1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C25


      Trương Nhiên cứng người, lập tức ngẩng đầu, nhìn sang bên cạnh như có việc gì, khẽ ho tiếng.

      ”Ha ha ha ha cũng chẳng ngăn tôi lại, vừa nãy nghĩ gì thế?” An Lạc còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi nhéo được mặt Trương Nhiên, cười đến mức đuôi mắt cong lên.

      Trương Nhiên: “... Lạnh lắm đấy, thôi.”

      ”Đừng có đánh trống lảng, tôi phát thấy mặt mềm đấy nhé, rất có xúc cảm...”

      ”Im miệng!”

      ”Ôi kìa tôi khen kia mà! muốn nhéo nữa quá...”

      “... dám.”

      An Lạc nhìn vẻ mặt u ám của , trong lòng cười thả cửa, phản ứng có cần phải đáng đến thế ...

      ”Trương Nhiên!” An Lạc nhàng kéo tay áo .

      ”Làm sao?”

      giận đấy chứ?”

      “... biết.”

      ”Vậy mời tôi ăn dâu tây !” An Lạc chỉ vào cửa hàng hoa quả ở bên đường, bày biện dãy sô la dâu tây đóng hộp tinh xảo, từng viên tròn đỏ thẫm.

      Trương Nhiên nhìn lướt qua dâu tây, rồi lại nhìn ánh mắt tràn ngập “van xin” của , vẻ mặt lạnh lùng suýt chút nữa thể đóng băng được,“Được rồi.”

      chiêu “mắt lấp lánh” này của An Lạc là chân truyền từ Trà Trà, đúng là lần nào xài cũng hữu dụng.

      Dì bán hoa quả nghe thấy hai người chuyện, liền cầm túi to đầy dâu tây đưa cho An Lạc, “Bạn trai cháu đối với cháu tốt quá đấy!”

      An Lạc nhận dâu tây, trong lòng khẽ rung động, nhưng cũng chỉ cười cười.

      Lần thứ hai bị Trương Nhiên là bạn trái của , An Lạc cũng còn xấu hổ như lần đầu, chỉ cười mà thôi, trước kia lúc còn ở bên Giang Việt, cũng có rất nhiều người cho rằng bọn họ là cặp tình nhân.

      Lúc băng qua đường Trương Nhiên có cuộc gọi đến, An Lạc phải kéo góc áo kẻo sợ bị đụng xe, rồi im lặng lắng nghe.

      ”Tôi ở bên ngoài... cần... cần đến tìm tôi đâu... Alo?” Trương Nhiên tắt máy nhìn điện thoại, nhíu mày: “Tôi có người bạn ở gần đây, có thể cậu ấy đến tìm tôi.”

      Bạn? An Lạc biết điều gật đầu: “Vậy tôi về nhà trước.”

      cần.” Trương Nhiên thản nhiên đáp, “Có lẽ cậu ấy cũng rất muốn gặp .”

      ”Hả?!” An Lạc ngạc nhiên nhìn : “Vì sao?”

      vì sao cả, cần để ý.”

      An Lạc vừa sợ lại vừa nghi, vì sao bạn của Trương Nhiên lại muốn gặp chứ? lẽ gì với bạn mình?

      Đứng ở đầu phố, nhanh chóng chờ được người bạn kia.

      chàng trai khá là khôi ngô, tuy vóc người hơi béo, nhưng nhìn qua vẫn rất nhã nhặn.

      hơn nửa đêm rồi cậu còn dạo ở ngoài làm gì? Xe của tôi tìm mãi thấy chỗ đậu, cũng phải gần nửa ngày...” béo kháy bước đến, lúc nhìn thấy bên cạnh Trương Nhiên còn có em đáng lập tức thay đổi vẻ mặt, “Em này là?”

      An Lạc lễ phép cười, tự giới thiệu: “Xin chào, cứ gọi tôi là An Lạc.”

      béo thu lại ánh mắt hồ nghi nhìn lướt qua Trương Nhiên, rồi cười : “Tôi là Đỗ Phong, người trong giang hồ gọi là Đản gia, chính là "đản" trong "đau trứng"...”

      Đỗ Phong còn chưa xong, Trương Nhiên đẩy mạnh ta cái: “Được rồi đấy.”

      ”Fuck, ông đây chỉ mới có câu... Được rồi! An Lạc em cứ nhìn đức hạnh này của Trương Nhiên ...”

      An Lạc nhịn được cười, có thể thấy quan hệ giữa Đỗ Phong với Trương Nhiên rất tốt.

      với nhau đoạn, Đỗ Phong ngứa ngáy đến: “ , em này là ai?”

      ”Bạn thôi.” Trương Nhiên cười.

      ”Ý là cậu vẫn chưa theo đuổi ấy?”

      theo đuổi.”

      Đỗ Phong khẽ cười, ôm lấy bả vai : “Cậu thử chủ động chút chết đấy à? Có muốn đây truyền lại cho cậu mấy chiêu ?”

      ”Cậu cứ giữ đấy mà để theo đuổi mấy em của cậu .” Trương Nhiên liếc .

      phải cậu có hứng thú với em thiết kế của hội chúng ta à? Tên gì ấy nhỉ, Lạc Lạc?”

      ”An Lạc.”

      “...”

      Mấy giây sau, An Lạc nghe thấy tràng cười sung sướng của Đỗ Phong…

      Hai người đàn ông này còn thầm thủ thỉ... đúng là, tò mò quá...

      Lại lúc, vẫn có ai để ý đến An Lạc, trong lòng sinh ra chút mùi vị phải, người ta là “trọng sắc khinh bạn”, còn là gì đây?

      ”Này, Lạc lạc, em làm gì thế?” Rốt cuộc Đỗ Phong cũng quay sang, nở nụ cười sáng lạn.

      ”Thiết kế.” An Lạc tức giận.

      ”Làm nghệ thuật ư? Vậy em thích đàn ông kiểu gì, có từng thích... chúng tôi ...” Đỗ Phong vẫn cười, nhìn thoáng qua Trương Nhiên, người đột nhiên xoay người cản Đỗ Phong lại, từ góc độ của An Lạc mà nhìn hai người này...

      Trương Nhiên ... thích... đàn ông chứ?

      ”Ôi thằng này, cậu chắn cái gì mà chắn hả, ngại đấy à?” Giọng của Đỗ Phong rất lớn, đẩy Trương Nhiên sang bên.

      Ngại...?!

      Mặt An Lạc đầy dấu chấm hỏi nhìn hai người này.

      ”Cậu còn hỏi nữa...” Là giọng của Trương Nhiên.

      ”Cậu tránh ra cho tôi, cậu làm gì thế hả... Đậu má a a a cậu dám hạ thủ đấy à a a a...” Là tiếng gào thét của Đỗ Phong.

      Bóng lưng của Trương Nhiên chặn lại tình cảnh, An Lạc chỉ lặng lẽ lên tiếng: “Cái đó... xảy ra chuyện gì thế?”

      Vừa dứt lời, Trương Nhiên xoay người lại, còn ngũ quan của Đỗ Phong vặn vẹo, giả vờ trưng ra dáng vẻ gió êm sóng lặng: “ có chuyện gì đâu, chỉ là Trương Nhiên đùa giỡn với tôi thôi.”

      ”Quan hệ giữa hai người tốt đấy!” An Lạc cảm thán câu.

      Đỗ Phong cười, rồi nhìn sang Trương Nhiên đưa mắt ra hiệu, ý là: em này có biết cậu là Walker ?

      Trương Nhiên khẽ lắc đầu. Đỗ Phong mở to hai mắt: Vậy làm sao mà hai người cấu kết được với nhau?

      An Lạc thu hết vào mắt cảnh liếc mắt đưa tình của hai người họ, trong lòng dần dần dâng lên từng đợt hoảng sợ: Trời ơi! phải Trương Nhiên thích đàn ông đấy chứ?

      Nếu Trương Nhiên là công, ít nhất hẳn cũng nên tìm kiểu thụ nhắn khả ái chứ? Cho dù là Hứa Tam Diệp lắm chuyện kia cũng được, nhưng sao lại là...

      Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng yên, nếu quả Trương Nhiên là gay phải làm sao đây, làm sao tiếp nhận nổi?!

      ”Huấn luyện viên Trương này...” nhịn được mà lên tiếng.

      ”Hả?”

      ra tôi rất thích đạo diễn Lý An.” An Lạc liếm môi .

      Trương Nhiên bỗng dừng lại, hiểu vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện phim ảnh, Đỗ Phong nhanh chóng phối hợp: “Tôi cũng rất thích ông ấy lắm, quay phim quá tuyệt vời!”

      Trong lòng An Lạc “lộp bộp” rơi xuống, rồi lại chậm rãi thử dò hỏi: “Tôi thích nhất là “Chuyện tình sau núi*” của ông ấy, tôi cảm thấy bộ phim này quay quá đẹp...”

      (*Brokeback Mountain là bộ phim Mỹ do Lý An làm đạo diễn, xoay quanh tình cảm của hai chàng cao bồi Jack Twist và Ennis Del Mar.)

      Trương Nhiên: “...”

      Đỗ Phong: “...”

      ”Bộ đó cũng tệ lắm... nhỉ, ha ha ha...” Đỗ Phong cười vẻ miễn cưỡng.

      ”Nên là, ra tôi rất ủng hộ chuyện đồng tính, tôi cảm thấy răng...” An Lạc còn khổ sở , Trương Nhiên lạnh lùng cắt ngang:“Rốt cuộc muốn gì?”

      Ôi...

      An Lạc khẽ ngẩng đầu nhìn , rồi lại như chịu phận bất hạnh: “Hai người bọn ...”

      ”Nhổ vào, em em động não ghê gớm đấy!” Đỗ Phong xong nhìn Trương Nhiên, đột nhiên cười to.

      Mặt Trương Nhiên chút thay đổi: “... nghĩ nhiều rồi.” xong còn lườm Đỗ Phong cười ra hơi.

      An Lạc sửng sốt, hiểu sao lại cảm thấy nhõm hẳn, nhìn Trương Nhiên, rồi cũng bật cười theo Đỗ Phong: “Ồ ha ha là hiểu lầm...”

      ***

      Về lại nhà Trương Nhiên.

      ”Cái kiểu cười ấy của cậu vẫn chưa thôi à?” Trương Nhiên nhìn Đỗ Phong vẫn còn cười.

      Đỗ Phong vừa chỉ vào vừa cười: “Cậu nhẫn nhịn được lắm đấy, theo đuổi con người ta đến tận bây giờ, kết quả lại khiến ấy tưởng cậu là đồng tính, Oa Gia cậu còn khó chịu nữa ?”

      Trương Nhiên cầm lấy ly nước bình tĩnh uống, từ tốn : “Có quan hệ gì với cậu ?”

      ”Sao lại chứ? Tôi còn bị liên lụy trở thành gay...”

      ”Cút!”

      ***

      Buối tối ở nhà xem bộ phim cung đấu cổ trang hoành tráng, chợt An Lạc nghe thấy tiếng cười vô cùng man rợ của Trà Trà truyền ra từ trong nhà vệ sinh.

      điên rồi à?” An Lạc bị dọa ít.

      ”An Lạc này, giáng sinh có kinh hỉ đấy...” Trà Trà cao giọng , rồi lại bật cười.

      ”Sao thế?”

      ”Giáng sinh là có thể gặp Oa Gia đấy ha ha ha...”

      Bất thình lình, trái tim An Lạc nhảy dựng lên.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C26


      Rất lâu về trước, An Lạc vẫn cho rằng chỉ có đêm thất tịch và ngày tình nhân mới là ngày ngược FA, nhưng sau đó dần dần phát chỉ cần là ngày nghỉ đều thành ngày ngược FA hết.

      Giáng sinh sắp đến, phố xá mọi người tấp nập, cộng thêm mấy lời bộc bạch thê thảm của Trà Trà, An Lạc thấy chỉ cần ra ngoài giây thôi cũng là dày vò lắm rồi.

      ”Ôi trời, mùa đông chính là mùa ôm bạn trai sưởi ấm mà, tôi đây tính là gì chứ, An Lạc có đồng ý để cho tôi ôm ?”

      Vừa ra khỏi tiểu khu, quả nhiên Trà Trà lại đến nữa.

      ”Tránh ra!” An Lạc mặc kệ ấy.

      ”An Lạc, chị có chờ mong ?” Trà Trà vẫn mặt dày bám lấy tay An Lạc.

      ”Chờ mong cái gì?” An Lạc chọn mấy vỉ sữa chua trong cửa hàng tiện lợi, lười biếng .

      Oa Gia đó!"

      ”Cũng tạm... Ừ tàm tạm.”

      ”Bình tĩnh thế sao?!”

      ”Vì càng hi vọng nhiều càng dễ thất vọng.”

      ”Mặc kệ , ai chứ tôi vô cùng mong ngóng vô cùng hồi hộp...” xong Trà Trà lại cười khẽ mấy tiếng, đúng chuẩn mê trai.

      An Lạc nhìn tủ lạnh, chợt lặng người , chính xác là mong đợi cho lắm, lúc trước chỉ coi Oa Gia là nam thần, còn từng YY trong lòng rất nhiều lần chuyện tình cẩu huyết...

      Nhưng nếu là thích ...

      thể nén lại, chợt trong đầu An Lạc lên bóng dáng của Trương Nhiên, đứng trước cửa thủy tinh của thủy cung, đầu là từng cảnh sắc xanh lam hấp dẫn, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt còn mang theo ý cười như có như ...

      Sữa chua trong tay rơi xuống đất, An Lạc mới sực tỉnh, Trà Trà nhìn vẻ khó hiểu: “Sao thế?”

      kịp nhặt sữa chua lên, đột nhiên An Lạc trừng mắt hỏi Trà Trà:“Làm sao bây giờ? Hình như tôi thích huấn luyện viên của tôi rồi!”

      Trà Trà nhìn vẻ âu lo của An Lạc, bật cười tiếng: “Vẻ mặt kiểu gì thế kia chứ, mình thích mình theo thôi.”

      ”Nhưng mà...”

      nhưng nhị gì hết, chỉ vì lo lắng nhiều quá nên mới thành ra như thế, nghe tôi, chắc chắn ta cũng có ý với .” Trà Trà mím môi gật đầu với An Lạc.

      An Lạc từ từ ngồi xuống nhặt sữa chua lên, trong đầu lên từng chi tiết giữa với Trương Nhiên, quả đối với rất tốt, nhiều khi khiến An Lạc cũng sinh ra cảm giác được thích.

      An Lạc nghĩ tới nghĩ lui mà loạn cả lên.

      ***

      Trong chờ đợi của Trà Trà, lễ giáng sinh cuối cùng cũng đến.

      Mới sáng sớm An Lạc bị Trà Trà túm ra ngoài mua quà, mấy ngày nay An Lạc sầu lòng, lại nghĩ có nên mua quà cho Trương Nhiên , trong lòng càng loạn hơn.

      ”An Lạc, chị cảm thấy Oa Gia thích thứ gì đây?” Hai người vừa vào trung tâm mua sắm liền mất phương hướng.

      biết, kẹo thông cổ?” An Lạc để tâm trả lời.

      ”Ha? Chị cảm thấy lần đầu gặp mặt tôi tặng ấy mấy hộp kẹo ngọt, thích hợp ư?” Trà Trà cười .

      An Lạc gì, chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên trông thấy bên quầy cây cỏ bày biện mấy trái cầu thủy tinh trồng cây cảnh mini ở bên trong.

      Thiết kế tinh xảo đáng , An Lạc hơi rung động.

      Đứng giữa cây sen đá là hình người mặc áo mưa, ngồi bên chân là chú chó lông vàng nho .

      Đương nhiên liên tưởng ngay đến Cookie của Trương Nhiên.

      muốn tặng nó cho quá...

      Lúc nảy ra suy nghĩ này, An Lạc cũng đồng thời ngây người, bắt đầu từ khi nào, bất cứ lúc nào, chỉ cần chút liên quan đến, đều nghĩ về ?

      muốn mua à?” Trà Trà cúi người nhìn loạt bồn hoa này.

      ”Tôi... muốn tặng cho huấn luyện viên.” An Lạc .

      Trà Trà ngẩng phắt đầu cười xấu xa nhìn An Lạc, rồi khẽ ngâm nga: “Tình đến quá nhanh tựa như cơn lốc*...”

      (*Lời bài hát Long Quyển Phong của Châu Kiệt Luân.)

      Trong tiếng hát của ấy, An Lạc lại chậm rãi đỏ mặt, cuối cùng kìm được bật cười, đẩy ấy cái: “ cút cho tôi!”

      Mua xong quà đến chiều, hai người lại dạo quanh hơn nửa cửa hàng quần áo trong trung tâm, đều tự mua cho mình bộ quần áo.

      Lúc ngồi trong Starbucks nghỉ chân, An Lạc có cảm giác chân mình như muốn lìa , ngồi sofa khẽ xoa nắn đôi chân, chỉ vừa nâng mắt bắt gặp đôi tình nhân ngồi bên cạnh, ngọt ngào đến chết.

      Nếu với Trương Nhiên ở bên nhau tuyệt đối giống như thế, có lẽ phần lớn thời gian là trêu chọc ấy nhỉ?

      Nghĩ nghĩ lại, khóe miệng An Lạc bất giác toát lên ý cười, chợt nghe thấy “tách” tiếng.

      Trà Trà chụp ảnh !

      ”Trà Trà, mau xóa !" An Lạc xong liền túm lấy điện thoại mà Trà Trà giơ ra trước mặt .

      Trà Trà tránh : “Vẻ mặt dại trai ấy của chụp lại chẳng phải đáng tiếc lắm sao, tôi muốn gửi lên group bạn bè, tiêu đề chính là "mùa đông đến, mùa xuân còn xa " ha ha ha ha...”

      ”Quỷ nhà ...”

      An Lạc định nhào qua, bỗng nhiên điện thoại vang lên, chợt nghĩ đến gì đó, nhanh chóng rút điện thoại ra nhìn, màn hình hiển thị dãy số lạ, thất vọng ngồi xuống, trượt nút nghe máy.

      ”Alo, xin hỏi ai đó...” An Lạc còn chưa xong.

      ”Lạc Lạc?” giọng nam cuốn hút.

      Thời gian như đóng băng lại trong chớp mắt, rồi lập tức điên cuồng quay về, ngược dòng quá khứ, là thanh bốn năm trước câu hồn phá mộng , ngay đến điệu cũng thay đổi.

      Lạc Lạc.

      Sửng sốt qua , An Lạc từ từ : “Giang Việt?”

      ”Nghe ra được ư?” ta khẽ cười.

      Ngay đến Trà Trà cũng phát giác thần sắc bất thường của An Lạc, từng nghe An Lạc kể về Giang Việt, trong nhận thức của , Giang Việt chính là hồng nhan họa thủy, lầm lỡ An Lạc nhiều năm.

      ”Có chuyện gì à?” An Lạc dần tỉnh táo lại, thản nhiên hỏi.

      ”Có việc mới có thể gọi cho cậu ư?” Giang Việt bình tĩnh .

      An Lạc biết phải đáp thế nào, khẽ dừng lại: “Ngại quá, bây giờ tôi bận việc lắm, có việc gì cúp máy trước đây.”

      xong nhanh chóng tắt máy.

      Trà Trà uống sữa lắc: “ ta... Giang Việt nghĩ sao mà gọi cho vậy?”

      An Lạc cầm điện thoại vẫn còn ngây người, nghe hỏi thế nhấp ngụm cà phê: “Có lẽ gần đây ta được tốt lắm.”

      Người nếu sống tốt nhớ đến bạn.

      ”Lúc tắt máy trông oách lắm...” Trà Trà cảm thấy khí hơi quái dị, bèn mở lời.

      An Lạc cúi đầu uống cà phê, tóc mái che ánh mắt, nhìn vẻ mặt.

      ”Này tôi cảm thấy bộ trang phục lúc nãy mua kawaii lắm đấy, xem đêm nay gặp Oa Gia Đản Thúc, liệu có bị mê đảo ?” Trà Trà liều mạng gắng điều chỉnh lại bầu khí.

      Đáng tiếc An Lạc biết phối hợp, ngẩng đầu cầm lấy túi xách: “Về nhà trước , muộn rồi.”

      Nếu còn chút cảm giác gì với Giang Việt, nhất định là giả, nhưng cảm giác này rốt cuộc còn được gọi là thích ? Cũng như mỗi người lúc nhắc đến mối tình đầu trong lòng luôn mềm , nhưng có nghĩa là còn người ấy, cùng lắm chỉ có thể coi là hồi ức, hoài niệm với thanh xuân mất , hoài niệm với nỗi si tình của mình...

      trói buộc trong đáy lòng , còn đơn giản là thích nữa.

      ra buông tay người mình từng thích, cũng hề khó khăn như lúc trước, chỉ là sau thời gian dài gặp chợt nhớ đến, chỉ cảm thán câu rằng: ra mình từng thích ấy như thế.

      Sau khi về đến nhà, hai người bắt đầu nghiên cứu trang điểm sắc đỏ mùa đông ấm áp gần đây, thời gian Đản Thúc sắp xếp là tám giờ tối, tại nhà hàng phong cách nào đó ở đường vòng số Hai.

      Trang điểm rồi ra ngoài, cuối cùng An Lạc cũng có cảm giác hồi hộp mong chờ, tay nắm tay Trà Trà bước trong tiểu khu rợp bóng cây dạt dào sức sống.

      ”Lạc Lạc, xem có phải son môi dính mặt tôi ?” được mấy bước, bỗng Trà Trà quay đầu lại.

      An Lạc ghé mặt sát vào nhìn, lau giúp ấy vết son bị nhòe: “Bây giờ ổn rồi!”

      An Lạc ngẩng đầu trông thấy Trà Trà nhìn chằm chằm vào sau lưng mình, hoảng sợ: “ làm gì thế?”

      ”Phía sau đẹp trai chân dài, ăn mặc hợp mốt, giống người mẫu tạp chí quá! về phía chúng ta này.” Trà Trà giọng .

      An Lạc lơ ấy, “ thôi thôi, mau gặp Oa Gia của thôi, ở đó mà nhìn nào nữa?” xong dắt tay ấy ra ngoài.

      ”Tôi gặp đâu đó rồi ấy, hình như là người mẫu tạp chí ...” Trà Trà vẫn nhìn về hướng ấy.

      An Lạc nhịn được nữa, quay đầu lại, hình ảnh lập tức như đóng băng.

      Giang Việt.

      khẽ mỉm cười,

      ”An Lạc à!”

      ***

      Trà Trà buồn bực ngồi xe taxi, sau đó gửi tin nhắn thoại vào nhóm:“Báo cáo mọi người, hôm nay Lạc Lạc Thanh Hoan đến được.”

      ”Ơ, vì sao thế?” Nhanh chóng Đản Thúc đáp lại.

      ra ngược cẩu quá, nam thần trước đây của ấy lặn lội từ Bắc Kinh tìm đến, có lẽ định tỏ tình trong đêm giáng sinh, chậc chậc...” Trà Trà xong liền xem danh sách online, ngờ có cả Oa Gia!

      ”Fuck, đúng hay sai vậy?” Đản Thúc đáp lại rất nhanh, ràng là kinh ngạc.

      ”Em tận mắt nhìn thấy mà, thể nào giả được.”

      ”Fuck... Thế Wal... Đúng là đáng tiếc.” Đản Thúc được nửa lại sửa miệng.

      sao, vẫn còn cơ hội gặp mặt mà.” Trà Trà an ủi.

      Đản Thúc sốt ruột gần chết rồi, vội vàng chat riêng với Trương Nhiên, nhưng qua lúc lâu vẫn thấy trả lời, cần ta đoán cũng biết lúc này tâm tình Trương Nhiên nhất định rất phức tạp...

      Đản Thúc lại gọi điện đến, vang lên ba tiếng, sau khi nối máy lại chẳng nghe thấy giọng Trương Nhiên đâu.

      ”Haiz, này... ra ... Tôi cảm thấy...” Đản Thúc do dự hồi lâu, còn chưa xong, Trương Nhiên thản nhiên ngắt lời: “ việc gì cúp máy đây.”

      Để lại trong “alo alo” của Đản Thúc là thanh “tút tút“.

      loại trống vắng, chính là khi bạn còn chưa xong người khác cúp máy trước bạn.

      Trà Trà đến nhà hàng vừa đúng tám giờ, yên tâm bấm gọi điện cho Đản Thúc.

      ”Đản Thúc à em đến rồi, mấy ở tầng hai hả? Hả... Cái gì?!! Oa Gia tới?!!!”

      Lúc Trà Trà nhận được điện thoại của An Lạc, cuộc gặp mặt sắp kết thúc, với đám người Đản Thúc Hoa Sênh ra ngoài, cầm điện thoại hạ giọng : “Bây giờ sắp về rồi... Hôm nay Oa Gia có việc đến...”

      Cúp điện thoại, Trà Trà chào tạm biệt mọi người trong xã đoàn, rồi giơ tay vẫy chiếc taxi.

      Lên xe, An Lạc lại gọi đến: “Trà Trà, bây giờ tôi muốn gặp Trương Nhiên, có thể về muộn chút.”

      ”Đợi , chuyện gì với Giang Việt thế?”

      có gì, tôi vào thang máy đây, bye...”

      xong nhanh chóng cúp máy, để lại Trà Trà với vẻ mặt ngơ ngác.

      Rốt cuộc Giang Việt gì với ấy, mà khiến ấy gấp rút muốn gặp huấn luyện viên vậy?

      ***

      Cầm chiếc hộp đựng bồn cảnh bên trong, An Lạc nhanh chóng đến dưới nhà Trương Nhiên, cửa khóa, An Lạc đứng dưới lầu cất cao giọng gọi tên .

      Giọng truyền khắp tiểu khu, An Lạc hề cử động.

      giờ trước:

      ”Cậu tìm tôi?” An Lạc nhìn Trà Trà dần xa, rồi quay sang nhìn Giang Việt.

      Giang Việt thay đổi rất nhiều, gương mặt thêm phần chín chắn, tóc mái xéo bảy ba kiểu Hàn Quốc, nhưng vẫn là khuôn mặt sạch tuấn dật ấy, chỉ là thiếu vẻ ôn tồn trong trí nhớ của An Lạc.

      Có đôi khi cần phải tận mắt nhìn thấy, bạn mới biết được ra mình hết hi vọng.

      Chính bản thân cũng kinh ngạc, sau khi gặp Giang Việt, lại có thể bình tĩnh đến lạnh lùng như vậy.

      ”Mình muốn gặp cậu.” Ngữ khí của Giang Việt vẫn điềm đạm như trước.

      An Lạc sững sờ, dời tầm mắt: “Vậy bây giờ cậu gặp được rồi đấy.”

      Im lặng, Giang Việt từng bước đến gần: “Vậy phải như thế nào, cậu mới có thể tha thứ cho mình?”

      Bốn năm bặt vô tín, bốn năm dày vò, chỉ đổi câu “phải thế nào mới có thể tha thứ cho mình” như lông hồng?

      An Lạc chậm rãi giương mắt nhìn : “ còn gì nữa cả rồi, Giang Việt à, giữa chúng ta tồn tại tha thứ hay tha thứ, thời gian quá lâu, đối với người chỉ sống trong trí nhớ, cậu cần tôi phải tha thứ, mà ngược lại...

      Tôi hẳn nên cám ơn cậu, bởi vì cậu rồi, nên tôi mới gặp được người tốt.”

      An Lạc gằn từng chữ rất ràng. Thần sắc Giang Việt ảm đạm trông thấy.

      Nếu trước kia còn chần chừ vào lúc này An Lạc cảm nhận rằng, từ rất lâu còn cảm giác như ngày xưa với Giang Việt, thay vào đó, lại nghĩ đến người khác, người đưa về nhà, người cùng thủy cung với , người ôm lấy khi chìm xuống đáy...

      thích Trương Nhiên, là vô tri vô giác mà thích, là từng giọt tích thành tình cảm.

      khắc xoay người , bốn phía đèn đuốc rực rỡ.

      vài bước, bỗng dừng chân, quay người lại:

      ”Giang Việt...Tạm biệt!”

      ***

      Dưới nhà huấn luyện viên.

      ”Trương... Nhiên!” An Lạc lớn tiếng hô, cảm giác nơi hẻo lánh nào đó trong đáy lòng sục sôi, hơi sốt ruột, lại mang theo kích động hồi hộp, đứng tại chỗ hét to.

      định để mọi người trong tiểu khu đều biết tôi đấy à?” Giọng trầm vang lên.

      An Lạc chậm chạp đứng thẳng lại, quay đầu nhìn.

      Trương Nhiên đứng ở kia, hai tay nhàn nhã đút vào trong túi áo khoác, thản nhiên nhìn .

      tán cây rực sáng, nửa gương mặt chìm trong bóng đêm, nửa kia được ánh sáng mơ hồ chiếu đến, đôi mắt nóng lạnh.

      An Lạc rũ mắt, bật cười: “Giáng sinh vui vẻ.”

      Trương Nhiên gì, vẫn chỉ nhìn .

      ”Tôi sợ muộn quá kịp, nên đứng dưới lầu gọi .” xong An Lạc đưa chiếc hộp ra, “Có quà nè!”

      Trương Nhiên cúi đầu nhìn, nhận lấy: “Cám ơn.”

      vừa từ bên ngoài về nghe thấy giọng quen thuộc, truyền khắp tiểu khu, lần lại lần gọi tên mình, kiên nhẫn, lại chờ mong.

      Dù ngờ vực bao nhiêu khắc này cũng trở nên bé.

      ”Quà của tôi đâu?” An Lạc chớp mắt, nghiêng người, tay vắt chéo sau lưng, hỏi cách vô liêm sỉ.

      Trương Nhiên dường như hơi cười: “ muốn thứ gì?”

      ”Chính là món quà mà tặng cho người khác thích hợp, chỉ có tặng tôi mới hợp nhất ấy.” An Lạc cười càng đậm hơn.

      ”Cụ thể chút .”

      ”Là món quà xa tít chân trời, gần ngay trước mắt đấy, có sẵn.” An Lạc tiếp tục vô liêm sỉ.

      Trương Nhiên khẽ nhíu mày, nheo mắt nhìn .

      ”Haiz, nghĩ ra thôi vậy...” An Lạc xong xoay sang chỗ khác, nhìn trời, nhưng trong lòng cứ lên lên xuống xuống, những chuyện cần đều rồi, là hiểu hay giả vờ?

      ”An Lạc...”

      Giọng mang theo gợn sóng nào.

      An Lạc xoay lại, thấy Trương Nhiên từ từ giang hai tay ra.

      An Lạc đờ ra, đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, nhìn nụ cười dần sâu của .

      muốn à? Vậy ...”

      ”Em muốn!” An Lạc lao vào chiếc ôm chưa kịp thu về.

      Là món quà mà tặng cho người khác thích hợp, chỉ có tặng em mới hợp nhất.

      Vậy tặng mình cho em có được ?

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C27


      Bạn phải tin rằng, mình bạn vượt qua màn đêm, qua bụi gai ấy, gặp sai người... Đến cuối cùng, cũng là để bạn tìm được người sưởi ấm thích hợp nhất.

      Chỉ cần bạn ngày càng trở nên tốt đẹp, mọi thứ đều đến, bạn hãy đợi .

      ***

      Trong đêm giáng sinh sắp sửa bước sang năm mới, An Lạc mất ngủ.

      Mọi thứ trong hôm nay cứ như giấc mơ, bất kể là Trương Nhiên hay Giang Việt, bất kể là chấm dứt hay bắt đầu.

      Lần đầu tiên trong mấy năm qua, cảm thấy thân thể cứ liên tiếp bị đả thông, những hồi ức trở nên thông suốt, giống như "vết thương hóa hoa hồng" mà mọi người thường . ra lúc như thế, bạn học được cách buông tay với bản thân của quá khứ; ra người như thế, khiến bạn ngập tràn mong chờ với mọi thứ đời này.

      Sáng sớm hôm sau, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, lần đầu tiên An Lạc thấy tuyết ở thành phố S, giống tuyết ở phương Bắc, nơi đây càng thêm dịu dàng, lại mang theo lưu luyến.

      lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Nhiên: "Vui quá, bên ngoài có tuyết rơi rồi, ăn sáng chưa?"

      Ra khỏi phòng, Trà Trà uống sữa nóng, định để An Lạc bưng vào phòng trông thấy nụ cười tủm tỉm say đắm mặt An Lạc, kinh ngạc : "Mới sáng sớm cười dọa người thế làm gì?"

      An Lạc sờ mặt, "Nào có cười chứ?"

      Trà Trà nghe An Lạc kể chuyện ngày hôm qua của ấy với Trương Nhiên, lúc này đột nhiên nguyên nhân ấy cười, "Chậc chậc" : "Người sa vào ái tình đều có dáng vẻ này cả..."

      An Lạc le lưỡi cười, nhận lấy ly nước.

      Lúc ăn sáng mới nhận được tin nhắn của Trương Nhiên: ăn.

      Nếu trả lời: " khéo quá em cũng ăn" liệu có trông ngốc quá ? An Lạc suy nghĩ:

      Đợi lát em đến chơi với Cookie~~

      Lúc đến nhà Trương Nhiên An Lạc thấy Cookie đâu, sau khi Trương Nhiên mở cửa quay về an vị sô pha, thảnh thơi lướt điện thoại.

      An Lạc: ...

      Lúc này chỉ mới bắt đầu qua lại, cứ lạnh lùng như thế, vậy về sau phải làm sao chứ?!

      "Trương Nhiên, để ý đến em à?" An Lạc nuốt trôi cục tức này.

      Trương Nhiên thản nhiên quét mắt nhìn : "Hả? phải em đến tìm Cookie à? Nó đến nhà bạn rồi."

      ... Người đàn ông keo kiệt này...

      "Cũng thuận tiện tìm chơi luôn, được rồi chứ?" An Lạc ngồi xuống cạnh , nhìn điện thoại trong tay , lại nhìn cái, rồi lại nhìn điện thoại...

      Trương Nhiên nhắm mắt làm ngơ, "Chán lắm hả? Trong tủ lạnh có đồ ăn vặt." xong cũng ngẩng đầu lên mà chỉ vào tivi: "Có thể nối với máy chơi game cầm tay."

      An Lạc: "... Em biết chơi game, cũng có người chịu dạy em."

      Ngụ ý rất ràng -- Vậy dạy em chơi !

      ngờ Trương Nhiên vẫn làm ngơ: "Ừ, vậy em vẽ tranh , trong phòng có Ipad Pro."

      An Lạc phẫn nộ, nhưng lại nghĩ đến vào phòng cũng tệ, thế là im lặng đứng lên vào phòng ngủ.

      Phòng của Trương Nhiên rất sạch, bài trí khác hẳn so với bên ngoài, phong cách đại đơn giản, giường rất lớn, An Lạc kiềm chế được ấn xuống giường, độ cứng thích hợp.

      Chợt nghĩ đến, chiếc giường trong phòng ngủ kia mà lần trước mình ngủ lại nhà Trương Nhiên, cũng lớn lắm, ràng là giường đôi.

      người đàn ông độc thân, làm gì mà phòng ngủ nào cũng đặt giường đôi vậy?

      lẽ là để tiện cho bất cứ lúc nào cũng có cơ hội sao...

      Có đôi khi trí nhớ tốt với óc tưởng tượng phong phú cũng rất phiền hà...

      Tiếp theo đó trông thấy bàn sách của , gọn gàng cho lắm, để lộ mấy phần tính cách bừa bộn, sách đọc biết, văn học Nhật Bản khá là nhiều, chỉ nhận ra Soseki Natsume.

      Xem ra cũng phải trạch nam ngày ngày chỉ biết chơi game đâu nhỉ!

      Đợi chút, đây là gì?

      An Lạc cầm lấy garage kit trong hộp thủy tinh, là chàng trai chibi dễ thương, đeo tai nghe con ếch xanh.

      Trương Nhiên lại thích những thứ kawaii này sao?

      Hẳn là con tặng nhỉ?

      cẩn thận đặt xuống, rồi cầm Ipad ra.

      Ngồi cạnh Trương Nhiên, xếp bằng cúi đầu vẽ tranh, phác họa sườn mặt .

      Mới dựng hình được nửa, Trương Nhiên xáp đến gần, An Lạc ôm lấy Ipad, ngăn lại: "Đợi lát nữa cho xem..."

      "Được rồi..."

      Lại vẽ thêm vài nét, An Lạc nhịn được: "Sao trong phòng có nhiều búp bê garage kit vậy?"

      "Đó chưa phải tất cả đâu, ở phòng khác còn có nhiều nữa." Trương Nhiên nhàn nhạt đáp.

      " ngờ lại có sở thích ấy..." An Lạc bất ngờ bật cười.

      "Đều do fans tặng cả." Trương Nhiên đáp cách dĩ nhiên.

      Hoạt bút trong tay An Lạc trượt đường dài, kinh hôn chưa định: "Fans?! Có bao nhiêu người?"

      " biết."

      Dạo này... tiểu thịt tươi đâu cũng đều nổi tiếng hết!

      Vậy nên có cảm giác bị đe dọa ư? Sao lại có cảm giác khủng bố "cơn sóng tình địch ùa đến" vậy? Nhưng vì sao lại có fans chứ? Chẳng lẽ gửi ảnh bơi của mình lên mạng à...

      An Lạc khỏi nghĩ đến cảnh hot "weibo" này ngày ngày chụp mặt chụp cơ thể...

      Nếu khong phải vừa hẹn hò với Trương Nhiên, còn quá quen, theo tính An Lạc, sớm nhảy vọt đến trước mặt Trương Nhiên nắm lấy cổ áo , gào thét, "Tên đàn ông mặt lạnh này, mau mau chia sẻ ít cho bà đây !!"

      Hít sâu hơi, đè nén tâm tình kích động trong người, cố vạch ra nụ cười: "Fans đối với tốt đấy."

      Trương Nhiên nhìn nụ cười cứng ngắc của An Lạc.

      hề liên hệ với Walker chút nào...

      Vốn định trong ngày Giáng Sinh đó gặp mặt trực tiếp thẳng thắn, ngờ việc lại lộn xộn như thế.

      Nếu bây giờ mà ra ...

      Có khi ấy tan nát mất...

      Cuối cùng, gì, chỉ nhàng xoa tóc .

      Ánh mắt An Lạc lóe lên cái, đầu tóc dựng lên thành ổ gà, gần hơn chút, rồi lại gần hơn chút.

      Tự dưng ấm áp thế làm gì chứ, muốn ôm quá...

      Trương Nhiên cảm giác gần kề sát đến, thế là sửa lại mái tóc giúp , nhưng bỗng vòng tay ôm lấy eo , vùi đầu vào áo .

      "Trương Nhiên à, mùi dễ chịu quá..."

      Nhất định ăn cũng rất ngon...

      ***



      Cũng sắp đến ngày ăn Tết, An Lạc bắt đầu vội vàng đặt vé máy bay về Bắc Kinh, trong lòng lại nhớ đến Trương Nhiên, hình như người nhà ở Úc bay về.

      Tuy luôn cố gắng né tránh chuyện sớm muộn gì cũng rời khỏi thành phố S, nhưng suy cho cùng thể suy nghĩ, nếu muốn sang Úc đoàn tụ với gia đình, còn An Lạc lại chỉ muốn ở trong nước, bọn họ phải làm thế nào bây giờ?

      Hôm nay, An Lạc chịu nổi Trà Trà cứ ngày ngày nhắc nhắc lại, cuối cùng nhịn được mà gọi ấy cùng gặp Trương Nhiên.

      "Trà Trà, tôi cảnh cáo , nếu dám tọc mạch chuyện của tôi trước mặt Trương Nhiên, hay mấy chuyện nên , đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa!"

      An Lạc căn dặn mãi.

      " cho tôi là ai chứ? Tôi là người có nguyên tắc với bạn bè, bao giờ đâm dao trước mặt người ngoài, tuyệt đối động tâm với người trong lòng của bạn, những điều này tôi đều biết đấy biết hả?"

      Nghe đến câu "tuyệt đối động tâm với người trong lòng của bạn", mắt An Lạc mờ chút, Trà Trà biết lại ít nhiều nhớ đến Phó Nhiêu, thế là nhéo mặt An Lạc để điều chỉnh khí: "Hôm nay tôi gặp mặt tình địch của tôi, để xem Trương Nhiên kia rốt cuộc dụ dỗ vợ cả của tôi thế nào."

      An Lạc phì cười.

      Bên ngoài có tuyết rơi, từ đằng xa trông thấy Trương Nhiên, nổi bật bắt mắt giữa phố xá đông người.

      "Vóc dáng tệ!" Trà Trà đánh giá.

      An Lạc phát giác mang theo ô, lúc vào, đầu còn mấy bông tuyết.

      "Xin chào, tôi là bạn tốt của An Lạc, Trà Trà!"

      Trương Nhiên chưa dừng chân, Trà Trà nhiệt tình tự giới thiệu.

      cười: "Chào ."

      Trà Trà giật mình, giọng này nghe quả ...

      "Giọng dễ nghe quá, có từng nghĩ làm bên mảng nhạc , tôi..." Hai mắt Trà Trà tỏa sáng, chắc chắn là lại bắt đầu chào hàng cho xã đoàn của mình rồi.

      Nhưng thành, bị An Lạc chặn lại: "Đủ rồi đấy! Trương Nhiên đừng để ý đến ấy, lúc mới gặp em ấy cũng vậy đó, gần đây còn bảo em tham gia xã đoàn gì đó, giống tà giáo quá."

      Trương Nhiên mỉm cười , Trà Trà lại nhịn được: " thử hát mấy câu..."

      "Trà Trà, muốn chết hả, có hay ?" An Lạc túm lấy ấy lên phía trước, rồi lại xoay người mỉm cười nhìn Trương Nhiên: " thôi!"

      Trương Nhiên thuộc dạng "có thể im lặng", còn Trà Trà lại là kiểu " thể chuyện cũng muốn ", An Lạc bị kẹp ở giữa cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C28


      An Lạc vẫn còn muốn ngâm mình nữa, muốn kéo Trương Nhiên xuống nước theo.

      Cảm giác chỉ có hai người thong thả trong bể bơi rộng 25 mét đúng là...

      "Tư thế của em sai rồi." Trương Nhiên lại lặp lại những lời này lần nữa.

      An Lạc: "Em tham gia thi đấu, có thể cầu thấp chút được ?"

      "Nhìn quá xấu."

      An Lạc: "..."

      Bạn trai khó ở làm sao bây giờ?

      "Vậy nhìn phải là được rồi ư?" An Lạc tức giận.

      Trương Nhiên nhìn bơi chó phẫn nộ bơi ra xa, cười tiếng, bơi đuổi theo.

      Tốc độ của An Lạc rất chậm, còn Trương Nhiên lại cực nhanh, nhanh chóng đuổi kịp, lặn xuống nước, nắm lấy bờ eo .

      Eo là nơi nhạy cảm nhất của An Lạc, cảm giác có vật lạ khống chế, theo bản năng cong người lại mất thăng bằng, đầu vừa chúi xuống nước liền trông thấy Trương Nhiên ở dưới nước nhìn .

      Có ai , dưới nước có biến thái!

      sợ đến mức uống ngụm nước, lại bị Trương Nhiên ôm đỡ ngang, Trương Nhiên bắt đầu cười, còn cười rất sảng khoái.

      Từ từ bình tĩnh lại, An Lạc trưng ra gương mặt thê thảm: "Em chơi nữa, chỉ giỏi bắt nạt người ta!"

      " bắt nạt người thế nào?" Ý cười bên khóe môi Trương Nhiên vẫn còn sót lại.

      " xuống nước nhìn trộm em!" An Lạc mặt dày .

      "Em có gì đáng để nhìn trộm? Còn nữa, phải em bằng cầm thú sao? Chút ấy tính cái gì?" Trương Nhiên vẫn chưa thôi cười nhìn .

      bằng cầm thú lúc nào chứ? có can đảm đó sao?

      Thôi kệ, dù sao huấn luyện viên thay đổi rồi, huấn luyện viên Trương cấm dục thuần khiết đâu rồi?

      " còn sờ eo em!" An Lạc tiếp tục lên án.

      Trương Nhiên nhíu mày, gật đầu: "Ừ, cho nên là?"

      "Em cảm giác mình bị xâm phạm..." An Lạc còn nghiêm túc.

      Trương Nhiên sờ cằm: "Cho nên?"

      "Nên em muốn sờ lại." Vẫn là gương mặt nghiêm túc.

      "Này, rốt cuộc là ai xâm phạm ai chứ?"

      ra khỏi trung tâm, sắc trời ngả tối, An Lạc tự nhiên nắm lấy tay Trương Nhiên, nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Trương Nhiên, sau này muốn định cư ở Úc sao?"

      "Lúc trước là định như thế, nhưng giờ... nữa." Trương Nhiên miễn cưỡng .

      An Lạc biết còn cố hỏi: "Vì sao ?"

      "Vì đồ ăn ở Úc ngon bằng trong nước đấy." học theo giọng điệu của .

      An Lạc im lặng buông tay ra, biết đùa nhưng vẫn có chút bực mình.

      Trương Nhiên nhìn dáng vẻ này của , có hơi vui vẻ, chạm tay : " khen sao?"

      "Có bày đặt dễ thương cũng vô dụng thôi!" An Lạc lạnh lùng nhìn , "Đúng rồi, ở Úc cũng có con biết làm món Trung Quốc đấy, cứ tìm người là được rồi!"

      " có em làm sao ăn ngon chứ?" Trương Nhiên thôi cười.

      An Lạc chợt dừng lại, dời mắt điều chỉnh lại vẻ mặt, giọng dịu dàng hẳn : "Em bé lai sao? Cũng sinh à?"

      " thích thuần huyết hơn." Trương Nhiên tiếp.

      An Lạc cúi đầu cười, lại kéo tay lần nữa, nắm lấy: " công bằng, vì sao lúc nào tay cũng ấm hơn so với tay em thế?"

      "Bù trừ nhau."

      "Ha ha ha Trương Nhiên à càng ngày em càng thích rồi làm sao bây giờ!"

      ***



      Rất nhanh đến ngày về Bắc Kinh, nghỉ ngơi máy bay, mặt An Lạc dần lên ý cười.

      Lúc đến vẫn bay qua khoảng trời này, nhưng tâm tình bây giờ lại khác trước.

      ra điều tốt đẹp nhất chính là tìm được trong lúc lơ đãng.

      Nhìn phong cảnh quen thuộc ở hai bên đường, nhịn được lại nhớ đến thời cấp hai.

      Vào buổi sáng đến trường, luôn muốn ngủ nướng, lúc rời giường mới bắt đầu chạy như điên, tay đạp xe đạp, tay kia nhét bánh nướng ốp la vào miệng, lúc đến trường tóc bị gió thổi thành quả đầu ổ gà, bị cậu nam sinh mình crush cười nhạo...

      nhịn được bật cười thành tiếng, lúc đó chỉ thích đem những chuyện nhặt xé to ra, bây giờ nhìn lại, tuy ngây thơ nhưng cũng quý giá.

      Vì muốn để người nhà ngạc nhiên, An Lạc cho bố mẹ biết ngày về, cho đến lúc đứng dưới nhà mới bắt đầu gọi điện: "Alo mẹ à, mẹ đoán xem con ở đâu?" ngẩng đầu nhìn nhà mình.

      " shopping?" Có thể nghe thấy tiếng mẹ xào rau.

      Thậm chí An Lạc có thể hình dung được dáng vẻ dùng bả vai kẹp điện thoại xào rau của mẹ, kìm được mím môi cười: "Con ở dưới nhà đấy, mẹ có tin ?"

      Đầu dây im lặng lúc: "Cái con bé này... Sao về nhà lại trước tiếng? là, mẹ lập tức xuống nhà mua rau trộn đây.."

      "Ấy mẹ, đừng thế mà, con muốn ăn đồ mẹ nấu mà, mẹ cứ chờ đó, con lập tức quay về." xong lập tức tắt máy, chuẩn bị thang máy lên tầng.

      Vẫn là căn nhà thân thuộc ấy, An Lạc cảm thấy toàn tâm từ từ thả lỏng ra, đặt những thứ mua về lên ghế rồi vọt vào phòng bếp.

      "Sao con lại gầy thế này?" Mẹ An Lạc vừa quay đầu lại liền trông thấy An Lạc cười hì hì, gương mặt gầy ít.

      An Lạc véo thịt mặt: "Hehe, vẫn còn béo đây mà."

      "Ra ngoài phải chăm sóc kĩ bản thân chứ, được phép giảm cân, nếu mệt ai chăm sóc con đây?: xong mẹ An Lạc đổ thức ăn ra dĩa.

      "Ơ, bố đâu rồi ạ?" An Lạc trực tiếp nhón tay lấy cái bánh chẻo, thổi phù phù rồi nhét vào miệng.

      "Xế chiều bị người ta kéo tập kịch rồi, con xem ông ấy ở tuổi đó rồi mà chẳng chịu ổn định tí nào, đợi lát nữa , có thể còn mười mấy phút nữa."

      An Lạc lười biếng ra phòng khách xem tivi, mẹ An Lạc lại ở trong bếp lải nhải: "Cũng biết Giang Việt có ăn Tết hay , nghe mẹ thằng bé tái giá rồi, bây giờ cậu ta mình ở Bắc Kinh, hẳn phải đơn lắm!"

      Động tác ăn táo của An Lạc dừng lại: "Cái gì? Mẹ cậu ta tái giá?"

      Bố Giang Việt qua đời sớm, trước nay luôn là mẹ ta chăm sóc gia đình, sau đó lên đại học lo ta nữa, ngờ qua mấy năm lại có thể tái giá rồi.

      Với tính cách đó của Giang Việt, thể nào ăn Tết ở gia đình xa lạ đó được...

      Nhưng phải ta còn có Phó Nhiêu sao?

      nhiều năm thế rồi, có lẽ hai người họ cũng yên ổn rồi!

      "Giang Việt đúng là đứa trẻ tốt, trước kia mẹ và bố con còn nghĩ..." xong mẹ An Lạc dừng lại, An Lạc nhanh chóng biết câu tiếp theo bà ấy gì, hơi rũ mắt, lại sảng khoái : "Con với ta thể."

      khí lắng lại.

      Bố An Lạc nhanh chóng quay về, thấy An Lạc ngạc nhiên nên lời, cho đến lúc An Lạc lên ôm ông cái.

      Ra ngoài lăn lộn, mới biết hơi ấm tình nhà quý giá biết bao.

      Buổi tối, An Lạc nằm chiếc giường thởu thiếu nữ của mình, lật giở nhật kí trước đây.

      Ngây thơ lúc đó quả buồn cười, đọc đến ngày:

      Hôm nay Bọ Hung lại cố ý kéo tóc mình, nhất định ngày mai mình với thầy chủ nhiệm!

      bật cười mất năm phút, Bọ Hung là nam sinh ngồi bàn sau hồi cấp hai của , tên là "Sử Khả Lãng", bị cả lớp thân thiết gọi là "Bọ Hung"*.

      (*Sử Khả Lãng phát là shǐkělǎng, phát gần giống với Bọ Hung là shǐkelàng.)



      Vào ngày tốt nghiệp từ bạn bè mới biết Bọ Hung thích lâu...

      Đúng là đáng quá , bản thân lúc đó, bọn họ lúc đó...

      nhịn được chụp mấy tấm hình của cuốn nhật kí vi diệu ấy gửi cho Trương Nhiên, caption: nhìn xem nhật kí thiếu nữ của em này.

      Nằm đầu giường, An Lạc đắp mặt nạ nhìn điện thoại chăm chú, ngay cả mẹ vào cũng biết, cho đến lúc mẹ An Lạc đặt dĩa hoa quả lên đầu giường, trách An Lạc: "Đừng có nằm giường nghịch điện thoại nữa, còn muốn giữ mắt đấy?"

      An Lạc đáp hai tiếng cho qua, cầm quả dâu nhét vào miệng, nhận được reply của Trương Nhiên:

      Ngốc từ đến lớn, đúng là dễ dàng gì.

      Cái gì? biết như thế là đáng sao?

      trực tiếp gọi sang, An Lạc thẳng: "Ai ngốc?"

      "Ừ, em ngốc." Giọng Trương Nhiên nặng, nhưng An Lạc lại có thể nghe ra chút tia mị hoặc trong đó.

      Cãi nhau với thanh đó, ai có thể cãi nhau được nữa?

      " làm gì thế?" An Lạc vân vê tóc trước ngực.

      "Vừa từ ngoài về." Nghe tiếng động bên đúng là đường.

      Lại chơi nữa rồi! Có lẽ gặp bạn, cũng biết là ai...

      An Lạc dừng lại: "Lúc có em ở đó, nhớ phải lạnh lùng vào!"

      Đầu kia cười khẽ tiếng: "Tại sao?"

      Miễn hái hoa ngắt cỏ chứ sao! Nhưng An Lạc dám vậy, giọng : " có gì, ngoan ngoãn chờ em về!"

      ***



      đêm ngủ sảng khoái, An Lạc vừa mở mắt ra thấy mảng tường sáng rỡ, men theo chùm sáng nhìn lại, mặt trời ngoài cửa sổ ló dạng sau rặng cây hòa, để lộ bộ râu tia nắng chói mắt, áng mây xa xa được bình minh nhuộm dần sắc vàng, quét lên biển trời xanh nhạt.

      An Lạc mặc đồ ngủ ló đầu ra ngoài cửa sổ, dưới lầu có những người già đánh thái cực, tiếng chim thảnh thót, là im lặng trước khi thành phố thức tỉnh.

      Căn phòng bị ánh mặt trời chiếm cứ, nheo mắt, như nhìn thấy trong phòng từng cảnh tượng thực hư xuất , là mỗi bản thân ở từng năm tháng, thoáng từng cảnh từng cảnh trong hồi ức.

      Tất cả trôi qua, đều được tháng năm điểm tô màu sắc, thế giới kéo theo trang sử khổng lồ, thay đổi càng lúc càng rực rỡ.

      Giọng ca dịu ngọt vang lên từ điện thoại:

      You would find

      You're all I have

      All I have

      ...

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C29


      Cứ về nhà là An Lạc lại khôi phục“trạng thái trạch nữ”, ngày nào nếu có thể ra cửa cần rửa mặt, chuẩn bị sẵn những bộ phim năm qua chưa kịp xem, đồ ăn vặt rời tay, mới vài ngày ngắn ngủi tăng hơn ba cân.

      gửi cho Trà Trà tấm hình.

      Trà Trà: “Trời đất quỷ thần ơi, người ta là "Tết ta tăng ba cân", lấy tốc độ này của tăng ba mươi cân cũng còn kịp đấy nhỉ?”

      An Lạc bị đả kích, đem hơn nửa đồ ăn vặt cho cậu em béo nhà hàng xóm.

      Hôm nay lúc ở nhà nhảy dây giảm béo nhận được điện thoại của Hứa Tâm Dao - bạn cùng phòng đại học của , bảo ngày mai họp bạn bè, hỏi An Lạc liệu có tham gia hay .

      An Lạc vốn do dự, hồi đại học với Giang Việt Phó Nhiêu quan hệ qua lại với họ rất thân, sau khi hai người họ ra nước ngoài hề liên lạc với bọn họ nữa, gặp mặt khó tránh khỏi xấu hổ, huống gì nếu Phó Nhiêu Giang Việt có đến...

      ”Cậu mà xem, bọn mình cũng hai năm gặp nhau, nghe Quý Nam lên chức bố rồi, năm đó cậu ta vẫn còn là nam sinh ngây thơ nhất trong lớp chúng ta, đúng là thế vô thường...”

      Nghe Hứa Tâm Dao kể xong tình hình của các bạn học, trong lòng An Lạc hốt hoảng, nhớ lại hình ảnh những năm ấy.

      Nếu chỉ vì nguyên nhân là Giang Việt với Phó Nhiêu mà tham gia lần họp lớp này quá kinh hãi, suy nghĩ lúc, rồi sảng khoái nhận lời.

      Hôm sau, An Lạc sửa soạn đến trưa, hỏi ý kiến người nhà rồi mới thay áo khoác nỉ màu đỏ hồng, bốt đế xuồng màu đen đơn giản, tóc uốn xoăn nhàng, trang điểm đậm chất thục nữ.

      Lúc hẹn với Trương Nhiên cũng chưa ra sức ăn mặc thế này.

      Nở nụ cười theo tiêu chuẩn tiếp viên hàng với tấm gương, liền xách túi ra ngoài.

      Nơi họp mặt là quán KTV, từ xa An Lạc trông thấy trưởng phòng kí túc xá, cười vẫy tay với .

      ”Má ơi, An Lạc này, cậu mới thẩm mỹ về đó hả?”

      Trưởng phòng đánh giá An Lạc.

      ”Đây là cậu khen hay mắng mình đấy?” An Lạc cười, cùng ấy nắm tay vào thang máy.

      ”Đương nhiên là khen cậu đẹp rồi, hôm nay nhiều người đến lắm, mình cậu biết, con trai của Quý Nam bốn tháng rồi, bây giờ nhìn ra dáng vẻ non nớt hồi xưa đâu, còn cả Thụ Thụ nữa, tìm cậu bạn trai người Đức, đẹp trai lắm...”

      An Lạc nghe mà cảm thấy kinh ngạc liên tục, quả nhiên thế vô thường, vật đổi sao dời.

      ”Nhưng mà có bản lĩnh nhất vẫn là Giang nam thần của chúng ta, trực tiếp lên làm nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong nước, mấy hôm trước mình còn thấy cậu ta tạp chí, mẹ kiếp vẫn đẹp trai như trước, cậu xem thế giới này đúng là quá bất công mà... Aiz, cậu còn liên lạc với cậu ấy ? Trước kia phải là em tốt sao?” Trưởng phòng vẫn nhắc đến Giang Việt.

      An Lạc cười: “Cắt đứt liên lạc từ lâu rồi, nam thần chính là chỉ dùng để ngắm thôi.”

      ”Đúng thế, chạm vào được... Nghe cậu ấy cặp đôi với Phó Nhiêu phải ? A đúng rồi, sao cậu với Phó Nhiêu lại thành ra thế, cậu ấy vừa xuất ngoại liền nghe thấy cậu nhắc đến cậu ấy nữa.”

      Quả nhiên trưởng phòng có trí nhớ kinh người, An Lạc cười miễn cưỡng, khoát tay: “Chuyện qua rồi, cãi nhau chút mâu thuẫn, haiz, đời người dễ chia mà.”

      Nghe An Lạc thế, cuối cùng trưởng phòng cũng nhắc đến hai người đó nữa, chỉ nhắc chuyện trong nhà.

      Vào phòng, tất cả mọi người bắt đầu đứng dậy trò chuyện, tâm tình của An Lạc khá tốt, cùng tám chuyện với các .

      Giang Việt và Phó Nhiêu vẫn chưa đến.

      Lý Phách Vương đợi người đến đông đủ mà bắt đầu chiếm lấy micro hát, bài “Xin hỏi đường ở phương nào” chọc cả đám người cười vỗ tay ầm ĩ.

      ”Rốt cuộc hôm nay Giang Việt có đến ? Nghe giờ cậu ấy đẹp trai chết được, mình có đồng nghiệp nghe cậu ấy là bạn học của mình còn bảo mình chụp ảnh về cho các ấy, mà nghe bảo cậu ấy có bạn rồi, hẳn có nhiều nàng đau lòng lắm đây.” Lỵ Lỵ xong cũng thở dài.

      ”Cậu oán thán cái gì chứ? Năm đó cũng phải là thông báo, cũng phải đau lòng, giống An Lạc ấy, nam thần chỉ dùng để ngắm thôi.” hiểu sao trưởng phòng lại nhắc đến An Lạc.

      Sâu trong lòng An Lạc thở dài, ngoài mặt lại cười cười, thầm cầu nguyện: Đừng nhớ đến việc giữa tôi với Giang Việt mà, xin đấy...

      ”An Lạc? An Lạc người có tư cách những lời này nhất đấy ư? Năm đó nhiều bạn nữ trong lớp hâm mộ cậu lắm đấy, ngày nào cũng cùng Giang Việt, bọn mìn còn tưởng hai người cậu nhau chứ...” Bạn nữ nào đó kín đáo .

      Rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người An Lạc, nụ cười An Lạc có vẻ cứng nhắc, cầm lấy ly uống ngụm: “Hồi đó đâu có khái niệm giới tính chứ ha ha ha...”

      dối cũng đúng là...

      ”Cậu ấy với Phó Nhiêu đâu xứng chứ? Phó Nhiêu tính tình cứng rắn, Giang Việt lại dịu dàng đến vậy, sao hai người họ lại thành đôi được?”

      ”Đúng thế, năm đó có mấy người thích tính cách đó của Phó Nhiêu đâu, An Lạc tốt như thế mà cũng bị ta làm tổn thương khổ sở, cậu xem lúc ta cũng nên tiếng chứ nhỉ? Ấy vậy câu cũng thèm để lại, chậc chậc...”

      An Lạc uống nước trái cây, ngẩng đầu ngắt lời ấy: “ qua lâu thế rồi, có nhiều cũng vô ích.”

      Tuy còn liên quan gì nữa, nhưng nghe thấy có người xấu sau lưng Phó Nhiêu, trong lòng vẫn rất bài xách.

      ”Mấy cậu gì thế?” Ngô Tiểu Mãnh – tâm giao của phái nữ tiến đến gần.

      về kim đồng ngọc nữ - Giang nam thần và Phó nữ thần ấy.”

      ”Cái gì, phải trước đó hai người họ chia tay rồi à?” Ngô Tiểu Mãnh xong liền chen vào ngồi giữa đám con .

      Bàn tay cầm ly nước của An Lạc run lên, trưởng phòng còn muốn hỏi nữa nhưng đột nhiên vang lên tiếng cửa mở.

      Là Phó Nhiêu.

      Tóc mái vuốt ra sau để lộ chiếc trán nhẵn bóng, áo choàng tay mùa đông của Chanel, quần dài Houndstooth, chân mang đôi giày cao gót Hentian màu xanh.

      Là Phó Nhiêu xinh đẹp kiêu ngạo trong trí nhớ của An Lạc, chỉ ánh mắt là giống.

      ấy quét xung quanh vòng, cuối cùng dừng lại người An Lạc.

      An Lạc đối diện với ấy trong khắc, rồi dời tầm mắt sang trò chuyện với trưởng phòng ngồi bên cạnh.

      ”Wow wow, nữ thần nè ~” Có nam sinh cười hì hì trêu ghẹo.

      Bên khu nữ sinh còn chỗ trống, ấy liền thẳng vào giữa các cậu trai mà ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.

      trò chuyện với bất kì ai.

      ”Nhìn ... Người này sao khó gần vậy chứ...” Lỵ Lỵ bĩu môi, thấp giọng .

      ấy khó gần thế nào, chỉ có An Lạc biết. Phó Nhiêu từng lặng lẽ hỏi : “Có phải tớ rất được người khác thích ? Mấy này nhìn tớ cứ như bị tớ cướp bạn trai chừng.”

      ”Cậu đừng nghĩ nhiều.” An Lạc an ủi ấy.

      Qua lúc lâu, ấy mới : “Từ tớ có người bạn nào lòng cả, bên ngoài vui vẻ với tớ, sau lưng lại xấu tớ với bạn nữ khác, chẳng qua tớ chỉ có tiền thôi mà, mẹ kiếp tớ đổi đồng hồ mà cũng bị , An Lạc, cậu xem thế giới này chính là như vậy ư?”

      Vì sợ bị tổn thương, nên cứ dứt khoát cần lấy.

      An Lạc nhìn màn hình tivi, lại thể nào tập trung vào nội dung đó được.

      Giang Việt vẫn đến, lúc An Lạc vệ sinh về, vừa mở cửa vào trông thấy gb.

      Hình ảnh của mấy ngày trước vẫn còn trước mắt, An Lạc biết nên gì, đến ngồi xuống chỗ cũ, rút điện thoại ra nghịch có ý muốn phân tán lực chú ý.

      ”Giang nam thần cũng ra vẻ quá, muộn vậy mới đến sao?” Trưởng phòng ngồi cạnh An Lạc đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào.

      phải các cậu đều biết Bắc Kinh có bao nhiêu đường cấm à.” Giang Việt cười.

      Giang Việt ngồi cạnh trưởng phòng, chỉ cách An Lạc mười mấy cm, khóe mắt còn thấy cánh tay và nửa bên mặt .

      ”Tiểu tử cậu đấy, ra nước ngoài chuyến mất hết nhân tính rồi đúng ?” Bàn Tử vỗ vào vai Giang Việt.

      cú vỗ này có lẽ nặng tay, Giang Việt bị đau cũng vỗ lại: “Bớt động tay động chân với tôi !”

      ”Cậu biết cậu rồi có bao nhiêu vỡ tim vì cậu đâu, đúng An Lạc?” Thụ Thụ xong còn cười giảo hoạt với An Lạc.

      An Lạc u mê, sao lại kéo vào? Các bạn học ơi, bớt tám chuyện chút chết ư?!

      An Lạc biết phải đáp thế nào, trong lúc vô tình cùng Giang Việt nhìn nhau mấy giây, đôi mắt hơi tối, lập tức mỉm cười với .

      và Phó Nhiêu hề gì, tất cả mọi người đều tò mò, chẳng lẽ giống Ngô Tiểu Mãnh , cậu ta và Phó Nhiêu chia tay rồi?

      Đối với đông đảo các bạn nữ FA, tin này khác gì tin tốt.

      Nhưng tất cả ai dám mở miệng , cũng hề nhắc đến chuyện giữa Phó Nhiêu và Giang Việt.

      An Lạc bị đẩy ra hát bài “Mãi Luôn Lặng Lẽ”:

      Em trao mối tình thầm lặng

      Chỉ mong đổi lấy quan tâm ngẫu nhiên ở

      ràng là bộ phim của ba người

      Nhưng em luôn là người có tên trong đó

      Mối tình em trao mãi luôn lặng lẽ

      Ngay từ lúc bắt đầu em hạ quyết tâm

      Cứ cho rằng bản thân có được điều mình muốn

      Bất chợt nhận ra tình nhất định phải có câu trả lời

      của quá khứ đối với Giang Việt phải là như thế sao, lặng lẽ thích người, cuối cùng lại phát chẳng qua chỉ đóng bộ phim có tên mình.

      Chơi đến mức thỏa thích, mấy chàng trai bắt đầu uống bia, từng thùng bia uống cạn, lại có thể ngây thơ chơi trò oẳn tù tì phạt bia.

      ”Chơi thế này chẳng hay gì cả, hay chúng ta chơi Hay Mạo Hiểm ?” nam sinh đề nghị.

      Tất cả mọi người xôn xao đồng ý, An Lạc hề muốn tham gia chút nào lại bị trưởng phòng kéo vào.

      Dùng chai bia rỗng quay theo chiều kim đồng hồ, người đầu tiên bị chọn là nữ sinh năm đó khá xấu hổ, bây giờ dạn dĩ hơn nhiều.

      ấy chọn , người hỏi chính là Ngô Tiểu Mãnh.

      ”Khụ khụ, xin hỏi, lần đầu tiên của cậu, khụ, chính là đêm đầu tiên, là lúc nào?”

      Nữ sinh ấy cười ha ha: “Lần đầu của bà đây vẫn còn.”

      đám con bắt đầu trêu chọc nhau, nữ sinh kia chịu nổi đỏ mặt, “Tiếp tiếp !”

      Quay mấy vòng vẫn đều là con , có người chọn , có người lựa mạo hiểm, tất cả hoặc là liếm cùi chỏ nhảy điệu chân chó, An Lạc bị chọc cười đến mức thở nổi.

      Chai bia lại bắt đầu quay, tốc độ dần chậm lại, cuối cùng miệng chai chỉ vào... Giang Việt.

      Giang Việt cười, “Chọn , các cậu tay chút.”

      ”Đúng là nhất định, nhất định phải tay!” Trưởng phòng cười xấu xa.

      Các bắt đầu thảo luận câu hỏi để hỏi , chỉ có An Lạc im lặng câu nào.

      Cuối cùng trưởng phòng đứng lên: “Trải qua hồi nhất trí thảo luận, bọn mình muốn hỏi là: tại lúc này đây, trừ Phó Nhiêu ra, cậu còn thích ai nữa?”

      Ngực An Lạc đập mạnh, lập tức bắt đầu thuyết phục bản thân: mày lo lắng cái quái gì chứ, có liên quan gì với mày đâu?

      ”Có thể tên sao?” Giang Việt từ tốn mở miệng.

      ”Ồ ồ ồ! Vậy là có ý đó sao? !” Trưởng phòng tha.

      ”Mình nghĩ các cậu cũng biết.” Cuối cùng Giang Việt chỉ đưa ra gợi ý này.

      Mọi người rầm rì suy đoán, An Lạc siết chặt ly trong tay, dám nhìn Giang Việt.

      ”Ấy, phải là An Lạc đấy chứ? Năm đó quan hệ của hai người họ thân thiết thế kia mà!” Đột nhiên Thụ Thụ .

      An Lạc bật thốt: “Chính vì quan hệ thân thiết nên mới thể nào!”

      Giang Việt nhìn , kịp né tránh, chỉ đành cười cười, cúi đầu nhấp ngụm trái cây xoa dịu căng thẳng. Lại phát cách đó xa, Phó Nhiêu cong khóe môi lên.

      Trò chơi vẫn tiếp tục, An Lạc có chút chột dạ, lặng lẽ chuyển vị trí, ngờ kim đồng hồ dừng lại, chỉ về phía .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :