Đan Vũ Càn Khôn - Hỏa Thụ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 61: Sơn cốc thần bí.


      - Nhìn đủ rồi chứ?

      Thanh Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng truyền đến.

      - Ách. . .

      Tần Phàm lúc này mới quay đầu lại thần ra, xấu hổ gãi gãi đầu, mỉm cười :

      - có ý tứ, ngươi lớn lên rất giống tỷ tỷ của ta. . .

      - Hừ, thể tưởng được người trốn khỏi tay Thanh Ưng mạo hiểm đoàn lại là tên lãng tử, ngươi !

      Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng , sau đó xoay người, ngờ nàng lại thảy đổi ý nghĩ ban đầu.

      - Ách, thỉnh nên hiểu lầm, ta , ngươi lớn lên rất giống tỷ tỷ ta. . . Mà phải là ta cố tình dùng ngôn ngữ mạo phạm ngươi.

      Tần Phàm khỏi cười khổ, thể tưởng được như vậy cũng bị cho là lãng tử, nhưng thế giới này lại có ảnh chụp, ngược lại rất khó giải thích, chỉ đành chuyển hướng chủ đề hỏi:

      - Ngươi biết bao nhiêu chuyện của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn?

      Bất quá Kỷ Huyên Nhi lại trả lời.

      - Cái này. . . Ta vừa rồi cố tình nhìn ngươi đâu! Tuy rằng ngươi lớn lên rất dễ nhìn, nhưng ta cam đoan ta nhìn ngươi chỉ là vì ngươi lớn lên giống tỷ tỷ của ta thôi! Tuyệt đối có tâm tư làm loạn gì cả.

      Tần Phàm thấy Kỷ Huyên Nhi để ý tới, vì tỏ thành ý nên đành giải thích. Dù sao đối với thú sơn mạch này cũng quen thuộc lắm, cần người dẫn đường. Huống hồ Kỷ Huyên Nhi trước mắt na ỳ ràng có cừu oán với thanh Ưng mạo hiểm đoàn, ngược lại là có cùng địch nhân. . . Bất quá lời giải thích này tựa hồ có chút hương vị giấu đầu lòi đuôi.

      - Nếu ngươi muốn biết con mắt nên quy củ chút, nếu đừng trách ta khách khí.

      Lúc này Kỷ Huyên Nhi mới xoay người lại lạnh giọng , cũng biết có tin lời giải thích của Tần Phàm .

      Tần Phàm nghe xong khỏi có chút biết gì, tuy rằng Kỷ Huyên Nhi này rất động lòng người, nhưng vừa rồi có ngoại tâm tư như Kỷ Huyên Nhi nghĩ, bất quá cũng muốn làm tiếp chuyện giải thích tức là che dấu kia, chỉ bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

      - Tuy rằng biết ngươi sao lại đắc tội Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, nhưng nếu cùng chung địch nhân, vậy chúng ta có thể hợp tác, chỉ là biết ngươi có dũng khí này ?

      Kỷ Huyên Nhi lại lạnh giọng hỏi.

      - Ta cũng là muốn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn phải gà chó yên!

      Khóe miệng Tần Phàm có chút nhếch lên, lộ ra vòng lãnh ý nhàn nhạt. mặt là bởi vì thù hận song phương kết xuống, phương diện khác là vì Tần Phàm muốn xem đây như là lần lịch lãm rèn luyện.

      - Hi vọng ngươi cũng có năng lực như thế a.

      Kỷ Huyên Nhi hơi có chút khinh thường .

      Tần Phàm khoát tay áo, cũng giải thích.

      - Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tổng cộng có hơn ba trăm người, chính là dong binh đoàn lớn nhất từ Thanh Thạch Trấn đến bên ngoài thú sơn mấy, thành viên trong đoàn cơ hồ đều có được thực lực ngoài Võ Giả lục cấp, vốn có mười Võ sư, giờ ngay cả Phương Trọng kia cũng đột phá đến cảnh giới Võ sư, vậy tổng cộng có mười Võ sư rồi. . .

      Kỷ Huyên Nhi chậm rãi về thực lực của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.

      Tần Phàm suy đoán, Phương Trọng kia chính là Võ sư mũi ưng rồi.

      - Mặt khác, phụ thân của Phương Trọng, chính là đoàn trưởng Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, là vị Tiên Thiên Võ sư.

      Cuối cùng, Kỷ Huyên Nhi ra tin tức khiến sắc mặt Tần Phàm trở nên có chút ngưng trọng.

      - Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này lại có thực lực mạnh như vậy sao...

      Trong nội tâm Tần Phàm hơi chút giật mình, thực lực như vậy thậm sai biệt lắm với ít Chân Vũ thế gia rồi.

      Đương nhiên số lượng Võ sư và Tiên Thiên Võ sư so với những gia tộc kia vẫn có chỗ kịp, dù sao mạo hiểm giả dù sao cũng là chức nghiệp phong hiểm tương đối cao, đại bộ phận người có thực lực Võ sư hoặc là Tiên Thiên Võ sư đều tình nguyện đến các gia tộc lớn đảm đương hộ viện hoặc là khách khanh, phong hiểm hơn, lại càng có khả năng đạt được công pháp võ kỹ cao cấp nữa.

      - Sao ngươi lại muốn đối phó Thanh Ưng mạo hiểm đoàn?

      Tần Phàm hứng thú hỏi Kỷ Huyên Nhi, rất khó minh bạch nữ tử yếu đuối thế này thậm chí có dũng khí đối kháng với mạo hiểm đoàn cường đại như vậy, mà Tần Phàm xem Kỷ Huyên Nhi thậm chí còn chưa đột phá đến cảnh giới Võ sư nữa, thực lực đại khái là Võ Giả cửu cấp. Trừ phi là có thâm cừu đại hận...

      - Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này kỳ chính là đoàn thể cường đạo, bọn tụ tập cùng chỗ, ở trong thú sơn mạch cưỡng gian rồi giết chết đánh cướp, quả thực là việc ác bất tận! Mỗi lần có mạo hiểm giả lạc đàn gặp phải bọn chính là cửu tử nhất sinh. Nếu như phải ngừng cướp đoạt, Phương Trọng kia cũng thể nào nhanh chóng tăng lên đến cảnh giới Võ sư như vậy được.

      Kỷ Huyên Nhi oán hận , đến Phương Trọng càng nhiều hơn vài tia lãnh ý.

      - Gian... Giết đánh cướp? Chẳng lẽ?

      Tần Phàm vụng trộm nhìn thoáng qua Kỷ Huyên Nhi, dung nhan và tư thái tuyệt sắc kia, đặc biệt cái eo thon kia, lại mê người như vậy... Đáng tiếc... Trong nội tâm Tần Phàm thầm phỏng đoán, mặt khỏi nổi lên tia đồng tình.

      - Ngươi... Ngươi ánh mắt này là có ý gì? Có tin ta giết ngươi !

      Kỷ Huyên Nhi thấy ánh mắt kia của Tần Phàm sao còn biết hiểu lầm gì, khỏi tức giận lạnh giọng :

      - Ca ca của ta chính là bị tên Phương Trọng cặn bã kia giết chết! Ta nhất định tự tay giết chết để báo thù cho ca ca!

      mặt Tần Phàm lên thần sắc khó xử, thế mới biết mình nghĩ lầm rồi, liền vội vàng giảng hòa:

      - Khục khục, bất quá chỉ là ổ Võ sư thôi mà, ngày sau có cơ hội ta hốt nguyên ổ bọn chúng!

      - Biết Thanh Ưng mạo hiểm đoàn có thực lực như thế, ngươi còn dám đối nghịch với bọn họ sao?

      Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng hỏi.

      - Có gì dám?

      Tần Phàm tự tin cười cười, lãnh :

      - Ta là người ân tất báo, có cừu oán lại càng thể báo! Thanh Ưng mạo hiểm đoàn hôm nay dám vây giết ta, nhưng lại để ta trốn được, như vậy bọn chúng phải có giác ngộ bị ta trả thù!

      và Thanh Ưng mạo hiểm đoàn kết xuống thù hận, thể nào hòa giải được! Thanh Ưng mạo hiểm đoàn muốn lưu lại mối họa như , Tần Phàm cũng muốn lưu lại mối họa Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này!

      muốn trở thành người mạnh nhất, khống chế vận mệnh của mình! Mà ngay cả tánh mạng của mình cũng có thể bị uy hiếp, vậy làm sao khống chế vận mệnh! Cho nên, phàm là người uy hiếp đến , Tần Phàm đều nhất định phải nghĩ biện pháp quét dọn chướng ngại!

      Bởi vậy, Tần Phàm khỏi nghĩ đến Tần Phàm chết trước kia, để Luyện Đan Sư như có thể hàng lâm đến thế giới này, bất quá Tần Phàm cảm tạ , mà đợi sau khi thực lực đủ quay về gia tộc nghĩ cách tìm ra người này, vĩnh viễn tiêu trừ hậu hoạn.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 62: Tin tức ma chủng (1).

      Nếu thế, vậy quan hệ giữa chúng ta giờ là hợp tác, ta có thể cùng hưởng mảnh sơn cốc này với ngươi, chỉ hy vọng ngày sau ngươi nhớ lời hôm nau, có cơ hội nhất định phải hốt trọn ổ Thanh Ưng mạo hiểm đoàn!

      Kỷ Huyên Nhi tiếp tục lãnh đạm , sau đó chỉ vào tiểu sơn cốc phía trước :

      - Vị trí sơn cốc này cực kỳ bí mật, quanh năm lại có sương mù che đậy, nếu như phải cơ duyên xảo hợp tuyệt đối thể tìm được đến đây.

      - Càng quan trọng hơn là, trong sơn cốc này có đại lượng Linh Dược, hơn nữa linh khí dồi dào, tu luyện ở chỗ này ngay, công hiệu gấp mấy chục lần so với bên ngoài, chúng ta có thể ở chỗ này hảo hảo tăng thực lực lên, sau đó lại tìm Thanh Ưng mạo hiểm đoàn báo thù.

      Tiếp theo, Kỷ Huyên Nhi dĩ nhiên lại cho Tần Phàm nghe thiên đại bí mật như vậy!

      Tần Phàm khỏi khẽ giật mình, trong nội tâm rất cảm thấy ngoài ý muốn, thể tưởng được Kỷ Huyên Nhi này nhìn như lạnh lùng, nhưng ngờ lại đơn thuần như vậy! Sơn cốc này quả thực chính là mảnh bảo địa, nàng dĩ nhiên lại hời hợt cùng dùng với người mới chỉ quen biết có nửa giờ như mình.

      - Ngươi tin tưởng ta thế sao? Chẳng lẽ ngươi sợ ta vì độc chiếm phiến bảo địa này gây bất lợi với ngươi sao? Ngươi biết ta có thể từ trong vòng vây của bọn Phương Trọng bình yên thoát thân, thực lực của ta cũng phải như biểu bên ngoài đâu.

      Tần Phàm khẽ cười .

      - Chỉ cần ngươi giúp ta nhổ tận gốc Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, đồ vạt trong sơn cốc này toàn bộ đều là của ngươi!

      Kỷ Huyên Nhi nhàn nhạt , sau đó lườm Tần Phàm lạnh lùng :

      - Chẳng qua nếu như ngươi muốn gây bất lợi với ta, chỉ sợ ngươi phải trả cái giá lớn, ta có thể dưới vây quét của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn mà vẫn sống sót đến giờ, cũng phải dễ dàng đối phó như vậy đâu.

      - như vậy, chúng ta cứ hảo hảo hợp tác thôi, ngươi tín nhiệm ta, ta cũng phụ tín nhiệm của ngươi.

      Tần Phàm cười nhạt tiếng, khoát tay áo .

      Hừ.

      Kỷ Huyên Nhi khẽ hừ tiếng, bắt đầu về phía sơn cốc thần bí.

      vào trong sơn cốc, Tần Phàm quả nhiên phát bên trong sinh trưởng đủ các loại Linh Dược trân quý, cỗ mùi thuốc xen lẫn trong sương mù, khiến người vui vẻ thoải mái. Trách được Kỷ Huyên Nhi lại tu luyện ở đây nhanh hơn bên ngoài nhiều, nồng độ linh khí nơi này quả thực cao thể tưởng tượng nổi.

      Có chút tham lam nhìn Linh Dược trong cốc, trong nội tâm Tần Phàm tràn ngập hưng phấn, bất quá nghĩ tới những Linh Dược này chờ mình, ngược lại cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hôm nay, chuyện trọng yếu nhất chính là tăng thực lực lên.

      Đương nhiên, thân thể của trải qua ngâm cường thể linh dịch và tắm qua long huyết, giờ đạt đến trình độ tương đối cao, phục dụng ít luyện dược tăng lên cảnh giới, tin tưởng lấy thể phách giờ cũng có thể thừa nhận được.

      - Hắc hắc, tiểu tử, thể tưởng được ngươi lại gặp đại vận... Chậc chậc, trong sơn cốc này nhiều Linh Dược như vậy, biết là có loại nào cần thiết để luyện chế Băng Linh Đan ?

      Lúc này Cổ Mặc hồi lâu lên tiếng mới bay bổng truyền với Tần Phàm.

      - Cái này phải hảo hảo tìm chút mới biết được.

      Tần Phàm nhíu nhíu mày ra, giờ Kỷ Huyên Nhi phía trước, ngược lại cũng tiện làm ra bộ dáng vội vàng xao động, nhanh như vậy bắt đầu vơ vét Linh Dược khắp nơi.

      - Hắc hắc, kỳ này cũng coi như tệ ah, cũng sàn sàn với Tần Li, bằng ngươi thêm chút sức, thu nàng vào tay, như vậy ngươi chẳng phải là cả người cả của đều thu, đồ vật trong linh cốc này phải mặc ngươi ngắt lấy sao?

      Cổ Mặc lại già mà kính trêu đùa Tần Phàm.

      - Lão đầu, kỳ cho tới bây giờ, ngươi cũng nên tung tích của Ma Chủng cho ta biết a.

      Tần Phàm để ý đến hồ ngôn loạn ngữ của Cổ Mặc, chỉ nhớ tới hôm nay muốn thực tăng thực lực lên, nhịn được lần nữa truyền hỏi Cổ Mặc.

      - Hắc hắc, ngươi muốn biết như vậy sao? Kỳ biết quá nhiều đối với ngươi cũng có gì tốt cả.

      Cổ Mặc cười mỉm , trong lòng của kỳ vẫn có chút lo lắng Tần Phàm sinh ra tâm tính vội vàng xao động.

      - Yên tâm , ta phải là loại người lỗ mãng, nếu như nắm chắc ta tùy tiện đâu.

      Tần Phàm tỉnh táo truyền , tuy rằng trong nội tâm thực muốn tăng thực lực lên, nhưng lại rất biết nặng .

      - Được rồi. A...... Ta có thể cho ngươi biết, kỳ Ma Chủng ở trong thú sơn mạch này, nhưng cũng phải ở ngoại vi, mà ở khu vực biên giới giữa ngoại vi và nội vi...

      Cổ Mặc hơi nghiền ngẫm , ngược lại thõa mãn lòng hiếu kỳ của Tần Phàm.

      - Chỗ đó thực lực thấp nhất cũng là tứ cấp thú...

      Tần Phàm khỏi nhướng mày, lấy thực lực của giờ chống lại thú cao cấp trong tam cấp thú thi thắng bại còn chưa , nhưng nếu như gặp gỡ tứ cấp thú vậy chỉ có nước chạy trốn.

      - Cho nên ta mới cho ngươi sớm, xem , giờ ngươi biết, nhưng lại thể phải trong nội tâm càng khó chịu sao? Hắc hắc, lần sau ngươi phải học thông minh chút, biết nhiều cũng phải là tốt. Cổ Mặc trêu tức truyền .

      Tần Phàm lại trầm mặc, trong lòng của thầm suy nghĩ :

      - Cường độ thể phách của ta giờ, thông qua phục dụng luyện dược tăng lên hai cấp cũng vấn đề gì, bây giờ ta là Võ Giả nhị cấp, sau khi phục dụng có thể đạt tới cảnh giới tứ cấp hoặc Võ Giả ngũ cấp, nhưng vẫn còn cách những tứ cấp thú này khoảng cách... Nếu như là thú cấp thấp trong tứ cấp thú còn có thể thắng hiểm, nhưng nếu như vô tình gặp phải thú tứ cấp cao cấp, chỉ sợ chỉ có nước đào tẩu. Mà ở khu vực biên giới ngoại vi và nội vị của thú sơn mạch thậm chí còn có thể xuất ngũ cấp thú! Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng có...

      Tần Phàm hết sức ràng, tứ cấp thú đó chính là tương đương với thực lực Võ sư, mà ngũ cấp thú cho dù là Tiên Thiên Võ sư cũng đều kiêng kị thôi. Chỉ riêng về cường độ thể phách thân thể, thú nếu so với nhân loại mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa thú đằng cấp càng cao, khí lực càng cường hãn, như võ giả có võ kỹ cao cấp dám đơn giản đánh nhau với chúng!

      - cần nghĩ nữa... Dùng thực lực ngươi bây giờ khẳng định thể đến được đó, cho nên lúc đầu ta mới ngươi ít nhất phải đạt tới cảnh giới Võ Giả ngũ cấp mới được, kỳ đó là đoán chừng thấp nhất rồi, cũng còn phải cần lão già ta trợ giúp nữa mới được.

      Lúc này thanh của Cổ Mặc lại nhàn nhạt truyền đến.

      - Ân, vậy từ hôm nay trở ta ở chỗ này an tâm tu luyện, đợi nửa năm sau sau khi chuẩn bị thỏa đáng .

      Tần Phàm tỉnh táo mà bình tĩnh .
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 63: Tin tức ma chủng (2).


      Như thế khiến Cổ Mặc nao nao, thể tưởng được tuổi lớn lắm, định lực lại khá cao, mà là tâm tính cùng thành thục hơn các thiếu niên cùng tuổi nhiều. Nhưng đồng thời đối với người gọi là lão sư có thể dạy ra được đệ tử xuất sắc như Tần Phàm ngược lại nhiều thêm vài phần hiếu kỳ.

      Đương nhiên, cũng tin tưởng khiến Tần Phàm dưới dạy bảo của trở nên càng thêm xuất sắc. Trong bất tri bất giác, thay thế vị trí lão sư của Tần Phàm.

      lại trong dược cốc này ước chừng phút đồng hồ, lúc này mới qua dược đạo hương thơm thấm người kia, đường trông thấy các loại dược thảo quý hiếm càng khiến Tần Phàm tâm động thôi, hận thể lập tức ngồi xuống luyện chế phen.

      - Ồ? Đây là...

      Đột nhiên trông thấy mảnh thổ địa trơn bóng bên cạnh con đường u tối, gốc dây Linh Dược cao xích duyên dáng kiều đứng đó, đó kết lấy bảy tám linh quả thoạt nhìn lớn chừng ngón tay. Thân cành Linh Dược này đều là màu xanh tươi, nhưng trái cây kết đó lại là màu xanh bóng, thoạt nhìn rất đáng .

      - Lam Băng quả!

      Tần Phàm đột nhiên hưng phấn kêu lên, rốt cục cũng nhịn được nữa tới, dùng tay vuốt ve lá cây Linh Dược trân quý chỉ có thể thấy sách cổ kia, nhưng cũng dám đụng vào linh quả màu xanh da trời kia.

      - Đây cũng trong dược liệu để luyện chế Băng Linh Đan?

      Lúc này Cổ Mặc thấy Tần Phàm lộ ra bộ dáng như vậy, khỏi kỳ hỏi.

      - Ân, Lam Băng quả này cũng có thể dùng để luyện chế Băng Linh Đan, hiệu quả rất tốt, bất quá cũng có thể dùng Linh Dược khác để thay thế. Nhưng có loại luyện dược khác thập phần khó luyện chế, mà Lam Băng quả này lại chính là tài liệu chính! Ha ha, luyện dược kia đến cùng có bao nhiêu lợi hại, chờ ta ngày sau luyện chế ra ngươi biết.

      Tần Phàm vẫn khó có thể bình phục nội tâm hưng phấn .

      - Còn ra vẻ thần bí nữa.

      Cổ Mặc có chút khinh thường đáp lại .

      - Chỉ cần ngươi hoàn thành lời hứa của ngươi, những thứ kia đều là của ngươi cả.

      Lúc này Kỷ Huyên Nhi ở bên nhìn Tần Phàm lạnh lùng :

      - thôi, ta trước tiên mang ngươi về sau đó cùng tu luyện.

      Tần Phàm gật đầu, có chút lưu luyến rời Lam Băng quả kia. Bất quá Lam Băng quả này lại có hạn chế rất lớn, đó chính là hái xuống phải sử dụng ngay trong ba giờ, nếu đánh mất hơn phân nửa hiệu quả, ngược lại thể ngắt ngay được.

      Hai người lại khoảng cách, Kỷ Huyên Nhi lại chỉ vào chỗ có mấy cái cây thập phần cao lớn tiếp tục nhàn nhạt ra:

      - Trái cây những cây này, mỗi tháng mọc ra lần, đủ cho chúng ta ăn, nhưng nếu ngươi muốn ăn thịt vậy ngươi phải tự giải quyết.

      Tần Phàm men theo phương hướng nhìn lại, lại trông thấy đầy rẫy những trái cây màu phấn hồng rất giống đào mọc đó, nhưng nhất thời lại thể tên. Tuy rằng biết hương vị thế nào, nhưng nghĩ đến đặc tính kỳ dị tháng kết quả lần cũng khiến khỏi thầm lấy làm kỳ rồi, sơn cốc này quả nhiên là phúc duyên bảo địa!

      Sau đó Kỷ Huyên Nhi lại chỉ về phía sơn động thoạt nhìn khô mát khác :

      - Sơn động này là chỗ ta ở, về sau, ngươi cũng có thể ở gần đây, ở bên trong thông gió thông khí, hơn nữa tốc độ tu luyện thậm chí còn nhanh hơn bên ngoài ít.

      - Hắc hắc, tiểu tử ngươi có phúc, vậy mà có thể ở cùng chỗ với mỹ nhân... Chậc chậc, là ao ước ah.

      Lúc này Cổ Mặc lộ ra tia cười xấu xa truyền với Tần Phàm.

      - Chúng ta cùng ở bên trong? Ta ngược lại ngại, chỉ là ngươi có được ?

      Tần Phàm đối với cái này cũng hơi chút nghi hoặc, ánh mắt nhìn Kỷ Huyên Nhi hỏi, chẳng lẽ Kỷ Huyên Nhi này cần kiêng kị sao?

      - Trong sơn động này còn có mấy sơn động , chúng ta người ở cái.

      Kỷ Huyên Nhi đạm mạc , sau đó lãnh đạm:

      - Hôm nay, ta chia nơi này cho ngươi rồi, chỉ hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tăng thực lực lên, ta cũng muốn mang theo tên giúp đỡ được gì đâu.

      Tần Phàm giờ mới hiểu được, khỏi xấu hổ cười cười, sau đó mới tràn ngập tự tin :

      - Ngươi yên tâm, tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn người bình thường, có lẽ mấy tháng sau ta có thể vượt qua ngươi rồi.

      - Hi vọng ngươi phải là người chỉ biết mạnh miệng.

      Kỷ Huyên Nhi liếc nhìn Tần Phàm, lạnh lùng

      - Ta là Luyện dược sư.

      Tần Phàm cười nhạt tiếng, tự tin , muốn sớm sử dụng Linh Dược trong sơn cốc này, còn bằng bí mật này cho Kỷ Huyên Nhi biết, như vậy ngày sau cũng thuận tiện hơn nhiều.

      - Ngươi dĩ nhiên là luyện dược sư?

      Kỷ Huyên Nhi rốt cục khuôn mặt có chút động, nhưng tiếp theo lại giật mình, trách được vừa rồi người này trông thấy Lam Băng quả lại lộ ra thần sắc điên cuồng như thế. Sau đó lại giọng hỏi:

      - Luyện dược sư cấp bậc gì?

      - A... xem như linh hoàn cấp .

      Tần Phàm có chút bất đắc dĩ giang tay , bởi vì quan hệ đến Cổ Mặc nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ Luyện Đan Sư giáng cấp xuống Luyện dược sư linh hoàn cấp thôi.

      - Luyện dược sư Linh hoàn cấp?

      Kỷ Huyên Nhi lần nữa đánh giá thiếu niên 15 16t trước mắt này, mặt lạnh như băng cũng lộ ra thần sắc tin nổi, nàng tuy rằng xuất thân cũng cao quý, nhưng cũng Luyện dược sư linh hoàn cấp đại biểu cho cái gì. Trước kia trong thành mà nàng sinh hoạt, Luyện dược sư linh dịch cấp bìh thường nhất có thể được mọi người tôn kính rồi.

      - Tóm lại giờ ta có thể luyện chế ra linh hoàn là được, cho nên giờ tuy rằng ta chưa bắt đầu đối phó Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, nhưng Linh Dược ở đây ta phải sử dụng sớm.

      Tần Phàm ngược lại trực tiếp ra cầu của mình, sau đó lại nhún vai khẽ cười :

      - Đương nhiên, nếu như ngươi có cần, ta cũng có thể giúp ngươi luyện chế ít luyện dược.

      Kỷ Huyên Nhi yên lặng gật đầu, thêm gì nữa, biểu lộ cũng thay đổi, chỉ hơi có tâm về phía sơn động nữa..

      - Nữ nhân này, tính tình đủ quái đấy.

      Nhìn bóng lưng động lòng người ở phía trước, Tần Phàm gì mà lắc đầu.

      - Ngươi tên là gì.

      Nhưng lúc Kỷ Huyên Nhi đến trước sơn động, lại đột nhiên quay đầu về phía Tần Phàm giọng hỏi.

      - Tần Phàm...

      Khuôn mặt nhắn khỏi khóe miệng co lại, Tần Phàm sắc mặt cổ quái đáp, Kỷ Huyên Nhi này thậm chí bí mật lớn như Linh Dược cốc cho , nhưng giờ lại mới nhớ ra hỏi tên , thần kinh cũng đủ dị thường đấy.

      - Vào .

      Kỷ Huyên Nhi nhàn nhạt , sau đó liền xoay người vào trong sơn động có vẻ thần bí kia.

      Đẩy thanh đằng phủ trước sơn động ra, Tần Phàm cùng theo tiến vào sơn động, đập vào mắt là sơn động này thập phần rộng rãi, lại giống như phòng ở vậy, lại chia thành đại sảnh và các gian phòng, mà vách núi bốn phía đại sảnh đều khảm nạm Dạ Minh Châu cực lớn, tản mát ra hào quang nhu hòa khiến sơn động sáng trưng, tinh tế xem xét liền phát vách còn điêu khắc lấy các loại tranh vẽ thần bí.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 64: Sơn động chi mê.


      Trong những tranh vẽ này có hoa điểu cá trùng, cũng có nhân loại và thú, thậm chí còn điêu khắc ít ký hiệu hiểu thấu, cũng biết là có ý gì nữa.

      Mà ở giữa đại sảnh, Tần Phàm lại trông thấy ở đó có bệ đá, đó tựa hồ là để bàn cờ, sở hán phân giới, mỗi đường cong đó đều rất rành mạch, cũng vì tuế nguyệt trôi qua mà bị phong hóa, Tần Phàm đến gần xem xét, lại phát đó bày ván cờ còn gian dở, tổng cộng có bảy tám quân cờ khảm nạm đó, xem ra là trượt di động.

      Trong khi Tần Phàm muốn cân nhắc tàn cuộc này chút Kỷ Huyên Nhi lại chỉ vào thạch thất ở bên :

      - Ta ở gian phòng bên trái, hai cái bên phải ngươi tự chọn cái .

      Tần Phàm gật đầu, liền tạm thời để ý đến tàn cuộc này nữa, tìm gian thạch động vào.

      vào trong thạch thất, Tần Phàm phát bên trong cũng rất rộng rãi, mặt đất và thạch bích đều thập phần trơn bóng, còn có cái giường đá rộng, gian phòng dưới hào quang nhu hòa của Dạ Minh Châu chiếu rọi xuống, ngược lại có vài phần ấm áp.

      - Đến tột cùng là vị siêu cấp cường giả nào mới có thể kiến tạo ra chỗ như vậy?

      Tần Phàm khỏi có chút sợ hãi thán phục.

      - Tóm lại theo ta được biết, Võ Thánh cũng có năng lực như vậy, cho dù là ta năm đó cũng được.

      Cổ Mặc lúc này liền truyền , cảm thụ của tựa hồ còn sâu hơn Tần Phàm rất nhiều:

      - Những thạch thất thạch động này khó kiến tạo, khó chính là ở chỗ này kiến tạo Tụ Linh Trận khổng lồ, tụ tập hết linh khí chung quanh vào trong sơn cốc này. Đặc biệt là sơn động này ở vào vị trí mắt trận, nồng độ linh khí cao hơn bên ngoài nhiều. Cũng bởi vì linh khí dồi dào như thế, cho nên ở đây mới có vẻ ẩm ướt và sinh ra rêu.

      Tần Phàm hít sâu hơi, quả nhiên ở trong sơn động này khiến tinh thần rất sảng khoái.

      - Hơn nữa ở bên ngoài sơn cốc này, có lẽ còn có trận pháp cực lớn để cân đối linh khí, nếu những Linh Dược linh thảo kia thể nào sinh trưởng cùng chỗ còn có thể tươi tốt như thế. Ngoài ra, toàn bộ còn dùng ảo trận che đậy lại, sương mù che chắn, ở bên ngoài căn bản rất khó phát nơi này, nếu như phải tiểu nương họ Kỷ kia trong lúc vô tình xâm nhập, chỗ này có lẽ vĩnh viễn ai phát ra.

      Cổ Mặc tiếp tục , tựa hồ đối với nơi này cũng lộ ra thập phần kinh nghi.

      Nghe Cổ Mặc giải thích như vậy, Tần Phàm khỏi có chút nghiêm nghị, nghe quả phảng phất như thủ bút của tiên nhân vậy.

      Tần Phàm dùng ống tay áo phủi phủi giường đá kia, phát đó thậm chí ngay cả chút tro bụi cũng có, rất là thần kỳ, cảm thụ được linh khí nồng hậu dạy đặc trong sơn cốc này, Tần Phàm cũng lãng phí thời gian, ngồi xếp bằng giường đá liền bắt đầu tu luyện.

      Tu luyện hồi, Tần Phàm kinh ngạc phát tu luyện chỗ này vậy mà cũng chênh lệch lắm so với khi đeo võ ngọc tinh hoa lúc trước!

      - Tiểu tử, kỳ lúc tu luyện có lẽ chú ý năng lượng biến dị màu đỏ trong cơ thể ngươi chút, nếu như có thể khống chế tốt, thực lực của ngươi còn có thể đề cao bậc.

      Cổ Mặc lúc này trầm giọng :

      - Lúc ta xem ngươi và Đại Lãng kia chiến đâu, năng lượng biến dị kia chỉ cùng võ khí bình thường cùng bộc phát ra, như vậy kỳ thể đạt đến lực sát thương lớn nhất được. Đại Lãng kia cũng là do nhất thời trở tay kịp nên mới bị ngươi đả thương, nếu như có kinh nghiệm rồi, lần sau chỉ cần lúc năng lượng nóng bóng kia chạm vào thân thể dùng võ khí bức nó ra khỏi cơ thể trước việc gì nữa.

      - Vậy ta nên làm thế nào.

      Tần Phàm cũng biết Cổ Mặc rất đúng tình hình thực tế, khỏi hỏi. Nếu như phải hôm nay do Đại Lãng chủ quan và trở tay kịp, cũng phải là đối thủ, thực lực giờ đối mặt với Võ Giả bát cấp vẫn có chút cố hết sức.

      -Thử dùng tâm thần khống chế nó! Khống chế nó vận chuyển trong cơ thể ngươi, khống chế nó trong lúc chiến đấu với ngươi ngưng tụ thành châm, như vậy đối phương càng thêm khó đề phòng. Lơn nữa lực công kích tập trung lại lực sát thương tạo thành cũng càng mạnh.

      Cổ Mặc trầm ngâm hồi .

      Vì vậy, Tần Phàm thử chút, nhưng tâm thần chỉ vừa chạm vào đạo năng lượng nóng rực kia liền bị bắn ngược ra, toàn bộ Vũ Điền đều trở nên nóng rực, tựa hồ tâm thần cũng như bị phỏng vậy, chỉ đành vội vàng buông tha khống chế, lắc đầu :

      - giờ tạm thời vẫn thể khống chế được.

      - Từ từ đến thôi, giờ ngươi vẫn nên ngẫm lại luyện chế ít luyện dược đến tăng thực lực lên ... thực ra, bản Võ Thánh cũng thập phần chờ mong có thể nhanh chóng xuất phát tim Ma Chủng, xem thử nó có phải thực thần kỳ như sách cổ .

      Cổ Mặc truyền .

      Tần Phàm tự nhiên cũng lộ ra vẻ nóng rực, hôm nay, Ma Chủng này xem như là hi vọng lớn nhất để có thể nhanh chóng đột phá với cảnh giới Võ sư rồi.

      - Tần Phàm.

      Nhưng vào lúc này, lại đột nhiên thấy thanh trong trẻo lạnh lùng của Kỷ Huyên Nhi từ ngoài cửa thạch thất truyền vào.

      - Mời đến.

      Tần Phàm khỏi khẽ giật mình, thể tưởng được Kỷ Huyên Nhi tính tình lạnh như băng vậy mà lại chủ động tìm đến mình.

      Thân ảnh yểu điệu của Kỷ Huyên Nhi xuất ở cửa ra vào, nàng lúc này thay y phục dạ hành màu đen, đổi lại thân váy màu trắng, tóc dài buộc lại, thoạt nhìn tựa hồ so với trước ít hơn phần lãnh diễm, lại nhiều hơn phần cao nhã.

      - Có chuyện gì ?

      Tần Phàm kỳ hỏi.

      Kỷ Huyên Nhi trầm mặc hồi, sau đó mới phảng phất như hạ quyết tâm lớn ngẩng đầu lên mở miệng hỏi:

      - Ngươi có thể trị liệu miệng vết thương da ?

      - Miệng vết thương gì?

      Tần Phàm khẽ giật mình, có chút nghi hoặc nhìn về phía bóng hình yểu điệu xinh đẹp ở phía trước.

      Kỷ Huyên Nhi trầm mặc , chỉ yên lặng vào thạch thất.

      Quay lưng lại.

      Dưới con mắt ngây người của Tần Phàm, tố váy màu trắng người Kỷ Huyên từ bờ vai trắng bóng chậm rãi tụt xuống, tấm lưng trơn bóng tỳ vết cũng chậm rãi lộ ra, da thịt trắng nõn như tuyết, thoạt nhìn nõn nà mịn màng, tiếp theo vòng eo của Kỷ Huyên Nhi khiến cho Tần Phàm cũng thầm than thôi dần xuất trước mắt...

      Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Phàm cảm giác như hô hấp của mình cũng dừng lại, dáng vẻ động lòng người như thế, là người của hai thế giới cũng chưa từng thấy qua, sau đó lại nổi lên tia ửng hồng thẹn thùng, tim đập cũng nhanh lên.

      - Hắc hắc, diễm phúc sâu ah... Chậc chậc.

      Lúc này thanh có chút hèn mọn bỉ ổi của Cổ Mặc truyền đến.

      - Câm miệng!

      Tần Phàm vội vàng

      - , nhắm mắt!

      Vì vậy, rất nhanh cởi chiếc nhẫn tay ra, dùng tấm vải bao chặt lại.

      - Ngươi làm gì thế...

      Bên trong truyền đến thanh hổn hển của Cổ Mặc, nhưng Tần Phàm cũng để ý tới .
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 65: Chữa thương.

      - Kỷ... Ngươi làm gì thế?

      Lúc Tần Phàm nhìn về phía Kỷ Huyên Nhi lúc, trong khoảng thời gian ngắn lại biết xưng hô sao cho phù hợp, nhưng Kỷ Huyên Nhi cũng mở miệng trả lời , chỉ buông tố váy xuống chút.

      - Híz-khà-zzz ――

      Tần Phàm ngược lại hít hơi lạnh, chỉ thấy miệng vết thường hẹp dài hơn tấc xuất tâm lứng thon dài mà Tần Phàm phải khen thôi, đó thậm chí có có vài khối thịt hư thối, nhìn mà thấy rất giật mình.

      Kỷ Huyên Nhi nhắm chặc hai mắt, toàn thân tựa hồ cũng run rẩy. Lần đầu tiên khỏa thân trước mặt nam nhân, tuy rằng sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mặt đẹp lạnh như băng kia vẫn nổi lên vòng đỏ ửng, thoạt nhìn cực kỳ mê người, bất quá Tần Phàm ở sau lưng nàng cũng có cơ hội nhìn thấy.

      - Có thể khôi phục ?

      lâu sau, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng run của Kỷ Huyên Nhi mới truyền tới.

      Tần Phàm nhíu nhíu mày, thu nhiếp tâm thần, đến gần bộ dáng động lòng người kia chút, đồng thời phát tiểu mỹ nhân mực lạnh như băng trước mắt này tựa hồ run rẩy, tựa hồ quần áo người cũng tùy thời rớt xuống vậy.

      Đến gần chút, Tần Phàm thấy miệng vết thương khủng bố lưng Kỷ Huyên Nhi, đồng thời cũng nhìn thấy đường cong cực kỳ mê người kia.

      Tần Phàm cắn đầu lưỡi cái, ép cách nghĩ kiều diễm trong nội tâm về, nhưng cuối vẫn nhịn được nhìn thoáng qua thêm chút, mới chậm rãi hỏi:

      - Có chút nghiêm trọng, bị thương bao lâu?

      - Nửa tháng trước bị người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn gây thương tích đấy.

      Kỷ Huyên Nhi run rẩy , thậm chí có thể nhìn thấy da thịt nàng càng nổi lên tầng đỏ ửng mông lung, lộ ra càng thêm khiến người mê muội.

      Tần Phàm nhíu mày, vậy mà lâu vậy rồi, trách được miệng vết thương này có ít huyết nhục mục nát, từ tím biến thành đen, phán đoán vũ khí tạo thành vết thương này hẳn là có nhiễm kịch động đó.

      - Có thể khôi phục, bất quá có thể tương đối phiền toái, ta trước tiên phải giúp ngươi tẩy trừ vết thương chút, sau đó lại bôi thuốc.

      Tần Phàm trầm ngâm hồi , miêng vết thương như vậy phải chỉ dựa vào phục dụng sinh cơ hoạt huyết hoàn là có thể trị liệu được, còn phải thanh trừ độc tố đó nữa.

      - Vậy làm phiền... Ngươi rồi..

      Kỷ Huyên Nhi dùng hết lực lượng khiến mình trấn định chút, nhưng tựa hồ lại phản hiệu quả, chuyện cũng có chút run rẩy.

      - Nhưng ta cần phải đụng vào thân thể của ngươi...

      Tần Phàm trầm mặc hồi, mới chậm rãi , biết nam nữ ở thế giới này vẫn có khoảng cách rất lớn, bình thường đều là nam nữ thụ thụ bất thân cả.

      - Có thể.

      Kỷ Huyên Nhi sớm có đoán trước, hít sâu chút, lúc này mới chậm rãi ra, chỉ là nàng biết lúc nàng hít sâu đường cong đẹp mắt kia khiến Tần Phàm ngược lại càng cảm thấy được tự nhiên.

      - Nhưng la nhìn ngươi... Lại đụng phải ngươi... Ngươi bắt ta phụ trách đấy chứ?

      Chẳng biết tại sao, trong lúc bối rối Tần Phàm lại ra câu như vậy.

      - PHỐC! Tiểu tử, ngươi... Chết cười ta rồi... Ha ha ha...

      Nhưng vào lúc này, tiếng cười của Cổ Mặc lại truyền đến bên tai Tần Phàm, tuy rằng nhìn thấy, nhưng lại có thể nghe được, đối với biểu sơ ca này của Tần Phàm liền điên cuồng cười to lên.

      - cần!

      Lúc này Kỷ Huyên Nhi trong lòng ngay cả tâm tư muốn giết Tần Phàm cũng có, qua hồi lâu mới lạnh lùng .

      - Vậy ta trước tiên giúp ngươi tẩy trừ miệng vết thương.

      Tần Phàm nhắc nhở tiếng, sau đó nhanh chóng vươn tay vào trữ vật giới chỉ ở trong tấm vãi, rất nhanh liền lấy ra mấy cái chai, lần nữa nghiêm mật bao lại.

      - Này uy uy, tiểu tử, cho ta xem được sao... Ngươi thực xem là ngươi của ngươi à?

      Lúc này thanh của Cổ Mặc lần nữa truyền đến, Tần Phàm tự nhiên mặc kệ rồi.

      Kỷ Huyên Nhi gật đầu, nhưng lại nhắm chặc hai mắt, gì thêm nữa.

      Chuẩn bị chút, sau đó lại thu thập nhưng cách nghĩ dư thừa, Tần Phàm liền chậm rãi vươn tay, như còn chưa đụng phải Kỷ Huyên Nhi nàng theo bản năng co rụt lại.

      - Cái này...

      Tần Phàm cười khổ tiếng.

      - Có thể rồi.

      Kỷ Huyên Nhi cắn chặt hàm răng .

      Ngón tay rốt cục cũng chạm vào da thịt trắng nõn, ngón tay có thể đơn giản cảm giác được cảm giác mỹ diệu truyền đến và thân thể thiếu nữ run rẩy, nhưng Tần Phàm vào lúc này lại tụ tinh hội thần, trở thành dược sư y sư, đặt tất cả tâm tư vào xử lý miệng vết thương.

      - Ta muốn trước tiên bức độc tố bên trong ra, có thể có chút đau nhức, ngươi nhẫn nhịn chút.

      Tần Phàm giọng , sau đó liền duỗi ra ngón tay, dùng sức đè xuống miệng vết thương hư thối kia, ít nùng huyết màu đen chậm rãi bị ép ra, đồng thời phía trước cũng truyền đến tiếng thở đau đớn của Kỷ Huyên Nhi.

      - sao chứ?

      Tần Phàm ngẩng đầu lên hỏi, lại đột nhiên nhìn thấy từ trong đồ lót lộ ra xuân quang mê người, liền vội vàng lần nữa cúi đầu. Nếu như nhìn thêm nữa, khó đảm bảo Kỷ Huyên Nhi lập tức phản diện.

      - có việc gì, tiếp tục .

      Kỷ Huyên Nhi khẽ.

      Tần Phàm vốn là dùng bố miên lau khô nùng huyết đó, sau đó mới từ trong bình ngọc đổ ra ít linh dịch trong suốt, chậm rãi lau miệng vết thương hẹp dài kia. Những linh dịch này là đặc biệt phối trí, có tác dụng trừ độc miệng vết thương, cũng có công hiệu gia tốc miệng vết thương khôi phục.

      Theo Tần Phàm nhàng lau sát, lông mi Kỷ Huyên Nhi ngừng run rẩy. Mái tóc buộc lại, cũng lặng lẽ rơi lả tả ra tí, có chút mất trật tự, nhưng nhìn qua ngược lại nhiều thêm vài phần giống nhà bên.

      - Ah ――

      Kỷ Huyên Nhi lúc này đột nhiên phát ra tiếng kinh hô như rên rỉ, lập tức toàn thân trở nên căng cứng, màu hồng nhạt người trở nên càng đậm hơn. Nghe thấy phản ứng dị thường của Kỷ Huyên Nhi, Tần Phàm khỏi dọc theo miệng vết thương nhìn xuống phía dưới, lại phát giọt dinh lịch óng ánh sáng lóng lánh chậm rãi chạy xuống miệng vết thường, chảy tới chỗ đường cong tuyệt vời nhất kia...

      - Đừng nhúc nhích.

      Nhìn giọt linh dịch này, Tần Phàm vốn định giúp Kỷ Huyên Nhi lau , nhưng lúc này Kỷ Huyên Nhi lại nhíu mày cái, lạnh giọng quát.

      Khóe miệng mấp máy, Tần Phàm cũng biết là mình có chút quá phận. Thừa dịp Kỷ Huyên Nhi nhắm mắt lại, lại vụng trộm nhìn thoáng qua, liền trông thấy giọt linh dịch kia chảy xuống đường cong mỹ diệu kia, theo đó biến mất thấy gì nữa, Kỷ Huyên Nhi cũng toàn thân run rẩy cái.

      Vứt bỏ các loại tạp niệm, Tần Phàm lần nữa lấy ra cái dược bình, đổ ra ít sinh cơ hoạt huyết tán, thứ này lần trước khi bán cho Tàng Trân Các ngược lại vẫn còn lọ chưa bán, lúc này mới có thể dùng, bất quá dùng để thoa ngoài da lại có chút lãng phí.

      Nhịn được lại nhiều nhìn thoáng qua tấm lưng trơn bóng của Kỷ Huyên Nhi vài cái nữa, Tần Phàm sau đó lại lấy ra khỏa sinh cơ hoạt huyết hoàn cho Kỷ Huyên Nhi ăn vào.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :