1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng như vậy, người ta vẫn còn là học sinh đấy! - Hồng Cửu ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 47: Nỗi khổ tâm khôn xiết


      Convert: Ngocquynh520

      Dịch lại : Heidi


      Lúc tôi đẩy cửa bước vào phòng bệnh của Đỗ Thăng, ngắm nhìn đôi mắt nhắm chặt như ngủ say của ấy, trong lòng diễn đạt được đó là loại cảm giác gì. Gương mặt nghiệt như vậy, trước kia tràn đầy ý chí hăng hái, nhưng bây giờ lại là đơn tiều tụy.

      Tôi đứng lẳng lặng ở đầu giường, tận lực kiềm chế để cho đôi bàn tay của mình vươn tới đụng chạm đến gương mặt mà tôi thể rời mắt ấy. Người đàn ông này, tôi hận ta, song tôi cũng ta; Tôi oán ta, song tôi lại nhịn được cứ quan tâm ta; Tôi muốn thương tổn ta, song khi nhìn thấy ta bị tôi tổn thương rồi chính bản thân mình lại bị tổn thương; Tôi muốn gặp lại ta nữa vì tôi muốn quên ta, song mỗi lần quên những vết tích có liên quan đến ta được khắc ghi trong trí nhớ tôi lại càng sâu sắc hơn.

      Những người nhau có thể gần gũi bên cạnh nhau quả là có diễm phúc cực lớn.

      Mà những người nhau lại phải xa nhau là dằn vặt đớn đau biết mấy!

      Tôi và Đỗ Thăng, tôi cảm thấy hai chúng tôi đều nhau sâu sắc, nhưng vì cái gì mà chúng tôi lại bị dẫn tới nước lưỡng bại câu thương như thế này!

      Trong đầu tôi từng màn lên những khoảnh khắc từ lúc tôi và Đỗ Thăng gặp mặt cho đến cảnh tại chúng tôi gặp nhau nhưng thà rằng gặp còn hơn này, đủ loại kí ức, đủ loại nhớ thương, đủ loại oán trách, giờ phút này trong trái tim tôi ra được đó là bi ai, là phẫn nộ, là oán giận, là tiếc nuối hay là đau buồn.

      từng có lúc, lần đầu gặp Đỗ Thăng, khi ta nhàng ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ đó ra khiến tôi kinh diễm đến thế ; tại hội trường báo cáo, hình ảnh ta ung dung phóng khoáng giúp tôi giải vây khiến tôi rung động; lúc tôi say rượu, ta bế tôi lên xe chăm sóc tỉ mỉ, dùng chiếc áo vest đắt tiền làm chăn đắp cho tôi khiến tôi được sủng ái mà lo sợ!

      từng có lúc, ta ồn ào muốn tôi làm cu li khuân vác, cưỡng bức tôi leo núi, nhưng dọc đường ta lại lặng lẽ tự mình vác cái ba lô leo núi nặng trĩu vai; từng có lúc, ta nhất mực kéo tôi chơi bowling với tôi là ta muốn lợi dụng kĩ thuật đáng xấu hổ của tôi để làm nổi bật kĩ thuật của ta, nhưng thực tế cả buổi tối hôm ấy, từ đầu đến cuối ta hề phàn nàn gì chỉ dạy tận tình cho tôi cách chơi; từng có lúc, ta với vẻ mặt cao ngạo với tôi rằng để cho tôi - đứa học sinh ngốc nghếch biết được thế nào là xa xỉ của nhà hàng Tây trong xã hội thượng lưu, sau đó lúc tôi được ta dẫn vào nhà hàng sang trọng nhất trong thành phố, ta những châm biếm dáng ăn rất xấu của tôi mà còn luôn luôn giúp tôi cắt bít tết, giúp tôi rót nước trái cây, giúp tôi nâng khăn ăn dịu dàng tỉ mỉ lau thứ tương salad màu trắng dính khóe miệng.

      từng có những cơn triền miên sau khi say rượu, từng tưởng niệm sau ly biệt, từng có lúc ngàn dặm tìm ta, từng mê đắm suốt 3 ngày, từng tình nồng ý mật, từng bịn rịn dứt trước lúc rời xa...... Những hồi ức này, luôn mang theo tốt đẹp cùng ngọt ngào vô tận tới sưởi ấm tôi, hòa tan trong tôi, đồng thời cũng làm tôi tan nát.

      Nhưng trừ những thứ ngọt ngào này ra, ở lúc chia tay, ta cho bất kỳ lời giải thích nào, lý do, ràng kiên quyết đoạn tuyệt mối quan hệ! Và ta kiên trì chia tay ấy sau đó lại nhiều lần dây dưa ngừng quấy rối tình cảm trong tôi! ta hại tôi độc ác vứt bỏ giọt máu của mình! Cái loại đau đớn vì ném cốt nhục của mình, nếu phải tự mình trải qua, làm sao biết được nỗi đau thấu xương này!

      Tại sao chúng tôi phải biến thành tình trạng như hôm nay đây?

      Tôi muốn hận Đỗ Thăng, tôi muốn cố gắng người khác, nhưng lúc tôi chủ động hôn Hạ Tu tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ và hiểu rằng: Kiếp này của tôi, sợ rằng được bất kỳ ai khác!

      Nhớ lại lúc ở thành phố B, tôi cùng Đỗ Thăng sau cơn triền miên mê đắm, tôi mơ mơ màng màng chìm dần vào giấc ngủ. Ở lúc tôi ngủ tựa như ngủ ấy, tôi cảm thấy Đỗ Thăng đeo cái vòng gì đó cổ chân trái tôi. Ngày hôm sau mở mắt ra tôi thấy, đó là cái vòng lắc chân vô cùng tinh xảo, những viên đá cẩm thạch chiếc lắc đó sáng long lanh trong suốt, dây có chữ “ Phẩm” do Đỗ Thăng tự tay khắc lên.

      Tôi nhìn cái lắc chân đó đến ngẩn người, ấy ôm tôi khẽ hôn; Tôi sợi lắc chân đẹp, ấy đó là bảo bối mà ấy dùng tâm huyết cả đời để điêu khắc, ấy muốn dùng sợi dây xích này buộc tù tôi, đem tôi buộc chặt vào bên người ấy.

      Lúc đó tình cảm ấy nồng nàn biết bao nhiêu, hứa hẹn với tôi và giữ vững lời hứa đó, bao lâu sau cũng chính tự tay vứt bỏ lời hứa hẹn đó!

      Tôi từng ở lúc tỉnh lại ngay sau cái ngày đánh mất cục cưng, đem cái lắc chân đó dùng sức ném ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn chưa tới phút sau liền hối hận lao ra ngoài cửa khổ sở tìm khắp nơi, cuối cùng đem nó cất lại.

      Sau lần đó, nhiều lần tôi muốn vứt bỏ nó, rồi lại nhiều lần nhặt lại, giống như đối với Đỗ Thăng, tôi nhiều lần muốn quên ta, lại càng làm tôi nhớ ta nhiều hơn

      Giữ lại, cam lòng;

      Ném , muốn;

      Nhìn thấy, lòng tràn đầy oán hận;

      nhìn thấy, oán hận phai nhạt, nhưng lại cứ dâng lên nỗi nhớ.

      Tôi vẫn lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng nhìn Đỗ Thăng, cho đến khi nhìn thấy trán Đỗ Thăng rỉ ra mồ hôi hột rất , tôi mới từ trong rối ren tỉnh lại, theo bản năng về phía phòng vệ sinh, muốn tìm khăn lông lau mặt cho kẻ oan gia nằm giường bệnh kia.

      Lúc tôi tìm khăn lông nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở ra.

      Có người đến.

      Ban đầu tôi nghĩ có thể là thầy thuốc hoặc là hộ sĩ tới kiểm tra phòng, tôi muốn gây nhiều phiền toái như vậy, tôi chỉ muốn len lén đến thăm Đỗ Thăng, vì vậy tôi lẳng lặng đợi trong phòng vệ sinh, muốn đợi tới khi người ta rồi mới ra.

      Nhưng người kia vào lâu mà trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh. Tôi nghĩ có lẽ người tới phải thầy thuốc hoặc hộ sĩ rồi.

      Thời điểm tôi do dự có nên ra ngoài hay , chợt nghe thấy giọng của Đỗ Thăng mang theo kinh ngạc: "Là cậu!"

      Đỗ Thăng tỉnh rồi.

      Tôi lập tức dừng lại động tác mở then cửa, lẳng lặng đứng trong phòng vệ sinh, cẩn thận lắng nghe thanh bên ngoài.

      Tôi nghe thấy có người đàn ông trả lời Đỗ Thăng: "Nghe cậu nhập viện tôi liền tới đây thăm cậu."

      Giọng này tôi biết, ta là Âu Tề!

      Âu Tề xong, tôi nghe thấy Đỗ Thăng dùng thanh có giọng điệu chất vấn cùng lạnh nhạt hỏi: "Nghe ? Nghe ai ? Người nào cho cậu?"

      "Cậu xem, trừ ấy ra còn ai quan tâm đến cậu như vậy". Thanh của Âu Tề mang theo giễu cợt nồng đậm. Tôi đoán, " ấy" nhất định là Hứa Linh.

      Đỗ Thăng dùng giọng điệu giễu cợt giống y như Âu Tề : " ấy bảo cậu thăm tôi cậu liền tới? ấy lại thanh tỉnh sao? Âu Tề, cậu ấy như vậy nghe lời ấy như vậy..., tại sao còn nhét ấy cho tôi? Cậu biết tôi còn là Đỗ Thăng vẫn ôm phần tình cảm của ngày trước nữa, mà còn nhất định cho tôi biết chuyện năm đó, nhất định đem Linh đến bên cạnh tôi, cứ phải để mình thừa nhận ấy rồi phải gánh nỗi đau được nhìn thấy ấy, cứ nhất định phải ép tôi đưa ra lựa chọn mang tính lương tâm và đạo nghĩa ư!! Tại sao cậu thể đừng cho tôi biết, tại sao cậu lại cứ khăng khăng lôi kéo tôi cùng xuống địa ngục!"

      Tôi nghe mà hiểu gì, trái tim “bịch bịch” nhảy loạn, trực giác cho tôi biết chuyện này nhất định có cất giấu đoạn quá khứ cực kỳ phức tạp!

      Lời của Đỗ Thăng vừa dứt, tôi liền nghe được Âu Tề dùng thanh vô cùng tức giận cùng trách cứ đối với Đỗ Thăng gằn giọng rít gào: "Đỗ Thăng, cậu biết mình ! Linh, ấy là vì cậu mới biến thành bộ dạng kia, cậu nên chịu trách nhiệm với ấy, cậu hiểu chưa!"

      Quả nhiên là có chuyện! Nhưng là chuyện gì? Đến tột cùng là chuyện gì!

      Tôi có thể nghe được tiếng tim đập của mình vang lên kịch liệt như sấm!

      Sau đó, tôi nghe thấy Đỗ Thăng dùng loại giọng tuyệt vọng cùng đau thương mà tôi quen thuộc : "Tôi nên phụ trách với Hứa Linh, vậy còn Phẩm Phẩm sao? Ai phụ trách Phẩm Phẩm của tôi? Âu Tề cậu biết , tôi vì cái quyết định chịu trách nhiệm với Hứa Linh, mà hại Phẩm Phẩm mất của đứa con của chúng tôi! Tôi có lỗi với Phẩm Phẩm, Phẩm Phẩm vĩnh viễn tha thứ cho tôi!" ( má ơi…dịch tới đoạn này tớ rớt nước mắt…:-()

      Nước mắt của tôi cuồn cuộn rơi xuống! ta thế nhưng lại biết! Nhưng làm sao ta lại biết?!

      Tôi nghe thấy Âu Tề dùng thanh lạnh lẽo với Đỗ Thăng: "Đỗ Thăng, nếu như cậu là đàn ông mau chóng khỏi bệnh rồi nhanh trở về nước ! Trở lại bên cạnh Hứa Linh cho tôi, lòng dạ chăm sóc ấy! Nhậm Phẩm là người khỏe mạnh, ấy có thể ăn, có thể nằm, có thể , có thể cười, nhưng Hứa Linh ! Cậu tỉnh táo lại , Hứa Linh mới là người cần cậu nhất!"

      Đỗ Thăng cũng lạnh lùng trả lời Âu Tề: "Nếu cậu bỏ được được ấy, tại sao có thể đưa ấy đến bên cạnh tôi, Âu Tề, cậu là đàn ông sao? Rốt cuộc là cậu vì muốn để cho ấy đạt được điều ấy muốn, hay là cậu muốn mỗi người chúng ta đều giống như cậu trầm luân trong đau khổ!"

      Bên ngoài cách lúc lâu cũng có tiếng chuyện. Toàn thân tôi bắt đầu ngừng run rẩy.

      Ước chừng qua hai phút, tôi nghe thấy Âu Tề dùng giọng bình tĩnh ôn hòa nhưng lại lộ ra vẻ muốn cùng nhau xuống địa ngục chầm chậm với Đỗ Thăng: "Thăng, chăm sóc tốt cho ấy, Nhậm Phẩm là khả ái, tôi muốn làm tổn thương ấy, đừng ép tôi."

      Lời của Âu Tề vừa dứt, tôi còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ nội dung ta , chỉ nghe thấy Đỗ Thăng dùng thanh lạnh như băng, trịnh trọng, thậm chí là xen lẫn sát khí nồng đậm trả lời Âu Tề : "Người nào thử động tới Phẩm Phẩm mà xem, tôi bắt đền mạng!"

      Tôi nghe lời Đỗ Thăng , toàn thân vừa lạnh vừa nóng, trước mắt xuất tầng sương mù dày đặc, thân thể mãnh liệt run rẩy giống như giàn giáo sụp đổ bất cứ lúc nào!

      Tôi ngồi chồm hỗm mặt đất, lấy hai tay dùng sức che miệng mình lại, dường như nếu bụm chặt lại rất khó khống chế được tiếng hét lớn chọc thủng cổ họng xông ra ngoài!

      Ngoài cửa, tôi nghe thấy Âu Tề với Đỗ Thăng câu: "Tự giải quyết cho tốt!" Sau đó là tiếng bước chân cùng tiếng cửa phòng bệnh bị kéo ra sau đó lại bị đóng lại. Tôi đoán là Âu Tề rời .

      Tôi ngồi xổm ở đất trong phòng vệ sinh nhúc nhích, vẫn kịch liệt run rẩy hồi tưởng lại lời đối thoại vừa mới nghe được. Tôi cảm thấy tựa hồ tôi bắt được chút manh mối, nhưng khi muốn đến gần chút để nhìn việc hơn tôi lại phát ra số chuyện tôi vẫn mảy may biết gì cả!

      Tôi vẫn cách nào khống chế cho người bớt run rẩy, tôi cố gắng trấn tĩnh lại, kết quả lại ngược lại, càng ngày càng cảm thấy hoảng hốt.

      Bỗng nhiên, cửa phòng vệ sinh bị kéo ra, tôi hoảng sợ trợn to cặp mắt ngẩng đầu lên nhanh nhìn ra ngưỡng cửa!

      Sau đó, tôi nhìn thấy Đỗ Thăng kinh ngạc đến nỗi miệng mở ra hết mức!

      Ánh mắt của chúng tôi, chút trở ngại gắt gao quấn lấy nhau!

      hồi lâu sau, Đỗ Thăng ngồi xuống đối diện với tôi, tầm mắt ngang tầm của tôi.

      Chúng tôi vẫn ai gì, nhưng trong nháy mắt, tại lúc chăm chú khít khao nhìn lẫn nhau đó, ai bảo ai đồng thời giang rộng cánh tay dùng sức ôm chặt lấy nhau!

      Cằm tôi chống đỡ ở bả vai Đỗ Thăng, môi Đỗ Thăng dán chặt lên vành tai tôi.

      Đỗ Thăng dùng sức, dùng sức ôm chặt tôi, sau đó nhàng dùng thanh phát ra từ trong đáy lòng : "Phẩm Phẩm, xin lỗi!"

      tiếng xin lỗi này làm cho nước mắt tôi rơi xuống như mưa!

      Đỗ Thăng, thực ra có nỗi khổ tâm rất khó ra đúng ?!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: bí mật quá khứ ( )

      Đỗ Thăng , cuộc sống của khi chưa có tôi ở bên cạnh, mỗi ngày đều phải trải qua trong đau khổ cùng tuyệt vọng. ấy ấy hiểu , có số việc, đúng và sai, và hận, được và mất, hạnh phúc và đau khổ, quyết định cùng hối hận, tất cả đều chỉ là ý nghĩ.

      Đỗ Thăng lúc đầu ấy cho là mình làm như vậy, đối với tôi là lựa chọn tốt nhất. Nhưng sau đó ấy hiểu, ấy quá sai lầm, hoàn toàn sai lầm rồi, quyết định sai lầm làm lòng đau đến muốn sống, quyết định sai lầm đến nỗi chết cũng thấy tiếc.

      ấy với tôi, cái này vừa được gọi là Thiên đường, vừa gọi là địa ngục.

      Cứ cho rằng điều đó tốt với người khác, nhưng bởi vì chủ quan tự cho mình là đúng, ngược lại làm tổn thương người khác sâu hơn.

      Cũng rất nhiều người cảm thấy khó hiểu vì sao Đỗ Thăng ở nước ngoài phát triển rất tốt, đột nhiên lại muốn về nước?

      Đỗ Thăng giải thích với mọi người là: "Ngành IT trong nước giống như khối ngọc thô chưa được mài dũa, mà Đỗ Thăng tôi có thể đem khối ngọc thô tầm thường này mài dũa biến thành khối ngọc kỳ lạ và bắt mắt."

      Dĩ nhiên đây chính là trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Đỗ Thăng trở về nước phát triển, nhưng phải là nguyên nhân quan trọng nhất.

      Đỗ Thăng lựa chọn trở về nước, lựa chọn rời khỏi đất nước đào tạo người vô danh trở thành trùm IT, nguyên nhân chủ yếu nhất ra là vì đoạn quá khứ xảy ra vào ba năm trước.

      Có rất ít người biết, Đỗ Thăng ba năm trước đây trong giới IT danh tiếng lớn mạnh biến mất khoảng mười ba ngày.

      Mà căn bản có ai biết, rốt cuộc trong mười ba ngày này xảy ra chuyện gì với Đỗ Thăng.

      Thời điểm Đỗ Thăng biết Âu Tề và Hứa Linh, khi đó bọn họ còn rất trẻ tuổi, còn ở Newyork ra sức học để lấy bằng Thạc sĩ. Ở nước ngoài nơi đất khách quê người, nếu như có thể gặp được đồng bào cùng tổ quốc, đó là chuyện khiến Đỗ Thăng cảm thấy rất ấm áp rất hạnh phúc.

      Âu Tề và Hứa Linh đến nước Mĩ du học sau Đỗ Thăng năm. Âu Tề cùng Hứa Linh là nguời đồng hương, quê hương ở Phúc Kiến. Bọn họ tiếng phổ thông cực giỏi, nếu phải là Đỗ Thăng nghe hai người bọn họ dùng tiếng Phúc Kiến cười cười với nhau, căn bản ấy nghe ra được hai người bọn họ là người sanh trưởng ở phía Nam sông Trường Giang.

      Trong thời gian Đỗ Thăng du học ở Mĩ, giáo sư giảng dạy của ấy là Chu tiên sinh cũng là người Hoa, chỉ là thời điểm ông còn sống mang quốc tịch Mĩ. Đỗ Thăng rất sùng bái giáo sư của mình, từ chỗ của ông, Đỗ Thăng học được rất nhiều điều mới lạ, những điều này rất có lợi cho Đỗ Thăng khai thác nghiên cứu về sau.

      Thời điểm Đỗ Thăng mới vừa đến Mĩ du học, trong đầu ý tưởng rất táo bạo. ấy muốn thành lập công cụ tìm kiếm, đặc biệt vượt qua phép tính xoay tròn, tăng cường thêm tính chính xác và độ sâu, cùng thời gian tìm kiếm thông tin, phạm vi càng ngày càng hẹp càng ngày càng tập trung, thuật toán tìm kiếm tần số vòng quay càng ngày càng chuyên sâu, sau khi trải qua kỹ thuật xử lý mã hóa, Đỗ Thăng cho rằng công cụ tìm kiếm này là vạn năng, muốn tìm cái gì đều có thể tìm được, cho dù là văn kiện cơ mật của Lầu Năm Góc, nếu như có công cụ tìm kiếm này làm móc nối, như vậy mọi người có thể đem vô số mã khóa cao cấp và dày đặc mở ra, tuyệt đối là có thể thực .

      Sau khi Đỗ Thăng đem suy nghĩ này với giáo sư, giáo sư chẳng những có dạy dỗ "Người trẻ tuổi biết trời cao đất rộng" hoặc là "Nằm mơ giữa ban ngày", ngược lại Chu giáo sư còn cảm thấy hết sức hứng thú, thậm chí ông còn khó nén kích động với Đỗ Thăng: "Ý tưởng rất tốt! Vô cùng tốt! Làm rất tốt, cậu hãy mau đem phép tính xoay tròn biên soạn ra! Bây giờ tôi rất chờ mong công cụ tìm kiếm số thế giới!"

      Đỗ Thăng nhận được lời động viên cùng lời tán thưởng của giáo sư mà mình kính trọng nhất, điều này làm cho ấy vô cùng kiên quyết giữ vững niềm tin của mình : nhất định phải hoàn thành công cụ tìm kiếm số thế giới!

      Vì vậy, Đỗ Thăng bắt đầu nghiên cứu phép tính xoay tròn Thiên Mã Hành , ấy bắt đầu cuộc hành trình công cụ tìm kiếm số thế giới.

      Rất nhiều việc trong mắt nhiều người là thể nào, thế nhưng có số rất ít người chung quy lại có thể khiến chuyện thể nào trở thành chuyện có thể. Đỗ Thăng ngừng báo cáo tiến triển công việc của mình cho giáo sư biết, giáo sư sau khi nghe kết quả báo cáo lần thứ hai so với lần thứ nhất càng thêm kích động. Bọn họ cũng cảm nhận được, chuyện này cứ như vậy mà phát triển, lâu nữa Đỗ Thăng tạo ra kỳ tích lớn làm cho cả thế giới đều khiếp sợ!

      Đỗ Thăng nhớ vào buổi trưa ngày mùa thu, lúc mình tìm giáo sư, trong phòng làm việc của giáo sư gặp được hai người Châu Á da vàng. Bọn họ chính là Âu Tề và Hứa Linh, đó là lần gặp mặt đầu tiên của ba người bọn họ.

      Giáo sư cho Đỗ Thăng biết, Âu Tề và Hứa Linh là đồng hương của , hai người đều là người Phúc Kiến. Thời điểm trước đây khi ông trở về nước có nhận được lời mời đến trường cao đẳng phát biểu quen biết hai người trẻ tuổi này, bọn họ phụ trách tiếp đãi ông. Khi ông biết hai người đều có ý muốn nước ngoài để nguyên cứu chuyên sâu, ông cũng rất nhiệt tình làm người bảo lãnh cho bọn họ.

      Âu Tề chuyên về mỹ thuật, bút pháp sắc bén độc đáo, phong cách nhạy cảm, có lực hút làm rung động lòng người. Mà Hứa Linh, người đẹp như tiên trời,đẹp như Giang Nam, bên ngoài yếu đuối, thanh ôn nhu tinh tế, học trường thanh mỹ.

      Dần dần ba người bọn họ thường xuyên liên lạc với nhau. Ba người nổi bật lên vẻ bề ngoài xuất sắc cùng tài hoa hơn người của mình, bọn họ giống như cơn gió làm tươi mới sân trường.

      Hứa Linh dung mạo thoát tục chuyên nghiệp và tinh tế, lần đầu gặp gỡ ấy liền để lại cho Đỗ Thăng ấn tượng vô cùng sâu sắc. Đỗ Thăng vẫn nghĩ Hứa Linh là bạn của Âu Tề, cho nên có tình ý với ấy nhưng dám biểu lộ. Sau đó Hứa Linh ám hiệu cho ấy biết ấy phải là bạn của Âu Tề, ý niệm theo đuổi Hứa Linh liền nảy ra trong lòng Đỗ Thăng.

      Đỗ Thăng tìm Âu Tề, mình muốn theo đuổi Hứa Linh, xem xét thái độ của Âu Tề. Âu Tề vẻ mặt chút thay đổi, rất bình tĩnh, rất tỉnh táo, bình thản : "Được, chúng ta cạnh tranh công bằng". Thời điểm Đỗ Thăng cùng Âu Tề vỗ tay định ước, trong lòng cảm thấy bội phục tấm lòng rộng rãi của Âu Tề, ấy cảm thấy tấm lòng của người bạn này là rất phóng khoáng, lại chú ý đến ánh mắt ẫn nhẫn từ mắt Âu Tề phát ra, ra lúc đó ta cũng bình tĩnh, cũng tỉnh táo như vậy.

      Ba người này nhìn ngoài mặt so với trước kia cũng có gì bất thường, nhưng ra trong lòng mỗi người cũng đều hiểu , giữa ba người bọn họ có thay đổi biến hóa rất tinh tế.

      Trong lòng Đỗ Thăng, tình cảm đối với Hứa Linh từ từ phát triển, càng ngày càng gần gũi hơn, Hứa Linh ở giữa hai người đàn ông ưu tú, trong lòng dao động ngừng, đáp ứng người nào, mà cũng cự tuyệt từ chối người nào, có lẽ là sợ mình chọn bất kể người nào, cũng gây tổn thương tới người khác, mà có thể Âu Tề là người đàn ông hào hùng hào phóng, ta cũng ngăn cản Đỗ Thăng cùng Hứa Linh dần dần đến gần, đối xử dịu dàng với Hứa Linh, còn ta ngược lại luôn lộ ra vẻ ung dung.

      Mối quan hệ giữa ba người thủy chung cũng có tiến triển thêm, cứ như vậy chủ động, cự tuyệt, buông tay, có bế tắc.

      Trong lúc này, Đỗ Thăng tốt nghiệp, khai thác nghiệp của mình, tài năng dần dần nổi lên trong thế giới sau đó lại dần dần từng bước trở thành nghiệp giới cực thuận lợi. Đồng thời Đỗ Thăng vẫn nới lỏng công việc nghiên cứu về công cụ tìm kiếm số thế giới của mình. Nhưng trong quá trình công cụ tìm kiếm từng điểm từng điểm thành hình, Đỗ Thăng càng ngày càng ý thức được, việc nghiên cứu này đơn thuần chỉ là đạt đến hiệu quả rung động người đời, mà rất có thể dẫn đến những rắc rối khổng lồ —— nếu đưa công cụ tìm kiếm này vào trong quân , phương diện tình báo, tất nhiên nó khiêu khích gây ra toàn bộ xung đột, đến lúc đó làm cho toàn thế giới khủng hoảng và hỗn loạn cực lớn.

      Đỗ Thăng nghĩ tới những kết quả kinh người này, có lúc cũng từng ngưng hành động nghiên cứu này, chỉ là giáo sư lại khích lệ tiếp tục nữa. Giáo sư với ấy : "Đừng vì chút yếu tố mặt tiêu cực mà phải ngăn chặn, kiềm chế tiến bộ của vật vốn phát triển tốt hơn, như vậy phù hợp với quy luật phát triển khoa học tự nhiên. Huống chi, chuyện cậu nghiên cứu công cụ tìm kiếm này chỉ có tôi và cậu biết, chúng ta đều với người ngoài, cậu cần phải lo lắng về chuyện đó?"

      Cuối cùng lòng Đỗ Thăng cũng kiên định rốt cuộc bị giáo sư thuyết phục. ấy quyết định đem công cụ tìm kiếm tiếp tục nghiên cứu.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Bí mật quá khứ ( hai )


      Convert: ngocquynh520

      Edit: Heidi


      Vào ngày mà phần lớn chương trình phần mềm tìm kiếm của Đỗ Thăng được làm xong, Hứa Linh chủ động gọi điện thoại cho Đỗ Thăng hẹn ấy ăn cơm tối. Đỗ Thăng sau khi để điện thoại xuống nghĩ, gần đây nghiên cứu của mình có tiến triển mang tính quyết định, mặt khác tình cảm của mình tựa hồ cũng có đột phá trong bản chất, thế là càng nghĩ đến đáy lòng bắt đầu hân hoan mừng rỡ.

      Khi Đỗ Thăng cùng Hứa Linh bước chầm chậm dạo dưới ánh trăng mờ ảo hắt lên những bóng cây, khi ấy muốn nhàng cầm đôi bàn tay bé trắng nõn của người con bên cạnh, khi ấy muốn thổ lộ niềm vui sướng tràn đầy trong lòng ấy đều nghĩ tới, cuộc sống của bọn họ từ giờ khắc này về sau, xảy ra biến đổi lớn kinh hoàng.

      Đỗ Thăng và Hứa Linh, hai người họ cùng nhau, ở trong thế giới ồn ào đông đúc này, biến mất!

      Ước chừng mười ba ngày.

      Bọn họ, bị bắt cóc.

      Người bắt cóc bọn họ có mục đích rất ràng, bọn họ muốn phần mềm tìm kiếm Engine của Đỗ Thăng.

      Đỗ Thăng rất kinh ngạc, ấy hỏi người bắt cóc mình và Hứa Linh từ đâu biết được chuyện này. Bọn bắt cóc đều là kẻ lang thang, dân liều mạng từ các quốc gia nghèo khó tới, chỉ là thu tiền của người thay người làm việc. Đỗ Thăng bản thân mình còn chưa biên soạn ra cả bộ chương trình đầy đủ, lấy đâu ra đưa cho bọn chúng. Bọn bắt cóc liền đem Hứa Linh mang nhốt ở phòng sát vách, lấy ấy uy hiếp Đỗ Thăng, , muốn nhìn thấy Hứa Linh chịu khổ hoặc mất mạng, ngoan ngoãn viết ra, viết ngay tại chỗ này, viết lập tức, viết xong thả người.

      Đỗ Thăng lúc mới bắt đầu vừa từ từ viết vì muốn trì hoãn thời gian, vừa nghĩ tới phải dùng cách nào để có thể trốn thoát khỏi đám lưu manh kia. Trong lòng Đỗ Thăng rất sợ, phải sợ đám người kia xử lý mình ra sao; đối tượng khiến ấy sợ phải người, mà là tính người. ấy tự gây mê lý chính mình, tự với bản thân, mọi chuyện đúng như mình suy nghĩ đâu.

      Sau đó bọn bắt cóc phát Đỗ Thăng cố ý trì hoãn thời gian, liền đến phòng Hứa Linh bị nhốt. Từ phòng bên lập tức truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Hứa Linh, Đỗ Thăng nghe được tiếng đám người kia đánh ấy. Đỗ Thăng nghĩ tới Hứa Linh là dịu dàng, thể chất yếu đuối như vậy, bình thường mình và Âu Tề đối với ấy che chở cũng kịp, mà bây giờ ấy lại bị chính mình liên lụy mà bị những tên lỗ mãng như bọn cầm thú ngừng hành hung, nghĩ tới đây, phần lý trí của Đỗ Thăng dùng cho trì hoãn chống cự hoàn toàn bị trừ khử, ấy bắt đầu ra sức lập trình, liều mạng lập trình, chỉ cần ấy thoáng dừng lại, có tiếng kêu thảm thiết của Hứa Linh từ sát vách truyền đến.

      Cứ như vậy tối tăm ánh mặt trời sống qua mười ba ngày, Đỗ Thăng đem chương trình lập trình xong, ấy biết bọn bắt cóc cho mình lưu lại con đường tốt gì, liền cầu bọn họ thả Hứa Linh trước, nếu liền mang theo chương trình cùng nhau chui xuống mồ.

      Thế mà, ở trước mặt đám liều mạng mất hết nhân tính, tư thái cứng cỏi của Đỗ Thăng hề có chút giá trị nào, lời lẽ cứng rắn của vừa dứt, sát vách liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hứa Linh. Đỗ Thăng đành khuất phục, ấy đem chương trình giao cho bọn bắt cóc, sau đó, ấy bị trói lại rồi những quả đấm và gậy gộc hung hãn liên tiếp giáng xuống như vũ bão, cho đến khi hôn mê bất tỉnh.

      Thời điểm Đỗ Thăng tỉnh lại lần nữa, ấy phát mình nằm ở trong bệnh viện. Người đầu tiên mà Đỗ Thăng nhìn thấy, là Âu Tề.

      Đỗ Thăng hỏi Hứa Linh thế nào rồi, có sao ?

      Âu Tề Hứa Linh rất tốt, chỉ là bị kinh sợ.

      Đỗ Thăng hỏi mình nằm bệnh viện mấy ngày rồi?

      Âu Tề , hai ngày.

      Đỗ Thăng hỏi nữa, tôi làm thế nào đến được bệnh viện?

      Âu Tề , Đỗ Thăng, cậu nên chuẩn bị tư tưởng. Kẻ chỉ thị bắt cóc cậu, là, Hà Tư Chu.

      Đỗ Thăng vì câu này mà thống khổ, gương mặt méo mó.

      Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là đoán đúng, đây chính là nguyên nhân khiến cho ấy cảm thấy sợ hãi, bản tính con người đáng ghê tởm!

      Âu Tề : ngày thứ hai thấy cậu và Linh, tôi muốn báo cảnh sát, Hà giáo sư lại đồng ý, các người căn bản xảy ra vấn đề gì, có chuyện cần thiết báo cảnh sát; mà khi các người xảy ra chuyện ví dụ bị bắt cóc, báo cảnh sát càng làm lớn chuyện, càng uy hiếp đến an toàn của các người. Tôi cảm thấy có lý, liền nghe theo ông ta. Nhưng mấy ngày sau tin tức của các người vẫn hoàn toàn bặt vô tín, mà ông ta lại vẫn kiên trì chủ trương báo cảnh sát. Trong lòng tôi nổi lên nghi ngờ, thầm chú ý ông ta, sau đó tôi nghe thấy ông ta cùng bọn bắt cóc chuyện qua điện thoại, lấy được chương trình liền giết con tin. Tôi thất kinh, lập tức thầm báo cảnh sát, cuối cùng thời điểm bọn chúng xuống tay đối với cậu tôi tìm được cậu và Linh! Thăng, tôi là họa sĩ hiểu các ngươi làm lập trình, nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc là chương trình gì, làm sao nó có thể khiến cho người đánh mất lý trí, mất nhân tính đến trình độ đó!

      Đỗ Thăng cả người như rớt vào hầm băng, toàn thân nổi lên hơi lạnh thấu xương. hồi tưởng phen, hiểu ra được ra giáo sư vẫn luôn khích lệ mình đừng bỏ cuộc hẳn là vì muốn nuốt trọn chương trình tìm kiếm Engine! Tại sao dục vọng có thể làm cho người trở nên hoàn toàn thay đổi như thế! từng là ân sư ân cần dạy bảo, hôm nay cũng là tên đao phủ độc ác thiếu chút nữa hại mất mạng! Đỗ Thăng rất thống khổ, ấy nghĩ thông tại sao có thể trở thành như vậy.

      Đỗ Thăng hỏi Âu Tề, sau đó sao?

      Âu Tề : cứu cậu và Linh ra, tôi nghe cảnh sát , Hà giáo sư ở trong phòng làm việc, sợ tội tự sát rồi.

      Cổ họng của Đỗ Thăng căng thẳng, loại hít thở thông run rẩy lập tức đánh úp lên toàn thân .

      Như vậy, có phải là kết cục tốt nhất hay ?

      Đỗ Thăng muốn với Âu Tề, ông ta tự sát, đó là ông ta bị trừng phạt đúng tội; nhưng sau khi há miệng, ấy phát trừ nghe được thanh bản thân mình nghẹn ngào ra, nghe được những cái khác nữa.

      Âu Tề nhìn mặt Đỗ Thăng, lộ vẻ rất nhẫn tâm, tựa hồ có lời muốn lại cách nào mở miệng, liên tục do dự, cuối cùng vẫn mở miệng : Thăng, tôi hiểu lúc này nên với cậu điều này, nhưng, vì Linh, tôi thể . Ngày đó Linh tìm cậu là muốn với cậu, chúng tôi quyết định đính hôn, ấy muốn với cậu tiếng xin lỗi. Nhưng nghĩ tới lại gặp phải chuyện này. Chuyện này đối với ấy mà đả kích rất lớn, ấy bao giờ muốn gặp lại cậu nữa. Thăng, vì Linh, cậu nên gặp ấy nữa, được ? Cậu kích động đến ấy!

      Đỗ Thăng chỉ trong đêm, cảm thấy từ đỉnh cao nhất của cuộc sống bị hung hăng, nặng nề, nhẫn tâm vứt xuống đáy thấp nhất. Chịu đả kích liên tiếp, thống khổ đè ép đến nỗi cách nào thở được.

      Mặc dù ấy có nghiệp của mình, nhưng ấy lại bị người mình tôn kính nhất phản bội; mặc dù ấy vang danh thiên hạ, nhưng ngay cả mình cũng có được.

      Về chuyện này, cảnh sát chấp nhận thỉnh cầu của Đỗ Thăng, đem nó ép tới gió thổi cũng lọt. Cho nên, thế giới này căn bản có mấy người biết, Đỗ Thăng, ấy từng ở trong thế giới ồn ào đông đúc này, trải qua mười ba ngày, mười ba ngày thống khổ như địa ngục!

      Sau này, Đỗ Thăng thay đổi, hề nho nhã lịch nữa, mà trở nên phong lưu cợt nhả.

      Sau này, Đỗ Thăng mệt mỏi, ấy muốn sống tiếp ở Nước Mỹ nữa, ấy muốn rời khỏi nơi mang đến cho mình vết thương vĩnh cửu, sau đó bắt đầu cuộc đời mới.

      Vì vậy, Đỗ Thăng, trở về nước.

      Vì vậy, Đỗ Thăng, gặp được Nhậm Phẩm, ngây ngốc nhưng lại làm cho động lòng, chính là, tôi.

      Chúng tôi nhau, lại ở thời điểm thỏa đáng nhất.

      Đỗ Thăng đối với Hứa Linh vẫn ôm loại áy náy cách nào , vì vậy khi ấy nghe Âu Tề đối xử tử tế với Hứa Linh có cảm giác rất căm tức, rất lo âu, ấy khiển trách Âu Tề, cũng đe doạ muốn dẫn Hứa Linh .

      ấy chỉ muốn dọa Âu Tề chút, nghĩ thông qua phương thức như thế để thúc đẩy Âu Tề đối với Hứa Linh khá hơn chút.

      Chỉ là khi tới Mỹ, ấy phát , tình trái ngược hoàn toàn với điều mà ấy luôn nghĩ đó là , hoàn toàn khác xa!

      Hứa Linh, bị điên rồi!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Đỗ Thăng tự thuật.

      Convert : ngocquynh520

      Dịch lại : Heidi


      Tôi đến Mỹ, phát ra rằng ba năm nay những điều trước đây tôi vốn cho rằng là , căn bản phải là thực chân chính! thực chân chính là, Hứa Linh bị điên rồi!

      ra chính là, năm đó Hứa Linh tìm tôi, đích xác là vì bày tỏ thái độ muốn lựa chọn ở bên cạnh tôi, nhuwg mà chưa kịp , hai chúng tôi bị bọn lưu manh mà giáo sư mua chuộc bắt cóc .

      Tôi vẫn luôn cho rằng, Hứa Linh phát ra những tiếng kêu la thảm thiết đó là bởi vì ấy bị đánh. Tôi ngu xuẩn, đám côn đồ liều mạng mất tính người như lũ bọn chúng, sau khi nhìn thấy xinh đẹp thoát tục như Hứa Linh, làm sao có thể sinh ra tà niệm đây? Tôi ngu xuẩn, Hứa Linh chỉ ở phòng cách vách mà tôi lại cảm nhận được, ở đó suốt mười ba ngày, ấy hết lần này đến lần khác bị những tên khốn đó làm nhục cưỡng bức! Tôi ngu xuẩn, sau khi Âu Tề cứu chúng tôi, cậu ta gì tôi liền tin cái đó, cậu ta để cho tôi gặp Hứa Linh, đừng kích động ấy, tôi liền gặp chỉ vì sợ làm tổn thương đến ấy, thế là tôi bỏ , tôi trở về nước, tôi gặp Phẩm Phẩm, tôi ấy, sau đó Âu Tề mới cho tôi biết, Hứa Linh vì tôi mà bị điên!

      Âu Tề, tôi nên vì vĩ đại vô tư của cậu mà reo hò tán thưởng sao?

      Âu Tề Hứa Linh trong suốt ba năm qua vẫn coi cậu ta là thế thân của tôi, chỉ cậu ta, mà tất cả đàn ông đều bị Hứa Linh coi là tôi, ở trong tâm trí của ấy, ai cũng đều là "Thăng" của ấy!

      Trong ba năm nay, Hứa Linh trải qua trị liệu còn giống với quá khứ luôn luôn phát cơn điên, ấy nay lúc tốt lúc xấu, lúc thanh tỉnh khác gì người bình thường, chỉ là bản thân quên mất đoạn kí ức bị bắt cóc thê thảm kia. Mà thời điểm ấy lên cơn điên, ấy cự tuyệt bất kỳ người đàn ông nào, ấy lên giường với bọn họ, gọi bọn họ là “Thăng”!

      Âu Tề với tôi, cậu ta chịu đủ rồi! Cậu ta sớm biết như vậy, năm đó nên đem chân tướng cho tôi biết, cậu ta cậu ta có suy nghĩ ích kỉ muốn chăm sóc Hứa Linh cả đời, ghét bỏ chê bai ấy, cũng bỏ rơi ấy, nhưng cậu ta lại cách nào chịu được chuyện người con mình cứ mỗi khi lên cơn điên là tùy tiện cùng người khác nảy sinh quan hệ!

      Âu Tề , Đỗ Thăng, trừ phi ấy ở bên cạnh Đỗ Thăng chân chính, nếu , ấy vẫn tiếp tục sống như vậy!

      Âu Tề , Đỗ Thăng, ấy là do cậu nên mới biến thành như ngày hôm nay, cậu nên gánh vác trách nhiệm của người đàn ông!

      Loạn rồi, tất cả loạn hết rồi, cuộc sống của tôi lần nữa toàn bộ bị lật đổ! Tôi cứ cho rằng ba năm trước đây là địa ngục thê thảm nhất trong cuộc đời tôi, nhưng so với tại chả đáng là gì!

      Phẩm Phẩm, Phẩm Phẩm của tôi phải làm sao đây! Mấy ngày hôm nay tôi dám gọi điện thoại cho ấy, tôi sợ bản thân khống chế được mình rồi khóc rống lên, tôi biết mình nên làm cái gì!

      Trách nhiệm đàn ông! Đúng vậy! Tôi nên chịu trách nhiệm đối với Hứa Linh, vậy còn Phẩm Phẩm sao đây? Tôi trêu chọc ấy, nghĩ mọi cách làm ấy tôi, sau đó, vì phải gánh lấy cái gọi là trách nhiệm của thằng đàn ông với người con khác, tôi lại phải vứt bỏ ấy! Tôi căm hận chính mình!

      Ở giây phút tôi thể nào quyết định, Âu Tề dẫn tôi gặp Hứa Linh. Giây phút Hứa Linh nhìn thấy tôi, cao hứng như đứa bé, nhìn ấy thuần khiết xinh đẹp như vậy, nhưng bởi vì tôi phải chịu đủ hành hạ giày vò bẩn thỉu tưởng tượng nổi ấy; cũng bởi vì tôi mà linh hồn thuần khiết của ấy trong lúc thoát ly tư duy trí não, thể xác bị người khác tùy tiện bừa bãi chiếm giữ! Là tôi! Tất cả mọi chuyện đều do tôi gây nên! Tôi phải chịu trách nhiệm với ấy, nhất định phải chịu trách nhiệm với ấy!

      Nhưng Phẩm Phẩm sao, Phẩm Phẩm của tôi phải làm thế nào!

      Đêm hôm đó, tôi say bét nhè thất thanh khóc rống lên, trừ câu xin lỗi, tôi biết, tôi còn có thể gì nữa.

      Sau khi trở về nước, tôi muốn gặp Phẩm Phẩm của tôi lần cuối, tôi thấy được ấy từ phòng của sư huynh ra. Nghe bọn họ cười cười , từng câu từng chữ đều như tùng xẻo trái tim tôi!

      Nhưng tôi nghĩ lại, như vậy cũng tốt! Sư huynh của Phẩm Phẩm, nhất định thương ấy!

      Cho nên trong giây phút đó, tôi rốt cuộc cũng đưa ra được quyết định sau cùng: Tôi chia tay với Phẩm Phẩm, để ấy lại cho Sư huynh ấy, để cho sư huynh ấy thay tôi thương ấy, cưng chiều ấy ở nửa cuộc đời sau; mà tôi, dùng quãng đời còn lại, gánh vác cái được coi là trách nhiệm của đàn ông!

      Tôi kiếp này, từ nay về sau, có tình nữa!

      Phẩm Phẩm, đừng trách cho em biết bất kỳ lý do chia tay nào, em là nhóc ngốc nghếch, khù khờ đến hồ đồ, biết được vì lý do gì mà chia tay với em, em bất chấp tất cả để được ở bên , cho dù là làm tình nhân cả đời thể ló ra ngoài ánh sáng chăng nữa! Bảo bối, cuộc đời của bị hủy hoại rồi, bị hủy hoại ở ba năm trước đây, hủy hoại ở tiếng cầu khẩn bi thảm nhất thế gian của Hứa Linh phát ra; nhưng em, nên có người khác toàn tâm toàn ý thương em - cưng chiều em - em! Bảo bối, trách ! Hận ! Sau đó, quên ! Sau đó, sống bên cạnh sư huynh của em hạnh phúc! Sau đó, Đỗ ca ca lặng thầm nhìn em, chúc phúc cho em!

      Vậy mà, tôi sai lầm rồi, tôi sai hoàn toàn, sai vô cùng, sai đến nỗi tôi hận thể giết chết bản thân mình!

      Trong cuộc sống có Phẩm Phẩm ở bên, mỗi ngày tôi đều phải sống trong thống khổ cùng tuyệt vọng.

      Rốt cuộc tôi cũng hiểu , có số việc, đúng và sai, và hận, được và mất, vui vẻ và thống khổ, quyết định và hối hận, tất cả đều chỉ ở ý niệm.

      Tôi cho rằng cách làm đoạn tuyệt mối quan hệ như lúc đầu đó, là lựa chọn tốt nhất đối với Phẩm Phẩm. Nhưng sau đó tôi mới hiểu được, tôi sai rồi, sai đến nỗi chết cũng đền tội được!

      Đây được gọi là ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục chỉ cách ý niệm.

      Cứ nghĩ là có thể đem hạnh phúc đến cho người khác, nhưng chưa từng nghĩ qua, ra , lại làm tăng lên thống khổ nhiều hơn gấp trăm lần!

      Ngày đó, tôi dẫn Hứa Linh bệnh viện kiểm tra phụ khoa, phát tên tuổi Phẩm Phẩm trước máy vi tính! Tôi trở lại công ty dùng máy tính lẻn vào hệ thống máy vi tính của bệnh viện, vì vậy, tôi biết được, con của chúng tôi mất rồi!

      Phẩm Phẩm là mềm yếu thế kia, vì tôi mà phải chịu đựng nỗi thống khổ mất đứa bé! Nếu như ấy chưa bao giờ gặp tôi, bây giờ, nhất định ấy còn là vô tư vô lự vừa ngốc nghếch vừa đời; nếu như mà tôi hết lần này đến lần khác trêu chọc ấy, bây giờ, mỗi ngày ấy vì tôi mà thống khổ; nếu như tôi vì chịu trách nhiệm với Hứa Linh mà chia tay với Phẩm Phẩm, tự cho mình là đúng khi cho ấy cái gọi là quyết định tốt nhất, bây giờ, nhất định chúng tôi hạnh phúc bên nhau, cùng nhau đón chờ ngày cục cưng của chúng tôi đến bên cuộc đời này!

      Tôi hận bản thân tôi! Tôi muốn đứng đỉnh tòa nhà cao tầng nhảy xuống kết liễu cho xong!

      Phẩm Phẩm của ! bé ngốc nghếch của ! Bảo bối của ! em như vậy, nhưng cũng chính làm tổn thương em sâu sắc như vậy!

      Tôi chịu trách nhiệm với Hứa Linh, nhưng ai tới chịu trách nhiệm với ngốc nghếch của tôi!

      Phẩm Phẩm, phải làm thế nào, em mới bằng lòng tha thứ cho !

      Phẩm Phẩm của , bé ngốc nghếch!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51 : Quyết định


      Convert : Ngocquynh520

      Dịch lại : Heidi


      Tôi và Đỗ Thăng cùng nhau nằm giường bệnh, mặt đối mặt với nhau. Thời gian ngày, nước mắt của tôi khô rồi lại chảy, chảy rồi lại khô, vì uất ức của mình, vì uất ức của Đỗ Thăng, vì uất ức của Hứa Linh, vì uất ức của Âu Tề, vì số mạng tăng thêm uất ức mỗi người chúng tôi.

      Chúng tôi ai là người xấu, nhưng mỗi người chúng tồi đều phải hứng chịu những thứ mà chúng tôi vốn cần phải gánh chịu.

      Đỗ Thăng hỏi tôi có hận ấy , tôi vẫn rớt nước mắt khóc ra thanh, gật đầu cái. Thế là Đỗ Thăng khóc.

      Đỗ Thăng hỏi tôi còn ấy , tôi vẫn rớt nước mắt khóc ra thanh, gật đầu cái. Thế là Đỗ Thăng cười.

      Lúc ấy cười gương mặt còn ràn rụa nước mắt, lúc ấy cười trong đôi mắt vẫn còn vương những giọt lệ long lanh.

      Đỗ Thăng hỏi tôi có nhớ ấy , tôi khóc thút thít : " nhớ, chút cũng nhớ!". Đỗ Thăng cũng thút thít : " tin, chút cũng tin!"

      Đỗ Thăng hỏi tôi có biết lúc tôi nằm viện ấy đến thăm tôi . Tôi vừa nghẹn ngào vừa trả lời ấy: "Biết, còn biết thừa dịp lau mồ hôi giúp em để sàm sỡ! Chiếm tiện nghi của em! Sờ soạng thân thể em! Hôn môi em! Sắc lang! Đáng xấu hổ! Khốn kiếp! Làm sao có thể dê xồm như vậy! Làm sao có thể như vậy chứ! Đỗ Thăng, quá đáng ghét! Em hận chết được!" Tôi cứ , ra hết, đem tất cả những uất ức trong lòng móc ra hết, lúc bắt đầu là nghẹn ngào sau đó biến thành kể tội khóc lóc lớn tiếng.

      Gương mặt Đỗ Thăng lộ đau lòng, ôm tôi vào trong ngực, ngừng nỉ non ở bên tai tôi 3 chữ ‘ xin lỗi’. nặng nề cùng áy náy trong thanh của ấy đè ép tôi đến nỗi tôi hít thở khó nhọc.

      Từ trước tới nay, ấy cũng đau khổ! ấy vừa phải chịu trách nhiệm đối với cái gọi là trách nhiệm của đàn ông với Hứa Linh, lại phải dốc sức đè nén tình cảm với tôi, còn phải chịu đựng áy náy của ấy đối với tôi cùng oán hận của tôi đối với ấy.

      Tôi bắt đầu vì Đỗ Thăng mà thấy đau lòng, tôi từ trong ngực của ấy chui ra, đổi tay ôm lấy Đỗ Thăng vào lòng tôi, tôi lấy tay nhàng vuốt ve đỉnh đầu của ấy, từng cái từng cái, từ từ, dịu dàng, vỗ về ấy.

      Tôi với ấy: "Đỗ Thăng, biết , để ai đó, chỉ cần giây; nhưng muốn quên ta, lại cần cả đời! Tại thời khắc khiến em em biết, cuộc đời này của em bao giờ quên được !"

      Đỗ Thăng vùi đầu ở trước ngực tôi, đôi tay vòng ở ngang hông tôi, siết chặt. ấy dùng giọng buồn buồn hỏi tôi: "Phẩm Phẩm, cục cưng của chúng ta, cục cưng...... ..... Phẩm Phẩm, rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể đền bù sai lầm này!"

      Lòng của tôi rên lên đau đớn, vì cục cưng của chúng tôi có phúc phận được đến với cuộc đời tươi đẹp này. Tôi ô ô khóc, khẽ với Đỗ Thăng: " thể! Cho dù có làm bất cứ cái gì cũng thể đem cục cưng trở lại! bồi thường nổi!"

      Đỗ Thăng nhấc đầu lên khỏi ngực tôi, dùng đôi tay nâng khuôn mặt tôi lên, trong đôi mắt tràn đầy những giọt lệ chất chứa nỗi đau đớn khôn nguôi, thương tiếc cùng sám hối. Hai ngón tay cái của ấy nhàng lướt qua hai gò má tôi, giúp tôi lau những giọt nước mắt vương má. ấy đem cái trán của mình áp chặt lên trán tôi, bốn mắt chúng tôi si ngốc nhìn nhau, sau đó Đỗ Thăng hỏi tôi: "Phẩm Phẩm, ngày đó, đau ?"

      Tôi khụt khịt cái mũi, đè nén đau khổ tột cùng từ đáy lòng dâng lên: "Đau! Rất đau! Vô cùng đau! chỉ đau ở thể xác, mà tâm càng đau hơn! Cha cục cưng cần mẹ cục cưng nữa! Mẹ cục cưng cần cục cưng nữa! Cha là kẻ xấu xa! Mẹ cũng là kẻ xấu xa! Cục cưng là đứa bé ngoan, nhưng cục cưng còn nữa rồi! Đỗ Thăng là người cha xấu xa! Em cũng là người mẹ xấu xa! Hai người chúng ta đều là bậc cha mẹ xấu xa! Hai chúng ta khốn nạn!"

      Đỗ Thăng nhìn thấy trong đôi mắt tôi tràn đầy nỗi bi thương thể thành lời, ấy dí sát môi ở môi của tôi, dùng thanh run rẩy nỉ non: " là người cha xấu xa! là kẻ khốn nạn! Chỉ mình khốn nạn thôi! Phẩm Phẩm là người mẹ tốt! Phẩm Phẩm, xin lỗi!"

      Tôi rời khỏi môi Đỗ Thăng nhàng hỏi tôi ư, Đỗ Thăng ra sức gật đầu, đem tất cả những giọt lệ ấy dốc sức kiềm chế trong khoang mắt rớt gò má.

      Tôi hỏi Đỗ Thăng có nhớ tới tôi sao; Đỗ Thăng nhìn vào mắt tôi chớp mắt : "Bảo bối, biết , say đến nỗi quên bản thân mình là ai, nhưng trong miệng vẫn ngừng kêu tên em. Phẩm Phẩm, nếu như mà có thể ít nhớ tới em chút, thống khổ như vậy rồi. Phẩm Phẩm, nhớ em, nhớ đến nỗi thiết tha gì hết!"

      Tôi nghe Đỗ Thăng trả lời như vậy, đầu tiên là nhịn được "Xì" tiếng vui mừng, sau đó bắt đầu ‘oa oa’ cất tiếng khóc lớn long trời nở đất, như muốn đem đủ loại uất ức, đủ loại đau lòng, đủ loại cam lòng cùng với đủ loại nhung nhớ trước đó, tất cả mọi thứ đều dựa vào trận khóc rống này mà phát tiết ra ngoài hết!

      Đỗ Thăng dùng sức ôm lấy tôi chặt, ngừng vỗ lưng tôi, vỗ về tôi, ngừng ở bên tai tôi thầm : Bảo bối, xin lỗi! Bảo bối nhớ em! Bảo bối, em!

      Tôi dần dần, dưới an ủi vỗ về của Đỗ Thăng, vì bản thân khóc nhiều quá nên hơi thở mệt mỏi, ở trong căn phòng có ánh sáng mờ nhạt, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ mê man......

      Ở trong quá trình ý thức của tôi từ mông lung dần dần trở nên thanh tỉnh, tôi hình như nghe được Đỗ Thăng giọng với người khác: "Làm phiền chút, bảo bối của tôi vừa mới ngủ, đừng đánh thức ấy, cám ơn!"

      Tôi lặng lẽ mở mắt, ra là y tá tiêm cho Đỗ Thăng. Giờ phút này tôi dán chặt vào Đỗ Thăng, nằm ở giường bệnh của ấy, mà Đỗ Thăng nửa ngồi ở bên cạnh tôi. Tôi thấy được vẻ mặt hâm mộ của y tá cảm thán với Đỗ Thăng: "Ngài đối với ấy là tốt! Xem ra ngài rất ấy!"

      Đỗ Thăng gật đầu : "Đúng vậy, tôi ấy chết được."

      Tôi nhàng đặt tay tôi vào trong tay Đỗ Thăng. Đỗ Thăng cảm giác được trong tay mình có thêm bàn tay, lập tức cúi đầu xuống nhìn tôi, ánh mắt của chúng tôi si ngốc quấn lấy nhau, cũng dời ra nữa.

      Y tá khoa trương kêu to: "Trời ạ! Tôi phải rồi, các người quá sến !" Sau đó rất nhanh rời khỏi phòng bệnh.

      Tôi si ngốc nhìn Đỗ Thăng : "Đỗ Thăng, biết , nếu như là ở trong nước, nhất định y tá để cho em nằm cùng bệnh nhân giường bệnh đâu, nhất định họ đặc biệt khinh bỉ với em là muốn nằm về nhà mà nằm, nơi này là bệnh viện, là nơi để cho bệnh nhân chữa bệnh, phải cho dùng vào việc chuyện đương!"

      Đỗ Thăng cũng si ngốc nhìn tôi : "Phẩm Phẩm, em biết , em là rất sát phong cảnh. cảm thấy sau khi chúng ta tình cảm nồng nàn nhìn nhau như thế, đáng lẽ chúng ta phải sấm sét ào ào điên cuồng lăn lộn lại mới đúng chứ! Kết quả là lúc em dùng ánh mắt thâm tình, lời mời gọi, trêu ghẹo, quyến rũ đó nhìn , nhưng lại với những chuyện hoàn toàn dính dáng! Nhưng Phẩm Phẩm, em yên tâm, nếu quả có y tá như vậy với em liền cho các ấy biết, em chính là đến chữa bệnh cho , chuyên trị hổ thẹn, đau lòng, sám hối, và nhớ nhung cho !"

      Giọng biến mất, môi Đỗ Thăng áp vào môi tôi, chúng tôi nhắm mắt lại triền miên hôn nhau.

      Nụ hôn dài vừa chấm dứt, Đỗ Thăng nâng khuôn mặt tôi lên dè dặt hỏi tôi: "Phẩm Phẩm, có thể tha thứ ?"

      Tôi lên tiếng, cặp mắt Đỗ Thăng bắt đầu tập hợp thất vọng cùng tự trách. Đỗ Thăng chấn chỉnh lại vẻ mặt, vô cùng nặng nề và nghiêm túc với tôi lần nữa: "Phẩm Phẩm, có thể tin lần nữa được hay , lần này, thà phụ người khắp thiên hạ, cũng phụ em nữa!"

      Nước mắt tôi lại như vỡ đê. Tôi chưa bao giờ phát bản thân mình lại có thể khóc nhiều như vậy. Trong hơn năm này, tôi cảm thấy được tôi chỉ đem nước mắt của cả đời này đều khóc hết ra, thậm chí đem toàn bộ nước mắt của kiếp sau lấy ra hết.

      Đỗ Thăng thấy tôi lại bị mình trêu chọc cho khóc, có chút hoảng lên, vừa luống cuống lau nước mắt, vừa khẩn trương hỏi tôi: "Phẩm Phẩm, em Đỗ ca ca nữa sao? Đừng khóc! Đừng khóc được !"

      Tôi nghĩ trước đây Đỗ Thăng hại tôi thương tâm thành như vậy, hại tôi vô duyên vô cớ mất cục cưng, giận dỗi để ý tới ấy chỉ ra sức rơi nước mắt.

      Cuối cùng lúc Đỗ Thăng để cho tôi khóc đến thiếu chút nữa xuống giường đập đầu vô tường tự vẫn quách cho xong, tôi rốt cuộc cũng ngừng khóc mở miệng chuyện: “Em đói! đáp ứng dẫn em ăn vịt nướng, còn giữ lời ?"

      Đỗ Thăng để cho tôi xong, đầu tiên là vẻ mặt sững sờ, ngây người mất mấy giây, sau đó vẻ mặt ngây ngốc ấy chuyển đổi thành vẻ kích động thể tin được và mừng như điên.

      Đỗ Thăng ôm chặt tôi, giống như ôm lấy vật báu vô cùng thích, như mất mới tìm lại được, làm mất lần nữa.

      Đỗ Thăng ôm tôi vào trong ngực, trịnh trọng hứa hẹn với tôi: "Bảo bối, nếu như mà khiến em khóc nữa, liền phạt biến thành con vịt, còn sống mặc cho người đời giày xéo, chết liền biến thành vịt nướng cho em đỡ thèm!"

      Tôi ngây người!

      Tôi cảm thấy thực tình thổ lộ của Đỗ Thăng, tựa hồ càng thêm sát phong cảnh......

      Phật , mỗi tổn thương đều là loại trưởng thành.

      Tôi nghĩ tình giữa tôi và Đỗ Thăng, có thể lúc bắt đầu quá mức vội vàng, cho nên mới phải trải qua quá trình tổn thương nhiều như thế. Nhưng mà theo như lời Phật , mỗi loại đau đớn đều là loại trưởng thành, giữa chúng tôi càng có nhiều đau đớn càng khó có thể buông tay, càng đau đớn càng cách nào chia cách, càng đau đớn càng khắc cốt ghi tâm.

      Trong lúc vô tình, đau đớn lúc đầu, lại trở thành minh chứng tốt nhất cho tình sâu sắc giữa chúng tôi.

      Cuối cùng tôi lựa chọn tha thứ cho Đỗ Thăng, lựa chọn khoan dung với quá khứ.

      Tôi hiểu tương lai của tôi và Đỗ Thăng còn nhiều gai góc khó khăn chồng chất ở phía trước, tôi hiểu giữa chúng tôi chỉ có tình thể chia cách, mà tình của chúng tôi còn gây thêm tổn thương cho Hứa Linh, Âu Tề, và còn đoạn quá khứ nghĩ lại mà đau đớn kia.

      Tôi biết Đỗ Thăng xử lý chuyện của Hứa Linh thế nào, điều này đối với tôi mà còn quan trọng nữa. Nếu như Đỗ Thăng đối với Hứa Linh là vì trách nhiệm mà giữ ấy ở bên người, như vậy tôi hề oán hận nửa câu mà ở bên cạnh ấy cùng chăm sóc Hứa Linh. Dù sao Hứa Linh cũng là người vô tội đáng thương, người đẹp như tiên tử, dưới bề ngoài tinh khiết thế, nhưng lại cất giấu quá khứ bẩn thỉu mà bất kỳ người bình thường nào cũng thể chịu đựng được, ấy như vậy, tôi hận nổi.

      Nhưng nếu, Đỗ Thăng vẫn Hứa Linh, còn có quan hệ nam nữ cùng ấy, tôi rời , rời .

      Trong thế giới tình , có kiểu cùng nhau chia sẻ, muốn , chính là luôn cố chấp ‘duy nhất’. Mặc dù khi cố chấp rất khổ, nhưng là khổ trước ngọt sau đủ để cho tôi sợ hãi, hối hận, vì mà cố chấp, bảo vệ ‘duy nhất’ ấy!

      Tình đến tình ai quản được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu ngọn ngành.( Nguyên văn : Hoa nở hoa tàn mùa xuân quản, nước ấm nước lạnh cá tự biết.)

      Con đường do tự tôi lựa chọn, tương lai là đắng cay hay ngọt ngào, là phúc hay họa, tôi đều cam chịu. Bởi vì, tôi Đỗ Thăng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :