[Đam Mỹ - Xuyên Không] Ký sự làm giàu ở Khe Táo – Nam Hiệp Tiểu Triển

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 8 – ra trấn





      Giang Dật nghe ngóng kĩ càng, trấn Ngân Phường vì chuyên nghề đúc tiền nên luôn có quân đội trấn thủ, trị an khá tốt, chợ búa và phường nghề chia ra ràng, bố cục hợp lý. Cậu xác định mục tiêu : khu dân cư phía bắc thành. Nơi đó cách làng đúc khá xa, sợ có người kiếm chuyện, và cũng là nơi nhà giàu sinh sống, có vài sạp hàng rải rác, mình có bày bán ở đó cũng quá gây chú ý, lo bị người ta hỏi tới hỏi lui.

      Thôn Khe Táo có lẽ là thôn làng cách xa trấn Ngân Phường nhất, bộ còn khó khăn huống hồ là đẩy xe đẩy. được nửa đường mà lưng Đại Sơn ướt nhẹp. Giang Dật nhiều lần muốn đổi người mà Đại Sơn cứ lấy lý do cậu được khỏe để từ chối. Có điều cậu cũng rảnh rang đâu, vừa vừa hái rau dại, những loại cây cậu biết dọc đường đều nhổ sạch trơn. Đại Sơn thấy Giang Dật mệt vật vã ra mới khuyên nhủ. – Nghỉ nghỉ Dật ca, đừng hái cỏ đường nữa, đường này có ai đâu mà sợ hết.

      Giang Dật phì cười. – Đệ thấy ai nhổ cỏ giống ta chưa?

      - Hông lẽ hái rau? – Đại Sơn lầm bầm, xong bất giác gào lên. – Dật ca, tất cả đống này là rau hả? – Giống như … rau sam vậy.

      Giang Dật gật đầu, nhưng mà hơi kỳ lạ. – Sao ai hái ta? – lẽ ai biết.

      Đại Sơn vuốt mồ hôi. – Đây là đường chỉ dành cho thợ săn, người dân toàn quan đạo thôi, dễ hơn.

      Chẳng trách rau cả đống ai hái, xem ra chắc sắp tới phải sợ có rau ăn rồi. Lòng Giang Dật vui vẻ kỳ lạ.

      Đường dù gần hơn nhưng phải trèo đèo vượt dốc, gập ghềnh khó rất nhiều. Đến được trấn cả người Đại Sơn đều ướt đẫm, nụ cười môi của cậu ta tươi roi rói.

      - Đến rồi, Dật ca ơi!

      Giang Dật hơi kích động chút, đây đúng là thành trấn thời cổ đại thứ thiệt. Lần trước khám bệnh vội vã quá, cậu chưa kịp thưởng ngoạn. Con đường đất thẳng tắp và hai bên sạch gọn gàng, những dãy tường gạch xanh cao lớn phân chia các con đường ngang dọc. Bên dưới chân tường là quán trà nhắn tinh tươm, nồi tào phớ nóng hổi phả hương thơm, đến cả các phu khuân vác đôn hậu cũng có chút tiền ghé lại ăn bát.

      - Hai vị tiểu ca, ăn bát tào phớ ? – Chủ quán là lão hán hơn năm mươi tuổi, đón tiếp khách nhiệt tình chu đáo.

      Giang Dật liếc qua lượt, phát ông ấy chỉ bán tào phớ, bán bánh hay mì, cũng xung đột với mình, nên ghé vào . – Ông ơi ông, cháu nhờ bóng ông lớn tý nhé?

      Lão hán nghe xong khá bất ngờ, nhìn theo hướng cái xe đẩy của cậu.

      Giang Dật mở khăn phủ mấy cái thúng ra, giải thích. – Ông đừng lo lắng, tụi cháu bán điểm tâm, ráp quán bên cạnh ông vừa đẹp.

      Lão hán thở phào cái, giọng hết sức niềm nở. – Vậy tốt quá.

      Trong lúc Giang Dật và ông lão trò chuyện, Đại Sơn xếp xe ngay ngắn, bê cái bàn bát tiên từ xe xuống, phủ khăn trải bàn lên rồi xếp ra mấy cái đĩa sứ đẹp đẽ. đĩa là những miếng bánh táo thơm ngon phưng phức.

      Mấy cái này Giang Dật đều dặn trước cả rồi, đĩa sứ cũng là cậu tuyển chọn kỹ lưỡng trong bếp ra, cái nào là tầm thường. Mới đầu cả nhà còn sợ đống đồ dễ vỡ này khiến mọi thứ quá nặng, nhưng Giang Dật tin rằng, muốn bán đồ ăn cao cấp mẫu mã cũng là vấn đề.

      loạt hàng động của Đại Sơn làm ông lão trố mắt ra nhìn, mấy người đường cũng vây lại xem.

      - Tiểu ca, cái này bán như thế nào đấy? – Có người ngăn nổi tò mò sáp lại gần hỏi thử.

      - Bánh táo, làm bằng táo nghiền với mật ong, dì nếm thử ?

      - Mắc lắm đúng ? – Lại có người hỏi.

      Giang Dật mỉm cười , nhưng người ta hiểu ngay ý cậu. phải Giang Dật cố ý giá, mà do cậu chắc chắn là người này mua. Nếu như giá ra, để bạn ấy qua chỗ khác tuyên truyền, chắc là biết bao nhiêu khách hàng sợ bỏ chạy.

      Giang Dật lấy ra miếng bánh táo từ trong thúng đưa cho ông lão. – Cháu mời bác nếm thử.

      Lão hán vội vàng xua tay. – được đâu. được đâu. Đồ để bán mà…

      Giang Dật kiên quyết nhét vào tay ông lão, lão hán đưa bàn tay gầy guộc nhàng đón lấy, gân cả cổ lên bảo. – Trời ơi, già từng này tuổi mà chưa được ăn món điểm tâm nào tinh xảo như vậy. Tuyệt !

      Ông già vừa xong, bẻ ra mẩu bỏ vào miệng nhai, khuôn mặt ông bỗng rạng rỡ như đóa hoa, khen ngừng. – Ah…. Thơm! Ngon! Ngon quá là ngon! Chẳng trách nào gọi là bánh táo. Hương bánh táo thơm ngát cả miệng thế này… Mùa này táo đâu có rẻ đâu hả?

      Giang Dật đáp. – Nhà cháu để dành đó ông.

      Lúc ấy, tiểu nương chừng mười lăm mười sáu tuổi xách làn ngang, nghe tiếng ông lão nên dừng bước. – Tiểu ca bán cái gì vậy?

      - Bánh táo đỏ, có bỏ thêm táo nghiền và mật ong, thơm ngon vô cùng. – Giang Dật mỉm cười giải thích.

      Có lẽ là do thần thái tuấn của cậu, hoặc do nụ cười mê hoặc cũng nên, bé hơi đỏ mặt.

      - Bán như thế nào ạ? – Giọng dịu dàng hơn tý.

      - Hai mươi tiền.

      - cân?

      - miếng.

      nương tròn xoe đôi mắt, miếng bánh trong họng ông lão chưa kịp nuốt xuống, mém tý nữa là nghẹn. Ngay cả Đại Sơn cũng đứng ngồi yên kéo áo Giang Dật. Sở dĩ báo giá như vậy cậu cũng phải suy nghĩ dữ dội lắm.

      Mặc dù vậy giá triều Minh, nhưng cậu nhớ lần trước ở lớp học tự chọn giáo sư có triều Minh hoàng đế khích lệ nông dân trồng táo, cân táo đỏ loại bằng giá cả ba đến năm cân thịt lợn. Huống hồ cậu có hỏi qua Vân Thư, tiệm điểm tâm ở kinh thành, miếng bánh ngon giá trăm tiền miếng cũng có nữa là.

      nương tức cười bảo. – Vốn tưởng tiểu ca đây là người thà, ngờ lại hét giá trời như vậy.

      Giang Dật cũng cười. Nhưng khác với nụ cười mỉa mai của bé, cậu cười hết sức chân thành, khiến người ta thể nào có ác cảm được. – Nhìn là biết nương là người sành ăn, nội chỗ táo nghiền trong bánh này hề rẻ rồi, huống hồ là mật ong. Đó là do người huynh đệ của ta lên núi tìm về, có tiền cũng mua được.

      - Núi nào mới được? – bé bán tín bán nghi.

      - Núi Xà Lĩnh ở phía bắc. – Giang Dật trả lời đường hoàng.

      Lúc này ông lão sau khi ăn miếng bánh giá trời xong mới hoàn hồn trở lại, vội vã đỡ lời thay. – Bên Xà Lĩnh lão già có rồi, núi toàn là táo chua, ong đất nhiều lắm, mật ong là thứ hiếm có, nghe đâu núi còn có gấu nữa.

      Tiểu nương cũng biết ông lão này, mỗi ngày ông đều dọn quán bán tào phớ, chắc chắn đồng lõa với Giang Dật để lừa tiền. Giang Dật thấy bé chăm chăm giữ lấy cái làn trúc, nghe tiếng ‘cục cục’ trong ấy phát ra, bèn nghĩ tới chuyện. – Bánh táo đỏ rất thích hợp với phụ nữ dùng, bổ khí huyết, an thai và khai vị.

      nương đỏ mặt, mắng câu. – Trông cậu cũng là người đọc sách lễ nghĩa, sao ra mấy cái ấy mà biết xấu hổ chứ. – vậy thôi, nhưng nương động lòng ít.

      bé tên là Hương Chi, là đại a hoàn của thiếu phu nhân quan Trấn thú, cũng là nha đầu bầu bạn bên cạnh thiếu phu nhân từ bên nhà mẹ. Giờ khó khăn lắm thiếu phu nhân mới có thai, nhưng bị khó ăn chưa gì gầy nhiều. Thiếu gia nhà Trấn thú những thông cảm cho vợ mình có thai khổ sở, ngược lại còn trách ác tâm với thai nhi, dần dà tình cảm nhạt phai.

      Nếu như báo táo này có thể bổ sung khí huyết và giúp ngon miệng, cứu được mạng người luôn ấy chứ.

      - nương có thể nếm thử. – Giang Dật dùng cây tăm trúc sạch cắm miếng bánh ra, đặt vào trong đĩa sứ tinh xảo.

      Hương Chi khách sáo, cắm tăm trúc ăn miếng. Mùi thơm ngọt đánh bật ngờ vực sau cùng của bé. – Được, lấy cho ta bốn miếng.

      - Bốn miếng?

      Hương Chi cắn răng. – Sáu miếng! – xong lấy miếng bạc vụn trong túi tiền ra đặt lên bàn. – cần trả tiền thừa.

      Tiền đưa tận tay ai mà muốn từ chối? Nhưng Giang Dật vẫn lấy thêm trong thúng ra hai miếng to hơn và nóng hơn gói lại cho bé.

      Hương Chi liếc qua cậu dùng lá chuối gói bánh, sắc mặt mới đỡ hơn. – Cũng cầu kỳ quá đó.

      - nương chậm thôi.

      - Hứ! – Hương Chi xoay người chậm rãi bước , rồi ngoái đầu. – Chờ thiếu phu nhân của ta nếm thử, nếu mà ngon kiếm người tính sổ!

      Giang Dật chỉ cười cười.

      Đến khi bóng Hương Chi xa rồi, Đại Sơn mới bày tỏ mừng rỡ. – Bán được rồi kìa? Hai mươi tiền miếng? Chưa gì mà kiếm được đồng bạc rồi!!!

      Lão hán giơ ngón cái ra. – Tiểu ca quả nhiên lợi hại! – xong còn xấu hổ chà hai bàn tay, sờ miếng bánh gói kỹ giấu trong ngực áo. – Đắt như vậy, lão ta…

      Đại Sơn cắt lời ông. – Ông lão cứ cầm ạ, Dật ca nhà cháu tốt bụng lắm.

      Lão hán gật đầu lia lịa. – Lão hán họ Lưu, ngày nào cũng bán tào phớ ở đây, nếu ngày mai tiểu ca đến nữa ta giành chỗ này cho cháu. dám gì, nhưng tiền tào phớ cho hai em cháu, lão bao!

      Giang Dật cũng chối từ. – Vậy cháu cảm ơn ông!

      - Cảm ơn cái gì, chén tào phớ có tiền, miếng bánh điểm tâm của tiểu ca cân thịt heo rồi!

      Mặt Đại Sơn sáng bừng. – ạ? – Hết nhìn ông lão rồi nhìn Giang Dật. – Dật ca à…

      - Lúc về mình mua hai cân.

      Kỳ thực Đại Sơn nghĩ đến Tiểu Bảo và Mai Tử cơ, nhưng cũng có gì khác đâu, Dật ca nhất định mua đủ cho cả nhà ăn mà. Lão hán nhìn hai huynh đệ, ánh mắt từ ái và thương cảm, quay lưng múc hai chén tào phớ. – Lại đây, lại đây, đừng chuyện nữa, ăn chén tào phớ nóng nào.

      Giang Dật liếc thấy khóe mắt ông lão đỏ hoe, biết do khói hay do cái gì.

      Tiếp theo đó, lục tục hết nha đầu rồi người hầu của các đại viện bá hộ khác đến, có người tò mò cũng có người do mùi thơm hấp dẫn, ít nhiều cũng bán được hai ba miếng. Hết cả ngày, kiếm được gần quan tiền (=1000 tiền = 10 đồng bạc). Cộng thêm mẩu bạc vụn mới đầu nữa, là được hai lạng bạc.

      - Ôi trời ơi! Ôi trời ơi! – Lão Lưu vừa dọn quán vừa cảm thán. – Đến bổng lộc năm của Huyện Thái gia kế bên đây cũng có hai chục lạng bạc thôi. Tiểu ca ngày kiếm được chừng này…. Thiệt tình là ghê gớm lắm nha!


      Giang Dật thầm than trong bụng, số tiến này còn cách xa mục tiêu của cậu cả mười vạn tám ngàn dặm cơ.
      heavydizzycỏ28 thích bài này.

    2. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 9 – Nguyên nhân




      Trời tối sương đầy hơi lạnh trong rừng bốc lên mãnh liệt. Giang Dật ôm hai cánh tay run lẩy bẩy, gạt hết da gà rơi cả rổ. Đại Sơn cười khoái trá. Giang Dật thắc mắc. – Đệ cười gì thế?

      - Trưởng tỷ đúng ơi là đúng.

      - gì cơ?

      - Trưởng tỷ bảo ca nhất định biết đường mặc thêm áo, nên bảo đệ đem thêm chiếc. – Đại Sơn xong, dừng xe đẩy cẩn thận bên đường rồi lấy trong túi vải mang theo người ra chiếc áo còn khá mới.

      - Hạ Hà có lòng. – Giang Dật khoác lên lớp áo dày, trong lòng cảm giác ấm áp hơn hẳn.

      Tình em như chân với tay cũng đến thế là cùng. Như Đại Sơn lúc nào cũng săn sóc, như Hạ Hà chu đáo giúp đỡ, như ỷ lại của Tiểu Bảo. Có khoảnh khắc nào đó, Giang Dật thậm chí rất thèm khát ấm áp tình cảm này. Nhưng, chỉ là… nhất thời.

      Mặc thêm áo có khác, ngay lập tức có công hiệu. Chiếc áo sắc trăng bạc hết sức phù hợp với dung nhan răng trắng môi hồng của cậu ấy, vạt áo dài phủ đằng trước nhưng ảnh hưởng lại tý nào. Giang Dật mân mê lớp vải trơn, thầm nghĩ trong bụng.

      - Áo này chất liệu tốt quá, nhà mình có còn loại vải này nhiều ?

      - Nhiều, hồi mới đầu lúc nhà bị niêm phong những thứ đáng tiền vàng bạc được đem ra ngoài, nhưng quần áo . Mấy huynh đệ muội muội và các dì gom lại cũng mấy rương quần áo. Bây giờ ngoài nhị ca học phải lấy vài ba chiếc mặc còn lại chẳng ai mặc nữa.

      Trong óc Giang Dật nảy ra ý, nếu như thực được mà – cũng là mánh kiếm tiền.


      Hai huynh đệ vừa vừa chuyện, bất giác về đến thôn lúc nào hay.
      Vừa đặt chân lên con đường đất vào thôn, từ xa nhìn những chiếc đèn lồng vàng vọt, ánh lửa yếu ớt run rẩy trước gió đêm lạnh buốt, nhưng sưởi ấm tận tâm can.

      - Tam… ca, và… cả Dật ca!!! Về… rồi!!!

      Tiểu Bảo lót nhót chạy ra, nhào vào lòng Giang Dật, sau lưng là Hạ Hà, Mai Tử và cả Vân Thư, ai cũng nóng lòng.

      - Sao về trễ quá vậy? – Hạ Hà ngắm nghía hai người, thấy đều ổn thỏa mới an tâm.

      - Chập tối thời tiết mát mẻ, quá chừng người ra mua, ta nhất thời tham lam nên muốn bán hết rồi mới về, ngờ lại trễ như vậy. – Giang Dật kiên nhẫn đáp.

      - Bán hết rồi? Bán hết cả rồi ạ? – Mai Tư kinh ngạc hỏi dồn.

      Đại Sơn gật đầu lia lịa. – Bán chắc cũng được hai lạng bạc đó!

      Hạ Hà hít hơi sau, đến cả Vân Thư cũng ngạc nhiên kém. Hết phần kinh ngạc rồi khỏi buồn bã. Ngày xưa huynh đệ họ Tô có bao giờ thấp thỏm yên vì chuyện tiền bạc đâu chứ? Hai lạng bạc, chẳng qua chỉ bằng giá cuộn giấy Tuyên Thành.

      *giấy Tuyên Thành*
      [​IMG]

      .
      .

      Tiểu Bảo có khái niệm tiền bạc lắm, cậu bé ngây thơ hỏi. – Hai lạng.. nhiều lắm ư? Có thể… ăn no bụng ca?

      - Chắc chắn là no. Xem nè, Dật ca còn mua thịt nữa! – Đại Sơn huơ huơ miếng thịt bự trong tay.

      Làm cậu bé trầm trồ, hết nhìn Giang Dật xong quay ra nhìn miếng thịt. Muốn ôm Dật ca mà cũng muốn ẵm miếng thịt nữa, khó khăn quá kìa. Giang Dật hiểu ý cậu bé bảo. – Mau bưng dùm Tam ca của đệ kìa, cậu ta đẩy xe cả ngày trời, mệt chết được ấy!

      - Dạ! – Thế là Tiểu Bảo lót tót bê thịt.

      - Cũng đừng mừng vội, mặc dù bán được ít tiền, nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu đâu, mua hết cả rồi. – Giang Dật chỉ đống gạo mì v.v. xe đẩy. – Dù vậy nhưng còn nhiều thứ vẫn chưa mua đủ nữa.

      Ví dụ như giấy vệ sinh thể nào thiếu được, rồi ví dụ như định mua cái kéo cho Hạ Hà.

      Thế nhưng kết cục vẫn khiến cả nhà vui mừng. Mấy tỷ đệ dắt tay nhau về nhà, Vân Thư mới lui lại phía sau bắt chuyện với Giang Dật.

      - Ca bán mắc chừng nào vậy?

      - Hai mươi tiền.

      Vân Thư tính nhẩm nhưng vẫn thấy đúng lắm.

      - miếng! – Giang Dật chậm rãi bổ sung.

      Vân Thư phì cười, giơ ngón cái khen ngợi.

      Yên lặng hồi, Vân Thư mới thầm… - Ca… khác trước quá.

      Giang Dật đáp. – Ai mà thay đổi.

      .

      .

      .

      Những ngày tháng bận rộn qua nhanh, bất giác mà Giang Dật xuyên được mười ngày rồi. Bánh táo cũng bán liên tục được năm ngày. Dù đến sớm hay đến trễ, lão Lưu lúc nào cũng giành chỗ sẵn cho hai cậu. Giang Dật lúc cho ông miếng bánh, lúc nhét vào tay mấy bó rau dại, phải là bán chác gì mà để thắt chặt tình cảm.

      Chỗ bán cố định rồi đương nhiên có khách hàng cố định, vài khuôn mặt thân quen đó ngày nào cũng xuất đúng giờ. Nhất là đại a hoàn Hương Chi mới sáng sớm đến mua sáu miếng.

      Thái độ của bé với Giang Dật khả quan hơn trước nhiều, dù là vì bánh táo hay vì gì khác. Có thế nào thiếu phu nhân nhà ấy cũng ăn uống trở lại. Mấy ngày nay sắc mặt đỡ hơn nhiều. Hương Chi ghi nhận phần công lao này cho Giang Dật.

      Đến bây giờ cậu cũng quen với việc ngủ sớm dậy sớm, như lúc đầu bữa nào cũng ngáp ngắn ngáp dài, toàn thân ê ẩm.

      Ngày hôm đó, sáng thức dậy theo quán tính cậu vào bếp, nhìn thấy bếp củi lạnh tanh mới nhớ hôm qua nhà hết táo đỏ. Hôm nay phải làm bánh nữa. Hạ Hà còn dậy sớm hơn cậu, lúc này ngồi thần người bên bếp lửa, cậu bước vào lúc nào hay.

      Giang Dật nhìn hồi thấy Hạ Hà cầm trong tay cục xanh xanh bông bông, hình như là búi chỉ. Mới ho khẽ tiếng. – Chào buổi sáng…

      Hạ Hà định thần lại, thụt tay đứng ra góc. Cậu giật mình, mới nhớ đây là thời cổ đại, nam nữ thụ thụ bất thân.

      - Ta xin lỗi. – Cậu vội .

      Hạ Hà cúi đầu , lặng lẽ lấy cái ghế đưa cho Giang Dật. Để khỏi ngượng ngập, cậu mở lời. – Tay muội cầm là chỉ thêu phải ?

      - Dạ. – Tay Hạ Hà nắm chặt lại.

      Giang Dật cảm thấy bé có gì đó ổn nên hỏi. – Muội sao vậy?

      Hạ Hà cắn môi im lặng lúc mới . – Bây giờ nhà mình mới kiếm được chút tiền, nhưng chuyện bán bánh táo lại phải gác lại rồi. Hồi trước muội còn bán đồ thêu, bây giờ bên nhà dì….

      Giang Dật mỉm cười an ủi. – Những việc đó phải là chuyện muội phải lo lắng, nhà mình toàn đàn ông con trai, làm sao mà đói được?

      Ngữ điệu bình thản của cậu khiến tâm trạng Hạ Hà tốt hơn khá nhiều. – Cũng nhờ ca hết, nếu đói rồi. Giang bá phụ chịu cưu mang bọn muội cũng rủi ro mà. Nếu chúng muội cũng liên lụy đến ca…

      - Muội gì vậy, quan hệ của hai nhà chúng ta… - Giang Dật cố ý nửa để Hạ Hà tiếp lời.

      bé quả nhiên bảo, vừa vừa thởi dài. - Ngày xưa phụ thân và thúc phụ có nhiều bằng hữu tốt là thế, trong phủ tiệc lớn tiệc suốt ngày, giờ nhà xảy ra cớ . Giúp người lúc hoạn nạn, chỉ có mình Giang bá phụ.


      Trong óc Giang Dật suy nghĩ nhanh, chắc ‘Giang bá phụ’ mà Hạ Hà là phụ thân của thân xác này chứ ai. Tới đây lâu ngày vậy mà chưa được gặp, thậm chí con trai mình bệnh suýt chết cũng thấy xuất . Hay là… qua đời?

      .
      .
      .
      heavydizzycỏ28 thích bài này.

    3. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 10 – Hài đầu hổ



      Giang Dật thăm dò . – Gia cảnh nhà muội cụ thể ra sao, gia phụ chưa từng cho ta biết.
      Hạ Hà thắc mắc nhìn cậu cái, trong bụng Giang Dật ngừng lo lắng, định làm sao để khỏi lộ chuyện hoặc là huỵch tẹt ra cho rồi.
      Nhưng Hạ Hà hề hoài nghi mà cười. – Lúc bọn muội mới về đây cakhông hề quan tâm, chỉ biết đọc sách. ngờ hết bệnh rồi lại nảy sinh ra cái tính tò mò. Muội thấy ca ca như vầy tốt hơn xưa nhiều.
      Cậu mỉm cười, trong lòng thầm thở phào. Tiếp theo đó Hạ Hà trình bày giản lược những biến cố nhà họ Tô gặp phải.


      Hóa ra, Tô gia vốn là vọng tộc ở Úy Châu. Bốn người huynh đệ phụ thân Hạ Hà ai cũng giỏi giang, tuổi trẻ tài cao phò vua giúp nước, vinh quang tột bậc. Ngờ đâu họa từ trời rơi xuống, hoàng thượng chủ trương diệt Phiên,người đầu tiên làphếChu Vương Châulàm thường dân. Đại Vương Châu Quế bị giam lỏng trong Đại Đồng phủ.Hạ ngụcTềVương Châu Phùtrongkinhthành, kế đó Tương Vương Châu Bách cũng chịu nhục tự thiêu mà chết.

      Phụ thân của Hạ Hà và Tam thúc đều là mộ nhân dưới trướng Châu Bách. Cái chết của Châu Bách làm triều đình và Kiến Văn đế mất mặt.Nênlà Tô phụ và huynh đệ đều bị Kiến Văn đế xử trảm ngay tại chỗ do giận cá chém thớt.Cũng may tiểu thúc nhất Tô Bạch Lytừ ở bên cạnh Kiến Văn đế hầu hạ, bị ban tội chết, nhưng vì phản đối diệt Phiênmà bị giam ở đại lao Thương Châu.


      Đến nay khí thế Kiến Văn đế hừng hực, Yến Vương ChâuLệl ại nhen nhóm phục hận, chiến gần nổ ra.
      .
      .
      .
      Hạ Hà vì kế sinh nhai lo lắng,Giang Dật còn lo hơn.

      Cuối xuân đầu hạ, thời điểm thực kỹ thuật lai ghép cho cây táo vẫn chưa quá muộn. Cậu phải kiếm đủ tiền để mua núi!!! Giang Dật tính toán hết rồi, cả hai quả núi cậu đều phải mua.
      Vân Thư luyện chữ xong bước ra nhìn thấy Giang Dật đứng dưới gốc táo trầm tư suy nghĩ, hàng lông mày nhíu lại, bất giác mỉm cười. – Ca làm sao vậy?

      Cậu đứng bên giếng nước, chiếc áo màu trăng bạc dường như nhuốm màu rang chiều, quân tử như ngọc, cũng chỉ thế là cùng. Có điều Giang Dật chú tâm đến người, mà là quần áo.

      Cậu chợt nhớ lại ý nghĩ khi trước.
      -Hạ Hà!
      -Dạ! – Hạ Hà vén rèm cười hì hì bước ra.
      Mặt cậu mừng vui thấy . – Có phải là muội sợ có việc gì làm đúng ? Ta có ý này.
      Hạ Hà mừng ra mặt. – Muội làm được ạ?
      -Chỉ có muội mới làm được, muội xem…

      Hai người chụm đầu lại dưới gốc cây, vừa vừa huơ tay, thấy Hạ Hà còn hiểu lắm, Giang Dật mới bẻ nhánh cây vẽ xuống đất. Có điều tay nghề sơ đẳng qua nên càng vẽ càng ghê.

      Cuối cùng Vân Thư nhìn nổi nữa, mới lấy giấy bút trong phòng ra đặt lên chiếc bàn đá bảo. – Ca dùng cái này xem!
      -Đa tạ! – Cậu cầm bút và đơ người ra. Nhìn ngòn bút mềm xèo và ướt mực, biết vẽ làm sao luôn.
      Hạ Hà hiểu. – Sao vậy ca?
      Giang Dật nhét bút vào tay Vân Thư. – Ta , còn đệ vẽ.
      Vân Thư nhướng mày. -Vẽ gì ạ?
      -Đầu con hổ … dễ thương tý, kiểu trẻ con ấy.

      Vân Thư cúi đầu suy nghĩ hồi, nhấc bút vẽ ra cái đầu hổ tròn vo, cái tai ba góc, cái mũi củ tỏi, bộ râu dài và đôi mắt sáng linh động phụ họa, bề ngoài bá khí nhưng kém phần đáng .
      Giang Dật vô cùng thán phục. Vân Thư vẫn hết sức khiêm tốn. – Lần đầu vẽ, có phải là, chưa đủ … dễ thương?

      Giang Dật nhìn sang Hạ Hà. – Muội chắc là đệ ấy chưa từng nhìn thấy hài đầu hổ?
      Hạ Hà gật đầu. – Hài đầu hổ? Chưa bao giờ thấy, dù ở kinh thành cũng chưa thấy ai mang cả ạ.
      -Hay quá. – Giang Dật vui mừng. – Tốt hơn ta nghĩ nhiều.
      Vân Thư bảo. – Giang huynh tài tìnhđược đức hoàng khen ngợi, giờ đệ đây nhờ chút tài năng mà được người khen, đáng xấu hổ mà.

      Giang Dật xấu hổ lảng sang vấn đề khác. – Nó trông như vậy đó, thêu xong mình gắn lên phía trước đôi hài của trẻ con, muội thấy được ?
      Hạ Hà lo lắng . – Nhìn khó lắm, nhưng nếu muội làm được người khác cũng làm được phải ?

      đến đây, thực Giang Dật sợ người ta học lỏm. Giày thời cổ đại đa số lấy gỗ làm đế, người có tiền dùng vỏ chăn, da thuộc hay tơ điều làm da, nhà nghèo chọn đại giày cỏ bện lại là xong. Nhưng hài đầu hổ khác. Phải chằm từng lớp đế nạp thành “đế ngàn lớp”. Nội kỹ nghệ chằm đế giày thôi, cho dù có xé tan đế giày cũng chưa chắc gì học được. Nếu lúc bé nhờ giúp đỡ bà ngoại, chắc Giang Dật cũng biết được mánh này.

      Kỳ thực hài đầu hổ xuất ở trong dân gian từ xưa rồi, chỉ là dáng hài xấu xí và vải cũng thô nữa.

      Sau khi Giang Dật và Hạ Hà bàn bạc chỉnh sửa qua với nhau rồi, đôi hài thành phẩm vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ, rất phù hợp với các đại hộ quyền quý.

      -Được đó? – Dù cả nhà ai cũng khen hết lời, nhưng Hạ Hà vẫn tự tin với tay nghề của mình lắm.

      -Ngày mai thử xem sao. – Thực tế trong bụng Giang Dật cũng do dự mấy phần, phải lo sản phẩm tốt mà vì quá tốt – vừa tốn thời gian vừa tốn vải, nên giá cả khó mà định ra được.

      Từ chằm đế hài, cắt mẫu, nạp đế, đến thêu hình, chà râu hổ, làm mặt hổ mất cả hai ngày trời. Hạ Hà và Mai Tử phải làm thêm buổi đêm mới kịp đủ vừa tròn mười đôi.
      [​IMG]
      Giang Dật tính toán sơ bộ, cái áo lót cũ của Tiểu Bảo có thể cắt ra được vải cho ba đôi hài, những chiếc áo hoa hòe của các dì xanh xanh đỏ đỏ lớn hơn, cắt được gấp đôi. Chằm đế có thể dùng vải thô, nhưng cần phải có bột mỳ để dán lại, nhà thường dân đâu có đủ điều kiện chỉn chu như vậy.

      Huống hồ, những chiếc áo này vải cực kỳ tốt, kiểu dáng cũng thời trang ở kinh thành nữa, cho dù có đem cầm cũng được ít tiền đâu. Tính toán kỹ lại, Giang Dật quyết định đẩy giá đôi lên thành hai lạng bạc, đổi ra tiền đại chừng 2000 tệ. – Đúng là giá trời.

      -Dật ca, ngày mai ca và Đại Sơn lên đường hả? – Hạ Hà áng chừng để chuẩn bị nước trà và điểm tâm mang theo dọc đường ăn.

      Vốn Giang Dật cũng định vậy, nhưng nhìn cặp mắt hai đứa đầy hi vọng, nên đổi ý. – Cả nhà luôn cũng được.

      Vừa xong là tiếng hoan hô của Tiểu Bảo và Mai Tử.

      Ngày hôm sau Hạ Hà và Vân Thư ở nhà trông nhà, cả bọn còn lại ra trấn cùng Giang Dật. Hai đứa lần đầu đường rừng, hưng phấn quá đỗi, nhất là Tiểu Bảo. Nhìn thấy cái gì cũng tò mò, lúc nhảy nhót lúc chạy xa rồi dừng lại đợi mọi người, xong lại cười lớn rồi chạy toeeps.
      Cứ chơi đùa như vậy đường cũng thấy chán. Chỉ là con nít mà, sức lực có hạn, đến nửa đường mệt.

      Đại Sơn tốt bụng vác cậu bé lưng, cõng đến trấn luôn.

      Mấy người vừa đến hẻm La Tước, lão Lưu chạy ra đón. – Giang tiểu ca, sao mấy hôm nay mấy cháu đến nữa? Quá trời người kiếm mấy đứa mua bánh đó, lỗ biết bao nhiêu tiền luôn nè. - Nhìn vẻ mặt xót xa của ông lão, cứ như tiền lỗ đó là của mình vậy.

      -Nhà cháu hết táo và mật ong rồi, làm được bánh táo nữa. – Giang Dật chậm rãi giải thích lý do.

      Ông lão ngừng than, tiếc ơi là tiếc.

      .
      .
      .

    4. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 11 – Ngày may mắn



      Đại Sơn nhiệt tình giới thiệu Tiểu Bảo và Mai Tử cho lão Lưu, chỉ bảo là muội đệ trong nhà, dắt ra đường cho biết chỗ này chỗ kia. Lưu lão hán nhìn mấy đứa bé ưng lắm, vội vã mời hai tỷ đệ mỗi người chén tào phớ. Hai đứa bé dám nhận, chỉ len lén nhìn qua Giang Dật, thấy cậu gật đầu hai người mới vui mừng đón lấy. Lão hán nhìn hai đứa hồi, cuối cùng mới nhớ ra có việc chưa kể cho Giang Dật nghe.

      - a hoàn nhà Trấn thú mấy ngày liền thấy cậu đâu, bảo tôi nhắn lại là, nếu cậu đến bảo vô Trấn thú phủ ở trong hẻm kia với ấy tiếng.

      - Dạ là việc gì hả ông?

      Ông lão lắc đầu. – Chắc là muốn mua bánh táo đó thôi. Kể ra , bánh táo của cháu ngon quá, trách được cả con hẻm lớn đại hộ nhà nào cũng thích mua ăn vài miếng.

      Giang Dật cảm thấy hiếu kỳ, khoảng thời gian trước thiếu phu nhân của Hương Chi khó ăn âu cũng do ốm nghén thôi, giờ hết ốm nghén rồi cũng nên quá ỷ lại vào bánh táo mới đúng. Cuối cùng cậu quyết định ghé qua đó chuyến, vừa may mang vài đôi hài đầu hổ xem bé có kiếm được cách gì bán giúp .

      - Đại Sơn, đệ ngồi đây trông mấy muội đệ, ta rồi về ngay.

      Đại Sơn nghe Giang Dật định mình, lo lắng hỏi. – Dật ca, để đệ cùng huynh!

      - cần, đệ cứ bày hàng ra . Mai Tử giọng tốt, nhìn thấy có ai qua mời chào mấy câu nghen. có ai mặc, giữ giọng ha.

      - Khát nước đến chỗ lão uống trà nhé. – Lão Lưu chen vào.

      Giang Dật cảm động cười. – Phiền lão trông nom giúp cháu rồi.

      Lão Lưu phất tay. – Yên tâm !

      Giang Dật lại nhắc nhở mấy câu những việc nhặt khi bày hàng, xong mới cầm theo hai đôi hài đầu hổ đỏ xanh ngọc về hướng con hẻm nọ.

      Trấn thú tại họ Lý, ở trấn Ngân Phường cũng được xem như là tai to mặt lớn. Gốc gác nhà họ Lý ở thôn Bắc Đàn nằm phía bắc trấn Ngân Phường, vì vậy cơ ngơi ở trấn cũng quá lớn.

      Giang Dật vô hẻm chừng hơn trăm mét là đến nơi. Từ ngoài tường nghe tiếng chuyện xôn xao ở trong, hai người gác cửa đứang hai bên cổng lớn trông khá tinh tường. Giang Dật lựa người mặt mày thân thiện chút, đến trước mặt cúi chào. – Phiền đại ca vào bẩm câu, xem Hương Chi nương có thời gian ra gặp ta lát.

      Người canh cửa ấy lảng qua bên, cười. – Trông tiểu ca chắc là người học? Bọn nô tài chung ta nhận được cái cùi chào của người đâu.

      Giang Dật cười cười. ‘Trước khi lên đến tể tướng là quan thất phẩm’. Giờ mình có việc cần nhờ, có là nô tài nữa cũng phải khách sáo mà . – Phiền đại ca!

      Người đó ho lên tiếng, nghiêm mặt lại. – Kỳ thực xin với người là, mọi ngày vào báo tiếng cũng sao. Nhưng hôm nay được.?

      - Thế là làm sao vậy?

      - Hôm nay trong phủ đãi tiểu yến, những người có máu mặt trong trấn đều đến dự. Nha đầu Hương Chi chắc chắn phải ở bên cạnh thiếu phu nhân hầu hạ, đừng là lời ta có truyền đến tai hay , cho dù có gặp được. Cũng chắc ấy ra đây gặp người được. Người nghe xem có phải ?

      Giang Dật thầm bảo ‘đúng là may’. Có điều đến đây rồi, cậu định dễ dàng bỏ cuộc.

      - giấu gì đại ca, trước đó nương Hương Chi có nhờ người nhắn ta câu, bảo ta đến tìm ấy. Sợ nương có việc gì gấp lại hay!

      - Hả? Người chứ? – Người gác cửa giả bộ . Giang Dật mới miễn cưỡng dúi vào tay ta mấy đồng, xong cũng vờ nhận lấy. – Nếu như Hương Chi bảo người đến, ta chạy chuyến giúp. Có điều kết cục ra sao, có gặp được ta chắc.

      Giang Dật mỉm cười. – Phiền đại ca!


      .


      ra Giang Dật cũng tìm đúng người. Nếu như là tên gác cửa bình thường, những ngày trọng đại như vậy đến bước chân vào hậu viện cũng khó. Người này tên Vương Thạch, là tùy tùng bên cạnh thiếu gia nhà họ Lý. Hôm nay được thiếu gia dặn đứng ở cổng đón tiếp đồng môn của gia chủ.

      Và, thực ra trong lòng Vương Thạch cũng có chút ý đồ với Hương Chi, nên ta cũng biết tồn tại của Giang Dật. Chứ chút tiền trành của Giang Dật đâu có để tâm. Chỉ sợ lỡ việc của thiếu phu nhân gay. Trong bụng thiếu phu nhân là tiểu thiếu gia chính thất của nhà họ Lý. Sinh ra là con trưởng chính thất của Lý gia, đến cả dòng thứ có đến trước cũng chịu.

      Vương Thạch tính thầm trong bụng, chân bước vội vã, qua hanh lang, vừa bước vào *cổng nguyệt lượng* là tiểu lâu xinh xắn nơi tiếp đãi phái nữ. tiến thêm được nữa.

      [​IMG]
      Vương Thạch kiếm người chuyển lời vừa may thấy Hương Chi dìu thiếu phu nhân bước lầu xuống. Hương Chi thấy , chưa lời nào trừng mắt. – Ngươi đến đây làm gì? Thiếu gia giao việc làm thế nào rồi?

      Nào đó giờ Hương Chi nể nang gì , Vương Thạch cũng quen rồi. khom lưng cúi lễ thiếu phu nhân xong mới . – Ngoài cổng có tiểu thư sinh rất trẻ đến tìm muội.

      Hương Chi nghe xong giận lắm. – Đồ chết giẫm! Trước mặt thiếu phu nhân mà ngươi còn dám bịa chuyện !

      Vương Thạch vội xua tay, nhìn mặt rất nhún nhường, tỉnh bơ. – Muội cũng biết là đứng trước mặt thiếu phu nhân sao…

      - Ngươi…

      - Được rồi. – Dư Tố Nga – thiếu phu nhân nhà họ lý day day hai bên thái dương. – Hai người các ngươi có lần nào gặp nhau mà chuyện đàng hoàng vậy.

      Hương Chịu thỏ thẻ. – Huynh chứ?

      Vương Thạch thở dài, trêu bé nữa. – cái người mấy hôm trước bán bánh táo ấy, cậu ta đến hỏi muội xem tìm cậu ta có việc gì. – đợi Hương Chi đáp, tiếp. – Nếu như muội có việc gì, để ta ra , bảo cậu ta lần sau đừng đến nữa. – Vốn cũng định làm vậy đấy.

      Hương Chi nhìn sắc mặt của Dư Tố Nga, bảo. – Cũng có việc gì lớn, chỉ định hỏi ta sao bán bánh táo nữa thôi. – Cho dù thiếu phu nhân ăn nữa, bé cũng muốn ăn. Còn cả đám a hoàn lóc chóc đứa nào cũng thèm, Vương Thạch còn lừa ăn của hai miếng nữa.

      Hương Chi nghĩ lúc rồi tiếp. – Thôi được rồi, hôm nay cũng bận, muội được, huynh với ta vậy .

      Vương Thạch định đáp lời, Dư Tố Nga bảo. – Người nên ra xem sao, nếu như cậu ta gặp việc gì hay, có gì còn giúp đỡ thử xem. – Vì chuyện có thai, nên Dư Tố Nga cũng có phần cảm ơn Giang Dật.

      - Nghĩ lại chắc có việc gì gấp, chắc lại đến bán bánh đây mà.

      - việc gì tốt. – Dư Tố Nga đáp. – Điểm tâm cũng khá ngon, hay là hai người cùng ra mua bánh , làm món tráng miệng đãi tiệc cũng lạ mắt.

      Mắt Hương Chi sáng rỡ, vỗ tay cười. – Thiếu phu nhân quả nhiên cao kiến!

      Giang Dật đứng đợi, cũng sốt ruột lắm. Cậu cũng quen mình rồi, sức kiên nhẫn khá tốt. Ngược lại hai người gác cửa cảm thấy cứ đứng đó chán quá, kéo nhau chuyện. Giang Dật yên lặng lắng nghe, ngờ thu thập được ít tin tức. Những chuyện này tấm thẻ bài gỗ đâu cho cậu biết được, toàn nhưng kiến thức cổ đại.

      Giang Dật chưa nghe Hương Chi bước ra rồi. liệt cậu ta vào danh sách ‘người quen’ nên thấy nhau cũng khách sáo, cười . – Sao mấy ngày nay thấy đến? Ta còn muốn mua bánh tao của người nữa đấy?

      Giang Dật cũng cười, . – Hết nguyên liệu dùng rồi nên làm nữa.

      - Huh? Thế người đến đây làm gì?

      Giang Dật tin chắc ấy hỏi vậy, nên hết sức bình thản mở cái túi vải trong tay ra, cho thấy đồ vật ở trong.

      - Hả? Cái gì đây? Hài thêu? Cho con nít?

      Giang Dật nhìn bé đầy tán dương, thành khẩn trả lời. – Đây là ‘hài đầu hổ’ cho con nít mang rất cát lợi . Muội muội của ta phải nhọc công lắm mới làm được mười đôi. Vải vóc cũng cao sang, nhờ nương mang cho thiếu phu nhân xem xem….

      Kế đó cậu định thêm nữa, Hương Chi ắt hiểu.

      bé nhìn hai đôi hài đầu hổ lúc, mới nhìn Giang Dật bằng ánh mắt sâu xa, cảm thán. – Ta phục người rồi đó, ở đâu ra mà nhiều đồ kỳ lạ như thế? Nhìn huynh đâu có giống con nhà nghèo đâu.

      Giang Dật chỉ mỉm cười đáp. Hương Chi cũng hỏi thêm, ai mà có bí mật?

      bé gói đôi hài lại, cẩn thận mang vào nhà trong. Giang Dật lại lần nữa lặng lẽ đứng chờ, công việc làm được nửa. Nên cậu cũng có chút bụng dạ mà ngắm cảnh xung quanh.

      Có lẽ là do đón khách nên hôm nay Lý phủ mở cổng lớn ra, toàn cảnh trước mắt nhìn cái là thấy. Núi giả và lối ghép lại thành khung cảnh nên thơ, lâu lâu có con chim bay ngang, ngắm mà lòng dạ tươi vui hẳn.

      Giang Dật thầm ngắm cảnh, chỉ tuần trà thôi, Hương Chi mặt mày rạng rỡ bước ra trước mắt cậu. Nhìn kỹ bước còn vội vã, tay là tấm vải lụa gói hài.

      Giang Dật thở phào - Công sức Hạ hà chong đèn dầu làm mấy ngày liền cũng uổng phí.

      - Ta mà, hôm nay người may mắn lắm đấy! – Hương Chi bước đến, giọng sang sảng dội lại.

      - nương vậy là?

      - Ngươi cho ta biết trước . – Mười đôi người lúc nãy. Còn lại bao nhiêu, đưa đây hết cho ta.

      Giang Dật mỉm cười. – chừng chắc hết rồi quá. Đại Sơn đứng bán ngoài đầu hẻm, chắc có người mua rồi cũng nên.

      Hương Chi nghe xong nóng ruột. – Mau lên mau lên. Mong là chưa bán được đôi nào… Ta cho người biết…
      heavydizzy thích bài này.

    5. Thục Hy Chân

      Thục Hy Chân Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      29
      Chương 12 – Huyện thành



      Hương Chi vừa vừa kể toàn bộ câu chuyện.

      Cũng giống như vừa đó thôi, Giang Dật đúng là may mắn. Nếu như bình thường Giang Dật chắc chẳng bán được đôi nào. Gia phong nhà họ Lý khá nhiều quy tắc, đồ dùng cho trẻ đều phải do các ma ma trong phủ làm ra, được mua ở ngoài.

      Hôm nay là ngoại lệ, mấy phu nhân già trẻ đều có mặt trong tiểu lâu, Hương Chi vừa bày ra trước mặt Dư Tố Nga, các quý phu nhân đều bu lại xem. Lúc đó tiểu thiếu gia phòng thứ của Lý phủ vừa may có mặt. Đứa bé chỉ mới đầy năm, ở cái tuổi chập chững tập , thiếu phu nhân phòng nhị ngay lập tức vồ lấy đôi hài màu đỏ mang vào cho cậu nhóc.

      Đôi hài mang vào chân xong càng thể tinh xảo đẹp đẽ trong đó, tiểu thiếu gia nhìn thích lắm, cứ chăm chăm nhìn chân mình mãi rồi cười hì hì. Thế là thiếu phu nhân phòng nhị phải mặt dày ra mà nhét đôi hài màu phỉ thúy còn lại vào tay nha hoàn bên mình, bảo là – Hiếm lắm mới gặp đôi hài con nhà mình mang được, bỏ qua tiếc lắm.

      Thế là, mấy nhà có tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư đều mở miệng thêm gì được. Mới nảy ý định tìm tới Giang Dật. Ý của Hương Chi là, thiếu phu nhân phòng nhị, chưa chắc thích gì đôi hài ấy đâu. Chẳng qua là ả quen giành giật những gì thuộc về thiếu phu nhân rồi.

      quan tâm nhà họ đấu đá nhau thế nào, nhưng Giang Dật có lời rồi.

      Có điều, may, họ vừa ra đến hẻm, đôi giày sau chót cũng bị người ta mua mất. Hương Chi ngăn kịp. Đại Sơn cầm vốc bạc trong tay mà vui còn hơn gì nữa. – Dật ca, bán hết sạch rồi! Chẳng còn đôi nào hết!

      - Uhm. – Giang Dật bình tĩnh vô cùng, tiền của phụ nữ và trẻ em là dễ kiếm nhất mà. Xem ra có về thời cổ đại cũng khác mấy.

      Hương Chi buồn bã. – Chẳng cầm được đôi nào về, làm sao muội với phu nhân đây?

      Giang Dật định đáp lời, Mai Tử nhanh miệng. – Nếu tỷ tỷ cần, trưởng tỷ nhà muội có thể làm thêm nữa. Nhà muội nhiều vải đẹp lắm, tỷ muốn đặt bao nhiêu cũng có.

      Hương Chi nghĩ ngợi, Giang Dật nhìn Mai Tử khẽ lắc đầu, sau đó mới . – Hài này ta định làm nữa. Nếu đại thiếu phu nhân thích, gia muội có thể làm thêm đôi, cứ xem như là để cảm tạ giúp đỡ của nương mấy ngày qua.

      Hương Chi nhìn cậu kỳ lạ. – Sao lại làm nữa? Theo muội nghĩ đây là kế làm ăn lâu dài cơ đấy. Nếu hài mang bền và đẹp, chắc chắn có những vụ làm ăn lớn đến tìm huynh. Như thế còn tốt hơn là suốt ngày ra đường dầm mưa dãi nắng.

      Giang Dật lạnh nhạt bảo. – Dầm mưa dãi nắng nữa cũng là mấy huynh đệ vất vả tý thôi. Ngày nào cũng chạy thời gian làm hài, ta sợ hỏng mắt của muội muội ở nhà.

      Vừa xong, vốn mấy muội đệ định khuyên nhủ cậu ấy cũng đành im lặng.

      Hương Chi nghe rồi, thở dài hơi. – Có được người ca ca tốt như huynh, muội tử nhà huynh có phúc . – Hương Chi nhìn thoáng qua Mai Tử, lại bảo. – Ta nghĩ người nên về hỏi ý kiến muội muội trước , có thể ấy muốn làm sao?

      Giang Dật mỉm cười, đáp lời, chỉ bảo. – Giày cho nương, năm ngày sau ta giao đến.

      Hương Chi gật đầu đồng ý, cười . – Được rồi, việc cũng ổn. Người công vụ như ta cũng phải về bẩm báo thôi. Năm ngày sau chúng ta lại gặp.

      Mặc dù cách nhau có mấy bước, nhưng Giang Dật vẫn bảo Đại Sơn tiễn bé về tận cổng phủ.

      Chuyện bán hài suôn sẻ như vậy, bốn huynh muội đều hết sức vui mừng, chuẩn bị dạo vòng trấn Ngân Phường cho .

      - Dật…ca, phải… mua thịt. – Tiểu Bảo cẩn thận dặn dò.

      - Được. – những mua thịt, mà còn phải mua thêm ít xương về hầm. Cả nhà bao gồm Giang Dật đều ở độ tuổi lớn, nên thể ăn uống sơ sài được.

      .

      .

      Chờ đến lúc cậu về dến nhà, Hạ Hà làm cơm xong cả rồi. Mai Tử và Tiểu Bảo ăn nhiều đồ ăn vặt trấn, cả đường về nhà đều ăn ăn ăn. Lúc này nhìn thấy món cơm nhà của Hà Hạ, liến thoắng. – No căng bụng rồi! No căng bụng rồi!

      Đại Sơn cũng ngại ngùng xoa bụng, cậu cũng ăn đâu có ít.

      Đương nhiên, bọn họ cũng có mua bốn miếng cơm cháy chiên nhân thịt cho hai người giữ nhà. Đại Sơn giữ trong ngực áo, về đến nhà hãy còn nóng. Hạ Hà vừa kinh ngạc vừa đau lòng, luôn miệng bảo lần sau mọi người phải mua cho ấy đâu, để dành tiền mua lương thực cho mùa đông.

      Nghe , Giang Dật mới sực nhớ ra “huyện Quảng Xương” nơi cậu sống ràng là khí hậu phương Bắc. Mùa đông lạnh giá kéo dài, những phải tích trữ lương thực mà quan trọng hơn là chăm nệm và áo ấm.

      Xem ra, kế hoạch mua núi trồng táo phải đẩy lên sớm hơn.

      Giang Dật ăn cháo và rau làm bữa nóng hổi xong, về phòng kiểm tra lại dữ liệu.

      Tấm thẻ bài gỗ xíu trong tay cậu đúng là bách khoa toàn thư của Minh triều, thiên văn địa lý gì là có. Tiếc là so sánh được, xác định được chỗ cậu ở tại huyện Quảng Xương là nơi nào thời đại. Giang Dật muốn biết những luật lệ về mua bán đất đai, trong lòng thầm hỏi. tấm thẻ bài gỗ ngay lập tức lên mấy hàng chữ : Đất ruộng loại 15 – 20 lạng bạc mẫu, loại hai 10 – 15 lạng mẫu, đất loại ba dưới 10 lạng. Cụ thể ra sao còn tùy vào chính sách của mỗi vùng ban hanh.

      Giang Dật lại hỏi thầm. – Có tiền lệ bán núi ?

      Thẻ bài gỗ phát sáng, lại ra chầm chậm mấy hàng chữ nữa: Có những gia tộc hiển hách mua núi để xây biệt viện, vùng Thục Trung có người mua núi khai khẩn, ngoài ra còn có chùa chiền nhà Phật, đạo quan của Nho giáo, v.v…

      Giang Dật lại hỏi. – Giá cả như thế nào?

      Thẻ bài gỗ : Vùng đất đai trù phú phì nhiêu giá cả trời dưới biển, đất hoang rẻ tiền còn có chính sách ưu đãi.

      - Ví dụ như?

      Thẻ bài: Ví dụ như MIỄN THUẾ.

      Giang Dật thở phào, đầu cậu suy nghĩ và lên kế hoạch nhanh.

      Có bảy quan tiền trước đó bán bánh táo để mua bông và vải sử dụng trong mùa đông chắc là đủ. Nếu đủ chờ mùa táo năm nay chín có thể kiếm thêm được chút tiền ăn uống. Nếu đủ có thể phơi táo để làm bánh táo.

      Hai mươi lạng bạc vụn nhờ bán hài đầu hổ để mua đất núi, và hai đỉnh bạc mấy ngày trước lính đưa cho mình cũng phải mang theo phòng hờ. dùng tới hay nhất, nhưng lỡ dùng phải tìm cách trả. Nếu đất hoang rẻ, núi hoang chắc cũng mắc bao nhiêu. Nếu hai mươi lạng mua được quả đồi cậu để mắt tới mua trước mảnh đất có hướng nắng trồng thử mấy mẫu cũng được.

      Giang Dật lên kế hoạch tương lai tỉ mỉ, nghĩ nghĩ lại. Và chìm vào giấc ngủ trong tự tin phơi phới. Chỉ nghĩ đến việc có thể tiến gần đến đường về nhà thêm chút, có nằm mơ cũng cười nữa.

      Lúc này, Giang Dật biết rằng, hai tỷ muội phòng đối diện còn ngủ trễ hơn cậu rất nhiều. Bọn họ như thương lượng chuyện gì đó cực kỳ trọng đại. Lúc cực kỳ tự tin, khi do dự. Hai tỷ muội hồi đến nửa đêm mới ngưng.


      Ngày hôm sau, Giang Dật thức dậy từ sớm, nhân lúc mọi người còn ngồi chung bàn ăn, mới đề ra ý nghĩ của mình.

      Mấy huynh muội họ Tô ai cũng sáng dạ, mặc dù biết vì sao Giang Dật lại biết trồng táo, nhưng chẳng ai nhiều lời hỏi.

      Trong nhà người hay ra ngoài ứng phó làm ăn nhất là Vân Thư. Cậu chủ động đứng ra bảo.

      - Dật ca, ngày mai đệ và người cùng lên huyện xem. Công tử nhà tri huyện và đệ cùng học chung học đường, cũng có giao tình chút. Nếu như sợ có gì đó bất trắc, nghĩ chắc là chủ bạc* ( chức vị quan lại dưới quyền tri huyện ngày xưa – có thể là người quản lý sổ sách của tri huyện, hoặc là người chăm lo chuyện học tập, mảng nào đó được phân công) cũng phải nể mặt cậu ta.

      - Được. - Giang Dật vốn cũng định kêu Vân Thư cùng. Thứ nhất trước đó cậu ấy học ở ngoài huyện, đường xá cũng quen, thứ hai là con chính thất của đại gia tộc quan hệ ứng xử cũng quá tệ.

      Hai người bàn bạc định ngày hôm sau lên trấn tìm xe ngựa từ sớm, ra huyện Quảng Xương chừng 2 canh giờ, cố gắng xử lý công việc xong chiều về là được.

      Hạ Hà vội chuẩn bị mấy thứ cần mang theo, mặc dù là chuyện tốt, nhưng vẫn khá lo. Cứ có cảm giác cái nào cũng phải mang kẻo sót, đến cả Mai Tử và Tiểu Bảo cũng phụ.

      Nhất thời trong nhà như sắp có chuyện xảy ra, cả nhà đồng loại xoắn tay áo lên, để Giang Dật làm. Cứ bảo ngày mai phải dậy sớm, nên phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Giang Dật chợt nhớ lại hồi trước khi trong lớp học được phân nhóm. Ai cũng đòi giựt míc để trình bày, sợ người này làm nhiều người kia làm ít, người này có công nhiều hơn được thầy để ý. Đương nhiên cũng có lúc tất cả đều hòa thuận, nhưng phải là lúc có xung đột lợi ích.

      Còn giờ đây, cả nhà vội trước vội sau, mặc dù khổ, nghèo, nhưng trong lòng ấm áp.

      .

      .

      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bọn Giang Dật đạp đất mò trăng lên đường.

      Đại Sơn đưa hai người đến trấn, thuận lợi tìm được bến đỗ xe ngựa. Bảo là bến “xe ngựa” nhưng có ngựa. - Ở nhà quê có con ngựa để kéo xe đâu, đều là xe lừa hay xe con la. Lừa tính tình hiền hòa, chậm. La khỏe hơn, chạy được đường xa.

      Thời gian còn sớm, trong bến chỉ có chiếc xe la, xa phu trẻ tuổi ngủ gà gật trước đầu xe. Vừa thấy có người là tỉnh rụi.

      - Các vị muốn thuê xe phải ? Xe la của tại hạ dễ chịu thoáng mát, các vị định đâu?

      Đại Sơn trầm giọng bảo. – Đến huyện thành Quảng Xương, bao nhiêu tiền?

      - Huyện thành cũng xa đó, về 30 tiền, nhà chủ bao cơm.

      - Trong ngày về được ?

      - Còn xem các vị làm việc gì, nếu làm nhanh chắc chắn về kịp.

      - Người biết ăn quá ha. – Đại Sơn cười , làm ra vẻ cực kỳ có kinh nghiệm hỏi qua mấy chuyện khác.

      Xa phu cũng là người có khiếu ăn , tự giới thiệu tên là Vương Tiểu Ngũ.

      Vân Thư có phần e ngại, vì Vương Tiểu Ngũ còn quá, sợ có kinh nghiệm.

      Cậu ta vỗ ngực xưng rằng. – Mặc dù ta mới mười lăm tuổi thôi, nhưng chạy xe được mười năm rồi. giấu gì các vị, từ khi năm tuổi ta ra ngoài làm ăn cùng phụ thân, cha ta là xa phu có kinh nghiệm nức tiếng trấn Ngân Phường này. Quá chừng người chỉ đến mời ông! Đến giờ con đường nào ở phủ Đại Đồng này, như thế nào, huyện nào có bánh bao nhân thịt ngon, ta đều biết hết!

      - Ta thấy ngươi nổ dữ dội có! Năm tuổi mà biết chạy xưa ngựa, mẫu thân ngươi cũng chịu sao.

      Vương Tiểu Vũ buồn bã đáp. – Mẫu thân ta bị bệnh qua đời, nếu phụ thân mang ta…

      khí nhất thời xìu xuống, Đại Sơn muốn xin lỗi nhưng lại thấy vậy còn nặng nề hơn.

      Vương Tiểu Ngũ tự giác thấy mình phải việc hay, bực bội gãi đầu.

      Lúc ấy, giọng lạnh băng truyền đến tai cậu. – xe của cậu ấy .

      Vương Tiểu Ngũ nhìn về hướng người , thấy người tựa thiên tiên nhìn mình. Cậu bé chưa được học, nên biết cách hình dung, dù sao đẹp như là tiên vậy. Mãi đến rất lâu sau này, khi Vương Tiểu Ngũ trở thành thành viên trong gia đình nhà họ Giang rồi. Quen thân với các ca ca tỷ tỷ lão gia phu nhân rồi, cậu gặp ai cũng vẫn bảo. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ, cậu có cảm giác đấy là người làm việc lớn.

      Vì sao ư?

      Vì cậu chủ như thần tiên hạ phàm, người ta thường bảo là xuống trần trải qua kiếp nạn. Vượt qua rồi lại lên làm tiên có đúng ?

      khía cạnh nào đó, Tiểu Ngũ đúng rồi đấy!
      .
      .
      heavydizzynana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :