc như Viên Hầu leo lên cây cối cao lớn.


      Đối với mảnh rừng rậm này, Tần Phàm hết sức quen thuộc.


      - Ồ? thú tam cấp cao giai Thiết Giáp Ngưu?


      Tần Phàm đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía đầu thú toàn thân màu đỏ trong đồng cỏ khô phía trước kinh ngạc . Thiết Giáp Ngưu này vào hơn tháng trước, khi vẫn còn là Võ Giả nhị cấp ngược lại gặp qua đầu, bất quá khi đó vẫn thể làm gì được nó.


      giờ đột phá đến Võ Giả tứ cấp, lại có trợ giúp của Linh Hàn Quyền Sáo, chống lại nó có lẽ có bất cứ vấn đề gì rồi.


      - Vậy lấy ngươi để thử tay !


      Khóe miệng Tần Phàm nổi lên tia vui vẻ, sau đó thân hình tung cái, vội xông về phía Thiết Giáp Ngưu kia.


      Thiết Giáp Ngưu kia ràng cũng trông thấy Tần Phàm, bốn vó dùng sức đạp mạnh mặt đất, gào thét điên cuồng tiếng, cũng xông về phía Tần Phàm, tốc độ cũng chậm.


      - Ha ha, đầu man ngưu!


      mặt Tần Phàm nổi lên tia vui vẻ nghiền ngẫm:


      - Chỉ là biết đầu man ngưu chính thức nhu người so với Man Ngưu trùng kích của ta cái nào hơn?


      Nhìn Thiết Giáp Ngưu càng ngày càng gần, Tần Phàm trấn định đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi bày ra tư thế, tùy thời chuẩn bị kích lôi đình.


      - Ha ha, đến đây !


      Tần Phàm hào hùng kích động, thả người bước ra bước, thiết quyền hơi co lại, sau đó cũng lao ra như đầu man ngưu, khiến cho khí trận trận bạo phá, võ khí đặc thù đỏ vàng quấn quanh lấy nắm đấm, phảng phất giống như muốn bốc cháy lên vậy.


      Bành! Nắm đấm Tần Phàm lập tức xuất cái bảo tay màu xanh, sau đó lại dùng xu thế gào thét đánh lên đầu Thiết Giáp Ngưu kia, tiếng vang lớn, lớp da kiên cố của Thiết Giáp Ngưu bị đánh lõm xuống, mà đôi ngưu nhãn lại trừng lớn!


      Sau đó lại tiếng vang lớn, võ khí nơi nắm đấm Tần Phàm thông qua Linh Hàn Quyền Sáo lại lần nữa bạo phát ra. hồi thanh "Ba ba ba" có quy luật vang lên, da của nó vậy mà lúc này sinh ra những vết rách rất ! Tiếp theo Thiết Giáp Ngưu phát ra tiếng rên rĩ vô cùng thống khổ, rốt cục vô lực ngã mặt đất!


      Thiết Giáp Ngưu vốn lấy lớp da dày kiên cố để trứ danh, giờ lại bị Tần Phàm quyền trực tiếp đánh chết!


      Nhưng Tần Phàm đối mặt với quyền của mình lại như lâm vào trầm tư, lâu sau ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi Cổ Mặc:


      - Lão đầu, sao ta lại cảm giác như giờ dùng chiêu Man Ngưu Trùng Kích này như có loại khí lực vẫn chưa hoàn toàn đánh ra vậy? Tựa hồ uy lực của Man Ngưu Trùng Kích cũng chỉ như vậy, nhưng ta lại cách nào phát huy thêm nữa?


      - Hắc hắc, chiêu này Man Ngưu Trùng Kích chính là kết hợp với loại võ kỹ Địa giai cap cấp của bản Võ Thánh trước kia mà cải thiện ra, uy lực so với võ kỹ Địa giai cao cấp bình thường chỉ có hơn chứ kém! Nếu ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng dựa vào thực lực Võ Giả tứ cấp giết chết Võ Giả cửu cấp như vậy sao?


      Cổ Mặc có chút đắc ý :


      - Đương nhiên, được xưng tụng là võ kỹ Địa giai cao cấp, vậy uy lực của nó dĩ nhiên chỉ có chút như vậy rồi!


      - Ồ?


      Tần Phàm có chút nghi vấn.


      - Hắc hắc, ngươi nhìn kỹ đây! Kỳ võ kỹ Địa giai chỉ chính thức phát huy uy lực ở sau cảnh giới Võ sư thôi!


      Cổ Mặc , bỗng nhiên ngay lúc đó liền cảm thấy khí thế người như bạo tăng!


      - Man Ngưu Trùng Kích!


      Cổ Mặc quá tiếng chói tai, sau đó thân khí cơ hóa thành khí kình trùng trùng điệp điệp tụ vào trong thiết quyền, có chút co rụt lại, giống như Thương Long ra biển, võ khí màu cam kích thích tầng tầng sóng biển, nháy mắt sau đó lại bỗng nhiên ngưng tụ thành hình!


      Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Phàm, võ khí màu cam ngập trời kia cuối cùng lại ngưng tụ lại đầu man ngưu như điên cuồng gầm rú. liều lĩnh xông về phía trước!


      Bành ―― tiếng nổ cực lớn vang lên, man ngưu khí kình cực lớn này khiến cho trong khí trận trận chấn động, sau đó thoáng cái vọt tới góc đại thụ che trời mấy người ôm cách đó xa!


      Ầm ầm!


      Man ngưu khí kình vào lúc này bỗng kịch liệt nổ tung, đại thụ che trời kia ngã gục xuống, mảnh gỗ vụn bay tứ tung! Chăm chú nhìn lại, càng nhìn thấy cây đại thụ này bị đánh thành từng mảnh .


      Uy lực cương mãnh như vậy!


      Tần Phàm có chút trợn mắt há hốc mồm, đồng thời dâng lên cỗ kích động!


      Đây mới thực là võ kỹ! Đây mới thực là chiến đấu ah!


      Trong lòng của vô cùng hướng tới!


      - Hắc hắc


      Cổ Mặc thoả mãn thu thế, đắc ý nhìn Tần Phàm, lúc này mới :


      - Vừa rồi ngươi cảm giác còn lực nhưng vẫn chưa dùng hết, có thể là do Linh Hàn Quyền Sáo này cho ngươi có loại cảm giác vượt mức quy định, tuy rằng ngươi vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Võ sư, lại có thể cảm giác được huyền diệu trong đó.


      - Ân.


      Tần Phàm đáp, sau đó bắt đầu cúi đầu trầm tư, cũng cảm giác được uy lực Linh Hàn Quyền Sáo có thể phát huy ra tựa hồ chỉ có vậy.


      - Đây chính là võ khí hóa hình của Địa giai võ kỹ, ngươi tinh tế nhận thức .


      Cổ Mặc khẽ cười , đối với ngộ tính của Tần Phàm chút nghi ngờ.


      Trong lòng Tần Phàm hơi ngâm, bắt đầu ngừng luyện tập trong rừng rậm này, muốn dựa vào cảm giác Linh Hàn Quyền Sáo mang lại khiến sớm nắm giữ được con đường thần bí kia, lần lại lần ra quyền, luyện tập.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :