1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhắc em nhớ lại - Phỉ Ngã Tư Tồn (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 54



      Tôi giọt nước mắt cũng rơi, tôi cảm thấy đây nhất định là giả, nhất định là trong cơn ác mộng, buổi sáng lúc mẹ ra khỏi nhà, còn dặn dò người giúp việc nấu canh cho tôi, bà gần đây tôi gầy quá, nấu canh thịt bò bồi bổ cho tôi. Gầy đây tôi ăn gì cũng vô, mẹ tôi : “Đứa này ngoan như con hồi đó, hồi đó lúc mẹ mang thai con, ăn cái gì cũng nuốt trôi, lần có thể ăn ba chén cơm, ăn canh húp cái chính là nửa nồi“.


      Mẹ tôi vốn muốn tôi sinh đứa này, nhưng tôi kiên trì, bà cũng chấp nhận. đời gì có thể lay chuyển được lòng cha mẹ thương con, trừ phi cha mẹ thương con cái, bằng cho dù con cái có gây ra chuyện đại nghịch bất đạo mất mặt xấu hổ thế nào, cha mẹ vẫn nghĩ cách dỗ nó ăn cơm, đừng để nó gầy .


      Còn bây giờ mẹ tôi nằm trong phòng bệnh, cả người cắm đầy ống dẫn, máy móc vĩ đại duy trì hơi thở của bà, tim bà còn đập, nhưng có ý thức. Dù tôi gọi thế nào, bà cũng trợn mắt nhìn tôi nữa.


      Bác sĩ vất vả giải thích với tôi, mẹ tôi phải trở thành người thực vật, người thực vật còn có khả năng thức tỉnh, nhưng mẹ tôi chết não rồi, giờ chỉ là chết lâm sàng, não chết thể cho là chết, cho nên bây giờ chỉ có thể duy trì, chờ quyết định của tôi.


      Cảnh sát giao thông tuy là nam, nhưng tính cách rất ôn hòa, đặc biệt thương cảm nhìn tôi, : “Còn người thân thuộc nào để báo tin ? Để bọn họ đến đây với . Sau này còn rất nhiều thủ tục phải làm“.


      Tôi : “Tôi có thân thích“.


      Tôi ngay cả cha là ai cũng biết, mẹ tôi sớm chặt đứt lui tới với nhà mẹ đẻ của bà. Hai mẹ con tôi đơn sống đời này, mẹ tôi cho tới bây giờ, cũng chỉ có tôi thôi.


      Cảnh sát giao thông hỏi: “Luật sư của bên gây ra tai nạn muốn chuyện với , có muốn gặp ta ?”


      Luật sư của bên gây ra tai nạn?


      Tôi hỏi: “Người gây ra tai nạn là loại người nào?”


      người tuổi còn trẻ, mới lấy bằng lái lâu, lại là say rượu điều khiển xe, đối phương chịu toàn bộ trách nhiệm“. Cảnh sát giao thông , “Gia đình rất có tiền, xem chuyện thế này, hay là chuyện với đối phương trước, bảo họ đền tiền thuốc men“.


      Tôi : “Tôi cần tiền“.


      Cảnh sát giao thông có lẽ từng gặp qua trường hợp người nhà bị kích động nghiêm trọng như tôi, cho nên an ủi tôi mấy câu rồi , sau lúc lâu hai người tới, người trong đó là luật sư, trước tiên ta an ủi tôi vài câu, sau đó : “Chuyện đến nước này, cũng còn cách nào, có cầu gì, xin cứ đề xuất“.


      Tôi : “Tôi cần gì hết, chỉ cần mẹ tôi còn sống khỏe mạnh“.


      Luật sư lại chuyện với tôi thêm lát, nhận được đáp án gì, đành phải rời .


      Tối hôm đó tôi ngủ trong bệnh viện, ICU có giường, tôi liền thuê cái giường gấp ngủ ở hành lang, trong hành lang đèn sáng, còn có nhân viên điều dưỡng ngừng tới lui, nhưng tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Trong mơ tôi như trở lại thời điểm lúc còn , thời tiết quá nóng, tôi và mẹ ngủ chiếc giường trúc, mẹ tôi cầm quạt đuổi muỗi cho tôi, tôi ngủ mơ mơ màng màng, còn nghe được tiếng mẹ tôi hát dỗ tôi ngủ.


      Nếu người ta có lớn lên tốt biết bao, nếu cuộc sống năm mười tám tuổi, bất quá chỉ là giấc mộng, tốt biết bao nhiêu. Hạnh phúc giống như ảo cảnh sa mạc, trông sống động như , đợi đến khi ngươi tin tưởng nó, nó theo gió trôi , bao giờ gặp nữa.


      Có lẽ tôi ngủ, bởi vì tôi mơ thấy Tô Duyệt Sinh, đến bệnh viện thăm tôi, an vị ngồi bên cạnh giường tôi, nước mắt của tôi thấm ướt tóc, dán ở má, giúp tôi đẩy phần tóc ướt sũng kia ra, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dài, giấc mộng này sao mà chân , tôi nghĩ nghĩ bản thân vẫn là quên được , trong lúc đau lòng khổ sở như vậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến vẫn là .Tôi từ trong mộng tỉnh lại, ngọn đèn hành lang sáng chói mắt, tôi vẫn mình nằm chiếc giường gấp chật hẹp, bởi vì ngủ thoải mái, tứ chi của tôi run run. Có hộ sĩ nằm ở giường bên cạnh tôi, tôi giọng hỏi ấy mấy giờ rồi, ấy ba giờ sáng.


      Tôi định ngủ tiếp chút nữa, nhưng rốt cuộc ngủ được, tôi nằm đó trơ mắt chờ đến hừng đông. Tôi nghĩ sau khi trời sáng mình phải làm gì, hẳn là tính toán tiền bạc. tiền thuốc men của mẹ là dãy số vĩ đại, mỗi phút bà nằm trong ICU đều là tiền, nhưng nếu có thể cứu tỉnh bà, dù có tán gia bại sản, tôi cũng cam tâm tình nguyện.


      Ánh mặt trời sáng sớm làm khơi dậy tinh thần của tôi lên chút, tôi gọi điện thoại cho người bạn của mẹ là luật sư, nhờ cố vấn cho tôi ít luật. Ông ấy rất nhiệt tình giải đáp nghi vấn của tôi, còn nếu có chuyện gì cần có thể tìm đến ông. Trò chuyện với luật sư xong, tôi quyết định hòa giải với người gây ra tai nạn, mặc kệ ta gặp phải chuyện gì, say rượu điều khiển xe dẫn đến thương vong, nếu tôi và ta hòa giải thành, ta ngồi tù. ta khiến tôi mất mẹ, đó ràng là tính mạng, ta hẳn phải nhớ giáo huấn này, thành thành ngồi trong nhà giam mấy năm . Tôi định tha thứ cho ta, cho nên cũng lấy tiền của ta.


      Sau khi kiểm tra phòng buổi sáng xong, tôi được phép tiến vào phòng ICU, thời gian thăm hỏi chỉ ngắn ngủi có mười phút, tôi đứng đó cái gì cũng làm được, chỉ có thể kiểm tra tay chân cho mẹ, tay bà vì truyền dịch mà trở nên lạnh lẽo. Tôi nhịn xuống khóc, tôi muốn kiên cường.


      Tôi đến thẩm mỹ viện của mẹ, tìm được kế toán trưởng, ấy lúc này mới biết mẹ tôi xảy ra chuyện, cho nên vô cùng hoảng loạn. Tôi hỏi ấy có thể lấy ra bao nhiêu tiền, ấy hỏi lại tôi cần bao nhiêu. Tôi kỳ thực cũng biết, đành phải dựa vào tiền viện phí ngày đầu tiên cấp cứu cho mẹ với ấy, tôi nhấn mạnh: “Mỗi ngày đều cần số tiền như vậy, mỗi ngày“.


      Kế toán trưởng họ Lý, làm việc cho thẩm mỹ viện của mẹ tôi rất nhiều năm, tôi cũng từng gặp qua ấy vài lần, tôi : “Chị Lý, chị phải giúp em nghĩ cách“.


      ấy : “Em yên tâm “.


      Tôi cầm tiền trở lại bệnh viện, trong lòng cảm thấy yên ổn chút. Luật sư của bên gây tai nạn lại đến tìm tôi, ta uyển chuyển đưa ra đề nghị, muốn ngừng hệ thống máy móc duy trì sống của mẹ. Tôi rất bình tĩnh bảo ta cút.


      Buổi sáng tôi có hỏi luật sư, ông ấy nhắc nhở tôi đối phương có khả năng đưa ra tố tụng, cầu đình chỉ việc duy trì sinh mệnh của mẹ tôi, bởi vì tương lai khoản phí này do người gây tai nạn gánh vác, khoản tiền lớn như vậy, đối phương có khả năng đồng ý gánh chịu.


      Tôi : “Bọn họ chịu con chịu“.


      Bác sĩ cũng có với tôi, tôi cũng biết việc này có ý nghĩa, nhưng mẹ tôi còn nằm đó ngày, tôi cuối cùng vẫn là có hi vọng, hi vọng kỳ tích xuất , hi vọng bác sĩ chẩn đoán sai, hi vọng mẹ tôi có thể tỉnh lại. Trong y học có nhiều kỳ tích như vậy, có lý do nào để tôi tin tưởng, rằng mẹ tôi bao giờ tỉnh lại.


      Luật sư bên đối phương thấy tôi hoàn toàn phối hợp, cười lạnh : “Đến lúc đó đừng hối hận“.


      Có gì để mà hối hận, tôi muốn cứu mẹ tôi, người thân duy nhất của tôi cõi đời này, người sinh tôi nuôi tôi, mẹ tôi.


      Ở bệnh viện vài ngày, quá mau, cũng quá chậm. Mỗi ngày tôi nhìn thấy y tá ăn cơm, cũng gọi cho mình phần cơm. Kỳ thực ăn trôi, ăn xong cũng là ôm bồn cầu nôn. Lúc tối nằm giường gấp, luôn ảo tưởng bác sĩ gọi tôi dậy, với tôi kỳ tích xuất , mẹ tôi tỉnh dậy rồi.


      Giai đoạn đó tôi bị áp lực rất lớn, trong lỗ tai luôn ong ong vang vang, như có 100 chiếc máy bay giáng xuống đầu. Tôi chạy đến phòng khám bệnh của bác sĩ chuyên khoa, bác sĩ chuyên khoa là do áp lực quá lớn, lo lắng hệ thần kinh của tôi gây điếc. Bà khuyên tôi hãy thoải mái, nhưng tôi làm sao có thể thoải mái được.


      Cuộc sống đẩy tôi vào vực sâu, nó lại còn cảm thấy đủ, lại ném xuống vực sâu khối đá to.


      Chị Lý Kế toán trưởng của mẹ tôi bỏ trốn, nghe chị ta lấy tiền công dùng để mua đất, còn vay nặng lãi. Hôm đó sau khi đưa cho tôi mấy vạn tiền kia, liền ôm tiền bỏ trốn. Tôi nhận được điện thoại của nhân viên tài vụ lập tức chạy tới thẩm mỹ viện, phòng tài vụ lộn xộn, nhân viên tài vụ cũng ngờ tới xảy ra chuyện như vậy, ngồi ở chỗ kia lo sợ đến phát khóc.
      Hale205 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 55

      Tôi báo cảnh sát, sau đó nhờ luật sư giúp tôi tìm người đến kiểm toán, cuối cùng tra ra thiếu hụt ngược lại khiến tôi hút ngụm khí lớn. Cảnh sát đối với việc truy tìm tội phạm kinh tế vẫn rất nghiêm túc, nhưng nghe chị Lý là người nhập cư trái phép, muốn bắt chị ta có thể có khả năng. Điểm chết người chính là, cho dù có bắt được người, số tiền này cũng thể lấy lại được.


      Lần trước bị cha con Lý Chí Thanh gài bẫy, thẩm mỹ viện vốn bị tổn hại rất lớn, giờ khác gì cái thùng rỗng. Lại bị chị Lý làm như vậy, họa vô đơn chí, cách ngày đóng cửa là xa rồi.


      Trong lòng tôi mệt mỏi vô hạn, rốt cục trở về nhà ngủ cả đêm, tối hôm đó kỳ thực tôi cũng thể nào chợp mắt, tôi nghĩ, có nên bán nhà hay .


      Năm đó lúc mẹ mua căn biệt thự này đặc biệt rất đắc ý, với tôi: “Sau này con kết hôn, là từ căn phòng này xuất giá, thể diện biết bao nhiêu“.


      Mẹ tôi kỳ thực đâu có học chữ, có đôi khi tôi cũng e ngại bà tục tằng, nhưng bà luôn luôn nỗ lực cho tôi những điều tốt đẹp nhất đời, có điều vinh hoa phú quý, bất quá cũng chỉ là trăng trong kính, nước trong hoa(*).


      (*) Ý chỉ ảo ảnh phù du.


      Người gây tai nạn có quyền có thế, đại khái cũng nghe bên tôi xảy ra chuyện, sợ tôi đòi họ khoản lớn tiền thuốc men, lập tức đưa ra đề nghị tố tụng, cầu ngừng hệ thống máy móc duy trì sống của mẹ tôi. Thời điểm tôi nhận đơn khởi tố, chân chính là cùng đường, nản lòng thoái chí.


      Con người trong lúc khốn cảnh, đặc biệt yếu ớt, có đôi khi tôi cũng nghĩ bằng chết , xong hết mọi chuyện. Nhưng tôi lại lập tức khuyên nhủ bản thân, mẹ tôi năm đó cũng gặp nhiều khó khăn như vậy, tôi có lý do gì mà sống tốt.


      Nhưng sống phải đối mặt với mọi khó khăn, giải quyết hết thảy vấn đề. Luật sư đối phương đoán chừng tôi từ bỏ ý định, cũng hòa giải với bọn họ, cho nên thái độ càng ngày càng mạnh, còn thông qua người bạn của mẹ tôi chuyển lời, cho tôi năm mươi vạn, muốn tôi đừng truy cứu nữa.


      Tôi cười hỏi lại người trung gian: “Nếu cho ngài 50 vạn mua tính mạng của mẹ ngài, ngài đồng ý ?”


      Người trung gian biết thể đồng ý, ngược lại khuyên tôi: “Thất Xảo, ai cũng muốn xảy ra chuyện như vậy, nhưng xảy ra rồi, chỉ có thể tận lực bù lại...”


      Tôi : “Cái gì cũng thể bù được, tôi chỉ muốn mẹ tôi sống tốt, cho dù phải mất cho bọn họ 50 vạn hay năm trăm vạn tôi đều đồng ý“.


      Đàm phán cứ như vậy rơi vào cục diện bế tắc, nhưng chuyện phiền toái ở thẩm mỹ viện việc tiếp nối việc, quan trọng nhất là, tôi có tiền.


      có tiền bệnh viện ngừng dùng thuốc cho mẹ tôi, ngừng tất cả mọi máy móc dụng cụ duy trì sinh mệnh, tôi rốt cục đem căn nhà của mẹ ra rao bán, rất nhanh bên đại lý gọi điện thoại tới, có người muốn mua.


      “Người mua rất có thành ý, cũng biết, giờ giá trị của ngôi biệt thự rất cao, nhưng là nhà cũ trang hoàng lại, bán được giá lắm. Mà người này mua sảng khoái, nhìn lần liền quyết định mua, giá cả cũng thèm hỏi tới“.


      Tôi : “Tôi muốn trả bằng tiền mặt, trả lần“.


      “Có, trước với tôi rồi mà, cho nên ngay từ đầu tôi chuyện này với đối phương, đối phương thành vấn đề“.


      Tôi suy nghĩ, : “Ông hẹn người mua nhà ra gặp , tôi muốn gặp mặt giao dịch“.


      “Điều đó đương nhiên, rất nhiều hợp đồng phải do đích thân ký“. Bên đại lý đoán chừng do tôi lo lắng ông ta lừa gạt giá cả tiền bạc, cho nên vỗ ngực cam đoan, “Hôm nào có thời gian, tôi hẹn người mua ra, ba bên giáp mặt ký vào hợp đồng“.


      Tôi : “Ngày mai là được“.


      Hôm sau tôi lái xe đến gặp bên đại lý, người mua nhà kia diện mạo xấu xí, cái gì cũng cần hỏi nhiều, chỉ có thể trả tiền ngay lập tức, trả lần duy nhất.


      Tôi đánh giá ta lát, đột nhiên cười lạnh, : “ về với Tô Duyệt Sinh, nhà này tôi bán cho ai cũng bán cho ta, bảo ta chết tâm “.


      Người nọ hết sức ngạc nhiên, qua vài giây mới cười rộ lên, : “ Trâu quả nhiên cơ trí, nhưng tôi thực phải do Tô tiên sinh phái tới, tôi là do Tô Tiếu Lâm tiên sinh phái tới“.


      Lại là cha của Tô Duyệt Sinh, tôi biết đến cùng ông ta có bao nhiêu trợ lý, cũng biết vì sao ông ta muốn mua ngôi nhà này, tôi lạnh lùng : “Dù sao tôi cũng bán cho người nhà họ Tô“.


      Tôi đứng lên bỏ , người nọ gọi tôi lại, chậm rãi hỏi tôi: “ Trâu phải cần tiền sao? Vì sao chịu bán?”


      Tôi cũng biết bản thân mang loại tâm tình gì, mới đầu tôi có ý nghi ngờ người đứng sau màn mua nhà này là Tô Duyệt Sinh, tôi lấy chi phiếu của , có lẽ cảm thấy áy náy, tìm người đến mua nhà cho tôi. Nhưng khi biết được chân chính người mua là cha của Tô Duyệt Sinh, tôi cũng cảm thấy thể bán cho ông ta.Tôi biết trong đó có vấn đề gì, nhưng từ khi cha của Tô Duyệt Sinh phái người đến, mọi thứ liền thay đổi. Tô Duyệt Sinh muốn chia tay với tôi, đó là do yếu đuối, tôi để cho bất luận kẻ nào dùng thế lực ép buộc mình, đối mặt với cha của Tô Duyệt Sinh, tôi cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Đúng vậy, mẹ tôi là nhà giàu mới nổi, tôi là con của nhà giàu mới nổi, có lẽ đời này hoàn toàn xứng với con trai ông ta, nhưng có số chuyện, tôi có thể tự mình làm chủ, tỷ như đầu gối cứng rắn mạnh mẽ, chấp nhận quỳ xuống.


      Chẳng sợ cùng đường, tôi nghĩ mẹ tôi cũng vui nếu tôi bán nhà cho người của Tô gia. Bà giống tôi, trong lòng vẫn có kiên cường. Đối với người khinh thường con của bà, bà thà chết cũng vui vẻ mà giao tiếp với loại người này.


      Người nọ thấy tôi vui, ngược lại vừa cười vừa hỏi: “Tô tiên sinh rất muốn gặp mặt Trâu lần, nhưng biết Trâu có đồng ý gặp ngài ấy lần hay “.


      Người nọ : “ Trâu hiếu kỳ sao? Vì sao Tô tiên sinh muốn mua nhà của Trâu, vì sao Tô tiên sinh muốn gặp mặt lần“.


      Tôi : “ có hứng thú“.


      Người nọ : “Trước khi tôi tới, Tô tiên sinh cố ý dặn tôi, nếu Ngưu cái gì cũng hỏi, bán nhà, như vậy tôi cái gì cũng cần phải , trả tiền sang tên là xong. Còn nếu Trâu đoán được, người mua nhà là người khác, như vậy Tô tiên sinh rất vui lòng gặp Ngưu đây. Trâu, đời này chỉ có người thông minh mới có cơ hội, vì sao lại từ chối đổi thông minh tìm cho mình cơ hội?”


      Tôi biết Tô Tiếu Lâm là người như thế nào, nhưng qua mấy lời từ trợ lý của ông ta ra, có uy hiếp có dụ dỗ, quả thực là người có bản lĩnh, tôi cũng vì vậy mà sinh cảnh giác, ông trùm chân chính của giới kinh doanh đương nhiên có những thủ đoạn của riêng mình.


      Tôi nhìn người kia vài giây, : “Được rồi“.


      Tô Tiếu Lâm cũng phải hổ, việc gì phải sợ ông ta ăn thịt tôi.


      Nơi mà tôi và Tô Tiếu Lâm gặp mặt là ngôi nhà của hội sở tư nhân, ngôi nhà cũ đặc biệt u tĩnh, từ bên ngoài nhìn vào, tựa như gian nhà phổ thông bình thường, kỳ thực hoa cỏ cây lá sum suê, lối vào nhà yên tĩnh.


      Dáng vẻ Tô Tiếu Lâm và Tô Duyệt Sinh cũng hoàn toàn giống nhau, ông ta trông có vẻ hưu nhàn thoải mái, nhìn thế nào cũng giống người hiền từ, hề lộ bản lĩnh cá nhân, đối xử với tôi vô cùng khách sáo, dặn người làm cho tôi lý nước ép lựu tươi mới.


      Ông ta chút cũng thay đổi sắc mặt, tôi lại cảm thấy con người ông ta sâu lường được. Tôi thích nước lựu, điều này ai biết, bởi vì hàng quán bên ngoài ít khi có nước lựu, Tô Duyệt Sinh biết được là vì mỗi khi tôi ngẫu hứng tự mình nấu cơm, tôi cuối cùng vẫn thường mua lựu về nhà ép nước uống. Vì sao Tô Tiếu Lâm biết, có lẽ ông ta điều tra về tôi cặn kẽ, dù sao tôi thiếu chút nữa thành hôn với con trai ông ta rồi.


      Bản thân Tô Tiếu Lâm uống bạch trà, tương xứng với món điểm tâm tinh xảo, ông ta hỏi tôi: “ Trâu có muốn nếm thử ?”


      Tôi tự với bản thân phải vững vàng, nhưng tôi thậm chí còn cười nổi: “Vì sao Tô tiên sinh muốn gặp tôi“.


      “Chuyện của Trâu, cũng do bên này tôi xử lý tốt, kỳ thực Duyệt Sinh giống hệt tôi hồi còn trẻ, làm việc quá xúc động, cho nên dễ mắc phải sai lầm. Nó là con tôi, nếu có chỗ nào tốt, người làm cha này cũng phải có trách nhiệm. Lần này cũng là có ý muốn lời xin lỗi với Ngưu, ngôi nhà là tôi thành tâm muốn mua, Trâu bán cho người khác hay bán cho tôi, đều như nhau mà. Giá cả dù cao, chúng tôi cũng đứng ở lập trường kinh doanh mà nhìn vào thôi“.


      Tôi nghĩ tới ông ta mở miệng ra là nhận lỗi với tôi, hơn nữa thái độ rất thành khẩn, tôi : “ có gì, qua rồi“. Tôi hơi ngừng chút, : “Nhà tôi bán cho ông, bởi vì tôi muốn có bất cứ quan hệ nào với nhà các người“.


      Trâu muốn có bất cứ quan hệ nào với người nhà chúng tôi, nhưng giờ Ngưu mang cái thai hơn tám tuần tuổi, có vẻ như dự định sinh đứa này ra... Đối với Tô gia chúng tôi mà , sao có thể có quan hệ được chứ?”


      Tôi bỗng chốc đứng lên, dự định rời , đúng lúc này, cửa bị người ta đẩy ra, Tô Duyệt Sinh đột nhiên xông tới, biết từ đâu chạy tới, bước chân rất vội vàng, trán đầy mồ hôi, tôi vừa nhìn thấy liền cảm thấy trong lòng đau xót, sau buổi tối hôm đó, tôi chưa từng gặp lại . Bất quá thời gian mới có mấy ngày, lại tựa như qua mười năm rồi vậy.


      Người xưa , ngày thấy như cách ba thu. Tôi biết người khác nghĩ thế nào, nhưng rời xa người mình , mỗi khắc, mỗi giây đều dài lâu như vậy.


      Tô Tiếu Lâm ràng cũng ngờ Tô Duyệt Sinh xông tới đây, khỏi sợ run chút. Tô Duyệt Sinh túm chặt tay tôi, : ““.


      Tôi : “Đừng đụng vào tôi!”


      Tô Duyệt Sinh sợ run, chậm rãi buông tay tôi ra, tôi cảm thấy cũng hề cảm thấy khoái trá, bởi vì tay nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi buông xuống dần đến bên chân. Tôi với Tô Tiếu Lâm: “Tôi cần tiền, đứa tôi nhất định sinh, ông cần quan tâm“.


      Tô Tiếu Lâm dường như thoải mái đứng lên, với Tô Duyệt Sinh: “Con đến rất đúng lúc, con khuyên Trâu . Ba tưới nước cho cây Lan“.
      Hale205 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 56

      Ông ta đứng lên, tặng chỗ này lại cho chúng tôi, ông ta trái lại cứ thế bỏ . Tôi cảm thấy trong lòng rất khổ sở, cố gắng nhịn xuống, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.


      Tô Duyệt Sinh bước tới bên cửa sổ, ánh mắt cũng nhìn về tôi, : “ cầm tiền rồi bỏ đứa “.


      Trong lòng tôi nghẹn , phản phản phục phục, tới tới lui lui, ra vẫn chỉ có những lời này.


      “Tôi cần tiền của “. Tôi , “Đứa này cũng liên can đến “.


      Tô Duyệt Sinh trầm mặc lâu, tôi cảm thấy sức cùng lực kiệt, : “Sao phải cố chấp vậy?”


      Tôi : “Đây là chuyện riêng của tôi“.


      : “Nếu cần tiền, muốn cái khác cũng được. Tôi biết mẹ nằm trong bệnh viện, đặc biệt hận người gây ra tai nạn này, đối phương kỳ thực phải chỉ có say rượu, ta say thuốc rồi mới đụng vào mẹ , nhưng ta là con trai duy nhất của gia tộc, cha mẹ ta tiếc bất cứ thứ gì để bảo vệ ta. đấu lại họ đâu“.


      Lần đầu tiên tôi nghe những lời này, vô cùng khiếp sợ.


      bỏ đứa , tôi cam đoan người gây tai nạn sau này cả đời phải sống trong tù giam, bao giờ thoát ra được“.


      Tôi nhìn , cũng biết là nhìn bao lâu, cuối cùng tôi : “ khiến tôi cảm thấy ghê tởm“.


      Tôi bước ra khỏi căn biệt thự kia, cũng có ai ngăn cản tôi lại. Thẳng thắng mà chỉ thấy buồn cười, vận mệnh cho cùng cũng chỉ là câu chuyện cười. Bản thân tôi cũng cảm thấy buồn cười, cứ thế vừa vừa cười, mọi người đường ai cũng nhìn tôi như kẻ điên, tôi cũng cảm thấy bản thân quá điên rồ.


      lần nữa tôi lại treo biển bán nhà, nhưng lần này ít người hỏi mua, thẩm mỹ viện của mẹ tôi rốt cuộc đóng cửa, bởi vì tôi có tiền phát lương cho nhân viên. Nhân viên có năng lực đều nơi khác kiếm ăn rồi, tôi nghĩ mình quả thực có năng lực kinh doanh mà.


      Lúc ra khỏi bệnh viện tôi gặp phải kẻ cướp, trời lúc đó kỳ thực còn chưa tối hẳn, tôi vừa ra khỏi cổng bệnh viện lâu, có chiếc xe máy từ phía sau chạy tới gần tôi, nghe thấy tiếng động cơ xe, biết vì sao trong lòng có cảm giác bất thường, vì thế tôi lập tức sát vào bên trong lối dành cho người bộ, ở đó có trồng loạt các cây đại thụ, chính nhờ cây đại thụ kia cứu tôi mạng. Lúc đó người lái xe máy đột nhiên từ phía sau túm chặt lấy cái túi của tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là buông lỏng túi ra để bảo vệ bụng, động tác theo bản năng này cứu tôi, tên cướp chạy xe máy vung mạnh cái túi muốn giật nó , vừa vặn đánh vào bụng tôi, trúng lên mu bàn tay đau rát, chiếc xe máy kia quay đầu lại, xông thẳng tới chỗ tôi, bản năng của tôi chợt lóe lên né tránh, chiếc xe máy đụng vào thân cây, nó lập tức lui về sau đạp thêm ga, xa xa muốn tiếp tục xông tới chỗ tôi, tưởng chừng như lần thứ hai này xông tới đụng trúng tôi rồi, đúng lúc đó người bảo vệ chạy qua, gào to tiếng: “Cướp!“. Hơn nữa còn chạy lại chỗ chúng tôi, chiếc xe máy do dự chút, đạp mạnh ga chạy trốn.


      mặt và tay tôi đều đau rát, được người bảo vệ tốt bụng đưa trở lại bệnh viện, gương mặt bị vỏ cây chà sát, mu bàn tay bị móc khóa của túi đánh trúng. Bác sĩ khoa ngoại kiểm tra cho tôi xong may mắn, bản thân tôi biết chuyện này đơn giản như vậy, nếu là kẻ cướp, đối phương cướp được túi là đủ rồi, tuyệt đối quay đầu xe lại muốn đụng tôi, hơn nữa lần đụng trúng còn muốn quay lại đụng thêm lần nữa.


      Tôi cung cấp lời khai ở sở cảnh sát, bọn họ cũng cảm thấy ổn, lặp lặp lại hỏi tôi gần đây có kết thù với ai hay . Tôi mẹ tôi nằm trong bệnh viện, muốn tôi chết đoán chừng chỉ có thể là người gây tai nạn thôi.


      Phía bên cảnh sát cảm thấy kỳ lạ, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Trong lòng tôi đặc biệt còn có suy nghĩ đáng sợ khác, tôi cảm thấy chiếc xe máy đó phải thực muốn lấy mạng tôi, bởi vì ta cứ cố đụng vào bụng của tôi thôi, tôi có trực giác như vậy, nhưng tôi cố gắng nghĩ đến suy nghĩ đáng sợ đó, bởi vì tôi muốn tin.


      Tôi ở trong phòng theo dõi của bệnh viện ngủ giấc, sau đó tiếp tục nằm ở chiếc giường gấp bên ngoài phòng ICU. Ngày hôm sau bác sĩ với tôi, có người bỏ ra số tiền lớn trả tiền thuốc men cho mẹ tôi, cũng đủ để mẹ tôi dùng trong vài tháng, tôi hỏi: “Là ai?“. Bọn họ biết, bởi vì chỉ cần báo tên bệnh nhân cùng với phòng bệnh là có thể đóng tiền viện phí được rồi, có kiểm tra người nộp tiền là ai.


      Có lẽ hung thủ giết người áy náy, cho nên mới dùng phương thức giấu đầu hở đuôi như vậy.


      Nhưng tôi vẫn tra ra được người giúp mẹ đóng tiền là ai, bởi vì đối phương dùng chi phiếu để chi trả, bên thu viện phí của bệnh viện vẫn còn lưu lại, tôi nhìn thấy tên ký chi phiếu là ba chữ 'Trình Tử Tuệ'.


      Tôi nằm mơ cũng nghĩ tới là chị ta.


      Nhưng tiền này cũng là tiền của Tô gia, tôi định dùng đến.


      Tôi đem thẩm mỹ viện sang nhượng lại cho người ta, tiền thuê cùng tiền sang nhượng thu về tệ lắm vừa vặn đủ trả cho khoản tiền kia. Tôi hẹn gặp mặt Trình Tử Tuệ, trả lại chi phiếu cho chị ta.


      Chị ta : “ vẫn còn kiên cường nhỉ“.


      Tôi : “Mẹ tôi dạy, người có bần cùng cũng thể để chí khí hạn hẹp“.


      Trình Tử Tuệ : “Tôi tội nghiệp mẹ thôi, bà ta nuôi lớn đứa con như vậy, lại thể hưởng được phúc“.


      Tôi : “Mẹ con tôi cần ai thương hại, mẹ tôi càng cần“.


      Trình Tử Tuệ đột nhiên cười cười, : “Còn gạt nữa, tôi cảm thấy đành lòng. chắc còn chưa biết, cha là ai“.


      Tôi đột nhiên cảm thấy lỗ tay ong ong, là hệ thần kinh gây ù tai của tôi lại phát tác chăng. Giọng của chị ta giống như tiếng máy bay nổ vang, ong ong nghe lắm, nhưng mỗi con chữ lại nghe đến ràng như vậy, chị ta : “ là con của Tô Tiếu Lâm, Tô Duyệt Sinh là trai cùng cha khác mẹ của , cho nên giờ Tô gia mới nóng nảy, vội vã đem chuyện này giấu nhẹm “.


      Tôi mờ mịt nhìn chị ta.


      Chị ta : “Đứa con này của tuyệt đối thể sinh ra, nó ngược với luân thường đạo lý. nên nhanh chóng phá thai, cầm tiền của Tô gia, xuất ngoại thôi“.


      Tôi : “Cha tôi phải Tô Tiếu Lâm“.


      Chị ta : “ tin lời tôi , về mà hỏi mẹ xem. Năm đó bà ta làm bảo mẫu cho Tô gia, sau này vừa rời bao lâu sinh ra . À quên, mẹ giờ hôn mê... Thực xin lỗi, nhưng đây là . tin đó cũng là “.


      Tôi : “Mẹ tôi phải hôn mê, bà bị chết não thôi, chẳng qua là chưa tỉnh lại“.


      Chị ta tỏ vẻ vô cùng thương cảm nhìn tôi, cuối cùng thương hại : “ vẫn nên cầm tiền của Tô gia, cao chạy xa bay “.


      Cao chạy xa bay, bốn chữ này nghe nhàng cỡ nào, mà đôi cánh của tôi sớm bị bẻ gãy, tôi bay nổi, cũng thể rời .


      Trình Tử Tuệ dường như lo lắng tôi tin, còn : “Thẩm mỹ viện của mẹ và vụ kế toán trưởng kia, chính là cái bẫy dùng để gài . Tô gia khi muốn bức ép người, chuyện gì cũng có thể làm. tin hỏi thăm chút, người mà kế toán trưởng kia vay tiền nặng lãi, ông chủ đứng sau lưng là ai. ta vốn dĩ có đánh bạc, kể cả người thân cũng dính dáng tới bạc bài. Tô gia muốn đối phó với , có rất nhiều cách. cùng đường rồi, hiển nhiên phải cầm tiền của bọn họ. cần gì phải rượu mời uống lại thích uống rượu phạt“.


      Tôi đột nhiên cười rộ lên, cười cười mà nước mắt lại chảy xuống, Trình Tử Tuệ kinh ngạc nhìn tôi, chị ta nhất định cảm thấy là tôi điên rồi.


      Tôi hỏi: “Sao chị lại muốn chuyện này cho tôi nghe?”


      Chị ta : “Chẳng qua thấy đáng thương thôi“.


      Tôi : “Chị phải thấy tôi đáng thương, chẳng qua là muốn tìm kiếm cảm giác của ưu việt, chị thích Tô Duyệt Sinh, lại càng ưa tôi, cho nên muốn nhìn thấy chúng tôi đau khổ“.


      Trình Tử Tuệ : “Vậy sao, tôi cho biết chân tướng, tổng so với bị lừa cả đời biết gì hết còn tốt hơn. Đổi lại là chuyện cá nhân tôi cũng chẳng cần phải phí tâm như vậy đâu. Về phần Tô Duyệt Sinh tôi ước gì cậu ta gặp chuyện hay ho, nhưng đối với tôi có uy hiếp gì chứ, chẳng qua tôi muốn nhìn bị bọn họ giấu giếm. Chuyện đến nước này, muốn tin hay tùy“.


      Chị ta trả lại tờ chi phiếu cho tôi, : “ giữ lại đóng tiền viện phí thuốc men cho mẹ , khoản tiền kia cũng phải tôi chi ra, do Tô Tiếu Lâm cảm thấy áy náy trong lòng muốn tôi đưa cho thôi“.


      Chị ta xong bỏ , mình tôi ngồi đó lâu lâu, chỉ cảm thấy mệt mỏi nặng nề từ sâu trong lòng xuyên thấu ra bên ngoài. Tôi suy nghĩ nên làm gì bây giờ, tôi phải làm sao bây giờ.


      Qua ngày hôm sau, tôi rốt cục hạ quyết tâm gọi điện cho Tô Duyệt Sinh. Mới đầu nghe điện thoại, tôi liền gửi tin nhắn, hẹn ra ngoài chuyện, “Tôi cố chấp nữa“. Lúc tôi dùng điện thoại bấm đến hai chữ 'cố chấp', kỳ thực trong lòng giống như bị dao đâm, lần đó Tô Duyệt Sinh sao cứ cố chấp như vậy, kỳ thực trong lòng tôi nghĩ chính là tại sao tôi lại như vậy.


      Tôi cố chấp nữa, cũng là nữa rồi.


      , tôi bao giờ nữa. Lúc tôi suy nghĩ như vậy, so với cái chết còn cảm thấy khổ sở hơn.


      Có lẽ câu cam đoan này có tác dụng, Tô Duyệt Sinh đáp ứng ra gặp mặt tôi lần.
      Hale205 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 57



      Tôi tận lực cầu chúng tôi gặp nhau tại ngôi nhà chúng tôi ở chung, cũng đồng ý.


      Ngày hôm sau tôi tới trước ngôi nhà kia, gian phòng so với thời điểm chúng tôi rời cũng khác lắm, người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp vệ sinh, vẫn như thường lệ đến gần chúng tôi. Chẳng qua mới cách có mười ngày ngắn ngủi, trong phòng này lại nảy sinh quá nhiều việc, lại còn gây đến chuyện của đời trước.


      Tôi ở trong phòng bếp nấu mì cho mình, Tô Duyệt Sinh trở lại. Tôi nghe tiếng bước chân đến gần, tôi ngay cả đầu cũng nâng lên, : “ đợi chút, tôi đói bụng, có biết phụ nữ mang thai thường xuyên đói bụng lắm , chuyện gì cũng chờ tôi ăn xong rồi “.


      Tô Duyệt Sinh biết rất làm thế nào để tổn thương tôi, bởi vì tôi . Tôi cũng biết rất làm thế nào để tổn thương , bởi vì tôi.


      Quả nhiên nghe tôi những lời này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn gì.


      Tôi nấu chén mì to, ăn sạch . Tôi cầm chén ném vào trong bồn rửa, sau đó ngồi xuống bàn ăn. Tôi tiếp đón Tô Duyệt Sinh: “Ngồi , cao như vậy đứng đó khiến tôi có cảm giác bị chèn ép“.


      Tô Duyệt Sinh trầm mặc ngồi xuống, tôi với : “Trước kia từng đáp ứng cho tôi nguyện vọng, chờ tôi suy nghĩ xong cho biết. Lời hứa này, vẫn chưa thực “.


      Tôi nhìn nhìn biểu cảm của , : “ yên tâm, tôi cầu kết hôn với tôi. Tôi cũng biết, hai chúng ta thể đến với nhau. đừng hỏi vì sao tôi biết, dù sao tôi cũng biết rồi“.


      Khóe miệng khẽ nhúc nhích, tôi lại cười cười, : “Đứa tôi sinh. Bất quá tôi có điều kiện, đầu tiên, mánh khóe nhà các người thông thiên như vậy, chuyện của người gây ra tai nạn tôi giao cho các người làm, cũng cầu gì quá đáng, chỉ cần theo quy định của pháp luật, nên phán bao nhiêu năm bấy nhiêu năm, thể để người nhà kẻ đó ở phía sau giúp đỡ cho ta ngồi tù năm nửa năm rồi thả ra ngay“.


      Tô Duyệt Sinh gì, chỉ nhìn tôi, giống như biết tôi là ai.


      Tôi kỳ thực là bằng bất cứ giá nào, người khi quyết định bất cứ giá nào rồi, còn gì có thể khiến họ đau lòng hơn nữa đâu.


      Tôi trái lại tự : “Thứ hai, trong mười ngày này ở cạnh tôi, cũng vì gì cả, chỉ là cảm thấy quá đau lòng, chúng ta ra ngoài du lịch chuyến, tùy tiện đâu cũng được, chuyện trước kia hứa với tôi, hết thảy cần tính, nhưng tôi vẫn muốn mình có được giấc mơ đẹp. Mười ngày này, tôi xem như đó là giấc mộng đẹp, mười ngày sau, chúng ta mỗi người mỗi ngã, từ nay về sau nam cưới vợ nữ lấy chồng, liên quan nhau“.


      Tô Duyệt Sinh vẫn như cũ chuyện, tôi : “Thứ ba, tôi muốn hai ngàn vạn. biết tình trạng giờ của mẹ tôi, tôi muốn duy trì cho bà cả đời, hơn nữa, muốn tôi câm miệng lại, hai ngàn vạn cũng nhiều lắm. Thể diện người nhà Tô gia to lớn cỡ nào, để trừ bỏ những lời gièm pha quan hệ loạn luân, các người tiếc hết thảy cũng phải bỏ tiền ra mua cái lên tiếng của tôi mà?”


      Câu cuối cùng rốt cục khiến đứng lên, tôi nhìn nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, thoải mái mà cười cười: “Thế nào, muốn giết người diệt khẩu? Sao phải cần đại thiếu gia tự mình ra tay chứ, bỏ tiền ra mướn người dùng xe máy đụng tôi lần phải tốt hơn sao. xác hai mạng, đơn giản sạch “.


      Tô Duyệt Sinh sợ run chút, hỏi: “Ai dùng xe máy đụng em?”


      Tôi xoay mặt: “Tôi biết, chừng chỉ là chuyện ngoài ý muốn“.


      lại rít gào lên với tôi: “Ai dùng xe máy đụng em? Sao em báo nguy? Sao em biết gọi điện thoại cho hả?”


      Tôi rống ngược lại với ta: “Gọi điện thoại cho nghe sao? Báo nguy có tác dụng sao? Đối phương cướp được túi của tôi rồi! Lúc mẹ tôi gặp chuyện may ở đâu? Lúc tôi chật vật nhất ở đâu? trốn tránh cái gì? Chuyện gì cũng với tôi, cứ như chịu nhiều ủy khuất lắm ấy, có nghĩ tới cảm giác của tôi ? Tôi cũng như thôi! Tôi cũng giống thôi! cho là chỉ có cảm thấy như trời sập hả? cho là chỉ có cảm thấy đau lòng thôi sao? cho là chỉ có trái tim mới tan nát thôi sao? có nghĩ tới tôi , tôi khổ sở cỡ nào, khổ sở đến muốn sống chăng. Trước kia luôn miệng tôi, nhưng khi xảy ra chuyện chính là người chạy trước, con người nhu nhược như ! Kẻ nhát gan! Đồ lừa đảo!”


      Chúng tôi giống như hai con thú bị thương, thở hồng hộc cách cái bàn giằng co. Tôi hệt như con nhím, nếu lưng có gai, nhất định bắt chúng nó toàn bộ dựng thẳng lên, sau đó hung hăng đâm vào tim đối phương. Nhưng tôi phải là con nhím, tôi có thứ gì gắn lưng, điều duy nhất tôi có thể làm, bất quá là làm tổn thương người tôi mà thôi.


      Chân mày tôi vốn nhíu chặt lại, nhưng biết từ lúc nào, có những giọt nước rơi xuống mặt bàn bóng lưỡng. Ôi chao, ai, ôi, tôi vẫn cứ thích khóc như vậy, có tiền đồ. Tôi khịt khịt mũi, Tô Duyệt Sinh trầm mặc lát, rốt cuộc : “Xin lỗi“.


      giương mắt lên nhìn tôi: “ cho rằng cho em biết, em cảm thấy đau đớn nhiều như vậy, thực xin lỗi“.


      Tôi nhớ rất lâu trước kia, trong cái nắng chói chang trưa hè ngày hôm đó, giữa cái nắng táp xung quanh con đường cái, cũng theo xin lỗi tôi. Tôi đúng lý hợp tình : “Nếu lời xin lỗi có tác dụng còn cần đến cảnh sát làm gì?”


      Khi đó chúng tôi tốt, vô ưu vô lự, nào ai có nghĩ tới, đối phương rồi trở thành kiếp số lớn nhất trong đời mình.


      Tôi xoa xoa nước mắt, : “ có gì để xin lỗi cả, đáp ứng ba điều kiện kia, chúng ta coi như giải quyết xong“.


      Tô Duyệt Sinh gì, tôi lại đâm thêm câu: “Thế nào, ngại đắt?“.


      : “ đều đồng ý“.


      Trong giọng chứa đầy đau đớn, tôi chỉ làm bộ như nghe hiểu.


      Tiền thuốc men rất nhanh được chuyển vào tài khoản của mẹ tôi trong bệnh viện, mà tôi cũng rất nhanh chọn Địa Trung Hải làm đích đến cho mình. Vé máy bay hành trình mọi thứ đều do Tô Duyệt Sinh lo liệu, chúng tôi cùng nhau du lịch trong mười ngày.


      máy bay tôi với : “Ở nước ngoài có người quen biết chúng ta, có thể đối xử với tôi tốt chút ?”


      gì.


      Tài xế nghênh đón chúng tôi cho hai chúng tôi là đôi vợ chồng mới cưới hưởng tuần trăng mật, cho nên chuẩn bị cho chúng tôi bó hoa tươi, tôi cầm bó hoa mà cao hứng cực kỳ, Tô Duyệt Sinh đăng ký phòng tổng thống, phòng ngủ chính có hai giường nằm, nhìn ra bốn hướng. cứ thế đặt gian phòng như vậy ước chừng là lo lắng tính tình tôi dạo gần đây quá ư cổ quái nóng nảy, sợ đăng ký hai gian phòng có khi tôi có lúc nào đó mất hứng mà phát tác. Tôi ngược lại gì cả, khách sạn thế nhưng cũng cho hai chúng tôi là vợ chồng mới cưới, còn cố ý tặng sâm banh chocolate.


      Tôi cao hứng bảo Tô Duyệt Sinh khui sâm banh, : “Uống rượu tốt“.


      sợ say rượu loạn tính sao trai?”


      Đây là lần đầu tiên tôi gọi là ' trai', giống như bị chém trúng dao, mà tôi cảm thấy trong lòng vô cùng hả hê.


      Tôi vừa uống sâm banh vừa ăn sườn cừu, toàn bộ đèn đuốc bật sáng trưng ở dưới cửa sổ để quan sát Địa Trung Hải, cảnh sắc bên ngoài vô cùng xinh đẹp, sườn cừu cũng đặc biệt tươi mới ngon miệng.


      Tô Duyệt Sinh ăn được bao nhiêu, tôi nhìn trong đĩa của còn hơn phân nửa, : “Ăn hết cho em , đừng lãng phí“.


      Ngày trước là ngọt ngọt ngào ngào, bây giờ tất cả đều trở thành thứ gì đó nghẹn ở trong lòng, ấn cái đau, ấn, vẫn cứ đau.


      : “ gọi thêm cho em phần nhé“.


      Tôi chưa gì, giúp gọi cho tôi thêm phần thứ hai, kỳ thực tôi ăn vô nữa, bất quá trước mặt , tôi vẫn vô cùng cao hứng đem bàn thức ăn kia ăn cho bằng sạch.


      Nửa đêm, dạ dày tôi khó chịu ngủ được, đành phải dậy nôn ra. Vốn mỗi gian phòng ngủ đều có toilet riêng, hai lớp cửa đóng, nhưng biết vì sao, Tô Duyệt Sinh ở phòng ngủ kế bên lại có thể nghe thấy, ra dội nước cho tôi, còn định giúp tôi vỗ lưng, tôi lạnh lùng hất tay ra, : “Đừng chạm vào tôi“.


      Ánh đèn vàng trong phòng tắm phản chiếu bóng đứng nơi đó, tiến thoái lưỡng nan.


      Kỳ thực trong lòng tôi rất khổ sở, chỉ còn biết cố gắng tổn thương .
      Hale205 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 58



      Bữa sáng tôi ăn được tí gì, nằm ngẩn ngơ giường. Phục vụ khách sạn đưa bữa sáng tới, có lẽ là Tô Duyệt Sinh cố ý cầu họ làm theo kiểu Trung Quốc, cháo trắng ăn cùng bánh bao nóng trông rất ngon mắt, nhưng tôi ăn vô.


      Mười ngày qua hết ngày, khi mạng sống bị đếm ngược, từng giây từng phút trôi qua đều giống như dao cùn cắt thịt.


      Buổi chiều tôi có ít tinh thần, Tô Duyệt Sinh hỏi tôi có muốn dạo xung quanh chút hay , tôi tùy.


      đưa tôi dạo chợ. Đó là khu chợ truyền thống lâu đời của dân bản địa, người tiếp người đứng trước cửa quầy hàng, bán đủ loại hương liệu, thủ công mỹ nghệ, vải dệt, quần áo, đồ trang sức truyền thống.


      nơi náo nhiệt như vậy, nhưng kỳ thực trong lòng tôi chỉ có mảnh lạnh lẽo. Dòng người nhốn nha nhốn nháo chen tới chen lui, trước đây Tô Duyệt Sinh nhất định muốn dắt tay tôi, sợ tôi lạc, nhưng giờ , chỉ đứng ở chỗ xa xa, quay đầu chờ tôi.


      Đột nhiên tôi có ý tưởng kỳ quái, tỷ như cứ như vậy tách rời nhau trong biển người mênh mông, từ đây gặp lại nhau, nhất định cũng tìm tôi, , vẫn tìm chứ, biết tôi tiếng nước ngoài rành, người lại có tiền.


      Nỗi đau lớn nhất thế gian phải là , mà ràng là còn , những vẫn phải quyết định rời xa nhau.


      Tôi mua chiếc khăn quàng cổ màu lam từ người bán hàng rong, học theo các phụ nữ người địa phương, dùng nó quấn tóc lại.


      Chủ quán giơ gương ra cho tôi soi, giúp tôi chiếu gương nhìn phía sau, tôi hỏi Tô Duyệt Sinh: “Có đẹp ?”


      trả lời câu hỏi của tôi, tôi biết trả lời, nên tôi tự mình nhìn vào gương soi, nơi đó hình ảnh phản chiếu của , ánh mắt chứa đựng rất nhiều đau đớn. Tình giờ tựa như khối băng lạnh, đâm sâu vào lòng hai chúng tôi, khi rút ra chảy quá nhiều máu mà chết, còn nếu rút, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chậm rãi tan , chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại trái tim với lỗ hổng trống rỗng.


      Tôi biết khổ sở biết bao, bởi vì tôi cũng như .


      Trời chiều hoàng hôn, chúng tôi bước vào cửa hàng cũ, bên trong bán ít đồ mỹ nghệ cổ, cũng biết là đồ cổ hay giả. Bốn phía giá chất đầy các loại đồ đồng đồ bạc, cảnh tượng tựa như 'Nghìn lẻ đêm' được miêu tả sinh động trong sách. Tôi tùy tiện cầm cái giá nến lên xem, mặt bị phủ đầy tro bụi, tôi đưa tay quẹt đường đó thấy tất cả đều là bụi đen, ông chủ nhận lấy nó, thổi mạnh hơi, tro bụi bị thổi tan chút, ông ta cười với tôi câu, tôi nghe hiểu, Tô Duyệt Sinh dịch lại cho tôi nghe, rằng “Ông ấy đây là bụi lịch sử“.


      biết trước kia đọc được ở đâu đó, có rằng, mỗi hạt bụi tình đều nặng tựa thái sơn.


      Lúc đó chỉ nghĩ tầm thường, xem qua rồi cũng quên , giờ mới biết, tình là nặng tựa ngàn cân, bất cứ lúc nào cũng có thể đè bẹp người ta.


      Tôi liếc mắt nhìn Tô Duyệt Sinh cái, có biểu tình gì theo phía sau chúng tôi, ba người chúng tôi lên lầu, ra gác xép quả có xếp ít châu báu. vậy là ông chủ xem tôi và Tô Duyệt Sinh như đôi tình nhân, cho là chúng tôi cảm thấy hứng thú đối với châu báu, nên mới cố ý dẫn chúng tôi lên lầu.


      Nhưng tôi đối với mọi thứ đều cảm thấy hứng thú rã rời, tôi tỏ ý bảo Tô Duyệt Sinh rời , ông chủ thấy chúng tôi muốn , vội vàng ngăn cản, lại lấy chiếc chìa khóa từ trong lồng ngực ra, mở cái tủ vách tường, lấy ra cái hộp.


      Tôi biết bên trong là cái gì, nhưng biểu tình của ông chủ rất trịnh trọng nên cảm thấy lạ, ông ta mở hộp, ra bên trong là ngọn đèn cũ kỹ. mặt đầy vết bẩn, nhìn qua cũng rất bình thường.


      Ông chủ bô bô tràng dài, từ ngữ tới lui lăn qua lộn lại, tôi rốt cục hiểu được từ thường xuyên được lặp lại là 'Aladin'.


      ra ông chủ đây là chiếc đèn trong truyền thuyết thần đèn Aladin, ông ấy làm động tác chà sát cây đèn, sau đó lại bô bô tràng dài, Tô Duyệt Sinh dịch cho tôi nghe, : “Ông ấy thần đèn có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của em, nhưng em được tham lam“.


      Tôi lắc lắc đầu, ông chủ cố ý lôi kéo Tô Duyệt Sinh tha, còn hơi nữa, Tô Duyệt Sinh tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, với tôi: “Ông ấy ngọn đèn này có thể làm cho em vui vẻ, em rất vui“.


      Tôi và , trong lòng ai cũng hiểu , vui vẻ là chuyện xa vời thể chạm tới. Có lẽ đời này tôi và , đều còn được vui vẻ như trước nữa. Thời gian vô ưu vô lo qua , mỗi tấc đau đớn, đều thành người bạn kèm suốt những năm tháng dài đằng đẵng sau này.


      Ông chủ kia vẫn huyên thuyên cái gì đó, Tô Duyệt Sinh dường như còn kiên nhẫn nữa, hỏi giá, liền bỏ tiền mua chiếc đèn kia. Ông chủ vô cùng vui vẻ đưa cho tôi, còn ra hiệu, làm động tác chà chà chiếc đèn.


      Cái hộp kia rất nặng, tôi cầm về khách sạn đặt nó lên bàn, Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Ngày mai chúng ta đâu?”


      Tôi : “Ra biển “.


      Tô Duyệt Sinh ngờ tôi đưa ra đề nghị như vậy, nhưng cũng gì.


      Hôm sau chúng tôi thuê du thuyền ra biển, biển gió rất to, tôi nhớ lần đầu tiên lên thuyền ra biển với , hôm đó có đông người như vậy, còn có Lý Vân Kỳ con của Lý Chí Thanh, ngày đó tôi còn đắc ý dạt dào, thao thao bất tuyệt với ta, bản thân rốt cục leo lên đỉnh của thức ăn.


      buồn cười, cá và cá mập có thể cùng tồn tại, bởi vì cá quá bé, cá mập bơi quá nhanh, nháy mắt thấy.


      Ở trong biển nước mênh mông như thế, con cá có lẽ dù sống đến hết đời có khi cũng chỉ gặp được cá mập lần, nhưng cá mập nhớ đến nó, con cá mập, cuối cùng cũng hòa cùng đàn cá mập của nó mà chung sống.


      Tô Duyệt Sinh sợ tôi say tàu, càng ngừng ở gần thăm chừng tôi, đem cho tôi lát chanh tươi, muốn tôi đặt dưới mũi, tôi cúi người nhìn nước biển màu xanh lam, còn lo lắng nhìn tôi.


      Lúc tôi quay đầu lại, vẫn nhìn tôi như cũ, xa xa có con chim hải âu ngừng bay quanh, truy đuổi theo con thuyền của chúng tôi, bờ biển trở thành đường dài ở phía xa, sóng biển đập lên thân thuyền, phát ra thanh ào ào, trong vùng biển rộng lớn bao la này, con thuyền của chúng tôi cứ như hạt cải bé.


      Trời đất rộng lớn như vậy, lại dung được hai người chúng tôi.


      Tôi : “ yên tâm, tôi nhảy xuống biển đâu“.


      Những lời này vốn là dỗi, nhưng sau khi ra, bản thân tôi lại nhịn được khổ sở, vì thế xoay mặt . Tô Duyệt Sinh ngồi bên cạnh tôi, : “Hai chúng ta ở lại nơi này, mua hai tòa nhà, làm hàng xóm với nhau nhé“.


      Tôi trả lời, : “ nghĩ đến rất nhiều ngày được nhìn thấy em, cảm thấy rất khổ sở, nhưng nếu gặp em rồi, lại càng cảm thấy khó khăn hơn. biết trong lòng em cũng khó chịu giống , cho nên mới mỗi ngày với như vậy. cũng thể chấp nhận được, đây phải lỗi của chúng ta, em nam cưới vợ nữ lấy chồng còn liên quan với nhau, đó là chuyện làm được. Chỉ cần nghĩ đến tương lai, em gả cho người khác, cảm thấy rất khổ sở, có lẽ em có thể quên , nhưng thể. Cho nên chúng ta ở lại chỗ này , coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm hai người bạn bình thường nhất, mua hai tòa nhà, làm láng giềng mà sống, cứ thế đến già, ở cho đến chết. Như vậy mỗi buổi sáng em thức dậy, có thể nhìn thấy trồng hoa hướng dương trong sân, phơi nắng, làm hạt dưa cho em ăn“.


      Đây chẳng qua là lời càn, vẻ mặt tôi lúc câu đó là nghiêm trang, thế nhưng còn nghiêm túc nghe.


      Tôi nằm lan can thuyền, mặt trời nóng hừng hực phơi cái lưng của tôi, tôi biết điều đó là thể, người si mộng. Là tôi đề nghị đến nơi này, xem đây như giấc mộng, nhưng mộng cuối cùng rồi cũng phải tỉnh lại.


      Tôi xuống khoang thuyền lấy chiếc đèn kia ra, Tô Duyệt Sinh biết tôi muốn làm gì, nhưng vì biển nên rất lo lắng, vì vậy luôn luôn theo sát tôi tấc rời. Tôi ngồi mũi thuyền, xoa xoa chiếc đèn, thào cầu nguyện: “Điều ước thứ nhất, hi vọng mẹ tôi có thể tỉnh lại“.


      “Điều ước thứ hai, hi vọng tôi có thể quên Tô Duyệt Sinh“.


      Trong mắt tôi tràn đầy nước mắt: “Điều ước thứ ba, hi vọng tôi có thể vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn quên Tô Duyệt Sinh“.


      Từ vĩnh viễn tôi lặp lại ba lần, tôi thấy sắc mặt Tô Duyệt Sinh trở nên tái nhợt, còn có đôi mắt thất thần của , tôi vươn tay, dùng sức ném chiếc đèn vào trong biển, gió biển thổi mạnh, chiếc khăn quàng cổ màu lam tôi cột đầu chiếc đèn bị gió thổi tan tác, phất phới rơi xuống.


      Tô Duyệt Sinh dường như rất sợ hãi, lập tức lao tới vươn tay muốn túm lại chiếc khăn quàng cổ kia, chỉ thiếu chút, khăn quàng cổ sượt qua đầu ngón tay , cuối cùng rơi xuống mặt biển, giây lát sau bị sóng biển đổ xuống nhấn chìm. Tay vẫn còn vươn ra ngoài lâu, thân người duy trì trạng thái trong nháy mắt vừa rồi, vẫn nhúc nhích.


      biết nghĩ gì, tôi nghĩ, có lẽ đây là lời tiên tri ứng nghiệm, tôi và , đến cuối cùng vẫn thiếu chút như vậy, cho nên còn cách nào tiếp tục nữa.


      Tôi : “Chúng ta về nước thôi, tôi muốn nhìn thấy nữa“.


      Là ai , vận mệnh nếu có coi trọng bạn, như vậy nhất định trong tương lai lần khác nó xem thường bạn.


      Vận số tốt của tôi dùng cho việc gặp được Tô Duyệt Sinh rồi.


      Thế cho nên còn vận may khác nữa, để có thể cùng đến đoạn kết đẹp.


      Chuyến bay về đăng ký vào ban đêm, lên máy bay lâu đèn tắt. Đó là chiếc phi cơ lớn kiểu mới, có ghế trường kỷ vây xung quanh, tôi giống như đứa bé cuộn mình trong đó, cảm thấy bản thân như nằm trong kén, từng tầng tơ kén mềm mại quấn quanh người, khiến tôi ngột ngạt đến mức cách nào hô hấp.


      Tô Duyệt Sinh cố ý dời hai cái ghế ngăn ra chỗ rất xa mà ngồi, ví trí cách tôi trước sau 3 hàng chỗ, cộng thêm lối . Nhưng máy bay khoang hạng nhất rất ít người, cách xa như vậy, mà chỉ cần tôi quay đầu, là vẫn có thể nhìn thấy .


      Tôi lặng lẽ qua, ngồi bên chỗ láng giềng gần nhất, tự mình kéo thảm, lần nữa nằm xuống. Đôi mắt chuyển động nhanh, có lẽ là ngủ mê lắm rồi, cũng có lẽ vốn dĩ chưa hề ngủ.


      Tôi rất cẩn thận nằm bên cạnh , trong hô hấp của có nhàn nhạt hơi thở quen thuộc, lông mi hơi rung rung, tựa như đứa trẻ. Nhưng tôi thể như trước kia, đưa tay kiểm tra lông mi , hô hấp của tôi mềm yếu phất qua mặt .


      Thiên nhai bất quá cũng ở gần như vậy, mà thiên nhai cũng xa như vậy.


      Tôi nặng nề vào giấc ngủ.


      Lúc máy bay sắp hạ cánh, tôi bị tiếng động cơ đánh thức. Thế này mới phát bản thân rúc ở trong lòng Tô Duyệt Sinh, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hơi xanh xao, ràng cả đêm ngủ. Tôi giống như có gì ngồi dậy, tận lực cẩn thận đụng tới cánh tay . : “Sau này em quên sao?”


      Tôi : ““. Tôi với , “Em cũng kết hôn với người khác, sinh hai đứa , làm người vợ hiền mẹ tốt. Mỗi tối nấu cơm, chờ chồng về“.


      nhìn tôi cái, : “ “.


      Tôi trầm mặc , : “ quên em, đem tất cả đồ đạc này nọ của em chôn dưới gốc cây, chờ đến khi già , chết , đốt thành tro cốt, để di chúc lại, cho người chôn dưới gốc cây kia. Như vậy có lẽ kiếp sau, còn có thể gặp em, thời điểm đó có lẽ em thực nhớ , nhưng chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, giống với giờ tốt đẹp như vậy“.


      Tôi : “Ai muốn hẹn ước đời sau với , đời này chịu đựng đủ rồi“.


      Tôi vào toilet đánh răng, đóng cửa lại rồi tôi mới tự cắn tay chính mình, tôi ngồi bồn cầu khóc suốt khóc suốt, ở cái độ cao ba vạn thước , gian kín mít bốn bề, ngay cả nước mắt rơi đến tung hoành cũng phát ra tiếng động.


      Nếu giờ này khắc này máy bay đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan, tôi và đều rơi tan xương nát thịt cũng tốt, như vậy vĩnh viễn cũng chia lìa.


      Nhưng tòa thành trì sụp đổ nào đến để thành toàn cho tôi, cũng trận máy bay rơi tan nát để thành toàn cho tôi. Chuyến bay khởi hành gần chín giờ đồng hồ, cuối cùng bình an đáp xuống đất.


      Lúc ở sân bay, tôi với Tô Duyệt Sinh: “Nếu tương lai em quên , cũng đừng gì cho em biết“.


      gì, nhưng tôi biết đồng ý rồi.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :