1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đừng vội nói lời yêu - Tự Do Hành Tẩu (Full 27 Chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14: thể giết tôi bằng ánh mắt

      Tô Lạc tỉnh lại từ cơn đau khôn cùng. Có người chạm vào chân khiến đau như căt da cắt thịt. mở mắt, thấy mấy bác sĩ đứng cạnh giường bệnh, di chuyển chân mình.

      “Đau quá…” Tô Lạc hét lên. “Dừng tay lại!”

      Nhưng ai nghe thấy tiếng , các bác sĩ tiếp tục dỡ vải băng, thầm điều gì đó. Tô Lạc muốn ngồi dậy, lúc này, mới phát cơ thể vô cùng nặng nề. Sau đó, nhận ra mắt mình dường như thể mở hoàn toàn. giống như bị quấn trong lớp vải, có cách nào thoát ra.

      tiếp tục hét lớn: “Đau quá, đừng chạm vào người tôi! Mau , đừng động vào tôi!”

      Cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng , người đó sáp lại gần: “Chị, chị tỉnh rồi à? Là giọng Tô Kiệt.

      “Sao cậu lại đến đây?” Tô Lạc mấp máy môi.

      “Chị, chị muốn chuyện phải ? Tô Kiệt ghé sát hơn, nhìn chị bằng ánh mắt nghi hoặc.

      “Bảo bọn họ , chị đau lắm!” Tô Lạc .

      “Gì cơ? Chị muốn gì?” Tô Kiệt nghe , liền quay sang bác sĩ. “Bác sĩ, chị tôi tỉnh rồi, hình như chị ấy muốn chuyện.”

      bác sĩ quan sát Tô Lạc rồi với y tá: “Chắc bệnh nhân đau quá nên tỉnh lại, tiêm thêm mũi gây mê nữa .”

      Tô Lạc đồng ý. “Đừng tiêm thuốc nữa, tôi cần, các người đừng động vào chân tôi.”

      y tá đến, Tô Kiệt liền đứng tránh sang bên. Sau đó, cảnh sắc trước mặt Tô Lạc như tan chảy, dường như chỉ còn lại lớp mây mù màu trắng đục. Tô Lạc cảm thấy mình như bay, muốn bay nhanh hay chậm đều được, lại có thể tùy ý điều chỉnh phương hướng và góc độ, chỉ đáng tiếc, xung quanh bóng người, có cảnh vật lẫn thanh, chỉ màu trắng đục mà thôi. Có lẽ mình chết rồi, Tô Lạc nghĩ. Hóa ra cái chết vô vị như vậy, đến vị thần tiên cũng chẳng thấy đâu.

      Đáng tiếc, lại bị đánh thức bởi cơn đau ỉ, lần này là vùng trán.

      “Ôi mẹ ơi!” lại hét lớn câu.

      Lần này, có người nghe thấy ngay, giọng Tiểu Tần vang lên. “Tô Lạc, tỉnh rồi phải ?”

      Tô Lạc mở mắt, thấy rất nhiều người đứng quanh giường bệnh, cúi đầu quan sát mình. Có Tiểu Tần, ông xã Tiểu Tần, có mẹ và Tô Kiệt, còn có cả Thư ký Dụ và mấy
      đồng nghiệp ở quỹ từ thiện. Bên cạnh Tô Lạc là y tá nghiêm túc dùng tăm bông lau lau lại mặt . định gạt nó ra, chợt phát tay mình cầm ống truyền.

      "Tôi...đau..." rên khẽ.

      Tiểu Tần ghé sát tai Tô Lạc, mở miệng an ủi: "Y tá thay thuốc cho , cố chịu lát. Trán khâu những bảy mũi, nếu lành lại chết."

      Thư ký Dụ đẩy Tiểu Tần sang bên cạnh, lên tiếng: "Tô Lạc, tôi đại diện quỹ từ thiện đến thăm hỏi , cảm ơn bỏ công sức cho hoạt động giáo dục ở vùng núi nghèo khó. cứ nghỉ ngơi an dưỡng . Còn nữa..." Ông ta gãi đầu. "Chúng tôi đợi quay về làm việc, hy vọng có thể tiếp tục cống hiến cho nghiệp từ thiện."

      Tô Lạc đáp khẽ: "Tôi quay về cơ quan nữa."

      " muốn gì vậy?" Tiểu Tần hỏi.

      Thư ký Dụ coi như nghe thấy, rút từ túi áo ra cái phong bì, nhét xuống dưới gối của . "Đây là quà thăm hỏi của lãnh đạo và các đồng nghiệp, gọi là chút lòng thành." xong, ông ta bắt tay Tô Lạc theo kiểu tượng trưng. đồng nghiệp liền giơ máy ảnh bấm lia lịa.

      Ánh đèn flash nhấp nháy khiến Tô Lạc hơi khó chịu, nhắm nghiền hai mắt. Mọi người liền tiễn thư ký Dụ ra khỏi phòng.

      Lúc mở mắt, phát Tiêu Kiến Thành đứng bên giường bệnh, thờ ơ nhìn mình, Tô Lạc giật bắn người.

      " sợ tôi à?" Tiêu Kiến Thành hỏi.

      Tô Lạc muốn trả lời, dời ánh mắt chỗ khác.

      "Ghét tôi lắm sao?"

      Tô Lạc vẫn lặng thinh, trong đầu nghĩ thầm: biết rồi còn hỏi.

      Dường như đọc được suy nghĩ của , Tiêu Kiến Thành thừa nhận: "Xem ra tôi biết rồi còn hỏi. Đúng rồi, tôi ứng trước tiền viện phí cho , khi nào tiện, nhớ trả lại tôi."

      Nghĩ đến chiếc máy kéo của người dân làng Dương Khê, Tô Lạc quay đầu trừng mắt với ta. Tiêu Kiến Thành lại tưởng xót tiền. "Trả góp cũng được, dẫu sao tôi cũng chẳng cần gấp."

      " phải bồi thường...chiếc máy kéo." Tô Lạc chậm rãi từng từ .

      "Gì cơ?" Tiêu Kiến Thành nghe , liền chống tay xuống giường bệnh, cúi thấp người, ghé sát mặt .

      "Bồi thường...máy kéo!

      "À..." Tiêu Kiến Thành nhìn , trả lời nghiêm túc: "Tất nhiên phải bồi thường rồi. yên tâm, người đó báo cảnh sát, khi nào bắt được chiếc xe gây ra cố, bên công
      an nhất định bắt tài xế bồi thường."

      Biết ta trả lời qua loa cho xong chuyện, Tô Lạc nhìn đối phương bằng ánh mắt trách móc.

      Tiêu Kiến Thành quan sát vẻ mặt , khóe mắt để lộ ý cười, sau đó cất giọng châm chọc: "Tô Lạc, bây giờ trông như con heo ấy, thể giết chết tôi bằng ánh mắt đâu. Lần sau chúng ta giao đấu, cho phép dùng vũ khí."

      Ngoài cửa vang lên tiếng động, ta liền đứng thẳng người.

      Bà Nhạc vào phòng, để ý đến người lạ mà mắng xối xả vào mặt Tô Lạc: "Con bé này, đúng là lúc nào cũng khiến người khác lo lắng. xem, bị ngã đến mức này, nhỡ để lại di chứng sao, còn ai dám cưới nữa? bây giờ nằm viện điều trị lại mất khoản tiền lớn, khiến tôi tức chết được! Bảo đừng , lại nghe lời, bây giờ sướng chưa, tự dưng chuốc khổ vào thân. Mặc kệ , tôi phải về đây, ở nhà còn phải bán hàng, đội di dời có thể đến bất cứ lúc nào, tôi thể vắng mặt... muốn thế nào tùy ...." Vừa , bà vừa rút phong bì ở dưới gối của Tô Lạc lên để đếm tiền.

      Tô Lạc sớm quen với cảnh tượng này, từ đến lớn, mỗi khi bị ốm, đều bị mẹ mắng trận nên thân.

      Tiêu Kiến Thành kìm được ngắt lời bà: " sao, mời hộ lý chăm sóc là được. Mọi người có thể về rồi."

      Lúc này, bà Nhạc mới chú ý đến người lạ ở trong phòng, hỏi: "Cậu là ai?"

      "Tôi là bạn của ấy."

      "Bạn hả?"

      "Đúng vậy, hơn nữa là tôi đóng tiền viện phí." xong, Tiêu Kiến Thành sải bước dài ra ngoài mà chào hỏi bất cứ ai.

      Bà Nhạc vẫn chưa hết ngỡ ngàng. "Cậu ta là ai vậy?

      " ông chủ." Tiểu Tần đáp.

      "Là ông chủ sao?" Bà Nhạc hỏi lại.

      Tiểu Tần gật đầu. " ông chủ có nhiều tiền."

      Tô Kiệt bừng tỉnh. "Chính là người đàn ông lái chiếc xe sang trọng đó? Mẹ, con bảo chị quen biết người giàu có mà."

      Hai mẹ con quay sang Tô Lạc, ánh mắt lộ vẻ thăm dò lẫn hưng phấn.

      Tô Lạc còn sức mà phủ nhận. Tiểu Tần tiến lại gần, hỏi: "Tiêu Kiến Thành vừa gì với vậy?"

      Tô Lạc lắc đầu.

      Tiểu Tần cất giọng đắc ý. "Chị cho biết chuyện này, nhất định phải bắt cậu ta bồi thường mới được. đường đến bệnh viện, chị hù dọa khiến cậu ta sợ chết khiếp."

      Tô Lạc quan tâm đến vấn đề này, chỉ muốn hỏi, Dương Nhuệ sao? Đáng tiếc, Tiểu Tần nhận ra tâm tư của , tiếp tục lẩm bẩm: " biết hình ảnh ngã xuống vực đáng sợ đến mức nào đâu. Lúc đó, chị còn tưởng sống nổi ấy chứ. Chắc Tiêu Kiến Thành cũng cho là vậy, thậm chí cậu ta còn nghĩ đến chuyện thuê máy bay trực thăng đưa về thành phố. Sau đó, chị bảo đợi máy bay trực thăng đến nơi máu trong người cũng cạn kiệt rồi, lúc đó cậu ta mới nghĩ tới chuyện đưa tới bệnh viện này. Bọn chị gọi suốt, có nghe thấy ?"

      Tô Lạc gật đầu.

      "Tô Lạc, lần này đúng là làm chị sợ chết được. Nếu có mệnh hệ gì, chị biết ăn thế nào với mọi người?" Nước mắt chảy dài xuống gò má Tiểu Tần, ông xã chị liền đến vỗ vai chị.

      Tô Lạc rất mệt, chỉ muốn ngủ nhưng vẫn muốn hỏi, Dương Nhuệ đâu rồi, tại sao thấy ? May mà Tiểu Tần lập tức nhắc đến người đàn ông đó. "Dương Nhuệ cũng rất hoảng sợ. Đêm qua, ấy đến bệnh viện thăm , sáng sớm hôm nay lại phải về trường dạy học."

      Lúc này Tô Lạc mới yên tâm chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn thầm nhắc nhở bản thân, lần sau khi Dương Nhuệ đến, nhất định phải tỉnh táo mới được.

      bao lâu sau, Tô Lạc lờ mờ nghe thấy giọng của Dương Nhuệ. cố gắng mở mắt nhưng phát mình thể tỉnh dậy. điều kỳ lạ là, dù thức giấc nhưng vẫn có thể nhìn thấy Dương Nhuệ đặt cái ba lô rách vào góc phòng, đến bên giường bệnh trò chuyện với Tiểu Tần.

      "Tình hình của ấy vẫn ổn đấy chứ? hỏi.

      "Vẫn ổn." Tiểu Tần đáp.

      "Thế tốt."

      "Nhưng cũng chưa biết thế nào. ấy bị gãy chân, gãy xương sườn, còn bị nghi gãy xương cụt, biết có thể hoàn toàn hồi phục hay ."

      Tô Lạc giật mình, ngờ mình bị thương nặng như vậy.

      Dương Nhuệ cất giọng tự trách: "Là lỗi của tôi, tại tôi bảo ấy tiễn . Sớm biết vậy, tôi tự rồi."

      Tiểu Tần an ủi: "Tại tôi cả, tôi trông chừng ấy. Con bé này lúc nào cũng hành lỗ mãng."

      Dương Nhuệ im lặng hồi lâu. Tô Lạc rất muốn tỉnh dậy để với : " đừng có tự trách như thế, là do em bất cẩn."

      Tiểu Tần hạ giọng: "Dương Nhuệ, đừng coi nỗi khổ của người khác là của mình. Có những chuyện, thể khống chế."

      "Tôi nên để ấy quay về ngay, nên giữ ấy ở lại nơi đó." Dương Nhuệ vẫn cảm thấy áy náy.

      "Bởi vì ấy thích ." Tiểu Tần đột nhiên .

      Dương Nhuệ trầm mặc hồi lâu.

      "Dương Nhuệ, nhân lúc Tô Lạc còn chưa tỉnh, tôi hỏi câu, có tình cảm với ấy ?"

      "Tôi...Với hoàn cảnh giờ, tôi dám nghĩ đến chuyện đó."

      "Hoàn cảnh giờ sao chứ? Là tự nhốt mình ở vùng núi, hoàn toàn có thể xin về thành phố."

      "Tôi quay về."

      "Vậy có ý phát triển tình cảm với Tô Lạc sao?" Tiểu Tần hỏi.

      Dương Nhuệ tiếp tục im lặng. Tô Lạc nín thở, đợi câu trả lời của , chỉ nghe thấy đáp cách khó nhọc: "Đúng vậy."

      Tô Lạc nghĩ, nếu người mình mà cắm máy đo nhịp tim, vào thời khắc này, chắc màn hình hiển thị đường thẳng. hy vọng đó chỉ là giấc mơ mà thôi.

      Cuối cùng Tô Lạc cũng có thể tỉnh dậy. Khi mở mắt, Dương Nhuệ và Tiểu Tần ngồi bên cạnh giường. Tiểu Tần vội hỏi: "Tô Lạc, tỉnh rồi à? Bọn chị chuyện ồn quá, đánh thức phải ?"

      Hóa ra phải giấc mơ. Tô Lạc mỉm cười: ", em vừa mới tỉnh lại, có nghe thấy gì đâu."

      Dương Nhuệ nhìn , cất giọng quan tâm: "Em còn đau ?"

      Tim em rất đau, Tô Lạc nhủ thầm, nhưng ngoài miệng đáp, " sao."

      Tiểu Tần chuyển đề tài: "Tô Lạc, mẹ với em trai chợ rồi, mua gà ta nấu canh cho ăn."

      "Tốt quá, em cũng hơi đói bụng."

      " bị mất nhiều máu như vậy, đói mới là lạ." Tiểu Tần đáp.

      Tô Lạc nhìn chị, lại liếc Dương Nhuệ. " ra, hai người ở đây cũng chẳng có tác dụng gì, mau về giải quyết công việc của mình , dù sao em cũng khỏi ngay được."

      Tiểu Tần gạt phăng: "Thế sao được, bị thương trong tay chị, chị phải chịu trách nhiệm đến cùng."

      Dương Nhuệ chỉ im lặng nhìn .

      Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên xuất nhóm người ăn mặc chỉnh tề, trong đó có người quen của Tô Lạc.

      "Người quen" chỉ vào Tô Lạc. "Chính là bệnh nhân này."

      Cả nhóm người liền vào, đứng vây quanh giường bệnh, người bắt đầu vạch chăn lên xem xét tình hình.

      Tô Lạc hỏi bằng giọng điệu căng thẳng: "Tiêu Kiến Thành, định làm gì vậy?"

      " khỏi cần quan tâm." Tiêu Kiến Thành đáp.

      "Bệnh án của bệnh nhân đâu rồi?" người hỏi.

      Tiêu Kiến Thành quay sang Tiểu Tần: "Chị chưa đòi bác sĩ sao?"

      "Bác sĩ phụ trách có ở đây, tôi lấy ngay." Tiểu Tần đáp.

      Bị động vào vết thương, Tô Lạc kêu tiếng.

      Dương Nhuệ kéo Tiểu Tần: " ở đây chăm sóc Tô Lạc, để tôi tìm bác sĩ." xong, liền quay người ra ngoài.

      Đám người vừa vào ngó ngang ngó dọc, nghiêm túc thảo luận, như thể chỉ là hai vật thí nghiệm.

      Tô Lạc kháng nghị, bởi biết, đây chính là chuyên gia hội chẩn.

      Đúng lúc này, bên ngoài lại có người nữa vào, đó là Thẩm Doanh. Thẩm Doanh xách giỏ hoa quả rất lớn, trực tiếp đặt lên tủ đầu giường, sau đó cúi xuống mỉm cười với Tô Lạc. " đỡ chút nào chưa? Tôi nhận ủy thác của lãnh đạo, đại diện của Chính hiệp tỉnh đến thăm ."

      Tiểu Tần đứng bên cạnh xen ngang: "Gớm, lai lịch to nhỉ?"

      Thẩm Doanh đứng thẳng người, nhìn thấy Tiểu Tần, ta tỏ ra vui mừng. "Tiểu Tần, lâu rồi gặp, chị vẫn trẻ trung như ngày nào."

      Tiểu Tần hề nể nang. "Lãnh đạo bận nhiều việc nên hay quên, lần trước chúng ta chẳng cùng nhau ăn bữa cơm còn gì?"

      Thẩm Doanh biến sắc mặt. "Đúng vậy, lần trước ăn cơm tôi muốn chào hỏi nhưng có cơ hội."

      Tiểu Tần kìm được lườm ta cái.

      Thẩm Doanh cũng định nhiều lời với đối phương, ta quay sang Tiêu Kiến Thành. "Tình hình thế nào rồi? Những người em mời đến đều là chuyên gia có tiếng của tỉnh đấy."

      Nghe ta vậy, mấy vị "Chuyên gia có tiếng" liền tạm dừng việc thảo luận, mỉm cười chào ta.

      Tiêu Kiến Thành lên tiếng: "Em đừng chen vào, để họ còn hội chẩn."

      Thẩm Doanh vẫn giữ nụ cười dịu dàng môi, còn vô tình mà hữu ý khoác tay Tiêu Kiến Thành.

      Tô Lạc khỏi cảm thán khéo léo của người phụ nữ trước mặt. Đúng lúc này, Tiểu Tần cất giọng căng thẳng: "Gay go rồi!"

      Chị vừa dứt lời, Dương Nhuệ cầm hồ sơ bệnh án vào phòng. Ở giây tiếp theo, vẻ mặt và cơ thể hóa đá ngay tức .

      Nếu người, bạn khó có thể che giấu tình cảm của mình trước người đó. Bây giờ Tô Lạc mới biết, sở dĩ Dương Nhuệ luôn trầm mặc, luôn sống độc ở phương xa, chỉ vì để phải gặp lại người.

      Tô Lạc còn chưa kịp để ý đến vẻ mặt của Thẩm Doanh, Tiểu Tần lao đến, phá vỡ căng thẳng của Dương Nhuệ. Chị cất cao giọng: "Bệnh án đến rồi!" Sau đó, chị lấy tập hồ sơ trong tay , đưa cho các chuyên gia.

      Các chuyên gia bắt đầu hỏi Tô Lạc vô số vấn đề, buộc phải trả lời. Đến khi Tô Lạc quay đầu tìm kiếm, Dương Nhuệ cùng với chiếc ba lô rách của biến mất. Còn Thẩm Doanh vẫn khoác tay Tiêu Kiến Thành từ đầu đến cuối.

      Khi mẹ và em trai Tô Lạc xách căp lồng canh gà vào, đúng lúc gặp Tiêu Kiến Thành cùng các chuyên gia rời khỏi phòng bệnh. Nhìn thấy Tiêu Kiến Thành, bà Nhạc có chút e dè, lập tức nhường lối.

      Tiêu Kiến Thành liếc chiếc cặp lồng tay bà, hỏi: "Đây là gì vậy?"

      Tô Kiệt đáp: "Chúng tôi hầm canh gà cho chị ấy ăn."

      " cần đâu, mọi người mau thu dọn đồ, ấy được chuyển về thành phố ngay bây giờ." Tiêu Kiến Thành để lại câu rồi mất.

      Bà Nhạc và Tô Kiệt đưa mắt nhìn nhau.

      Xe cấp cứu rất đại, vừa rộng vừa mới, có thể chứa nhiều máy móc, lại có cả bác sĩ và y tá cùng. Lần đầu tiên nằm trong xe cấp cứu, Tô Lạc cảm thấy vô cùng mới mẻ.

      Tiêu Kiến Thành chui vào trong xe, ra lệnh cho tài xế: "Xuất phát !"

      "Mẹ tôi đâu rồi?" Tô Lạc hỏi.

      "Bà ấy tự tìm xe quay về."

      "Tại sao chứ?"

      "Có vấn đề gì à?"

      "Sao để mẹ tôi lên xe cùng chúng ta?"

      "Đây là xe cấp chứ phải xe buýt, mẹ dựa vào cái gì mà đòi lên?"

      "Vậy dựa vào cái gì mà cũng lên xe này?"

      "Tôi theo, thanh toán tiền thuê xe chắc?"

      "Thanh toán thanh toán." Tô Lạc cứng miệng.

      Tiêu Kiến Thành yên tâm gật đầu. "Xem ra chưa chết được, tinh thần hăng hái lại xuất rồi."

      Tô Lạc để ý đến câu châm biếm của ta. "Sau này, tôi trả lại tiền viện phí cho , hóa đơn có đủ đấy chứ? Tôi có thể thanh toán bằng bảo hiểm y tế."

      "Được thôi!" Tiêu Kiến Thành vươn vai. "Để tôi ngủ lát."

      ta hạ thành ghế xuống thấp, gần như nằm thẳng bên cạnh Tô Lạc.

      Tô Lạc có chút mất tự nhiên, liền quay đầu sang bên. Xe chạy bon bon đường cao tốc, ngắm bầu trời ngoài cửa sổ, bây giờ là lúc hoàng hôn, ráng chiều rực rỡ. Trong đầu chợt lên hình ảnh ở phòng bệnh. muốn tin, mối tình đơn phương của mình lại kết thúc như vậy.

      Tô Lạc quay sang Tiêu Kiến Thành, gọi ta: "Này, này..."

      Tiêu Kiến Thành mở mắt, thần sắc lộ vẻ lo lắng: " sao thế?"

      " sao, tôi chỉ muốn hỏi vấn đề." Tô Lạc đáp.

      " điên rồi à? Khó khăn lắm tôi mới có thể chợp mắt."

      "Xin lỗi, chỉ vấn đề thôi, trả lời xong có thể ngủ tiếp mà."

      " hỏi !"

      " kết hôn với Thẩm Doanh chứ?"

      Tiêu Kiến Thành ngẩn người, cười phá lên. "Sao lại hỏi điều này?"

      Tô Lạc có chút ngượng ngùng. " trả lời thôi."

      Tiêu Kiến Thành chống tay xuống ghế, nhổm người nhìn , trịnh trọng trả lời: "Yên tâm , vẫn còn cơ hội."

      " phải tôi có ý đó."

      "Vậy ý là gì?"

      "Thôi, với nữa."

      "Này, đánh thức tôi dậy, hỏi câu chẳng đâu vào đâu, bây giờ lại định chuyện với tôi, có phải đầu óc bị chập mạch sau cú ngã đấy?"

      Tô Lạc kéo chăn trùm đầu. "Đúng vậy, tôi chóng mặt quá, ngủ đây!"

      Tiêu Kiến Thành chịu bỏ qua, liền kéo chăn khỏi đầu . "Tô Lạc, nếu tôi mau đăng ký , chỗ tôi còn suất nữa đâu."

      "Còn lâu tôi mới , dù bị ngã hỏng đầu tôi cũng nảy sinh tình cảm với . Tôi nghĩ, mau cưới Thẩm Doanh , như vậy thiên hạ mới được thái bình." Tô Lạc nghiến răng.

      Tiêu Kiến Thành cười cười, chờ xong, ta đáp lại câu: "Tốt quá, xem ra đầu óc vẫn bình thường. có biết tại sao tôi suốt ngày quấn lấy ?"

      "Sao cơ?"

      "Vì tôi thích vẻ ngốc nghếch biết trời cao đất dày của ."
      Hale205Phamthanhhuong thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15: an ủi nào đó.

      Tô Lạc bệnh viện, bởi Tiêu Kiến Thành đưa đến thẳng ngôi nhà yên tĩnh. Trong nhà có bác sĩ và y tá chờ sẵn, cũng có ít máy móc, thiết bị y tế.

      Tô Lạc ngạc nhiên, hỏi: "Tại sao lại đến đây? Đây là nơi nào vậy?"

      Tiêu Kiến Thành kéo cái ghế, trèo lên , lồng cái túi nilon màu đen vào đầu camera theo dõi treo góc phòng rồi mới trả lời: "Phòng khám tư nhân."

      "Tại sao bệnh viện?" Tô Lạc thắc mắc.

      "Sợ đắt quá trả nổi."

      "Tôi có thể thanh toán bằng bảo hiểm y tế."

      "Dù được thanh toán chăng nữa, cũng phải tự trả phần còn gì?"

      "Tôi đâu có mắc bệnh ung thư, phần tự trả đâu có nhiều."

      Tiêu Kiến Thành nhảy xuống đất, xoa tay rồi đến đầu giường bệnh của Tô Lạc, quan sát kĩ camera từ góc độ này. Tô Lạc cũng ngước nhìn. "Tại sao phải che camera lại?"

      Tiêu Kiến Thành tỏ ra đắc ý, ghé sát mặt . "Nhân lúc thể động đậy, tôi muốn làm chuyện xấu xa ấy mà."

      Tô Lạc mất tin nhắn, liền ngoảnh đầu sang bên.

      Tiêu Kiến Thành đứng thẳng người. " cứ yên tâm! Thứ nhất, tôi có hứng thú với . Thứ hai, tôi cũng chẳng thiếu đàn bà."

      Tô Lạc lập tức tiếp lời: "Thứ ba, tôi và hợp mệnh."

      "Vậy sao? xem rồi à?"

      "Còn cần xem sao? Kể từ lúc gặp , tôi làm việc gì cũng thuận lợi."

      " có lý, thất vọng lắm phải ?" Tiêu Kiến Thành hỏi.

      "Tại sao tôi phải thất vọng?"

      "Bởi vì tôi thuộc top đầu những người đàn ông độc thân của thành phố này."

      " sao? Thế tôi thảm rồi." Tô Lạc bày ra vẻ mặt thất vọng.

      "Gì cơ?"

      "Bởi vì lần này bị ngã, chắc tôi rớt ra sau cả vạn người ấy chứ."

      "Có cần tôi giúp ?"

      " hại tôi, tôi vô cùng cảm tạ trời đất rồi."

      Tiêu Kiến Thành cất giọng thành khẩn: " ngại quá, hại là chuyện khiến tôi vui nhất trong mấy năm trở lại đây."

      Tô Lạc trừng mắt, còn ta nhếch miệng cười đắc ý.

      y tá cầm hộp thuốc vào. Tiêu Kiến Thành rời mắt khỏi Tô Lạc, quay sang ta, : "Ồ, cắt tóc ngắn rồi à, trông xinh hơn đấy."

      y tá đeo khẩu trang, tuy diện mạo nhưng đôi mắt tràn ngập ý cười. ta lấy mũi kim tiêm chọc vào mu bàn tay Tô Lạc, nhưng trúng mạch máu, ta dịch chuyển mũi kim dưới làn da tìm kiếm, khiến Tô Lạc đau đến mức phải hít hơi sâu.

      Tiêu Kiến Thành nhịn được, với y tá: "Này, ấy phải là bạn của tôi, cần căng thẳng như vậy."

      Tô Lạc gật đầu lia lịa. y tá trả lời, tiếp tục công việc của mình, cuối cùng cũng có máu dâng lên trong ống truyền. y tá treo bình thuốc, lên tiếng giải thích:" phải tôi căng thẳng mà là mạch máu của ấy quá, dễ tìm."

      Tiêu Kiến Thành gật đầu. "Suốt ngày ăn phở, bị suy dinh dưỡng cũng là lẽ thường tình."
      Nghe ta vậy, Tô Lạc mới chợt nhớ ra. "Mẹ tôi có biết tôi ở đây ?"

      "Tôi báo với người nhà và bạn bè , nhưng tốt nhất bọn họ đến thăm ít thôi." Tiêu Kiến Thành đáp.

      Đúng lúc này, bác sĩ vào kiểm tra. Tiêu Kiến Thành chuyện với ông ta. Tô Lạc mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      lại mơ thấy mình leo núi, leo mãi lối bùn lầy. Phía trước có bóng hình, muốn đuổi theo nhưng luôn chậm vài bước, đột nhiên, bị hụt chân rơi xuống. Giật mình tỉnh giấc, phát trong phòng còn bóng người.

      Tô Lạc lấy di động bên cạnh gối để nhắn tin cho Dương Nhuệ. định viết: "Em vừa mơ thấy , rất nhớ ", nhưng soạn xong hàng chữ, cảm thấy mình có chút mặt dày, vội xóa , soạn lại: "Dương Nhuệ, em nhập viện rồi, tất cả đều thuận lợi, nhớ giữ liên lạc."

      Nhắn hay nhắn tin này với thích hay thích cũng như nhau cả, Tô Lạc thở hơi dài.

      Buổi tối, người đầu tiên vào phòng bệnh lại là bố Tô Lạc, khỏi ngạc nhiên. "Sao bố lại đến đây?"

      Ông Tô đến, cất giọng xót xa: "Con bị thương ở đâu vậy? Sao lại ra nông nỗi này? Liệu có để lại di chứng ? Bác sĩ gì? Là ai khiến con bị như vậy? Phải tìm bọn họ đòi bồi thường mới được. Tình hình của con có được coi là tai nạn lao động ? Có thể mời giám định tai nạn lao động..."

      Tô Lạc cắt lời bố: "Bố đừng lo, con sao cả, tiền viện phí được bảo hiểm thanh toán."

      "Được thanh toán ư? Vậy có được trợ cấp và bồi thường ?"

      "Chuyện đó tính sau." Tô Lạc đáp.

      "Vậy tốt, bố định đưa con ít tiền để chữa trị, nhưng gần đây...."

      " cần đâu bố, con có tiền mà."

      "Tốt quá, có cơ quan đoàn thể dù sao vẫn hơn. Hình như con thuộc biên chế nhà nước phải ?"

      " ạ, con ký hợp đồng thôi."

      "Hợp đồng dài hạn à?"

      "Vâng...." Tô Lạc muốn cho bố biết chuyện thôi việc.

      "Con tìm cách vào biên chế là tốt nhất, lúc đó công việc mới ổn định. Chỗ bố làm bây giờ thậm chí còn chẳng cho ký hợp đồng. Thời gian trước, người quản lý với bố, ông chủ chê bố lớn tuổi, thích hợp làm công việc bảo vệ. Tuổi của bố có lớn lắm đâu."

      Tô Lạc hỏi: "Ông chủ nào chê bố?"

      "Bố cũng biết, hình như là ông chủ lớn nhất ở đó. Mức lương thấp đành, lại còn phải thức thâu đêm, người khác chưa chắc có khả năng chịu cực bằng bố."

      " cho làm thôi, chẳng phải bố cũng có lương hưu hay sao?"

      "Chút lương hưu đó sao đủ tiêu? Muốn đánh mạt chược cũng chẳng đủ tiền, haizz..." Ông Tô thở dài. "Năm xưa, bố thầu công ty đó, kinh doanh rất tốt, nếu vì mẹ con lên cơ quan gây chuyện ầm ĩ, bố vẫn có thể tiếp tục làm, bây giờ trở thành ông chủ lớn cũng biết chừng..."

      Tô Lạc nhắm mắt, những lời than vãn mà từng nghe vô số lần bắt đầu phát lại.

      Đột nhiên, cửa phòng mở tung, giọng the thé của mẹ Tô Lạc truyền tới: "Ông đúng là đồ vô lương tâm! Lẽ nào tôi nên tới cơ quan của ông tố cáo? Ông làm chuyện xấu xa, nuôi tình nhân ở bên ngoài, còn đem tiền cho con hồ ly đó, tất nhiên tôi phải phản ánh tình hình với cấp của ông. Người như ông nên bị quét sạch, vĩnh viễn thể trở mình mới được."

      Tô Lạc mở mắt, nhìn thấy bà Nhạc xông đến trước mặt ông Tô, chỉ vào mũi ông mắng nhiếc.

      Ông Tô biện bạch cách yếu ớt: "Làm gì có chuyện đó. Bà có chứng cứ ? Bà vu oan giá họa cho tôi..."

      Bà Nhạc càng nổi điên. " có chứng cứ? Tôi bắt được ông và con tiện nhân đó trần truồng nằm cùng nhau, ông còn cần chứng cứ gì hả?"

      Thấy bố mẹ lại bắt đầu cãi nhau, Tô Lạc liền ra hiệu cho ông Tô trước. Ông Tô lập tức rời , bà Nhạc định túm ông nhưng được. Ân oán từ hai mươi mấy năm trước cho đến giờ vẫn chưa thanh toán ràng, tương lai chắc cũng bao giờ chấm dứt. Bà Nhạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vừa chửi rủa vừa sụt sịt. Tô Lạc hết cách, chỉ có thể để mặc mẹ phát tiết.

      lúc sau, Tô Kiệt ôm vào. này hoàn toàn xa lạ, phải là Mỹ Huệ. Thấy mẹ khóc, Tô Kiệt liền hỏi xảy ra chuyện gì. Bà Nhạc kể lại chuyện cãi nhau với ông Tô vừa rồi, quên thêm mắm thêm muối.

      Tô Lạc liền mở miệng: " nghiêm trọng như vậy, Tiểu Kiệt, đến mức đó đâu."

      Nhưng Tô Kiệt được mẹ huấn luyện từ , coi bố là kẻ thù cướp tuổi thơ hạnh phúc của mình, bây giờ lại nghe tiếng khóc than của mẹ, cậu lập tức quay người chạy đuổi theo bố.

      Tô Lạc gọi em trai nhưng có sức lực. bảo mẹ ngăn cản nhưng bà Nhạc vẫn ngồi sụt sùi chỗ, chịu đứng dậy. muốn gọi điện báo tin cho bố nhưng tìm mãi thấy di động. Trong lúc vô cùng sốt ruột, Tô Lạc bỗng nhìn thấy Mỹ Huệ xách giỏ hoa quả đứng ở cửa phòng.

      Tô Lạc giật mình. "Mỹ Huệ, sao lại đến đây?"

      Mỹ Huệ chú ý đến Tô Lạc mà chỉ nhìn chằm chằm xa lạ kia.

      Tô Lạc nghĩ bụng: xong rồi.

      Mỹ Huệ quả nhiên xông đến trước mặt đó. " đến đây làm gì?"

      "Chúng tôi đến thăm chị của chúng tôi, được sao?" giọng vùng Đông Bắc, rất có khí thế.

      "Tôi từng cảnh cáo , đừng động đến người đàn ông của tôi, quên rồi à?"

      "Bây giờ ấy phải là của nữa rồi."

      Mỹ Huệ lập tức vung tay tát mạnh, kia kịp né tránh, mặt ba dấu ngón tay. ta cũng vừa, liền đánh trả đối phương. Mỹ Huệ lập tứ túm tóc ta. Hai đánh nhau, bà Nhạc xông vào can ngăn, ba người phụ nữ tạo thành cảnh tượng hỗn loạn.

      Bác sĩ và y tá đều thấy bóng dáng, Tô Lạc muốn bấm chuông gọi người nhưng nhìn quanh chẳng thấy công tắc đâu.

      lúc biết phải làm thế nào, trong chăn chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, cuối cùng, Tô Lạc cũng tìm thấy di động. Là Tiêu Kiến Thành gọi tới. Khi điện thoại kết nối, Tô Lạc còn chưa kịp lên tiếng đầu dây bên kia truyền tới giọng tức giận của ta: "Em trai đến chỗ tôi gây chuyện, còn đánh nhân viên của tôi. chẳng ra làm sao cả, tôi phải báo cảnh sát bắt cậu ta."

      "Bố tôi sao đấy chứ?" Tô Lạc hỏi.

      "Vừa rồi đánh nhau loạn cả lên, tôi còn chưa kịp nắm tình hình. Tôi gọi điện để thông báo với , tôi báo cảnh sát."

      "Rốt cuộc bố tôi có bị làm sao ?" Tô Lạc lặp lại câu hỏi.

      "Tôi , chắc cũng bị thương đấy." Tiêu Kiến Thành đáp.

      "Có nghiêm trọng ?"

      "Chắc đến nỗi, nhưng ông ấy lớn tuổi rồi, kể cả bị thương cũng khổ."

      Đúng lúc này, bà Nhạc bị hai sơ ý đẩy ra ngoài. Bà mất thăng bằng, ngồi phịch xuống đất. Tô Lạc hét lên: "Mẹ!"

      Tiêu Kiến Thành chau mày. "Sao lại gọi tôi là "mẹ"?"

      Bà Nhạc đưng dậy, cất cao giọng chửi mắng rồi lại lao vào "cuộc chiến". Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Tô Lạc đột nhiên có cảm giác bất lực và thất bại chưa từng thấy. Nước mắt trào khỏi khéo mi, để ý đến Tiêu Kiến Thành mà lẩm bẩm vào điện thoại: " phải, tôi gọi , tôi vừa gọi mẹ tôi. Tôi thể ngăn cản bọn họ, tôi cũng thể đỡ mẹ tôi dậy. Em trai tôi bắt cá hai tay, hai con bé đánh nhau trong phòng bệnh, mẹ tôi can ngăn, chẳng may bị ngã... là ông chủ của bố tôi, nếu có chuyện gì to tát, phiền hãy cho bố tôi nghỉ việc. Ông già quá rồi, thể làm bảo vệ nữa, giữ lại thế nào cũng xảy ra phiền toái...Còn em trai tôi, cứ báo cảnh sát , nó theo xã hội đen, sớm muộn cũng bị ngồi tù, bắt sớm chừng nào hay chừng ấy... Tiêu Kiến Thành, đưa tôi đến nơi nào vậy? Tại sao thấy bác sĩ và y tá đâu cả? Tại sao lại có nhiều người đến cãi lộn ầm ĩ ở chỗ tôi như vậy? Tại sao có ai quan tâm đến tôi? Tôi muốn gặp bọn họ, tôi muốn bận tâm đến chuyện của bọn họ, tôi cũng muốn bận tâm đến , đừng làm hại tôi nữa, để tôi yên tĩnh chút có được ?" xong những lời này, sức cùng lực kiệt.

      Cuối cùng, y tá cũng vào. Tl ném điện thoại xuống giường, trùm chăn kín đầu, khóc nức nở.

      Có quá nhiều chuyện đáng để rơi lệ, như vết thương thân thể, vết thương tình cảm ở trong lòng, gia đình bao nhiêu năm cãi lộn ngừng nghỉ và công việc bế tắc. Tô Lạc khóc lúc lâu, cho đến khi gần thiếp , lại bị tiếng chuông áo hiệu có tin nhắn đánh thức. kéo chăn khỏi đầu, tìm di động.

      Ngoài trời tối đen, trong phòng trống , chỉ có Tiêu Kiến Thành ngồi bên cạnh giường, cầm điện thoại của .

      Tô Lạc lập tức giơ tay đòi di động. Tiêu Kiến Thành cất cao giọng đọc tin nhắn: "Tô Lạc, chào em, vừa nhận được tin nhắn của em. rất lo cho em, nếu điều kiện cho phép, nhanh chóng tới thăm em. Hy vọng em điều trị tốt, nhớ chăm sóc bản thân."

      Tô Lạc bối rối, hai má nóng ran.

      Tiêu Kiến Thành nhìn , tay vẫn cầm di động, đột nhiên hỏi: "Tên Dương Nhuệ này là gì của vậy?"

      "Đồng nghiệp của tôi."

      "Là người hôm trước đến bệnh viện thăm phải ?"

      "Đúng thế."

      "Là người nắm tay à?" Tiêu Kiến Thành hỏi tiếp.

      "Hôm đó trời quá tối, tôi nhìn đường."

      "Ờ..." Tiêu Kiến Thành dường như hiểu ra điều gì, lại hỏi: " khóc xong rồi à?"

      Tô Lạc trả lời, kéo chăn lau vệt nước mắt mặt.

      Tiêu Kiến Thành ném điện thoại cho , câu nể tình: "Đúng là nên khóc cho lòng. Nếu tôi là , tôi tự tử cho xong."

      Tô Lạc đưa mắt về phía đối phương, ta cũng nhìn chăm chú. cảm thấy câu này khó nghe mà giống như an ủi nào đó.

      "Tôi đói bụng rồi." Tô Lạc với ta.
      Hale205Phamthanhhuong thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16: Vĩnh viễn có lần sau

      y tá điều khiển cái cần ở dưới giường, trước mặt Tô Lạc xuất bàn ăn . ta đặt bát cháo lên bàn, chuẩn bị bón cho Tô Lạc nhưng kiên quyết từ chối, tự cầm thìa, chầm chậm đưa lên miệng. Có lúc động tác hơi mạnh khiến vết thương nhói đau nhưng vẫn nhẫn nhịn, tiếp tục ăn cháo,

      Tiêu Kiến Thành vẫn ngồi ở chỗ cũ, im lặng nhìn .

      Tô Lạc hơi ngượng ngùng, khách sáo mời ta: “Cùng ăn với tôi , mùi vị này tồi.”

      Tiêu Kiến Thành trả lời. Tô Lạc mất hứng, lại cúi xuống ăn tiếp. Điện thoại đột nhiên có tin nhắn, liền buông thìa, cầm lên xem. Là tin nhắn “rác”, quảng cáo tòa chung cư nào đó mở tiệc khai trương lớn. cố gắng để lộ vẻ mặt thất vọng.

      Tiêu Kiến Thành chợt lên tiếng: “ dối.”

      “Tôi dối ư?” Tô Lạc hiểu.

      chưa có bạn trai.”

      “Tôi mà.”

      “Vậy Dương Nhuệ là gì của ?”

      “Đồng nghiệp.”

      “Chỉ là đồng nghiệp thôi sao?”

      “Ừ.”

      ?”

      “Tin hay tùy .”

      thầm ta?”

      có chuyện đó.”

      “Chắc chắn thích ta. Thích là thích, còn dám thừa nhận?” Tiêu Kiến Thành nhìn chăm chú, lời chắc như đinh đóng cột.

      Tô Lạc hết sức bối rối, liền buột miệng: “Ai bảo tôi dám thừa nhận?”

      Tiêu Kiến Thành tiếp tục “truy kích”: “Thái độ của như vậy, chứng tỏ ta thích ?”

      ấy… ấy…”

      thế nào?”

      “Bây giờ ấy muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.”

      “Tại sao muốn nghĩ? ta kết hôn rồi à?”

      “Chưa.”

      “Có bạn rồi?” Tiêu Kiến Thành hỏi tới tấp.

      “Chưa…trước kia từng có.”

      “Thế là tình cũ khó quên?” Tiêu Kiến Thành nhoài người về phía trước nghiêm giọng hỏi.

      Tô Lạc vẫn cầm cái thìa tay, ngây người nhìn Tiêu Kiến Thành “Chắc… phải.”

      Tiêu Kiến Thành thông suốt vấn đề, ngồi về vị trí của mình, lạnh lùng kết luận: “ ta có hứng thú với .”

      Trong lòng Tô Lạc hiểu , đây là câu trả lời chính xác nhất. cúi đầu nhìn bát cháo, tự dưng hết muốn ăn.

      “Đừng lãng phí thời gian vào người đàn ông có hứng thú với .” Tiêu Kiến Thành tiếp tục lên tiếng. “ nên cân nhắc những người có hứng thú với mình hơn.”

      Tô Lạc ngẩng đầu. “Cũng chẳng có người nào hứng thú với tôi.”

      “Tôi có hứng thú với .” Tiêu Kiến Thành đáp.

      chỉ vì cảm thấy cuộc sống nhàm chán nên mới nghĩ vậy.”

      “Ai cuộc sống của tôi nhàm chán? Người đẹp, tôi rất bận rộn. Tôi đâu có nhiều thời gian ngồi chỗ, nhìn phụ nữ ăn thứ như đống phân thế này.”

      “Này!” Tô Lạc tức giận, định cầm bát cháo đổ lên người ta, đáng tiếc, tay có sức, cầm nổi cái bát .

      Tiêu Kiến Thành đắc ý đứng dậy, cười ha hả. “Tô Lạc, coi như tôi thấy bộ mặt khác của . Bình thường trông giống dân giang hồ, nào là uống rượu, nào là đánh nhau… ngờ trong cốt tủy của vẫn là thiếu nữ thuần khiết, còn chơi trò đơn phương cơ đấy.”

      “Ai tôi đơn phương? Chuyện này vẫn chưa có kết luận.” Tô Lạc cãi lại.

      Tiêu Kiến Thành đến trước mặt , bê khay đồ ăn sang cái bàn bên cạnh rồi lên tiếng : “Bao giờ mới có kết luận?”

      “Cũng chưa biết.”

      tháng? Hai tháng? năm hay hai năm?”

      “Chỉ cần ấy chưa có bạn , tôi vẫn còn cơ hội.”

      “Có lẽ ta là đồng tính luyến ái.” Tiêu Kiến Thành đặt ra giả thiết khác.

      thể nào!” Tô Lạc phủ nhận ngay.

      “Sao biết là thể? tận mắt trông thấy ta ở bên phụ nữ rồi à?”

      “Tôi…dù sao tôi cũng biết là phải.”

      “Chi bằng…” Tiêu Kiến Thành đột ngột cầm điện thoại của Tô Lạc , tìm số Dương Nhuệ, gọi , mở loa ngoài rồi đưa đến trước mặt . “ hãy trực tiếp hỏi ta, có kết luận ngay thôi.”

      Tô Lạc sốt ruột, vội giơ tay cướp điện thoại nhưng do động tác hơi mạnh, xương sườn đau buốt vô cùng, rên tiếng. May mà điện thoại vang lên thông báo liên lạc được . Đúng lúc y tá vào, Tiêu Kiến Thành quay đầu ra hiệu cho ra ngoài.

      Tô Lạc vẫn còn đau, chau mày, nhắm mắt, hơi cuộn người. Tiêu Kiến Thành thu lại ý cười, ngồi xuống bên mép giường, để điện thoại lên tủ đầu giường. ta cúi thấp xuống, tay nâng cằm Tô Lạc, tay giữ vai , tựa hồ hoàn toàn bao trùm lên người .

      biết ta định làm gì, Tô Lạc cảm thấy sợ hãi, mở miệng hỏi : “ muốn làm…”

      đợi hết câu, Tiêu Kiến Thành phủ môi chặn miệng lại. Tô Lạc muốn vùng vẫy nhưng có sức. miễn cưỡng túm tay áo ta, định đẩy ra nhưng hoàn toàn vô dụng. May mà Tiêu Kiến Thành có hành động gì quá đáng, ta chỉ áp miệng mình lên môi như muốn cảm nhận hơi ấm của . lúc sau, ta buông , đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

      Tô Lạc mãi mới định thần, trong lòng vô cùng ảo não. Sao có thể để người đàn ông này bắt nạt hết lần này đến lần khác. cố gắng nhoài người lấy điện thoại gọi cho Tiêu Kiến Thành. Đầu bên kia mãi vẫn có người nghe máy. Xem ra đối phương sợ bị mắng, nhưng mặc kệ, ngừng gọi cho ta.

      Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối. Tô Lạc chuẩn bị cất cao giọng, đầu dây bên kia bỗng truyền đến thanh dịu dàng của người phụ nữ: “A lô! Tô Lạc phải ?” Là Thẩm Doanh.

      Tô Lạc cất giọng khô khốc: “Tôi muốn Tiêu Kiến Thành.”

      “Kiến Thành lái xe, tiện nghe điện thoại. có muốn tôi chuyển lời cho ấy ?”

      hãy bảo ta nghe điện thoại.”

      “Ở đây nhiều cảnh sát giao thông, ấy tiện nghe. Hay là để lát nữa ấy gọi lại cho ?”

      “Phiền bảo ta nghe máy ngay!”

      “Chuyện này… ấy thể… ấy lái xe…” Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên giọng của Tiêu Kiến Thành: “Chuyện gì?”

      “Tiêu Kiến Thành, đừng có quá đáng như vậy!”

      “Được, thành vấn đề.” Ngữ khí của Tiêu Kiến Thành vẫn bình thường thậm chí có chút vui vẻ.

      “Tôi cảnh cáo , đừng ức hiếp người khác quá đáng. động đến tôi, tôi khiến ngóc đầu lên nổi.” Tô Lạc nghiến răng uy hiếp.

      “Ok, chuyện này dễ thương lượng thôi.”

      “Xin từ nay về sau đừng xuất trước mặt tôi. Có chuyện gì hãy liên lạc bằng điện thoại. Tôi muốn nhìn thấy .”

      “Được thôi, lần sau gặp bàn tiếp.”

      Tô Lạc sắp phát điên “ có lần sau, vĩnh viễn có lần sau, là đồ khốn.”

      Ở đầu dây bên kia, Tiêu Kiến Thành cất tiếng cười vui vẻ “Hẹn gặp lại, Tô Lạc.” xong ta liền cúp máy.
      Hale205Phamthanhhuong thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17: Hãy từ bỏ ý định sống chung hòa bình

      Nếu bệnh nhân lại bất tiện, vào lúc này cần giúp đỡ, cũng cần tránh xa người đàn ông vô lại, ấy nên làm thế nào?

      Người nhà ổn. Vừa đánh nhau sứt đầu mẻ trán, biết bọn họ khôi phục trạng thái bình thường hay chưa?

      Cơ quan ổn. Tô Lạc tuyên bố nghỉ việc, nhờ ngại , hơn nữa, ông Thư ký mà nhúng tay vào, thường chữa lợn lành thành lợn què.

      Bạn bè cũng ổn. Bây giờ là nửa đêm, ai nấy đều ở trong vòng tay ấm áp của gia đình, đâu rảnh để đến giúp .

      Người lại càng… ổn.

      Tô Lạc mở to mắt nhìn lên trần nhà. Từng cái tên chạy qua trong đầu nhưng càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân thất bại.

      y tá vào, cầm bát cháo lên xem, mỉm cười hỏi: “Chị ăn no rồi à?”

      Tô Lạc buột miệng : “Chỗ các làm thủ tục chuyển viện như thế nào?”

      y tá ngạc nhiên: “Điều kiện ở đây tốt như vậy, chị lại được hưởng đãi ngộ của lãnh đạo, sao còn muốn chuyển viện?”

      tiện lắm.”

      “Chị đừng nghĩ ngợi nhiều, hãy tập trung dưỡng bệnh tốt. Chị có phúc mới được Tiêu tổng đặc biệt quan tâm, chị nên cảm kích ấy mới phải.”

      Trước khi rời khỏi phòng, y tá cố ý liếc Tô Lạc cái, thần sắc lộ vẻ khinh thường. người khác có thể phát nhưng Tô Lạc từ đến lớn quá quen với vẻ mặt này, như muốn , được hưởng lợi mau ngậm miệng .

      Nhớ hồi bé bị viêm ruột thừa, nửa đêm cấp cứu, qua mấy bệnh viện hết chỗ. đau đến mức lăn lộn ngoài hành lang, mẹ sốt ruột, giơ chân đá rồi : “Mau đứng dậy, muốn chết về nhà chết!” Cuối cùng, y tá đành lòng, bố trí chiếc giường ở gần nhà vệ sinh cho .

      Đúng vậy, so với lúc đó, bây giờ quả là thiên đường. Bị người đàn ông kia hôn sao chứ? Nếu chịu chiều ta chút, có khi càng được nhiều hơn.

      “Nếu cuộc sống bị dồn đến đường cùng, con nhớ đừng bao giờ tỏ ra cứng rắn hay máy móc quá.” Nhiều lúc uống say, bố thường những câu triết lí sâu xa. Nghĩ đến đây, Tô Lạc liền gọi cho bố.

      “Bố sao đấy chứ?”

      “Ừ, bố vẫn ổn”

      “Tiểu Kiệt…”

      “Con đừng gì cả, là kiếp trước bố nợ nó.”

      “Bố đừng buồn, Tiểu Kiệt hiểu chuyện.”

      “Vừa rồi đồn cảnh sát lấy lời khai xong liền cho bố về trước. Hình như Tiểu Kiệt vẫn bị nhốt ở đó, biết họ xử lí thế nào. Bố với họ là chuyện gia đình nhưng họ chẳng để ý đến bố.”

      “Cảnh sát nhốt nó lại cũng tốt.”

      “Bố sợ Tiểu Kiệt càng hận bố hơn.”

      “Dù hận đến mấy cũng là con trai của bố, sao đâu.”

      “Con ổn đấy chứ? Hãy nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nữa bố đến thăm con.”

      “Bố cũng nghỉ sớm ạ.”

      “Bố phải làm bây giờ.”

      “Bố chưa nghỉ à?”

      “Tất nhiên phải làm chứ, nhân lúc còn có sức khỏe phải tranh thủ dành dụm ít tiền, bằng đến lúc già thể động đậy làm thế nào?”

      “Con nuôi bố.”

      “Con là con , tự nuôi bản thân là tốt rồi, mau chóng tìm người để kết hôn .”

      “Con lấy chồng.”

      “Con gì thế, chắc chắn phải lấy. Nhưng Tiểu Lạc à, con phải mở to mắt tìm người đàn ông tốt đấy nhé.”

      Cả đêm Tô Lạc ngủ yên giấc. luôn cảm tháy có người ngồi cạnh giường, dường như có thể bổ xuống người bất cứ lúc nào.

      Khi mở mắt, ngoài cửa sổ vẫn tối đen, toàn thân đau nhức, đầu óc cũng mệt mỏi rã rời. hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong mấy tháng qua, vô cùng tệ hại. Sao có thể để mất công việc? Lại còn bị ngã ra nông nỗi này? Sao có thể để người nhà đánh nhau đến mức bị bắt vào đồn công an?

      ra, Tô Lạc là người rất đơn giản, việc gì cũng làm theo cảm tính, có dự định lâu dài, càng phòng bị. Trong buổi đêm yên tĩnh này, hiếm có dịp tự suy xét bản thân, sau đó rút ra kết luận: Nếu muốn trở lại cuộc sống đơn giản trước kia, đầu tiên phải giữ mối quan hệ đơn giản với những người xung quanh. Trước kia có kinh nghiệm đối phó với tên cáo già như Tiêu Kiến Thành nên có lúc nhân nhượng, thành ra thái độ mờ ám. Bây giờ cần phải trò chuyện thẳng thắn với ta mới có thể giải quyết loạt vấn đề của bản thân.

      Đúng rồi, phải trò chuyện cách thẳng thắn và có lí trí với Tiêu Kiến Thành để ta biết thái độ của ,để ta đừng dùng làm công cụ mua vui. Như vậy, mọi chuyện tốt đẹp.

      Sau khi có quyết định, Tô Lạc chỉ hận thể gọi điện thoại cho Tiêu Kiến Thành vào lúc 4 giờ sáng. nhẩm nhẩm lại bản soạn thảo soạn sẵn trong đầu. Khó khăn lắm mới chờ đến lúc trời sáng, kim đồng hồ vừa chỉ con số 8, liền bấm số điện thoại của Tiêu Kiến Thành.

      Chuông đổ lúc lâu mới có người bắt máy, giọng điệu của người đàn ông bên kia có vẻ bực bội: “Chuyện gì thế?”

      “Tôi muốn chuyện với .”

      chuyện gì?”

      có tiện đến chỗ tôi ?”
      “Tôi rất bận.”

      “Chỉ mười phút thôi.” Tô Lạc .

      “Có gì qua điện thoại .”

      “Chuyện này phải trực tiếp gặp mặt mới được.”

      “Tô Lạc, dựa vào cái gì mà bảo đến, tôi cun cút ngay?”

      “Dựa vào chuyện thích tôi.” Tô Lạc cắn môi, đây cũng là phần của cuộc trò chuyện thẳng thắn. So với việc ta luôn miệng nhắc tới, chi bẳng chủ động hơn.

      Đầu bên kia im lặng vài giây. “… thực cho rằng tôi thích ?”

      “Đúng thế.” Tô Lạc quyết tâm mặt dày đến cùng.

      Tiêu Kiến Thành cười khẽ “Chiều nay tôi đến.”

      , tôi muốn ngay bây giờ.”

      “Điều kiện trao đổi là gì?”

      muốn gì?”

      khi tôi thích , chắc biết tôi muốn điều gì.”

      “Nếu có bản lĩnh đến lấy !”

      “được, tôi đến ngay.”

      Tô Lạc trải qua nửa tiếng đồng hồ dài dằng dặc. nhìn chằm chằm cửa ra vào, chờ đón sẵn sàng. Cuối cùng, Tiêu Kiến Thành cũng xuất . Hôm nay ta mặc com lê chỉnh tề, cà vạt xám được thắt cẩn thận, hoàn toàn khác dáng vẻ thoải mái thường ngày, xem ra, phải ta cố tình mượn cớ bận rộn.

      Nhưng ý cười xấu xa khóe miệng vẫn thay đổi, ta đến cuối giường, đứng yên nhìn . “ biết lúc gọi điện cho tôi, bên cạnh tôi có bao nhiêu người ?”

      Tô Lạc hơi quẫn bách. “Đông người lắm sao?”

      “Tôi bàn vụ làm ăn lớn, có tới ba bốn mươi người.”

      “Vậy cứ ngồi đó nghe điện thoại à?”

      “Khi điện thoại đổ chuông, tôi ký tên lên bản hợp đồng, tôi còn tưởng gọi để chúc mừng tôi cơ đấy.”

      Tô Lạc tròn mắt. Nghĩ đến cuộc đối thoại ban nãy, hai má liền ửng đỏ.

      Tiêu Kiến Thành nhếch miệng. “Vốn phải bàn thêm số chi tiết nữa nhưng mọi người thông cảm với tôi, vì vật, tôi phi đên đây ngay.” ta xòe hai bàn tay. “Được rồi, có mười phút, định cho tôi thứ gì?”

      Vào thời khắc này, Tô Lạc bỗng dưng quên hết những lời định , đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tiêu Kiến Thành cởi cúc áo com lê. “Có cần tôi khóa trái cửa ?”

      Tô Lạc bừng tỉnh. “ cần. Tôi chỉ.. chỉ muốn chuyện với thôi.”

      “Chuyện gì?”

      Tô Lạc cố gắng trấn tĩnh. “Đêm qua tôi suy ngĩ rất lâu, tôi cho rằng giữa chúng ta hiểu lầm.”

      “Hiểu lầm gì?”

      “Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, có chuyện lộn xộn xảy ra, có lẽ cho rằng tôi cố ý nhằm vào , hay chúng tôi cố ý lừa ông ngoại để lấy số đồ cổ, nhưng thực tế phải vậy, đây là hiểu lầm. Chúng tôi chỉ muốn làm từ thiện, có ý gì khác.”

      nghĩ cả đêm, chỉ có mỗi chuyện này thôi à?”

      “Sau đó, tôi đá …Ngoài ra tôi còn mắng lần ở vùng núi…”

      mắng tôi đâu chỉ lần.” Tiêu Kiến Thành nhắc nhở.

      “Con người tôi là vậy, xuất thân tốt, lại chẳng có giáo dục, thích mắng chửi người khác, mong đừng để bụng. Hôm nay, tôi muốn lòng lời xin lỗi .”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó…Tôi hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình, trở thành bạn bè.” Tô Lạc nghiêm túc kết thúc cuộc trò chuyện.

      Tiêu Kiến Thành nới lỏng cà vạt, kéo chiếc ghế ngồi xuống, rút thuốc châm lửa.

      “Tô Lạc, mới sáng sớm, gọi người mà cho là thích mình đến đây chỉ để những lời này?”

      “Ừ…”

      Tiêu Kiến Thành im lặng, rít hơi thuốc rồi từ từ nhả khói. Làn khói trắng dày đặc tản trong giây lát, để lộ gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông.

      coi tôi là thằng ngốc đúng ?” Ngữ khí của Tiêu Kiến Thành lạnh mấy phần.

      phải…tôi có ý này…”

      có biết, ở trước mặt tôi, nhân viên của tôi như thế nào ? Bọn họ thậm chí dám thở mạnh, luôn cung kính báo cáo công việc, làm gì có ai dám chỉ tay năm ngón, kêu tôi đến rồi lên giọng hách dịch với tôi như ?”

      “Tôi nghiêm túc mà…”

      “Nghiêm túc? Thế này mà gọi là nghiêm túc? Dây thần kinh của bị đặt nhầm chỗ hả? Hay là thấy bình thường tôi hi hi ha ha với , bị mắng cũng trở mặt nên tưởng có thể cưỡi lên đầu lên cổ tôi? Mau , bảo tôi đến đây, rốt cuộc là vì điều gì?”

      “Tôi chỉ muốn…chung sống hòa bình với .” Tô Lạc cất giọng yếu ớt.

      “Chung sống hòa bình? Thế nào gọi là chung sống hòa bình?”

      “Là… đừng tìm tôi, tôi cũng tìm , để tránh xảy ra chuyện vui.”

      “Tô Lạc, đừng nhầm lẫn, lần nào xảy ra chuyện vui mà chẳng phải do tự chuốc lấy? Là luôn chủ động tìm tôi đòi cái này cái kia, cho tôi cơ hội, ngầm ra hiệu với tôi, tôi mới được nước lấn tới. phải cho rằng bản thân có sức hút lớn khiên tôi điên đảo thần hồn đáy chứ?”

      “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ vậy.” Tô Lạc phủ nhận ngay.

      “Vậy hôm nay gọi điện lừa tôi đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng.

      “Tôi muốn làm gì cả, chỉ muốn giảng hòa với , muốn đừng đùa giỡn tôi, đừng tùy tiện hôn tôi. hãy quyên tiền xây dựng trường học cho quỹ từ thiện, như nguyện vọng của ông ngoại , hãy bồi thường máy kéo cho người ta. Đợi vết thương lành lại, tôi trả viện phí cho , như vậy chúng ta còn dính dáng gì đến nhau nữa. hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý của , tôi quay về vùng núi làm tình nguyện viên. Ý tôi chỉ như vậy thôi.” Tô Lạc ra mọi suy ngĩ trong lòng. xong liền thở hổn hển.

      Tiêu Kiến Thành đứng dậy, trừng mắt với . “Chỉ như vậy thôi?”

      “Đúng thế.”

      “Vậy hãy cho tôi biết, chuyện tôi thích tính như thế nào đây?”

      “Tôi biết đùa giỡn tôi nên coi là .”

      coi là ?”

      “Ừ…”

      Tiêu Kiến Thành đột nhiên quay người, nhấc cái ghế đập mạnh xuống đất. Nghe thấy tiếng động, y tá liền chạy vào.

      “Ra ngoài!” Tiêu Kiến Thành gầm lên.

      y tá vội chuồn mất. Tiêu Kiến Thành quay đầu nhìn Tô Lạc, gương mặt lộ vẻ hung dữ chưa từng thấy khiến bất giác sợ hãi. ta rành rọt từng từ : “Nhưng tôi…coi là . Em xem, nên làm thế nào bây giờ?”

      Tô Lạc thể trả lời câu hỏi của ta.

      Tiêu Kiến Thành lại rít hơi thuốc, sau đó ném mẩu thuốc lá xuống sàn nhà. “Người phụ nữ tôi nhìn trúng, tôi nhất định giành bằng được. Tô Lạc, là em bất hạnh gặp phải tôi. Nhân lúc còn chưa muộn, gạt bỏ ý định sống hòa bình . Món nợ giữa chúng ta, tôi từ từ tính từng khoản .”

      Có người lúc sợ hãi chạy trốn, khóc lóc hay mất ý thức, để mặc kẻ khác thao túng, nhưng cũng có người. càng sợ hãi càng trở nên cứng rắn. Tô Lạc là loại người thứ hai.

      Bắt gặp bộ dạng tức giận của Tiêu Kiến Thành, trong lòng sợ đến run rẩy nhưng ngoài mặt, vẫn tỏ ra yếu thế. ta đứng bên cạnh giường, trừng mắt với . Hai người đối đầu căng thẳng, dường như chỉ cần chớp mắt cái là thua. Nếu ánh mắt có thể phóng điện, căn phòng này bốc cháy phừng phừng.

      Đột nhiên, ngoai cửa truyền đến giọng phụ nữ mềm mại: “Chào , xin hỏi Tô Lạc nằm ở phòng nào?...Vâng, cảm ơn.” Tiếp theo là tiếng giày cao gó nện cồm cộp dưới nền nhà. Tô Lạc đưa mắt về hướng đó, đúng lúc Thẩm Doanh mở cửa ra vào.

      “Tô Lạc, chào …Kiến Thành, trùng hợp đấy, cũng ở đây à?”

      Tiêu Kiến Thành muốn kết thúc “cuộc chiến” bằng phương thức này nhưng ta hết cách, đành quay đầu cất giọng, có phần gắt gỏng: “Em đến đây làm gì? ĐỊnh theo dõi hay bắt gian?”

      Thẩm Doanh bận tâm, vẫn giữ nụ cười ngọt ngào. “ toàn linh tinh. Em hẹn bác sĩ Đông y đến khám cho Tô Lạc.”

      “Người đâu?”

      đến ngay bây giờ.” Dường như phát ra bầu khí khác thường, ta tiếp tục “Hai người chuyện à? Có cần em tránh mặt ?”

      có gì, bọn xong rồi.” Tiêu Kiến Thành để lại câu rồi quay người ra ngoài.

      Thẩm Doanh gọi với theo: “Kiến Thành, giấy dán tường lần trước chúng ta mua đến rồi, có muốn xem ?”

      cần.” Tiêu Kiến Thành chẳng thèm quay đầu.

      Thẩm Doanh dõi theo bóng lưng ta, với theo “Nếu dán lên đẹp, đừng trách em đấy nhé.”

      Bên ngoài có câu trả lời, ta xa.

      Thẩm Doanh hề tức giận, ta dựng cái ghế vừa bị Tiêu Kiến Thành ném lên rồi ngồi xuống. Tô Lạc nhìn đối phương bằng ánh mắt khó tin, hiểu sức mạnh nào khiến ta có thể khoan dung như vậy. Lẽ nào là sức mạnh của tình ?

      Thẩm Doanh mỉm cười hỏi Tô Lạc: “Đỡ chút nào chưa?”

      “Đỡ nhiều rồi, cảm ơn .”

      “Thế tốt, nơi này tốt hơn bệnh viện, rất yên tĩnh, ai quấy rầy, có thể nghỉ ngơi an dưỡng.”

      “Ừm…”

      “Tinh thần của có vẻ tốt hơn lúc ở miền Tây nhiều, Kiến Thành túc trực ở đây suốt sao?’

      Câu hỏi này là cái bẫy, Tô Lạc trả lời ngay: “Làm gì có chuyện đó, ta chỉ ở đây lát rồi ngay.”

      “Ừ, ấy cũng rất bận. tôi biết ấy cảm thấy áy náy vì chuyện bị thương, vì vậy tôi cũng muốn thay mặt ấy quan tâm đến hơn.”

      cần đâu, từ đến lớn, tôi bị ngã quen rồi, khỏi nhanh thôi, cần bận tâm.”

      Thẩm Doanh giơ tay che miệng cười. “Tô Lạc, noi chuyện thú vị quá .”

      thú vị, tôi rất lòng.”

      cần tôi quan tâm sao?”

      cần, cũng cần gọi bác sĩ Đông y. Thuốc bắc rất đắng, tôi uống quen.”

      yên tâm, làm gì có bác sĩ Đông y nào.”

      Tô Lạc ngẩn người, “Sao vừa rồi…”

      “Đây là tôi viện cớ với Kiến Thành thôi, bằng tôi có lý do gì để đến đây vào lúc sáng sớm thế này?”

      viện cớ với ta thôi sao?” Đầu óc Tô Lạc mù mờ.

      “Đúng vậy.” Thẩm Doanh trở nên nghiêm túc. “ với , sáng nay có người báo cho tôi biết mới sáng sớm ấy gặp nên tôi vội đến đây ngay.”

      ra là vậy.

      “Kỳ thực, tôi nghe đại khái cuộc trò chuyện của hai người. Tính tình của Tiêu Kiến Thành tương đối kì quái, rất dễ sục sôi nhiệt huyết, hôm nay thích này, mai thich khác. Lúc thích tỏ ra nghiêm túc giống như , nhưng chớp mắt quên sạch. Ở bên ấy bao nhiêu năm, tôi quen rồi. , tôi nên xuất trước mắt , tốt nhất nên giả bộ như chẳng biết gì. Tuy nhiên giống những người phụ nữ khác, giữa chúng ta có tình nghĩa đặc biệt, do đó tôi muốn với .”

      “Tình nghĩa đặc biệt?” Tô Lạc cau mày

      “Đúng vậy. Đầu tiên, chúng ta từng công tác ở Quỹ từ thiện Tâm Quang, những việc làm, năm xưa tôi cũng từng trải qua, vì thế tôi rất hiểu nỗi vất vả của . ra, Dương Nhuệ…” Nghe đến cái tên này, tim Tô Lạc đập nhanh nhịp. Thẩm Doanh cụp mi, ngập ngừng hồi lâu. “Chắc cũng nghe đến chuyện của tôi và ấy. ấy là người tốt, hai chúng tôi từng có hồi ức vui vẻ nhưng tôi thể ở lại vùng núi cùng ấy, thể chấp nhận cuộc sống đó. Trong lòng tôi luôn hy vọng ấy có thể gặp được người cùng chí hướng nên khi nghe về miền núi làm tình nguyện viên, tôi mừng cho , cũng mừng cho ấy. Nếu có thể ở bên cạnh ấy, ủng hộ giúp đỡ ấy tốt quá.”

      Tô Lạc gật đầu. “Khi nào vết thương khỏi hẳn, tôi quay về.”

      Thẩm Doanh lộ nụ cười thanh thản. “Tốt quá! ra, Dương Nhuệ và Tiêu Kiến Thành là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Dương Nhuệ đặc biệt hướng nội, giỏi biểu đạt tình cảm, vì vậy dù ấy có lạnh nhạt chăng nữa cũng có nghĩa là ấy hề có tình cảm với .”

      “Có lẽ bây giờ ấy vẫn chưa…” Tô Lạc nhớ vẻ mặt cứng đờ của Dương Nhuệ khi nhìn thấy Thẩm Doanh ở bệnh viện.

      Thẩm Doanh tinh ý ngắt lời. “ thể nào! Tôi rời khỏi quỹ từ thiện rất nhiều năm rồi. Hơn nữa, chúng tôi suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định chia tay.”

      “Tại sao ở lại quỹ từ thiện?”

      “Tôi thể làm tốt công việc ấy.”

      “Sao thế?”

      , tôi thích công việc từ thiện. Tôi thích từ sáng đến tối luôn phải quan tâm đến nỗi khổ của người khác. Tôi muốn sống cuộc sống thoải mái, dễ chịu. Tôi hy vọng cuộc đời tôi tốt đẹp, vui vẻ và nhõm hơn.”

      “Vậy ở cùng Tiêu Kiến Thành, liệu có vui vẻ hạnh phúc ?” Tô Lạc ra nghi vấn trong lòng bấy lâu nay.

      Thẩm Doanh ngẩng đầu. “Tô Lạc, có người nào có thể hiểu Kiến Thành, bao dung những khuyết điểm của ấy hơn tôi. Những năm qua, Kiến Thành có ít đàn bà nhưng cuối cùng ấy vẫn quay về bên tôi. Tôi luôn cho rằng, phải là phụ nữ ham muốn vật chất, vì vậy nên tránh xa ấy, đừng cùng ấy chơi mấy trò vô bổ này.”

      Thẩm Doanh dừng lại, kéo ghế lại gần giường bệnh, cất giọng dịu dàng “ nên quay về bên Dương Nhuệ, ấy mới là người có trái tim bằng vàng.”

      ta sai. Tô Lạc gật đầu “Tôi biết… giúp tôi chuyển viện chứ?’

      Thẩm Doanh kinh ngạc “Chuyển viện ư? Tại sao?”

      “Tôi muốn chuyển viện.” Tô Lạc quả quyết

      “Kiến Thành tức giận đấy. Đây là việc ấy đặc biệt sắp xếp cho .” Thẩm Doanh có chút do dự

      Tô Lạc ngắt lời “Mặc kệ ta, bây giờ phải xã hội phong kiến.”

      Nghe câu này, Thẩm Doanh nở nụ cười tươi “ đúng. Kệ ấy .”

      Thứ mà Tô Lạc muốn lại chính là thứ mà Thẩm Doanh từng trốn tránh, người Tô Lạc thích lại là người Thẩm Doanh từng bỏ rơi, xem ra bọn họ chính là đối tác chiến lược.

      Thẩm Doanh rời khỏi phòng bệnh, tìm bác sĩ hỏi tình hình. lúc sau, ta quay về.

      “Thế nào rồi?” Tô Lạc tỏ ra mong chờ

      “E là hơi khó khăn. Tôi vừa hỏi dò, bọn họ Kiến Thành dặn, đồng ý của ấy họ thể cho xuất viện hay chuyển viện.”

      Tô Lạc nhíu chặt lông mày “ ta dựa vào cái gì?”

      Thẩm Doanh làm động tác suỵt “ chút, tôi đâu có bảo giúp .”

      “Làm thế nào?”

      đừng sốt ruột. Tôi nghĩ cách.”

      “Nhưng…” Tô Lạc lo Tiêu Kiến Thành lại đến đây gây với , nhưng tiện thẳng điều đó.

      Thẩm Doanh như nhìn thấu suy nghĩ của “Khi nào ấy đến, cứ lờ tịt , đừng cãi lộn làm gì. ấy bao giờ chịu thua, càng cãi càng hăng. mặc kệ, ấy thấy vô vị. Cố gắng nhẫn nhịn vài ngày, tôi nghĩ cách giúp chuyển viện.”

      Xem ra đây là cuộc “kháng chiến trường kì”. Tô Lạc có chút thất vọng.

      “Hãy nhớ, đừng gây chuyện với ấy.” trước khi , Thẩm Doanh nhấn mạnh câu.

      Tô Lạc biết Thẩm Doanh là người phụ nữ tâm cơ, câu này vừa là cảnh cáo vừa là khuyên nhủ. cũng để bụng, ngược lại cảm thấy có lí. Tô Lạc trăn trở cả đêm, nghĩ mãi cũng thông điều” Dương Nhuệ Thẩm Doanh ở điểm nào? Ngoài ra chẳng có điểm gì giống ta, Xuất phát từ góc độ này, cơ hội giành được tình của Dương Nhuệ ngày càng mong manh.

      Được chỉ bảo của Thẩm Doanh, Tô Lạc chuẩn bị tinh thần “nghênh chiến” với Tiêu Kiến Thành. tự đặt ra chiến thuật: nhất định phải bình tĩnh, kiềm chế, để ý đến ta. Nhưng điều kì lạ là, mấy ngày sau, ta xuất , cũng có tin tức.

      ta uống rượu lái xe xảy ra tai nạn? Hối lộ quan chức nên bị bắt? Sử dụng ma túy nên bị cải tạo? Hay là…bị hãm hại trong vụ án hình ?...(cái bà này =”:) Tô Lạc nằm giường, nghĩ đến vô số khả năng xấu.

      Dù cắn rứt lương tâm nhưng khó có thể khống chế mong chờ xảy ra những khả năng đó. Cho đến buổi tối muộn, điện thoại của đổ chuông, trông chờ ác độc mới hoàn toàn sụp đổ.

      Tiêu Kiến Thành cất giọng trầm trầm ở đầu kia điện thoại “Tô Lạc, đến đây uống rượu với tôi

      “Uống rượu ư?” Tô Lạc chau mày

      “Lần này nhất định tôi thắng em”

      sao đấy chứ?

      “Tất nhiên là sao rồi. Tô Lạc, chúng ta chọi , tôi tin thắng nổi em.”

      “Tôi uống.”

      “Tại sao? Em thể giữ thể diện cho tôi à?”

      có thể diện gì chứ?”

      “Ai bảo tôi có thể diện? Thể diện của tôi lớn lắm đấy. Tôi cảnh cáo em, đừng đắc tội với tôi.”

      Vừa định cãi lại, Tô Lạc chợt nhớ đến “chiến thuật” liền đổi giọng “Tôi buồn ngủ rồi, chào

      “Chào gì chứ?” Tiêu Kiến Thành chưa kịp phản ứng, Tô Lạc đẫ cúp máy.

      Điện thoại lại đổ chuông hết lần này đến lần khác, Tô Lạc trực tiếp tắt máy.

      Hai phút sau, bác sĩ trực ban lao vào phòng giơ cao di động “Tô Lạc, có điện thoại tìm .”

      Tô Lạc nghe “Tôi sắp ngủ rồi”

      Bác sĩ ấn điện thoại vào tai .

      “Tại sao cúp điện thoại của tôi?” Giọng Tiêu Kiến Thành truyền đến

      “Tôi muốn chuyện với

      “Tại sao?”

      uống nhiều rồi”

      “Uống nhiều sao? Tôi vẫn có thể uống, em đến đây uống cùng tôi .”

      “Tôi phải nghỉ ngơi rồi”

      “Tôi còn chưa nghỉ, sao em ngủ sớm vậy?’

      Tô Lạc ngoảnh đầu sang bên, ra hiệu cho bác sĩ tắt điện thoại. Tiêu Kiến Thành cất cao giọng “ được! cho phép em cúp điện thoại!”

      Bác sĩ nam trẻ tuổi hơi lúng túng, mặt lộ ý cười. Tô Lạc hết cách, đành giơ tay nhận điện thoại.

      có ý gì vậy?”

      “Đến đây uống với tôi.”

      điên rồi. Tôi nằm giường bệnh, vậy mà còn bảo tôi uống rượu cùng ? Đừng vớ vẩn nữa. Cảm thấy buồn chán tìm Thẩm Doanh ấy.”

      “Tìm ta làm gì?”

      “Tôi có thời gian những thứ vô bổ với . Tôi có hai cầu. Thứ nhất, hãy cúp điện thoại. Thứ hai, để tôi chuyển viện.”

      “Em hãy đề xuất cầu khác .”

      “Ý là gì hả?”

      “Hai cầu này tôi tạm thời thể đáp ứng, em đưa ra cầu khác còn khả năng.”

      Tô Lạc tức giận liền tắt điện thoại rồi trả lại cho bác sĩ. Điện thoại lại đổ chuông, bác sĩ biết làm thế nào.

      tắt máy, hai là đừng nghe, dù sao tôi cũng thêm câu nào nữa.”

      Bác sĩ hết cách, chỉ biết lắc đầu, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi ra ngoài.

      Tô Lạc thở dài. Cứ “đóng đô” giường thời gian dài, con người biến thành bùn nhão. chỉ mong mình mau khỏi để rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

      thử gọi cho Dương Nhuệ nhưng đầu kia có tín hiệu. bỗng rất nhớ người đàn ông độc ở vùng núi xa xôi đó, hy vọng đêm nay lại thể nằm mơ, đường núi phía trước lại xuất người, nhanh chút là có thể gặp được. người đó nhất định là Dương Nhuệ

      Tô Lạc chìm vào giấc ngủ lúc nào hay. quả nhiên mơ thấy mình đường núi. Có bóng hình phía trước, muốn gọi nhưng thể thốt ra lời.

      tiếng động lớn vang lên. sợ đến mức giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt, Tô Lạc phát Tiêu Kiến Thành đứng ở cửa, quần áo xộc xệch, đầu tóc lòa xòa, toàn thân đầy mùi rượu. Trong lòng có chút sợ hãi, đọc nhẩm khẩu quyết: bình tĩnh, kiềm chế, để ý đến ta.

      Tiêu Kiến Thành đóng cửa, đến bên giường.

      “Hãy cùng tôi uống rượu.”

      Tô Lạc trả lời.

      “Tôi chưa ngủ, sao em có thể ngủ? Tôi chưa cúp điện thoại, sao em có thể tự động tắt máy? Tôi chưa tức giận, sao em có thể tức giận?”

      Tô Lạc lặng thinh.

      “Em chứ? Mau – lên – tiếng – !”

      Tô Lạc vẫn giả câm.

      Tiêu Kiến Thành chống hai tay xuống giường. Có lẽ do say rượu, tay ta khuỵu xuống khiến mặt càng ghé sát hơn. Bầu khí trở nên mờ ám trong giây lát.

      “Tô Lạc, em mau chuyện ! Em có tin tôi bây giờ muốn làm gì cũng được ?”

      …tránh ra” Tô Lạc đành mở miệng

      Tiêu Kiến Thành nhếch miệng cười “Xem ra em vẫn còn sợ tôi?”

      “Ai sợ chứ?”

      sợ à? Có bản lĩnh em tiếp tục giả câm .”

      “Suốt ngày giở trò, thấy thú vị lắm sao?”

      giở trò liệu em có để ý đến tôi”

      “Để ý hay liên quan gì?”

      “Liên quan quá ấy chứ! Trong cuộc sống của tôi chỉ có chút chuyện thú vị này thôi.”

      Tô Lạc bất chấp, khiêu khích ta “ thích tôi như vậy sao? Được, thế kết hôn với tôi , ngày ngày tôi chơi cùng .”

      Tiêu Kiến Thành cười cười “Muốn khích tôi hả? được thôi, kết hôn kết hôn, kết hôn với ai mà chả như nhau. Ngày mai tôi đưa em đăng ký. Em có dám ?”

      “Dám, tôi có gì mà dám chứ.”

      Tiêu Kiến Thành kéo chăn “Ok, tối nay chúng ta sống thử trước”

      ngờ ta làm vậy, Tô Lạc vô thức ngồi dậy khiến vết thương đau nhói. nhịn được kêu tiếng.

      Tiêu Kiến Thành giật mình, vội ngồi thẳng người “Em sao đấy chứ?”

      Chỗ xương gãy đau như cắt da cắt thịt, Tô Lạc chau mày, cố gắng chịu đựng. Đúng lúc này di động ở bên cạnh gối bỗng đổ chuông, là Dương Nhuệ,

      Tô Lạc vội bắt máy, đưa lên tai. Tiêu Kiến Thành ngồi im bất động, dõi theo nhất cử nhất động của .

      “Tô Lạc em đỡ hơn chưa?” Dương Nhuệ hỏi

      “Đỡ rồi ạ.”

      “Em gọi cho có chuyện gì ?”

      có gì.”

      “Vài ngày nữa về thành phố, tới lúc đó đến thăm em.”

      “Vâng”

      “Em sao thế? Có chuyện gì phải ?”

      Tô Lạc bỗng hạ quyết tâm, nắm chặt điện thoại, nhướng mắt nhìn Tiêu Kiến Thành, rành rọt từng từ: “Em sao. Dương Nhuệ, em chỉ muốn với , em thích . Ngoài ra, em bao giờ thích người khác, vĩnh viễn bao giờ.”
      Hale205Phamthanhhuong thích bài này.

    5. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Mọi việc cứ loạn cả lên, thương nhất là Tô lạc bị tai nạn thôi. Mình cảm thấy chàng họ Tiêu kia cũng là người tốt nhưng sao cứ chọc giận Tô lạc như thế, ràng là quan tâm đến Tô lạc nhưng toàn những câu khó nghe thôi, làm cho mình ghét quá . Người trong mộng của Tô lạc là Dương nhuệ nhưng người này lại thích ấy nên tình cảm của Tô lạc được đáp lại, Dương Nhuệ bị tổn thương quá sâu sắc rồi, người như vậy nhận Tô lạc bị thiệt thòi rồi nên mình ủng hộ Tô lạc người này, Dương này chưa bước ra khỏi quá khứ làm sao mà vui vẻ đón nhận tình cảm mới được, mệt qua . Túm lại là mình chỉ thấy thương Tô lạc thôi, đơn phương mệt nha. Cảm ơn bạn vì hôm nay mình được đọc liền mấy chap mới, mình thích truyện của Tự do hành tẩu mà. Hóng chap mới của bạn. Thanks.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :