Đan Vũ Càn Khôn - Hỏa Thụ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 41: Ước định.


      Nhưng giờ, ngày Triều Thánh đến sớm! Tuy rằng biết là sớm bao nhiêu, nhưng thời gian vốn đủ giờ lại giảm bớt, thể nghi ngờ là hi vọng lại càng trở nên càng thêm xa vời...


      Về phần Tần Li, tuy rằng đạt đến Võ sư chi cảnh, nhưng dù sao cũng là nử tử, hơn nữa cũng có huyệt mạch dòng chính của Tần gia...


      Nghĩ tới những chuyện này, Tần Hồng khỏi vô cùng đau đàu. Cho nên Tần Phàm và Tần Li tuy rằng hôm nay đều có biểu tầm thường, nhưng vẫn chút vui vẻ, mà lại lo lắng nhiều hơn.


      Bởi vì chính là tộc trưởng, quyền lợi càng lớn, trách nhiệm càng lớn.


      Cũng biết qua bao lâu, Tần Tiến văng ra ngoài tràng rốt cục cũng chậm rãi phục hồi lại từ trong ngốc trệ, sắc mặt như tro tàn, có thể thấy được đả kích lần này đối với lớn cỡ nào. Cho tới nay, đều là thiên chi kiêu tử, được tộc nhân công nhận là đệ nhất nhân trong tuổi trẻ gia tộc, mười bảy tuổi đạt tới võ giả chi cảnh, càng khiến lòng tự tin của cực độ bành trướng!


      Nhưng hôm nay, lại thua tay Tần Li chỉ 16t đạt tới Võ sư chi cảnh... Quan trọng hơn là ..., thua tay nữ tử mà mình hâm mộ.


      Lấy cao ngạo của , làm sao có thể tiếp tụ này được!


      - Làm sao có thể...


      Tần Tiến thào tự , đủ loại suy nghĩ phức tạp giãy dụa trong đầuh ắn, hồi lâu, rốt cục cắn răng, ngẩng đầu lên, với Tần Li đài:


      - Thua ở tay Tần Li tiểu tỷ, Tần Tiến tâm phục khẩu phục. Nhưng biết Tần Li tiểu tỷ có thể đợi sau khi thực lực Tần Tiến tinh tiến, lại lần nữa cho Tần Tiến cơ hội được ?


      Tuy rằng Tần Tiến mặt sắc trầm, nhưng cũng rất cao minh, vậy mà hỏi lại.


      - Tốt.


      Tần Li đứng ở đài, có chút trầm ngâm, cuối cùng vẫn cho hy vọng. Tần Tiến dù sao cũng là thiếu niên thiên tài của Tần gia, vô luận là cân nhắc cho gia tộc hay cho bản thân, nàng cũng đều đành lòng cứ để như vậy. Hơn nữa Tần Li cũng tự tin về bản thân, dễ dàng để Tần Tiến vượt qua như vậy được.


      Nghe thấy câu trả lời này c ủa Tần Li, chỉ Tần Tiến, mấy vị trưởng lão đài cũng khỏi có chút thở dài hơi.


      - Cảm ơn.


      Tần Tiến , sau đó xoay người sang chỗ khác, muốn rời khỏi quảng trưởng.


      - Tần Tiến, chờ chút!


      Nhưng vào lúc này, bóng người mặc áo bào xanh nhảy lên đài, nhàng đáp xuống bên cạnh Tần Li.


      - Hừ, Tần Phàm, ta thua là thua Tần Li tiểu tỷ, cũng phải ngươi! Ngươi còn xa mới là đối thủ của ta! cho phép ngươi ở trước mặt ta hô to gọi


      Tần Tiến sắc mặt trầm nhìn thanh y thiếu niên đài, lạnh lùng .


      - Đúng vậy, giờ ta phải là đối thủ của ngươi, cho nên ta hỏi ngươi có dám cùng ta làm ước định?


      Tần Phàm thần sắc thong dong, nhàn nhạt :


      - Ân oán giữa ngươi và ta, sớm muộn gì cũng hồi quyết đấu. Ước định của ta chính là vào ba năm sau, trước ngày triều thánh, chúng ta tranh tài hồi, nếu như ngươi thua, vĩnh viễn đừng dây dưa với tỷ tỷ ta nữa!


      - Nếu như ngươi thua sao?


      Khóe miệng Tần Tiến lộ ra vòng lãnh ý, trêu tức hỏi.


      Tần Phàm nhìn thoáng qua Tần Li bên cạnh, sau đó nhàn nhạt :


      - Nếu như ta thua, về sau cũng nhắc lại chuyện khôi phục hôn ước nữa.


      - Tiểu phàm...


      Tần Li khỏi phương dung thất sắc, thể tưởng được Tần Phàm lại đưa ra ước định như vậy, tuy rằng nàng trước kia nhất định phải gả cho người thực lực cao hơn nàng, nhưng vẫn còn vài lời nàng chưa ra, đó chính là vô luận cuối cùng Tần Tiến có thể vượt qua nàng hay , vị hôn phu của nàng cũng ... Thực lực vượt qua nàng chỉ là , mà phải toàn bộ cầu! Mà nếu như là Tần Phàm, vậy tất cả cầu đều tồn tại, nhưng giờ...


      - Tỷ tỷ, nếu như ngay cả Tần Tiến ta cũng kém, vậy ta có tư cách gì xưng với ngươi chứ?


      Tần Phàm nhìn Tần Li, vô cùng kiên định , đồng thời đối với mình vẫn rất có tự tin.


      - Ha ha, tốt! Tần Tiến ta tuy rằng bại bởi Tần Li tiểu tỷ, nhưng sợ Võ Giả nhất cấp nho như ngươi đâu, đổ ước này, Tần Tiến ta đáp ứng làm sao!


      Tần Tiến lớn tiếng cười lạnh , sau đó vung tay áo lên, trong nội tâm giận dữ rời khỏi quảng trường.


      đài cao, Tần Hồng nghe thấy ước định giữa hai người, đến phiên sắc mặt thoáng như tro tàn, ngày triều thánh đến sớm Tần Phàm vẫn còn chưa biết!


      - Hắc hắc, tệ, đủ khí phách!


      Lúc này tiếng cười của Cổ Mặc bỗng nhiên truyền đến, nhưng nghe ra lại có chút hàm xúc gấp rút:


      - Hắc hắc, bất quá dù sao cũng là niên thiếu khí thịnh, vẫn có chút lỗ mãng ah..


      - Có ý tứ gì?


      Tần Phàm nhướng mày.


      - Hắc hắc, có việc gì, cứ đợi phụ thân ngươi đến cho ngươi biết !


      Cổ Mặc kỳ nghe được chuyện ngày Triêu Thánh đến sớm từ chỗ Điền Phong, nhưng cố ý tỉ mỉ, trực tiếp cho Tần Phàm biết.


      Tần Phàm khỏi có chút hồ nghi, muốn ép hỏi Cổ Mặc lại nghe thấy Tần Li ở bên cạnh :


      - Tiểu Phàm, lần này ngươi lấy song đệ nhất, ban thưởng nhất định vô cùng phong phú, ngươi có muốn gì ? Ta giờ thương lượng với mấy trưởng lão chút, tranh thủ cho ngươi ít thứ hữu dụng.


      Cần gì? Tần Phàm có chút trầm tư, đối với , cần nhất dĩ nhiên là tiền và Linh Dược rồi, rất nhanh chuẩn bị ra ngoài lịch lãm rèn luyện và tìm kiếm Ma Chủng, phải chuẩn bị rất nhiều! Về phần công quyết và võ kỹ, cứ đòi Cổ Mặc là được.


      Vì vậy gãi gãi tóc, giả vờ bày ra bộ dáng ý tứ :


      - Tỷ tỷ ngươi cũng biết giờ ta học tập luyện dược, ta cũng có chút kỳ ngộ, nhưng dù sao Linh Dược cần thiết cũng nhiều lắm... Cho nên ta hi vọng gia tộc có thể ủng hộ ta ít ở phương diện này.


      - có vấn đề, ta thương lượng với các trưởng lão và ộc vụ viện, yên tâm, tỷ tỷ để ngươi thất vọng đâu.


      Tần Li cười cười dịu dàng , đối với chuyện này nàng ngược lại cũng có được quyền chuyện nhất định. Dù sao giờ nàng cũng coi như là trong những người phụ trách tộc vụ viện!


      - Vậy đa tạ tỷ tỷ rồi.


      Tần Phàm , sau đó trầm ngâm hồi, vẫn quyết định chuyển minh phải rời khỏi Tần gia chuyến cho Tần Li biết.


      - Làm sao được!


      Tần Li nghe xong, lập tức thần sắc biến đổi, lo lắng :


      - Dùng thực lực ngươi bây giờ, còn chưa thích hợp ra ngoài lịch lãm rèn luyện, quá nguy hiểm, ta và phụ thân đều đáp ứng đâu.


      Tần Phàm lắc đầu, kiên quyết :


      - Tỷ tỷ, giờ ta có ước định với Tần Tiến, huống hồ thời gian cách ngày Triêu Thánh còn nhiều lắm, ta phải nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Võ sư, trong gia tộc căn bản thể nào trong ba năm có đột phá quá lớn được, cho nên lần này lịch lãm rèn luyện đối với ta mà là nên làm. Hơn nữa ngươi cũng biết ta gặp được ít cơ duyên, trong đó có ít chỉ dẫn. Tỷ tỷ cũng có thể yên tâm, ta chiếu cố bản thân mà.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 42: Phương thuốc cường thể.


      Thấy thần sắc Tần Phàm kiên quyết, Tần Li biết mình khó lòng thuyết phục , đành phải ra:


      - Việc này đợi sau khi thương lượng với phụ thân rồi mới quyết định, trước lúc đó, ngươi chớ ra ngoài mình. giờ ta thương lượng với các trưởng lão quyết định phần thuởng cho ngươi.


      xong, liền vội vàng rời .


      - Hắc hắc, đúng, dùng thực lực ngươi bây giờ ra ngoài vẫn thập phần nguy hiểm, thế giới bên ngoài rất đặc sắc, nhưng cũng rất tàn khốc, sinh tử chỉ trong đường, ngươi phải chuẩn bị tốt tư tưởng.


      Lúc này thanh của Cổ Mặc cũng truyền đến.


      - Nếu như ta có chuyện gì, ngươi cũng sống khá giả đâu.


      Tần Phàm nhàn nhạt , đương nhiên đối với lần xuất hành này phải có chuẩn bị, luyện dược bảo vệ tánh mạng cũng phải mang nhiều ít.


      - Hắc hắc, đương nhiên, có bản Võ Thánh bảo vệ ngươi, ngươi chỉ cần quá lỗ mãng, tự nhiên xảy ra chuyện gì đâu.


      Cổ Mặc mỉm cười , quả lấy kinh nghiệm của , trong quá trình lịch lãm rèn luyện có trợ giúp rất lớn.


      Trải qua rất nhiều khúc chiết, niên trắc lần này cũng xong, đài cao, tự nhiên có trưởng lão ra tổng kết phen, trong đó danh tự của Tần Phàm được nhắc đến mấy lần, đơn giản là ngợi khen cố gắng tu luyện, muốn mọi người lấy làm gương gì gì đấy, Tần Phàm lúc này thương thể vẫn chưa khỏi, cũng dừng lại, lập tức quay về chỗ ở của mình.


      đường , có thể cảm thụ được đủ loại ánh mát, có hâm mộ, có đố kỵ, có vui mừng, có sợ hãi, thậm chí còn có chút ánh mắt sùng bái, bất quá Tần Phàm đối với cái này cũng quá để ý, tâm tính của thành thục hơn xa bạn cùng tuổi nhiều, đối với , việc bức thiết nhất là phải tăng thực lực lên. Chỉ có thực lực cường đại mới có thể khống chế vận mệnh của mình.


      Về tới chỗ ở của mình, Tần Phàm nghỉ ngơi hồi, liền xuất ra tài liệu luyện chế "Cố Nguyên Đan" sớm chuẩn bị tốt, sau đó bắt đầu luyện chế "Cố Nguyên Hòan". vừa mới đột phá đến cảnh giới võ giả, giờ chính là thời cơ tốt nhất để phục dụng cố nguyên luyện dược, nếu như nắm giữ tốt, chỉ có trợ giúp củng cố cảnh giới, mà còn có thể tăng lên nữa.


      Luyện hóa, ngưng lộ, ngưng thể, cố thể, chú linh!


      Cho đến cuối cùng, đợi sau khi Cổ Mặc phát ra thanh thỏa mãn khiến người chán ghét, Tần Phàm liền nhướng mày, lấy ra Cố Nguyên Hoàn trong dược đỉnh, nhưng cũng dừng ngay, mà trong nội tâm lại tính toán gì đó.


      - Tiểu tử, lấy cường độ thể phách của ngươi giờ, vừa mới đột phá đến cảnh giới võ giả, hơn nữa lại phục dụng tăng khí hoàn, giờ tuy rằng là thời cơ tốt nhất để phục dụng Cố Nguyên Hoàn, có thể khiến cảnh giới của ngươi tăng lên, nhưng thân thể của ngươi chưa hẳn có thể thừa nhận được, ngươi vẫn nên hiểu cho a.


      Cổ Mặc phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của Tần Phàm vậy, bóng người phiêu phù phía dược đỉnh, du du .


      Thấy Tần Phàm vẫn cau mày, Cổ Mặc suy nghĩ chút, tựa hồ đột nhiên nhớ ra gì đó, lại mở miệng :


      - Tiểu tử, ta ngược lại hình như nhớ ra ta có tên bằng hữu luyện dược sư từng phát minh ra phương thuốc có thể tăng cường thể phách, chỉ là...


      - Chỉ là gì?


      Tần Phàm khỏi con mắt sáng ngời.


      - Chỉ là phương thuốc này cũng phải là dùng để luyện chế luyện dược, mà là dùng để phối chế linh dịch đặc thù ngâm thân thể... A... khi dùng linh dịch này để ngâm thân thể chút thống khổ...


      - Có nhiều thống khổ?


      Tần Phàm nhướng mày, hỏi, biết tính tình Cổ Mặc, chút thống khổ tuyệt đối chỉ có chút được.


      - A... ta chỉ có thể là bằng hữu này của ta tự mình thử qua lần sau đó liền buông tha, về phần có bao nhiêu thống khổ ngược lại gì, chỉ là tình nguyện mỗi ngày phí mười giờ để rèn luyện khí lực cũng muốn ngâm trong đó giờ...


      mặt Cổ Mặc nổi lên tia vui vẻ.


      Tần Phàm cắn răng cái, đưa tay :


      - Đưa phương thuốc cho ta.


      - Hắc hắc, ngươi phải thử chút? Đến lúc đó chịu nổi cũng đừng trách lão phu đấy!


      Cổ Mặc cười hắc hắc


      - Còn có phương thuốc này chỉ có thể đề cao thể phách của ngươi chừng gấp đôi thôi, bất quá chỉ cần ngươi có thể liên tục kiên trì ngâm ba ngày, ta đoán chừng ngươi phục dụng Cố Nguyên Hoàn này có vấn đề gì đâu.


      xong liền hóa phương thuốc trong trí nhớ thành ý niệm truyền vào đầu Tần Phàm.


      - Là đồ biến thái nào phát minh ra phương thuốc này vậy?


      Tần Phàm tiếp nhận tin tức về phương thuốc này, khỏi hít hơi hơi lạnh:


      - Thứ Cốt Hoa, Hàn Tâm Thảo, Phần Tâm... Mỗi loại đều là Linh Dược có kích thích rất lớn với nhân thể, hỗn hợp như vậy cùng chỗ có vấn đề sao?


      Đồng thời cũng có ít hoài nghi.


      - Hắc hắc, mặc dù sinh ra thống khổ lớn, nhưng phương thuốc này khẳng định có vấn đề, khi đó trước khi bằng hữu kia của ta tự mình ngâm từng bắt mấy cừu nhân đến thí nghiệm, hiệu quả quả tệ, chỉ là mấy người này cuối cùng thần kinh đều cơ hồ sụp đổ thôi.


      Cổ Mặc hời hợt


      Ở tiểu viện phía đông Tần gia, trong phòng của Tần Phàm sương mù giăng khắp.


      Ở chính giữa gian phong, đặt cái thùng gỗ lớn, trong thùng gỗ đầy linh dịch màu xanh đậm. Tuy rằng dùng lửa đun nóng, nhưng linh dịch trong thùng nước kia lại ngừng quay cuồng, rất là quỷ dị.


      - Lão đầu, có vấn đề sao? Nếu như ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sống khá giả đâu!


      Tần Phàm linh dịch cuồn cuộn trong thùng gỗ, thử nhe răng, trừng mắt liếc về phía Cổ Mặc phiêu phù dược đỉnh mang theo dáng cười nghiền ngẫm hỏi.


      - Hắc hắc, tiểu tử chính là phúc tinh của ta ah, chẳng lẽ ta có thể hại ngươi sao?


      Cổ Mặc trêu tức cười :


      - Người nhất định chết đâu, bất quá có thể kiên trì được hay phải xem ngươi rồi.


      Tần Phàm nhíu mày, gì thêm, cắn răng cái, đưa chân vào trong thung gỗ, tuy rằng thoạt nhìn linh dịch này sùng sục, nhưng nhiệt độ cũng cao lắm, vì vậy liền bước cả ngươi vào thùng gỗ, bắt đầu tiến hành ngâm.


      - Tiểu tử, cảm giác như thế nào hả?


      Cùng lúc đó, Cổ Mặc cũng lộ ra vui vẻ.


      - Tựa hồ cũng chỉ giống bình thường thôi.


      Tần Phàm lần nữa nhíu nhíu mày , bởi vì linh dịch đồng thời có Hàn Tâm Thảo và Phần Tâm Liên, cho nên có thể cảm giác được trong thùng có hai cổ khí tức lạnh nóng di động, tuy rằng lúc lạnh lúc nọng thập phần khó chịu, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu được.


      - Vậy sao?


      Khóe miệng Cổ Mặc nhếch lên, ra vẻ trêu tức.


      - Ồ?


      Nháy mắt sau đó, sắc mặt Tần Phàm đại biến, chỉ cảm thấy hai cổ khí tức trong thùng kịch liệt va chạm nhau, sau đó năng lượng cực nhiệt cực hàn bắt đầu ngừng quay cuồng, khiến da của như muốn vỡ ra vậy.


      - Ah ――


      Tần Phàm kêu thảm tiếng, muốn nhảy ra khỏi thùng, nhưng ngay lúc này, Tần Phàm đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, lần nữa rơi vào trong linh dịch.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173


      Chương 43: Dày vò.



      - Ha ha, phải cảm giác bình thường thôi sao?


      Lúc này tiếng cười của Cổ Mặc lại truyền đến, Tần Phàm liền biết vừa rồi lão nhân này sử dụng Huyền Trọng quyền ép về lại trong thùng.


      - Hắc hắc, mới vừa bắt đầu thôi, ngươi nếu như nhảy ra nhanh như vậy là kiếm củi ba năm thiêu giờ thôi, đừng lãng phí thời gian, thùng linh dịch này có giá mấy vạn kim nguyên ah! Ngươi cam lòng sao?


      Thanh trêu tức của Cổ Mặc lần nữa truyền đến, khiến Tần Phàm khỏi nhếch miệng cái.


      - Ai ta muốn ra chứ, vừa rồi ta chỉ là muốn hoạt động chút, xoay người để linh dịch có thể đều thêm chút thôi.


      Tần Phàm cắn răng, cố nhịn đau nhức, miệng cứng rắn .


      - Ha ha! Tốt! hổ là người mà bản Võ Thánh nhìn trúng, có phách lực, đủ khí phách... Ân, cứ kiên trì như vậy ba giờ là được rồi.


      Cổ Mặc suồng sã tứ phía cười .


      - Ba giờ? Ta kháo ――


      Tần Phàm phun ra tiếng kêu đau đớn, tiếp theo bị cổ nóng lạnh thứ hai càng cường đại hơn vọt vào thân thể , thoáng cái cắn chặt hàm răng, rốt cuộc ra lời nữa. Da thịt toàn thân nhất thời bị nóng rực thành màu đỏ, nhất thời bị đông cứng thành màu tím, các loại phức tạp, cho tới bây giờ còn chưa cảm thụ qua bao giờ, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận bị tiếp tục ập tới.


      Khiến càng thêm sụp đổ chính là, đồng thời khi hai cổ khí tức nóng lạnh ngừng trùng kích thể phách hiệu quả của Thứ Cốt Thảo trong linh dịch cũng bắt đầu phát huy! Rất nhiều khí tức vô cùng bén nhọn nổi lơ lửng trong linh dịch, phảng phất giống như có cây Tú Hoa Châm mảnh như lông trâu ngừng tiến vào da vậy, loại cảm giác khiến người phát điên này, rất khó chịu nổi!


      Cứ như vậy, trong sương mù phủ kín phòng, mơ hồ có thể trông thấy bóng người ngâm trong cái thùng gỗ to, cách mỗi hồi trong thùng gỗ lại truyền ra trận trận gầm thống khổ, mà ngẫu nhiên còn có thể trông thấy bóng người trong thùng muốn đứng lên, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đứng lên bị ép trở về, cứ như vậy mực giằng co ba giờ...


      - Có thể ra chưa...


      Ngay khi Tần Phàm hỏi lời này lần thứ mười hữu khí vô lực, đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt xanh môi trắng.


      - Ân, tệ, tiểu tử ngươi đủ mạnh, thể tưởng được đứng vững được ba giờ mà lại hôn mê... Chậc chậc, , bản Võ Thánh cũng có chút bội phục ngươi rồi đấy.


      Lần này rốt cục nhận được câu trả lời của Cổ Mặc. Cổ Mặc nhớ tới lúc trước mấy cừu nhân của bằng hữu nhiều nhất chỉ có thể kiên trì hai canh giờ thôi, ý chí của Tần Phàm khiến cũng thấy khiếp sợ.


      Ba giờ chịu được loại dày vò này, Cổ Mặc cho dù chỉ nhìn thôi, cũng cảm thấy có chút sợ hãi.


      - Hãy bớt sàm ngôn , còn kéo ta ra ngoài, ta còn khí lực rồi...


      Tần Phàm dùng chút dư lực cuối cùng trừng mắt liếc Cổ Mặc , có khí lực tự mình leo ra khỏi thùng nữa.


      - Hắc hắc...


      Chỉ nghe thấy Cổ Mặc cười hắc hắc, sau đó Tần Phàm liền cảm giác được có cỗ dẫn dắt chi lực lôi ra khỏi thùng gỗ, nhưng vừa mới lôi mép thùng gỗ cổ lực lượng này lại đột nhiên biến mất, khiến Tần Phàm thoáng cái từ thùng gỗ ngã xuống mặt đất.


      - Lão già chết tiệt, ngươi làm gì!


      Tần Phàm vừa rồi ngay cả khí lực mắng chửi người cũng có, vốn thân thể bị tàn phá đến cơ hồ sụp đổ, cái ngã này khiến tuyết lạnh lại còn thêm sương. ngồi dưới đất, dựa vào thùng gỗ nghỉ ngơi hồi lâu, mới từ mặt đất đứng lên mắng.


      - Hắc hắc, có ý tứ, vừa mới đột phá đến cảnh giới Võ sư, dẫn dắt thuật này còn chưa nắm giữ vững, lực lượng cũng đủ, cho nên mới...


      Lúc này tiếng cười của Cổ Mặc truyền đến nói.


      - Cái gì? Ngươi đột phá đến cảnh giới Võ sư? Làm sao có thể nhanh như vậy!


      Tần Phàm vốn còn muốn mắng tiếp, nghe thế khỏi giật mình, tháng trước Cổ Mặc mới đột phá đến cảnh giới võ giả, thậm chí hôm nay cũng chỉ là Võ Giả tam cấp thôi ah! Hơn nữa tốc độ này khiến thập phần đố kỵ rồi! Nhưng giờ Cổ Mặc vậy mà đột phá đến Võ sư rồi!


      - Hắc hắc, ta cũng chẳng biết tại sao, khi ngươi đột phá đến cảnh giới võ giả, ta đột nhiên cảm giác thấy bên cạnh ngươi có cỗ Thiên địa linh khí vô cùng cường đại, hơn nữa ta còn có thể hấp thu! Hiệu quả vậy mà còn tốt hơn cả đan khí... Cho nên, hắc hắc... Bất quá là Võ sư thôi mà, ta đợi ngươi nhanh lên tăng lên tới Võ sư, sau đó để cho ta khôi phục đến Tiên Thiên đấy!


      Thanh đắc ý của Cổ Mặc truyền đến.


      - Vậy ý của ngươi là ngươi đoạt linh khí khi ta tăng lên đến võ giả sao?


      Tần Phàm nhíu nhíu mày hỏi.


      - Ách, cái này ngươi đừng hiểu lầm, ngươi đột phá đến cảnh giới võ giả chỉ cần bộ phận linh khí, nhiều hơn cũng vô dụng, ta chỉ hấp thu bộ phận linh khí thừa ra thôi.


      Cổ Mặc vội vàng giải thích , hôm nay còn cần bám vào bên người Tần Phàm, cũng muốn sinh ra hiểu lầm gì cả.


      - Vậy ngươi dẫn dắt thuật vừa rồi của ngươi là võ kỹ gì?


      Tần Phàm lại hỏi.


      - Hắc hắc, đây là đồ tốt, ngự vật vốn là năng lực phải đạt tới Tiên Thiên mới có thể có được, nhưng thông qua võ kỹ này lại có thể sớm lãnh hội được năng lực này...


      Cổ Mặc cười , trông thấy Tần Phàm con mắt sáng ngời, sau đó lại tiếp tục :


      - Hắc hắc, yên tâm , chờ ngươi đột phá đến cảnh giới Võ sư, ta tự nhiên dạy cho ngươi... Đương nhiên, ngươi hiểu đấy... Ta nếu như ngày hấp thu đan khí cảm thấy thân thể thoải mái... Sau đó, có thể quên ít chuyện..


      Tần Phàm nhìn Cổ Mặc lộ ra bộ dáng chẳng biết xấu hổ kia, khỏi cho ánh mắt xem thường, bất quá nghe được Cổ Mặc nhắc tới chuyện về năng lực Tiên Thiên, ngược lại sinh ra hiếu kỳ, cái này trọng hợp lại với chuyện kiếp trước...


      Lúc ở kiếp trước, tuy rằng Địa Cầu linh khí tàn lụi, căn bản khó có thể tu luyện, bất quá Tần Phàm cũng mơ hồ nghe đồn, trong ít môn phái cổ xưa, cũng có mấy lão bất tử như vậy, đích có được năng lực ngự vậy.


      Mặc dù đạt tới trình độ chân đạp phi kiếm, phi Thiên độn Địa như sách cổ ghi lại nhưng quả cũng có thể ngự kiếm đả thương địch thủ.


      Hôm nay Cổ Mặc nhắc tới sau khi đạt đến Tiên Thiên có được năng lực, cách khác ở Địa Cầu vào thời đại linh khí bần cùng kia, mấy lão bất tử kia có lẽ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên này! cách khác phi Thiên độn Địa trong sách cổ ghi lại, ngự kiếm sơn hà chẳng phải là thực tồn tại sao? Hơn nữa rất có thể thực được ở Vũ Thiên đại lục này!


      Trong nội tâm Tần Phàm các suy nghĩ phức tạp bay tán loạn, nghĩ đến chỗ đặc sắc, con mắt khỏi tỏa sáng, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mặt tự giác lộ ra dáng cười hưng vậy.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 44: Thế giới càng lớn.


      - Hắc hắc, phải là thiên giai võ kỹ sao? Tuy rằng tiểu tử ngươi mực nghĩ đến xảo trá thứ này từ ta, nhưng cũng đến nổi ngốc thành bộ dạng thế này đấy chứ?


      Cổ Mặc thấy Tần Phàm lộ ra bộ dáng này, khỏi cười trêu .


      - Lão đầu, cho ta chút sau cảnh giới Tiên Thiên Võ sư là thế nào , có phải là có thể ngự vật phi hành ?


      Tần Phàm cũng để ý tới lời giễu cợt của Cổ Mặc, chỉ hứng thú hỏi thăm.


      - Hắc hắc, ngự vật là chỉ năng lực cách khống chế vật thể, cũng giống như dẫn dắt thuật này của ta, khi lực lượng của ngươi đầy đủ thậm chí ngay cả ngươi cũng có thể điều khiển trôi nổi lên... nhưng hết lần này tới lần khác lại thể khiến mình trôi nổi được! cách khác cho dù lực lượng của ngươi có đủ lớn, ngươi có thể nắm tóc nhấc thân thể mình lên sao? Cho nên muốn bay nào dễ dàng như vậy? Cái kia ít nhất cũng phải đợi đến cảnh giới Võ Thánh a!


      Cổ Mặc cười .


      - Vậy thể lợi dụng năng lực ngự vật nhấc người lên trung sao?


      Tần Phàm có chút nghi hoặc.


      - Đúng vậy, chỉ cần người bám vào vật thể, sau đó có thể lợi dụng năng lực khống vật ngự vật để mang ngươi lên... nhưng vậy phải cần tiêu hao bao nhiêu năng lượng đâu? Dùng lượng võ khí của Tiên Thiên chi cảnh căn bản đủ để khiến người tự do phi hành trời, bất quá tạm thời bay chút có thể được.


      Cổ Mặc cũng phát triển tinh thần thích lên mặt dạy đời của , kiên nhẫn giải thích cho Tần Phàm:


      - Kỳ khi người bay đến bầu trời phải chịu ảnh hưởng của Thiên địa quy tắc, càng thêm khó khăn trùng trùng điệp điệp, cho nên ngự vật kỳ cũng thể khiến người phi hành, muốn tự do tự tại phi hành trung vậy còn phải cảm ngộ được thiên địa pháp tắc nhất định, mới có thể ngự phi hành! Khi có năng lực này rồi bình thường đều đạt tới cảnh giới Võ Thánh, bất quá lấy thực lực ngươi bây giờ cũng quá xa xôi, ngươi cũng hiểu.


      - Ta muốn biết kỹ càng hơn chút.


      Tần Phàm có chút chờ mong , dù sao trong những ước mơ lớn nhất của nhân loại là bay trung, trong nội tâm cũng thập phần khát vọng ngày kia có thể tự do tự tại phi hành bầu trời.


      Tần Phàm cố tình ham học hỏi, Cổ Mặc cũng đành gật đầu tiếp tục chậm rãi :


      - Được rồi, ta chỉ có thể cho ngươi biết, Tiên Thiên Võ sư trong nhận thức của người tập võ bình thường có thể làm tộc trưởng, thậm chí là cường giả phương, nhưng trong mắt của cường giả chân chính Tiên Thiên chỉ là nhập môn chi cảnh thôi! Chúng ta cũng xưng là thoát phàm, ý chính là vừa thoát ly phàm thai, nhưng cách cường giả chân chính vẫn còn khoảng cách rất lớn.


      - Cảnh giới Linh Vũ sư tiếp theo, chúng ta xưng là Dung Linh chi cảnh, ở cảnh giới này bắt đầu dung nhập Thiên địa nguyên khí vào trong Vũ Điền, lúc này võ khí và linh khí dung hợp, vì vậy khiến trong võ khí cũng có chứa các loại thuộc tính như địa thủy hỏa phong, Linh Vũ sư cũng có được bộ phận Thiên địa uy năng.


      - Về phần cảnh giới Võ Tôn, lại xưng là Quy Nguyên chi cảnh, thân võ khí cũng bắt đầu hoàn toàn đồng hóa thành Thiên địa nguyên khí, phẩm chất năng lượng đề cao cũng chỉ có vài lần! Lúc này có lẽ cũng có thể ngự vật phi hành thời gian ngắn a, nhưng tuyệt đối hề nhàng... Kế tiếp chính là Võ Thánh chi cảnh rồi, đối với cái này ta cũng biết rất ít, chỉ biết là Võ Thánh cũng phải là điểm cuối của tu hành, chỉ là cái chuyển hướng thôi... Bất quá tới lúc đó có thể là lên trời xuống biển, chỗ nào thể .


      Nghe Cổ Mặc êm tai , Tần Phàm bắt đầu là có chút khiếp sợ, nhưng tiếp theo tròng mắt nổi lên trận trận thần thái, Cổ Mặc thế giới rất lớn, cũng rất rất đặc sắc, tràn đầy khiêu chiến!


      - Hắc hắc, bất quá giờ ngươi chỉ là võ giả nho , cho ngươi nhiều như vậy cũng vô dụng, ngươi vẫn nên nhanh chóng tăng thực lực lên rồi tiếp!


      Trông thấy bộ dáng Tần Phàm như vậy, Cổ Mặc nhịn được đả kích chút.


      - Đúng vậy, thực lực mới mới là tất cả, có thực lực cho dù thế giới có đặc sắc hơn cũng vô duyên với ta, bước vào Tiên Thiên, mới chỉ là thoát phàm, vẫn chưa được xem là cường giả! Giờ mình chỉ là võ giả , thể nghi ngờ trong mắt các cường giả chẳng khác gì con sâu cái kiến! Chẳng những cách nào khống chế vận mệnh của mình, thậm chí còn có thể tùy thời bị người dùng ngón tay bóp chết!


      Trong nội tâm Tần Phàm sáng như gương, rất ràng vị trí của mình, đồng thời cũng lần nữa cảm nhận thấy bé của mình!


      Nhưng vào lúc này, Tần Phàm thần sắc khẽ động, bỗng cảm nhận được trận trận sóng nhiệt từ trong cơ thể truyền đến, sau đó còn có thể cảm giác được các tế bào của mình kịch liệt nhúc nhích, tiếp theo có cỗ lực lượng chậm rãi sinh sôi trong khiếu huyệt!


      Hiệu quả của linh dịch bắt đầu phát huy rồi!


      Tần Phàm vốn khẽ giật mình, sau đó lại khẽ giật mình, mặt lộ vẻ vui mừng! Vội vàng ngồi xếp bằng xuống, hảo hảo luyện hóa lấy cổ lực lượng này.


      Bởi vì vừa rồi chống cự lấy đủ loại thống khổ do linh dịch mang lại nên năng cũng chú ý cảm nhận khí lực bản thân, mà vào lúc này, Tần Phàm rốt cục kinh hỉ phát thân thể mình như tràn đầy sức sống vậy! Còn có cỗ lực lượng mang tính bạo tạc chạy khắp nơi nữa!


      - Hắc hắc, hảo tiểu tử, hiệu quả này so với ta phỏng đoán còn tốt hơn nhiều, có thể là có quan hệ đến ý chí mạnh mẽ của ngươi, mực giữ vững ba giờ, dược lực hoàn mỹ rót vào cốt cách và kinh mạch trong cơ thể ngươi cách hoàn mỹ, khiến thể phách của ngươi được tăng cường ít! Ân, dùng suy đoán của ta, thể phách của ngươi giờ trực tiếp phục dụng cố nguyên hoàn cũng hoàn toàn có vấn đề gì rồi


      Cổ Mặc nhìn xem biến hóa của Tần Phàm, khỏi hai mắt phát ra đạo tinh quang, cảm thấy rất ngoài ý muốn.


      Tần Phàm gật đầu, xuất ra cố nguyên hoàn vừa mới luyện tốt, để vào trong miệng, sau đó ngũ tâm triều thiên, chờ đợi dược lực chậm rãi phát huy.


      Dược lực bành trương bắt đầu tiến vào trong cơ thể, ngay sau đó cỗ năng lượng khổng lồ tân sinh chợt nổ tung trong người, ngừng trùng kích lấy thể phách của Tần Phàm, như có vô số dã thú gầm thét muốn xông ra ngoài cơ thể vậy!


      Tần Phàm chăm chú giữ vững tâm thân, dám có tia sơ sẩy, may mắn là vừa rồi ngâm linh dịch nên khiến thể phách được tăng cường rất nhiều, nếu lúc này chịu nổi dược lực cường đại trùng kích, thân thể nổ tung cũng rất có khả năng!


      qua hồi lâu, Tần Phàm rốt cục mới thở phào nhõm, lau mồ hôi trán, lập tức cảm thấy tinh thần trở nên sảng khoái.


      khỏa cố nguyên hoàn này phục dụng rất đúng thời cơ, tuy rằng vẫn chưa khiến thoáng cái cái đột phá đến cảnh giới Võ Giả nhị cấp, nhưng vẫn có tịnh tiến, đạt đến Võ Giả nhất cấp đỉnh phong, mà càng quan trọng hơn là, chút cảm giác lỗ mãng do đột phá quá nhanh tạo thành hoàn toàn biến mất, khiến võ khí của càng thêm phong phú hùng hậu!
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 45: vào rừng.


      - Tiểu Phàm...


      Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Tần Li, Tần Phàm mỉm cười, đoán chừng là đưa đến ban thưởng giành được đệ nhất lần này.


      Cửa phòng mở ra, quả nhiên trông thấy Tần Li thân quần áo xanh nhạt cười dịu dàng đứng ngoài cửa, rất là xinh đẹp.


      - Tiểu Phàm, đệ làm gì đó?


      Tần Li trông thấy Tần Phàm xích lõa mở cửa phòng ra, khuôn mặt khỏi đỏ lên.


      - Ha ha, ta tại... A... Rèn luyện...


      Lúc này Tần Phàm mới phát mình quên mặc quần áo, khỏi có chút xấu hổ, vuốt cái ót, mỉm cười vừa cười vừa .


      Tần Li nhìn qua khe hở cánh cửa, tự nhiên trông thấy thùng gỗ lớn bên trong, khỏi khẽ giật mình:


      - Tiểu Phàm, đệ tắm rửa trong phòng?


      - Ách...


      Cái này đến phiên Tần Phàm thoáng cái đỏ mặt, vội vàng giải thích :


      - phải, đệ ra rèn luyện số thứ đặc thù, cần ngâm ít nước thuốc...


      - Đây cũng là thần bí nhân kia dạy đệ sao?


      Tần Li bán tín bán nghi hỏi thăm.


      Tần Phàm nao nao, thần bí nhân gì chứ, chẳng lẽ tỷ tỷ phát ra Cổ lão đầu sao?


      - Ha ha, nếu như phải những ngày có người theo dạy đệ, đệ sao lại có thay đổi lớn vậy được? Tuy rằng đệ phục dụng Trúc Cơ tán, nhưng ta biết cái này cũng chưa đủ để đệ trực tiếp đột phá đến cảnh giới võ giả, nhất định là có thần bí nhân lợi hại giúp đệ phải ?


      Tần Li vừa cười vừa .


      - Ách... sai, đệ đích bái thần bí nhân làm sư, bất quá cho đệ với bất cứ ai...


      Tần Phàm nghe thấy lời giải thích của Tần Li, thế mới biết đây chỉ là suy đoán của nàng, vì vậy dứt khoát liền lời dối thiện chí.


      - Ân, tỷ tỷ cũng biết những cao nhân này đều là thích bạo lộ bản thân, nêu đây là cơ duyên của Tiểu Phàm đệ, đệ phải hảo hảo quý trọng mới được.


      Tần Li ra, sau đó ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Tần Phàm hỏi:


      - Đệ lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện, vị thần bí nhân kia cũng cùng chứ...


      - Đúng đúng đúng, trước giờ vẫn ở cùng ta, sư phụ ta thực lực cao cường, nhất định để cho ta có việc đâu, cho nên phụ thân và tỷ tỷ đại khái có thể yên tâm.


      Tần Phàm nghe xong, khỏi con mắt sáng ngời, vội vàng theo ý Tần Li luôn.


      - Tuy rằng như thế, nhưng thế giới bên ngoài thể so với trong nhà, đệ phải cận thận khắp nơi mới được.


      Tần Li thấy bộ dạng Tần Phàm thể chờ được, mắt trắng còn chút máu .


      - Ân, tỷ tỷ yên tâm, đệ chú ý mà.


      Tần Phàm thuận theo mà đáp, chẳng biết tại sao, ở trước mặt Tần Li luôn tự giác sắm vai nhân vật biết nghe .


      - Ha ha, lần này ý đồ tỷ tỷ đến chắc đệ cũng đoán được, là đại biểu gia tộc đến trao giải cho tiểu hùng niên trắc năm nay của chúng ta đấy!


      Tần Li thấy Tần Phàm lần này ra ngoài có người bảo hộ, cũng lo lắng nhiều nữa, chỉ đến chuyện ban thưởng niên trắc.


      - Hắc hắc, tin tưởng tỷ tỷ khiến đệ thất vọng đâu.


      Tần Phàm cười .


      - Đó là đương nhiên!


      Tần Li lộ ra tia vui vẻ đắc ý, sau đó nàng nổi lên lòng chơi đùa đột nhiên nhiên lớn tiến :


      - Song quan hầu Tần Phàm tiến lên nghe phong!


      - Có vi thần!


      Tần Phàm cũng có chút tiến lên làm ra bộ dạng nửa quỳ phối hợp với Tần Li.


      Tần Li thấy bộ dáng Tần Phàm như vậy, "Phốc phốc" cười cười, kinh diễm tuyệt luân như phù dung sớm nở tối tàn, theo đó cố nén cười tiếp tục lớn tiếng :


      - Song quan hầu Tần Phàm trong niên trắc Tần gia lần này đồng thời đoạt được đệ nhất tranh tài cấp võ đồ và cấp võ giả, trí dũng song toàn, người có thể địch! Đặc biệt ban thưởng kim nguyên trăm vạn, các loại Linh Dược giá trị trăm vạn, trữ vật giới chỉ cái, Địa cấp trung giai võ kỹ bản và tư cách tiến vào Tần gia tinh võ đường!


      - Đây, cho đệ! Tiền, dược liệuvà võ kỹ đều ở trong trữ vật giới chỉ này rồi.


      Tần Li duỗi bàn tay như ngọc trắng ra, lòng bàn tay là chiếc nhẫn màu vàng đất.


      - Tạ nữ vương bệ hạ ban thưởng!


      Tần Phàm cũng giả vờ giả vịt hành lễ , sau đó vươn tay ra cầm lấy cái nhẫn kia, nhưng khi nắm lấy cái nhẫn cũng lập tức thu tay lại, mà vụng trộm nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mắt chút, sau đó đột nhiên kéo bàn tay như ngọc trắng kia về phía ngực mình...


      Tần Li nhất thời đứng vững, lập tức sắc mặt ửng hồng nhào vào lồng ngực Tần Phàm.


      - Cái này ta cũng muốn


      Tần Phàm duỗi hai tay ra ôm láy Tần Li trong ngực, thanh hơi khàn khàn truyền đến, lập tức khiến Tần Li tiểu thư ở tộc vụ viện vốn vô cùng tỉnh táo giờ tim lại đập như hươu chạy, trở nên biết làm sao... Hết lần này tới lần khác lúc này Tần Phàm lại xích lõa, khí tức khác phái nhàn nhạt truyền đến, càng khiến cho nàng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.


      - Tiểu Phàm...


      Tần Li thoáng vùng vẫy hai cái, nhưng cuối cùng vẫn để cho Tần Phàm ôm chặt lấy.


      - Tỷ tỷ, đợi lần này đệ lịch lãm rèn luyện trở về, nhất định quang minh chính đại khôi phục hôn ước giữa chúng ta, tỷ chờ ta...


      Tần Phàm vuốt ve mái tóc đen nhánh của Tần Li, thâm tình .


      Tuy Tần Li thiên phú bất phàm, cỡ nào bình thường gặp nguy loạn đến cỡ nào, nhưng khi đối mặt với phần tình cảm này lại hết lần này tới lần khác trở nên hoang mang lo sợ, trong chốc lát mới đủ lực đẩy Tần Phàm ra, sau đó ngượng ngùng dịu dàng cười :


      - Đến lúc đó rồi sau, nhiệm vụ của tỷ hoàn thành, phải về tộc vụ viện rồi...


      xong, giống như chú thỏ con kinh hãi, nhanh như chớp chảy khỏi tiểu viện của Tần Phàm, lại bối rối đến nổi nhất thời quên phương pháp sử dụng trữ vật giới chỉ cho Tần Phàm.


      Nhìn thân ảnh Tần Li, Tần Phàm lộ ra vòng vui vẻ, sau đó tâm tình thoải mái quay người trở về phòng.


      - Chậc chậc, ao ước a, hai người các ngươi quấn quýt si mê như vậy, cũng sợ lão nhân gia ta nhìn xấu hổ tim đập sao.


      vào liền trông thấy Cổ Mặc phiêu phù ở đỉnh lô, bộ dáng như muốn ăn đòn cười .


      - Thôi ... Ai bảo ngươi nhìn lén chứ.


      Tần Phàm nhàn nhạt , sau đó liền để ý đến Cổ Mặc nữa, chỉ bắt đầu nghiên cứu trữ vật giới chỉ trong tay. Công cụ trữ vật như vậy, kiếp trước cũng chỉ nghe qua tồn tại trong ít môn phá cổ xưa, thể tưởng được giờ mình cũng có cái, nhưng bi kịch chính là, lại biết sử dụng như thế nào!


      - Lão đầu, cái trữ vật giới chỉ này sử dụng như thế nào?


      Nghiên cứu hồi cũng thể khám phá, Tần Phàm chỉ đành thỉnh giáo Cổ Mặc.


      Cổ Mặc khẽ vươn tay, chiếc nhẫn cách xa nhau hơn trượng xa liền bị dùng dẫn dắt thuật hấp vào trong tay, sau đó loay hoay hồi, khinh thường ném về cho Tần Phàm :


      - Trước tiên đưa võ khí vào mở ra, sau đó dùng thần thức tìm kiếm xem có thể thấy gian bên trong ! Bất quá cái nhẫn rách rưới này cũng cũng chỉ có gian lớn mười lập phương thôi, so với gian của đỉnh lô còn hơn rất nhiều!
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :