1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đừng vội nói lời yêu - Tự Do Hành Tẩu (Full 27 Chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Chuyện gì cũng quá tuyệt đối

      Ô tô gần tiếng đồng hồ, đến khu vực hết sức yên tĩnh. Sauk hi vòng vèo qua lối , cuối cùng xe dừng lại trước khoảng sân được bài trí xa hoa. Trong sân đậu đầy ô tô, bên trong thấp thoáng tiếng nhạc và tiếng chuyện.

      Tiêu Kiến Thành xuống xe, dẫn Tô Lạc vào trong.

      Đây là ngôi biệt thự ba tầng, mỗi ô cửa đều sáng trưng đèn. Phía trước ngôi biệt thư là bể bơi rất lớn, thời tiết muà xuân còn giá lạnh nhưng vẫn có người bơi lội. Bên cạnh là bãi cỏ rộng, trong đó có hai cây nhãn cao cao, bốn bề trồng các loại hoa cỏ, ở giữa có mấy chiếc xích đu màu trắng. Vài đôi nam thanh nữ tú kẻ ngồi người đứng trò chuyện vui vẻ.

      “Đây là đâu vậy?” Tô Lạc hỏi.

      “Nhà người bạn của tôi. Nơi này rất rộng nên mọi thích hẹn nhau tụ tập ở đây”

      Tiêu Kiến Thành đắc ý hỏi tiếp: “ thấy thế nào? Rất tuyệt đúng ?”

      “Cũng vậy thôi!” Tô Lạc thản nhiên đáp “Những nơi như thế này đặc biệt nhiều chuột.”

      Tiêu Kiến Thành bật cười ha hả.

      “Mùa hè cũng lắm muỗi.” Tô Lạc lòng.

      tưởng giống nhà sao?” Tiêu Kiến Thành vừa cười vừa hỏi lại.

      Ban công tầng hai xuất mấy người, bọn họ vẫy tay với Tiêu Kiến Thành. “Nhanh lên lão Tiêu. sắp tới bữa ăn rồi!”

      Tiêu Kiến Thành giơ tay chào lại, Sau đó dẫn Tô Lạc vào trong ngồi biệt thự.

      Nội thất trong đơn giản và trang nhà hơn Tô Lạc tưởng, ngoài những đồ gia dụng cần thiết có quá nhiều vật trang trí.

      người phụ nữ trung niên xuống cầu thang, hồ hởi với Tiêu Kiến Thành: “Kiến Thành, chỉ đợi cháu nữa thôi, mọi người tập trung đông đủ cả rồi.” xong, bà ta liếc qua Tô Lạc, ánh mắt có phần nghi hoặc.

      Tiêu Kiến Thành tùy tiện giới thiệu: “Tô Lạc, người bạn của cháu.”

      Bắt gặp thái độ này của ta, người phụ nữ thèm để ý tới Tô Lạc. cũng chẳng thèm bận tâm, theo hai người lên gác.

      Tầng hai là phòng ăn rất lớn, bên trong có chiếc bàn dài được trải khăn trắng muốt, bàn đặt đủ đồ ăn màu sắc, trông rất bắt mắt, có thể kích thích vị giác của mọi người. Phần lớn các món ăn, Tô Lạc chưa thấy bao giờ.

      Tô Lạc hơi bất ngờ, phản ứng đầu tiên của cố là Tiệc bự chọn thi đấu rược kiểu gì? Nhưng lập tức có phản ứng thứ hai: khỏi cần quan tâm, mình phải chén bữa no nê mới được.

      Lúc này, thấy bóng dáng Tiêu Kiến Thành đâu, cẫm đĩa như những người khác, vui vẻ bắt đầu ăn bữa tối.

      Tô Lạc hưng phấn gặp mỗi cái ít, đĩa ăn của bất giác đầy ắp. đừng bàn đồ uống, hơi phân vân. Ở đây có tấtc ả bảy, tám loại đồ uống, nhiều món chưa nghe tên bao giờ. Nhân viên phục vụ đứng sau cái bàn, mỉm cười chờ lên tiếng.

      Đúng lúc này, đằng sau chợt có người : “ ăn gì mà lắm thế?”

      Tô Lạc quay đầu, phát là Tiêu Kiến Thành ghé sát bên tai, gần như chạm vào mặt . vội lùi lại hai bước “Tại tôi đói quá.”

      “Ăn ít thôi. thử nhìn xem,những người khác biết bào. phải giữ thể diện cho tôi chứ!” xong, Tiêu Kiến Thành liền quay người bỏ .

      Tô Lạc đảo mắt vòng, trong đĩa những người phụ nữ ở xung quanh chỉ có mấy miếng salad hoặc hoa quả, bọn họ hé miệng nhấm nháp. Tô Lạc đột nhiên cảm thấy bản thân lạc lõng, liền cấm lý nước ép dưa hấu, đến góc ngồi, lặng lẽ ăn.
      Trong khí chợt thoang thoảng mùi nước hoa, Tô Lạc ngẩng đầu, liền bắt gặp trẻ xinh đẹp, mặt đồ khêu gợi ngồi xuống cạnh mình.

      học ở trường nào vậy?” hỏi.

      “Trường nào ư?” Tô Lạc hiểu ý ta.

      “Đúng vậy, tôi học ở trường nghệ thuật, còn ?”

      phải, tôi làm rồi.” Tô Lạc đáp.

      Người đẹp tin “Thôi , hãy cho tôi biết, tôi tiết lộ đâu. học ở Đại học Công nghiệp phải ?”

      Tô Lạc miễn cưỡng nuốt hết đồ ăn trong miệng, lắc đầu. “ phải, tại sao lại hỏi điều này?”

      “Vì bọn họ thích đưa sinh viên đến đây.”

      “Bọn họ? Bọn họ là ai?”

      ‘Là đám đàn ông đó. Bọn họ đều là công tử nhà giàu vừa có tiền có quyền lại có tướng mạo ở thành phố này. Đúng rồi, sao quen Tiêu công tử vậy ?’

      ‘Tiêu công tử.’ Tô Lạc cảm thấy buồn cười.

      ‘Đúng thế ! ta vừa đẹp trai vừa có tiền, là đối tượng hàng đầu của phái ữn. Bọn tôi thường nghiên cứu ấy nhưng trước đây luôn có người đẹp cùng ấy nên chúng tôi tiện ra tay.’

      Nghe câu này, Tô Lạc cảm thấy kì lạ ‘Tại sao phải nghiên cứu ? Nghiên cứu gì chứ ? ‘

      Người đẹp cười : ‘ đừng giả bộ nữa, thế hôm nay đến đây làm gì ? phải để coi mắt đấy chứ ?’

      ‘Tôi đến để uống rượu.’ Tô Lạc đáp
      ‘Lát nữa có rượu cho uống, ngoài rượu ra còn có thứ khác.’ Người đẹp nháy mắt ‘…… khiến càng sung sướng hơn.’

      Nghe ra điều bất thường, Tô Lạc liền đứng dậy quan sát xung quanh. Phòng ăn phần lớn là những đôi nam nữ đứng sát vào nhau, ôm ôm ấp ấp. Đàn ông đều tầm ba, bốn mười tuổi có vẻ đẹp thành đạt, còn phụ nữ đều là những trẻ trung, xinh đẹp.

      Lẽ nào nơi này là chốn ăn chơi hưởng lạc, hay đúng hơn là hang ổ đồi trụy ?

      Nghĩ đến đây, Tô Lạc lập tức đảo mắt tìm Tiêu Kiến Thành nhưng thấy bóng dáng ta. gọi điện thoại, lúc lâu sau củng chắng ai nghe máy.

      Bắt gặp dáng vẻ sốt ruột của , người đẹp ở bên cạnh nhắc nhở ‘ biết sao ? Bây giờ chắc bọn họ tàng ba.’

      Tô Lạc liền buông đũa nhanh lên cầu thang. Tầng ba rất yên tĩnh, Tiêu Kiến Thành ở trong căn phòng nào nên đành đến trước mỗi cánh cửa đóng chặt, dỏng tai lắng nghe để xác định mục tiêu. Cho tới khi đến căn phòng nằm ở trong cùng, vừa định áp tai cánh cửa đột ngột mở ra, người phụ nữ trung niên ban nãy ra ngoài làm Tô Lạc giật bắn mình. Nhìn thấy , bà ta quay đầu ‘Kiến Thành có người tìm cháu.’

      ‘Ai vậy ạ ?’ Tiêu Kiến Thành lên tiếng.

      Người phụ nữ nhường lối, Tô Lạc liền vào trong. Trong phòng có bảy tám người đàn ông ngồi quanh chiếc bàn mạt chược. Tiêu Kiến Thành ngậm điếu thuốc lá, ném quân mạt chược lên giữa bàn. Nhìn thấy Tô Lạc, hỏi ‘Ăn xong rồi à ? ‘

      ‘Tôi ăn xong rồi.’

      no chưa ?’

      ‘No rồi. Nếu có chuyện gì, tôi muốn về trước.’

      ‘Ai có việc, tôi bận kinh khủng đây này.’

      ‘Vật tôi tự là được.’

      ‘Sao có thể ? Chuyện nhận lời tôi, làm đâu.’ Tiêu Kiến Thành gảy tàn thuốc xuống nền nhà.

      Nghe ta vậy, những người xung quanh cất tiếng cười mờ ám.

      Tô Lạc đỏ mặt, định quay người bỏ . Tiêu Kiến Thành liền gọi ‘Lại đây giúp tôi chơi bài, tay tôi đen quá.’

      ‘Tôi muốn chơi. ‘

      muốn sao ? Xem ra biết chơi mạt chược, mau híup tôi , xem có may mắn hơn ?’ Tiêu Kiến Thành đứng dậy kéo tay .

      ‘Tôi đến đây phải để chơi mạt chược’ Tô Lạc rất muốn bỏ . Trong phòng mù mịt khói thuốc, ánh mắt của những người đàn ông khiến rất khó chịu.

      ‘Chỉ đánh ván thôi, sau đó tôi đưa về.’ Tiêu Kiến Thành kéo ngồi xuống ghế.
      Người đàn ông ở phía đối diện cười cười ‘Lão Tiêu à, đừng tôi nhắc nhở , đàn bà xúi quẩy lắm đấy. để ta thế chân, chắc càng thua thảm hơn.’

      sao, ta chẳng phải nam cũng chẳng phải nữ, lớn xơi tái hết.’ Tiêu Kiến Thành vừa vừa vỗ vai Tô Lạc

      Ngữ điệu coi thường của người đàn ông kia khiến Tô Lạc khó chịu. tập trung hết tinh thần vào ván bài. Bài Tiêu Kiến Thành để lại chẳng ra làm sao, nhưng sau mấy lần mò lấy bài, cũng giành thắng lợi. Tiêu Kiến Thành vỗ tay khen hay. Ba người còn lại lần lượt ném tiền ra trước mặt . liếc qua, cũng đoàn phải tầm ba, bốn mười ngàn, Tiêu Kiến Thành nhanh chóng nhét tiền vào ngăn kéo rồi lại xếp quân mạt chược.

      Tô Lạc hôm nay số đỏ, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, thắng liên tiếp mấy vãn. Mãi đến tối muộn, khi đối phương thua sạch tiền cuộc chơi mới kết thúc. Tô Lạc phần khởi đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi.

      Đám đàn ông quay sang chúc mừng Tiêu Kiến Thành. Qua lời của bọn họ có thể thấy ta suốt ngày thua, hôm nay coi như lấy lại thế diện.

      Tiêu Kiến Thành mỉm cười, khen Tô Lạc ‘ nhìn ra, cũng có chút bản lĩnh đấy chứ !’

      ‘Nhà tôi từng mở quán mạt chược, nhiều lúc đủ người chơi tôi phải góp chân’ Tô Lạc thà tiết lộ.

      thường chơi bao nhiêu ván ?’

      đồng đến năm đồng.’

      Tiêu Kiến Thành cảm thấy thú vị hỏi tiếp ‘ buối tối thắng có nhiều ?’

      Về việc đối phương cười nhạo mình Tô Lạc luôn tiếp chiêu, bao giờ né tránh ‘Có lúc gặp may, cũng có thể thắng vài trăm tệ.’

      Tiêu Kiến Thành mở ngăn kéo lấy hai tập tiền dúi vào tay Tô Lạc. nhận lập tức trả lại cho .

      ‘Cầm lấy , đâu là phần đáng được hưởng.’ Tiêu Kiến Thành .

      ‘Tôi lấy. chơi lớn như vậy gọi là cờ bạc rồi còn gì, nhỡ sau này bị xử tù, tôi cũng thành tòng phạm mất.’

      ‘Vậy muốn tôi cảm ơn thế nào ? muốn gì ?’ Tiêu Kiến Thành ném tập tiền xuống bàn.

      ‘Sau này đừng gây khó dễ cho tôi là được.’ Tô Lạc đáp.

      ‘Hừm, tôi gây khó dễ là coi trọng đấy.’

      Hai người xuống dưới. Chợt nhớ đến ngăn khóa kéo chứa đầy tiền, Tô Lạc nhắc nhở ‘ cầm tiền à ?’

      ‘Cứ để đó’

      ‘Tại sao ? thiếu nợ chủ nhà à ?’
      ‘Đúng, tôi vẫn phải trả nợ.’

      có thể nghĩ cách quỵt nợ mà, đây là sở trường của còn gì.’ Tô Lạc châm chọc.

      ‘Quỵt nhiều lần rồi, dù sao cũng thể thoát.’ Tiêu Kiến Thành nhún vai.

      Hai người xuống tầng hai, cửa nhà ăn khép hờ, ánh đèn rực rỡ hắc ra ngoài, tiếng nhạc đện tử xập xình, mấy đôi năm nữa ôm hôn nhau. Phòng bên cạnh vọng ra tiếng cười của phụ nữ.

      Tiêu Kiến Thành như vô tình đặt tay lên lưng Tô Lạc, lên tiếng ‘Chúng ta vào trong uống ly.’

      Tô Lạc chợt nhớ tới lời trẻ lúc nãy, lập tức bừng tỉnh từ niềm vui thắng lợi, từ chối ngày ‘ được, tôi phải về rồi.’

      ‘Về làm gì sớm thế ? Chúng ta còn chưa uống rượu.’ Vẻ mặt Tiêu Kiến Thành lại lộ ra vẻ biếng nhát quen thuộc.

      Tô Lạc vừa định chạy xuống dưới, Tiêu Kiến Thành giơ tay ngăn lại ‘ làm gì chứ ? Tôi vẫn còn chưa ăn àm, cùngt ôi ăn chút

      cứ việc ăn, tôi dưới lầu đợi .’

      ‘Đừng như vậy, đàn ông ở đây làm gì có ai ăn mình.’

      hãy tìm người khác ăn cùng .’ Vào thời khắc này, Tô Lạc chỉ muốn biến càng nhanh càng tốt.

      ‘Tôi thích chút nào ?’ Tô Lạc vặn vẹo người, muốn thoái khỏi bàn tay .

      ‘Em muốn gì ? Muốn nhà phải ? Hay là em dọn ra ngoài ? Tôi thu xếp cho em căn hộ, đừng sống cùng gia đình rồi suốt ngày hục hặc.’

      ‘Tôi cần.’

      ‘Việc gì em phải cứng nhắc như vậy ? Đồng lương của em đáng là bao ? Quỹ vớ vẩn đó có việc gì để làm ngoài chuyện suốt ngày tìm người khác xin tiền, chẳng có tiền đố gì cả. Em theo tôi, tôi nhất định sắp xếp công việc tử tế cho em.’

      Nghe Tiêu Kiến Thành chê bài cơ quan của mình là vớ vẩn, lại suốt ngày xin tiền, Tô Lạc liền tức giận đám mạnh vào ngực ta. Tiêu Kiến Thành bị ép phải buông tay, lùi lại hai bước.

      Nhân cơ hội đó, Tô Lạc chạy nhanh xuống tầng dưới. chạy mạch ra sân, rời khỏi ngôi biệt thự, lao thẳng ra đường cái. Bây giờ mới phát khu vựa này nằm ở ngoại ô thành phố, xung quang phải đồng ruộng cũng là công trường xây dựng, con đường vẵng lặng như tờ. Đừng là bắt taxi, đến cả phương hướng về nhà cũng chịu chết.

      Đằng sau bỗng vang lên tiếng động cơ ô tô, phanh lót ngay bên cạnh Tô Lạc

      Tiêu Kiến Thành hạ cửa kính xe. ta mở miệng mà chỉ ra hiệu cho lên xe. Tô Lạc thầnh đánh giá tình hình, bây giờ nếu mình ở nơi đồng mông quạnh, nếu lên ô tô mà bộ về nhà đương nhiên rất oách nhưng cũng là hành động ngu xuẩn, thể là hít hơi sâu để ôn định tâm trạng rồi lặng lẽ leo lễn e của đối phương.

      ‘Em to gan ! sợ tôi kéo ra cánh đồng hoang, hãm hiếp rồi giết chết hay sao ?’ Tiêu Kiến Thành vừa nhấn ga vừa hỏi.

      có thể thử thoải mái.’ Tô Lạc hề sợ hãi.

      ‘Em thích tôi à ?’

      thích.’

      ‘Tại sao chứ ?’

      ‘Tại sao tôi phải thích ?’

      ‘Tại tôi có nhiều tiền.’

      ‘Tôi ghét người có tiền.’

      ‘Em thử là người có tiền bao giờ chưa mà ghét họ?’

      ‘Chưa ăn thịt heo có nghĩa là thấy heo chạy.’

      ‘Em chửi đểu tôi phải ?’

      muốn nghĩ thế nào cũng được.’

      Tiêu Kiến Thành đột nhiên dừng xe bên lề đường, quay sang Tô Lạc ‘Tô Lạc, tôi cảm thấy em rất đặc biệt. Lần đầu tiên gặp em, tôi có cảm giác mình gặp được thuần khiết, lương thiện và đáng như mong muốn, Trong lòng tôi lúc nào cũng vương vấn hình bóng em, Tô Lạc, em đừng từ chối tôi, tôi mãi mãi đối xửa tốt với em. Tôi đưa em du lịch ở châu Âu, Las Vegas giải trí, Australia lặn biện…. Tôi đưa em đến bất cứ mọi nơi em muốn. Chúng ta có thể Paris mua sắm, em muốn mấy cái túi xách LV hay Gucci cũng được. Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh tôi, chuyện gì tôi cũng nghe theo em’ rất trôi chảy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chăm chúc trong khi cơ thể ngày cáng áp sát.

      Tô Lạc bất giác ngả người ra đằng sau cho đến khi chạm lưng vào cửa xe. nhìn Tiêu Kiến Thành bằng ánh mắt ngỡ ngàng.

      Tiêu Kiến Thành lại cất giọng dịu dàng ‘Tôi rất lòng, Tô Lạc hãy cho tôi cơ hội nhé ?’

      xong, ta im lặng chờ đợi câu trả lời của . lúc sau, Tô Lạc mới thốt ra câu ‘ bị bệnh phải ?’

      Nge câu hỏi này, Tiêu Kiến Thành trở về vị trí của mình, đập tay lên vô lăng, cười ha hả.

      Cảm thấy người đàn ông này buồn vui thấy thường tính cách vô cùng quái gở, Tô lạc bắt đầu tính đến khả năng ‘bị hãm hiếp sát hại’ mà ta nhắc nhở.

      Kết quả sau khi dứt trận cười, Tiêu Kiến Thành lại tiếp tục lái xe, nhưng ý cười vẫn còn đọng khóa miệng ta. ta lại quay sang Tô Lạc’ Chiêu này có tác dụng với . quả nhiên thích tôi, đúng là có cá tính.’

      ‘Lẽ nào tưởng tôi đóng kịch hay sao ?’ Tô Lạc hỏi lại.
      ‘ Đúng vậy, nhiều người phụ nữ thích chơi trò này’ Tiêu Kiến Thành lái xe rất nhanh, thành phố lờ mờ ra phía trước.

      ‘Tôi như vậy ?’

      thế nào ?’

      ‘Thích là thích, thích là thích, chẳng cần thiết phải gả vờ giả vịt.’

      ‘Sau này nếu có thích tôi, nhớ báo ngay với tôi đấy.’

      ‘Khả năng này lớn lắm, về cở bản đừng ôm hy vọng.’ Tô Lạc trịnh trọng lắc đầu.

      đời này chẳng có chuyện gì à tuyệt đối.’ Tiêu Kiến Thành cười.

      Cửa kính hạ thấp xuống, gió đêm thổi vào trong xe khiến mái tóc của Tô Lạc tung bay, lòa xòa trước mặt . dõi mắt về phía trước, dãy núi phía xa xa khiến đột nhiên nhớ tới vùng núi nghòe khó, nơi Dương Nhuệ dạy học.

      ‘Vụ quyên góp giải quyết thế nào ?’ Tô Lạc hỏi.

      ‘Các hãy làm bản đề án trước, chúng tôi xét duyệt. Bên định xây ở đâu ?’

      ‘Huyện Cổ Bình ở miền Tây.’

      ‘Cổ Bình ư ?’ Tiêu Kiến Thành hỏi lại.

      ‘Đúng vậy, đó là huyện vùng núi nghèo, cơ sở hạ tầng giá dục rất kém.’

      ‘Xây dựng trường học là việc của nhà nước.’

      ‘Nhà nước phải lo quá nhiều việc, thể chăm lo hết được.’

      ‘Tôi cũng phải làm nhiều việc cũng thể chăm lo hết thiên hạ, sao nghĩ cho tôi ?’

      cần làm gì cả, chỉ cần bỏ tiền là được.’

      xem, cơ quan của các chỉ biết lừa tiền của người khác mà thôi.’

      ‘Tôi lừa tiền để làm từ thiện, người khác lừa tiền của còn biết để làm gì ?’

      ‘Người khác lừa tiền của tôi nhưng cùng tôi lên giường.’ Tiêu Kiến Thành lại bắt đầu giở trò vô lại.

      Tô Lạc mỉm cười tiếp lời, trong lòng ít nhiều cảm thấy nhõm. Trước đây, có cảm giác ta rất khó nắm bắt, lại ngạo mạn, xảo trá, bây giờ có thể ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ, có nghĩa việc tới đây của dễ dàng hơn nhiều. Đúng lúc này, điện thoại của Tô Lạc đổ chuông, lấy ra xem, là Dương Nhuệ gọi tới. vội bắt máy.

      ‘Tô Lạc, về đến nơi rồi’ Dương Nhuệ bán tin bình an cho , đấy là chuyện hiếm thấy.

      ‘Vậy à ? đường có thuận lợi ?’ Tô Lạc hỏi.

      ‘Cũng đến nỗi. liên hệ với huyện về chuyện khai thác khoáng sản, đường về có vụ tai nạn nên tắt đường hơn tiếng đồng hồ.’

      ‘Vậy nghỉ sớm .’

      ‘Được, tình hình của em hôm nay thế nào ? Có thuận lợi ?’

      ‘Cũng được ạ, cứ yên tâm.’

      ‘Thế tốt. Chiều nay, gọi điện cho Thư ký Dụ chú ấy bảo em lo việc quyên góp.’

      ‘Vâng ạ.’

      ‘Em đừng sốt ruột quá, bên … cũng dễ thương lượng thôi. ; Giọng Dương Nhuệ lúc to lúc .

      Tô Lạc cảm thấy trong lòng rất ấm áp, ‘Vâng, em hiểu.’

      ‘Vậy cúp máy trước đây….. tạm biệt.’

      ‘Tậm biệt …’ Tô Lạc cúp điện thoại, ngoảnh đầu nhìn ngoài cửa xe, thở dài hơi.
      Ô tô đột nhiên dựng lại bên lề đường.

      Tô Lạc quay đầu, Tiêu Kiến Thành cất giọng nghiêm túc ‘Bây giờ vào thành phố, bắt taxi về , tôi còn phải quay lại nơi đó.’

      ‘Ờ…’ Tô Lạc liền mở cửa xuống xe.

      ‘Về chuyện quyên góp, thứ Hai tuần sau hãy mang bản đề án đến cho tôi, trực tiếp liên lạc với luật sư Châu cũng được.’ Tiêu Kiến Thành dặn dò rồi quay đầu về đường cũ.

      Tô Lạc đứng giữa đường, nhất thời nhận ra phương hường. lúc sau, phát phía trước có trạm xe buýt. về bên đó nhưng trái tim vẫn dừng lại ở cuộc điện thoại vừa rồi, trong lòng rất vui vẻ, thậm chí còn hát ngâm nga.

      Hale205 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8: ta là tên nghiệt phương nào biết

      Về đến nhà là nửa đêm, vừa mở cổng, phát đống giàu của mình nằm sau cánh cửa, cúi xuống xếp gọn gàng chỗ. Trong nhà chỉ có Tô Kiệt ngồi trước máy tính chơi điện tử, thấy bóng dáng bà Nhạc. Nhìn thấy , Tô Kiệt cất giọng vui vẻ: “Chị đầu thế?”

      “Đến chỗ bạn chọ.”

      “Bạn nào cơ?”

      “Bạn bình thương.”

      “Chị quen bạn bình thường giàu có từ lúc nào vậy?”

      “Cậu vớ vẩn gì thế?” Tô Lạc mệt mỏi nằm sắp xuống giường.

      “Lái xe sang chừng tỏ có tiền còn gì. phải lão già đấy chứ?”

      hiểu cậu chuyện gì nữa.”

      “Chiếc xe đó… em nhìn thấy chị lên chiếc xe đó.”Nhắc đến ô tô, mắt Tô Kiệt sáng lấp lánh.

      “Ờ, là xe xịn sao? Chị cũng chẳng để ý.’ Hai mí mắt của Tô Lạc đánh nhau dữ dội.
      Tâm tư của để vào ô tô mà dồn hết vào vấn đề có nên dậy tắm .

      ‘Tát nhiên, xe đắt tiền. Mau cho em biết, chị câu được con rùa vàng phải ?’

      ‘Chị phải tắm.’ Sau hồi đấu tranh tư tưởng, Tô Lạc bèn đứng dậy.

      Tô Kiệt mất hừng ‘Chị, sau này chị đổi đời, đừng có trở mặt nhận em trai đấy nhé !’

      Tô Lạc vừa ngáp vừa đ vào nhà vệ sinh ‘Dựa vào biểu của cậu ngày hôm nay, bây giờ chị muốn nhận rồi.’

      ‘Xì!’ Tô Kiệt lại quay về màn hình máy tính.

      Di động của Tô Lạc đột nhiên đổ chuông, liền từ nhà vệ sinh lao ra ngoài. Tô Kiệt cầm đện thoại trong tay.

      ‘Mau đưa cho chị !’ Tô Lạc tưởng là Dương Nhuệ gọi.

      Tô Kiệt giơ cao chiếc điện thoại, ngẩng đầu nhìn dãy số màn hình ‘139… đây là số của lão già đó phải ? Để em nghe, bảo ông ta chuẩn bị cái phong bao làm quà gặp mặt cho em’

      Tô Lạc sốt ruột, nhảy lên giằng điện thoại ‘Tô Kiệt, mau đưa cho chị , có ông già nào cả’

      Tô Kiệt mặc kệ bấm nút nghe. Tô Lạc liền nhảy lênn giường cướp điện thoại.

      ‘Alo’ thở hắt ra, với người đầu dây bên kia.

      ‘Chào , là Tô Lạc phải ?’ Giọng người phụ nữ xa lạ truyền tới.

      ‘Vâng..’ Tô Lạc nghi hoặc, muộn như vậy biết ai gọi.

      ‘Là tôi Thẩm Doanh đây.’

      ‘À, chào .’

      Tô Kiệt lắng tai nghe, Tô Lạc véo cậu cái khiến cậu la oai oái rồi chạy mất.

      Thẩm Doanh căng thẳng ‘Người ở bên cạnh là ai vậy ?’

      Biết ta hiểu nhầm, Tô Lạc thấy hơi buồn cười ‘Em trai tôi.’

      ‘Vậy à ?’ Thâm Doanh thở phào nhõm.

      có chuyện gì ?’ Tô Lạc hỏi.

      có gì, tôi chỉ muốn hỏi, vụ quyên góp củ … Kiến Thành có ý kiến đấy chứ ?’

      Mười hai giờ gọi điện hỏi công việc cũng giả tạo quá , Tô Lạc thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn đáp ‘Tiêu Tổng bảo chúng tôi chuẩn bị bản đề án.’

      ‘Vậy tốt, có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ với tôi, đừng ngại.’

      ‘Được cảm ơn .’

      ‘Tôi… cúp máy đây’ Thẩm Doang ngập ngừng muốn điều gì đó.

      Tô Lạc giấu giếm ‘Tiêu Kiến Thành quay lại ngôi biệt thự đó rồi.’

      ‘Ừ… ấy suốt ngày chạy chạy lại, chẳng chịu nghỉ ngời gì cả.’ Thẩm Doanh thoáng yên tâm, bắt đầu giọng điệu trách móc như người vợ.

      Tô Lạc trả lời lấy lệ ‘Vậy sao ?’

      ‘Đúng vậy, nửa đêm làm phiền , ngại quá, chào !’

      Tô Lạc vừa cúp điện thoại, Tô Kiệt liền sán đến ‘Tiêu KIến Thành ? Biệt thự ? Chị, chị làm vợ bé của người đàn ông đó à ?’
      ‘Đúng vậy, đợi ta chết, chị cũng được chia tài sản.’ Tô Lạc ném điện thoại xuống, alji vào nhà vệ sinh.

      Ngày thứ Hai, Tô Lạc bận rộn cả buổi cuối cùng cũng nộp phương án cây dựng trường học cho Thư ký Dụ.

      Thư ký Dụ xem qua, bày tỏ ý kiến mà chỉ cứ nọp cho bên đó .’

      Biết thế nào ông ta cũng vậy, Tô Lạc liền truy vấn ‘Chú cứ xem kĩ , cháu phải chuyên làm công trình nên hiểu lắm.’

      ‘Ôi giời, chỉ cần Tiêu Tổng phàn nàn tôi cũng ý kiến.’

      ‘Sợ ta có ý kiến nên cháu mới muốn chú duyệt trước.’

      ‘Nếu cậu ta có ý kiến tôi xem cũng vô dụng.’

      Tô Lạc cầm bản báo cáo quay về phòng làm việc, trong lòng rất bực bội.

      Tiểu Tần đến, hỏi ‘Tay thiếu gia lắm tiền nhiều của kia đồng ý chưa ?’

      ‘Lãnh đạo tỉnh lên tiếng, ta cũng chỉ có cách đồng ý. ta kiểu gì cũng phải thu hồi đồ vật nhưng nhận lời quyên tiền, bây giờ bảo chúng ta nộp đề án sang bên đó.’ Tô Lạc ngồi xuống chiếc sofa cũ kĩ trong văn phòng, vì dùng lâu nên mặt ghế lõm xuống, nhưng vẫn thích ngồi ở chỗ đó, cảm giác rất dễ chịu.

      ‘Thế đượ rồi, chúng ta cần tiền cơ mà, đống vật phẩm có tác dụng gì.’

      ‘Quan trọng là loại người này chẳng đáng tin cậu. Ai mà biết được khi chúng ta giao đề án, ta cố tình gây khó dễ hay ?’

      cũng phải.’ Tiểu Tần đặt mông xuống bàn. ‘Hình như cậu ta hơi biến thái hay sao ấy.’

      phải là hơi mà là quá biến thái. Người có tiền ít nhiều đều biến thái.’ Tô Lạc chắp tay trước ngực. ‘Bây giờ, em chỉ có nguyện vọng…’

      ‘Nguyện vọng gì cơ ? Dương Nhuệ cầu hôn à ?’

      ‘Tô Lạc liền đỏ mặt ‘Chị này…’

      ‘Là gì vậy ?’ Tiểu Tần rất thích chòng ghẹo mấy nở nụ cười đắc ý.

      ‘Em chỉ hy vọng ông Đường mau chóng khỏi bệnh, đá Tiêu Kiến Thành sang bên.’ Tô Lạc vừa vừa đá chân vào trung.

      Tiểu Tần chợt nghĩ tới vấn đề ‘Bỗng dưng tôi có cảm giác, chừng cậu Tiêu Tổng đó có ý với ấy chứ.’

      Tô Lạc bĩu môi, thèm phản bác.

      Tiểu Tần hăng hái phân tích ‘ đấy. chẳng phải ti vi cũng diễn như vậy sao ? Công tử nhà giàu thường thích mẫu Lọ Lem như sao: diện mạo khá ổn, tính tình hung hãn, căm ghét người có tiền. Sau đó, ta tìm lý do gặp gỡ, già vò , cãi nhau với , biết chừng có hợp đồng hôn nhân gì đó. Cuối cùng, hi người đến với nhau.’

      Tô Lạc nghe lọt ta, liền mở miệng ‘Được rồi, chúng ta ở Trung Quốc đấy !.’

      ‘Cũng vậu thôi. Tôi cho biết, người có tiền khó chinh phục, chỉ cần nắm chắc mấy nguyên tắt sau: nể tình, chẳng giữ thể diện, mũi hếch cao, kho cần thiết có thể động thủ với ta. Đặc biệt là…. ‘ đến đây, Tiểu Tần đột nhiên dừng lại, cố ya gây tò mò.

      Tô Lạc cười, tiếp lời, chờ chị tiếp.

      Tiểu Tần đành tiếp tục ‘Nghe lời chị , đặc biệt là…. đừng để lộ mình là người đồng tiền, cho dù trăm triệu đặt ngày trước mặt, cũng chỉ nỏ nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên quay ngưofi bỏ . Chỉ như vậy, mới có thể chinh phụ trái tim cậu ta.’

      Vừa nghe vừa tưởng tượng ra hình ảnh đó, Tô lạc liền phì cười.

      ‘Đừng cười nữa ! Chị đấy, phải nhẫn nhịn, nghiến vỡ răng cũng được tham lam lấy thứ cỏn con. bỏ qua thứ tâm thường mới giành được cái lớn hơn.’
      ‘Em làm được đâu, khi nhìn thấy tiền, chắc hai chân em mềm nhũn, để mặc ta muốn làm gì làm.’ Tô Lạc cười cười.

      ‘Loại người n chưa gặp tình huống hoành tráng như , đúng là khó có thể nhẫn nhịn.’ Tiểu Tần lộ vẻ thất vọng.

      ‘Nếu rơi vào hoàn cảnh đó, chị làm gì ?’

      ‘Tôi á ? Tôi hỏi ta, lần bao nhiêu tiền ?’ Tiểu Tần làm động tác cởi áo.

      Hai chị em cùng cười. Tiểu Tần đột nhiên im bặt, lập tức đứng dậy. Tô Lạc dõi theo ánh mắt của chị, liền quay đầu về phía sau. Thư ký Dụ đứng ở cưa, cũng giật mình, liền từ sofa đứng lên.

      ‘Hai tãn gẫu trong giờ làm việc, chẳng có kỷ luật gì cả. Nếu ở cơ quan lớn, hai chắc bị điểm trừ thi đua rồi.’ Thư ký Dụ thích dùng cụm từ ‘Cơ Quan Lớn’ để hù dọa cấp dưới. Từ miệng ông ta, ‘Cơ Quan Lớn’ chính là xã hội phong kiến.

      Tô lạc và Tiểu Tần đứng nghiêm nhưng trong lòng chẳng để tâm lớn của ông ta.
      ‘Tô Lạc, mau theo tôi tới bệnh viện, ông Đường qua đời rồi.’ Thư ký Dụ tiếp tục lên tiếng.

      ‘Hả ? Chết rồi á ?’ Tô Lạc mở to mắt.

      ăn kiểu gì vậy ?’ Thư ký Dụ nghiêm giọng.

      Tiểu Tần cố nhịn cười, lạng lẽ chuồn về phòng làm việc.

      Khi Tô Lạc đến bệnh việc, ngoài cổng tụ tập rất đông người và xe. Thư ký Dụ len lỏi giữa đám đông, tìm kiếm Tiêu Kiến Thành.

      Tô Lạc chẳng buồn theo ông ta. đứng ở bên ngoài, trong long ủ rũ. Vị cứu tinh duy nhất biến mất, nghĩ dự án này còn hy vọng.

      Di động đổ chuông, móc ra xem, là Tiêu Kiến Thành gọi tới.

      ‘Alo !’

      ‘Người nhà của tôi như sao trông như mới mất người thân vậy ?’

      linh tinh gì thế ?’

      ‘Tôi chỉ muốn nhắc nhở , tôi ít đàn bà, hôm nay, người muốn để tang cũng rất nhiều, chắc lượt đâu.’ Trong điện thoại, Tiêu Kiến Thành vẫn còn tâm trạng những lời vô liêm sỉ.

      Tô Lạc muốn nghe, lập tức đáp ‘Cảm ơn nhắc nhở.’ xong liền cúp điện thoại.

      Phía trước đột nhiên có người đẹp từ đám đông về bên này, Tô Lạc nhận ra ra là Thẩm Doanh.

      ‘Tiểu Tô, vất vả rồi, mau vào đại sảnh ngồi lúc .’ Thẩm Doanh mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, càng tôn lên nước da trắng nõn của ta.

      Xem ra ta cũng muốn để tang vì người nào đó, Tô lạc nghĩ bụng ngoài miệng lịch đáp ‘ cần đâu, tôi đợi Thư ký Dụ.’

      ‘Thư ký Dụ cũng đến đây à ?’

      ‘Vâng, ông ấy tìm Tiêu Tổng rồi.’

      ‘Chúng tôi cũng tìm Kiến Thành, biết ấy đâu mất.’ Thẩm Doanh vừa vừa kiễng chân , giơ tay che trán, ngó nghiêng xung quanh.

      ‘Vậy sao, ta….’ Tô Lạc định ta vừa gọi điện cho mình, nhưng chợt nghĩ cần tự chuốc lấy phiền phức nên lập tức ngậm miệng.

      ấy làm sao cơ ?’ Thẩm Doanh hỏi.

      có gì, chắc ta bận công việc khác.’ Tô Lạc đáp.

      ‘Ông ngoại là người thân duy nhất của ấy, có lẽ ấy rất buồn nên mới trốn tránh mọi người.’ Thẩm Doanh tỏ ra đau lòng.

      ‘Chắc vậy…’

      cứ làm việc của mình , tôi thử tìm tiếp xem sao ?’ Thẩm Doanh định quay người rời , nhưng chợt nhớ ra điều gì, ta lại .’Đúng rồi, tối qua về sớm thế, lúc sau tôi đến ngôi biệt thư để cùng chơi với , thấy đâu nên tôi mới gọi điện thoại.’

      ‘Vâng…’

      ‘Tôi trước đây.’

      ‘Chào …’

      Thẩm Doanh uyển chuyện về phía đám đông. Rất nhiều người hỏi thăm, trò chuyện, bắt tay với ta. ta luôn giữ thái độ dè dặt, mỉm cười gật đầu.

      Tô Lạc dõi theo Thẩm Doanh, tự dưng cảm thấy người phụ nữ này hơi khó hiểu. nhớ Tiểu Tần tiết lộ, ta và Dương Nhuệ từng nhau. Cũng biết là hay giả nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy bọn họ phải là người cùng thế giới. Dương Nhuệ chiến đấu với khó khăn, nghèo khổ, còn Thẩm Doanh như quý cao sang.
      Dương Nhuệ và ta làm sao có khả năng dính dáng tình cảm với nhau chứ ?

      Chuông điện thoại lại reo, vẫn là Tiêu Kiến Thành gọi tới. Hai người này đúng là đôi nam nữ khó hiểu.

      ‘Vợ tìm kia kìa.’ Vừa bắt máy, Tô Lạc luôn.

      ‘Vợ nào cơ ?’

      có nhiều vợ lắm sao ?’

      ‘Tôi chưa từng đếm qua. Đợt này phải lọc danh sách mới được, chẳng biết ai với ai.’

      ‘Phiền tỏ ra đau buồn chút có được ?’

      ‘Bởi vì có cách nào để tỏ ra đau buồn nên tôi đành trốn mọi người.’

      ở đâu hả ?’ Tô Lạc nghển ngó nghiêng.

      ‘Hóa ra chính là bà vợ tìm tôi.’

      ‘Phì, buồn nôn quá.’ Khóe mắt Tô Lạc chợt nhìn thấy chiêc xe bảy chỗ ở bên cạnh bức tường bao, trong xe lờ mờ có bóng người. liền nhanh vê bên đó.

      đừng lại gần, tôi bị phát đó.’ Tiêu Kiến Thành cất cao giọng.

      ‘Sao ấu trĩ thế ?’ Tô Lạc bất chấp, tới mở cửa xe. Tiêu Kiến Thành ngồi ở ghế sau, trong xe mù mịt khói thuốc lá.

      ‘Mau lên đây rồi đóng cửa lại.’ Tiêu Kiến Thành vội kéo lên xe, đóng sập cửa.

      có hút thuốc ?’ Đến khi Tô Lạc ngồi cạnh mình, ta đưa gói thuốc cho , là nhãn hiệu Phù Dung Vương, loại kim cương.

      ‘Tôi hút.’

      ‘Hút điếu mà, coi như cùng tôi chia sẻ nỗi đau mất người thân.’ Tiêu Kiến Thành mỏ hé cửa kính, tự mình chấm điều thuốc.

      ‘Tôi cần, Nếu có hút thuốc cũng đừng chơi loại đắt tiền như vậy, đúng là quá lãng phí.’ Tô lạc .

      ‘Vậy phải hút loại gì ?’

      ‘Ba đến năm đồng gói là được rồi. Dù sao cũng là hành động từ từ tự sát, cần đến ‘công cụ’ đắt tiền như vậy.’

      ‘Tôi có khả năng mua, có liên quan gì chứ ?’

      gói thuốc hai mươi điếu của những trăm mươi tệ, trung bình mười tệ điếu. có biết rất nhiều trẻ em ở nông thôn nộp đủ hai mươi tệ tiền ăn trưa tháng, chỉ có thể vác bụng đói học. gói thuốc của gần bằng năm tiền ăn trưa của bọn trẻ đấy.’

      ‘Đừng suốt ngày nhắc chuyện này với tôi.’ Tiêu Kiến Thành càng hút ác ‘Tôi rồi, giáo dục là việc của nhà nước, giúp trẻ em nghèo học cũng là việc của bọn họ.’

      ‘Nhà nước bị các hút đến kiệt quệ.’ Tô Lạc phản bác.

      ‘Tội tự bỏ tiền mua thuốc, chỉ cho bản thân mà còn tặng rất nhiều người, tội tạo ra GDP đấy. Thuốc là bị đánh thuế cao đến mức nào biết ?’

      ‘Tạo GDP có tác dụng gì chứ ? Bọn trẻ vẫn có tiền ăn cơm.’

      ‘Vì vậy tôi mới đây là chuyện của nhà nước.’

      nộp cho nhà nước, trực tiếp chi cho bọn trẻ chẳng phải càng tốt hơn sao ?’
      Tiêu Kiến Thành đột nhiên phì cười ‘Tô Lạc, cũng giỏi lắm. Người thân của tôi vừa qua đời, những an ủi mà còn cãi nhau với tôi.’

      ‘Nhìn bộ dạng của có thấy đau buồn gì đâu.’

      ‘Tôi miễn cưỡng nở nụ cười mà thôi.’

      miễn cưỡng cười với tôi làm gì ? Bên ngoài còn rất nhiều người chờ kia kìa.’

      ‘Bọn họ cần tôi cười mà chỉ cần tôi khóc, nhưng tôi khóc nổi.’ Tiêu Kiến Thành nhún vai.

      Tô Lạc cảm thấy khó hiểu ‘Tại sao cứ nhất định phải khóc ? khóc cũng được mà, chỉ cần bày ra vẻ bi thương là được.’

      ‘ Như thế nào là bi thương’ Tiêu Kiến Thành cất giọng hứng thú.

      là… là…’ Tô Lạc cố gắng ngẫm nghĩ ‘ nên chau mày, thần sắc tỏ ra nghiêm nghị, mặt chảy dài, ánh mắt đỡ đẫn, nhìn bất cứ ai. Ngoài ra, nên giữ im lặng, người khác gì, cũng chỉ gật đầu. Người khác muốn bắt tay, đáp lễ….’ Tô Lạc vừa hồi tưởng lại vẻ mặt của những có tang mà từng gặp vừa biểu diễn cho đối phương xem.

      Khi cụp mi, làm động tác giơ tay, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, sau đó, môi bị pphur kín. Vao giây phút đo, ngay cả đôi ắmt của cũng bị gương mặt người đàn ông đè đến mức chỉ còn cách nhắm nghiền.

      Trong bóng tối mờ mờ, hơi thở của người đàn ông bủa vây . còn chưa kịp phản ứng đầu lưỡ mềm mại của ta xâm nhập, khiến còn đường thoát.
      Trong khoảnh khắc, Tô Lạc cảm thấy như sắp chết đến nơi. Giống như người biết bơi bất thình lình bị đẩy xuống nước, khiến bản thân trở nên tuyệt vọng trong giây lát.

      chưa từng bị ai xúc phạm. Làm công việc này tuy thỉnh thoảng cũng có đàn ông quấy nhiễu nhưng chỉ là chạm vào người hay vòng tay ôm, bị trừng mắt lập tức dừng lại ngay. thể ngờ, dù có tang nhưng người đàn ông này lại lợi dụng đồng cảm ngu ngốc của để xúc phạm cách trắng trợn. ra, ta từng đề cập đến ‘ xúc phạm’ này nhiều lần nhưng chưa hề coi là , vẫn tiếp xúc với ta. Chính vì vậy, hành vi giờ giống như chế nhạo của ta, chế nhạo quá ấu trĩ và ngây thơ.

      Tô Lạ ra sức giãy giụa nhưng Tiêu Kiến Thành khóa chặt tay , đè lên người từ lúc nào, khiến thể động đậy. lúc lâu sau, nhưng cũng tựa như chỉ vài giây trôi qua, ta liền dừng lại.

      Tô Lạc mở to mắt, thấy gương ặmt người đàn ông cách đoạn. mở miệng định kêu cứu, chợt nghe ta cảnh cáo ‘Đừng kêu ! Bằng tôi hôn lần nữa.’
      Tô Lạc mặt kệ, há miệng hét lớn ‘Cứu…’ Vừa thốt ra từ, Tiêu Kiến Thành quả nhiên ghé sát lại khiến sợ đến mức ngậm miệng.

      ta mỉm cười, khen ngợi ‘Phản ứng nhanh !’

      ‘Đồ lưu manh !’ Tô Lạc trừng mắt, mắng ta.

      ‘Sao biết biệt danh của tôi ?’

      mau thả tôi ra !’

      ‘Tôi dám, sợ đánh tôi.’

      ‘Chỉ cần buông ta tôi, tôi đánh .’

      ‘Tôi dễ dàng tin lời người khác như .’

      ‘Vậy muốn thế nào ?’

      ‘Ngay từ lần gặp , tôi muốn ở cùng . có điều kiện gì, mau ra giá !’

      ‘Tôi có hứng thú với .’

      tháng năm mươi ngàn đủ ? Nhà và xa đều có sẵn.’

      đời nào ! mau buông tôi ra , bằng …’

      ‘Bằng thế nào ?’

      Tô Lạc ngẫm nghĩ vài giây xem người đàn ông này sợ hãi điều gì nhất ‘Bằng , tôi cho Thẩm Doanh biết.’

      Tiêu Kiến Thành thản nhiên như ‘Cứ , ấy còn lâu mới tin .’

      ‘Tôi tất cả mọi người, để thiên hạ biết bộ mặt của .’

      Tiêu Kiến Thành bật cười thành tiếng ‘Tất cả mọi người đều biết bộ mặt của tôi, cần tiết lộ.’

      Tô Lạc lại vùng vẫy, cho đến khi chẳng còn sức lực. Tiếu Kiến Thành cúi đầu nhìn , đột nhiên thu lại nụ cười. ‘Tôi xin lỗi, do tâm trạng của tôi rất tồi tệ nên vừa rồi đầu óc tỉnh táo. Nếu tính toán với tôi, tôi buông ra.’

      ‘Được tôi tính toán với.’ Tô Lạc nhận lời ngay.

      Tiêu Kiến Thành quan sát đôi mắt của , nhếch miệng ‘ biết dối, đây là khuyết điểm chí mạng của .’

      ‘Vậy bảo tôi phải làm sao ?’

      đừng nổ nóng, cũng đừng đuổi theo đánh tôi. Tôi thẳng chẳng sao cả, bởi thanh danh của tôi cũng ‘THỐI’ lắm rồi, nhưng còn là chưa chồng…’

      ‘Được !’ Tô Lạc vừa nhận lời vừa thầm nghĩ xem lát nữa nên xử lý ta thế nào.
      Hale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      8.2

      ra vẫn muốn đánh tôi đúng ?’ Tiêu Kiến Thành như thể nhìn thấu nội tâm Tô lạc ‘ với , tôi bị mắc bệnh thần kinh, lúc phát tác mất kiểm soát như vừa rồi. Về mặt pháp luật, tôi phải chịu trách nhiệm. mà đụng đến tôi, tôi dám hôn trước mặt tất cả mọi người, tin ?’

      ‘Tôi đánh , đấy. Tôi thề !’

      ‘Được, chỉ cần so đo, tôi nhất định quyên góp tiền xây dựng trường học của các . phải, tôi đích thân xây.’’

      phải giữ lời đấy nhé !’

      ‘Được thôi, tôi rút đây, cũng nhớ giữ lời !’ xong, Tiêu Kiến Thành dịch người về phía cửa xe. tay ta vẫn túm cổ tay Tô lạc, bàn tay còn lại mở cửa.

      Tô Lạc vẫn ngồi yên chỗ, nhưng khi Tiêu Kiến Thành vừa buông tay, định nhảy xuống xe, liền giơ chân đạp trúng đầu gối phải của .

      Tiêu Kiến Thành kêu lên tiếng, lùi lại mấy bước’ Cái này, chẳng giữ lời gì cả !’

      Tô Lạc nhanh chóng lao xuống xe, lao đến trước mặt ta, đồng thời vung nắm đấm. Tiêu Kiến Thành phản ứng nhanh, nhảy sang bên ‘ Được rồi, chẳng phải chúng ta hứa rồi hay sao ?’

      hạ lưu,vô liêm sỉ như vậy, tôi có gì đáng với chứ ?’ Tô Lạc lại giơ tay bên kia lên, chuẩn bị cho đối phương cái tát.

      Tiêu Kiến Thành lùi lại hai bước, cất cao giọng ‘ Đừng đánh nữa, tôi hứa quyên tiền.’

      Lời có bao giờ trở thành thực đâu.’ Tô Lạc chuẩn bị giơ chân đá.

      Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có người hét lớn ‘Tô Lạc, làm gì vậy ?’

      Tô Lạc giật mình, liền thu chân, quay đầu nhìn. ngờ đám đông dồn ánh mắt về phía bọn họ. Thư ký Dụ đứng phía trước, trừng mắt với , vẻ mặt vô cùng tức giận.

      ta…’ Tô Lạc chỉ vào Tiêu Kiến Thành, định kể chuyện vừa xảy ra.

      Bỗng dưng có hình bóng lao nhanh đến, Thẩm Doanh lao vào lòng Tiêu Kiến Thành, cắt ngang lời Tô Lạc ‘Kiến Thành, em tìm mãi, ra ở đây. đừng gì cả, nau theo em vào trong, Chủ tịch Mã đến rồi.’ xong, ta liền kéo Tiêu Kiến vào bệnh viện.

      Tiêu Kiến Thành thừa dịp liền theo Thảm Doanh. Tô Lạc phục, dõi theo bóng lưng ta, gọi lớn ‘Tiêu Kiến Thành, đợi !’

      Thư ký Dụ tới ngăn lại ‘Đủ rồi !’

      Tô Lạc đờ người tại chỗ, biết nên tiến hay lùi. Đám đông lại quay chỗ khác, chẳng thèm để ý đến lai lịch này, dường như cảnh tượng vừa rồi chỉ là trò giận dỗi của đôi nam nữ.

      Thư ký Dụ đến trước mặt, thở dài ‘ gây chuyện với ai cũng được, sao lại động đến vị thiếu gia đó ? Bây giờ hay rồi, chỉ mất hết thể diện của mình còn khiến cơ quan chúng ta mất mặt. Công việc của chúng ra vốn quang minh chính đại, bây giờ gây lộn, người khác đánh giá chúng ta ra sao ?’

      ‘Vừa rồi ta giở trò lưu manh trước’ Tô Lac nhịn được, lên tiếng giải thích.
      ở bên cạnh Tiêu Tổng, làm sao cậu ấy có thể giở trò với .’ Thư ký Dụ hỏi lại.

      ‘Nếu chú ép cháu hỏi tiền , sao cháu có thể ở cùng loại người xấu xa đó ?’ Tô Lạc càng tức giận.

      ‘Tô Lạc !’ Thư ký Dụ hiếm có dịp tỏ ra cứng rắn ‘Công tư nhất định phải phan minh. Tôi với bao lần rồi, đây là nguyên tắt cơ bản nhất.’

      ‘Chú có nguyên tắt gì chứ ? Chú chỉ biết ‘vuốt đuôi’ lão đạo thôi.’ Cuối cùng, Tô Lạc thể kiềm chế ‘Cháu chú biết, cháu làm nữa, công và tư của chú chẳng còn dính dáng đến cháu. Sau này, chú muốn tìm ai đòi tiền tìm.’

      xong, lập tức sải bước ra ngoài bệnh việc. Hôm nay có nắng, bầu trời u ám, nếu nhanh, cơn gió táp vào mặt. Tô Lạc đột nhiên cảm thấy má hơi ươn ướt, giơ tay lau, mới phát là nước mắt. Buồn cười , bản thân rơi lệ lúc nào cũng biếy, cso thể thấy tức giận đến đỉnh điểm.

      Điện thoại bào hiệu có tin nhắn, ngờ là tin nhắn Tiêu Kiến Thành gửi tới ‘Ai bảo nghe lời chứ, cứ đuổi theo tôi. thấy chưa, bây giờ mất mặt rồi phải ?’

      biết ta là nghiệt phương nào đến phá hoại cuộc sống của , Tô Lạc thở dài. Nhưng xét cho cùng tất cả cũng do nóng nảy, thiếu kiềm chế nên mới hết lần àny đến lần khác bại trong tay ta. Tuy nhiên, từ nay về sau, rời khỏi quỹ từ thiện, cần để ý đến ta ữna, cuối cùng cũng được giải thoát.

      Thế là Tô Lạc vừa vừa bấm tin nhắn trả lời ‘Cút xa tôi ra chút !’
      Hale205 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9: Tôi với Dương Nhuệ

      Tô Lạc về đến nhà, đá tung đôi giày rồi thả mình xuống giường. Bà Nhạc đến, lớn tiếng hỏi ‘Sao hôm nay về sớm thế?’

      ‘Con được ngỉ.’ Tô Lạc đáp.

      ‘Đừng lười biếng nữa, mau dậy . Tổ dân phố thông báo, các hộ phải học vào lúc bốn giờ chiều.’

      ‘Họp gì hả mẹ?’

      ‘Về vụ di dời chứ gì nữa.’

      ‘Con , con nghe cũng có hiểu đâu.’ Tô Lạc lật người, nằm thẳng đơ.

      tôi hiểu chắc? Nuôi ăn học bao nhiêu năm, vậy mà hiểu. chẳng quan tâm đến chuyện nhà gì cả, từ sáng đến tối chỉ làm mấy chuyện vỡ vẩn ở bên ngoàn. CÒn mau xuống giường cho tôi!’ Bà Nhạc gầm lên.

      Tô Lạc bất đắc dĩ, đành phải họp. Khi bước vào hội trường tổ dân phố, bên trong đầy ắp người. Tô Lạc lễ phép chào hỏi các dì chú bác hàng xóm láng giềng. Đột nhiên, có người ở đằng sau vỗ vai vô làm giật mình. Khi quay đầu, nhận ra đó là Luật sư Châu.

      ‘Chào , Luật sư Châu, nhà cũng bị di dời sao?’ Tô Lạc hỏi, vẫn nhớ ta từng , nhà ta gần đây.

      , nhà tôi thuộc diện di dời.’ Luật sư Châu xua tay.

      ‘Vậy …’

      ‘Hôm nay tôi đại diện cho đơn vị giải phòng mặt bằng đến phổ biến chính sách pháp luật có liên quan với mọi người’

      ‘Vậy à? Thế chúng tôi phải tập trung lắng nghe mới được.’

      ‘Trịnh độ của tôi vẫn chưa đủ, mong hãy thông cảm.’ Luật sư Châu tỏ ra khiêm nhường.

      Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ. Trong tiếng trẻ quấy khóc, tiếng chuông điện thoại réo ngừng, những câu hỏi hoàn toàn vô bổ, luật sư Chau giới thiệu chính sách của nhà nước và thành phố cách khó nhọc. Đến cuối buổi, giọng ta trở nên khan khan.

      Sauk hi cuộc họp kết thúc, Tô Lạc cố tình ở lại cảm ơn luật sư Châu, ta hỏi ‘Phòng hội nghị ồn ào quá, tôi cũng biết mình hay chưa?’

      ‘Những vấn đề cơ bản đều cả rồi.’

      ‘Liệu bọn họ có hiểu ?’ Luật sư Châu hỏi.

      ‘Có lẽ hiểu.’ Tô Lạc thành trả lời.

      sao?’

      ‘Tôi hả? ra tôi hiểu hay cũng chẳng quan trọng. Chúng tôi chỉ quan tâm mỗi điều thôi.’

      ‘Điều gì?’

      ‘Cộng tất cả những khoản lặt vặt, cuối cùng chúng tôi nhận được bao nhiêu?’

      Luật sư Châu thở dài hơi ‘Vậy tổ dân phố bảo chúng tôi đến làm gì?’

      Nghe câu hỏi này, tổ trưởng tổ dân phố ở bên cjanh tiếp lời ‘Lãnh đạo phường cầu, thông qua công tác phổ biến pháp luật để duy trì ổn định trật tự.’

      ‘Chăc họ sợ chúng tôi tự thiêu….’ Tô Lạc đùa.

      Ông tổ trường lập tức cắt lời ‘Tiểu Tô, đừng ăn bậy bạ, những lời này thể để lọt ra bên ngoài, ngộ nhỡ gợi ý cho những hộ có thái độ cứng răn, chịu di dời chết.’

      Tô Lạc cười cười, quay người rời khỏi hội trờng tổ dân phố.

      Luật sư theo , hỏi tiếp ‘ ước chừng giúp tôi, trong khu vực này có nhều hộ chịu di dời ?’

      ‘Chắc ít, nhà tôi cũng được tính là hộ.’

      ‘Vậy sao?’

      ‘Mẹ và em trai tôi rất kỳ vọng vào việc đền bù lần này. Họ muốn trở thành triệu phú sau đêm.’

      ‘Còn sao?’

      ‘Tôi ư?’ Tô Lạc nhún vai ‘Chẳng liên quan đến tôi.

      Luật sư Châu tỏ ra hiểu ỳ ‘Sao lại liên quan đến ? cũng là thành viên trong gia đình cơ mà?’

      ‘Mẹ tôi chỉ định hưởng tuổi già với con trai mà thôi. Bà cho rằng sớm muộn tôi cũng lấy chồng, vì vậy, trong cái nhà này, tôi chỉ là nhân khẩu tạm trú mà thôi.’

      ‘Mẹ trọng nam khinh nữ đến thế sao?’

      ‘Đúng vậy!’ Tô Lạc bước nhanh. Các hộ gia đình bắt đầu nổi lửa nấu cơm, trong khí tràn ngập mùi thức ăn thơm nồng.

      ‘Co cũng chấp nhận điều đó à?’ Luật sư Châu tiếp tục truy vấn.

      ‘Nhà là của mẹ tôi, vì thế, đây là quyền của bà, hơn nữa bà nuôi tôi bao nhiêu năm, chẳng nợ nần gì tôi cả.’

      ‘Bố đâu rồi?’

      Tô Lạc muốn trả lời câu hỏi này, vừa vặn đến cửa nhà, quay người mỉm cười ‘Được rồi, tôi về đây, sau này có dịp chuyện tiếp.’

      Luật sư Châu tiện hỏi thêm, đành gật đầu ‘Ừm, hãy giúp chúng tôi làm công tác tư tưởng với gia đình.’

      ‘Được rồi, tôi cố gắng!’ Tô Lạc xong liền vào trong sân nhà.

      Trong sân nhà có mấy bà hàng xóm trò chuyện với mẹ . Nhìn thấy , mọi người nhiệt tình chào hỏi ‘Tiểu Lạc sao bây giờ cháu mới về, các giải tán từ nãy.’

      ‘Cháu ở lại gặp người bạn ạ!’ Tô Lạc đáp.

      ‘Là luật sư Châu phải ?’

      ‘Vâng; Tô Lạc vài trong phòng. Bà thím ở bên ngoài cất cao giọng với mẹ ‘Chị Nhạc, con chị giỏi đấy, có người quen ở đơn vị giải phóng mặt bằng. Chắc chắn nhà chị được đền bù cao.’

      ‘Làm gì có chuyện đó, lấy đâu ra nhiều người quan như vậy!’ Bà Nhạc phản bác.

      Tô Lạc đóng sập cánh cửa. cảm thấy rất ồn ào, mỗi con người xuất bên cạnh đều lải nhải suốt ngày chịu tha cho khiến rất mệt mỏi.

      Vào thời khắc này, chỉ có người luôn toát ra vẻ yên bình, yên bình mà xa xôi. Tô Lạc rút điện thoại định gọi điejn cho . Lúc này, mới phát mình tắt chuông trước khi tham gia cuộc họp. Màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Có số của Tiểu Tần, chắc chị nghe tin bỏ việc nên gọi điện hỏi thăm, còn có số củ Thư ký Dụ, chắc ông ta gọi về cơ quan làm thủ tục bàn giao công việc, có Tiêu Kiến Thành, chắc ta buồn chán nên muốn tìm tranh cãi cho vui, ngoài ra, còn có số của Dương Nhuệ.

      vội gọi lại cho Dương Nhuệ. Hôm nay tín hiệu tồi, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

      ‘Tô Lạc, chào em!’ Dương Nhuệ bao giỡ cũng bắt đầu bằng giọng điệu lịch như vậy.
      tìm em phải ?’ Tô Lạc hỏi.

      ‘Đúng vậy, em vẫn ổn chứ?’

      ‘Vẫn ổn ạ.’ Tô Lạc bình tahrn trả lời, nhưng trong lòng dãy lên tia chua xót.

      ‘Thư ký Dụ gọi điện cho , em xin thôi việc.’

      ‘Vâng, em xin lỗi vì làm hỏng vụ quyên tiền xây dựng trường học.’

      phải lỗi của em, đừng tự trách mình như vậy.’

      ‘Đối phương hoàn toàn từ chối, sau này đổi nhân viên biết cách làm việc với ta, chắc vẫn có hy vọng.’ Tô Lạc an ủi .

      rồi, chuyệ này vội, em đừng tạo áp lực cho bản thân. Em vừa mới độc lập tiến hành công việc quyên góp, gặp trắc trở cũng là lẽ thường tình.’ Dương Nhuệ .

      ‘Là do bản thân em thôi, em thích hợp làm công việc đó…’ Tô Lạc nấc nghẹn. Trước Dương Nhuệ, cam tâm cúi đầu chịu thua.
      Hale205Trang Bùi Bùi thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      9.2

      ‘Tô Lạc, đừng vậy mà. với Thư ký Dụ cho em nghỉ ngờ vài ngày, điều chỉnh tâm trạng. Cơ quan vẫn rất cần em.’

      ‘Em muốn làm nữa, tự bản thân em muốn làm.’

      ‘Em đừng vội quyết định có được ? Hãy nghe lần mày ?’ Dương Nhuệ ít khi tỏ thái độ sốt ruột và quan tâm như vậy.

      Tô Lạc chợt nhớ tới hình ảnh khoác chiếc ba lô rách nát bên cạnh , gương mặt cương nghị nở nụ cười kiên định.

      ‘Tô Lạc… Em có nghe chuyện đấy?’

      ‘Em vẫn nghe đây.’

      ‘Đợi khi nào về thành phố, chúng ta chuyện sau.’

      Tô Lạc muốn cúp điện thoại, liền chuyển đề tài ‘ ở đâu vậy?’
      ‘Ở trong nông thôn, núi.’

      ‘Sao lại ở núi?’

      ‘Ben dười tín hiệu tốt nên ở đây đợi điện thoại của em.’ Dương Nhuệ đáp.
      Đường lên núi đầy cành cây rậm rạp và gai nhọn, thỉnh thoảng còn xuất rắn độc. Dường Nhuệ vì đợi điện thoại của mình ở đó. Trong lòng Tô Lạc vừa cảm động vừa áy náy.

      ‘Dương Nhuệ, bao giờ vê thành phố?’

      phải đợi tình nguyện viên mới đến, nếu nơi này trở vường nhà trống mất’

      ‘Hay là em đến giúp nhé?’

      ‘Em đừng ngốc nghếch như thế,con chịu nổi khổ cực ở nơi này đâu.’

      ‘Em chịu được. Hai ngày nữa em lên đường.’

      cần đâu, sắp có tình nguyện viên mới đến rồi. Em cứ ở nhà nghỉ ngời vài ngày .’

      ‘Vâng’ Tô Lạc nhẫn tâm làm trái ý .

      ‘Đợi về rồi quyết định sau.’ Dương Nhuệ dặn dò rồi cúp điện thoại.

      Tô Lạc lại tahr mình xuống giường, dõi mắt lên trần nhà. Trần nhà cũ kĩ ẩm ướt và ngấm nước, xuất vô số vết nứt. Những vết nứt ngoằn ngoèo trông rất giống nhánh cây và lôi uốn lượn ở vùng núi đó, Tô Lạc có thể tưởng tượng ra Dương Nhuệ ở giữa rừng cây rậm rạp, gạt cành là mò mẫn xuống núi cách khó nhọc. rất muốn đến bên . Bây giờ! Ngay lập tức!

      Nghĩ đến đây, Tô Lạc liền xuống giường, chuẩn bị thu dọn hành lý.

      Bà Nhạc đột nhiên đẩy cửa vào. Căn phòng chật chội, hai mẹ con gần như đâm vào nhau, bà Nhậc giật mình ‘ làm gì mà hấp tấp thế?’

      ‘Con phải công tác bây giờ.’ Tô Lạc đáp.

      đâu?’

      ‘Cổ Bình ạ.’

      ‘Bao giờ ?’

      ‘Ngay bây giờ, con phải tranh thủ bắt chuyến xe cuối cùng.’ Tô Lạc mở tủ quần áo.
      ‘Vậy giải quyết người ở bên ngoài trước .’ Bà Nhạc .

      ‘Người nào cơ?’ Tô Lạc quay đầu hỏi.

      ‘Làm sao tôi biết được, có phải người quen của tôi đâu.’

      Tô Lạc ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc lịch đừng ở trong sân, giữa đống bàn ghế nôi niêu, bất đĩa lộn xộn.

      ‘Chào !’ Tô Lạc cảm thấy khó hiêu, người phụ nữ tên Thẩm Doanh này sao lại biết địa chỉ của chứ?

      Thẩm Doanh mỉm cười ‘Xin lỗi làm phiền .’

      sao, mời vào nhà!’

      Thẩm Doanh ngập ngừng ‘ đừng khách sáo, tôi chỉ muốn với vài câu mà thôi.’
      Tô Lạc im lặng nhìn ta.

      Thẩm Doanh cất giọng nhàng ‘Tôi đến đây để xin lỗi … Buổi sáng, Tiêu Kiến Thành gây chuyện, hại rơi vào tình huống khó xử, ngại quá!’

      Nghe ta nhắc đến chuyện, Tô Lạc vô thức ngoảnh đầu quan sát xung quanh. sợi bị mẹ nghe thấy, cũng may bà theo ra ngoài.

      Thẩm Doanh tiếp ‘Lúc đó, tôi phải kéo ấy ngay, dù sao là chốn công cộng, ông ngoại lại vừa qua đời nên tâm trạng của ấy được ổn định. Sau đó, tôi phê bình ấy, ấy gặp để xin lỗi.’

      ta cần xin lỗi, dù sao từ nay về sau, tôi bao giờ dính dáng đến ta nữa.’ Tô Lạc muốn nhắc đến chuyện này.

      ‘Ừm.’ Thẩm Doanh lập tức tỏ ra ân cần ‘Tôi nghe Thư ký Dụ xin thôi việc?’

      ‘Đúng vậy.’

      ‘Chuyện này tương đối nghiêm trọng, nếu vì Kiến Thành mà mất việc hay lắm.’

      ‘Cũng hẳn vì ta, bản thân tôi muốn nghỉ làm từ lâu rồi.’

      ‘Hay là tôi giới thiệu công việc khác giúp nhé? muốn vàoc ơ quan như thế nào?’
      cần đâu, cảm ơn .’ Tô Lạc quyết định kết thúc cuộc trò chuyện ‘Nếu có việc gì, tôi phải về thu dọn hành lý rồi còn bắt xe nữa.’

      ‘Bắt xe? định đâu vậy?’ Thẩm Doanh tỏ ra quan tâm

      ‘Tôi miền Tây có chút việc.’ Tô Lạc hàm hồ đáp.

      định bao lâu?’

      ‘Có lẽ ở lại thời gian.’

      cứ bỏ như vậy hay cho lắm, Kiến Thành cũng chẳng ra sao cả, tôi phải ấy mới được. Ai lại để ra nông nỗi này…’

      Những lời thị uy của Thẩm Doanh khiến Tô Lạc cảm thấy rất chối tai. chưa biết đối đáp thế nào giọng của mẹ cùng với tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên ở sau lưng ‘Tiểu Lạc, nghe điện . Tiêu Kiến Thành là ai àm gọi ngừng nghỉ, ồn chết được!’

      Tô Lạc vội nhận điện thoại. Nghe thấy tên Tiêu Kiến Thàh, nụ cười cứng đơ môi Thảm Doanh.

      Với tính cách của Tô Lạc, chẳng thèm nghe điện thoại của người đàn ông đó nhưng ở trước mẹ, tiện luống cuống, chỉ có thể bắt máy, cất giọng cứng nhắc ‘Alo’
      ở đâu hả?’ Tiêu Kiến Thành ngay.

      ‘Ở nhà’ Tô Lạc đáp ngắn gọn.

      ‘Làm gì vậy?’

      ‘Có việc.’

      ‘Việc gì?’ Đối phương vẫn chịu thôi.

      có chuyện gì ?’ Tô Lạc hỏi lại.

      Thẩm Doanh vẫn đứng yên lặng ở đó nhưng Tô Lạc phát ta có chút căng thẳng.
      đến đây , tôi muốn tìm bàn về vụ quyên góp.’ Tiêu Kiến Thành vào vấn đề chính.

      ‘Tôi , việc này thuộc phận của tôi nữa.’

      ‘Tại sao?’

      ‘Chẳng tại sao cả.’

      …’ đợi Tiêu Kiến Thành hết , Tô Lạc liền cúp điện thoại. Bà Nhạc vẫn đứng ở bên cạnh nên tiện mở miệng, chỉ quany sang Thẩm Doanh, dừng ánh mắt abfy tỏ ý tứ: Đừng căng thẳng, tôi có hứng thú với đàn ông đó.

      Thẩm Doang ngượng ngập, nhanh chóng chuyển đề tài ‘ chuẩn bị đâu bây giờ? Để tôi tiễn ra bến xe.’

      ‘Cổ Bình.’ Tô Lạc nhịn được thẳng ‘Làng Dương Khê ở huyện Cổ Bình.’
      Nghe thấy cái tên này, Thẩm Doanh thoáng ngẩn người. Tô Lạc chăm chú quan sát ta, muồn tìm ra manh mỗi nào đó gương mặt người phụ nữ này. Nhưng Thẩm Doanh nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thương, mỉm cười ‘Cổ Bình khá quen thuộc với tôi.’

      ‘Bây giờ nơi đó chỉ còn lại giáo viên tình nguyện nên tôi định giúp ấy.’ Tô Lạc bổ sung thêm.

      ‘Vậy sao? dễ dàng… Như vậy , cứ làm việc của mình, nếu cần giúp đỡ của tôi, đừng ngại, tôi trước đây!’ xong, Thẩm Doanh gật đầu chào mẹ Tô Lạc rồi quay người ra ngoài.

      Tô Lạc có chút buồn phiền. biết mình vừa đánh trúng nỗi đau của Thẩm Doanh.
      Mẹ Tô Lạc bắt đầu trách móc ‘ chạy đế nơi khí ho cò gáy đó để làm gì? Bây giờ nhà vừa bán hàng lại vưa lo việc di dời, chẳng phụ giúp gì cả….’

      Tô Lạc mặc mẹ muốn , còm mình về phòng tiếp tục sắp xếp hành lí.
      Sau giờ tối, Tô Lạc kịp lên chuyến xe buýt cuối cùng Cổ Bình. Hơn mười giờ đêm, cuối cùng cũng đừng ở bến xe của huyện Cổ Bình. Hai năm trước, Tô Lạc từng đến nơi này, nhưng lúc đó có nhiều đồng nghiệp cùng, lần này chỉ có mình với chiếc ba lô. đừng bên lề đường, ra sức hít thở khí trong lòng, tâm trạng vô cùng phấn chấn.

      Tô Lạc gọi điện cho Dương Nhuệ nhưng vẫn có liên lạc được.
      Bên đường có chiếc xe máy, tài xế bắt chuyện vớ định đâu vậy?’
      ‘Tôi muốn đến làng Dương Khê.’

      Dương Khê vào giờ này sao?’

      ‘Có thể ?’ Tô Lạc hỏi.

      ‘Nới đo rấtt xa, bây giờ muộn như vậy, phải trả thêm tiền.’

      ‘Tất cả bao nhiêu?’

      ‘Ba mươi đồng.’

      Tô Lạc lập tức ngồi yên sau xe máy ‘ thôi!’

      Xe máy phóng rất nhanh con đường núi. Người tài xế hoàn toàn coi thường tình trạng đường sa, bất kể gặp ổ gà hay ổ voi đều lao thẳng vào. Tô Lạc chỉ còn cách nghe theo ý trời, hai tay nắm chặt áo của ta, cố gắng để thân mình văng khỏi xe.
      biết bao lâu sau, tài xế đột nhiên dừng lại, với Tô Lạc ‘Đến nơi rồi!’

      Tô Lạc xuống xe, đầu óc vẫn còn quay cuống. Nhớ ánh đèn pha của xe máy, quan sát xung quanh nhưng chỉ thấy cây cối im lìm ‘Đây là làng Dương Khê à?’

      Đúng vậy’

      ‘Sao chẳng có nhà cửa gì cả?’

      cứ bộ về phía trước là thấy ngay. Ở đay là vùng núi nên người dân sống tương đối rải rác.’

      ‘Tại sao lại có ánh đèn?’

      ‘Bây giờ là nửa đêm, mọi người đều tắt đèn ngủ rồi.’

      Tô Lạc đành trả tiền. Người tài xế liền quay xe mát, để lại mình trong bong đêm tĩnh mịch.

      Tô Lạc gọi điện thoại cho Dương Nhuệ nhưng vẫn có tín hiệu. chỉ còn cách bật màn hình, nương theo ánh sáng yếu ớt đó, theo con đường đầy bùn đất vào trong làng. lúc lâu sau, phát phía trước có căn nhà gỗ thấp. Mặc dù trong nhà tối om nhưng vẫn quyết định đến hỏi thăm đường.

      Tuy nhiên, Tô Lạc chưa kịp cất bước chỉ có hai chó vàng đột nhiên từ trong nhà lao ra, sủa ầm ĩ. Tô Lạc dám manh động, đứng bất động bên lề đường, cầm điện thoại chiếu xung quanh để tìm cây gậy hay hòn phòng thân.

      Xung quanh tối đen như mực, Tô Lạc ngước nhìn bầu trời, cảm thấy tuyệt vọng. Lẽ nào phải đứng ở đến khi trời sáng?

      Cuối cùng, trong nhà cũng có tiếng động, người đàn ông hỏi bẳng thổ miền Tây ‘Ai đấy?’

      ‘Xin chào, tôi muốn tìm thấy Dương Nhuệ.’ Tô Lạc cất cao giọng trả lời. Nhắc đến tên người đàn ông này, cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
      Hale205Phamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :