Chương 46: Rời . - Cái gì? Ngươi là trong dược đỉnh này cũng có gian sao? Tần Phàm đón lấy chiếc nhẫn, ngạc nhiên . - Đương nhiên, ta bình thường chính là ở trong gian đó. Cổ Mặc tùy ý . - Ngươi sao sớm, lần trước hại ta chuyển dược liệu khổ cực như vậy! Tần Phàm có chút tức giận trừng mắt nhìn Cổ Mặc. - Đây chính là chỗ ta ở, làm sao có thể cho ngươi để đồ được! Cổ Mặc trợn trắng mắt, đương nhiên . Lời này khỏi làm Tần Phàm nghẹn họng, cũng so đo với nữa, chỉ dựa theo phương pháp vừa rồi dạy mở ra trữ vật giới chỉ, Tần Phàm quả nhiên thấy trong trữ vật giới chỉ để từng đống dược liệu, chỉ số lượng đầy đủ, hơn nữa chủng loại đa dạng, khiến khỏi có chút mừng rỡ. Từ nay về sau, có thể hảo hảo chuẩn bị tốt rồi. Giờ vào cuối thu, lúc này khí trời có chút cảm giác man mát, vân vạn dặm, ngược lại càng tăng thêm vài tia tịch liêu. Thanh trì cổ xưa Nam Phong thành này, từ cái trấn lúc trước giờ biến thành đại thành chưa trăm vạn người, bốn phương thông suốt, trở thành đầu mối then chốt ở toàn bộ địa khu tiểu Tây Bắc Đại Kiền quốc. Ngựa xe như nước, người đến người . Nơi này đầy những người buôn bán bận rộn, những người này tuy rằng cũng tập võ tử , nhưng vì thiên phú thấp nên cũng thể được như các quý tộc, cố cả đời cũng thể nào đột phá đến được võ giả chi cảnh, chỉ có thể trở thành tầng dưới chót ở thế giới thôi. Cũng có võ giả vì sinh kế vì lý tưởng mà bôn ba thiên hạ, thiên phú của bọn đa phần đều bình thường, cũng có gia thế hiển hách, vì vậy chỉ có thể thông qua săn giết thú cấp thấp hoặc bảo hộ hàng hóa thương nhân để có thể có tiền vốn để tiếp tục tu hành, bất luận là võ quyết võ kỹ, hay là luyện dược vũ khí trang bị xa xỉ đều là mục tiêu của bọn thân ảnh thiếu niên có vẻ độc chút thu hút trong đám người, bước chân vội chậm, dần dần ra khỏi cửa thành phía đông, có chút nỡ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại kiên định về phương xa. cũng phát ra, ở cổng thành cửa Đông, thiếu nữ tuyệt sắc quần áo xanh nhạt bay lượn trong gió, nhìn thân ảnh dần xa, hồi lâu cũng muốn rời . - Tiểu Phàm, ta chờ đệ... Thiếu nữ trong miệng nhàng nỉ non, lập tức bị thổi tan trong gió. ... Lần này ly khai, Tần Phàm cũng tạm biệt Tần Li và Tần Hồng để tránh tăng thêm thương cảm. Nhưng hai ngày trước, từng có lần trường đàm với Tần Hồng. Trong lần trường đàm kia, Tần Hồng cho Tần Phàm biết ngày Triêu Thánh đến sớm, giờ thời gian chỉ còn lại năm rưỡi nữa thôi! Cái này khiến Tần Phàm cảm thấy áp lực tăng lớn, vốn có thời gian ba năm, như vậy cho dù thể tìm ra Ma Chủng dựa vào thuật chế thuốc của còn có khả năng rất lớn đạt tới cảnh giới Võ sư! Nhưng hôm nay, nếu như khi tìm thấy Ma Chủng, hoặc là Ma Chủng này cũng có hiệu quả như Cổ Mặc , vậy đối với mà , độ khó thể nghi ngờ gia tăng lên gấp mấy chục lần! Cho nên, giờ hận thể lập tức chạy đến ngay chỗ Cổ Mặc , sau đó xem chút Ma Chủng kia đến cùng là thế nào! Nhưng Cổ Mặc lại với là lấy thực lực của giờ, căn bản đủ để luyện hóa Ma Chủng, thậm chí muốn vào nơi chứa Ma Chủng cũng rất khó khăn! Vì vậy, thể tiếp nhận an bài của Cổ Mặc, trước tiên tiến hành lịch lãm rèn luyện thời gian ngắn, ít nhất phải đề cao cảnh giới bản thân lên đến cảnh giới ngoài Võ Giả ngũ cấp mới được. Ba ngày trước khi xuất phát, Tần Phàm càng ngừng luyện chế ra các loại luyện dược, hôm nay trong trữ vật giới chỉ của nửa Linh Dược biến thành bình các loại dược hoàn chữa thương. Những thuốc chữa thương này dược tính tương đối ôn hòa, tạo thành trùng kích cường đại đối với thân thể như luyện dược tăng lên cảnh giới, cho nên chuẩn bị nhiều chút cũng là chuyện tốt. Kỳ , tương đối mà , Tần Phàm giờ có tiền có dược, cùng với có Cổ Mặc kinh nghiệm phong phú ở bên người, xem như hơn mạo hiểm giả bình thường nhiều lắm rồi. Cứ như vậy đường ngừng hơn nửa ngày, trời chiều chậm rãi ngã về Tây, rất nhanh tiến vào đêm. - Cổ lão đầu, như thế nào còn phát ra thôn trấn thành thị? Chẳng lẽ đêm nay chúng ta phải qua đêm ngay chỗ này sao? Trăng sáng sao thưa, nhưng bốn phía vẫn là mảnh hoang vu, ngay cả chỗ đặt chân cũng khó tìm được, Tần Phàm khỏi nhíu mày hỏi. - Đây chính là quê hương của ngươi, sao ngươi lại hỏi ta chứ? Cổ Mặc trợn trắng mắt : - Hơn nữa ra lịch lãm rèn luyện mạo hiểm, ngươi còn tưởng là ở nhà sao, ngủ ở dã ngoại cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. phải có giúp ngươi chuẩn bị phần địa đồ sao? Tự mình xem được ah? Tần Phàm cũng khỏi có chút gì, thực ra, kiếp trước kiếp nầy chưa bao giờ cắm trại dã ngoại cả! Lấy địa đồ ra, nhìn nhìn, ước chừng chút, Thanh Thạch Trấn gần đây nhất cũng còn khoảng cách rất xa, xem ra đêm nay cũng chỉ có thể ngủ ngoài trời thôi. Nhìn bốn phía chút, phát hai bên đường lớn đều là rừng , cũng có sơn động gì cả, chẳng lẽ phải trèo lên cây ngủ sao? Bất đắc dĩ cười khổ tiếng, thân ảnh Tần Phàm, lướt vào trong rừng cây bên trái. Bóng cây trùng trùng điệp điệp, tính chừng ánh trắng sáng ngời chiếu đến đây cũng trở nên mờ rất nhiều, bãi đất tương đối trống trãi, đống lửa nhàn nhạt bùng cháy. Bên cạnh đống lửa, gã thiếu niên dựa vào cây đại thụ, đối diện là linh hồn già nua lơ lửng, tình cảnh thế này trong rừng rậm đen kịt quả quá mức quỷ dị, nếu như để người bình thường trông thấy tất nhiên rất giật mình. Ăn ít lương khô, Tần Phàm thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó hỏi Cổ Mặc ở đối diện: - Lão đầu, ngươi đến cùng định mang ta đâu lịch lãm rèn luyện thế? - Thú Hoang Nguyên, nơi chơi tốt lại kích thích. Thanh Cổ Mặc có chút phiêu miểu truyền đến. - Thú Hoang Nguyên? Tần Phàm cũng khỏi có chút hứng thú, hỏi: - thú đến cùng là thế nào? - Ha ha, thiếu niên ngu muội, thậm chí ngay cả thú cũng chưa thây qua. Bất quá cũng khó trách, ngươi trước kia toàn bộ tinh lực đều dùng để học tập thuật chế thuốc rồi, làm gì có cơ hội xem chứ! Cổ Mặc phát ra tiếng giễu cợt, tiếp theo lại giải thích : - Kỳ thú cũng có gì đặc biệt cả, đến Thú Hoang Nguyên rồi ngươi biết, chỗ đó có rất nhiều. Chỉ là ít dã thú bình thường sinh trưởng ở nơi linh khí sung túc, cho nên trở nên càng cường đại hơn, cũng thông minh rất nhiều thôi! Linh trí ít thú cao cấp thậm chí còn gần với nhân loại, còn có truyền thuyết thú có thể hóa thành hình người nữa. Đương nhiên lấy cảnh giới của ngươi giờ, muốn gặp chúng căn bản thể nào rồi!
Chương 47: Lưu tinh bộ. Tần Phàm khỏi trợn trắng mắt, ở kiếp trước, Địa Cầu linh khí bần cùng ngay cả nhân loại tu luyện cũng phi thường khó khăn, nào có thú gì tồn tại, dù là động vật thưa thớt chút cũng bị trở thành động vật quý hiếm rồi. Mà trong trí nhớ Tần Phàm trước kia, thiếu niên nhu nhược này, đừng là Nam Phong thành, ngay cả Tần gia cũng rất hiếm khi rời khỏi, ấn tượng đối với thú cơ bằng . - Đúng rồi, giờ ta đạt đến cảnh giới võ giả, lúc trước ngươi đáp ứng dạy ta thân pháp võ kỹ kia là có giai gì? giờ cũng đến lúc giao cho ta rồi chứ? Ngươi biết đó, Thú Hoang Nguyên nguy hiểm như vậy, vẫn nên học chút thứ chạy trốn vẫn tốt hơn. Tần Phàm sau khi có nhận thức nhất định với thú liền bắt đầu lộ ra chút cười gượng hỏi Cổ Mặc. - Yên tâm, đáp ứng ngươi quịt đâu. Cổ Mặc nhàn nhạt : - Bất quá ta phải trước, tiến vào Thú Hoang Nguyên phải dựa vào chính ngươi thôi, trừ phi ngươi sắp tiêu đời, còn lão nhân gia ta ra tay đâu, ngươi cũng đừng nên tùy tiện mượn lực lượng của ta... Chính thức trải qua sinh tử hiểm địa, tiềm lực mới có thể khai mở cách hoàn hảo, tự ngươi tự giải quyết cho tốt ! Nghe thấy Cổ Mặc ... khóe miệng Tần Phàm khỏi co lại, sau đó liền cảm nhận được cỗ ý niệm truyền vào óc , đúng là thân pháp võ kỹ mà Cổ Mặc . Buổi tối này, nhất định khó ngủ. Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng cây gãy cùng với tiếng côn trùng ngâm vang. Bên cạnh đống lửa, thiếu niên chăm chú nhắm chặt hai mắt, hỏa diễm nhảy lên chiếu rọi lên khuôn mặt nghiêm túc của . Qua hồi lâu, Tần Phàm đột nhiên mở hai mắt ra, tin tức về thân pháp võ kỹ vừa rồi Cổ Mặc truyền tới về cơ bản tiêu hóa xong. - Lão đầu, Lưu Tinh Bộ này là thân pháp võ kỹ thuộc về phẩm giai gì? Tần Phàm cảm ngộ đến chỗ tinh diệu, liên tục sợ hãi thán phục, khỏi hỏi Cổ Mặc. - Rất khó . Cổ Mặc ra vẻ thâm trầm - A..., đối với những người khác mà , cái này chỉ là Nhân giai võ kỹ, nhưng đối với ít người có thể là Thiên giai võ kỹ, cái này đều là dựa vào năng lực lĩnh ngộ của mỗi người. Đương nhiên, đối với bản Võ Thánh mà , tự nhiên là Thiên giai vũ kỹ! - Dừng. Tần Phàm vốn khinh thường , nhưng lần nữa suy nghĩ chút, lại phát Cổ Mặc cũng sai! Lưu Tinh Bộ này chủ yếu cũng phải dùng để chạy và đào mệnh, mà để dùng khi chính diện giao phong với người khác, đặc biệt là lúc thể buông tha, Lưu Tinh Bộ này có thể phát huy ra hiệu quả càng lớn hơn nữa! Lưu Tinh Bộ quả có thể gia tăng tốc độ của người tu tập rất lớn, nhưng lúc giao phong , tốc độ tuy trọng yếu, nhưng cá nhân đối với dung hợp hoàn cảnh, tốc độ phản ứng, nắm giữ đối với thời cơ né tránh đều hết sức trọng yếu! cách khác cái này cũng có quan hệ với thiên phú lĩnh ngộ của mỗi người. Trong giới thiệu thân pháp Lưu Tinh Bộ này, chia làm ba giai đoạn: phổ thông cấp, nhập vi cấp, hoàn mỹ cấp! Lấy lý giải của Tần Phàm, ba giai đoàn này kỳ cũng có thể phân biệt đại biểu cho phẩm giai của Lưu Tinh Bộ. Phổ thông cấp cũng chỉ tương đương với Nhân giai võ kỹ, nhưng nhập vi cấp lại tương đương với Địa giai vũ kỹ. Đời khi tu luyện tới hoàn mỹ cấp cùng Thiên địa phù hợp, truy phong đuổi nguyệt, coi như là lưu tinh chính diện đập tới có thể tránh ! Xem là Thiên giai võ kỹ chút cũng quá phận! Nghĩ đến chỗ đặc sắc, Tần Phàm khỏi lộ ra bộ dáng hưng phấn, : - Đúng vậy, lão đầu cuối cùng cũng cho ta đồ tốt rồi. Cổ Mặc trợn trắng mắt, bất mãn : - bậy bạ gì đó, đồ mà bản Võ Thánh lấy ra có lúc nào kém chứ! Đợi đến khi ngươi tu luyện Huyền Trọng quyền và Lưu Tinh Bộ này cảnh giới cao nhất, lúc đó là siêu Thiên giai võ kỹ cũng quá đáng! Bất quá giờ xem ra, truyền hai loại võ kỹ lợi hại như vậy cho ngươi có chút lãng phí. . . - Đó là do ngươi dạy bảo quá kém. Tần Phàm khinh thường nhếch miệng mắng trả lại, sau đó liền để ý đến Cổ Mặc nữa, chỉ dựa theo cảm ngộ của mình bắt đầu tập luyện Lưu Tinh Bộ đất trống. Lưu Tinh Bộ, tên như ý nghĩa, nhanh như lưu tinh! Tần Phàm chỉ vừa nắm giữ chút, liền phát tốc độ của mình so với trước kia được đề thăng gần gấp đôi! khi thi triển ra, bóng người chớp động trong rừng, ánh trăng pha tạp chiếu vào người , ngược lại lộ ra vài phần cảm giác thần bí . - Hắc hắc, bị ngươi lãng phí ngươi còn chưa tin! Ngươi truy cầu hoa lệ như vậy, kỳ căn bản chính là ngược lại với chân lý của Lưu Tinh Bộ! Lưu Tinh Bộ chú ý chính là dung hợp với hoàn cảnh, bằng vào di động bé đạt được hiệu quả né tránh lớn nhất, mà phải là chạy tán loạn khắp nơi như con thỏ như ngươi! Lúc này Cổ Mặc nhìn Tần Phàm luyện tập hồi liền mở miệng mỉa mai . Tần Phàm nghe xong, khỏi ngừng lại, thoáng trầm tư, rất nhanh liền nghĩ thông suố, nhưng trong miệng lại cười gượng : - Ngươi cho rằng ta biết sao? Vừa rồi ta chỉ là tập thể dục thôi! Bởi vì giờ là trời thu mát mẻ nên cây rừng lúc này cũng nhao nhao rụng lá, vì vậy sau khi Tần Phàm luyện tập liền nhảy đến dưới cây đại thụ, lợi dụng Lưu Tinh Bộ trong phạm vi bước cố gắng né tránh những lá cây rơi xuống, bắt đầu vốn là mười phiến chỉ có thể tránh tránh được vài lá, nhưng sau khi dần dần quen thuộc có thể tránh được nhiều hơn phân nửa rồi. - Hắc hắc, tốc độ phản ứng cũng tệ lắm, ta giúp ngươi thêm chút này! Lúc này Cổ Mặc bỗng nhiên cười khan tiếng , sau đó Tần Phàm liền cảm giác được trọng lực trường siêu cấp bao phủ xuống, lập tức lại liền trở nên gian nan. Hôm nay, Cổ Mặc đột phá đến cảnh giới Võ sư, Huyền Trọng quyền có thể đánh ra trọng lực dị thường gấp 10 lần! Tần Phàm ngược lại hít hơi hơi lạnh, nhưng cắn răng cái, vẫn vận khởi Lưu Tinh Bộ, cố hết sức né tránh lá rụng, nhưng di động so với vừa rồi khó khăn hơn gấp chục lần, cho nên mảnh cũng né tránh thành công. - Hắc hắc, đợi đến khi ngươi có thể dưới Huyền Trọng quyền gấp 10 lần của ta trăm phần trăm né tránh hết những lá cây này, ta nghĩ là ngươi có thể miễn cưỡng đạt tới nhập vi cấp rồi, bất quá lấy suy đoán của ta, có năm nửa năm ngươi đừng mơ. Cổ Mặc cười . Tần Phàm nhếch miệng, ngược lại cũng phản bác, chỉ tiếp tục cố gắng tu luyện. Chỉ là qua nửa giờ, Tần Phàm đổ mồ hôi như mưa, lộ ra mỏi mệt chịu nổi, Lưu Tinh Bộ cần phải tiêu hao võ khí nhất định, mà trong Huyền Trong Vực của Cổ Mặc lại còn phải tiêu hao thể lực cực lớn nữa! Nhưng vào lúc này, Huyền Trọng Vực của Cổ Mặc lại đột nhiên thu lại, sau đó bóng người nhanh như chớp chui về giới chỉ trong tay Tần Phàm, giờ Tần Phàm đặt Dược đỉnh mà Cổ Mặc gửi thân vào trong trữ vật giới chỉ kia rồi.
Chương 48: Máu tươi ma luyện. Tần Phàm khỏi khẽ giật mình, lập tức liền nghe được thanh của Cổ Mặc nhàng truyền đến : - Có người đến. Quả nhiên, lát sau, nghe thấy hồi tiếng cây bị giậm gãy truyền đến, ngay sau đó là liên tiếp tiếng ma sát do người bước từ trong rừng ra, sau đó liền trông thấy bóng người ra. - Ha ha, tốt quá, rốt cục cũng nhìn thấy nhân ảnh. Rất nhanh, nghe thấy thanh vui sướng truyền đến, thanh niên cơ bắp về phía Tần Phàm, xem ra là men theo ánh lửa tìm ra được. Tần Phàm thu thập thoáng phát, như có việc gì ngồi lại bên đống lửa, gì, - Aizz, ta là xui xẻo ah, đánh lửa mất, mực thể đánh ra lửa, may mắn trông thấy bên này có ánh lửa. . . Tiểu huynh đệ, ngại cho ta ngồi cùng làm bạn chứ? Thanh niên cơ bắp kia thoạt nhìn thập phần chân thành , chẳng qua khi trông thấy người trước mắt dĩ nhiên chỉ là thiếu niên 15 16t khỏi khẽ giật mình, bất quá lập tức liền suy đoán Tần Phàm là loại thiếu niên quý tộc ham chơi trốn nhà . - Có thể. Tần Phàm cho vào đống lửa ít củi khô, nhàn nhạt . - Cảm ơn, cám ơn. . . Thanh niên cơ bắp kia liên tục hai tiếng cám ơn, sau đó ngồi xuống bên : - Ngươi cũng biết ta may đến cỡ nào đâu, chỉ bị mất bao khỏa, mà ngay cả đánh lửa cũng thấy đâu, đường hơn nửa ngày, vừa mệt vừa đói, chịu được nữa. . . - Ân, nghỉ ngơi tốt chút . Tần Phàm tiếp tục nhàn nhạt , cũng lộ ra quá nhiệt tình. - Đúng rồi, tiểu huynh đệ, biết người của ngươi có lương khô ? Coi như là màn thầu cũng việc gì đâu! Ta là quá đói rồi, chỉ cần là thứ có thể ăn đều được cả! Lúc này thanh niên cơ bắp kia lại tiếp tục . Tần Phàm ngẩng đầu nhìn người này, suy nghĩ chút, từ trong trữ vật giới chỉ xuất ra túi màn thầu ném cho . - Cảm ơn, cám ơn. Thanh niên cơ bắp kia nhanh chóng tiếp nhận cái túi, ngớt lời lời cảm tạ, nhưng ánh mắt lại mờ mịt nhìn thoát qua trữ vật giới chỉ trong tay Tần Phàm, đây chính là thứ tốt phải người bình thường có thể dùng a. . . - Tiểu huynh đệ, tại hạ Vương Dương, rất cảm tạ ngươi, xin hỏi ngươi tên gì vậy? Thanh niên cơ bắp kia như hổ đói ăn sạch màn thầu, sau đó lộ ra thập phần chân thành . - Tần Phàm, nên khách khí. Tần Phàm biểu ra rất là bình tĩnh, chỉ loay hoay cho thêm củi vào đống lửa. - Ha ha, Tần tiểu huynh, ngươi muốn đâu vậy? Với niên kỷ như ngươi mình ra hành tẩu lịch lãm rèn luyện, dễ dàng a Vương Dương kia cười cười , tựa hồ rất biết quan hệ. - Muốn Thú Hoang Nguyên chơi đùa. Tần Phàm tùy ý . - Thú Hoang Nguyên? Vương Dương lộ ra vòng khiếp sợ thần sắc, sau đó rất là quan tâm : - Đó cũng phải là nơi để đùa, nơi đó đều là thú phi thường lợi hại, tùy tiện khu rừng thế này cũng có thể tùy thời nhảy ra huyết tình hổ to lớn hơn ngươi nhiều lần, cái móng vuốt cũng có thể đập ngã cây đại thụ! - Đó mới kích thích thú vị, phải sao? Tần Phàm cười cười , bộ dáng có vài phần phản nghịch. - Chậc chậc, Tần tiểu huynh ngươi là can đảm ah... Bất quá ngươi giờ là cảnh giới gì thế? Ngươi nghe ta câu, ta cũng qua Thú Hoang Nguyên, nếu như đạt tới cảnh giới võ giả cho dù là ở ngoại vi cũng rất là nguy hiểm đấy. Vương Dương còn thêm, ngược lại lộ ra vài phần nhiệt tâm. - Ha ha, ta vừa mới đạt tới cảnh giới Võ Giả nhất cấp thôi. Tần Phàm khẽ cười . - Võ Giả nhất cấp vẫn nguy hiểm chút, đến lúc đó ngươi tốt nhất là nên kết bạn với mạo hiểm giả khác mà , vậy mới an toàn hơn chút. Vương Dương còn thêm. - Cảm ơn nhắc nhở. Tần Phàm gật đầu , lại ứng phó vài lời, hai người lúc này mới phân biệt nằm ngủ hai bên đống lửa. Nơi này cách Thú Hoang Nguyên vẫn còn khoảng cách rất xa, ngược lại cũng sợ có thú. đêm này, Tần Phàm là dựa lưng vào đại thủ để ngủ, nhưng cũng ngủ say, mà vẫn mực bảo trì tư thế cảnh giác. Vương Dương ngủ ở mặt đất đối diện, tựa hồ bộ dáng cũng ngủ được. Vào lúc nửa đêm, Tần Phàm nghe thấy ít tiếng động lạ, liền mở mắt, sau đó vừa vặn trông thấy Vương Dương đứng lên. - Ha ha, có ý tứ, đánh thức Tần tiểu ca rồi, có biện pháp, thói quen, mỗi lúc trời tối phải tiểu lần. Vương Dương kia cũng phát Tần Phàm tỉnh lại, ôm áy náy . Tần Phàm lần nữa nhắm mắt lại, thẳng đến khi trời sáng Ngày hôm sau bắt đầu... Tần Phàm thu thập phen, sau đó ném ít túi lương khô cho Vương Dương : - Vương đại ca, lần này lịch lãm rèn luyện ta người là tốt rồi, chúng ta tách ra . - Ai nha, Tần tiểu ca, lần Thú Hoang Nguyên vẫn còn khoảng cách rất dài đấy! Kỳ ta lần này cũng là tiến đến Thanh Thạch Trấn ở phụ cận Thú Hoang Nguyên, ta và ngươi tương kiến chính là hữu duyên, bằng đường kết bạn , những có thể chiếu ứng lẫn nhau, còn có thể giảm bớt tịch mịch nữa. Vương Dương đón lấy lương khô kia, nhưng lại . - Thế tùy ngươi vậy! Tần Phàm cũng nhảm, chỉ đứng lên, tới phía trước, định trở lại đường lớn để . - Ha ha, hơn nữa con đường này ta lại hết sức quen thuộc, cùng ta, định có thể bớt rất nhiều đường vòng vèo. Vương Dương dập đống lửa còn sót lại, cười bước nhanh theo , chỉ là khi nhìn bóng lưng Tần Phàm, lại lộ ra vòng hàn mang u. - tên đệ tự thế gia phản nghịch trốn , người khẳng định mang theo ít thứ tốt, chỉ riêng cái trữ vật giới chỉ kia thôi đáng giá ít tiền rồi... Bất quá tối hôm qua tiểu tử này có thể là vì lần đầu ra ngoài nên ngủ ổn giấc, khẽ động bị bừng tỉnh, ngược lại vẫn mực có cơ hội. Trong nội tâm Vương Dương cười lạnh, nhưng nụ cười mặt lại phát ra càng thêm thân thiết. chính là loại võ giả vì sinh hoạt và tăng thực lực lên mà tứ xứ, kinh nghiệm thập phần phong phú, nhân tình cũng lịch lãm rèn luyện thập phần chu đáo. - Ồ? đoạn đường, Tần Phàm phảng phất như phát giác gì đó xoay đầu lại, sau đó bỗng nhiên trông thấy trong bụi cỏ ở rừng rậm xa xa có đạo bóng đen xẹt qua, khỏi ngưng tụ hai mắt, thầm nghĩ trong lòng: - Chẳng lẽ ở đây bắt đầu có thú rồi sao? Mà Vương Dương ở bên cạnh Tần Phàm mực lưu ý lấy nhất cử nhất động của , thấy Tần Phàm bị những vật khác hấp dẫn, còn xoay lưng với mình, hai mắt khỏi nổi lên tia tham lam và hưng phấn, kinh nghiệm phong phú, tự nhiên biết đây chẳng qua chỉ là dã thú bình thường thôi. Vì vậy, rất quen thuộc luyện từ trong lòng lấy ra thanh dao găm, chút do dự cực tốc cắm về phía sau cổ Tần Phàm.
Chương 49: Thanh thạch trấn . Thân hình đột nhiên lướt ngang bước sang bên trái, hoàn toàn tránh khỏi đao kia, tu luyện Lưu Tinh Bộ khiến bản năng né tránh của được tăng lên rất nhiều, đồng thời nhanh chóng kéo ra khoảng cách, Tần Phàm lạnh lùng nhìn Vương Dương, lạnh giọng hỏi: - Ngươi muốn làm gì? Vương Dương đối với Tần Phàm lại có thể tránh khỏi đao kia khỏi có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền nhe răng cười : - Muốn làm gì? Đương nhiên là tiễn ngươi chết rồi! Dù sao ngươi như ngươi vậy mà dám mình xâm nhập Thú Hoang Nguyên, sớm muộn gì cũng phải chết, thay vì tiện nghi những thú kia, bằng lưu trữ vật giới chỉ này cho ta đ! i - Lúc ngươi nguy cơ ta cho ngươi lương thực, ngươi lại muốn giết ta sao. mặt Tần Phàm nổi lên tia trào phúng, kỳ đối với Vương Dương này vẫn mực đề phòng. - Ha ha, muốn trách trách bản thân ngươi quá ngu xuẩn, vậy mà ở trước mặt người xa lạ lộ ra trữ vật giới chỉ! Đây chính là độ vật giá trị trăm vạn kim nguyên ah, có nó ta có thể mua sắm luyện dược vcaf võ kỹ, ta cũng có thể đạt tới võ sư! Vương Dương nhìn giới chỉ trong tay Tần Phàm, tham lam mà hưng phấn. - Ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể từ trong tay ta lấy cái trữ vật giới chỉ này sao? Tần Phàm xem thường liếc Vương Dương, lạnh lùng . - Ha ha, sợ cho ngươi biết ta là Võ Giả ngũ cấp rồi, đối phó Võ Giả nhất cấp miệng còn hôi sữa như ngươi dư xài rồi! Chết a! Kiếp sau học khôn khéo chút, dùng mắt nhìn người! Vương Dương dữ tợn cười to , sau đó thân hình liền xông vội về phía Tần Phàm, võ khí màu vàng quấn quanh dao găm màu đen, thoạt nhìn cũng có chút lăng lệ ác liệt. - Đúng vậy, ta chỉ là tiểu tử miệng còn hôi sữa, cho nên vừa vặn cần máu tươi để ma luyện, cám ơn ngươi! Tần Phàm lạnh giọng , sau đó quyền lăng đánh ra, Huyền Trọng vực thoáng cái bao phủ Vương Dương lại. - Chuyện gì xảy ra? Vương Dương lập tức cảm thấy thân hình trì trệ, bộ pháp trở nên trầm trọng, thiếu chút nữa ngã nhào đất, mặt lộ ra biểu lộ khiếp sợ. - Trâu điên trùng kích! Tần Phàm vận khởi Lưu Tinh Bộ, thân hình xông về phía Vương Dương trở nên thập phần trì độn trong Huyền Trọng vực, võ khí quấn quanh nắm tay, toàn lực đánh về phía ngực Vương Dương! Tuy rằng gia tộc cho võ kỹ Địa giai, nhưng vẫn cảm thấy man ngưu trùng kích sử dụng càng thêm thuận tay hơn rất nhiều. Bành! Vương Dương trợn mắt há hốc mồm bị quyền đánh bay, trùng trùng điệp điệp ngã xuống mặt đất, dao găm rơi ngay tại chỗ. - Đúng vậy, ta cũng muốn khuyên ngươi câu, kiếp sau học khôn khéo chút, dùng mắt nhìn người! Tần Phàm nhàn nhạt , cước đá dao găm cắm mặt đất, hóa thành vòng hàn quang cắm thẳng vào cổ Vương Dương. Vương Dương mở to hai mắt nhìn, chết nhắm mắt. - Chậc chậc, tệ, đủ quyết đoán ngoan độc, vốn ta còn lo lắng ngươi hạ thủ được, nhưng thấy ngươi lần đầu giết người dứt khoát lưu loát như vậy, ta xem như yên tâm rồi. Bóng người của Cổ Mặc nhàng ra từ giới chỉ, thoả mãn . Tần Phàm thản nhiên nhìn thi thể Vương Dương mặt đất, trong đôi mắt vậy mà có quá nhiều biến hóa, chỉ : - Người như vậy, có chết cũng tiếc. Ở thế giới này, nương tay với người khác chính là chịu trách nhiệm với mình. Ở kiếp trước từng trải qua chuyện cùng loại, lần kia bởi vì đối phương cầu xin tha thứ mà buông tha đối phương, nhưng khi quay người , người nọ lại từ trong ngực xuất ra súng bắn vào sau lưng ! Nếu như phải là tu luyện giả, rất có thể chết rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị thương . Dù sao ở địa phương linh khí tàn lụi kia, thân thể có cường độ cũng sai biệt lắm với giờ, còn xa mới đạt tới trình độ có thể chống đỡ đạn. Từ nay về sau, hiểu nương tay với địch nhân chính là chịu trách nhiệm với tính mạng mình, cho nên vừa rồi ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng cho Vương Dương! người thấy tài vong nghĩa như vậy, giết cũng đáng tiếc. - Kỳ ta vừa rồi cố ý mở miệng nhắc nhở, vốn là muốn dùng người này để lịch lãm rèn luyện, nhìn người nhìn tâm cũng là bộ phận trong lịch lãm rèn luyện lần này. Muốn cho ngươi minh bạch được, cái thế giới này, thực lực rất trọng yếu, ngoài ra còn phải đề phòng đủ loại mưu quỷ kế, đánh lén ám toán... Nhưng hôm nay xem ra, ngươi đối với chuyện này cũng hiểu rất . Cổ Mặc mặt mỉm cười , đối với Tần Phàm còn trẻ nhưng lão luyện cũng rất kinh ngạc. - thôi, hôm nay chúng ta phải đến Thanh Thạch Trấn rồi. Tần Phàm nhàn nhạt , tùy tiện dùng chân đá động ít lá rụng, phủ lên cỗ thi thể kia. ... Khi trời chiều dần ngã về tây, trong tầm mắt Tần Phàm rốt cục cũng xuất mảnh kiên trúc, phỏng đoán, đây chính là Thanh Thạch Trấn rồi. vào chút, phát đường lớn do đất vàng trải thành bắt đầu đổi thành mảng lớ đá xanh, mà những phòng ốc kiến trúc kia đều là dùng đá xanh cứng rắn xây thành, nhìn rất chắc chắn. Thanh Thạch Trấn này xem như là khu nhân loại quần cư gần nhất với Thú Hoang Nguyên, bởi vì quan hệ đến vị trí địa lý nên ngược lại mậu dịch thập phần phồn v inh. Ở chỗ này nhiều nhất dĩ nhiên là những mạo hiểm giả cả ngày vết đao thè lưỡi ra liếm huyết rồi, mặt khác còn có đại lượng thương nhân bởi vì buôn bán nên mới tới đây. Nhưng tuy rằng lưu lượng người ở Thanh Thạch Trấn lớn, mậu dịch phồn vinh, nhưng bởi vì hàng năn ở đây đều phát sinh thú triều, có đại lượng thú từ trong Thú Hoang Nguyên lao ra nên đến lúc đó người nơi này bỏ chạy, đợi thú triều qua mới trở về, cho nên thị trấn phồn vinh này cũng thể phát triển thành đại thành như Nam Phong thành được. Đây cũng là nguyên ngân mà kiến trúc của tiểu trấn này đều phải dùng đá xanh chắc chắn, đó cũng là vì phòng ngừa bị thú trùng kích tạo thành phá hư nghiêm trọng. đường phố Thanh Thạch Trấn, kiến trúc đơn sơ ở đây lại có phong cách rất đặc biệt, Tần Phàm khỏi có cảm giác mới lạ. Trong trấn này cũng có rất nhiều cửa hàng, có cái là bán đồ dùng hằng ngày, có cái bán trang bị vũ khí, thậm chí còn có cái bán luyện dược nữa... Còn có tửu quán, bán đấu giá các loại nữa. Chim sẻ tuy , ngược lại ngũ tạng đều đủ, về cơ bản Nam Phong thành có nơi này đều có. Cũng có ít mạo hiểm giả có cửa hàng cố định, ngồi bệt ở hai bên đường, trước mặt bày biện thu hoạch ở Thú Hoang Nguyên để bán hoặc là trao đổi. Thanh Thạch Trấn vốn là Hỗn Loạn Chi Địa, nhưng có ít mạo hiểm giả thực lực tương đối cao kết thành liên minh, cùng nhau quản lý cái trấn này. Giữa bọn có ước định, trong phạm vi của Thanh Thạch Trấn được động võ, được đánh cướp! Nếu trở thành địch nhân của toàn bộ liên minh mạo hiểm giả. Tần Phàm dọc theo đường, bộ dáng đệ tử thế gia như , thoạt nhìn rất non nớt, lại dám mình chạy tới biên giới Thú Hoang Nguyên nguy hiểm này, ngược lại hấp dẫn được ít người chú mục. Tuy rằng giờ trời tối, nhưng cửa hàng ở Thanh Thạch Trấn đều đốt đèn, ngược lại chiếu lên khắp nơi đều là mảnh ánh sáng. - Ồ? tới tới, Tần Phàm đột nhiên ngừng lại, trông thấy ven đường cách đó xa có vị đại hán làn da ngăm đen trước người bày biện ít dược liệu, trong đó có mấy cây Linh Dược thoạt nhìn rất là quen thuộc. Vì vậy, Tần Phàm chậm rãi tới, ngồi xổm người xuống, cầm lấy cây Linh Dược trong đó để xem, phát ra Linh Dược này cầm vào tay ban đầu có chút lạnh buốt, sau đó nhìn thân cành có ít tiểu hoa óng ánh sáng long lanh, thoạt nhìn ngược lại rất đẹp mắt. - Đây là Băng Lăng thảo! Trong nội tâm Tần Phàm có chút khiếp sợ, đây là chủ dược để luyện chế Băng Linh Đan! tìm trong Nam Phong thành hồi lâu vẫn ra, thể tưởng được vừa đến Thanh Thạch Trấn phát ra. Băng Linh Đan, hiệu quả chủ yếu là để trấn đau nhức và tĩnh tâm, có thể khiến người vào lúc nào cũng bảo trì được ý nghĩ thanh tĩnh! Khi tu luyện ít công pháp võ kỹ cuồng bạo thường thường sinh ra ảnh hưởng mặt trái nhất định đến cảm xúc và trạng thái, nhưng nếu như phục dụng Băng Linh Đan có thể miễn trừ những ảnh hưởng này. Mà nghe Cổ Mặc giới thiệu, Tần Phàm biết khi luyện hóa Ma Chủng chỉ khiến người toàn thân vô cùng đau đớn, còn phải chịu ảnh hưởng đến từ khí tức cuồng bạo của Ma Chủng, nếu như ý chí đủ kiên định, tùy thời đều có thể mất phương hướng! Tuy rằng Tần Phàm đối với ý chí lực của mình cũng rất có tự tin, nhưng đối với những chuyện biết này chuẩn bị càng nhiều càng tốt! Cho nên Băng Linh Đan này sử dụng lúc luyện hóa Ma Chủng quá phù hợp rồi! - Xem ra trong Thú Hoang Nguyên cũng có rất nhiều Linh Dược trân quý hiếm có. Trong nội tâm Tần Phàm thầm suy nghĩ, tuy rằng biết đây là Băng Lăng thảo, nhưng mặt vẫn giả bộ như có việc gì hỏi người bán hàng: - Đại ca, đây là Linh Dược gì thế? - Ta cũng phải Luyện dược sư, làm sao biết là Linh Dược gì chứ! Thích mua mua, mua mau cút ngay! Đại hán kia ngẩng đầu lên, phát chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi liền thoáng có chút thất vọng, trong miệng thô lỗ . - Ha ha, bụi cỏ này thoạt nhìn rất phiêu lượng, tỷ tỷ của ta thích nhất là loại đồ vật sáng lóng lánh này, mấy cây này tổng cộng bao nhiêu tiền? Ta mua toàn bộ. Tần Phàm cũng thèm để ý, chỉ giả bộ khẩu khí hưng phấn phù hợp với lứa tuổi của . - vạn kim nguyên! Đại hán kia rất xem thường liếc nhìn Tần Phàm, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: - Tiểu tử miệng còn hôi sữa, chờ ngươi có mạng trở về gặp tỷ tỷ ngươi rồi sau. vạn kim nguyên đối với Tần Phàm "eo quấn bạc triệu" mà cũng mắc, nhưng cũng trực tiếp trả tiền, dù sao làm vậy ngược lại khiến người có lòng nghi ngờ rước lấy phiền toái, cho nên chỉ chỉ mấy cây dược thảo dùng để luyện chế thuốc chữa thương bên cạnh : - vạn Mỹ kim quá mắc, ngươi cho ta thêm mấy cây kia nữa . Đại hán kia nghĩ đến Tần Phàm mua, ngược lại có chút ngoài ý muốn, ngồi ở chỗ này hơn nửa ngày, quả cũng mệt mỏi rồi, nhìn xem mấy cây dược thảo kia ở Thú Hoang Nguyên cũng tương đôi thông thường, vì vậy cũng quá so đo, gật đầu đáp ứng. Trao đổi chút với đại hán, liền bỏ những dược liệu này vào bao quần áo, định đợi đến chỗ có ai lại đặt vào trong trữ vật giới chỉ. Bởi vì Vương Dương nên Tần Phàm giờ cũng minh bạch được niên kỷ và thực lực giờ của , sử dụng trữ vật giới chỉ có chút ổn, cho nên mới làm ra bao phục đơn sơ. - Băng Lăng thảo tuy rằng tới tay, nhưng còn kém vài loại Linh Dược chưa tập hợp đủ, vẫn thể luyện chế Băng Lăng đan. Ma Chủng tuy rằng có thể mang đến hiệu quả nghịch thiên, nhưng muốn luyện hóa thể nghi ngờ cũng là nghịch thiên mà , xem ra còn phải chuẩn bị nhiều hơn nữa. Trong nội tâm Tần Phàm cẩn thận thầm nghĩ. Lại dạo chút nữa, phát cũng có gì đáng mua, cộng thêm ngày đường quá mệt mỏi, vì vậy Tần Phàm liền tìm gian khách sạn ở lại, ý định dưỡng đủ tinh thần, ngày hôm sau mới tiến vào Thú Hoang Nguyên. - Ai nha, nghe mấy ngày gần đây ở bên ngoài Thú Hoang Nguyên cũng xuất thú cao cấp rồi, biết có ? - Hắc hắc, mười phần là . Ta có bạn thân tận mắt nhìn thấy lục cấp thú Độc Giác Giao Long từng xuất ở bên ngoài, tóm lại nếu như ngươi còn muốn tiến vào Hoang Nguyên, nhất định phải cẩn thận chút mới được, có gió thổi cỏ lay gì cũng đừng tham, nhanh chóng chạy , bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn... Ngày hôm sau bắt đầu... đường rời Thanh Thạch Trấn tiến đến Thú Hoang Nguyên, trong lúc vô tình nghe thấy tin tức như thế liền khiến Tần Phàm chuẩn bị tiến vào Thú Hoang Nguyên khỏi khóe miệng co rút. - Như thế nào, sợ? Lúc này thanh trêu tức của Cổ Mặc truyền đến: - Thất cấp thú ah, nếu để cho ngươi may mắn đụng phải, vậy cái móng vuốt xuống cũng đủ để ngươi tan xương nát thịt rồi. - Thất cấp thú? Tần Phàm có chút nhíu mày, hỏi: - Thực mạnh như vậy sao? đối với thú hiểu biết rất ít, nếu như phải bên người có Cổ Mặc, cứ vậy mà xông vào Thú Hoang Nguyên, là chuyện thập phần lỗ mãng. - Hắc hắc, ta với ngươi về phân cấp thú a, nếu ngươi chết cũng biết chuyện gì xảy ra. Cổ Mặc cười hắc hắc , cũng may mắn có lão quái kinh nghiệm phong phú như ở bên người, Tần Phàm mới dám chưa chuẩn bị gì vội vàng vào Thú Hoang Nguyên. - như vậy, ở bên ngoài Thú Hoang Nguyên thường chỉ xuất thú cấp thấp, nhất cấp đến tam cấp, thực lực võ giả chỉ cần gặp phải vài loại khó giải quyết, về cơ bản cũng có thể ứng phó được. Đương nhiên là có vài thú hơi cao cấp có đôi khi cũng chạy ra bên ngoài, vậy phải xem ngươi có dám hay ! - Mà thú tứ cấp bình thường đều tương đương với thực lực cảnh giới Võ sư, nếu lợi hại phải Tiên Thiên Võ sư mới có thể đối phó được, chúng bình thường xuất ở ngoại vi và khu biên giới nội vi. - Ngũ cấp thú tương đương với cảnh giới Tiên Thiên Võ sư, sinh hoạt ở nội vi, ngươi bây giờ gặp được khẳng định phải chết chắc. Lục cấp thú lại là bá chủ trong nội vi, tương đương với thực lực cảnh giới Linh Vũ sư, linh trí tương đối cao, còn có thể có thể có được các loại năng lực đặc thù, Linh Vũ sư bình thường gặp phải cũng dám dây dưa với chúng.
Chương 50: Sơ nhập Hoang Nguyên. - Về phần thú ngoài thất cấp, giống như Độc Giác Giao Long ngươi nghe được, có tu vị ngoài Võ Tôn đừng mong đối phó được! Chúng chỉ sinh hoạt ở khu vực hạch tâm trong Thú Hoang Nguyên, cũng tiến hành tu luyện giống như nhân loại, nếu có chuyện gì quan trọng ra ngoài, Độc Giác Giao Long này vậy mà xuất ở khu vực ngoại vi, là do những người này nhìn lầm rồi, còn là vì chuyện gì đó nên nó mới chạy ra. Cổ Mặc giải thích kỹ càng. Sau đó lại khẽ mĩm cười hướng Tần Phàm hỏi: - Như thế nào, tiểu tử, biết nguy hiểm còn dám vào ? - Nguy hiểm? Nếu như thử qua cảm giác ở thời khắc sinh tử sao gọi là lịch lãm rèn luyện được? Tần Phàm nhàn nhạt , sau đó ngang nhiên về phía Thú Hoang Nguyên. Hoang Nguyên, chính là chỉ khu vực hoang vu nguyên thủy nhân loại cách nào tụ cư, nơi này là thuộc về thú. Vô biên vô hạn, thú hoành hành! Cái này là nhận thức trực quan của đại đa số mọi người đối với Thú Hoang Nguyên. Nơi này có dãy núi ngớt dứt, cũng có sâm lâm cổ thụ che trời, ở đây chính là thiên đường của thú, cũng là bảo khố của mạo hiểm giả! Có hằng hà Linh Dược và khoáng thạch, cũng có rất nhiều kỳ ngộ và nguy hiểm. Tần Phàm đứng ở lối vào Thú Hoang Nguyên, trông thấy đầu sơn mạch vô biên ngớt dứt, tung hoành nam bắc, nghe đầu sơn mạch này ngăn cách toàn bộ Đại Kiền quốc, ở bên kia sơn mạch này là quốc gia khác. Nhưng đầu sơn mạch này còn phải là toàn bộ Thú Hoang Nguyên, chỉ là bộ phận trong đó thôi, cũng còn thuộc về ngoại vi của Thú Hoang Nguyên! Thú Hoang Nguyên này rộng lớn bao nhiêu có thể nghĩ được! Thú Hoang Nguyên có thể là chiếm lấy diện tích ba phần mười toàn bộ Vũ Thiên đại lục. Bất quá vẻn vẹn chỉ trông thấy phần của Thú Hoang Nguyên, cảm giác bao la vô biên vô hạn kia cũng khiến Tần Phàm có loại cảm giác xem thế là đủ rồi. - Nơi này chính là Thú Sơn Mạch, đệ nhất sơn mạch của Thú Hoang Nguyên, cũng là bình chướng tự nhiên của Đại Kiền quốc! Có vô số thú, có vô số Linh Dược! Nơi này là vùng đất mộng tưởng mà võ giả truy cầu, tại đây cũng là nơi chôn xương của võ giả! Lúc này thân ảnh Cổ Mặc cũng xuất bên người Tần Phàm, ánh mắt phiêu miểu, như thổn thức cảm thán: - Thú Hoang Nguyên ah, ta cũng lâu tới đây rồi... Ngẫm lại cũng hoài niệm và hưng phấn ah! - Vậy lên đường ! Thú Hoang Nguyên, ta đến rồi! Tần Phàm hăng hái, thân hình tung cái, biến mất trong núi rừng mênh mông ở phía xa. ... Trong thú sơn mạch sơ mạch ngớt ngừng, công thêm các loại thực vật biết sống bao nhiêu tuổi, làm cho đường bên trong thú sơn mạch rất phiền toái, phiền toái nhất chính là thường xuyên phải trèo đèo lội suối, hoặc là còn phải vòng vèo về phía trước. Bụi gai bụi cỏ dại sinh trưởng dưới mặt đất, Tần Phàm bắt đầu hối hận mua thanh trường đảo để mang theo, coi như là phẩm chất có kém chút lúc này cũng phát huy ra được công dụng nhất định. - Lão già chết tiệt, sao lại nhắc nhở ta! Tần Phàm có chút tức giận truyền cho Cổ Mặc, sau khi tiến vào thú sơn mạch, chỉ được mấy trăm mét cảm nhận được thú sơn mạch này khó đến cỡ nào. - Hắc hắc, cần, rất nhanh có. Cổ Mặc vô tình cười cười, mang theo vòng thanh nghiền ngẫm truyền đến. Tần Phàm có chút nghi hoặc khó hiểu. - Hắc hắc, cái này ngươi cần biết, ta có có. Thanh Cổ Mặc truyền đến, ngược lại giả vờ thần bí. Sau đó lại nghe thấy truyền : - Mặt khác ta vẫn phải cho người ít chuyện phải chú ý ở Thú Hoang Nguyên a! Nhớ kỹ, ở trong thú sơn mạch kiêng kỵ nhất chính là phát ra tiếng vang, như vậy rất dễ dàng khiến cho ngươi bị rất nhiều thú phát . Dù cho phát ra tiếng vang gì, cũng phải nhanh chóng rời . - Còn có, dù cho bị thương, vết máu người cũng phải tận lực che giấ, mùi máu tươi cũng hấp dẫn thú. Cái mũi của thú so với chúng ta linh mẫn hơn nhiều lắm, hơn nữa có vài thú năng lực truy tung mạnh đến nổi khiến người tưởng nổi. - Còn có... A..., tóm lại tất cả phải cận thận, khi nào ngươi chưa chết đến nơi lão nhân gia ta xuất thủ. Cổ Mặc cuối cùng truyền , sau đó liền im lặng. Tần Phàm có chút im lặng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, vô số tán cây của đại thụ cơ hồ che khuất cả bầu trời, thấy màn như vậy, biết ở nơi ngay cả mặt trời cũng khó chiếu đến này, đầu tiên phải học cách phân biệt Đông Nam Tây Bắc. Thân ảnh như linh xảo như Viên Hầu lướt ngang qua các nhánh cây loạn đường, nhưng vừa vặn hai bước. - Ồ? Nhìn thấy màn cách đó xa, Tần Phàm lại khỏi nhíu mày cảm thấy có chút buồn nôn. Thi thể ba nam nữ ở phía trước hơn mười thước, thi thể vẫn chưa hư thối, nhưng thi thể ba người này bị cắn ra dấu vết phi thường ràng, thi thể ba người đều hoàn chỉnh, có gã nam nhân đùi bị ăn sạch hơn phân nửa, bụng cũng bị ăn ra cái lỗ lớn, đại tràng ruột non bị đứt ra cũng lưu đất. Đầu nữ nhân kia bị ăn sạch nửa, con mắt vẫn còn, đầu lâu trắng bệch càng có thêm ít sâu lông bò ở phía . - Ha ha, nhìn ―― phía trước chẳng phải có thanh trường đao sao? Ta cần tự mình mua mà. Lúc này thanh thập phần đắc ý của Cổ Mặc lại từ bên tai truyền đến, tựa hồ sớm biết như thế Tần Phàm lần nữa nhíu mày, nhưng nhặt trường đao bên cạnh thi thể, bởi vì đó thoạt nhìn vậy có dính như gì đó giống như óc vậy... Tràng cảnh buồn nôn này khiến da đầu cũng có chút run lên. - Ha ha, như thế nào? Tiểu tử sợ sao? Thanh Cổ Mặc hơi giễu cợt lần nữa truyền đến. - Ồ? Nhưng lát sau, đợi Tần Phàm trả lời, nhưng lại tự phát ra tiếng kinh nghi, sau đó lại cười : - Ha ha, lần này có trò hay để xem, tiểu tử, tự ngươi giải quyết cho tốt ! Thanh Cổ Mặc vang lên, Tần Phàm nhìn về phía trước, liền phát có ba bóng người cao lớn từ đó ra, thần sắc thoạt nhìn có chút bất thiện. Khi trông thấy bộ dạng Tần Phàm, trang hán sắc mặt có chút tàn bên trái liếm liếm bờ môi, trầm : - Dê béo mềm... - thể tưởng được xui xẻo như vậy, vừa mới đến gặp phải cướp đường rồi. Tần Phàm lúc này sao còn xảy ra chuyện gì, sắc mặt trầm xuống, đánh giá ba người ở đối diện. Ngoại trừ tên vừa lên tiếng vừa rồi, hai người khác cũng đều sắc mặt bất thiện. Trong đó người bên phải có chút cao lớn, làn da hơi chút ngăm đen, mặt râu ria lổm chổm, vai vác thanh trường đao, thoạt nhìn tỉ lệ ngược lại tệ. Về phần người ở chính giữa cách ăn mặc thoạt nhìn càng giống văn sĩ nhã nhặn hơn, nhưng vẻ tàn mặt lại thua hai người kia chút nào cả.