1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C35


      Chuyện ở chung với Trương Nhiên vốn bị mẹ An biết được phản đối, nhưng sau khi Trương Nhiên gọi điện đến, mẹ An lại có thể tỏ vẻ ủng hộ An Lạc, còn gì mà hai đứa phải chăm sóc cho tốt.

      Nháy mắt An Lạc sùng bái huấn luyện viên thêm mấy cấp bậc, “Huấn luyện viên sao làm được thế? Quả em nể quá.”

      Trương Nhiên cười mà , An Lạc hớn hở cũng hỏi nữa, dọn dẹp hành lí ở nhà Trà Trà chuyển sang, chính thức bước vào thời kỳ sống chung với huấn luyện viên.

      Trà Trà nghe tin này mà thổn thức thôi, còn An Lạc chỉ cười, tỏ vẻ rất kích động.

      Kế hoạch ngày đầu tiên sống chung là: Cùng huấn luyện viên đến nhà bạn tốt của đón Cookie.

      Trước đó An Lạc chỉ nhìn thấy huấn luyện viên xe đạp, ngờ cũng biết lái xe, An Lạc ngồi bên ghế phụ, mê mẩn thôi.

      ”An Lạc, mắt em có thể nhìn về phía trước được ?” Đuôi mắt Trương Nhiên luôn cảm thấy lén nhìn mình.

      An Lạc bị bắt trộm nhìn lén cũng hề bí rối, rốt cuộc tìm được cơ hội quang minh chính đại nhìn , làm vẻ hoảng sợ: “Trương Nhiên thấy được mắt em sao, nó nghe theo sai khiến của em!”

      Trương Nhiên cười đến mức suýt nữa đạp phanh.

      Người này là đồng đội trong đội bơi trước kia với Trương Nhiên, cũng là soái ca chân dài, An Lạc cảm thấy hai người bọn họ đứng cạnh nhau quả đẹp như tranh, lại cảm giác mình quá hủ rồi, ngay cả bạn trai mình mà cũng tha.

      Cookie hình như béo lên, lúc đầu nhớ An Lạc, sau đó hít hà chạy đến, phe phẩy đuôi.

      An Lạc ngồi xuống chơi với nó, soái ca chân dài ở bên cạnh cười: “An Lạc thích động vật à? Vậy cũng thích các bạn nhỉ?”

      An Lạc kịch liệt lắc đầu: “Chó con với trẻ con hoàn toàn giống nhau!”

      Đặc biệt là đám trẻ mà Trương Nhiên dạy.

      ”Trương Nhiên rất thích trẻ con.” Soái ca chân dài .

      An Lạc nhớ quan hệ giữa với đám nhóc kia quả rất tốt, bèn chọc chọc Trương Nhiên: “Có phải lúc học bơi hề có gì để với em ?”

      ra em cũng biết?” Trương Nhiên nhíu mày.

      Cho chút mặt mũi chết sao! An Lạc cắn răng, cười đầy giả dối: “ là oan ức cho rồi.”

      ***

      Đưa Cookie về nhà, An Lạc chơi với chó trông rất vui vẻ, ngó lơ Trương Nhiên, đến lúc An Lạc tìm lại phát Trương Nhiên giúp trải sẵn giường.

      Quá cảm động!

      An Lạc bước lên ôm cổ : “Huấn luyện viên, nếu có thể cưới được người hiền lương thục đức như đó chính là phúc phần của em.”

      Trương Nhiên xoa đầu : “Ừ, giúp em trải giường chiếu, vậy em nấu cơm , thuận tiện rửa chén luôn.”

      Cái gì gọi là thuận tiện rửa chén? hề thuận tiện chút nào đâu nhé?

      Huấn luyện viên người này quá mưu mô, An Lạc nhớ kỹ.

      Dù sao An Lạc cũng FA nhiều năm, đột nhiên sống chung với người đàn ông vẫn cảm thấy khá ngại ngùng, đặc biệt như chuyện tắm rửa chẳng hạn, bình thường tắm xong đều mặc áo lót mà trực tiếp khoác áo ngủ nằm sô pha xem tivi, bây giờ có huấn luyện viên bên cạnh tuyệt đối thể nào làm chuyện đó được.

      Nhất là trong thời điểm nhạy cảm, nếu cẩn thận lau súng phát hỏa rất phiền toái.

      Trong buổi tối sống chung đầu tiên, hoàn toàn hề khí màu hồng mà An Lạc muốn, và Trương Nhiên rơi vào cục diện bế tắc“xem show truyền hình hay xem bóng đá“.

      ”Thế em dùng máy tính xem show được sao?” Trương Nhiên hoàn toàn có ý định thỏa hiệp.

      ”Máy tính có, chỉ có thể đợi đến mai xem bản up lại, hơn nữa show cũng hay lắm mà, hai chúng ta cùng xem phải càng hài hòa sao?” An Lạc hoa chân múa tay thuyết phục .

      ”Của là trực tiếp, quan trọng hơn.”

      ”Bọn họ sút gôn cũng đâu phấn khởi chứ, trực tiếp với trực tiếp liên quan gì?” An Lạc tức giận.

      “...” Trương Nhiên im lặng lúc, An Lạc ngỡ là giận nên có chút hối hận, lại sĩ diện thỏa hiệp, đương lúc do dự đột nhiên Trương Nhiên ngoắc tay nhìn : “Vậy chi bằng làm chút chuyện thú vị hơn so với xem tivi nhé?”

      An Lạc: “...”

      phút sau, An Lạc im lặng xem bóng đá cùng , nội tâm kêu gào: “Đồ lưu manh! Đồ vô lại!”

      An Lạc thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng đầu ngã vào lòng Trương Nhiên.

      An Lạc bị Trương Nhiên đánh thức, trời vừa sáng, An Lạc xoay lưng về phía : “Em muốn ngủ nữa.”

      xuống nhà chạy bộ đây.” Trương Nhiên .

      An Lạc định ừ cho qua, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, liền ép bản thân tỉnh táo: “Vậy dẫn em cùng chạy bộ .”

      chờ em mười lăm phút.” Trương Nhiên .

      An Lạc lười biếng ngồi dậy: “Chỉ mười lăm phút, em...”

      ”Còn mười phút nữa.” Trương Nhiên hề nể tình ngắt lời.

      An Lạc khiếp sợ nhìn : “ xấu quá!”

      ”Còn bảy phút nữa.” Trương Nhiên bình thản nhìn .

      Lại là gương mặt chuẩn thương hiệu huấn luyện viên này, tuy trong lòng rất phẫn nộ nhưng An Lạc vẫn nhanh chóng xuống giường.

      Sáng sớm chạy bộ với huấn luyện viên mà là chuyện vô cùng ngọt ngào, đặc biệt là nhìn bộ đồ thể dục bó sát người huấn luyện viên, vóc người nhìn sót chút nào.

      An Lạc vô cùng vui vẻ, cùng Trương Nhiên vừa cười vừa chạy về phía trước.

      đến năm phút, An Lạc kiên trì nổi nữa, tốc độ của huấn luyện viên phải là nhanh, nhưng dẫu gì An Lạc cũng rèn luyện quá ít, nhanh chóng bị lộ nguyên hình.

      ”A mệt chết được, chúng ta nghỉ ngơi chút được ?” An Lạc chống hông thở hồng hộc.

      Trương Nhiên xoay người lại: “ thể vừa chạy vừa nghỉ được, như thế tốt cho cơ thể.”

      ”Nhưng nếu chạy nữa em mệt chết mất...” An Lạc cúi gập nửa người.

      Trương Nhiên chạy chậm lại lùi về bên cạnh An Lạc, “Vẫn chưa tới tám trăm mét mà em chạy nổi sao? Thi thể dục ở trường em làm sao qua nổi thế?”

      ”Lúc đó còn trẻ mà, hơn nữa lúc đó em cũng đạt cầu, đừng là già như bây giờ...” An Lạc xong liền khoát tay.

      Trương Nhiên khuyên nữa, trực tiếp kéo bắt đầu chạy.

      Nhiệt độ trong lòng bàn tay rơi xuống tay An Lạc, đột nhiên thêm kiên quyết.

      ”Nếu lúc ấy học gặp tốt rồi, em nhất định có thể thi qua.” An Lạc hổn hển cười.

      Nghĩ rồi lại cảm thấy đúng, nếu trung học gặp, có khi Trương Nhiên hề thích .

      Chạy qua phòng hồ nước trong công viên, cuối cùng Trương Nhiên cũng tha cho , An Lạc mệt đến mức nằm vật ra, tính ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi lát Trương Nhiên giữ lại: “Vừa vận động xong đừng ngồi xuống.”

      An Lạc thuận thế nằm lên tay : “Hôm nay em tuyệt đối phải gầy hơn!”

      ”Cơ thể đau đấy.” Trương Nhiên .

      An Lạc nhìn hề thở gấp vô cùng phẫn uất, tay vừa vặn khoát lên cánh tay , bèn nhân tiện nhéo cơ hai đầu của , dùng sức nên bắp thịt cũng săn chắc, nhưng co dãn có đó, rất có cảm xúc.

      Trương Nhiên nhìn nào đó ngừng sờ bậy tay : “...”

      đúng là phong phú!” An Lạc vẫn quên khen.

      Phong phú...

      Từ này phải để chỉ đồ ăn sao?

      Lối suy nghĩ của bạn bình thường...

      Sau khi vận động lại bị Trương Nhiên ép bộ vòng quanh công viên, lúc này An Lạc mới ngồi xuống nghỉ ngơi được, trời cũng dần sáng lên, Trương Nhiên đứng trước mặt An Lạc uống nước.

      Dưới tia nắng ngược sáng, bóng dáng chợt trở nên ràng hơn, dáng vẻ uống nước hầu kết lên xuống lại khiến An Lạc nhìn mà muốn phun máu mũi.

      thể mê trai thế được, An Lạc thu lại hai mắt lấp lánh của mình, tùy tiện với Trương Nhiên: “Em muốn ăn bánh bao hấp!”

      Trương Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay: “ thêm mười phút nữa .”

      Theo theo theo hết, trong lòng An Lạc yên lặng nở hoa.

      ***

      Mấy ngày nay An Lạc quả choáng váng quá, ngay cả Oa Gia phát bài mới mà cũng biết, tìm thấy tai phone, An Lạc trực tiếp nghe máy tính.

      Ngồi ghế sô pha, Trương Nhiên ở bên kia nghe thấy tiếng nhạc chậm rãi nhìn An Lạc: “Đổi bài!”

      Ơ kìa, sao huấn luyện viên lại quản cả chuyện này thế?

      An Lạc nghe lời , đổi bài khác, nhưng vẫn là của Oa Gia.

      Trương Nhiên kiên nhẫn: “Đừng nghe ta hát nữa, đổi người khác.”

      Nghe chính bài mình hát luôn có cảm giác là lạ.

      đừng nữa được ? Em nghe Oa Gia hát ngại cái gì?” An Lạc nhíu mày.

      Có đấy! Người ngay trước mắt, còn nghe tiếng trong máy tính làm gì, lần thứ hai Trương Nhiên hoài nghi đầu óc An Lạc có vấn đề.

      Nếu phải chính miệng cho biết, có phải cả đời này đều đoán ra bạn trai chính là thần tượng đúng ?

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C36


      Bước sang năm mới, ngay cả công ty cũng sửa sang lại, người trong công ty vừa treo ảnh nghệ thuật lên tường vừa trò chuyện với nhau.

      Dưới truyền bá của Trà Trà, mọi người đều biết chuyện An Lạc có bạn trai, vậy là nhao nhao đòi khao, An Lạc sảng khoái đồng ý.

      Sau khi tan tầm, sáu bảy đồng nghiệp cùng đến quán thịt nướng mới mở dưới lầu, Trà Trà bắn đầu cường điệu hóa Trương Nhiên: “Bạn trai của Lạc Lạc đẹp trai vô cùng luôn...”

      sao? Chừng nào Lạc Lạc mới dẫn bạn trai đến ra mắt đây?” Đồng nghiệp nào đó kết hôn .

      Dẫn cái gì chứ, đường trong mắt người khác đều là dẫn ...

      An Lạc ngại ngùng, nhưng vẫn gật đầu cười.

      Quán thịt nướng này trang trí rất đáng , rất nhiều cặp đôi đên đây, An Lạc thầm ghi nhớ nơi này, lần sau dẫn huấn luyện viên đến ăn.

      ”Lạc Lạc, ra tôi cảm thấy với trình độ của chị mà sống ở đây đúng là quá oan ức rồi, phải trước kia chị là nhà thiết kế sao? Bây giờ làm trợ lý làm gì?” Hứa Tam Diệp hỏi ra nghi ngờ lâu nay của mình.

      An Lạc dừng lại, nhìn thoáng qua mọi người: “Trước đây lúc bị chị Sa Sa mắng đúng là cảm thấy đáng, sau đó ở chung với mọi người rồi lại muốn .”

      ”Từ khi Sa Sa ly hôn, tính tình của ấy tệ đến mức có nhiều người chịu được.” Đồng nghiệp Tiểu Lý lặng lẽ .

      Nữ đồng nghiệp kết hôn cười: “Phụ nữ thiếu tình giờ nhiều lắm.”

      câu này có vẻ tàn nhẫn, tất cả mọi người đáp, trong lòng An Lạc bắt đầu thấy khó chịu.

      Ngay từ đầu đúng là thích Từ Sa Sa, cảm thấy chị ta có tài cán gì mà với ai cũng khoa tay múa chân. Sau đó dần dần chị ta với ở phương diện nào đó khá là giống nhau, tự trong cao cố chấp lại thích cãi bướng, nhưng ra hề có ý xấu.

      Bây giờ biết được chuyện tình cảm của chị ta, trong lòng An Lạc nảy sinh vài phần đồng tình.

      Lúc chưa biết chuyện của người mà định nghĩa người ta ra sao, điều đó chỉ có thể chứng minh mình nông cạn.

      ”Vậy giờ chị Sa Sa ở mình à?” An Lạc hỏi.

      ấy có con trai, giờ chắc cũng bốn năm tuổi rồi, ở nội trú trong nhà trẻ, nhắc mà thấy thương, ấy còn mô côi cha mẹ.” Tiểu Lý xong, tất cả mọi người im lặng nhìn nhau.

      ”Có đôi khi, đàn ông đúng phải thứ ra gì.” Nữ đồng nghiệp kết hôn thở dài.

      Người đàn ông duy nhất ở đây là Hứa Tam Diệp có chút quýnh quáng: “Tôi giống bọn họ.”

      Trà Trà cầm đũa chỉ vào cậu ta: “Cậu ngay đến các mặt khác cũng giống họ đâu biết chưa?”

      Đồng nghiệp cười ha ha, Hứa Tam Diệp lập tức phô ra vẻ xem thường: “Các mặt khác? Tôi phải chứng minh cho chị xem thế nào đây?”

      ”Thế này ! Cậu cởi trần chạy ra ngoài vòng, những chứng minh cho tôi xem mà có thể còn được lên tivi, chứng minh cho nhân dân cả nước cậu là người đàn ông.” Trà Trà nín cười, nghiêm túc .

      Hứa Tam Diệp mặc kệ ấy, An Lạc ở bên cạnh nhìn hai người họ cười cười: “Mấy năm qua hai người này nào cũng cãi nhau, có thể so với vợ chồng kết hôn hai mươi năm đấy nhỉ?”

      ”Đéo nhé! Vợ chồng cái khỉ gì?” Trà Trà ăn thịt bò, nghe thấy An Lạc thế lập tức ngẩng đầu văng tục.

      Hứa Tam Diệp lại bắt đầu giở chiêu bài xem thường của cậu ta ra: “Tôi hề muốn chuyện với Dư Đồ chút nào, ngày nào chị ấy cũng đến làm phiền tôi, đúng là ưa ăn mắng!”

      Trà Trà cười lạnh tiếng: “Hứa Tam Diệp, cậu cho ràng vào, là ai hở tí ôm tay tôi xuống lầu giúp cậu ta mua cà phê?”

      ”Hai người ở với nhau !” Tiểu Lý nhịn được.

      ”Cộng !” An Lạc tỏ vẻ tán đồng.

      ”Hứa Tam Diệp thích con trai! Chẳng lẽ mấy người biết?” Trà Trà làm ra vẻ mặt thể tin nổi.

      ”Dư Đồ, chị còn tiếp tục đồn bậy cẩn thận tôi kiện chị tội phỉ báng!” Hứa Tam Diệp đặt đũa xuống.

      An Lạc nhịn được nữa: “Bữa ăn này là của tôi, phải là lúc để hai người biểu diễn tướng thanh, mau lại đây, ăn thịt ăn thịt !” xong gắp cho hai người vài miếng thịt gân.

      Trà Trà cúi đầu ăn thịt, nhưng mắt vẫn trừng Hứa Tam Diệp, dưới bàn bắt đầu đá cậu ta.

      An Lạc nhịn được cười, hai người họ rất xứng đôi.

      Hứa Tam Diệp coi như là tiểu thịt tươi thanh thú, Trà Trà ấy là, là nữ hán tử loli.

      Cái cảm giác này...

      đường về nhà, đột nhiên Trà Trà kéo lấy tay An Lạc: “Lạc Lạc, gần đây ở nhà tôi chỉ có mình, chán vô cùng, hôm nay theo tôi về ở đêm có được ?”

      An Lạc nhìn đồng hồ: “Chuyện này...”

      đêm thôi có gì đâu, ảnh hưởng đến cuộc sống kia của với huấn luyện viên đâu.” Trà Trà xong ho khẽ.

      An Lạc: “Tôi có cuộc sống kia gì hết được chưa?”

      ”Vậy là được rồi, ở với tôi đêm, chúng ta tâm chút.”

      An Lạc nghĩ ngợi: “Được rồi, để tôi nhắn tin cho huấn luyện viên.”

      Quả nhiều này rồi chưa đến nhà Trà Trà, ngờ đâu nhớ quá.

      ”Trà Trà, nhà bao lâu rồi chưa dọn dẹp hả?” An Lạc sờ bàn, nhìn bụi dính đầy tay.

      rồi tôi chỉ có mình nào còn tâm tình mà quét dọn?” Trà Trà dứt lời, rót ly trà táo cho An Lạc.

      An Lạc chớp mắt, đến ôm lấy tay Trà Trà: “Ối chà, ỷ lại tôi thế kia à?”

      ”Haiz, khuê mật gả ra ngoài như bát nước hắt , trọng sắc khinh bạn vô lương tâm tôi cũng quen rồi.” Trà Trà thở dài.

      An Lạc cười nhéo đùi ấy: “Ai vô lương tâm?”

      Trà Trà hoảng hốt nhảy dựng lên, cười to trốn ra sau: “ phải ! Á! phải mà! Mau buông tay !”

      Hai người hi hi ha ha náo loạn trận, rồi lại bắt đầu xem chương trình hài mà bình thường hay cùng nhau xem nhất, vừa xem vừa cười điên cuồng.

      An Lạc cười đến mức lau nước mắt, đột nhiên nhận được tin nhắn, sau khi thấy người gửi nhanh chóng kéo Trà Trà: “Đản Thúc tìm tôi!”

      Trà Trà lại gần, đọc tin nhắn:

      ”Tối nay đám Oa Gia với Nha Nha vừa ghi xong, có thời gian tụ tập ?”

      An Lạc còn do dự Trà Trà “trời ơi” tiếng, nắm lấy điện thoại của An Lạc, nhanh chóng trả lời:

      Có chứ có chứ!!!

      An Lạc nhìn bàn tay trống của mình, vẫn giữ tư thế cũ: “Trà Trà, có thể sửa tật xấu này được ?”

      Trà Trà nhe răng cười: “ thể!”

      ”Lạc Lạc có háo hức ?” Trà Trà nhảy lên múa máy rồi.

      ”Cũng tạm!” So với Trà Trà, An Lạc có vẻ vô cùng bình thường, “Vì cũng có thể giống lần trước, được vui lắm.”

      ”Chủ nghĩa bi quan chết tiệt!” Trà Trà xong bắt đầu trang điểm chọn quần áo, “ cứ tóc tai rối bời thế mà gặp nam thần !”

      An Lạc ngẫm nghĩ, nếu Oa Gia đến dáng vẻ lúc này của mình mất thể diện, vậy là cũng làm tóc.

      Ở với Trà Trà rất dễ biến thành mê trai giống ấy, An Lạc thấu hiểu rất .

      Hai người xuống lầu, nơi gặp mặt cách chỗ này xa, đột nhiên An Lạc nhận được điện thoại của Trương Nhiên.

      ”Em ra ngoài à?”

      Vì sao câu mở đầu của càng ngày càng bất thường thế?

      An Lạc nghĩ ngợi: “Em ở ngoài, sao biết?”

      ”Ừ, thấy em, đợi chút với em.” vừa xong, An Lạc liền dừng lại nhìn quanh bốn phía, trông thấy ở bên phố đối diện vui vẻ vẫy tay.

      ”Trời ạ, muốn dẫn theo bạn trai cùng?” Trà Trà ngạc nhiên nhìn Trương Nhiên đến.

      An Lạc bước sang: “Tình cờ thôi, bây giờ bọn em gặp nam... nam thần của Trà Trà, có muốn ?”

      Trương Nhiên nhanh chóng đồng ý, nếu , các còn gặp nam thần gì chứ!

      An Lạc đến gần: “Sao lại trùng hợp thế chứ?”

      ”Hẳn là thần giao cách cảm rồi.” Trương Nhiên cười đùa.

      Trà Trà ở bên cạnh ôm tim: “Ngược FA xin tránh ra!”

      ra em muốn gặp người kia... Em rất thích người chuyên cover bài hát kia.”

      An Lạc quyết định thẳng thắn.

      ”Ừ, biết.” Trương Nhiên buồn cười.

      ấy là nam đó, đừng để ý!” An Lạc xong nhéo tay .

      ”Ừ.” nhịn được cười tiếng.

      Hình ảnh tiếp theo, rất đáng chờ mong!

      Tới quán cà phê văn nghệ hẹn kia, đẩy cửa vào. Người đầu tiên nghênh đón là Hoa Sênh, cậu nam sinh mi thanh mục tú, sau khi thấy Trương Nhiên liền nhìn sang An Lạc, trong mắt có ngạc nhiên.

      ”Hoa Gia! Còn nhớ tôi ?” Trà Trà nghiêng đầu cười.

      ”Sao lại nhớ chứ? Bọn họ đều ở lầu, thôi!”

      Hoa Sênh nghe Đản Thúc bạn của Oa Gia là em chuyên thiết kế trong xã đoàn, có lẽ chính là người này.

      Nếu là bạn của vương bài Oa Gia, xem ra cần phải lo lót cho tốt, thế là Hoa Sênh chậm bước đến cạnh An Lạc: “ là Lạc Lạc Thanh Hoan?”

      An Lạc ngờ Hoa Sênh chủ động đến chào hỏi, có chút kì lại: “Đúng thế, chào cậu Hoa Sênh!”

      Thấy Hoa Sênh mực nhìn Trương Nhiên, An Lạc giới thiệu: “À, đây là bạn trai tôi An Lạc, theo tôi chơi.”

      Hoa Sênh: “...”

      Ngữ khí này sao nghe lạ thế?!

      Cậu ta định mở miệng chuyện với Trương Nhiên bị ánh mắt của Trương Nhiên liếc qua, đem những lời muốn ra nuốt vào lại.

      Bước lên lầu , tất cả mọi người đều ngồi với nhau, An Lạc nhìn sang, chợt trông thấy... Đỗ Phong?!

      ta phải là bạn tốt của Trương Nhiên sao? Sao lại xuất trong xã đoàn?

      ”Ấy, người tới sao?” Trà Trà câu đầu tiên.

      An Lạc chậm rãi bình tĩnh nhìn mọi người, ánh mắt đảo quanh vòng, cuối cùng cũng mở miệng: “Hôm nay Oa Gia tới sao?”

      ...

      khí quỷ dị đến mức có thể có hai con quạ bay qua...

      Ánh mắt của mọi người hẹn mà cùng nhìn An Lạc, rồi nhìn sang Trương Nhiên bên cạnh .

      Vừa hỏi xong, vì sao tất cả mọi người đều im lặng thế, còn nhìn như vậy nữa?

      An Lạc khẽ nhíu mày, có chút biết phải làm sao: “Mấy người... Sao lại nhìn tôi như thế?”

      biết là ai bật cười “phì” trước, Nha Nha mở miệng: “Em này, em đùa chúng tôi đấy à?”

      Rốt cuộc... là có ý gì?

      nhìn Đỗ Phong: “...”

      ”Tôi là Đản Thúc!” Đỗ Phong trả lời, mặt là vẻ ngồi chờ xem cuộc vui.

      An Lạc chỉ cảm thấy hốt hoảng, ta ta là Đản Thúc? Vậy Trương Nhiên...

      ”Mãi quên cho em biết, tên tiếng của là Walker.” Trương Nhiên cười nhạt, cúi đầu đón nhận tầm mắt từ từ quay sang như máy của .

      ...

      Ai tới đánh tỉnh phát , cho biết đây chỉ là mơ?

      Bị ép tiếp nạp nhiều tin tức thực tế, nhất thời có cách nào tiêu hóa kịp, đầu đủ dùng...

      ”Em , người bên cạnh em phải là Oa Gia đó sao? Em biết ư?” Quả Nha Nha dám tin.

      Những lời này “ầm” tiếng, đánh An Lạc tỉnh lại, phải nằm mơ!

      Trong đầu tự động xây dựng đẳng thức:

      Nam thần = Oa Gia = Walker = Trương Nhiên = huấn luyện viên = bạn trai.

      Nên là, bạn trai của chính là nam thân từ trước đến nay của , còn , mãi biết?!

      Chuyện này quá hoang đường!!!

      Mà Trà Trà ở bên cạnh rạn nứt rồi...

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C37


      An Lạc đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, tất cả mọi người đều vui vẻ xem kịch, Đản Thúc nhanh chóng giải thích: “Là thế này, tên Trương Nhiên thiếu tâm nhãn này cho bạn biết cậu ta chính là Oa Gia, có thể là muốn tạo bất ngờ, mọi người cần phải có phản ứng như thế, làm cho em Lạc Lạc ngại ngùng.”

      Vừa dứt lời, người có phản ứng dữ dội nhất phải là An Lạc mà là Trà Trà bên cạnh, ấy nhìn như muốn ăn thịt người ta, nhướn bên mày, vô cùng kinh ngạc: “Trương Nhiên, chúng ta đùa nhé, là Oa Gia?”

      mặt Trương Nhiên xuất nụ cười như có như : “Giọng của tôi mà hai người mãi nhận ra à?”

      Trà Trà nghe vậy mà biến sắc, tỉnh ngộ: “Khó trách, lần đầu nghe giọng tôi cảm thấy quen lắm, trời ơi sao lại... Vậy An Lạc ấy...”

      xong ánh mắt của mọi người chậm rãi dời sang An Lạc, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười với mọi người: “Vậy hôm nay tất cả mọi người đều đến à...”

      Trà Trà nghi ngờ véo ấy: “ có chuyện gì đấy chứ?”

      An Lạc cười cứng nhắc với ấy: “Tôi ổn mà.”

      ”Oa Gia chính là người có sở thích như thế sao? Nhiều năm rồi mà chưa phát ra đấy!” Hoa Sênh trêu chọc.

      ”Vậy hai người quen nhau thế nào?” Nha Nha tò mò hỏi.

      ”Quen ở hồ bơi.” Trương Nhiên xong kéo ghế ra giúp An Lạc, An Lạc lặng , từ từ ngồi xuống.

      đấy, Oa Gia so với tưởng tượng của mấy người còn thú vị hơn, các cậu chưa đào đến kỹ năng khác của cậu ta đâu.” Đản Thúc xong hất cằm với Trương Nhiên: “Có phải , Oa Gia?”

      ”Có muốn đào đến kỹ năng đánh cậu ?” Trương Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn ta cái.

      Đản Thúc cười hì hì, Trà Trà bắt đầu lên tiếng: “Trương... Oa Gia, sao tôi cảm thấy bây giờ vô cùng chân thực, ngay từ đầu biết người chuyện mạng với là An Lạc sao?”

      ”Đúng thế.” Trương Nhiên xong, hơi nhìn sang An Lạc ngây ngươi.

      ”Vậy sao cố ý giấu em?” An Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, nắm chắt ngón tay.

      Vẻ mặt của rất nghiêm túc, ý cười của Trương Nhiên dần nhạt : “ cố ý giấu em lúc nào?”

      An Lạc định phản bác, nhưng lại phát có lời nào để .

      Thiết bị ghi trong nhà chỉ dùng để hát, giấu ; chó của là Cookie, giấu ; từng búp bê garage kit trong nhà là do fans tặng, cũng giấu ...

      ”Vậy vì sao cho em biết... chính là Oa Gia?” An Lạc hỏi lần nữa.

      ”Vì cho đến bây giờ em chưa từng hỏi điều đó.” Trương Nhiên rồi đẩy cappuccino đến trước mặt .

      An Lạc á khẩu trả lời được, có nhiều thông tin ám chỉ Trương Nhiên chính là Oa Gia, nếu thông minh chút hoàn toàn có thể đoán được, thế nên, ý của rất ngốc?

      Quả An Lạc biết phải phản ứng lại thế nào, đột nhiên cảm thấy cảm giác mà Trương Nhiên đưa lại cho trong nháy mắt xa lạ, chưa từng nghĩ đến việc bạn trai mình được nhiều người thích như thế, lại càng ngờ bạn trai mình là Oa Gia.

      ”An Lạc, tổ tiên của chắc chắn cứu cả hệ ngân hà rồi, bây giờ tôi dám chắc chắn!” Trà Trà ở bên cạnh ôm đầu cười khổ.

      An Lạc uống ngụm cà phê, gì.

      ”Nếu Oa Gia quen bạn , tôi còn nghi ngờ giới tính của ấy đấy!” Hoa Sênh xong ho khụ tiếng, Đản Thúc cười :“Trước đây chúng ta với fans rằng, nếu Oa Gia có người phải bắt cậu ta hát bài “Hatsune Miku biến mất“...”

      ”Đúng thế đúng thế! Oa Gia cậu chuẩn bị bao giờ hát hả?” Nha Nha vỗ bàn.

      Trà Trà ngạc nhiên bịt miệng: “ hay giả thế?”

      ”Hatsune Miku biến mất” được cho là bài hát tiếng Nhật khó hát nhất, tốc độ quá nhanh, quả phải ai cũng có thể hát được bài này, được đông đảo em coi là lĩnh vực của thần...

      được! Quá đáng sợ, làm sao có thể?” Trà Trà theo bản năng bảo vệ nam thần.

      Trương Nhiên nhướn mày: “Hát xong ai nhặt xác?”

      ”Thế này , bài này quả quá khó, vậy giảm độ khó xuống vậy, “Senbon zakura” cũng được.” Đản Thúc đề nghị.

      ”Có thể có thể...”

      Từ đầu đến cuối, An Lạc câu gì, chỉ có Trương Nhiên phát có vẻ thích hợp.

      Chấm dứt cuộc gặp mặt, An Lạc Trà Trà và Trương Nhiên cùng nhau, dọc đường Trà Trà cứ mải miết trò chuyện với Trương Nhiên, ngược lại An Lạc chỉ im lặng .

      đến ngã tư, An Lạc dừng bước, cố ý né tránh ánh mắt Trương Nhiên, do dự : “Hôm nay em đến ở nhà Trà Trà, về trước .”

      Trương Nhiên bỗng dừng lại, tùy tiện đáp lại câu, nhanh chóng giữ chặt Trà Trà xoay người rời .

      Đến gần tiểu khu, Trà Trà mới : “An Lạc, , có phải cảm thấy còn vui sướng hơn so với nằm giữa năm trăm vạn ?”

      An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, lắc đầu: “Tôi biết.”

      ”Là có ý gì?” Trà Trà sờ trán , “Sao lại bình tĩnh thế? bị bệnh đấy chứ?”

      ấy là bạn trai tôi, tôi cách nào nhất thời tiếp nhận được chuyện này.” An Lạc xong cũng ôm đầu, “Giờ tôi cảm thấy... có chút khó đối mặt với ấy.”

      Hai người trầm mặc hồi, Trà Trà “ừ” tiếng: “Tôi cũng biết giống như nằm mơ vậy.”

      Về đến nhà, hai người còn sức đâu mà xem tivi, sau khi tắm rửa liền chuẩn bị ngủ.

      Trà Trà ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bèn vội ngồi dậy nhìn, là An Lạc cầm gối đến.

      ”Trà Trà, hôm nay muốn ngủ với .” An Lạc xong bò lên giường.

      Trà Trà giúp đặt gối: “Ừ, tâm chút .”

      Sau khi tắt đèn, tâm tựa như những hạt cái lơ lửng trung, người cũng dễ dàng trở nên yếu đuối.

      Hai người lặng lúc, Trà Trà mở miệng trước: “Lạc Lạc, tôi rất vui thay , xem mình tích được bao nhiêu đức mới có thể gặp được bạn trai tốt như vậy?”

      An Lạc nghe mà thấy lòng càng nặng thêm: “Vậy cảm thấy tôi với ấy, xứng ư?”

      Trà Trà nghiêng người sang: “Tôi biết, trong những cảm giác người chính là cảm thấy mình xứng với đối phương, điều này chỉ có thể chứng minh thích ấy.”

      An Lạc: “Cái gì chứ? Ý của là tôi xứng với ấy?”

      ”Nào có! Tôi vẫn cảm thấy người có thể xứng với chỉ có tôi, bây giờ tôi lại cảm thấy còn có thêm Oa Gia nữa.” Trà Trà xong ôm lấy cánh tay .

      An Lạc nghe mà bật cười: “Trà Trà, có tốt!”

      ***

      đến thứ sau, đến chiều tất cả mọi người lên kế hoạch cuối tuần đâu đó chơi, hề có tâm tư làm việc.

      ”Chúng ta leo núi , gần đây tuyết đọng bắt đầu tan, núi nhìn đẹp lắm.” Tiểu Lý rồi rút điện thoại ra đưa cho bọn họ xem ảnh chụp.

      An Lạc tính xáp lại gần xem, Trà Trà lập tức kéo về.

      ”Này! ...” An Lạc mới lên tiếng nửa chợt trông thấy Từ Sa Sa đến gần, lúc này mới phát tất cả mọi người bắt đầu nhìn máy tính giả vờ làm việc.

      ”Hi! Chị Sa Sa!" An Lạc kiên trì cười.

      ”Bây giờ là giờ làm việc, ok?” Từ Sa Sa nhìn xung quanh vòng.

      ”Ok ok!” An Lạc đáp rồi cũng xoay người sang chỗ khác nhìn máy tính.

      Đợi Từ Sa Sa mất, mọi người mới bắt đầu cười khẽ.

      Buổi chiều đến giờ tan làm, An Lạc xử lí ít tài liệu nên về muộn hơn so với mọi người, vừa bước ra khỏi văn phòng liền trông thấy Từ Sa Sa đứng trước cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài.

      Bóng lưng chị ta có vẻ có chút đơn, An Lạc nhớ lại các đồng nghiệp từng qua về chuyện tình của Từ Sa Sa, chị ất lại còn là người mồ côi cha mẹ...

      Nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện, nên tính cách mới có thể cứng rắn như thế.

      ”Chị Sa Sa, sao chị vẫn chưa về?” An Lạc gọi chị ta.

      Từ Sa Sa quay người lại, thấy là An Lạc thản nhiên : “Trước giờ tôi luôn về muộn so với các , sao hôm nay còn chưa ?”

      ”Em xử lí vài tài liệu... bằng xuống lầu uống cà phê ?” An Lạc do dự lúc, cười cười mời.

      ràng Từ Sa Sa ngẩn ra lúc, vẻ mặt dịu : “Hôm nay cũng rảnh, thôi.”

      Hai người cùng vào quán StarBucks dưới lầu, chờ cà phê đột nhiên Từ Sa Sa mở miệng: “Có bạn trai rồi?”

      ”Hả?” An Lạc hơi bất ngờ, “Chị cũng biết ư?”

      ”Ngày nào cũng nghe văn phòng các bàn tán về bạn trai , ai mà biết chứ.” Từ Sa Sa cười, An Lạc thấy, hình như mắt chị ta có vẻ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

      An Lạc ngại ngùng cười, đột nheien biết thế nào nữa, dám hỏi chuyện tình cảm của Từ Sa Sa.

      ”Chị Sa Sa, em rất thích xu thế lưu hành năm nay, em cảm thấy mấy bộ chị thiết kế lúc trước rất có cảm giác.” An Lạc tìm chủ đề an toàn.

      ”Cũng tạm được, tôi nhớ cũng đâu thích tác phẩm của tôi.” Từ Sa Sa nhận lấy cà phê, cùng An Lạc tìm chỗ ngồi xuống.

      An Lạc biết ấy ám chỉ lần cãi nhau trước đây của hai người, những lời này với Từ Sa Sa, nhất thời có chút thẹn thùng: “Lúc em tức giận chuyện đều suy nghĩ kĩ, chị Sa Sa đừng xem là !”

      ”Nếu xem là tôi còn có thể cho tiếp tục ở lại văn phòng của tôi sao?” xong, Từ Sa Sa mỉm cười: “Tôi khá thích , ngay thẳng, ra vẻ.”

      Đây là lần đầu tiên Từ Sa Sa khen , An Lạc cảm động: “Chị Sa Sa, em cũng rất thích chị.”

      Từ Sa Sa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trước kia tôi khá giống , bây giờ ngẫm lại, hoài niệm.”

      ”Trước đây em trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại, làm người đôi khi có vài chuyện cũ cũng tốt.” Cảm xúc của An Lạc bị chị ta lây nhiễm, cũng bình thản .

      có thể trải qua chuyện gì chứ?” Từ Sa Sa nhíu mày, nghi ngờ nhìn .

      An Lạc khuấy cốc: “Bạn tốt nhất bỏ trốn với bạn trai, bốn năm về.”

      Từ Sa Sa nghe xong im lặng, cuối cùng thốt ra câu: “Hai người này đúng là nên tìm chết .”

      An Lạc cười khổ tiếng: “Kết cục cũng là vậy, hai người họ chia tay, về nước, bên trai thích em sáu năm, bên hào phóng tặng bạn trai cho em.”

      Từ Sa Sa nhấp ngụm cà phê, nụ cười xuất bên khóe miệng: “Vậy nghĩ thế nào?”

      ”Em còn có thể nghĩ thế nào được nữa? quay về được chính là quay về được nữa, bàn gì nữa.” Trong lòng An Lạc dần dần nguội lạnh.

      còn thích cậu kia ?” Từ Sa Sa lại hỏi.

      An Lạc ngẩn người, lắc đầu: “Em có bạn trai.”

      có bạn trai với việc còn thích cậu ta hay , hoàn toàn có xung đột gì đặc biệt cả.” Từ Sa Sa với vẻ đương nhiên.

      An Lạc bị ý kiến của chị ta làm cho mù mờ: “Là có ý gì?”

      ”Đồ ngốc, xem , gặp lại người từng thích có cảm giác gì?”

      Bốn chữ “ có cảm giác” đến bên miệng, bỗng An Lạc lại nên lời, lắc đầu: “Em biết.”

      Từ Sa Sa cười: “Vận mệnh phải nắm chắc trong tay mình.”

      ”Chị Sa Sa, con chị có ngoan ?” An Lạc muốn sang chuyện khác.

      Chị ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất ngoan.”

      ”Tất cả rồi cũng tốt hơn.”

      Cuối cùng An Lạc khẽ , là cho chị ta biết, mà cũng giống với bản thân.

      ”An Lạc, lúc có thể hãy hết mình, cuộc đời vô thường, mãi mãi biết liệu giây sau xảy ra chuyện gì đâu.”

      An Lạc nghe vậy liền im lặng lúc, rồi mới từ từ : “Chị Sa Sa, chồng trước của chị...”

      ấy qua đời rồi, vì bệnh tim.” Từ Sa Sa tiếp lời , giọng điệu bình tĩnh.

      An Lạc im miệng , trước đó còn tưởng chị Sa Sa là ly hôn bình thường, ngờ chị ta lại trải qua chuyện như thế, những năm gần đây gánh lấy nỗi đau chồng mất, còn phải chăm sóc con rồi lại nghề nghiệp, có thể biết điều này với người phụ nữ mà có bao nhiêu vất vả.

      Hốc mắt An Lạc chua xót, Từ Sa Sa nhìn , bỗng nở nụ cười: “Đừng bày ra vẻ mặt kia chứ, tôi cần ánh mắt thông cảm của .”

      An Lạc dụi mắt: “Em thông cảm chị, là em kính trọng.”

      đường về nhà Trương Nhiên, vướng mắc trong lòng An Lạc chợt trở nên thoải mái.

      Giống như Từ Sa Sa , lúc có thể hãy hết mình, đứng trước sinh li tử biệt, tất cả đều trở nên nhoi.

      Vận mệnh phải do mình nắm chắc, thể để lại tiếc nuối, bởi vì bạn mãi mãi biết được liệu giây sau xảy ra chuyện g

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C37


      An Lạc đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, tất cả mọi người đều vui vẻ xem kịch, Đản Thúc nhanh chóng giải thích: “Là thế này, tên Trương Nhiên thiếu tâm nhãn này cho bạn biết cậu ta chính là Oa Gia, có thể là muốn tạo bất ngờ, mọi người cần phải có phản ứng như thế, làm cho em Lạc Lạc ngại ngùng.”

      Vừa dứt lời, người có phản ứng dữ dội nhất phải là An Lạc mà là Trà Trà bên cạnh, ấy nhìn như muốn ăn thịt người ta, nhướn bên mày, vô cùng kinh ngạc: “Trương Nhiên, chúng ta đùa nhé, là Oa Gia?”

      mặt Trương Nhiên xuất nụ cười như có như : “Giọng của tôi mà hai người mãi nhận ra à?”

      Trà Trà nghe vậy mà biến sắc, tỉnh ngộ: “Khó trách, lần đầu nghe giọng tôi cảm thấy quen lắm, trời ơi sao lại... Vậy An Lạc ấy...”

      xong ánh mắt của mọi người chậm rãi dời sang An Lạc, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười với mọi người: “Vậy hôm nay tất cả mọi người đều đến à...”

      Trà Trà nghi ngờ véo ấy: “ có chuyện gì đấy chứ?”

      An Lạc cười cứng nhắc với ấy: “Tôi ổn mà.”

      ”Oa Gia chính là người có sở thích như thế sao? Nhiều năm rồi mà chưa phát ra đấy!” Hoa Sênh trêu chọc.

      ”Vậy hai người quen nhau thế nào?” Nha Nha tò mò hỏi.

      ”Quen ở hồ bơi.” Trương Nhiên xong kéo ghế ra giúp An Lạc, An Lạc lặng , từ từ ngồi xuống.

      đấy, Oa Gia so với tưởng tượng của mấy người còn thú vị hơn, các cậu chưa đào đến kỹ năng khác của cậu ta đâu.” Đản Thúc xong hất cằm với Trương Nhiên: “Có phải , Oa Gia?”

      ”Có muốn đào đến kỹ năng đánh cậu ?” Trương Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn ta cái.

      Đản Thúc cười hì hì, Trà Trà bắt đầu lên tiếng: “Trương... Oa Gia, sao tôi cảm thấy bây giờ vô cùng chân thực, ngay từ đầu biết người chuyện mạng với là An Lạc sao?”

      ”Đúng thế.” Trương Nhiên xong, hơi nhìn sang An Lạc ngây ngươi.

      ”Vậy sao cố ý giấu em?” An Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, nắm chắt ngón tay.

      Vẻ mặt của rất nghiêm túc, ý cười của Trương Nhiên dần nhạt : “ cố ý giấu em lúc nào?”

      An Lạc định phản bác, nhưng lại phát có lời nào để .

      Thiết bị ghi trong nhà chỉ dùng để hát, giấu ; chó của là Cookie, giấu ; từng búp bê garage kit trong nhà là do fans tặng, cũng giấu ...

      ”Vậy vì sao cho em biết... chính là Oa Gia?” An Lạc hỏi lần nữa.

      ”Vì cho đến bây giờ em chưa từng hỏi điều đó.” Trương Nhiên rồi đẩy cappuccino đến trước mặt .

      An Lạc á khẩu trả lời được, có nhiều thông tin ám chỉ Trương Nhiên chính là Oa Gia, nếu thông minh chút hoàn toàn có thể đoán được, thế nên, ý của rất ngốc?

      Quả An Lạc biết phải phản ứng lại thế nào, đột nhiên cảm thấy cảm giác mà Trương Nhiên đưa lại cho trong nháy mắt xa lạ, chưa từng nghĩ đến việc bạn trai mình được nhiều người thích như thế, lại càng ngờ bạn trai mình là Oa Gia.

      ”An Lạc, tổ tiên của chắc chắn cứu cả hệ ngân hà rồi, bây giờ tôi dám chắc chắn!” Trà Trà ở bên cạnh ôm đầu cười khổ.

      An Lạc uống ngụm cà phê, gì.

      ”Nếu Oa Gia quen bạn , tôi còn nghi ngờ giới tính của ấy đấy!” Hoa Sênh xong ho khụ tiếng, Đản Thúc cười :“Trước đây chúng ta với fans rằng, nếu Oa Gia có người phải bắt cậu ta hát bài “Hatsune Miku biến mất“...”

      ”Đúng thế đúng thế! Oa Gia cậu chuẩn bị bao giờ hát hả?” Nha Nha vỗ bàn.

      Trà Trà ngạc nhiên bịt miệng: “ hay giả thế?”

      ”Hatsune Miku biến mất” được cho là bài hát tiếng Nhật khó hát nhất, tốc độ quá nhanh, quả phải ai cũng có thể hát được bài này, được đông đảo em coi là lĩnh vực của thần...

      được! Quá đáng sợ, làm sao có thể?” Trà Trà theo bản năng bảo vệ nam thần.

      Trương Nhiên nhướn mày: “Hát xong ai nhặt xác?”

      ”Thế này , bài này quả quá khó, vậy giảm độ khó xuống vậy, “Senbon zakura” cũng được.” Đản Thúc đề nghị.

      ”Có thể có thể...”

      Từ đầu đến cuối, An Lạc câu gì, chỉ có Trương Nhiên phát có vẻ thích hợp.

      Chấm dứt cuộc gặp mặt, An Lạc Trà Trà và Trương Nhiên cùng nhau, dọc đường Trà Trà cứ mải miết trò chuyện với Trương Nhiên, ngược lại An Lạc chỉ im lặng .

      đến ngã tư, An Lạc dừng bước, cố ý né tránh ánh mắt Trương Nhiên, do dự : “Hôm nay em đến ở nhà Trà Trà, về trước .”

      Trương Nhiên bỗng dừng lại, tùy tiện đáp lại câu, nhanh chóng giữ chặt Trà Trà xoay người rời .

      Đến gần tiểu khu, Trà Trà mới : “An Lạc, , có phải cảm thấy còn vui sướng hơn so với nằm giữa năm trăm vạn ?”

      An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, lắc đầu: “Tôi biết.”

      ”Là có ý gì?” Trà Trà sờ trán , “Sao lại bình tĩnh thế? bị bệnh đấy chứ?”

      ấy là bạn trai tôi, tôi cách nào nhất thời tiếp nhận được chuyện này.” An Lạc xong cũng ôm đầu, “Giờ tôi cảm thấy... có chút khó đối mặt với ấy.”

      Hai người trầm mặc hồi, Trà Trà “ừ” tiếng: “Tôi cũng biết giống như nằm mơ vậy.”

      Về đến nhà, hai người còn sức đâu mà xem tivi, sau khi tắm rửa liền chuẩn bị ngủ.

      Trà Trà ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bèn vội ngồi dậy nhìn, là An Lạc cầm gối đến.

      ”Trà Trà, hôm nay muốn ngủ với .” An Lạc xong bò lên giường.

      Trà Trà giúp đặt gối: “Ừ, tâm chút .”

      Sau khi tắt đèn, tâm tựa như những hạt cái lơ lửng trung, người cũng dễ dàng trở nên yếu đuối.

      Hai người lặng lúc, Trà Trà mở miệng trước: “Lạc Lạc, tôi rất vui thay , xem mình tích được bao nhiêu đức mới có thể gặp được bạn trai tốt như vậy?”

      An Lạc nghe mà thấy lòng càng nặng thêm: “Vậy cảm thấy tôi với ấy, xứng ư?”

      Trà Trà nghiêng người sang: “Tôi biết, trong những cảm giác người chính là cảm thấy mình xứng với đối phương, điều này chỉ có thể chứng minh thích ấy.”

      An Lạc: “Cái gì chứ? Ý của là tôi xứng với ấy?”

      ”Nào có! Tôi vẫn cảm thấy người có thể xứng với chỉ có tôi, bây giờ tôi lại cảm thấy còn có thêm Oa Gia nữa.” Trà Trà xong ôm lấy cánh tay .

      An Lạc nghe mà bật cười: “Trà Trà, có tốt!”

      ***

      đến thứ sau, đến chiều tất cả mọi người lên kế hoạch cuối tuần đâu đó chơi, hề có tâm tư làm việc.

      ”Chúng ta leo núi , gần đây tuyết đọng bắt đầu tan, núi nhìn đẹp lắm.” Tiểu Lý rồi rút điện thoại ra đưa cho bọn họ xem ảnh chụp.

      An Lạc tính xáp lại gần xem, Trà Trà lập tức kéo về.

      ”Này! ...” An Lạc mới lên tiếng nửa chợt trông thấy Từ Sa Sa đến gần, lúc này mới phát tất cả mọi người bắt đầu nhìn máy tính giả vờ làm việc.

      ”Hi! Chị Sa Sa!" An Lạc kiên trì cười.

      ”Bây giờ là giờ làm việc, ok?” Từ Sa Sa nhìn xung quanh vòng.

      ”Ok ok!” An Lạc đáp rồi cũng xoay người sang chỗ khác nhìn máy tính.

      Đợi Từ Sa Sa mất, mọi người mới bắt đầu cười khẽ.

      Buổi chiều đến giờ tan làm, An Lạc xử lí ít tài liệu nên về muộn hơn so với mọi người, vừa bước ra khỏi văn phòng liền trông thấy Từ Sa Sa đứng trước cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài.

      Bóng lưng chị ta có vẻ có chút đơn, An Lạc nhớ lại các đồng nghiệp từng qua về chuyện tình của Từ Sa Sa, chị ất lại còn là người mồ côi cha mẹ...

      Nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện, nên tính cách mới có thể cứng rắn như thế.

      ”Chị Sa Sa, sao chị vẫn chưa về?” An Lạc gọi chị ta.

      Từ Sa Sa quay người lại, thấy là An Lạc thản nhiên : “Trước giờ tôi luôn về muộn so với các , sao hôm nay còn chưa ?”

      ”Em xử lí vài tài liệu... bằng xuống lầu uống cà phê ?” An Lạc do dự lúc, cười cười mời.

      ràng Từ Sa Sa ngẩn ra lúc, vẻ mặt dịu : “Hôm nay cũng rảnh, thôi.”

      Hai người cùng vào quán StarBucks dưới lầu, chờ cà phê đột nhiên Từ Sa Sa mở miệng: “Có bạn trai rồi?”

      ”Hả?” An Lạc hơi bất ngờ, “Chị cũng biết ư?”

      ”Ngày nào cũng nghe văn phòng các bàn tán về bạn trai , ai mà biết chứ.” Từ Sa Sa cười, An Lạc thấy, hình như mắt chị ta có vẻ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

      An Lạc ngại ngùng cười, đột nheien biết thế nào nữa, dám hỏi chuyện tình cảm của Từ Sa Sa.

      ”Chị Sa Sa, em rất thích xu thế lưu hành năm nay, em cảm thấy mấy bộ chị thiết kế lúc trước rất có cảm giác.” An Lạc tìm chủ đề an toàn.

      ”Cũng tạm được, tôi nhớ cũng đâu thích tác phẩm của tôi.” Từ Sa Sa nhận lấy cà phê, cùng An Lạc tìm chỗ ngồi xuống.

      An Lạc biết ấy ám chỉ lần cãi nhau trước đây của hai người, những lời này với Từ Sa Sa, nhất thời có chút thẹn thùng: “Lúc em tức giận chuyện đều suy nghĩ kĩ, chị Sa Sa đừng xem là !”

      ”Nếu xem là tôi còn có thể cho tiếp tục ở lại văn phòng của tôi sao?” xong, Từ Sa Sa mỉm cười: “Tôi khá thích , ngay thẳng, ra vẻ.”

      Đây là lần đầu tiên Từ Sa Sa khen , An Lạc cảm động: “Chị Sa Sa, em cũng rất thích chị.”

      Từ Sa Sa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trước kia tôi khá giống , bây giờ ngẫm lại, hoài niệm.”

      ”Trước đây em trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại, làm người đôi khi có vài chuyện cũ cũng tốt.” Cảm xúc của An Lạc bị chị ta lây nhiễm, cũng bình thản .

      có thể trải qua chuyện gì chứ?” Từ Sa Sa nhíu mày, nghi ngờ nhìn .

      An Lạc khuấy cốc: “Bạn tốt nhất bỏ trốn với bạn trai, bốn năm về.”

      Từ Sa Sa nghe xong im lặng, cuối cùng thốt ra câu: “Hai người này đúng là nên tìm chết .”

      An Lạc cười khổ tiếng: “Kết cục cũng là vậy, hai người họ chia tay, về nước, bên trai thích em sáu năm, bên hào phóng tặng bạn trai cho em.”

      Từ Sa Sa nhấp ngụm cà phê, nụ cười xuất bên khóe miệng: “Vậy nghĩ thế nào?”

      ”Em còn có thể nghĩ thế nào được nữa? quay về được chính là quay về được nữa, bàn gì nữa.” Trong lòng An Lạc dần dần nguội lạnh.

      còn thích cậu kia ?” Từ Sa Sa lại hỏi.

      An Lạc ngẩn người, lắc đầu: “Em có bạn trai.”

      có bạn trai với việc còn thích cậu ta hay , hoàn toàn có xung đột gì đặc biệt cả.” Từ Sa Sa với vẻ đương nhiên.

      An Lạc bị ý kiến của chị ta làm cho mù mờ: “Là có ý gì?”

      ”Đồ ngốc, xem , gặp lại người từng thích có cảm giác gì?”

      Bốn chữ “ có cảm giác” đến bên miệng, bỗng An Lạc lại nên lời, lắc đầu: “Em biết.”

      Từ Sa Sa cười: “Vận mệnh phải nắm chắc trong tay mình.”

      ”Chị Sa Sa, con chị có ngoan ?” An Lạc muốn sang chuyện khác.

      Chị ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất ngoan.”

      ”Tất cả rồi cũng tốt hơn.”

      Cuối cùng An Lạc khẽ , là cho chị ta biết, mà cũng giống với bản thân.

      ”An Lạc, lúc có thể hãy hết mình, cuộc đời vô thường, mãi mãi biết liệu giây sau xảy ra chuyện gì đâu.”

      An Lạc nghe vậy liền im lặng lúc, rồi mới từ từ : “Chị Sa Sa, chồng trước của chị...”

      ấy qua đời rồi, vì bệnh tim.” Từ Sa Sa tiếp lời , giọng điệu bình tĩnh.

      An Lạc im miệng , trước đó còn tưởng chị Sa Sa là ly hôn bình thường, ngờ chị ta lại trải qua chuyện như thế, những năm gần đây gánh lấy nỗi đau chồng mất, còn phải chăm sóc con rồi lại nghề nghiệp, có thể biết điều này với người phụ nữ mà có bao nhiêu vất vả.

      Hốc mắt An Lạc chua xót, Từ Sa Sa nhìn , bỗng nở nụ cười: “Đừng bày ra vẻ mặt kia chứ, tôi cần ánh mắt thông cảm của .”

      An Lạc dụi mắt: “Em thông cảm chị, là em kính trọng.”

      đường về nhà Trương Nhiên, vướng mắc trong lòng An Lạc chợt trở nên thoải mái.

      Giống như Từ Sa Sa , lúc có thể hãy hết mình, đứng trước sinh li tử biệt, tất cả đều trở nên nhoi.

      Vận mệnh phải do mình nắm chắc, thể để lại tiếc nuối, bởi vì bạn mãi mãi biết được liệu giây sau xảy ra chuyện g

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C37


      An Lạc đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, tất cả mọi người đều vui vẻ xem kịch, Đản Thúc nhanh chóng giải thích: “Là thế này, tên Trương Nhiên thiếu tâm nhãn này cho bạn biết cậu ta chính là Oa Gia, có thể là muốn tạo bất ngờ, mọi người cần phải có phản ứng như thế, làm cho em Lạc Lạc ngại ngùng.”

      Vừa dứt lời, người có phản ứng dữ dội nhất phải là An Lạc mà là Trà Trà bên cạnh, ấy nhìn như muốn ăn thịt người ta, nhướn bên mày, vô cùng kinh ngạc: “Trương Nhiên, chúng ta đùa nhé, là Oa Gia?”

      mặt Trương Nhiên xuất nụ cười như có như : “Giọng của tôi mà hai người mãi nhận ra à?”

      Trà Trà nghe vậy mà biến sắc, tỉnh ngộ: “Khó trách, lần đầu nghe giọng tôi cảm thấy quen lắm, trời ơi sao lại... Vậy An Lạc ấy...”

      xong ánh mắt của mọi người chậm rãi dời sang An Lạc, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười với mọi người: “Vậy hôm nay tất cả mọi người đều đến à...”

      Trà Trà nghi ngờ véo ấy: “ có chuyện gì đấy chứ?”

      An Lạc cười cứng nhắc với ấy: “Tôi ổn mà.”

      ”Oa Gia chính là người có sở thích như thế sao? Nhiều năm rồi mà chưa phát ra đấy!” Hoa Sênh trêu chọc.

      ”Vậy hai người quen nhau thế nào?” Nha Nha tò mò hỏi.

      ”Quen ở hồ bơi.” Trương Nhiên xong kéo ghế ra giúp An Lạc, An Lạc lặng , từ từ ngồi xuống.

      đấy, Oa Gia so với tưởng tượng của mấy người còn thú vị hơn, các cậu chưa đào đến kỹ năng khác của cậu ta đâu.” Đản Thúc xong hất cằm với Trương Nhiên: “Có phải , Oa Gia?”

      ”Có muốn đào đến kỹ năng đánh cậu ?” Trương Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn ta cái.

      Đản Thúc cười hì hì, Trà Trà bắt đầu lên tiếng: “Trương... Oa Gia, sao tôi cảm thấy bây giờ vô cùng chân thực, ngay từ đầu biết người chuyện mạng với là An Lạc sao?”

      ”Đúng thế.” Trương Nhiên xong, hơi nhìn sang An Lạc ngây ngươi.

      ”Vậy sao cố ý giấu em?” An Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, nắm chắt ngón tay.

      Vẻ mặt của rất nghiêm túc, ý cười của Trương Nhiên dần nhạt : “ cố ý giấu em lúc nào?”

      An Lạc định phản bác, nhưng lại phát có lời nào để .

      Thiết bị ghi trong nhà chỉ dùng để hát, giấu ; chó của là Cookie, giấu ; từng búp bê garage kit trong nhà là do fans tặng, cũng giấu ...

      ”Vậy vì sao cho em biết... chính là Oa Gia?” An Lạc hỏi lần nữa.

      ”Vì cho đến bây giờ em chưa từng hỏi điều đó.” Trương Nhiên rồi đẩy cappuccino đến trước mặt .

      An Lạc á khẩu trả lời được, có nhiều thông tin ám chỉ Trương Nhiên chính là Oa Gia, nếu thông minh chút hoàn toàn có thể đoán được, thế nên, ý của rất ngốc?

      Quả An Lạc biết phải phản ứng lại thế nào, đột nhiên cảm thấy cảm giác mà Trương Nhiên đưa lại cho trong nháy mắt xa lạ, chưa từng nghĩ đến việc bạn trai mình được nhiều người thích như thế, lại càng ngờ bạn trai mình là Oa Gia.

      ”An Lạc, tổ tiên của chắc chắn cứu cả hệ ngân hà rồi, bây giờ tôi dám chắc chắn!” Trà Trà ở bên cạnh ôm đầu cười khổ.

      An Lạc uống ngụm cà phê, gì.

      ”Nếu Oa Gia quen bạn , tôi còn nghi ngờ giới tính của ấy đấy!” Hoa Sênh xong ho khụ tiếng, Đản Thúc cười :“Trước đây chúng ta với fans rằng, nếu Oa Gia có người phải bắt cậu ta hát bài “Hatsune Miku biến mất“...”

      ”Đúng thế đúng thế! Oa Gia cậu chuẩn bị bao giờ hát hả?” Nha Nha vỗ bàn.

      Trà Trà ngạc nhiên bịt miệng: “ hay giả thế?”

      ”Hatsune Miku biến mất” được cho là bài hát tiếng Nhật khó hát nhất, tốc độ quá nhanh, quả phải ai cũng có thể hát được bài này, được đông đảo em coi là lĩnh vực của thần...

      được! Quá đáng sợ, làm sao có thể?” Trà Trà theo bản năng bảo vệ nam thần.

      Trương Nhiên nhướn mày: “Hát xong ai nhặt xác?”

      ”Thế này , bài này quả quá khó, vậy giảm độ khó xuống vậy, “Senbon zakura” cũng được.” Đản Thúc đề nghị.

      ”Có thể có thể...”

      Từ đầu đến cuối, An Lạc câu gì, chỉ có Trương Nhiên phát có vẻ thích hợp.

      Chấm dứt cuộc gặp mặt, An Lạc Trà Trà và Trương Nhiên cùng nhau, dọc đường Trà Trà cứ mải miết trò chuyện với Trương Nhiên, ngược lại An Lạc chỉ im lặng .

      đến ngã tư, An Lạc dừng bước, cố ý né tránh ánh mắt Trương Nhiên, do dự : “Hôm nay em đến ở nhà Trà Trà, về trước .”

      Trương Nhiên bỗng dừng lại, tùy tiện đáp lại câu, nhanh chóng giữ chặt Trà Trà xoay người rời .

      Đến gần tiểu khu, Trà Trà mới : “An Lạc, , có phải cảm thấy còn vui sướng hơn so với nằm giữa năm trăm vạn ?”

      An Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, lắc đầu: “Tôi biết.”

      ”Là có ý gì?” Trà Trà sờ trán , “Sao lại bình tĩnh thế? bị bệnh đấy chứ?”

      ấy là bạn trai tôi, tôi cách nào nhất thời tiếp nhận được chuyện này.” An Lạc xong cũng ôm đầu, “Giờ tôi cảm thấy... có chút khó đối mặt với ấy.”

      Hai người trầm mặc hồi, Trà Trà “ừ” tiếng: “Tôi cũng biết giống như nằm mơ vậy.”

      Về đến nhà, hai người còn sức đâu mà xem tivi, sau khi tắm rửa liền chuẩn bị ngủ.

      Trà Trà ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bèn vội ngồi dậy nhìn, là An Lạc cầm gối đến.

      ”Trà Trà, hôm nay muốn ngủ với .” An Lạc xong bò lên giường.

      Trà Trà giúp đặt gối: “Ừ, tâm chút .”

      Sau khi tắt đèn, tâm tựa như những hạt cái lơ lửng trung, người cũng dễ dàng trở nên yếu đuối.

      Hai người lặng lúc, Trà Trà mở miệng trước: “Lạc Lạc, tôi rất vui thay , xem mình tích được bao nhiêu đức mới có thể gặp được bạn trai tốt như vậy?”

      An Lạc nghe mà thấy lòng càng nặng thêm: “Vậy cảm thấy tôi với ấy, xứng ư?”

      Trà Trà nghiêng người sang: “Tôi biết, trong những cảm giác người chính là cảm thấy mình xứng với đối phương, điều này chỉ có thể chứng minh thích ấy.”

      An Lạc: “Cái gì chứ? Ý của là tôi xứng với ấy?”

      ”Nào có! Tôi vẫn cảm thấy người có thể xứng với chỉ có tôi, bây giờ tôi lại cảm thấy còn có thêm Oa Gia nữa.” Trà Trà xong ôm lấy cánh tay .

      An Lạc nghe mà bật cười: “Trà Trà, có tốt!”

      ***

      đến thứ sau, đến chiều tất cả mọi người lên kế hoạch cuối tuần đâu đó chơi, hề có tâm tư làm việc.

      ”Chúng ta leo núi , gần đây tuyết đọng bắt đầu tan, núi nhìn đẹp lắm.” Tiểu Lý rồi rút điện thoại ra đưa cho bọn họ xem ảnh chụp.

      An Lạc tính xáp lại gần xem, Trà Trà lập tức kéo về.

      ”Này! ...” An Lạc mới lên tiếng nửa chợt trông thấy Từ Sa Sa đến gần, lúc này mới phát tất cả mọi người bắt đầu nhìn máy tính giả vờ làm việc.

      ”Hi! Chị Sa Sa!" An Lạc kiên trì cười.

      ”Bây giờ là giờ làm việc, ok?” Từ Sa Sa nhìn xung quanh vòng.

      ”Ok ok!” An Lạc đáp rồi cũng xoay người sang chỗ khác nhìn máy tính.

      Đợi Từ Sa Sa mất, mọi người mới bắt đầu cười khẽ.

      Buổi chiều đến giờ tan làm, An Lạc xử lí ít tài liệu nên về muộn hơn so với mọi người, vừa bước ra khỏi văn phòng liền trông thấy Từ Sa Sa đứng trước cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài.

      Bóng lưng chị ta có vẻ có chút đơn, An Lạc nhớ lại các đồng nghiệp từng qua về chuyện tình của Từ Sa Sa, chị ất lại còn là người mồ côi cha mẹ...

      Nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện, nên tính cách mới có thể cứng rắn như thế.

      ”Chị Sa Sa, sao chị vẫn chưa về?” An Lạc gọi chị ta.

      Từ Sa Sa quay người lại, thấy là An Lạc thản nhiên : “Trước giờ tôi luôn về muộn so với các , sao hôm nay còn chưa ?”

      ”Em xử lí vài tài liệu... bằng xuống lầu uống cà phê ?” An Lạc do dự lúc, cười cười mời.

      ràng Từ Sa Sa ngẩn ra lúc, vẻ mặt dịu : “Hôm nay cũng rảnh, thôi.”

      Hai người cùng vào quán StarBucks dưới lầu, chờ cà phê đột nhiên Từ Sa Sa mở miệng: “Có bạn trai rồi?”

      ”Hả?” An Lạc hơi bất ngờ, “Chị cũng biết ư?”

      ”Ngày nào cũng nghe văn phòng các bàn tán về bạn trai , ai mà biết chứ.” Từ Sa Sa cười, An Lạc thấy, hình như mắt chị ta có vẻ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

      An Lạc ngại ngùng cười, đột nheien biết thế nào nữa, dám hỏi chuyện tình cảm của Từ Sa Sa.

      ”Chị Sa Sa, em rất thích xu thế lưu hành năm nay, em cảm thấy mấy bộ chị thiết kế lúc trước rất có cảm giác.” An Lạc tìm chủ đề an toàn.

      ”Cũng tạm được, tôi nhớ cũng đâu thích tác phẩm của tôi.” Từ Sa Sa nhận lấy cà phê, cùng An Lạc tìm chỗ ngồi xuống.

      An Lạc biết ấy ám chỉ lần cãi nhau trước đây của hai người, những lời này với Từ Sa Sa, nhất thời có chút thẹn thùng: “Lúc em tức giận chuyện đều suy nghĩ kĩ, chị Sa Sa đừng xem là !”

      ”Nếu xem là tôi còn có thể cho tiếp tục ở lại văn phòng của tôi sao?” xong, Từ Sa Sa mỉm cười: “Tôi khá thích , ngay thẳng, ra vẻ.”

      Đây là lần đầu tiên Từ Sa Sa khen , An Lạc cảm động: “Chị Sa Sa, em cũng rất thích chị.”

      Từ Sa Sa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trước kia tôi khá giống , bây giờ ngẫm lại, hoài niệm.”

      ”Trước đây em trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại, làm người đôi khi có vài chuyện cũ cũng tốt.” Cảm xúc của An Lạc bị chị ta lây nhiễm, cũng bình thản .

      có thể trải qua chuyện gì chứ?” Từ Sa Sa nhíu mày, nghi ngờ nhìn .

      An Lạc khuấy cốc: “Bạn tốt nhất bỏ trốn với bạn trai, bốn năm về.”

      Từ Sa Sa nghe xong im lặng, cuối cùng thốt ra câu: “Hai người này đúng là nên tìm chết .”

      An Lạc cười khổ tiếng: “Kết cục cũng là vậy, hai người họ chia tay, về nước, bên trai thích em sáu năm, bên hào phóng tặng bạn trai cho em.”

      Từ Sa Sa nhấp ngụm cà phê, nụ cười xuất bên khóe miệng: “Vậy nghĩ thế nào?”

      ”Em còn có thể nghĩ thế nào được nữa? quay về được chính là quay về được nữa, bàn gì nữa.” Trong lòng An Lạc dần dần nguội lạnh.

      còn thích cậu kia ?” Từ Sa Sa lại hỏi.

      An Lạc ngẩn người, lắc đầu: “Em có bạn trai.”

      có bạn trai với việc còn thích cậu ta hay , hoàn toàn có xung đột gì đặc biệt cả.” Từ Sa Sa với vẻ đương nhiên.

      An Lạc bị ý kiến của chị ta làm cho mù mờ: “Là có ý gì?”

      ”Đồ ngốc, xem , gặp lại người từng thích có cảm giác gì?”

      Bốn chữ “ có cảm giác” đến bên miệng, bỗng An Lạc lại nên lời, lắc đầu: “Em biết.”

      Từ Sa Sa cười: “Vận mệnh phải nắm chắc trong tay mình.”

      ”Chị Sa Sa, con chị có ngoan ?” An Lạc muốn sang chuyện khác.

      Chị ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất ngoan.”

      ”Tất cả rồi cũng tốt hơn.”

      Cuối cùng An Lạc khẽ , là cho chị ta biết, mà cũng giống với bản thân.

      ”An Lạc, lúc có thể hãy hết mình, cuộc đời vô thường, mãi mãi biết liệu giây sau xảy ra chuyện gì đâu.”

      An Lạc nghe vậy liền im lặng lúc, rồi mới từ từ : “Chị Sa Sa, chồng trước của chị...”

      ấy qua đời rồi, vì bệnh tim.” Từ Sa Sa tiếp lời , giọng điệu bình tĩnh.

      An Lạc im miệng , trước đó còn tưởng chị Sa Sa là ly hôn bình thường, ngờ chị ta lại trải qua chuyện như thế, những năm gần đây gánh lấy nỗi đau chồng mất, còn phải chăm sóc con rồi lại nghề nghiệp, có thể biết điều này với người phụ nữ mà có bao nhiêu vất vả.

      Hốc mắt An Lạc chua xót, Từ Sa Sa nhìn , bỗng nở nụ cười: “Đừng bày ra vẻ mặt kia chứ, tôi cần ánh mắt thông cảm của .”

      An Lạc dụi mắt: “Em thông cảm chị, là em kính trọng.”

      đường về nhà Trương Nhiên, vướng mắc trong lòng An Lạc chợt trở nên thoải mái.

      Giống như Từ Sa Sa , lúc có thể hãy hết mình, đứng trước sinh li tử biệt, tất cả đều trở nên nhoi.

      Vận mệnh phải do mình nắm chắc, thể để lại tiếc nuối, bởi vì bạn mãi mãi biết được liệu giây sau xảy ra chuyện g

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :