Chương 66: Bình thường. Đợi nàng ăn xong mới lên tiếng: - Được rồi, thương thế này của ngươi kéo dài quá lâu nên ngược lại có chút nghiêm trọng, tuy rằng giờ xử lý tốt, nhưng vẫn cần hai ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục lại như lúc ban đầu. - Cảm ơn... Kỷ Huyên Nhi chậm rãi mặc quần áo, sau đó gì nữa, chỉ yên lặng ra khỏi thạch thất, Tần Phàm vẫn có thể trông thấy bóng dáng nàng lúc đường có chút run nhè . - Như vậy ? Lúc này thanh của Cổ Mặc lại lần nữa truyền đến. - Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ lại lấy thân báo đáp sao? Tần Phàm trợn trắng mắt, bên tức giận , bên xuất ra chiếc nhẫn mang lại ngón tay. ... Từ sau khi chữa thương, hai người gặp mặt tuy rằng vẫn có chút xấu hổ, nhưng ngược lại ngăn cách cũng hơn ít, lúc gặp lại Kỷ Huyên Nhi cũng còn lạnh băng như trước nữa. Chỉ là tính tình Kỷ Huyên Nhi như thế, giữa hai người cũng có gì để cả. Lúc gặp nhau trong sơn động, bình thường đều là Tần Phàm cười cười, còn Kỷ Huyên Nhi lại gật đầu coi như xong, chưa từng thấy nàng cười qua lần, phảng phất giống như trời sinh biết cười vậy, nhưng Tần Phàm vẫn có thể cảm giác được mặt nàng nhiều hơn chút tình cảm ấm áp. Hai người cứ vậy sinh sống trong dược cốc, tuy rằng gì nhiều với nhau, nhưng ở chung vẫn rất hòa thuận. Ở nơi thế ngoại đào nguyên thế này, linh khí dồi dào, linh dược sung túc, có thú xâm nhập, ngay cả bão tố bên ngoài cũng đến được đây, chỉ có ánh mặt trời ấm áp là có thể chiếu tới, hết thảy đều yên lặng. Tần Phàm cũng bắt đầu chuẩn bị linh dược để luyện dược, ở chỗ này linh dược sung túc, Tần Phàm ngược rất dễ tìm ra hơn mười loại tài liệu linh dược để luyện chế luyện dược tăng lên cảnh giới. Đứng ở trước sơn động, Tần Phàm nhìn thân ảnh yểu điệu vung vẩy lấy dược cuốc dược điền, khỏi có chút lộ ra tia ôn nhu. Kỷ Huyên Nhi tuy rằng tham lam linh dược, nhưng ngược lại rất thích mỗi đêm sau ngày tu luyện đến dược điền làm chuyện mình thích. Giống như có tiết tấu vận luật vậy, dược cuốc của Kỷ Huyên Nhi huy động, tựa hồ hề phát ra Tần Phàm ở bên kia nhìn mình, chỉ là chăm chú nhổ cỏ dại ruộng, ngẫu nhiên còn lau mồ hôi cổ, phảng phất giống như cảm thấy thập phần thỏa mãn với chuyện vô cùng đơn giản này vậy. biết bởi vì lao động hay là gì đấy, khuôn mặt Kỷ Huyên Nhi lúc này có chút đỏ bừng, bớt thần sắc lạnh như băng thường ngày, nhiều hơn phần thuần phác như nông phụ vậy, thi phấn trang điểm, lại xinh đẹp như hình dung trong sách, nếu xuất hiệ bên ngoài, nhất định khiến cho các nông dân quên cấy cày Tựa hồ làm cỏ xong, Kỷ Huyên Nhi buông dược cuốc xuống, bắt đầu ngắt lấy ít dinh dược thành thục, những thứ này đều là Tần Phàm dùng đến lúc luyện dược, giúp Tần Phàm hái mấy lần, nàng ngược lại đều nhớ lấy. Nhìn Kỷ Huyên Nhi dược điền, Tần Phàm lại khỏi nhớ tới Tần Li, nữ tử vẫn săn sóc mình từng chút kia. Rời nhà cũng được thời gian ngăn, cũng biết khuôn mặt quen xảo tiếu yên nhiên kia giờ ra sao rồi? Có nhớ tới mình hay ? Nhàn nhạt suy nghĩ, tâm cảnh lại như có chút xúc động, chẳng biết tại sao, Tần Phàm tựa hồ cảm thấy mình như bỗng nhiên chạm phải thứ huyền bí gì đó, nhưng khi muốn tinh tế ngẫm nghĩ lại được gì, khỏi có chút thất vọng. Nhưng lại biết, lấy cảnh giới của , có thể đụng phải cái loại môn hạm huyền bí này là cực kỳ vạn hạnh rồi. Nhưng vào lúc này, Kỷ Huyên Nhi bỗng lơ đãng nhìn lại, nhìn thấy Tần Phàm ở trước sơn động vẫn mực mỉm cười nhìn mình, nhíu nhíu mày, mặt khỏi nổi lên tia sắc lạnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: - Có chuyện gì? - Ta phải chuẩn bị luyện dược rồi, ngươi cần luyện chế luyện dược gì ? Tần Phàm giọng hỏi Kỷ Huyên Nhi, trong nội tâm biết sao đối với nử tử lớn lên thập phần tương tự Tần Li này lại cảm thấy rất đáng tiếc, biết Kỷ Huyên Nhi như vậy chỉ là loại ý thức bảo hộ bản thân, cũng do trước giờ chịu quá nhiều cực khổ nên mới dần dưỡng thành tính tình như vậy. Kỷ Huyên Nhi trầm mặc , nàng đối với cái này chút ít lại là căn bản hiểu. - Ngươi bây giờ có cảnh giới gì? Tần Phàm lại ôn nhu hỏi. - Võ Giả cửu cấp đỉnh phong. Kỷ Huyên Nhi giọng hồi đáp. - Trước kia ngươi từng dùng qua luyện dược chưa? Tần Phàm lại hỏi. - có. - Tốt, ta giúp ngươi đột phá đến cảnh giới Võ sư. Tần Phàm mỉm cười , quay người trở về sơn động. Rất nhanh, bên trong sơn động bắt đầu tràn ngập cỗ dược hương nhàn nhạt, Tần Phàm ngồi ngay ngắn ở bên cạnh dược đỉnh, hết sức chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ. Luyện hóa, ngưng lộ, ngưng thể, cố thể, chú linh. Sau đó có chút theo thói quen nhìn đan khí linh đan dần dần biến mất, Tần Phàm biết khỏ Sơ Võ Hoàn cho võ giả cấp dùng hoàn thành, chỉ cần thân thể có thể thừa nhận được, phục dụng khỏa liền có thể trong ngắn hạn đề thăng cấp. - Hắc hắc, chẳng biết tại sao, ta cảm thấy những đan dược dùng để tăng lên cảnh giới này, mùi vị đặc biết rất ngon. Thân hình Cổ Mặc lại chậm rãi phiêu phù dược đỉnh cười . - nhảm, đan dược tăng lên cảnh giới chứa dược lực nồng hậu hơn các luyện dược chữa thương khác nhiều lắm. Tần Phàm liếc nhìn Cổ Mặc , bất quá giờ đối với lão đầu tử này nhiều oán hận nữa, dù sao trong khoảng thời gian này, cũng có thể cảm giác được Cổ Mặc dạy bảo và trợ giúp rất nhiều, cũng đáng với chút thù lao này rồi. Lấy ra sơ võ hoàn, Tần Phàm lại luyện chế thêm hai khỏa, lúc này mới bắt đầu giúp Kỷ Huyên Nhi luyện chế ra "Tiểu Linh Vận hoàn" cần cho nàng. Tiểu Linh Vận hoàn chứa ít dược lực, thích hợp với ít người lâu thể từ cảnh giới võ giả đỉnh phong đột phá đến cảnh giới Võ sư, luyện dược như vậy, ở bên ngoài đều có giá trời, hơn nữa còn là có tiền cũng mua được. Bởi vì Kỷ Huyên Nhi trước kia chưa từng phục dụng qua luyện dược, bản thân võ khí cũng có thể rèn luyện thể phách, cho nên Tần Phàm ngược lại cần lo lắng nàng chịu được. Linh dược trong sơn cốc rất nhiều, mà Tần Phàm cũng có được kỹ thuật luyện dược thành thục, muốn luyện chế khó lắm, nhưng mất hơn nửa canh giời mới có thể luyện chế ra Tiểu Linh Vận hoàn này. Luyện chế vài loại luyện dược như vậy, Tần Phàm sớm mệt đến chịu nổi, võ khí trong cơ thể cũng hoàn toàn khô cạn, chỉ đành đình chỉ luyện chế. Dù sao giờ chỉ có cảnh giới Võ Giả nhị cấp, nếu như phải võ khí biến dị, có lẽ thể nào kiên trì được lâu như vậy. Hô -- Khẽ thở phào nhõm, Tần Phàm liền phân biệt cất kỹ mấy khỏa dược hoàn, sau đó lấy ra khỏa hồi khí hoàn ăn vào, lúc này mới khoanh chân giường đá bắt đầu tu luyện.
Chương 67: Võ giả tứ cấp. Mỗi lần võ khí khô cạn tiến hành tu luyện, hiệu quả tăng lên lại càng thêm ràng. - Cũng đến lúc tăng lên cảnh giới rồi. Tu luyện xong xuôi, Tần Phàm mở to mắt, lộ ra vòng tinh quang. Xuất ra khỏa Sơ Võ Hoàn, Tần Phàm vứt hết tạp niệm trong nội tâm, sau đó chậm rãi cho nó vào miệng. Theo dược lực dần dần phát huy, cỗ lực trùng kích mãnh liệt bắt đầu xuất , càng ngừng trùng kích lấy thể phách , tựa hồ như muốn lao ra ngoài cơ thể, quay về với thế giới tự nhiên vậy. Tần Phàm chau màu, ngũ tâm triều thiên, tuyệt vì biến dị trong cơ thể mà thay đổi, chỉ bảo vệ chặt lấy tâm thần, tia buông lỏng. Bởi vì Tần Phàm ở cảnh giới võ giả còn chưa phục dụng bất cứ luyện dược tăng lên cảnh giới nào cả, chỉ có lúc đột phá phục dụng cố bản bồi nguyên hoàn thôi. Cho nên lúc này lực trùng kích của Sơ Võ Hoàn kỳ cũng lớn lắm, hơn nữa thể phách trải qua long huyết tắm rửa được tăng cường rất nhiều, giờ phục dụng viên Sơ Võ Hoàn đầu tiên cũng cảm thấy đau đớn quá lớn, bởi vì đau đớn phải chịu lúc luyện hóa long huyết sớm trải qua rồi. Bành! Trong cơ thể vang lên tiếng nổ, dược lực của Sơ Võ Hoàn rốt cục trong lúc trùng kích cũng tiêu tán trong cốt nhục khiếu huyệt, sau đó lại từ từ hóa thành dòng suối linh khí tinh thuần, từ toàn thân chậm rãi hội tụ vào trong Vũ Điền, chảy vào Vũ Điền cách thứ hai, sau khi tràn đầy lại chảy xuôi đến cách thứ ba, nhiều ra non nửa cách... - Hô, Võ Giả tam cấp. Cảm nhận được trong cách Vũ Điền thứ ba chứa đựng võ khí màu vàng, Tần Phàm phun ra ngụm trọc khí, chậm rãi mở to mắt. Cho đến lúc này, viên Sơ Võ Hoàn đầu tiên xem như cơ bản luyện hóa xong, chỉ là còn lại ít dược lực lưu lại trong khiếu huyệt còn cần tại ngày sau chậm rãi luyện hóa trong lúc tu luyện. Sau đó, Tần Phàm lại cẩn thận lấy từ trong bình ngọc ra viên Sơ Võ Hoàn thứ hai. - Ngươi muốn liên tục phục dụng hai khỏa? Lúc này Cổ Mặc khẽ giật mình, kỳ quái hỏi. - Chỉ cần thể phách có thể chi trì, liên tục phục dụng, hiệu quả đạt được tốt hơn nhiều, còn có thể trong quá trình này tăng lên ít cường độ thể phách nữa. giờ đủ để phục dụng hai khỏa Sơ Võ Hoàn, ta vì sao lại lợi dụng cơ hội này chứ. Tần Phàm nhếch miệng . - giờ dược lực viên Sơ Võ Hoàn đầu tiên vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa, ngươi cứ vậy dùng viên thứ hai sinh ra phản ứng kịch liệt, đến lúc đó lực trùng kích càng lớn, thống khổ ngươi phải chịu tăng lên gấp 10 lần ah! Cổ Mặc nghiêng mặt, mang theo tia nghiền ngẫm . - Thống khổ ta phải chịu còn ít sao? Còn đau đớn nào ta chưa chịu qua chứ. Tần Phàm sao cả , sau đó nhắm mắt lại, bỏ viên Sơ Võ Hoàn thứ hai vào trong miệng. - Luyện dược sư quả nhiên đều là kẻ điên. Cổ Mặc bất đắc dĩ lắc đầu . Ngay lập tức khi dược lực bắt đầu phát huy, tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng phản ứng kịch liệt thoảng cái như nổ tung kia vẫn khiến mặt Tần Phàm khỏi có chút run rẩy thoáng phát, tiếp theo cắn chặt răng, chịu đựng từng đợt trùng kích do dược lực mang đến, mỗi lớp đều đau đớn hơn lần phục dụng trước gấp 10 lần! Hai cổ dược lực giống như hai cổ quân đội vậy, ngừng chém giết trong cơ thể Tần Phàm, các loại phản ứng như phiên sơn đảo hải trong cơ thể ngừng trùng kích lấy ngũ giác , mồ hôi lạnh rốt cục nhịn được nữa từ trán chảy xuống, nhưng cũng có cơ hội lau nữa, chỉ có thể trông coi tâm thần, khiến bản tâm mình kiên định, bởi vì lực trùng kích dị thường này mà sụp đổ tinh thần. Phục dụng luyện dược, đặc biệt là phục dụng luyện dược siêu lượng, chỉ là đại khảo nghiệm với thể phách, mà còn là song trọng khảo nghiệm đối với tâm thần ý chí nữa. Nếu như thể phách đủ cường đại, như vậy thân thể có thể bị xung kích chia năm xẻ bảy, bạo thể mà vong. Mà ý chí đủ kiên định, vậy có thể đánh mất tâm thần của mình, từ nay về sau biến thành người ngu ngốc. Từng cảnh giới chỉ có thể phục dụng lần luyện dược tăng lên cảnh giới, phục dụng viên thứ hai chính là siêu lượng! - Tiểu tử này bản thân là Luyện Đan Sư, lực ý chí khác hẳn thường nhân, hơn nữa trải qua nhiều lần rèn luyện thống khổ như vậy, hôm nay càng vô cùng cứng cỏi! Mà thể phách trải qua trường kỳ huấn luyện trong Huyền Trọng vực, còn ngâm qua cường thể linh và dung luyện Giao Long chi huyết, có lẽ cũng đủ để tiếp được lực trùng kích của hai khỏa Sơ Võ Hoàn rồi. Cổ Mặc nhìn Tần Phàm bị thống khổ giày vò, vẫn hơi có chút bận tâm. Trận trận đau đớn truyền đến, thân thể phảng phất như tan vỡ ra, nhưng nội tâm Tần Phàm thủy chung vẫn có tín niệm kiên định. giờ giống như chiếc thuyền độc trong biển khổ, sóng to gió lớn, nhưng lại thủy chung ngã, mực về phía Quang Minh Bỉ Ngạn. Bành! Rốt cục, thanh dược lực trùng kích biến mất, cũng giống như viên Sơ Võ Hoàn thứ nhất, dược lực trong lúc trùng kích chậm rãi tiêu tán trong cốt nhục khiếu huyệt quanh thân, sau đó lại từ từ hóa thành dòng suối linh khí tinh thần, từ toàn thân chậm rãi hội tụ đến trong Vũ Điền, chảy vào trong cách Vũ Điền thứ ba, sau khi tràn đây lại chảy vào trong cách thứ tư, nhiều ra non nửa cách... - Võ Giả tứ cấp! Tần Phàm mở hai mắt ra, mặt nổi lên tia hưng phấn, tiếp theo cảm giác mệt mỏi do vừa rồi đối kháng với dược lực thoáng cái từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, khiến hận thể lập tức nằm xuống ngủ giấc. - Hảo tiểu tử, rời khỏi Nam Phong thành mới gần nửa tháng từ Võ Giả nhất cấp tăng lên tới Võ Giả tứ cấp, chậc chậc, tốc độ này mà để cho người Tần gia biết biết kinh ngạc thành ra thế nào nữa... Ha ha, chỉ là biết tình địch kia của người giờ tăng lên bao nhiêu rồi đây? Cổ Mặc khẽ cười , trong lúc hữu ý vô ý nhắc tới Tần Tiến, khiến Tần Phàm thời khắc bảo trì tấm lòng phấn đấu, dám lười biếng. - Ha ha, mạnh mặc , ta chắc chắn mạnh hơn ! Tần Phàm tự tin , nhắc tới Tần Tiến lại còn chút cảm giác buồn ngủ, chỉ với Cổ Mặc: - , theo giúp ta ra ngoài luyện tập chút. Trông thấy ý chí chiến đấu của Tần Phàm hừng hực như thế, Cổ Mặc liền gật gật đầu. Trước tiên giao Tiểu Linh vận hoàn cho Kỷ Huyên Nhi, ra ít thứ cần chú ý, sau đó bảo nàng quay lại thạch thất an tâm đột phá đến cảnh giới Võ sư, Tần Phàm lúc này mới đến bãi đất trống bên cạnh rừng cây ăn quả. Cây ăn quả ở đây tháng thành thục lần, giờ ngược lại vừa lúc rụng lá, bốn phía đều là lá nhao nhao rụng xuống. - Đến đây , lão đầu, quy củ cũ, ngươi cũng chỉ dùng sử dụng ra thực lực Võ Giả tứ cấp thôi đấy. Tần Phàm triển khai tư thế chuẩn bị với Cổ Mặc. - Tốt. Cổ Mặc cười cười gian trá, sau đó Huyền Trọng quyền gấp 10 lần lập tức đánh ra...
Chương 68: Báo thù bắt đầu. - Móa, lão đầu ngươi lừa gạt! Tần Phàm gầm lên giận dữ, thi triển Lưu Tinh Bộ vọt tới, lúc này vì đột phá đến Võ Giả tứ cấp, ngược lại hành động cũng khó khăn nữa. - Hắc, tệ lắm, thử lại lần nữa Lưu Tinh Bộ của ngươi như thế nào. Đối luyện hồi, Cổ Mặc ràng cảm nhận được tiến bộ của Tần Phàm, cười hắc hắc, sau đó dùng dẫn dắt thuật khẽ hấp, mấy chục phiến lá rụng bị thu vào tay. giờ qua hơn nửa tháng, dẫn dắt thuật của cũng dần dần tìm lại cảm giác. Sưu sưu! Hai mảnh lá rụng dưới võ khí của Cổ Mặc quán chú vào tựa như lưỡi đao sắc bén bay về phía Tần Phàm, đạt tới cảnh giới Võ sư có thể khiến võ khí ly thể, nhưng loại dùng võ khí bám vào vật thể để phát ra này lại giống như Võ sư sở trường cung tiễn vậy, cần lực khống chế rất mạnh! Nhìn xem hai mảnh lá cây kia càng ngày càng gần, thân ảnh Tần Phàm đong đưa như liễu đón gió, đầu tiên tránh khỏi mảnh trong đó, sau đó lại tránh khỏi phiến thứ hai, sau lần chiến đấu với ba người lão Hắc Quỷ ải đột phá cực hạn, lại trải qua chiến đấu lớn , năng lực phản ứng được đề cao rất nhiều. - Đúng vậy, ba phiến này. Cổ Mặc cười , ba phiến lá rụng lần nữa phân ra, theo cao thấp ba đường đồng thời đánh về phía Tần Phàm, nhưng lại bị Tần Phàm hoàn toàn tránh khỏi... Bốn phiến năm phiến cũng như thế. Cho đến khi sáu phiến lá cây rốt cục cũng bị đánh trúng rồi. - A..., tệ. Cổ Mặc gật đầu - giờ Lưu Tinh Bộ của ngươi mặc dù cách nhập vi cấp còn khoảng cách nhất định, nhưng coi như tệ rồi, chỉ luyện tập có nửa tháng có hiệu quả như thế, xem ra những ngày này nhiều lần chiến đấu có trợ giúp rất lớn với ngươi. - Ha ha, như vậy, xem ra cũng đến lúc ta tìm Thanh Ưng mạo hiểm đoàn thử thân thủ rồi, bọn nhất định là tìm ta rất khổ cực a... Tần Phàm mỉm cười, nhưng lập tức lại lộ ra tia lãnh ý. - Hắc hắc, kỳ hai ngày này ta cũng cảm giác được có người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn hoạt động ở phụ cận, nếu như ngươi muốn luyện tay, vậy về hướng đông nam, nhất định có thu hoạch. Thanh của Cổ Mặc truyền đến nói. Tần Phàm gật đầu, phỏng chừng lấy thực lực giờ, mình chống lại Võ Giả cửu cấp, cho dù phục dùng tăng khí hoàn cũng có thể đánh ngang tay được, Võ Giả bát cấp càng phải , chỉ cần đối phương phái ra Võ sư có bất kỳ nguy hiểm gì cả. Nhưng vào lúc này, Tần Phàm cảm thấy trong Linh Dược cốc sinh ra linh khí chấn động khá lớn, sau đó liền nhìn về phía sơn động, cũng dần dần lộ ra vẻ mĩm cười, biết , hẳn là Kỷ Huyên Nhi dưới trợ giúp của Tiểu Linh vận hoàn đột phá thành công. - Ha ha, xem ra Thanh Ưng mạo hiểm đoàn kia phải xui xẻo rồi. Thân hình Tần Phàm lóe lên, nháy mắt sau đó liền xuất ở trước sơn động, chỉ lẳng lặng chờ đợi Kỷ Huyên Nhi ra. Kỷ Huyên Nhi hận Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đến thấu xương, hôm nay lại đột phá đến Võ sư, thể nào tìm bọn họ gây chuyện được, hai người vừa hay cùng nhau luôn, vậy cũng có thể chiếu ứng được cho nhau. Quả nhiên, lát sau, Kỷ Huyên Nhi thân đồ hạ hành màu đen liền từ bên trong ra, thoạt nhìn tựa hồ cũng có vui sướng vì đột phá đến Võ sư, có chăng chỉ là sát cơ lạnh lùng. - Cùng chứ. Tần Phàm mỉm cười, Kỷ Huyên Nhi gật đầu, hai người rất nhanh liền biến mất ở ngoài Linh Dược cốc. ... Ngay ở sâu trong rừng rậm cách Linh Dược cốc chừng dặm, ba mạo hiểm giả mặc phục sắc Thanh Ưng mạo hiểm đoàn hùng hùng hổ hổ bước , vừa bên vừa nhìn quanh bốn phía, tựa hồ tìm kiếm gì đó. - tìm khắp gần mười ngày rồi, biết tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi và tiểu tạp chủng kia chạy đâu nữa, nơi này chúng ta về cơ bản tìm qua hết, chẳng lẽ bọn chúng bị thú ăn mất sao? đại hán mặt có vết đao trong đó phun bãi nước bọt xuống đất, mở miệng mắng. - Tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia đối với vùng ngoại vi thú sơn mạch này còn quen thuộc hơn cả chúng ta, nếu nàng dễ chết như vậy, chúng ta cũng có nhiều huynh đệ phải chết tay nàng vậy rồi. trung niên nhân bộ dáng mạo hiểm giả khác . - Hắc hắc, lại nói nếu như chúng ta tìm được tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia trước, Ngô ca, chúng ta có thể... Hắc hắc, nương kia quá mê người, chậc chậc, đặc biệt là thân hình hệt như rắn nước, nếu như có thể ngồi ở người của ta uốn éo vậy là sướng chết người mất! Mặt khác gã hán từ đen gầy thoạt nhìn có chút hèn mọn bỉ ổi . - Ngươi cũng đừng nghĩ nữa, Phương thiếu đối với nữ nhân kia thèm thuồng từ lâu, tuy rằng luôn miệng muốn băm thây vạn đoạn tiểu tiện nhân kia, kỳ trong nội tâm lại biết muốn thu nàng vào phòng đến cỡ nào... Trung niên mạo hiểm giả gọi là Ngô ca kia : - Huống hồ bắt sống tiểu tiện nhân kia về có trị giá 50 vạn kim nguyên ah, đến lúc đó ngươi muốn nữ nhân gì mà được? ... Mà ở cách đó xa, hai người Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi trốn đại thụ cành lá rậm rạp, nghe thấy những lời thô lỗ xấu xa này, Tần Phàm ràng cảm thấy sát cơ của Kỷ Huyên Nhi lại tăng thêm vài phần. - Thoạt nhìn trung niên kia là Võ sư, chúng ta xuống tay giết chết tên hán tử đen gầy kia, chỉ là Võ Giả bát cấp, có lẽ dễ đối phó chút. Sau đó ta đối phó với đại hán mặt xẹo kia, ngươi trước tiên cứ kéo lấy trung niên nhân kia , chờ ta giải quyết xong... Tần Phàm nhìn tình thế bên dưới, thời gian dần qua phân tích , nhưng đợi xong, bên người hồi hương gió thổi qua, Kỷ Huyên Nhi nhanh chóng vọt tới. - là lỗ mãng ah... Khóe miệng Tần Phàm khỏi co quắp. nhưng đành phải lập tức theo. Thân pháp của Kỷ Huyên Nhi thoạt nhìn cũng thập phần cao cấp, thân hình như ảnh như mị, lắc lư mấy cái liền lập tức tiếp cận với ba mạo hiểm giả kia, cũng coi như nàng còn có lý trí, cũng hiển nhiên lao ra, chỉ từng bước thông qua các gốc đại thụ để che chắn thân ảnh mình.. Tần Phàm liền trông thấy trong tay Kỷ Huyên Nhi bao quanh sương mù ném về phía dưới chân ba người, nhất thời trong tràng tựu trở nên sương mù sương mù, che chắn khắp nơi. Bao sương mù này chính là do loại trái cây gọi là Bạch Yên quả hái trong dược cốc trong tạo thành, vừa vỡ ra từ trong tuôn ra sương mù nồng đậm, gây tổn thương, nhưng lại có thể nhiễu tầm mắt mọi người. - Là Kỷ Huyên Nhi! Sương mù liền tràn ngập, ba dong binh kia liền lớn tiếng kêu lên, tựa hồ rất là quen thuộc với loại phương thức đánh lén này nên liền vội vàng để phòng.
Chương 69: Tình huống giống nhau. (1) Thoạt nhìn Kỷ Huyên Nhi rất bình tĩnh tỉnh táo, trong khi mọi người ở đây bối rối, nàng mới trong nháy mắt đó nhanh chóng vọt ra, hai thanh dao gắm sắc bén màu đen trong tay mang theo hai đạo hàn quang, đầu tiên đánh về phía hán tử đen gầy yếu nhất trong ba người. Đối với loại ám sát này, nàng thậm chí còn quen thuộc hơn cả Tần Phàm. Trung niên nam nhân kia tựa hồ cũng phát ra ý đồ của Kỷ Huyên Nhi liền vội vàng muốn đến ngăn cản, nhưng đồng thời lúc này, Tần Phàm đánh ra quyền lấy võ khí bản thân làm dẫn, Huyền Trọng vực lập tức bao phủ khắp giữa sân. Lúc trước sớm cho Kỷ Huyên Nhi biết vấn đề này, dùng thân pháp của Kỷ Huyên Nhi ở trong Huyền Trọng vực cũng bị ảnh hưởng bao nhiêu, hơn nữa bởi vì sớm biết, cho nên cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ở điểm này, nàng thắng trung niên nhân cũng có cảnh giới Võ sư kia ít thời gian, hơn nữa thân pháp của nàng càng thêm cao minh, cũng đủ đến tiếp cận hán tử đen gầy kia. - Nếu ngươi muốn chết như vậy chết ! Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng , dao găm màu đen trong tay xẹt qua trung đạo quỹ tích xinh đẹp, chút dây dưa dài dòng đâm vào ngực tên hán tử đen gầy thần sắc khủng hoảng kia. Giết chết người, Kỷ Huyên Nhi sắc mặt thay đổi, lại muốn lần nữa đánh tới đại hán mặt xẹo, động tác hành vân lưu thủy, hề có tia do dự. - Nữ nhân này... lợi hại... Tần Phàm nhớ tới ban đầu khi tiến vào Linh Dược cốc có chút lớn giọng với Kỷ Huyên Nhi, khỏi hơi có chút xấu hổ, đương nhiên cũng rãnh rỗi,, cùng Kỷ Huyên Nhi trái phải đánh về phía tên kia. - Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ta bỏ qua các ngươi đâu! Trung niên Võ sư kia rống to tiếng, quanh thân bộc phát ra võ khí màu cam chói mắt, tựa như sử dụng võ kỹ mạnh mẽ vậy.. - Nhân giai cao cấp võ kỹ ―― Bạo Hùng nộ kích! Hắc, Kỷ Huyên Nhi trược tiếp đánh quyền, giao đại hán mặt sẹo sau lưng cho Tần Phàm. ràng trông thấy Kỷ Huyên Nhi khó đối phó hơn, còn đối với tiểu tử miệng còn hôi sữa như vậy, tin tưởng đại hán mặt sẻo Võ Giả cửu cấp đủ năng lực hứng phó rồi. - Hắc. Tần Phàm phát ra tiếng cười lạnh, cái này hoàn toàn tiến hành theo tưởng tượng cuảh ắn, đại hán mặt sẹo Võ Giả cửu cấp vừa hợp thí luyện cho sau khi đạt đến cnahr giới Võ Giả tứ cấp! - iểu tạp chủng, hôm nay tử kỳ của ngươi đến Đại hán mặt sẹo kia cũng dữ tợn cười tiếng, xung phong liều chết tới, - Có dám tiếp ta quyền ? - Như ngươi mong muốn! Tần Phàm cũng quát lạnh tiếng, đề thân nghênh tiếp. - Man ngưu trùng kích! - Nộ hùng gào thét! tiếng như ngươi mong muốn, Tần Phàm chút do dự đánh ra quyền, đụng với nắm đấm của đại hán mặt sẹo kia.! - Bành! Dù sao đại hán mặt sẹo kia cũng là Võ Giả cửu cấp, thân võ khí phi thường hùng hậu, lần chém giết này, đại hán mặt sẹo vẫn đứng nguyên tại chỗ, mà Tần Phàm lại lui về sau ba bước! Khí huyết quay cuồng. Mà ở trái lại đại hán mặt sẹo kia, mặc dù lui về phía sau nhưng kỳ thực cũng dễ chịu gì. cỗ năng lượng nóng rực trùng kích tới, khiến quả đấm của trở nên nóng rát, phảng phất như bị lửa thiêu vậy, thuyên chuyển đại lượng võ khí mới có thể trấn áp lại. - Tốt! Lại đến! Tần Phàm kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nội tâm nổi lên tia hưng phấn, theo lời Cổ Mặc chính là phần tử hiếu chiến che giấu, giờ cần chính là người đến ma luyện ! cũng sợ bị thương, vừa mới lần đột phá hai cấp, vừa vặn mượn đó để kích thích dược lực còn sót lại trong cơ thể, trấn áp võ khí có hơi chút lỗ mảng kia. Quanh thân Tần Phàm nổi lên khí cơ kinh người, theo nhiệt huyết sôi trào, võ khí thân cũng như mãnh thú, gào thét như muốn nhắm người mà phệ! Võ Giả cửu cấp thế nào? - Man ngưu nghịch xung! thiết quyền nổi lên hoàng hồng võ khí sáng chói, Tần Phàm tràn đầy tự tin, sử xuất ra võ kỹ thương người mười, tự thương bảy kia, uy lực trọn vẹn gấp ba lần Man ngưu trùng kích, có thể so với Thiên giai võ kỹ! lúc này phảng phất giống như hóa thân thành trâu điên, hết có chút chùn bước! đầu thiết quyền lao ra, hung hăng đón đánh đại hán mặt sẹo kia. - Hùng vương gào thét! Đại hán mặt sẹo kia cũng khỏi yếu thế, sử xuất ra võ kỹ mạnh hơn nữa, nắm đấm bao lấy võ khí màu vàng như đất bùn, thoạt nhìn uy lực bất phàm. Bành! Tiếng nổi cực lớn vang lên, đại hán mặt sẹo bị cỗ sức lực lớn húc tới đẩy cho bay ngược ba trượng, nặng nề rơi mặt đất, sinh tử biết. Mà Tần Phàm lưu lại nguyên tại chỗ, mặt xuất lãnh ý, vài tơ máu cũng chầm chậm chảy xuống từ khóe miệng... Uy lực gấp ba lần Man Ngưu Trùng Kích! giống với trước kia dùng tăng khí hoàn để tạm thời đạt tới, như vậy cuối cùng cũng quá mức phù phiếm, giờ chân chính có tu vị Võ Giả tứ cấp! Cộng thêm Man ngưu trùng kích cũng là võ kỹ kém, lực lượng gấp ba lần đủ khiến dùng võ khí tứ cấp đối chiến với võ giả cửu cấp rồi! Đương nhiên sau khi tự chịu bảy phần, bản thân Tần Phàm cũng bị ít nội thương! Bất quá cũng sao, thể phách của vốn hơn xa người cùng cảnh giới, hơn nữa giờ cũng cần lần bị thương này để trấn áp tu vị do sơ võ hoàn tăng lên, khiến cho thực lực càng thêm hùng hậu. Nháy mắt sau đó, Tần Phàm chút do dực lại vọt tới, để cho bất cứ cơ hội nào, đánh thêm quyền nữa vào ngực tên mặt sẹo ngã xuống đất kia! Triệt để đoạn tuyệt sinh cơ của ! Như lời Kỷ Huyên Nhi , những người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn từng người đều có xuất thân cường đại, ở vùng thú sơn mạch Thanh Thạch Trấn này hoành hành ngang ngược, các chuyện giết người cướp của làm ít, đều là trừng phạt đúng tội, chết có gì đáng tiếc. - Đại Ba! Tên võ sư trung niên đánh nhau kịch liệt với Kỷ Huyên Nhi kêu lên tiếng bi thiết, đại hán mặt sẹo chết này khác với hán tử đen gầy lúc trước, đây chính là đệ tử thân truyền của ! giờ vừa sợ vừa giận, thể tưởng được tên thiếu niên bình thường tu vị chỉ là Võ Giả tứ cấp kia dưới tình huống cứng đối cứng còn có thể đánh bại Võ Giả cửu cấp! - Đến ngươi rồi! Tần Phàm thừa cơ ăn vào khỏa Tiểu Hoàn Hoàn để chữa thương, sau đó lạnh lùng quay đầu lại nhìn về phía trung niên Võ sư kia. - khoác biết ngượng! Ngươi có thể phá được võ giáp của ta rồi sau! Trung niên Võ sư kia vừa tức vừa giận, sau đó liền thấy thân võ khí màu vàng của lại như bùn đất, tầng tầng che chở lấy thân thể . Cho nên Kỷ Huyên Nhi triền đấu với hồi lâu vẫn có cách nào làm gì được , bất quá nàng cũng nương theo thân pháp cao minh cho nên bị tổn thương gì cả.
Chương 70: Tình huống giống nhau. (2) Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, biết võ giáp này nhất định phải có võ ký cực kỳ hùng hậu và dồi dào ủng hộ mới có thể hình thành, như vậy đoán chừng trung niên mạo hiểm giả này chí ít phải có thực lực tứ Võ Sư ngũ cấp! - Thử qua mới biết được! Tần Phàm đề thân vọt tới, cùng Kỷ Huyên Nhi trái phải triền đầu với tên Võ sư kia, đương nhiên cũng ngu đến mức cứ đụng nhau như vậy, dùng thực lực bây giờ còn chưa đủ để chính diện rung chuyện tên Võ sư này dù chỉ chút, chỉ lợi dụng Lưu Tinh Bộ chạy đến quấy rối trung niên Võ sư, tranh thủ cho Kỷ Huyên Nhi càng nhiều cơ hội tấn công hơn nữa. Bành! Thừa dịp trung niên Võ sư kia phòng hộ, Tần Phàm đánh quyền lên lưng , nhưng lập tức cảm giác được từ võ giáp truyền đến phản lực cường đại, kiên cố, thể khiến nó tổn thương chút nào cả. Mà Kỷ Huyên Nhi cũng chỉ mới đột phá đến Võ sư, cũng thể phát huy ra thực lực chân chính của Võ sư, cho nên hai người đều tạm thời làm gì được trung niên Võ sư kia, trừ phi đợi cho võ khí hao hết, võ giáp biến mất mới có cơ hội. - Hừ, uổng phí tâm cơ! Trung niên võ sư được gọi là Ngô ca kia hừ lạnh tiếng, tuy rằng võ kỹ tinh diệu như Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi, nhưng lại dựa vào thực lực cảnh giới rất cao, cho nên hề sợ hãi. Kỳ rất nhiều mạo hiểm giả đều như vậy, bọn có truyền thừa nhiều năm như thế gia quý tộc, võ kỹ đa phần thập phần khiếm khuyết, có thể tập được nhân giai cao cấp võ kỹ thập phần tệ rồi. Mà phải may mắn như Tần Phàm, ngay cả Địa giai võ kỹ cũng để vào mắt. - Lão đầu, làm sao bây giờ? Tần Phàm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xin Cổ Mặc giúp đỡ. - Ta quản ngươi làm sao, dù sao lão nhân gia ta cũng xuất thủ. Cổ Mặc lười biếng : - Đúng rồi, nếu như ngươi có thể khống chế đại năng lượng nóng rực trong cơ thể ngươi hóa thành như châm xuyên thấu võ giáp tiến vào trong cơ thể , như vậy có thể phá hư võ khí vận hành, khiến thể tiếp tục duy trì võ giáp được nữa. Tần Phàm khỏi nhướng mày, giờ muốn khống chế đạo năng lượng nóng rực kia cũng cực kỳ khó khăn. - Đứng đó làm gì, nhanh qua đây.. Mau mau nhanh! Nhưng vào lúc này, ở bên phía bên kia lộ ra tiếng gọi dồn dập, sau đó liền thấy trung niên Võ sư kia cười to: - Ha ha, hai người các ngươi chết chắc rồi! Sau đó trung niên Võ sư này bỗng bắt đầu tiến hành phương pháp quấn chặt lấy, khắp nơi kiềm chế hai người Tần Phàmm cho bọn lui về sau nửa bước, căn bản muốn chạy cũng rất khó. Hai người Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi liếc nhau, cũng biết là viện binh của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đến, vậy nên liền có thoái ý. Nhưng trung niên Võ sư trước mắt này lại ràng muốn cuốn lấy bọn , cho bọn đào tẩu. Lúc này, thời gian cấp bách, thần sắc Tần Phàm trở nên ngưng trọng, sau đó tâm thần chìm vào trong Vũ Điền, thử khống chế đạo năng lượng nóng rực kia, nhưng vừa mới đụng cái liền bị nó chống cực, nhưng cắn răng cái, cường hoành tham gia vào trong năng lượng kia. PHỐC! Tâm thần như bị va chạm, phun ra ngụm máu tươi. Nhưng cũng đồng thời, Tần Phàm lại thắng được tia thời gian khống chế cỗ năng lượng kia, trọng quyền chút do dự lập tức đánh ra, hung hăng đánh vào bờ vai trung niên Võ sư kia, hoa năng lượng nóng rực thành tia, trực tiếp xông vào cơ thể ! - Nhanh chết ! Tần Phàm hét lớn tiếng, hai mắt đỏ bừng, huyết mạch sôi sục, đến cực hạn! Nháy mắt sau đó, trung niên Võ sư lộ ra thần sắc cực kỳ thống khổ và kinh khủng, có thể thấy được võ giáp người vậy mà vào lúc này bắt đầu chậm rãi tiêu tán! Chính là lúc này! - Dục Huyết Thâm Thứ! Kỷ Huyên Nhi quát lạnh tiếng, tuy rằng biết võ giáp của trung niên Võ sư này tại sao lại đột nhiên biến mất, nhưng thừa dịp này liền sử xuất ra võ kỹ lăng lệ ác liệt nhất, dao găm màu đen trong tay hóa thành đạo hàn mang, hung hăng mà đâm vào sau lưng trung niên Võ sư kia! - ! chiêu đắc thủ, hai người vội vàng bỏ chạy về hướng khác. - Ha ha, lần này xem các ngươi trốn nơi nào nữa Nhưng chưa được nửa dăm gặp tình huống giống với Tần Phàm lần trước, lại thấy tên đại hán cơ bắp Hồng Đào và hai tên mạo hiểm giả, chính là tâm phúc và thủ hạ đắc lực bên người Phương Trọng Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi nhìn nhau. Lúc này Tần Phàm lại lần đầu tiên phát Kỷ Huyên Nhi cũng lộ ra tia thần sắc buồn cười! Hồng Đào này là muốn chết... - Hồng Đào, ngày đó ngươi và Phương Trọng cùng giết ta và ca ca, ca ca ta vì yểm hộ ta đào tẩu mà bị ngươi giết chết hôm nay, chính là lúc ngươi đền mạng rồi. Ánh mắt Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng như tuyết, sát cơ chút che dấu. Trông thấy ánh mắt này, tuy rằng Hồng Đào thân kinh bách chiến cũng khỏi rùng mình, nhưng trong miệng vẫn ưng ngạnh cười lạnh : - Ở đây là bên trong thú sơn mạch, người và thú vốn có gì khác cả, chỉ có thợ săn và con mồi, nhược thịt cường thực, ngươi và ca ca ngươi thực lực như vậy dám vào thú sơn mạch, chết cũng đáng thôi. Tần Phàm ở bên nghe thấy lời này, cũng khỏi ánh mắt lạnh dần, Hồng Đào này nghe như đạo lý, nhưng là , ở trong thú sơn mạch, người và thú quả có gì khác nhau! thú là con mồi của người, người cũng là con mồi của thú, đồng thời người cũng là con mồi của người nữa! Nơi này chính là tràng săn bắn tự nhiên tàn khốc, phân ra thợ săn và con mồi, chỉ có phân chia thực lực cao thấp! Thực lực cao có thể làm thợ săn, thực lực thấp chỉ có thể biến thành con mồi! - Hồng Đào ngươi sai, nhưng hôm nay ngươi biến thành con mồi, ngươi cũng nên chết rồi! Tần Phàm lạnh lùng , mà Kỷ Huyên Nhi ở bên sát cơ lẫm lẫm, dao găm trong tay cũng bắt đầu tản mát ra võ khí màu cam. - Hừ, tiểu tử biết trời cao đất rộng, lần trước chẳng qua là do ta nhất thời chuẩn bị mới để ngươi đào thoát, lần này ngươi chết chắc rồi. Hồng Đào lãnh , sau đó với đoàn viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn bên cạnh: - Hai người các ngươi trước tiên ngăn Kỷ Huyên Nhi lại, ta giải quyết tiểu tử này xong giúp các ngươi. Hai thành viên mạo hiểm đoàn nghe xong, lập tức lộ ra khuôn mặt khóc tang, người trong đó chỉ càm võ khí màu cam người Kỷ Huyên Nhi khóc ròng : - Hồng ca, Kỷ Huyên Nhi kia đột phá đến cảnh giới Võ sư ah. . . - Phải cố gắng! Hồng Đào lúc này mới chú ý đến nhan sắc võ khí trong tay Kỷ Huyên Nhi, trong lòng khỏi cả kinh, cơ hồ liền bị dọa ngất, nhưng cũng coi như kinh nghiệm phong phú, mặt đổi sắc trừng mắt nhìn mạo hiểm giả mở miệng chuyện kia nghiêm nghị : - Nếu để cho bọn rời , các ngươi tự mình về nhận lửa giận của Phương thiếu gia !