1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhắc em nhớ lại - Phỉ Ngã Tư Tồn (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 29-2: Phiên Ngoại I: Nhóm bạn và bão tuyết



      Xin chào các bạn xem đài, mọi người đều biết, trong thời gian vừa qua, khu vực Bắc Mĩ gặp phải đợt khí lạnh “Polar Vortex” hiếm thấy, rất nhiều nơi bị ảnh hưởng bởi cơn rét lạnh nhất trong vòng 20 năm trở lại đây. Tuyết lớn, băng khối... Có nơi nhiệt độ xuống tới mức -30 đến -50 độ. Trong tình huống thời tiết cực hạn này, chúng tôi may mắn được phỏng vấn hai bạn sinh sống tại Bắc Mĩ.


      Bây giờ hãy để các em cùng chào hỏi mọi người nhé, đầu tiên là bạn Đinh Đinh.


      Đinh Đinh: “Chào mọi người, con là Đỗ Đinh Đinh, mẹ thường gọi con là Đinh Đinh. Con sinh năm 2009, năm nay năm tuổi, con và mẹ ở tại Boston. Năm nay trời vô cùng rét lạnh, suốt mấy ngày đường phố đều là tuyết, mẹ thể quét tuyết mở đường cho xe chạy được, cũng có cách nào mời được người quét tuyết đến đây. Mẹ , nếu thể quét dọn tuyết sạch kịp thời, bị phạt tiền. Nhưng bà cần lo lắng, con cũng lo lắng, hôm con thức dậy, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết đường đều được xúc hết rồi. Xem , nhà chúng con nhất định là có ông thần đèn, mỗi khi gặp phải khó khăn, thậm chí cần lau đèn thần, thần đèn xuất . Aladdin làm được, luôn có thể giúp chúng ta giải quyết hết thảy mọi phiền não“.


      “Kỹ thuật lái xe của mẹ rất bình thường, thời điểm tuyết rơi nhiều thiếu chút nữa con và mẹ được ăn rồi, bất quá Aladdin lái xe ô tô đưa đồ ăn đến, có đôi khi chú ấy cũng ở trong phòng đợi lát, bởi vì giày của chú ấy bị ướt hết. Mẹ thay cho chú ấy đôi giày đỏ, con ở trong phòng khách cùng chuyện với chú ấy. Ai bảo trong nhà có đàn ông chứ, con tuy còn tuổi, cũng có thể ra mặt tiếp đón chú ấy tốt“.


      “Bất quá mẹ chưa bao giờ giữ chú ấy lại nhà ăn cơm, bởi vì mẹ nấu cơm rất khó ăn. Có lần con đói bụng, rất rất muốn ăn sủi cảo, Aladdin liền vào bếp làm mì sủi cảo cho con, nhưng chú ấy vừa mới nhào bột xong, mẹ liền gây gổ với chú ấy. Cũng phải ầm ĩ, chẳng qua là cho chú ấy xem sắc mặt thôi, Aladdin tuy tức giận, nhưng cũng xụ mặt xuống“.


      “Ôi chao, hôm đó con chưa ăn được hai cái sủi cảo nữa, hai vị đại nhân kia chẳng lẽ biết bọn họ như vật rất ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của con hay sao? Lại tuyết lớn như vậy, Aladdin chạy tới nấu sủi cảo cho con, rất dễ dàng nha! Chú còn chạy đến siêu thị người Hoa ở xa xa mua măng mùa đông, bởi vì con muốn ăn nhân bánh làm bằng thịt heo măng mùa đông. Mẹ con còn chưa tốt với con như vậy nữa là, nhưng mẹ nhìn ra được chú ấy tốt với con“.


      “Dù sao mùa đông này con rất buồn bực, mặc dù khí có chút lạnh, tuy là ăn được sủi cảo nhân thịt heo măng mùa đông. Tuy rằng Aladdin làm cho con đôi người tuyết trong sân. Nhưng con vẫn rất buồn bực. Bất quá mẹ kế giới thiệu cho con quen người bạn mới, tên là Tiểu Xán, sau đây Tiểu Xán kể lại chuyện khí lạnh tràn đến nơi cậu ấy ở ngày trước nhé“.


      “Chào mọi người, con tên Tiểu Xán, con lớn hơn Đinh Đinh ba tuổi, năm nay con tám tuổi. Là mẹ kế giới thiệu cho con làm quen với Đinh Đinh. Bà như vậy rất tốt, đồng bệnh tương liên. Cái gì mà đồng bệnh tương liên, Đinh Đinh ràng có ba có mẹ! Con ở tại Canada, từ chỗ Đinh Đinh xa hơn về phía Bắc chút, mẹ kế chưa cho con biết cụ thể là nơi nào, nhưng chắc là cách cực Bắc xa lắm đâu, bởi vì bà muốn để cho ba mẹ con được nhìn thấy Cực Quang(*)“.


      (*) Cực Quang: tượng sinh học xảy ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao khí càng loãng.


      “Ba con tên Tô Duyệt Sinh, ba thể thường xuyên ở bên cạnh con, con và bảo mẫu ở tại Canada, thỉnh thoảng ông đến thăm con. Mẹ con là ai? Con làm sao mà biết, ba chưa cho con biết. Bất quá con đoán ra được chút, dù sao trận bão tuyết này đến rất đúng lúc, vì nhờ có nó, ba con, dì Trâu người mẹ hư hư thực thực của con, và con nữa, ba người chúng con đều bị nhốt trong phòng“.


      “Bất quá mẹ kế(*) quá lười, phần tiếp theo của chúng con bà còn chưa viết, bà sửa ba lần rồi, xóa hết mấy vạn chữ, bà muốn nghỉ ngơi thời gian, rồi lại Nhất Cổ Tác Khí(*) tiếp tục ngược đãi nhân vật cho xong. Hừ, chúng con nghỉ ngơi ba lần rồi, đến bây giờ Tam Cổ Tác Khí còn chưa thấy đâu, hơn nữa gần đây bà còn mê phim Hàn, ham mê nam đại minh tinh chân dài, bài này càng viết càng chậm. là háo sắc quá mức, ba con chẳng lẽ đủ đẹp trai? Đừng nghe lời bà ba con cười rộ lên miệng xếch, đến WilliamClark Gable cười rộ lên miệng còn xếch được...”


      (*) Mẹ kế ở đây chỉ tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.


      (*) Nhất Cổ Tác Khí: phấn khởi dâng trào.


      “Ôi lâu, con cũng biết rất lâu, chán nản mà , gặp phải mẹ kế như vậy, con cũng còn cách nào...”
      Hale205 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 30

      Tôi vội vã đứng lên đỡ nó: “Sao vậy?”


      Nó nước mắt lưng tròng nhìn tôi: “Cánh tay đau“.


      Tôi đỡ nó ngồi lên sofa, lúc này mới nhớ tới: “ phải con ở bệnh viện sao?”


      “Sao dì lại ở nhà con?” Tiểu thiếu gia càng đúng lý hợp tình: “Ba con đâu?”


      Tôi thể với nó ngày hôm qua ba con thiếu chút nữa khiến dì chết cóng đấy, bởi vì ông ta vui khi ta tiếp xúc với con.


      Cho nên tôi chỉ im lặng, nhanh chóng gọi điện thoại cho sân bay, hỏi thăm chuyến bay.


      Tiểu Xán vô cùng buồn bã nhìn tôi gọi điện thoại, sân bay vẫn trong tình trạng đóng cửa như cũ, bão tuyết chút cũng giảm bớt, tôi vẫn chưa được.


      Tôi vò vò tóc, có chút rầu rĩ, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Tiểu Xán: “Sao con ở trong bệnh viện?”


      “Tuyết lớn quá, khu bên đó mất điện, bệnh viện muốn sơ tán nên con về nhà. Chú Triệu cũng về nhà rồi“.


      “Bảo mẫu của con đâu?”


      “Bà ấy ở trong bếp“. Cả khuôn mặt Tiểu Xán suy sụp xuống: “Con thích cơm bà ấy nấu“.


      Vì món cháo gà xé sợi mà tôi thiếu chút mất mạng, đương nhiên giờ phải cách tiểu thiếu gia này ra càng xa càng tốt, tôi đứng lên tìm áo khoác của mình: “Dì phải đây“.


      “Dì đâu vậy?”


      “Ba con mà bắt gặp dì chuyện với con thể nào cũng lột da dì ra“. Tôi nhìn nhìn tuyết bên ngoài, rơi ghê gớm , tình hình này biết có gọi taxi được đây: “Dì đây“.


      Tiểu Xán nắm lấy góc áo tôi, gần như là cầu xin: “Dì à, dì đừng , ba con về con với ông ấy, dì đừng mà“.


      Tôi sững sờ chút, nhìn đôi mắt lộ ra chút hơi nước của nó, khỏi cảm thấy... đáng thương? Tôi được đây là cảm giác gì, người của Tô gia chưa bao giờ khiến người khác thấy mình đáng thương, bọn họ luôn luôn kiên cường, đừng gì thằng bé tuổi còn này, mới đầu cho tôi ấn tượng mạnh mẽ chính là giọng . biết vì sao, lúc này hai mắt nó ướt đẫm lưng tròng nhìn tôi, quả thực khiến tôi cách nào cự tuyệt.


      Tôi : “Vậy con đừng chuyện với dì nhé, con lên lầu , được ?”


      Tiểu Xán lại liếc mắt nhìn tôi, đôi mắt to tràn đầy nước mắt, dường như sắp khóc đến nơi, nó hỏi: “Vậy dì lén lút rời chứ?”


      Tôi cứng rắn hạ quyết tâm lừa nó: “ đâu“.


      Nó hớn hở lên lầu, tôi bắt đầu cầm lấy di động, kiểm tra quyển trang vàng tìm công ty cho thuê xe. Tốt nhất là rời trước khi Tô Duyệt Sinh trở lại, đỡ phải để ta nhìn thấy tôi và tiểu thiếu gia cùng ở chung nơi mà giận dữ.


      Tôi lặng lẽ gọi điện đến công ty cho thuê xe, dùng vốn tiếng lắp ba lắp bắp của mình mô tả vị trí của tôi, bọn họ khoảng 40 phút nữa điều xe đến.


      Tôi quay lại phòng khách mới phát Tiểu Xán ngồi chồm hổm hành lang lầu hai, thông qua lan can nhìn tôi. Tôi chỉ biết giả vờ như có chuyện gì, chạy vào phòng tắm tắm rửa.


      Chờ đến lúc tôi từ phòng tắm trở ra, Tiểu Xán vẫn như cũ ngồi chồm hổm chỗ hành lang lầu hai, tôi khỏi lo âu, biết Tô Duyệt Sinh đâu mất rồi, ta trở về mà nhìn thấy cảnh tượng này, liệu có tức giận nữa đây.


      May mắn đúng lúc này bảo mẫu đem đồ ăn ra, lên lầu hết dỗ lại khuyên, dẫn Tiểu Xán ăn cơm.


      Tôi kiểm tra thời gian, đoán chừng taxi sắp đến rồi, tôi cầm túi xách khoác áo bành tô vào, lặng lẽ tiếng động ra cửa.


      Tôi ở trước cửa đợi lát taxi đến, tay vừa mới chạm vào cửa xe, đột nhiên nghe tiếng động ở phía sau. Tôi nhìn lại, ra Tiểu Xán cuối cùng cũng phát được hành động của tôi, nó ngay cả áo khoác cũng mặc, vội vội vàng vàng ra mở cửa, xuyên qua sân chạy thẳng về phía tôi.


      Tôi vội vã mở cửa leo lên xe. Tiếu Xán vấp té trong sân, nhất định là té rất đau, bởi vì nó gào khóc, cách lớp cửa kính xe mà tôi còn nghe tiếng gào khóc của nó, bảo mẫu từ trong phòng đuổi theo đến, ôm lấy nó phủi phủi tuyết người, tôi giục tài xế nhanh chóng chạy .


      Tiểu Xán còn dãy dụa trong lòng bảo mẫu, cánh tay của nó thể nhúc nhích, có vẻ rất gầy yếu, tôi ở sau lớp kính vẫn có thể nhìn thấy cái trán nho của nó, bởi vì tức giận cố gắng dùng sức mà nổi cả gân xanh. Đột nhiên trong lòng rất khó chịu, loại khổ sở này cách nào hình dung được, tôi cảm thấy bản thân như bị trúng tà vậy. Hoặc là do phản ứng của lần bị thương phát tác, tóm lại cả người đều thoải mái.


      Xe vào đến thành phố, tôi vẫn còn mơ màng sững sờ.


      Tôi trở lại khách sạn lấy hành lý, sau đó cố gắng tìm khách sạn chưa đầy phòng, trong thành phố có nhiều nơi bị mất điện, vài khách sạn có trang bị máy phát điện, nhiều người dân ở những khu bị mất điện cũng vào khách sạn trú ngụ, quả thực lúc này phòng cũng khó kiếm.


      Lúc tôi tìm đến khách sạn thứ mười mấy cũng đầy ngập khách Tô Duyệt Sinh gọi điện cho tôi.


      ta hỏi tôi: “ ở đâu?”


      Tôi : “Chưa có chuyến bay em được, nên vẫn tìm khách sạn“.


      biết sao tôi cảm thấy vô cùng chột dạ.


      Nhưng bão tuyết vẫn còn tiếp tục, tôi được.


      ta : “Tôi tới đón , chúng ta chuyện “.


      Đêm qua ta cũng làm thế, tôi biết giữa chúng tôi còn gì để . Tôi vốn là chim sợ cành cong, vô cùng khủng hoảng. Lúc nhìn thấy chiếc SUV của ta, tôi còn phát run, đứng ở đầu đường chờ ta mà biết gì đến rét lạnh, chỉ có hoảng sợ.


      Tôi lên xe, vẫn có tiền đồ mà run run. ta gì, chỉ tập trung lái xe, xe chạy đến ngoại ô, sau đó dừng lại.Sợ hãi lần nữa trỗi dậy, ta ném tôi vào trong trời tuyết mờ mịt này lần nữa đấy chứ? Tuy giờ là ban ngày, nhưng tôi e còn chưa đến thành phố tôi chết cóng mất rồi.


      ta hỏi tôi: “Vì sao tới Canada?”


      Hàm răng tôi run lập cập, chỉ có thể cố gắng khống chế: “Triệu Vân , em đến, ấy tuyệt giao với em“.


      “Những lời hôm qua , là sao?”


      Tôi cố gắng nhớ lại ngày hôm qua mình những gì, hình như lúc nào cũng giải thích, giải thích rằng bản thân phải cố ý ở lại nơi này.


      “Buổi sáng tôi đến bệnh viện, trở về rồi“. Tô Duyệt Sinh dường như rất bình tĩnh: “ gặp Tiểu Xán?”


      Giọng của tôi lập tức hạ thấp xuống: “Em chưa có chuyện với nó...”


      “Thằng bé này rất rất rất mẫn cảm“. Tô Duyệt Sinh vẫn như cũ nhìn tôi: “Có thể vì nó chưa từng gặp qua người bạn nào của tôi, cho nên nó tưởng là mẹ nó“.


      Tôi cứng họng, thiếu chút nữa bị sặc.


      “Mẹ nó mất sớm, tôi lại có thời gian ở bên cạnh chăm sóc nó, nên nó mới như vậy“. Tô Duyệt Sinh rốt cục quay sang liếc mắt nhìn tôi: “Bây giờ nó tức giận ầm ĩ tôi thực còn cách nào, ngay cả bảo mẫu cũng bị đuổi , cho nên tôi hi vọng có thể đến dỗ nó“.


      Tôi lại thiếu chút nữa bị sặc.


      “Nếu thích, coi như tôi chưa gì“.


      Tôi nuốt nước miếng cái, vô cùng cẩn thận : “Bây giờ dỗ dành nó, khó, nhưng nếu nó cứ tưởng làm sao bây giờ?”


      “Nó tưởng “. Khóe miệng Tô Duyệt Sinh khẽ nhếch, cái điệu cười mỉa mai dường như là chiêu bài của ta lại xuất : “Con tôi đâu phải ngốc“.


      Lời của ta trước sau có chỗ mâu thuẫn nhưng tôi biết sao để chỉ ra.


      Tôi chỉ có thể im lặng ngậm miệng.


      ta khởi động xe, dường như vẫn yên lòng với tôi: “ cũng đừng quá coi trọng chuyện này, nó cái gì, cứ theo đó mà dỗ dành nó chút là được, muốn ăn gì đó, làm cho nó ăn. Con nít mà, trong lòng nó hiểu , nó từng nhìn thấy ảnh chụp của mẹ nó, cũng biết dáng vẻ của giống. Chẳng qua lúc này bệnh, muốn làm nũng thôi“.


      Tôi cảm thấy bản thân rất có tiền đồ, nhưng bây giờ lại tránh được, nhiều năm như vậy thành thói quen, Tô Duyệt Sinh chẳng e sợ đẩy tôi vào hố lửa, tôi cũng phải nhảy theo! Huống hồ chỉ là dỗ dành đứa trẻ.


      Chúng tôi quay trở lại tòa nhà, Tiểu Xán vốn dĩ ngồi trong phòng khách, vừa thấy tôi, sắc mặt nó đỏ lên, cũng thèm để ý tới Tô Duyệt Sinh, quay đầu đùng đùng chạy lên lầu.


      Tôi quay sang nhìn Tô Duyệt Sinh, ta còn rất bình tĩnh: “ tức giận, lên lầu dỗ nó “.


      Thực tôi chưa bao giờ dỗ con nít, đành bất chấp lên lầu, lầu có mấy gian phòng, tôi nhìn nhìn, tất cả các phòng đều chỉ khép hờ cửa, duy nhất có phòng là đóng chặt. Tôi đoán Tiểu Xán ở trong căn phòng này, tôi qua gõ cửa, có đáp trả.


      Tôi dán lỗ tai lên cửa, nghe được gì. Đành phải giọng, cách cánh cửa khuyên nó: “Tiểu Xán, phải dì trở lại rồi sao? Con muốn ăn gì, để dì nấu. Cháo gà xé sợi được ?”


      Trong phòng im ắng, tiếng động cũng có, tôi cố gắng nhẫn nại kiềm chế, đành phải ngừng chuyện: “Nếu con muốn ăn cháo gà xé sợi, dì nấu cháo hoa nhé, dì biết trong tủ lạnh có gì, bất quá dì có thể mua, dì biết nấu ăn, khả năng nấu nướng của dì nhiều, biết con thích ăn cái gì...” Tôi vắt óc tìm câu chữ, bình thường hay mấy câu xã giao, bây giờ lại thể dùng, cũng may tuy chưa ăn thịt heo những cũng từng thấy qua heo chạy, lúc mẹ tôi thường dỗ dành tôi thế nào, tôi vẫn còn nhớ.


      Nghĩ đến mẹ tôi liền cảm thấy chua xót, mũi cũng dần lên men, tôi nhanh chóng xua tưởng nhớ trong lòng, bắt đầu thao thao bất tuyệt, đầu tiên liệt kê những món ăn có thể nghĩ ra, sau đó kể đến mấy trò chơi mình biết, rồi lại nhận lỗi, lăn qua lộn lại biết bao nhiêu thứ, đột nhiên có tiếng động khẽ vang lên, tôi vừa quay đầu, cánh cửa khép hờ ở gian phòng mở ra, ra Tiểu Xán kỳ thực ở căn phòng phía sau lưng tôi cơ.


      Tôi vô cùng lúng túng nhìn đứa , mặt nó vẫn đỏ như cũ, ánh mắt hung hăng trừng nhìn tôi, quả thực có mấy phần giống vẻ mặt Tô Duyệt Sinh mỗi khi tức giận, khiến lòng tôi chột dạ, tôi khép nép nhận lỗi. Gương mặt tiểu thiếu gia đỏ bừng bừng, rốt cục : “Con tha thứ cho dì đâu“.


      Tôi thản nhiên gật gật đầu, : “Ừ“.


      “Dì là người xấu, ra miệng nhưng giữ lấy lời, dì lén lút bỏ !”


      Tôi hơi xấu hổ: “Xin lỗi“.


      Tiểu Xán vẫn trừng tôi, tôi dự liệu nó ra những lời còn khó nghe hơn nữa, nhưng mặt nó dần dần nhăn lại, giống như hột gạo bị thiếu nước, ánh mắt nó sáng ngời như trái nho đen, tôi vốn đề phòng, nó nhào tới, lấy cánh tay duy nhất còn động đậy được kia vừa dùng sức đấm tôi vừa khóc nức nở: “Vậy sao dì còn ? Sao vẫn hả?”


      Kỳ thực sức lực của nó ít, đánh cũng đau, mà khiến cả người tôi rất khó chịu, vội vã : “ nữa! nữa!”


      Nó chôn mặt trong áo tôi, khóc tướng lên.


      Trong lòng tôi tựa như có gai nhím, đưa tay ra được, đưa tay ra cũng xong, nó khóc đến mức cả người run rẩy, tôi cảm thấy đứa này rất đáng thương. Tôi đưa tay vuốt vuốt tóc nó, nó giống như con thú bị thương, chà chà trong lòng tôi, khóc lớn hơn nữa.


      Tôi thốt được nên lời an ủi nó, đành phải ngừng vuốt ve lưng nó, đột nhiên tôi nhìn thấy Tô Duyệt Sinh, ta đứng ở chỗ cầu thang, lạnh lùng nhìn tôi.


      Tôi khỏi rùng mình.


      biết vì sao, tôi có trực giác nếu lúc này mà có dao, Tô Duyệt Sinh nhất định dao giết chết tôi.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 31



      Tôi nhanh chóng đem mấy ý nghĩ bát nháo trong đầu ném ra ngoài, lung tung an ủi Tiểu Xán, lại dỗ lại khuyên, quả thực moi hết năng lực bản thân ra mà sử dụng, khó khăn lắm mới dỗ được nó nín khóc, rồi dẫn nó rửa mặt, bởi vì khóc quá lâu nên đến giờ vẫn còn thút thít, ngón tay bé mềm mại của nó nắm chặt lấy tay tôi, ngay cả tôi xuống phòng bếp cũng đòi theo.


      Tôi đành phải chuyển ghế dựa vào đây, để nó ngồi luôn trong phòng bếp.


      Tiểu Xán muốn ăn trứng chưng, cảm ơn trời đất món ăn đơn giản như vậy tôi có thể làm được.


      Ở đất nước xa lạ, các dụng cụ làm bếp sử dụng cũng thuận tay, tôi ở trong bếp gà bay chó sủa hồi mới hấp thành công món trứng chưng, kỳ thực trứng chưng còn hơi khét nữa, tại cho nước ít quá, bất quá Tiểu Xán nhất định là rất đói, bên khóc thút thít, bên cầm thìa ăn như bay.


      “Có nóng ?” Kỳ thực tôi ủ sơ qua nước lạnh rồi, biết chắc nóng mới đưa cho nó, nhưng chưa ăn thử nên biết mặn nhạt thế nào, đành phải hỏi Tiểu Xán: “Mặn ?”


      Tiểu Xán nuốt xuống ngụm trứng cuối cùng, mới : “Mặn“.


      “Mặn cũng đừng ăn nhanh vậy chứ!” Tôi quả thực dở khóc dở cười: “Cơm chín rồi, ăn chút cơm nhé“.


      “Con muốn uống sữa chua, ăn cái kia là đủ no rồi“. Mi mắt Tiểu Xán ướt sũng nước, kết hợp với đôi mắt to đen lay láy, quả thực như chú nai con, nó : “ ăn cơm đâu, đừng để lãng phí, cho ba con ăn “.


      Tôi sặc cái, mới hỏi: “Trong nhà có người khác nấu cơm sao?”


      “Bảo mẫu có đây, ai nấu cơm cả. Hơn nữa, dì cũng đâu phải người khác“. Sắc mặt Tiểu Xán nghiêm túc, tuổi còn có vẻ giận mà uy: “Dì có thể nấu cơm cho bất kỳ người nào ăn sao?”


      Tôi vừa tức vừa buồn cười: “Ba con rất kén ăn, còn lâu mới chịu ăn cơm dì nấu, phần cơm này để dì ăn thôi“.


      Tiểu Xán nghĩ nghĩ, đồng ý với phương án này: “Là con suy nghĩ chu đáo, nhất định dì cũng đói bụng lắm“.


      Quả như thế, ba giờ chiều rồi, tôi ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn.


      Tôi tùy tiện xào ít cà rốt trứng gà, cứ thế ăn với cơm trắng, Tiểu Xán vẫn ngồi bên bàn ăn trong phòng bếp nhìn tôi ăn cơm, nó nhìn đến thèm chuyển mắt, tôi cũng phải biết xấu hổ: “Con nhìn cái gì?”


      “Trông dì giống so với ảnh chụp“.


      Trong lòng tôi cả kinh, cười : “Đúng vậy. Kỳ thực...”


      Tô Duyệt Sinh vào phòng bếp, ánh mắt ta đảo qua mặt tôi, lời trong miệng tôi trở nên lắp bắp: “ ăn chưa?”


      Tiểu Xán : “Ba ăn sandwich . Trong tủ lạnh có“.


      Tô Duyệt Sinh quả nhiên mở cửa tủ lạnh, cầm bánh sandwich.


      Tôi vội vã thu dọn chén bát này nọ bàn để vào trong máy rửa chén.


      Tiểu Xán dùng cánh tay bị thương chống cằm, đôi mắt đen lúng liếng nhìn nhìn Tô Duyệt Sinh, lại nhìn nhìn sang tôi.


      Cả người tôi được tự nhiên, vì thế xoay qua hỏi Tiểu Xán: “Hay là chúng ta lên lầu nhé“.


      Tiểu Xán lắc lắc đầu, : “Chờ ba ăn xong, con có lời muốn với ông ấy. Dì lên lầu tránh mặt trước , trong phòng con có cái IPAD, dì chơi giúp con hai vòng game nhé“.


      Tôi nhìn nhìn Tô Duyệt Sinh, ta ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên, hai cha con này, là cùng loại đức hạnh mà.


      Dù sao tôi cũng phải cúi đầu nhận thua, xám xịt lên lầu.


      Trời sắp tối rồi, tôi cứng nhắc cầm lấy máy, yên lòng chơi mấy ván game, Tiểu Xán lên tới. Nó khoanh chân ngồi thảm nhìn tôi, biết vì sao lại có vẻ như nhàng thở ra, nhàng bỏ đôi dép lê qua bên, ngồi xuống cạnh tôi.


      Tôi vùi đầu chơi game, cố ý nhìn nó.


      : “Con với ba rồi, con biết giữa hai người có vấn đề, bất quá trước mặt con hai người cần giả bộ thắm thiết đâu. Tối nay nếu dì muốn ngủ sofa cứ ngủ“.


      Tôi lại thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà chết, thực nhịn được nữa, cứng nhắc : “Tiểu Xán, phải như con tưởng tượng đâu...”


      “Ông ba này của con rất giỏi già mồm cãi láo, ông ấy muốn , con cũng còn cách nào. Nhưng dì được tiếp tục cãi láo, ở trước mặt con, đừng theo mấy lời vô nghĩa của ba con“.


      Tôi là nhịn được, bị đánh bại rồi.


      Tiểu Xán thấy tôi cười đến rối loạn, lão đại mất hứng: “Người lớn các người đều như vậy, ràng bản thân quá ngây thơ, còn ở đó cho là con ngây thơ!”


      Tôi chưa bao giờ nghĩ tới bản thân làm mẹ, càng nghĩ tới Tô Duyệt Sinh có đứa con như thế này. Dù sao tối hôm đó lúc dỗ Tiểu Xán ngủ, tôi đem toàn bộ vốn liếng ca hát của mình ra hát lượt, mới dỗ được nó ngủ.


      Đến lúc ra khỏi phòng của Tiểu Xán, tôi thiếu chút nữa mệt mỏi rã rời ngồi phịch xuống đất.


      Tô Duyệt Sinh quả nhiên ở dưới lầu chờ tôi, tôi nhàng hỏi ta: “Có chuyện muốn với em?”


      Phía sau ta là phòng sinh hoạt chung, ánh sáng chói lòa phản chiếu nền đất, ta đẩy cửa bước vào, tôi cũng vào theo.


      Đóng cửa xong ta mới hỏi: “Chừng nào về nước?”


      “Có chuyến bay em ngay“.


      Tôi mới hồ đồ như vậy, cho rằng Tô Duyệt Sinh cao hứng khi tôi ở chung với con của ta, ta sớm bảo tôi cách xa con ta chút, lúc ta câu kia biểu tình rất đáng sợ, tôi nằm mơ cũng nhớ .


      Có rất nhiều chuyện, ta muốn , tôi lại càng tình nguyện hỏi thăm lung tung. Biết nhiều chuyện của Tô Duyệt Sinh có gì hay, tôi còn sợ ta đem tôi ra diệt khẩu đây.


      Thấy Tô Duyệt Sinh còn gì khác phân phó, tôi liền thông minh : “Em ngủ trước“.


      Ngay lúc tay tôi chạm vào nắm cửa, tôi đột nhiên nghe được tiếng Tô Duyệt Sinh, ta : “ rất em“.


      Tôi kềm được run lên chút.


      “Rất rất .”


      Tôi quay sang, chỉ nhìn thấy ánh mắt ửng đỏ của Tô Duyệt Sinh.


      Tôi biết gì cho phải, giữa đêm tối tuyết rơi, trong gian phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng củi đốt tí tách vang lên bên lò sưởi.


      Tôi cảm thấy đời này nếu cần phải liệt kê ra đối tượng cần được dỗ dành, có lẽ cũng phải chỉ có mình Tiểu Xán.


      Tôi lẳng lặng đứng trong bóng tối, nhìn Tô Duyệt Sinh.


      Dáng vẻ ta rất kỳ lạ, giống như say, nhưng tôi khẳng định ta giọt rượu cũng chưa uống. Có lẽ ta chịu nhiều áp lực, cũng có thể vì Tiểu Xán khóc lóc náo loạn quá, mà Tô Duyệt Sinh lại thể giống như đứa bất lực khóc than.


      “Thất Xảo”, ta thào gọi tên tôi, lại ngừng chút mới : “Em có từng ai chưa?“.


      Trong lòng tôi đau đớn khó nhịn, như có ai đó quyền đánh vào miệng vết thương của tôi, hoặc là, bị món vũ khí sắc bén chém nát lục phủ ngũ tạng.


      đến liều lĩnh, ràng biết người ta lừa em, vẫn cam tâm tình nguyện“.


      Tôi miễn cưỡng cười cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống, tôi khịt khịt mũi, giọng : “Chuyện của em, biết mà“.


      Giọng ta có chút giật mình cẩn thận liếc mắt nhìn tôi, thong thả mà quái lạ gật gật đầu: “ biết “.


      Tôi ngược lại đếm xỉa đến, có lẽ do đối phó với đứa nửa ngày, hoặc cũng có thể do mấy ngày nay thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nên có chút bất chấp suy nghĩ, lời cứ thế thốt ra đầu lưỡi: “Tô tiên sinh, tôi tuy được cho phép mà đến tìm . Nhưng cũng hề có ý muốn chiếm tiện nghi của , tiện nghi của đâu có dễ mà chiếm, tôi chỉ muốn biết , năm xưa đến cùng là xảy ra chuyện gì. Bất quá chăm sóc tôi nhiều năm như vậy, trong lòng tôi rất cảm kích, có đôi khi đặt tay lên ngực tự hỏi, tôi cũng biết bản thân chẳng hay ho gì. Giả dụ như thực có người trong lòng, tự nhiên xem tôi và những người phụ nữ kia đều quan trọng, tựa như viên kim cương kia, vốn dĩ đâu cần, nên mỗi lần tôi hỏi cứ thế tiện tay cho. Nhưng nếu trong lòng có ai, lại khác. Nếu có người trong lòng rồi, tôi cũng khuyên câu, đừng làm tổn thương ấy. Phụ nữ dù rộng lượng đến mấy, cũng thể chấp nhận đàn ông bên ngoài hái hoa ngắt cỏ. Thế gian này gặp được người thích dễ, vận số tôi kém, nên dù gặp được người trong lòng, cũng thể ở bên nhau. thích người, dù bất kể thế nào cũng hãy lòng mà đối đãi với ấy, cũng chưa hẳn là muộn đâu. Đàn ông như , lần động tâm là dễ, động tâm rồi, nên đối xử tốt với người ta, đừng có ba ngày bắt cá hai ngày phơi nắng, nếu đối phương có lòng, mà nhìn thấy dáng vẻ này của , trái tim cũng trở nên băng giá“.


      Tô Duyệt Sinh liếc mắt nhìn tôi cái, tự mình cười chính mình, trong nụ cười pha chút chán nản, ta : “Có mấy câu rất đúng“.


      Trong lòng tôi chua xót, mặt vẫn ráng nở nụ cười: “Số tôi khổ, đâu được tốt đẹp như “.


      “Cái gì là tốt“. Giọng điệu ta vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn ánh sáng phản chiếu bên ngoài cửa sổ: “ và người trong lòng của , tốt xấu cũng là lưỡng tình tương duyệt(*), tôi từ đầu tới cuối, bất quá là tự tạo nghiệt, thể sống“.


      (*) Hai người nhau.


      Tôi bị ta làm cho cả kinh, trông dáng vẻ ta giống như giả vờ, thế gian này lại có người phụ nữ có thể khiến Tô Duyệt Sinh ra những lời như vậy, mặc kệ ta là thần thánh phương nào, tôi đều cảm thấy... nể phục sát đất.


      “Ngủ thôi“. Giọng Tô Duyệt Sinh lộ ra mệt mỏi: “ cũng nên ngủ sớm “.


      Tôi nhìn ta bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung, ánh lửa từ lò sưởi trong phòng khách lập lòe bất định, bóng lưng ta cũng bất định mơ hồ, chiếu lên tường. Được tuyết trắng tôn lên, trông đặc biệt tiêu điều thê lương.


      Tối nay tôi ngủ rất ngon, chắc do cuối cùng cũng được nằm giường, phòng của Tiểu Xán ở phía đối diện kỳ thực chính là phòng khách, giường êm, drap giường cùng vỏ gối đều có mùi thơm thanh khiết, tôi ngủ đặc biệt sâu, buổi sáng lúc tỉnh dậy, mới cảm thấy trong phòng có chút lạnh.


      Tôi mặc quần áo xuống dưới lầu, Tiểu Xán ngồi đợi ở lò sưởi sát tường, dáng vẻ ngoan ngoãn, chân đắp tấm thảm lông, xem chừng rất ấm áp, mặt nó đỏ bừng. Nhìn thấy tôi nó vô cùng vui vẻ, giơ cánh tay bị thương kia lên, giống như chú mèo gọi tiền(*) giơ tay chào đón tôi: “Chào!”


      (*) Mèo gọi tiền: các cửa hàng hay người kinh doanh thường đặt tượng mèo này ở trước cửa để kêu gọi khách hay tiền của vào nhà.


      “Chào!”


      Tôi hỏi tới Tô Duyệt Sinh, Tiểu Xán lại chủ động cho tôi biết: “Ba mua xăng rồi, chúng ta bị mất điện, giờ dùng máy phát điện“.


      Thảo nào độ ấm lại giảm xuống, bất quá lò sưởi đốt bằng củi ở sát tường kia cũng rất ấm áp. Tôi làm bữa sáng rồi cùng ăn với Tiểu Xán, còn chơi trò chơi lúc nữa, bốn phía vô cùng yên tĩnh, nghe tiếng tuyết đọng cây tùng rơi xuống đất. Tuyết vẫn còn rơi, Tiểu Xán tựa vào cửa sổ, chỉ cho tôi xem ngôi nhà sóc, sóc ba đạp tuyết lấy khối bánh mì chúng tôi đặt cửa sổ, sóc mẹ và đàn con ở tàng cây chờ nó. Còn có mấy loài chim chóc dáng vẻ kỳ lạ gọi tới gọi lui trong đống tuyết, như hổ rình mồi, chờ sóc vừa , lũ chim liền đem mấy vụn bánh mì kia tranh nhau ăn còn mảnh.


      Hai chúng tôi áp chóp mũi lên kính cửa sổ, nó bị đông lạnh đỏ lên, Tiểu Xán đột nhiên hoan hô tiếng: “Ba về!”
      Hale205 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32



      Tôi lấy tay xoa xoa kính, độ ấm bên ngoài rất thấp, thở ra khí nóng nếu nhanh chóng lau kết thành sương bạc. Tôi nghe thấy tiếng ô tô, bao lâu sau cửa mở, bên ngoài gió tuyết thổi “vù” tiếng, cửa lập tức được đóng lại, tuy rất ngắn ngủi, nhưng cũng khiến người ta tự chủ được run rẩy cả người.


      ít bông tuyết rơi xuống vai Tô Duyệt Sinh, ta cởi chiếc áo bành tô, Tiểu Xán chạy tới chỗ ta, giống như con gấu kola ôm lấy chân ta, ngửa mặt lên hỏi: “Có mua được tôm hùm ạ?”


      có“. Tô Duyệt Sinh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi cái, “Trước hết chúng ta nên lo nghĩ đến chuyện trưa nay ăn cái gì “.


      Tôi biết điều vào phòng bếp bận rộn, trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, chẳng qua đa số nguyên liệu nấu ăn đều là những thứ tôi quen thuộc, biết chế biến thế nào mới ăn được, lúc sầu lo Tô Duyệt Sinh vào đến, ta với tôi: “Có chuyện... tôi cần cho biết“.


      biết vì sao, trong lòng tôi nhảy dựng, cũng dám xoay người lại nhìn ta, đành phải tùy tiện “Ừm” tiếng, tỏ vẻ nghe.


      “Tôi vừa mới lái xe ra ngoài, có đoạn đường hoàn toàn được, chỉ có thể quay ngược trở lại. Radio đường vào thành phố bị phong tỏa. Lúc sáng tôi có kiểm tra qua, trong tầng hầm còn hai thùng dầu diesel, máy phát điện còn có thể dùng thêm ngày rưỡi, giả sử bị mất điện, cũng rất nguy hiểm, nhiệt độ khí giảm xuống, hơn nữa chúng ta cũng còn đủ thức ăn“.


      Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, xoay người lại nhìn Tô Duyệt Sinh, ta : “Kiểm tra xem trong tủ lạnh còn gì ăn được trước “.


      Trong tủ lạnh có chút đồ ăn, nhưng nhiều lắm, tôi kiểm kê qua, cẩn thận liệt kê ra danh sách . Tôi đột nhiên nảy ra ý, với Tô Duyệt Sinh: “Hay là tắt điện tủ lạnh , như vậy có thể tiết kiệm ít điện, dù sao nhiệt độ bên ngoài cũng thấp, chúng ta đem mấy thứ này chôn ở trong tuyết“.


      bị cáo đào lên“.


      “Ở đây có cáo sao?”


      “Đương nhiên có”


      Tôi nghĩ nghĩ, : “Bỏ vào rương khóa lại bị“.


      Tô Duyệt Sinh nhíu nhíu mi, ta : “ ra cũng có chút thông minh đấy chứ nhỉ!“.


      Hai chúng tôi xuống tầng hầm tìm cái rương thích hợp, cuối cùng dọn ra được cái rương dùng, sau đó đem các thứ đồ uống, sữa linh tinh phân chia vào túi rồi bỏ vô rương. Tiểu Xán đối với chuyện này rất có hứng thú, nó luôn luôn theo xoay quanh hai chúng tôi, cuối cùng được thỏa ước nguyện, tôi giúp nó mặc vào chiếc áo khoác dày, nó theo chúng tôi cùng ra sân đào hố.


      Bông tuyết trong suốt bị hất tung, chúng tôi đào ở dưới tàng cây cái hố tuyết, đặt rương vào, lần nữa lấy tuyết lấp lên. Tiểu Xán hưng phấn : “Giống như bảo tàng!”


      Trong lòng tôi còn lo lắng vấn đề khác, tôi hỏi Tô Duyệt Sinh: “Giả sử như mất điện rồi, liệu có vào thành phố được ?”


      biết, có lẽ các cấp chính phủ bắt đầu cứu tế rồi“.


      Chúng tôi ở trong phòng đợi đến tối cũng thấy xe quét tuyết đến. Tô Duyệt Sinh mang theo chai rượu đỏ chào nhà hàng xóm gần nhất. Tất cả mọi người đều được, toàn bộ khu nhà biến thành khu ở đơn độc trong đảo tuyết. Bất quá tâm tình coi như có chút lạc quan, hàng xóm ở đây mấy chục năm rồi chưa bao giờ gặp bão to tuyết lớn, nhưng chính phủ hẳn có triển khai cứu trợ tích cực thôi. vậy xe quét tuyết rất nhanh đến đây.


      Buổi tối vì muốn tiết kiệm năng lượng, chúng tôi đều ngủ trong phòng khách cạnh lò sưởi đặt sát tường, cũng may mùa hè này Tiểu Xán muốn dã ngoại cắm trại nên có chuẩn bị lều trại cùng túi ngủ, cao hứng phấn chấn bảo chúng tôi lấy nó ra dùng. Tô Duyệt Sinh và tôi ngủ sofa, Tiểu Xán ngủ thảm trong lều.


      Nửa đêm tôi mơ mơ màng màng, nghe tiếng Tiểu Xán ghé vào sofa trước mặt hỏi: “Con có thể ngủ với dì ?”


      Tôi vươn tay cố gắng chừa chỗ trống, nó liền chui vào cái ổ trong lòng tôi, giống như chú cừu non, đem hơi thở ấm áp nhàng phun lên mặt tôi, hai người chúng tôi chen chúc sofa, rất nhanh liền vào giấc ngủ.


      Sáng sớm bị cái lạnh làm thức tỉnh, lò sưởi sát tường thiếu chút nữa tắt, Tô Duyệt Sinh cho thêm củi vào, ở bên chân ta, có ít gỗ vừa được chẻ. Trước giờ tôi vẫn nghĩ lò sưởi sát tường bất quá chỉ là món đồ trang trí, giờ này khắc này mới cảm thấy trong phòng có chiếc lò sưởi là quá tốt.


      Tiểu Xán được bọc trong thảm ngủ say, tôi rón rén đứng lên đến giúp đỡ Tô Duyệt Sinh, tôi lặng lẽ hỏi ta: “Củi còn được bao nhiêu?”


      nhiều lắm, bất quá nếu đủ, có thể chặt cây“.


      Tôi nhìn nhìn ta, đoán xem ta hay đùa.


      Bất quá việc nặng nhọc hẳn phải do đàn ông gánh vác, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua Tô Duyệt Sinh như vậy, tay áo được xắn lên, mồ hôi chảy thái dương, cổ áo mở rộng, khí nóng trong người bắn ra bốn phía, quả thực rất mê người. Tôi đột nhiên nhớ đến vấn đề quan trọng: “Nước ngừng chảy rồi ư?”


      “Bên ngoài có rất nhiều tuyết.”


      Ờ ha, tôi có chút xấu hổ, ai biết Tiểu Xán vén thảm bỏ dậy, vô cùng bất mãn : “Ba đừng có chuyện với phụ nữ kiểu như vậy được ?”


      ra nó thức từ lâu, thằng nhãi này.


      Internet bị ngắt từ sớm, TV cũng có, đành phải nghe đài radio. Các đoạn tiếng rất nhanh, tôi hoàn toàn nghe ra, thoáng chốc lại thay bằng tiếng Pháp, càng hiểu nổi. Cũng may Tiểu Xán rất kiên nhẫn, phiên dịch cho tôi nghe, rằng chính phủ khởi động khẩn cấp dự án, bất quá tình hình tai nạn cả nước rất nghiêm trọng.


      Xem ra có ít người giống chúng tôi bị nhốt trong nhà.


      Cả ngày nhàm chán, đành phải cùng Tiểu Xán mặc áo dày, leo lên gác xép thám hiểm. lầu có người ở, bày biện các loại đồ vật linh tinh, còn có chiếc rương lớn.


      Tiểu Xán mở rương ra cho tôi xem: “Đây là mấy món đồ chơi hồi còn của con“.


      Đều là mấy thứ này nọ con nít hay thích, tỷ như búp bê con trai, lục lạc gỗ, còn có xe lửa chạy theo đường ray gì đó, mặt khác có lão hổ tự làm trông rất thô sơ, nhìn qua cũ kỹ lắm rồi. Tiểu Xán : “Cái này là mẹ con làm“.


      Tôi sửng sờ chút, mấy ngày liền ở trong bão tuyết, bản thân bị nhốt trong nhà, gần như quên hết mọi chuyện, tỷ như quan hệ giữa tôi và Tô Duyệt Sinh, kỳ thực đâu được bình thản như bây giờ, hết thảy chẳng qua là giả tạo ở chung với nhau thôi. Mà thân thế của đứa này, ngay từ đầu tôi được biết.


      “Lúc còn con thường ôm nó ngủ, vốn con cũng biết, có lần con nghe lén được chú Triệu chuyện với ba, chú ấy , cậu xem, Tiểu Xán chỉ biết đó là đồ của mẹ“.


      Bên ngoài tuyết trắng lạnh lẽo, phản chiếu ánh sáng vào trong nhà, Tiểu Xán hơi cúi đầu, tôi gần như có thể thấy phần tóc sau gáy của nó. Nó giương mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đen thăm thẳm, vừa to vừa trong sáng, nó : “Dì kỳ thực phải mẹ con, có phải ?”


      Tôi gật gật đầu.


      : “Ba con vẫn rất thích dì“.


      Tôi lắc đầu, Tô Duyệt Sinh cũng phải thích tôi, chỉ là thời gian chúng tôi ở chung lâu, lâu đến nỗi quen thuộc với tồn tại của đối phương, hoặc là nên , tôi quen chịu được hết thảy con người ta, ta cũng có thể miễn cưỡng mà nhân nhượng tôi.


      “Nếu ba con thích dì, lúc con khóc lớn náo loạn muốn dì ở lại, ông ấy cho dì ngay lập tức, sau đó đổi phương thức khác đến dỗ con“.


      Đối với ánh mắt hồn nhiên trong sáng của Tiểu Xán, tôi chỉ có thể : “ phải như con nghĩ đâu“.


      “Con và chú Triệu chơi trượt xe tuyết bị lật, cánh tay con vì ngã nên bị gãy, rất đau. Lúc ba đến con vẫn luôn khóc, khi đó con với ông ấy muốn mẹ, con biết mẹ chết rồi, nhưng con là con nít mà, con nít có thể phân biệt phải trái, lúc con muốn mẹ, ba rất đau lòng. Con muốn ông ấy đau lòng, nhưng con nhịn được“. Trong ánh mắt nó lại có giọt nước sáng long lanh, nó : “Con muốn mẹ hát ru, kỳ thực chính là con muốn ông ấy hát dỗ con. Những người cha đều hát, con cho rằng ông ấy biết hát, thế nhưng ông ấy lại gọi điện cho dì“.


      Tôi hoàn toàn kinh ngạc, nhớ tới cuộc gọi đường dài kia, nhớ tới Tô Duyệt Sinh trong điện thoại, muốn tôi hát bài. Lúc đó tôi hoàn toàn nghĩ tới, ra cú điện thoại này, là ta ở dưới tình huống còn cách nào, mới nghĩ ra cái kế tạm ứng cứu đó.


      Nhưng... bất quá chỉ là dỗ đứa trẻ thôi mà, phải sao?


      Tôi biết sao, mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, thuận thế ngồi lên chiếc rương, nghiêm túc với Tiểu Xán: “Kỳ thực thế giới của người lớn so với trí tưởng tượng của con phức tạp hơn nhiều, ông ấy gọi điện thoại cho dì, cũng phải vì thích dì, mà là bởi vì, ông ấy cảm thấy dì thích hợp làm loại chuyện này“.


      “Nhưng mà thích hợp......”


      “Thích hợp cũng có nghĩa là thích, hơn nữa hát bài hát ru cho con nghe, là vì như thế con hỏi thăm nay nọ, cũng hỏi lung tung vì sao. Ba con là người đàn ông rất có mị lực, nhiều thích ông ấy lắm, việc này khiến cho ông ấy đối với những khác luôn để tâm cảnh giác. Dì và ba con là bạn, con biết đó? Đương nhiên ông ấy từ trước đến giờ vẫn luôn để ý chăm sóc dì, nhưng cả hai hoàn toàn có khả năng tiến thêm bước phát triển tình cảm...”


      Tôi đột nhiên cảm thấy khôi hài đứng lên, có lẽ vì mấy ngày liền bị nhốt trong gió bão, hoặc là vì hoàn cảnh sống ở nơi tha hương ngoại quốc khiến tôi nảy sinh ra ảo giác, sao tôi lại muốn nghiêm túc mấy chuyện này với đứa chứ?


      Tôi cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc: “Chuyện của dì và ba con, phải là việc con cần chú ý, con nên để ý chính mình hơn, cố gắng nghỉ ngơi chăm sóc vết thương tốt, để bản thân được thoải mái vui vẻ“.


      Tiểu Xán dường như rất thất vọng, mũi có nó nhanh chóng nhăn lại, cả khuôn mặt nhắn đều vặn vẹo, nó : “Dì cũng đâu biết, là con có mẹ, các người đều thèm để ý“.


      “Dì cũng có mẹ“. Tôi thản nhiên : “Mẹ dì qua đời nhiều năm, hơn nữa dì còn có ba, từ đều là do mẹ nuôi dì khôn lớn“.


      Ánh mắt Tiểu Xán thoáng chốc nhìn tôi, tôi nhún vai : “Cũng phải chỉ có mình con là chứa nhiều tâm , người lớn bọn dì chuyện đau lòng còn nhiều hơn“.


      Tiểu Xán nhìn tôi lát, đột nhiên tiến lên phía trước, dùng cánh tay ôm lấy tôi, cánh tay của nó cách nào nhúc nhích, tay kia vòng lại ôm rất chặt, thân hình nho rất ấm áp, tay còn có mùi thuốc khử trùng, nó ôm tôi chặt, : “Đừng đau lòng, ba mẹ dì nhất định trời dõi theo dì“.


      Tôi vốn cũng cảm thấy đau lòng, bị cái ôm này của nó, trong lòng trào lên chút xót xa. Tôi xoay tay lại ôm lấy nó, vỗ lên lưng nó: “Con cũng đừng đau lòng“.


      Tiểu Xán im lặng chôn mặt trong lòng tôi, qua ước chừng nửa phút, nó rất ngoan cứ cọ cọ, lui về ngồi xuống dưới rương, còn nghiêm túc nhìn tôi: “Sao ba con lại thích dì?”
      Hale205 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 33

      “Bởi vì ông ấy thích mẹ con“.


      “Con biết là ông ấy thích mẹ con“. Tiểu Xán cúi đầu, giọng cũng : “Ông ấy cũng thích con“.


      Tôi an ủi nó: “Đương nhiên ông ấy thích con rồi“.


      “Ông ấy rất ít đến thăm con“. Tiểu Xán rầu rĩ vui. “Ông ấy cho là con còn , có số việc biết. Kỳ thực con biết hết“.


      Nghĩ đến dáng vẻ của Tô Duyệt Sinh, tình cũng giống người cha chút nào, nhưng với đứa con nít đương nhiên thể vậy, tôi cố gắng an ủi Tiểu Xán: “Con xem lúc con bị thương, ông ấy liền lập tức chạy tới, lúc đó trời mưa rất to, thủy phi cơ thể cất cánh, ông ấy vẫn mạo hiểm bay , nếu thích con, sao ông ấy lại làm thế“.


      Tiểu Xán do dự nhìn tôi. Sau lúc lâu, nó dùng cánh tay bị thương kia ôm tôi, gương mặt chính xác đặt vào cổ tôi, nhàng : “Con cho dì nghe chút về mẹ con nhé, được ?”


      “Được.”


      Tiểu Xán dừng chút, nó : “Ba con muốn con nhắc tới với người khác... Kỳ thực mẹ con là người tốt“.


      “Dì nghĩ đó là điều hiển nhiên rồi.”


      “Con biết chuyện, đều là do ba cho con biết, lúc mẹ sinh ra con sức khỏe được tốt, từ lúc sinh con xong, bà chưa từng được ôm con. Con vốn sinh non, lúc sinh ra cân nặng tới 3kg(*), phải ở trong phòng ấm 3 tuần...”


      (*) Nguyên tác là tới 6 pound, 1 pound ≈ 454gr, tức tới 2,7kg nên để 3kg cho chẵn.


      “Ba con lúc đó ông ấy mỗi ngày đều ở ngoài phòng ấm canh chừng, ông ấy sợ con sống được, nhưng con vẫn rất dũng cảm, mỗi lần y tá đem bình sữa đến miệng, con vẫn luôn cố gắng ngậm núm cao su, tuy con có sức, dù cố gắng thế nào cũng bú được nổi 2 ml, nhưng ba , ông ấy nhìn dáng vẻ lúc con nút mãi bình sữa liền cảm thấy, bất kể thế nào, cũng thể bỏ cuộc. Thời điểm đó khẳng định ông ấy chưa nghĩ đến việc phải làm ba đâu, con cảm thấy ông ấy cho đến bây giờ cũng chưa biết phải làm ba như thế nào mới tốt, nhưng con lớn rồi, ông ấy cũng quen rồi. Kỳ thực ba con rất đáng thương, mỗi lần đến thăm con, con đều hỏi ông ấy, có bạn chưa? Ba tính để ai tới làm mẹ con? Ông ấy luôn , bạn rất nhiều, nhưng người có thể làm mẹ con, vẫn chưa có“.


      “Ông ấy rất ít khi nhắc tới mẹ trước mặt con, có lẽ là sợ con đau lòng. Còn có lần ông ấy với con, mẹ con kỳ thực rất rất con, chỉ là bất đắc dĩ mới phải bỏ con mà ... Lúc đó con còn chưa hiểu lắm, cho đến khi lớn lên, con hiểu, kỳ thực mẹ con, nhất định là chết lâu rồi...”


      Tôi dùng cánh tay ôm Tiểu Xán vào người, thân thể nó ấm áp lại mềm mại, co rúm trong lòng tôi, nó thào thêm mấy lời trẻ con, giọng càng ngày càng , nó : “Mẹ nhất định rất con...”


      Tôi nhàng vỗ ngực nó: “Điều đó là chắc rồi“.


      Rồi nó cứ thế im lặng lúc lâu, tôi vô cùng lo lắng nó khóc, đối với đứa , còn có gì đau lòng hơn so với việc may mất mẹ?


      Tôi nhàng vỗ lưng nó trong chốc lát, cố gắng đổi đề tài, tiện tay chỉ chỉ vào cái rương lớn hỏi nó: “Trong rương kia là cái gì, sao trông nặng vậy?”


      “Là ít dụng cụ, mỗi khi mùa đông đến phải dùng xẻng để xúc tuyết, nếu tuyết rơi quá lớn, mái nhà có thể sập“.


      Ông trời của tôi ơi!


      Tôi lo lắng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, chung quanh mảnh trắng xóa, thỉnh thoảng có khối tuyết lớn đọng nhánh cây diệp trượt xuống, tối qua còn có thân cây, bởi vì thân chứa quá nhiều tuyết đọng, bị ép tới mức chỗ chạc cây lớn bị gãy, lúc đó tiếng “rắc” vang lên, khiến chúng tôi giật nảy mình.


      Tôi hỏi Tiểu Xán: “Lúc nào cần phải dùng xẻng để xúc tuyết mái nhà?”


      Tiểu Xán : “Con biết, vốn dĩ đều do bảo mẫu tìm công nhân đến xúc“.


      Tôi với Tiểu Xán: “Chúng ta vẫn nên hỏi ba con hơn“.


      là, Tô Duyệt Sinh cũng biết chuyện nên xúc tuyết mái nhà, nhưng chúng tôi vừa hỏi, cũng là nhắc nhở ta. Nếu xúc tuyết mái nhà rất nguy hiểm, mà giờ đường giao thông bị chặn, lúc này đâu tìm công nhân đến xúc tuyết đây?


      “Để tôi làm.”


      Tôi hoảng sợ : “Đây phải chuyện đùa“.


      ta thản nhiên : “Cũng đâu thể để đứa con nít làm loại chuyện này“.


      Á, tuy ta ngay cả liếc mắt cũng thèm liếc đến nhìn tôi, nhưng tôi vẫn bị ta làm cho nghẹn giọng.


      Tôi ngập ngừng lát mới : “Nhưng cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ, vậy...”


      ta chặn ngang lời tôi: “Tôi từng leo núi tuyết“.


      Nhưng leo núi tuyết với trèo lên mái nhà xúc tuyết, thế nào cũng là hai chuyện khác nhau. Có điều ở trong phòng ta là người định đoạt, tôi và Tiểu Xán dù có lo lắng cũng chỉ có thể giúp ta lục tung tìm áo chống lạnh, tìm dây bảo hiểm.


      Thừa dịp trời chiều tuyết rơi ít, Tô Duyệt Sinh nhảy ra từ lối cửa sổ lầu, chúng tôi cột sợi dây bảo hiểm móc vào cửa sổ, lại lo lắng cột thêm sợi dây khác vào chân bàn, mái nhà tuyết rơi rất dày, cái gì cũng thấy , ta phải nỗ lực lúc mới đứng vững, sau đó xúc từng khối tuyết lớn đổ lên nóc nhà bên cạnh.


      Từng khối từng khối tuyết lớn theo nóc nhà trượt xuống dưới, phát ra thanh nặng nề. Bởi vì mái nhà độ ấm cao hơn chút, khiến tôi và Tiểu Xán thiếu chút ra lời.


      “Đem dụng cụ đục băng đến đây, dưới tầng hầm ấy“.


      Tôi bảo Tiểu Xán đợi ở lầu, bản thân thở phì phò chạy vội xuống tầng hầm, rất nhanh lại vụt xuất lần nữa, đưa cây đục băng cho Tô Duyệt Sinh.


      ta : “Băng nặng nhất, có lẽ đục nó rơi xuống tương đối an toàn“.


      Tôi đề nghị: “Hay là lấy nước sôi tưới lên?”


      ta thế mới ngẩng đầu liếc tôi cái : “Nước sôi lập tức kết băng thêm lần nữa“.


      Tuy có mắng tôi ngu, nhưng tôi cũng thấy xấu hổ. Lúc này tuyết lại rơi lớn thêm, từng bông tuyết trắng đọng mũ của ta, bám cả mặt, ta thở ra khí trắng ngưng tụ thành sương, khẩu trang kết tụ vòng băng. Tiểu Xán dựa vào cửa sổ, vẫy vẫy tay với ta: “Hi! Lovely Santa Claus“.


      Tôi cũng thấy rất giống, bất quá tôi dám cười, vẻ mặt giả vờ như biết từ đó nghĩa là gì, Tô Duyệt Sinh khó có lúc tâm tình tốt: “Đưa vớ ra đây, ta tặng quà cho các ngươi“.


      Tôi còn chưa phản ứng kịp, Tiểu Xán nhanh chóng cởi phăng đôi vớ của chính nó, đưa tới cửa sổ, cao hứng ồn ào: “Present!”


      Tô Duyệt Sinh lấy chiếc vớ, biết nhét cái gì vào trong, Tiểu Xán bị kích động chạy bên này né bên kia nhìn nhìn, có lẽ Tô Duyệt Sinh thấy tôi cười hì hì bên cửa sổ, vì thế hỏi tôi: “ muốn ?”


      “A?”


      ta nhíu mi : “ cần thôi“.


      “Muốn muốn!” Khó được Tô Duyệt Sinh khẳng khái như vậy, mặc kệ ta đưa cái gì, tôi đều tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh(*). Tôi vô cùng hồi hợp kéo chiếc vớ ra, duỗi thẳng cánh tay chuyển ra ngoài, ai biết vừa vặn có trận gió tuyết thổi qua, cuốn chiếc tất xa.


      (*) Thụ sủng nhược kinh: Được ưu ái đâm ra lo sợ.


      “Đừng nhặt!” Tôi thấy chiếc tất rơi mái nhà, vội vàng ngăn cản Tô Duyệt Sinh, giờ mái nhà đều là băng, rất trơn trượt. ta nhìn nhìn chiếc tất kia, vươn xẻng tới gạt gạt, nhưng khoảng cách quá xa với tới, Tô Duyệt Sinh cẩn thận di chuyển về phía trước bước, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi họng luôn rồi: “Đừng nhặt mà!”


      mái nhà độ dốc lớn như vậy, còn tất cả đều là tuyết, lỡ như ta trượt chân xuống biết làm sao?


      Kết quả đợi tôi tiếng rơi xuống đất, chỉ nghe “Sạt” tiếng, ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, tôi sợ tới mức hét ầm lên, Tiểu Xán cũng nhào tới, tôi vội vã che mắt nó, bản thân cố kiễng chân ra ngoài nhìn, lúc này mới phát ra là cái xẻng bị rơi.


      Tô Duyệt Sinh vịn vào ống khói, vững vàng đứng đó, thấy tôi và Tiểu Xán ngây người như phỗng, vì thế : “Xuống nhặt !”


      Tôi sợ bên ngoài trời lạnh, vì thể để Tiểu Xán lại lầu, tự mình xuống dưới thay bộ áo chống lạnh, mang đổi ủng đất tuyết vào, bên ngoài rất lạnh, ngay cả khi tôi ăn mặc như khối cầu, mà vừa mở cửa ra vẫn bị gió tuyết thổi run đến lạnh cóng. Rất lạnh, tuyết lại đóng dày, trong sân tất cả mọi chỗ đều khiến người ta bị lún muốn nửa người, mỗi bước chân đều khiến tôi phải bỏ ra rất nhiều sức lực, mất lúc mới tới được chỗ phía dưới mái nhà, tìm được cây xẻng bị rơi xuống vùi sâu trong tuyết.


      Tôi ngẩng mặt lên nhìn Tô Duyệt Sinh, ta đứng ở chỗ cao, tuyết đọng làm phản quang ánh sáng, làm mắt bị chói đau, có lẽ chê tôi lãng phí nhiều thời gian, ta vịn ống khói ngồi xuống, vươn tay về phía tôi: “Chuyển lên !”


      Bởi vì mái nhà là cái sườn dốc, cho nên kỳ thực mái hiên cách mặt đất cũng cao, tôi kiễng mũi chân đẩy chiếc xẻng lên, còn thiếu chút thôi, nhưng vẫn với tới, tôi : “Tôi mang lên nhé“. Tô Duyệt Sinh lại bước từng bước sang mái nhà bên cạnh, tôi tính chuyện, đột nhiên khối tuyết trắng xóa từ mái nhà rớt xuống, do phản ứng kịp, khối tuyết lớn từ trời giáng xuống, “Phịch” cái nện thẳng lên đầu tôi, tuyết vỡ ra bốn phía đổ ập xuống, vô số bông tuyết rơi vào trong cổ, trong giày, lạnh đến rùng mình, tuyết nện xuống làm cả khuôn mặt tôi nóng bừng đau dữ dội, may mắn khối tuyết tuy lớn, nhưng rơi xuống ở khoảng cách cao, tôi hơi choáng váng, cảm thấy mờ mịt trong vài giây, cúi đầu nhìn lại bản thân cả người đều là tuyết, quả thực như bị té trong đống bột mì. Giọng Tiểu Xán mái nhà the thé hô to cái gì đó, tôi cố gắng ngẩng đầu cười với nó.


      Đứa này, chắc bị dọa sợ, tôi còn chưa biết phải làm thế nào, Tô Duyệt Sinh nhảy từ mái nhà xuống, may mắn dưới đất đều là tuyết, ta cũng chỉ đáp xuống nền tuyết dày thôi, gần như là lập tức giãy dụa đứng lên, ta giữ người tôi hỏi: “ sao chứ?”


      Tuyết rơi nghẹn trong mũi rất đau, tôi cố gắng trả lời: “ sao, sao“.


      ta mạnh mẽ phủi tuyết người tôi, tôi cảm thấy tay ta dùng lực rất lớn, quả thực đánh đến cả người đều đau, kỳ thực người ta cũng toàn là tuyết, tôi cũng đưa tay phủi tuyết cho ta, vỗ vỗ, đột nhiên mũi cay cay, cũng biết vì sao, Tô Duyệt Sinh so với tôi cao hơn, hơi thở ta phun thẳng lên đỉnh đầu vào trong lòng tôi, ta vẫn dùng sức vỗ tuyết lưng tôi, tóc tôi cũng có tuyết đọng, dần dần kết thành băng, ta hỏi: “Em khóc cái gì?”


      có gì.”


      có gì sao lại khóc?” ta rút bao tay ra, ngón tay lạnh như băng nâng mặt tôi lên: “Đừng khóc, đông lại bây giờ“.


      Tôi đưa mu bàn tay lên lau lau, gương mặt kỳ thực cứng ngắc, tôi chưa từng nghĩ đến Tô Duyệt Sinh làm ra những chuyện ngạc nhiên động trời như vậy, ta nâng mặt tôi lên, hôn sâu vào mắt ướt đẫm của tôi.


      Kỳ thực nước mắt vốn mặn, tôi cũng nhận ra rằng mình khóc, nhiều năm qua, khóc cũng là loại vũ khí, còn đối với cười, gặp dịp chơi lại rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi quên mất mình còn có trái tim, chẳng sợ vỡ nát, nhưng nó vẫn đợi ở trong lồng ngực tôi, bỏ đâu cả.


      Kỳ thực tôi đâu có khóc, nhưng nụ hôn này của , còn là vô hạn ôn nhu hôn lên môi tôi, tôi khóc đến thiếu chút nữa là ngừng thở. Cái hôn ôn nhu thế này, quyến luyến thế kia, tựa như tình đầu đời, trong suốt tinh thuần như bông tuyết, đó là tạo vật xinh đẹp được ông trời ban tặng, chẳng qua đa số mọi người vừa nhìn thấy bông tuyết chớp mắt cái, nó tan mất, nên mọi người mới biết, bông tuyết trong kính viễn vọng là kết tinh vô cùng xinh đẹp, mỗi bông đều khác nhau.


      Tình thế gian này, mỗi người, mỗi đoạn tình cảm, đều ai giống ai, loại tình độc nhất vô nhị này, chỉ thuộc về chính mỗi người trong chúng ta thôi.


      Tuyết còn rơi lả tả, dùng sức ôm chặt lấy tôi, tôi cũng cảm thấy lạnh, trời đất cứ như vậy tan biến, trong thế giới trắng xóa, dường như chỉ còn tôi và , trước kia xa xăm nay gần gang tấc, mãi đến tận giờ khắc này, tôi mới cảm thấy ấm áp cùng quyến luyến, giờ khắc này tốt, nếu thời gian có thể ngừng trôi, tôi nguyện trong chớp mắt này có thể thành đầu bạc.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :