1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C37


      An Lạc đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, tất cả mọi người đều vui vẻ xem kịch, Đản Thúc nhanh chóng giải thích: “Là thế này, tên Trương Nhiên thiếu tâm nhãn này cho bạn biết cậu ta chính là Oa Gia, có thể là muốn tạo bất ngờ, mọi người cần phải có phản ứng như thế, làm cho em Lạc Lạc ngại ngùng.”

      Vừa dứt lời, người có phản ứng dữ dội nhất phải là An Lạc mà là Trà Trà bên cạnh, ấy nhìn như muốn ăn thịt người ta, nhướn bên mày, vô cùng kinh ngạc: “Trương Nhiên, chúng ta đùa nhé, là Oa Gia?”

      mặt Trương Nhiên xuất nụ cười như có như : “Giọng của tôi mà hai người mãi nhận ra à?”

      Trà Trà nghe vậy mà biến sắc, tỉnh ngộ: “Khó trách, lần đầu nghe giọng tôi cảm thấy quen lắm, trời ơi sao lại... Vậy An Lạc ấy...”

      xong ánh mắt của mọi người chậm rãi dời sang An Lạc, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười với mọi người: “Vậy hôm nay tất cả mọi người đều đến à...”

      Trà Trà nghi ngờ véo ấy: “ có chuyện gì đấy chứ?”

      An Lạc cười cứng nhắc với ấy: “Tôi ổn mà.”

      ”Oa Gia chính là người có sở thích như thế sao? Nhiều năm rồi mà chưa phát ra đấy!” Hoa Sênh trêu chọc.

      ”Vậy hai người quen nhau thế nào?” Nha Nha tò mò hỏi.

      ”Quen ở hồ bơi.” Trương Nhiên xong kéo ghế ra giúp An Lạc, An Lạc lặng , từ từ ngồi xuống.

      đấy, Oa Gia so với tưởng tượng của mấy người còn thú vị hơn, các cậu chưa đào đến kỹ năng khác của cậu ta đâu.” Đản Thúc xong hất cằm với Trương Nhiên: “Có phải , Oa Gia?”

      ”Có muốn đào đến kỹ năng đánh cậu ?” Trương Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn ta cái.

      Đản Thúc cười hì hì, Trà Trà bắt đầu lên tiếng: “Trương... Oa Gia, sao tôi cảm thấy bây giờ vô cùng chân thực, ngay từ đầu biết người chuyện mạng với là An Lạc sao?”

      ”Đúng thế.” Trương Nhiên xong, hơi nhìn sang An Lạc ngây ngươi.

      ”Vậy sao cố ý giấu em?” An Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, nắm chắt ngón tay.

      Vẻ mặt của rất nghiêm túc, ý cười của Trương Nhiên dần nhạt : “ cố ý giấu em lúc nào?”

      An Lạc định phản bác, nhưng lại phát có lời nào để .

      Thiết bị ghi trong nhà chỉ dùng để hát, giấu ; chó của là Cookie, giấu ; từng búp bê garage kit trong nhà là do fans tặng, cũng giấu ...

      ”Vậy vì sao cho em biết... chính là Oa Gia?” An Lạc hỏi lần nữa.

      ”Vì cho đến bây giờ em chưa từng hỏi điều đó.” Trương Nhiên rồi đẩy cappuccino đến trước mặt .

      An Lạc á khẩu trả lời được, có nhiều thông tin ám chỉ Trương Nhiên chính là Oa Gia, nếu thông minh chút hoàn toàn có thể đoán được, thế nên, ý của rất ngốc?

      Quả An Lạc biết phải phản ứng lại thế nào, đột nhiên cảm thấy cảm giác mà Trương Nhiên đưa lại cho trong nháy mắt xa lạ, chưa từng nghĩ đến việc bạn trai mình được nhiều người thích như thế, lại càng ngờ bạn trai mình là Oa Gia.

      ”An Lạc, tổ tiên của chắc chắn cứu cả hệ ngân hà rồi, bây giờ tôi dám chắc chắn!” Trà Trà ở bên cạnh ôm đầu cười khổ.

      An Lạc uống ngụm cà phê, gì.

      ”Nếu Oa Gia quen bạn , tôi còn nghi ngờ giới tính của ấy đấy!” Hoa Sênh xong ho khụ tiếng, Đản Thúc cười :“Trước đây chúng ta với fans rằng, nếu Oa Gia có người phải bắt cậu ta hát bài “Hatsune Miku biến mất“...”

      ”Đúng thế đúng thế! Oa Gia cậu chuẩn bị bao giờ hát hả?” Nha Nha vỗ bàn.

      Trà Trà ngạc nhiên bịt miệng: “ hay giả thế?”

      ”Hatsune Miku biến mất” được cho là bài hát tiếng Nhật khó hát nhất, tốc độ quá nhanh, quả phải ai cũng có thể hát được bài này, được đông đảo em coi là lĩnh vực của thần...

      được! Quá đáng sợ, làm sao có thể?” Trà Trà theo bản năng bảo vệ nam thần.

      Trương Nhiên nhướn mày: “Hát xong ai nhặt xác?”

      ”Thế này , bài này quả quá khó, vậy giảm độ khó xuống vậy, “Senbon zakura” cũng được.” Đản Thúc đề nghị.

      ”Có thể có thể...”

      Từ đầu đến cuối, An Lạc câu gì, chỉ có Trương Nhiên phát có vẻ thích hợp.

      Chấm dứt cuộc gặp mặt, An Lạc Trà Trà và Trương Nhiên cùng nhau, dọc đường Trà Trà cứ mải miết trò chuyện với Trương Nhiên, ngược lại An Lạc chỉ im lặng .

      đến ngã tư, An Lạc dừng bước, cố ý né tránh ánh mắt Trương Nhiên, do dự : “Hôm nay em đến ở nhà Trà Trà, về trước .”

      Trương Nhiên bỗng dừng lại, tùy tiện đáp lại câu, nhanh chóng giữ chặt Trà Trà xoay người rời .

      Đến gần tiểu khu, Trà Trà mới : “An Lạc, , có phải cảm thấy còn vui sướng hơn so với nằm giữa năm trăm vạn ?”

      An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, lắc đầu: “Tôi biết.”

      ”Là có ý gì?” Trà Trà sờ trán , “Sao lại bình tĩnh thế? bị bệnh đấy chứ?”

      ấy là bạn trai tôi, tôi cách nào nhất thời tiếp nhận được chuyện này.” An Lạc xong cũng ôm đầu, “Giờ tôi cảm thấy... có chút khó đối mặt với ấy.”

      Hai người trầm mặc hồi, Trà Trà “ừ” tiếng: “Tôi cũng biết giống như nằm mơ vậy.”

      Về đến nhà, hai người còn sức đâu mà xem tivi, sau khi tắm rửa liền chuẩn bị ngủ.

      Trà Trà ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bèn vội ngồi dậy nhìn, là An Lạc cầm gối đến.

      ”Trà Trà, hôm nay muốn ngủ với .” An Lạc xong bò lên giường.

      Trà Trà giúp đặt gối: “Ừ, tâm chút .”

      Sau khi tắt đèn, tâm tựa như những hạt cái lơ lửng trung, người cũng dễ dàng trở nên yếu đuối.

      Hai người lặng lúc, Trà Trà mở miệng trước: “Lạc Lạc, tôi rất vui thay , xem mình tích được bao nhiêu đức mới có thể gặp được bạn trai tốt như vậy?”

      An Lạc nghe mà thấy lòng càng nặng thêm: “Vậy cảm thấy tôi với ấy, xứng ư?”

      Trà Trà nghiêng người sang: “Tôi biết, trong những cảm giác người chính là cảm thấy mình xứng với đối phương, điều này chỉ có thể chứng minh thích ấy.”

      An Lạc: “Cái gì chứ? Ý của là tôi xứng với ấy?”

      ”Nào có! Tôi vẫn cảm thấy người có thể xứng với chỉ có tôi, bây giờ tôi lại cảm thấy còn có thêm Oa Gia nữa.” Trà Trà xong ôm lấy cánh tay .

      An Lạc nghe mà bật cười: “Trà Trà, có tốt!”

      ***

      đến thứ sau, đến chiều tất cả mọi người lên kế hoạch cuối tuần đâu đó chơi, hề có tâm tư làm việc.

      ”Chúng ta leo núi , gần đây tuyết đọng bắt đầu tan, núi nhìn đẹp lắm.” Tiểu Lý rồi rút điện thoại ra đưa cho bọn họ xem ảnh chụp.

      An Lạc tính xáp lại gần xem, Trà Trà lập tức kéo về.

      ”Này! ...” An Lạc mới lên tiếng nửa chợt trông thấy Từ Sa Sa đến gần, lúc này mới phát tất cả mọi người bắt đầu nhìn máy tính giả vờ làm việc.

      ”Hi! Chị Sa Sa!" An Lạc kiên trì cười.

      ”Bây giờ là giờ làm việc, ok?” Từ Sa Sa nhìn xung quanh vòng.

      ”Ok ok!” An Lạc đáp rồi cũng xoay người sang chỗ khác nhìn máy tính.

      Đợi Từ Sa Sa mất, mọi người mới bắt đầu cười khẽ.

      Buổi chiều đến giờ tan làm, An Lạc xử lí ít tài liệu nên về muộn hơn so với mọi người, vừa bước ra khỏi văn phòng liền trông thấy Từ Sa Sa đứng trước cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài.

      Bóng lưng chị ta có vẻ có chút đơn, An Lạc nhớ lại các đồng nghiệp từng qua về chuyện tình của Từ Sa Sa, chị ất lại còn là người mồ côi cha mẹ...

      Nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện, nên tính cách mới có thể cứng rắn như thế.

      ”Chị Sa Sa, sao chị vẫn chưa về?” An Lạc gọi chị ta.

      Từ Sa Sa quay người lại, thấy là An Lạc thản nhiên : “Trước giờ tôi luôn về muộn so với các , sao hôm nay còn chưa ?”

      ”Em xử lí vài tài liệu... bằng xuống lầu uống cà phê ?” An Lạc do dự lúc, cười cười mời.

      ràng Từ Sa Sa ngẩn ra lúc, vẻ mặt dịu : “Hôm nay cũng rảnh, thôi.”

      Hai người cùng vào quán StarBucks dưới lầu, chờ cà phê đột nhiên Từ Sa Sa mở miệng: “Có bạn trai rồi?”

      ”Hả?” An Lạc hơi bất ngờ, “Chị cũng biết ư?”

      ”Ngày nào cũng nghe văn phòng các bàn tán về bạn trai , ai mà biết chứ.” Từ Sa Sa cười, An Lạc thấy, hình như mắt chị ta có vẻ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

      An Lạc ngại ngùng cười, đột nheien biết thế nào nữa, dám hỏi chuyện tình cảm của Từ Sa Sa.

      ”Chị Sa Sa, em rất thích xu thế lưu hành năm nay, em cảm thấy mấy bộ chị thiết kế lúc trước rất có cảm giác.” An Lạc tìm chủ đề an toàn.

      ”Cũng tạm được, tôi nhớ cũng đâu thích tác phẩm của tôi.” Từ Sa Sa nhận lấy cà phê, cùng An Lạc tìm chỗ ngồi xuống.

      An Lạc biết ấy ám chỉ lần cãi nhau trước đây của hai người, những lời này với Từ Sa Sa, nhất thời có chút thẹn thùng: “Lúc em tức giận chuyện đều suy nghĩ kĩ, chị Sa Sa đừng xem là !”

      ”Nếu xem là tôi còn có thể cho tiếp tục ở lại văn phòng của tôi sao?” xong, Từ Sa Sa mỉm cười: “Tôi khá thích , ngay thẳng, ra vẻ.”

      Đây là lần đầu tiên Từ Sa Sa khen , An Lạc cảm động: “Chị Sa Sa, em cũng rất thích chị.”

      Từ Sa Sa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trước kia tôi khá giống , bây giờ ngẫm lại, hoài niệm.”

      ”Trước đây em trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại, làm người đôi khi có vài chuyện cũ cũng tốt.” Cảm xúc của An Lạc bị chị ta lây nhiễm, cũng bình thản .

      có thể trải qua chuyện gì chứ?” Từ Sa Sa nhíu mày, nghi ngờ nhìn .

      An Lạc khuấy cốc: “Bạn tốt nhất bỏ trốn với bạn trai, bốn năm về.”

      Từ Sa Sa nghe xong im lặng, cuối cùng thốt ra câu: “Hai người này đúng là nên tìm chết .”

      An Lạc cười khổ tiếng: “Kết cục cũng là vậy, hai người họ chia tay, về nước, bên trai thích em sáu năm, bên hào phóng tặng bạn trai cho em.”

      Từ Sa Sa nhấp ngụm cà phê, nụ cười xuất bên khóe miệng: “Vậy nghĩ thế nào?”

      ”Em còn có thể nghĩ thế nào được nữa? quay về được chính là quay về được nữa, bàn gì nữa.” Trong lòng An Lạc dần dần nguội lạnh.

      còn thích cậu kia ?” Từ Sa Sa lại hỏi.

      An Lạc ngẩn người, lắc đầu: “Em có bạn trai.”

      có bạn trai với việc còn thích cậu ta hay , hoàn toàn có xung đột gì đặc biệt cả.” Từ Sa Sa với vẻ đương nhiên.

      An Lạc bị ý kiến của chị ta làm cho mù mờ: “Là có ý gì?”

      ”Đồ ngốc, xem , gặp lại người từng thích có cảm giác gì?”

      Bốn chữ “ có cảm giác” đến bên miệng, bỗng An Lạc lại nên lời, lắc đầu: “Em biết.”

      Từ Sa Sa cười: “Vận mệnh phải nắm chắc trong tay mình.”

      ”Chị Sa Sa, con chị có ngoan ?” An Lạc muốn sang chuyện khác.

      Chị ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất ngoan.”

      ”Tất cả rồi cũng tốt hơn.”

      Cuối cùng An Lạc khẽ , là cho chị ta biết, mà cũng giống với bản thân.

      ”An Lạc, lúc có thể hãy hết mình, cuộc đời vô thường, mãi mãi biết liệu giây sau xảy ra chuyện gì đâu.”

      An Lạc nghe vậy liền im lặng lúc, rồi mới từ từ : “Chị Sa Sa, chồng trước của chị...”

      ấy qua đời rồi, vì bệnh tim.” Từ Sa Sa tiếp lời , giọng điệu bình tĩnh.

      An Lạc im miệng , trước đó còn tưởng chị Sa Sa là ly hôn bình thường, ngờ chị ta lại trải qua chuyện như thế, những năm gần đây gánh lấy nỗi đau chồng mất, còn phải chăm sóc con rồi lại nghề nghiệp, có thể biết điều này với người phụ nữ mà có bao nhiêu vất vả.

      Hốc mắt An Lạc chua xót, Từ Sa Sa nhìn , bỗng nở nụ cười: “Đừng bày ra vẻ mặt kia chứ, tôi cần ánh mắt thông cảm của .”

      An Lạc dụi mắt: “Em thông cảm chị, là em kính trọng.”

      đường về nhà Trương Nhiên, vướng mắc trong lòng An Lạc chợt trở nên thoải mái.

      Giống như Từ Sa Sa , lúc có thể hãy hết mình, đứng trước sinh li tử biệt, tất cả đều trở nên nhoi.

      Vận mệnh phải do mình nắm chắc, thể để lại tiếc nuối, bởi vì bạn mãi mãi biết được liệu giây sau xảy ra chuyện gì

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C37


      An Lạc đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, tất cả mọi người đều vui vẻ xem kịch, Đản Thúc nhanh chóng giải thích: “Là thế này, tên Trương Nhiên thiếu tâm nhãn này cho bạn biết cậu ta chính là Oa Gia, có thể là muốn tạo bất ngờ, mọi người cần phải có phản ứng như thế, làm cho em Lạc Lạc ngại ngùng.”

      Vừa dứt lời, người có phản ứng dữ dội nhất phải là An Lạc mà là Trà Trà bên cạnh, ấy nhìn như muốn ăn thịt người ta, nhướn bên mày, vô cùng kinh ngạc: “Trương Nhiên, chúng ta đùa nhé, là Oa Gia?”

      mặt Trương Nhiên xuất nụ cười như có như : “Giọng của tôi mà hai người mãi nhận ra à?”

      Trà Trà nghe vậy mà biến sắc, tỉnh ngộ: “Khó trách, lần đầu nghe giọng tôi cảm thấy quen lắm, trời ơi sao lại... Vậy An Lạc ấy...”

      xong ánh mắt của mọi người chậm rãi dời sang An Lạc, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười với mọi người: “Vậy hôm nay tất cả mọi người đều đến à...”

      Trà Trà nghi ngờ véo ấy: “ có chuyện gì đấy chứ?”

      An Lạc cười cứng nhắc với ấy: “Tôi ổn mà.”

      ”Oa Gia chính là người có sở thích như thế sao? Nhiều năm rồi mà chưa phát ra đấy!” Hoa Sênh trêu chọc.

      ”Vậy hai người quen nhau thế nào?” Nha Nha tò mò hỏi.

      ”Quen ở hồ bơi.” Trương Nhiên xong kéo ghế ra giúp An Lạc, An Lạc lặng , từ từ ngồi xuống.

      đấy, Oa Gia so với tưởng tượng của mấy người còn thú vị hơn, các cậu chưa đào đến kỹ năng khác của cậu ta đâu.” Đản Thúc xong hất cằm với Trương Nhiên: “Có phải , Oa Gia?”

      ”Có muốn đào đến kỹ năng đánh cậu ?” Trương Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn ta cái.

      Đản Thúc cười hì hì, Trà Trà bắt đầu lên tiếng: “Trương... Oa Gia, sao tôi cảm thấy bây giờ vô cùng chân thực, ngay từ đầu biết người chuyện mạng với là An Lạc sao?”

      ”Đúng thế.” Trương Nhiên xong, hơi nhìn sang An Lạc ngây ngươi.

      ”Vậy sao cố ý giấu em?” An Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, nắm chắt ngón tay.

      Vẻ mặt của rất nghiêm túc, ý cười của Trương Nhiên dần nhạt : “ cố ý giấu em lúc nào?”

      An Lạc định phản bác, nhưng lại phát có lời nào để .

      Thiết bị ghi trong nhà chỉ dùng để hát, giấu ; chó của là Cookie, giấu ; từng búp bê garage kit trong nhà là do fans tặng, cũng giấu ...

      ”Vậy vì sao cho em biết... chính là Oa Gia?” An Lạc hỏi lần nữa.

      ”Vì cho đến bây giờ em chưa từng hỏi điều đó.” Trương Nhiên rồi đẩy cappuccino đến trước mặt .

      An Lạc á khẩu trả lời được, có nhiều thông tin ám chỉ Trương Nhiên chính là Oa Gia, nếu thông minh chút hoàn toàn có thể đoán được, thế nên, ý của rất ngốc?

      Quả An Lạc biết phải phản ứng lại thế nào, đột nhiên cảm thấy cảm giác mà Trương Nhiên đưa lại cho trong nháy mắt xa lạ, chưa từng nghĩ đến việc bạn trai mình được nhiều người thích như thế, lại càng ngờ bạn trai mình là Oa Gia.

      ”An Lạc, tổ tiên của chắc chắn cứu cả hệ ngân hà rồi, bây giờ tôi dám chắc chắn!” Trà Trà ở bên cạnh ôm đầu cười khổ.

      An Lạc uống ngụm cà phê, gì.

      ”Nếu Oa Gia quen bạn , tôi còn nghi ngờ giới tính của ấy đấy!” Hoa Sênh xong ho khụ tiếng, Đản Thúc cười :“Trước đây chúng ta với fans rằng, nếu Oa Gia có người phải bắt cậu ta hát bài “Hatsune Miku biến mất“...”

      ”Đúng thế đúng thế! Oa Gia cậu chuẩn bị bao giờ hát hả?” Nha Nha vỗ bàn.

      Trà Trà ngạc nhiên bịt miệng: “ hay giả thế?”

      ”Hatsune Miku biến mất” được cho là bài hát tiếng Nhật khó hát nhất, tốc độ quá nhanh, quả phải ai cũng có thể hát được bài này, được đông đảo em coi là lĩnh vực của thần...

      được! Quá đáng sợ, làm sao có thể?” Trà Trà theo bản năng bảo vệ nam thần.

      Trương Nhiên nhướn mày: “Hát xong ai nhặt xác?”

      ”Thế này , bài này quả quá khó, vậy giảm độ khó xuống vậy, “Senbon zakura” cũng được.” Đản Thúc đề nghị.

      ”Có thể có thể...”

      Từ đầu đến cuối, An Lạc câu gì, chỉ có Trương Nhiên phát có vẻ thích hợp.

      Chấm dứt cuộc gặp mặt, An Lạc Trà Trà và Trương Nhiên cùng nhau, dọc đường Trà Trà cứ mải miết trò chuyện với Trương Nhiên, ngược lại An Lạc chỉ im lặng .

      đến ngã tư, An Lạc dừng bước, cố ý né tránh ánh mắt Trương Nhiên, do dự : “Hôm nay em đến ở nhà Trà Trà, về trước .”

      Trương Nhiên bỗng dừng lại, tùy tiện đáp lại câu, nhanh chóng giữ chặt Trà Trà xoay người rời .

      Đến gần tiểu khu, Trà Trà mới : “An Lạc, , có phải cảm thấy còn vui sướng hơn so với nằm giữa năm trăm vạn ?”

      An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, lắc đầu: “Tôi biết.”

      ”Là có ý gì?” Trà Trà sờ trán , “Sao lại bình tĩnh thế? bị bệnh đấy chứ?”

      ấy là bạn trai tôi, tôi cách nào nhất thời tiếp nhận được chuyện này.” An Lạc xong cũng ôm đầu, “Giờ tôi cảm thấy... có chút khó đối mặt với ấy.”

      Hai người trầm mặc hồi, Trà Trà “ừ” tiếng: “Tôi cũng biết giống như nằm mơ vậy.”

      Về đến nhà, hai người còn sức đâu mà xem tivi, sau khi tắm rửa liền chuẩn bị ngủ.

      Trà Trà ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bèn vội ngồi dậy nhìn, là An Lạc cầm gối đến.

      ”Trà Trà, hôm nay muốn ngủ với .” An Lạc xong bò lên giường.

      Trà Trà giúp đặt gối: “Ừ, tâm chút .”

      Sau khi tắt đèn, tâm tựa như những hạt cái lơ lửng trung, người cũng dễ dàng trở nên yếu đuối.

      Hai người lặng lúc, Trà Trà mở miệng trước: “Lạc Lạc, tôi rất vui thay , xem mình tích được bao nhiêu đức mới có thể gặp được bạn trai tốt như vậy?”

      An Lạc nghe mà thấy lòng càng nặng thêm: “Vậy cảm thấy tôi với ấy, xứng ư?”

      Trà Trà nghiêng người sang: “Tôi biết, trong những cảm giác người chính là cảm thấy mình xứng với đối phương, điều này chỉ có thể chứng minh thích ấy.”

      An Lạc: “Cái gì chứ? Ý của là tôi xứng với ấy?”

      ”Nào có! Tôi vẫn cảm thấy người có thể xứng với chỉ có tôi, bây giờ tôi lại cảm thấy còn có thêm Oa Gia nữa.” Trà Trà xong ôm lấy cánh tay .

      An Lạc nghe mà bật cười: “Trà Trà, có tốt!”

      ***

      đến thứ sau, đến chiều tất cả mọi người lên kế hoạch cuối tuần đâu đó chơi, hề có tâm tư làm việc.

      ”Chúng ta leo núi , gần đây tuyết đọng bắt đầu tan, núi nhìn đẹp lắm.” Tiểu Lý rồi rút điện thoại ra đưa cho bọn họ xem ảnh chụp.

      An Lạc tính xáp lại gần xem, Trà Trà lập tức kéo về.

      ”Này! ...” An Lạc mới lên tiếng nửa chợt trông thấy Từ Sa Sa đến gần, lúc này mới phát tất cả mọi người bắt đầu nhìn máy tính giả vờ làm việc.

      ”Hi! Chị Sa Sa!" An Lạc kiên trì cười.

      ”Bây giờ là giờ làm việc, ok?” Từ Sa Sa nhìn xung quanh vòng.

      ”Ok ok!” An Lạc đáp rồi cũng xoay người sang chỗ khác nhìn máy tính.

      Đợi Từ Sa Sa mất, mọi người mới bắt đầu cười khẽ.

      Buổi chiều đến giờ tan làm, An Lạc xử lí ít tài liệu nên về muộn hơn so với mọi người, vừa bước ra khỏi văn phòng liền trông thấy Từ Sa Sa đứng trước cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài.

      Bóng lưng chị ta có vẻ có chút đơn, An Lạc nhớ lại các đồng nghiệp từng qua về chuyện tình của Từ Sa Sa, chị ất lại còn là người mồ côi cha mẹ...

      Nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện, nên tính cách mới có thể cứng rắn như thế.

      ”Chị Sa Sa, sao chị vẫn chưa về?” An Lạc gọi chị ta.

      Từ Sa Sa quay người lại, thấy là An Lạc thản nhiên : “Trước giờ tôi luôn về muộn so với các , sao hôm nay còn chưa ?”

      ”Em xử lí vài tài liệu... bằng xuống lầu uống cà phê ?” An Lạc do dự lúc, cười cười mời.

      ràng Từ Sa Sa ngẩn ra lúc, vẻ mặt dịu : “Hôm nay cũng rảnh, thôi.”

      Hai người cùng vào quán StarBucks dưới lầu, chờ cà phê đột nhiên Từ Sa Sa mở miệng: “Có bạn trai rồi?”

      ”Hả?” An Lạc hơi bất ngờ, “Chị cũng biết ư?”

      ”Ngày nào cũng nghe văn phòng các bàn tán về bạn trai , ai mà biết chứ.” Từ Sa Sa cười, An Lạc thấy, hình như mắt chị ta có vẻ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

      An Lạc ngại ngùng cười, đột nheien biết thế nào nữa, dám hỏi chuyện tình cảm của Từ Sa Sa.

      ”Chị Sa Sa, em rất thích xu thế lưu hành năm nay, em cảm thấy mấy bộ chị thiết kế lúc trước rất có cảm giác.” An Lạc tìm chủ đề an toàn.

      ”Cũng tạm được, tôi nhớ cũng đâu thích tác phẩm của tôi.” Từ Sa Sa nhận lấy cà phê, cùng An Lạc tìm chỗ ngồi xuống.

      An Lạc biết ấy ám chỉ lần cãi nhau trước đây của hai người, những lời này với Từ Sa Sa, nhất thời có chút thẹn thùng: “Lúc em tức giận chuyện đều suy nghĩ kĩ, chị Sa Sa đừng xem là !”

      ”Nếu xem là tôi còn có thể cho tiếp tục ở lại văn phòng của tôi sao?” xong, Từ Sa Sa mỉm cười: “Tôi khá thích , ngay thẳng, ra vẻ.”

      Đây là lần đầu tiên Từ Sa Sa khen , An Lạc cảm động: “Chị Sa Sa, em cũng rất thích chị.”

      Từ Sa Sa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trước kia tôi khá giống , bây giờ ngẫm lại, hoài niệm.”

      ”Trước đây em trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại, làm người đôi khi có vài chuyện cũ cũng tốt.” Cảm xúc của An Lạc bị chị ta lây nhiễm, cũng bình thản .

      có thể trải qua chuyện gì chứ?” Từ Sa Sa nhíu mày, nghi ngờ nhìn .

      An Lạc khuấy cốc: “Bạn tốt nhất bỏ trốn với bạn trai, bốn năm về.”

      Từ Sa Sa nghe xong im lặng, cuối cùng thốt ra câu: “Hai người này đúng là nên tìm chết .”

      An Lạc cười khổ tiếng: “Kết cục cũng là vậy, hai người họ chia tay, về nước, bên trai thích em sáu năm, bên hào phóng tặng bạn trai cho em.”

      Từ Sa Sa nhấp ngụm cà phê, nụ cười xuất bên khóe miệng: “Vậy nghĩ thế nào?”

      ”Em còn có thể nghĩ thế nào được nữa? quay về được chính là quay về được nữa, bàn gì nữa.” Trong lòng An Lạc dần dần nguội lạnh.

      còn thích cậu kia ?” Từ Sa Sa lại hỏi.

      An Lạc ngẩn người, lắc đầu: “Em có bạn trai.”

      có bạn trai với việc còn thích cậu ta hay , hoàn toàn có xung đột gì đặc biệt cả.” Từ Sa Sa với vẻ đương nhiên.

      An Lạc bị ý kiến của chị ta làm cho mù mờ: “Là có ý gì?”

      ”Đồ ngốc, xem , gặp lại người từng thích có cảm giác gì?”

      Bốn chữ “ có cảm giác” đến bên miệng, bỗng An Lạc lại nên lời, lắc đầu: “Em biết.”

      Từ Sa Sa cười: “Vận mệnh phải nắm chắc trong tay mình.”

      ”Chị Sa Sa, con chị có ngoan ?” An Lạc muốn sang chuyện khác.

      Chị ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất ngoan.”

      ”Tất cả rồi cũng tốt hơn.”

      Cuối cùng An Lạc khẽ , là cho chị ta biết, mà cũng giống với bản thân.

      ”An Lạc, lúc có thể hãy hết mình, cuộc đời vô thường, mãi mãi biết liệu giây sau xảy ra chuyện gì đâu.”

      An Lạc nghe vậy liền im lặng lúc, rồi mới từ từ : “Chị Sa Sa, chồng trước của chị...”

      ấy qua đời rồi, vì bệnh tim.” Từ Sa Sa tiếp lời , giọng điệu bình tĩnh.

      An Lạc im miệng , trước đó còn tưởng chị Sa Sa là ly hôn bình thường, ngờ chị ta lại trải qua chuyện như thế, những năm gần đây gánh lấy nỗi đau chồng mất, còn phải chăm sóc con rồi lại nghề nghiệp, có thể biết điều này với người phụ nữ mà có bao nhiêu vất vả.

      Hốc mắt An Lạc chua xót, Từ Sa Sa nhìn , bỗng nở nụ cười: “Đừng bày ra vẻ mặt kia chứ, tôi cần ánh mắt thông cảm của .”

      An Lạc dụi mắt: “Em thông cảm chị, là em kính trọng.”

      đường về nhà Trương Nhiên, vướng mắc trong lòng An Lạc chợt trở nên thoải mái.

      Giống như Từ Sa Sa , lúc có thể hãy hết mình, đứng trước sinh li tử biệt, tất cả đều trở nên nhoi.

      Vận mệnh phải do mình nắm chắc, thể để lại tiếc nuối, bởi vì bạn mãi mãi biết được liệu giây sau xảy ra chuyện gì




      C38


      An Lạc mang theo tâm trạng thấp thỏm về nhà, ngờ Trương Nhiên lại vắng, chỉ có Cookie chạy đến dụi vào .

      Huấn luyện viên lại chạy đâu chơi rồi? An Lạc gọi điện nhưng cũng có ai bắt máy, buồn bực chụp Cookie đến chất vấn, rồi lại đến tủ lạnh định lấy nước ra uống phát ngoài tủ lạnh dán tờ ghi chú.

      - đến trường dạy bơi, về muộn chút.

      Đột nhiên An Lạc cảm thấy Trương Nhiên đáng , còn dáng tủ lạnh nữa, đúng là biết hoạt động sau khi về nhà mà.

      Cầm tờ ghi chú tới lui, trong lòng An Lạc như có dòng nước ấm rót vào, loại chuyện thần tượng là bạn trai này khắp thiên hạ có bao nhiêu người gặp trúng chứ?

      Tuy lúc này biết phải đối mặt với Trương Nhiên như thế nào, nhưng ngẫm nghĩ lại cẩn thận, lại cảm thấy gặp được Trương Nhiên quá hạnh phúc!

      xong rồi, giờ muốn phát điên quá, nhất định phải gặp bằng được Trương Nhiên!!

      Dắt theo Cookie, quàng khăn quàng cổ, An Lạc vui vẻ tìm Trương Nhiên.

      Lúc đến bể bơi Trương Nhiên vẫn còn tập ở trong, An Lạc để Cookie ở lại bên ngoài, còn mình vào trong.

      Trong hồ bơi khảm đá màu xanh to như thế chỉ có mình , An Lạc ngồi ghế ở bên cạnh, tay chống cằm, ý cười đầy mặt nhìn bóng người trong nước.

      Bơi được mấy vòng, cuối cùng Trương Nhiên cũng tháo kính lặn xuống, chuẩn bị lên bờ.

      An Lạc đứng dậy, bất ngờ lớn tiếng : “Oa Gia thúc thúc đẹp trai quá!”

      Trương Nhiên hơi giật mình, ngước mặt lên trông thấy An Lạc cười hì hì, vẫy tay khoa trương với .

      cúi đầu cười, An Lạc vội đưa khăn tắm cho .

      ”Sao em lại đến đây? Muốn bơi à?” Trương Nhiên lau tóc.

      Vốn còn tự nhiên, nhưng vừa nghĩ đến là Oa Gia đứng trước mặt chợt An Lạc có chút mắc cỡ: “Em dẫn Cookie đến đón .” Dứt lời, An Lạc chịu được tra tấn tóc mình như thế, bèn kéo lấy khăn từ trong tay lại: “Đợi mặc áo vào rồi để em giúp lau tóc.”

      ”Chăm sóc vậy kia à?” Trương Nhiên dừng tay, cười cười.

      An Lạc chớp mắt: “Em luôn như vậy mà.”

      Đến phòng nghỉ, An Lạc đẩy Trương Nhiên ngồi xuống ghế, bật máy sấy treo vách tường lên, vừa xoa tóc vừa sấy cho .

      Trong gian chật hẹp chỉ có tiếng máy vù vù, An Lạc vô cùng chuyên nghiệp giúp sấy, vừa thâm nghĩ tóc đúng là mềm mượt thoải mái.

      Tóc ngắn lợi ở chỗ là sấy hồi là khô, An Lạc tắt mấy sấy, vỗ vai : “Được rồi.”

      ngờ vừa được mấy bước bỗng dưng Trương Nhiên ôm lấy từ phía sau, tấm lưng dán lên người , cơ thể sau khi vận động luôn có nhiệt độ đầy sức sống, cách lớp áo sơ mi mỏng truyền đến da thịt , khiến đỏ mặt trong nháy mắt.

      Giọng của gần kề bên tai, “Sao hôm nay lại ngoan thế?”

      Hơi thở ấm áp vờn quanh lấy tai, giọng hơi nặng.

      Khoảng cách rất gần, thậm chí An Lạc còn nhạt cảm cảm giác được chấn động bé của lồng ngực khi .

      An Lạc mềm nhũn nửa người ra rồi, nhưng vẫn kiên cường đứng vững: “Em vẫn luôn ngoan vậy mà.”

      Đặt mấy sấy xuống, An Lạc xoay người đưa áo khoác cho : “Mau mặc quần áo tử tế !”

      ”Trước kia phải em hi vọng mặc áo sao?” Trương Nhiên nhận lấy áo khoác, nhìn cái, khóe môi cong lên.

      Vậy mà lại nhớ kỹ chuyện đó, An Lạc đỏ mặt phân bua: “Vì lúc đó chịu xuống nước dạy tụi em nên em mới thế, hơn nữa căn bản em có ý như thế!”

      ”Vậy là có ý gì?” Trương Nhiên tha cho .

      An Lạc lại rơi vào cảnh càng giải thích càng loạn, tức đến mức bật cười: “Aiz, là!”

      Cùng nhau về nhà, An Lạc vẫn cảm thấy Trương Nhiên mặc quá ít, bèn lấy khăn quàng cổ xuống đưa cho : “ quàng vào !”

      Trương Nhiên nhìn khăn quàng cổ màu vàng lông gà tay mà bật cười: “ quàng? phải quá điệu đấy chứ?”

      An Lạc: “Em chê sợ cái gì?”

      Trương Nhiên vẫn thỏa hiệp, cầm lấy khăn quấn lại cổ , hai tay vẫn còn cầm hai đầu khăn quàng, đợi An Lạc kịp phản ứng, kéo khăn quàng cổ về phía trước, An Lạc bị ép phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của .

      ...

      Lúc buông ra, An Lạc từ từ trợn mắt, mặt đỏ bừng, vừa cười vừa đánh : “Làm gì mà đột nhiên đánh úp thế chứ?”

      ”Nếu cho em biết trước tám chín phần là thành công.” Trương Nhiên nắm chặt tay , bình tĩnh .

      An Lạc nghi ngờ: “Vì sao?”

      Trương Nhiên từ từ : “Vì em chỉ lo cười.”

      An Lạc sửng sốt hai giây, rồi lập tức nhịn được mà cười phá lên: “Ai chứ? Lần trước chỉ là ngoại lệ thôi.”

      Định là củi mục chắc?

      Trương Nhiên dừng bước nhìn : “Được rồi, vậy chúng ta làm lại lần nữa, thử xem em còn có thể cười .”

      An Lạc thề thốt: “Được!”

      Kết quả giây sau An Lạc lập tức hối hận, sau khi vậy càng muốn cười hơn!

      Trương Nhiên mới vừa đến gần là suýt nữa nhịn được, hai tay nắm chặt, dùng hết định lực cả đời để nén cười, trong đầu lướt qua lần nội dung “phim ảnh tiểu thuyết vô cùng ngược tâm”, nhưng cuối cùng khi chỉ còn cách mấy centimet lại cười phá lên.

      ”Phụt ha ha ha... Em thua rồi ha ha ha...”

      Trương Nhiên gì, im lặng nhìn An Lạc cười sung sướng, đột nhiên cảm thấy tương lai có vài chuyện có thể là “gánh nặng đường xa“.

      Sau khi bình tĩnh lại, An Lạc bắt đầu lo lắng, dọc đường nhắc nhắc lại “lấy cái gì đến cứu đây, em ngừng cười được.”

      Về đến nhà, đột nhiên An Lạc nhớ bạn trai mình chính là Oa Gia, mà bản thân lại chưa từng nghe hát trực tiếp lúc nào, đây phải đáng tiếc sao?

      Thế là lấy hết dũng khí: “Trương Nhiên, em muốn nghe hát!”

      ”Trong mp3 của em phải có đống đó sao? Tự mình nghe .” Trương Nhiên đoái hoài gì đến .

      An Lạc giận: “Em muốn là đấy chứ?”

      Trương Nhiên từ từ dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn An Lạc: “Muốn ?”

      Dường như có dự cảm tốt, nhưng vẫn thẳng lưng : “Đúng thế, sao?”

      ”Đến đây, cho em biết muốn là thế nào.” Trương Nhiên điềm đạn ngoắc tay với .

      An Lạc chột dạ đến, xoay người kéo vào lòng, lực mạnh khiến An Lạc phản kháng được, lưng quay về phía Trương Nhiên ngồi đùi .

      Môi kề sát vành tai , hơi lạnh bạc hà quanh quẩn người .

      ”Muốn biết hả?”

      Hơi thở như có như phả vào tai, giọng trầm thấp quyến rũ, lại phối với tư thế xấu hổ này, An Lạc cảm giác mình sắp tan ra, lại cố chấp chống đỡ: “Bỉ ổi!”

      ”Baby*?” cố ý xuyên tạc lời , giọng nhàng hẳn.

      (*Bỉ ổi phát là bēibǐ.)

      An Lạc đỏ mặt đến tận mang tai, dùng cùi chỏ đánh , “Buông tay!”

      chẳng những nghe mà hai tay còn vòng lên eo , ôm chặt chút, “ buông em có thể làm gì?”

      An Lạc bắc đầu giãy dụa, dùng tay được dùng chân đá: “ buông em quyết đấu với !”

      Trương Nhiên cười phá lên, bỗng dưng đứng dậy ôm bổng lên, An Lạc “a” tiếng hoảng hốt, lập tức được ôm đến phòng ngủ.

      Bị ném lên giường, An Lạc hoa mắt choáng đầu, lại nhìn người nào đó đứng bên giường nhíu mày thị uy với , lập tức ý chí chiến đấu được khơi mào ra, nhảy dựng lên kéo cùng ngã xuống giường, rồi nhanh chóng xoay người ngồi người : “ cho phép dậy!”

      ”Em tính mưu sát chồng à?” Trương Nhiên bị tóm lấy hai tay, còn ngồi hông .

      An Lạc cười nhịn được: “Ha ha ha cho đùa giỡn lưu manh này, bây giờ thiếu nữ xinh đẹp chính nghĩa trừng phạt .”

      Trương Nhiên còn làm ra vẻ chờ mong: “Có cần che mắt trước ?”

      An Lạc trợn mắt với : “ nghĩ đâu thế hả?”

      ”Được rồi, em !” Trương Nhiên cười.

      ”Khụ khụ, đầu tiên hát bài dân gian cho gia* nghe chút .” An Lạc nhướn mày.

      (*cách gọi những người có địa vị thời xưa.)

      ”Em đè như thế hát thế nào?” Trương Nhiên xong giãy dụa hai tay bị chế.

      ”Em thả ra, được phép đùa em, phải hát cho em!” An Lạc dùng ánh mắt cảnh cáo .

      ”Được.”

      An Lạc vừa buông tay ra, đột nhiên ngồi bật dậy khiến An Lạc trượt về phía sau, vừa đúng lúc cọ sát vào vị trí xấu hổ ấy của , thậm chí còn cảm nhận được thay đổi ở vị trí kia.

      Quá xấu hổ...

      An Lạc nhảy xuống giường, hoảng hốt nhìn : “Em cố ý!”

      Nghe nhạc từ từ , thủ thân quan trọng hơn!

      Trương Nhiên ngồi giường, con ngươi tối đen trong suốt khác thường: “Ừ, phải em cố ý.”

      Thái độ quá khả nghi, An Lạc nghi ngờ nhìn .

      xa như thế làm gì? phải muốn nghe hát sao?” Trương Nhiên nhíu mày.

      An Lạc kiên trì đến, vỗ xuống giường: “Ngồi xuống.”

      An Lạc kiên trì ngồi xuống, “Cái đó... Tạm thời hôm nay hát cũng sao.”

      Vẫn là câu kia, thủ thân quan trọng hơn!

      ”Em muốn nghe bài gì?” hỏi tiếp.

      An Lạc nghĩ ngợi lúc, đến khi hiểu ra mặt đỏ bừng, có việc gì thích hát nhạc hentai làm gì? Bây giờ trong đầu tất cả đều ngập tràn Uy Phong Đường Đường mang hơi thở gấp gáp...

      Trong tình hình này mà nghe hát nhạc mát mẻ như thế, phải là tự đào hố cho mình nhảy sa?

      Trương Nhiên con người này quá có tâm cơ!

      An Lạc ho tiếng: “ bằng hát “ngôi sao !”

      Ngôi... Ngôi sao ...

      ”Vậy quên .” Trương Nhiên chịu.

      An Lạc nghĩ ngợi, cảm thấy hình như mình có lòng dạ tiểu nhân, có lẽ cũng làm gì nữa, hơn nữa nếu muốn làm gì trực tiếp làm trước... Bản thân mình căng thẳng như thế làm gì?

      Thế là lại lao vào ngực , “Hát hát !”

      hát.” Trương Nhiên rất kiên quyết.

      Hai người ầm ĩ hồi, An Lạc cũng ép nữa, say sưa đùa giỡ.

      Mãi đến khi tắm rửa xong ngủ, An Lạc nằm giường, chỉ có thể nghe giọng của bạn trai trong mp3.

      Bi ai làm sao...

      Đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên An Lạc cảm thấy phần giường bên cạnh trũng xuống, hết hồn bật dậy, nhìn thấy Trương Nhiên mặc đồ ngủ rộng thùng thình vén chăn lên nằm vào.

      ”Này này này, làm gì thế?” An Lạc vuốt tóc, hồ nghi nhìn .

      ”Ngủ.” Trương Nhiên xong liền nhắm mắt lại.

      An Lạc sững sờ, rồi tắt đèn từ từ nằm xuống, kết quả trong nháy mắt bị ôm vào lòng, dùng cả tay cả chân quấn lấy .

      An Lạc chỉ có máu buồn mà còn rất sợ nhột, bị động tay chân khiến co rúm người lại: “Hôm nay được đâu!”

      ”Em nghĩ nhiều rồi.” Trương Nhiên hờ hững đáp lại.

      Có ý gì chứ?

      An Lạc “nè” tiếng: “Em nghĩ nhiều? Vậy ôm em làm gì? Buông ra !”

      dừng lúc rồi mở miệng: “Chỉ vì gần đây em béo lên, ôm em thoải mái nên mới sang ngủ với em.”

      Câu này sao nghe khó chịu thế?

      An Lạc vừa tức vừa người, lại ngoan ngoãn nằm trong lòng , từ từ nhắm mắt.

      Đêm chưa khuya, trong khí chỉ còn lại yên tĩnh.

      An Lạc mơ màng trong mộng lại loáng thoáng nghe thấy thanh êm tai quyến rũ, bài “ngôi sao ” từ từ cất lên như khúc hát ru:

      Twinkle, twinkle, little star.

      How I wonder what you are



      Ôm chặt người trước mặt, nở nụ cười vào giấc ngủ.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C37


      An Lạc đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, tất cả mọi người đều vui vẻ xem kịch, Đản Thúc nhanh chóng giải thích: “Là thế này, tên Trương Nhiên thiếu tâm nhãn này cho bạn biết cậu ta chính là Oa Gia, có thể là muốn tạo bất ngờ, mọi người cần phải có phản ứng như thế, làm cho em Lạc Lạc ngại ngùng.”

      Vừa dứt lời, người có phản ứng dữ dội nhất phải là An Lạc mà là Trà Trà bên cạnh, ấy nhìn như muốn ăn thịt người ta, nhướn bên mày, vô cùng kinh ngạc: “Trương Nhiên, chúng ta đùa nhé, là Oa Gia?”

      mặt Trương Nhiên xuất nụ cười như có như : “Giọng của tôi mà hai người mãi nhận ra à?”

      Trà Trà nghe vậy mà biến sắc, tỉnh ngộ: “Khó trách, lần đầu nghe giọng tôi cảm thấy quen lắm, trời ơi sao lại... Vậy An Lạc ấy...”

      xong ánh mắt của mọi người chậm rãi dời sang An Lạc, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười với mọi người: “Vậy hôm nay tất cả mọi người đều đến à...”

      Trà Trà nghi ngờ véo ấy: “ có chuyện gì đấy chứ?”

      An Lạc cười cứng nhắc với ấy: “Tôi ổn mà.”

      ”Oa Gia chính là người có sở thích như thế sao? Nhiều năm rồi mà chưa phát ra đấy!” Hoa Sênh trêu chọc.

      ”Vậy hai người quen nhau thế nào?” Nha Nha tò mò hỏi.

      ”Quen ở hồ bơi.” Trương Nhiên xong kéo ghế ra giúp An Lạc, An Lạc lặng , từ từ ngồi xuống.

      đấy, Oa Gia so với tưởng tượng của mấy người còn thú vị hơn, các cậu chưa đào đến kỹ năng khác của cậu ta đâu.” Đản Thúc xong hất cằm với Trương Nhiên: “Có phải , Oa Gia?”

      ”Có muốn đào đến kỹ năng đánh cậu ?” Trương Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn ta cái.

      Đản Thúc cười hì hì, Trà Trà bắt đầu lên tiếng: “Trương... Oa Gia, sao tôi cảm thấy bây giờ vô cùng chân thực, ngay từ đầu biết người chuyện mạng với là An Lạc sao?”

      ”Đúng thế.” Trương Nhiên xong, hơi nhìn sang An Lạc ngây ngươi.

      ”Vậy sao cố ý giấu em?” An Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, nắm chắt ngón tay.

      Vẻ mặt của rất nghiêm túc, ý cười của Trương Nhiên dần nhạt : “ cố ý giấu em lúc nào?”

      An Lạc định phản bác, nhưng lại phát có lời nào để .

      Thiết bị ghi trong nhà chỉ dùng để hát, giấu ; chó của là Cookie, giấu ; từng búp bê garage kit trong nhà là do fans tặng, cũng giấu ...

      ”Vậy vì sao cho em biết... chính là Oa Gia?” An Lạc hỏi lần nữa.

      ”Vì cho đến bây giờ em chưa từng hỏi điều đó.” Trương Nhiên rồi đẩy cappuccino đến trước mặt .

      An Lạc á khẩu trả lời được, có nhiều thông tin ám chỉ Trương Nhiên chính là Oa Gia, nếu thông minh chút hoàn toàn có thể đoán được, thế nên, ý của rất ngốc?

      Quả An Lạc biết phải phản ứng lại thế nào, đột nhiên cảm thấy cảm giác mà Trương Nhiên đưa lại cho trong nháy mắt xa lạ, chưa từng nghĩ đến việc bạn trai mình được nhiều người thích như thế, lại càng ngờ bạn trai mình là Oa Gia.

      ”An Lạc, tổ tiên của chắc chắn cứu cả hệ ngân hà rồi, bây giờ tôi dám chắc chắn!” Trà Trà ở bên cạnh ôm đầu cười khổ.

      An Lạc uống ngụm cà phê, gì.

      ”Nếu Oa Gia quen bạn , tôi còn nghi ngờ giới tính của ấy đấy!” Hoa Sênh xong ho khụ tiếng, Đản Thúc cười :“Trước đây chúng ta với fans rằng, nếu Oa Gia có người phải bắt cậu ta hát bài “Hatsune Miku biến mất“...”

      ”Đúng thế đúng thế! Oa Gia cậu chuẩn bị bao giờ hát hả?” Nha Nha vỗ bàn.

      Trà Trà ngạc nhiên bịt miệng: “ hay giả thế?”

      ”Hatsune Miku biến mất” được cho là bài hát tiếng Nhật khó hát nhất, tốc độ quá nhanh, quả phải ai cũng có thể hát được bài này, được đông đảo em coi là lĩnh vực của thần...

      được! Quá đáng sợ, làm sao có thể?” Trà Trà theo bản năng bảo vệ nam thần.

      Trương Nhiên nhướn mày: “Hát xong ai nhặt xác?”

      ”Thế này , bài này quả quá khó, vậy giảm độ khó xuống vậy, “Senbon zakura” cũng được.” Đản Thúc đề nghị.

      ”Có thể có thể...”

      Từ đầu đến cuối, An Lạc câu gì, chỉ có Trương Nhiên phát có vẻ thích hợp.

      Chấm dứt cuộc gặp mặt, An Lạc Trà Trà và Trương Nhiên cùng nhau, dọc đường Trà Trà cứ mải miết trò chuyện với Trương Nhiên, ngược lại An Lạc chỉ im lặng .

      đến ngã tư, An Lạc dừng bước, cố ý né tránh ánh mắt Trương Nhiên, do dự : “Hôm nay em đến ở nhà Trà Trà, về trước .”

      Trương Nhiên bỗng dừng lại, tùy tiện đáp lại câu, nhanh chóng giữ chặt Trà Trà xoay người rời .

      Đến gần tiểu khu, Trà Trà mới : “An Lạc, , có phải cảm thấy còn vui sướng hơn so với nằm giữa năm trăm vạn ?”

      An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, lắc đầu: “Tôi biết.”

      ”Là có ý gì?” Trà Trà sờ trán , “Sao lại bình tĩnh thế? bị bệnh đấy chứ?”

      ấy là bạn trai tôi, tôi cách nào nhất thời tiếp nhận được chuyện này.” An Lạc xong cũng ôm đầu, “Giờ tôi cảm thấy... có chút khó đối mặt với ấy.”

      Hai người trầm mặc hồi, Trà Trà “ừ” tiếng: “Tôi cũng biết giống như nằm mơ vậy.”

      Về đến nhà, hai người còn sức đâu mà xem tivi, sau khi tắm rửa liền chuẩn bị ngủ.

      Trà Trà ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bèn vội ngồi dậy nhìn, là An Lạc cầm gối đến.

      ”Trà Trà, hôm nay muốn ngủ với .” An Lạc xong bò lên giường.

      Trà Trà giúp đặt gối: “Ừ, tâm chút .”

      Sau khi tắt đèn, tâm tựa như những hạt cái lơ lửng trung, người cũng dễ dàng trở nên yếu đuối.

      Hai người lặng lúc, Trà Trà mở miệng trước: “Lạc Lạc, tôi rất vui thay , xem mình tích được bao nhiêu đức mới có thể gặp được bạn trai tốt như vậy?”

      An Lạc nghe mà thấy lòng càng nặng thêm: “Vậy cảm thấy tôi với ấy, xứng ư?”

      Trà Trà nghiêng người sang: “Tôi biết, trong những cảm giác người chính là cảm thấy mình xứng với đối phương, điều này chỉ có thể chứng minh thích ấy.”

      An Lạc: “Cái gì chứ? Ý của là tôi xứng với ấy?”

      ”Nào có! Tôi vẫn cảm thấy người có thể xứng với chỉ có tôi, bây giờ tôi lại cảm thấy còn có thêm Oa Gia nữa.” Trà Trà xong ôm lấy cánh tay .

      An Lạc nghe mà bật cười: “Trà Trà, có tốt!”

      ***

      đến thứ sau, đến chiều tất cả mọi người lên kế hoạch cuối tuần đâu đó chơi, hề có tâm tư làm việc.

      ”Chúng ta leo núi , gần đây tuyết đọng bắt đầu tan, núi nhìn đẹp lắm.” Tiểu Lý rồi rút điện thoại ra đưa cho bọn họ xem ảnh chụp.

      An Lạc tính xáp lại gần xem, Trà Trà lập tức kéo về.

      ”Này! ...” An Lạc mới lên tiếng nửa chợt trông thấy Từ Sa Sa đến gần, lúc này mới phát tất cả mọi người bắt đầu nhìn máy tính giả vờ làm việc.

      ”Hi! Chị Sa Sa!" An Lạc kiên trì cười.

      ”Bây giờ là giờ làm việc, ok?” Từ Sa Sa nhìn xung quanh vòng.

      ”Ok ok!” An Lạc đáp rồi cũng xoay người sang chỗ khác nhìn máy tính.

      Đợi Từ Sa Sa mất, mọi người mới bắt đầu cười khẽ.

      Buổi chiều đến giờ tan làm, An Lạc xử lí ít tài liệu nên về muộn hơn so với mọi người, vừa bước ra khỏi văn phòng liền trông thấy Từ Sa Sa đứng trước cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài.

      Bóng lưng chị ta có vẻ có chút đơn, An Lạc nhớ lại các đồng nghiệp từng qua về chuyện tình của Từ Sa Sa, chị ất lại còn là người mồ côi cha mẹ...

      Nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện, nên tính cách mới có thể cứng rắn như thế.

      ”Chị Sa Sa, sao chị vẫn chưa về?” An Lạc gọi chị ta.

      Từ Sa Sa quay người lại, thấy là An Lạc thản nhiên : “Trước giờ tôi luôn về muộn so với các , sao hôm nay còn chưa ?”

      ”Em xử lí vài tài liệu... bằng xuống lầu uống cà phê ?” An Lạc do dự lúc, cười cười mời.

      ràng Từ Sa Sa ngẩn ra lúc, vẻ mặt dịu : “Hôm nay cũng rảnh, thôi.”

      Hai người cùng vào quán StarBucks dưới lầu, chờ cà phê đột nhiên Từ Sa Sa mở miệng: “Có bạn trai rồi?”

      ”Hả?” An Lạc hơi bất ngờ, “Chị cũng biết ư?”

      ”Ngày nào cũng nghe văn phòng các bàn tán về bạn trai , ai mà biết chứ.” Từ Sa Sa cười, An Lạc thấy, hình như mắt chị ta có vẻ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

      An Lạc ngại ngùng cười, đột nheien biết thế nào nữa, dám hỏi chuyện tình cảm của Từ Sa Sa.

      ”Chị Sa Sa, em rất thích xu thế lưu hành năm nay, em cảm thấy mấy bộ chị thiết kế lúc trước rất có cảm giác.” An Lạc tìm chủ đề an toàn.

      ”Cũng tạm được, tôi nhớ cũng đâu thích tác phẩm của tôi.” Từ Sa Sa nhận lấy cà phê, cùng An Lạc tìm chỗ ngồi xuống.

      An Lạc biết ấy ám chỉ lần cãi nhau trước đây của hai người, những lời này với Từ Sa Sa, nhất thời có chút thẹn thùng: “Lúc em tức giận chuyện đều suy nghĩ kĩ, chị Sa Sa đừng xem là !”

      ”Nếu xem là tôi còn có thể cho tiếp tục ở lại văn phòng của tôi sao?” xong, Từ Sa Sa mỉm cười: “Tôi khá thích , ngay thẳng, ra vẻ.”

      Đây là lần đầu tiên Từ Sa Sa khen , An Lạc cảm động: “Chị Sa Sa, em cũng rất thích chị.”

      Từ Sa Sa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trước kia tôi khá giống , bây giờ ngẫm lại, hoài niệm.”

      ”Trước đây em trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại, làm người đôi khi có vài chuyện cũ cũng tốt.” Cảm xúc của An Lạc bị chị ta lây nhiễm, cũng bình thản .

      có thể trải qua chuyện gì chứ?” Từ Sa Sa nhíu mày, nghi ngờ nhìn .

      An Lạc khuấy cốc: “Bạn tốt nhất bỏ trốn với bạn trai, bốn năm về.”

      Từ Sa Sa nghe xong im lặng, cuối cùng thốt ra câu: “Hai người này đúng là nên tìm chết .”

      An Lạc cười khổ tiếng: “Kết cục cũng là vậy, hai người họ chia tay, về nước, bên trai thích em sáu năm, bên hào phóng tặng bạn trai cho em.”

      Từ Sa Sa nhấp ngụm cà phê, nụ cười xuất bên khóe miệng: “Vậy nghĩ thế nào?”

      ”Em còn có thể nghĩ thế nào được nữa? quay về được chính là quay về được nữa, bàn gì nữa.” Trong lòng An Lạc dần dần nguội lạnh.

      còn thích cậu kia ?” Từ Sa Sa lại hỏi.

      An Lạc ngẩn người, lắc đầu: “Em có bạn trai.”

      có bạn trai với việc còn thích cậu ta hay , hoàn toàn có xung đột gì đặc biệt cả.” Từ Sa Sa với vẻ đương nhiên.

      An Lạc bị ý kiến của chị ta làm cho mù mờ: “Là có ý gì?”

      ”Đồ ngốc, xem , gặp lại người từng thích có cảm giác gì?”

      Bốn chữ “ có cảm giác” đến bên miệng, bỗng An Lạc lại nên lời, lắc đầu: “Em biết.”

      Từ Sa Sa cười: “Vận mệnh phải nắm chắc trong tay mình.”

      ”Chị Sa Sa, con chị có ngoan ?” An Lạc muốn sang chuyện khác.

      Chị ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất ngoan.”

      ”Tất cả rồi cũng tốt hơn.”

      Cuối cùng An Lạc khẽ , là cho chị ta biết, mà cũng giống với bản thân.

      ”An Lạc, lúc có thể hãy hết mình, cuộc đời vô thường, mãi mãi biết liệu giây sau xảy ra chuyện gì đâu.”

      An Lạc nghe vậy liền im lặng lúc, rồi mới từ từ : “Chị Sa Sa, chồng trước của chị...”

      ấy qua đời rồi, vì bệnh tim.” Từ Sa Sa tiếp lời , giọng điệu bình tĩnh.

      An Lạc im miệng , trước đó còn tưởng chị Sa Sa là ly hôn bình thường, ngờ chị ta lại trải qua chuyện như thế, những năm gần đây gánh lấy nỗi đau chồng mất, còn phải chăm sóc con rồi lại nghề nghiệp, có thể biết điều này với người phụ nữ mà có bao nhiêu vất vả.

      Hốc mắt An Lạc chua xót, Từ Sa Sa nhìn , bỗng nở nụ cười: “Đừng bày ra vẻ mặt kia chứ, tôi cần ánh mắt thông cảm của .”

      An Lạc dụi mắt: “Em thông cảm chị, là em kính trọng.”

      đường về nhà Trương Nhiên, vướng mắc trong lòng An Lạc chợt trở nên thoải mái.

      Giống như Từ Sa Sa , lúc có thể hãy hết mình, đứng trước sinh li tử biệt, tất cả đều trở nên nhoi.

      Vận mệnh phải do mình nắm chắc, thể để lại tiếc nuối, bởi vì bạn mãi mãi biết được liệu giây sau xảy ra chuyện gì




      C38


      An Lạc mang theo tâm trạng thấp thỏm về nhà, ngờ Trương Nhiên lại vắng, chỉ có Cookie chạy đến dụi vào .

      Huấn luyện viên lại chạy đâu chơi rồi? An Lạc gọi điện nhưng cũng có ai bắt máy, buồn bực chụp Cookie đến chất vấn, rồi lại đến tủ lạnh định lấy nước ra uống phát ngoài tủ lạnh dán tờ ghi chú.

      - đến trường dạy bơi, về muộn chút.

      Đột nhiên An Lạc cảm thấy Trương Nhiên đáng , còn dáng tủ lạnh nữa, đúng là biết hoạt động sau khi về nhà mà.

      Cầm tờ ghi chú tới lui, trong lòng An Lạc như có dòng nước ấm rót vào, loại chuyện thần tượng là bạn trai này khắp thiên hạ có bao nhiêu người gặp trúng chứ?

      Tuy lúc này biết phải đối mặt với Trương Nhiên như thế nào, nhưng ngẫm nghĩ lại cẩn thận, lại cảm thấy gặp được Trương Nhiên quá hạnh phúc!

      xong rồi, giờ muốn phát điên quá, nhất định phải gặp bằng được Trương Nhiên!!

      Dắt theo Cookie, quàng khăn quàng cổ, An Lạc vui vẻ tìm Trương Nhiên.

      Lúc đến bể bơi Trương Nhiên vẫn còn tập ở trong, An Lạc để Cookie ở lại bên ngoài, còn mình vào trong.

      Trong hồ bơi khảm đá màu xanh to như thế chỉ có mình , An Lạc ngồi ghế ở bên cạnh, tay chống cằm, ý cười đầy mặt nhìn bóng người trong nước.

      Bơi được mấy vòng, cuối cùng Trương Nhiên cũng tháo kính lặn xuống, chuẩn bị lên bờ.

      An Lạc đứng dậy, bất ngờ lớn tiếng : “Oa Gia thúc thúc đẹp trai quá!”

      Trương Nhiên hơi giật mình, ngước mặt lên trông thấy An Lạc cười hì hì, vẫy tay khoa trương với .

      cúi đầu cười, An Lạc vội đưa khăn tắm cho .

      ”Sao em lại đến đây? Muốn bơi à?” Trương Nhiên lau tóc.

      Vốn còn tự nhiên, nhưng vừa nghĩ đến là Oa Gia đứng trước mặt chợt An Lạc có chút mắc cỡ: “Em dẫn Cookie đến đón .” Dứt lời, An Lạc chịu được tra tấn tóc mình như thế, bèn kéo lấy khăn từ trong tay lại: “Đợi mặc áo vào rồi để em giúp lau tóc.”

      ”Chăm sóc vậy kia à?” Trương Nhiên dừng tay, cười cười.

      An Lạc chớp mắt: “Em luôn như vậy mà.”

      Đến phòng nghỉ, An Lạc đẩy Trương Nhiên ngồi xuống ghế, bật máy sấy treo vách tường lên, vừa xoa tóc vừa sấy cho .

      Trong gian chật hẹp chỉ có tiếng máy vù vù, An Lạc vô cùng chuyên nghiệp giúp sấy, vừa thâm nghĩ tóc đúng là mềm mượt thoải mái.

      Tóc ngắn lợi ở chỗ là sấy hồi là khô, An Lạc tắt mấy sấy, vỗ vai : “Được rồi.”

      ngờ vừa được mấy bước bỗng dưng Trương Nhiên ôm lấy từ phía sau, tấm lưng dán lên người , cơ thể sau khi vận động luôn có nhiệt độ đầy sức sống, cách lớp áo sơ mi mỏng truyền đến da thịt , khiến đỏ mặt trong nháy mắt.

      Giọng của gần kề bên tai, “Sao hôm nay lại ngoan thế?”

      Hơi thở ấm áp vờn quanh lấy tai, giọng hơi nặng.

      Khoảng cách rất gần, thậm chí An Lạc còn nhạt cảm cảm giác được chấn động bé của lồng ngực khi .

      An Lạc mềm nhũn nửa người ra rồi, nhưng vẫn kiên cường đứng vững: “Em vẫn luôn ngoan vậy mà.”

      Đặt mấy sấy xuống, An Lạc xoay người đưa áo khoác cho : “Mau mặc quần áo tử tế !”

      ”Trước kia phải em hi vọng mặc áo sao?” Trương Nhiên nhận lấy áo khoác, nhìn cái, khóe môi cong lên.

      Vậy mà lại nhớ kỹ chuyện đó, An Lạc đỏ mặt phân bua: “Vì lúc đó chịu xuống nước dạy tụi em nên em mới thế, hơn nữa căn bản em có ý như thế!”

      ”Vậy là có ý gì?” Trương Nhiên tha cho .

      An Lạc lại rơi vào cảnh càng giải thích càng loạn, tức đến mức bật cười: “Aiz, là!”

      Cùng nhau về nhà, An Lạc vẫn cảm thấy Trương Nhiên mặc quá ít, bèn lấy khăn quàng cổ xuống đưa cho : “ quàng vào !”

      Trương Nhiên nhìn khăn quàng cổ màu vàng lông gà tay mà bật cười: “ quàng? phải quá điệu đấy chứ?”

      An Lạc: “Em chê sợ cái gì?”

      Trương Nhiên vẫn thỏa hiệp, cầm lấy khăn quấn lại cổ , hai tay vẫn còn cầm hai đầu khăn quàng, đợi An Lạc kịp phản ứng, kéo khăn quàng cổ về phía trước, An Lạc bị ép phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của .

      ...

      Lúc buông ra, An Lạc từ từ trợn mắt, mặt đỏ bừng, vừa cười vừa đánh : “Làm gì mà đột nhiên đánh úp thế chứ?”

      ”Nếu cho em biết trước tám chín phần là thành công.” Trương Nhiên nắm chặt tay , bình tĩnh .

      An Lạc nghi ngờ: “Vì sao?”

      Trương Nhiên từ từ : “Vì em chỉ lo cười.”

      An Lạc sửng sốt hai giây, rồi lập tức nhịn được mà cười phá lên: “Ai chứ? Lần trước chỉ là ngoại lệ thôi.”

      Định là củi mục chắc?

      Trương Nhiên dừng bước nhìn : “Được rồi, vậy chúng ta làm lại lần nữa, thử xem em còn có thể cười .”

      An Lạc thề thốt: “Được!”

      Kết quả giây sau An Lạc lập tức hối hận, sau khi vậy càng muốn cười hơn!

      Trương Nhiên mới vừa đến gần là suýt nữa nhịn được, hai tay nắm chặt, dùng hết định lực cả đời để nén cười, trong đầu lướt qua lần nội dung “phim ảnh tiểu thuyết vô cùng ngược tâm”, nhưng cuối cùng khi chỉ còn cách mấy centimet lại cười phá lên.

      ”Phụt ha ha ha... Em thua rồi ha ha ha...”

      Trương Nhiên gì, im lặng nhìn An Lạc cười sung sướng, đột nhiên cảm thấy tương lai có vài chuyện có thể là “gánh nặng đường xa“.

      Sau khi bình tĩnh lại, An Lạc bắt đầu lo lắng, dọc đường nhắc nhắc lại “lấy cái gì đến cứu đây, em ngừng cười được.”

      Về đến nhà, đột nhiên An Lạc nhớ bạn trai mình chính là Oa Gia, mà bản thân lại chưa từng nghe hát trực tiếp lúc nào, đây phải đáng tiếc sao?

      Thế là lấy hết dũng khí: “Trương Nhiên, em muốn nghe hát!”

      ”Trong mp3 của em phải có đống đó sao? Tự mình nghe .” Trương Nhiên đoái hoài gì đến .

      An Lạc giận: “Em muốn là đấy chứ?”

      Trương Nhiên từ từ dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn An Lạc: “Muốn ?”

      Dường như có dự cảm tốt, nhưng vẫn thẳng lưng : “Đúng thế, sao?”

      ”Đến đây, cho em biết muốn là thế nào.” Trương Nhiên điềm đạn ngoắc tay với .

      An Lạc chột dạ đến, xoay người kéo vào lòng, lực mạnh khiến An Lạc phản kháng được, lưng quay về phía Trương Nhiên ngồi đùi .

      Môi kề sát vành tai , hơi lạnh bạc hà quanh quẩn người .

      ”Muốn biết hả?”

      Hơi thở như có như phả vào tai, giọng trầm thấp quyến rũ, lại phối với tư thế xấu hổ này, An Lạc cảm giác mình sắp tan ra, lại cố chấp chống đỡ: “Bỉ ổi!”

      ”Baby*?” cố ý xuyên tạc lời , giọng nhàng hẳn.

      (*Bỉ ổi phát là bēibǐ.)

      An Lạc đỏ mặt đến tận mang tai, dùng cùi chỏ đánh , “Buông tay!”

      chẳng những nghe mà hai tay còn vòng lên eo , ôm chặt chút, “ buông em có thể làm gì?”

      An Lạc bắc đầu giãy dụa, dùng tay được dùng chân đá: “ buông em quyết đấu với !”

      Trương Nhiên cười phá lên, bỗng dưng đứng dậy ôm bổng lên, An Lạc “a” tiếng hoảng hốt, lập tức được ôm đến phòng ngủ.

      Bị ném lên giường, An Lạc hoa mắt choáng đầu, lại nhìn người nào đó đứng bên giường nhíu mày thị uy với , lập tức ý chí chiến đấu được khơi mào ra, nhảy dựng lên kéo cùng ngã xuống giường, rồi nhanh chóng xoay người ngồi người : “ cho phép dậy!”

      ”Em tính mưu sát chồng à?” Trương Nhiên bị tóm lấy hai tay, còn ngồi hông .

      An Lạc cười nhịn được: “Ha ha ha cho đùa giỡn lưu manh này, bây giờ thiếu nữ xinh đẹp chính nghĩa trừng phạt .”

      Trương Nhiên còn làm ra vẻ chờ mong: “Có cần che mắt trước ?”

      An Lạc trợn mắt với : “ nghĩ đâu thế hả?”

      ”Được rồi, em !” Trương Nhiên cười.

      ”Khụ khụ, đầu tiên hát bài dân gian cho gia* nghe chút .” An Lạc nhướn mày.

      (*cách gọi những người có địa vị thời xưa.)

      ”Em đè như thế hát thế nào?” Trương Nhiên xong giãy dụa hai tay bị chế.

      ”Em thả ra, được phép đùa em, phải hát cho em!” An Lạc dùng ánh mắt cảnh cáo .

      ”Được.”

      An Lạc vừa buông tay ra, đột nhiên ngồi bật dậy khiến An Lạc trượt về phía sau, vừa đúng lúc cọ sát vào vị trí xấu hổ ấy của , thậm chí còn cảm nhận được thay đổi ở vị trí kia.

      Quá xấu hổ...

      An Lạc nhảy xuống giường, hoảng hốt nhìn : “Em cố ý!”

      Nghe nhạc từ từ , thủ thân quan trọng hơn!

      Trương Nhiên ngồi giường, con ngươi tối đen trong suốt khác thường: “Ừ, phải em cố ý.”

      Thái độ quá khả nghi, An Lạc nghi ngờ nhìn .

      xa như thế làm gì? phải muốn nghe hát sao?” Trương Nhiên nhíu mày.

      An Lạc kiên trì đến, vỗ xuống giường: “Ngồi xuống.”

      An Lạc kiên trì ngồi xuống, “Cái đó... Tạm thời hôm nay hát cũng sao.”

      Vẫn là câu kia, thủ thân quan trọng hơn!

      ”Em muốn nghe bài gì?” hỏi tiếp.

      An Lạc nghĩ ngợi lúc, đến khi hiểu ra mặt đỏ bừng, có việc gì thích hát nhạc hentai làm gì? Bây giờ trong đầu tất cả đều ngập tràn Uy Phong Đường Đường mang hơi thở gấp gáp...

      Trong tình hình này mà nghe hát nhạc mát mẻ như thế, phải là tự đào hố cho mình nhảy sa?

      Trương Nhiên con người này quá có tâm cơ!

      An Lạc ho tiếng: “ bằng hát “ngôi sao !”

      Ngôi... Ngôi sao ...

      ”Vậy quên .” Trương Nhiên chịu.

      An Lạc nghĩ ngợi, cảm thấy hình như mình có lòng dạ tiểu nhân, có lẽ cũng làm gì nữa, hơn nữa nếu muốn làm gì trực tiếp làm trước... Bản thân mình căng thẳng như thế làm gì?

      Thế là lại lao vào ngực , “Hát hát !”

      hát.” Trương Nhiên rất kiên quyết.

      Hai người ầm ĩ hồi, An Lạc cũng ép nữa, say sưa đùa giỡ.

      Mãi đến khi tắm rửa xong ngủ, An Lạc nằm giường, chỉ có thể nghe giọng của bạn trai trong mp3.

      Bi ai làm sao...

      Đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên An Lạc cảm thấy phần giường bên cạnh trũng xuống, hết hồn bật dậy, nhìn thấy Trương Nhiên mặc đồ ngủ rộng thùng thình vén chăn lên nằm vào.

      ”Này này này, làm gì thế?” An Lạc vuốt tóc, hồ nghi nhìn .

      ”Ngủ.” Trương Nhiên xong liền nhắm mắt lại.

      An Lạc sững sờ, rồi tắt đèn từ từ nằm xuống, kết quả trong nháy mắt bị ôm vào lòng, dùng cả tay cả chân quấn lấy .

      An Lạc chỉ có máu buồn mà còn rất sợ nhột, bị động tay chân khiến co rúm người lại: “Hôm nay được đâu!”

      ”Em nghĩ nhiều rồi.” Trương Nhiên hờ hững đáp lại.

      Có ý gì chứ?

      An Lạc “nè” tiếng: “Em nghĩ nhiều? Vậy ôm em làm gì? Buông ra !”

      dừng lúc rồi mở miệng: “Chỉ vì gần đây em béo lên, ôm em thoải mái nên mới sang ngủ với em.”

      Câu này sao nghe khó chịu thế?

      An Lạc vừa tức vừa người, lại ngoan ngoãn nằm trong lòng , từ từ nhắm mắt.

      Đêm chưa khuya, trong khí chỉ còn lại yên tĩnh.

      An Lạc mơ màng trong mộng lại loáng thoáng nghe thấy thanh êm tai quyến rũ, bài “ngôi sao ” từ từ cất lên như khúc hát ru:

      Twinkle, twinkle, little star.

      How I wonder what you are



      Ôm chặt người trước mặt, nở nụ cười vào giấc ngủ.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C39


      Cuộc sống của Trương Nhiên rất đơn giản, bể bơi, nhà, phòng thu, ba điểm nằm đường thẳng.

      An Lạc vô cùng hâm mộ , làm chuyện mình thích, từng lĩnh vực lại có thể xuất sắc đến thế.

      Đến cuối tuần, hai người ngồi vào bàn ăn, An Lạc làm cơm pizza, đột nhiên An Lạc nhớ đến tai nạn giao thông trước kia của Trương Nhiên, nhịn được bèn hỏi: “Lúc đó bị tai nạn thế nào vậy?”

      Trương Nhiên nghĩ nhiều, tùy tiện đáp: “Tài xế xe bên cạnh uống rượu nên đâm vào xe .”

      ”Hẳn lúc đó nguy hiểm lắm?” An Lạc cẩn thận hỏi.

      ”Dù sao vẫn còn sống.”

      Nghĩ đến lúc đó mình chưa quen , thể ở bên cạnh chăm sóc Trương Nhiên, lòng có chút xót xa: “Nếu đổ bệnh mà em ở cạnh tốt..”

      Trương Nhiên nghe thế, ngây ra lúc rồi ngẩng đầu cười: “Bây giờ phải là ở bên cạnh đó sao?”

      ”Ừ, tất cả đều tốt hẳn rồi.” An Lạc cười tươi rói, “Em muốn xem thi đấu, sau đó em với mọi người trong khán phòng là bạn trai em ha ha ha...”

      Trương Nhiên nhìn bất đắc dĩ: “Mê trai, còn cười ngây ngô thế làm gì nữa, cơm nguội cả rồi.”

      An Lạc ăn thìa cơm, tưởng tượng ra hình ảnh đó mà nhịn được:“Nhất định em là người đầu tiên lao đến ôm khi lên bờ.”

      bị bảo vệ chặn lại đấy, sau đó kéo em ra ngoài.” Trương Nhiên chút lưu tình ngắt lời .

      An Lạc bĩu môi: “Chẳng lẽ chịu nhìn bọn họ đưa em à?”

      ”Đương nhiên giúp em, có bạn thần kinh như thế.” Trương Nhiên bình tĩnh .

      An Lạc hừ tiếng: “Mặc kệ, em nhất định lao đến, cùng lắm để chờ.”

      Trương Nhiên nghĩ rồi cười: “Được, vậy chờ.”

      An Lạc nghĩ nghĩ lại mà kích động, bạn trai vẫn là nam thần trong lòng đông đảo fans hâm mộ - Oa Gia đó!

      ”Trương Nhiên, vì sao em lại có cảm giác mình có được hai bạn trai siêu việt thế!”

      Trương Nhiên khó hiểu nhìn , “Hai cái gì?”

      là huấn luyện viên, là Oa Gia thúc thúc.” An Lạc vừa ăn vừa cười.

      ”Ngốc đấy hả? Im miệng ăn cơm !”

      đúng là nhảm quá nhiều.

      ***

      Gần đây An Lạc có sở thích mới - khoe bạn trai weibo.

      Cũng nhiều gì, chỉ là thỉnh thoảng chụp tay hay nửa người Trương Nhiên, vốn thích post ảnh vẽ của mình lên weibo, trước đó có ít fans, điều này khiến những fans theo dõi An Lạc bắt đầu líu ríu, khen ngợi bạn trai dễ nhìn.

      An Lạc có ý định post ảnh của Trương Nhiên lên, nhưng lại sợ đồng ý (dĩ nhiên rồi), nên chỉ có thể thổi phồng bạn trai rất đẹp trai, thuận tiện thu được ít gạch đá từ FA.

      Nhưng tất cả mọi chuyện thay đổi vào ngày, Oa Gia post bài hát mới của mình là “Senbon Zakura”, cũng phải bài này dễ nghe đến đâu, mà là vì gắn thẻ - “ chú thỏ tên là Lạc Lạc.”

      Trong vòng hai giờ đồng hồ ngắn ngủn, trong khung bình luận xôn xao ầm ĩ, tất cả weibo trước đó của An Lạc đều bị chụp màn hình lại, tấm ảnh khoe khoang bạn trai còn chưa kịp xóa bị cư dân mạng đào lên làm thành đống lớn nhãn dán như “Scandal bạn của Oa Gia” “diện mạo ngoài đời của Oa Gia“.

      Lúc đó An Lạc làm, nhìn thấy mà trố mắt cứng lưỡi, khiến bị Từ Sa Sa bắt tội chơi điện thoại trong giờ làm việc..

      Sau đó người theo dõi của mình cũng bắt đầu phát điên, ngừng đòi ảnh chụp, còn nhận liên tục các tin nhắn riêng, có mắng chửi cũng có nghi ngờ, nhưng phần nhiều là chúc mừng.

      Trương Nhiên người này cũng là...

      Làm chuyện như thế mà thèm trước tiếng cho biết...

      An Lạc tim rộng, những tin nhắn ác ý ghen tị này đều tỏ vẻ thấu hiểu, dù sao trước kia mình cũng là loại fan não tàn như thế, nhưng lần đầu tiên cảm nhận được chú ý lớn như thế, khó mà nhất thời quên được.

      Số người theo dõi của cũng từ từ tăng lên, dám xóa weibo lại càng dám post ảnh lung tung nào lên, chỉ có thể chờ Trương Nhiên về nhà câu.

      Kết quả mấy phút sau, Oa Gia lên weibo lên tiếng: “Tất cả đều ổn, đừng nghĩ nhiều cũng đừng làm phiền.”

      Oa Gia lạnh lùng là thế mà lại có thể chủ động đăng weibo thừa nhận quan hệ với đối phương, còn nóng lòng bảo vệ vợ muốn bị người khác làm phiền, mọi người lại bắt đầu bàn tán, chẳng qua là bớt thành phần anti, An Lạc nhận được rất nhiều lời chúc mừng, nhờ chăm sóc tốt Oa Gia, đọc những tin đó khiến cảm động thôi.

      Lượn hồi weibo của Oa Gia, Trà Trà bắt đầu loạt ném bom mới:

      ”An Lạc, mau mua áo chống đạn , nhanh chóng bị làm thịt đấy!”

      An Lạc liếc nhìn ấy cái: “Sao có thể biến lòng người ta thành hiểm ác như vậy chứ? Fans thích Oa Gia đều rất tuyệt!”

      ”An Lạc à, từ khi quan hệ của với Oa Gia càng ngày càng tốt, tôi phát chỉ số IQ của càng ngày càng thấp!” Trà Trà nghiêm túc nhìn , vừa vừa uống trà.

      An Lạc cười lời nào, vẻ mặt đó đúng muốn ăn đòn.

      Trà Trà quay lại với máy tính: “Haiz, những người đương đều có dáng vẻ như thế...”

      Hứa Tam Diệp ở xa xa hát đối: “Haiz, mình nhiều năm đều có giọng điệu như thế...”

      Thế là An Lạc nhanh chóng đeo tai phone vào, tách mình khỏi đại chiến thế kỷ của hai người họ.

      ***

      Về đến nhà, An Lạc lặng lẽ mở cửa vào, thấy Trương Nhiên ngồi sô pha ho tiếng.

      ”Về rồi à?” Trương Nhiên bình thản nhìn .

      An Lạc cất túi xách rồi đến: “Em này, lần sau có thể để em chuẩn bị tâm lý trước được ?”

      coi là ngạc nhiên sao?” Trương Nhiên có vẻ rất nghi hoặc.

      An Lạc đỡ trán: “Được rồi, nhưng cũng nhận được khiếp sợ!”

      quen thôi.” Trương Nhiên tỏ vẻ thấu hiểu.

      An Lạc cũng năng gì trước thái độ đó của , vào bếp gọt hoa quả, bày ra dĩa rồi bưng ra, ngờ Trương Nhiên lại nằm ườn ra đó động tay lấy hoa quả, mà chỉ vào dĩa trái cây rồi chỉ vào mình, ý bảo An Lạc đút cho .

      Đúng là nhạt nhẽo, An Lạc nhìn đầy khinh bỉ, nhưng cũng dùng xiên xiên hoa quả đút đến bên miệng , thể tưởng tượng nổi người này được lợi còn khoe mẽ, vừa ăn vừa khen ngợi xoa đầu An Lạc, ánh mắt mến đó quả giống y chang khi nhìn Cookie.

      An Lạc hừ tiếng, “Có tay có chân tự lực cánh sinh , em đút nữa.”

      xong bật máy tính lên ngồi cạnh xem tài liệu, vừa xem vừa ăn.

      Lại chẳng ngờ Trương Nhiên chịu động đậy, An Lạc nhịn nổi nữa: “Em đấy, em đút chủ động ăn phải ?”

      Trương Nhiên gật đầu.

      An Lạc tàn nhẫn nhét quả cà chua vào miệng mình: “Đừng hòng dụ dỗ được em, ăn để... Ưm ưm...”

      Trương Nhiên dám cướp cà chua trong miệng !!!

      Đồ biến thái!! Đồ vô lại!!!

      trả lại em Oa Gia thuần khiết ! trả lại em huấn luyện viên đẹp trai lạnh lùng !” An Lạc khóc lóc .

      ”Trả lại em?” Ý là, em... muốn ?” Trương Nhiên nghiêm túc nghĩ ngợi, nhướn mày hỏi.

      An Lạc ôm trán: “Xin đừng có tự ý chuyển đề tài như thế nữa.”

      ***

      Gần đây Trương Nhiên thường xuyên bơi, An Lạc rảnh rỗi là lại với , huấn luyện viên trước kia của cũng đến, xem ra là cần bắt đầu luyện tập chính thức rồi.

      Trương Nhiên bơi ở dưới, An Lạc và huấn luyện viên của Trương Nhiên ngồi với nhau.

      ”Huấn luyện viên Hoàng, tai nạn trước đó của Trương Nhiên liệu có ảnh hưởng đến luyện tập bây giờ của ấy ?” An Lạc hỏi tình hình của Trương Nhiên.

      Huấn luyện viên Hoàng thở dài: “Đương nhiên ảnh hưởng, chỉ là lần này cậu ấy muốn tham gia thi đấu quốc gia nên giờ phải tập.”

      An Lạc hiểu lắm, nhớ trước kia tham gia thi đấu quốc gia nữa, vì sao lần này lại vội vã bắt đầu tập luyện như thế?

      ”Cậu ta rất cố chấp, cũng biết tại sao.” Huấn luyện viên Hoàng .

      An Lạc gì, nếu muốn mất vinh quang luôn ở bên chờ đợi, đợi đến cái ngày có thể xông lên đài ôm lấy .

      Lúc đó phải đùa, hẳn là hiểu được.

      Sau khi tập luyện xong, An Lạc đưa nước cho , “Đừng có liều mạng như vậy chứ, cơ thể quan trọng hơn!”

      Trương Nhiên vẫn còn thở gấp, ngửa đầu uống hớp nước, lại thấy An Lạc nhìn mình đầy lo âu, bèn cười rồi hôn lên môi .

      Tuy An Lạc khá xấu hổ nhưng lại thể che đậy hết ngọt ngào, cười : “Huấn luyện viên của còn ở bên cạnh đấy!”

      Trương Nhiên vốn định xoa đầu , nhưng lại nghĩ đến tay mình dính nước liền nhịn xuống, với : “Ngoan ngoãn đợi , lát nữa dẫn em ăn hải sản.”

      An Lạc gật đầu, theo theo đều theo !

      ”Có thể thấy Trương Nhiên rất thích .” Trương Nhiên lại xuống nước, huấn luyện viên Hoàng đến cạnh An Lạc.

      An Lạc ngại ngùng sờ cổ cười: “Đúng thế...”

      ”Sau này hai người cùng di cư qua Úc hay vẫn ở lại trong nước?” Dường như huấn luyện viên hơi nhiều chuyện.

      Kỳ chuyện này vẫn mải luẩn quẩn trong lòng An Lạc, người nhà của đều ở bên đó, nếu chỉ vì mình mà giữ ở lại nước thấy áy náy, nhưng bản thân lại muốn ra nước ngoài...

      ”Tôi nghe theo sắp xếp của ấy.” An Lạc .

      ”Tôi đây là nhìn Trương Nhiên lớn lên, từ cậu ấy thích bơi lội, vốn ban đầu bố cậu ấy muốn cậu ấy học kinh tế, quản lý công ty ở Úc, nhưng cậu ấy lại muốn học máy tính, lại bị ông ấy coi phải nghề gì chính đáng, sau đó lần đầu tiên tham gia thi đấu quốc gia, giành được thành tích tệ, từ đó mới bắt đầu làm vận động viên.”

      Huấn luyện viên Hoàng xong liền cười: “Tên nhóc Trương Nhiên này cũng thích đối nghịch với bố cậu ấy, từ thế.”

      Lần đầu tiên An Lạc nghe được chuyện có liên quan đến Trương Nhiên của trước đây với người nhà, cảm thấy rất mới lạ, ra bố Trương Nhiên mở công ty ở Úc, có phải có nghĩa là sau này Trương Nhiên tiếp quản công ty của bố ấy ?

      Hơn nữa vì sao học máy tính lại phải nghề gì chính đáng? Oa Gia thúc thúc nhà chỉ chơi nhạc rất giỏi mà đến chơi eSports cũng tệ đâu!

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C40


      Bất tri bất giác sống chung với Trương Nhiên gần tháng, nhưng An Lạc chưa từng thu với lần nào, hôm nay cuối tuần rốt cuộc cũng có thời gian đến phòng thu với .

      Hôm nay Đản Thúc dẫn đám người đến gặp bạn của Oa Gia, An Lạc chịu nổi: “Đản Thúc, lần nào cũng kéo cả đám người đến gặp tôi, bộ tôi là sinh vật gì quý hiếm lắm hả?”

      Đản Thúc đưa mắt ra hiệu với Trương Nhiên, cười: “Bạn của Oa Gia đương nhiên là quý hiếm.”

      ”Đến vườn bách thú xem động vật quý hiếm đều cần chi tiền, tôi cũng muốn thu phí!” An Lạc xong xòe tay ra.

      Trương Nhiên kéo sang bên: “Muốn thu phí? Em thực coi mình là động vật trong vườn bách thú à?”

      An Lạc giật mình: “Ừ nhỉ!”

      Trương Nhiên càng lúc càng phát ra, chỉ số IQ của bạn thấp đến độ phải lo lắng...

      ”Sao lần nào cũng thấy Oa Gia dạy dỗ bạn thế? Lạc Lạc, có phải Oa Gia rất dữ ?” nào đó cau mày hỏi.

      An Lạc nghe thế phục: “Cái gì chứ, chỉ cần ba giây tôi có thể chế ngự được ấy.”

      ”Chế ngự thế nào?” Mọi người hứng thú.

      tôi và ấy mà đùa giỡn nhau, lần nào ấy cũng đánh lại tôi, bị tôi đè giường cầu xin tha thứ...” An Lạc mặt mày hớn hở kể, để ý đến vẻ mặt mọi người thay đổi.

      Tất cẩ đều bị cái câu “đè trê giường cầu xin tha thứ” kia gợi lên đủ tưởng tượng phong phú...

      Trương Nhiên quả thực rất muốn ôm trán, đề cao giọng ngăn lại: “An Lạc, xim em thương tình, đừng nữa được ?”

      Về nhà cho ấy uống Não Bạch Kim*.

      (*Là loại thực phẩm chức năng có tác dụng điều tiết đồng hồ sinh học, chữa mất ngủ.)

      An Lạc nhìn thoáng qua gương mặt giận tái của in, ngoan ngoãn im lặng.

      ”Ấy, Oa Gia này, sao để em hết? Đàn ông mà, thỉnh thoảng xấu hổ cũng rất đáng .” nào đó xong liền che miệng bật cười.

      An Lạc: “Ha ha ha chính là như thế, ấy vô cùng đáng , hở chút là làm như con nít bằng, muốn tôi ôm ấy...”

      Trương Nhiên: “...”

      ”Mọi người cứ từ từ mà chơi, tôi trước.”

      An Lạc cũng dám ra những chuyện giữa và Trương Nhiên nữa, trò chuyện với mọi người hồi, còn Trương Nhiên ở bên trong ghi .

      Dáng vẻ đeo tai nghe của Trương Nhiên rất đẹp trai, quả An Lạc rất muốn si mê liếm lấy cách qua lớp cửa kính.

      Kết quả là... Trương Nhiên ngại An Lạc đứng ngoài cửa kính làm phân tán tập trung của , nên muốn đuổi ra ngoài...

      An Lạc chịu, lấy khăn quàng cổ che mặt: “ còn thấy gương mặt xinh đẹp của em nữa, vậy là có thể hát được rồi chứ?”

      Riết rồi Trương Nhiên cũng quen với việc bó tay trước , so đo nữa.

      ”Lạc Lạc, kích động thế làm gì? Chẳng lẽ ở nhà Oa Gia hát cho nghe?” Đản Thúc ở bên cạnh hỏi.

      An Lạc gật đầu, khóc lóc rầu rĩ: “Đúng thế, gì mà dáng vẻ tôi nghe ấy hát đáng sợ! Em có ăn ấy đâu.

      Trong lòng Đản Thúc nghĩ em này đáng , bèn bật cười: “Đợi cậu ta ra rồi chúng ta phê bình cậu ta.”

      Cuối cùng cũng xong việc, An Lạc kéo tay áo Đản Thúc, ý bảo cùng phê bình Trương Nhiên.

      Đản Thúc nháy mắt cái với An Lạc, ho tiếng: “Oa Gia này, có chuyện này tôi phải với cậu.”

      Trương Nhiên mặc áo khoác, vừa vừa mặc: “Sủa .”

      ”Cậu có hiểu tôn trọng người khác là thế nào hả?” Đản Thúc phẫn nộ.

      Trương Nhiên mất kiên nhẫn nhìn ta: “ !”

      ”Chính là thế này, Lạc Lạc nhà chúng ta...”

      ”Cái gì "nhà chúng ta"?” Trương Nhiên nhíu mày ngắt lời.

      ”Đậu má! cách nào trao đổi bình thường với Trương Nhiên được, đấy, An Lạc làm thế nào mà chịu được cậu ta vậy?” Đản Thúc tỏ vẻ phẫn nộ.

      ”Rốt cuộc cậu muốn gì?” Trương Nhiên nhíu mày.

      ”Chỉ là tôi cảm thấy, cũng nên cho vợ nhà mình nhiều phúc lợi hơn, hát hai giọng cũng sao đúng ?” Dứt lời, Đản Thúc vỗ vai An Lạc.

      Trương Nhiên nhìn An Lạc, chìa tay ra vẻ vô tội, tỏ vẻ phải mình .

      Đản Thúc lại kéo Trương Nhiên sang: “Cậu hát cho người ta, cẩn thận đến vài thời điểm cần ấy lên tiếng ấy cũng rên đâu, đến lúc đó ngạt chết cậu!”

      Trương Nhiên: “...”

      An Lạc: “...”

      Này! Người đâu! Đem cái gã có trung tiết này ném ra ngoài !

      ***

      đường về nhà, An Lạc nắm tay Trương Nhiên, vừa lắc vừa cười.

      Nắm tay mà còn lắc qua lắc lại, đâu còn là trẻ gì, Trương Nhiên vốn định ngăn lại nhưng lại bị lắc đến mức phải nhịn.

      ”Tháng sau có đợt thi đấu, tham gia.” Bất chợt Trương Nhiên .

      An Lạc ngẩng đầu nhìn : “Bơi lội?”

      ”Ừ.”

      ”Thi đấu gì?” An Lạc mơ hồ nhưng lại rất chờ mông.

      ”Tranh giải mùa đông toàn quốc.” Trương Nhiên xong lại chèn thêm câu: “ phải em rất muốn xem sao?”

      ”Câu sau là có ý gì thế? Là vì em nên mới tham gia sao?” An Lạc chớp chớp mắt với .

      Trương Nhiên im lặng, muốn thừa nhận là đúng nên giả vờ lạnh nhạt : “Đương nhiên phải?”

      chữ “đúng” sao ư?” An Lạc rồi cười cười, “Vậy là kỳ vọng em xông lên ôm hả?”

      Trương Nhiên cười: “ ra cũng tạm.”

      Trương Nhiên ra cũng tạm”, điều đó chứng minh rất mong chờ, An Lạc đứng chặn đường trước mặt : “Đến lúc đó em nên ôm với tư thế gì đây?”

      xong vòng hai tay qua hông , dựa đầu vào ngực : “Là thế này?”

      ”Hay là thế này?” nhảy lên, tay đặt lên vai .

      Trương Nhiên khẩu thị tâm phi đùa nữa, dùng chiêu ôm đầu, nhàng hôn lên trán , giọng đầy sủng nịch: “Thế nào cũng tốt cả.”

      Chỉ cần là em, chỉ cần có em ở đó.

      ***

      Gần đây An Lạc bị huấn luyện viên nuôi đến phát phì, cả ngày ở nhà nằm ngây ra với . Cả hai đều thuộc dạng trạch nam trạch nữ, có thể ra ngoài là tuyệt đối ở ngay trong nhà.

      , hai chúng ta như thế có phải bạc nhược quá ?” An Lạc nằm sô pha, nhìn Trương Nhiên chơi game bên kia.

      ”Vậy em muốn thế nào?” Trương Nhiên hờ hững hỏi lại.

      ”Chúng mình du lịch , đâu cũng được!” An Lạc trượt từ ghế xuống.

      ”Lúc nào?”

      ”Đợi sau khi thi đấu xong có được ?” An Lạc nghiêm túc.

      ”Ừ.”

      Thế là sở thích gần đây của An Lạc biến thành nghiên cứu danh lam thẳng cảnh và đồ ăn nổi tiếng thế giới.

      ”An Lạc, chơi với tôi trước bộ vui à? Du lịch với Oa Gia đợi tuần trăng mật rồi tính sau!” Gần đây Trà Trà rất buồn chán.

      ”Tôi đồng ý với ấy rồi, đợi ấy thi xong .” An Lạc vừa ăn mì vừa xem điện thoại.

      Trà Trà gẩy mì thịt bò: “Tôi dám xem ấy thi đấu với đâu.”

      An Lạc ngẩng đầu lên: “Vì sao?”

      Vì nhất định kích động đến chết, kéo tôi chạy lên bục ôm ấy.” Trà Trà .

      An Lạc cười ha ha hai tiếng: “Sao lại biết tôi như thế hay vậy? Sao biết tôi muốn lên bục ôm ấy?”

      muốn chạy lên đó?” Trà Trà ngạc nhiên nhìn .

      ”Đương nhiên rồi! đừng hòng ngăn tôi lại!” An Lạc đắc ý nhướn mày.

      ”Tôi tuyệt đối cản đâu!”

      Trà Trà bĩu môi.

      Những lúc chờ đợi thời gian trôi chậm, nhưng ở bên Trương Nhiên, thậm chí An Lạc hi vọng có thể chậm nữa, mỗi phút đều có thể được kéo dài ra.

      Có đôi khi ngẫm lại, so với lúc vừa đến thành phố S bản thân thay đổi rất nhiều, cũng nhận được nhiều thứ, những đau khổ dằn vặt của mấy năm trước vào lúc này đều tan thành mây khói.

      Gần đây Trương Nhiên thường xuyên ra ngoài tập luyện, An Lạc ở nhà xem tivi, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Bắc Kinh.

      ”An Lạc?” Đầu dây lên tiếng trước.

      An Lạc nghe ra giọng của Giang Việt, điều chỉnh lại tư thế nằm ghế chút: “Ừ, Giang Việt hả?”

      ”Gần đây có bận gì ?” Ở bên kia rất yên tĩnh.

      ”Mình bận gì chứ? Sao thế?” An Lạc lạnh nhạt .

      Giang Việt hơi do dự: “Mấy hôm nữa mình đến thành phố S công tác, có tiện ăn bữa cơm ?”

      An Lạc nghĩ rồi sảng khoái nhận lời: “Sao lại tiện chứ? Đến lúc đó cậu đến đây mời cậu ăn bữa đặc sắc.”

      ”Đến lúc đó mình lại liên hệ với cậu được chứ?”

      An Lạc: “Ừ, bye bye!”

      Tạm biệt xong, xem tivi lúc lâu, An Lạc mới từ từ hoàn hồn, huấn luyện viện đồng ý đấy chứ?

      cho cũng sao nhỉ?

      Nhưng giờ giữa với Giang Việt còn trắng hơn sữa, thanh giả tự thanh, cũng có chuyện gì nào mập mờ.

      Nghĩ đến đó, nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

      Cùng tập luyện với Trương Nhiên, An Lạc cầm hai cốc trà chanh, ngồi ghế ngây ngô cười.

      Huấn luyện viên Hoàng ở bên cạnh cười: “Trước kia khi Trương Nhiên tập, chị cậu ta cũng với cậu ta nhứ thế.”

      An Lạc nghe thế mà ngạc nhiên, có chị ư? Sao chưa nghe nhắc đến?

      ”Là chị họ?” An Lạc tò mò hỏi.

      ”Tôi cũng lắm, hình như lớn hơn cậu ấy.”

      Trong lòng An Lạc như có gì đó đè nặng lên, chịu ảnh hưởng của đủ phim truyền hình trong nước, từ cảm thấy khó mà qua ải của mẹ chồng dì bên nhà trai được, ngờ bây giờ còn nhảy ra chị ...

      Đợi Trương Nhiên lập xong, An Lạc đưa nước đến cho , hỏi câu nghi ngờ: “Trong nhà có chị em ?”

      Trương Nhiên cầm lấy nước ngửa đầu uống, rồi từ từ : “Có chị .”

      An Lạc: “Tốt thế sao? Còn tập cùng ?”

      ”Cho tới giờ chị ấy chưa từng đâu với cả.” Trương Nhiên đáp.

      ”Nhưng vừa nãy huấn luyện viên Hoàng ...”

      An Lạc còn chưa xong, Trương Nhiên lạnh giọng ngắt lời: “Đó là bạn của chị .”

      An Lạc:?

      Chị ruột chăm sóc, nên bạn của chị thay thế?

      Logic gì thế này?

      còn chưa hỏi trả lời:

      ”Là bạn trước của .”

      Thế là An Lạc im lặng ngậm miệng, còn chơi cả tình chị em?!

      Ngay cả bạn của chị cũng tha?!

      Khinh bỉ!

      Người như thế... tự sấy tóc !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :