1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng như vậy, người ta vẫn còn là học sinh đấy! - Hồng Cửu ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Gallery (Cửa hàng/Phòng bán Tranh)


      Đến Newyork hai tuần lễ, thừa dịp chủ nhật có lớp, tôi mình dạo quanh các con đường lớn.

      Tô gần đây quen biết chàng mà theo nàng là rất đẹp trai, hai người mấy ngày nay đều rất nồng nàn, sau khi tan học Tô thường rất khuya mới về. Ngày hôm qua Tô với tôi là vào chủ nhật này, trai đẹp muốn tới chỗ ở của chúng tôi để tăng thêm hiểu biết giữa hai người, tôi liền hỏi Tô: "Buổi tối đó có cần tớ lang thang ngoài phố lâu hơn chút để cho cậu hưởng thụ tối dạt dào ý xuân?"

      Tô vội vàng cần cần, tôi nha đầu cuối cùng cậu còn có lương tâm đến nỗi đến trọng sắc khinh bạn. Tô : "Cũng phải như thế, An cậu chớ hiểu lầm, tớ muốn với cậu là...buổi tối cậu cần lang thang làm gì... chỉ cần sáng chủ nhật cậu ra ngoài sớm là được rồi, tớ và John thường thích.. ách, cái đó...vào buổi sáng!"

      Tôi hai lời liền tông cửa xông ra ngoài. Nếu lát sau tôi nhất định bị nàng làm cho đầu óc choáng váng.

      Tôi mình con đường xạ lạ, nhìn người đường qua lại, tôi biết bọn họ, bọn họ cũng biết tôi, ở chỗ này, tôi có thể hoàn toàn buông lỏng chính mình.

      Vừa lúc tôi tới phía ngoài “Gallery”, tôi bị thu hút bởi cánh cửa có hình chiếc lá liễu nhạt màu hấp dẫn, tâm huyết dâng trào liền đẩy cửa bước vào.

      Nơi này hình như có triển lãm tranh, bức tranh nào cũng đều được cùng người ký tên, tôi nhìn kỹ, ngạc nhiên phát , kế bên chữ ký tên tiếng là Sum vẫn thấy ràng cái dấu đóng tên tiếng Hoa: Âu Tề.

      Tôi dừng bước trước bức tranh có tên “Hoài Niệm”, trong tranh vẽ tóc dài mặc quần trắng nhìn về phía xa trong buổi chiều, ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu vào giống như làn sương mù bao quanh người thoáng thoáng , làm cho ấy trở nên thoát tục như tiên, thuần mỹ, thánh khiết, làm cho người xem kinh ngạc

      Tôi nhìn hình người trong bức tranh, có dáng hình của người châu Á, trong lòng tôi có cảm giác quen thuộc nhưng lại giải thích được.

      Tôi đứng nhìn bức tranh lâu cách nào rời chân được, thể tại sao, sắc thái tình cảm trong bức tranh này làm cho trong lòng tôi có chút gì đó chua xót.

      lát sau, tôi cảm thấy ở phía sau lưng mình có người đứng, người kia mở miệng , nhàng giống như độc thoại mình: "Bức tranh này, đẹp ?"

      Tôi có chút bất ngờ, người này lại tiếng Hoa rất ! Tôi quay đầu lại, thấy ngay khuôn mặt đúng chất châu Á.

      Người đàn ông trước mắt tôi tản mát ra khí chất rất nam tính, loại giống như phóng túng, tôi biết rằng đây là loại người rất có sức hút, đặc biệt là đối với phụ nữ.

      Tôi nhìn thẳng ta, lễ phép mỉm cười, tôi : " Lúc vẽ bức tranh này, nhất định trong lòng người hoạ sĩ rất là hạnh phúc, thế nhưng phía sau hạnh phúc đó lại xen lẫn với nỗi đau thương vô tận, làm cho người ta khi nhìn bức tranh này vừa cảm thấy ấm áp lại vừa cảm thấy chua xót! Đại khái đây chính là, nghĩ tới người nên nghĩ nhưng vẫn quên được, người nên nhưng thể người đó, vừa thống khổ lại vừa ấm áp!" Tựu như, giống như tôi và Đỗ Thăng.

      Trong ánh mắt của ta có chút rung động, sau đó nhoẻn miệng cười, đưa tay về phía tôi rồi : " nghĩ tới người có thể hiểu được bức tranh này lại là bé. Xin chào, tôi tên là Âu Tề!"

      Tôi lấy làm kinh hãi, đưa tay ra bắt tay ta, tôi trợn to hai mắt : " ra là người vẽ bức tranh này! đúng đúng, là người vẽ toàn bộ tranh trong phòng này! Xin chào tôi tên là An!"

      Tôi nhìn Âu Tề nhịn được mà hỏi: " là người gốc Trung Quốc? Làm sao mà chỉ nhìn bóng lưng thôi có thể biết chắc tôi là người Trung Quốc?"

      Âu Tề nhàn nhạt cười : "Tôi đúng là gốc người Trung Quốc, nhưng kỳ tôi cũng biết cũng là người Trung Quốc."

      Tôi buồn bực hỏi: "Vậy sao lại trực tiếp sử dụng tiếng Hoa mà hỏi tôi?"

      Khuôn mặt Âu Tề trở nên mơ màng ngước nhìn bức tranh với tôi: "Tôi phải hỏi , tôi hỏi bất luận người nào, chỉ là mỗi ngày tôi đều tự hỏi chính mình, bức tranh này, đẹp ? Tại sao có nhiều người trả giá cao để mua nó, nhưng mà vì sao tôi thà rằng mỗi lần nhìn nó đau lòng nhưng vẫn đành lòng bán nó đây?"

      Tôi cảm thấy nhất định người làm nghệ thuật có khả năng bắt chuyện rất hay, Âu Tề kia với giọng và gương mặt nhất là ánh mắt nhất định lôi được những thứ mà tôi cất dấu dưới đáy lòng lên. Tôi thừa dịp tâm mình chưa động liền vội vàng ngắt lời: "Âu Tề, tôi khát, muốn uống chút nước lạnh, có thể cho tôi cốc nước được ?"

      Tôi vừa dứt lời, mặt Âu Tề có biểu như bị sét đánh trúng, ta quay đầu nhìn tôi hai giây sau đó nghiêm túc với tôi: "An, xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ có cà phê Blue Mountain."

      Tôi lập tức gật gật đầu như bửa củi : "Xong! phải nó! Tôi uống nước lạnh là loại mà có cái vòi đưa lên miệng hút cái là khát đó, phải là có nhe, lần đầu gặp mặt tôi cũng rất ngượng khi xin nước đó nha."

      Âu Tề giống như bị sét đánh lần hai, lại nhìn tôi chăm chú hai giây, sau đó vẻ mặt mang theo nghi ngờ, nhìn tôi nghiêm túc hỏi: "An, bạn bè bên cạnh , sớm chiều chung sống với , ngày ngày nghe dùng cách chuyện “thần quỷ khó đoán” như vậy, có bị rối loạn tinh thần loại hay ?"

      Lần này đổi thành tôi bị … xẹt cái … sét đánh qua. Tôi là cậy vào chính mình trời sanh ngây thơ cho nên cái gì cũng nghĩ nhiều, nhưng mà ai ngờ vị công tử trước mặt tôi phải nghệ thuật gia sao, nghệ thuật gia tại sao có thể có lời bình luận dữ dội như thế đối với người lần đầu tiên gặp mặt lại cùng là người Trung Quốc đây?

      Tôi : "Nghệ thuật gia như cũng có chút phúc hắc rồi! Có thể móc kích thích thiếu nữ vô tội mà khuôn mặt vẫn tươi cười nhàng, tôi đây cuối cùng là thấy được cái gì gọi là sói đuôi dài rồi! Còn có Âu Tề, tôi khát!"

      Âu Tề ánh mắt vui cười lấy cho tôi ly cà phê. Tôi quay đầu xem lại bức tranh kia lần nữa, trong bức tranh chất chứa chút tưởng niệm giống như... chua xót, làm cho lỗ mũi tôi nghèn nghẹn.

      Tôi với Âu Tề: "Âu Tề, tôi đoán sai đâu, hai ta đúng là đồng bệnh tương thông (người cùng cảnh ngộ), được, muốn cắt đứt cũng được, biết rất ràng là khổ mình, trong lòng lại luôn cách nào để xuống được, nhớ, quên, và giải thoát."

      Âu Tề kinh ngạc nhìn tôi hơn hai giây, sau đó nhàng mở miệng với tôi: "An, xin lỗi, có cà phê, thực chỉ có thể uống nước lọc rồi!"

      Tôi giống như bị sét đánh (hai chị này cứ bị sét đánh miết người cháy là m.truyen nè), hai mắt đầy ắp ai oán nhìn thẳng Âu Tề.

      Tôi làm ra bộ dạng u oán mở miệng : "Ca a, mặc dù tôi biết hai ta chỉ mới quen, nhưng dầu gì hai ta cũng là đồng bào, nhất lại là cùng tha hương nơi đất khách giống nhau, cho nên tôi có lời đừng để bụng nhe, là keo kiệt! Tôi từ tổ quốc xa xôi tới, lại cố tình có café mà chỉ có nước lọc là sao! Tôi đối đãi với đồng bào mình như vậy đâu!"

      Âu Tề nghe tôi oán trách, có chút hoảng hốt mới giật mình khôi phục lại tinh thần cười ha ha với tôi: "Kìa nếu , tôi mời ăn cơm, có thể ở nơi đất khách quê người gặp được đồng bào, lại còn là tri kỷ thú vị, đây là trời cao ban cho hai ta duyên phận. Hơn nữa, tôi cũng thể để uổng phí tiếng “Ca” của !"

      Tôi nghe đến có đồ ăn, liền hai lời gọn gàng linh hoạt thu hồi lại vẻ mặt buồn bã. Tôi vừa muốn trả lời Âu Tề tiếng "Tốt", bỗng nhiên cái điện thoại trong túi bắt đầu ông ông ông điên cuồng chấn động. Tôi lấy điện thoại di động ra nhìn chút, là Hạ Tu gọi tới!

      Tôi nhắm mắt tiếp thông điện thoại, cố làm giọng nhõm, kích động hô tiếng "Ca", sau đó Hạ Tu ở bờ bên kia đại dương dùng giọng hơi khàn khàn hỏi tôi: "Phẩm phẩm, hỏi em chuyện, rất quan trọng, em phải trả lời với . Người từng ở cùng em cũng là người hại em mang thai cũng lại là người để cho em bị tổn thương, người đàn ông đó, có phải là Đỗ Thăng?"

      Trong đầu tôi nhất thời hôn mê, Hạ Tu làm sao biết người đàn ông đó là Đỗ Thăng? ấy phải muốn tìm Đỗ Thăng để “dạy dỗ” gì đó chứ?

      Hạ Tu trong điện thoại lại lập lại vấn đề đó: "Phẩm phẩm, trả lời , người đàn ông kia, có phải là Đỗ Thăng?" ấy rất nghiêm túc cho cự tuyệt trả lời, vì vậy tôi rung động trả lời : "Dạ!"

      Sau khi nghe câu trả lời của tôi, hô hấp của Hạ Tu trở nên dồi dập, sau đó dùng giọng mang theo phiền não và lo lắng với tôi: "Phẩm phẩm, hứa với , về sau cách Đỗ Thăng cùng với những người có liên quan tới Đỗ Thăng xa chút, được !"

      Tôi thấy rất kỳ quái, tôi hỏi: "Nhưng mà , tại em ở nước ngoài, cách ấy đủ xa rồi đó nha!"

      Hạ Tu : "Phẩm phẩm, nghe lời , cách Đỗ Thăng cùng người liên quan tới Đỗ Thăng xa chút. Đỗ Thăng ở Mĩ có bằng hữu, người đó là hoạ sĩ, tên là Âu Tề, Phẩm Phẩm em nhớ, nếu như sau này có nghe hoặc thấy người này phải cách xa ra, càng xa càng tốt đó nha!"

      Tôi có chút giật mình trợn to hai mắt, nghe Hạ Tu dặn dò nâng mí mắt nhìn về hướng Âu Tề, lúc này ta nhìn bức tranh với vẻ mặt thương cảm. Tôi nuốt ngụm nước miếng, sau đó thận trọng hỏi lại Hạ Tu: ", cái đó, tại sao lại phải làm như vậy?"

      Hạ Tu với giọng nhàng dụ dỗ: "Phẩm phẩm, nghe lời! Trước mắt đừng hỏi tới tại sao, cứ theo lời mà làm! Nhớ đừng nhắc tới những lời lúc này cùng bất luận người nào! Cho dù là cha mẹ cũng nên , biết !"

      Trong nhất thời, đầu óc tôi còn chưa có chuyển hoá xong, chỉ có thể ngơ ngác đáp ứng trước. Cho đến khi tôi cùng Hạ Tu cúp điện thoại, cả người tôi vẫn còn chìm nghỉm trong đại dương đầy dấu chấm hỏi chưa nổi lên được.

      Âu Tề xoay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt vẫn còn đần ra của tôi liền buồn cười :"An? Linh hồn có còn trong thân thể ? hồn ở đâu xin trở về!"

      Tôi dùng sức nâng cơ mặt lên, cố gắng nặng ra nụ cười cứng ngắc : "Ngại quá Âu Tề, tôi có việc phải rồi, lần sau có cơ hội cùng uống cà phê."

      Từ trong phòng tranh của Âu Tề ra, đứng con đường xa lạ, nhìn người đường qua lại, mặc dù đỉnh đầu mặt trời toả ra tia nắng ấm áp, nhưng tôi cảm thấy chút ấm áp nào.

      Tôi cảm thấy vừa rồi có gì đó đúng lắm.

      Chợt đạo linh quang ở trong đầu tôi lóe lên, cuối cùng tôi hiểu đến tột cùng thứ làm cho tôi cảm thấy bình thường là gì!

      Người con Âu Tề vẽ trong bức tranh kia, tóc dài quần trắng cho tôi cảm giác quen thuộc, bởi vì, ấy ràng chính là, Hứa Linh!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 38:


      đường về nhà trọ tôi mải mê suy nghĩ xem tại sao Hạ Tu lại biết tôi với Đỗ Thăng nhau? Biết chúng tôi ở cùng chỗ chỉ có Cố Thiến, mà Cố Thiến thể nào biết Hạ Tu mà , làm sao Hạ Tu biết? Còn nữa...., bảo tôi cách xa Đỗ Thăng chút, tôi xuất ngoại, căn bản thể gặp được, có cần thiết phải gọi điện thoại đường dài để dặn dò

      Như vậy à? Đứng lập trường của người đàn ông, có lẽ là Hạ Tu ghen, nhưng tại sao ngay cả Âu Tề cũng cho tôi tiếp xúc? Mà Âu Tề có phải là người mà lúc Đỗ Thăng sang Mĩ chuyện điện thoại cùng hay ?

      Mặc dù bây giờ là thanh thiên bạch nhật, nhưng trong đầu tôi cứ quanh quẩn hai chữ như hồn tan: có ma!

      phải trong tâm Hạ Tu có ma mà chính là Hạ Tu biết chuyện gì có ma, ta cứ nửa kín nửa hở, biết là vì muốn tốt cho tôi hay là hận tôi nên làm cho tôi hiếu kỳ mà chết?

      Tôi nghĩ ra, quyết suy nghĩ thêm nữa, về sau có cơ hội nhất định tôi phải tìm Hạ Tu hỏi cho , còn bây giờ nếu cứ nghi ngờ mà sống qua ngày chẳng mấy chốc tôi thành ma nữ đầu bạc vì não bộ bị sử dụng quá độ.

      Lúc tôi trở về nhà trọ, Tô ngồi ghế sa lon, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem ti vi, thấy tôi trở về liền cực kỳ nhiệt tình mở miệng chào với cái miệng đầy khoai tây chiên. Nhìn thấy trong phạm vi nửa mét xung quanh vì ấy mở miệng mà vụn khoai tây chiên văng đầy, tôi khẩn thiết : “Tô, về sau lúc ăn cần để ý đến tớ. chuyện với tớ làm thức ăn trong miệng cậu phun ra hơn nửa, lãng phí lương thực , mà cậu còn ăn đủ no nữa”.

      Tô quẳng cho tôi cái liếc mắt, sau đó vẫn vừa ăn khoai tây chiên vừa với tôi: “An, cậu đừng tưởng là tớ bị khuôn mặt thiên sứ của cậu lừa mà biết lòng dạ ma quỷ của cậu, cậu cứ vòng vo, tưởng là tớ hiểu cậu nhạo báng tớ đấy hả?”.

      Tôi : “Tô, đừng đến cái khác, cậu lại đây ngồi cạnh tớ , vừa rồi cậu vừa ăn miếng khoai tây chiên lớn mà lại câu dài như vậy, xung quanh cậu đều là mảnh vụn khoai tây chiên thôi, tới đây , ngồi ở đó thêm lát, tớ sợ cậu nghẹt thở mất”.

      Tô cầm cái đệm ở ghế salon ném vào tôi, vừa ném vừa lớn tiếng kêu: “Dời núi lấp biển”.

      Tôi ngất!

      Hôm kia, lúc ấy xúc động bấm tay tôi kêu to: “Bài sơn đảo hải!”. Tôi cảm thấy động tác của ấy sai lầm rồi, nhưng tôi nhịn chưa .

      Ngày hôm trước, sau khi tắm, ấy lau khô người mà mạnh mẽ vẩy nước lên người tôi, lúc kích động cũng kêu lên: “Dời núi lấp biển!”. Tôi cảm thấy cho dù ấy vẫn chưa hiểu được đến tột cùng thế nào gọi là “Dời núi lấp biển”, nhưng dù sao ấy cũng biết được chiêu “Dời núi lấp biển” trước đây là sai lầm, thế nào cũng là tiến bộ lắm rồi, cho nên, tôi nhịn.

      Ngày hôm qua khi ấy cưỡi người tôi cù như điên làm cho tôi nhột, ấy cũng dùng thanh vang tận mây xanh, tê tâm liệt phế rống to: “Dời núi lấp biển”, tôi nghĩ, mặc dù ấy lại hiểu sai chân lý dời núi lấp biển lần nữa, nhưng dù sao ấy cũng nhận ra hiểu biết về động tác của mình ngày hôm trước là sai lầm, căn cứ nguyên tắc có thể có lần nữa, tôi cắn răng, nhịn tiếp.

      Nhưng là, đến hôm nay, ấy tàn phá cái đệm, miệng phun ra đầy khoai tây chiên kêu to: “Dời núi lấp biển!” tôi nhịn được nữa! Tôi phải vùng lên.

      Tôi giờ chân đạp lên cái đệm bị Tô vừa ném tới, vừa đạp vừa lớn tiếng hỏi ấy: “Tô, phải cậu và John vừa đại chiến 300 hiệp sao? Sao lại dư thừa thể lực như vậy?”

      Tô trừng mắt tức giận : “An hư, sao cậu lại giỡn với tớ như thế, cậu tin ư? Tớ phải là người tùy tiện”.

      Tôi : “Tô, cậu hiểu thế nào là văn hóa mạng, cậu nên vậy với tớ, cậu phải biết cậu câu vừa rồi làm tớ suy diễn. Tô, cậu phải là người tùy tiện, nhưng khi nào biết tùy tiện mới là người”.

      Tô nghênh mặt lên “hừ” tiếng với tôi : “An, tớ cho cậu, để xem tối nay tớ dùng chiêu thức vô địch “Dời núi lấp biển” trừng trị cậu như thế nào”.

      Tôi lấy chai nước suối bàn, vừa vặn nắp vừa nhíu mày với Tô: “Thanh như vậy làm sao uy hiếp có hiệu quả được? Còn chờ đến tối làm gì, ngay bây giờ , để cho tớ biết được cậu giở trò gian trá gì với cái chiêu “Dời núi lấp biển” đây!”

      Dứt lời tôi đưa chai nước lên miệng say sưa uống. Lúc ở cùng Âu Tề tôi hơi khát nhưng uống nước, đến bây giờ càng khát hơn.

      Lúc tôi ngẩng đầu uống nước, cửa phòng Tô kẽo kẹt mở ra, sau đó, bóng người thong thả bước ra ngoài, gương mặt cợt nhả như hoa đào lên trước mắt tôi! cùng với “ảnh quỷ” hoa đào còn có “quỷ ” hoa đào, ta toét miệng cười với tôi : “Hi, Nghê Nghê tiểu em , chúng ta lại gặp nhau!”

      Tôi lập tức bị sặc nước! hớp nước suối bị tôi tiếc tính mạng hung hăng phun ra toàn bộ, sau đó tôi vừa ho khan, vừa hung tàn, phẫn hận hướng về con quỷ hoa đào, cực độ thâm tình hỏi câu: Sao chưa bị om dưa chua hả nhị sư huynh.

      Hôm đó ở máy bay, Lý hoa đào, chính là Lý thích Phong cợt nhả kia luôn nghĩ cách trêu trọc tôi, tôi giả bộ nhắm mắt thèm để ý tới ta. Lý Thích Phong đặc biệt thích tịch mịch, đồng thời lại có năng lực siêu nhiên chống lại tịch mịch, tôi để ý đến ta, ta lại tự hỏi tự trả lời.

      ta hỏi tôi: Nghê Nghê, em ra nước ngoài làm gì?

      Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, trả lời.

      Sau đó ta tự mình tìm đáp án : “Được, đoán em du học”.

      ta lại hỏi nữa: “Nghê Nghê, em ra nước ngoài mình, người trong nhà yên tâm sao?”

      Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, trả lời.

      Sau đó ta lại tự mình tìm đáp án : “Lo lắng, nhất định lo lắng, con dặm trường, sao cha mẹ lo được. Nhưng nhân lúc còn trẻ, ra nước ngoài học thêm chút cũng tốt”.

      ta lại hỏi: Nghê Nghê, em giả vờ ngủ mãi thế thấy khó chịu sao?

      Tôi vẫn nhắm mắt, vẫn giả vờ ngủ trả lời.

      Cho đến khi xuống máy bay, tôi hung tợn với Lý hoa đào câu rồi quay đầu lại nhanh chóng rời .

      Tôi : Nhị sư huynh, sư phụ vừa mới báo mộng cho tôi, thầy nhảm nhiều quá nên để cho tôi tìm người đem om dưa chua! Tôi vội nên tốt nhất nên tự giác tìm cái nồi rồi nhảy vào đó .

      Tô thấy tôi biết Lý Thích Phong, ngạc nhiên “hả” mấy tiếng, sau đó ngoẹo đầu với tôi: “An, cậu giỏi, trước đây cậu biêt John rồi sao?”

      Tôi ngất! Đây là cái logic gì? Tôi ở máy bay gặp phải quỷ mà lại có thể có quan hệ ư?

      Tôi nghiến răng với ấy : " Tô, ngoan, trước hết lau sạch nước miếng . Còn nữa… sao cậu có thể gọi bạn trai cậu bằng cái tên Tiếng khó nghe như vậy? Cậu buổi tối cơm nước xong cậu dạo cùng ta, thay cái tên John bằng Vượng Tài có phải dễ nghe hơn ? "

      Tô chớp mắt mấy cái rồi quay lại nghiêm túc với Lý hoa đào : " John, em thấy An rất đúng ".

      Lý hoa đào tao nhã lắc lắc cái đầu, lại lùa ngón tay đùa bỡn mái tóc mình, vẻ mặt nghiêm túc với tôi : " Nếu bị em đem om dưa, như vậy có lẽ tên là Bao gạo hợp lý hơn so với Vượng Tài chứ? "

      Tôi….. Phì! Vừa mới xuất ngoại tôi gặp phải loại người nào thế này?

      Sau đó vất vả mới thoát khỏi Lý hoa đào dính vào người, tôi lập tức níu lấy Tô hỏi chuyện liên quan đến ấy cùng Lý hoa đào.

      Tôi hỏi : Sao các cậu lại quen biết nhau?

      : Duyên phận khiến chúng tôi gặp nhau.

      Tôi : Phì! Lão khỉ làm chuyện gì tốt cả. ta làm cái gì?

      : ta làm chuyện ta muốn làm, tớ can thiệp vào cuộc sống của người khác.

      Tôi : Phì! Phì! Cậu tới nước Mĩ là sai lầm, chuyện như vậy mà cũng biết! Các cậu quen biết bao lâu rồi?

      : Có người biết nhau cả đời nhưng vẫn hiểu về nhau, nhưng có người chỉ quen biết trong thời gian rất ngắn có thể hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc.

      Tôi : Phi! Phi! Phi! Tô, cậu thấy cậu ngu chưa, vừa mới nhìn ta tớ thấy ta đáng tin rồi, cậu vì cái gì mà ta chứ? Tại sao vừa rồi ta lại ở trong phòng cậu, mà cậu lại ở bên ngoài?

      : An, sao cậu hỏi nhiều thế, ra cuối cùng cũng chỉ vì vấn đề này thôi đúng ? Cậu rất háo sắc á! Chỉ là John mệt mỏi nên tớ để ta đến phòng tớ nghỉ ngơi chút, sao cậu có thể nghĩ phức tạp như vậy?

      Tôi ngất! Tại sao tôi lại thành phức tạp? Trước đó biết người nào mấy ngày trời đến hơn nửa đêm mới chịu về nhà ấy chứ.

      Tôi còn muốn tiếp tục nhắc nhở Tô chớ để đàn ông lôi kéo Tô đột nhiên trở nên hưng phấn với tôi : " An, tớ xem hồ sơ nhập học của cậu, ra trước đây cậu hợp tác cùng ngôi sao IT Đỗ Thăng, có hay ? Cậu giỏi a, có thể làm việc cùng với Đỗ Thăng!"

      Tôi đột nhiên trầm xuống! Điều tôi hy vọng nhất là bị người ta biết chuyện, nhưng cuối cùng cũng bị Tô phát ra rồi.

      Tôi hỏi Tô : Làm sao cậu biết?

      : Phá cơ sở dữ liệu của nhà trường.

      Mặc dù tôi sớm biết Tô phi phàm lĩnh vực máy tính, nhưng khi nghe Tô hờ hững ấy có thể phá cơ sở dữ liệu quan trọng nhất của trường học tôi khỏi lấy làm kinh hãi.

      Tôi : Tô, ra thầy hướng dẫn tớ mới thực hợp tác với Đỗ Thăng, tớ chỉ là thành viên danh nghĩa mà thôi.

      : An, tớ thích người hám danh hám lợi, khiêm tốn như cậu! Cậu là giỏi! Tớ rất tự hào vì cậu!

      Tôi nhìn vẻ mặt khoa trương sùng bái của Tô, nhiệt tỉnh hỏi thăm mối quan hệ giữa ấy và Lý hoa đào xẹp xuống. Tôi sợ bị sét đánh, trong lúc Tô há mồm định tôi phóng " vèo " cái chui vào trong phòng riêng.

      Tô ở bên ngoài lớn tiếng gọi : An, tớ chuyện cậu cùng đại sư Đỗ Thăng hợp tác truyền bá rầm rộ ra ngoài rồi, An, cậu nhất định trở thành người nổi tiếng!

      Tôi nghe Tô , cảm giác nhớ nhung lại làm hại tôi! Tôi sợ cái gì, tránh cái gì, ấy liền cố tình cái đó.

      Tôi muốn biết Tô có phải là do trời cao phái xuống đùa giỡn tôi ?

      Đột nhiên tôi lại nghĩ đến việc, tôi hỏi gì ấy cũng có vẻ trả lời rất nhiêm túc, nhưng mà cuối cùng lại " tứ lạng bạt thiên cân ", cho tôi đáp án chân chính (tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng dánh bại cả ngàn cân).

      Nếu như vậy, xem ra Tô cũng chưa chắc thiệt thòi hơn so với Lý Thích Phong đâu.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Bước đầu qua lại.


      Convert: Ngocquynh520

      Dịch lại: Heidi


      Tôi cũng có dư thừa tinh lực tra hỏi Tô về bất kì việc gì liên quan đến việc cậu ấy đương với tên Lý đào hoa kia, nhờ vào cái miệng bô lô ba la sét đánh của Tô, mà tôi bị cuốn vào tượng "Cơn sốt Đỗ Thăng" mất rồi.

      Vĩ Sĩ mới cho ra lò loạt phần mềm vẽ bản đồ mới, bán chạy nhất toàn cầu, Đỗ Thăng thân là ông chủ của Vĩ Sĩ nên tiếng tăm lại càng vang xa mãnh liệt.

      Đặc biệt là ngôi trường tôi theo học, được mệnh danh là cái nôi to lớn đào tạo ra các tinh kiệt xuất trong ngành IT đương thời, cho nên những người nơi này luôn có loại thái độ rất kiêu hãnh, cơ hồ muốn đem địa vị của Đỗ Thăng tâng bốc lên như kiểu thần thánh.

      Tôi thấy bọn họ chỉ thiếu mỗi điều lấy chiếc khung hình chữ T sau đó đem pho tượng Đỗ Thăng đóng đinh lên , coi ấy như bản nhái của đấng cứu thế, dù ăn chay hay ăn mặn, trước mỗi bữa cơm hay lúc ngủ đều đối diện với ấy, quỳ xuống dập đầu chắp tay cầu nguyện.

      Xét thấy lực ảnh hưởng của Đỗ Thăng khổng lồ như vậy, cho nên lời đồn đãi " Trung Quốc tên là Nhậm Phẩm từng cùng Đỗ Thăng hợp tác hạng mục" khi được tung ra, người chỉ muốn bình thường sống qua ngày như tôi đây lập tức bị lọt vào trận nước sôi lửa bỏng giữa các ánh mắt săm soi chăm chú.

      Vì thế tôi buồn bực với Tô: nếu như cậu nghĩ ra biện pháp đem chuyện của tớ đè nén xuống, tớ liền cho người khác rằng, chúng ta là gl, là lesbian, là đồng tính luyến ái!

      Tô nghe lời của tôi mừng rỡ nhảy dựng lên : Ann, tốt quá! Cậu rốt cuộc cũng có thể hiểu lòng tớ rồi! Cậu chờ đó, tớ lập tức chia tay với John, oh yeah!

      Tôi lại lần nữa bị lôi thần họ Tô “giáng” cho cú mắt mũi đổ máu, đỉnh đầu bốc khói.

      Tôi cảm thấy bản thân mình nhất định phải đến nơi mà có Tô, có sấm sét, có Đỗ Thăng để hít thở bầu khí trong lành.

      Bước con đường trong khuôn viên trường, nhẩm tính thời gian, tôi tới nước Mỹ được khoảng thời gian rồi, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút nhớ nhà.

      Lúc trong lòng tôi hoài niệm tới tay nghề nấu bếp cực đỉnh của mẹ khi làm món thịt ba rọi khiến cho người ta“ Nước miếng chảy ba nghìn trượng thèm rỏ dãi”, bỗng nghe thấy có người gọi tôi.

      Tôi lên tiếng trả lời, quay đầu lại nhìn, ngờ là Âu Tề.

      Tôi lên tiếng chào hỏi: "Hi! Sao lại có mặt ở đây!"

      Âu Tề cười với tôi: "Tới thăm thầy giáo của tôi. sao? Học ở đây à?"

      Tôi : "Uhm, lần trước gấp cũng chưa kịp cho biết, tôi đến đây du học năm, học được thời gian rồi, học hết năm này là tôi có thể về nhà. Âu Tề : " nghĩ tới tôi lại là sư huynh của . Ann hình như rất mong ngóng có thể trở về nước, Nước Mỹ tốt sao? Phần lớn lưu học sinh sau khi tới đây đều muốn trở về nước, ngược lại Ann rất khác với người khác."

      Tôi cười cái : "Tôi nhớ mẹ làm món thịt ba rọi, trừ phi mẹ tôi cũng tới, nếu nước Mỹ ở trong mắt tôi hoàn mỹ."

      Âu Tề cũng cười cái : " nghĩ tới thiên đường trong con mắt đại đa số người, ở trong lòng lại bằng miếng thịt ba rọi, rất là thú vị đó!"

      Tôi bị Âu Tề thế cũng có chút ngại ngùng.

      Âu Tề nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của tôi cười : " nghĩ tới Ann cũng có lúc ngượng ngùng!"

      Ngất a! Tôi làm sao lại thể có lúc ngượng ngùng đây? Chẳng lẽ tôi trời sanh ra da mặt dày hay sao chứ?

      Âu Tề tựa hồ cũng nhận thấy trong lòng tôi khó chịu thầm oán trách, vẫn khe khẽ cười hỏi tôi: "Ann, nghe trường học các tại có lưu học sinh gốc Hoa tên là Nhậm Phẩm rất nổi, nghe trước đây ta có hợp tác với Đỗ Thăng làm hạng mục, đây là sao? Có thể hợp tác cùng Đỗ Thăng người “trâu bò” như thế, nữ sinh này khẳng định là rất lợi hại, Ann có biết ta ? Tôi rất có hứng thú muốn gặp mặt."

      Tôi thấy điệu bộ lúc ta nhắc tới Đỗ Thăng giống như bàn luận đến kẻ xa lạ quen biết, trong lòng có chút nổi sóng, tôi ngượng ngùng : "Nhà nghệ thuật gia vĩ đại xin cho phép tôi cho ngài nghe vài lời nhưng chói tai được ? ‘Tám’ quá tổn hại đến tài ba của ngài, “chó săn” ăn mòn linh hồn của ngài, buôn chuyện làm cho ngài từ cảnh giới siêu phàm rớt xuống thế tục vạn ác. Cho nên, Âu sư huynh, ngài nhất định phải nhớ, quý trọng sinh mạng, cách xa “bà tám”!"

      Âu Tề nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt ung dung hỏi: "Ann, phải chính là nhân vật chính trong truyền thuyết đó chứ, Nhậm Phẩm đó chứ?"

      Tôi nhẫn nhịn ngừng liếc mắt : "Chúc mừng , Âu sư huynh, bingo!”

      Âu Tề lần trước thiếu tôi ly cà phê và bữa cơm, cho nên muốn mời tôi ăn cơm tối. Tôi hiểu nếu như tôi nghe Hạ Tu nhận lời, nhưng khi nhìn thấy vẻ tiêu sái của Âu Tề trong đó lại kèm có chút gì đó lụi bại u buồn cùng với khí chất Nghệ Thuật gia thần bí, tôi đặc biệt muốn biết ta có phải là người đàn ông chuyện qua điện thoại với Đỗ Thăng lần đó hay , tôi cũng đặc biệt muốn biết Đỗ Thăng ra nước ngoài lần đó xảy ra chuyện gì, tại sao sau khi trở về nước ngay cả lý do cũng mà liền chia tay với tôi.

      Đỗ Thăng cho tôi đáp án, tôi có thể tự tìm.

      Cho nên tôi hơi đắn đo chút, tạm thời bị “nhiễu sóng” mất dữ liệu mà Hạ Tu dặn dò, nhận lời Âu Tề.

      Lúc ăn cơm, tôi vừa ăn vừa ra vẻ để tâm hỏi Âu Tề: "Âu sư huynh, mỹ nữ trong bức tranh《 Tưởng niệm 》của đó, tôi nhìn rất quen mắt, tôi to gan đoán câu hi vọng đừng trách, ấy, có phải là Hứa Linh, vị hôn thê của Đỗ tổng tập đoàn Vĩ Sĩ?"

      Mắt Âu Tề dựng thẳng, giọng tựa hồ mang theo chút ngạc nhiên hỏi tôi: " gặp qua Hứa Linh?"

      Tôi nhìn Âu Tề là buồn, là vui, là giận, hay là kinh ngạc, chỉ có thể cẩn thận dè dặt trả lời: "Đúng vậy a, Đỗ tổng của Vĩ Sĩ đính hôn, quả chấn động toàn bộ thành phố D, hình ảnh của ta và vị hôn thê, đăng ở khắp các trang bìa của các tờ báo lớn, xem có thể có mấy người chưa từng thấy qua Hứa Linh chứ." Lúc ra những lời này, trong lòng tôi tràn đầy khổ sở.

      Âu Tề ánh mắt sâu thẳm, tập trung nhìn vào điểm vô định nào đó, như có điều suy nghĩ : "Vậy, ấy sống tốt chứ?"

      Tôi miễn cưỡng giữ vững nụ cười mỉm : "Uhm, tất cả mọi người đều Đỗ tổng rất cưng chiều ấy. ấy là xinh đẹp, giống như thần tiên nhiễm khói lửa nhân gian vậy, nếu so sánh với ấy tôi giống như quỷ dưới địa ngục."

      Âu Tề thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn tôi cái : "Làm sao có thể chứ, Ann là vô cùng xinh đẹp đáng , sao có thể giống cái dạng như vừa . Nhưng, Ann cùng hợp tác với Đỗ Thăng sao? Nếu như vậy, Ann! lợi hại đó, còn trẻ mà có thể cùng Thăng làm chung hạng mục."

      Trong lòng Tôi thầm khẽ động, Âu Tề mới vừa là"Thăng".

      Tôi làm ra vẻ khổ não với vẻ mặt bất đắc dĩ mà : "Tôi nào có cái bản lãnh này. ra là thầy hướng dẫn của tôi từng hợp tác với Vĩ sĩ hạng mục, tôi cũng chỉ là danh nghĩa mà thôi, muốn mượn danh tiếng của Đỗ tổng mà ‘dựa bóng quan lớn’ cái, kết quả danh tiếng Đỗ tổng thực quá vang dội rồi, vốn chỉ muốn mượn danh tiếng của người khác chút thôi, kết quả là tự mình rước phiền toái, quả chính là tự mình gây nghiệt a!"

      Âu Tề cười cười, : "Ann khoa trương quá rồi."

      Tôi cũng cười, : "Âu sư huynh, tôi chỉ suy luận chút thôi nhé, Đỗ tổng cùng Hứa Linh là người của nhau; Hứa Linh lại là người trong bức họa bỏ được; đúng ra là, và Đỗ Thăng, cái đó...... tình địch, đúng ?"

      Âu Tề nhìn tôi hai giây, sau đó rất nghiêm túc với tôi: "Ann, vừa mới tôi, quý sinh mạng, cách xa “ bà tám”."

      Tôi quê độ! Tôi ngượng ngùng, gương mặt vội vã mang theo vẻ trấn tĩnh gượng gạo méo mó: "Âu sư huynh, tôi ngán sống rồi, cho tôi biết , tôi ‘tám’ chết nhắm mắt!"

      Âu Tề cười, sau đó ánh mắt lại bắt đầu xuất trạng thái mơ mơ màng màng của Nghệ Sĩ hay có, mở miệng với tôi cách sâu kín: "Tôi và Hứa Linh là đồng hương, năm ấy chúng tôi cùng nước ngoài du học, ở chỗ này quen biết du học sinh khác giống chúng tôi là Đỗ Thăng. Khi đó lưu học sinh Trung Quốc chỉ có ba chúng tôi, cho nên chúng tôi đặc biệt thân thiết. Tôi thích Linh, Linh biết, nhưng dần dần tôi phát , Thăng cũng có tình cảm đối với Linh. Mà Linh, ấy đối với Thăng có những tình cảm mà tôi ngờ tới được. Linh ở giữa tôi và Đỗ Thăng, dao động chắc chắn, có thể là sợ chọn ai cũng gây tổn hại tới người còn lại. Sau đó lại xảy ra chút chuyện, Linh chọn tôi, Thăng về nước. Lại sau nữa, chính là đoạn thời gian trước, Thăng tới đây, đem Linh đón ". Âu Tề đến đây, dừng lại.

      Tôi chờ nửa ngày Âu Tề cũng lên tiếng, liền nhịn được điều chỉnh lượng hơi cao mà hỏi: "Xong rồi?"

      Âu Tề thu hồi ánh mắt mơ màng nhìn tôi mặt tỏ vẻ gì : "Xong rồi."

      Tôi trợn to hai mắt vô cùng hài lòng đem volume của mình chỉnh cao hơn nữa : "Vậy là xong rồi?!"

      Âu Tề bưng chén lên uống hớp cà phê, sau đó mặt vẫn tỏ vẻ gì : "Nếu còn gì nữa? Có thể làm thế nào đây?"

      Tôi sửng sốt, đúng vậy a, nếu thế nào? Tôi muốn dò thám cái gì? Tôi dò thám được những thứ đó, cũng có ý nghĩa gì chứ?

      Tôi nhớ tới có hôm chuyện phiếm cùng Tô, tôi hỏi ấy xem qua《 Phấn đấu 》chưa? ấy dùng tiếng Trung đậm chất miền Nam ráng hết sức bắt chước tiếng phổ thông của vùng Đông Bắc trả lời tôi: đương nhiên là rồi.

      Tôi : Tô, tôi cảm thấy cậu đặc biệt giống như mẹ của Dương Hiểu Vân, giảo hoạt!.

      : nhưng tớ chiếm tiện nghi của người khác nha.

      Sau đó Tô hỏi tôi: Ann, cậu biết cậu giống ai ?

      Tôi : Giống như nhân vật đẹp nhất trong phim đó.

      : Cậu giống như Mễ Lai.

      Tôi : Cậu cảm thấy Mễ Lai đẹp nhất?

      : , cậu đẹp hơn Mễ Lai. cậu giống như Mễ Lai là bởi vì cậu với Mễ Lai cùng dạng, đều ở trong trạng thái thất tình, bề ngoài sống vui vẻ thoải mái, nhưng trong lòng vẫn lòng buông xuống.

      Tôi : Tô, tớ cậu giống như mẹ Dương Hiểu Vân là đúng. Cậu giả heo ăn cọp, cậu so với bà ta còn “thành tinh” hơn!

      Tôi với Âu Tề: "Âu sư huynh, tôi tổng kết chút những lời vừa mới . Từ những phát ngôn của , tôi lĩnh ngộ được chút tin tức là: 1. Xảy ra chút chuyện. 2. Hứa Linh trước kia từng hẹn hò với , nhưng bây giờ là đôi với Đỗ Thăng. Ngoài ra, tôi có ít thắc mắc như sau: 1. Xảy ra chút chuyện. 2. Hứa Linh trước đây từng hẹn hò với , nhưng bây giờ là đôi với Đỗ Thăng. Cuối cùng, từ lời phát ngôn của tôi lọc ra ý nghĩa chính là: muốn cho người ngoài biết. Cho nên, tôi quyết định tiếp tục tìm hiểu đến tận chân tơ kẽ tóc nữa."

      Âu Tề lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, sau đó cảm thán mà : "Ann, hiểu lòng người, giống như đóa hoa Giải Ngữ, có thể khiến cho người ta có cảm giác nhõm tự tại."

      Tôi nghe lời của Âu Tề nhịn được có chút hư vinh. Gần đây, đây là người đàn ông thứ hai khen tôi rồi, là rất sảng khoái và hữu ích a. Nhưng nửa câu sau của Âu Tề, quả giống như sấm sét giáng xuống kinh hoàng, khiến cho trừ đỉnh đầu tôi phát ra khói, càng thêm lọt sâu vào trong vòng khổ não cùng phiền muộn.

      Nửa câu sau của Âu Tề là:.......mặc dù phần lớn đều ngây ngốc, vừa tham ăn lại tham uống, thích ăn thịt là hết.

      Tôi suy nghĩ chút, ý tứ của Âu Tề ra dùng hai chữ là có thể khái quát.

      Đần.

      Tham.

      Tôi nhổ vào!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 40: Mối quan hệ vặn vẹo


      Convert: Ngocquynh520

      Dịch lại : Heidi


      Tôi chưa bao giờ cảm thấy hiểu nhau khi giao tiếp giữa người với người là chuyện rất tốn sức, nhưng lúc đối mặt với Tô cùng Âu Tề cuối cùng tôi cũng hoài nghi có phải mình bị mắc khuynh hướng ADHD *(chứng tăng động giảm chú ý) dạng tự kỉ hoặc bệnh trầm cảm gì gì đó hay .

      Ngày đó cùng Âu Tề cơm nước xong xuôi, cùng những lời kể tiếp theo của Hạ Tu sau đó, tôi lại thu hoạch được ‘câu hỏi mới’ giống như loại độc dược tác dụng chậm có thể dùng để tự hành hạ mình lâu dài, đó chính là "Xảy ra chuyện " theo lời Âu Tề.

      Tôi muốn biết, rốt cuộc xảy ra những chuyện gì, lại có thể khiến Hứa Linh năm đó lựa chọn Âu Tề, mà nhiều năm sau lại bắt Đỗ Thăng - người đàn ông có bạn ?

      Mà việc khiến cho tôi suy nghĩ trăm lần cũng ra là, loại vượt qua thời với phương thức 3p đặc biệt này, ba người đó cũng có thể tiếp nhận! Đừng động tới xxoo mỗi người trong ba bọn họ, trong lòng mỗi người bọn họ đều vui lòng vui lòng, cam tâm cam tâm, tình nguyện tình nguyện, dù sao chỉ nhìn từ bề ngoài mà , ba người bọn họ đều tiếp nhận cũng như duy trì loại quan hệ nam nữ vặn vẹo này.

      Ngày đó đột nhiên tôi nghĩ tới, trước khi Đỗ Thăng Mỹ, ở trong điện thoại có qua hai câu này "Chúng ta từng ấy như vậy, hôm nay cậu lại làm tổn thương ấy" và "Cậu đừng mơ tưởng có thể chạm vào ấy nữa, tôi dẫn ấy về nước", vì vậy tôi nghĩ biện pháp dò xét ý tứ của Âu Tề, tôi hỏi Âu Tề: "Âu sư huynh, tôi thường từ các chuyên gia xem tướng có thâm niên ngồi ở các con phố, ăn cắp nghề của các thầy xong tích góp lại thành người có kinh nghiệm xem tướng số. Khuôn mặt , tôi đừng để trong lòng cũng đừng mất hứng, là điển hình nhất tướng bạo lực, trắng ra là thích đánh phụ nữ." ra là tôi bừa. Chính là vì muốn biết cái gọi là"Tổn thương ấy" là chuyện thế nào.

      Âu Tề nghe thấy lời của tôi trả lời, lại hỏi ngược lại: "Ann, cậu coi, hay là đoán?"

      Tôi sửng sốt, ngơ ngác : "Đoán”. Âu Tề quỷ, cư nhiên nghe được tôi hươu vượn.

      Âu Tề có tức giận ngược lại cười tự giễu : "Ann, ấn tượng của tôi để lại cho , làm cảm thấy tôi rất bạo lực sao? Cho nên đoán Hứa Linh lựa chọn rời tôi để đến với Đỗ Thăng, là bởi vì có thể tôi là tên đàn ông thô bạo, sử dụng vũ lực với phụ nữ? Ann, trí tưởng tượng của quá phong phú, nhưng là dựa vào trí tưởng tượng để phán đoán vấn đề là sáng suốt, cho nên đáp đúng nửa cũng đáp sai nửa. Tôi là người khinh thường sử dụng bạo lực, nếu như dùng đầu óc có thể giải quyết vấn đề, lại cứ khăng khăng chọn lấy quả đấm để giải quyết nó, chẳng phải là ngu xuẩn sao? Nhưng tôi xác thực có tát Hứa Linh cái, mà Hứa Linh cũng đích xác là vì cái tát đó của tôi mà rời , nhưng người chịu cái tát đó là ấy, mà đau lại chính là tôi. Nếu như trong lúc nồng nhiệt nhất với , miệng của người lại kêu tên của người phụ nữ khác, Ann, như thế nào? Có giáng cho người ta cái tát?"

      Tôi : " ."

      Âu Tề rất bất ngờ với câu trả lời của tôi.

      Tôi còn : " cái tát quá ít. Nếu như Phật tổ chịu thỏa mãn cho tôi nguyện vọng, tôi hi vọng mình có thể hóa thân thành Ngô Công Tinh*( con rết thành tinh), lúc đó mỗi tay là cái tát, như thế mới có thể hả giận."

      Sau tôi lại hỏi Âu Tề: "Tại sao lại chịu đem chuyện của mình cho người mới chỉ gặp qua hai lần như tôi?"

      Câu trả lời của Âu Tề khiến tôi giống như bị vị đại tiên si ngốc chiếm xác hay bị nghiệt ngốc đại thánh nhiếp hồn, tôi ở trong trạng thái sững sờ ước chừng khoảng phút.

      Âu Tề : "Ann, đêm trước khi Đỗ Thăng dẫn Linh , say như chết, tôi chưa từng thấy cậu ta khóc, nhưng đêm hôm đó cậu ta khóc, khóc đến tê tâm liệt phế. bên cậu ta khóc bên ôm tôi mà , Phẩm Phẩm, xin lỗi, em hãy quên . hỏi tôi tại sao chịu đem những lời này cho nghe, ha ha, Ann a, bởi vì tôi đoán, chính là Phẩm Phẩm, người khiến Đỗ Thăng rơi lệ lúc đó."

      Lúc tôi từ tình trạng sững sờ phục hồi lại tinh thần, tôi nghĩ giây phút đó sắc mặt của tôi nhất định trắng bệch đến dọa người. Trong lòng tôi rối loạn còn ấn tượng hơn cả cái đầu tổ quạ của đồng chí Triệu hòa Bình kia.

      Trong lòng tôi tràn đầy nghi ngờ. Tôi hỏi Âu Tề: " biết tôi là ai?"

      Âu Tề bình tĩnh trả lời tôi: "Uhm."

      Tôi lại hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào?"

      Âu Tề : "Từ lúc nghe lời đồn đãi ở trường học."

      Tôi lại hỏi: "Biết tôi là ai, cho nên mới chịu cho tôi biết chuyện giữa các ; biết tôi là ai, nên mới chịu cho tôi biết chuyện xảy ra giữa các , chỉ là lúc cho tôi biết vẫn tránh những vấn đề chính, những thứ tôi muốn biết nhất, lại cứ đem nó giấu cho tôi biết. Âu Tề, tôi có thể hỏi, đây là vì cái gì ?"

      Âu Tề ánh mắt mơ màng nhìn vô định về phía trước, nhàng với tôi: " cho những điều kia, bởi vì muốn biết. Bằng tính tình của Đỗ Thăng, tôi đoán, nếu cậu ta lựa chọn Linh giữa và Linh, cậu ta bất kì điều gì với . Mà nếu cho nghe …., Ann, tôi chỉ có thể , cho tôi xin lỗi."

      Thanh của tôi mang theo châm chọc sâu sắc đối với Âu Tề: " có thể đem người phụ nữ của mình nhường cho người đàn ông khác, sau còn nhung nhung nhớ nhớ quên được, Âu Tề biết , cách làm của cùng cách làm của Đỗ Thăng tuy khác nhau khúc điệu nhưng đều diễn hay như nhau. Chỉ khác nhau ở chỗ, người phụ nữ nhớ tới giờ phút này ở bên cạnh Đỗ Thăng, mà người Đỗ Thăng bỏ được kia, bây giờ ngồi đối diện với , ăn cơm trò chuyện cùng . Đây cuộc sống rất rất… chỗ nào “cẩu huyết” a!"

      Âu Tề nghe xong lời của tôi lên tiếng, chỉ ngồi ở đó cười, cười đến bí hiểm, cười đến phân biệt được vui buồn, cười đến nỗi tôi cảm thấy xót xa nhức nhối.

      Nụ cười kia giống như từ nhân gian, nụ cười kia lãnh giống như là đến từ địa ngục.

      Lúc chia tay, Âu Tề với tôi: "Ann, tốt, nếu như có thể lựa chọn, tôi nghĩ ai cũng muốn làm tổn thương ."

      Tôi đáp trả lại Âu Tề, chính là cái loại biểu cảm ta mới vừa tỏ ra giống như tới từ địa ngục, nụ cười lãnh.

      Sau đó về đến nhà, tôi hỏi Tô: "Ở Đài Loan, các đại, nay còn xem trọng việc quen ai phải quen đến cùng ?"

      Tô trả lời tôi : "Các Đài Loan trước kia, cũng chưa chắc xem trọng loại đó".

      Đổ mồ hôi! “Knock out” lần thứ nhất.*(Bản gốc dịch là : Bốn lạng đẩy ngàn cân, mượn sức, lấy nhu chế cương…)

      Tôi lại hỏi Tô: "Nếu như có người con , ban đầu theo người đàn ông số 1, sau lại lại theo người đàn ông số 2, người đàn ông số 1 trong lòng vẫn có ấy nhưng vẫn có thể buông tay, người đàn ông số 2 biết quá khứ của ấy cùng người đàn ông số 1 nhưng vẫn tiếp nhận ấy, Tô, cho tớ biết những điều cậu cảm thấy thể tưởng tượng nổi trong việc này."

      Tô đưa tay gãi gãi đầu sau đó nghiêm túc trả lời tôi: "Rất ràng, nên chọn người đàn ông số 2. Số 2 chính là ngu, có câu , chim khôn là nên ‘ chọn cành tốt mà đậu, gặp lúc mà hót ’, có thể thấy được này phải chim khôn. Ann, tôi trích dẫn câu tục ngữ kia rất đúng có phải ?"

      Im lặng! “Knock out” hai lần!

      Tôi hỏi Tô lần ba: "Tô, John gần đây như thế nào?"

      Tô hơi buồn bực trả lời tôi: " ta gần đây vẫn tốt a, cậu muốn gặp ta sao Ann? Muốn tớ lập tức gọi ta tới đây cho cậu nhìn mắt luôn!"

      Tôi phục sát đất “em ” này luôn, đối đãi với bạn trai của mình đặc biệt có loại tư tưởng "Vô cùng vui mừng được dùng chung" cao thượng biến thái!

      Tôi : "Tô, phải tôi muốn gặp ta, tôi chính là thấy kỳ quái, cậu làm cho ta tức chết thời gian dài như vậy, tại sao ta vẫn còn có thể khoẻ mạnh? Cứ nhìn tớ , cũng sắp bị cậu làm thành bã thịt *( Hán việt viết là TRA) rồi!"

      Tô sợ hãi kêu: "Ann, vậy cậu phải thành Nhậm Tra rồi à!"

      Đỡ!

      Hiệp này ấy - Tô “bốn lạng” hạ knock out được tôi - Nhậm “ngàn cân”!

      Tôi nổi giận rồi!

      hai lời, phi thân giận dữ bổ nhào tới!

      Quyền cước hung ác tặng cho Tô, thề diệt bỏ tên ngu ngốc này!

      Lúc chuẩn bị ngủ, trước khi chúc nhau ngủ ngon, tôi cùng Tô níu lấy cổ áo áo ngủ của nhau đồng loạt kêu to: "Tớ có lời muốn với cậu!"

      Sau đó lại đồng loạt kêu to: "Cậu trước !"

      Sau đó Tô / Tôi đồng loạt kêu to: "Cậu / Tớ trước!"

      Sau đó tôi kêu to: "Tô, tớ sợ tớ ngủ được! Tớ ôm bụng thắc mắc cho câu hỏi tại sao, cậu làm sao tớ có thể ngủ được!"

      Sau đó Tô gọi to: "Ann! Giáo sư gửi mail ngày mai chúng ta so với sáng sớm còn sớm hơn chút tìm thầy, giáo sư có chuyện muốn với chúng ta!"

      em biết sống chết này, đối với vấn đề của tôi “Knock out”, lần thứ tư rồi!

      Tôi níu chặt cổ áo Tô hơn chút, thít chặt đến nỗi ấy hô hoán lên. Tôi như quỷ dữ ác độc chất vấn Tô: "! Làm sao biết password hòm mail của tớ! ! Tại sao có thể hiểu được câu cú vượt qua mười từ đơn rồi, cậu có phải bị trúng tà hay !"

      Tô dùng sức tránh thoát khỏi tôi : "Làm ơn chớ sỉ nhục trí tuệ của tớ có được hay , máy vi tính của tôi là trạm trung chuyển email toàn trường! Cũng làm ơn chớ lại vũ nhục trí tuệ của tớ nữa có được hay , tớ hiểu mười từ đơn trở lên trong câu, nhưng có phần mềm phiên dịch hiểu được!"

      Lần này Tô đáp lại thế nhưng lại có “Knock out”, vậy mà tôi lại hi vọng, lần này ấy cũng xuất chiêu a!

      ra xuất chiêu so với xuất chiêu còn lợi hại hơn, càng thêm tức chết người a!

      ra là Tô dùng phần mềm dịch, tôi nên nghĩ tới, người bình thường ai có thể "So với sáng sớm còn sớm hơn chút", loại này làm người tức chết đền mạng, ngôn ngữ “quái gở” a!

      Tôi hỏi Tô: "Có biết chuyện gì ?"

      : "Vốn nên biết. Nhưng trong hòm thư của giáo sư, sô mail còn nhiều hơn số cọng tóc đầu cậu nữa, hơn nữa chữ ô vuông cũng có, tớ dùng chương trình dịch tra xét mấy bức mail, cảm giác đều đúng, lại dịch thử vài bức nữa, tớ lại có cảm giác như nhìn thấy biển rộng bao la. Ann cậu biết đấy, tiếng luôn làm tớ bị ngất. Cậu muốn nhìn ư, tớ mở cho cậu nhìn?"

      Tôi muốn xem, tôi muốn tự tìm cái chết!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 41 : Gặp nhau đất khách quê người


      Convert: Ngocquynh520

      Dịch lại: Heidi


      Tôi cùng Tô nghe lời ‘so với sáng sớm còn sớm hơn chút’ đến trường học. Hai chúng tôi cứ cho là chúng tôi tới đủ sớm rồi, nhưng lại thể sớm hơn so với giáo sư.

      Vừa nhìn thấy giáo sư, Tô liền tự động tìm chỗ đứng của mình, chính là đứng phía sau tôi.

      Tôi từng với Tô rằng: cậu đứng bên cạnh tôi cũng vấn đề gì, lúc các giáo sư chuyện với tôi nhìn tôi, chú ý tới người nghe hiểu bọn họ gì là cậu đâu.

      : "Mới phải đâu, cậu đừng cho là các giáo sư đều giống cậu vừa ngốc nghếch lại mù mờ, bọn họ đều biết ‘Psychologist’*!"

      *Tớ tra từ này đến khổ, bạn Tô nhà ta khả năng phát tiếng Hoa quá tệ, “赛拷累宅思特” dịch tiếng là Psychologist, cái từ này cũng được nhắc tới trong tiểu phẩm do Triệu Bản Sơn và Tống Đan Đan diễn, lời thoại dùng trong đó mỗi lần chỉ có 1 từ. Vui lắm^^, giống hài kịch của mình.

      Tôi : "Cậu lại lần nữa cho tớ nghe mấy chữ cuối cùng xem nào!"

      : "‘Psy-cho-lo-gist’, tâm lý học, sao thế Ann, có vấn đề sao? Tôi chỉ biết từ có số tiết lớn hơn cả từ đơn hai tiết trong tiếng nhé, cậu cần đả kích tớ có được hay !"

      Tôi choáng! Tôi hỏi Tô: "Phát này là cậu học của ai? Những chữ này để cậu ra có cảm giác hoàn toàn giống môn ngoại ngữ khác!"

      Tô trợn mắt nhìn tôi cái : "Cậu có thể sỉ nhục tớ, nhưng thể sỉ nhục thần tượng của tớ. Tớ học theo Tống Đan Đan a!"

      Lúc ấy tôi cảm giác thần trí của mình có chút rối loạn rồi.

      Giáo sư thấy Tô từ lúc gặp ông liền đứng sau người tôi như trời trồng ló đầu ra, rất buồn bực liền hỏi tôi Tô bị sao vậy. Tôi , đó là do phong tục ở quê hương của ấy, lúc chuyện cùng trưởng bối phải đứng ở phía sau người có vóc dáng cao hơn mình xếp hàng.

      Giáo sư kinh ngạc lắc đầu liên tục thể tưởng tượng nổi. Tôi nhịn cười, nhịn đến đứt ruột, may có bị nghẹn rút gân.

      Chỉ là lời kế tiếp giáo sư ra, tôi chút cũng cười được. Ruột của tôi cũng bị rút gân , mà bắt đầu bị thắt lại. Đau lòng xót dạ.

      Giáo sư : "Cuối tuần trường kỷ niệm ngày thành lập trường, chúng ta mời Đỗ Thăng tiên sinh tham gia với tư cách khách quý, ba ngày trước rất long trọng chân thành mời, hi vọng đến lúc đó ta có thể trở về trường học cũ tham gia lễ mừng kỷ niệm ngày thành lập trường. Ngày hôm qua, Đỗ tiên sinh xác nhận với chúng ta rằng tham gia, ta cam kết tới đây trước ba ngày! Ann, em và Tô đều tới từ Trung Quốc, hơn nữa Ann từng cùng Đỗ tiên sinh làm việc qua với nhau, vì vậy thầy muốn nhờ các em sau khi Đỗ tiên sinh tới nơi này, giúp trường chúng ta chiêu đãi ta tốt."

      Trong lòng tôi cả kinh, đây an bài ‘cẩu huyết’ của vận mạng ‘cẩu huyết’ a!

      Tôi với giáo sư: "Giáo sư, ngữ của em tệ, em nên giúp thầy tiếp đãi những vị khách tiếng kia, để em tiếp người trong nước mình, có chút lãng phí tài nguyên chứ ạ?"

      Giáo sư điên cuồng nóng nảy, ba tấc nát đầu lưỡi bắn liên hoàn ‘No’ với tôi: "Ann, phải như thế, phong tục của chúng ta từ trước đến nay đều là người bổn quốc giúp tiếp đãi khách bổn quốc, để cho người tới đây có cảm giác như ở nhà."

      trắng ra là nhất định bắt tôi tiếp đãi Đỗ Thăng. Tôi nhanh vận dụng đầu óc đảo liên tục, tôi với giáo sư: "Giáo sư, kiến thức của em quá nông cạn, sợ thất lễ với khách quý của trường, bằng tìm ra mấy khóa vài đàn là du học sinh Trung quốc đến tiếp đón Đỗ Tiên sinh."

      Giáo sư nhìn tôi với ánh mắt cực kì hiểu nổi, sau đó ra câu khá bất ngờ: "Ann, chẳng lẽ tiếp đón chính đồng bào của mình lại là chuyện rất đau khổ sao? Tại sao em phải mực từ chối chịu đáp ứng chứ?"

      Tôi thấy giáo sư liên tiếp với tôi hai câu hỏi chất vấn với giọng điệu tương đối nặng đó, vội vàng thu lại tâm trạng cá nhân của mình. Tôi ở trong lòng tự dụ dỗ bản thân: Lợi ích của tổ quốc cao hơn tất cả, Nhậm Phẩm, mày nên nghe theo giáo sư !

      Trải qua phen kịch liệt đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc tôi cũng gật đầu với giáo sư. Giáo sư vui như mở cờ trong bụng, còn tôi lại hoảng hốt.

      Lúc tôi với Tô vừa mới ra khỏi phạm vi tầm mắt của giáo sư, Tô gấp rút thay đổi chỗ đứng, "Vèo" cái từ phía sau tôi nhảy lên đến bên cạnh tôi, vội túm cánh tay tôi, dùng sức nắm kéo sau đó trừng mắt giống như tên ngốc, bộ dạng rất vội hỏi tôi: "Vừa rồi cậu với giáo sư gì vậy, tớ câu cũng hiểu!"

      Tôi nhìn biểu tình khát khao muốn biết khuôn mặt của Tô, hung hãn với ấy: "Giáo sư ép chúng ta tiếp khách!"

      Tô há miệng tròn vo mà tiếng: "Oa oh! Làm thế nào đây Ann, đến ngày tiếp khách tớ bị bệnh mất, tớ sốt cao bớt, nằm giường dậy nổi, xem ra cái nhiệm vụ này chỉ có thể do mình cậu hoàn thành thôi!"

      Tôi "Phỉ nhổ" vào Tô tiếng sau đó hỏi ấy: "Nếu để cho cậu tiếp Đỗ Thăng Đỗ Đại Lão Gia, bà Tô à, ngày đó ngài còn bệnh ?"

      Lời của tôi vừa rớt xuống, liền thấy Tô chân trái đá chân phải mấy cái, giẫm vào chính chân phải ấy, cả người ấy dựa vào loại trí tuệ loài người cách nào tưởng tượng ra được, rất biến thái, lay động, giãy giụa, cắm xuống mặt đất.

      Chờ Tô bò dậy từ mặt đất, đến ngay cả những bụi đất bám mông quần cũng kịp phủi xuống vội lao tới trước mặt tôi, tỏ ra biểu tình sướng phát khóc nới với tôi: "Ann, tớ sai rồi, ra đến ngày tiếp khách đó người bị bệnh là cậu, cậu bị sốt cao bớt, nằm giường dậy nổi! Ann, đến lúc đó cậu chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh tốt, mình tớ là đủ, tin tưởng tớ nhé!"

      Tôi : "Cây có vỏ, phải chết thể nghi ngờ; người cần mặt mũi, thiên hạ vô địch. Tô bây giờ là siêu cấp vô địch!" Vô địch Lôi Thần Tô.

      Tô "Hừ" tiếng : "Vậy cậu hẳn phải chết thể nghi ngờ rồi. Phối hợp với cậu cây có vỏ, đến đây Ann, để cho tớ trước tiên lột cậu trần như nhộng !"

      Tôi với Tô: "Chuyện cởi quần áo để đến tối trước khi ngủ nghiên cứu sau, giờ cho tớ biết tại sao lúc nghe thấy được đón Đỗ Thăng cậu liền thay đổi, kích động bệnh hoạn như vậy."

      : "Tò mò."

      Tôi hỏi Tô: "Tò mò gì?"

      : "Bất kì websites cá nhân hoặc là tài liệu hoặc là hòm mail cái gì đó, bất luận là của người nào, chỉ cần tớ muốn đều có thể lấy được, chỉ ngoại trừ người, đó chính là Đỗ Thăng. Bất kỳ vật gì của ta, tớ cũng thể xâm nhập vào, cho nên, ta rất thần bí a!"

      Tôi lại lần nữa im luôn.

      Vào giờ phút này, chỉ có từ có thể biểu đạt cực kỳ kích động tràn ngập trong lòng tôi.

      Mẹ nó!

      Đợi đến lúc cách ngày kỷ niệm thành lập trường ba ngày, giờ phút này nếu như mà tôi còn có sức lực để , tôi thu lượm vật phẩm như sau, rồi ném toàn bộ người Tô: Đậu tương. Máu gà. Kiếm gỗ đào. Bùa hàng .

      Tôi muốn trừ , trừ con đại tinh miệng mồm quạ đen đến từ núi A Lỉ kia!

      Tôi bị cái miệng thúi quái họ Tô kia đến bị bệnh luôn, sốt cao lùi, nằm giường dậy nổi.

      Tôi nghĩ, nguyên nhân chân chính bị bệnh là do trước lúc ngủ tôi quên đóng cửa sổ. Việc này minh chứng cho việc, ông trời biết tôi muốn tránh xa Đỗ Thăng, cho nên mới giáng cho tôi trận ốm sốt.

      Tô thấy tôi bị bệnh, lo lắng tự trách thậm tệ, giống như vái thần thánh vậy, ở trong phòng lạy tới lạy lui. Tôi thấy bộ dạng ấy vội vàng hấp tấp có chút đành lòng, liền cam kết chuyện tôi bị bệnh này trách ấy, chút cũng trách ấy, lúc này ấy mới bình tĩnh lại.

      Tôi với Tô cùng ra khỏi nhà. ấy phi trường đón Đỗ đại lão gia, tôi bệnh viện khám bệnh.

      Từ nửa đêm hôm qua tôi bắt đầu phát sốt, cũng chưa chợp mắt được chút nào, vừa rồi lại ở trong bệnh viện giằng co hồi, cho nên đợi đến lúc truyền nước biển, tôi rất dễ dàng lọt vào trạng thái sương mù mê man. Chính là lúc tôi ngủ mê man đó, điện thoại di động của tôi rất biết bản thân nó đáng ghét nhiều thế nào bắt đầu “ong ong” chấn động mãnh liệt.

      Tôi mơ mơ màng màng nghe điện thoại, sau khi mơ mơ màng màng tiếng Hello, điện thoại bên kia truyền đến thanh của Tô vội vàng mà hưng phấn: "Ann, mau cho tớ biết bây giờ cậu ở cái góc nào trong bệnh viện, chúng tớ thăm cậu!"

      Tôi mơ mơ màng màng số phòng, sau đó mơ mơ màng màng chìm xuống.

      biết qua mấy phút, tôi ở trong ý thức mông lung, cảm thấy cửa phòng bị đẩy mở khe khẽ, sau đó có người nhàng bước vào.

      Tôi nghĩ người tiến vào nhất định là Tô rồi. Tôi nhắm mắt lại lẩm bẩm càu nhàu mà : "Tô, đón được người chưa? Tớ sao, ra cậu cần đến."

      Tôi xong lúc lâu Tô cũng phát ra tiếng, điều này so với tác phong hành lúc bình thường của Tô rất khác, tôi câu là Tô phải tiếp ngay câu.

      Tôi có chút kỳ quái, nỗ lực đem mình từ trong trạng thái mệt mỏi buồn ngủ tỉnh lại, sau đó từ từ nâng mí mắt nặng trĩu lên, hướng đến bóng dáng đứng bên cạnh giường.

      Sau khi ảnh tượng mơ hồ dần dần ràng lại, tôi thấy được gương mặt tuấn mỹ giống như nghiệt.

      Người tiến vào nào phải là Tô, ràng chính là, Đỗ Thăng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :