1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đừng Tìm Em, Darling!!!! - Ngôn Trứ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Lạc Lạc


      #ff9900; Beta: Quảng Hằng

      Chương 10.3


      <img class="alignnone size-full wp-image-7313" title="9uqy" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/9uqy.jpg" width="350" height="500" />


      "Đào tiểu thư!"

      tiếng thét kinh hãi cắt ngang lời của Đào Tử An, Đào Tử An quay đầu lại nhìn người nọ, cảm thấy được nhìn có chút quen mắt, lại nghĩ ra là gặp qua ở nơi nào.

      " là. . . . . ." Đào Tử An nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá ta trong chốc lát, rốt cục nghĩ ra, "A! là nhân viên hậu cần mặt đất hảo tâm kia ."

      "Đúng vậy! nghĩ tới Đào tiểu thư lại có thể còn nhớ tôi." Người chuyện  đúng là nhân viên hậu cần mặt đất 0218, ta cười meo meo tới.

      "Từ biệt ba năm rồi, rốt cục lại nhìn thấy Đào tiểu thư, mấy năm nay có khỏe ? Tôi vẫn liên lạc được cho , kỳ lâu trước tôi giúp tìm được rồi. . . . . . Nếp tiên sinh!" đưa ánh mắt sang , liếc mắt cái liền nhìn ra người đàn ông đứng bên cạnh Đào Tử An chính là Nếp Hề Viễn.

      Thấy hai người bọn họ tay trong tay, hậu cần mặt đất hoàn toàn hiểu được , "Xem ra, hai người lần nữa đến với nhau , là quá tốt, hai người có tình lại về cùng nhau a!"

      Nhân viên hậu cần mặt đất xúc động, bởi vì đôi tình nhân này dưới chứng kiến của , lại đến với nhau , nháy mắt cảm thấy được công việc của chính mình  vĩ đại, chính mình cũng làm  được chuyện rất tốt.

      Đào Tử An cũng thực cảm động, nghiêng qua nhìn Nếp Hề Viễn, " ra hai người gặp mặt , tại sao cho em biết?" Hại còn muốn đem chuyện này tiếp tục giữ bí mật.

      "Từ ngày đầu tiên tới đây liền biết, có ngốc gió mặc gió, mưa mặc mưa vẫn luôn đến sân bay, chờ tên khốn nào đó tới ba tháng. . . . . ."

      "Đúng vậy, tên khốn này!" Đào Tử An hờn dỗi đánh cái, hai người ngọt ngào nhìn nhau.

      Hậu cần mặt đất thực thức thời hướng hai người bọn họ phất phất tay, "Tôi đây quấy rầy hai vị , chúc hai người hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"

      "Cám ơn chúc phúc, cũng cảm tạ giúp tôi, nếu phải nhờ có , tôi cùng Nếp Hề Viễn có lẽ dễ dàng gặp lại như vậy đâu!" Đào Tử An chân thành cảm tạ.

      " Đào tiểu thư , quá khách khí rồi, là tình của hai người  cảm động  ông trời!" Hậu cần mặt đất lại thành khẩn xong, "Tôi còn có số việc phải làm ngay, xin rời trước." Sau đó quay đầu lại, hướng tới người phía sau : "Thực xin lỗi lão tiên sinh, chậm trễ thời gian của ngài, bởi vì gặp được người quen, ngại quá! Xin mời bên này theo tôi. . . . . ."

      Hậu cần mặt đất vừa mới xoay người, lão niên nhân* (ông già, ông lão…cơ mà để vậy hơm được hay lắm nên giữ nguyên ^^) vẫn đứng ở phía sau giống như bóng ma ra ; Đào Tử An nhìn đến người nọ, liền hít sau ngụm khí lạnh, Nếp Hề Viễn ngay lập tức phản ứng , kinh hô: "Cha! Cha tại sao lại ở chỗ này?"

      "Cha?" Hậu cần mặt đất kinh ngạc nhìn lão niên nhân bên cạnh  , lại nhìn nhìn Nếp Hề Viễn, quả nhiên bộ dạng có vài phần tương tự.

      Ánh mắt cơ trí của Nếp Thắng Hoa đảo qua khuôn mặt Nếp Hề Viễn, cuối cùng dừng ở  người Đào Tử An, trong ánh mắt cũng giống như ba năm trước đây tràn ngập  khủng hoảng như vậy.

      "Các người quả nhiên ở cùng chỗ ." Nếp Thắng Hoa phải có chút nghiêm khắc : "Lúc trước, đáp ứng ta như thế nào? cùng Nếp Hề Viễn ở cùng chỗ chỉ làm hại đến nó!"

      "Cha!" Nếp Hề Viễn vẫn là lần đầu tiên nghe được cha làm trò trước mặt chính mình , trách cứ mềm yếu , mà này lại là người mà nhất.

      "Như thế nào, chẳng lẽ , con khôi phục trí nhớ ?" Nếp Thắng Hoa liếc xéo đến .

      " có, chính là bởi vì con có khôi phục trí nhớ, cho nên con mới hoàn toàn thể tưởng tượng, ba năm trước đây cha rốt cuộc làm những chuyện gì đối với Đào Nhi, con cũng cách nào nhớ tới chính mình lúc ấy đến tột cùng có bao nhiêu yếu đuối, thế nhưng ngay cả chính mình thương nhất cũng có bảo vệ tốt."

      "Hỗn láo! Con có biết chính mình chuyện với ai hay !"

      "Con đương nhiên biết." Nếp Hề Viễn thẳng sống lưng, giọng mạnh mẽ vang vang, "Từ con luôn coi cha trở thành thần tượng của chính mình  , con trong cuộc đời mình, luôn kính nể cha, kính cha, nghe cha an bài hết thảy, nguyên nhân chính là vì cha là cha của con; nhưng mà, cha có coi con là đứa con của cha hay ? , có, con chỉ là quân cờ trong tay cha , con rối tùy cha an bài mà thôi! Nếu cha nghĩ con là con trai của cha, nên chia rẽ con cùng Đào Nhi."

      "Con. . . . . ." Nếp Thắng Hoa sợ ngây người, ông chưa từng nhìn thấy bộ dáng này ở Nếp Hề Viễn, ở trong trí nhớ của ông , đứa con này ngay từ khi còn chỉ biết nghe lời, hơn hai mươi năm qua lần duy nhất làm trái nguyện vọng của ông , chính là cưới bên cạnh này.

      Nhưng cũng sao, ông là người làm cha, có quyền lợi vì mà an bài hết thảy, cho nên ông từ thủ đoạn khiến cho Đào Tử An vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của Nếp Hề Viễn , thậm chí ngay cả bản ghi chép hết thảy về Đào Tử An cùng Nếp Hề Viễn trong quá khứ đều tiêu hủy, ông làm như vậy, chính là vì làm cho con trai ông có tương lai tốt đẹp , có nghiệp vững, người vợ môn đăng hộ đối .

      Ông sai lầm rồi sao ? Chẳng lẽ hết thảy việc này đúng người làm cha nên làm đối vơi đứa con của chính mình sao ? Chẳng lẽ ông phải vì  tốt cho con trai ông?

      Nếp Thắng Hoa rất kiêu ngạo , niềm kiêu ngạo làm cho ông ngoan cố bảo thủ chịu thay đổi, khăng khăng nghĩ bản thân là đúnga hiệp" , dù cho ông là sai lầm rồi, ông cũng ; bởi vậy, ông chưa bao giờ biết cái gì gọi là "Thỏ thừa nhận, nếu sai lầm rồi, liền đâm lao phải theo lao, như vậy xem ra sai lầm ở ông, cũng có gì tốt.

      “Được, tốt lắm." Nếp Thắng Hoa lạnh như băng : "Như vậy, ta chỉ cho hai người cơ hội cuối cùng, nếu như các người tách ra, từ nay về sau thấy mặt, tốt lắm, ta tốt, mọi người cũng, ta còn cho Đào tiểu thư khoản tiền, cũng đủ cho nửa đời sau sống xa hoa; còn nếu như các người chết cũng muốn tách ra, ta cắt đứt mọi thứ của con, đăng báo tuyên bố cùng con đoạn tuyệt quan hệ cha con, tập đoàn Thắng Hoa cùng con hề có liên quan; Các người tại liền lựa chọn !"

      " cần lựa chọn." Nếp Hề Viễn quyết định nhanh, "Con cùng Đào Nhi tách ra , con tin tưởng dựa vào cố gắng của chính mình  , có thể mang lại cho Đào Nhi cuộc sống tốt đẹp."

      "Con tình nguyện vứt bỏ hết thảy, thậm chí ngay cả cha cũng nhận, cũng muốn cùng người này ở cùng chỗ?" Nếp Thắng Hoa rít gào , cả sân bay  mọi người đều ghé mắt.

      "Cha, phiền cha để ý chút, phải con muốn vứt bỏ cha, là cha vì cho con cùng Đào Nhi ở cùng chỗ mà uy hiếp con, con cho rằng vì cùng Đào Nhi cùng chỗ chính là vứt bỏ cha, nhưng đây là lựa chọn của con, thể làm cho con hạ quyết tâm , là cha dạy con phải có ý chí sắt đá, từ thủ đoạn."

      "Con. . . . . ." Nếp Thắng Hoa bị nghẹn lại, "Tốt! Ta nuôi dưỡng đứa con này là tốt! Ngày mai ta để cho luật sư tuyên bố, từ giờ trở , con còn là giám đốc tập đoàn Thắng Hoa nữa , lại càng là con trai của Nếp Thắng Hoa !" Nếp Thắng Hoa liền xoay người muốn , phía sau bỗng nhiên có người gọi lại.

      " Bác Nếp . . . . . ." Đào Tử An giãy khỏi tay Nếp Hề Viễn , chạy chậm hai bước đến phía sau ông, "Có câu, cháu ba năm trước đây rất muốn cho ngài, tại, cháu phải ra."

      " hối hận còn kịp rồi!" Nếp Thắng Hoa ngay cả nhìn cũng muốn nhìn đến Đào Tử An.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Lạc Lạc

      #ff9900; Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7334" title="41" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/41.jpeg" width="481" height="680" />


      "Đúng, cháu thực hối hận." Đào Tử An ngừng lại chút, tiếp theo : "Hối hận ba năm trước đây có dũng khí đứng ra, cùng ngài phản kháng, cháu hối hận  suốt ba năm!"

      nhìn tới biểu tình Nếp Thắng Hoa giờ phút này  , thở sâu, "Chính là ông trời công bằng , khiến cháu nhận ra được tình cảm chân của mình đối với Nếp Hề Viễn ,  biết vô luận Nếp Hề Viễn là bần cùng hay là phú quý, là mất trí nhớ hay là còn nhớ quá khứ, cháu đều giống như ba năm trước đây, oán hối hận vì ấy; Nếp Hề Viễn thay đổi, cũng quan tâm ấy quên quá khứ, ấy vẫn là có nụ cười thực ấm áp, trái tim thiện lương."

      Đào Tử An cười khẽ, mặt  vẻ mặt vô cùng kiên định, "Cho nên, ấy  mất trí nhớ cháu cũng để ý, có lẽ ấy đời này đều nhớ được quá khứ của chúng cháu, nhưng là quá khứ  chính là quá khứ, ấy tại cháu, cũng so với ba năm trước đây, cho nên cháu càng thêm tin tưởng vững chắc, cháu có thể cảm động ông trời làm cho chúng cháu gặp lại đều xem trọng tình mới này, cháu cũng ngày làm cho ngài cảm động, làm cho ngài thừa nhận cháu, nhận tình cảm của chúng cháu, thậm chí nhận con của chúng cháu."

      Nếp Thắng Hoa hừ lạnh, "Quả thực là người chuyện viển vông! Các người hối hận !"

      Sau đó, Nếp Thắng Hoa mang theo bụng giận dữ lại từ Đài Bắc trực tiếp bay trở về nước Mĩ, Nếp Hề Viễn mang theo Đào Tử An trở lại khách sạn, thu thập hành lý của chính mình  cũng rời khỏi.

      Từ biệt mấy tháng sau, xảy ra rất nhiều chuyện, Nếp Thắng Hoa thực uy hiếp ban đầu, chỉ có đăng báo tuyên bố cùng Nếp Hề Viễn từ bỏ quan hệ cha con, còn thu hồi toàn bộ cổ phần Nếp Hề Viễn.

      Nếp Hề Viễn lại chút nào để ý, cùng với Đào Tử An hai người quang minh chính đại đăng ký kết hôn, hơn nữa thuận lợi địa tìm công việc, thuê ở trọ tại nhà trọ của Đàm Song Niên , sống cuộc sống vui vẻ, hơn nữa lòng tràn đầy chờ mong sinh mệnh bé sắp chào đời.

      Đảo mắt tới  tháng chạp* (tháng 12 lịch…hơ, chắc ai cũng biết ^^), bà bầu Đào Tử An thuận lợi vì Nếp Hề Viễn sinh hạ đứa bé mập mạp, Nếp Hề Viễn nhìn Đào Tử An vừa cảm động lại vừa đau lòng, cả ngày canh giữ ở phòng giải phẫu, thế nhưng lại ý thức mà chảy xuống nước mắt.

      Trước cảm giác của người lần đầu tiên được làm cha, Nếp Hề Viễn thế nhưng lại có vài phần chua xót hiểu được Nếp Thắng Hoa trước kia , ở sau lưng Đào Tử An chụp trộm tấm ảnh đứa con của chính mình, lấy di động gửi tấm ảnh vào hộp thư điện tử của Nếp Thắng Hoa .

      ở trong bức thư viết đoạn như vậy :

      Cha, con cầu xin cha tha thứ, cũng cầu xin cha có thể nhận Đào Tử An, nhưng là giờ khắc này, con muốn cảm ơn , cám ơn cha nhiều năm vất vả như vậy, cho dù cha hề muốn nhận con, cũng thỉnh tin tưởng con thân là con trai, trong tâm chính mình luôn cha.

       

      Từ nước Mĩ xa xôi Nếp Thắng Hoa nhận được thư của con trai  , vừa vui vẻ lại sung sướng, ông rốt cục cũng có cháu nội , ảnh chụp này hình ảnh tiểu tử béo mập mũm mĩm kia, cùng Nếp Hề Viễn trước đây quả thực giống nhau như đúc, ông dù thực cố chấp , nháy mắt liền vì bộ dáng đáng của đứa bé kia mà mềm lòng.

      Ông vẫn nhớ Đào Tử An   câu kia"Vô luận Nếp Hề Viễn là bần cùng hay phú quý, là mất trí nhớ hay là còn nhớ quá khứ, cháu đều giống như ba năm trước đây, oán hối hận khi ấy" ; Mặc dù ông đối với gia thế bối cảnh Đào Tử An  vẫn là bất mãn, chính là lấy tình đối với đứa con  chính mình làm dao động ông, bất tri bất giác lén lút làm cho ông dần làm mềm cái đầu ngoan cố của ông.

      Có lẽ, hôm nào nên chuẩn bị lễ vật tặng cho đứa nhân dịp đầy tháng. . . . . .

      Nếp Hề Viễn sau khi gửi thư điện tử, trộm tiến vào phòng bệnh của Đào Tử An  , thấy vợ còn ngủ, trong lúc ngủ mơ  nàng biết mơ thấy  cái gì, khóe miệng còn lộ vẻ cười, nhịn được cúi người xuống, hôn hai má của .

      Đào Tử An ưm tiếng, thế nhưng cứ như vậy bị đánh thức . mở to mắt nhìn thấy Nếp Hề Viễn, hé miệng câu đầu tiên hỏi: "Con chúng ta đâu?"

      Nếp Hề Viễn nhướn mi, "Vì cái gì vừa tỉnh trước hết liền hỏi con? Chẳng lẽ em tại con hơn, thương ?"

      Đào Tử An bị bộ dáng của Nếp Hề Viễn  làm cho bật cười, người này thế nhưng ghen với đứa con của chính mình ! bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, "Được rồi !  Darling của em, đứa con là của chúng ta, em thương con chính là nha!"

      "Vậy em , em là thương con nhiều hơn chút, hay là nhiều hơn?" Niếp Hề Viễn hỏi ngược lại.

      "Cái này. . . . . ." đúng là tốt trả lời a!

      Gặp Đào Tử An do dự, Nếp Hề Viễn khuôn mặt có vẻ suy sụp , "Sớm biết rằng em thay đổi tình cảm như vậy , cần đứa con này!" (@@!)

      "Lão công, em nhất ." Đào Tử An vội vàng ngăn lại Nếp Hề Viễn   ai oán.

      " ?"

      " , ." Đào Tử An mạnh mẽ gật gật  đầu, "Xem áh mắt em còn là   !"

      Nếp Hề Viễn nâng cằm  Đào Tử An , nhìn nhìn, "Ừm, ánh mắt thực còn , tin tưởng em tốt hơn rồi."

      "Vậy tại có thể cho em xem con chút được ?" Đánh rắn cũng chọn gậy.

      "Lại nhắc đến con!" liền  thuận theo .

      "Vậy bằng ?"

      " chỉ biết em thương con  nhiều chút, ngày mai liền đem con tặng người ta!"

      "Ai, lão công, kia chính là em hoài thai mười tháng vất vả sinh hạ tới nha!" Dám tặng người ta thử xem xem!

      "Nguyên nhân chính là làm cho em thành bộ dạng này, mới càng hẳn là tặng người ta , phải con thỏ này, em cũng vì sinh mà đau chết khiếp!" Thấy đều cảm thấy được đau đớn . . . . . .

      "Di? Lão công, là trong lòng đau đớn cho em sao?"

      " nhảm, mới phải!"  Đánh chết cũng có thể thừa nhận. . . . . .

      "Ai da, tức giận bộ dáng đáng !" Nhje véo vào má của .

      "Uy! Đào Tử An, em cần véo mặt của . . . . . ." Để mặc Đào Tử An đối với mặt của mình muốn làm gì làm, Nếp Hề Viễn ôn nhu  cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

      Tử An, cám ơn em thương , quên em, khẳng định là bởi vì do quá em, thể chịu đựng được ngày mất em; Nhưng tin tưởng, mặc kệ quên em vài lần, mặc kệ trải qua mấy luân hồi, người duy nhất   lựa chọn, cũng là em.

      Hạnh phúc rốt cuộc là cái gì? Chỉ có người nhau mới có thể thể hiểu.

      Tình chân chính, cũng có ngôn ngữ hoa lệ  , có hành vi lấy lòng mọi người  , chỉ có trải qua nhiều năm tháng  tích tụ lại , mỗi tiếng cử động, mới có thể cảm nhận được ấm áp; tình chân chính  , cũng nhất định là người khác trong mắt  hoàn mỹ xứng đôi, mà là trái tim chính mình tìm được nơi để trao tặng nó.

      Hạnh phúc là đoạn hành trình, Đào Tử An cùng Nếp Hề Viễn ở hành trình ấy, cảm nhận được tình cảm của nhau , cùng nhau đỡ dần,  che chở lẫn nhau, cùng tiền tài quyền lợi toàn bộ quan hệ, chỉ có nhau, hạnh phúc mới có kết thúc.

      Đào Tử An tin tưởng, chỉ cần có thể vẫn cùng Nếp Hề Viễn gần nhau, chặng đường hạnh phúc của bọn họ  liền vĩnh viễn ngày chấm dứt  .
      Gà Ham Ăn thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :