1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhắc em nhớ lại - Phỉ Ngã Tư Tồn (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 34

      Cuối cùng tôi cũng biết hai chúng tôi trở về phòng như thế nào, trong lòng cảm thấy ấm áp, mọi thứ đều trở nên ấm áp, tôi êm đẹp ngồi bên lò sưởi sát tường, đôi giày ướt đẫm được cởi ra, người trùm tấm thảm, giống như con gấu Teddy bị quấn vải kỹ, trong tay còn có ly trà nóng.


      Tiểu Xán vô cùng lo lắng ngồi chồm hổm thảm, ngẩng mặt lên nhìn tôi: “Dì bị cảm chứ? Ba nấu nước rồi, là nấu nước ấm để lát nữa chúng ta tắm“.


      Cổ họng tôi vẫn còn đau rát, tôi biết phải cái gì cho phải, chỉ biết sờ sờ tóc Tiểu Xán, tóc của nó nhiều và rất mịn, mềm mềm, giống như loại động vật bé.


      Tô Duyệt Sinh nấu rất nhiều rất nhiều nước, tôi cũng biết làm thế nào, dù sao trong bốn tắm lớn chứa đầy nước nóng, Tiểu Xán rất tự lập, đóng cửa lại tự mình tắm rửa, chờ đến khi nó ra, da dẻ đỏ hồng như con cua , có điều sau khi thay quần áo xong nó lại biết cách xử lý, nó hỏi tôi: “Có thể sử dụng máy giặt ?”


      “Đừng dùng máy giặt“. Tôi lưu loát cầm lấy quần áo bỏ vào bồn tắm lớn, “Dùng nước này giặt trước “.


      Lâu rồi tôi giặt quần áo bằng tay, xoay người ở cạnh bồn tắm chà chà từng món , chà đến nỗi thắt lưng đau nhức, cuối cùng dùng nước xả lại, hệ thống cung cấp nước uống bị đông lạnh rồi, chỉ có thể nấu nước để xả, quần áo còn chưa giặt xong, Tô Duyệt sinh đuổi tôi ra: “Đến phòng ngủ chính tắm mau , bằng nước nguội“.


      “Vậy quần áo này sao?


      “Quay lại đây giặt“.


      Bồn tắm lớn trong phòng ngủ chính đổ đầy nước, tôi đưa tay thử thử, nước rất ấm. Phòng tắm thiết kế rất rộng, cả phòng đều thiết kế kính thủy tinh phản chiếu khung cảnh ngoài sân sau, kỳ thực giờ ở trong sân cũng hoàn toàn trắng xóa, phải nhìn ra phía xa rất xa mới thấy được hàng rào, khu vực ở bên ngoài hàng rào đơn giản có mấy cây sồi xanh, tiếp nối với mảng rừng tùng lớn bên cạnh.


      Bồn tắm đặt ở nơi như vậy, thực loại hưởng thụ.


      Tôi và Tô Duyệt Sinh cũng thêm gì nữa cứ thế tắm rửa, dù sao bốn tắm lớn như vậy, hai người tắm hoàn toàn dư dả.


      Áp lực nước làm cho lồng ngực hơi khó chịu, bên ngoài trời tuyết trắng xóa phản chiếu ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, tôi cảm thấy tình cảnh này, phảng phất như mình từng trải qua ở nơi nào đó.


      Cảm thấy hoang mang, thế nên tôi cứ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.


      “Đó là cửa sông“. Phía sau truyền đến giọng quen thuộc, bởi vì khoảng cách gần, nên thanh trầm trầm như phát ra từ trong lồng ngực: “Cửa sông hồ Sơn Đình“. Tô Duyệt Sinh vòng tay ôm lấy tôi, nước nóng xao động đánh vào bên mặt: “Lúc ngâm nước nóng ở dưới chân núi Phú Sĩ, ngẩng đầu lên là có thể thấy núi Phú Sĩ“. vén mái tóc ướt sũng mặt tôi qua bên: “Chúng ta từng ở đó rất nhiều ngày“.


      Tôi hỏi: “Em quên chuyện gì đó rất quan trọng phải ?”


      gật gật đầu: “Vô cùng quan trọng“.


      Tôi lại hỏi: “Vậy sao cho em biết?'


      Thoáng trầm mặc, sau đó, : “Bởi vì hứa“.


      Tôi cảm thấy tức giận, cho dù tại bầu khí yên bình như thế, nhưng tôi cảm giác vẫn như cũ hề vượt qua khoảng cách, loại cảm giác này chung quy là rất khó chịu.


      Tôi hỏi: “Có liên quan đến Trình Tử Lương ?”


      Thời gian qua lâu như vậy, đây là lần tiên tôi nhắc đến Trình Tử Lương, Tô Duyệt Sinh thế nhưng trả lời, tôi cảm thấy rất đau đớn, thể đây là loại cảm giác gì, cái ôm của ràng rất ấm áp, nhưng trong lòng tôi lại vô cùng lạnh. Tôi bước ra khỏi bồn tắm lớn, thực bốc đồng phủ áo tắm vào, Tô Duyệt Sinh chăm chú nhìn tôi, tôi hít hơi thực sâu, bước vài bước đến cạnh bồn tắm lớn, kéo từ trong nước ra.


      Tôi lớn tiếng : “Tô Duyệt Sinh, mặc kệ em quên cái gì, hôm nay phải cho ràng“.


      Tôi chưa từng rống lớn tiếng với Tô Duyệt Sinh như vậy, sắc mặt đều là kinh ngạc. Tôi cứ như tên lưu manh ném chiếc khăn tắm dày về phía , tôi thực rất tức giận.


      “Chơi như vậy vui lắm sao? Em quên nhưng đâu có, ràng em quên việc rất quan trọng, vậy cho em biết ! Để em tự mình quyết định, xảy ra chuyện gì? Thái độ của đến cùng là sao, lúc lạnh lúc nóng, nếu cứ như vậy em thích nữa đâu!”


      Chân mày tôi chậm rãi nhăn lại, bản thân cũng biết dáng vẻ nổi điên của mình rất khó xem, nhưng tôi thực khổ sở, thời điểm chút suy nghĩ nhảy từ nóc nhà xuống, lúc hôn tôi, tôi rất thích . Tôi chưa từng cảm thấy bản thân thích Tô Duyệt Sinh, nhưng đó là vì từ trước đến giờ tôi có nhiều thời gian đáng kể ở bên cạnh , trước kia mỗi lúc chúng tôi ở bên nhau xung quanh luôn rất ồn ào náo nhiệt, chẳng mấy khi ở riêng hai người, đến cuối cùng tôi luôn cảm thấy bốn phía quanh chúng tôi toàn là người. Mấy ngày nay tuy còn có Tiểu Xán, tôi lại thấy như tôi và mình ở bên nhau.


      Tôi cứ thế kiêng nể gì ra, có lẽ vì nụ hôn kia của cho tôi can đảm, sát khí của tôi ào ào tuôn trào như là bất cứ giá nào. giờ tôi thích như vậy... thậm chí, rồi, chẳng lẽ tôi còn thể hỏi sao?


      Tô Duyệt Sinh hiển nhiên cũng ngờ tới tôi có phản ứng như vậy, vẻ mặt có chút kỳ quái, tôi càng tức giận thêm, thẳng tắp bước thẳng về phía , kiễng chân lên hôn , mới đầu muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi hôn thực dùng sức, ngậm chặt môi cũng bị tôi mở ra, ôi, phải chi tôi cao hơn chút tốt rồi, tôi có thể đẩy ngã .


      Gặp được người trong lòng đẩy ngã ta ngay, lời này hình như tôi từng qua. Tôi và Tô Duyệt Sinh biết nhau nhiều năm như vậy, tuy là lên giường quá vài lần nhưng cũng xem như hoàn toàn xa lạ, làm thế nào mới có thể lấy lòng , tôi vẫn biết chút. Tỷ như bây giờ toàn thân buộc chặt của dần dần thả lòng, hai tay nắm thắt lưng tôi, thực chuyên tâm đáp trả nụ hôn của tôi, ý, lần cuối cùng tôi hôn là khi nào nhỉ? Tôi quên mất rồi.


      , tôi vẫn quên, đột nhiên tôi hoảng hốt nhớ ra, lần trước tôi hôn , là vì tặng tôi đóa hồng. Đóa hoa được vận chuyển từ nước Bỉ xa xôi, cắm trong bình thủy tinh, rút đóa ra, giúp tôi cài lên tóc.


      “Ầm” tiếng trí nhớ tựa như cánh cửa lớn được mở ra, chuyện cũ như thủy triều mạnh mẽ tràn vào.


      Tôi giống như trở lại thời điểm vàng son tại Night club... Night Club Kim Cương, tôi ngồi ở khu ghế lô, trong khí có mùi nước hoa ngọt ngào, pha lẫn mùi rượu, mùi thơm ngọt của trái cây mâm, còn có mùi là lạ, tôi nghĩ ra đó là mùi gì, sau mới biết đó là mùi hương tỏa ra từ điếu xì gà.


      Khi đó Tô Duyệt Sinh thản nhiên như có như hỏi tôi: “Vì sao tôi phải giúp ?”


      phải rất chán ghét Trình Tử Tuệ sao?”


      “Vậy cũng phải có lý do để tôi ra tay chứ“. Nụ cười của Tô Duyệt Sinh vẫn vậy sâu lường được: “Con người tôi ghét nhất phải làm chuyện công“.


      Tôi dám tôi trả tiền, sợ trở mặt hắt rượu vào tôi, người của Tô gia cái gì cũng thiếu, càng đừng đến tiền. Tôi cố lấy dũng khí hỏi: “Vậy muốn thù lao gì?”


      Tô Duyệt Sinh hỏi lại tôi: “ đoán xem?”


      Tôi đoán ra, trong lòng cứ bồn chồn, cũng hiểu vì sao bản thân lại khẩn trương như vậy.


      Tô Duyệt Sinh ngược lại trông dáng vẻ như rất thoải mái, chỉ chỉ gian trong khu ghế lô, hỏi: “ cảm thấy chỗ này thế nào?”


      Tôi đánh giá chung quanh thêm lần nữa, lòng cảm thụ vô cùng vô cùng thành : “Nơi hoang phí tiền của“.


      cười ha ha, cười đến mức răng nanh trắng trắng lộ cả ra, : “Thực ra cũng có gì ghê gớm, tôi thiếu người đứng đầu, chỗ này là của người bạn của tôi mở, muốn tìm người nào đó đến trông coi giúp, tôi đáp ứng giúp ta tìm người, tôi cảm thấy rất thích hợp, thấy thế nào?”


      Khi đó tôi cứ u mê hồ đồ, chưa ràng lắm tình huống sao lại trở nên như thế này, về sau mới biết tìm người thay thế trông coi là loại thủ đoạn khá phổ biến, hộp đêm dù sao cũng là nghề tay trái, kẻ có tiền muốn để bản thân ra mặt đứng tên pháp lý, cho nên phải tìm người tin tưởng làm thay.


      Lúc đó tôi còn trẻ, cảm thấy chuyện này quả thực cũng có gì đáng kể, thế là tự mình đáp ứng.


      Tên của tôi được viết tờ giấy phép kinh doanh là công ty dịch vụ ăn uống giải trí, tôi trở thành bà chủ của 'Night Club Kim Cương'... danh nghĩa.


      Tô Duyệt Sinh thực được làm được, biết dùng thủ đoạn gì, rất dứt khoát buộc Trình Tử Tuệ được tiếp tục ép buộc mẹ tôi nữa. Khoảng thời gian đó tôi quả thực rất khoan khoái, tôi và Trình Tử Lương cũng cãi nhau nữa, việc làm ăn của mẹ tôi trở lại dồi dào cuồn cuộn như bình thường. Bản thân tôi hồ đồ trong trường đại học cũng tệ lắm, còn ở trong đoàn hội của trường được tuyển chọn cho chức Phó hội trưởng nữa.


      Quan hệ giữa tôi và Trình Tử Lương bắt đầu thay đổi từ lúc nào? Hình như là có năm, sắp bước qua năm mới, mẹ tôi đột nhiên biết tôi vẫn kết giao với Trình Tử Lương. Bà phản ứng kịch liệt, kiên quyết phản đối.


      sao lúc đó tôi cũng còn , đối với lời của tôi bà chút cũng nghe vào, mẹ tôi rất tức giận: “Con với nó có thể có tương lai sao? Đừng nghĩ rằng bây giờ tuổi trẻ có thể cần lo lắng mọi chuyện. Nó đối với con bất quá chỉ là đùa giỡn thôi, nhưng con khi sai đường, quay đầu lại rất khó khăn“.


      Tôi vô cùng phản cảm: “Con và Trình Tử Lương phải như mẹ nghĩ đâu, hơn nữa Trình Tử Lương là người rất nghiêm túc, ấy nghiêm túc con“.


      “Nghiêm túc?” Mẹ tôi cười lạnh: “Lúc mới đầu thằng đàn ông nào mà chẳng có lời ngon tiếng ngọt, dỗ cho con tin tưởng ta lòng muốn ở cạnh con trọn đời trọn kiếp?”


      Tôi trầm mặc , có lẽ vì mẹ từng bị ba lừa, cho nên mới cảm thấy thể tin tưởng đàn ông trong thiên hạ.


      Ước chừng mẹ tôi đoán được là tôi im lặng kháng nghị, bà có chút cười lạnh, : “Nếu nó thực nghiêm túc, con bảo nó lễ mừng năm mới đến nhà mình ăn cơm, xem thử nó có dám tới hay “.


      Tôi lập tức gọi điện thoại cho Trình Tử Lương, bảo ta lễ mừng năm mới đến nhà tôi ăn cơm, ta có chút khó xử , lễ mừng năm mới ta phải nghỉ phép với chị ở Úc rồi.


      Tôi đem nguyên văn lại với mẹ, mẹ tôi cười lạnh tiếng: “Phải mà, đương nhiên so với con quan trọng hơn nhiều lắm. Nếu nó con, bất kể thế nào cũng nghĩ cách, rút ra ngày nửa ngày để đến chút, làm gì đến nỗi có chút thời gian, chẳng qua muốn qua lại với người nhà thôi“.


      Tôi cực kỳ khổ sở, trong cảm nhận của người địa phương, ngày lễ tết lịch là ngày lễ rất quan trọng, nhất định phải cùng đoàn tụ với gia đình, người nhà của Trình Tử Lương đương nhiên là chị của ta, cho nên ta làm vậy cũng thể là sai, nhưng tôi vẫn cảm thấy khổ sở.


      Ước chừng người thân thiết tin tưởng nhất là mẹ cũng xem trọng đoạn tình cảm này của tôi, khiến trong lòng tôi khỏi lo lắng, có chút khủng hoảng nên lời.
      Hale205 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 35



      Tôi chuyện này với Trình Tử Lương, ta từng du học nước ngoài, suy nghĩ có chút phóng khoáng, có lẽ ở trong lòng ta, ngày tết lịch bất quá chỉ là ngày lễ bình thường, cho nên cùng nghỉ phép với chị cũng là chuyện bình thường.


      ta xuất ngoại tôi có ra sân bay tiễn, bởi vì nếu gặp Trình Tử Tuệ rất lúng túng, trong điện thoại Trình Tử Lương cũng uyển chuyển đề nghị, tôi liền theo ý nghĩ trong lòng, mượn nước đẩy thuyển mà ra sân bay tiễn ta. Trình Tử Lương vì chị mà ủy khuất tôi cũng phải ngày ngày hai, ai bảo chị của ta bị bệnh chứ.


      Bất quá trước khi ta , chúng tôi vẫn có hẹn gặp lần. Tôi nhớ hôm đó tuyết rơi, Trình Tử Lương đứng dưới đèn đường chờ tôi. Từ lúc mẹ biết tôi và ta còn lui tới, liền đặc biệt muốn gặp ta, tôi sợ bà nhìn thấy Trình Tử Lương mấy lời hay, nên lén từ trong nhà chuồn ra gặp.


      Trình Tử Lương mình đứng dưới đèn đường cách nhà tôi xa, xe của ta cũng đậu ở đó xa lắm, tôi vốn đầy ngập oán khí, nhìn thấy tóc ta đầy bông tuyết, tức giận trong lòng cũng tiêu tan hết. Tôi hỏi ta: “Sao ngồi trong xe chờ?”


      ta kéo tay tôi vào trong túi áo để sưởi ấm, cúi đầu sát bên tai tôi : “Muốn nhìn thấy em sớm chút“.


      Hơi thở ta ấm áp thổi vào trong lỗ tai, ngứa ngứa, trong lòng tôi cũng ê ẩm ngọt ngào.


      Hôm đó Trình Tử Lương dẫn tôi ăn lẩu hải sản rất ngon, để chống cái lạnh chúng tôi còn uống chút rượu nữa. Lúc đưa tôi về nhà, đường muốn kết băng, ta lái xe khiến tôi rất lo lắng, nhưng chúng tôi vẫn bình an về đến nhà. Tôi lo về nhà quá muộn bị mẹ biết, cho nên vội vội vàng vàng xuống xe trùm lấy áo khoác.


      Trình Tử Lương phen giữ chặt lấy cánh tay tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng môi có cái gì đó vô cùng mềm mại ấm áp chạm vào... tôi sợ tới mức ngây dại, qua vài giây, mới hiểu ra là Trình Tử Lương hôn tôi, trong đầu tôi có ngọn lửa cháy loạn, tim vừa đập vội vừa loạn lung tung, may mắn chỉ trong thoáng chốc ta liền buông ra, ôn nhu : “ ngủ sớm chút“.


      Mặt tôi nóng như sắp bị thiêu cháy, nụ hôn đầu tiên đó, ra hôn môi chính là như vậy, cảm giác đặc biệt quái dị, nhưng mà... haiz... Dù sao thừa dịp trời tối tôi vội vội vàng vàng bỏ chạy, còn dám quay đầu đáp lời Trình Tử Lương nữa. May mắn Trình Tử Lương sợ mẹ tôi nhìn thấy, nên đậu xe ở rất xa, tôi mang giày cao gót lạch bạch chạy, bản thân cũng biết mình hoảng cái gì, vừa mới qua khúc cua, đột nhiên ánh đèn xe sáng lên, ngọn đèn bất chợt chiếu vào khiến tôi mở mắt ra được, tôi dùng mu bàn tay che tầm mắt, lát sau đối phương tắt đèn, trước mắt tôi là màn tối đen, qua lúc lâu sao mới thích ứng kịp, thế này mới phát bên cạnh xe có người đứng là lão Chung.


      Lão Chung là bạn của Tô Duyệt Sinh, mọi người đều gọi ta là lão Chung, kỳ thực tuổi ta cũng lớn, nhiều lắm là ba mươi tuổi. Bất quá so với người mười tám tuổi ba mươi tuổi cũng đủ già rồi. Trời rất lạnh, ta mặc áo đen khoác áo đen đứng bên cạnh xe, trong miệng ngậm điếu xì gà, xem ra rất có phong thái của ông chủ lớn. Mặt tôi vẫn còn nóng, trong lòng phỏng đoán liệu ta có nhìn thấy Trình Tử Lương hay , có thấy Trình Tử Lương hôn tôi hay , bất qua rất nhanh liền trấn tĩnh lại, hỏi ta: “Sao lại tới đây?”


      “Cuối năm có mấy phần văn kiện cần ký“. ta mở cửa xe ra: “Mau lên đây, bên ngoài rất lạnh“.


      Quả thực rất lạnh, tuyết vẫn ào ào rơi xuống. Tôi vào trong xe của ta, ta đưa tôi đến văn phòng làm việc. Từ trong ngăn kéo lấy ra phần văn kiện cho tôi ký, tôi vừa ký vừa chuyện phiếm với lão Chung, hỏi ta hôm nay có đồ ngọt gì ăn .


      Lúc đó tôi và lão chung trong lúc hồ đồ mà đặc biệt hiểu nhau, thường thường ta tìm tôi tới văn phòng ký ít văn kiện, ký tên xong còn an bài phòng bếp làm đồ ngọt cho tôi ăn. Xem tôi như người bạn bình thường mà chiêu đãi. Tôi coi như bản thân tới để làm bài tập, dù sao đồ ngọt của Night Club Kim Cương bị tôi ăn mấy lần, ăn đến khẩu vị cũng kén chọn luôn rồi. Mẹ tôi dẫn tôi ra ngoài ăn cơm, cuối cùng gọi đồ ngọt lên bất kể là dương chi cam lộ hay đào chưng cách thủy với lê, tôi đều cảm thấy vô vị tẻ nhạt.


      Tôi ký xong phần văn kiện, vừa nhấc đầu lên, đột nhiên phát trong cổ áo lão Chung có vết hồng khả nghi, vì thế chỉ chỉ, đùa với ta: “Mới từ chốn ôn nhu nào ra hả? Còn mang theo dấu vết nữa“.


      Lão Chung liền soi tấm gương ở bức tường đối diện xem xét áo của mình, vừa rút khăn tay ra chùi lau vừa : “Thiệt là... Buổi tối cùng ăn cơm với Tô tiên sinh, có vài quá lợi hại, tôi chống đỡ được. Đúng rồi, Tô tiên sinh ở khu ghế lô lầu 4, muốn chào hỏi chút ?”


      Cũng lâu rồi tôi gặp Tô Duyệt Sinh, từ lúc giúp mẹ tôi thoát khỏi khốn cảnh, hai chúng tôi chưa gặp lại nhau, trong lòng tôi vẫn ghi nhớ cần phải cám ơn , vì thế : “Được“.


      Lão Chung gọi người đưa tôi lên lầu 4, cái gọi là ghế lô kỳ thực là gian phòng đặc biệt lớn, tiệc rượu vừa tan, cửa sổ dài mở rộng, máy điều hòa ở giữa thổi hơi ấm vù vù, khí thế nhưng yên tĩnh.


      Người dẫn tôi đến giúp tôi mở của rồi lui ra, tôi bước tấm thảm mềm mại, có chút khiếp sợ, nghĩ rằng lỡ như Tô Duyệt Sinh ở cùng nào đó trong này, mà tôi lỗ mãng xông vào hay. Nghĩ đến đây tôi liền lập tức dừng chân, gọi tiếng: “Tô tiên sinh“.


      ai trả lời tôi, nhưng trong toilet có tiếng nước chảy ào ào, tôi xấu hổ đứng yên chỗ, ở bên ngoài phòng ăn chờ giây lát, cũng thấy Tô Duyệt Sinh ra. Tôi vốn tính rời rồi, đột nhiên cảm thấy ổn, tôi chạy đến toilet gõ cửa: “Tô tiên sinh, có trong đó ?”


      Vẫn có ai trả lời, tôi dán sát lỗ tai lên cửa nghe ngóng lúc, dường như nước bên trong vẫn chảy ào ào, tôi lại gọi thêm vài tiếng, dùng sức gõ cửa, như cũ ai trả lời. Tôi chạy ra hành lang gọi quản lý đến, ấy lập tức dùng bộ đàm gọi bảo vệ lên, phá cửa. Quả nhiên Tô Duyệt Sinh té mặt đất.


      Mọi người náo loạn trận, có người gọi xe cứu thương, có người chạy tìm thuốc, cuối cùng vẫn là dùng thuốc riêng tôi mang theo, lập tức cho Tô Duyệt Sinh hút vào, lần này phát bệnh rất nặng, hít thuốc vào rồi cũng giảm bớt bao nhiêu, cuối cùng xe cứu thương đến đưa vào bệnh viện.


      Tối hôm đó vì vướng bận chuyện này nên tôi về nhà quá muộn, bị mẹ chặn ngoài cửa, bà hùng hùng hổ hổ cầm chổi lông gà, đầu đuôi đánh cho trận: “Mày đâu vậy hả? À! Còn cái ông già đưa mày về kia là ai? Lại còn khoác áo chồn nữa! Vừa thấy là biết phải thứ tốt rồi!”


      Lão chung đưa tôi về nhà, tôi cẩn thận dối là giầy giáo ở trường, mẹ tôi càng thêm tức giận. Gân xanh hai bên thái dương nổi đầy, ngay cả cây chổi lông gà trong tay cũng gãy, lại chạy vào bếp lấy cây chổi, tôi sợ tới mức quên cả chạy, chỉ biết đau kêu khóc hu hu, bà dùng cây chổi đánh tôi thiếu chút ngã gục đất. Mẹ tôi vừa đánh vừa khóc: “Sao mày cứ hướng theo con đường xấu xa mà chứ hả!”


      Sau trận đòn, tôi phải ở nhà dưỡng thương hai ngày mới đỡ. Nhưng Trình tử Lương rồi, tôi ngay cả chỗ tố khổ cũng có.


      Chờ đến lúc tôi gặp lại Tô Duyệt Sinh tờ lịch thành năm cũ, khỏe mạnh xuất viện, cho nên gọi điện đến mời tôi ăn cơm. Chỗ mời khách hiển nhiên kém, lần này cũng vậy, ở vùng ngoại ô bên hồ, mùa đông có vài trận tuyết rơi, núi còn đọng tuyết chưa tan hoàn toàn, trong hồ kết băng nhưng trong phòng rất ấm ấp. Mặt trời phản chiếu xuống mặt hồ đối diện, tôi nghĩ nếu là hoàng hôn, nơi này nhất định rất đẹp.


      Lần đó mở tiệc chiêu đãi hai chúng tôi, đồ ăn cũng rất nhiều, tôi ăn đến no nê, Tô Duyệt Sinh : “ cứu tôi hai lần, quá tam ba bận, lần sau nếu lại cứu tôi, chắc tôi chỉ có thể lấy thân báo đáp“.


      Tôi liếc mắt nhìn cái, xác nhận đùa với tôi, kỳ thực tôi lo lắng chuyện khác, hôm nay rốt cục có cơ hội gặp riêng , nhân cơ hội hỏi cho ràng: “Bình thường lão Chung hay bảo tôi ký này ký nọ là cái gì thế? Tương lai tôi có phải chịu trách nhiệm trước pháp luật ?”


      Tôi hỏi cực kỳ nghiêm túc, Tô Duyệt Sinh liếc mắt lườm tôi cái, nửa cười nửa : “Có đó, đem bán còn phải đếm tiền giúp nữa“.


      Trong lòng tôi có chút mất hứng, buông đũa xuống : “Tôi no rồi“.


      “Tính tình sao nóng nảy quá vậy? Đùa với mấy câu cho vui thôi cũng được?”


      Tôi để ý tới , cúi đầu ngồi chỗ nghịch di động, sau khi Trình Tử Lương , cũng thấy gọi điện thoại về. Có vài lần tôi gửi tin nhắn, ta nửa ngày cũng hồi đáp. Khoảng cách gian khiến tôi khó hiểu sầu lo, tôi cân nhắc từng chữ gửi tin nhắn cho Trình Tử Lương, biết lần này ta có hồi đáp về nữa.


      Tô Duyệt Sinh đột nhiên : “Có nghĩ đến quà mừng năm mới thích món gì ?”


      Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn , xem dáng vẻ như , tôi hào khí : “Vậy tính tặng tôi món gì? Quà trả ơn cứu mạng của đâu?” Tôi cho biết, bởi vì tối hôm đó cứu mà bị mẹ đánh cho trận, quả tình rất mất mặt.


      “Ơn cứu mạng, cho nên tôi hào phóng chút, tùy tiện chọn. Chỉ cần tôi có thể, tôi tặng ngay“.


      Ánh mắt tôi xoay xoay, đột nhiên nhớ đến TV chiếu phim Thần điêu hiệp lữ, tôi chớp thời cơ : “Tôi chưa nghĩ ra, hay là vầy , chờ khi nào tôi suy nghĩ xong cho biết“.


      Tô Duyệt Sinh thần thông quảng đại như vậy, cứ để nợ tôi phần ân tình, đó đương nhiên là chuyện tốt.


      Tô Duyệt Sinh rất sảng khoái đáp ứng: “Được, nghĩ xong rồi cho tôi biết“.


      còn chưa xong, điện thoại của tôi liền vang lên, vừa thấy màn hình hiển thị số cá nhân lên, tôi biết là Trình Tử Lương. khỏi vui mừng quá đỗi, vội vội vàng vàng tiếng “Xin lỗi” với Tô Duyệt Sinh, bỏ chạy ra hành lang nghe điện thoại.


      Kỳ thực Trình Tử Lương cũng có chuyện gì quan trọng với tôi, chỉ là gọi điện thoại tới hỏi thăm chút tôi khỏe , tết lịch trải qua như thế nào. Tôi vốn lòng tràn đầy oán hận, nhưng nghe giọng ta, bỗng nhiên lại cảm thấy có thể tha thứ tất cả. Hai chúng liên miên dứt trong điện thoại, cuối cùng ai cũng luyến tiếc ngắt điện thoại trước.


      Có mấy câu còn lăn lộn lại vài lần, rốt cuộc vẫn là tôi thúc giục Trình Tử Lương ngắt điện thoại, điện thoại vừa tắt, lòng của tôi cũng lần nữa chậm rãi chìm xuống. Thoải mái cùng sung sướng đều chỉ là tạm thời, khốn đốn cùng thương cảm mới là đáng kể, tôi nhìn xuyên qua mặt kính ở hành lang trông ra ánh tà dương mặt hồ. Mặt trời mùa đông có phần yếu ớt, mặt hồ phản xạ chút ánh nắng le lói. Có con chim gì đó biết tên bơi ở đó. Nó bơi chậm rất chậm, đơn, chậm rãi bơi qua lại trong hồ.
      Hale205 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 36



      Tôi ở đó phát ngốc biết bao lâu, cuối cùng mới nhớ tới còn có Tô Duyệt Sinh, tôi trở lại khu ghế lô, Tô Duyệt Sinh hút thuốc, tôi có chút áy náy: “Ngại quá, nghe điện thoại hơi lâu“.


      Tô Duyệt Sinh híp mắt đánh giá tôi, bên môi càng mang theo ý cười khinh thường: “Điện thoại của Trình Tử Lương?”


      Tôi hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy“.


      là ân nhân cứu mạng của tôi, cho nên, có chuyện tôi phải với “. Tô Duyệt Sinh vẫn mang biểu tình kia, nửa cười nửa : “ có biết Trình Tử Lương với ai sang Australia ?”


      Trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, có loại dự cảm tốt lắm.


      “Trình Tử Tuệ giới thiệu cho ta bạn , ba người bọn họ cùng nhau Australia“. Tô Duyệt Sinh phủi phủi khói bụi, liếc mắt nhìn tôi cái: “ cần phải kiên định lên. ra cũng thấy Trình Tử Lương thích kia, bất quá ta vẫn nghe lời chị của mình, thế nào cũng phải xã giao chút“.


      Mặt tôi trướng to, lỗ tai cũng vang lên tiếng ong ong, Tô Duyệt Sinh nhàng bâng quơ mấy câu, nhưng lại khiến tôi khó chịu cực kỳ. Bạn trai gạt tôi cùng nghỉ phép với khác, lại đó là xã giao.


      Xã giao như vậy, tôi chịu nổi.


      Tôi cắn chặt răng, tự mình cũng cảm thấy giọng của mình rất khó nghe: “Đâu có gì, tôi có thể hiểu“.


      Tô Duyệt Sinh lại cười, cười đến lộ răng trắng đầy miệng: “Khỏi phòng bị, có hiểu hay cũng cần với tôi, xem như tôi nhiều chuyện, nào, tôi tự phạt mình ly!”


      uống hết ly rượu đầy, trong ly của tôi bất quá chỉ là nước trái cây, nhưng tôi ngay cả nhấp ngụm cũng có hứng thú. Tôi yên lặng nhìn , cười có vẻ như rất vui sướng: “ cũng đừng lo lắng, phải tôi còn nợ món lễ vật sao? Nếu đến lúc mất hứng, tôi giúp thu phục kia. cứ yên tâm, so tôi và Trình Tử Lương, bất cứ nào cũng chọn tôi thôi“.


      Tôi oán hận trừng mắt liếc nhìn cái, ràng đùa, nhưng tròng lòng tôi lại vô cùng cáu giận.


      Lễ mừng năm mới, rốt cuộc chỉ có tôi và mẹ hai người, giống như năm trước lãnh đạm mà qua. Bảo mẫu trong nhà nghỉ rồi, mẹ tôi làm bàn ăn lớn, có cả món thịt đông sở trường của bà. Nhưng hai người cùng ăn cơm đoàn viên, đến cùng vẫn ăn thấy ngon.


      Sáng sớm mùng , tôi còn ngủ, đột nhiên nghe thấy bên dưới ồn ào, tiếng động quá lớn đánh thức tôi dậy. Tôi xoa mắt chạy xuống lầu, từ cửa sổ nhìn ra ngoài thấy đống người chặn ở cửa nhà tôi, có người còn ném gạch lên cửa kính.


      Mẹ tôi đứng đờ đẫn trong phòng khách, tôi há miệng thở dốc, bà quay đầu liếc nhìn tôi cái, : “Ngoan, lên lầu “.


      Tôi hỏi mẹ: “Mẹ vay tiền nặng lãi của người ta hả?”


      Mẹ tôi lắc lắc đầu, có tiếng phụ nữ ở bên ngoài gọi tên mẹ tôi: “Trâu Nhược Liên, mày lăn ra đây! Đồ hồ ly tinh cái, quyến rũ chồng người ta, thứ kỹ nữ biết xấu hổ...”


      Tôi giận tím mặt, nhưng mẹ cứ đẩy tôi lên lầu, mấy người đó đập phá hết các cửa kính của nhà tôi, còn có người phá kính, dường như muốn xông vào từ cửa sổ. Tôi lớn tiếng bảo mẹ báo cảnh sát, mẹ tôi lại : “Báo cái gì chứ? Ngại chưa đủ dọa người sao?”


      Bên ngoài tiếng tranh cãi ồn ào càng thêm hung hăng, ngay cả tổ dân phố cũng dám can ngăn, mẹ tôi dùng sức đẩy tôi lên lầu, gương mặt bà bởi vì khó xử mà đỏ hết cả lên, tôi vẫn luôn thấy mẹ bảo dưỡng da mặt rất kỹ, nhưng giờ phút này, các cơ mặt đều suy sụp, trông già rất nhiều. Trong lòng tôi rất khổ sở, cho dù mẹ tôi tốt, bà vẫn là mẹ tôi. Tôi chạy hơi lên lầu, lật điện thoại tìm số Tô Duyệt Sinh, trực tiếp gọi cho .


      Hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, giọng điệu trong điện thoại nghe rất lười biếng: “Chào, sớm vậy gọi tôi chúc tết hả?”


      Tôi rảnh nhiều lời, chỉ có người đến nhà gây chuyện, hỏi có cách nào . hơi có chút bất ngờ, : “Tôi ở nhà tại Bắc Kinh...”


      Tôi vô cùng chán nản, nhưng rất nhanh : “Đừng lo, tôi bảo lão Chung đến xử lý“.


      Tôi lắp bắp cảm ơn , giọng điệu ở bên kia vẫn lười biếng: “Đừng khách sáo, coi như tôi đền tội lần trước lỡ lời. Bất quá... phải vay tiền nặng lãi chứ? Mới đầu năm có người chạy tới nhà gây ?”


      Cả hai lỗ tai tôi đều nóng ran, lúc gọi điện thoại cho tôi cũng kịp suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nhất định có thể dẹp yên vụ này, nhưng có nhiều chuyện, tôi cách nào giải thích với người ngoài. Tôi chỉ có thể giọng : “Cám ơn“.


      Có lẽ Tô Duyệt Sinh nhận ra tôi có bí mật khó , : “Yên tâm , lão Chung là người rất kín miệng, ông ấy lung tung ra bên ngoài đâu“.


      Tôi gác điện thoại chạy xuống lầu, kéo mẹ tôi lên lầu luôn, hai chúng tôi nhốt mình trong phòng, mẹ tôi giống như con thú bị bao vây tới lui, phía dưới vẫn ầm ầm, dường như ai đó rốt cục phá được cửa sổ xông vào phòng khách, đập vỡ cái gì đó. Mẹ tôi nhảy dựng lên, tôi e sợ bà nhịn được lại lao xuống lầu, nên cố gắng giữ chặt lấy bà.


      ngờ bà lại ấn lên mu bàn tay tôi thở dài tiếng, quay sang với tôi: “Con ngoan, mẹ muốn con qua lại với Trình Tử Lương, chỉ vì sợ con rơi vào tình huống giống mẹ“.


      Tôi nhìn vào ánh mắt trong suốt lấp lánh nước mắt của bà, ấp úng : “ ấy ...”


      Mẹ tôi nhàng lắc lắc đầu, dáng vẻ trông rất đau lòng. Tôi cũng dám thêm gì với bà nữa, vốn tôi rất tin tưởng Trình Tử Lương, nhưng nghĩ đến thái độ của chị ta, tôi lại cảm thấy yên tâm.


      May mắn lâu sau, phía dưới đột nhiên yên tĩnh lại, tôi và mẹ hai mặt nhìn nhau, biết có phải mấy người đó rồi hay . Ước chừng qua thêm 15 phút nữa, tôi do dự nghĩ có nên xuống lầu xem thử hay di động vang lên, tôi nhìn thấy dãy số của lão Chung, sợ mẹ nhìn thấy, tôi vội nghe điện thoại.


      Trâu, mấy người đó bị đuổi hết rồi. yên tâm, bọn họ dám đến nữa đâu“.


      Tôi vô cùng cảm kích: “Cám ơn!”


      cần, trong phòng khách bị vỡ vài bình hoa, tôi bắt mấy người đó bồi thường tổn thất, lát nữa bọn họ đem tiền đến, tôi biết vui khi thấy bọn họ, cho nên bảo họ đem tiền đưa đến trực ban tổ dân phố, lúc nào có thời gian đến lấy về là được. Tôi cũng cảnh cáo mấy người ở tổ dân phố, lần sau bọn họ tiếp tục bất tài làm nên chuyện nữa“.


      Tôi ngờ lão Chung lợi hại như vậy, càng nghĩ tới ông ta có thể chạy tới nhanh đến thế, hơn nữa vừa tới nơi mình đánh đuổi ngàn quân, chẳng những thế còn khiến mấy người kia ngoan ngoãn bồi thường tổn thất. Trong lòng tôi chỉ có tâm phục khẩu phục: “Cám ơn!“.


      Lão Chung cười ha ha: “Sao khách sáo quá vậy? là người đại diện của Night Club Kim Cương đấy! Ai dám cho mặt mũi, tôi khải tử bọn họ ngay! Đều là người nhà cần phải khách sáo. Qua năm mới rồi, đừng để mấy chuyện hỗn đản kia làm hỏng tâm tình“. ràng xem chuyện này là việc lớn lao. Cuối cùng mới : “Giúp tôi hỏi thăm Tô tiên sinh nhé“.


      Tôi đáp ứng tiếng, nhanh chóng ngắt điện thoại, để mẹ tôi ở lại trong phòng rồi tự mình xuống lầu. Mẹ tôi chết sống chịu, rốt cuộc vẫn là bà đẩy tôi ra, tự mình thùng thùng chạy xuống lầu. Dưới lầu im ắng, người cũng có. Tôi và mẹ nhìn tứ phía, quả nhiên có vài bình hoa bị đập vỡ, bất quá mấy mảnh vỡ đều được người thu dọn rất sạch , mẹ tôi cẩn thận xem xét, lúc này mới phát bề mặt nền gạch cẩm thạch trong phòng khách có chút vết máu, nhưng bị người nào đó dùng khăn chà lau qua, nếu nhìn kỹ quả là nhìn ra.


      Mẹ tôi trừng mắt liếc tôi cái, hỏi: “Con gọi điện cho ai vậy? Con quen biết ai mà thần thông quảng đại đến vậy?”


      Tôi nghẹn họng, dù sao cũng thể thành cho mẹ biết, tôi quen lão Chung, mà lai lịch lão Chung càng khó giải thích, nếu bà biết chân tướng, phải chỉ đánh tôi chút thôi đâu. Tôi ấp úng, mẹ tôi lại trợn mắt nhìn tôi: “Con gọi điện thoại cho Trình Tử Lương? Là nó cho người đến đuổi mấy người đó ?”


      Tôi sửng sốt chút, mẹ tôi tưởng là mình đoán đúng, bà khỏi lại thở dài hơi, thế nhưng lời gì cũng nữa.


      Bất quá sau chuyện này, tôi còn vô cùng cảm kích Tô Duyệt Sinh, chờ qua năm trở lại, tôi liền cố gắng bỏ tiền tiêu vặt ra, trước tiên đặt bàn ăn ở nhà hàng đắt tiền, rồi mời Tô Duyệt Sinh cùng lão Chung ăn cơm, xem như cảm tạ hai người bọn họ giúp đỡ. Lão Chung vốn đồng ý rồi, nhưng đến chiều hôm đó lại gọi điện thoại cho tôi: “ Trâu, hết sức xin lỗi, tối nay tôi có việc đột xuất được, yên tâm yên tâm, cứ để Tô tiên sinh ăn nhiều chút, ăn giúp phần của tôi luôn là được“.


      Tôi biết bình thường ta rất bận rộn, cũng quá để ý, : “Vậy đợi vài ngày nữa, tôi mời !”


      sao sao, phải biết tôi có thằng con hư hỏng phải lo dỗ dành, gần như mỗi ngày đều bận rộn với nó, biết ngày nào mới rảnh. Đúng rồi, bây giờ có thể tới văn phòng chuyến , ở đây tôi có mấy phần văn kiện, tới ký tên nhé“.


      Tôi lập tức đáp ứng, mới đầu năm lão Chung giúp tôi chuyện lớn như vậy, hơn nữa chỗ ăn cơm cũng ở gần Night Club Kim Cương, thuận đường qua đó ký vài phần văn kiện, chuyện .


      Lão Chung vẫn như bình thường ở trong văn phòng chờ tôi, tôi vừa vào cửa ta liền cho người xuống phòng bếp lấy đồ ngọt lên cho tôi, đồ ngọt hôm nay là đậu hủ hạnh nhân, ta : “Món ngọt của đầu bếp mới thay, nếm thử xem thế nào?”


      Tôi ăn mấy muỗng, hương vị còn được, thơm mùi hạnh nhân, bất quá ăn thêm vài miếng nữa, cảm thấy có vị hơi khác thường, tôi : “Hình như hơi đắng“.


      ? Tên đầu bếp hỗn đản, tài cán chẳng bằng ai! Còn đòi hỏi tôi phải trả lương cao như vậy! Ngay cả đồ ngọt cũng làm xong! Lẽ ra nên chấp nhận trả lương cao cho bọn họ! biết bọn chúng tìm được người ở nơi xó xỉnh nào...”


      Lão Chung hiển nhiên bị chọc tức, ồn ào muốn rang xào vị đầu bếp kia, tôi cảm thấy đành lòng nên : “Có lẽ là chọn phải hạnh nhân tốt, hạnh nhân vốn đắng mà“.


      đừng ăn nữa!” Lão Chung thấy tôi lại cầm muỗng múc, vội vàng : “Tôi bảo bọn họ đưa xuống phòng bếp, buộc tên vương bát đản kia đích thân ăn cho bằng hết!” ta vừa vừa lớn tiếng gọi người, tôi vội ngăn cản ta: “Thôi kệ , đừng nóng giận“.


      Lão Chung nghe lời tôi khuyên, ta phái tài xế đưa tôi đến nhà hàng, : “ cũng đừng tức giận, lát nữa tôi đổi đầu bếp tốt hơn, lần sau đến, nhất định xảy ra chuyện như vậy“.


      Kỳ thực tôi đâu có giận, đồ ngọt của Night Club Kim Cương vẫn luôn đặc biệt ngon, rất nhiều nhà hàng ở bên ngoài thể sánh bằng. Có lẽ cũng vì thế mà lão Chung tức giận. Dù sao đâu ai muốn đập vỡ bảng hiệu của mình.


      Vì chuyện này dây dưa nên tôi đến nhà hàng trễ hơn Tô Duyệt Sinh, trong lòng rất áy náy, vội vàng mời gọi món ăn. cũng khách sáo, cầm lấy thực đơn rất nhanh gọi xong đồ ăn, lúc này mới hỏi tôi: “Tuổi mới thế nào?”


      “Cũng được, như năm cũ thôi.”


      Kỳ thực tôi rất buồn bực, Trình Tử Lương đến giờ cũng chưa về.


      Tôi cố gắng phấn chấn tinh thần cùng chuyện với Tô Duyệt Sinh. Đó là nhà hàng cao cấp theo phong cách Nhật, nghe bò được vận chuyển bằng máy bay đem tới, nguyên liệu nấu ăn rất tươi ngon, có điều khí hơi nóng, tôi càng ăn càng nóng, ăn được nửa, cả người tôi đầy mồ hôi. Tô Duyệt Sinh uống rượu, còn tôi uống nước đá, dường như nước đá đủ giải khát, tôi uống hết ba cốc lớn, mà vẫn ngừng đổ mồ hôi.
      Hale205 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 37

      Tô Duyệt Sinh thấy chóp mũi tôi toàn mồ hôi, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho tôi ly nước đá. biết vì sao tôi cảm thấy bản thân phát run, cảm giác giống như mình uống say, choáng váng mơ hồ. Tô Duyệt Sinh rốt cục cảm thấy ổn, hỏi tôi: “ khỏe hả?”


      biết... thấy rất khó chịu“. Hơn nữa loại khó chịu này tôi ra lời, chỉ cảm thấy ngột ngạt nóng bức, tôi kéo cổ áo lông xuống, vẫn cảm thấy như khí xuyên thấu qua được.


      Tô Duyệt Sinh nhìn nhìn đồ ăn bàn, : “ phải dị ứng với đồ ăn chứ? Có muốn đến bệnh viện khám thử ?”


      Kỳ thực tôi cảm thấy nóng, cả người khó chịu, dường như da có lớp chocolate, hình dung được đó là cảm giác gì. Tô Duyệt Sinh xem chừng thấy tình trạng tôi được tốt lắm, vội vội vàng vàng gọi phục vụ đến tính tiền, sau đó lái xe đưa tôi bệnh viện.


      Tôi gần như bị tha ra khỏi nhà hàng, chân như nhũn ra, đứng vững, trọng tâm đặt cả lên người , sử dụng đến nửa phần sức lực. mở cửa xe. Rất dứt khoát bế tôi lên, trong đầu tôi bỗng chốc vang “ầm” tiếng, tim nhảy dựng thình thịch, toàn thân mềm nhũn như ngâm mình trong nước ấm, cảm thấy cái ôm của thoải mái, mùi thơm người cũng dễ ngửi, tôi dùng sức bắt lấy vạt áo , muốn đưa tôi ra ghế sau tôi cũng chịu buông tay, tôi mơ hồ cười cười, đột nhiên hôn lên mặt , tôi nhìn lỗ tai thoáng chốc đỏ hồng rồi. Tôi hoàn toàn khống chế được bản thân, vươn tay nắm caravat của , muốn hôn .


      Ước chừng Tô Duyệt Sinh mất rất lớn sức lực mới giãy được tôi ra, bởi vì tay bị móng tay của tôi cào qua. vội vội vàng vàng ngồi vào ghế điều khiển, tôi từ ghế sau chồm lên phía trước, chút lưu tình đẩy tôi ngã trở về. lần nữa xuống xe, hung tợn dùng dây an toàn trói tôi lại. Ngón tay tôi run cầm cập, gỡ được dây an toàn, đành phải liều mạng gọi tên : “Tô Duyệt Sinh, thả tôi ra, Tô Duyệt Sinh!”


      Tôi cũng biết vì sao giọng chính mình lại nghe như tiếng mèo kêu, vừa vừa mềm, Tô Duyệt Sinh hoàn toàn để ý tới tôi, ngược lại phóng xe như bay. Tôi dùng sức túm dây an toàn, sợi dây kia càng buộc tôi chặt thêm, tôi đau đến muốn khóc, dừng xe lại, đưa tôi thẳng vào tòa nhà.


      Chỗ này làm gì giống bệnh viện, tôi nghiêng ngả lảo đảo bị kéo , vừa vừa làm nũng: “ ôm tôi! Ôm tôi !” Cả người tôi cực kỳ khó chịu, chỉ có được ôm mới khiến tôi thấy thoải mái được chút.


      Tô Duyệt Sinh hề ôm tôi, mà đem tôi đẩy mạnh vào gian phòng, a, bồn tắm rất lớn, cả người tôi đầy mồ hôi, muốn tắm rửa cái, tôi túm lấy áo lông của mình còn chưa kịp cởi ra, Tô Duyệt Sinh kéo tôi qua, cầm vòi sen đầu đuôi giội thẳng vào người tôi.


      Nước lạnh khiến tôi giật mình, tôi liều mạng ôm lấy , giống như con chó cọ tới cọ lui người , kéo tôi ra, lại dùng nước lạnh giội vào. Tôi khó chịu hu hu khóc, nắm lấy góc áo của buông.


      liều mạng giội nước lạnh thẳng vào mặt tôi, nước tràn vào lỗ mũi, tôi bị nghẹn ho khan kịch liệt. Tôi thở nổi, còn dùng sức chụp lấy mặt tôi: “Trâu Thất Xảo!” Giọng của lạnh lẽo giống như nước lạnh vậy: “ ăn phải cái gì? Ai cho ăn cái gì rồi hả?”


      “Tôi biết“. Tôi nghe thấy tiếng chính mình cười khanh khách, tay ôm cổ tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, tôi còn muốn hôn , a, thừa dịp phòng bị, tôi đột ngột nắm lấy cổ áo , sau đó hướng lên mà hôn. Bờ môi mềm, thơm quá, tôi giống như con chuột trộm được hạt vừng, vô cùng quyến luyến ngừng liếm liếm. Thân mình cứng đờ, nhiều lần muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi sống chết ôm chặt, tốt quá, thế này rất thư thái, người vừa cứng vừa mềm, tôi rất thích được ôm.


      Từ trong mũi tôi phát ra tiếng rên mơ hồ , cảm giác như con heo được cho ăn no, nhịn được đỡ lấy gáy tôi, cái này thư thái, bởi vì hôn tôi, toàn thân tôi nóng lên, bị hôn như nhũn ra, người ngừng tụt xuống, giống như bị rút gân, dường như chút khí lực cũng có. Tôi cảm thấy quần áo của rất vướng bận, khiến tôi thể trôi chảy đụng chạm vào , tôi vươn tay dùng sức chen vào trong cổ áo , lôi kéo quần áo của . ngờ lại đột nhiên ném tôi ra, xách vòi sen lên, đầu đuôi tiếp tục xả nước vào người tôi.


      Tôi gào khóc, lui lui về sau, giống như đứa bị cướp viên đường. Tô Duyệt Sinh là đường, tôi muốn ăn mà được, còn xối nước lạnh vào tôi. Tôi khóc được lúc, lại thấy cầm vòi sen giội chính mình, tôi vừa cười hắc hắc hỏi : “ tắm nha, tôi cũng muốn tắm“.


      Tôi bắt đầu cởi quần áo chính mình, vội vàng nhào tới, tha tôi vào bồn tắm lớn, sau đó mở vòi xả nước vào bồn, nước lạnh khiến tôi đặc biệt thoải mái, nhiều lần tôi muốn bò ra khỏi bồn tắm, đều bị ấn trở về.


      Tôi kêu la ầm ĩ, kiến quyết chịu ở trong bồn tắm, Tô Duyệt Sinh bị tôi làm cho còn cách nào, giống như dỗ con nít dỗ tôi: “Ngoan, ở trong này thêm chút, bình tĩnh bình tĩnh! Tôi mua đồ ngon cho ăn!”


      “Tôi cần đồ ăn!!” Tôi giống như con lươn dùng sức quấn quít lấy tay , muốn lôi vào bồn tắm lớn luôn: “Tôi muốn ôm tôi!”


      thể ôm!” Tô Duyệt Sinh hung tợn giội nước lên đầu tôi, tôi khóc nức nở: “Vậy hát cho tôi nghe ! Tôi muốn hát cho tôi nghe!”


      “Tôi hát!”


      “Vậy ôm tôi!”


      thể ôm!”


      Tôi nhanh chóng vòng tay ôm lấy cổ : “Vậy hát! hát tôi ôm !” bị tôi cuốn lấy còn cách nào, đành phải dùng sức kéo cánh tay tôi xuống, : “Vậy ngoan ngoãn ngồi xuống, tôi hát cho nghe“.


      Tôi nghe lời ngồi vào trong bồn tắm lớn, liếc mắt nhìn tôi cái, hỏi: “ muốn nghe bài gì?”


      “Khúc hát ru!!”


      hát!”


      “Vậy ôm tôi!”


      ôm!”


      Tôi thừa dịp từ trong bồn tắm đứng lên, giống như gấu koala nhào về phía , gần như cả người ôm lấy cổ : “Vậy đừng hát...”


      “Ngồi xuống! Tôi hát!” hét lớn tiếng, tôi sợ tới mức run run, lại lui về ngồi xổm trong bồn tắm. hắng giọng, bắt đầu hát: “Chợt lóe chợt lóe ánh sáng lấp lánh, đầy trời đều là sao...”


      ngờ Tô Duyệt Sinh người chưa bao giờ ca hát lại có chất giọng tốt như vậy. Tôi rung đùi đắc ý hát theo : “ bầu trời tỏa ánh sáng, giống như rất nhiều đôi mắt . Chợt lóe chợt lóe ánh sáng lấp lánh, đầy trời đều là sao...”


      Trong bóng đêm ôn nhu, mẹ cũng từng hát bài này dỗ tôi ngủ, đương nhiên bà hát rất nhiều bài chứ phải chỉ bài này. Tôi bắt đầu nhàng ư a ra tiếng: “Ánh trăng ánh trăng đến đây ca hát, a y a y tới sông rồi, sông gió thổi, cá vàng bơi lội tung tăng... Hoa hạt dẻ nở hoa kết thành tổ, hoa tiêu nở hoa kết thành nhiều tổ, a y a y ăn hạt dẻ, ngòn ngọt ngọt đến tận trong tim...”


      Tôi biết mình đảo tới đảo lui hát bao nhiêu lần, tóm lại bản thân hát đến độ híp mắt buồn ngủ, vừa mới cúi đầu ngẩn ngơ chút, đột nhiên phát Tô Duyệt Sinh nhắm mắt ngồi tựa bồn tắm lớn, dường như ngủ say. Tôi như con cá nhảy lên, dùng sức kéo , hoàn toàn phản ứng kịp, cả người chìm vào trong bồn tắm lớn, bọt nước văng khắp nơi, từng giọt nước lạnh bắn lên đầu tôi, tôi cười nham nhở bổ nhào qua, “Chụt” tiếng dùng sức hôn lên môi , vô cùng đắc ý: “Hôn được rồi!”


      phát run lên, cũng biết là do ngâm trong nước lạnh hay vì bị tôi làm cho tức giận. Trong ánh mắt dường như có ngọn lửa bừng cháy, lại đỡ lấy gáy tôi, giọng khàn khàn, dường như cực lực khắc chế cái gì đó: “ cứ hôn “.


      Hô hấp của tôi cứng lại, chóp mũi toàn hơi thở của , vừa mát, vừa thơm, là mùi hương kỳ lạ nên lời, hình như là mùi bạc hà, lại hình như là mùi trà. Trong đầu tôi hoàn toàn choáng váng, cả người cứ như mây, nụ hôn này hoàn toàn giống với nụ hôn của Trình Tử Lương, nụ hôn này tràn ngập hấp dẫn, còn có loại cảm xúc tôi hình dung được, khiến người ta sa vào, ràng là loại đau đớn hít thở thông, lại có vẻ hết sức vui thích. buông tôi ra lúc, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của tôi, khiến tôi ngứa ngáy, tôi nhịn được cười loạn, lại hôn tôi, nụ hôn này so với trước đó càng triền miên, càng khiến người ta cảm thấy thoải mái, lỗ chân lông người tôi dường như mở hết ra, cũng cảm thấy bị ngâm trong nước lại, tôi giống như con chuột rơi vào bình mỡ heo, toàn bộ thế giới đều thơm ngào ngạt trong trẻo, đó là loại cảm giác hạnh phúc đầy thỏa mãn.


      Vai Tô Duyệt Sinh rất cứng rắn, tựa vào trong lòng là thoải mái, nhưng cánh tay lại rất mềm, lúc ôm, tôi cái gì cũng muốn làm, chỉ muốn tựa vào cánh tay . Nụ hôn dài khiến tôi cảm thấy cả người như hòa tan hết. Tôi lười biếng bên tai : “Mới rồi bảo ôm tôi, còn chưa ôm“.


      thấp giọng câu gì đó, tôi nghe , hôn lên vành tai tôi, khiến cả người tôi chút sức lực cũng còn, tôi khanh khách cười, đúng lúc này, đột nhiên có thanh kỳ quái vang lên, tôi phản ứng trước, là di động của tôi, chiếc di động bị tôi ném xuống đất, nhưng nó vang lên.


      Tôi muốn đứng lên lấy điện thoại, Tô Duyệt Sinh giống như tỉnh dậy từ trong mộng, ngăn cản tôi, tự mình bay qua nhặt điện thoại lên. Tôi vô cùng tức giận: “Đó là điện thoại của tôi!”


      Tô Duyệt Sinh chỉ liếc mắt nhìn vào màn hình, liền ném điện thoại vào bồn tắm, điện thoại mới của tôi đó! Vừa mua chưa đầy ba tháng, tiếng “ục ục” vang lên trong nước. Tôi vội vàng cuống quýt vớt nó lên, từng giọt nước rầu rĩ xuống, màn hình sớm còn sáng.


      Tôi vô cùng tức giận, ồn ào với Tô Duyệt Sinh: “ đền điện thoại cho tôi!”


      nhìn tôi lát, xoay người đóng cửa bỏ mất. Trong lòng tôi rất khổ sở, biết nhất định là Trình Tử Lương gọi tới, trễ thế này còn có điện thoại gọi tới, chỉ có thể là ta. Đáng tiếc nhận được. Tôi tức giận vô cùng, nhưng Tô Duyệt Sinh rồi.


      Tôi biết ngâm trong bồn tắm bao lâu, cho đến khi tôi phát run, càng ngừng hắt xì hơi. Tôi còn cảm thấy khó chịu nữa, chỉ thấy lạnh, Tô Duyệt Sinh khóa trái cửa phòng tắm, biết ta đâu rồi, tôi vô cùng sợ hãi, liều mạng gõ cửa: “Tô Duyệt Sinh! Tô Duyệt Sinh!”
      Hale205 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 38



      ai để ý đến tôi, tôi vừa lạnh vừa mệt mỏi, cũng hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nặng đầu, hỗn loạn, giống như cổ của chính mình giữ nổi đầu vậy. Tôi khóc lóc đập cửa lúc, rồi ôm chiếc di động ướt nhẹp ở trong này ngủ.


      Chờ đến khi tôi thực tỉnh táo lại là giữa trưa ngày hôm sau, đầu đau muốn nứt ra, đặc biệt khổ sở, cảm giác như người say rượu còn chưa tỉnh hẳn. Tôi từ trong đống chăn mềm mại đứng lên, phát mình ở trong gian phòng xa lạ, đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, giống như thùng nước đá dội thẳng vào người. Tôi xốc chăn lên, phát bản thân mặc áo trong khô mát của nam, tôi mơ mơ hồ hồ nhớ lại bản thân hôm qua ngừng nhào lên níu kéo Tô Duyệt Sinh, sau đó dùng nước lạnh giội tôi, cuối cùng tôi ngủ luôn ở chỗ cửa phòng tắm, sau đó sao? xảy ra chuyện gì?


      Tôi ngây ra như phỗng, cử động cũng dám. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc ngày hôm qua tôi bị làm sao vậy?


      Tôi giống như con đà điểu, hận thể đem đầu chính mình vùi vào trong cát.


      thực tế tôi cũng làm vậy, tự đem đầu mình vùi vào trong chăn, hận thể làm cho mình nghẹt chết.


      Cuối cùng, tôi vẫn là nhịn được nghẹt thở từ trong chăn bò ra hít hơi lớn.


      Ngủ ngủ! phải chỉ là ngủ với đàn ông thôi ư! Chị đây còn chưa từng ngủ với đàn ông nữa! May mắn đó là Tô Duyệt Sinh, dáng vẻ khó xem, tính ra cũng phải chịu thiệt.


      Kỳ thực trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, mỗi lần sợ hãi điều gì tôi thường đần độn như vậy.


      Nếu tôi thực ngủ với Tô Duyệt Sinh, vậy tôi và Trình Tử Lương coi như xong, tôi còn mặt mũi nào gặp ta nữa?


      Tôi hận thể bóp chết chính mình.


      Tôi ở giường lăn lộn gần nửa giờ đồng hồ, rốt cục vẫn lấy hết dũng khí xuống giường, tìm được toilet rửa mặt qua loa, quần áo của bản thân biết vất nơi nào, hai chân bị bỏ trần lộ liễu, cũng đâu thể để thế mà lung tung khắp phòng.


      May mắn trong toilet có khăn tắm, tôi quấn lung tung vào người, giống như chiếc váy dài cột bên hông, thế này mới xuống lầu.


      Gian phòng rất lớn, trong phòng khách có tiếng động rất , tôi đứng cầu thang nhìn quanh, là người mặc đồng phục của người giúp việc lau bàn trà, tôi thoáng chốc thả lỏng nửa, ho tiếng, Dì kia ngẩng đầu nhìn thấy tôi, cười tủm tỉm: “ Trâu dậy rồi! Hôm qua uống say, nửa đêm Tô tiên sinh gọi điện thoại bảo tôi tới chăm sóc cho . Lúc sáng tôi đem áo lông của giặt rồi, bất quá vẫn có chuẩn bị cho bộ đồ mới để ở lầu, tôi lấy cho nhé?”


      Tôi hoàn toàn buông lỏng người, ra hôm qua là dì ấy chăm sóc tôi, vậy quần áo cũng là dì ấy thay cho tôi rồi, tốt quá.


      Tôi có cảm giác như trút được gánh nặng ngàn cân, ngay cả tâm tình cũng thàng thoải mái hơn: “ cần đâu, tôi tự lên mặc được rồi“.


      “Ở trong tủ quần áo phòng ngủ nơi nghỉ ngơi đó, áo bành tô của cũng để ở đó“.


      Tôi thuận lợi tìm được chiếc váy kia treo bên cạnh áo lông, sau khi mặc vào xong, đột nhiên trong lòng nặng nề lên. Chiếc váy này là loại thiết kế, giá tiền thôi rồi, mấu chốt là kích thước giảm phân ngại gầy, nhiều phân ắt mập, nhưng tôi mặc lại hoàn toàn vừa vặn, ràng cho thấy nó được mua theo số đo của tôi.


      Tôi biết là người giúp việc có thể mua cho tôi chiếc váy vừa người đến vậy đấy, đối với số đo của tôi biết mười mươi, có lẽ là Tô Duyệt Sinh, bởi vì trước đây có vài lần ta tặng cho tôi mấy chiếc váy này nọ mặc rất vừa người, dáng người của bạn ta nhất định khác so với tôi là mấy.


      “Chết !” Tôi thào tự , tự chủ được gõ gõ cái trán vào gương, hận thể dứt khoát xuyên vào trốn luôn trong gương, khỏi phải đối mặt với tình huống xấu hổ như vầy. Ngày hôm qua nhất định tôi bị trúng tà rồi, , ràng hôm qua tôi giọt rượu cũng đụng đến, sao lại giống như say khướt vậy chứ.


      Tôi nhanh chóng hồi tưởng lại nhưng vẫn hiểu lắm, kỳ thực chuyện xảy ra ngày hôm quá tựa như giấc mơ, tôi chỉ nhớ đại khái xảy ra chuyện gì, mà rất nhiều chi tiết lại chỉ là vài hình ảnh mơ hồ.


      Tôi tìm được túi xách của mình đặt ở chỗ đầu giường, bên cạnh là chiếc điện thoại mới tinh nằm ngay ngắn, tôi nhớ mang máng điện thoại của mình hình như bị rơi vô nước, vì trong tâm trí khắc rất sâu đoạn ký ức tôi tự mình lao theo chiếc điện thoại. Nhưng chiếc di động mới toanh này...


      Tôi để điện thoại lại chỗ cũ, rất rối loạn, cách nào nghĩ ra, nên quyết định vẫn là chạy nhanh về nhà hơn, cả đêm hôm qua về, mẹ nhất định đánh chết tôi cho xem.


      Tôi về đến nhà mới nhàng thở ra hơi, mẹ tôi thế nhưng có ở nhà, trong nhà im ắng, y như lúc tôi ra ngoài. ngờ đêm qua mẹ cũng về, may mắn bà có về, bằng lúc này nhất định đánh gãy chân tôi. Tôi trở về phòng, đóng cửa lại còn cảm nhận được tiếng tim mình đập thình thịch.


      Có vẻ như tôi may mắn có xảy ra chuyện gì đáng sợ, tôi nằm giường, cũng quá vui mừng. Trong đầu ra hình ảnh, chính là đôi mắt sâu thẳm u ám kia của Tô Duyệt Sinh, đỡ lấy gáy tôi, dùng giọng trầm khàn : “ cứ hôn “.


      Nụ hôn của ta như thể hòa tan hết tất cả, tôi vội vã kéo chăn trùm kín đầu, ôi ôi! Làm ơn để tôi quên hết mấy chuyện ngu xuẩn này .


      Từ sau ngày đó, có khoảng thời gian dài tôi gặp Tô Duyệt Sinh. Mãi đến khi Trình Tử Lương về nước, ta đem về cho tôi phần quà, lúc nhìn thấy ta, giây đầu là mừng rỡ, nhưng gần như ngay sau đó, liền nhớ tới lời Tô Duyệt Sinh . Tôi làm bộ lơ đãng nhìn ta, hỏi: “Có phải chụp rất nhiều hình ?”


      ta : “Chị thích chụp ảnh, cũng thích, bất quá có chụp hình phong cảnh“.”Vậy gửi em mấy tấm làm màn hình desktop“.


      “Được“.


      ta về nhà gửi cho tôi rất nhiều ảnh chụp, tôi khen phong cảnh đẹp, sau đó ngừng bảo ta gửi thêm ảnh qua nữa. Tôi lần theo mấy trăm tấm ảnh chụp tìm dấu vết để lại, có tấm chụp ở bãi biển, ràng phản chiếu ba bóng người, còn có tấm bãi cỏ, lúc đó ánh mặt trời rất gắt, cũng chiếu ba bóng người.


      Lòng tôi như bị ong đốt, đau đến khổ sở. Nhưng lại biết nên gì làm gì bây giờ. Nếu hỏi trực tiếp, ta có thẳng thắn thừa nhận? Nếu hỏi, tôi đây cũng quá khó chịu.


      Thời gian đó tôi nhanh chóng gầy yếu, gầy đến nỗi ngay cả mẹ cũng kinh ngạc, bà : “Con ngoan, giảm béo thể giảm quá nhanh, cần phải từ từ mới tốt“.


      Nhưng đau lòng đâu có từ từ đến, tôi nghĩ ra có thể chuyện này với ai. Mẹ tôi vốn phản đối chuyện tôi kết giao với Trình Tử Lương, về phần bạn bè, hình như tôi có nhiều bạn. Đời người là tịch mịch, gặp chuyện khó chịu, mày thậm chí chỉ có thể mình lánh , người nào để có thể tâm . Tôi muốn ra ngoài giải sầu, cầm điện thoại lên, lại biết nên gọi cho ai. Tôi lật danh sách số điện thoại dài ra tìm, đến tận số cuối cùng, vẫn chưa tìm ra người bạn nào thích hợp có thể ăn cơm với tôi ở loại thời điểm này.


      Tên trong danh sách được sắp xếp theo ký tự chữ cái, cho nên tên cuối cùng chính là lão Chung, tôi bỗng nhớ tới, lâu rồi thấy lão Chung tìm tôi ký tên, biết có phải do bận rộn quá hay . Bất quá việc càng nhiều, ta càng phải thường xuyên tìm tôi, có rất nhiều văn kiện, nghe phải có chữ ký của tôi mới có hiệu lực. Tôi hoang mang trong chốc lát, cuối cùng dứt khoát gọi điện cho lão Chung, điện thoại của ta tắt máy. Tôi sửng sốt chút, lại gọi tới văn phòng Night Club Kim Cương, thư ký rất khách sáo : “Chào Trâu, Chung tổng tạm thời rời cương vị công tác rồi“.


      Tạm rời cương vị công tác?


      Vậy tôi đây là đại diện pháp lý, còn cần tiếp tục làm ?


      Tôi sửng sốt lúc lâu, biết nên hỏi ai. Cuối cùng quyết tâm gọi cho Tô Duyệt Sinh, may mắn điện thoại của vẫn thông, bất quá phải mất lúc lâu mới nghe điện thoại: “Chào“.


      Tôi hơi run sợ, tôi và Tô Duyệt Sinh dù có quen biết, nhưng cũng chưa tới mức gọi là thân thiết, nhưng cũng phải hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa, bình thường hay thích trêu đùa, giờ nghe điện thoại với thái độ xa cách lạnh lùng như vậy, khiến tôi cảm thấy có chút quen.


      Có lẽ, tôi chán nản nghĩ, nhất định là do lần trước tôi rất quá đáng, trời mới biết tôi trúng tà gì. Tôi ngượng ngùng : “Xin chào“.


      “Có việc sao?”


      Tôi càng do dự, có điều nếu bây giờ hỏi, khả năng có lần thứ hai tôi có dũng khí gọi điện cho , tôi : “Lão Chung tạm rời cương vị công tác rồi hả?”


      biết vì sao, nhắc đến lão Chung, Tô Duyệt Sinh dường như rất mất hứng. cũng chưa gì, nhưng cái loại vui này thông qua điện thoại tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được. Tôi : “Chức vụ đại diện pháp luật kia, tôi...”


      “Nếu thích cần làm“.


      “À...”


      “Còn gì nữa ?”


      Tôi biết điều : “ có. Tạm biệt“.


      Ngắt điện thoại, tôi nghĩ lần này mình đắc tội với Tô Duyệt Sinh rồi, dường như ngay cả điện thoại cũng tỏ vẻ kiên nhẫn tiếp chuyện. Bất quá làm người đại diện pháp luật nữa cũng tốt. Bằng cả ngày bảo tôi ký đủ loại văn kiện, tôi còn lo lắng sau này phải chịu trách nhiệm gì đó với pháp luật cũng nên.


      Ngày lễ tình nhân, đúng lúc Trình Tử Lương công tác, ta bay chuyến bay sớm, lúc ở sân bay gọi điện thoại cho tôi, tôi còn chưa tỉnh ngủ, nên vô cùng lãnh đạm, trả lời cũng nhiều lắm. Hôm nay vừa vặn là chủ nhật, ngay cả mẹ cũng ra ngoài rồi, tôi mình người chán muốn chết nằm trong nhà.


      Tivi có gì hay để xem, mạng cũng chẳng có gì chơi, mẹ mới mua cho tôi chiếc laptop, tôi tải ít game về, chơi lung tung, mới chơi được bao lâu, màn hình đột nhiên tối thui, khởi động lại cũng vô dụng. Tôi gọi điện thoại cho bên hỗ trợ khách hàng, bọn họ tình huống này có lẽ là bị virus, muốn tôi trực tiếp đem máy tới hệ thống bảo hành kiểm tra, nếu muốn , có thể đợi kỹ thuật viên của bọn họ đến nhà.


      Tôi nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, cho nên lấy máy tính đem , lấy chiếc xe cũ mẹ để trong nhà kia, trực tiếp chạy tới điểm bảo hành máy.


      Năm ngoái tôi thi lấy bằng lái, bất quá thường xuyên chạy nên kỹ thuật lái xe rất bình thường. Chiếc xe cũ kia của mẹ lại là hàng nhập khẩu vừa được tân trang lại, đặc biệt khó chạy, kết quả lúc tôi chạy tới chỗ ngã tư trung tâm thành phố có đèn đỏ, do tôi đạp phanh quá nhanh, xe chết máy.


      Thế là toi, chóp mũi tôi đầy mồ hôi, vội vã cố gắng khởi động xe lần nữa, tiếng xe rè rè vang lên, dấu hiệu thể khởi động xe được. Mắt thấy cảnh sát giao thông về phía tôi, tôi càng nóng nảy. Tài xế mới sợ nhất là cảnh sát giao thông, lại chặn ngay chỗ ngã tư đường mới chết người chứ, mấy chiếc xe phía sau ào ào nhấn còi, trong lòng tôi càng nóng nảy. Cảnh sát giao thông gõ gõ cửa sổ xe, chào tôi, tôi vội vàng xuống xe giải thích với ta: “Ngại quá, xe hư...”


      “Vậy kêu xe tải tới kéo , thể chặn xe ở chỗ này được“.


      Nhưng tôi ngay cả số điện thoại xe tải cũng biết, mấy chiếc xe phía sau vẫn nhấn kèn inh ỏi, tôi càng vội càng loạn, nghĩ rằng chắc thể nhờ cảnh sát giao thông giúp đỡ gọi xe tải tới rồi, đúng lúc này, chiếc xe đậu ở phía sau cách đó xa vừa mở cửa xe, người đột ngột bước xuống. Tôi vừa thấy quả thực là vui mừng quá đỗi, ngờ đó là Tô Duyệt Sinh. vòng qua trực tiếp ngồi vào ghế điều khiển, thành thạo khởi động động cơ, sau đó nhìn tôi còn ngây ngốc đứng đó, : “Lên xe“.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :