1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đừng Tìm Em, Darling!!!! - Ngôn Trứ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Lạc Lạc

      Beta: Quảng Hằng


      Trong lời của Ôn Tuệ Liên phải có châm chọc, Đào Tử An cũng bất vi sở động, "Ôn tiểu thư, đúng , nếu tôi là nam nhân, tôi cũng thương nữ nhân phong tình vạn chủng như , tôi tự biết thể so sánh với , nhưng là tình phải dựa vào điều kiện để phân đúng sai cùng thắng bại , chỉ bằng việc tôi Nếp Hề Viễn như vậy là đủ rồi."

                  "Vậy sao? Nếp Hề Viễn?" Như là nghe được truyện cười, Ôn Tuệ Liên hừ lạnh tiếng, "Theo tôi được biết, Đào tiểu thư trước kia từng ly hôn, phải ?"

                  " tại sao lại biết?" Đào Tử An nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Vậy biết chồng trước của tôi là ai ?"

                  Ôn Tuệ Liên nheo mắt lại , ta có loại dự cảm tốt, xác định hỏi: "Chẳng lẽ là. . . . . ."

                  "Đúng, chính là Nếp Hề Viễn."

                  " có khả năng! Hề Viễn cho tới bây giờ chưa từng qua với tôi việc kết hôn, ngay cả Nếp bá phụ cũng từng qua. . . . . ."

                  Đào Tử An thở dài, dùng ánh mắt gần như thương hại, nhìn đến mĩ nhân thất sắc ở đối diện, "Xem ra, phải thực hiểu biết về Nếp Hề Viễn."

                  " dối!" Ôn Tuệ Liên tức giận phát hoả.

                  Đào Tử An cũng tức giận, vẫy nhân viên phục vụ gọi ly cà phê, sau đó chậm rãi tiếp: "Tôi cùng Nếp Hề Viễn khi còn ở đại học quen biết, mến nhau, sau tốt nghiệp đều tự gạt người nhà hai bên để kết hôn , chính là tiệc vui cũng chóng tàn , phụ thân ấy phản đối hôn nhân của chúng tôi , ông uy hiếp tôi ký vào đơn ly hôn."

                  Dừng lại chút, như ngẫm nghĩ nên tiếp tục như thế nào , "Tôi cầu Nếp Hề Viễn và tôi cùng nhau quay về Đài Bắc, ngay tại ngày chúng tôi chuẩn bị xuất phát , Nếp Hề Viễn xảy ra tai nạn xe cộ đường đến sân bay, tôi mình trở lại Đài Bắc, từ biệt ba năm, tôi cũng mới gần đây nhìn thấy mà biết được, tai nạn xe cộ ba năm trước đây, làm cho mất trí nhớ khi chúng tôi còn ở cùng chỗ . . . . . . Có lẽ, đây là thiên ý trêu người."

                  Ôn Tuệ Liên muốn từ trong biểu tình của Đào Tử An  , tìm được sơ hở Đào Tử An là dối , chính là thất bại , kể từ đó, liền thể tin tưởng lời Đào Tử An chính là .

                  hồi lâu , Ôn Tuệ Liên đều chuyện, nàng vuốt ve tách cà phê , như là tự hỏi cái gì.

                  Đào Tử An tiếp tục : "Đối với , tôi thực có lỗi, tôi cũng biết tồn tại của , nhưng là, thể cướp đoạt trái tim của tôi vẫn luôn Nếp Hề Viễn . . . . . ."

                  "Tình của trị giá bao nhiêu tiền?"

                  "Cái gì?"

                 Đào Tử An thể tin điều chính mình vừa nghe được, Ôn Tuệ Liên gằn từng tiếng, lại lập lại lần: "Tôi là hỏi,tình của đối với Nếp Hề Viễn , giá trị bao nhiêu tiền? Tôi mua."  (>”<)

                  ". . . . . ." Đào Tử An tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng.

                  "Đào tiểu thư, tôi phải là cùng đùa, cảm thấy được, tình của đối với Hề Viễn , thực đáng giá sao ? Đối với Hề Viễn có trợ giúp ở chỗ nào ? Tôi nghĩ mời trả lời cho tôi vấn đề, khoảng thời gian Hề Viễn cùng ở cùng chỗ  kia, gây cho Hề Viễn , trừ ra giá rẻ thể chịu nổi  bên ngoài, còn có cái gì?"

                  Đào Tử An bị Ôn Tuệ Liên trong lời làm cho rung động sâu, kinh ngạc hé miệng, nửa ngày cũng được câu. Theo lời của Ôn Tuệ Liên, cúi đầu thực suy nghĩ, chính mình cho tới bây giờ cũng nghĩ tới  đáp án.

                  Đúng vậy, từ sau khi cùng Nếp Hề Viễn kết hôn, kỳ Nếp Hề Viễn vẫn rất khó xử, bên là phụ thân của chính mình , bên lại là vợ , trừ bỏ tình của , Nếp Hề Viễn có được cái gì chứ? mà xảy ra tai nạn xe cộ, vì mà mất trí nhớ, thiếu chút nữa còn vì mà trở mặt với phụ thân chính mình . Có lẽ Ôn Tuệ Liên đúng, tình của thực rất thấp rẻ, hơn nữa cái gì cũng sai, chỉ biết gây cho Nếp Hề Viễn thống khổ.

                  Ôn Tuệ Liên giảo hoạt nhếch lên khóe miệng, nhanh chậm : "Đào tiểu thư, kỳ là người thông minh, hẳn là hiểu được, Hề Viễn nếu cùng ở cùng chỗ, chỉ mất trợ giúp từ phụ thân , thể kế thừa tập đoàn Thắng Hoa, Nếp gia cùng Ôn gia thể có đám hỏi, Nếp gia mất lòng tin của quần chúng, cổ phiếu trượt giá, đối với Nếp gia mà chính là đòn trí mạng”.

                  Gặp Đào Tử An  sắc mặt trắng bệch, Ôn Tuệ Liên giả ý than , "Cho dù Nếp Hề Viễn nguyện ý vì , vứt bỏ tập đoàn Thắng Hoa, bội ước, nhưng là khó bảo đảm Hề Viễn về sau có cảm giác tội lỗi. Tình của , chỉ biết gây cho Hề Viễn vô vàn thống khổ, khiến cho trong cuộc sống về sau , vẫn sâu  tự trách bản thân, , từ bỏ nghiệp cùng gia tộc của mình  , ruồng bỏ phụ mẫu của chính mình, như vậy cũng vui vẻ sao?"

                  "Tôi. . . . . ." Đào Tử An  mũi cảm thấy đau xót, cơ hồ thực muốn khóc , nghĩ nhìn thấy Nếp Hề Viễn bị thống khổ tra tấn  .

                  "Có lẽ tôi cũng Nếp Hề Viễn sâu sắc như vậy, có lẽ tình cảm của tôi và ấy, cũng có thân thiết như hai người trước kia , nhưng là ít nhất tôi cũng thương Hề Viễn, ít nhất tại tôi vị hôn thê của , ít nhất trong tương lai cùng tôi kết hợp, chỉ biết mang lại cho trợ giúp. Có lẽ Hề Viễn đối với cảm thấy tiếc nuối, nhưng là giữa tiếc nuối cùng thống khổ, cho rằng người nào mới đả thương Hề Viễn nhất ?"

                  Đào Tử An lúc này mới đánh giá chút về Ôn Tuệ Liên, nữ nhân này thực đơn giản, trong lời mang theo ý uy hiếp của , chính là thể thừa nhận, những lời đó quả thực rất có đạo lý.

                  "Nếu Nếp Hề Viễn có thể vì , mà vứt bỏ mọi thứ có được trong tại , tôi thiệt tình chúc phúc cho hai người . người, phải có được người đó, mà là hy vọng người đó vui vẻ hạnh phúc. Tôi tin tưởng tình của Đào tiểu thư phải giá rẻ, mà là vĩ đại." Ôn Tuệ Liên xong, từ trong ví tiền lấy ra tấm chi phiếu, điền con số, chỉ ký  tên xuống phía dưới. Lấy ngón tay đè lên chi phiếu, đẩy tới trước mặt Đào Tử An .

                  "Số liệu ghi chi phiếu , mời điền tuỳ thích, nếu Nếp Hề Viễn, vì Hề Viễn hy sinh  tình của , tấm chi phiếu này điền số tiền bao nhiêu, đều là cần. Mời nhận lấy." Ôn Tuệ Liên lẳng lặng nhìn sắc mặt Đào Tử An, đợi quyết định , tin tưởng có thể thuyết phục nữ nhân này.

         Hết thảy trước mắt  , đều rất quen thuộc, ba năm trước đây, phụ thân Nếp Hề Viễn cũng đưa ra cho tấm chi phiếu như vậy, chính là lúc ấy chấp nhận, bởi vì tình của với Nếp Hề Viễn vô cùng kiên định, phải tiền có thể thay đổi được . Cho đến hôm nay, trước mắt nữ nhân tự xưng vị hôn thê của Nếp Hề Viễn này, cũng làm ra tình giống như vậy, thế nhưng lại dao động .

                  Cũng phải bởi vì tấm chi phiếu này có thể điền giới hạn , mà là bởi vì Ôn Tuệ Liên   mỗi chữ, đều như đao nhọn hung hăng từ trong miệng đâm thẳng vào trong lòng , làm cho vô cùng khổ sở lại vô cùng tự trách. Nếp Hề Viễn sao chứ? thể mang đến cho Nếp Hề Viễn thứ cần , tình có đôi khi chính là hèn mọn lại rẻ mạt như vậy.

                  Đào Tử An hít vào cái mũi, rốt cục vươn tay cầm lấy tấm chi phiếu kia, thanh có chút run rẩy, chống lại ánh mắt vui mừng  của Ôn Tuệ Liên, "Ôn tiểu thư, EQ của rất cao, tôi cũng chúc phúc cho cùng ấy. . . . . . Hạnh phúc." xong câu cuối cùng, Đào Tử An kéo theo va-li hành lý bước ra ngoài, phía sau  Ôn Tuệ Liên bỗng nhiên cao giọng gọi lại: "Đào tiểu thư, thỉnh chờ chút, tôi còn có việc muốn phiền đến . . . . . ."

                  Bầu trời trầm mưa to như trút nước, Nếp Hề Viễn hướng về phía nhà trọ  Đào Tử An chạy tới. đánh điện thoại trước thông báo cho Lí Kì ở khách sạn trông coi, khi phát Đào Tử An xuất , liền lập tức gọi điện thoại cho .

                  Nếp Hề Viễn  lo lắng, toàn bộ đều viết mặt , hận thể ngay lập tức tìm tới chỗ Đào Tử An. loại dự cảm tốt, cảm thấy được Đào Tử An phát sinh chuyện gì đó, tại lại mưa lớn như vậy, Đào Tử An rốt cuộc có thể chạy đến đâu?

                  Nếp Hề Viễn lần thứ ba tới dưới lầu nhà trọ của Đào Tử An , để ý mưa to mưa tầm tả, mở cửa xe liền hướng phía lầu ba chạy tới, trong lòng mực cầu nguyện, Đào Tử An nhất định phải ở trong nhà trọ.

                  Chính là nhiều thời gian, hy vọng của Nếp Hề Viễn  liền thất bại .

                  lên lầu ba, dùng sức gõ cửa phòng Đào Tử An , lớn tiếng gọi to: "Đào Tử An, em ra đây cho tôi! Đào Tử An!"

                  Tiếng quát đinh tai nhức óc, rất nhanh đều bao phủ trong tiếng mưa rơi, Nếp Hề Viễn vẫn cố gắng ngừng gõ cửa, "Đào Tử An, em rốt cuộc có ở nhà hay ? Em mau trả lời tôi a!"

                  "Nếp Hề Viễn? Lại là ?"

                  Nếp Hề Viễn mạnh quay đầu lại, như là nhìn thấy vị cứu tinh, chạy tới bắt lấy cổ áo Đàm Song Niên, điên cuồng mà giật mạnh, " là đến xem Đào Tử An  sao? ấy có phải ở trong nhà hay ?"

                  " thấy Tử An ?"

                  Đàm Song Niên  kinh ngạc, nhìn sâu vào ánh mắt đau đớn của Nếp Hề Viễn  , đột nhiên còn cảm thấy hy vọng ở Đàm Song Niên, hai tay buông ra, tiếp tục xoay người gõ cửa phòng Đào Tử An , "Đào Tử An, em ra cho tôi! Em phải đem mọi chuyện cho ràng!"

                  "Rốt cuộc làm sao vậy?" Lúc này, đến phiên Đàm Song Niên túm lấy cổ áo Nếp Hề Viễn , giận thể lập tức rống to.

                  Nếp Hề Viễn  sắc mặt kém vô cùng, ôm đầu, biểu tình khóc ra nước mắt  , " Buổi sáng hôm nay sau khi tôi tỉnh lại, liền phát Đào Tử An thu thập hành lý thấy”.

                  " thấy ? Vì cái gì thấy?"Đàm Song Niên dám đoán nguyên nhân, nhưng là vẫn nhịn được hỏi: " phải làm chuyện gì với ấy chứ ? Tên hỗn đản này. . . . . ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Lạc Lạc

      Beta: Quảng Hằng


       

      Đàm Song Niên quyền đánh thẳng vào mặt Nếp Hề Viễn  , Nếp Hề Viễn né tránh kịp, lảo đảo ngã xuống đất, lau miệng , tựa hồ cũng để ý, chính là khẩn cầu  nhìn về phía Đàm Song Niên." biết Đào Nhi ở đâu, đúng ? ấy trở về sao? Mời cho tôi biết!"

                  "Tôi biết!" Đàm Song Niên gần như rống lên, "Cho dù tôi biết, cũng cho người như !"

                  ", nhất định biết. phải người bạn tốt nhất của ấy sao? ấy còn có bằng hữu khác có thể liên lạc , hãy mau suy nghĩ chút, tôi sợ Đào Nhi xảy ra chuyện"

                  "Nếp Hề Viễn, chẳng lẽ còn sao? Tử An ba năm này, vì chịu bao nhiêu khổ, ấy trừ bỏ công tác bên ngoài, đều ở trong nhà ra khỏi cửa. ấy dám đường phố nhìn đến những đôi tình nhân khác, rất sợ lại nhớ tới , ấy ngoài tôi ra, còn người bạn  nào khác ! từ đầu đến cuối đều chỉ là tên hỗn đản, nhu nhược."

                  "Phải . . . . . Tôi là người nhu nhược, tôi là hỗn đản." Nếp Hề Viễn ngồi dưới đất nỉ non, ôm đầu hung hăng đánh vào ngực mình, "Tôi tại sao lại có thể để cho ấy rời khỏi chính mình ? Ba năm trước đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho Đào Nhi rời bỏ tôi?"

                  " còn biết sao?" Đàm Song Niên thở dài.

                  " biết?" Nếp Hề Viễn từ trong ánh mắt thấy được hy vọng.

                  "Tuy rằng tôi biết Tử An tại ở nơi nào, nhưng mà có thể khẳng định, nhất định là bởi vì mà rời . Chính là bởi vì ấy quá , mới có thể ba năm trước đây bị phụ thân uy hiếp, ký  vào đơn ly hôn. Chính là bởi vì ấy quá , mới có thể muốn cùng lén lút quay về Đài Bắc. Ai ngờ có đúng hẹn mà đến, đả kích này làm cho ấy từ đó về sau suy sụp. nghĩ tới, hai người lại gặp nhau, lại mất trí nhớ, Tử An càng nghĩ tới chính là. . . . . . là bởi vì xảy ra tai nạn, mà kịp tới sân bay."

                  " ra . . Tất cả" Nếp Hề Viễn chậm rãi nhớ lại , ba năm trước đây, sau khi tai nạn xe tỉnh lại , phụ thân cũng hề cho nguyên nhân, chính là chỉ lái xe cẩn thận, ra  vì Đào Nhi!

                  Chính là Nếp Hề Viễn vẫn nghĩ ra, ba năm trước đây chuyện cùng Đào Tử An cùng nhau trải qua . Nhưng là, tại tất cả đối với cũng còn trọng yếu, việc quan trọng nhất bây giờ là muốn lập tức tìm được Đào Tử An.

                  " còn phương pháp khác có thể tìm được Đào Nhi sao?"

                  Đàm Song Niên hướng Nếp Hề Viễn liếc mắt cái, rốt cục từ trong túi lấy ra trùm chìa khóa, cầm vào trong tay, tra vào ổ khoá cửa phòng Đào Tử An, nhàng xoay , cửa lớn liền mở ra .

                  Nếp Hề Viễn trợn mắt há hốc mồm, "Tại sao lại có chìa khoá nhà của Đào Nhi?"

                  Đàm Song Niên đắc ý bĩu môi, "Tôi là. . .. . . .nam nhân ấy tín nhiệm nhất”.

                  ". . . . . ." Nếp Hề Viễn khó chịu.

                  " cái gì ? Khó chịu có phải ? Vậy muốn vào trong đâu." Đàm Song Niên nhấc chân vào, Nếp Hề Viễn cam lòng yếu thế theo sát phía sau.

      Đàm Song Niên đánh giá  chung quanh gian phòng, thất vọng  thở dài, "Xem ra Tử An cũng có trở về."

                  Nếp Hề Viễn cũng thực đồng ý lời của Đàm Song Niên, chính là càng thêm tò mò, Đào Tử An ở tại địa phương nào. chậm rãi thong thả bước đến phòng khách, hướng tới bốn phía xem xét chút. Trong phòng  bài trí rất đơn giản, vừa thấy cũng đoán được là phòng ở của nữ nhân  độc thân, sạch mà ngăn nắp.

                  Đàm Song Niên khoanh hai tay, nhìn thấy Nếp Hề Viễn, bỗng nhiên nhếch miệng hướng cười : " cần khách khí, mời ngồi xuống dưới nghỉ ngơi . Đem nơi này coi như nhà của ."

                  Nếp Hề Viễn bất mãn  trừng mắt cái, "Lời này hẳn là là tôi nên cho , nhà của Đào Nhi chính là nhà của tôi. cần tỏ ra khách sáo."

                  Hai nam nhân đứng cách nhau rất xa, ai cũng chịu thua khi nhìn đối phương, cảnh này thoạt nhìn cũng thấy thực ngây thơ!

                  "Nếu Đào Nhi ở đây, tôi đến nơi khác tìm ấy!" Nếp Hề Viễn vẫn là thể lơi lỏng thần kinh căng thẳng.

                  "Tôi và cùng ." Đàm Song Niên theo sát sau đó.

                  " làm cái gì?" Nếp Hề Viễn chán ghét nhìn .

                  "Tử An là bạn tốt của tôi, tìm ấy cũng là nghĩa vụ tôi cần làm."

                  "Đào Nhi là thê tử, tôi tìm ấy mới là danh chính ngôn thuận!"

                  "Làm ơn Nếp tiên sinh, nếu muốn làm ràng, Tử An chỉ là vợ trước của mà thôi!" (LL:pó tay 2 …quên hết cả việc chính ời ~)

                  "Hừ, tôi lười cùng đấu khẩu vô vị , muốn theo !" Nếp Hề Viễn rốt cục vẫn thỏa hiệp, nghĩ thầm,rằng, có Đàm Song Niên theo, cũng phải chuyện xấu, nhiều người thêm lực lượng thôi! Có lẽ có thể sớm chút tìm được Đào Nhi.

                  Mưa to tới gần chạng vạng mới dần dần lại, bầu trời vẫn trầm như trước, Nếp Hề Viễn cùng Đàm Song Niên hai người, đem tất cả địa phương có thể dự đoán được tìm lần, vẫn có phát bóng dáng của Đào Tử An  , bọn họ hai người cả ngày cũng chỉ còn rãnh là chưa vào, khắp người tràn đầy mỏi mệt, trong lòng khẩn trương vẫn chút nào buông lỏng.

                  Sau ngày tìm kiếm có kết quả, Nếp Hề Viễn đem Đàm Song Niên đuổi về đến nhà trọ, vẫn chưa từ bỏ ý định lại muốn lên lầu, đến phòng Đào Tử An  nhìn lần, chính là kết quả ngoài thất vọng vẫn là chán nản, Đào Tử An vẫn quay về nhà.

                  " biết Đào Nhi rốt cuộc chạy đâu ." Nếp Hề Viễn nhu nhu đầu, trong giọng lộ ra vẻ lo lắng.

                  "Tử An có thể  trở lại khách sạn hay ?" Đàm Song Niên từ trong bao da lấy ra điếu thuốc, châm, khói bay mờ mịt, là đôi mắt mỏi mệt  .

                  "Hẳn là , nếu Đào Nhi quay về khách sạn, Lí Kì thông báo cho rôi biết."

                  " vẫn là tự mình trở về xem cái, phàm là muốn tự mình trốn tránh, vạn nhất cấp dưới của cũng có chú ý tới sao? Ai cũng đều có lúc sơ sẩy nơi lỏng chú ý."

                  "Vậy được rồi." Nếp Hề Viễn gật đầu chút, "Tôi về trước, nếu có tin tức, thỉnh cho tôi biết trước tiên ."

                  Đàm Song Niên nhíu nhíu mi, từ chối cho ý kiến đáp ứng, "Được rồi, Tôi thông báo cho ."

                  "Cám ơn." Nếp Hề Viễn thực thành khẩn tạ ơn.

      " cần cảm tạ tôi, tôi vẫn như cũ là tình địch của ." Đàm Song Niên mạnh hút hai hơi thuốc, "Tôi làm như vậy, là vì Tử An, bởi vì ấy , cho nên tôi là muốn giúp ấy."

                  Nếp Hề Viễn gần xuống dưới lầu cước bộ liền dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy  nam nhân trước mắt, bình tĩnh mà xem xét, Đàm Song Niên thực vĩ đại, người ta có loại mị lực khiến nữ nhân thể bị hấp dẫn , đáng mừng chính là, người Đào Nhi chính là chính mình, bằng cũng nắm chắc có thể hay thắng được nam nhân trước mặt này. (LL: Aizzz…Viễn ca tự ti sao?? >”<)

                  Nhưng là, Nếp Hề Viễn vẫn là thực thành khẩn muốn cảm tạ Đàm Song Niên, mấy năm nay nếu phải có , cuộc sống của Đào Tử An có lẽ so với bây giờ còn bằng.

                  "Đừng nhìn tôi như vậy." Đàm Song Niên có chút quẫn bách, " chỉ cần nhớ kỹ, nếu tìm được Tử An, làm ơn đối xử tử tế với ấy, nên lại để cho bản thân phải hối hận. Nếu . . . . . ." từ trong mũi hừ lạnh hai tiếng, "Tôi tự mình đem Đào Tử An rời khỏi , cho vĩnh viễn cũng thấy được ấy." (LL: Niên ca…coá khi nào em chuyển sang “luv” hem?? *mắt nong nanh*…)(QH: LL em ‘chung tình’ )

                  Nếp Hề Viễn trong lòng vừa mới còn cảm ơn, nháy mắt liền hạ nhiệt độ, nheo mắt lại, khinh thường bĩu môi, " chết  tâm , vĩnh viễn cũng có ngày đó ."

                  Khi Nếp Hề Viễn lái xe trở lại khách sạn, mưa tạnh, trong lòng hiểu được, Đàm Song Niên vừa mới  phen cũng phải đùa, ra được, làm được đến cùng. Đúng là bởi vì lời này, hoàn toàn đánh thức .

                  chỉ muốn tìm được Đào Tử An, còn muốn vĩnh viễn cùng ở cùng chỗ.

                  Mới vỏn vẹn đến mười hai giờ tách rời, cũng làm cho loại cảm giác khó có thể hô hấp  , giống như mạng sống của thứ vô cùng quý giá bị trộm . Mất , sinh mệnh liền còn ánh sáng , có được , chính là người hạnh phúc  đời .

                  Nhưng, người vô cùng trân quý ấy, rốt cuộc chạy đâu ? Nếp Hề Viễn lái xe đường cái suy nghĩ, hôm nay rốt cục biết tất cả những chuyện của ba năm trước đây, vẫn nghĩ đến phụ thân chỉ là chuyên chế bá đạo chút mà thôi, nghĩ tới phụ thân cư nhiên làm ra chuyện như vậy, chia rẽ  cùng người nhất .

                  Nếp Hề Viễn có thể tưởng tượng  ra, cha là vì cái gì mà chia rẽ bọn họ, đơn giản là có quan niệm giai cấp của người xưa, Đào Tử An có tiền, xinh đẹp, càng có gia thế, đối với tương lai của hề có ích.

                  À. . . . . . Nếp Hề Viễn ở trong lòng cười lạnh, có tiền, xinh đẹp, có gia thế sao? Cái quan trọng nhất chính là Đào Tử An, tiền tài quyền lợi đều hề quan hệ.

                  Muốn cùng người mình ở cùng chỗ, vì sao lại khó khăn như vậy? Nếu ngay cả người mình   cũng bảo hộ được, có còn coi là nam nhân ? Tâm ý của , vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi, vô luận là phụ thân hay là Ôn Tuệ Liên.

                  Nghĩ đến Ôn Tuệ Liên, Nếp Hề Viễn có việc trận phiền muộn, cho tới bây giờ hề ! Ôn Tuệ Liên chẳng qua là phụ thân dùng thủ đoạn để tăng thêm thực lực, tuy rằng Ôn Tuệ Liên xinh đẹp hào phóng, dịu dàng động lòng người, có phong độ của tiểu thư khuê các , nhưng là tình phải bởi vì hoa lệ  bên ngoài, mà còn có.... .

                  Nhưng, Ôn Tuệ Liên cũng vô tội.

                  Nếp Hề Viễn thở dài, phải nam nhân thiếu quyết đoán , nếu quyết định  chuyện quan trọng cùng Đào Tử An ở cùng nhau, tất yếu cần phải có tương đối  hy sinh, cho dù là thương tổn nữ nhân vô tội ; nếu tại ràng cùng Ôn Tuệ Liên, sợ về sau gây cho Ôn Tuệ Liên , chỉ là thương tổn nhiều hơn nữa  .

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Lạc Lạc

      Beta: Quảng Hằng

      Dọc theo đường , Nếp Hề Viễn ở trong lòng yên lặng dự tính trước chút trong lời , chuẩn bị khi nhìn thấy Ôn Tuệ Liên , có thể hướng giải thích ràng, chỉ có thuyết phục Ôn Tuệ Liên đồng ý từ bỏ lễ đính hôn của bọn họ , mới có thể hết lo lắng sau này khi ở cùng Đào Tử An .

      Rất nhanh, Nếp Hề Viễn trở lại khách sạn, dừng xe lại ở bãi đỗ xe, dùng thang máy chuyên dụng chạy thẳng lên tầng cao nhất khách sạn.

      Vào tới trước cửa, Nếp Hề Viễn lấy điện thoại cầm tay ra bấm số gọi điện thoại cho Lí Kì, Lí Kì rất nhanh liền nhấc máy , "Đào Tử An trở lại chưa?"

      Lí Kì  thanh gợn sóng chút sợ hãi, trả lời: "Tôi cũng chưa nhìn thấy ấy."


      "Ừm, có việc gì , phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối đưa lên đây."


      "Được, tổng giám đốc."


      Nếp Hề Viễn ngắt điện thoại, giơ tay lễ độ gõ gõ cửa.


      Từ đằng sau cửa truyền đến giọng nữ kiều mỵ:  "Ai vậy?"


      "Là ." Nếp Hề Viễn trả lời.


      "Là Hề Viễn sao? Chờ em chút, em lập tức mở cửa."


      Nếp Hề Viễn yên lặng chờ đợi chút, Ôn Tuệ Liên mới thong dong chậm rãi tiến đến, thấy có ai mở cửa, chợt nghe tiếng cười dài : "Hề Viễn, tại sao bây giờ mới đến a! Người ta đợi lâu." Vừa dứt lời, cửa mở rộng ra, Nếp Hề Viễn lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Ôn Tuệ Liên đứng ở cửa, hai tay kéo mái tóc ướt sũng, người chỉ quấn khăn tắm tuyết trắng  , hai bắp đùi thon dài , chói lọi lỏa lồ trước mặt .


      "Tiến vào nha! còn thất thần làm cái gì?" Ôn Tuệ Liên cười kéo cánh tay , đem Nếp Hề Viễn kéo vào phòng.

      Nếp Hề Viễn phía sau lưng cứng ngắc, dấu vết từ thân thể của Ôn Tuệ Liên chuyển , ánh mắt xấu hổ  biết nên dừng ở nơi nào, làm bộ ho tiếng, " về phòng trước! Chờ em mặc quần áo xong quay lại."


      "Như thế nào?" Ôn Tuệ Liên cười đến run rẩy cả người, " thấy xấu hổ ?" (LL:-*cười lăn lộn*…ôi Viễn ca….ai lớp diu=D )

      dường như đùa bỡn sờ sờ mặt Nếp Hề Viễn, quả nhiên có chút nóng!"Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng là vợ chồng , sợ cái gì!"

      Đối mặt với Ôn Tuệ Liên làm nũng, Nếp Hề Viễn sợ hãi, liên tục lắc đầu, "Tuệ Liên, có việc phải với em."

      "Chuyện gì?" Ôn Tuệ Liên chút để ý liếc nhìn cái, trước mặt tháo ra khăn tắm, cầm lấy áo ngủ đặt ghế sô pha mặc vào.

      Nếp Hề Viễn hô hấp cứng lại, vội vàng dời ánh mắt nhìn về nơi khác, trong phòng lúc này im lặng cực kỳ, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo ma xát, lát sau, Ôn Tuệ Liên đổi xong quần áo, lập tức đến bên cạnh ngồi xuống, Nếp Hề Viễn vừa quay đầu lại, liền thấy nàng nửa phần áo ngủ trong suốt lộ ra đôi rất tròn đầy đặn nửa nửa   .

       

      Tuy rằng Nếp Hề Viễn cùng Ôn Tuệ Liên năm trước đính hôn , nhưng là bọn họ vẫn vẫn duy trì quan hệ nam nữ bình thường, hề có tình cảm, cũng có vượt quá giới hạn, mặc dù có thời điểm Ôn Tuệ Liên chủ động hôn môi , cũng chưa bao giờ cùng Ôn Tuệ Liên lên giường.

      phải có dục vọng, chính là biết vì sao, cảm thấy được chính mình nên cùng nữ nhân khác phát sinh quan hệ, tại nghĩ đến, có lẽ  trong tiềm thức của , trung thành đối với Đào Tử An  ! Cho dù là mất trí nhớ , trái tim ngủ say của cũng chỉ nhảy lên vi Đào Tử An .

      Ôn Tuệ Liên nghiêng người sát lại, thân thể mềm mại cọ sát ở cánh tay Nếp Hề Viễn  ,  vô cùng thân thiết ôm , "Hề Viễn, có chuyện gì, ngày mai sau được ? tại khuya , bằng chúng ta. . . . . . Ai u!"

      Nếp Hề Viễn đột nhiên đứng lên, Ôn Tuệ Liên liền mất trọng tâm , trực tiếp ngã sấp xuống ghế ở sô pha. (=D]])

      "Thực xin lỗi, Tuệ Liên, thể làm vậy." Nếp Hề Viễn đứng ở trước mặt, rốt cục đem ý niệm ở trong lòng toàn bộ ra: "Mong em hãy nghe , từng kết hôn, tuy rằng tại còn nhớ chuyện trong quá khứ , nhưng là gần đây lại gặp lại vợ trước của mình, phát chính mình còn thiếu nợ ấy nhiều lắm, mặc kệ là chuyện gì cũng thể vứt bỏ ấy ! Cho nên sau khi suy nghĩ kĩ, nghĩ, thể kết hôn với em, hy vọng em sau này gặp được người đàn ông khác tốt hơn."

      Nếp Hề Viễn xong ngẩng đầu, Ôn Tuệ Liên sửa sang chỉnh tề lại áo ngủ, dù bận sửa sang vẫn ung dung nhìn , " xong ?"

      Nếp Hề Viễn gật  đầu, Ôn Tuệ Liên cười hỏi lại: "Chính là chỉ có như vậy mà thôi? Vì bù đắp cho vợ trước, cho nên mới quyết định phải chấm dứt quan hệ của chúng ta?"

      ", phải như thế." Nếp Hề Viễn vội vàng phủ nhận, " chỉ là vì bù đắp cho ấy. . . . . ."

      "Vậy còn có cái gì ?" Ôn Tuệ Liên cắt ngang lời của , "Hề Viễn, là người đàn ông tốt , em sớm phát ra, cảm giác áy náy của so với người bình thường nhiều hơn chút, tựa như ngày trước, từng bởi vì cắt giảm biên chế mà hao tổn tinh thần thời gian, giống như đạo lý ấy; cảm thấy được thực có lỗi với người vợ trước, cho nên mới nghĩ muốn bù đắp cho ấy, nghĩ muốn bù đắp cho vợ trước của , em hoàn toàn có ý kiến, chính là tại sao phải bỏ qua em chứ? Cho dù để ý cảm xúc của em, cũng phải cân nhắc, nghĩ đến cha cùng tập đoàn."


      "Cha. . . . . ." Nếp Hề Viễn cười lạnh, "Nếu em đề cập tới, thiếu chút nữa quên cho em, chính là cha của cũng là tốt , cùng vợ trước phải đến tình cảnh ly hôn , ý quyết, em nhiều lời cũng vô ích."


      Dừng chút, thanh của cũng dần nhu hòa : "Tuệ Liên, em là vô tội , cũng muốn thương tổn đến em, nếu có Đào Nhi  xuất , có lẽ cũng làm theo an bài của cha cùng em kết hôn, sinh con, bởi vì mất trí nhớ, cũng biết, thế giới này, còn có chờ đợi mình, cũng chưa bao giờ biết,   điên cuồng; Nhưng, khi Đào Nhi xuất , phát trái tim của của mình , ra cũng có thể rung động , ra đây là tình ."


      Ôn Tuệ Liên  sắc mặt dần dần khó coi .


      Việc đến nước này, Nếp Hề Viễn đem ý niệm cùng giận dữ kìm nén tất cả  đều phát tiết ra ngoài, "Tuệ Liên, chịu đựng đủ an bài của cha! Từ đến lớn, ông làm cái gì, cũng đều nghe lời, ngay cả ông cầu kết hôn với em, cũng có nửa câu phản đối; chính là tại tất cả đều thay đổi, ở thời khắc gặp được Đào Tử An , cũng quyết định cuộc sống cần phải có hạnh phúc, vì ấy, cũng vì chính mình!"

      Ôn Tuệ Liên giận dữ cười lạnh, "Như vậy,  vợ trước của là nghĩ như thế nào ? Nhiều năm như vậy, ấy có phải còn hay ?"

      ". . . . . ." Nếp Hề Viễn nghẹn lời, biết làm sao lắc đầu, " biết, thậm chí biết ấy tại trốn ở đâu."

      "Nếu vậy để em cho , ấy tại ở đây !" Ôn Tuệ Liên vỗ vỗ tay, bóng hình nhắn xinh đẹp từ phía sau cửa phòng ngủ  tới.

      "Đào Nhi!" Nếp Hề Viễn khiếp sợ đứng tại chỗ, nhìn nhìn Đào Tử An, mặt sớm đầy nước mắt; lại quay đầu nhìn nhìn Ôn Tuệ Liên, mặt của phải có đắc ý, " ấy tại sao lại ở chỗ này?" Nếp Hề Viễn chỉ vào Đào Tử An, chất vấn Ôn Tuệ Liên.

      Ôn Tuệ Liên nhún nhún vai, "Đương nhiên là em mời Đào tiểu thư tới, em thấy hôm nay vất vả như vậy tìm Đào tiểu thư, cho nên mời riêng ấy đến, để cho hai người mặt đối mặt ngồi xuống, đem mọi tình ra ràng; Nếp Hề Viễn, vị hôn thê như em chỉ có thể làm vậy vì , cũng chỉ được như vậy ."

      Nghe trong lời của Ôn Tuệ Liên, Nếp Hề Viễn biết là nên tức giận, hay cần phải vui mừng, nhất thời biết nên cái gì mới tốt, xoay người đến trước mặt Đào Tử An, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, đưa tay lau nước mắt của , ngữ khí phải có vui mừng: "Khóc cái gì? mới là người phải khóc! Buổi sáng thức dậy còn thấy em, em có biết lo lắng đến thế nào ?"

      tròng lòng còn sợ hãi phen ôm lấy Đào Tử An, giống như sợ chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên biến mất, nghe thấy Đào Tử An ở trong ngực  sụt sịt cái mũi, phát ra thanh rầu rĩ  .


      "Nếp Hề Viễn, buông."

      Nếp Hề Viễn nắm lấy cằm Đào Tử An , nâng đầu của , nhìn khuôn mặt lên thần sắc phức tạp của , Đào Tử An bên ngẩng đầu, gạt tay ra, lùi lại về phía sau mấy bước, cố ý cùng bảo trì khoảng cách.


      "Đào Nhi. . . . . ."


      "Nếp tổng giám đốc." Đào Tử An lại khách sáo gật đầu, "Tôi đối với lúc trước có những hành vi khiếm nhã, thực xin lỗi , tôi kỳ chính là nghĩ muốn trả thù , cho nên mới phát sinh chuyện tình tối hôm qua. . . . . ."

      "Trả thù? Giải thích?" Nếp Hề Viễn  thanh cất cao, quả thực thể tin vào chính tai mình vừa nghe được , "Đào Nhi, hiểu em như vậy có ý tứ gì, có phải có người gì đó với em hay ?"


      Nếp Hề Viễn bên liền ngụ ý, bên  Ôn Tuệ Liên vô tội tiếp: "Hề Viễn, cũng nên hiểu lầm em, em cái gì cũng hề cùng Đào tiểu thư , chính là mời ấy đến cho đây gặp mặt , nếu có hiểu lầm gì, cũng lần giải quyết hết; bằng, hai người lại đây ngồi xuống, hảo hảo chuyện !"


      "Đào Nhi, em phải sợ, cho dù người khác cái gì, cũng để cho em rời khỏi bên cạnh lần nữa!" Nếp Hề Viễn bắt lấy cánh tay của , Đào Tử An thể giãy ra, dưới tình thế cấp bách cắn cánh tay , nhưng Nếp Hề Viễn kêu cũng kêu đến tiếng. (HL: *mắt nong nanh*…^^)

      Cuối cùng, Đào Tử An đành mở miệng, bất đắc dĩ : "Nếp Hề Viễn, chẳng lẽ còn ? Tôi chẳng qua chỉ là muốn trả thù cha của , bởi vì ông ta, chúng ta mới bị bắt buộc phải tách ra, cho nên tôi chính là muốn cho cha biết, cho dù ông ta ở giữa làm khó dễ, tôi vẫn còn có thể có được con trai ông ta; tại tôi đến đây , nhìn thấy vì tôi mà điên cuồng, tôi vui mừng, tất cả những chuyện này, thể ngờ lại nằm trong phần kế hoạch của tôi, tôi từ đầu cũng ràng với , tôi phải làm cho thương tôi, sau đó hung hăng đá , chẳng lẽ quên  sao ?"


      Đào Tử An hung hăng đạp chân Nếp Hề Viễn , Nếp Hề Viễn dưới chân đau đớn, liền buông lỏng tay ra, Đào Tử An thừa cơ giãy ra hướng ra phía ngoài mà chạy.


      "Em đứng lại đó cho , Đào Tử An!" Nếp Hề Viễn ở phía sau rít gào, sợ tới mức Đào Tử An sửng sốt, nhưng quay đầu lại.


      "Em là nghĩ muốn cho biết,  hết thảy mọi chuyện này đều là mưu, em chỉ là vì trả thù, phải ?"

      "Đúng vậy!" Đào Tử An kiên định trả lời.


      "Tốt! Trả thù. . . . . . May nhờ em ra!"


      Đào Tử An đưa lưng về phía Nếp Hề Viễn, nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của , chỉ nghe cuồng loạn gầm rú: “ Em làm thế nào để có thể tin tưởng em là trả thù ? Ba năm này , là ai vì mà uể oải phấn chấn? Là ai thể tiếp nhận tình của người khác , là ai trừ bỏ làm việc ở ngoài, liền ở lì trong nhà bất luận kẻ nào cũng thể tiếp xúc, độc mà bi thương tự ôm lấy vết thương  của chính mình  ? Đào Tử An, em to cho biết, ấy rốt cuộc là ai?"


      Đào Tử An muốn khóc ra tiếng, cắn chặt môi dưới, dùng sức lắc đầu, "Tôi. . . . . . biết cái gì."


      "Tốt, em biết phải ? cho em, kia có tên ‘ Đào Tử An ’, ba năm trước đây, ấy là vợ của , bởi vì   mất trí nhớ, có cơ hội cùng ấy ở cùng chỗ  ; Ba năm sau, hôm nay,  nếu tiếp tục để cho ấy rời khỏi bên người , nam nhân!" (HL: Oa…khăn giấy đâu ùi??? Hức..*mắt mơ màng*…cóa soái ca nào   với mình những câu như thế nầy hơm????)


      "Vậy sao?" Đào Tử An sụt sịt cái mũi, " chỉ là vì bù đắp cho vợ trước của mà thôi phải ? Thực có lỗi, tôi nghĩ ấy cần bù đắp!"

      "Em rốt cuộc chuyện ma quỷ gì vậy?" Nếp Hề Viễn rốt cục núi lửa cũng bạo phát.

      phẫn nộ đến trước mặt Đào Tử An, nắm chặt bả vai của , cúi người xuống cắn đôi môi đỏ mọng của , điên cuồng đến cực điểm mà mút , đầu lưỡi ở trong miệng của tùy ý chạy loạn, thẳng đến khi Đào Tử An ngay cả hô hấp đều khó khăn, mới buông ra .

      Nếp Hề Viễn trong mắt sớm đỏ rực trừng mắt nhìn Đào Tử An, " biết ba năm trước đây bản thân mình, qua với em những lời này bao nhiêu lần, nhưng là tại muốn cho em biết, Đào Tử An, em, thể có em! Trừ em ra, cùng bất kì người con nào ở cùng chỗ!" (HL:em chít tập 2 mí câu của ý rùi ^^)


      " tôi. . . . . ." Đào Tử An xác định mà lẩm bẩm.


      Nếp Hề Viễn nắm lấy tay , đặt lên miệng khẽ hôn, lần lại lần, khẳng định trả lời: " em, em, em. . . . . ." (HL: Thôi, em chít tập 3 ời…hết mạng, game over ^^)


      "Nhưng. . . . . ." Đào Tử An sâu hít hơi, cười lạnh, "Tôi ."


      Mỗi chữ từ miệng , đều thực ràng đập thẳng  vào tai , trong lòng Nếp Hề Viễn  nháy mắt lạnh như băng, dám tin nhìn vào , lại vẫn như cũ tin lắc đầu, "! Em dối."

      "Tôi vì cái gì phải dối chứ? Nếp Hề Viễn, hình như hơi quá tự tin ! tôi sớm qua, kết quả tôi muốn chính là như vậy  , tôi muốn làm cho si mê tôi, phá hỏng kế hoạch của cha ." Đào Tử An liếc liếc mắt cái tới Ôn Tuệ Liên sắc mặt thể nào tốt hơn  nữa, "Tôi tại làm được , phải sao?


      ". . . . . ."

      "Nếp Hề Viễn, cho dù tin hay tin, tôi cũng   ở lại bên cạnh , kỳ . . . . . . Vị hôn thê của cũng rất được, chờ thương tâm trận qua , dần dần quên người như tôi , lại giống như tai nạn xe cộ ba năm trước đây , tôi ở trong trí nhớ của là bé đáng kể , đây là tôi  trả thù cha của , chẳng qua cũng chỉ là khúc đệm mà thôi, chờ tôi rời khỏi, chuyện cũ cũng đều theo gió tan biến hết." Đào Tử An bên ngoài cách bình thản, trong lòng tất cả lại rối rắm, sâu nhìn thoáng qua Nếp Hề Viễn, chậm rãi từ trong tay mà rút tay lại, chút nào lưu luyến ra ngoài.

      "Đào Nhi. . . . . . Em gạt được toàn bộ thế giới, gạt được chính mình, nhưng lừa được ánh mắt của đâu." Nếp Hề Viễn nhàng .

       

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Lạc Lạc

      #ff9900; Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7274" title="tlb" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/tlb1.jpeg" width="481" height="680" />


      Nếp Hề Viễn vốn muốn lái xe đưa Đào Tử An về nhà trọ của , nhưng sắc trời bây giờ trễ thế này, kinh động  Đàm Song Niên lại gặp phải rắc rối, đành phải sửa sang lại  quần áo hai người chút , mở cửa xe ôm Đào Tử An trở lại khách sạn.

              Khi qua đại sảnh , Nếp Hề Viễn phân phó quầy tiếp tân giúp chuẩn bị căn phòng khác, lúc này, thấy cũng thích hợp trở lại tầng cao nhất gặp mặt Ôn Tuệ Liên, dù sao đều hết toàn bộ rồi , này cũng nên ngu ngốc tiếp tục dây dưa ngừng chứ? Huống chi, Nếp Hề Viễn vẫn biết , Ôn Tuệ Liên tuyệt đối phải ngu ngốc.

                 Mà ở trong lòng lúc này, mới đích thực là ngốc nghếch ! ràng chính mình phải chịu ủy khuất, lại đem tất cả đau khổ cùng nước mắt nuốt vào trong bụng , miễn cưỡng cười vui trước mặt người khác; như vậy , có thể nào lại khiến rung động , khiến cho muốn bảo vệ chứ?

              thể đây là thương hại, vì chỉ có Nếp Hề Viễn trong lòng biết, vị trí quan trọng nhất trong lòng , chỉ có thể  Đào Tử An, cũng phải bởi vì có cái gì đặc biệt , đơn giản vì chính là , là người mà nhất , chỉ có như vậy cũng đủ rồi, còn con đường nào cũng là đáng giá , có giá trị gì có thể so sánh với tình  của .

              Nếp Hề Viễn bước vào phòng ngủ, nhàng đặt Đào Tử An ở giường, vẫn mặc nguyên quần áo nằm ở bên cạnh , vươn tay gắt gao ôm  vào trong ngực mà nỉ non : "Đào Nhi , được rời khỏi lần nữa."

              Trong lúc ngủ mơ  Đào Tử An dường như nghe thấy, mơ mơ màng màng cong khóe miệng lẩm bẩm hai tiếng, tiếp tục ngủ say trong ngực Nếp Hề Viễn  .

              Hai con người nhau rúc vào cùng nhau, tiến vào đêm mộng đẹp.

              Sáng sớm hôm sau, Đào Tử An run run mí mắt, mở hai tròng mắt, ánh mặt trời nhanh chóng xuyên qua  khe hở giữa tấm rèm bắn thẳng lại , nhất thời hoảng hốt, thế nhưng lại biết chính mình ở nơi nào; nghiêng người, liền đối diện ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn thẳng vào mình .

              Đào Tử An lập tức ngồi dậy, vô cùng ngạc nhiên nhìn Nếp Hề Viễn ở bên cạnh, " tại sao lại ở trong này?"

              "Bởi vì em ở trong này, cho nên cũng ở trong này." (^^)

              " cố tình trả lời sai câu hỏi phải ?"

              Nếp Hề Viễn cười , ngồi dậy ôm lấy , "Buổi sáng tốt lành, vợ trước của ."

              "Ha hả. . . . . ." Đào Tử An cười gượng hai tiếng, "Buổi sáng tốt lành, chồng trước của em."

              "Có muốn cùng nhau tắm rửa hay ?"

              Đào Tử An khẩn trương nắm chặt cổ áo, liên tục lắc đầu, " cần!"

              " giúp em gọi phần bữa sang nhé?"

              Đào Tử An nhún vai, "Dưới lầu có nhà ăn dành cho nhân viên."

              "Đào Nhi. . . . . ." Nếp Hề Viễn thở dài.

              "Để làm chi?" phòng bị nhìn .

              "Em phải vẫn còn nghĩ muốn chấp nhận ?"

              "Em. . . . . . Có sao ?" chấp nhận , tối hôm qua cùng làm "Cái kia cái kia" . . . . . .

              "Vậy tại sao em làm ra bộ dáng muốn cự tuyệt vậy?" Khiến cho cam thấy giống như bị tổn thương!

              "Em thẹn thùng được sao?" Đào Tử An từ từ trượt xuống giường, "Mau đứng lên ! hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy! Ngày hôm qua làm, hôm nay cũng muốn trốn việc sao ? Còn có nga, em rất rất có lỗi với vị hôn thê của , ngày hôm qua ràng đáp ứng ấy phải vứt bỏ , ai biết giống như con chó bám dính, muốn vứt cũng vứt được! Ông trời a, thổ địa a! Cái này phải là tôi sai, đều là Nếp Hề Viễn dính  người quá chặt ."

              Nếp Hề Viễn hé miệng cười ra tiếng, "Đúng đúng đúng, vợ trước đại nhân đều đúng! Đều là tiểu nhân có lỗi, nhất định hết sức sửa chữa, hy vọng em giơ cao đánh khẽ, rộng lượng xử trí!"

              "Nhìn biểu sau này của !" Đào Tử An hừ  hừ cái mũi, chưa được mấy bước liền thấy cả người đều đau, xem ra, nhất định nguyên nhân là do tối hôm qua vận động quá kịch liệt ! đỏ bừng  mặt, nén giận : "Nếp Hề Viễn, lần sau được phép dùng sức như vậy nữa!"

              Nếp Hề Viễn trừng mắt nhìn, làm bộ như hiểu hỏi lại: "Cái gì quá dùng sức?"

              "Chính là ‘ cái kia ’ a !" Đào Tử An phát điên, lại suy yếu vô lực bò quay lại giường nằm xuống.

              Nếp Hề Viễn mượn cơ hội tiếp cận , mười ngón liền mát xa người , "Vợ trước đại nhân, em là phải đêm qua. . . . . . Chúng ta làm ‘ kiện tình kia ’ chứ?"

              "Đúng vậy. . . . . ."

              "Vậy tiểu nhân hầu hạ cho người có thoải mái ?"

              "Ừm. . . . . ." Đào Tử An chìm đắm được Nếp Hề Viễn mát xa , có chút lâng lâng , vừa lòng gật gật đầu, "Thoải mái. . . . . ." Chính là thoải mái lại càng thoải mái a!

              Nếp Hề Viễn bỗng nhiên cúi đầu, tiến đến bên tai Đào Tử An, giọng hỏi: "Vậy bằng lại để tiểu nhân hầu hạ người lần nữa ."

              "Được. . . . . . A a, cần, cần! Em mệt mỏi quá. . . . . . Nếp Hề Viễn là cầm thú. . . . . . Ô ô. . . . . . Cứu mạng nha. . . . . ."

              Nếp Hề Viễn cười gian hai tiếng, động tác nhanh nhẹn rút quần lót của Đào Tử An , mới vừa rút "Súng" chuẩn bị luyện nóng, bỗng nhiên truyền đến trận tiếng đập cửa.

              "Shit!" Nếp Hề Viễn tức giận rống, "Tên khốn kiếp nào ?" (=D]])

              Đào Tử An như được cứu trợ liền đẩy Nếp Hề Viễn, "Nhất định là tìm rồi, khẳng định có việc gấp!"

              "Mặc kệ , để cho ta chờ!"

              Dường như vẫn cùng Nếp Hề Viễn đối nghịch , tiếng đập cửa vẫn có dừng lại, cho dù có bao nhiêu hưng trí, cũng bị người gõ cửa quấy rầy tới còn khí lực.

              Nếp Hề Viễn rủa tiếng, mặc lại quần dài, cài dây lưng, đến cửa bỗng nhiên mở ra. . . . . . ra là Lí Kì.

       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Lạc Lạc

      Beta: Quảng Hằng

      nhíu nhíu mày, mặt mày có chút lạnh lùng, " tới làm cái gì?"

              Lí Kì thực ngoài ý muốn, từ trước đến nay Nếp Hề Viễn thái độ với người khác đều như ngọn gió xuân ấm áp  , thế nhưng cũng có lúc lạnh lùng như thế , "Tổng giám đốc, tôi muốn báo cáo ngài, Ôn Tuệ Liên tiểu thư tối hôm đáp máy bay quay về Mĩ ."

              "Vậy sao? Tin tức của so với tôi còn nhanh hơn! Như thế nào, sao tự mình đưa tin cho Ông chủ lớn của mình?" Nếp Hề Viễn trong lời phải có châm chọc.

              Lí Kì trong lòng cả kinh, cố gắng ngụy biện: "Tổng giám đốc, ngài hiểu lầm tôi ! Tôi có. . . . . ."

              " cần giải thích với tôi ,ông chủ lớn của quay về Mĩ , buổi chiều cũng quay về trụ sở chính bên Mĩ ! Muốn ở, muốn , tôi can thiệp quyết định của , dù sao, theo tôi nhiều năm như vậy."

              "Tổng giám đốc!" Lí Kì kêu lên sợ hãi, hoàn toàn thể tin được, chính mình làm nhiều việc như vậy, thế nhưng lại rơi vào kết cục như thế, "Tôi làm  hết thảy, đều là vì ngài. . . . . ."

              "Là vì tôi, hay vẫn là vì chính , chính trong lòng ràng nhất! Nhưng là, mặc kệ vì ai, mọi hành động của tôi đều rất vừa lòng, càng thêm vui! Lí Kì, tôi vẫn coi là trợ thủ đắc lực của tôi , nhưng là lại nhầm bước, như vậy cũng cách nào cứu vãn , !"

              Nếp Hề Viễn xong liền đóng cửa lại, Lí Kì vội vàng nắm chặt, vốn muốn giải thích cái gì, cuối cùng lại chính là thở dài sâu; quả là có tư lợi, nhưng là tuyệt đối có ý muốn hại Nếp Hề Viễn  nha!

              "Được rồi, tôi quay về Mĩ, nhưng là trước khi trở về , tôi nghĩ muốn câu cuối cùng, vô luận ngài tin hay , cho dù chỉ là chuộc tội; Ôn Tuệ Liên tiểu thư quay về Mĩ tìm cha ngài , có lẽ ông ấy rất nhanh chóng tới nơi. . . . . ." Lí Kì xong liền xoay người yên lặng rời .

              Nếp Hề Viễn đứng ở cửa lâu , nên tới sớm muộn gì cũng đến, sớm đoán trước cha đến nhúng tay vào chuyện này.

              vừa mới quay đầu ..., chỉ thấy Đào Tử An vẻ mặt lo lắng nhìn , "Cha sắp đến đây, phải ?"

              Nếp Hề Viễn gật đầu, "Hẳn là vậy! Có lẽ rất nhanh tới, Ôn Tuệ Liên tối hôm qua suốt đêm trở về, tại có lẽ cũng đến Mĩ ; Nếu cha bay thẳng lại đây, hẳn là còn có thời gian mười mấy giờ  ."

              "Nga!" Đào Tử An gục đầu xuống, hề mở miệng.

              Nếp Hề Viễn đến trước mặt , ôm thắt lưng của , "Đào Nhi, em sợ hãi sao ?"

              Đào Tử An trầm mặc như trước.

              "Đừng lo lắng, Đào Nhi, em cứ việc thoải mái an tâm, vô luận phát sinh chuyện gì, luôn ở bên cạnh em, tuyệt đối rời bỏ, oán hối hận."

              "Nếp Hề Viễn. . . . . ." Đào Tử An cúi đầu chôn sâu vào ngực , nếu cảm động, đó là lời dối! Việc đến nước này, thể tiếp tục sợ hãi rụt rè mà làm người yếu đuối nữa.

              Nếp Hề Viễn vì có thể vứt bỏ tất cả, vì cái gì thể vì người đàn ông trước mắt này, dũng cảm mà đối diện lần với cha ? khi bọn họ xông qua cửa này, bọn họ có thể vĩnh viễn ở cùng chỗ; cho dù thất bại , ít nhất cũng cố gắng lần, cũng hối hận.

              "Nếp Hề Viễn, em đáp ứng , tuyệt đối bỏ cuộc, cùng cùng tiến cùng lui."

              "Lúc này mới ngoan. . . . . ." Nếp Hề Viễn ôm Đào Tử An, nhàng ở trán của hạ xuống nụ  hôn, trong phòng ánh sáng mặt trời rực rỡ gắt gao vây quanh bọn họ; lời thề tuyệt đối rời bỏ kia, liền giống như dấu ấn sâu khắc vào thời gian .

              Nếp Hề Viễn cùng Đào Tử An trong lòng khẩn trương, chờ đợi Nếp Thắng Hoa  đến, chính là ngày ngày qua, vị lão gia tử kia lại chút tin tức đều có.

              "Nếp Hề Viễn. . . . . ." Đào Tử An ngồi ở đùi Nếp Hề Viễn  , ôm cổ hỏi: "Có thể là cha nghĩ rồi, hề can thiệp chuyện của chúng ta nữa hay ?"

              "Em cho rằng có loại khả năng này sao ?" Nếp Hề Viễn điểm cái mũi của .

              Đào Tử An suy sụp hạ đầu vai, "Những ngày lo lắng đề phòng này , khi nào mới có thể chấm dứt a!"

              Nếp Hề Viễn vuốt cằm trầm tư  chút, " bằng. . . . . ."

              " chuyện được chỉ nửa!" Đào Tử An bất mãn kháng nghị.

              “ bằng chúng ta tự mình tìm ông ấy !"

              "A? Như vậy tốt đâu. . . . . ." Đào Tử An lại muốn đào binh.

              "Đào Nhi, em hứa với những gì?"

              "Được rồi! , ai sợ ai! Chính là những từ có chút khiếm nhã phía trước, vạn nhất em thấy tính tình ông ấy khống chế được trong lời , hậu quả phụ trách!"

              "OK, thành vấn đề!"

              Nếp Hề Viễn phân phó bí thư đặt hai vé máy bay trong buổi chiều bay Mĩ  , cùng Đào Tử An thu thập  chút hành lý đơn giản, ăn xong cơm trưa liền đến đại sảnh. sân bay

              Hôm nay  sân bay tựa hồ so với bình thường người lui tới náo nhiệt hơn rất nhiều, trong đại sảnh sân bay người đến người , Nếp Hề Viễn lần này đeo kính râm lớn, phòng ngừa bị người vây xem, kéo tay Đào Tử An xuyên qua giữa đám người.

              "Oa, Nếp Hề Viễn, có cảm thấy được hay , hôm nay sân bay dường như có gì đó rất khác? là phát sinh tình huống gì khẩn cấp ?" Đào Tử An  ánh mắt mở lớn.

              "Xem tình huống, cũng rất có thể." Nếp Hề Viễn nhìn đến nhân viên sân bay làm công tác khai thông, đem đám người dần dần tách ra đường, radio lúc này cũng vang lên thông báo.

              "Các vị hành khách, từ nước Mĩ bay sang Đài Bắc theo chuyến bay mã số 798, do máy bay gặp phải cố bốc cháy đáp xuống, đội ngũ nhân viên sân bay dẫn dắt hành khách an toàn rút khỏi, cũng có nhân viên thương vong, chỉ có cá biệt hành khách thân thể khoẻ, đưa tới bệnh viện, đối với việc lần này, công ty hàng xin chân thành  xin lỗi các hành khách."

              "Trời ạ!" Đào Tử An mở to miệng , " nghĩ tới máy bay lại có thể bốc cháy , lại là từ nước Mĩ tới! may cha chưa có tới, vạn nhất lại ngồi chiếc máy bay này, tránh khỏi chút kinh hách. . . . . ."

              "Đều tính sau , em vẫn là nên suy nghĩ chút sau khi nhìn thấy cha , phải làm thế nào khiến cho ông vui vẻ !"

              Đào Tử An bất mãn bĩu môi, "Ông ấy mất hứng em cũng có biện pháp nha, nhưng là em muốn cho ông ấy câu."

              " cái gì?"

              "Em thực trịnh trọng  cho ông ấy. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :