1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đừng vội nói lời yêu - Tự Do Hành Tẩu (Full 27 Chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Tô Lạc si tình và tuyệt tình quá. Với Dương Nhệu có phần nhún nhường nhưng được đáp lại chút nào, còn với Boss Tô Kiến thành lạnh lùng quá, mềm dẻo tý nào. nàng này vất vả rồi, khi nào tình cảm của ấy mới được đền đáp đây. Thanks bạn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: ngày nào đó, nếu trở thành thương
      Typer: Thảo Duyên

      Tô Lạc chợp mắt chưa được bao lâu bị tiếng trêu đùa ồn ào của bọn trẻ bên ngoài đánh thóc. mở mắt, liền nhìn thấy vài tia nắng lọt qua trần gỗ, chiếu lên cái màn mắc giường. Cái màn này được sử dụng lâu năm, biến thành màu đen sì, còn nhìn ra màu trắng ban đầu. màn thủng vài chỗ, được vá lại bằng những mảnh vải .

      Đây là chỗ ở của Dương Nhuệ, tuy cũ kĩ nhưng rất sạch và yên tĩnh. Tủ quần áo mất cánh cửa, có thể nhìn thấy quần áo xếp ngăn nắp ở bên trong. Bàn học được đóng từ mấy miếng gỗ, cạnh bàn là chiếc ghế dài nhưng gãy chân, bên dưới kê hai hòn gạch. Cái ba lô rách của Dương Nhuệ nằm ở góc phòng, bên cạnh là chiếc ba lô màu đỏ thẫm của Tô Lạc,

      hồi tưởng lại buổi tối hôm qua. ra, chiếc xe ôm chỉ chở đến rìa làng, còn cách hai ngọn núi nữa mới đến trường tiểu học. Người đàn ông bị tiếng chó sủa đánh thức, có lòng tốt đốt thuốc, dẫn Tô Lạc bộ vào làng tìm Dương Nhuệ. Đường núi trơn ướt khiến trượt ngã biết bao nhiêu lần. Buổi tối nhìn dốc núi ở bên cạnh sâu đến mức nào nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng đá bên dường rơi xuống, lập tức mất hút.

      Tô Lạc vẫn nhớ, khi người đàn ông gõ cửa kí túc, nhìn thấy , Dương Nhuệ vô cùng kinh ngạc.

      “Tô Lạc, sao em lại đến đây?” hỏi.

      “Vâng,em đến rồi” ra sức gật đầu, mặt nhem nhuốc dính đầy bùn đất.

      Dương Nhuệ vội vàng đưa Tô Lạc vào phòng rồi cảm ơn người đàn ông tốt bụng. Sua đó, hỏi nhiều mà chỉ lấy nước để rửa ráy rồi nhường giường của mình cho nghỉ ngơi.

      Bây giờ, Tô Lạc nằm giường của , đắp tấm chăn mỏng của nah. Mấy quyển sách ở đầu giường chạm vào trán , có cảm giác man mát.

      điên cuồng đến đây tìm nhưng khi gặp mặt cũng có cảnh ôm nhau khóc lóc. hỏi, cũng chẳng nhiều lời, hai người vẫn ngầm hiểu ý đối phương như trước đây,

      Bên ngoài, bọn trẻ trò chuyện bằng tiếng địa phương, tiếng bóng đập thình lình nện xuống đất. Tô Lạc xuống giường, khoác áo rồi ra ngoài,

      Ánh nắng ở vùng núi đặc biệt chói chang, thậm chí hơi nhức mắt. Tô Lạc ngồi dưới mái hiên, nheo mắt quan sát sân thể dục nho phíc trước. sân cắm cái bảng bóng rổ mới tinh, DƯơng Nhuệ cùng bọn trẻ chơi đùa. đứa bé tầm 6,7 tuổi hưng phấn đoạt trái bóng ném về phía cái rổ nhưng đủ sức, quả bóng chỉ chạm vào rổ rồi rơi xuống đất. Dương Nhuệ mỉm cười, đưa bóng cho cậu bé, bế nó lên cao, để nó gần cái rổ chút. Đứa trẻ vui mừng reo lên. Những đứa bé khác bắt đầu bám lên người Dương Nhuệ khiến chịu nổi, ngồi phịch xuống đất.

      Chứng kiến cảnh này, Tô Lạc cười vui vẻ. Dương Nhuệ đứng dậy, chỉ huy bọn trẻ chạy bộ quanh sân, sau đó đến bên Tô Lạc ngồi xuống.

      “ Sao em dậy sớm thế?” hỏi

      “ Vâng” Đột nhiên nhớ ra mình thức dậy còn chưa rửa mặt, hơi ngượng ngùng.

      “Bọn trẻ ồn ào quá, đánh thức em phải ? Lát nữa chúng vào học, em có thể ngủ tiếp.”

      sao đâu, em ngủ được nữa”

      “Điều kiện ở nông thôn tương đối kém, em cố gắng chút”“Có gì đâu, em thấy rất tốt mà.”

      Dương Nhuệ cười cười, tiếp lời.

      Tô Lạc vội tìm đề tài chuyện. “Lần em đến đây vẫn chưa có bảng bóng rổ kia.”

      nhà hảo tâm khuyên tặng, trước Tết năm vừa rồi nhờ chuyển về đây.”

      “Ở nơi này, khâu vận chuyển dễ dàng.” Tô Lạc dõi mắt về phía xa, bốn bề đều là rừng núi, hoàn toan biết mình đến từ hướng nào.

      Dương Nhuệ gật đầu. “Đúng vậy. Do đó, chi phí xây trường học cao hơn chỗ khác rất nhiều.”

      Nghe vậy, Tô Lạc bất chợt nhớ đến chuyện mình làm hỏng vụ quyên góp của Tô Kiến Thành, nhất thời biết giải thích thế nào với .

      May mà Dương Nhuệ đứng dậy, vỗ lên gáy .
      “Mặt đất ẩm ướt, em mau đứng lên , dẫn em rửa mặt.”

      Tô Lạc ngồi xổm xuống bên cạnh cái cống sau nhà bếp đánh răng. đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối.

      Súc miệng xong, mỉm cười hỏi bé: “Chào cháu, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Sáu tuổi ạ.” Bé cười híp mắt, khóe miệng lên lúm đồng tiền xinh đẹp.

      “Cháu học chưa?”

      “Chưa ạ.”

      “Tại sao vậy?”

      “Chú Dương cho cháu học.”

      Tô Lạc chưa kịp hỏi kĩ đằng sau vang lên tiếng người phụ nữ mang điệu miền Tây: “Mãn Muội, được lung tung, mắt Mãn Muội tốt, phải chữa khỏi mới có thể học.”

      Tô Lạc quay đầu, thấy trẻ đứng bên bàn bếp thái thức ăn. mỉm cười với Tô Lạc, khóe miệng lúm đồng tiền. “Chị ăn cháo khoai lang nhé.”
      xong, múc cháo ra bát, mùi thơm dịu của khoai lang và gạo mới khiến bụng Tô Lạc đói cồn cào.

      đứng trong bếp, thưởng thức từng miếng cháo khoai lang nóng hổi. Dương Nhuệ vào, với kia: “Đến giờ lên lớp rồi.”

      “vâng” tiếng, lau tay rồi về phía lớp học.

      Tô Lạc có chút hiếu kỳ, Dương Nhuệ lập tức giới thiệu: “ ấy là giáo viên của làng này, họ Mãn, dạy văn và toán.”

      sao?”

      dạy tiếng , Mĩ thuật, nhạc và Thể dục.” Dương Nhuệ đến đây, bé đến ôm chân “Cháu muốn học”

      “Khi nào chữa khỏi mắt, cháu được học ngay.” Dương Nhuệ cất giọng vô cùng dịu dàng.

      “Mãn Muội có quan hệ thế nào với Mãn?” Tô Lạc hỏi

      “ Là con . Mắt nó bình thường nên muốn đưa nó về thành phố khám.”

      “Tại sao còn chưa ?”

      “Bây giờ ở đây chỉ có giáo Mãn, nên được, đợi kỳ nghỉ hè rồi tính sau.”

      “Bố bé đâu rồi?”

      làm thuê ở tỉnh khác. Đàn ông ở đây đều ra ngoài làm thuê, rất ít khi về nhà.”

      giáo Mãn cũng sống luôn trong trường phải ?” Tô Lạc lại hỏi

      “Đúng vậy, bộ phận học sinh ở lại trường nên cần người chăm sóc.”

      Tô Lạc nhấm nháp cháo khoai lang, cùng DƯơng Nhuệ đứng trong căn bếp tối lờ mờ, tán gẫu hết chuyện này đến chuyện khác. Ở vùng núi xa xôi này, thời gian trôi chậm khiến lòng người cũng lắng đọng.

      chuyện lúc, Dương Nhuệ nhìn đồng hồ rồi lấy cái búa gõ mạnh vào quả chuông treo máo hiên. Bọn trẻ từ trong phòng học ùa ra sân như ong vỡ tổ, có hai đứa lao thẳng vào người .

      cậu bé cất cao giọng : “Thầy Dương, các bạn bạn của thầy đến đây phải ạ?”

      “Đừng lung tung, ấy là đồng nghiệp của thầy.” Dương Nhuệ lập tức phủ nhận.

      “Các bạn ấy sống trong nhà thầy.”

      ấy là con nên thầy nhường phòng cho ấy nghỉ ngơi.” Dương Nhuệ giải thích.

      “Thế đúng là bạn rồi, bạn rồi.” Cậu bé hét to. DƯơng Nhuệ lập tức xách nó ra sân bóng.

      Tô Lạc đỏ mặt, trong lòng rất vui sướng. đến bên giếng nước rửa bát. Mãn Muội theo, vừa vỗ tay vừa hát: “Bạn ! Bạn …”

      Tô Lạc cười tủm tỉm, cúi đầu càng thấp.

      “Mãn Muội chẳng lễ phép gì cả.” giáo Mãn vào, mắng con

      Tô Lạc đứng dậy, đưa cái bát vừa rửa sạch cho ,

      “Có ngon ạ?” Mãn hỏi

      “Rất ngon.”

      “Người thành phố quen ăn thịt cá, thirng thoảng đổi khẩu vị cảm thấy ngon. Học sinh ở đây đều thích ăn.”

      “Bọn trẻ thích ăn gì hả ?”

      “Chúng thèm những món xuất ti vi, hamburger, coca cola, khoai tây chiên…”

      “Những thứ đó là đồ ăn “rác”.”

      “Bọn trẻ chưa bao giờ thấy nên rất hiếu kỳ. ra những thứ đó chẳng ngon gì cả.”

      Mãn ăn rồi à?”

      “Vâng, hồi trước vào thành phố em nếm thử rồi.”

      Giọng Mãn rất dịu dàng, gương mặt luôn thấp thoáng nụ cười, lúm đồng tiền bên khóe miệng.

      “Dương Nhuệ dẫn phải ?”

      ạ, lúc đó em tham gia khóa bồi dưỡng, sống ở thành phố hai tháng.”

      dạy học ở đây suốt sao?”

      phải, trước kia em dạy ở trường khác, sau này mới được điều đến nơi này.”

      “Đúng rồi, lần trước đến đây chưa thấy .”

      “Thầy giáo trước đó bỏ về thành phố nên lãnh đạo điều em đến đây. May mà có Dương Nhuệ, bằng trường học này thể tiếp tục duy trì.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt giáo Mãn trở nên u tối trong giây lát.

      “Tôi cũng đên đây để giúp mọi người.” Tô Lạc lập tức mở miệng.

      “Ở đây rất vất vả, người thành phố các chị quen đâu.”

      “ Dương Nhuệ có thể, tôi cũng có thể.”

      giáo Mãn đột nhiên thu lại nụ cười: “Thực ra chị cũng nên khuyên Dương Nhuệ trở về thành phố. ấy ở đây bọn trẻ rất vui nhưng chẳng có tiền đồ gì cả.”

      “Có thể giúp bọn trẻ, thay đổi số phận của chúng cũng coi là việc tốt.” Tô lạc

      Ánh mắt giáo Mãn dừng lại ở Dương Nhuệ hướng dẫn bọn trẻ tập thể dục, : “Số phận ư? Trẻ con ở đây phần lớn học hết Tiểu học đều làm thuê kiếm tiền. Số phận của chúng đươc định đoạt từ lâu, cách nào thay đổi.”

      Tô Lạc nhìn giáo Mãn, mãi thốt nên lời.

      Mãn Muội chẳng may bị ngã ở ngoài sân, òa khóc nức nở. giáo Mãn liền đỡ con bé. Tô Lạc bước theo ra ngoài, nhìn thấy Dương Nhuệ hô khẩu lệnh, chỉ huy lũ trẻ nhem nhuốc giơ tay lên trời: “Các em ngẩng đầu, tay giơ thẳng vào, đầu cao hơn chút..”

      Bọn trẻ cười hì hì, động tác lộn xộn, có đứa quay ra trêu nhau. Tô Lạc chạy tới sửa động tác hco bọn trẻ. Nhìn thấy , Dương Nhuệ nở nụ cười cảm ơn.

      Sau bữa trưa, bọn trẻ vào lớp học nghỉ ngơi. Dương Nhuệ bục giảng đọc truyện, lũ trẻ nằm bò xuống bàn chăm chú lắng nghe. Tô Lạc đến bên cửa sổ, ngờ đọc tiểu thuyết võ hiệp Lộc đỉnh ký của Kim Dung. Nhân vật Vi Tiểu Bảo trong truyện dối như cuội, dễ dàng ứng phó với mọi tình huống khó khăn. Bọn trẻ nghe rất say sưa, thỉnh thoảng cười khanh khách.

      Tô Lạc cũng cười, chăm chú nghe Dương Nhuệ đọc truyện. Tại phòng học cũ kĩ với bức tường tróc xi măng loang lổ, chầm chậm đọc trog tiếng cười thú vị của bọn trẻ, sắc mặt rất khoan thai và điềm tĩnh.

      đứa trẻ phát ra Tô Lạc, hét lớn: “Thầy DƯơng, bạn thầy nhìn thầy kìa!”

      Cả phòng sôi sục, bọn trẻ đều nghển cổ ra bên ngoài.

      Tô Lạc vội vàng bỏ về phòng ở của Dương Nhuệ. lúc sau, Dương Nhuệ vào, thái độ vẫn bình thản như thường khiến Tô Lạc càng đỏ mặt.

      chủ động lên tiếng: “Bọn trẻ ngủ rồi à?”

      “Sao có chuyện ngủ nhanh thế? Mặc kệ chúng thôi.”

      Dương Nhuệ vừa vừa thu dọn đồ trong phòng.

      “Sao lại đọc Lộc đỉnh ký cho chúng nghe? sợ dạy hư bọn trẻ à?”

      “Ở đây có rất ít sách, những quyển khác đều đọc rồi. Hơn nữa học tập Vi Tiểu Bảo có thể thích ứng với xã hội.”

      “Nhưng ông ta có tới bảy người vợ đấy.” Tô Lạc nhấn mạnh

      Dương Nhuệ cười, nhặt thanh gỗ lên, : “ thôi, chúng ta lên núi.”

      “Làm gì vậy?”

      “Lẽ nào em định gọi điện về nhà báo bình an hay sao?”

      “Có chứ.” Lúc này Tô Lạc mới nhớ ra chuyện đó, vội lấy điện thoại trong ba lô ròi theo .

      Hai người men theo lối lên núi, hai bên đường đều là cây cối rậm rạp, cao hơn đầu người. Dương Nhuệ trước mở đường, ngừng dùng thanh gỗ gạt cành cây, dọa thú hoang. Tô Lạc đằng sau, cố gắng theo sát từng bước chân của , thỉnh thoảng, cành lá và gai nhọn sượt qua cánh tay và cổ khiến đau nhói.

      Cuối cùng cũng leo lên đỉnh núi, Dương Nhuệ tìm nơi bằng phẳng để ngồi xuống nghỉ ngơi. Tô Lạc thở hồng hộc, gần như thể thốt ra lời.

      thấy vất vả chưa?” Dương Nhuệ hỏi.

      “…Cao nữa…là em chịu chết” Tô Lạc xua tay.

      “Vùng núi đều như vậy cả. Có em học sinh mỗi ngày phải đường núi hơn tiếng đồng hồ mới đến trường học.”

      “Sao chúng ở nội trú?”

      “Chỗ bọn phòng ở có hạn. Hơn nữa phải đóng phí sinh hoạt, ba mẹ chúng có tiền.”

      Dương Nhuệ vừa vừa ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc.

      Đây là cảnh tượng mơ ước từ lâu. Buổi trưa nắng vàng rực rỡ, xung quanh là màu xah mát mắt, dưới chân núi là dòng suối uốn lượn, những ngôi nhà gỗ màu cam hay đen điểm xuyết trong bức tranh đó, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi xào xạc và tiếng chim hót líu lo. Nơi này ai khác ngoài hai người, cứ ngồi như vậy, liệu có biến thành hóa thạch ?

      Tô Lạc chìm trong suy tư, đến mức thất thần. Bắt gặp vẻ ngẩn ngơ của , Dương Nhuệ nhắc nhở: “Em mở điện thoại , nơi này tín hiệu khá tốt.”

      Bị đánh thức, đầu óc Tô Lạc kịp xoay chuyển, buột miệng với : “Em rất thích , có biết ?” xong đầu óc trống rỗng, vô cùng hối hận.

      Dương Nhuệ cũng giật mình, liền quay chỗ khác, dám nhìn .

      Gương mặt nhìn nghiêng của , từ tai xuống cằm rất nét, giống mỹ nam trong tác phẩm truyện tranh mà thích. Tô Lạc từng mơ mộng, nếu ngày nào đó, mỹ nam trở thành người của mình, nhất dịnh dùng ngón tay nhàng vuốt ve đường nét đẹp đẽ đó.

      “Tô Lạc… có ý định tìm bạn .” Dương Nhuệ mở miệng cách khó nhọc.

      Nghe vậy, lòng Tô Lạc chùng xuống. Ngập ngừng lúc, ko nhịn được hỏi: “Tại sao?”

      “Em cũng thấy rồi đấy, chỉ là kẻ bần cùng, nhà cửa, có tiền tiết kiệm.”

      “Em bận tâm những điều đó.”

      “Nhiều khả năng mãi mãi ở lại nông thôn, có lẽ chuyển từ vùng quê nghèo này đến vùng quê nghèo hơn.”

      “Em theo .”

      “Em chịu nổi đâu. Thỉnh thoảng đến chơi hai ngày được, nếu bắt em ở đây tháng, năm hay mười năm, chắc em phát điên.”

      đâu, em thích nông thôn, ghét thành phố, nơi đó vừa đông đúc vừa ồn ào, ai nấy đều cúi đầu trước tiền bạc và quyền lực.”

      “Em nên lấy người có điều kiện chút, như vậy cuộc sống dễ thở hơn.” Dương Nhuệ giơ tay vỗ đầu , giống như chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm.

      Tô Lạc cảm thấy tất cả tình cảm và nhiệt tình trong lòng lập tức tan biến sua động tác vỗ về của .

      Dương Nhuệ mở di động của . Tô Lạc đột nhiên thấy rối bời. Tại sao tất cả vẫn ko thay đổi? cuộc đối thoại vừa rồi xảy ra hay chỉ trong tri tưởng tượng của .

      Tô Lạc chưa kịp nghĩ sâu hơn điện thoại của hai người đồng thời vang lên tiếng bíp bíp, báo hiệu tin nhắn.

      Tiểu Tần: “Tô Lạc, lên cơn thần kinh gì vậy? Bây giờ lão Dụ bắt chị tiếp quản công việc của . để lại đống bùng nhùng cho chị, muốn chết phải ko?”

      Tiểu Tần: “ ở đâu? Đọc được tin nhắn nhớ trả lời ngay, Tiêu tổng nổi cơn điên kia kìa.”

      Tiểu Tần: “Mau gọi điện cho chị, bằng ko chị báo cảnh sát. Tiêu Kiến Thành nếu đổi người khác phụ trách dự án này, cậu ta ko quyên góp nữa.”

      Thư ký Dụ: “ gọi về văn phòng ngay cho tôi, có việc cần thương lượng.”

      Thư ký Dụ: “Tiểu Tô, vì nghiệp từ thiện, mong nghĩ lại chuyện xin nghỉ việc.”

      Tiểu Tần: “Coi như chị xin đấy? Chị thay mặt Dương Nhuệ cầu xin xuất mà. Thư ký Dụ bảo chị nhất định phải tìm bằng được.”

      Thẩm Doanh: “Chào . Gần đây tâm trạng Tiêu Kiến Thành ko đc ổn định lắm, có vài hành động quá khích, cũng đừng bận tâm, thời gian sau ổn thôi. Về chuyện quyên tiền xây trường học, thái độ của ấy bây giờ ko quan trọng, tôi tìm cách xúc tiến việc này. Chuyện đâu, tôi ko tiết lộ vs bất cứ ai. Chúc chuyến Cổ Bình của vui vẻ.”

      Tiểu Tần: “Bây giờ là 2h sáng, Tiêu Kiến Thành vừa gọi điện hỏi chị ở đâu. Cậu ta si mê tới mức này, còn ko mau quay về, nhân cơ hội kết hôn vs cậu ta, tự dưng hại chị làm gì?”

      Tiêu Kiến Thành: “Nhận được tin nhắn, gọi cho tôi ngay!”
      Tiêu Kiến Thành: “Mau gọi điện thoại!”
      Tiêu Kiến Thành: “Mau gọi điện thoại!”

      Đọc hết số tin nhắn, Tô Lạc thở dài. Dương Nhuệ hỏi: “Có nhiều người tìm em à?”
      “Đều là những kẻ điên rồ.” Tô Lạc đáp

      “Em mau gọi cho họ .”

      “Thôi, em ko muốn quan tâm đến những chuyện đó nữa.”

      Dương Nhuệ gật đầu, : “Được, nghe em. Hãy gọi cho mẹ em .”

      Tô Lạc liền gọi máy bàn ở nhà. Chuông đổ lúc lâu mới có người bắt máy. Mẹ lớn tiếng: “A lô”

      “Mẹ, con đến nơi rồi.”

      “Ờ, đến rồi à? ở đó bao lâu?”

      “Vẫn chưa quyết định ạ.”

      nhớ về sớm, gần đây nhà co rất nhiều việc.”

      “Vâng.”

      “Thôi, chuyện nữa, bọn họ chờ tôi.” xong bà Nhạc liền cúp máy.

      Thấy Tô Lạc buông di động, DƯơng Nhuệ hơi ngạc nhiên: “Gọi xong nhanh vậy sao?”

      “Mẹ em bận chơi mạt chược.”

      “Thế à? thấy có gọi cho mẹ, chuyện rất lâu, tưởng ai cũng vậy.”

      “Đấy là ai?” Tô Lạc hỏi bằng giọng mang hàm ý sâu xa.

      Dương Nhuệ ko được tự nhiên, hàm hồ đáp: “Các bạn nữ thời đại học. Đấy là chung chung ko ám chỉ người nào.”


      Tô Lạc muốn nhắc đến Thẩm Doanh, thậm chí còn muốn đưa tin nhắn của ta cho xem, để biết ta thay lòng đổi dạ từ lâu, còn hoàn toàn khác. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, là Tiêu Kiến Thành gọi tới.

      lập tức nhấn nút tắt nguồn, trực tiếp tiêu diệt “oan nghiệt”, sau đó quay sang Dương Nhuệ: “ cũng tắt máy .”

      “Sao thế?”

      “Để tiết kiệm pin.”

      Dương Nhuệ đương nhiên hiểu ý , cũng tắt điên thoại.

      Ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp. khép đầu gối, tì cằm lên , câu ko đầu ko cuối: “Em thích ăn cháo khoai lang.”

      Dương Nhuệ cười: “Ngày nào cũng ăn, em chẳng chịu nổi ấy chứ.”

      “Bảo đảm ko có chuyện đó, nếu a ko tin chúng ta có thể đánh cược.”

      biết rồi, khỏi cần đánh cược.” Dương Nhuệ đứng dậy, phủi bụi quần áo. “Chúng ta xuống núi thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi.”


      Tô Lạc vốn cho rằng xuống núi là việc dễ như trở bàn tay, ai ngờ xuống còn khó hơn leo lên. Đường núi dốc đứng, bàn chân có điểm trụ vững, hay bị trượt xuống. điều may là trời bỗng nhiên đổ cơn mưa .

      Dương Nhuệ dường như có tâm , cứ cắm cúi bước , tay cầm thanh gỗ ngừng gạt cây cối ở hai bên. Tô Lạc đằng sau có chút thảm hại, cứ hai ba bước lại bị trượt ngã. vốn là người háo thắng, lại mới bị Dương Nhuệ từ chối tình cảm nên nghiến răng chịu mở miệng, lúc bị ngã, lặng lẽ đứng dậy, tiếp tục xuống núi.

      Sắp đến chân núi, Dương Nhuệ mới quay đầu, đúng lúc Tô Lạc ngã dập mông xuống bùn lầy. vội quay lại giơ tay kéo . Tô Lạc lên tiếng: “ cần giúp em, em có thể tự mình đứng lên, đừng làm bẩn tay .”

      “Người ko quen đường núi rất dễ bị ngã, vừa rồi quên ko nhắc em.” Dương Nhuệ vừa vừa làm mẫu “Bàn chân phải để ngang ra, sau đó cơ thể thuận thế xuống. Em đừng đặt trọng tâm vào chân.”

      Tô Lạc theo lời , quả nhiên vững chãi hơn nhiều. Lần này, DƯơng Nhuệ lưu ý, thấy loạng choạng liền giơ tay đỡ. Cứ như vậy, hai người xuống núi thuận lợi.

      Tô Lạc dùng tay lai bùn quần áo, hất mái tóc ướt ra sua, thở hơi dài thượt rồi lên tiếng: “Em nhớ trc đây cùng leo núi lần, đâu có khó khăn như bây giờ.”

      “Trước kia, đường núi có nhiều người nên mới dễ dàng.”

      “Bây giờ ít người sao?”

      “Bây giờ, người dân trong làng đều ra ngoài làm thuê. Mấy thôn làng gần đây cũng ko còn bao nhiêu lao động.”

      “Vậy ai làm ruộng.”

      “Đều là người già ở nhà làm ruộng thôi, nhưng khu này là vùng núi, đồng ruộng cũng rất it.”

      “Sao mọi người trồng cây, vd như cây ăn quả hay gỗ quý, đều có thể kiếm tiền?”
      DƯơng Nhuệ cất giọng nhàn nhạt: “Nơi này đều là núi đá, lớp đất rất mỏng nên chỉ có cỏ dại mọc.”

      “Vậy sao?” Tô Lạc lại hỏi “Đúng rồi, chẳng phải lần trc vùng này có khoáng sản hay sao?”

      “Có, nhưng tìm hiểu, bây giờ Nhà nước quản lí việc khai thác khoáng sản rất nghiêm ngặt, khó có thể xin được giấy phép.”

      đến đây, hai người cũng vừa vặn đến cổng trường. Ngoài cổng tụ tập rất đông học sinh, đôi nam nữ kéo tay học sinh nữ, bé túm chặt cánh cổng. giáo Mãn ở bên cạnh ra sức khuyên can đôi nam nữ đó. Có lẽ vì sợ hãi, Mãn Muội ôm chân mẹ khóc huhu.

      Dương Nhuệ nhanh tới, hét lên: “Bỏ con bé ra!”

      Đôi nam nữ quay đầu, nhìn thấy , họ liền buông tay. Bé lập tức chạy ra sau lưng Dương Nhuệ. Tô Lạc cũng tới, kề vai sát cánh vs . nghiêm nghị: “Các chị lại đến đây làm gì?”

      “Thầy Dương, chúng tôi có ý gì khác, chỉ muốn đưa Tiểu Quảng Đông tiếp xúc vs xã hội.” Người đàn ông tầm 40 tuổi, lưng hơi gù, dè dặt trả lời.

      “Con bé còn như vậy tiếp xúc xã hội?”

      “Bây giờ bên Quảng ĐÔng có chính sách rất tốt, con cái người tỉnh ngoài làm thuê cũng có thể nhập học. Chúng tôi muốn đưa nó qua bên đó rồi cho nó tiếp tục học.”

      Tiểu đột nhiên mở miệng vài câu bằng tiếng địa phương, người đàn ông kia lại nạt nộ nó. Tô Lạc ko hiểu, DƯơng Nhuệ cũng hiểu, quay sang hỏi giáo Mãn “Họ gì vậy?”

      giáo Mãn liếc qua đôi nam nữ, hạ giọng: “Tiểu bọn họ mang nó bán.”

      Người đàn ông cười ngoác miệng với Dương Nhuệ. “Chúng tôi sao có thể làm vậy? Chúng tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi. Chắc thầy cũng biết nhà tôi khó khăn, ông già tuổi cao sức yếu, thể chăm sóc nó.”

      “Em ko ! Thầy Dương! Em ko đâu hết!” Tiểu lại hét lên.

      Dương Nhuệ cất giọng trịnh trọng: “Con bé muốn , chị thể ép nó.”

      “Nó ko ? Vậy chúng tôi đóng tiền học. Cho nó nghỉ ở nhà luôn.”

      “Đây là nghĩa vụ của chị.”

      “Chúng tôi làm thuê ở bên ngoài, chỉ có thể đảm bảo bụng ko bị đói, làm gì có tiền cho nó học? Mà con học nhiều cũng ko có tác dụng gì cả.” Người đàn ông để lộ sơ hở.

      Nghe ta vậy, Tô Lạc liền mở miệng: “ chị làm bố mẹ kiểu gì vậy? Tại sao con lại ko đc học hành? chị ko đóng tiền, chúng tôi nghĩ cách là đc chứ gì? Tóm lại chúng tôi ko để con bé cùng chị.”

      Nghe những lời này, đám trẻ xung quanh liền vẫy tay hoan hô. Thấy tình hình bất lợi, hai người kia mắng chửi vài câu rồi bỏ .

      Dương Nhuệ vẫy tay: “Đc rồi, các em mau về phòng .” Bọn trẻ lại chạy nháo nhào về lớp học, giáo Mãn bế Mãn Muội an ủi nó. Tiểu vẫn bám theo Dương Nhuệ.

      Dương Nhuệ ngồi xổm xuống bên cạnh nó : “Em đừng sợ, có thầy ở đây, ko ai dám bắt em .”

      Tiểu gật đầu, đột nhiên òa khóc nức nở. Dương Nhuệ nắm tay nó hỏi: “Sức khỏe ông nội em thế nào rồi?”

      “Ko tốt ạ, mấy ngày nay đều nằm bẹp giường.”

      “Em sao?”

      “Dì hàng xóm trông hộ ạ.”

      “Nhà em còn gạo ko?”

      “Thưa thầy sắp hết rồi ạ.”

      “Thầy cho em ít tiền, khi nào về mua ít gạo nhé.”

      “Em ko dám về nhà, sợ họ bắt em bán.”

      Dương Nhuệ ngẫm nghĩ rồi : “Đc rồi, tối nay em hãy ở lại trường, mai thầy cùng em quay về nhà xem thế nào.”

      Lúc này bé mới yên tâm gật đầu, giơ tay lau nước mắt.

      Tô Lạc dắt con bé vào lớp học. Lúc quay lại nhìn thấy Dương Nhuệ hành lang, hỏi: “Sinh hoạt phí của Tiểu là bao nhiêu? Em trả cho nó.”

      “Ko cần dựa vào mình em. nghĩ cách khác.”

      “Mau về thay quần áo , bằng ko người khác quyên tiền cho em đấy.” Dương Nhuệ vỗ vai Tô Lạc.

      Lúc này mới nhận ra mình sắp biến thành người bùn đến nơi. Nghĩ lại cảnh vừa rồi, còn hiên ngang đứng trc đôi nam nữ, chắc là rất khôi hài.

      “Tối nay Tiểu ngủ vs em nhé?” Dương Nhuệ .

      “Ko thành vấn đề” Tô Lạc cười tươi.

      Trời tối rất nhanh. Hai ngày qua rất vất vả, vừa đặt lưng xuống, Tô Lạc ko mở nổi mắt.
      Tiểu hỏi bên tai : “ có phải bạn thầy Dương ko ạ?”

      “Ừm…ko phải.”

      “Vậy là gì của thầy ấy?”

      “Đồng nghiệp thôi”

      “Đồng nghiệp là gì ạ?”

      “Là bạn bè ấy mà.”

      “Bạn bè ko phải bạn sao?”

      “Ko, chỉ là bạn bình thường thôi.”

      “Thế à..” Tiểu như trút đc gánh nặng trong lòng.

      Tô Lạc chợt hứng thú, hỏi bé: “Cháu hỏi chuyện này làm gì?”

      “Cháu muốn làm bạn thầy Dương.”

      Tô Lạc rất buồn cười nhưng cố giữ thái độ nghiêm túc. “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Mười ạ.”

      “Còn hơi

      “Bao nhiêu tuổi mới đc ạ?”

      “Điều này phải hỏi thầy Dương.”

      “Cháu ko dám hỏi thầy.”

      “Vậy cháu hỏi mẹ .”

      “Cháu ko có mẹ.”

      Tô Lạc hết sức kinh ngạc. “Người hôm nay đến trường ko phải là mẹ cháu sao?”

      “Bố mẹ cháu đều qua đời rồi. Bọn họ là chú thím của cháu.”

      “Sao họ muốn đưa cháu ?”

      “Họ muốn bán cháu làm .”

      “Đừng bậy!” Tô Lạc cảm thấy những lời này thốt ra từ miệng đứa trẻ quả quá tàn nhẫn.

      đấy, chú cháu , tuổi càng càng kiếm được nhiều tiền. Tô, làm kiếm đc nhiều tiền đúng ko ?”

      “Đừng nghe chú cháu bậy, đó là việc làm xấu xa.”

      “Cháu biết,ông cháu mắng chú, ông tức đến mức đổ bệnh.

      Tô Lạc ôm Tiểu : “Cháu đừng nghe lời chú cháu, dù nhiều tiền đến mấy cháu cũng ko đc . Cháu chỉ cần lo học tập tốt, sau này làm bạn thầy Dương.”

      Tiểu cười khẽ, con bé tỏ ra thẹn thùng “ Tô đừng cho thầy Dương nhé”

      “Được” Tô Lạc trả lời dịu dàng nhưng cổ họng tắc nghẹn.

      Buổi đêm ở vùng núi đặc biệt yên tĩnh. Tiểu thở đều, chìm vào giấc mộng từ lâu, còn Tô Lạc thao thức trong bóng tối, mãi ko thể chợp mắt.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Chúng ta phải là thần thánh
      Typer: Thảo Duyên
      Ngày thứ Sáu, học sinh nội trú lục tục rời trường về nhà, lưng mỗi em là cái túi rỗng . Tô Lạc đứng ở cổng trường tạm biệt bọn trẻ. biết, sáng thứ Hai tuần sau, bọn trẻ quay lại trường học, tỏng túi chứa đầy khoai tây và ngô, đó là lương thực của chúng trong tuần.

      Tô Lạc nở nụ cười rạng rỡ môi nhưng đáng tiếc, duy trì được lâu, cái hắt hơi đưa trở lại trạng thái lờ đờ. Hai ngày nay vô cùng mệt mỏi, cộng thêm hôm qua dính nước mưa nên bị cảm.

      lúc sau, Dương Nhuệ dẫn Tiểu ra ngoài. lại đeo cái ba lô rách đó.

      và Tiểu về nhà con bé chuyến, em nghỉ ngơi !”

      , em cùng .”

      “Xa lắm, tối nay chưa chắc có thể quay về, em đừng hơn.” Dương Nhuệ

      “Em muốn …” Tô Lạc tỏ ra kiên quyết, lại hắt hơi cái

      “Đường núi rất khó , trong khi em còn bị cảm.”

      Tô Lạc mặc kệ, cầm tay Tiểu “Tiểu , cháu dẫn đường , đến nhà cháu chơi.”

      Tiểu cười toét miệng. Trẻ em ở miền Tây đều có đôi mắt to tròn đẹp đẽ và nụ cười rất hồn nhiên.

      Tô Lạc kéo tay con bé chạy nhanh về phía trước, Dương Nhuệ hết cách, đành sải bước dài theo họ. DÙ chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng Tô Lạc ngờ nhà Tiểu lại xa đến vậy. Ba gười bộ qua vô số ngọn núi, từ sáng đến chạng vạng tối. Tô Lạc vừa hắt hơi vừa chảy nước mũi, đến hoa mắt chóng mặt.

      Dương Nhuệ luôn ở bên cạnh . nhiều lời nhưng mỗi lúc gặp đường gập ghềnh, đều chú ý tới đỡ . Khi cần thiết còn kéo tay khiến cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Cuối cùng, Tiểu cũng chỉ tay vào đốm sáng màu vàng le lói sườn núi phía trước, đồng thời quay sang với Tô Lạc: “Chúng ta đến nơi rồi, nhà cháu ở đằng kia.”

      Tô Lạc dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng leo lên sườn núi, nhưng khi đứng dưới ngọn đèn vàng đó, gần như tin vào mắt mình. Đây phải là ngôi nhà mà chỉ là đống sét đắp lên cao. Tiểu đẩy tấm gỗ tìm kiếm cửa vào rồi chạy vào nhà, gọi to bằng tiếng dân tộc.

      Dương Nhuệ và Tô Lạc cũng vào.

      Bên trong chỉ là gian chưa đến mười mét vuông. Nền nhà có cái hố làm bếp, bên đặt cái chảo đen sì, bên cạnh là cái tủ mất cửa, trong đựng mấy cái bát sứ sứt mẻ, mấy củ khoai mọc mầm… Góc nhà có hai chiếc giường, lớn , giường chất đầy chăn ga cũ kĩ bẩn thỉu. Tiểu về phía chiếc giường lớn. Lúc này Tô Lạc mới phát , dưới đống chăn còn có người rên hừ hừ.

      Tiểu quay đầu nhìn Dương Nhuệ bằng ánh mắt cầu cứu. Dương Nhuệ tới, kéo đống chăn. ông già ra trước mặt mọi người, từ thân thể ông bốc ra mùi thối rữa.

      Tô Lạc hoàn toàn sững sờ. chưa từng gặp cảnh tượng này, dám tiến lại gần, thể đến trước mặt người hấp hối như Dương Nhuệ.

      Dương Nhuệ ngược lại rất bình tĩnh, ngồi xổm xuống cạnh giường hỏi chuyện ông già. Tiểu ở bên cạnh làm phiên dịch sang tiếng địa phương.

      Tô Lạc luống cuống, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng, quyết định ra ngoài ngôi nhà chờ đợi. Đúng lúc này, có người lên sườn núi, tay dắt , Tô Lạc đoán là em Tiểu .

      Em chạy lên nhà gọi chị, Tiểu liền lao ra ngoài. Hai chị em ôm chầm nhau, sau đó, hai bé lại vào trong, người hàng xóm cũng theo.

      Tô Lạc động viên bản thân đừng sợ nhưng cuối cùng vẫn đủ dũng khí đối mặt với cảnh tượng đó. đứng ở bên ngoài, chờ rất lâu, do bị cảm nên mũi tắc nghẽn, huyệt thái dương đau buốt. Đứng hồi, cơ thể mỏi rã rời, liền ngồi xổm xuống, nhưng ngồi xổm cũng mệt, đành ngồi lên tảng đá.

      Cuối cùng, Dương Nhuệ cũng ra ngoài, chiếc ba lô của xẹp lép, chứng tỏ để lại tất cả đồ ăn trong túi. Tiểu tay dắt em , tay nắm vạt áo . Dương Nhuệ để mặc con bé, quay sang với người hàng xóm điều gì đó. Người hàng xóm gật đầu lia lịa.

      Dương Nhuệ lại ngồi xổm xuống, vài câu với Tiểu . Tiểu cũng gật đầu, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến. Dương Nhuệ đứng dậy, vỗ vỗ vào đầu con bé rồi quay người về phía Tô Lạc.

      Tô Lạc đứng lên, hỏi : “Con bé sống cùng chúng ta chứ?”

      Dương Nhuệ lắc đầu: “Chúng ta lên đường thôi.”

      để nó ở lại nơi này, ngộ nhỡ chú nó bắt nó sao?”

      Dương Nhuệ đáp, chỉ giục : “ muộn rồi, mau thôi!”

      “Nhưng…” Tô Lạc còn muốn những DƯơng Nhuệ cắt lời: “Chúng ta vừa vừa , để con bé nghe thấy hay lắm.”

      Tô Lạc miễn cưỡng theo .

      Hai người vừa xuống núi, DƯơng Nhuệ đột nhiên quay người, rút cái đèn đội đầu trong ba lô đeo lên cho Tô Lạc. Khi ánh sáng chiếu vào mặt , phát nhíu chặt đôi lông mày, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

      “Tại sao chúng ta dẫn Tiểu cùng?” Tô Lạc hỏi

      Dương Nhuệ ngoảnh mặt chỗ khác, chậm rãi trả lời: “Ông nội của con bé…sắp xong rồi”

      Dưới đống chăn đó là thân thể chút sinh khí của ông già sắp từ giã cõi đời. Tô Lạc bất giác quay đầu, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của hai chị em Tiểu đứng dưới ngọn đèn vàng tù mù. Con bé mới mười tuổi nhưng nó chờ đợi người thân sắp ra , chờ đợi bản thân hoàn toàn trở thành trẻ mồ côi.

      Nước mắt dâng tràn khóe mi, Tô Lạc lập tức quay người lên núi.

      Dương Nhuệ liền kéo tay . “Tô Lạc, em định làm gì vậy?”

      “Làm sao em có thể để nó ở nhà mình, em ở cùng nó.”

      “Tô Lạc, em hãy lí trí chút .”

      “Nó mới mười tuổi, sao có thể ở lại mình ở nơi đó?”

      “Người trong họ giúp con bé.”

      “Nhỡ chú nó quay lại, mang nó bán sao…” Tô Lạc vẫn khăng khăng muốn lên núi.

      “Em đừng xúc động quá, dân làng giúp con bé giải quyết.”

      được, em phải ở bên cạnh con bé, nó quá đáng thương.”

      Dương Nhuệ lại dùng sức kéo , cất cao giọng: “Tô Lạc , em tỉnh táo lại !”

      “Em có cách nào tỉnh táo cả, em làm sao có thể tỉnh táo chứ?”

      Dương Nhuệ bỗng dưng buông tay . “Em có tác dụng gì? Vừa rồi em còn chẳng dám nhìn ông nội con bé.”

      Tô Lạc chấn động, lập tức dừng bước, ngoảnh đầu nhìn .

      Dưới ánh đèn tỏa ra từ trán , ánh mắt Dương Nhuệ vô cùng kiên định nhưng cũng chứa đầy bi thương. :” Tô Lạc, chúng ta phải thần thánh, thể nào giúp đỡ tất cả mọi người. Bản thân chúng ta có năng lực đó.”

      Đúng vậy, Tô Lạc sao hiểu đạo lý này, chỉ là dám thừa nhận mà thôi. nhìn Dương Nhuệ, hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Vậy chúng ta nên làm thế nào?”

      “Cứ từ từ, bước nào hay bước nấy.” Dương Nhuệ vừa vừa xoay người tiếp tục về phía trước.

      xúc động trong lòng Tô Lạc xẹp ngay tức . Vao thời khắc này, giữa vùng núi hoang vu, chỉ biết theo người đàn ông trước mặt. Nơi ánh đèn chiếu sáng có cây cỏ, bùn đất, những tảng đá và cả bước chân vững chãi của Dương Nhuệ , còn nơi ánh đèn chiếu tới là đêm tối vô tận.

      Tô Lạc cảm thấy đôi chân mình ngày càng nặng như đeo chì, mũi ngày càng ngạt đặc. há miệng để thở, chân bước nổi nữa.
      Phát Tô Lạc quá mệt,Dương Nhuệ lập tức đổi hướng, đưa xuống đường cái. : “Đường cái tuy xa hơn chút nhưng tương đối dễ , chúng ta cứ từ từ, em mệt thi có thể nghỉ ngơi lúc.”

      Tô Lạc gật đầu, còn sức lực để trả lời. Dương Nhuệ đưa tay về phía , : “Hay là để kéo em, có thể tiết kiệm sức lực.”

      Tất nhiên rồi,vào thời khắc này, từ thân thể đến linh hồn của đều chưa bao giờ mất sức lực như vậy. đặt tay mình vào lòng bàn tay , để nắm chặt.

      Nhờ ngọn đèn trán Tô Lạc, hai người chầm chậm tiến về phía trước. biết bao lâu sau, đằng sau đột nhiên xuất luồng sáng chói lọi, tiếp theo là tiếng ô tô phanh kít, bánh xe ma sát mặt đường tạo thành thanh săc nhọn. Giọng người đàn ông hết sức quen thuộc vang lên: “Này bạn, làng Dương Khê lối nào vậy?”

      Tô Lạc quay đầu, ánh đèn pha chói đến mức thể mở mắt.

      Xe ô tô vừa phanh gấp, Dương Nhuệ kéo Tô Lạc theo phản xạ. quay người, trả lời: “ cứ thẳng tầm cây nữa, sau đó…”

      Nhưng đối phương định nghe câu trả lời của Dương Nhuệ mà mở cửa bước xuống xe, về phía Tô Lạc. ta từ trong bóng tối đến, cuối cùng gương mặt dưới ánh đèn đội đầu của .

      Tô Lạc cảm thấy thể tin nổi. Thiên hạ rộng lớn như vậy mà vẫn thể thoát khỏi người đàn ông này.

      ta ghé sát mặt Tô Lạc, nhìn chăm chú, thậm chí còn hít hít, sau đó cất giọng nghi hoặc: “Tô…Lạc…Hóa ra là ?”

      Tô Lạc gật đầu, cất giọng khàn khàn: “Sao thê? Lẽ nào thể là tôi?”

      Tiêu Kiến Thành quan sát bàn tay vẫn nắm chặt của Tô Lạc và Dương Nhuệ rồi hỏi bằng giọng kỳ lạ: “Hai người cũng sáng tạo đấy, nửa đêm nửa hôm còn chạy ra vùng núi hoang vu hẹn hò?”

      Nghe ta vậy,Dương Nhuệ lập tức buông tay, vội vàng giải thích: “ đừng hiểu nhầm. Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp. Tô Lạc bị ốm.”

      “Đồng nghiệp ư?” Tiêu Kiến Thành kéo dài ngữ điệu.

      Sợ ta thốt ra những lời lỗ mãng, Tô Lạc lập tức kéo Dương Nhuệ bỏ , nhưng đúng lúc này cửa ô tô mở ra, thân hình lảo đảo xuống xe, xông đến bên Tô Lạc, ngồi xổm nôn ọe.

      “Tiểu Tần!” Tô Lạc kinh ngạc kêu tiếng. Dương Nhuệ cũng nhìn thấy Tiểu Tần, hai người liền đứng bên cạnh chị.

      Tiểu Tần nôn lúc, khó khăn lắm mới tỉnh táo trở lại. Chị nước mắt ngắn nước mắt dài, túm tay Tô Lạc: “Tô Lạc, chị sắp chết đến nơi rồi. Chị tiêu đời rồi.”

      “Chị sao thế?”

      “Chị tìm . Ô tô chạy nhanh quá, chị bị say xe… xong rồi, chị sắp chết rồi…” CÒn chưa hết câu, Tiểu Tần lại cúi xuống nôn tiếp.

      Tiêu Kiến Thành đột ngột lên tiếng: “Được rồi, tôi giao ấy cho hai người. Tôi về Cát Thủ đây.”

      Tô Lạc quay đầu, nhìn thấy Tiêu Kiến Thành mở cửa bên tay lái, chuẩn bị lên xe, liền chạy tới, kéo cánh cửa.

      được, Tiểu Tần như vậy sao có thể bộ? đưa chị ấy về Cát Thủ !”

      “Chị !” Tiểu Tần hét lớn. “CÒn bắt chị ngồi xe cậu ta quay về chắc chị chết mất.”

      xem, là tự chị ta muốn.” Tiêu Kiến Thành ngồi vào ghế, sắc mặt lạnh nhạt.

      lái xe nhanh để làm gì?”

      “Tôi thử xe, luyện kĩ thuật sao nào?”

      đến đây gây phiền phức cho tôi đúng ?”

      nghỉ việc rồi, còn phải gây phiền phức gì nữa?”

      …”

      đừng tưởng bở. Tôi tới vùng này giải quyết công việc, nhân tiện cho chị ta nhờ mà thôi. Được rồi, tôi về đây.” Tiêu Kiến Thành nổ máy, nhấn ga. Tô Lạc đành buông tay, tránh sang bên. Xe ô tô nhanh chóng biến mât trong đêm tối.

      “Là ai vậy?” Dương Nhuệ hỏi

      ta họ Tiêu, chính là người quyên đồ rồi lại nuốt lời ấy.” Tô Lạc có chút buồn bực. ngọn lửa vô cớ lại bắt đầu bùng lên trong lòng .

      “Ừm…kệ ta . Chúng ta nghĩ cách đưa Tiểu Tần về nghỉ ngơi trước .”

      Tô Lạc đến bên Tiểu Tần, cùng Dương Nhuệ xốc nách chị từ từ bộ về phía làng Dương Khê. Cả ba cứ vài bước lại nghỉ lát, cho tới lúc trời tờ mờ sáng mới về đến trường học.

      Chương 12: Giọt nước mắt của Tô Lạc
      Typer: Thảo Duyên

      Mặc dù kiệt sức nhưng do mũi ngạt đặc, Tô Lạc yên giấc, trong khi Tiểu Tần nằm cạnh ngủ say sưa.

      Khi Tô Lạc tỉnh dậy, trời sáng hẳn. ngồi dậy, đưa mắt quan sát bên ngoài qua khe cửa. sân bóng xuất mấy người có dáng vẻ như cán bộ, Dương Nhuệ và giáo Mãn điều gì đó với bọn họ, sắc mặt hai người rất nghiêm túc.

      Tô Lạc mặc áo, đẩy cửa ra ngoài.

      người đàn ông trung niên xách cặp công văn với Dương Nhuệ : “Tiểu Dương, chúng tôi rất khâm phục tinh thần của cậu, nhưng đây là xu thế tất yếu, sớm muộn cũng diễn ra.”

      “Cục trưởng Chu, mong ông hãy suy nghĩ đến tình hình thực tế của bọn trẻ. Dương Nhuệ cất giọng thành khẩn.

      “Đương nhiên, chúng tôi suy nghĩ kĩ rồi, bọn trẻ có thể đến sống nội trú ở trường Tiểu học trung tâm.”

      “Chúng nộp nổi tiền học.”

      “Sao nộp được? Tiểu Dương, cậu đừng bị bề ngoài của bọn chúng đánh lừa. Bố mẹ bọn trẻ làm thuê ở bên ngoài, làm gì có tiền nộp cho nhà trường? Chỉ là họ muốn nộp mà thôi.”

      “Nếu có thể giữ lại trường Tiểu học của làng Dương Khê, bọn trẻ cần phải nộp khoản tiền đó, chúng có thể học thêm thời gian.”

      Cục trưởng Chu tỏ ra mất kiên nhẫn: “Tiểu Dương, cậu đừng cố chấp như vậy, đây là quyết định của cấp , tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo mà thôi.”

      “Lần trước, Cục trưởng có thể giữ lại trường học này.”

      “Tại lần trước cậu bảo có người quyên tiền xây dựng nên tôi mới đồng ý, bằng tôi đóng cửa từ lâu.” Cục trưởng Chu càng càng tức giận “Cậu thấy phòng ốc tồi tàn thế nào à? Có lẽ chỉ hai trận mưa là sụp. Nếu xảy ra vấn đề gì nguy hiểm, chúng ta phải tù đó. tóm lại, đóng cửa sớm chừng nào tốt chừng đó,”

      “Chúng tôi vẫn cố gắng tìm kiếm khoản tiền xây dựng…” Dương Nhuệ yếu ớt đưa ra lời hứa.

      Cục trưởng Chu ra ngoài. “Tiểu Dương, cậu cần hao tâm tổn trí nữa, chúng tôi thu xếp ổn thỏa chuyện này.” Ông ta đột nhiên dừng bước, quay sang giáo Mãn.
      “Tiểu Mãn, hãy dạy hết học kỳ này, từ học kỳ sau, bọn trẻ đến trường Tiểu học trung tâm.”

      giáo Mãn miễn cưỡng gật đầu.

      Cục trưởng Chu rời khỏi trường học. Dương Nhuệ chịu bỏ cuộc, theo thuyết phục ông ta. Tô Lạc đứng dươi mái hiên, chứng kiến toàn bộ carnhg tượng này. giáo Mãn quay đầu nhifncoo, viền mắt đỏ hoe.

      “Trường Tiểu học trung tâm nằm ở đâu?” Tô Lạc hỏi

      “Ở trong huyện.”

      “Xa như vậy à?”

      “Vâng, hơn nữa chi phí nội trú rất cao, người dân làng này đóng nổi.”

      “Phải làm thế nào bây giờ?”

      “Bọn trẻ bỏ học chứ sao! Chúng chỉ cần biết viết tên mình là đủ.” xong, giáo Mãn cúi đầu rời .

      Tô Lạc quay về phòng lay Tiểu Tần “Tiểu Tần, chị mau dậy !”

      Tiểu Tần bị đánh thức, hai mắt đờ đẫn “Xảy ra chuyện gì thế? Động đất à?”

      “Sao hôm qua chị lại cùng Tiêu Kiến Thành đến đây?”

      “Chị…” Nhắc đén chuyện này, Tiểu Tần hết sức ủ rũ. “Chị làm sao biết được? Chị bị Tiêu tổng ép dò hỏi hành tung của . Chị đành tìm mẹ , mẹ Cổ Bình công tác. Sau khi báo tin này cho cậu ta, chị liền bị cậu ta bắt cóc lên xe, lái thẳng đến đây. Chị chị thể ngồi ô tô đường dài vì bị say xe nhưng cậu ta mặc kệ, lái xe nhanh như bay, làm chị chết sống lại. Ngoài ra, ông xã chị còn tưởng chị bỏ nhà với người đàn ông khác…”

      “Vậy tại sao ta lại bỏ mà chẳng câu nào?”

      “Chị làm sao biết được món nợ giữa hai người! Nhất định là cậu ta nhìn ra mối quan hệ mờ ám giữa và Dương Nhuệ nên mới tức giận bỏ . Tô Lạc, chị phải quay về thành phố, mau nghĩ cách giúp chị xem, này có tàu hỏa hay máy bay ?”

      Tô Lạc trả lời. lấy di động từ trong ba lô, tìm thanh gỗ sau cánh cửa rồi lao ra ngoài. Đúng lúc Dương Nhuệ đẩy cửa vào, hai người gần như đâm vào nhau.

      “Tiểu Tần đỡ chút nào chưa?”
      “Rồi ạ!” Tô Lạc tiếp tục ra ngoài. Dương Nhuệ quay đầu hỏi: “Em đau thế?”

      “Em muốn gọi điện thoại.”

      cùng em.”

      cần đâu.” Tô Lạc từ chối cách kiên định. thực áy náy với Dương Nhuệ.

      Dương Nhuệ im lặng nhìn . Tô Lạc lập tức quay người, leo lên ngọn núi sau nhà.
      vừa vừa vung thanh gỗ trong tay, gạt hết cây cỏ chắn đường, dường như chỉ như vậy mới xóa bỏ hết tâm tình phiền muộn của . Lên đến đỉnh núi, Tô Lạc tìm đến bãi đất bằng hôm trước. Cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

      mở di động, có vô số tin nhắn.

      Tiêu Kiến Thành nhắn tin trách : “Sao lại cúp điện thoại của tôi? nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn. Đọc được tin nhắn trả lời tôi ngay”

      mau gọi , có việc gấp!”

      “Thông báo với lần cuối, mau gọi điện !”

      “Tôi đường đến Cổ Bình, nhắn tôi địa chỉ cụ thể.”

      “Tôi qua Cát Thủ rồi. Dù cho tôi biết, tôi cũng có thể tìm ra .”

      Tô Lạc chợt nhớ đến sắc mặt liên tục thay đổi của ta khi nhìn thấy tối qua. Người có tiền mới như vậy sao? Người có tiền mới có thể làm xằng làm bậy? người có tiền mới lấy việc chinh phục đối tượng khác phái làm trò vui? Người có tiền chỉ nghĩ đến chuyện hôm nay ăn gì, sống ở đâu? học hay bỏ học làm thuê? Kiên trì hay đầu hàng?...

      Bây giờ Tô Lạc chỉ muốn đầu hàng. đột nhiên cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, sớm biết vụ quyên góp quan trọng đến thế nên đối xử với tên công tử đó tử tế hơn, né tránh những cuộc cãi vã vô vị.

      hít sâu hơi rồi bấm số của Tiêu Kiến Thành . Chỉ hai hồi chuông, có người bắt máy, giọng điệu lạnh nhạt như thường lệ: “A lô”

      “Tôi xin lỗi” Tô Lạc

      “Gì cơ?” Tiêu Kiến Thành dường như tin vào tai mình.

      “Tôi muốn lời xin lỗi.”

      “Tại sao?” Tiêu Kiến Thành hỏi, giọng điệu rất xa cách.
      “Tôi biết tại sao, tôi chỉ biết bản thân đắc tội với , khiến vui nên bây giờ tôi xin lỗi .”

      “Ý là gì vậy? Tôi đâu có điểm nào vui?”

      …” Tô Lạc biết đáp ra sao.

      “Làm phụ nữ, quan trọng nhất là đừng có tự - huyễn - hoặc. Vô duyên vô cớ xin lỗi, tôi rất bận, có thời gian tiếp .” xong Tiêu Kiến Thành liền cúp máy.

      Tô Lạc nhìn chằm chằm vào điện thoại, mãi thể định thần. được! thể kết thúc như vậy! nhủ thầm rồi gọi lại.

      làm gì vậy? Tôi tôi rất bận.” Tiêu Kiến Thành bực bội lên tiếng.

      “Dù thế nào…Dù trước kia xảy ra chuyện vui gì, tôi cũng xin tiếp tục ủng hộ quỹ từ thiện.”

      thuộc quỹ từ thiện nào hả?”

      “Tôi…”

      “Đừng có lên giọng với tôi, cũng đừng tìm tôi đòi tiền. Tôi rồi, tôi có hứng thú với những việc đó.”

      “Sao …” Nge những lời này, Tô Lạc chỉ hận thể mỉa mai ta trận.

      Nhưng Tiêu Kiến Thành cho cơ hội, lập tức tiếp lời: “Cứ vậy .” Điện thoại lại lần nữa tắt ngóm.

      Tô Lạc tức đến mức ném di động xuống bãi cỏ. Điện thoại nẩy lên nẩy xuống, dừng hồi rồi bị cánh tay nhặt lên. Là Dương Nhuệ. nhặt điện thoại, lặng lẽ đưa cho .

      “Em cần! ta chết ! Tên khốn kiếp vô liêm sỉ này! Đồ lưu manh, cặn bã..” Tô Lạc hét lên với Dương Nhuệ. dùng hết từ ngữ ác độc mà mình có thể nghĩ ra để mắng chửi người.

      Đến cuối cùng, bỗng dưng bật khóc, nước mắt chảy dài gò má, cổ họng nghẹn lại. Dương Nhuệ lặng lẽ dang tay ôm vào lòng, vỗ lưng an ủi .

      “Dương Nhuệ, em xin lỗi”

      trách em, phải lỗi của em”

      “Là lỗi của em, do em tốt, làm hỏng mọi chuyện.”
      “Em đừng nghĩ vậy, biết phải do em, biết cả..”

      “Tên lưu manh đó…Tên khốn Tiêu Kiến Thành…Em nên đá … Em nên nhẫn nhịn mới phải…” Tô Lạc ngắt quãng

      “Đừng nghĩ ngợi nhiều, là tốt. Em làm rất đúng, đừng khóc nữa…”

      từ lâu, Tô Lạc được khóc trận nào thoải mái như vậy. nức nở như đứa trẻ, nhưng có người lắng nghe, có người an ủi, dù rất buồn, vẫn cảm thấy hạnh phúc.
      Hale205Phamthanhhuong thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Đường núi rất dài
      Typer: BKTuyen

      Dương Nhuệ và Tô Lạc xuống núi, quay về trường học cùng Tiểu Tần bàn đối sách.

      Sau khi nghe ngọn nguồn, Tiểu Tần lên tiếng: "tôi đoán, chắc đây là ý kiến của Tiêu Kiến Thành. Tên đó rất nham hiểm, tàn nhẫn, thích đào tận gốc, trốc tận rễ. biết đâu, lúc Tô Lạc đòi nghỉ việc, ra Thư ký Dụ cũng có phản ứng, bởi ấy hay ở cũng chẳng quan trọng với ông ta, nhưng sau đó, biết Tiêu Kiến Thành gì với ông ta, đại khái vụ quyên góp phải do Tô Lạc chịu trách nhiệm, thôi. Sau đó, Chủ tịch Mã cũng gọi điện cho Thư ký Dụ, hỏi tại sao dự án lại bị ngưng, làm ông ta sợ run người."

      Tô Lạc hết nổi, cầm thanh gỗ vẽ vòng tròn dưới dất. Dương Nhuệ hỏi: "Gần đây cơ quan có dự án quyên góp nào khác ?"

      Tiểu Tần lắc đầu. "."

      Tôi liên hệ với mấy tổ chức trợ giúp giáo dục nhưng bọn họ tạm thời cũng có tiền nhàn rỗi để giúp chúng ta." Dương Nhuệ .

      Tô Lạ ngẩng đầu hỏi: "Cần khoảng bao nhiêu ạ?"

      "Mấy phòng học này về cơ bản thể sử dụng, cần phải phá xây lại, nhưng nơi này giao thông thuận tiện, việc vận chuyển nguyên liệu tương đối khó khăn, vì vậy, giá thành đội lên rất nhiều. Ít nhất cũng cần khoảng năm trăm ngàn tệ."

      "Chúng ta kêu gọi quyên góp mạng được ?" Tô Lạc đưa ra kiến nghị.

      "Tác dụng lớn lắm, trước đây từng thử rồi." Dương Nhuệ đáp.

      Tiểu Tần hỏi: Weibo sao?"

      "Như nhau cả thôi, chuyện này khó có thể trở thành tâm điểm chú ý." Dương Nhuệ .

      "Trừ khi..." Tiểu Tần bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. "Chúng ta tạo ra tin tức tức nóng hổi."

      "Tin gì nóng hổi?"

      "Ví dụ, đất đá sạt lở từ núi xuống, sét đánh, động đất....phá hủy trường học khiến bọn trẻ trôi dạt khắp nơi, tình trạng thảm hại đến cực điểm..." Tiểu Tần càng càng hăng.

      Tô Lạc vỗ vỗ người chị. "Chị đừng những lời xúi quẩy đó."

      " đấy, chỉ như vậy mới có tác dụng. Thời buổi bây giờ, con người sắp mất hết cảm thông rồi."

      Dương Nhuệ gật đầu tán thành: "Kêu gọi quyên tiền là việc làm khó khăn nhất."

      Tô Lạc gửi gắm niềm hy vọng vào Tiểu Tần. "Tiểu Tần, chị có quen biết các ông chủ có lòng thương người ?"

      Tiểu Tần lắc đầu. "Chị kết hôn sớm, làm gì có cơ hội tạo các mối quan hệ."

      Tô Lạc ủ rũ, chán nản.

      Tiểu Tần vươn vai. "Tô Lạc, chẳng phải Tiêu Kiến Thành muốn chiếm đoạt hay sao? thuận theo cậu ta là mọi chuyện được giải quyết ngay ấy mà."

      Tô Lạc kêu lên: "Chị đừng linh tinh!"

      Dương Nhuệ đứng dậy. "Đến giờ ăn cơm rồi!" xong, quay người vào nhà bếp. Tô Lạc liền trừng mắt với Tiểu Tần.

      Mọi người ăn cơm ở dưới bếp, Mãn Muội tuy còn nhưng cần người lớn chăm sóc mà tự cầm đũa và cơm, nhưng lúc gắp thức ăn, con bé toàn gắp chệch ra bên ngoài đĩa. Tô Lạc kìm được định giúp nó nhưng bị Dương Nhuệ dùng ánh mắt ngăn lại.

      Tiểu Tần hiểu tình hình, hỏi thẳng: "Thị lực của bạn này tốt à?"

      Dương Nhuệ vội đáp: "Mắt con bé có chút vấn đề, cũng chuẩn bị đưa nó vào thành phố khám xem sao."

      giáo Mãn cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

      Tiểu Tần gật đầu. "Việc khám chữa bệnh cho con trẻ thể chậm trễ, nên tiến hành càng sớm càng tốt."

      Mãn Muội ngẩng đầu, cất giọng lanh lảnh: "Đợi bố cháu kiếm tiền về đưa cháu khám."

      giáo Mãn vẫn lên tiếng, ăn xong liền ra ngoài. Tiểu Tần áy náy, hỏi Dương Nhuệ: "Có phải tôi sai điều gì rồi ?"

      " sao, cứ ăn cơm ." Dương Nhuệ đáp.

      Mãn Muội cười híp mắt, lắc lắc cái bát . "Chú Dương, cháu ăn xong rồi."

      Dương Nhuệ xoa đầu con bé. "Cháu ngoan lắm, ra ngoài chơi !"

      Mãn Muội liền nhảy chân sáo tìm mẹ.

      Dương Nhuệ : "Hai chị em nhớ đừng hỏi giáo Mãn về chuyện chồng của ấy."

      "Tại sao?" Tiểu Tần tỏ ra hiếu kỳ.

      "Năm ngoái, chồng ấy... qua đời, bị rơi từ cao xuống khi làm việc ở công trường."

      Tô Lạc và Tiểu Tần đều giật mình kinh ngạc. Dương Nhuệ tiếp: "Mãn Muội còn chưa biết chuyện này, vì vậy, hai chị em hãy chú ý chút."

      Tiểu Tần nuốt nước miếng. " ấy được bồi thường bao nhiêu?"

      Dương Nhuệ lắc đầu. "Chỉ có ba mươi ngàn, lo tang lễ xong cũng chẳng còn mấy đồng."

      "Tại sao ít thế?" Tô Lạc lên tiếng.
      " Bọn họ cái chết của ta phải là tai nạn lao động, mà chết vì bệnh tật."

      "Sao có thể như vậy?" Tô Lạc cảm thấy khó tin.

      " thế để hai chị em biết thế thôi, cũng lắm. Tóm lại, hai chị em đừng bao giờ nhắc đến chuyện này." Dương Nhuệ kết thúc cuộc trò chuyện, khỏi nhà bếp.
      Tô Lạc và Tiểu Tần đưa mắt nhìn nhau.Tiểu Tần ôm ngực. "Ôi giời, bản thân chị vốn yếu tim sẵn, nghe câu chuyện này, chị chịu nổi."

      Tô Lạc đứng dậy thu dọn bát đĩa.

      Tiểu Tần hỏi: "Chẳng phải bình thường cực kỳ căm ghét cái ác hay sao, hôm nay tự dưng bình tĩnh thế?"

      Tô Lạc vừa rửa bát vừa lên tiếng: "Bây giờ, nghĩ đến những người có tiền đó, em hận đến mức thể đem xử tử bọn họ."

      Tiểu Tần đập bàn. "Đúng vậy, phải xử Tiêu Kiến Thành trước tiên. Cậu ta dám bắt cóc tôi đến vùng quê này. "

      Tô Lạc cầm đống đũa, làm động tác ngắm bắn. "Được. Đem ta ra xử bắn."

      Buổi tối, Tô Lạc và Tiểu Tần ở trong phòng chuyện phiếm. Dương Nhuệ đến cửa, ra hiệu cho Tô Lạc ra ngoài.

      Tô Lạc vội rời khỏi phòng. Dương Nhuệ dừng bước ở dưới mái hiên bên cạnh. Bốn bề vô cùng yên tĩnh, nhớ tới vòng tay ôm của hồi sáng, Tô Lạc có chút mong chờ.

      Nào ngờ Dương Nhuệ cất giọng nghiêm túc" "Ngày mai, em và Tiểu Tần quay về thành phố !"

      "!" Tô Lạc lập tức từ chối. "Em ở lại đây."

      "Tô Lạc, nghe lời . Bọn là giáo viên tình nguyện được nhà nước cử , có lương hẳn hoi. Còn em sao? tư cách, lương bổng, cũng thể dạy học.....Em có thể làm gì ở nơi này?"

      "Sau này em xin làm tình nguyện viên."

      "Đừng ngốc nữa, con ở đây có tác dụng gì chứ?"

      "Tất nhiên có, em có thể giúp bọn trẻ và bà con dân làng."

      Dương Nhuệ thở dài. "Tô Lạc, hãy tin , sau này chắc chắn em hối hận."

      " bao giờ, em đâu phải là Thẩm Doanh." Tô Lạc buột miệng thốt ra cái tên đó.
      Hai người đột nhiên trở nên trầm mặc. Tô Lạc cảm thấy có chút hối hận. Trong khi còn chưa biết mở miệng ra sao, Dương Nhuệ cất giọng hết sức bình tĩnh: "Em hãy suy nghĩ lại . Ngày mai phiền em đưa Tiểu Tần ra huyện, chồng ấy đón ấy ở đó."

      Tô Lạc ủ rũ quay về phòng. Tiểu Tần lên giường chuẩn bị ngủ.

      Tô Lạc kìm được hỏi chị" "Chị mau cho em biết, chuyện của Dương Nhuệ và Thẩm Doanh là thế nào?"

      "Làm sao chị biết được chuyện của bọn họ." Tiểu Tần đáp.

      "Dương Nhuệ rất ta phải ?"

      " ta vừa xinh đẹp, vừa có gia thế, nếu là , liệu ?"

      "Vậy tại sao hai người lại chia tay?"

      "Dương Nhuệ dựa vào cái gfi mà có thể đến với Thẩm Doanh? ấy tiền, nhà cửa, đến người thân cũng chẳng có. Cho dù Thẩm Doanh nhận lời người nhà của ta cũng chưa chắc đồng ý."

      " ấy có người thân sao?"

      "Dương Nhuệ là trẻ mồ côi, biết à?"

      "Em biết."

      "Mang tiếng thầm người ta mà ngay cả chuyện này cũng biét. Có điều, bây giờ biết rồi, chắc cũng có chút mất hứng đúng ?"

      "Tại sao phải mất hứng?" Tô Lạc hiểu.

      "Người đàn ông như Dương Nhuệ tuy vĩ đại nhưng chỉ nên thầm mà thôi, phải đối tượng thích hợp để xây dựng gia đình." Tiểu Tần vừa vừa ngáp dài.

      Tô Lạc mở to mắt nhìn trần nhà, hề cảm thấy buồn ngủ. lại hỏi Tiểu Tần: "Em bày tỏ tình cảm với ấy nhưng bị từ chối rồi. Chị thử xem, em nên làm thế nào?"

      Tiểu Tần trả lời, chị chìm vào giấc ngủ.

      Đêm mỗi lúc khuya, phía xa vọng đến tiếng chó sủa. Tô Lạc suy tư hồi lâu, dần chợp mắt lúc nào hay.

      Sáng sớm hôm sau, Tô Lạc đưa Tiểu Tần ra huyện. Hai người quá giang chiếc máy kéo của người dân trong làng xuống huyện mua phân bón.

      Đường núi xóc nẩy, nhiều ổ gà, ổ vịt, bên cạnh là vực sâu hiểm trở. Lái máy kéo là người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen. Tô Lạc và Tiểu Tần ngồi thành sắt ở thùng xe, toàn thân như nhảy múa, thể giữ thăng bằng. chỉ có vậy, đường còn xuất nhiều xe tải chở đá phóng vụt qua, thỉnh thoảng lại rơi vài cục đá nên rất nguy hiểm. Tiểu Tần túm chặt thanh sắt, mặt xanh như tàu lá. Tô Lạc tuy cũng căng thẳng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, ngừng an ủi chị: " sao đâu, xe này rất an toàn, lát nữa đến ngay thôi..."

      "Đây là nơi quái quỷ gì biết." Tiểu Tần cằn nhằn.

      "Chị xem, phong cảnh cũng đẹp đấy chứ!"

      "Thế này mà gọi là đẹp ư? Đáng sợ quá mất!" Miệng Tiểu Tần méo xệch.

      Đúng lúc này, người đàn ông cầm lái đột nhiên lên tiếng: " , yên tâm , xe của tôi vững lắm, lật đâu. Nếu có lật, hãy lập tức nhảy xuống, nhảy xuống là ổn thôi."

      "Tôi còn phải nhảy nữa á?" Tiểu Tần kêu lớn tiếng.

      "Cũng nhất định phải nhảy, đấy là tôi đặt giả thiết nếu xe đổ." Người đàn ông giải thích. "Lần trước, trong làng cũng có ng lái máy kéo bị lật, mọi người đều nhanh chân nhảy xuống nên sao."

      "Lần trước các bị lật rồi à? Tiểu Tần tiếp tục cất cao giọng.

      Người đàn ông đáp: "Lật nhiều lần rồi, nhưng xảy ra cố gì hết."

      Đúng lúc này, chiếc xe tải từ phía đối diện tới, máy kéo di chuyển sát ra lề đường để nhường lối. Gặp phải cái hố rất to, xe rơi xuống rồi lại bật lên, Tô Lạc và Tiểu Tần va cả vào nhau.

      Tiểu Tần sợ hãi hét lên: "Ôi mẹ ơi!"

      Người đàn ông quay đầu, : sao đấy chứ? Đoạn đường này bị xe tải nghiền nát cả. Các thử ngồi vào trong đây xem có đỡ hơn ?"

      Thấy vị trí bây giờ còn ổn hơn, Tô Lạc và Tiểu Tần lắc đầu.

      Tiểu Tần ghé sát tai Tô Lạc, hỏi : "Bao lâu nữa mới đến nơi?"

      "Em cũng biết."

      "Tô Lạc, chị xong rồi. Nếu xảy ra chuyện gì, nhớ với ông xã chị, mật mã thẻ ngân hàng là ngày cưới của bọn chị."

      "Chị linh tinh gì thế? sao đâu."

      "Chị xong rồi. Sao Dương Nhuệ lại để chúng ta người ngồi xe này chứ?"

      " ấy lo chị ngồi ô tô bị say." Tô Lạc đáp.

      "Bây giờ cũng có khá hơn đâu, xe lắc lư đến mức chị choáng váng cả đầu óc rồi đây này."

      "Dù sao cũng đỡ hơn ô tô, ít nhất chị còn nhớ mật mã thẻ ngân hàng."

      " hãy cùng chị quay về , có thể tìm công việc lẫn người đàn ông khác."

      "Tạm thời em muốn quay về."

      "Vô dụng thôi. Chị với , Dương Nhuệ rất khó chấp nhận người khác." Tiểu Tần thẳng thắn cho biết.

      Tô Lạc cười cười. " sao, em thích bọn trẻ ở nơi này."

      Người đàn ông lái xe đột nhiên xen ngang: "Trong làng chúng tôi có mấy rất thích thầy Dương, người thành phố các đừng tranh cướp với bọn họ."

      Tô Lạc và Tiểu Tần đưa mắt nhìn nhau. Tô Lạc vội trả lời: " ai tranh cướp hết, để lại cho bọn họ."

      "Thế tốt. Năm nay con tôi quay về làng, tôi cũng muốn giới thiệu cho thầy Dương."

      "Con chú bao nhiêu tuổi rồi?" Tô Lạc hỏi.

      "Sắp mười bảy tuổi."

      "Còn quá." Tô Lạc .

      "Cũng nữa, ở nông thôn con lấy chồng tương đối sớm."

      "Tại sao?" Tô Lạc hỏi.

      "Có đối tượng tốt là phải cướp ngay."

      "Thầy Dương có gì tốt chứ?"

      "Con người thầy ấy rất tốt, diện mạo cũng tồi. Thầy chỉ có nhược điểm."

      "Nhược điểm gì ạ?"

      "Thầy ấy biết mổ lợn"

      "Đàn ông ở đây nhất định phải biết mổ lợn sao?"

      "Đương nhiên, là đàn ông phải biết mổ lợn."

      Nghe câu này, Tô Lạc và Tiểu Tần quên cả sợ hãi, cùng cười phá lên. Phía trước đột nhiên xuất chiếc xe tải chở đá máy kéo lại đâm xuống cái hố ở bên đường, hai người nẩy lên trung, Tiểu Tần la hét ầm ĩ. thêm đoạn, phía trước lại xuất chiếc xe tải cỡ lỡn nằm ngang con đường núi, chắn mất lối của máy kéo. Xe tải này cũng giống những chiếc xe chở đá vừa rồi, chỉ là thùng phía sau trống .
      Người đàn ông buộc phải dừng xe, lên tiếng than vãn: "Tôi sợ nhất chỗ này, lần nào cũng bị tắc đường rất lâu."

      "Đây là nơi nào vậy?" Tô Lạc đứng lên ngó nghiêng., hỏi ông ta.

      Ở đây có mỏ vàng nên xe tải đều đến để đóng khoáng thạch."

      "Hả, mỏ vàng á? Có vàng thỏi vậy? Nhắc đến vàng Tiểu Tần liền đứng bật dậy."

      "Làm gì có. Còn phải đem tinh luyện may ra mới có vàng ấy chứ"

      Tiểu Tần cụt hứng, lại ngồi xuống. "Còn phải đợi bao lâu nữa? Ông xã tôi chờ tôi ở huyện kia kìa."

      "Tôi biết, những chiếc xe tải chở khoáng thạch này rất ngang ngược, chẳng bao giờ chịu nhường đường."

      Người đàn ông tỏ ra bất lực.

      "Chúng ta còn cách huyện bao xa?" Tô Lạc hỏi.

      "Khoảng năm cây số nữa."

      Tô Lạc và Tiểu Tần hết cách, chỉ có thể chờ đợi.

      đoàn xe lần lượt ra ngoài, đồng thời có những chiếc xe lại đến, nhưng ai chịu nhường đường. lúc lâu sau, bầu trời bắt đầu trở nên u ám, mây đen ùn ùn kéo đến, Tiểu Tần cất giọng lo âu: "Chú ơi, chiếc "mui trần" này của chú mà gặp trời mưa, bị ướt hết phải ?"

      Cảm thấy cứ chờ đợi như vậy cũng phải cách hay, Tô Lạc liền nhảy xuống xe, lên xem xét tình hình. chỉ thấy đoàn xe tải nối đuôi nhau, nằm ngang đường, chờ vào mỏ quặng. Đám tài xế nhàn rỗi nghe radio. Đột nhiên, mấy chiếc xe ở phía trước chuyển bánh, Tô Lạc liền hiệu cho tài xế của chiếc xe tải nằm chắn trước đầu máy kéo, để ta nhường lối cho máy kéo qua.

      Người tài xế cứ như nhìn thấy , liền nhấn ga. Xe tải nhích lên, lại chắn ngang đường.

      Tô Lạc tức giận chạy đến gõ vào cửa xe. Người tài xế điều khiển cửa kính lên cao, hề để ý đến .

      Người đàn ông lái máy kéo xuống xe, kéo tay .

      "Đừng động đến đám người này, bọn họ rất hung hãn."

      "Sợ gì chứ. Chúng ta phải tìm người phụ trách mỏ quặng mới được. Ai lại làm ách tắc giao thông như thế?"

      Tô Lạc là người gặp chuyện bất bình thường chịu bỏ qua. Lửa bốc lên đầu, hét lớn với Tiểu Tần "Tiểu Tần, mau gọi điện báo cảnh sát !"

      "Báo ai cơ?" Tiểu Tần hỏi.

      "Gọi 120. Nơi này có xe tải gây ách tắc giao thông." Tô Lạc tiếp túc cất cao giọng.

      "Nông thôn láy đâu ra 120?" Tiểu Tần nhảy xuống xe, đến bên Tô Lạc.

      "Vậy gọi 110."

      Người đàn ông lái máy kéo khuyên can : "Vô dụng thôi, công an chẳng quan tâm đâu, đồn cảnh sát ở nơi này đều thu tiền bảo kê cả."
      "Làm gì có chuyện lý lẽ như vậy. Tôi tìm người phụ trách phản ánh." Tô Lạc vào mỏ quặng.

      Mới được mấy bước, đằng trước có hai người đàn ông lực lưỡng ngăn lại. "Dừng lại, tìm ai?"

      "Tôi tìm ông chủ của các ."

      "Có chuyện gì?"

      "Xe chở đá gây ách tắc giao thông, phiền các bảo bọn họ tránh đường cho chúng tôi."

      "Mỏ của chúng tôi quản lý việc này, mấy xe đó đều là của tư nhân."

      "Vậy các mau cho xe vào hết bên trong, đừng để ở ngoài đường nữa."

      "Bọn họ đỗ ở đâu là chuyện của bọn họ, chúng tôi thể can thiệp, chúng tôi chỉ cho xe vào đóng khoáng thạch thôi."

      Thấy chuyện thông, Tô Lạc lên tiếng: "Vậy mời ông chủ của các ra đây!"

      "Ông chủ tiếp khách, có thời gian."

      "Nếu ông chủ của các chịu ra ngoài..." Tô Lạc vừa vừa nghĩ cách uy hiếp bọn họ. Nhìn thấy chiếc xe tải đóng đầy đá, chuẩn bị về bên này, liền nghiêm giọng: "Nếu ông chủ của các chịu ra mặt giải quyết, chúng tôi đứng chắn ở đây, cho xe của các ra ngoài."

      xong, liền đứng giữa đường, Tiểu Tần và người đàn ông lái máy kéo định ngăn lại nhưng kịp. Chiếc xe chở đá phanh gấp khiến bụi bay mù mịt. Tô Lạc vẫn đứng nguyên tại chỗ, để mặc bụi đất bám đầy người. Bắt gặp thái độ kiên quyết của , hai người đàn ông gác cổng hết cách, đành vài câu vào bộ đàm.

      lúc sau, chiếc Hummer từ bên trong ra, dừng lại ở phía trước, cách chỗ Tô Lạc xa. người đàn ông thấp bé xuống xe, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay.

      "Con điên này giở trò gì vậy?" Người đàn ông thấp bé tới, nạt nộ Tô Lạc.

      Tô Lạc hề sợ hãi. " hãy bảo xe chở đá của các tránh ra để xe của chúng tôi qua."

      Người đàn ông đó dõi mắt ra ngoài đường. " qua được đợi lúc ."

      "Tại sao chúng tôi phải đợi? Chúng tôi nên được ưu tiên mới phải."

      "Ưu tiên cái phân chó, còn ở đây gây chuyện, cẩn thận tôi chặt tay đấy." xong, người đàn ông thấp bé ra hiệu cho hai nhân viên gác cổng lôi Tô Lạc sang bên.

      Xe chở đá lập tức chuyển bánh. Khi qua chiếc máy kéo đỗ bên lề đường, tài xế còn cố tình điều khiển đầu xe húc mạnh vào. Chiếc máy kéo lập tức rơi xuống vực như món đồ chơi.

      Tô Lạc giật mình, và chủ nhân chiếc máy kéo lập tức chạy ra ngó xuống dưới. Xe nằm ở dưới đáy vực cách mấy chục mét, biến thành đống sắt vụn.

      Chủ nhân chiếc máy kéo gần như phát khóc, giậm chân thình thịch. "Lần này xong rồi!"

      Tô Lạc lập tức quay lại tìm người đàn ông thấp bé, vừa vặn nhìn thấy chiếc Hummer chuẩn bị quay đầu. lập tức xông đến, đứng chắn ở đầu xe, đập mạnh vào nắp capo: "Mau xuống ! Mẹ nó, mau xuống đây cho tôi!" Mắt tóe lửa.

      Ô tô dừng lại. Tô Lạc lờ mờ nhìn thấy bóng hai người trong xe. Nhưng bây giờ, dù có mười người đàn ông, cũng sợ. Vài giây sau, hai bên cửa xe đồng thời mở ra, hai ng đàn ông cùng bước xuống xe, người trong đó là tên đàn ông thấp bé đeo sợi dây chuyền vàng, người còn lại ngờ chính là Tiêu Kiến Thành.

      Nhìn thấy ta, Tiểu Tần hét hớn: "Tiêu Tổng!"

      Tô Lạc mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Kiến Thành, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất: Người đàn ông này sao có thể xấu xa như vậy? Sao có thể xấu xa như vậy?
      Tiêu Kiến Thành đến trước mặt Tô Lạc. Dường như nghe thấy tiếng thét phẫn nộ trong nội tâm của , ta nhún vai. " phải là chủ ý của tôi."

      "Phải bồi thường. Tô Lạc nghiến răng, rít lên ba chữ.

      Tiêu Kiến Thành quay đầu nhìn, cất giọng vô tội: "Vậy hãy mau đuổi theo chiếc xe gây ra cố ấy. Tất nhiên phải bồi thường rồi, mau đuổi theo !"

      "Là...các ...giật dây, họ mới dám làm vậy."

      Người đàn ông thấp bé xông tới. " có chứng cứ ? vớ va vớ vẩn, mau tránh ra , chúng tôi còn phải bàn chuyện làm ăn."

      "Tôi tránh. Hnay các bồi thường, tôi chẳng đâu hết."
      Người đàn ông thấp bé lập tức giơ tay uy hiếp. "Còn , đừng trách tôi động thủ."

      " thử ra tay xem nào!" Tô Lạc ngẩng đầu, hét lên với đối phương, khóe mắt liếc thấy thanh gỗ lớn ở bên đường.

      Tiêu Kiến Thành ở bên cạnh như đọc hiểu suy nghĩ của , ung dung : "Đánh nhau cũng được...nhưng được dùng vũ khí."

      Tiểu Tần vội đến, kéo Tô Lạc khuyên can: "Bỏ , Tô Lạc, đừng dây với bọn họ nữa."
      Ai ngờ Tô Lạc cúi xuống nhặt thanh gỗ, chỉ vào Tiêu Kiến Thành và người đàn ông thấp bé. "Ai được dùng vũ khí? Tôi dùng, các cũng có thể dùng."

      Chắc chưa bao giờ gặp sợ chết như vậy, người đàn ông thấp bé rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

      Kiến Thành nhịn được cười. " có còn là phụ nữ đấy?"

      Tiểu Tần vội lên tiếng: "Tiêu Tổng, đừng bắt nạt chúng tôi nữa, dù sao cũng là chỗ quen biết."

      "Người quen à?" Người đàn ông thấp bé tỏ ra nghi hoặc.

      Tiêu Kiến Thành đáp: "Chỉ biét sơ sơ mà thôi. Chúng ta vào bàn tiếp, cứ để bọn họ ở đây gây chuyện." xong, ta cùng người đàn ông thấp bé rời .

      Tô Lạc muốn đuổi theo nhưng Tiểu Tần ôm chặt người . "Tô Lạc, đây là địa bàn của người khác, đừng manh động chúng ta báo cảnh sát là được chứ gì?"

      "Báo cảnh sát có tác dụng gì, chiếc xe tải kia mất rồi."

      "Ở dây toàn là xã hội đen, định đánh nhau sao? Muốn chết à?" Tiểu Tần .
      Trong lúc Tô Lạc và Tiểu Tần giằng co, Tiêu Kiến Thành và người đàn ông kia khuất dạng. Đúng lúc này, trời đổ cơn mưa lớn, hai chị em ngó quanh tìm chỗ trú mưa. Tài xế chiếc xe tải hạ cửa kính, cười nhăn nhở. "Người đẹp, lên xe với bọn !"
      Tô Lạc tức giận, ném thanh gỗ về phía ta. Thanh gỗ đập trúng cửa xe, tay tài xế vội vàng kéo cửa kính lên cao.

      Tiểu Tần an ủi : "Thôi , chúng ta đợi cảnh sát đến đây."

      Mưa mỗi lúc nặng hạt, Tô Lạc và Tiểu Tần bị ướt như chuột lột. hai người tìm chỗ trú mà đến bên chủ nhân chiếc máy kéo. Cả ba đứng bên bờ vực, chỗ chiếc xe bị rơi xuống, chờ cảnh sát đến giải quyết. Chợt nhớ ra điều gì, Tô Lạc liền lau nước mưa mặt, rút điện thoại ra chụp ảnh.

      Tiểu Tần hiểu: "Bây giờ còn chụp làm gì? Điện thoại dính nước mưa bị hỏng đấy."

      "Em phải lưu lại chứng cứ. Bằng lát nữa mấy chiếc xe tải giải tán, làm sao chứng minh bọn họ gây ách tắc giao thông?"

      Để có thể lấy toàn cảnh, Tô Lạc vừa vừa lùi lại, tìm góc độ tốt nhất. Nhưng quên mất điều, mình đứng bên bờ vực sâu.

      Ký ức cuối cùng củ Tô Lạc là dốc núi đảo lộn, bùn đất và cây cỏ ngay trước mắt. Đúng rồi, hình như có người lay , bế chạy về phía trước, đồng thời gọi tên . Tuy nhiên, con đường núi rất dài, tựa như vĩnh viễn có tận cùng....

      ***********
      Hale205Phamthanhhuong thích bài này.

    5. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Dù về sau có chuyện gì tốt xảy ra nữa mình cũng k thể có cảm tình với Tiêu kiến thành, có lẽ người đàn ông này k có trái Tim. Có thể ủng hộ từ thiện cũng được nhưng đối xử lạnh lùng với Tô lạc như thế ở nơi khỉ ho cò gáy thể chấp nhận được , mình ghét người này quá. Cảm ơn chap mới của bạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :