1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C30


      Vào lúc An Lạc hóa đá, trưởng phòng bắt đầu cười điên dại.

      hay mạo hiểm đây?” Ngô Tiểu Mãnh hỏi.

      đâu dám chọn mạo hiểm, nhưng khi biết câu hỏi là do trưởng phòng đặt lập tức chần chừ.

      ”Thế này , mình nhàng với câu, phải trả lời câu hỏi giống Giang Việt ban nãy là được.” Trưởng phòng nhìn gương mặt chực khóc của An Lạc, xoa đầu .

      Câu hỏi vừa nãy Giang Việt trả lời?

      Trong số người ở đây, có thích ai .

      Cái này... phải trả lời thế nào đây?

      ”Ngô Tiểu Mãnh!” nhanh trí trả lời.

      ntm là nam khuê mật của các chị em, trả lời là cậu ta là an toàn nhất, cũng gây ra hiểu lầm trêu chọc nào.

      ”Cắt! Ai mà tin chứ!” Mọi người ồn ào tỏ vẻ tin. Ngay cả ntm cũng tin.

      Trong lòng An Lạc thấp thỏm, nghĩ lúc: “ có!”

      dối...” Bỗng nhiên truyền đến giọng nữ nhàng.

      An Lạc nhìn sang, là Phó Nhiêu.

      Sao ta lại nhảy ra làm gì?

      An Lạc ngẩng đầu nhìn ấy, hai người nhìn nhau hồi rồi Phó Nhiêu từ từ nhìn sang Giang Việt, An Lạc muốn ngăn lại nhưng muộn rồi.

      ”Giang Việt, hai người các cậu có ý thế chứ?” ấy thản nhiên lên tiếng.

      Mọi người đột nhiên im lặng, tất cả đều nín thở nhìn Giang Việt và Phó Nhiêu, nhân tiện lén nhìn An Lạc.

      Bầu khí quỷ dị đến chết, An Lạc lên tiếng: “Phó Nhiêu, cậu gì thế?”

      ”Đúng là buồn cười, ràng hai người đều thích đối phương lại giả vờ gì chứ, như thế vui lắm sao?”

      Khóe miệng Phó Nhiêu thoáng nhếch lên độ cong đầy mỉa mai.

      Trong khí chỉ còn lại tiếng mọi người hít thở, An Lạc sắp ngất đến nơi rồi.

      Phó Nhiêu gì? Giang Việt thích ?

      ”Phó Nhiêu, cậu đừng có quá phận!” Giang Việt bình tĩnh nhìn ấy, trong giọng lại trầm rất nhiều.

      Chợt Phó Nhiêu bật cười: “Hả, Giang Việt, tôi quá phận ư? Mấy năm qua lại với tôi, trong lòng có người khác, liệu tôi có nên quá phận ?”

      ”Cậu hẳn phải biết là ngay từ đầu tôi thích cậu...” Giang Việt xong liền dừng lại, ở đây nhiều người như thế, muốn khiến Phó Nhiêu khó xử.

      Phó Nhiêu cười lạnh, mắt nhìn sang An Lạc: “Lạc Lạc, thấy chưa? Tôi cướp Giang Việt của cậu, kết quả tình tình bạn mất sạch, đó chính là nhân quả báo ứng của tôi!”

      An Lạc nắm chặt tay, nhìn nụ cười chịu nổi của Phó Nhiêu, trong lòng như bị ai quất vào.

      chưa từng thực ghét Phó Nhiêu bao giờ, cho dù cũng muốn như thế, nhưng những lúc đơn, hay những khi có tin tốt muốn chia sẻ với người khác, lại tự chủ được nhớ đến Phó Nhiêu.

      Trong lòng An Lạc, Phó Nhiêu là quá khứ tốt đẹp của , sắm vai có thể so với người trong những năm tháng qua.

      ”Phó Nhiêu, tồn tại cái gì gọi là báo ứng cả, đây đều là do tự cậu chọn, ra con người ích kỷ... có gì là tốt.” Giọng An Lạc run run, im lặng nhìn Phó Nhiêu.

      “... Xin lỗi...” Phó Nhiêu từ từ ôm trán, cúi đầu, hai tay che mắt.

      Phó Nhiêu khóc, ấy chưa bao giờ khóc trước mặt người ngoài.

      Hai mắt An Lạc cay cay, thời gian bốn năm vắt ngang giữa hai người, đến câu cũng nên lời.

      Các bạn học nhìn mà thấy xúc động, trưởng phòng đến ôm lấy Phó Nhiêu: “Phó Nhiêu, mỗi người đều có quyền được tha thứ lần, đừng khóc nữa.”

      An Lạc nhìn Giang Việt, cụp mắt, nhìn ra vẻ mặt gì.

      Trong lòng nên lời, An Lạc chỉ cảm thấy đại não hỗn loạn.

      Bạn biết ? Phong cảnh bỏ lỡ, cho dù rất lâu sau đó tìm thấy được, nhưng lại tìm được phong cảnh đẹp nhất mà năm đó từng ngắm.

      Giang Việt như có linh tính, quay đầu đối mắt với An Lạc.

      Thời gian im lặng rút lui.

      thế gian này, đôi mắt là nơi tôi từng muốn dừng lại nhất, bên cạnh là nơi tôi từng muốn đến nhất.

      Đáng tiếc có nếu.

      An Lạc từ từ cụp mắt.

      Giang Việt, nếu biết tôi từng thích , hãy thông cảm cho tôi lúc này.

      Lúc ra về, An Lạc chào tạm biệt mọi người, Phó Nhiêu ôm , An Lạc biết phải phản ứng thế nào, có chút cứng ngắc.

      Phó Nhiêu thấp giọng bên tai : “Ở bên Giang Việt, cậu tìm được người cậu hơn đâu.”

      An Lạc sững sờ.

      là rời bằng là chạy trốn, căn bản An Lạc dám nhìn Giang Việt.

      tin Giang Việt thích , cho đến mấy hôm trước tới tìm , cũng chỉ cho là nhớ đến cố nhân, cảm thấy lòng áy náy mới làm như vậy.

      Nhưng dù cho có thích , vậy lúc trước sao dứt khoát rời như thế?

      muốn nghĩ nữa.

      ***

      Còn ba ngày là đến đêm ba mươi.

      An Lạc co quắp nằm ghế xem show truyền hình, bỗng nghe thấy mẹ chuyện điện thoại nhắc đến hai chữ “Giang Việt“.

      Trong lòng hốt hoảng, rón rén đến cạnh nghe lén.

      “... Đúng vậy chú vẫn khỏe, cháu cũng phải bảo trọng đấy, đừng để gầy quá...”

      An Lạc nghe giọng điệu này của mẹ là biết Giang Việt gọi điện đến.

      Có lẽ là chúc tết.

      ”Đúng rồi, cháu sang đây chơi , đúng lúc dạo này An Lạc cũng về nhà, hai đứa lâu rồi chưa gặp nhau đúng ?” Mẹ nhiệt tình .

      An Lạc suýt nữa bị ngạt thở chết.

      ”Có gì đâu chứ? Chắc chắn An Lạc cũng muốn gặp cháu đấy... biết nữa, để thím hỏi giúp cháu...” Vừa dứt lời, mẹ An Lạc quay đầu lại liền bắt gặp An Lạc dáo dác nghe lén, An Lạc kịp xoay người , bất chợt mẹ An Lạc mỉm cười: “Trời, làm mẹ sợ hết hồn, Giang Việt cháu biết là An Lạc đứng cạnh thím nghe lén đâu, chắc chắn con bé cũng rất mong cháu đến đấy...”

      An Lạc bất lực ôm trán, quả nhiên là mẹ ruột!

      ”Mẹ, có việc gì mẹ gọi Giang Việt về nhà làm gì chứ?”

      Chờ mẹ An cúp máy, An Lạc nhịn được hỏi.

      ”Con biết gì mà ? Đứa trẻ hiếu thuận như Giang Việt, trước kia mẹ với ba con còn xem cậu ấy là con nuôi, haiz gì nữa chứ, chuyện quá khứ phải đều là quá khứ sao?” ràng mẹ An nghiêng về Giang Việt.

      An Lạc lười cãi nhau với bà, nhanh chóng đặt đồ ăn vặt xuống gội đầu, vừa nghĩ đến việc lát nữa đối mặt với Giang Việt, trong lòng lại...

      Sau khi dọn dẹp rồi xem tivi chừng mười phút, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

      An Lạc căng thẳng trong lòng.

      ”Đến đây đến đây, Giang Việt mau vào , mang theo mấy thứ này làm gì chứ, khách khí quá rồi...” Là giọng của mẹ An.

      Sau đó lại nhìn An Lạc: “Lạc Lạc, con ngây ra đó làm gì, mau ra đây xách giúp đồ nào.”

      Nhìn lướt qua, quà Giang Việt tặng đều là thứ đắt tiền, An Lạc mất tự nhiên, thoáng nhìn Giang Việt: “ cần tặng đâu, ba mẹ tôi cần, tôi cũng cần.”

      Giang Việt mỉm cười: “Chỉ là tấm lòng thôi.”

      Bước vào nhà, ba mẹ nhiệt tình đãi khách khiến khí cả gia đình đều thay đổi.

      Mẹ An: “Giang Việt cháu có lạnh ? Nhìn cháu xem này, ở nước ngoài mấy năm gầy như thế rồi sao?”

      Ba An: “Tôi lại thấy Giang Việt ngày càng tuấn tú lịch , giống An Lạc, cả ngày chỉ biết cười đùa phất phơ...”

      An Lạc nằm cũng trúng đạn, bất mãn : “Đừng có kéo con vào mà.”

      câu này của An Lạc thành công khiến mẹ An tìm được cơ hội dùng hồi ức giết người.

      ”Hồi trước hễ được nghỉ là An Lạc cả ngày quấn lấy cháu ra ngoài chơi, sau khi cháu An Lạc lại bắt đầu ở nhà làm tổ, mấy ngày nay hai đứa cũng tìm thời gian ra ngoài chơi , còn trẻ mà cả ngày nằm dài sô pha xem tivi ra thể thống gì chứ?”

      Vừa dứt lời, sắc mặt An Lạc tối , mẹ ruột mang thai chín tháng mười ngày sinh ra , đến ngay cả thần giao cách cảm cũng có sao?

      Vì sao phải mấy chuyện này với Giang Việt? Bảo hai người bọn ra ngoài chơi cái quỷ gì? là người có bạn trai rồi đấy?!

      A! Đúng rồi! Vẫn chưa cho mẹ biết có bạn trai.

      Vậy là mẹ muốn làm mối cho bọn à?

      An Lạc muốn bảo mẹ đừng nữa Giang Việt cười đáp lại: “Chỉ cần ấy đồng ý bất cứ lúc nào cháu cũng có mặt.”

      Đại não An Lạc thiếu oxi, lời này thành công chặn những câu sắp thốt ra.

      Giữa trưa Giang Việt ở lại nhà ăn cơm, An Lạc phụ trách xào rau, có chút yên, xào đồ xong xoay người lấy chán đĩa, thấy Giang Việt đứng sau lưng giật mình nhảy dựng lên, chén đĩa suýt nữa rơi bể.

      ”Mình dọa cậu sao?” Giang Việt cười hỏi.

      Chủ yếu là do chột dạ, bèn cười miễn cưỡng.

      Bữa cơm này, An Lạc ăn mà biết vị, nhìn Giang Việt khéo léo đối đáp ba mẹ , quả muốn bật ngón cái lên với .

      An Lạc để ý đến từng chi tiết , nhiều năm trôi qua nhưng vẫn thay đổi, cầm đũa khá xa, từng bị An Lạc cười nhạo, còn giải thích đây là dựa vào nguyên lí đòn bẩy chỉ cần dùng ít sức, tướng ăn của rất nhã nhặn, lúc cười khóe mắt cũng cong cong, lúc nghe người khác chuyện luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương...

      Trong nháy mắt đột nhiên An Lạc có chút xúc động, chàng thiếu niên khẽ mỉm cười với trong trí nhớ chính là .

      phát cảm xúc mình có chút thất thường, bèn cúi đầu ăn cơm che giấu.

      Cơm nước xong xuôi, An Lạc bị ép mua sắm đồ Tết với mẹ, Giang Việt ôn hào hỏi có cần giúp .

      Có lẽ cũng chỉ là câu khách sáo, nhưng mẹ lập tức đồng ý: “Được được được, có cháu thím nữa, cháu với An Lạc cứ từ từ dạo.”

      An Lạc hóa đá.

      Đây nhất định phải là buổi chiều gió êm sóng lặng.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C31


      mua sắm với Giang Việt, đối với An Lạc mấy năm trước mà , đây là chuyện xa xôi biết nhường nào. Nhưng vào lúc này, An Lạc vào bách hóa Tesco, đứng bên cạnh chính là Giang Việt hàng giá .

      cảm giác cả lưng mình cứng đờ mất rồi.

      Nhìn thấy danh sách mua hàng, An Lạc vào thang máy chuẩn bị lên tầng hai, lại sợ mình nhanh quá Giang Việt theo kịp, nhịn được quay đầu lại nhìn , ấy vậy mà thấy nhìn socola.

      Bên cạnh còn có mấy học trò dùng điện thoại chụp hình , An Lạc do dự bước đến: “Cậu muốn ăn socola?”

      Giang Việt cầm lấy hộp Ferrero: “Mình nhớ trước kia cậu từng ước nguyện vọng, rằng hi vọng có người tặng cậu bó hoa gắn đầy Ferrero.”

      Bản thân An Lạc còn nhớ , lúc ấy “có người” có lẽ là Giang Việt.

      ”Ồ, thế à? Trước kia tôi có ai theo đuổi đến thế kia à?” An Lạc cho mặt mũi nào.

      Giang Việt gì: “Vậy giờ cậu có muốn ?”

      An Lạc ngẩn người, dời mắt sang chỗ khác: “Ăn thứ đó dễ béo.”

      Đề tài chấm dứt, An Lạc cách khoảng cách nửa người, tiếp tục về phía trước.

      Ma xui quỷ khiến thế nào mà An Lạc lại nhớ lại đoạn hội thoại giữa với Trà Trà:

      mua sắm với bạn trai là chuyện hạnh phúc.”

      Nghĩ đến đây, lập tức phủ nhận, đầu óc lộn xộn nghĩ lung tung gì thế chứ?

      Bạn trai của là Trương Nhiên kia mà!

      mặc niệm trong lòng: Trương Nhiên! Trương Nhiên! Trương Nhiên...

      Đột nhiên điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, quả đúng là Trương Nhiên.

      ”Alo?” An Lạc nhanh chóng bắt máy.

      ”Ừ, em làm gì thế?” Ở bên kia Trương Nhiên có chút ồn ào.

      An Lạc nhìn thoáng qua Giang Việt, hơi chột dạ : “Em mua sắm.”

      ”Với ai?” hỏi tiếp.

      An Lạc nghĩ ngời, quyết định dối đầy thiện ý: “ mình!”

      ”Ở đâu?”

      An Lạc lại nhìn thoáng qua Giang Việt, bỗng lúc này cũng quay đầu nhìn , vừa vặn tầm mắt chạm nhau.

      Trong lòng An Lạc hoang mang rối loạn, muốn về nhà gọi điện lại cho , vậy là gấp: “Là bách hóa Tesco dưới nhà em, chỗ em hơi ồn, cúp máy trước đây.”

      Cúp điện thoại, An Lạc quả thực điên đến nơi rồi. Cảm giác chột dạ như đương vụng trộm này là thế nào vậy?

      Đến khu xì dầu, An Lạc với tới được chỗ xì dầu cao, Giang Việt giơ tay lấy giúp , tay An Lạc khẽ chạm vào , đột nhiên cảm thấy thẹn thùng.

      Sao lại có cảm giác như đóng phân cảnh vi diệu trong phim thần tượng cẩu huyết thế này?

      khí im lặng quá mức, Giang Việt vội mở miệng trước: “Mấy năm nay cậu thay đổi nhiều quá.”

      An Lạc cười: “Trở nên già ư?”

      ”Trở nên trưởng thành, đẹp hơn.”

      Trưởng thành? Mấy ngày trước Trương Nhiên còn ngây thơ...

      An Lạc biết phải đáp thế nào: “Cũng đúng thôi, ai rồi cũng trưởng thành.”

      ”Nhưng có nhiều thứ vẫn thay đổi.” Giang Việt thản nhiên.

      An Lạc nhìn : “Ví dụ như?”

      ”Cảm giác khi cậu ở cạnh mình.” Giang Việt dịu dàng nhìn .

      An Lạc cúi đầu, thể nào, nghĩ.

      của quá khứ nhảy lên ôm , kể chuyện cười cho , :“Giang Việt, cậu đừng có nhìn mình dịu dàng như thế, mình sợ nhịn được hôn cậu mất.”

      đâu, bao giờ có.

      ”Giang Việt, cậu cũng biết đấy, có nhiều thứ thể quay lại được nữa.” bình tĩnh cho biết.

      ”Mình biết...” Giang Việt đáp lại, rồi dừng lúc: “Nếu cậu hi vọng mình thích cậu, chúng ta vẫn là bạn bè.”

      Cần phải lùi bao nhiêu bước, mới có thể ra câu như vậy.

      An Lạc từ từ dừng bước, ngẩng đầu nhìn : “Giang Việt, tôi hi vọng cậu có thể tìm được người tốt hơn.”

      Giang Việt nhàn nhạt mỉm cười, người tốt hơn? Mấy năm qua cũng nghĩ có thể tìm được người tốt hơn, nhưng ngoài ra, ở đâu còn có người tốt hơn chứ?”

      ”An Lạc, rốt cuộc cậu thích mình sao?” Nhìn ra vẻ đau thương khổ sở mặt .

      An Lạc chỉ cảm thấy từng câu từng chữ đều khó khăn, tìm nhiều năm như thế, cuối cùng thích .

      muốn ra lời giấu kín trong lòng, trả lời chúc phúc cách khuôn phép, nhưng khi nhìn đến nụ cười của , cách nào thốt lên nổi, lỗ hổng thời gian còn ngay trước mặt, phải như thế nào mới có thể tiến về phía chút để ý?

      Thay lòng đổi dạ là chuyện riêng, nhưng lại đột nhiên xuất nên biến thành chuyện của hai người, biến thành kẻ tàn nhẫn.

      An Lạc im lặng, Giang Việt đợi câu trả lời của , mở miệng :“Vậy cậu có thể đối xử như người bạn với mình ?” xoa đầu , “Cậu từng là bạn tốt nhất của mình mà, phải sao?”

      An Lạc hít sâu hơi, trong lòng mơ hồ nhói đau, bỗng muốn khóc quá.

      Đúng thế, bạn tốt nhất.

      đè nén nghẹn ngào xuống, cười : “Đừng xoa nữa, nếu cao lên được.”

      ”Vậy mình tưới nước cho cậu cao lên nhé?” Giang Việt nhìn , trước sau vẫn dịu dàng.

      An Lạc cười phì tiếng.

      ***

      Lúc tính tiền, An Lạc lại nhận được điện thoại của Trương Nhiên, với Giang Việt người cầm túi hàng ra ngoài, Giang Việt cầm túi to giúp , rút tay ra nghe điện thoại.

      ”Hôm nay trời Bắc Kinh đẹp .” Câu mở đầu của Trương Nhiên chẳng đâu vào đâu cả.

      Cách cửa ra còn mấy bước, An Lạc để tâm lắm vào câu của , tùy tiện đáp: “Đúng thế, thời tiết ở thành phố S cũng tệ đấy chứ?”

      ”Em ra ngoài mua sắm rồi?” Trong giọng Trương Nhiên dường như mang theo ý cười.

      phải hôm nay ở nhà đến chán rồi đấy chứ?” An Lạc cảm thấy có chỗ khác thường.

      ở nhà.” Trương Nhiên thấp giọng.

      Nghe thấy giọng , An Lạc cảm thấy yên tâm, mỉm cười: “Hửm? Vậy ở đâu?”

      đợi em.”

      An Lạc ngẩn người, vậy mà cũng có thể lời ngon tiếng ngọt thế này, quả được chiều mà sợ: “Em cảm động muốn khóc rồi, mặt này đáng quá, phải duy trì cho tốt đấy.”

      Nụ cười của rất ràng, trong mắt Giang Việt nhuốm màu buồn bã.

      Cúp điện thoại ra ngoài, quả nhiên thời tiết rất đẹp, lúc này An Lạc mới nhận ra mình để Giang Việt xách hết đồ, có chút quá phận rồi. đưa tay ra nhận lấy, cười nhe răng với Giang Việt.

      ”Đừng cười như thế.” Giang Việt .

      ”Vì sao?”

      răng cậu mắc rau kìa.” Giang Việt nghiêm túc.

      An Lạc hoảng hồn biến sắc, Giang Việt bật cười, An Lạc hồi sợ bóng sợ gió liền đánh : “ phải chán quá rồi đấy chứ? Lại đùa trò kém cỏi như vậy…”

      Hai người cười băng qua đường, Giang Việt nắm cổ tay An Lạc, đứng bên trái , vừa vừa trông xe.

      ra, chỉ cần An Lạc nhìn sang phải, nhất định trông thấy Trương Nhiên đứng ở cửa bách hóa.

      Chỉ vì toàn bộ lực chú ý của đều đặt vào Giang Việt, nên hề liếc nhìn lấy cái.

      ***

      Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên là An Lạc gọi điện cho Trương Nhiên.

      ai bắt máy?!

      An Lạc nhìn Giang Việt chơi cờ với bố, tiếp tục gọi lại cho Trương Nhiên, nhưng vẫn ai bắt máy.

      Thấy cuộc gọi nhỡ phải nên gọi lại sao? Tại sao lâu như vậy mà xem điện thoại?

      Cho đến lúc chập tối Giang Việt rời , An Lạc vẫn nhận được cuộc gọi nào của Trương Nhiên.

      An Lạc bắt đầu thấy lo, lúc gọi nghe tiếng động ồn ào ở ngoài, phải xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?

      hối hận lúc đó lưu số điện thoại của bạn ...

      Lúc ăn tối An Lạc cũng có tâm trạng nào ăn, chờ lâu vậy mà có ai gọi, lúc gọi lại biến thành máy bận.

      Suy nghĩ nửa ngày, quyết định liên lạc với Trà Trà trước, ít nhất ấy cũng ở thành phố S, nhà Trà Trà cách nhà Trương Nhiên khá gần.

      ”Cái gì? bảo tôi đến nhà Trương Nhiên xem sao? Bộ tôi rảnh quá chắc?” Trà Trà tỏ vẻ muốn.

      Lòng An Lạc nóng như lửa đốt: “Cả trưa đến chiều ấy gọi lại cho tôi, sắp mười giờ rồi, nhất định là có nguyên nhân.”

      người đàn ông trưởng thành có thể có chuyện gì chứ? lo thừa rồi.” Trà Trà an ủi.

      ”Nhỡ ấy xảy ra tai nạn giao thông, đấy Trà Trà, tôi lo lắm...” An Lạc xong bắt đầu sụt sịt, dọa Trà Trà hết hồn: “Được rồi được rồi đừng có khóc, tôi đến đó là được.”

      An Lạc cầm điện thoại chờ cuộc gọi của Trà Trà, đột nhiên phát Wechat có người gọi , là ba ngày trước, mãi để ý.

      ngờ lại là Oa Gia.

      Ba ngày trước Oa Gia chia sẻ với file thanh?

      tò mò mở lên, màn hình màu đen có phụ đề:

      thanh của chú cá heo 52 Hz phát ra.

      nghĩ ngợi gì, đeo tai phone vào, nghe thấy tiếng nước biển mơ hồ, rồi nhanh chóng nghe được tiếng kêu dịu êm, là tiếng ca của cá heo.

      Phụ đề từ từ ra:

      Cá heo phát ra thanh như thế là để tìm kiếm đồng bạn, nhưng những chú cá heo khác nghe được tần số 52 Hz, thanh của nó nằm ngoài tần suất của cá heo bình thường, ngược lại bị giam hãm trong tần số 52 Hz sai lầm.

      Nhưng chỉ có nó mới biết, đó phải là tần số sai lầm, mà là tần số đặc biệt, vì trong thế giới huyên náo ầm ĩ này, tìm được người đặc biệt, có cùng tần số với chúng ta.

      Trong thế giới đơn điệu này, tồn tại của nó, có lẽ chỉ là vì thay đổi thế giới màu xám này mà thôi, tần số 52 Hz, đây là điều đặc biệt.

      An Lạc thấy trong lòng ấm áp, hốc mắt hơi ướt, gõ từng chữ trả lời:

      ”Cám ơn , tôi rất thích file thanh này, người tôi thích cũng kể câu chuyện này cho tôi.”

      Đột nhiên lúc này Trà Trà gọi đến.

      ấy thở phì phò : “Lạc Lạc, ta có ở nhà.”

      Trái tim An Lạc rơi xuống: “Làm phiền rồi Trà Trà.”

      ”Lạc Lạc đừng nghĩ nhiều, có lẽ ta làm rớt điện thoại ở ngoài, tóm lại là đừng sốt ruột!”

      An Lạc đáp lại rồi cúp máy.

      Màn hình điện thoại vẫn còn dừng lại ở câu: “Nhưng chỉ có nó mới biết, đó phải là tần số sai lầm, mà là tần số đặc biệt, vì trong thế giới huyên náo ầm ĩ này, tìm được người đặc biệt, có cùng tần số với chúng ta.”

      Lòng An Lạc từ từ bình ổn lại, nghĩ, nhất định ngày mai Trương Nhiên liên lạc lại với .

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C32


      Ôm theo tâm trạng nào ngủ đó là việc đầu tiên nhớ đến trong sánh hôm sau, An Lạc vừa mở mắt ra cầm điện thoại xem.

      có cuộc gọi nào!!!

      còn kịp sửa sang lại tóc, trực tiếp gọi cho Trương Nhiên, cuối cùng cũng còn bận máy nữa, trong lòng An Lạc mãi luôn thấp thỏm.

      Tiếng dòng điện được kết nối, An Lạc hít sâu hơi.

      ”Trương Nhiên hôm qua đâu thế?”

      Trương Nhiên vừa bắt máy nghe thấy cơn giận của .

      ”Điện thoại có vấn đề.” bình thản đáp.

      An Lạc tức muốn chết: “Vậy biết mượn điện thoại người khác gọi cho em sao? có biết em lo lắng lắm ? mấy tuổi rồi hả?”

      ”Em lo cái gì?”

      Còn lo cái gì?

      ”Em lo bị người ta cưỡng hiếp, bị lừa bắt .” An Lạc tức giận.

      Trương Nhiên phối hợp trò đùa của , chỉ im lặng.

      An Lạc dần bình tĩnh lại, phát ra điều gì đó thích hợp: “Rốt cuộc đâu thế?”

      ở Bắc Kinh.” Giọng vô cùng bình tĩnh.

      Trong nháy mắt An Lạc biến sắc, sợ đến mức suýt nữa cắn trúng lưỡi: “, đến đây lúc nào?”

      Trương Nhiên im lặng lúc: “Rất trễ, đến Bắc Kinh sắp sáng, sợ làm phiền em nên liên lạc với em.”

      Câu dối của bị vạch trần, lại cần dối vá lại.

      An Lạc nghĩ nhiều, trong lòng tràn ngập ngạc nhiên cảm động, “A a a ở đâu đấy? Em lập tức đến tìm !”

      ***

      Lúc An Lạc trông thấy Trương Nhiên vui mừng đến nỗi nhào vào người , ôm chặt lấy.

      Trương Nhiên bình thản cười, An Lạc ôm cổ , thân mật nhìn

      Vẻ mặt như chú cún nhìn chủ nhân vật, Trương Nhiên buông ra, “Sao lại nhanh thế? ăn sáng à?”

      ”Đúng thế, em chạy đến đấy.” An Lạc kéo tay .

      Hai người vào tiệm cùng ăn sáng, dọc đường An Lạc vô cùng hoạt bát, chính là “ ngốc nghếch trong thời kỳ đương cuồng nhiệt” viết trong ngoặc kép.

      Suốt quá trình đều là Trương Nhiên nhìn ăn, phát hôm nay Trương Nhiên còn lạnh nhạt nữa, mà lại dịu dàng đến mức quái dị, nhịn được đưa tay véo : “Sao hôm nay lại dịu dàng thế này?”

      ”Vì hôm nay em nhìn trông khá ngốc.” Trương Nhiên trả lời, mặt đổi sắc.

      An Lạc tiếp tục húp cháo, yên tâm : “Quả nhiên là em quá lo lắng rồi.”

      Trương Nhiên cười tiếng, xoa đầu , bật thốt lên: “Vì sao mấy người đều thích sờ đầu em thế?”

      Mấy người...

      Trương Nhiên chậm rãi thôi cười: “Còn có ai à?”

      ”Bạn thôi...” biết vì sao vẻ mặt An Lạc có chút cứng ngắc, bèn đưa tay sửa tóc mái lại:“Hư mất kiểu tóc rồi.”

      muốn cũng cần phải hỏi.

      Trương Nhiên nghĩ nhiều nữa, rút tờ giấy ra đưa cho lau miệng.

      ”Trương Nhiên, tới Bắc Kinh là để tìm em à?” An Lạc cùng dạo phố trong buổi sớm.

      ”Bằng vì gì nữa?” Trương Nhiên hỏi lại.

      phải người nhà về sao?” An Lạc hỏi tiếp.

      ”Mai về.”

      chỉ là vì đến gặp ...

      An Lạc cảm động muốn chết: “ được, em phải viết chuyện này vào “top mười kiện cảm động nhất trong cuộc đời em” mới được.”

      chuyện đều quái gở chọc người khác cười, Trương Nhiên cũng cười theo.

      ”Vậy... Hôm nay có muốn gặp bố mẹ em ?” An Lạc cẩn thận dò hỏi.

      Trương Nhiên nghĩ: “Bây giờ?”

      ”Tùy thôi!” An Lạc sợ cảm thấy tiến độ quá nhanh.

      ”Trong nhà chỉ có bố mẹ em?” Đột nhiên quay đầu sang nhìn .

      ”Đúng thế, em là con .” An Lạc trả lời.

      Chợt nhớ lại người đàn ông cùng vào hôm qua...

      ”Bố mẹ em biết chứ?” hỏi tiếp.

      An Lạc ngậm miệng, vốn hôm qua tính cho họ biết, kết quả Giang Việt đến ngắt lời.

      Trương Nhiên nhìn về phía trước, vẻ mặt cảm xúc: “Đợi họ biết rồi đến thăm cũng được.”

      Trong lòng An Lạc hơi bất an: “ sao đâu, bố mẹ em rất tốt, sau khi gặp nhất định rất vui... Nhưng nếu cảm thấy bây giờ phải lúc sau vậy.”

      Phút chốc trở nên im lặng.

      ”Trương Nhiên, sau này dẫn em đến Nhật Bản chơi chứ?” An Lạc cười .

      ”Ừ.”

      ”Ngắm hoa đào nữa!”

      ”Được.”

      ”Còn cả hươu ở Nara nữa.”

      “... Ừ.”

      ”Thêm cả Kumamoto...”

      ”Được được được, đều dẫn em hết.” Trương Nhiên nhịn được ngắt lời .

      Hôm nay có tuyết rơi ở Bắc Kinh, An Lạc dẫn Trương Nhiên đến trường học cũ của mình, chơi đến tận tối, Trương Nhiên ở khách sạn, An Lạc tiễn đến tận cửa. Trương Nhiên bảo về, nhưng lại lưu luyến nỡ rời.

      lẽ muốn tiễn vào tận phòng sao?” Trương Nhiên .

      ”Được đấy, em tiễn lên, đưa em xuống dưới.” An Lạc cười đùa .

      ”Lên rồi thả cho em xuống đâu.” Đột nhiên Trương Nhiên bật cười.

      Lập tức mặt An Lạc đỏ bừng, bước chân dừng lại.

      Trương Nhiên cười khẽ vuốt tóc : “Em về , đường nhớ cẩn thận đấy.”

      ”Ừm... Mai trước khi lên máy bay nhớ gọi cho em, em đợi điện thoại.”

      cần, qua mấy ngày nữa là lại gặp nhau rồi.”

      An Lạc phản đối, ngẩng đầu chớp mắt nhìn : “Hug~”

      Trương Nhiên có vài phần bất đắc dĩ, giang tay ôm lấy , hơi thở lơ đãng phả vào bên tai , An Lạc còn thoải mái buông ra.

      đường về nhà, An Lạc cũng bắt đầu nhớ , mấy phút lại nhịn được, quay đầu lại.

      ***

      Trương Nhiên định tắm chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

      Có lẽ là nhân viên khách sạn, mở cửa ra, nhưng trong chớp mắt đó lại sửng sốt.

      ”Sao em lại quay lại?” Trương Nhiên nhìn An Lạc cười tít cả mặt.

      nhớ mà.” An Lạc xong liền vào, “Ở căn phòng xa hoa thế này mình lãng phí!”

      Trương Nhiên vẫn đứng ở cửa, sau khi nghe lời của từ từ mỉm cười, đóng cửa lại: “Vậy nên tối nay em về nhà?”

      ”Nếu em về đuổi em à?” An Lạc ngồi xuống ghế, tháo khăn quàng cổ ra.

      với bố mẹ em thế nào?”

      ”Qua đêm nhà bạn.” cười đầy gian trá, xong lại thấy ngượng, bèn nhìn bức tranh treo tường.

      ”Nhưng chỉ có giường, làm thế nào bây giờ?” biết mà còn cố hỏi.

      An Lạc chịu nổi nữa, che mặt bắt đầu khúc khích.

      Trương Nhiên trêu nữa, cầm lấy áo tắm giường: “ tắm trước.”

      Đợi khi cửa phòng tắm đóng lại, An Lạc mới từ từ buông tay che mặt xuống.

      Hồi hộp quá hồi hộp quá...

      An Lạc cảm nhận được trái tim nhảy lên đến tận cổ, đứng dậy rót ly nước uống, trong phòng hơi tối, tiện tay bật ngọn đèn, nhưng lại là bóng đèn màu tím, nếu đoán lầm… đây hẳn là đèn tình dục nhỉ?

      Cái quỷ gì thế này? An Lạc “tách tách” bật toàn bộ đèn lên, rồi lại luống cuống chân tay tắt chiếc đèn tình dục kia .

      được, cần phải nghĩ xem đợi Trương Nhiên tắm xong phải gì nhỉ?

      ”Đến lượt em tắm.”

      A a a dung tục!

      An Lạc vừa thấp thỏm vừa vân vê tóc mình, hay là... Gọi điện cho Trà Trà xin giúp đỡ?

      Nghĩ đến đó, liền bật điện thoại lên, bấm gọi Trà Trà.

      ”Trà Trà, nghe tôi này, nhất định phải bình tĩnh, bây giờ tôi có vấn đề quan trọng muốn hỏi .”

      Hiển nhiên Trà Trà chẳng hiểu gì cả: “Hả?”

      ”Bây giờ tôi ở khách sạn...” An Lạc còn chưa xong, Trà Trà chen vào: “ phải ở Bắc Kinh à? Ở khác sạn làm gì?”

      nghe tôi xong ! Tôi ở khách sạn... cùng với Trương Nhiên.”

      ”Ha ha ha ha ha...” Lập tức Trà Trà bật cười.

      An Lạc: “...”

      ”Giờ Trương Nhiên tắm, xem tôi nên làm gì đây?”

      ”Ha ha ha cái gì là làm gì? ta tắm xong tắm, hoặc giờ vào tắm chung với ta cũng được...”

      Quả An Lạc sắp mất bình tĩnh đến nơi rồi: “Nghiêm túc , tôi cũng biết nên với ấy thế nào, mau nghĩ cách giúp tôi .”

      ”Ừ để tôi nghĩ xem, có thể ...” Giọng Trà Trà rất nghiêm túc, An Lạc nín thở chờ đợi.

      ”Là lần đầu tiên của người ta, nhớ dịu dàng chút nha, huấn luyện viên sama~” Trà Trà cố ý nũng nịu .

      Trong nháy mắt mặt An Lạc đỏ bừng, con quỷ Trà Trà này...

      ”Nữ sinh Nhật Bản người ta đều thế mà, xem trong AV cũng toàn thế...”

      cút , ai xem thứ đó chứ? Bye bye bye bye, tuyệt giao Trà Trà!” An Lạc dữ dằn cúp điện thoại.

      Tức chết rồi...

      Cái gì mà “huấn luyện viên sama” chứ, nhìn nhiều lần lắm rồi!

      Cúp máy, An Lạc xoay người định đặt điện thoại xuống, bỗng thấy Trương Nhiên đứng dựa vào cửa phòng tắm, mặc áo tắm màu trắng người.

      sợ đến m điện thoại trong tay suýt rơi xuống đất, đứng đó bao lâu rồi?

      Người phía sau nén cười nhìn : “Cần cho em biết phải làm gì bây giờ ?”

      ...

      ...

      An Lạc: “Mấy người đều bắt nạt em!”

      Tắm rửa xong, An Lạc mặc áo tắm cùng kiểu với huấn luyện viên, đứng trước gương sấy tóc, vừa kiểm tra mặt mình có mụn hay , vừa ra ám hiệu tâm lí, ép bản thân phải tỉnh táo lại.

      Tóc nhanh chóng sấy khô, phát ra mùi hoa lài thơm ngát, An Lạc vỗ toner lên mặt, cố lấy dũng khí vặn nắm cửa.

      Lại lưỡng lự nữa rồi, xoắn xuýt đến mức sắp thành bánh chẻo đến nơi rồi, thầm thuyết phục trong lòng: chừng chỉ đơn giản là ngủ cùng giường thôi, nghĩ nhiều thế làm gì?

      ”Là lần đầu tiên của người ta, phải dịu dàng chút đó nha... Huấn luyện viên đại nhân...”

      Câu của Trà Trà đột nhiên xuất trong đầu An Lạc.

      A a a điên rồi, vì sao lại nghĩ đến cái này?!!

      Từ từ đẩy cửa ra, An Lạc ngẩng đầu lên nhìn, như cảnh quay chậm, nhìn Trương Nhiên nửa nằm nửa ngồi giường dựa vào đầu giường xem điện thoại, khăn trải giường màu trắng, áo tắm cũng màu trắng, cả người sạch như chàng thiếu niên tuấn tú trong sáng mười bảy mười tám tuổi.

      An Lạc khẽ cúi đầu, Trương Nhiên ngước mắt nhìn , bỗng dưng mỉm cười, vỗ vào phía bên cạnh: “Lạc Lạc, đến đây...”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C33


      Xác thực bình tĩnh chính là, dù trong lòng có thầm chửi ngàn lần, nhưng bên ngoài vẫn phải ngoan ngoãn mỉm cười.

      An Lạc cảm giác mình làm được điều đó.

      ngoan ngoãn đến, từ từ ngồi xuống giường, nhìn tivi đặt ở đầu kia, show truyền hình được chiếu, vậy mà vẻ mặt của như xem thời vật.

      Cẩn thận tính toán khoảng cách với Trương Nhiên, còn khoảng ba mươi cm nữa, vì sao nhúc nhích gì?

      Vì sao lại cảm thấy mất mát?

      xem gì thế?” An Lạc quyết định chủ động chuyện.

      Trương Nhiên vẫn nhìn điện thoại: “Xem tin nhắn weibo?”

      Ai nhắn tin với ? An Lạc tò mò đến gần, trong chớp mắt quên mất mình và Trương Nhiên ở cùng giường, mái tóc lơ đãng rơi xuống màn hình điện thoại.

      Hương hoa lài sạch thuần khiết, phảng phất như có như .

      An Lạc phát có gì đó đúng, chậm rãi dời , mái tóc che nửa bên mặt.

      Nên gì đây?

      Trăng đêm nay tròn ! (Câu thoại nữ chính tiểu bạch hay xài.)

      Muốn em ư? (Câu thoại nữ chính truyện sex hay xài.)

      Muốn em làm gì cũng được hết nha! (Câu thoại nữ chính truyện tranh hentai hay xài.)

      An Lạc mày làm sao vậy hả An Lạc? Đầu óc mày thối nát đến mức đó rồi sao? nghĩ cái gì đấy?

      Tóc từ từ được vén lên, Trương Nhiên nhìn vẻ mặt cứng ngắc của An Lạc: “ thoải mái à?”

      có!”

      Phản ứng của hơi thái quá, Trương Nhiên có vẻ ngờ vực, lại nghĩ tới điều gì đó mà bật cười, bàn tay dừng tóc từ từ trượt xuống, chạm vào người .

      An Lạc tránh , nhưng biết như vậy còn khêu gợi hơn, dáng vẻ nửa xấu hổ đấy chính là liều thuốc kích thích tốt nhất với đàn ông.

      Hầu kết khẽ nhúc nhích, An Lạc cắn môi dưới, từ từ đến gần.

      Trương Nhiên vén tóc trước trán lên, đẩy ra sau tai, khoảng cách càng gần hơn.

      Cuối cùng An Lạc cũng ngẩng đầu nhìn , biết là do vừa tắm xong hay do e lệ mà mặt nhuộm sắc hồng, làn da mịn màng như có thể vắt ra nước, cùng cánh môi trơn bóng.

      Đôi mắt đen láy như chú nai con bất an lo sợ.

      Hơi thở của càng lúc càng gần, An Lạc cảm thấy mặt ngứa ngáy, đột nhiên phì cười tiếng.

      ...

      Trương Nhiên dừng lại, nín cười nhìn An Lạc: “... Cười cái gì?”

      ”Em cũng biết... Ha ha ha...” Rốt cuộc An Lạc cũng nhịn được mà cười thành tiếng.

      Trương Nhiên buông ra, xoay người ngồi lại, An Lạc cũng cảm thấy mình phá hỏng khí, bèn giữ chặt lấy tay lắc lắc: “Lần nữa lần nữa .”

      Trương Nhiên nhìn gì, An Lạc chớp mắt, rồi nhắm mắt chờ được hôn.

      Được rồi...

      Trương Nhiên lại gần lần nữa, lúc lông mi chạm vào hai má An Lạc, đột nhiên lại run lên, Trương Nhiên mở to mắt, trông thấy người nào đó nín cười đến mức khổ sở...

      ”Em cứ từ từ mà cười, ngủ trước.” xong nằm xuống.

      An Lạc vừa cười vừa kéo : “Ha ha ha, được phép ngủ... Đừng ngủ mà, hôn em !”

      Trương Nhiên phớt lờ , An Lạc thấy thề vội đứng dậy ngồi đùi , kéo lại gần: “Em thề lần này tuyệt đối cười!”

      Sau giây từ nàng dâu biến thành người đàn bà đanh đá, lần này đến Trương Nhiên cũng nhịn được mà bật cười, nhưng tư thế này của ...

      Khóe môi Trương Nhiên cong lên, nhìn đầy ý tứ, lúc này An Lạc mới kịp phản ứng mình ngồi người là tư thế gì, tính đứng dậy bị nhìn ra ý định, nhàng giữ chặt lấy tay , kéo người lại gần.

      An Lạc nhìn gương mặt gần trong gang tấc của , nháy mắt mặt đỏ bừng, còn chưa kịp phản ứng đột nhiên môi được phủ kín bởi làn hơi lành lạnh.

      Tay chậm rãi đặt lên vai , từ bị động biến thành chủ động.

      Cơ thể như được châm lửa, ngọn lửa dọc theo ngón tay lướt qua da thịt dần lan rộng ra, An Lạc nhịn được đè tay lại: “Em sợ ngứa...”

      ngẩng đầu nhìn , con ngươi chìm trong màu đen, lại nhuộm vài sắc thái khác thường: “Em thích ?”

      sắc như tiếng đàn violon véo von, dưới tình cảnh như thế lại nhiễm khí màu hồng khó nhận thấy, đầu An Lạc ong ong, thuận theo đó mà gật đầu: “Ừm, thích.”

      An Lạc chỉ cảm thấy chậu nước lạnh dội xuống đầu, ngồi bật dậy, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

      Thấy phản ứng của , Trương Nhiên từ từ buông ra, cười nửa nửa giả: “Lần trước em uống say, có nhắc đến ta.”

      An Lạc biết phải giải thích thế nào mới ổn, kéo áo tắm bị nới lỏng lại lên vai, thấp giọng : “Em thích ta.”

      ”Ừ.” kéo chăn đắp lên đôi chân để trần của , rồi sửa sang lại áo mình.

      ”Vậy vì sao ...” chỉ nửa.

      nhìn , chỉ thấp giọng : “Cũng phải bây giờ.”

      ... Lời này nên là do bên nữ mới đúng chứ? An Lạc có chút cam lòng, “Có phải tin em?”

      phải tin.” dựa vào đầu giường .

      An Lạc từ từ bình tĩnh lại, làm như thế phải là có nguyên do, dù gì hai người họ cũng chỉ mới quen nhau mấy tháng ngắn ngủi, nếu là người đàn ông chịu trách nhiệm cũng cần để ý đến vậy, cho dù biết đây là lần đầu tiên của .

      Nhưng giống vậy.

      khí dần yên tĩnh, nhưng trong lòng An Lạc lại rối loạn.

      Thời gian trôi qua từng lúc, sau khi cái tên Giang Việt xuất , cả đều gì.

      Ngọn đèn cuối cùng cũng tắt, hai người im lặng nằm hai bên giường.

      An Lạc dịch sát vào, do dự dựa vào cạnh , “Em thích Giang Việt là chuyện của trước kia, sau đó giữa em và ta cách nhau bốn năm, mọi thứ thay đổi rồi.”

      Trong ban đêm im lặng, thanh phiêu lãng trong khí, nghe khô khốc.

      ”Ừ...” chỉ bình tĩnh đáp lại.

      muốn gì à?” An Lạc ngẩng đầu, từ góc độ này chỉ có thể thấy phần gương mặt khuất trong bóng tối cùng ánh mắt sáng lên trong đêm của .

      muốn nghe em .” Giọng của trầm mà lại thanh thoát, khiến người ta cảm thấy yên tâm.

      An Lạc nghiêng người, đưa tay ôm lấy : “ có gì để cả, giờ em chỉ muốn ngủ.”

      dựa sát vào người, ấm áp mềm mại, tay nắm lấy vai : “Vậy ngủ .”

      Chỉ là chiếc ôm thuần túy, pha lẫn tạp niệm.

      Nghe thấy nhịp tim đập, thế giới yên ả này lại trở nên tuyệt vời.

      ***

      Đối với An Lạc, Tết lịch phải dịp gì đáng để phấn khích, vì quá lứa tuổi nhận tiền lì xì rồi, mà đến thời kì phải mừng tuổi cho những đứa trẻ khác.

      Nhìn con chị họ vừa bôi nước mũi lên áo quần chị ấy vừa khóc thét, An Lạc cảm thấy đau cả đầu.

      Nếu sau này mình phải sinh đứa trẻ khủng bố như thế, quả dám nghĩ...

      Nhắc đến sinh con...

      ”Sinh con chắc đau lắm nhỉ?” An Lạc nhịn được chị họ.

      Nét mặt của chị họ tỏ vẻ “đừng nhắc nữa”: “ thể dùng từ "đau" để hình dung được, quả đúng là đòi mạng mà!”

      vậy? rể hẳn đau lòng muốn chết lắm?” An Lạc nhíu mày.

      Chị họ thích nhất là nhắc đến chồng mình với người khác, đặc biệt là trước mặt phái nữ, chồng ấy là bác sĩ khoa ngoại, trong nhà rất có tiền, An Lạc gặp qua, mặc đồng phục bác sĩ coi như cũng dễ nhìn, chính là “cao phú soái” mà xã hội bây giờ hay gọi.

      ”Chồng chị là bác sĩ mà, rất thương chị cũng rất hiểu chị... Ôi An Lạc, em xem em có thể tìm được người đàn ông nào giống rể em ? Diện mạo tuấn tú, lại rất biết cách chăm sóc, chị cảm thấy sau khi gả cho ấy, cả cuộc đời đều thăng hoa.”

      Miệng An Lạc giật giật vài cái, cuồng chồng cũng thôi , còn kéo vào làm gì…

      Nghĩ đến đó, trong lòng phục, chồng chị có đẹp trai bằng huấn luyện viên nhà em ?

      Nghĩ vậy, An Lạc với mẹ: “Mẹ này, quên cho mẹ biết, con có bạn trai rồi nhé.”

      Mẹ An cứ ngỡ An Lạc đùa: “Con có người theo đuổi là được rồi.”

      Chị họ cười tiếng: “Bạn trai em trông như thế nào? Có ảnh ?”

      An Lạc mở điện thoại lên, là tấm ảnh chụp khi hai người đến trường cũ của An Lạc ở Bắc Kinh, Trương Nhiên thích chụp ảnh nên chỉ đành chụp lén, tuy mẫ để tâm nhưng vì đẹp trai nên ảnh cũng rất đẹp.

      ”Chụp hơi xấu, người còn đẹp hơn nữa!” An Lạc xong lấy điện thoại đưa cho chị họ.

      Chị họ ngây ra lúc, rồi lập tức cười: “Đây là bạn trai của em hả? Sao nhìn thế nào cũng ảnh của thần tượng mạng vậy, An Lạc em đùa đấy à?”

      Mẹ An cũng đến gần, “Ồ, thế à? Dáng vẻ của chàng trai này tệ đâu!”

      Chị họ phản bác, lúc sau mới : “Vẫn là phải nhìn người mới biết nhân phẩm thế nào, mấy chàng trẻ tuổi, đặc biệt là bộ dạng được nhiều người thích thế này rất dễ trăng hoa lắm.”

      An Lạc gật đầu: “Qua năm dẫn ấy về nhà, lúc đó chị họ nhất định phải tới nhé, giúp em kiểm định!”

      xong An Lạc còn chớp mắt ra vẻ “bạn tốt” với chị họ.

      Chị họ nhịn được nữa, chỉ miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Nhất định nhất định!”

      Lúc rửa chén, mẹ An kéo An Lạc vào bếp thẩm vấn: “Con quen bạn trai vì sao cho bố mẹ biết?”

      ”Mấy ngày trước mới xác nhận quan hệ thôi, đâu kịp chứ?” An Lạc cắn quả táo.

      ”Vậy con với Giang Việt là sao?” Mẹ An tiếp tục thẩm vấn.

      An Lạc mệt mỏi đặt táo xuống, sao gần đây chuyện gì cũng có thể dính đến Giang Việt thế?

      phải, con với Giang Việt sao?” An Lạc nổi giận, tại sao ai cũng nghi ngờ quan hệ giữa với Giang Việt thế?

      ”Giang Việt thích con sao? phải con cũng thích Giang Việt sao?” Mẹ An buông tay.

      ”Ai với mẹ Giang Việt thích con? Còn nữa, con thích Giang Việt là chuyện từ lâu lắm rồi được chứ?” An Lạc bình tĩnh nổi.

      Mẹ An im lặng lúc: “Chính bản thân cậu ấy cho mẹ biết, tiểu tử đó thích con sáu năm rồi.”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C34


      Pháo hoa đơn, cho dù có sáng rực rỡ cũng chỉ trong chớp mắt, nở rộ trong đêm đen, rồi nhanh chóng tiêu tan.

      An Lạc nhìn pháo hoa đầy trời, khó đè nén được khó chịu trong lòng, nếu vào lúc này lại chỉ có mình, vậy có bao nhiêu đơn đây?

      nhớ đến Giang Việt.

      Đó là cái tên mà bốn năm qua liều mạng muốn trốn tránh.

      Nhưng rồi vẫn gọi điện đến.

      ”An Lạc?” Giọng ở đầu dây ngạc nhiên thấy .

      ”Ừm.” An Lạc cúi đầu nhìn móng tay, “Chúc mừng năm mới!”

      ”Chúc mừng năm mới.” Giọng đựng đầy ôn hòa.

      Im lặng hồi, bỗng Giang Việt : “Cậu xem chương trình cuối năm à?”

      An Lạc cười: “Từ lâu mình xem chương trình đó nữa rồi, sau khi Triệu Bản Sơn ra sau cánh gà mẹ mình cũng xem nữa.”

      Giang Việt bật cười vài tiếng, “Vậy cậu xem pháo hoa?”

      Những đợt pháo hoa rực rỡ bùng nổ giữa trung, sặc sỡ đến chói mắt.

      ”Ừm, cậu sao?”

      ”Mình cũng thế.”

      Tâm tình thoáng lạnh dần ngào ngạt, “Giang Việt...”

      Muốn lại thôi.

      Giang Việt gì, lại từ tốn: “Sao lúc ấy phải ?”

      Nếu thích tôi, vì sao phải ?

      ”Vì An Lạc mình biết, ấy muốn gặp mình nữa.” Giọng bình tĩnh như về chuyện liên quan gì đến mình.

      An Lạc nên lời, tâm tư thiếu nữ đó mà! thích chính là thích, bảo cậu nghĩa là đừng .

      ”Chỉ là lâu lắm rồi...” An Lạc thào.

      Chiến tranh lạnh kéo dài bốn năm, còn ai có thể nhớ mãi quên?

      ”Xin lỗi.” Giọng khàn khàn.

      ”Giang Việt, tôi có người mình thích rồi.” Cuối cùng cũng mở miệng.

      Trong điện thoại chỉ có tiếng điện phát ra, giây đồng hồ cũng rất dài.

      ta thích cậu sao?” Qua lúc lâu, hỏi lại.

      ”Ừ.”

      ”Vậy chúc cậu hạnh phúc.”

      Tim An Lạc như rơi xuống, mắt có phần chua xót.

      Sân bóng rổ đại học, buổi chiều đầu hạ, An Lạc đến mua nước chanh, trông thấy bóng người cao lớn xa xa, đứng ngược sáng đợi , mặt trời lớn treo đầu, phủ lên tóc màu nắng, cũng nhuộm bộ váy trắng sang sắc vàng, từ từ chạy đến gần.

      Thế giới này nhiều người như thế, chỉ có cậu là phương hướng duy nhất mình chạy đến.

      Giang Việt à, cậu chờ lâu quá rồi.

      ***

      Vừa sang năm mới An Lạc lên kế hoạch về thành phố S, lập tức bị mẹ mắng trận: “Vất vả lắm mới về nhà mấy hôm, có bạn trai rồi liền quên bố mẹ.”

      An Lạc cười ngốc nghếch, ra nhìn bố mẹ có vẻ rất vui, liền đồng ý với họ qua thời gian nữa dẫn Trương Nhiên về ra mắt.

      Trước khi , An Lạc được Phó Nhiêu mời đến nhà hàng năm sao dùng bữa.

      hiềm khích lúc trước tiêu tan, nhưng khoảng cách bốn năm đó vẫn còn tồn tại.

      Lúc An Lạc đến nhà hàng Phó Nhiêu đến trước đợi , mỉ cười.

      ”Hiếm khi tôi chờ cậu lần, tôi nhớ trước kia toàn là cậu chờ tôi.”

      An Lạc ngồi xuống, Phó Nhiêu cười .

      An Lạc nhớ lại ngày trước, cảm thấy thân mật hơn: “Trước kia cậu là nữ vương, ai dám để cậu chờ?”

      ”Giang Việt dám đấy thôi.” ấy cúi đầu uống nước trái cây.

      ấy thẳng thắn như thế khiến An Lạc ngây ra, rồi sau đó cười: “Giang Việt là nam thần, nhớ năm đó nữ sinh thích cậu ta đủ để xếp hai vòng quanh ký túc xá nam.”

      Ngày trước hay thích cùng với Phó Nhiêu giễu cợt chuyện “GPA” của Giang Việt, nhưng lần này Phó Nhiêu cười, chỉ ngẩng đầu nhìn An Lạc: “Vậy là, cậu với ấy ở bên nhau rồi?”

      An Lạc cúi đầu uống cappuccino mà Phó Nhiêu gọi cho , lắc đầu: “Tôi có bạn trai rồi.”

      Phó Nhiêu sửng sốt, lập tức bật cười: “ ra là thế.”

      An Lạc nắm lấy cốc gì, ấy cho là mình còn thích Giang Việt ư? Nếu còn thích , làm sao có thể còn đối mặt chuyện như thế này với Phó Nhiêu được nữa?

      ”An Lạc, đến cuối cùng, nhân quả luân hồi, cũng chỉ có cậu là tốt nhất.” Bất chợt Phó Nhiêu lạnh nhạt .

      An Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ cười nhạt, nếu Phó Nhiêu biết mấy năm qua sống thế nào, liệu còn câu đó được ?

      ”Chỉ là tôi gặp được người rất tốt.” Cuối cùng, chốt câu như thế.

      cần phải lôi những hồi ức hay của ngày xưa ra gặm nhấm nữa, khiến trong lòng người khác phải áy náy, vừa hại người vừa hại mình.

      ”Giang Việt rất thích cậu, hay đúng là, ấy rất cậu.” Bỗng Phó Nhiêu từ tốn thốt lời, cụp mắt nhìn mép cốc.

      Ngực An Lạc hồi hộp: “Phó Nhiêu, nếu cậu ta thích tôi, vì sao lâu như vậy tôi biết? Cậu sai rồi, ra...”

      ”Vậy còn cậu?” Phó Nhiêu giương mắt, vẫn là ánh mắt lạnh lùng mà xinh đẹp quen thuộc như trước.

      An Lạc sửng sỡ: “Cái gì?”

      ”Vậy cậu thích Giang Việt lâu như thế, phải cũng ra được đấy sao... Hai người quá giống nhau, thời gian thích đối phương càng lâu càng khó mở lời, vì suy tính hơn thua nên mới có đe dọa, dẫu gì cả hai cũng từng...”

      An Lạc siết chặt tay, ngắt lời ấy: “Bây giờ điều này còn ý nghĩa gì? Lúc với cậu ta ra , các người có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi ?”

      ”An Lạc, nếu Giang Việt gọi điện bảo cậu cút, bảo rằng mãi mãi muốn gặp cậu nữa, cậu làm thế nào?” Phó Nhiêu mím môi.

      Bàn tay nắm chặt dần buông, An Lạc câu nào.

      ”Tôi thừa nhận, ngay từ đầu tôi thích Giang Việt, nhưng cậu cũng thích ấy, nên tôi chỉ có thể sắm vai người bên đường, đứng từ xa nhìn hai người, nghe cậu cậu với Giang Việt thế nào, nhìn quan hệ giữa cậu với Giang Việt càng lúc càng tốt... Tôi rất ích kỉ, là tôi mắc nợ cậu, nhưng những lời cậu với Giang Việt đủ để ấy rời xa cậu, ấy nợ gì cậu cả.”

      Nên vì thế là có thể rời trong im lặng ư?

      An Lạc cười khổ, đè nén chua xót trong mắt, ngẩng đầu nhìn Phó Nhiêu:“Cám ơn cậu cho tôi biết chuyện này, nhưng đáng tiếc, tôi quay về được nữa rồi.”

      Người bạn tốt nhất còn là Phó Nhiêu cậu, người thích nhất cũng còn là Giang Việt.

      Phó Nhiêu vẫn còn nó: “ ấy đều nhớ sinh nhật mỗi năm của cậu, hễ nhìn thấy bóng lưng người nào giống cậu đều...”

      ”Đủ rồi Phó Nhiêu, chuyện qua, sao thể để nó cứ vậy trôi qua?” An Lạc chống tay đỡ trán, nhắm mắt lại.

      thể nghe tiếp nữa, thể quay về.

      Phó Nhiêu im lặng nhìn , cuối cùng rũ mắt: “Vậy chúc cậu hạnh phúc.”

      Chúc cậu hạnh phúc.

      Giang Việt cũng đúng những chữ này với

      cười như tự giễu.

      thanh xuân của người nào có thể viên mãn, tại sao thể như thế, mang theo những hồi ức gạt được, nếu thể quay về đừng có gợi nhớ nữa.

      Người là vết thương của tôi, tôi là dấu chu sa của người. Cả hai ai nợ gì nhau.

      ***

      Lại ngồi máy bay đến thành phố S, An Lạc mang theo bốn lạng thịt béo lên cùng với túi đồ ăn bố mẹ ép cầm theo quay về nhà Trà Trà.

      Trà Trà vẫn còn ở nhà với bố mẹ, trong nhà chỉ có mình .

      mệt nhọc xách đồ lên tầng, lại dọn dẹp nhà cửa, mệt đến mức ngồi phịch xuống sô pha, gọi điện cho Trương Nhiên.

      Nghe điện thoại là .

      Lập tức An Lạc quên mất lưng đau chân mỏi, suýt nữa nhảy dựng lên: “Tôi tìm Trương Nhiên, ấy đâu?”

      ”Ờ, Trương Nhiên ở phòng thu , đợi lát nữa tôi bảo cậu ấy gọi lại cho được ?” Giọng rất êm tai.

      Phòng thu ? Trương Nhiên đến phòng thu làm gì?

      ấy làm gì?” Giọng An Lạc có vẻ hoài nghi.

      ”Ghi đó, chờ chút, cậu ấy đến đây...” xong đó gọi Trương Nhiên tiếng, nhưng phải gọi tên , cái gì Gia vậy?

      An Lạc đầu đầy dấu chấm hỏi, đợi lúc nghe thấy Trương Nhiên “alo”, An Lạc mới ho khụ: “ làm gì thế?”

      ”Đợi lát nữa với em sau, em có chuyện gì ?” Trương Nhiên có vẻ vội.

      có gì, em mới về thành phố S, báo cho tiếng.” An Lạc vẫn cảm thấy kì quái, đó rốt cuộc là ai? Vì sao điện thoại của Trương Nhiên mà ấy có thể nhận?

      Nhưng nếu hỏi ra liệu có khiến Trương Nhiên cảm thấy phiền chán ?

      An Lạc nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn hỏi.

      ”Ừ, buổi tối còn có việc, mai gặp.” Trương Nhiên xong nhanh chóng cúp máy.

      An Lạc nhìn lịch sử cuộc gọi đến phút đồng hồ, tức giận ném điện thoại lên ghế, cái gì chứ? Buổi tối có thể có chuyện gì?

      Mặc kệ , tốt nhất là lấp đầy bụng trước .

      An Lạc xuống lầu ăn bán vằn thắn, ăn đến mức trán đổ đầy mồ hôi chợt nhớ đến lời kia , ấy Trương Nhiên ở phòng thu .

      Trương Nhiên có việc gì chạy đến phòng thu làm gì? Ghi ? Ban nhạc?

      Trong nhà còn có nhiều thiết bị thu như vậy, xem ra rất chuyên nghiệp, nhưng vì sao chưa bao giờ cho biết?

      Càng nghĩ càng cảm thấy uẩn khúc, An Lạc buồn chán bật điện thoại lên, có tin nhắn mới.

      [Oa Gia]: Nhớ ăn cơm.

      Cái quái gì thế? Điện thoại Oa Gia động kinh hay điện thoại động kinh?

      Có lẽ gửi nhầm, vô tâm tắt tin nhắn , tìm nhạc trong máy nghe.

      Lâu rồi Oa Gia gửi bài mới, lần thứ n An Lạc lướt nhạc của , tuy hiểu tiếng Nhật nhưng sắc đẹp đến mức muốn khóc, khoan , vì sao giọng này giống người kia thế?

      Người kia phải là... giọng của Trương Nhiên sao?

      Đúng thế! Vì sao giọng của Oa Gia lại giống giọng của huấn luyện viên nhà vậy?

      An Lạc nghĩ mà toát mồ hôi lạnh...

      hẳng lẽ, vì giọng của Trương Nhiên giống nam thần của nên mới thích ư?

      phải chứ?!

      Sao lại có cảm giác áy náy có lỗi với Trương Nhiên thế này?

      Cảm giác này là lạ…

      Nhất định là hỏng đầu rồi, nghĩ đến đó, An Lạc ngã mình xuống giường, ngủ ngủ , ngày mai quên hết .

      An Lạc mơ thấy mình vượt nóc băng tường, chợt nghe tiếng động đinh tai nhức óc, đập vào màng nhĩ .

      sợ đến mức ngã lăn xuống đất, mắt mấp máy mở ra.

      Là chuông điện thoại.

      Trước khi ngủ quên để điện thoại ra xa mà đặt ngay bên gối, may mà bị dọa đến mức mắc bệnh tim.

      Là ai thiếu đạo đức thế, hơn nửa đêm rồi gọi điện quấy rầy làm gì?

      nhìn màn hình.

      Trương Nhiên?

      ”Trễ thế này rồi có chuyện gì?” An Lạc tức giận.

      ”Em ngủ chưa?” Trương Nhiên có vẻ nào muốn xin lỗi.

      An Lạc nhìn đồng hồ, hơn mười hai giờ, nén được lửa giận: “ cảm thấy em ngủ chưa?”

      ”Cũng sao, dù sao giờ em cũng tỉnh rồi, xuống nhà ăn bữa khuya .” Trương Nhiên tiếp tục thản nhiên .

      An Lạc: “...”

      Sau khi xuống lầu, sắc mặt An Lạc tốt lắm, tóc rối xù, bên ngoài lại lạnh, hơn nữa còn bị người ta đánh thức, quả ôm bụng tức giận.

      ”Sao trông em như vừa ở bãi nổ về vậy?” Sau khi thấy , huấn luyện viên mở miệng câu đầu tiên.

      An Lạc trợn mắt với : “Em ngủ ngon giấc, bị đánh thức, cảm thấy có lỗi à?”

      ở ngoài chờ em lâu như thế, em thấy cảm động ư?” Trương Nhiên trả đũa.

      An Lạc trợn mắt mà nhịn được cười: “Mời em ăn lẩu tokbokki !” xong khoác lấy tay , “Lâu rồi gặp Cookie, chừng nào đón nó về?”

      ”Mai .”

      An Lạc: “Đúng rồi, mấy hôm nay Trà Trà vắng, em thường xuyên đến tìm ăn cơm đó nhé!”

      Trương Nhiên hỏi: “Em ở nhà ấy?”

      ”Đúng thế.”

      ”Nhà ấy còn ai khác?”

      ”Đúng thế, mình em chán lắm.”

      ”Vậy chuyển đến chỗ .”

      dùng câu khẳng định.

      An Lạc cười: “Để mẹ em biết là em tiêu luôn đó.”

      với mẹ em.” Trương Nhiên vẫn bình tĩnh.

      sao?” An Lạc nghiêng đầu nhìn .

      .”

      ”Được được!” An Lạc vốn có ý định đó, nghe thế mà ngập tràn hưng phấn.

      Ở chung với huấn luyện viên à, nghĩ thế nào cũng thấy rất thú vị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :