1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhắc em nhớ lại - Phỉ Ngã Tư Tồn (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 39

      Tôi mở cửa ghế trước chui vào, vừa cài dây an toàn vừa hỏi : “Vậy xe ...”


      “Đó là xe của bạn tôi“. Lúc chuyện ta khởi động xe xong, tôi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đó là chiếc xe thể thao thời thượng, vừa nhìn biết xe thuộc dòng cực quý. Điều khiển xe là ăn mặc rất thời trang, đeo mắt kính đội nón rộng vành, nhìn phong cách quả thực rất giống nữ minh tinh. Tôi liếc mắt nhìn Tô Duyệt Sinh tập trung lái xe, hỏi: “Bạn hả?”


      thèm để ý, tôi có chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn thu hết can đảm : “Xin lỗi“.


      Tô Duyệt Sinh vẫn để ý đến tôi, cũng đeo kính đen, trông giống hệt nam minh tinh nổi tiếng.


      Tôi chỉ còn biết nhìn thẳng về phía trước, ấp a ấp úng tiếp tục cho xong lời xin lỗi: “ có lỗi, tôi phải cố ý... Lần trước cũng biết sao tôi lại như thế, bình thường tôi vậy đâu, cũng biết đó...”


      “Về sau đừng có ăn mấy đồ linh tinh bậy bạ“. Tô Duyệt Sinh rốt cuộc lên tiếng: “Người ta cho cái gì ăn cái đó, là heo hả!”


      “Hả?”


      “Heo!” dường như rất tức giận, tựa hồ nghiến răng nghiến lợi mà ra từ này. Lúc này tôi mới hồi phục tinh thần lại chút ít, đột nhiên cảm thấy khả nghi: “Có phải do Chung ? Tôi ăn đồ ngọt ở chỗ ấy, ấy cho tôi ăn gì hả?”


      Tô Duyệt Sinh dừng chút: “ cần hỏi, dù sao ta cũng bị rang xào rồi“.


      “À...” Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần: “ đâu vậy? Tôi muốn đến chỗ bảo hành máy tính“.


      muốn đến chỗ bảo hành máy tính đâu, đồ heo!”


      Tôi tức giận nhảy dựng lên: “Sao lại mắng tôi là heo!” Tôi là mới lớn đó, có mới lớn nào lại cam chịu để người khác mở miệng mắng mình là heo chứ.


      Tô Duyệt Sinh thấy tôi tức giận, nhịn được “phụt” cười ra tiếng, cười cười khóe môi cong lên, thể , trông có chút tuấn. Nhìn cảnh này khiến tôi liên tưởng đến các chàng trai trong tiểu thuyết ngôn tình, ờ , quyến rũ ngông cuồng.


      Nghĩ đến bốn chữ này, tôi liền nhịn được cũng bật cười.


      khí trở nên vui vẻ, nhờ đó mọi khúc mắc trước đây đều bị vứt bỏ. Kỳ thực tôi cảm thấy rất nhõm, may là Tô Duyệt Sinh giận tôi. Lần trước tôi quả thực quá đáng, đổi lại là người khác hẳn tuyệt giao với tôi ngay. Bị tôi vừa lôi kéo vừa ôm, có bạn rồi đấy, là... Lỡ như bị bạn biết được, khiến quan hệ giữa và bạn trở nên xấu tệ.


      Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “ đến chỗ bảo hành máy tính làm gì?”


      “Máy tính tôi bị nhiễm virus, nên đem sửa“.


      “Cài lại hệ thống?”


      “Đúng vậy!”


      Tô Duyệt Sinh : “Đừng nữa, phía bên kia kẹt xe lớn như vậy, có chỗ cho đậu xe đâu. Tôi giúp cài đặt lại hệ thống cho“.


      Việc này khiến tôi vô cùng sùng bái nhìn : “ biết cài win hả?”


      Tô Duyệt Sinh vô cùng khinh thường lườm tôi cái: “Tôi tốt nghiệp khoa CNTT(*) đó“.


      (*) CNTT: Công Nghệ Thông Tin


      Tô Duyệt Sinh thực tốt nghiệp CNTT, những giúp tôi cài đặt lại hệ thống, còn giúp tôi phân chia ổ cứng, chứa nhiều dữ liệu linh tinh trong ổ C khiến tốc độ máy bị chậm, thậm chí còn gỡ bỏ luôn bộ cài game trong máy của tôi, cài thêm bộ nhớ lưu trữ vào để tôi chơi game bị treo máy. Có điều lúc tải dữ liệu game xuống còn hung hăng cười nhạo tôi phen: “ chơi được nhiêu đây cấp thôi hả? Chơi bao lâu rồi?”


      “Tôi là sinh viên mà, đâu có rảnh chơi game, trường tôi cho đem laptop vào lớp“.


      Thời điểm đó Laptop đối với sinh viên mà là đồ vật tương đối quý giá, trường học sợ phát sinh nạn trộm cắp, lại sợ đám sinh viên nổi lên tính ganh đua so sánh.


      “Cho cái nick phụ chơi nè. Nick phụ của tôi cũng luyện được đến cấp cao rồi“.


      “Nick phụ là gì?”


      “Là nick ảo đó, bình thường cũng chỉ để đó chẳng dùng làm gì“.


      Hai mắt tôi nhất thời sáng lên: “Bình thường dùng làm gì đem nick ảo luyện lên đến cấp cao, vậy nick chính của luyện đến bao nhiêu cấp rồi?! Cho tôi mượn chơi lát được , lúc thôi trả lại ngay!”


      Tô Duyệt Sinh nhìn tôi cái, tôi lập tức hùng hồn đầy lý lẽ chính đáng : “Tôi cứu mạng đó! Hai lần!”


      Đến nước này Tô Duyệt Sinh hết lời để , chỉ đành đem tài khoản của cho tôi mượn chơi. Thoáng cái qua khỏi giờ trưa, tôi tựa người bàn trà nhà Tô Duyệt Sinh liều mạng chơi game. Ôi trời ơi, quả thực là hoành tảo thiên quân(*), sử dụng account cấp cao phải là cực kỳ thích, tiền nhiều hơn, item nhiều hơn, cả tá Boss đều bị tiêu diệt, trong server mọi người nhìn thấy tôi đều là tất cung tất kính, phải biết bình thường ở trong game tôi luôn bị người người coi thường khi dễ đấy.


      (*) Tung hoành bốn bể.


      Đến cuối cùng mấy đầu ngón tay tôi bấm đến đau rát mới tạm dừng cho treo nick, tôi suy sụp ngã ngồi thảm thở dài hơi.Thời gian vô vị vô nghĩa cứ thế trôi qua, mặc dù có game để chơi, cũng khôi phục lại tình bạn với Tô Duyệt Sinh, nhưng tôi vẫn thấy vui vẻ.


      Nhớ tới Tô Duyệt Sinh, tôi lại ngóc đầu dậy, ngồi ở đầu bên kia ghế sofa, cũng cầm laptop chơi game, nhưng game ta chơi tôi thể nào thích nổi, nào gươm nào súng, đánh đến khắp nơi đều là máu tươi. Tôi hỏi : “Đói bụng rồi, có gì ăn ?”


      Tô Duyệt Sinh lúc này mới nhìn đồng hồ, tôi cũng thoáng nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, tám giờ tối rồi, hèn gì thấy đói bụng.


      hỏi tôi: “Muốn ăn gì?”


      “Mì ăn liền là được rồi“. Tôi thông minh : “ gọi đồ ăn đem tới cũng được“.


      biết nấu cơm sao?”


      “Hả?”


      “Trong tủ lạnh có đồ ăn, trong bếp cái gì cũng có, nấu , tôi cũng đói rồi, nấu nhiều chút“.


      Tại sao chứ? Tôi là khách đó nha, hơn nữa tôi từng ăn cơm với Tô Duyệt Sinh nhiều lần rồi, bết bản tính kén ăn của , cơm tôi nấu, khẳng định thấy khó ăn, bỏ công sức lấy được đồng tình, tôi chút cũng muốn làm.


      Đoán chừng nhận ra tôi quá tình nguyện, chân mày Tô Duyệt Sinh sâu xa nhếch lên: “Tôi cho mượn tài khoản chơi từ hồi trưa...”


      “Được rồi được rồi“. Tôi nhận mệnh đứng lên chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh, bên trong thế nhưng có rất nhiều thứ, bất quá đa phần đều là thực phẩm đông lạnh, may mắn là có hộp rau sạch, ngoài ra còn ít tôm cá đông lạnh.


      Có nguyên liệu nấu ăn là tốt rồi, tôi trộn salad rau dưa, tôm lột xào đậu, rồi chưng cá, sau cùng nấu thêm nồi canh cà trứng. Cơm trong nồi điện được nấu chín, đồ ăn tôi nấu cơ bản cũng hoàn tất.


      Tôi dọn xong chén đũa gọi Tô Duyệt Sinh ăn cơm: “ cho phép thể ăn“.


      Tô Duyệt Sinh đúng là thể ăn, có điều đợi đến lúc ăn xong mới : “Đậu trong món tôm lột xào có hơi quá...”


      “Có ăn là tốt rồi“. Tôi đúng lý hợp tình: “Hơn nữa trong tủ lạnh nhà chỉ có tôm lột, muốn oán trách hãy trách bản thân chịu mua đồ ăn“.


      Tô Duyệt Sinh gì nữa, cho đến lúc tôi dọn xong bát đũa mới : “Lần sau đừng đem đậu New Zealand Scampi xào với tôm lột, tôm đó dùng để ăn sống“.


      “Đông lạnh như vậy làm sao ăn sống được?”


      “Rã đông ra phải là ăn được rồi ư“. mở tủ lạnh lấy ra nửa hộp tôm lột tôi nấu còn dư, đổ toàn bộ vào trong chén nước lạnh, lát sau nhặt con tôm lên, bôi lên bề mặt tôm lớp trứng cá muối, sau đó với tôi: “ nếm thử !”


      thể , mấy màu trắng đỏ đan xen lẫn lộn với màu đen của trứng cá muối thân con tôm, nhìn qua rất hoành tráng, cả hai tay tôi đều dính đầy nước rửa chén, cứ thế đưa thẳng đến bên miệng tôi, tôi chút do dự há mồm ăn ngay. Ôi, ngon, thực rất ngon, mùi thơm lan tỏa trong miệng ngon vô cùng, nhúm cá muối cuối cùng nổ bung ở chỗ đầu lưỡi, cảm giác quả thực... ngon quá thôi!


      Tôi nhắm mắt nuốt con tôm vào bụng, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, lúc này mới nhận ra tình huống có chút xấu hổ, bản thân sao lại giống như con cún giơ giơ hai chân lên chờ được đút cho ăn, bất quá biểu cảm của lúc này cũng rất xấu hổ, cầm cái đầu tôm trông có vẻ như lúng túng biết phải làm sao, qua lúc sau mới : “Món này mà ăn với rượu nho càng thêm ngon, tôi kiếm chai“.


      vội vội vàng vàng ném đầu tôm vào thùng rác, tôi cũng chỉ biết cắm đầu rửa tay sạch , đem toàn bộ số tôm lột còn lại cho vào trong cái mâm lớn.


      Tô Duyệt Sinh cầm ly quay trở lại, hai chúng tôi an vị trong phòng bếp vừa ăn tôm vừa uống rượu, cần đũa mà chỉ dùng tay, bởi vì đũa khi nãy bị tôi đem rửa, bỏ hết vào tủ khử trùng rồi. tôi rất thích cách ăn này, rượu đổ vào trong miệng nhét đầy khối thịt to, bởi vì con tôm lớn, thịt ngon kết hợp với loại rượu thượng hạng tạo cảm giác vô cùng thích thú. Tô Duyệt Sinh vừa ăn tôm vừa kể chuyện lúc lặn ở New Zealand: “Cực kỳ vui, bao giờ biết mình gặp gì thấy gì dưới đáy biển“.


      “Có khi nào gặp phải cá mập ?”


      lặn đương nhiên có khả năng gặp phải cá mập, nhưng ổn thôi, nguy hiểm gì đâu. Dĩ nhiên đôi khi gặp phải chút tình huống nguy hiểm lường trước được“. chỉ vào vết thương cổ cho tôi xem: “Cái này là do đá san hô gây ra, lúc đó tôi ở dưới nước chụp ảnh, cẩn thận đụng phải khối san hô. Thời điểm bơi lặn phải luôn cẩn thận chú ý, nếu lặn trong thời gian dài, người lặn phải mặc áo bảo hộ“.


      Tôi đối với việc bơi lặn dưới nước hoàn toàn biết gì cả, cho nên hỏi: “Dưới nước cũng chụp hình được nữa hả?”


      “Được chứ, quay video cũng được luôn“. cầm khăn ăn lên lau lau tay, “, cho xem mấy tấm hình tôi chụp ở Lam Động“.


      Nào giờ tôi đâu biết đến cái gì gọi là Lam Động, bất quá vẫn rất vui vẻ bê mâm theo sau . mình Tô Duyệt Sinh ở trong căn biệt thự to lớn như vậy, trong tầng hầm có gian phòng cất giữ đầu máy video audio, màn hình cực to, dưới đất trải thảm đặc biệt dày. Hai chúng tôi khoanh chân ngồi thảm, vừa ăn tôm vừa xem Lam Động.


      Quả rất đáng kinh ngạc, việc quay phim chụp hình dưới đáy nước giống như trong trí tưởng tượng của tôi, hình ảnh được ổn định lắm, nhưng do màn hình lớn, toàn bộ tường trong gian phòng được trang trí màu tối như ở dưới đáy biển, hang động kia sâu, có đủ loại cá bơi qua bơi lại màn hình, góc quay luôn luôn di chuyển, chụp hình chụp cảnh ngừng, càng lặn càng sâu, càng chụp ánh sáng càng mờ, đến cuối cùng chỉ còn chút ánh sáng ở chỗ cách camera xa chiếu lên đàn cá ngừng bơi qua, những cái khác gì cũng nhìn thấy.


      mâm tôm toàn bộ bị chúng tôi khai tử, tôi ăn đến no nê ợ cái to, chai rượu nho kia uống là ngon, càng uống càng cảm thấy ngon miệng, tôi vừa uống vừa hỏi Tô Duyệt Sinh: “ mình lặn xuống dưới, sợ sao?”


      “Sợ chứ... Bất quá có đôi khi lại nghĩ, dù sao đời này tôi cũng chỉ có mình, còn gì để mà sợ nữa“.


      Tôi liếc mắt nhìn cái, ngồi tựa người vào ghế sofa, đôi chân dài duỗi thẳng mặt thảm, giống như câu vừa rồi chỉ là thuận miệng mà thôi. Trong ý thức của tôi từ lúc biết đến giờ, đều nhận định là loại người phớt lờ mọi chuyện, lười biếng thế gian, màng xung quanh, bất quá nghe những lời này, tôi lại có chút khổ sở.


      Bởi vì hơn ai hết tôi biết , đời này, tôi kỳ thực cũng chỉ có mình.
      Hale205 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 40

      So ra ngày lễ tình nhân như hôm nay ràng là tốt đẹp rồi, tôi ngay cả người để ăn cơm cùng cũng có, nếu phải gặp được Tô Duyệt Sinh, nhất định là mình ở nhà lạnh lạnh nhạt nhạt mà trôi qua.


      Thời gian còn lại cả hai chúng tôi đều trầm mặc, lâu lâu cầm chén rượu lên, yên lặng uống, Lam Động kia đặc biệt sâu lại dài, từng đàn từng đàn cá ngừng bơi qua bơi lại, trong phòng trữ video audio bật máy điều hòa vô cùng ấm áp, tôi chơi game suốt từ trưa đến giờ, kỳ thực mệt lắm rồi, xem xem, rồi ngủ quên luôn.


      biết tôi ngủ qua bao lâu, có lần mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hơi lạnh, thò tay tùy tiện mò trúng cái gì đó, hình như là thảm lông, tôi liền kéo qua, đắp lên người, lần nữa chìm vào giấc ngủ.


      Chờ đến lúc tôi thực tỉnh dậy, cũng biết là giờ nào, tôi ngủ mê đến bả vai phát đau, cổ như nhũn ra, xoay xoay đầu mới phát bản thân gối lên áo của Tô Duyệt Sinh, người lại còn đắp thêm tấm thảm. ta ngủ ở chỗ cách tôi xa lắm, hai người chúng tôi quả thực ngủ đến mức lăn lộn lung tung. Tôi cảm thấy đặc biệt xấu hổ, sao lại ngủ quên như vậy chứ?


      Tôi vừa động đậy Tô Duyệt Sinh cũng tỉnh, ách xì cái, : “Mấy giờ rồi?”


      Tôi cũng đâu biết, di động của tôi hết pin tự động tắt nguồn rồi. biết lôi từ đâu ra cái remote ấn cái, màn hình trắng xóa xuất hàng chữ phụ đề to, thời gian tại: “AM10:32“.


      Tôi như con thỏ nhảy dựng lên, sắp đến giờ trưa rồi, cả đêm tôi về, mẹ tôi mà biết nhất định đánh chết thôi.


      Tôi vội vội vàng vàng búi lại mái tóc dài hỗn loạn, hỏi Tô Duyệt Sinh: “Mượn toilet của chút được ?”


      “Tất nhiên là được“. Đoán chừng thấy tôi vô cùng sốt ruột, vì thế : “Tôi đưa về“.


      cần“. Tôi thẳng thẳng với : “ mà đưa tôi về, lỡ bị mẹ bắt gặp tôi thực có cách giải thích, tôi lừa bà hôm qua ngủ ở nhà bạn học“.


      Tô Duyệt Sinh tỏ vẻ hiểu: “Vậy được, có gì gọi điện cho tôi“.


      Xe của tôi đậu trong gara nhà , cho nên xuống dưới mở của cho tôi lái xe ra, nhìn nhìn tôi đỗ xe ra bên ngoài, xem chừng thấy tôi lúng ta lúng túng, cho nên gõ gõ cửa sổ xe, tôi hạ kính xe xuống, Tô Duyệt Sinh : “Sau này nên đổi qua loại xe cài số tự động , khởi động xe mà cài số bằng tay thế này nhất định dễ tắt lửa“.


      Tôi giương cằm lên, theo thói quen phản bác : “Tại tôi chưa quen lái xe này thôi, chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa, tôi nhất định khiến nhìn tôi với cặp mắt khác xưa!”


      Tô Duyệt Sinh cười : “Được, tôi chờ ngày nhìn với cặp mắt khác xưa“.


      vốn cười hì hì cúi người bên cạnh kính cửa xe chuyện với tôi, lúc này mới đứng lên, đột nhiên tươi cười mặt khựng lại, tôi cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lên, cũng tránh khỏi cả người đều ngây dại. ra ở phía trước cách đó xa có bóng dáng rất quen thuộc với tôi, hiển nhiên là Trình Tử Lương.


      Trình Tử Lương có vẻ tức giận, chỉ đứng đó cách đường xe hơi chạy hơn mười bước chân, cũng biết ta đứng đó bao lâu rồi, nhưng tôi biết nhất định ta hiểu lầm rồi.


      Tôi nhấp nháy môi, lại biết nên giải thích thế nào.


      Vẫn là Tô Duyệt Sinh phản ứng kịp, qua chuyện với Trình Tử Lương: “Sao cậu lại tới đây?”


      Trình Tử Lương nhìn tôi, chỉ nhìn nhìn Tô Duyệt Sinh, qua vài giây, ta mới : “Đến gặp cậu“.


      Có lẽ là vì chột dạ, tôi cuối cùng vẫn cảm thấy trong giọng của Trình Tử Lương có loại đông cứng cùng ký quái nên lời, tôi đột nhiên hạ quyết tâm, hiểu lầm hiểu lầm, giờ quan hệ giữa hai chúng tôi cũng lãnh đạm như vậy rồi, ta nhất định sớm nghĩ đến chuyện chia tay với tôi, chừng vì lo ngại mặt mũi, nhưng trước tình huống xảy ra đột ngột, phải càng cho ta lý do hoặc là cái cớ hay ho sao?


      Lúc này ta nhất định rất cao hứng, cho dù là chia tay, mọi lỗi lầm cũng đều do tôi gây ra thôi.


      Trong mắt tôi toàn là nước mắt, Tô Duyệt Sinh chuyện với Trình Tử Lương, tôi cũng có gì muốn với bọn họ, liền khởi động xe.


      Tôi lái xe chạy thẳng về nhà, ngược lại chút tức giận cũng có. đường trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ là máy móc dựa theo bản năng mà điều khiển xe, thế nhưng vẫn thuận thuận lợi lợi chạy về đến nhà.


      ngoài dự liệu mẹ đứng ở ngoài cửa lớn chờ tôi, thấy tôi dừng xe lại, bà liền nổi giận đùng đùng ra, trong tay còn cầm cây chổi lông gà, bà chỉ thẳng vào tôi ồn ào: “Mày chạy đâu vậy hả? Di động cũng mở, ai dạy mày qua đêm ở bên ngoài!”


      Mẹ tôi đầu đuôi quất cho tôi hai cây, tôi đều tránh né, ước chừng mẹ thấy sắc mặt tôi tốt, mới kinh ngạc kéo tay tôi lại hỏi: “Sao tay con lạnh như thế? Sao vậy? xảy ra chuyện gì?”


      Tôi “Oa” tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa lên lầu, vào đến phòng ngủ của tôi, đóng cửa lại gào khóc.


      Mẹ tôi sợ hãi, bà ở bên ngoài liều mạng gõ cửa: “Thất Xảo! Có phải có người khi dễ con ? Có phải Trình Tử Lương ? Mẹ liều mạng với nó!”


      Tôi nằm ở đó lặng lẽ rơi lệ, mẹ tôi ở ngoài cửa nhất định là gấp đến độ xoay vòng rồi, kỳ thực nào có ai khi dễ tôi đâu, từ lúc biết Trình Tử Lương Úc chơi với khác, tôi kỳ thực hiểu , giữa tôi và ta xem như xong rồi.


      Nhưng cho đến giờ khắc này, tôi vẫn còn rất khổ sở, vô cùng vô cùng khổ sở, thậm chí có dũng khí nghe ta chân chính ra hai chữ kia, tôi liền bỏ chạy mất dạng.


      Lần đầu tiên biết đến tình ngọt ngào, lần đầu tiên biết đến tình đau khổ, tất cả đều là từ Trình Tử Lương.


      Mẹ tôi chạy tìm chìa khóa dự phòng, lúc mở được cửa ra tôi khóc nữa, chỉ ngồi ngẩn người ở giường. Mẹ tôi cũng biết xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ có lòng vòng quanh co khuyên tôi, ngừng dò xét. Cuối cùng tôi mệt mỏi, liền câu có lệ với bà: “Con và Trình Tử Lương chia tay rồi“.


      Mẹ tôi sửng sốt chút, tôi cho là bà rất cao hứng, dù sao bà vẫn luôn phản đối tôi và Trình Tử Lương ở bên nhau mà, nhưng bà dường như lại rất gấp vội, còn hỏi tôi: “Là nó muốn chia tay? Quả thực là mắt chó của nó bị mù mà, con của mẹ tốt như vậy, chỗ nào xứng với nó đâu chứ!”


      Bất kể tôi tốt hay xấu, có lẽ ở trong mắt mẹ, tôi luôn luôn là tốt nhất đời. Tôi lười chuyện, ở giường ngủ thẳng đến lúc trời tối mịt.


      Lúc trời tối Trình Tử Lương có gọi điện thoại đến, tôi vốn muốn nghe, nhưng ta cứ gọi đến mấy lần, tôi nghĩ nghĩ hạ quyết tâm nghe máy.


      ta trong điện thoại: “Chúng ta ra ngoài chuyện chút, được ?”


      Tôi hỏi ta: “ sang Úc với ai?”


      ràng ta nghĩ đến tôi hỏi vấn đề này, vì thế ngẩn ra, cứ như vậy từng giây trôi qua, lòng tôi như dao cắt, tôi : “Hay là thôi , tôi biết muốn chủ động đưa ra đề nghị, vậy để tôi làm, chúng ta chia tay “.


      Trình Tử Lương : “Thất Xảo, chuyện như em nghĩ đâu, em ra ngoài chúng ta chuyện chút được chứ?”


      Tôi : “ có gì để cả“. Tiếp đó liền ngắt điện thoại, bởi vì tôi dám nghe tiếp, sợ nếu ta dỗ tôi hai câu, mặc kệ ta gì, tôi nhất định mềm lòng, tôi vẫn còn, rất rất rất thích ta.


      Thậm chí sợ ta tiếp tục gọi tới, tôi liền trực tiếp tắt nguồn điện thoại di động.


      Học kỳ mới vừa khai giảng được tuần, tôi cũng biết bản thân làm thế nào mà trôi qua. Bài học trong sách chuyên khoa của chúng tôi chưa nhiều, lại vừa bắt đầu học kỳ mới, mọi người vừa mới thong thả từ nhà trở lại trường học, vẫn còn biếng ngác. Thời tiết rét lạnh, rất nhiều người buổi sáng rời giường nổi, đều trốn hai tiết đầu giờ. Chỉ có tôi mỗi ngày trời chưa sáng thức dậy, luôn luôn nằm giường trợn tròn mắt, ngủ được, liền đứng lên nghe giảng bài.


      Tôi giúp nhóm bạn cùng phòng điểm danh mỗi sáng, nhóm bạn trong lớp đều rất cảm kích, bọn họ cũng khen tôi trở nên chăm chỉ hơn rồi, còn tưởng là tôi muốn đạt điểm cao trong kỳ thi, ai cũng phát giác chỗ khác thường của tôi, nhưng mà mẹ tôi, mỗi ngày đều gọi điện thoại bảo tôi về nhà ăn cơm, tôi lại muốn về nhà nhìn thấy bà.


      Nếu thất tình là loại bệnh, khoảng thời gian đó tôi thực là lâm bệnh nguy kịch, mất hồn mất vía.


      Trình Tử Lương từng đến trường học lần, kỳ thực tôi có nhìn thấy ta, nhưng ta còn chưa nhìn thấy tôi, tôi trốn tránh xa rồi. Có lẽ tôi thực yếu đuối, tình nguyện đối mặt với tất cả mọi chuyện. Nếu muốn chữa thương, vậy cứ để tôi trốn trong động tối là tốt nhất.


      Ngày chủ nhật, tôi lo lắng Trình Tử Lương đến trường tìm, nên chạy về nhà ăn cơm. Người giúp việc thế nhưng nấu cho bàn ăn lớn, mẹ tôi ngừng gắp thức ăn cho tôi, tôi cứ câu có câu mà ăn, mẹ tôi muốn rồi lại thôi, cuối cùng đề nghị tôi cùng dự buổi party với bà. Bạn bè của mẹ nhiều, nhân tình đông, bản thân giao thiệp cũng ít, nhưng lại rất ít khi dẫn theo con cùng. Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, lại cảm thấy thần sắc bà giống với thường ngày, cho nên liền vòng vèo truy vấn.


      Có thế mẹ mới ấp a ấp úng chân tướng việc cho tôi nghe, ra gần đây bà kết giao với vị phú thương độ tuổi trung niên, họ Lý, tên Lý Chí Thanh. Hai bên đều cảm thấy hợp ý, Lý Chí thanh ly dị vợ nhiều năm, cũng mình nuôi con , nghe con kia tuổi tác so ra lớn hơn tôi hai tuổi. Lần này là sinh nhật Lý Chí Thanh, liền tổ chức tiệc chiêu đãi bạn bè, đương nhiên mời cả mẹ tham dự, tuy rằng phải chính thức giới thiệu nữ chủ nhân với bạn bè, nhưng cũng là lần đầu tiên mẹ tỏ thái độ công khai mối quan hệ với bạn bè chung quanh của đối phương, cho nên mẹ hi vọng tôi có thể cùng , cùng gặp mặt đối phương.


      Tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, bà có thể tìm được người thích hợp để tái hôn, tôi đương nhiên cũng cảm thấy cao hứng.


      Tôi nỗ lực phấn chấn lên, còn cố ý theo mẹ ra ngoài chọn mua quần áo mới, cũng chọn cho bản thân bộ đồ mới mỹ lệ, cũng phải giữ thể diện cho mẹ chứ phải ?


      Tiệc sinh nhật tổ chức ở câu lạc bộ xa hoa nhất thành phố, lúc đến trước cửa tôi khỏi hít hơi sâu, vừa vào trong quả nhiên tôi và mẹ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, nhất là mẹ, may mắn vị Lý Chí Thanh kia là người rất có phong độ, lập tức bước lên phía trước nắm tay mẹ, liếc mắt đánh giá tôi cái, cười : “Đây nhất định là Thất Xảo rồi, mẹ con nhiều lần nhắc đến con“.


      Mẹ cười mỉm chi giới thiệu cho tôi: “Đây là bác Lý“.


      “Chào bác Lý!” Tôi thông minh nở nụ cười tươi: “Bác Lý sinh nhật vui vẻ!” Sau đó trao hộp quà: “Đây là chút tâm ý của con, chúc bác năm năm có hôm nay, tuổi tuổi có ngày này“.


      Mẹ hoàn toàn biết tôi có chuẩn bị quà tặng, nhưng dự sinh nhật, chung quy đâu thể tới tay ? Huống chi là lần đầu tiên gặp mặt, quà nhiều người trách. Chiêu vặt này kỳ thực là học được từ mấy người chỗ ông Chung ở Night Club Kim Cương, ngày thường tôi ra vào nơi đó vốn là đệ nhất bản địa trong các nơi phú quý vinh hoa, khách khứa giống như quan lại cấp cao, chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, nhìn qua bọn họ xã giao với khách quý thế nào, nên cũng học được chút chiêu của mèo ba chân.


      Bác Lý dường như rất vui vẻ: “Cám ơn! Cám ơn!”


      Ông xoay người gọi ai đó: “Vân Kỳ, tới đây gặp dì Trâu “.
      Hale205 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 41

      Tôi sớm nghe bác Lý có con tên gọi Lý Vân Kỳ, cho nên lập tức khởi động lại tinh thần, chờ gặp mặt vị đại tiểu thư này.


      Lý Vân Kỳ bộ dạng rất xuất sắc, dáng người như người mẫu chuyên nghiệp, vẻ mặt cũng y như các người mẫu biểu diễn đài lãnh đạm có biểu cảm, bác Lý giới thiệu cho chúng tôi quen biết nhau, ta liếc mắt đánh giá tôi cái, đột nhiên cười cười: “ chính là Trâu Thất Xảo?”


      Tôi cảm thấy ta như có ý đối địch, chẳng qua là đại tiểu thư, tính tình khó chịu hơn chút cũng phải là lạ. Tôi kiêu ngạo xu nịnh đáp lời: “Xin chào“.


      Cằm ta hơi hơi nhếch lên, xem như đáp lễ chào hỏi, bác Lý có chút xấu hổ với mẹ tôi: “ là chê cười, đứa này từ bị làm hư rồi“.


      Mẹ tôi đương nhiên cũng khách sáo đáp lại hai câu với ông ta. Tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán, tiệc rượu bắt đầu, bác Lý đưa mẹ giới thiệu với từng vị khách, tôi đứa con riêng này thân phận xấu hổ, hiển nhiên tự tìm cho bản thân chỗ yên tĩnh, lẳng lặng uống nước trái cây.


      Tôi vừa ngồi xuống đến năm phút đồng hồ, thiên kim Lý gia bước tới, tôi nhìn ta bày ra biểu cảm hèn mọn, chỉ biết ổn, trong lòng tính toán, nếu ta cố ý mấy câu khắc nghiệt, nể tình mặt mũi của mẹ, tôi tự nhiên nhẫn nhịn, nhưng nếu ta có hành động quá mức, dù sao phá rối cũng là tiệc sinh nhật của ba ta, khó xử cũng chính là ta thôi.


      Chuyện giang hồ tôi thấy nhiều, làm gì sợ vị thiên kim đại tiểu thư. Đánh nhau khẳng định là ta được, tôi được, cãi nhau nhất định ta cũng giỏi, tôi giỏi.


      nghĩ tới Lý Vân Kỳ lên lên xuống xuống đánh giá tôi lúc lâu xong câu: “ , muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng buông tha Trình Tử Lương?”


      Tôi sửng sốt chút, nằm mơ cũng nghĩ tới nghe được ba chữ “Trình Tử Lương” từ miệng Lý Vân Kỳ.


      “Thành cho biết, hôm nay mẹ có thể đứng ở chỗ này, là bởi vì tôi muốn gặp “. Sắc mặt Lý Vân Kỳ vô cùng lạnh lùng, “Tôi quá con người hai mẹ con , bởi vị chị Tử Tuệ hết cho tôi biết rồi. Mẹ hồ ly tinh thủ đoạn, đúng là học được đủ nghề gia truyền mà“.


      Tôi giận tím mặt, ta muốn mấy lời khắc nghiệt, mặc kệ thế nào, tôi thèm chấp với loại người như ta. Nhưng đụng đến mẹ tôi, tôi thể nhịn.


      Tôi nâng mí mắt lên, cũng lạnh lùng : “Xem dáng vẻ chó mang hình người, mà sao luôn tiếng người vậy?”


      mặt Lý Vân Kỳ lại nở nụ cười giả tạo, ta : “ là... có gia giáo. Thảo nào lúc ở Úc, Trình Tử Lương luôn miệng khen tôi ôn nhu hiền lành, là bị làm cho nổi bật lên đây mà. Trình Tử Lương chia tay với rồi, còn sống chết quấn quýt lấy ấy để làm gì? phải muốn vòi tiền đấy chứ? Được thôi, muốn bao nhiêu tiền tôi cho là được. Còn mẹ nữa, bó to tuổi còn muốn câu dẫn ba tôi, tôi cho biết, hôm nay tôi gật đầu tán thành cho bà ta đến đây, chính là muốn cho bà ta công khai khoe cái xấu, hai mẹ con biết xấu hổ, tôi hoàn toàn triệt để cho các người biết, da mặt dày có đôi khi cũng giúp ích được gì đâu“.


      Phải mất vài giây tôi mới phản ứng kịp, ra Trình Tử Lương cùng ta sang Úc du ngoạn, tôi nên lời cảm giác trong lòng mình là gì, loại con ngoan độc vô tri như vậy, Trình Tử Lương chẳng lẽ vì ta mà phản bội tôi?


      Trong lòng tôi đau, nếu này vừa thông minh vừa xinh đẹp, có lẽ tôi tuyệt vọng, nhưng phải là dáng vẻ này, Trình Tử Lương sao lại thích loại con như thế này? Bất luận kẻ nào cũng tình nguyện bị người phản bội, phản bội vì đối tượng như thế, càng chịu nổi.


      Trong lòng tôi loạn, ngoài miệng vẫn lời khắc nghiệt: “ bạn , năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả? biết đếm đến năm chưa? Cả ngày chị chị, nhà trẻ sao?”


      Lý Vân Kỳ vô cùng khinh miệt chỉ tay ra cửa, : “Ở đây chào đó , cút !”


      Tôi làm như có chuyện gì vỗ vỗ làn váy, : “Tôi cũng phải khách do mời tới, muốn “. Lý Vân Kỳ hiển nhiên bị thái độ hỗn xược thương tiếc này của tôi chọc tức, ta lạnh lùng : “Đây là tiệc chúc thọ của ba tôi, tôi là con ông ấy, tôi chào đón , cút !” xong lại chỉ tay ra cửa: “Cút!”


      Hai người chúng tôi tranh chấp giọng lớn, vốn cũng có nhiều người chú ý lắm, nhưng câu cuối cùng ta chỉ tay ra cửa như vậy, khiến nhiều người bị kinh động xoay nhìn về phía chúng tôi, tôi rốt cục cảm thấy khó xử, mặc kệ thế nào, bị ta hạ nhục như vậy, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.


      Tôi nhìn nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, bọn họ dường như chú ý đến chuyện cãi nhau bên này, ít người xì xào bàn tán, còn có mấy người chụm đầu ghé tai, tôi nhìn thấy nụ cười vui vẻ mặt họ, trong đó có những biểu tình phức tạp ràng lắm, có lẽ là cười nhạo, có lẽ là khinh miệt, tôi nhìn thấy mẹ, bà kinh ngạc đứng đó nhìn tôi, hiển nhiên là hiểu chuyện gì xảy ra.


      Buổi tiệc sinh nhật này, người đến tham dự tất cả đều là những nhân vật danh dự có uy tín trong thành phố, có lẽ có rất nhiều người là bạn bè của mẹ, nhưng tôi ở trước mặt công chúng bị mất mặt như vậy, về sau bảo mẹ làm sao nhìn người. Toàn thân tôi rét run, cho dù nửa đời người nỗ lực, cho dù mẹ tôi cuối cùng là người có tiền, nhưng hai mẹ con tôi, vẫn như cũ bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân.


      Cái loại cảm giác bị người ta tùy ý giẫm đạp, tựa như cây kim lạnh lẽo luôn ngừng đâm vào tận xương cốt. Đâm đến toàn thân tôi phát run, tôi quay đầu ra cổng. Đúng lúc này, ở đầu kia cửa ra vào bỗng có người gọi tên tôi: “Thất Xảo“.


      Trong mắt tôi tràn đầy nước mắt, nhìn ra ngoài tất cả đều là bóng người mơ hồ, người nọ chậm rãi về phía tôi, đưa tay nắm lấy tay tôi, : “Sao vậy, mới đến chậm chút, em phát giận bỏ à?”


      Mọi người xung quanh nhìn tôi, tôi lại giống như kẻ đần độn nhìn Tô Duyệt Sinh, xuyên qua màn nước mắt mờ ảo, cả người giống như có loại hào quang vây quanh, mông lung chân thực. : “ đường kẹt xe cũng còn cách nào, em nha, tính khí lớn như vậy, mới có chút náo loạn lên“.


      Tôi nghẹn ngào : “Sao ... đến...”


      Vẻ mặt cười cười: “Phải, phải, phải, là lỗi của “.


      Ý trung nhân của tôi là vị hùng cái thế, có ngày ta cưỡi mây bảy màu đến cứu tôi. Tuy Tô Duyệt Sinh phải ý trung nhân của tôi, nhưng lúc này đây, thực cưỡi mây bảy màu mà đến, cứu vớt tôi trong hoàn cảnh nước lửa.


      Lúc này bác Lý, còn có đống người tôi quen biết vây xung quanh dường như nhận ra người quen, Tô Duyệt Sinh giống như miếng mồi ngon, tất cả mọi người đều cười chào hỏi , cùng hàn huyên chuyện với , Tô Duyệt Sinh nắm tay tôi kéo , tôi chỉ biết ngoan ngoãn nhắm mắt theo đuôi .


      vị lớn tuổi họ Tôn, lúc này là người nhiệt tình nhất, chào đón ngắn dài. Tôi biết ông ta là người giàu có quyền quý nổi tiếng nhất vùng, trước đây tôi từng nhìn thấy ông ta tivi. Lúc nãy bác Lý có dẫn mẹ tôi giới thiệu làm quen với ông ta, ông ta bất quá chỉ vuốt cằm chút, vô cùng cao ngạo. Bây giờ lại như thay đổi thành người khác, cười tủm tỉm trêu ghẹo Tô Duyệt Sinh: “Vị này là ai thế, sao giới thiệu cho chúng tôi chút“.


      Tô Duyệt Sinh mỉm cười quay sang với tôi: “Chào ông ấy , đây là bác Tôn“.


      Họ Tôn ràng giật mình, liên tục xua tay : “ dám nhận, dám nhận!” Tôi ngoan ngoãn gọi ông ta tiếng, mặt ông ta đỏ rực, có vẻ vô cùng cao hứng. Tô Duyệt Sinh giới thiệu tôi với ông ta: “Đây là bạn tôi, họ Trâu“. Mọi người xung quanh dường như choáng váng, chỉ lo đánh giá tôi, họ Tôn kia cũng thế sau lúc lâu mới phản ứng kịp, gương mặt cười tươi gọi tôi là “Tiểu Trâu”, lại đến thân thiết tự nhiên, còn liên tiếp mời tôi và Tô Duyệt Sinh đến nhà bọn họ chơi, con ông ta cách tuổi tôi nhiều lắm, nhất định chơi thân.


      Tô Duyệt Sinh dường như rất cao hứng: “Hay quá, cá tính của Thất Xảo quả quá điềm đạm, bản tính hướng nội luôn chịu thiệt thòi! Cho nên tôi vẫn thường cỗ vũ ấy kết thêm nhiều bạn bè“.


      Mọi người ở đây đều cười theo, tôi nghe Tô Duyệt Sinh tròn mắt lời bịa đặt khỏi len lén dùng đầu ngón tay đâm đâm vào lòng bàn tay , luôn kéo tay tôi ra, tôi nhất định đâm, lại giơ tay của tôi lên, rất tự nhiên đặt lên môi khẽ hôn cái, quay đầu với tôi: “Hay là ngày mai chúng ta ra biển luôn “.


      Tôi bị hôn như thế, khỏi hai má phát sốt, cả gương mặt cũng đỏ lựng lên rồi. Tô Duyệt Sinh lại còn thản nhiên với Tôn tiên sinh: “Nhờ ông ngày mai dẫn theo lệnh thiên kim cùng lên thuyền du ngoạn luôn nhé, nhiều người mới náo nhiệt. Tôi rất muốn để Thất Xảo làm quen thêm bạn mới“.


      Vị Tôn tiên sinh kia dường như ham thích Tô Duyệt Sinh từ lâu rồi, nghe vậy vô cùng cao hứng, : “Nhất định! Nhất định!”


      Tô Duyệt Sinh lại dẫn tôi giới thiệu với mọi người hết lượt, mấy người đó đối với tôi đều rất nhiệt tình, tôi tuy biết hết thảy bọn họ đều chẳng qua nể mặt mũi Tô Duyệt Sinh thôi, nhưng thấy Lý Vân Kỳ ở chỗ xa bên kia gương mặt lúc trắng lúc xanh, vẫn cảm thấy rất hả giận.


      Những người đó vây quanh chuyện với Tô Duyệt Sinh, Tô Duyệt Sinh chốc đưa chén rượu cho tôi, chốc lấy điểm tâm cho tôi, giống như sủng đến vô cùng, khiến mọi người có mặt đều nhìn tôi với cặp mắt khác xưa, quả tình tôi sắp chịu nổi nữa rồi.


      Thừa dịp mọi người để ý, tôi len lén với Tô Duyệt Sinh: “Sao trông cứ như thịt Đường Tăng vậy, mọi người nhìn thấy mặt mày hớn hở?”


      “Cái đó đương nhiên, cho nên Bát Giới nên tốt mà bảo vệ vị sư phụ này “.


      Gì mà Bát Giới? thế nhưng lại mắng tôi là heo!


      “Đừng có dẩu môi lên, dẩu môi lên càng giống Bát Giới đó“.


      “Đáng ghét!” Tôi lại dùng sức đâm mạnh vào lòng bàn tay chút, lần này khẳng định là tôi đâm rất đau, bởi vì rất nhanh dùng sức siết chặt lấy tay tôi. Lúc này đèn đột nhiên vụt tắt, mọi người phát ra tiếng kinh hô, tôi chỉ cảm thấy trước mắt bỗng chốc tối sầm, đột nhiên bị kéo vào vòng ôm, ngay sau đó có gì đó mềm mềm chạm vào môi tôi rất nhàng, tôi sợ tới mức ngây người, ánh nến được thắp sáng lên, ra là xe bánh sinh nhật được đẩy ra.


      Tất cả mọi người ai chú ý đến bên này, cánh tay Tô Duyệt Sinh vẫn còn ôm chặt lấy eo tôi, trong bóng tối, tôi nghe tiếng tim mình đập mạnh. Tô Duyệt Sinh giọng bên tai tôi: “Đây là thù lao“.


      Ánh nến càng ngày càng gần, càng lúc càng lan rộng, tôi tiếng động tránh thoát khỏi vòng ôm ấp của , mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật, cách ánh nên, Lý Vân Kỳ vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.


      Trái tim tôi trầm xuống, mặc kệ thế nào, tôi cũng muốn mọi người cho rằng tôi vì Tô Duyệt Sinh mà rời khỏi Trình Tử Lương. Nhất là Lý Vân Kỳ.


      Sau khi thổi nến, Tô Duyệt Sinh đến chào tạm biệt bác Lý, bác Lý cười : “Biết cậu là quý nhân bận rộn, sao dám giữ cậu lại chứ“. Dường như chỉ cần có Tô Duyệt Sinh đến tham dự buổi tiệc thôi, ông ta cũng cảm thấy vầng hào quang to rất to chiếu đến mặt mình rồi. Mẹ tôi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn nhìn Tô Duyệt Sinh, lại thấy lôi kéo tay tôi, tôi miễn cưỡng cười cười với mẹ, nghĩ thầm về nhà lại phải giải thích với mẹ nữa rồi.
      Hale205 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 42



      Lên xe, Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Ghé chỗ nào ăn cơm nhé, vẫn còn đói.”


      Giọng điệu thoải mái thản nhiên, giống như bình thường có chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ nghĩ muốn chọn chỗ yên tĩnh. Vẫn là tiệm ăn lần trước Trình Tử Lương dẫn tôi đến là tốt nhất, ở đó đặc biệt có khu vực rất an tĩnh tách biệt với xung quanh.


      Tô Duyệt Sinh rất vui vẻ, tối hôm đó ăn nhiều, tôi cũng yên lặng cúi đầu ăn cơm, đoán chừng Tô Duyệt Sinh cho là tôi vì chuyện của Lý Vân Kỳ mà vẫn còn tức giận, cho nên cũng chuyện với tôi. Chúng tôi từ trong ngõ hẻm ra, trong sân có chỗ đậu xe, tài xế phải lái xe từ nơi khác tới, chúng tôi hai người bước trong gió lạnh, giờ là tháng ba rồi, gió lạnh của mùa xuân vẫn còn se lạnh.


      Đồ ăn tiếp cho tôi thêm năng lượng cùng dũng khí, tôi cắn chặt răng với Tô Duyệt Sinh: “Cám ơn “.


      cần khách sáo“. Lúc nãy sau khi ăn cơm chiều xong có uống chung rượu, trong màn đêm, ánh mắt sáng ngời tựa như sao trời, giọng điệu vẫn cứ đứng đắn như vậy: “Hơn nữa, tôi phải lấy thù lao rồi sao?”


      Tôi đứng lại, trong cái lạnh của gió xuân thổi tới, khẽ lắc đầu với , rốt cục cảm thấy có chỗ ổn, nét tươi cười mặt dần dần thu lại.


      Tôi ấp a ấp úng hỏi: “... có phải... ờ... có chút... thích tôi ?”


      Vốn những lời này tôi nên hỏi, nhưng chuyện đến nước này, tôi vẫn hi vọng có thể cho ràng.


      Tô Duyệt Sinh ràng ngờ tôi hỏi như vậy, có chút run sợ, chợt cười cười, giọng điệu vẫn lỗ mãng láu cá như cũ: “Thích sao mà thích sao? Thế nào, tôi?”


      Tôi cắn chặt răng, : “Từ lúc biết tới nay, tôi thường thường rất vui vẻ, cũng rất thích người bạn như . Nhưng... tôi ...” Tôi lắc đầu, rốt cục đem câu kia ra: “Tôi và Trình Tử Lương có duyên phận, nhưng tôi cũng hi vọng, mất tình bạn này“.


      Tô Duyệt Sinh trầm mặc trong chốc lát, kỳ thực trong lòng tôi rất rối loạn, tôi ngu ngốc lựa chọn phương thức vụng về nhất ngả bài với , Tô Duyệt Sinh luôn luôn là người thông minh, nhất định hiểu được. Vốn tôi có bao nhiêu nắm chắc, nhưng nụ hôn kia lúc tối nay, khiến tôi kinh hãi trong lòng. cho cùng tôi vẫn là con , là con trong những tình huống như thế này thường vô cùng mẫn cảm, người đàn ông nếu làm ra chuyện thế này, tôi lại suy nghĩ của , quả tình rất choáng váng.


      Gió đêm thổi tới, lạnh thấu xương, người tôi khoác cái áo choàng mỏng manh, lạnh cứ như bị nhốt trong hầm băng, tôi muốn dao sắc chặt đay rối(*), dao càng sắc bén càng tốt. Tôi : “Tôi hi vọng từ nay về sau chúng ta đừng gặp mặt nữa“.


      (*) Dao sắc chặt đay: Giải quyết nhanh gọn lẹ


      Tôi biết những lời này vô cùng vô cùng đả thương người, nhưng trước khi xảy ra sai lầm cần phải kết thúc nó, đó là lựa chọn tốt nhất, ngay cả Trình Tử Lương ở cạnh bên nhau lâu như vậy mà còn phải lương phối, huống hồ là Tô Duyệt Sinh.


      Có lẽ đoạn tình cảm đối với bất quá chỉ là muôn hồng nghìn tía trong xuân, nhưng đối với tôi mà , lại là loại chênh lệch lớn lao tựa như trời và đất, tuyệt có ý định nếm thử. Huống chi còn có Trình Tử Lương. Mà cho dù có Trình Tử Lương, giữa tôi và , cũng có khả năng.


      Qua rất lâu sau đó, tôi nhìn thấy Tô Duyệt Sinh nhàng gật gật đầu, : “ yên tâm “.


      Có lẽ tôi gây tổn thương đến lòng tự trọng của , tài xế lái xe tới đầu ngõ, chớp nháy ánh đèn ra hiệu cho chúng tôi. Tô Duyệt Sinh : “Tài xế đưa về... đừng từ chối, đây là lần cuối. Tôi tiễn nữa“.


      Tôi há hốc miệng thở dốc, cuối cùng vẫn được lời nào.


      đưa tôi thẳng đến chỗ xe đậu, săn sóc mở cửa xe cho tôi.


      Trong xe vô cùng ấm áp, tôi nhịn được chăm chú nhìn vào thông qua gương chiếu hậu, đứng ở đầu ngõ trong gió rét, cách đó xa là đèn đường chiếu ánh sáng vàng xuống chiếc áo khoác đen của , bóng dáng mang đầy vẻ đơn, tôi nghĩ, đối với tôi và , hôm nay chẳng phải là đêm vui vẻ gì.


      Lúc tôi về đến nhà mẹ ở nhà chờ rồi, bà lo lắng quan sát tôi kỹ, tôi biết bà muốn hỏi chuyện gì, dù sao tôi cũng muốn chuyện với bà. Tôi thuật lại lời của Lý Vân Kỳ cho bà biết, hỏi bà có thích bác Lý hay , nếu bà muốn kết hôn với bác Lý, chỉ sợ Lý Vân Kỳ kia dễ chịu đâu.


      Mẹ tôi trầm mặc lát, bỗng nhiên cười nhàn nhạt: “Thích hay thích, là chuyện mà chỉ có bọn trẻ các con mới lo lắng, chứ như bọn mẹ đến từng tuổi này rồi, kỳ thực sớm học xong cái gọi là lợi hại của số mệnh“.


      Tôi nghĩ hôm nay phải là cơ hội tốt để chuyện với bà rồi, tôi vô cùng vô cùng mệt mỏi, mà mẹ tôi, tâm tình cũng sa sút. Bà hỏi tới Tô Duyệt Sinh, tôi ngược lại chủ động cho bà biết, tôi chỉ vô tình quen biết Tô Duyệt Sinh thông qua Trình Tử Lương, hơn nữa cũng có ý gì khác, chỉ là thích cứu người lúc nguy nan, đành lòng nhìn tôi khó xử thôi.


      Cũng biết mẹ có tin lý do thoái thác này của tôi hay , dù sao bà cũng yên lặng nhìn tôi, qua hồi lầu, mới lặng lẽ thở dài, : “Hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, tắm rửa nghỉ ngơi sớm chút “.


      Năm đó là mùa rét đậm tháng ba, đến tháng ba hoa đào nở rộ, còn rơi trận tuyết . Tôi từ phòng thí nghiệm ra đường trở về phòng ngủ gặp Trình Tử Lương, ta ràng là đứng đó chờ tôi, cũng biết đợi bao lâu rồi, đầu đầy những bông tuyết trắng.


      Nhiệt độ dưới đất rất cao, mặt đất ướt sũng, cũng có tuyết đọng, trong vũng nước ven đường phản chiếu ảnh ngược của hàng cây xanh ngát, phía sau hàng cây là hoa đào, gió thổi bông tuyết bay tán loạn trong trung.


      Chúng tôi trầm mặc bước đường mòn trong trường học, cuối cùng vẫn là ta mở miệng trước: “Sao nghe điện thoại của ?”


      Đúng vào thời điểm tan học, từng đám người đông như mắc cửi ngang bên cạnh chúng tôi, nhốn nha nhốn nháo vô cùng náo nhiệt, chúng tôi bị dòng người kẹp vào giữa về phía trước, khiến cả bản thân tôi cũng cảm thấy mờ mịt, tôi ngẩng đầu nhìn hàng cây xa xa cùng với kiến trúc nhà cửa, : “Em gặp Lý Vân Kỳ rồi“.


      Trình Tử Lương muốn gì đó, nhưng tôi cản lại: “ thử nghĩ mà xem, chị của , chị ấy vô cùng thích hai chúng ta ở bên nhau. Lý Vân Kỳ quả thực rất thích hợp với , các người hai nhà môn đăng hộ đối, ấy lại rất xinh đẹp“.


      Trình Tử Lương dừng lại, quay sang nghiêm túc nhìn tôi: “Đúng là rất thích hợp, nhưng cố tình lại thích“.


      Trong lòng tôi chua xót, hỏi ta: “Nếu em cũng thích ?””Nếu em thích , sao lại để ý đến chuyện Lý Vân Kỳ“. Ánh mắt Trình Tử Lương sáng quắc, dường như muốn từ mặt tôi nhìn ra cái gì đó, ta chăm chú nhìn vào mắt tôi: “Nếu phải lựa chọn, giữa và Tô Duyệt Sinh, em nhất định chọn Tô Duyệt Sinh đúng ?”


      Tôi nhớ tới lời Tô Duyệt Sinh từng với chính mình, : “Giữa tôi và Trình Tử Lương, bất luận cố nào cũng chọn tôi“.


      Cổ họng tôi trở nên đắng chát, loại cảm giác khó hiểu nên lời. Tôi biết vì sao giờ này khắc này bản thân lại nhớ tới Tô Duyệt Sinh, tôi hẳn phải mau chóng quên mới đúng. Hơn nữa, giờ Trình Tử Lương đứng ngay trước mặt tôi.


      Tôi tự chủ được : “Tô Duyệt Sinh so ra đẹp trai hơn “.


      “Ừ“.


      “Tô Duyệt Sinh so với có tiền hơn“.


      “Ừ“.


      “Tô Duyệt Sinh có chị“.


      “Ừ“.


      Tôi nhìn Trình Tử Lương, bất luận tôi cái gì, cũng đều nhàn nhạt “Ừ” tiếng, tôi tức khí : “Cho nên em đương nhiên chọn ấy, mà chọn “.


      Trình Tử Lương lẳng lặng nhìn tôi, cứ thế nhìn đến mức khiến tôi cảm thấy trong lòng lên men, giống như có gì đó lành lạnh từ nơi nào đó chui ra, chui chui khiến tôi đau đớn, ta : “Em nhất định chọn , chọn cậu ta đâu“.


      Tôi dám lời nào, sợ động tác nhặt nào đó mà khiến nước mắt trong hốc mắt của chính mình chảy xuống. Tôi cũng biết vì sao bản thân lại yếu ớt như vậy, giống như mọi lúc mọi nơi đều có thể phát khóc.


      ta cứ thế đứng trong gió tuyết mờ mịt, lời chắc chắn như vậy: “Em cho tới bây giờ vẫn ngốc nghếch như thế, cho nên em nhất định chọn , chọn cậu ta đâu“.


      Vành mắt tôi tràn đầy nước mắt, chỉ cơn hoảng loạn thôi dũng mãnh tràn ra, cũng biết vì ta những lời này, hay là vì từ chỗ sâu nhất tận đáy lòng loáng thoáng khủng hoảng. Trình Tử Lương đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy tôi, trong màn gió tuyết mờ mịt kia, trong cái se lạnh của gió xuân, nắm lấy tay tôi để vào trong ngực ta.


      ta : “Em nhất định chọn “.


      ta kiên định mà ôn tồn hôn môi tôi, chung quanh đều là học sinh đường, tôi nghe có tiếng người huýt sáo, có người thét chói tai, cũng có người vỗ tay nữa. Vòng ôm của ta ràng mà ấm áp, tình , tựa như bông tuyết trong mùa xuân, xinh đẹp mà yếu ớt, trong giây phút ôm nhau này, tựa hồ làm cho đau khổ cùng đắng chát kia như trôi mất tự bao giờ.


      Sau này trong những mảnh vụn ký ức của tôi, đó dường như là đoạn thời gian vô cùng vui vẻ.


      biết Trình Tử Lương dùng loại thủ đoạn vặt gì, dù sao Trình Tử Tuệ hẳn là biết chúng tôi quay lại với nhau. Mẹ tôi cũng bị lừa chẳng biết gì, mỗi ngày hy vọng lớn lao nhất của tôi chính là buổi chiều có giờ học, như vậy có thể chuồn ra ngoài chơi với Trình Tử Lương. Chúng tôi dạo qua khắp nội thành, những nơi mà các đôi nhau thường lui tới, thậm chí là khu vui chơi.


      Đoạn thời gian đó thực là rất tiêu dao khoái nhạc, vui vẻ đến mức tôi cảm thấy như chân thực. Có lẽ là do tôi khát vọng, hay là ảo giác này vốn dĩ chân thực. Mình nhất định là thích Trình Tử Lương, đây là chuyện rất ràng và kiên định, bản thân mình cũng biết tất cả những điều này mà. Tôi luôn cường điệu tự với chính mình, chỉ tại Tô Duyệt Sinh, gây nhiễu loạn cho tôi nhiều quá, thậm chí khiến tôi cảm thấy trong lòng hốt hoảng.


      Mặc kệ thế nào, tôi vẫn luôn tự với lòng mình, tôi thích Trình Tử Lương, tôi và ta nhất định ở bên nhau.


      Cũng biết có phải do cơ duyên tạo dịp hay , trong đoạn thời gian đó, cho dù Trình Tử Lương dẫn tôi đến bất cứ nơi tụ họp cao cấp nào, chúng tôi cũng đều chưa từng gặp phải Tô Duyệt Sinh, đương nhiên gặp hẳn là chuyện tốt, bằng tôi cảm thấy xấu hổ.


      Cho tới tận lúc vào hè, tôi mới lần nữa nghe nhắc đến tên Tô Duyệt Sinh, chính là Trình Tử Lương vô ý nhắc tới, : “ phải Bắc Kinh chuyến, Tô Duyệt Sinh đính hôn“.


      Tôi biết nên gì cho phải, đành “À” tiếng. Tôi suy nghĩ Tô Duyệt Sinh kia ràng là đệ nhất hoa hoa công tử, vậy mà lại đồng ý hồi tâm kết hôn, là khó được.


      Trình Tử Lương : “Kỳ thực rể cũng rất ngạc nhiên, ấy còn tưởng Tô Duyệt Sinh trước 30 tuổi tuyệt đối kết hôn, ngờ lại nhanh như vậy“.


      Tôi : “Nhất định là người đẹp tựa thiên tiên“. Với loại người mắt mọc đỉnh đầu như Tô Duyệt Sinh, người kia nhất định phải xinh đẹp tựa thiên tiên rồi. Về phần khoảng thời gian trước vì sao coi trọng tôi, tôi cảm thấy chắc là bị trúng tà, hoặc là, chẳng qua lúc đó rảnh rỗi, cực kỳ nhàm chán, muốn trêu đùa tôi phen, có câu mọi người thường hay , ngứa nghề. thấy tôi cúi đầu quỳ gối dưới gấu quần của , cho nên ngứa nghề.


      May mắn tôi chạy trốn nhanh.


      Trình Tử Lương : “Xinh đẹp rất xinh đẹp, bất quá bạn xinh đẹp Tô Duyệt Sinh có nhiều lắm, lần này có thể xem như cuối cùng tu thành chính quả“.


      Tôi : “Hoa hoa công tử rửa tay trong chậu vàng, gì mà tu thành chính quả chứ“.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 43



      Trình Tử Lương cười hì hì hỏi lại: “Vậy nếu em gả cho , chúng ta có tính là tu thành chính quả hay ?”


      Lúc đó tôi gì nhỉ, tôi quên mất rồi. Dù sao đoạn thời gian đó luôn mờ mờ ảo ảo, coi như nằm mơ .


      Thời điểm mẹ tôi gặp chuyện may, tôi lớp, tiếng chuông di động chuyển sang chế độ rung, để trong túi xách nghe thấy. Đợi đến lúc tan học mới phát mẹ gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, lúc đó tôi còn có chút kiên nhẫn, bởi vì gần đây mẹ tôi hình như đoán ra được chút dấu vết gì đó, sợ tôi tái hợp với Trình Tử Lương, cho nên thường xuyên gọi điện thoại kiểm tra, tôi thường thường vẫn luôn đùa ít chuyện ra lừa gạt bà, điều này khiến tôi cảm thấy phiền chán.


      Đợi đến khi giờ học kết thúc xong, tôi mới gọi điện thoại về nhà: “Làm gì mà gọi cho con mãi thế, con lớp mà!“.


      Giọng mẹ vô cùng hoảng loạn, tôi vừa nghe liền cảm thấy thích hợp, tiếng bà ràng run rẩy, nhưng vẫn nỗ lực giả vờ như có chuyện gì: “À... Cũng có chuyện gì, tối về nhà rồi , con ngoan, tối nay con về nhà ăn cơm “.


      Tôi cảm giác xảy ra chuyện, mẹ ràng rất rối loạn, trong điện thoại cũng chưa nhắc tới chuyện muốn cho tài xế tới đón tôi, bình thường chúng tôi quên chuyện này đâu, lúc gọi điện thoại cho tôi luôn thao thao bất tuyệt muốn tôi tự xe về nhà, ngại taxi an toàn.


      Buổi chiều là hai tiết tích phân, tôi nhờ bạn học xin phép giúp, bản thân tự lái xe chạy thẳng về nhà.


      Mẹ tôi ở trong phòng khách tới lui, người giúp việc cũng cảm thấy ổn, vừa thấy tôi liền nháy mắt, lặng lẽ kéo tôi qua bên với tôi: “Phu nhân khóc đó“.


      Trong lòng tôi yên, tưởng việc bại lộ rồi, tôi sợ mẹ la hét ầm ĩ lên khó xử, vì thế lập tức bảo chị quản gia rời , sau đó cẩn thận tới trước mặt mẹ: “Mẹ“.


      Mẹ tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi cái, tôi chưa từng thấy quá ánh mắt tuyệt vọng như vậy bao giờ, đáy mắt bà đầy tơ máu, giống như mấy đêm rồi ngủ, bà thào gọi tiếng tên tôi: “Thất Xảo“.


      Tôi đỡ lấy cánh tay bà, xót xa nghĩ, nếu bà vì chuyện của tôi và Trình Tử Lương tái hợp lại mà mắng tôi, tôi nhất định chịu đựng.


      Kết quả mẹ tôi chỉ ngồi thất thần sofa, lát sau, lại gọi tên tôi lần nữa: “Thất Xảo“.


      Tôi rốt cục cảm thấy ổn, nếu chỉ vì chuyện của Trình Tử Lương, mẹ tôi nhất định giận dữ, chứ thất hồn lạc phách như vậy đâu.


      Tôi bắt đầu sốt ruột: “Mẹ sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”


      Mẹ tôi thất thần nhìn tôi, tôi gấp đến độ lay lay cánh tay bà: “Xảy ra chuyện gì, mẹ , ra rồi chúng ta cùng nghĩ cách, cho dù trời sập xuống cũng có gì đáng ngại đâu“.


      Mẹ tôi che mặt, tôi nhìn nước mắt từ trong bàn tay bà chảy tràn ra, bà khóc hồi, tôi chạy vào toilet tìm cho bà cái khăn nóng, giúp bà lau mặt, cuối cùng bà mới trấn định lại, bắt đầu kể đầu đuôi chân tướng cho tôi nghe.


      Vốn dĩ chuyện mẹ và bác Lý kết giao rất thuận lợi, hai người cảm tình nhanh chóng tiến triển, thậm chí bàn đến giai đoạn tái hôn, vốn mẹ còn có chút lo lắng Lý Vân Kỳ phản đối, ai biết Lý Vân Kỳ xuất ngoại rồi, thấy trở lại nữa, đối với chuyện của bác Lý và mẹ nghe thấy hỏi. Bởi vì lời kia của tôi, nên mẹ có bóng gió qua vài lần, nhưng bác Lý uyển chuyển tránh , mấy chuyện tình cảm, ý kiến của con chỉ là tham khảo, ảnh hưởng đến đại cục.


      Bác Lý rong ruổi thương trường nhiều năm, cũng là nhân vật lợi hại, mẹ tôi liền suy nghĩ có lẽ Lý Vân Kỳ ảnh hưởng đến quyết định của ông ta, vì thế mới yên tâm giao du qua lại.


      Ba tháng trước, hai người tới chuyện đăng ký kết hôn, vừa đúng lúc đó, bác Lý muốn góp cổ phần với công ty khác thành lập công ty mới, triển khai kinh doanh mảng mới, bác Lý thương lượng với mẹ, bản thân ông ta tiện đứng tên cổ phần, nên muốn mẹ làm người đại diện đứng tên cổ phần.


      “Dù sao kết hôn rồi là người nhà, mấy hợp đồng kinh doanh lẻ đó, tương lai cũng là để lại cho em tiêu xài“. Đây là lời bác Lý – Lý Chí Thanh . Mẹ tôi vô cùng cảm động, đầu tư mấy ngàn vạn tệ, mọi thứ đều vào vị trí sẵn sàng, lại giao cho bà nắm giữ, chính là rất tin tưởng vào tương lai hai người bọn họ.


      Bản thân mẹ rất có lòng tự trọng, hơn nữa nhiều năm lăn lộn trong thương trường, cảm thấy thể chiếm tiện nghi suông như vậy, việc tu sửa công ty lập ra từng hạng mục minh bạch ràng, trước mắt là cuộc làm ăn cực tốt, vì thế bản thân cũng bỏ tiền ra tham gia cổ phần, bởi vì đủ tiền, còn cầm cố thẩm mỹ viện cho ngân hàng.


      ngờ đó lại là cái bẫy, công ty bao bì kia mới khai trương bất quá có mấy tháng, các khoản tiền nhanh chóng bị vét sạch, cái gọi là cổ đông đều biến mất thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại mẹ mình người, có tiếng có tên, còn là đăng ký pháp nhân hẳn hoi.


      Lúc này mẹ mới phát tình đúng, gọi điện cho Lý Chí thanh điện thoại nhận, đến công ty tìm ông ta cũng tránh gặp mặt. Thế nhưng Lý Vân Kỳ lại chủ động ra mặt gặp mẹ tôi, ta cười hì hì với mẹ rằng: “Bà Trâu à, tốt nhất con của bà nên biết điều chút, nên trêu chọc người nên trêu chọc, như vậy lần này bà nhất định thái bình vô , cần phải ngồi tù“.


      Mẹ tôi thế mới biết mình rơi vào bẫy, thất hồn lạc phách lái xe về nhà, đường còn thất hồn xảy ra tai nạn xe cộ. Xe được công ty bảo hiểm kéo đến trạm tu sửa rồi, sắc mặt bà trắng bệch nên bị nghĩ lầm là sinh bệnh, cảnh sát giao thông tốt bụng đưa bà về nhà.


      Trong lòng tôi từng đợt rét run, tôi nghĩ lại tất cả kiện, từ đầu tới cuối, đều là cái bẫy do Lý Vân Kỳ bày ra, mấy tháng qua lặn mất tăm tích, ra là để phát trí mạng thế này.


      Lý Vân Kỳ thực kẻ tâm cơ thâm trầm, chọn ngay lúc này phát tác. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, đả kích bà so với đả kích tôi, càng khiến tôi bị tổn thương nhiều hơn. Mà lúc này Trình Tử Lương ở nước ngoài, có lẽ phải hơn ba tháng sau mới trở về. Mà cho dù ta có ở nước ngoài, tôi cũng biết làm sao mở miệng cầu cứu ta?


      mẹ trúng mỹ nam kế?


      Cả người tôi phát run, nghĩ ra được biện pháp gì. Tôi với mẹ: “Cha con Lý gia quá thấp hèn, mẹ đừng đau lòng, rồi có cách thôi“.


      “Thẩm mỹ viện là sinh mạng của mẹ...” Trong mắt mẹ chứa nước mắt: “Cũng tại lòng tham của mẹ, cảm thấy hạng mục kia rất tốt, cũng muốn có phần cổ phần, kiếm thêm chút tiền, sau này lo tốt cho con“. phải lòng mẹ tham, mà là người ta cố ý hãm hại. Tình cảm còn bị đem ra làm công cụ, còn có chuyện gì có thể lấy ra để lợi dụng được đâu?


      Tôi chỉ cảm thấy cả người rét run, sống mười tám năm, thế giới này có rất nhiều điều như ý, nhưng hôm nay mới cảm nhận được đầy đủ nó xấu xí nhường nào, xấu xí đến mức tôi cách nào nhìn thẳng vào mà đối diện.


      Tôi an ủi mẹ: “Rồi có cách thôi, cho vay là có kỳ hạn à? Trước hết chúng ta nghĩ cách xoay sở tiền bạc , lui vạn bước, có thể coi như là hai bàn tay trắng, làm lại từ đầu là được. Lúc con còn mẹ còn sợ, giờ con cao lớn từng này, con là người lớn rồi, hai người chúng ta ở bên nhau, so với mẹ năm đó mình ôm theo con mạnh hơn nhiều lắm“.


      Mẹ tôi miễn cưỡng giữ vững tinh thần: “Được, xoay tiền trước“.


      Đoạn thời gian đó thực là sứt đầu mẻ trán, mẹ tôi xoay tiền khắp chung quanh, biết vì sao, tất cả những người làm ăn cùng trước giờ đều lật mặt, ai cũng để ý bà. Còn có người khuyên bà nên nhận mệnh, : “Lý gia có quyền thế, bà lấy gì mà đấu với người ta“.


      Tôi chỉ cảm thấy buồn bực yên, cha con Lý gia biết xấu hổ như vậy, còn có gì để mà .


      Trời rất nóng, mẹ tôi chạy tới chạy lui, trong lòng lại sốt ruột, rốt cuộc ngã bệnh phải nhập viện. mình tôi vừa chạy vô bệnh viện chăm sóc bà, vừa phải ứng phó với chủ nợ, còn phải lo coi sóc việc kinh doanh thẩm mỹ viện, gấp đến độ ngoài miệng nổi lên vết bỏng lớn, miệng đầy mụn nhiệt, đau đến nỗi cháo cũng nuốt trôi. May mắn qua bao lâu trường học đến kỳ nghỉ hè, cả ngày tôi cứ thế chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và thẩm mỹ viện. Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, cũng biết có phải trùng hợp, hay do Lý gia thầm cổ động, mấy ngày nay có rất nhiều nhân viên ở Thẩm mỹ viện cùng nhau thôi việc, rủ nhau chung để thành lập thẩm mỹ viện khác. Đoạn thời gian đó là gấp đến độ tôi ăn ngon ngủ yên, chỉ biết ở trong phòng tới lui mà dám để mẹ biết, sợ mẹ tôi sốt ruột.


      Đúng ngay lúc đó, Trình Tử Tuệ tìm tới tôi, tôi hoàn toàn mệt mỏi có hơi sức ứng phó với chị ta, tôi nghĩ nghĩ nếu chị ta lại tìm tới cửa để hắt ly cà phê, vậy cứ để chị ta hắt .


      Kết quả chị ta có hắt cà phê vào tôi, cũng bày sắc mặt ra cho tôi xem, ngược lại khách khách sáo sáo với tôi: “Gần đây vất vả lắm nhỉ“.


      Tôi cũng rất khách sáo với chị ta: “Rất tốt“.


      Từ khi gặp chuyện may tôi đều nhắc đến với Trình Tử Lương, tôi nghĩ nếu lúc này tìm Trình Tử Lương vay tiền, Trình Tử Tuệ nhất định cho là tôi lòng dạ khó lường.


      Dù khổ dù khó, tôi cũng vay tiền của Trình gia.


      Lúc đó còn trẻ luôn có loại tâm cao khí ngạo, nhất là trước mặt người mình thích, gặp khó khăn ngược lại than kể khổ sở với ta, huống chi còn có Trình Tử Tuệ, chặn ngang giữa tôi và ta.


      “Tôi biết vướng phải chuyện gì”, Trình Tử Tuệ cười đến vô cùng tao nhã: “Cũng biết gần đây lo lắng điều gì. Bất quá... Nhìn thời gian qua lâu như vậy, tôi mới khẳng định, Trình Tử Lương biết những chuyện xảy ra trong nước, thế nhưng cho nó biết“.


      Tôi trầm mặc , trong giọng Trình Tử Tuệ dường như có nhàn nhạt vui mừng: “Lúc đó là tôi nhìn lầm , nghĩ tới con người lại có cốt khí như vậy“.


      Tôi vẫn như cũ gì, Trình Tử Tuệ lại dừng chút, hỏi tôi: “ thấy kỳ quái sao?”


      Tôi kiêu ngạo siểm nịnh hỏi lại: “Cái gì kỳ quái?”


      “Lý gia cũng coi như là gia đình có uy tín danh dự, lại từ thủ đoạn đối phó mẹ như vậy, truyền ra ngoài, quả thực là chê cười“.


      Kỳ thực tôi cũng từng nghĩ đến điều này, Lý Chí Thanh ở trong vùng cũng coi như là đại nhân vật, ông ta muốn phá rối mẹ ra có rất nhiều cách, vì sao lại dùng chiêu như vậy, đối với danh dự của ông ta mà , kỳ thực cũng có tổn hại . Nếu để người ngoài biết được chân tướng việc, đời này nào có tường nào bị gió lùa, chuyện này truyền , bạn bè thương trường nhìn ông ta với ánh mắt nào.


      “Hơn nữa còn điều động đến mấy ngàn vạn tệ, mất tâm huyết lớn như vậy chỉ để nhắm vào cái thẩm mỹ viện kia của mẹ , chẳng phải là mất nhiều hơn được?”


      Tôi vững vàng hỏi: “Bà Tô, bà muốn gì đây?”


      Trình Tử Tuệ vui vẻ cười: “Trâu Thất Xảo, tôi cũng thích , nhưng kẻ địch muốn làm cái gì, tôi rất thích ý nhìn thấy kẻ đó thành công. Cho nên tôi muốn cho biết việc, có biết muốn khiến cho cái bao tiền lớn Lý gia kia thất bại, bằng vào mẹ rất khó, còn người khác sao? Người nào có thể tác động vào được cha con Lý Chí Thanh, người nào chỉ cần dùng câu , chuyện làm ăn đáng giá mấy ngàn vạn tệ, có, có, thấy nữa“.


      Trong đầu tôi loạn thành đống tương hồ, Trình Tử Tuệ lúc này lại nhàng cười: “Người này, biết“.


      Trong số những người tôi quen biết, ai cũng có bản lĩnh lớn như vậy.


      , có người, chính là Tô Duyệt Sinh.


      Nhưng Tô Duyệt Sinh sao phải làm vậy?


      Tôi nghi hoặc nhìn Trình Tử Tuệ, mặt chị ta ý cười càng thêm sâu: “ đoán ra ai rồi chứ? Thời gian biết cậu ta quá ngắn, còn chưa hiểu cách làm người của cậu ta. Tô gia đại thiếu gia, từ ngậm thìa vàng, cậu ta muốn cái gì làm sao chiếm được? Chưa từng! ngày kia đột nhiên bắt gặp cậu ta chiếm được thứ gì đó, đoán thử xem, cậu ta như thế nào?”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :