[Đam Mỹ - Xuyên Không] Ký sự làm giàu ở Khe Táo – Nam Hiệp Tiểu Triển

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 13 – Hụt




      Với quyết định của Giang Dật, chẳng ai có ý kiến gì.

      Trước khi khởi hành, Giang Dật lại thò đầu ra ngoài cửa xe dặn dò thêm Đại Sơn.

      - Lỡ như có gì phát sinh, chừng chắc là phải ở lại đêm ở huyện, ngày hôm sau mới về. Đệ bảo cả nhà đừng lo lắng, và cũng phải tìm.

      Đại Sơn vội vàng gật đầu. – Ca yên tâm.

      Vương Tiểu Ngũ thấy bọn họ bàn bạc cũng nhiều rồi, bèn kêu lên. – Hai vị gia chủ ngồi vững, chúng ta bắt đầu xuất phát.

      Roi ngựa vung lên, chú lừa cao lớn hí hơi dài, rồi rải bước chạy thẳng tiến.

      Đây là lần đầu tiên Giang Dật ngồi xe ngựa, chỗ nào cũng thấy hứng thú, mãi đến khi lên quan đạo ở trấn rồi, sắc mặt cậu mới điềm tĩnh trở lại. Vân Thư thầm quan sát cậu ấy, trong bụng vừa tò mò vừa buồn cười. Vương Tiểu Ngũ ngồi trước đánh xe cũng thở phào.

      Cậu ta dám bảo là, mấy ngày qua mình chưa nhận được cuốc xe nào. Từ lúc phụ thân qua đời công việc làm ăn này của cậu được truyền lại nhưng chẳng kiếm được xu nào. Khách lạ chê cậu mặt non choẹt nên dám ngồi xe, khách quen bị mấy lão trong bến xe cướp mất. Ngày trước phụ thân ốm nặng bọn họ còn nể mấy phần, giờ phụ thân rồi cũng coi như chẳng còn tình nghĩ gì mấy.

      Khó khăn lắm phải dậy sớm thức khuya nhận mấy chuyến xe xa, kiếm được mấy đồng còn đủ nộp tiền góp cho bến xe nữa. Thấy trước mắt công việc giữ nổi, nếu như hôm nay gặp bọn Giang Dật, chắc cậu bán lừa đổi nghề luôn quá.

      Cho nên, trong lòng cậu cảm kích Giang Dật khôn nguôi, kiềm lòng đặng bắt chuyện với cậu ấy.

      - Dám hỏi hai vị, hai vị ở trấn hay ở dưới thôn?

      Vân Thư hết sức cảnh giác, Giang Dật cũng định thần lại, hai người nhìn nhau sắc mặt nghiêm trọng tiếng nào.

      Tiểu Ngũ đợi mãi chẳng thấy trả lời, mới nghĩ ra chắc bọn họ hiểu lầm, vội vã bảo. – Hai vị đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn dặn là, nếu như ở trấn cũng được, còn như phải…

      Thực tế lúc hỏi cậu cũng biết họ chẳng phải người trấn, từ cậu theo ông Vương chạy ngược chạy xuôi, nếu như trấn có hai vị công tử tuấn như vầy, nhất định có ấn tượng.

      - Nếu như phải, sao nào? – Giang Dật muốn nghe xem đáp làm sao.

      - Nếu như hai vị ở trong thôn cần phải chạy lên trấn mướn xe đâu. – Tiểu Ngũ đợi hai người họ hỏi mà tiếp. – Thành ở phía Bắc, Trấn lại ở ngoài cùng phía Nam, mấy thôn của trấn Ngân Phường toàn ở phía Bắc, muốn huyện Quảng Xương mà ra trấn rồi mướn xe là quá xa rồi.

      Lúc này bạn Tô và bạn Giang mới ngớ người ra. Giang Dật chân ướt chân ráo hiểu cũng đúng. Vân Thư chạy chạy về bao nhiêu lần mà cũng kiểu đó, lại hề suy nghĩ gì.

      Biết Vương Tiểu Ngũ có ý tốt nhắc dùm, hai người cũng bớt căng thẳng. Vân Thư cười hỏi. – Tiểu ca có cách gì hay ?

      Vương Tiểu Ngũ chờ có nhiêu đó, vội . – Nhà ta ở Khe Hoa, về phía Bắc có Khe Táo, phía Tây thôn Khe Táo là quan đạo rồi. Khi trước có khách mướn xe cũng có dặn bến trước bảo ra quan đạo chờ. Có khách quen mình đến tận nhà rước.

      Đó là vị trước ấy phụ thân quá lương thiện, nên mới có nhiều khách đến thế. Nhà cậu ngày xưa cũng đủ ăn, chỉ là phụ thân ốm những ba năm, có sung túc như thế nào rồi cũng tiêu hết sạch.

      Hai người họ Tô, Giang cùng nghĩ. ‘Nhà bọn ta chính là ở Khe Táo đây’.

      Có điều hai người cũng dè chừng, nháy mắt nhau rồi đổi chủ đề.

      Vân Thư nhìn thân thiện nên cũng hứa. – Nếu như lần sau bọn ta còn mướn xe, Khe Hoa kiếm người. Người tên Vương Tiểu Ngũ đúng ? Bọn ta nhớ rồi.

      - Hay quá! Cảm ơn các vị giúp đỡ. – Vương Tiểu Ngũ cười toe toét, đánh xe cật lực hơn nữa.

      Dọc đường chuyện qua lại, cả quãng đường hơn tám mươi dặm gần cả sáu tiếng đồng hồ mới tới nơi. So với xe lừa mà như vậy là nhanh lắm rồi. Vương Tiểu Ngũ đánh xe giỏi, ngồi xe bị sóc, Giang Dật còn ngủ được chặp, tỉnh dậy tinh thần minh mẫn nhiều.

      từ sớm, nên đến huyện thành cũng vừa giữa trưa. Dọc đường họ ăn lương khô do Hạ Hà chuẩn bị, nên giờ hai người định làm xong việc rồi ăn. Cũng may Tiểu Ngũ có ý kiến gì, giờ cũng muốn gây ấn tượng tốt cho cả hai.

      Vân Thư kiếm quầy viết thư hộ, nghe ngóng xem nơi xử lý các vấn đề mua bán đất ở phủ là chỗ nào.

      Ai cũng là người đọc sách thánh hiền, cũng có quen biết nên người đó những cho cái địa chỉ ràng, mà còn bảo người coi sóc việc quản lý đất đai là Tôn chủ bạc.

      Vân Thư khách sáo cảm ơn xong, ba người lại tiếp tục vô trong huyện.

      Ngày xưa Vân Thư cũng có giao tế với bọn sai lệ, còn Giang Dật lặng lẽ xem lượt quang cảnh trước mắt. Huyện thành – thứ thường xuyên xuất phim ảnh hoành tráng như vậy. Ngược lại khác cũ kỹ. Sai dịch cũng uy vũ, còn bình thường hơn cả người bình thường. Cậu thất vọng ghê gớm.

      Giang Dật biết là, Quảng Xương là huyện nhưng trù phú như trấn Ngân Phường. Địa phận Quảng Xương nhiều núi ít ruộng, cũng có sản nghiệp gì đặc sắc, vì vậy cuộc sống của bách tính khá khó khăn.

      So với nó trấn Ngân Phương đúng là dị biệt. Trấn Ngân Phường năm về phía nam ngoài cùng của huyện Quảng Xương, là trong những chỗ đúc tiền được triều đình thiết lập. Luôn luôn có binh lính trấn thủ, nhiều vụ năm trong quản lý của huyện lý.

      Có thể là thu nhập của trấn Ngân Phường có thể sánh với mười lần nguồn thu của huyện Quảng Xương luôn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Dật có thể bán bánh táo, hài đầu hổ với giá trời mà vẫn lo ế.

      Vân Thư và quan sai chuyện xong, nhìn sắc mặt đoán được được gì. Giang Dật là người kín tiếng, Vương Tiểu Ngũ sốt ruột từ lâu. Thấy Vân Thư quay lại liền thở phù rồi hỏi . – Thế nào rồi? Thế nào? Được ?

      Vân Thư lắc đầu, buồn bã đáp. – Dật ca, ca trúng quá, hôm nay mình về nhà được rồi.

      Giang Dật gì, Tiểu Ngũ lo lắng. – Sao lại thế, mua đất là chuyện tốt mà. Hay là sai gia chịu báo?

      - phải do họ, chỉ là chúng ta đến đúng lúc. Chủ bạc Tôn hôm nay ra ngoài đo đất rồi, mới tất , chờ đến lúc về cũng trễ quá. Chắc ngày mai mới làm được.

      Tiểu Ngũ thất vọng thấy , như con gà rù đứng kế bên.

      Giang Dật nghĩ lát rồi . – Chúng ta ở lại đêm, nếu tiểu ca tin về trước, tiền xe ta vẫn trả đầy đủ.

      Vân Thư cũng gật đầu bảo. – Hôm nay là do huynh đệ bọn ta tính toán chu đáo, liên lụy đến người.

      Được hai người đối đãi quá sức tử tế, Tiểu Ngũ cảm thấy xấu hổ, xua tay:

      - Đừng là liên lụy gì cả, vừa rồi người tiền xe vẫn trả, ra là ta lời rồi.

      Vân Thư nghe cậu ta , bèn hỏi. – Vậy tiểu ca định về trước?

      Tiểu Ngũ nghĩ chốc. – Dù sao ở nhà cũng chẳng có việc gì, mình ta lo được là cả nhà chả lo đói. Thôi đợi hai vị ngày cũng được.

      Cha cậu từng , với những người khách làm ảnh hưởng lợi ích của mình, mình càng được để ảnh hưởng tới họ. Cuối cùng mình mới là người thua thiệt. Vương Tiểu Ngũ tuy hiểu lắm đạo lý về nó, nhưng kiên định tin rằng phụ thân mình sai.

      Biết cậu ta ở lại, Giang Dật và Vân Thư cũng mừng, biết mình biết ta cũng dễ hơn là kiếm người mới.

      Sau đó, hai phe lại nảy sinh mâu thuẫn về chỗ ở.

      Ý của Tiểu Ngũ là kiếm bờ tường nào che gió ngủ tạm đêm là được, trước đây cũng gặp tình huống tương tự và cũng làm vậy. Đâu ai giàu có đâu, vậy cũng sao. Vân Thư cũng nghĩ, tuy là cũng ên tốn tiền ở quán trọ, giờ cậu đâu phải là đích thiếu gia tiền tiêu dùng mỗi tháng hai trăm lạng nữa. Cậu quá mà. Nhưng cậu cũng muốn Giang Dật chịu khổ. Nhất thời biết làm thế nào.

      Giang Dật nhớ lại lúc bé bà ngoại có kể, hồi trẻ bà và ông ngoại ra tỉnh làm ăn. Buổi tối tiếc tiền ở khách sạn, hai người bèn ngủ trộm ở dưới cầu bên bờ sông. Bọn họ ngủ dưới gầm cầu, ở tàu lửa cọc cạch cọc cạch chạy ngang đến nằm mơ cũng toàn nghe tiếng tàu lửa. Lúc ấy Giang Dật nghe thấy thú vị, nhưng giờ nghĩ lại đau lòng.

      Cậu thở dài, . – Cứ ở quán trọ vậy. Mọi người đừng gấp, nghe ta . Tình hình hôm nay như thế nào mọi người cũng nhìn thấy rồi. Ngày mai chúng ta lên huyện ngự còn biết phải tốn bao nhiêu công sức. Nếu nghỉ ngơi đàng hoàng, nhìn cho ra dáng chút làm sao được?

      xonh tràng, hai người kia cũng động lòng, Giang Dật tiếp. – Huống hồ Vân Thư và ta đều phải là kiện tráng, ngủ đêm trúng gió bị bệnh, hai người nghĩ xem tiền khám bệnh tiền mua thuốc có thể ngủ được bao nhiêu đêm trong quán trọ?

      Tài ăn của Giang Dật khiến Vân Thư vừa kinh ngạc vừa thán phục. – Được rồi, ca vậy, ngủ trong nhà mà ngủ ngoài đường là vừa tốn tiền vừa làm hỏng việc, ai mà dám nữa?

      Tiểu Ngũ mặc dù nghĩ thế, nhưng cũng dũng cảm bảo. – Hay là hai vị , mình ta ngủ trong xe cũng được. Suốt ngày đánh xe ta xem nó là nhà mất rồi.

      Mãi đến lúc này hai người Giang Dật mới chính thức kết nạp Tiểu Ngũ. Trong lúc đánh xe ăn uống do khách bao, cả tiền cỏ cho lừa, tiền gửi xe. Nếu ở lữ quán đâu chỉ tiền cho ba bọn họ. Tiểu Ngũ thành tâm tiết kiệm tiền giúp họ mà.

      Vân Thư nhìn cái mặt buồn rầu của cậu ta mà phì cười. – Được rồi, bọn ta cắt tiền xe của người đâu.

      Tiểu Ngũ chu mỏ, liếc Giang Dật cái. – Người ta thường bảo những người ít , ra mới quả sai. Hôm nay ta gặp rồi đây.

      Vân Thư thân mật xoa đầu. – Người còn dám đặt điều cho khách nữa chứ.

      Tiểu Ngũ ôm đầu cười hì hì. niềm vui tận đáy lòng. Từ lúc cha mất, cậu chưa bao giờ nở nụ cười.

      Đột nhiên cậu thông minh ra và nghĩ, cho dù bọn họ có xù tiền nữa, cũng được !!!

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :