1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhắc em nhớ lại - Phỉ Ngã Tư Tồn (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 44

      “Bây giờ mẹ rơi vào khốn cảnh như vậy, nhất định phải nghĩ ra cách vay tiền để trả nợ cho ngân hàng. Ai có thể cho vay tiền? Nếu mở miệng vay Trình Tử Lương, vậy còn bạn bè nào có thể dễ dàng cho mượn số tiền xấp xỉ nghìn vạn trong lúc khẩn cấp đây?”


      “Nếu mở miệng hỏi vay Tô Duyệt Sinh, nợ cậu ta ân tình lớn như vậy, đến lúc đó định lấy gì để trả? Chậc chậc, theo tôi thấy, chỉ có thể lấy thân báo đáp may ra. Dù sao, hai mẹ con nhà cũng trong lúc cùng đường, giơ tay kéo lên phen“.


      “Tô Duyệt Sinh phải người như thế“. Tôi , “Tôi tin lời chị đâu“.


      Trình Tử Tuệ cười nhạt: “ tin là chuyện của , tôi cho biết điều này, kỳ thực cũng phải có ý tốt gì“.


      Chính miệng chị ta mình có lòng tốt, tôi ngược lại có chút hồ nghi, nhìn chăm chăm chị ta, chị ta : “Tô Duyệt Sinh phải dự định đính hôn sao? Tôi vô cùng muốn để cậu ta thực việc đính hôn này, đến Bắc Kinh , mặc kệ dùng thủ đoạn gì, ngăn cản lễ đính hôn của cậu ta, những chuyện còn lại tôi có thể giúp giải quyết, bao gồm khoản nợ ngân hàng của mẹ “.


      Tôi cực kỳ kinh ngạc, Trình Tử Tuệ cười lạnh : “ tin đây là cái bẫy do cậu ta bày ra sao, như vậy cần làm gì hết, chỉ cần với cậu ta, muốn cậu ta đừng đính hôn, xem thử cậu ta có nghe hay . Nếu cậu ta nghe theo, cũng có thể đoán được mọi chuyện vì sao lại thế này“.


      Tuy tôi cảm thấy Tô Duyệt Sinh đối với tôi có hảo cảm, nhưng nghĩ bản thân lại có mị lực lớn như vậy, có thể khiến cho hồi hôn, tôi cảm thấy đây là chuyện có khả năng xảy ra.


      Tôi : “Rất vớ vẩn, chuyện này có khả năng“.


      Trình Tử Tuệ dường như rất cho là đúng: “ cảm thấy vớ vẩn, cho là Tô Duyệt Sinh nghe theo ? Vậy sao thử cản trở xem sao, nên biết cậu ta vì chuyện này động bao nhiêu cân não, mất bao nhiêu thủ đoạn. Cậu ta đối với lòng dạ, cho nên chỉ cần với cậu ta, cậu ta nhất định hồi hôn. Bởi vì cậu ta sớm chờ mở miệng với cậu ta rồi“.


      Tôi vẫn như trước chịu tin tưởng, loại logic này rất vớ vẩn, tất cả những lời Trình Tử Tuệ đều rất hoang đường, tôi tin.


      “Đối tượng đính hôn lần này của cậu ta là vị đại tiểu thư môn đăng hộ đối, thực ra, tôi muốn cậu ta nhờ vào hôn nhân mà tăng thêm trợ lực đáng kể, cho nên mới đến đây cho biết. Có lẽ cảm thấy những lời tôi đáng để tin cậy, nhưng quyền lợi chính là tin cậy. Trước mắt cứ tạm coi như, chúng ta có chung lợi ích “.


      Tôi há miệng thở dốc, biết nên cái gì cho tốt.


      còn trẻ như vậy, biết lòng người hiểm ác, muốn coi cậu ta như kẻ xấu, cũng là chuyện đương nhiên thôi“. Trình Tử Tuệ đứng lên, “Thôi , hãy suy nghĩ lại cho kỹ, nếu quyết định đến Bắc Kinh, gọi điện cho tôi. Tôi rồi, chỉ cần có thể làm cho cậu ta đính hôn, mặc kệ Tô Duyệt Sinh giúp hay , mẹ gặp rắc rối này, tôi giúp giải quyết hết“.


      Trình Tử Tuệ lâu rồi, tôi vẫn như cũ ngồi ở đó ngẩn người. Trình Tử Tuệ những lời này, tôi cũng tin tưởng, nhưng cha con Lý Chí Thanh vì sao lại đối đãi với mẹ tôi như vậy, vẫn luôn khiến tôi cảm thấy nghi ngờ. Nếu là vì tiền, mẹ tôi có thể có bao nhiêu tiền, nơi nào đáng giá cho Lý gia ra tay.


      Càng nghĩ trong lòng tôi càng sợ hãi, nhưng loại chuyện này, lại thể hỏi bất luận kẻ nào, huống hồ bạn bè của tôi vốn dĩ nhiều lắm.


      Tôi ngẩn người lát, vẫn quyết định thu dọn này nọ đến bệnh viện. Người giúp việc có nấu nồi canh để tôi đưa vào cho mẹ uống.


      Trong phòng bệnh có máy điều hòa, cho nên biết trời nóng. Mẹ tôi ở trong này hơn nửa tháng, vì vậy tôi tới lui cũng rất nhiều lần. Còn chưa vào đến phòng bệnh, chợt nghe tiếng mẹ ở bên trong chuyện với ai đó.


      “Tôi nghĩ ra cách giải quyết chuyện tiền nong rồi...”


      “Làm sao có thể, tôi nhất định trả cho ...”


      “Chẳng lẽ chút uy tín đó tôi cũng có?”


      ra là chuyện điện thoại với người ta, câu được câu , đứt quãng nghe vào trong tai, mẹ tôi vừa vừa giọng: “ có chuyện đó đâu, đừng nghe người ta bậy lung tung!” Bà lại “Ha ha” cười hai tiếng, giống như làm nũng với ai đó, tôi cầm hộp giữ nhiệt đứng bên ngoài, lại tự chủ được cảm thấy khổ sở hơn.


      Trước kia nhìn quen mẹ chuyện điện thoại với người ta rất to giọng đầy khí khái, có đôi khi để điện thoại xuống còn chửi mẹ nó. Người trong giang hồ, nào có chuyện xã giao qua lại, huống chị bà là phụ nữ đơn độc, dáng vẻ lại tệ, biết có bao nhiêu người mơ tưởng muốn chiếm tiện nghi. Từ lúc tôi còn , nhận thức điều đó, giờ này ngày này, lại thấy tình cảnh giống như cây kim đâm vào lòng tôi.


      Đáy lòng có thanh nho vang lên, lớn tiếng quát tôi: “Bất quá là Bắc Kinh chuyến thôi, chuyện gì cũng giải quyết xong“.


      “Mặc kệ lời Trình Tử Tuệ hay giả, cả hai cũng đáp ứng, chỉ cần Tô Duyệt Sinh đính hôn, mọi vấn đề rắc rối chị ta đứng ra giải quyết hết“.


      “Thử lần cũng chết“.


      “Tô Duyệt Sinh nghe theo mày đâu“.


      “Thử lần cũng đâu chết“.


      Tôi giọng với chính mình: “Thử lần cũng đâu chết“.


      Đúng vậy, cứ thử lần, được hay cũng phải thử lần, so với bây giờ ngồi chờ chết, vẫn tốt hơn rất nhiều.


      Tôi ở bên ngoài đợi chừng năm phút đồng hồ, mới hạ quyết tâm, khơi lại ý cười mặt, đẩy cửa phòng bệnh: “Mẹ, con đem canh đến cho mẹ nè. Còn chuyện nữa, trường học muốn phá con đến Bắc Kinh tham gia hoạt động của thanh niên tình nguyện...”


      Mẹ nghe trường học phái tôi Bắc Kinh, chút nghi ngờ, thắc mắc có giáo sư dẫn đoàn hay , ngược lại lo lắng cho tôi: “Mẹ giờ ở trong bệnh viện, ai giúp con chuẩn bị hành lý đây“.


      “Con lớn từng này rồi, chuyện chuẩn bị hành lý còn sợ con lo được? Hơn nữa chỉ có mấy ngày, hoạt động xong trở lại ngay“. Tôi lung tung chuyển đề tài, “Mẹ, lúc về con đem theo vịt nướng về cho mẹ, vịt nướng Bắc Kinh ăn rất ngon“.


      “Đừng có xài tiền bậy bạ!” Mẹ tôi dường như rất cao hứng, “Trời rất nóng, đem về có khi hư mất“.”Có đóng gói chân mà“.


      “Cũng đâu ăn được, dù sao con đừng xài tiền bậy bạ, mẹ thích ăn“. Mẹ lôi kéo tay tôi, lại sờ sờ cánh tay, “ gầy như vậy rồi, haiz, con đừng sốt ruột, mẹ nghĩ ra cách thôi, con cứ thanh thản thoải mái mà Bắc Kinh. Bạn bè của mẹ rất nhiều, mỗi người giúp đỡ chút, rồi giải quyết được vấn đề“. Bà dừng chút rồi thêm, “Cùng gia phú lộ(*), con ở bên ngoài đừng keo kiệt tiền bạc, nhất định phải ăn uống cho tốt“.


      (*) Cùng gia phú lộ: Ở nhà có nghèo khó ra đường cũng phải là kẻ giàu.


      Tôi gật đầu lung tung, trong lòng nghĩ nghĩ, mặc kệ thế nào, tôi nhất định phải thử lần.


      Ra khỏi bệnh viện tôi liền gọi điện cho Trình Tử Tuệ, tôi nghiêm túc với chị ta: “Chị giữ lời hứa?”


      “Đương nhiên“. Trình Tử Tuệ nhàng cười tiếng, “Hơn nữa, nếu lo lắng, gặp được Tô Duyệt Sinh, cũng có thể hỏi vay cậu ta mà, cậu ta nhất định cho mượn“.


      Tôi lạnh lùng nghĩ, nếu do Tô Duyệt Sinh sắp đặt cái bẫy như vậy, tôi còn lâu mới hỏi vay tiền ta.


      Mùa hè ở Bắc Kinh so ra mát mẻ hơn miền nam rất nhiều, tôi từ chỗ đăng ký khách sạn bước ra, vừa ra khỏi sân bay liền trực tiếp xe chạy thẳng đến đó, dàn xếp xong hành lý, tôi liền gọi điện cho Tô Duyệt Sinh.


      Mới đầu thấy nghe máy, qua chừng nửa giờ sau, đột nhiên di động vang lên, tôi nhìn nhìn, đúng là cuộc gọi do Tô Duyệt Sinh gọi đến.


      Trong lòng tôi kỳ thực rất rối loạn, trấn định hai giây, mới hít hơi sâu, ấn phím nghe.


      “...........”


      Tôi biết phải gì cho tốt, Tô Duyệt Sinh cũng chuyện, nhất thời hai chúng tôi đều rơi vào trầm mặc, khí có chút xấu hổ. Cuối cùng vẫn là mở miệng trước: “Có chuyện gì sao?”


      Giọng rất bình thản, nghe ra cảm xúc gì, trong lòng tôi lại bồn chồn, theo bản năng hỏi: “Gần đây có khỏe ?”


      “Cũng được“.


      “Có thể mời ăn cơm ?” Tôi rất cẩn thận hỏi.


      tiện lắm đâu”, , “Trong vòng mấy tháng tới tôi về“.


      “Ừhmm...” Tôi thở ra hơi, “Tôi ở Bắc Kinh“.


      Đầu kia điện thoại thoáng chốc trầm mặc, tôi mơ hồ nghe được dường như có tiếng gió thổi, nhất định là đứng ở nơi nào đó rất trống trải, qua lúc lâu, tôi lại “Nè” tiếng, dường như mới hồi phục lại tinh thần: “ ở đâu nhỉ?”


      Tôi tên khách sạn cùng số phòng cho biết, sau khi cúp điện thoại tôi vô cùng khẩn trương, lại biết vì sao mình lại khẩn trương. Tôi cũng cảm thấy chuyện này do Tô Duyệt Sinh bày ra, lại càng nghĩ nghe theo lời mình tiếp tục đính hôn, nhưng, đến đây rồi, dù sao cũng phải gặp mặt.


      Tôi chạy vào toilet trang điểm, bởi vì mẹ tôi mở tiệm thẩm mỹ viện, cho nên hồi còn học trung học tôi có rất nhiều đồ trang điểm để nghịch, thời điểm học xong trung học tôi thành thục mấy chuyện tô son điểm phấn rồi, trường học càng cấm, tôi càng lén lút ở trong phòng ngủ vẽ mắt kẽ chân mày cho đám bạn cùng phòng, mặc dù vẽ xong lại bôi , nhưng cũng vui vẻ biết mệt. Chờ đến khi tôi chân chính bước vào đại học, tôi ngược lại còn hứng thú với nó nữa. Có lẽ vì thời niên thiếu da mặt tôi có mụn, làn da may mắn hoàn hảo, ở tuổi này mà tô son, đặc biệt dễ bị nhận ra là có trang điểm.


      Tôi soi gương tô son, vừa vẽ, vừa cảm nhận bàn tay chính mình run. Vẽ xong lại cảm thấy đậm quá, vội vội vàng vàng rửa , thôi cứ như bình thường hơn.


      Tôi tự an ủi bản thân, lại chạy thay chiếc váy, cũng biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy, đành phải cố gắng tìm chuyện gì đó để làm, dời lực chú ý.


      Chờ đến khi tôi thay xong chiếc váy Tô Duyệt Sinh cuối cùng đến nhấn chuông cửa, thông qua lỗ mắt cửa nhìn thấy là , vì thế im lặng mở cửa.


      cũng bước vào, chỉ đứng ở cửa lúc lâu, hỏi tôi: “ đâu ăn cơm?”


      “Tùy tiện thôi”, tôi nhớ có lần qua chán ghét nhất loại phụ nữ hễ nhắc tới ăn cơm lại 'Tùy tiện', vì thế vội vã bổ sung câu, “Bắc Kinh tôi rành“.


      Ra khỏi khách sạn trời vào hoàng hôn, thành phố to như vậy mà xa lạ, các tòa nhà cao tầng cao ngất mọc lên như rừng, trời chiều bị ngăn trở giữa những tòa nhà, giống như quả trứng muối vĩ đại dần dần chìm xuống.


      Tô Duyệt Sinh mở mui chiếc xe thể thao tự mình lái tới, tôi biết xe này hiệu gì, nhưng đường cong xe tinh tế, nước sơn bóng loáng đẹp đẽ, vừa nhìn biết là xe đắt tiền.


      Lúc ngang qua phố Trường An, vừa vặn tổ chức nghi thức hạ cờ, trong quảng trường có rất nhiều người vây xem, xe tiến lên rất chậm, cho nên tôi cứ thế nghiêng đầu qua xem. Qua khỏi Thiên An Môn, tôi đột nhiên nhớ tới tình tiết trong truyện ngôn tình từng đọc, vì thế hỏi Tô Duyệt Sinh: “ dám quay đầu xe phố Trường An ?”


      “Phố Trường An cho quay đầu xe“.


      “Người ta muốn biết có thể gây rối ở Bắc Kinh hay , phải xem thử ngươi có dám quay đầu xe phố Trường An hay “.


      bừa“.


      Tuy mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng bên môi có chút mỉm cười, dường như vô thức mà cười.


      khí bối rối giống như keo thấm vào miếng cao su rốt cục thấy đâu nữa, nhàng hỏi tôi: “Đến Bắc Kinh làm gì?”
      Hale205 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 45

      “Trường học có việc“.


      “Có muốn tôi đưa dạo Hoàng cung gì đó ?”


      “Tôi thích trường thành“.


      “Cũng được“.


      Hai chúng tôi chuyện như những người bạn, tôi biết như vậy có tốt hay , nhưng ít nhất so với trong tưởng tượng của tôi là tốt lắm.


      Tô Duyệt Sinh đưa tôi đến nhà ăn được tân trang từ Tứ hợp viện(*), ngay cạnh bờ biển, chúng tôi theo bậc thang bằng gỗ tiến lên sân thượng, bàn ăn đặt ở vị trí trung tâm, bốn phía xung quanh là lan can bằng gỗ mun cổ điển, chạm trổ tinh xảo, ràng đây là đồ trang trí được lấy ra từ ngôi nhà cổ, cũng biết bọn họ vơ vét từ đâu. Ngồi ở chỗ này, có thể nhìn thấy thuyền hoa ở ngoài xa. Cách đó xa là quán bar, có tiếng nhạc truyền đến, gió đêm thổi , hàng liễu rũ, thanh mơ hồ từ nơi xa xôi truyền đến, tạo cảm giác mơ hồ động lòng người.


      (*) Kiểu nhà của Tiểu Yến Tử ở, 1 cổng chính, sân ở giữa, 4 phía là nhà, tập trung trong khu.


      Tô Duyệt Sinh uống rượu Thiệu Hưng, tôi uống nước trái cây, từng món ăn cầu kỳ được bày biện lên, tôi cũng biết là món gì, liền cảm thấy giống như mình ăn cơm tây, mỗi món ăn đều là hai phần, mỗi người phần, ăn xong món được dọn xuống, lại đưa món mới lên.


      Tôi ăn lung tung lấp cho đầy bụng, món tráng miệng là bánh trà xanh, tôi rất thích lớp kem béo bề mặt bánh, Tô Duyệt Sinh thấy vậy liền lấy phần kem của đưa qua cho tôi, tôi ăn hai phần kem, quả thực là triệt để no.


      Mùa hè ở bờ biển náo nhiệt, Tô Duyệt Sinh muốn dẫn tôi xem chợ hoa.


      Chúng tôi dọc theo bờ biển có hàng liễu rũ bên đường, đường rất nhiều cặp đôi cùng sánh bước nhau , đều là tay nắm tay, vai kề vai, tôi có chút ngượng ngùng, đoán nơi này hẳn là chỗ mọi người thường hay hẹn hò. Trong lúc tôi xuất thần, chuỗi xe kéo dài đột nhiên từ trong ngõ lao ra, tiếng chuông từ chiếc xe dẫn đầu “leng keng leng keng leng keng” vang lên, tôi nhất thời phản ứng kịp, vẫn là Tô Duyệt Sinh nhanh tay, cánh tay dùng sức túm lấy tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi tránh qua bên.


      Đoàn xe dài gào thét ở sát bên người vượt qua, người kéo xe chạy nhanh như bay, hệt như trận gió lốc.


      Trái tim tôi đập thình thịch, cũng biết là do chiếc xe làm hoảng sợ, hay bởi vì Tô Duyệt Sinh ôm lấy eo tôi.


      Do dựa vào quá gần, tiếng hô hấp của gần trong gang tấc, nhàng phất qua sợi tóc đỉnh đầu, tôi ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt dường như tối hơn trong bóng đêm, chăm chú lại hoang mang. Tôi theo bản năng ngưỡng đầu lên, nghĩ tới lại hiều nhầm cái ngưỡng đầu này là ám chỉ, tay đỡ lấy gáy tôi, rất dứt khoát, cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.


      Trong đầu tôi ầm ầm tiếng vang, như sợi dây bị kéo căng rốt cuộc đứt rời, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại cái ôm nóng ấm, còn có chút ánh sáng, có lẽ là đèn đường, mê muội, mông lung, còn có tay , ôm tôi chặt, tôi bị hôn đến hít thở thông, đành phải dùng sức đẩy ra, kéo lấy áo , nhưng dần dần hơi thở như nuốt sống tôi, tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng, tựa như con thuyền ở giữa biển mênh mông, trôi vô định, vĩnh viễn tìm thấy bờ.


      May mắn bao lâu sau, liền dừng lại, ánh mắt ở khoảng cách rất gần nhìn nhìn tôi, hình như chỉ cách mấy cm, có lẽ đến 3cm, ánh mắt đó cứ chăm chú nhìn vào mắt tôi, phảng phất như muốn từ trong đó nhìn ra điều gì, hỏi tôi: “Em đến Bắc Kinh để làm gì?”


      Tôi miệng khô lưỡi đắng, đột nhiên hiểu được đây là thời cơ tốt nhất, vẫn còn thích tôi, cứ như vậy trong nháy mắt tôi đột nhiên hiểu ra được rất thích tôi, bất kể cái thích này là vì cái gì, nhưng tôi hiểu ra rằng trước đây cũng chưa nhận ra tình cảm của mình đối với tôi, tôi gần như cảm thấy sợ hãi. Lời Trình Tử Tuệ , tôi vốn tin, nhưng giờ khắc này, nhìn ngọn lửa u ám như thiêu như đốt trong mắt , lúc dùng loại ánh mắt có thể thiêu đốt mọi thứ này nhìn tôi, tôi đột nhiên tin, nhất định làm vậy, nếu muốn, hẳn từ mọi thủ đoạn bức tôi đến trước mặt .


      Tôi do dự, gần như là thốt ra: “ có thể đính hôn ?”


      Vẻ mặt của dường như vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng hỏi vì sao, vẫn như cũ dùng loại ánh mắt nhiệt liệt này nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy bản thân sắp bị đốt thành than, nếu còn bị nhìn tiếp thêm chút nữa, có lẽ cháy lên thành lửa.


      Qua rất lâu rất lâu sau, nhàng mà : “Hôn “.


      Tôi sợ run lát, chần chừ, cảm thấy bản thân có nghe lầm, tôi thuận theo kiễng chân lên hôn môi . Kỳ thực chỉ là làn môi tiếp xúc thôi, nhưng dường như rất vừa lòng, ôm vai tôi, cẩn thận nhìn nhìn gương mặt tôi, : “Em muốn đính hôn, vậy đính hôn“.


      Tôi ngờ lại dễ dàng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc, lại cúi đầu hôn lên môi tôi, mơ hồ, dường như thở dài : “Đồ ngốc“.


      Tôi có chút choáng váng, nụ hôn này xâm nhập mà triền miên, vội vàng lại bá đạo, phảng phất như muốn lấy phần nào đó trong sinh mệnh của tôi, hoặc là, muốn bắt phần linh hồn nào đó của tôi, tôi bị hôn đến choáng váng đầu hoa mắt, chóp mũi đều là hương vị hơi thở của thổi qua, bao phủ hết thảy. Thẳng cho đến khi tôi còn hơi để thở mới buông tôi ra.


      Tôi cảm thấy sợ hãi nhiều.


      May mắn trong mấy ngày kế tiếp, Tô Duyệt Sinh cũng có hành động cử chỉ gì vượt quá quy củ. Chúng tôi vẫn ở cạnh nhau như trước kia, lái xe đưa tôi chơi Trường Thành, ngắm cảnh, hoàn thành đầy đủ tư cách của hướng dẫn viên du lịch.


      Ngẫu nhiên, nắm tay tôi, lúc đưa tôi về khách sạn, trước khi tôi xuống xe, cũng nhàng hôn lên trán tôi, giống như muốn để lại vết tích của nụ hôn, lại giống như chưa từng có gì. Tôi có chút lo lắng ngẫm nghĩ, hình thức ở chung này có thực là tốt hay .


      Mẹ tôi vẫn còn trong bệnh viện, kỳ thực trong lòng tôi rất vội, ở Bắc Kinh được bốn ngày, tôi liền lấy cớ hoạt động của trường kết thúc, phải quay về.


      Tô Duyệt Sinh cũng giữ tôi lại, chỉ : “Trước khi em về, có người bạn của muốn gặp em“.Tôi có chút ngạc nhiên, hỏi: “Là ai?”


      ấy họ Lục, vốn bọn định cuối tuần này đính hôn, nhưng...” , “ đề xuất giải trừ hôn ước, ấy đồng ý, có điều cầu phải gặp em“.


      Tôi có chút lo lắng liếc mắt nhìn Tô Duyệt Sinh cái, việc này là do tôi gây ra, tôi thậm chí lời giải thích lý do, chỉ câu , liền ngăn cản hôn ước của Tô Duyệt Sinh và kia.


      cũng tỏ vẻ gì là khó xử, đáp ứng tôi.


      Có lẽ Trình Tử Tuệ đúng, bày ra kế hoạch này từ lâu, sớm chờ đợi giờ khắc này rồi.


      Tôi khỏi lạnh rùng mình.


      Đoán chừng Tô Duyệt Sinh nhìn ra thần sắc tôi, cho nên hoàn toàn hiểu lầm, : “ cùng em gặp ấy, và Lục Mẫn biết nhau từ , ấy phải loại người keo kiệt, chỉ là cảm thấy tò mò, muốn gặp em lần thôi“.


      Mặc kệ thế nào, trong lòng tôi vẫn có chút bất an, chuyện xưa thường kể thà phá mười ngôi chùa, cũng hủy bỏ hôn ước. Tôi tuy phải người lạc hậu như vậy, nhưng có lý do gì chia rẽ Tô Duyệt Sinh và khác, ít nhiều có chút chột dạ.


      Tôi ngờ, Lục Mẫn kia, dáng vẻ xinh đẹp , tính tình lại rất hào sảng phóng khoáng, vừa thấy mặt cười hì hì gọi tôi “Em ”, sau đó vỗ vỗ vai Tô Duyệt Sinh, mặt mày hớn hở: “Trâu già rốt cuộc ăn được cỏ non nha!”


      Tô Duyệt Sinh đẩy tay ấy ra: “Đừng có động tay động chân“.


      “Haiz, ở trước mặt em lập tức vẻ mặt khác liền!” Lục Mẫn xoay người phát, chớp chớp mắt cười giữ chặt lấy tay tôi, “Chúng ta từng gặp nhau lần rồi, em , ngày đó xe của em bị hư giữa đường, cậu ta đó, phát mở cửa xe bỏ , dọa chị nhảy dựng lên“.


      À, ra lái chiếc xe thể thao hôm đó chính là chị ấy, nhưng vẻ mặt chị ấy hôm đó vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn có vẻ nhiệt tình như hôm nay. Lục Mẫn lôi kéo tay tôi, lát hỏi tôi thích ăn cái gì, chốc lại rót trà cho tôi, dường như rất vui vẻ.


      “Cái tên ma đầu Tô Duyệt Sinh này, cuối cùng có người chịu thu phục cậu ta rồi. Em biết đâu, nếu em đến, có thể chị phải đính hôn với cậu ta rồi“. Giọng Lục Mẫn nhàng, “Hai mươi mấy năm giao tình, khi phải làm vợ chồng, quả thực thú vị dễ khiến người ta giận sôi! Chị và cậu ta, hồi còn ở nhà trẻ ngủ cạnh giường nhau, lúc đó cậu ta cứ kéo tóc chị, về sau nếu thực bắt chị ngủ chung giường với cậu ta, chị đây phải hoàn toàn rơi vào ác mộng rồi!”


      Tôi chưa từng nghĩ đến ra Lục Mẫn cũng muốn đính hôn, chị ấy bô bô suốt, tôi mới biết việc đính hôn này hoàn toàn là ý của người lớn hai bên.


      “Lúc đó chị thất tình, mất hết can đảm. Vừa vặn Tô Duyệt Sinh cũng buồn bã ỉu xìu trở về Bắc Kinh, người lớn trong nhà buộc bọn chị đến với nhau, bọn chị liền thương lượng, đính hôn đính hôn, kết hôn với cậu ta, dù sao cũng tốt hơn là mấy kẻ khác“. Lục Mẫn cười hì hì cao thấp đánh giá tôi, “ nghĩ tới em lại đến Bắc Kinh, tốt quá, thực quá tốt“.


      Tôi cũng biết gì cho phải, bởi vì Lục Mẫn rất thích chuyện, tuy rằng chúng tôi ba người ăn cơm với nhau, Tô Duyệt Sinh lại đặt gian phòng lớn, đồ ăn còn chưa đem lên hết, Lục Mẫn rầm rầm đem mọi chuyện hồi của Tô Duyệt Sinh kể hết cho tôi nghe, nào là trốn học, lên lớp bị bắt chép phạt, đánh nhau với người ta, tôi chưa bao giờ nghĩ tới Tô Duyệt Sinh lúc còn ra là đứa trẻ nghịch ngợm.


      Cuối cùng chị ấy : “Sau này nếu em có gì muốn thương lượng với cậu ta, hoặc là cãi nhau ầm ĩ, em phải đối thủ của cậu ta đâu“.


      Tôi còn chưa gì, Tô Duyệt Sinh trầm mặt xuống: “ gì đó“.


      “Chậc chậc! Cũng sợ làm em sợ hãi!” Lục Mẫn bày cái mặt quỷ hướng về phía , lại quay đầu giọng với tôi, “Em cần sợ cậu ta đâu, cậu ta chẳng qua chỉ là hổ giấy“.


      Cơm nước xong Tô Duyệt Sinh tự mình lái xe đưa tôi ra sân bay, ở xe chỉ trầm mặc, lúc đưa tôi vào trong sân bay, mới : “Chờ xử lý xong chuyện bên này, về ngay“.


      Tôi há miệng thở dốc, lại ra lời nào, cúi người nhàng hôn lên trán tôi, : “Đừng nghe Lục Mẫn hưu vượn, sau này cãi nhau với em đâu“.


      Tôi rốt cục cười cười, nhưng trong nụ cười tràn đầy chua xót, bây giờ tôi mới phát bản thân phạm phải sai lầm lớn, tôi bước đặt chân vào vũng bùn rồi, mà lại còn là đầm lầy sâu thấy đáy. Tô Duyệt Sinh đích thực rất dễ dàng hủy bỏ hôn ước, bởi vì vốn thích hôn ước này. Nhưng tôi lại khiến hiểu lầm, nếu biết được chân tướng, nhất định vô cùng vô cùng tức giận.


      Nếu lời Trình Tử Tuệ , hẳn là loại người có tâm cơ thâm trầm, vậy làm thế nào?


      máy bay trở về, tôi luôn suy nghĩ đến vấn đề này. Trình Tử Tuệ gạt tôi chăng? Chị ta là vì lợi ích, chị ta muốn Tô Duyệt Sinh có được cuộc hôn nhân làm tăng thêm nguồn trợ giúp, cho nên chị ta mới muốn tôi đến Bắc Kinh.


      Nếu phải vì nguyên nhân này, vậy còn nguyên nhân nào khiến chị ta làm vậy?


      Tôi nghĩ muốn nát đầu cũng nghĩ ra.
      Hale205 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 46



      Tôi vừa xuống máy bay thẳng tới bệnh viện, tinh thần mẹ tôi tốt lắm, hưng phấn mà với tôi, có công ty gia đình muốn hợp tác với bà, chia sẻ nợ nần mà nhà bên kia gài bẫy cho bà bước chân vào công ty vỏ bọc, ngoài ra trong quá trình xử lý công ty phá sản theo luật định, người phụ trách tài vụ đứng ra tự thú, có ai đến truy cứu trách nhiệm của bà.


      “Tìm được đường sống trong chỗ chết, tất có hạnh phúc cuối đời“. Nét mặt mẹ tôi tỏa sáng, “Con chờ mà xem, tương lai mười năm nữa, mẹ nhất định kiếm được nhiều tiền“.


      Tôi nghĩ nhất định là Trình Tử Tuệ thực lời hứa của chị ta, nhờ vậy mọi chuyện mới được giải quyết êm xuôi thuận lợi như vậy. Tôi theo mẹ mấy câu lung tung cho qua chuyện, sau đó lấy cớ về nhà tắm rửa rồi rời khỏi bệnh viện.


      mình tôi độc ngồi trong công viên, muốn suy nghĩ kỹ thấu đáo mọi chuyện. Đúng là thời tiết vào lúc hoàng hôn là nóng nhất ngày, khí nóng hừng hực xen lẫn mùi khói bụi khó chịu tỏa ra từ các xe ô tô. Giờ tôi phải làm gì đây?


      Lúc ở bờ biển, nụ hôn thắm thiết kia của Tô Duyệt Sinh khiến tôi hiểu được tâm ý của . Tuy rằng tôi và tiếp xúc nhau nhiều lắm, nhưng cũng biết nhân vật đặc biệt khó dây vào, dù sao Trình Tử Tuệ dưới tay của Tô Duyệt Sinh còn phải chịu thiệt mấy phần. Nếu biết tôi lừa , liệu làm gì?


      Còn Trình Tử Lương nữa, tôi mình chạy tới Bắc Kinh, ta mà biết được nhất định tức giận.


      Tôi nghĩ có lẽ đây chính là mục đích của Trình Tử Tuệ, dù sao từ trước tới giờ chị ta vẫn luôn mong muốn chia rẽ tôi và Trình Tử Lương.


      Tôi đem mấy ý nghĩ loạn thất bát tao ném hết ra khỏi đầu.


      Ngày mai, ngày mai rồi nghĩ tiếp.


      Tất cả những vấn đề phiền não, tất cả những vấn đề khiến tôi đau đầu, ngày mai tôi suy nghĩ tiếp.


      Về đến nhà tôi mơ mơ màng màng ngủ giấc, trong mơ có đủ loại hình ảnh mơ hồ ngắt quãng, giống như tôi bị lạc trong khu rừng rậm, làm thế nào cũng ra được. Tôi bị loại thanh kỳ quái hấp dẫn, nó cứ ong ong vang, tựa như tiếng ong kêu hoặc là tiếng rung nào đó.


      Tiếng rung?


      Tôi đột nhiên tỉnh lại, là di động rung, Trình Tử Lương gọi điện thoại tới.


      Tôi đứng lên nghe máy, mấy ngày ở Bắc Kinh, ta ngẫu nhiên cũng gọi điện thoại tới, lúc đó tôi vẫn luôn cố gắng tìm lý do ra ngoài tránh khỏi Tô Duyệt Sinh để nghe điện thoại. Tôi làm rất cẩn thận, Tô Duyệt Sinh dường như cũng có nghi ngờ gì.


      Tôi tệ mà.


      May mắn loại dày vò này vô cùng ngắn ngủi, hơn nữa tạm thời chấm dứt. Lòng tôi dần dần thanh tịnh lại, may mà còn có Trình Tử Lương, may mắn còn có ta, ta quả thực là ánh sáng duy nhất trần thế lắm bụi bẩn này, tôi nguyện ý chờ đợi, cam lòng trả giá, là bởi vì còn có Trình Tử Lương, chúng tôi nhau, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Rất nhiều lần tôi lặp lặp lại những lời này với bản thân, lặp lại đến mức bản thân trở nên chết lặng.


      Nhưng giờ này khắc này, tôi cầm lấy điện thoại, cũng còn hân hoan vui sướng giống như trước, ngược lại có loại cảm giác nên lời, tôi theo bản năng bảo trì im lặng.


      Trình Tử Lương ở đầu bên kia điện thoại cũng trầm mặc, sau lúc lâu, ta mới hỏi tôi: “Em về rồi à?”


      “Sao?”


      Tôi luôn gạt ta chuyện Bắc Kinh, ta hẳn vẫn nghĩ là tôi ở bản địa mới đúng. Vào thời điểm này, trong lòng tôi chợt rét run, giống như có chuyện gì đó sắp bùng nổ.


      “Em từ Bắc Kinh trở về rồi?”


      Da đầu tôi đột nhiên căng thẳng, ta biết?


      “Em đến Bắc Kinh làm gì?”


      Trong khoảnh khắc sấm chớp nổi lên, tôi thình lình hiểu ra, Trình Tử Tuệ, Trình Tử Tuệ sớm bày ra kế hoạch hết sức hoàn hảo. Chị ta biết tôi nhất định chịu nổi áp lực mà đồng ý Bắc Kinh, cho nên chị ta sớm bày ra kế hoạch hoàn hảo này.


      Bất luận tôi ở Bắc Kinh làm gì, chị ta cũng với Trình Tử Lương, tôi Bắc Kinh để gặp Tô Duyệt Sinh.


      Mà tôi có cách nào biện bạch, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra, Trình Tử Tuệ dùng phương thức cùng giọng điệu gì chuyện với Trình Tử Lương.


      Lúc này, tôi đột nhiên nản lòng thoái chí. Lúc Trình Tử Lương đến trường học tìm tôi, tôi vẫn như cũ tin tưởng chúng tôi có khả năng tiếp tục, cho dù trước mắt có ngọn núi cao chặn ngang chúng tôi cũng bổ ra mà qua. Nếu quả thực có biển lớn ngăn cản trước mặt chúng tôi, cũng cứ thế lấp cạn biển mà .


      Tuổi còn trẻ nên thế nào cũng có dũng khí và lá gan muốn đối địch với toàn bộ thế giới.


      Nhưng trong nháy mắt này, lòng tôi thực nguội lạnh, có núi cao, phải biển lớn, giữa chúng tôi bất quá chỉ có Trình Tử Tuệ, nhưng Trình Tử Tuệ này, so được với thiên sơn vạn thủy rồi.


      Tôi mệt mỏi.


      Tôi : “ sai, em đến Bắc Kinh gặp Tô Duyệt Sinh. ta cái gì cũng hơn , cho nên, cuối cùng em chọn ta“.


      Ở đầu bên kia, Trình Tử Lương lâu gì, cuối cùng ta : “Nếu em có, tin em“.


      Lần này có lẽ ta tin, nhưng sau đó sao? Rồi lần sau nữa?


      Tôi biết, vĩnh viễn có lần tiếp theo. Trình Tử Tuệ quyết tâm cho tôi qua, chị ta lần lượt thao túng mọi chuyện như vậy.


      bình nước vững chắc, nếu mỗi ngày va đập ba lần, rốt cục có ngày, nó hư hao dần.


      Tôi rất mệt mỏi. Trong loại trò chơi chán nản lại tàn khốc này, tôi rốt cục hiểu trái tim mình. Cho dù có Tô Duyệt Sinh, cho dù có bất luận kẻ nào, tôi và Trình Tử Lương cuối cùng vẫn chia tay. Niềm tin của tôi trước đây quả thực là hồn nhiên đến đáng xấu hổ, mấy thứ tình này nọ, có khảo nghiệm gì đáng , bởi vì nó quá dễ dàng bị phá vỡ. Tôi còn trẻ, nên cách nào tưởng tượng ra được trong tương lai dài đằng đẵng phía trước, bản thân phải cùng dây dưa với Trình Tử Tuệ như thế nào.Trình Tử Lương luôn sao sao, nhưng tôi mệt đến mức còn ta nữa. Thậm chí, tôi còn có chút hoài nghi, lúc trước tôi có ta , hay là cái hình tượng bạch mã hoàng tử kia thôi.


      Cũng có lẽ, cái chết của Trần Minh Lệ thời điểm đó xui khiến chúng tôi trong lúc yếu đuối nhất thời mà nương dựa vào nhau, cứ thế hiểu lầm rằng đó chính là tình .


      Tôi thậm chí có thể bình tĩnh lý trí mà hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, thời điểm tôi và Trình Tử Lương ở bên nhau, những lúc vui vẻ đặc biệt ít, những lúc vui đặc biệt nhiều. Nếu ta tôi, nếu tôi ta, chúng tôi như vậy, cũng biến thành bộ dạng như hôm nay.


      Ít nhất, ta để mặc Trình Tử Tuệ lần lại lần tổn hại đến tôi.


      ta sao có thể ngay cả việc tôi rơi vào khốn cảnh mà cũng hoàn toàn biết gì cả? ta thậm chí cẩn thận chăm sóc tôi như Tô Duyệt Sinh làm. Nghĩ đến Tô Duyệt Sinh tôi cuối cùng vẫn theo bản năng lảng tránh, ba chữ “Tô Duyệt Sinh” kia hẳn là điều tôi tuyệt đối nên nghĩ đến. Nhưng giờ tôi cần cây đao đến chặt đứt đay rối, mà Tô Duyệt Sinh lại chính là thanh đao kia.


      Tôi mạch lạc ràng với Trình Tử Lương ở đầu bên kia điện thoại: “ tin hay cũng được, dù sao giữa chúng ta xong rồi“.


      Tôi ngắt điện thoại, lui về giường ngủ. Tuy rằng giờ là giữa mùa hè, nhưng tôi lại thấy cả người rét run, cái lạnh này như thấu vào tận xương tủy. Tôi cuộn thân mình lại, giống như đứa trẻ co mình nằm trong bụng mẹ, tôi kéo luôn chăn che lấp cả đầu lại, cho rằng bản thân khóc, nhưng chung quy là có, tôi chỉ mơ mơ màng màng, rồi vào giấc ngủ lúc nào hay.


      Nửa đêm tôi tỉnh lại, miệng khô lưỡi đắng, cả người vô lực, tôi nghĩ chắc mình bệnh rồi, tôi giãy dụa cầm lấy điện thoại, nhìn lướt qua lượt các dãy số lưu trong điện thoại. Mẹ tôi giờ ở trong bệnh viện, bạn bè lúc này nhất định là ngủ cả rồi, tôi nhìn thấy cái tên Tô Duyệt Sinh, trong giờ phút nửa đêm khuya khoắt này, người duy nhất tôi có thể trông cậy vào, thậm chí chỉ có mình Tô Duyệt Sinh.


      Tôi ấn nút gọi, mơ mơ màng màng : “Hình như em bị bệnh“.


      “Em ở đâu?”


      “Trong nhà...”


      Có vẻ như cân nhắc chút, qua vài giây sau mới : “ gọi người đến tìm em, em có thể ra mở cửa được ?”


      “Được“.


      Tôi giãy dụa đứng dậy xuống dưới lầu, ngồi trong sofa, toàn thân tôi như nhũn ra, cảm thấy bản thân thở ra đều là khí nóng, biết tôi ngồi trong sofa bao nhiêu lâu, rốt cuộc nghe được tiếng chuông cửa, tôi lảo đảo ra mở cửa.


      Đèn ở ngoài hiên chưa mở lên, tối đen, có người đứng trong bóng tối, gió đêm thổi vào khiến cả người tôi phát run, người kia với tôi: “Tôi là tài xế của Tô tiên sinh, tôi họ Hứa...”


      Tôi vừa nghe đến từ “Tô”, liền cảm thấy nhàng thở ra, chân mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã, may mắn tiểu Hứa đỡ lấy tôi.


      Tối hôm đó tôi được tiểu Hứa đưa vào bệnh viện, tôi phát sốt, sốt cao xấp xỉ 40 độ. Sáng hôm sau Tô Duyệt Sinh tử Bắc Kinh trở lại, lúc đến phòng bệnh, tôi truyền nước biển, vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn thấy , trong lòng tôi thực rất kinh ngạc, có điều cổ như nhũn ra, nâng dậy nổi, cho nên tôi cứ tựa vào gối đầu mà nhìn , vụng vụng về về với : “Đừng cho mẹ em biết“.


      Tô Duyệt Sinh đồng ý, bỗng ngừng chút, lại hỏi: “Mẹ em đâu?”


      “Mẹ em nằm viện“. Trong đầu tôi như có nồi nước sôi, cảm thấy cả người đều hỗn loạn, vừa nặng nề vừa mềm nhũn, chút khí lực cũng có, hơn nữa có cách nào suy xét, tôi vùi đầu trong gối, muốn tìm chỗ mát mẻ để tựa vào, “ có biết mẹ em nằm viện ?”


      biết“.


      “Lừa đảo“. Tôi cũng biết mình có thốt ra những lời này hay , bác sĩ đến, Tô Duyệt Sinh xoay người chuyện với bác sĩ, trong tai tôi ong ong vang vang, mê mê trầm trầm rơi vào giấc ngủ.


      Đến tận hoàng hôn tôi mới tỉnh dậy, lúc này thấy tốt hơn nhiều, thân thể giống như được kéo lên từ cõi chết, nhàng ít. Tô Duyệt Sinh vẫn ở đây, đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, ánh sáng phản chiếu vào, gương mặt vẫn nhàng như vậy, nhìn ra biểu cảm gì. Tôi nhìn lúc, điện thoại xong, xoay người nhìn thấy tôi tỉnh, vì thế bước tới gần.


      “Em bị nổi trái rạ, thể ra gió được“. kéo chăn đắp cho tôi, “Bác sĩ bệnh này phát sốt là chuyện bình thường, khoảng tuần là khỏe lại thôi“.


      Nghe vậy, tôi đột nhiên khẩn trương hẳn lên: “Mặt có phải bị xấu xí ?”


      “Xấu cái gì mà xấu, cũng đâu phải đậu mùa“.


      Nổi trái rạ và đậu mùa khác nhau sao? Trong đầu tôi có chút hồ đồ, Tô Duyệt Sinh : “Đừng đoán mò nữa, cảm thấy ngứa cũng đừng có cào bậy, bác sĩ nhất định phải nhịn“.


      tôi còn biết, vừa tôi liền cảm thấy ngứa ngáy mặt, nhịn được muốn đưa tay lên cào, vừa đưa tay lên bị ta dùng tay đè lại: “Đừng có cào! để lại sẹo“.


      Tôi thế này mới nhìn thấy mu bàn tay mình vẫn còn mấy hột nước tròn tròn, nhìn qua sáng lấp lánh, lại nhìn thấy, cánh tay lộ ra ngoài bộ đồ cũng có. Tôi vốn có lá gan , lúc này biết vì sao cảm thấy vô cùng sợ hãi xen lẫn tủi thân, “Oa” tiếng liền khóc.


      “Đừng khóc nữa“. Tô Duyệt Sinh hiển nhiên đoán được tôi như vậy, cho nên nhất thời biết làm thế nào mới tốt, lấy hộp khăn giấy đưa qua cho tôi, “Đừng khóc nữa“.


      cứ lại ba chữ kia, tôi thút tha thút thít : “Có phải bị xấu xí ...”


      “Nghĩ cái gì vậy?” vừa tức vừa buồn cười, “ thôi gọi bác sĩ tới, em hỏi ông ấy“.


      “Em cần bác sĩ“.


      “Vậy em muốn gì?”


      hát cho em nghe “.


      biết tại sao, hai tai Tô Duyệt Sinh đỏ lên, : “Về nhà hát“.
      Hale205 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 47



      Bản thân tôi cũng cảm thấy ý nghĩ này rất tốt, bởi vì nhớ tới lần trước ca hát dỗ tôi, đó là tình huống xấu hổ biết chừng nào. Nhưng cứ nhìn thấy Tô Duyệt Sinh, tôi lại theo bản năng muốn làm nũng với , có lẽ bởi vì biết đối với tôi có biện pháp, có thể cho tôi muốn làm gì làm. Trong người tôi lại mang bệnh yếu ớt, thời điểm con người yếu ớt, ai nhìn thấy cũng dung túng chính mình, quên hết tất cả.


      Tôi cảm thấy ngượng ngùng, nên cười cười với . Có lẽ bởi vì nụ cười của tôi, nên cũng cười cười, hỏi tôi: “Tối nay muốn ăn gì?”


      ngày đêm rồi tôi gần như chưa ăn gì, lúc này đói đến nỗi ngực dán vào lưng, tôi liệt kê hơi bảy tám món ăn, nhưng Tô Duyệt Sinh lèo phản bác hết: “Nổi trái rạ được ăn“. “Cái này cũng thể“. “Món này vẫn thể...”


      “Vậy có thể ăn được gì...” Tôi quả thực muốn khóc thét lên rồi.


      bảo người giúp việc gói sủi cảo, lát nữa đem tới“.


      Đúng là người phương bắc, tới lui, liền cảm thấy sủi cảo là tốt nhất.


      Dì kia gói sủi cảo thơm, tôi nhận ra nhân bánh chính là cà chua và thịt nạc, Tô Duyệt Sinh ăn món hoành thánh, tôi thèm ăn khủng khiếp, cũng chịu nhường cho tôi lấy cái hoành thánh.


      “Em được ăn tôm“.


      Kỳ thực chỉ có hai con tôm trong nước canh hoành thánh thôi, trong nhân bánh vốn dĩ có tôm, nhưng cũng đủ khiến tôi thèm chết rồi. Tôi lã chã chực khóc nhìn , cuối cùng dùng đũa và thìa bóc lớp vỏ hoành thánh ướt sũng nước canh ra, đút phần nhân bánh cho tôi: “Ăn mau , bác sĩ mà nhìn thấy chúng ta nhất định bị mắng“.


      Tôi liền ngụm nuốt chửng, ăn ngon.


      Tối hôm đó tôi ăn hết 6 cái nhân hoành thánh bị lột da, còn có vài chiếc sủi cảo, ăn no nằm ì giường bệnh, tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.


      Hôm nay tôi thể tới bệnh viện, mẹ tôi nhất định cảm thấy kỳ quái, thôi kệ mai rồi tính, tất cả mọi chuyện xảy ra, ngày mai suy nghĩ.


      Tôi an ủi bản thân, ợ lên cái no nê, ngủ.


      Ngày hôm sau tôi gửi tin nhắn cho mẹ, thành với bà tôi bị nổi trái rạ, tôi nghĩ nếu lừa dối bà, có khi lại dễ bị lộ, thôi cứ ra hết tránh cho bà suy nghĩ lung tung còn tốt hơn.


      Mẹ tôi quả nhiên yên tâm, trái rạ phải bệnh gì nặng, chỉ cần tránh gió, phòng ngừa nhiễm bệnh cảm mà thôi. Bà còn muốn phái người giúp việc đến bệnh viện, tôi vội vã có bạn đến giúp đỡ rồi.


      Tôi muốn để người giúp việc nhìn thấy Tô Duyệt Sinh, nhất định dì ấy lắm mồm với mẹ cho xem.


      Đừng nhìn Tô Duyệt Sinh là quý công tử, thế nhưng lại rất biết chăm sóc. Tuy rằng trong bệnh viện có y tá, tôi cũng có đủ sức lực hoạt động này nọ, có chỗ nào cần đến giúp đỡ của cả. Nhưng mỗi ngày đều đến bệnh viện theo giúp tôi chút, xem tôi thiếu cái gì hoặc muốn cái gì, bảo tiểu Hứa làm chân chạy vặt giúp tôi mua các loại vụn vặt này kia, còn cố ý đem laptop đến cho tôi chơi game, thời gian tôi ở trong bệnh viện được chăm sóc tốt lên rất nhiều.


      Đối với chuyện chơi game này, tôi chân chính bội phục Tô Duyệt Sinh sát đất, laptop của cấu hình rất cao, cái này cũng thôi , mấu chốt là rất nhanh tay, những lúc vừa vội lại loạn, cũng có thể thao tác rất khá, tôi nhìn tay nhấn phím tay gõ nhịp, ngay cả chuột cũng thèm xài, lại đánh vô cùng tốt, liên tiếp các động tác phức tạp được thực , mà nửa điểm sai lầm cũng có, khiến tôi theo kịp.


      Tôi quấn quít lấy đòi dạy tôi cách đánh Boss, nick của tôi nhờ chơi giúp tôi vài ngày, cấp thăng vèo vèo, nhưng dù sao cũng phải tự mình chơi mới thú vị chứ đúng ?


      Hai chúng tôi đầu kề đầu, vai kề vai ngồi sofa, hết sức chuyên tâm đánh Boss, lúc tối quan trọng, có người đẩy cửa bước vào, tôi còn tưởng là y tá đến đo nhiệt độ, cho nên đầu cũng nâng lên: “Chờ em nửa phút, nửa phút thôi là được rồi!”


      Lời còn chưa dứt, lượng máu quái thú trong vòng vây cạn thành màu xanh, ầm ầm ngã xuống, tôi nhàng thở ra, cười hì hì với Tô Duyệt Sinh: “Cửa tiếp theo chờ em đến nhé!”


      Tôi ngẩng đầu lên liền thấy là Trình Tử Lương, cả người tôi khỏi ngốc , ta đứng đó, lạnh lùng nhìn tôi và Tô Duyệt Sinh, mặt ta vì phẫn nộ mà đỏ lên, Tô Duyệt Sinh cũng đứng lên, Trình Tử Lương thế nhưng hề để ý đến , cứ sững sờ nhìn tôi, qua nửa phút, ta : “Tôi lựa chọn tin em, em ngược lại đối xử với tôi như vậy?”


      Tôi được gì, việc này là do tôi sai, tôi nhấp nhấp miệng, lại biết nên gì mới tốt. Đột nhiên Trình Tử Lương vừa giơ tay liền cho tôi bạt tai, tôi ngờ tới ta lại phẫn nộ đến mức ra tay như vậy, Tô Duyệt Sinh xông lên phía trước bước, tay kéo tôi ra phía sau mình, tay kia nắm lấy cánh tay Trình Tử Lương: “Chúng ta ra ngoài chuyện “.


      Mặt tôi nóng bừng, trong giọng Trình Tử Lương lộ ra tức giận: “Còn gì nữa mà !” ta vung tay đấm Tô Duyệt Sinh đấm, Tô Duyệt Sinh quay đầu né tránh, buông tay tôi ra, kéo Trình Tử Lương ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài chuyện!”


      Hai cánh tay Trình Tử Lương đều bị nắm lấy, ta tức giận, giơ chân lên đá, đúng lúc đó tôi bổ nhào qua muốn cố gắng chen vào giữa hai người họ, cước này cứ thế vừa lúc đá vào bụng tôi. Trình Tử Lương vô cùng kinh ngạc, lần này thấy tôi đau đến ra mồ hôi lạnh. Tô Duyệt Sinh ôm chặt lấy tôi, giọng hoàn toàn thay đổi: “Thất Xảo!”


      Toàn thân tôi vô lực, cổ họng có vị ngọt, thân mình Trình Tử Lương hơi hơi động, dường như muốn đến xem tôi, nhưng cuối cùng ta nhịn xuống. Tôi ôm bụng, chịu đứng nước mắt, với ta: “Trong điện thoại tôi ràng, sau này đừng đến tìm tôi nữa“.


      Trình Tử Lương dường như rất rất đau lòng, ta biết làm sao nhìn về phía tôi, tôi đau đến đầu đầy mồ hôi, Tô Duyệt Sinh ôm tôi đứng dậy, đỡ tôi nằm lên giường, tôi nghe thấy tiếng to giọng gọi bác sĩ, ngay cả bấm chuông cũng quên luôn. Y tá bác sĩ đều chạy tới, vội vội vàng vàng hỏi nguyên nhân, ba chân bốn cẳng đưa tôi xét nghiệm, xem có bị tổn thương đến nội tạng hay , sau trận hỗn loạn tôi bị khiêng lên xe đẩy, Tô Duyệt Sinh dường như rất khẩn trương, bác sĩ khoa ngoại cũng bị lôi đến đây, mấy người vây quanh màn hình siêu nhìn kỹ.


      Cuối cùng xác nhận nội tạng đều sao, y tá cầm túi chườm tới vội đắp cho tôi, Tô Duyệt Sinh cùng Trình Tử Lương cũng thấy đâu, tôi nằm lúc Tô Duyệt Sinh quay lại, cũng lấy cái túi chườm đá tới, giúp tôi đắp mặt.


      Tôi đem túi chườm ấn lên gò mà, trong lòng vừa mát lại vừa chua xót, nên lời là cảm giác gì. : “Trình Tử Lương rồi, chuyện với ta, sau này như vậy nữa“.


      Hơi ngừng chút, còn : “Sau này như vậy nữa, sau này để bất luận kẻ nào khi dễ em“.


      Tôi hơi hơi nhắm mắt lại, nghe được lời này của , cũng lười mở to mắt.


      Tôi biết và Trình Tử Lương những gì, nhưng tôi và Trình Tử Lương kể như xong rồi. Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao bản thân lại có thể trấn định mà đối diện với hết thảy mọi chuyện như vậy, có lẽ bởi vì trải qua quá nhiều trắc trở. Tình cảm giữa tôi và Trình Tử Lương tựa như thanh sắt cực nóng, thời điểm bị gáo nước lạnh hắt lên, thanh sắt vẫn như cũ cháy đỏ bừng bừng, nước lạnh ngược lại hóa thành mảnh khói trắng. Nhưng khi bị vô số gáo nước lạnh hắt lên, thanh sắt rốt cục cũng dần dần nguội lạnh.


      Có lẽ , chính là như vậy.


      Bệnh trái rạ của tôi khỏi hẳn được xuất viện, bệnh của mẹ tôi cũng tốt lên được 7 8 phần. Bà là người bao giờ chịu ngồi yên, huống chi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên vừa ra viện, liền vội vàng xem việc làm ăn của bà. Chuyện này cũng vừa vặn hợp ý tôi, bởi vì tôi muốn bà biết chuyện tôi kết giao với Tô Duyệt Sinh.


      Nhưng tôi có ý muốn tạo chút tiếng gió truyền đến tai bà, bởi vì tôi dự định hung hăng khi dễ Lý Vân Kỳ lần.


      tôi độ lượng hẹp hòi cũng được, tôi buông tha người cũng tốt, dù sao sau khi xuất viện, tôi muốn tổ chức buổi party.


      phương diện này Tô Duyệt Sinh hoàn toàn có ý kiến gì, chỉ hỏi tôi muốn tổ chức ở đâu.


      “Du thuyền , phải muốn ra biển chơi sao“.


      Kỳ thực tôi rất lo lắng Lý Vân Kỳ đến, nhưng Tô Duyệt Sinh mời khách, ai lại tới?


      Huống chi Lý Vân Kỳ hoàn toàn dự đoán được tôi có mặt du thuyền của Tô Duyệt Sinh.


      Cho nên khi ta vừa bước lên sàn tàu, lúc nhìn thấy tôi đứng đầu thuyền cười hì hì, miệng mở ra đến mức quả thực có thể nuốt trọn cái trứng gà.


      Tôi khách khách sáo sáo chiêu đãi ta cùng những vị khách mời khác.


      biết có phải Tô Duyệt Sinh cố tình giấu diếm hay , dù sao tin tức ở Bắc Kinh bên kia căn bản hề truyền tới, những khách mời nhận được thiệp đều cho rằng Tô Duyệt Sinh muốn cùng Lục Mẫn tổ chức đính hôn du thuyền, cho nên từng vị khách lên du thuyền, nhìn thấy tôi đều giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.


      May mắn bọn họ đều là người từng trải thấy nhiều, trong nháy mắt lúng túng lập tức được che giấu .


      thuyền tháp sâm banh được chuẩn bị tốt, tôi và Tô Duyệt Sinh cùng nhau mở sâm banh, các vị khách ào ào huýt sáo vỗ tay, Tô Duyệt Sinh cúi người sâu hôn tôi. Khách khứa lại càng ồn ào lợi hại hơn, khi tiếng nhạc vang lên, tôi và Tô Duyệt Sinh nhảy điệu đầu tiên, những người khác cũng ào ào gia nhập vào.


      Tất cả mọi người dường như chơi đùa rất vui vẻ.


      Tôi chớp thời cơ Lý Vân Kỳ mình đứng ở chỗ đuôi thuyền, liền qua cười hì hì chào hỏi ta: “Chào Lý“.


      Sắc mặt Lý Vân Kỳ đương nhiên lấy gì làm đẹp mắt, ta phải loại người có thể chân chính bảo trì vẻ mặt bình thản, cứ nhìn mấy chuyện ta làm đối với mẹ tôi biết. ta lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Tính toán muốn đẩy tôi xuống nước hả?”


      Tôi nhún vai: “ thể nhấn chìm chết , có gì thú vị“.


      Lý Vân Kỳ : “ đừng nên đắc ý quá, dựa vào cái gì...”


      Tôi cười khanh khách hỏi lại: “Vậy còn dựa vào cái gì thế?”


      Tôi thoải mái tựa vào lan can của du thuyền, gió thổi vù vù làm làn váy tôi rung động, biển lớn phản chiếu ánh mặt trời, vô số mảnh ánh sáng vàng lóe lên ngọn sóng. Cánh buồm màu trắng du thuyền che bóng mát, khiến người ta cảm nhận được gió mát vây quanh. Tôi : “Nhân sinh giống như món ăn vậy, cá ăn tảo biển, cá lớn nuốt cá bé, cá mập ăn cá lớn... Càng là người có tiền có thế, càng bị mấy thứ đồ ăn này vây đỉnh đầu. Tôi trước giờ đều nhận thức điều này như vậy, là dạy tôi học được bài học thực tế. Đặc biệt là lúc đem tự tôn của tôi dẫm nát dưới lòng bàn chân, tôi rốt cục hiểu , khả năng chiến đấu chính là loại năng lực. sai, trước kia tôi bị trộn lẫn trong mớ đồ ăn, , nên là ở dưới tận cùng của đồ ăn mới đúng. Kỳ thực tôi là người như thế, so với những kẻ chân chính có tiền càng rất đáng buồn. Bởi vì kẻ tiền, thể lọt vào tầm mắt của , xuất cùng những người cùng giai cấp, chừng nhìn thấy, còn có thể có chút thương hại người nghèo túng, tựa như cá lớn thương hại tảo biển bé... Mà loại con của nhà giàu mới nổi như tôi, có được chút tiền, so ra vẫn kém xa các người gia thế giàu có hàng tỉ lần, cho nên bị khinh bỉ thậm tệ. Tôi chính là con cá trong biển, là cá lớn, vốn dĩ có thể cắn nuốt chúng tôi“.
      Hale205 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 48



      sinh ra là loại đồ ăn ở đỉnh đầu, con duy nhất của cha , giống như vị công chúa cao cao tại thượng, cho nên lúc giẫm lên tôi chút mềm lòng, cũng chút dụng tâm tay, bởi vì tôi có cách nào phản kháng lại , chỉ có thể mặc xé rách ăn mất. Nhưng lại nghĩ tới, có đôi khi đồ ăn phải lúc nào cũng an phận như vậy. kỳ diệu của vận mệnh chính là ở chỗ này, ngay lúc cho là nó thể nào vực dậy nổi, cá bị ăn mất, ngày kia đột nhiên trở mình lệ thuộc vào cá mập, vào lúc bị cá mập xé rách cắn nuốt, cá tung tăng tự do trong hàm cá mập, nhấm nháp máu thịt của . Chậc, yên tâm , tôi cũng thất tốt mà hưởng thụ cảm giác giẫm lên . đặc biệt mời tôi và mẹ tôi đến dự sinh nhật của ông nhà, tôi đương nhiên cũng theo đúng lễ mà đáp lại, ở buổi tiệc đặc biệt long trọng, trong buổi tiệc đầy đủ những bạn bè thân thuộc mà quen biết đều chú ý tới, tôi tốt nhục nhã , khi dễ , có như vậy mới uổng công tôi dùng sức leo lên làm loại đồ ăn ở đỉnh đầu này chứ“.


      Lý Vân Kỳ rốt cục bị chọc giận, trong mắt ta như muốn phun ra lửa: “Tiện nhân!“. Tôi nháy mắt bày ra dáng vẻ thỏ trắng vô tội, cất cao giọng kêu: “Sao lại mắng tôi?”


      ta hung tợn nhào tới, tôi liền cầm lấy bát kem đặt bàn bên cạnh đập thẳng vào mặt ta, kem Sô la từ chóp mũi ta chảy chảy xuống ngực, chiếc váy đẹp đẽ mới toanh của ta, coi như triệt để xong đời rồi. Ngay từ lúc ta bước chân lên thuyền tôi muốn làm vậy, nhìn dáng vẻ buồn cười của ta, tôi vui vẻ cười ha ha. Lý Vân Kỳ bị tấn công, nhào lên nắm lấy tay tôi muốn đẩy tôi xuống biển, tôi lên tiếng thét chói tai, ôm chặt lấy lan can, giống như có thể rơi xuống biển bất cứ lúc nào, cả đám người thuyền đều bị kinh động, toàn bộ khách mời đồng loạt xông qua, rất nhiều người muốn kéo Lý Vân Kỳ ra, ta giống như người điên rít gào: “Tiện nhân! Tiện nhân này! Tôi xé nát miệng ra!”


      Tô Duyệt Sinh ôm tôi từ lan can xuống, tôi vùi mặt trong lòng , giả dạng thành công hình tượng con chim run rẩy. Đương nhiên cần lên tiếng, có người khuyên có người kéo, bọn họ đưa Lý Vân Kỳ xuống khoang thuyền phía dưới, thuyền trưởng lập tức cho ca nô hộ tống ta lên bờ.


      Tôi bên tai Tô Duyệt Sinh: “Em chán ghét cha con Lý gia“.


      Tô Duyệt Sinh : “Sau này em nhìn thấy bọn họ nữa“.


      Tô Duyệt Sinh lời giữ lời, sau hôm đó tôi bao giờ nhìn thấy cha con Lý gia nữa. Quãng thời gian đó tôi vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày lôi kéo Tô Duyệt Sinh đây đó, gần như là tất cả các yến hội cao cấp trong khu vực, tôi đều thò chân vào. Nơi nào có tôi, đương nhiên có cha con Lý gia, cha con Lý gia từ đó tuyệt tích trong giới giao tế của thượng lưu. Tất cả mọi người biết được Lý gia đắc tội với Tô Duyệt Sinh, cần lên tiếng, tự nhiên có người tìm tới việc kinh doanh của Lý gia gây phiền toái, tôi nghe Lý Chí Thanh chật vật chịu nổi, sứt đầu mẻ trán.


      Mẹ tôi bị thù địch lừa bắn mũi tên, tôi rốt cục thành công báo thù cho bà, nhưng tôi cũng cảm thấy cao hứng lắm.


      Tựa như những lời tôi với Lý Vân Kỳ du thuyền, đây là loại đồ ăn, tôi leo được đến vị trí rất cao. Những người trước đó giẫm lên tôi, giờ bị tôi giẫm đạp dưới lòng bàn chân, nhưng tôi cũng cảm thấy cao hứng. Tôi thực có cách nào lý giải, Lý Vân Kỳ sao lại cảm thấy có lạc thú này, khi dễ người khác có lạc thú gì đáng đâu?


      Đặc biệt là khi dễ người có cách nào phản kháng.


      Tôi chỉ cảm thấy nhàm chán.


      Ngày sinh nhật mười chín tuổi, Tô Duyệt Sinh tặng tôi chiếc vòng phỉ thúy, kỳ thực tôi cũng thích lắm. Bởi vì tôi cảm thấy, mấy loại vòng này chỉ có các bà già mới đeo. Bất quá tôi vẫn bày ra dáng vẻ vui mừng, đeo nó tay mình.


      Sinh nhật mười chín tuổi đối với tôi mà , tuy vui vẻ nhưng cũng rất phiền muộn. Trong vòng năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, từ quen biết Trình Tử Lương cho đến lúc chia tay, đều là chuyện tôi bao giờ tưởng tượng được, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới, sinh nhật mười chín tuổi tôi cùng trải qua với Tô Duyệt Sinh.


      Nhưng chuyện ở đời kỳ diệu vậy đó, sau khi thổi tắt nến, Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Em ước điều gì?” Nhưng ngay lập tức liền ngăn cản tôi, “Đừng , ra mất linh“.


      Tôi cười hì hì chuyển hướng : “Sinh nhật là ngày nào? Em nghĩ đến lúc đó biết nên tặng món gì tốt nữa“. Tôi tuy biết vòng phỉ thúy giá bao nhiêu tiền, nhưng nhìn nó óng ánh trong suốt, màu xanh trong như nước mùa xuân, vậy giá trị nhất định rất xa xỉ. Về mặt vật chất tôi cũng có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của Tô Duyệt Sinh, có lẽ là do lòng tự trong quấy phá.


      Tô Duyệt Sinh cũng với tôi, chỉ là điểm điểm lên gò má chính mình, tôi thuận theo hôn cái, cúi mặt xuống, nhàng mà hôn tôi, lát sau, mới bên tai tôi: “Chờ đến ngày đó cho em biết“.


      Buổi tối hôm đỏ chúng tôi lục tục ăn mất hơn bốn giờ đồng hồ, lúc ra trời đêm lạnh như nước, nhưng mặt trăng rất tròn, ánh trăng mông lung chiếu đường phố, hoa cỏ cây cối tựa như được tắm trong sữa bò, ánh lên vầng sáng nhạt, ánh trăng rất đẹp, vì thế chúng tôi vừa đường vừa chuyện, tài xế lái xe theo ở phía sau xa xa.


      Tôi với Tô Duyệt Sinh: “Hồi còn em rất hâm mộ mấy đứa bạn, vào ngày sinh nhật, ba mẹ của tụi nó dẫn chúng chơi công viên chèo thuyền. Mẹ em lúc đó bận rộn coi sóc cửa hàng, kể cả chủ nhật cũng được nghỉ ngơi, có năm sinh nhật, vừa vặn gặp lúc bà được nghỉ, thế nhưng em bị cao hứng hụt, mẹ đưa em chèo thuyền, đến công viên hỏi ra mới biết, muốn chèo thuyền con vịt giờ 3 đồng, chèo thuyền thường cũng phải giờ 2 đồng. Thời điểm đó tiền lương tháng của mẹ cũng chỉ mấy chục đồng tiền. Em bết thể để bà khó xử, nên tự mình mệt mỏi muốn chèo thuyền, chỉ đứng bên hồ xem. Ngày đó em và mẹ ngồi ở chỗ ghế dựa bên hồ, cứ thế ngồi đó hết nửa buổi. Xem người ta chèo thuyền, kỳ thực cũng rất thú vị. Nhưng mẹ cảm thấy ủy khuất em, nên ra khỏi công viên, bà liền đưa em tới cửa hàng bánh ngọt mua cái bánh ngọt. Đó là lần đầu tiên em được ăn bánh ngọt bơ, rất ngọt. Sau này mẹ có tiền, sinh nhật hàng năm đều nhất định mua bánh ngọt cho em, cứ như vậy ăn ăn. ra buồn cười, em cao lớn nhường này rồi, lại chưa bao giờ công viên chèo thuyền...”Tô Duyệt Sinh nắm tay tôi, giống như nắm tay người bạn , luôn luôn trầm mặc nghe tôi chuyện, lúc này đột nhiên hỏi: “Hay là chúng ta ra công viên chèo thuyền ?”


      Tôi liếc trắng mắt: “Công viên sớm đóng cửa rồi“.


      “Chúng ta trèo tường vào“.


      Tôi còn cho là đùa, kết quả vẫy tay cái, tài xế liền lái xe chạy lại, kéo tôi lên xe, sau đó với tiểu Hứa: “Đến công viên“.


      Tiểu Hứa bảo trì bình thản, câu cũng hỏi, lập tức quay đầu xe chạy tới công viên. Tôi lại thiếu kiên nhẫn: “ phải nghiêm túc đó chứ? Em chỉ thuận miệng kể chuyện... Hay là ngay mai chúng ta hẵng !”


      muốn chèo thuyền, ngay tối nay“.


      Được rồi, Tô Duyệt Sinh cho tới bây giờ muốn là tâm huyết dâng trào, biết làm sao chứ. Tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn liều mình bồi quân tử. Đến công viên vừa thấy, quả nhiên đóng cửa rồi. Tiểu Hứa vòng xe sát vào bờ tường, cuối cùng chọn chỗ dừng lại, Tô Duyệt Sinh hứng chí bừng bừng, kéo tôi xuống xe. Trái phải đánh giá chút, sau hồi quan sát, với tôi: “ đỡ em lên mui xe, em đạp lên mui xe mà leo lên“.


      Tôi dở khóc dở cười, bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật, lại do Tô Duyệt Sinh mời cơm, mời khách luôn luôn là long trọng, cho nên tôi cũng trịnh trọng cố ý trang điểm chỉnh chu, người là chiếc váy lễ phục dạ hội dài chấm đất, người tựa như mỹ nhân ngư bước từng bước , đừng trèo tường, chỉ nhấc chân lên thôi cũng tốn nhiều công sức. Tô Duyệt Sinh kéo tay tôi đặt lên mui xe, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy chân tôi, ngay sau đó ôm tôi đứng lên, cả người tôi bay vút lên trung, thiếu chút nữa là thất thanh thét chói tai rồi, vừa cảm thấy hoa mắt, bị ôm lấy đặt lên mui xe. tiện tay cởi chiếc giày cao gót vướng bận của tôi ra, bản thân cũng trèo lên mui xe.


      Tiểu Hứa giúp chúng tôi trông chừng, nhìn chung quanh thần sắc khẩn trương, tôi cũng khẩn trương. Tôn run run rẩy rẩy đứng lên, chân đặt lên mui xe lạnh như băng, khỏi phát run, toàn cảnh là cửa sổ cùng mái nhà, trời biết lỡ như chắc chắn, tôi hụt chân té xuống biết làm sao bây giờ? Nếu đột nhiên có người nhìn thấy coi chúng tôi như kẻ trộm phải làm sao? Ngay trong lúc tôi miên man suy nghĩ, Tô Duyệt Sinh tự mình dò xét, túm chặt nhánh cây vươn ra ngoài bờ tường, bật người tung lên, sau đó quay lại kéo tôi lên bờ tường. Gió thổi lá cây vang lên tiếng xào xạc khe khẽ, tôi nơm nớp lo sợ vịn lấy thân cây, nghe Tô Duyệt Sinh giọng gọi tiểu Hứa mau mau lái xe , tránh bị người khác chú ý.


      Bò xuống dưới dễ dàng hơn nhiều, mảng tường phía trong công viên đều được cây to che phủ, cành cây nghiêng nghiêng, mỗi bước đều có lối ra. Tô Duyệt Sinh bò xuống trước, sau đó vươn hai tay ra đón lấy tôi, lúc này lá gan của tôi cũng lớn lên, leo đến chỗ cao cách mặt đất hơn thước, liền hướng vào trong lồng ngực của mà nhảy xuống.


      Kết quả cú nhảy này xém hỏng mất, Tô Duyệt Sinh tuy đón được tôi, thế nhưng chiếc váy lại “Xẹt” tiếng vang lên, xé rách lỗ lớn.


      Tôi nâng nửa phần váy dưới ôm lên đến tận eo, thế này mới thư thái, váy dài biến thành cái ô, cũng tiện hơn.


      Đèn đường trong công viên đều tắt hết rồi, chỗ nào cũng tối tăm, cái gì cũng nhìn thấy. Chúng tôi từ trong rừng cây chui ra, nương theo ánh trăng mới tìm thấy đường có lát đá. Xen lẫn trong hoa lá và cây cối sum suê, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng nước từ cái hồ nhân tạo to lớn. Chúng tôi men theo đường lát đá đến bờ hồ, bốn phía im ắng, hồ nước phản chiếu ánh trăng mờ nhạt, trông như mặt gương vĩ đại. Hai chúng tôi ló đầu nhìn quanh lúc lâu, mới phát con thuyền vịt ở xa xôi bờ bên kia, trong bóng đêm nhìn qua còn thuyền đen thui mảnh, lẳng lặng đậu nơi đó, chỉ có thể hi vọng thể làm được.


      Vừa nãy tôi quên đem theo giày, chân trần quãng xa như vậy, đường trong công viên tất cả đều lát đá, bây giờ đứng lại mới thấy đau chân, đau đến mức tôi hít hơi khí lạnh.


      Tô Duyệt Sinh cúi đầu nhìn mới thấy tôi có mang giày, ảo não hai giây, lập tức ngồi xổm xuống: “ cõng em“.


      cần đâu em có thể ...”


      đợi tôi hết câu liền kéo tôi qua cõng lên, tôi ở lưng dọc theo con đường lát đá về phía bên kia bờ hồ, đường xuyên qua hàng liễu bay phất phới, tôi càng ngừng đẩy những cành cây lá cây phất vào mặt đầu, giống như trong rừng vậy. Trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng biết tên kêu chít chít, xen cùng tiếng ếch trong hồ phụ xướng, càng làm nổi bật lên yên tĩnh bốn phía, tiếng gió xào xạc thổi qua lá cây tạo nên thanh nghe được rất ràng. trời có đám mây mỏng manh bay qua, ngẫu nhiên che khuất ánh trăng, ánh trăng tựa như bị mảnh lụa mỏng che lấp, lúc sáng lúc tối. Tôi sợ Tô Duyệt Sinh mệt mỏi, nên cố gắng ôm chặt lấy cổ . người có mùi thơm của hoa cỏ, còn có vị ngọt, chắc là mùi rượu nho uống lúc tối. Đây là lần đầu tôi được người khác cõng lưng, hồi mẹ từng bế tôi rồi, nhưng cõng lưng chưa bao giờ.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :