1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C20


      Vì gần đây quan hệ với huấn luyện viên khá tốt, mà kỹ năng bơi lội của An Lạc cũng đột nhiên khá lên hẳn, nên cho dù có lúc hay mắc lỗi, Trương Nhiên vẫn còn nghiêm khắc với , nhưng An Lạc cảm thấy yên tâm, có đôi khi Trương Nhiên dạy còn cảm thấy dù có bị ăn mắng cũng thoải mái, dưới tình huống bình thường này, có lần nghi ngờ có phải bản thân mắc phải “hội chứng Stockholm” trong truyền thuyết .

      ***

      “An Lạc, bản vẽ của nộp rồi à?” Trà Trà cầm hộp kẹo thông cổ vào phòng khách, nhìn An Lạc như lạc vào chốn tiên.

      An Lạc quên mất chuyện nộp bản vẽ cho Vòm Trời Xanh, hốt hoảng đứng lên: “Mai phải nộp mà tôi quên mất tiêu rồi!”

      là thiết kế của xã đoàn bọn mình, thể chăm chút được à?” Trà Trà trợn mắt.

      ”Này, phải tối hôm nay bên có hội nhạc phải ?” Cả ngày nay An Lạc nghe Trà Trà hát bài “Ponponpon” cả nửa tiếng, bây giờ trong tai vẫn còn dư , quả rất ma tính.

      ”Đúng thế, tôi hồi hộp quá làm sao bây giờ.” Trà Trà nắm chặt viên kẹo trong tay.

      ”Chớ hồi hộp! Có tôi là hậu thuẫn kiên cường đây!” An Lạc nắm tay với Trà Trà, ném cho ánh mắt cổ vũ.

      Trà Trà cắn móng tay: “Nam thần nữ thần của tôi đều ở đó, quá kích động quá lo lắng! Ngộ nhỡ tôi hát tốt, có người mắng tôi làm sao đây?”

      ”Làm gì mà cứ suy nghĩ bi quan thế? Nếu có người chửi, tôi là người đầu tiên ném đá ta, cứ yên tâm!”

      Trà Trà cười, dựa vào vai An Lạc: “Quả nhiên là tốt nhất!”

      ***

      Đến chín giờ tối, An Lạc đúng giờ thủ trước laptop của mình, còn Trà Trà ở phòng ngủ khác chuẩn bị bài hát.

      Cuộc thi hát tối nay vẫn là Đản Thúc nhiều nhất, với hết sức lực, giọng của Đản Thúc rất có công, nhưng An Lạc may mắn có thấy Đản Thúc quay video chúc mừng năm mới Bilibili, chính xác là phiên bản ngoài đời của “Winnie the Pooh”, giọng ôn tồn có khác biệt rất lớn.

      Như thế xem ra, cũng cần ôm hi vọng gì lớn với diện mạo của Oa Gia, như Trà Trà nòi, chỉ cần đắm chìm trong giọng của là hay lắm rồi.

      ”Bất tri bất giác, Vòm Trời Xanh của chúng ta gần bốn tuổi, suốt quãng đường này cám ơn toàn bộ thành viên của Vòm Trời Xanh bên nhau rời, Vòm Trời Xanh may mắn được biết mỗi thính giả...”

      An Lạc còn nghiêm túc nghe, bỗng nhận được tin nhắn mới.

      Trời! ngờ là Oa Gia!

      An Lạc nơm nớp lo sợ mở khung chat lên, chỉ có dòng chữ ngắn gọn:

      lên kênh ư?

      An Lạc nơm nớp lo sợ gõ chữ: Ừ!

      phải Oa Gia phải hát sao? Sao lại còn chuyện với ?

      [Walker]: Ừ, chờ tôi.

      An Lạc thấy câu trả lời mà nổ tung!

      Chờ tôi...

      Tôi online là vì để nghe hát mà, sao chờ được kia chứ?

      Oa Gia cũng tốt với fans hâm mộ quá nhỉ? Trái tim thiếu nữ của An Lạc đập mạnh, trả lời:

      Luôn ở đây đợi, Oa Gia thúc thúc tuyệt nhất. w/

      Xưng hô “Oa Gia thúc thúc” thế này là do An Lạc thấy fans của Oa Gia trong diễn đàn , An Lạc luôn mê nhất những người lớn tuổi, lúc này đè nén được nội tâm, cứ thế mà viết ra.

      Walker trả lời lại, An Lạc lần nữa quay vào YY*, mang theo niềm vui mừng khấp khởi nghe Đản Thúc dông dài.

      (* phần mềm chat voice bên Trung.)

      Ca sĩ đầu tiên là Hoa Sênh, trong group An Lạc thường xuyên thấy Hoa Sênh , trong lòng đinh ninh rằng ta giả , nhưng ngờ giọng ta lại dịu dàng đến nhường ấy, hát bài “Thỏ tiên sinh” từng nổi thời gian trước, hoàn toàn khiến An Lạc kinh hãi.

      Tuy mục đích của An Lạc chỉ là nghe Walker hát, nhưng sau đó An Lạc lại bị mấy ca sĩ thu hút, hơn nữa dưới kênh luôn ngừng có tin nhắn tràn màn hình, khí như bùng nổ, bất giác An Lạc cũng bị cuốn hút theo, nghĩ thầm tài năng của Vòm Trời Xanh đứng ở trình độ nhất nhì trong giới xã đoàn nhạc online, quả nhiên dựa vào trình độ.

      Thi hát cứ kéo dài, số người trong kênh ngừng gia tăng, tin nhắn càng đua nhau nhảy ra, An Lạc mơ hồ có dũng khí dự cảm...

      “... Mới đó mà được thời gian rồi, xã đoàn của chúng ta có lần tụ họp trăm năm khó thấy, cả những át chủ bài rất ít khi lộ diện của chúng ta cũng xuất , đầu tiên ở tại đây chúc mừng cậu ấy về nước vui vẻ.”

      Tuy Đản Thúc chưa hết câu, nhưng tốc độ nhắn tin bên dưới đột nhiên tăng mạnh, toàn bộ đều là “Walker” và “Oa Gia”, lướt lướt khiến An Lạc hoa cả mắt.

      Người còn chưa xuất mà fans bắt đầu “rút kiếm” thổ lộ các kiểu, An Lạc cũng nhịn được mà kích động, còn Trà Trà ở phòng bên cạnh lại càng cần phải , từ sớm ôm ngực phấn khởi thôi rồi.

      ”Mọi người bình tĩnh được nào? Tôi cũng đâu có là ai kia!” Trong giọng Đản Thúc lộ ra ý cười.

      Át chủ bài của Vòm Trời Xanh còn có thể là ai vào đây được nữa?

      ”A a a muốn khóc quá, rốt cuộc Oa Gia cũng tham gia thi hát!”

      muốn bắt sống...”

      ”Cả đời chỉ mỗi Oa Gia!!”

      ”Át chủ bài trọn đời.”

      ...

      Nhìn những tin nhắn này, An Lạc nhịn được bật cười, đút viên sô la vào miệng.

      ra trông thấy tên bài hát này tôi cũng giật mình, rốt cuộc là nguyên nhân nào để Oa Gia "trăm năm chỉ chuyên cover nhạc Nhật" lại chọn bài này chứ...”

      Đản Thúc nửa, liền dừng lại, An Lạc cắn móng tay, nóng lòng chờ mong.

      ”Được rồi, bây giờ thời gian giao cả lại cho Walker, bài “Hồng nhan xưa” xin gửi đến mọi người.”

      Giọng của Đản Thúc dừng lại, tim An Lạc dừng đập sau nhịp.

      Cái gì?! Oa Gia muốn hát “Hồng nhan xưa”?!

      có mơ đấy chứ? Bài này là bài gần đây thích nghe nhất...

      Nhạc dạo đầy lưu luyến vang lên, An Lạc mới từ từ tỉnh táo, giây ấy cứ như bị kéo dài, ngón tay An Lạc tự giác mà đưa lên che khóe miệng.

      ”Gió Tây trong đêm mang cơn mưa giá lạnh đến

      Toàn gia quốc mơ hồ chìm trong tàn mộng.”

      Giọng uyển chuyển trầm thấp, chỉ mới bắt đầu hai câu, An Lạc như được dẫn dắt và khung cảnh trong nhạc, khác xa hẳn công đầy khí phách bình thường, giọng hát của đượm mấy phần chân thận, mang theo sáng nhuận trong trẻo lạnh lùng.

      Tựa như mưa đêm núi lạnh, gần trong gang tấc, tiêu điều vắng vẻ.

      ”Khói lửa mịt mù bao giờ tắt?

      Được làm vua thua làm giặc, tất thảy chảy về Đông

      Ngọn đuốc tàn, lệ lại chẳng khô

      Giang sơn đổi, hồng nhan xưa

      Chịu đựng biệt ly

      Lại chẳng dằn lòng mà ra

      Gửi chim nhạn bay về phương Nam

      biết lòng này gửi gắm điều chi?

      Hồng nhan xưa

      Mặc cho vật đổi sao dời

      tình này vẫn mãi thay

      ...”

      Lúc trước An Lạc chưa từng nghe qua giọng nam nào cover bài “Hồng nhan xưa” cả, bài hát này đều được thể dưới góc nhìn nữ tính, trong ca từ là ai oán triền miên, làn điệu quyến luyến, lại được giọng ca của Oa Gia thể ra ngoài, cứ như chính là người ra chinh chiến sa trường, khói lửa dập, thế đổi thay, nửa đời sa trường cuối cùng đổi lấy mối hồng nhan cũ của giai nhân, chỉ còn lại nồng nàn bi ai bất tận.

      Giọng hát trong hơi khàn, cao đẩy mạnh lên tầng tầng, từ những rung chi tiết đều đẹp đến khó thốt lời... Hai mắt An Lạc chua xót, khẽ dụi, ngờ mình lại khóc...

      Lần đầu tiên, nghe bài hát mà đổ lệ, An Lạc nhìn vào khung chat, fans điên cuồng cả lên, tốc độ gửi tin nhắn nhanh đến mức An Lạc cách nào nhìn nổi.

      Bài ca hát xong, nhạc đệm dần tắt, im lặng hai dây, trong tai nghe tuyền đến từng tiếng trầm “Cám ơn.”

      Trong kích động An Lạc lại có thể ngẩn người, cảm giác rất quen...

      ”Oa Gia khoan ...” Giọng của Đản Thúc vang lên.

      ”Ừ.”

      ”Oa Gia, trời ạ, cậu chính là vì cổ phong mà sinh ra mà, cậu có biết bên dưới có bao nhiêu tin nhắn điên cuồng ?”

      Oa Gia cười khẽ tiếng.

      Đừng có tùy tiện mà cười cách chiều như thế được ?

      Fans bên dưới lại nổ tung...

      ”Nên Oa Gia bây giờ cậu có cần liên tục chiến đấu ở chiến trường cổ phong ?” Đản Thúc lại hỏi.

      có ý định đó.”

      ”Vậy vì nguyên nhân gì mà chọn bài “Hồng nhan xưa”?”

      “... Bên cạnh có người, rất thích bài này, thuận tiện tôi cũng muốn hát thử lần.”

      Lần đầu tiên An Lạc nghe Oa Gia chuyện, khẽ ngẩn người, chỉ cảm thấy như từng quen biết, lẽ đây chính là “mới nghe quen” trong truyền thuyết?

      Còn nữa, Oa Gia là vì người kia mới hát bài này sao? Thích “Hồng nhan xưa”, lẽ người kia là nữ?!

      Nên...

      ”Thế có định tiết lộ giới tính của người kia ?” Đản Thúc nhiều chuyện.

      .” Oa Gia trả lời cách tàn nhẫn.

      Điều này trở nên khó bề phân biệt, bên dưới có tin nhắn nghi ngờ Oa Gia là gay, nên mới tiện tiết lộ, thậm chí còn nghi ngờ người kia có giới tính, là nhân ...

      Nhưng dù sao nữa An Lạc rất cao hứng, vì cũng thích bài hát này, lại vừa khéo được giọng ca thích nhất thể , nên cảm giác tình cảm của mình với Oa Gia bay lên tầng mới.

      Cuộc thi vẫn tiếp tục tiến hành, lúc An Lạc đợi Trà Trà hát có hơi căng thẳng, nên bật chế độ spam liên tục.

      Cùng lúc đó, Trương Nhiên ngồi trước thiết bị ghi lại lần nữa đeo tai nghe vào, nghe người mới hát, chậm rãi bóc viên kẹo thông họng cho vào miệng.

      Đột nhiên thấy ở chỗ bình luận.

      [An Đại Soái Tỉ]: Trà Trà tôi ...

      [An Đại Soái Tỉ]: A a a cả đời này!!

      [An Đại Soái Tỉ]:...

      bật cười trong im lặng.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C21


      Lúc cuộc thi kết thúc là mười giờ tối, An Lạc cắt đĩa thanh long cho Trà Trà, hai người ngồi giường Trà Trà vừa tám chuyện vừa nghe nhạc.

      Trà Trà: “Tôi thấy hôm nay mình hồi hộp quá, hát hơi nhanh.”

      là lính mới mà, điều đó cũng bình thường thôi, hơn nữa đây còn là trực tiếp, tôi thấy thế là tốt lắm rồi, đó.” An Lạc xong phát góc dưới bên phải máy tính, ảnh chân dung của Trà Trà nhảy lên: “Trà Trà, có người tìm kìa!”

      Trà Trà buông xiên thanh long xuống, nhấp mở tin nhắn.

      ”Thành viên vào kênh, đến phòng riêng.”

      Là Đản Thúc gửi tin nhắn.

      Trà Trà nhanh chóng đăng kí, vào phòng, An Lạc bên tò mò nghe.

      Đản Thúc là kênh OW, Trà Trà xem số người trong danh sách, hét lên tiếng.

      An Lạc bò qua, cũng hét lên, hai người vừa nhìn vừa cười ha hả.

      ngờ có cả Oa Gia.

      Ý là có thể cùng trò chuyện với Oa Gia ư?!

      Trái tim Trà Trà kinh hoàng, khẽ vò mái tóc mình, rồi lại vò tóc An Lạc: “Làm sao bây giờ! Tôi vui quá mất...”

      Mái tóc dài của An Lạc bị biến thành ổ gà, vô tình che ánh mắt hình viên đạn: “Bình tĩnh lại, được hoảng hốt!”

      Trà Trà hít sâu hơi vào phòng, nghe Đản Thúc với Tam Thiên chuyện.

      ”Ồ, em Trà đến rồi à?”Đản Thúc dừng trò chuyện, đột nhiên .

      Trà Trà hơi lo lắng, nhìn thoáng qua An Lạc, gật đầu cổ vũ ấy.

      ”Ừm, chào Đản Thúc, em là Trà Trà.” giọng .

      Chợt An Lạc muốn cười, bình thường Trà Trà chuyện với đâu phải như thế này chứ, bây giờ quá mức dịu dàng rồi.

      ”Giọng mềm quá, hôm nay Trà Trà biểu tốt lắm, rất dễ thương.” Là giọng của Tam Thiên, giọng của ấy trong trẻo làm sao.

      Trà Trà có chút ngượng ngùng: “Em hồi hộp quá!”

      ”Tập vài lần quen là được hết, à đúng rồi, Hoa Sênh đâu rồi? Bình thường cậu ta thích nhảm lắm mà...”

      ”Hôm nay Hoa Sênh lại có thể dùng giọng nam thuần khiết đến vậy, quả có lỗi với nhiều người gọi ta là "nữ thần" quá đấy.” Giọng của Nha Nha.

      ”Hôm nay sáng nhất vẫn là Oa Gia đấy, ngờ lại hát cổ phong, quả muốn để ai sống sót mà, đấy, Oa Gia cứ như thế nữa tôi chỉ có mức hát nhạc của Kichiku* mà thôi.” Đản Thúc xen lời.

      (*Từ này có nghĩa còn nặng hơn cả ‘súc vật’, trong tiếng có từ tương đương là Brute.)

      ”Đản Thúc, bên khu Kichiku rất cần nhân tài như , cứ yên tâm mà !” Nha Nha cười .

      ”Cái gì? Đản Thúc muốn đến Kichiku ư? Tôi ủng hộ!” Hoa Sênh vừa vào kênh nghe thấy lời Nha Nha .

      ”Fuck, mấy người dám đối xử với lão đại mấy người như thế đó hả? Đừng nghĩ đến việc nhận cơm hộp nữa nhé!” Đản Thúc mắng tiếng, rồi :“Rốt cuộc Oa Gia có ở nhà đó? Sao lại thấy giọng đâu?”

      ”Đây.” thanh trầm thấp dày vang lên.

      Trà Trà hét lên tiếng rồi nhanh chóng cắm tai nghe vào, hoàn toàn phớt lờ An Lạc.

      An Lạc:...

      Khắc sâu cảm nhận hàm ý của câu “trọng sắc khinh bạn“.

      ”Xin chào Oa Gia, em là Trà Trà!” Trà Trà tay che mặt, khẽ khàng .

      An Lạc hừ tiếng, trong lòng như có mèo gãi ngứa, tò mò muốn biết Oa Gia gì quá...

      ”Trà Trà, để loa ngoài được ? Tôi cũng muốn nghe!” An Lạc nhịn được ồn ào.

      Trà Trà nhìn sang An Lạc, thèm để ý.

      ”Trà Trà, tôi cũng muốn nghe!” An Lạc buông tha.

      Trong kênh vốn quá ồn, giọng của An Lạc thành công xuyên qua micro, lọt vào trong phòng kênh.

      Trà Trà chỉ tiếc rèn sắt thành thép, trừng mắt với An Lạc.

      An Lạc tức chết, ngồi bên điên cuồng ăn trái cây trút giận.

      ”Đúng thế, hôm nay Oa Gia hot quá, em hoàn toàm say đắm rồi...” Trà Trà kích động nhưng vẫn cố giả vờ trấn định .

      An Lạc quyết rời khỏi căn phòng khiến người ta đau lòng, vừa vào phòng ngủ, điện thoại rung lên.

      [Walker]: Vào YY.

      Sau đó là chuỗi số của kênh.

      An Lạc nhìn điện thoại, nứt thành từng mảng.

      phải vì điên mà sinh ảo giác chứ?!!

      thấy đầu ngón tay run run, gõ chữ mấy lần vẫn sai, cuối cùng gửi :

      Oa Gia, phải gửi nhầm tin nhắn đó chứ, tôi là Lạc Lạc Thanh Hoan.

      Rất nhanh trả lời:

      , Lạc Lạc.

      Lạc Lạc...

      Nhất định là An Lạc của thế giới song song cứu vớt cả dải ngân hà, cho nên vận may mới nhảy đến người !

      An Lạc đem theo tâm tình như vạn năm được trúng xổ số dùng máy tính đăng nhập YY, rồi gửi tin nhắn cho Oa Gia:

      Tôi vào kênh làm gì cơ?

      [Walker]: lẽ muốn nghe?

      An Lạc giật mình, làm sao biết?!

      Bất chấp mọi thứ, An Lạc vẫn vào phòng.

      thanh của Đản Thúc truyền đến tai nghe, còn cả Trà Trà lòng dạ hiểm độc nữa.

      ”Ấy, có người vào phòng kìa, Lạc Lạc là ai thế?” Giọng của Hoa Sênh.

      ”Lạc Lạc... là em mỹ thuật của chúng ta mà!” Tam Thiên lên tiếng.

      An Lạc chượt thấy xấu hổ, tình huống này kì quái quá, nên gì đây?

      ”Hi, tôi là Lạc Lạc, chào mọi người!” chần chừ lên tiếng.

      ”An... Lạc Lạc? Lạc Lạc sao lại vào đây?” Giọng của Trà Trà, kinh ngạc ràng.

      ”Còn phải hỏi à, nhất định là do Oa Gia ôm vào rồi, Oa Gia Oa Gia mau ra đây!” Đản Thúc cười .

      ”Cậu còn gọi tôi như thế à?” Giọng của Oa Gia thanh trầm.

      Trong nháy mắt An Lạc thấy hốt hoảng, giọng này... quá quen thuộc!

      ”Át chủ bài này, Lạc Lạc là do cậu "ôm" vào đó à?” biết là ai.

      Biết rằng phải là ý kia, nhưng chữ “ôm” này vẫn dễ khiến người ta suy nghĩ tận đâu...

      Trong lòng An Lạc như có ngọn gió quét qua cỏ lau.

      ”Sao, có ý kiến à?” Trong giọng của Oa Gia mang theo cảm xúc gì.

      ”A ha ha, ! Tuyệt đối !”

      Giọng ra và khi đánh chữ hoàn toàn có cảm thụ giống nhau, cảm xúc trong câu chữ có thể được che dấu, cân nhắc từng chữ bị nhìn ra, nhưng khi thốt ra chính là mặt chân nhất.

      Trong kênh im lặng. Như chờ An Lạc mở miệng, nhưng An Lạc dám lên tiếng, càng dám chuyện với Oa Gia, đành phải tìm đến ngọn cỏ cứu mạng - Trà Trà.

      ”Trà Trà! Tôi rất thích giọng của đó!” An Lạc .

      Trà Trà biết tâm tình của An Lạc, bèn phối hợp: “A ha ha sao? Lạc Lạc này, tôi cảm thấy tranh vẽ đỉnh lắm đó!”

      Hai người tiến hành cuộc đối thoại cách máy móc, thầm nghĩ những người nghe chắc hiểu , cùng lắm chỉ nghĩ hai người các vừa gặp quen.

      Vào giây phút này.

      Trương Nhiên xoa lông mày, hơi ngã về phía sau, dựa vào lưng ghế trượt màu đen, nghe hai người chuyện, mặt lên ý cười.

      ”Oa Gia, ràng là người của cậu, sao cậu lên tiếng ?” Đản Thúc xen vào giữa Trà Trà với An Lạc, nhịn được ho tiếng.

      An Lạc nghe mà cột sống cứng lại, lo lắng quá hồi hộp quá... Làm sao bây giờ...

      Còn nữa, cái gì mà là “người của ta” chứ?

      Vì Oa Gia im lặng mà bầu khí có chút vi diệu, cho đến khi chậm rãi lên tiếng: “Bởi vì, tôi cảm thấy, ấy hình như muốn chuyện với tôi.”

      Cái gì?!

      Nào có muốn chứ, là dám kia mà?!

      An Lạc nóng nảy: “Đâu có đâu!”

      Mọi người trong phòng cứ có cảm giác mình là bóng đèn, được cũng xong, đợi đến lúc Đản Thúc : “Lạc Lạc, trả lời câu hỏi của tôi .”

      ”Ừm, .” An Lạc nhấp ngụm nước.

      ”Trong đoàn của chúng ta, thích nghe ai hát nhất?”

      ”Oa Gia, Oa Gia.” An Lạc thấy ra hai chữ này có chút khó khăn.

      thế, Oa Gia, này thích cậu nhất, sao có thể muốn chuyện với cậu kia chứ? Đến đây nào nàng lạc Lạc, có cái gì muốn với Oa Gia cứ !” Đản Thúc từ từ .

      ...

      Trái tim An Lạc như chảy mồ hôi, ngay đến lần phỏng vấn đầu tiên của cũng có hồi hộp như thế này.

      có gì muốn với Oa Gia?

      ... Hình như ?!

      Nhưng mà cục diện này...

      ”Cái đó... Oa Gia à, bài hát hôm nay hát rất êm tai.” An Lạc vắt hết óc nghĩ ra câu.

      ”Ừ.”

      ”Bài hát sau của , liệu tôi có thể vẽ minh họa cho được ?” An Lạc lại hỏi.

      ”Có thể.”

      ... Vì sao có ai chuyện thế, An Lạc sắp muốn khóc rồi đấy biết ? Ai tới cứu với?

      Có mấy thành viên nén được nụ cười, tất cả mọi người có thể thấy núi băng vạn năm Oa Gia đây rất có hứng thú với em này, nhưng chẳng hề có tí hành động dụ dỗ nào, quả nhiên là thần côn* mà!

      (*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.)

      ”Lạc Lạc biết hát ?” Tam Thiên phá vỡ bầu khí xấu hổ.

      An Lạc còn chưa trả lời, Oa Gia nhanh chóng đáp: “ biết.”

      Mình từng qua với ấy bao giờ ư? An Lạc bổ sung: “Chắc là !”

      ”Chậc chậc, nhé, có phải Oa Gia sớm quen với Lạc Lạc rồi ?”

      ”Lạc Lạc gặp Oa Gia rồi ư? Quả là chân nhân.” Tam Thiên hỏi.

      ”Có đâu!” An Lạc đáp, tuy cũng rất tò mò Oa Gia trông như thế nào.

      ”Vậy ở thành phố nào?”

      ”Thành phố S.”

      ”Ha, Oa Gia Đản Thúc Hoa Sênh với tôi đều ở thành phố S, Trà Trà cũng ở đây chỉ? Mấy hôm nữa Hoa Sênh với tôi muốn ghi bài hát, thuận tiện gặp mặt luôn, thấy sao?” Tam Thiên cười .

      Tim An Lạc khẽ siết, im lặng, Trà Trà nhanh miệng: “Được được được! Rất muốn gặp mọi người đó!”

      biết ma xui quỷ khiến gì mà An Lạc mở miệng: “Oa Gia có đến ?”

      hi vọng tôi tới ư?” Trong giọng Oa Gia mang theo vẻ uể oải, nghe là bông đùa hay là gì.

      An Lạc đỏ mặt, “Ừ.”

      Ngoài “ừ” ra, còn có thể gì đây?

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C22


      Khi thoát khỏi kênh là mười hai giờ tối, An Lạc nằm vật ra giường, nhìn trần nhà thở dài.

      Cứ vậy mà trả lời với Oa Gia, nghĩ thế nào cũng thấy chân , An Lạc ngồi dậy lấy điện thoại ra, nhìn khung chat với Oa Gia đến ngẩn người...

      lúc đó hồi hộp như thế, tim đập thình thịch, là bởi vì chính là thần tượng mình sùng bái ư? Nếu như vậy có thể gặp ư? Nếu thế , còn có thể tiến thêm bước...

      An Lạc ép mình nghĩ đến chuyện khác, hình như Oa Gia đối với có chút giống bình thường, nhưng cái này có thể chứng minh được gì?

      chui vào tấm chăn lót điện tử, ấm áp dần lan tỏa.

      hề có điềm báo, chợt trong đầu lên hình bóng của Giang Việt, giơ chiếc ô trong suốt, đứng trước trạm xe buýt gần trường học, bông tuyết tựa lông ngỗng bay lả tả, bóng người cao ngất.

      An Lạc ngồi xe buýt gần cửa sổ, chiếc xe chầm chậm về phía , dáng người dần dần , cho đến khi xuống xe, nhàng phủi tuyết tán ô, rồi che đầu An Lạc.

      Cằm của chôn trong khăn quàng cổ lông cừu màu xám, chỉ thấy khóe miệng hơi cong, chưa từng nhìn thấy ai khi cười lại trong vắt như .

      đứng nơi đó đợi , trông như gốc cây, khiến dễ dàng tin rằng vĩnh viễn như thế.

      Còn bây giờ, ngọn cây kia trở thành chiếc hố nhổ tận gốc rễ, khóa lại tồn tại trong lòng An Lạc.

      Nhắc nhở , mày từng vì mà đau khổ, được tiếp tục tùy ý động tâm, được tùy ý tin tưởng.

      ***

      Nước trong hồ luôn có mùi chất khử trùng, An Lạc có cảm giác đến ngày mình vì “uống nước khử trùng quá liều” mà trúng độc...

      nghĩ gì thế hả? Còn mau lại đây?” Trương Nhiên đứng bên kia đầu hồ bơi, hô to với An Lạc.

      An Lạc gắng sức bắt đầu bơi...

      Rốt cuộc cũng bơi đến trước mặt Trương Nhiên, chợt ném cái đĩa , bay qua đỉnh đầu An Lạc.

      ”Ngoan~ Nhanh nhặt về đây!” mặt xuất ý cười sáng lạn hiếm gặp.

      An Lạc thấy bản thân như bị mê hoặc bởi nụ cười ấy, lại có thể ma xui quỷ khiến xoay người nhặt lấy, cảnh sắc xung quanh biết thế nào mà biến thành đồng cỏ, An Lạc cảm thấy bước như bay, thêm cả tầm mắt chợt thấp , còn hoài nghi miệng tự chủ được ngậm vào dĩa ném...

      What the [bad word]?!

      ”Cookie ngoan, lại đây ~” Trương Nhiên đứng ở chỗ kia, nhìn An Lạc tràn đầy sủng nịch.

      ”A a a a tôi là An Lạc mà, nhìn cho , tôi phải chó của ...”

      ”Đừng lung tung, lại làm phiền người khác...” Trương Nhiên xoa đầu “An Lạc“.

      An Lạc chỉ cảm thấy trời cao sụp đổ, trong trời đất chỉ còn lại mình thê lương hét to.

      ”An Lạc, mẹ kiếp nửa đêm tha cho tôi được thế hả? Bên cạnh cũng biết là An Lạc", mơ thấy cái gì đấy?”

      An Lạc mở mắt ra liền nhìn thấy Trà Trà áo mũ chỉnh tể vẻ mặt đùng đùng tức giận, đứng trước cửa phòng ngủ của .

      Đầu đầy mồ hôi, An Lạc thở phào hơi: “Tôi mơ thấy mình biến thành con chó.”

      “...”

      ”Chính là chó của huấn luyện viên dạy tôi.”

      ***

      Ban ngày, An Lạc càng nghĩ càng thấy vớ vẩn, Trà Trà giả thần giả quỷ theo thuyết pháp của Chu Công rằng, hàm ý của giấc mơ này là: Biến thành chó em cũng muốn ở bên cạnh . An Lạc cười mãi thôi.

      Giấc mơ này cũng giống như mấy chuyện vớ vẩn khác, ví dụ như, hôm nay An Lạc nhận được điện thoại của Phó Nhiêu. cứ nghĩ rằng gặp lại người này nữa.

      ”An Lạc, nghe cậu ở thành phố S?” Đây là câu đầu tiên của Phó Nhiêu, nghe ra tia tình cảm nào.

      sao?” An Lạc nhìn mình trong gương, thuận tiện nhắc nhở bản thân phải duy trì bình tĩnh.

      ”Sao cậu lại đến đấy?”

      ”Có quan hệ gì với cậu ?”

      ”Bạn trai ở đó ư?”

      “... Có chuyện nhanh lên, tôi bận.” An Lạc muốn vội vàng cúp điện thoại.

      có gì cả, chỉ là lâu rồi liên lạc, cậu đổi số điện thoại cũng tôi biết...”

      ”Tôi cúp má...”

      ”Đúng rồi, Giang Việt tìm cậu.”

      Nét mặt có kiên nhẫn trong gương dần cứng lại, biến thành vẻ chút thay đổi.

      ”À...” An Lạc mỉm cười.

      ”Hẳn là cậu gặp ấy rồi.”

      phải ta là người của cậu sao? Cậu hào phóng đến thế ư?” An Lạc dời mắt, nhìn mình trong gương nữa.

      ”Cậu nghĩ như vậy ư? Lạc Lạc?”

      Xưng hô quen thuộc lại như xa lạ.

      An Lạc nắm chặt điện thoại: “Đừng có gọi tôi thế nữa! Cũng đừng gọi cho tôi nữa, Phó Nhiêu à, tôi với cậu còn gì cả, cậu cũng đừng có dùng Giang Việt mà đả kích tôi, bởi vì nó liên quan gì tới tôi cả.”

      Nhanh chóng cúp máy, chừa đường lui.

      Tắt máy, cả ngày An Lạc thấp thỏm thôi, phải vì có chờ mong gì với Giang Việt, chỉ là cảm thấy như nhìn câu chuyện của người khác, đau chứ chẳng thương.

      ”An Lạc, muốn quà giáng sinh gì đây?” Trà Trà cầm sổ sách trong tay, ra khỏi phòng ngủ.

      An Lạc cười: “ có tâm mua quà cho tôi là tôi vui rồi, cứ đại .”

      ”Vậy tặng quà gì cho tôi đây?” Trà Trà xảo quyệt nháy mắt mấy cái với .

      ”Ặc, tôi chỉ biết...” An Lạc đứng dậy, “Sao? Còn hơn tuần nữa mà bắt đầu kế hoạch giáng sinh rồi ư?”

      ”Những chuyện như thế này phải chuẩn bị kế hoạch trước, bằng sao đủ tiền tiêu?”

      An Lạc gì, cùng ấy ra khỏi cửa shopping.

      Đến gần cuối tháng mười hai, trong cửa hàng đều phát nhạc giáng sinh, hai người hoàn toàn quên mất mục đích chính là đến mua quà giáng sinh, tới quầy thực phẩm chính và quầy ăn vặt mua điên cuồng, còn cảm thấy còn cảm thấy mua mặt hàng khuyến mãi bình thường giảm giá là đủ rồi.

      ”Trà Trà, có cảm thấy shopping với bạn trai là chuyện rất hạnh phúc ?” An Lạc nhìn đôi lại đôi tình nhân qua lại, trai cao lớn, tay khẽ khoác lên vai bạn .

      ”Điều kiện tiên quyết là bạn trai phải trả tiền.” Trà Trà đẩy mắt kính.

      ”Cắt! Quá nông cạn!”

      tới lui, hai người đến quầy trang phục, An Lạc đưa mắt trông thấy chiếc áo khoác nam gradient màu xnh, hình như huấn luyện viên cũng có chiếc như chiếc như thế. Lại đến Trương Nhiên, mấy tháng sau, chừng được gặp lại ấy nữa...

      Cũng biết chú chó nhà ấy ra sao...

      ***

      Hôm nay lớp dạy bơi do huấn luyện viên Long dạy thay, An Lạc tò mò: “Huấn luyện viên Trương có chuyện sao?”

      ”Mấy hôm trước cậu ấy làm trị liệu khôi phục, hai ngày nay cần phải nghỉ ngơi, trong hai tuấn tiếp theo do dạy thay.” Huấn luyện viên Long .

      An Lạc cúi đầu “à” tiếng, suốt cả tiết học đều chỉ nghĩ đến Trương Nhiên, phải trước đó ấy luôn khỏe mạnh ư? Sao đột nhiên lại muốn trị liệu khôi phục? lẽ tái phát? Nếu biết sớm lúc trước liều mạng sống chết khiến nhảy xuống nước rồi...

      Cả tiết học An Lạc thấp thỏm yên, hết giờ học ngay lập tức gọi điện cho Trương Nhiên.

      bước sang mùa đông, trong cơn gió đưa đến ý lạnh tiêm vào tận xương, An Lạc dọc đường, hai má bị gió thổi ửng lạnh.

      Đầu bên kia truyền đến thanh tút tút, An Lạc hà hơi vào tay điện thoại được kết nối.

      ”Huấn luyện viên Trương đấy à?” An Lạc cất lời dò hỏi.

      ”An Lạc?” lập tức nghe ra giọng của .

      ”À, hôm nay thân thể thoải mái à? Tôi, tôi nghe huấn luyện viên Long .”

      ”Khá rồi... Hôm nay có học chăm chỉ đấy?” Giọng Trương Nhiên dịu lại.

      An Lạc cười: “Có chứ, rất chăm chỉ đấy.”

      Rồi im lặng khoảng.

      ở ngoài?” Trương Nhiên lạnh giọng hỏi.

      ”Ấy, sao biết?” An Lạc sờ chiếc mũi rét run.

      Trương Nhiên: “Bên ngoài lạnh lắm, gọi xe về .”

      An Lạc nhìn bầu trời u, nhịn được cong khóe miệng, có thể hình dung được vẻ mặt của Trương Nhiên khi những lời này.

      ”Bây giờ ở nhà mình à?” An Lạc đáp mà hỏi ngược lại.

      ”Ừ sao?”

      ”À, có gì, tôi sang đường đây, bye bye!” Chợt An Lạc nảy sinh ý nghĩ.

      Trương Nhiên nhàng lên tiếng, An Lạc cúp điện thoại, vẫy tay gọi chiếc taxi, rồi đọc địa chỉ tiểu khu nhà Trương Nhiên.

      An Lạc có ưu điểm gì, chỉ có trí nhớ tốt, cho dù chỉ mới ghé qua lần, An Lạc cũng có thể nhớ nhà Trương Nhiên nằm ở đâu, đứng dưới lầu mua chút hoa quả với sữa tươi rồi thành thục vào thang máy.

      Trong tích tắc cửa mở ra, An Lạc hơi hồi hộp, nhưng cũng nở nụ cười tươi rói nhìn Trương Nhiên sửng sốt: “Kinh ngạc hay kinh sợ?”

      Rất nhanh Trương Nhiên bình tĩnh lại: “... Vào .”

      ”Sao có phản ứng gì hết thế? Sớm biết thế trực tiếp với rồi.” An Lạc bĩu môi, vừa bước vào nhà được Cookie hoan nghênh nhiệt liệt, liên tục bổ nhào vào người .

      Trong phòng ấm áp, An Lạc quay người nhìn Trương Nhiên: “ chưa ăn cơm tối phải ?”

      ”Nên đến đây là nấu cho tôi à?” Trương Nhiên đặt túi hoa quả của lên bàn, “Lần sau cần mang theo mấy thứ này.”

      Lần sau...

      An Lạc cúi đầu cười: “Nghe đau, tôi tới đây là thăm bệnh.”

      ”Ừ.” Trương Nhiên đáp.

      ”Nhưng mà giờ nhìn sao cứ thấy như... đau còn nặng bằng tôi.” An Lạc đùa.

      ”Đến giờ uống thuốc rồi đấy...” Trương Nhiên đáp rất phối hợp.

      Tính cách An Lạc khá tùy tiện, trước nay luôn quan hệ tốt với nam hơn là nữ, thích xưng gọi em với người khác, nhưng đến lượt Trương Nhiên, An Lạc cảm thấy có cách nào đối đãi như em được, lại giống như thầy giáo và học sinh, cảm xúc có chút tinh tế.

      ”Vậy muốn ăn gì? Nhưng trước, khả năng nấu nướng của tôi hơi tệ.” An Lạc ngại ngùng .

      ”Tùy , làm được gì cứ làm.” Trương Nhiên cười.

      An Lạc vào phòng bếp xem nguyên liệu nấu ăn, ngờ mọi thứ đầy đủ thế này. Người bệnh nên ăn gì nhỉ? Hẳn là chế độ dinh dưỡng cân đối nhỉ?

      An Lạc bẻ ngón tay, trong lòng thầm định làm bàn thức ăn Trung Quốc, nên đẩy Trương Nhiên vừa vào ra: “Huấn luyện viên Trương, ở ngoài chờ , hãy tin tôi!”

      ”Đừng phá phòng ăn của tôi.” Trương Nhiên nhàng nhắc.

      Trình độ nấu ăn của An Lạc đều theo chân mẹ học, tuy tiếp thu được hết tinh hoa, nhưng vẫn biết chút da lông bên ngoài. đóng cửa phòng bếp lại, thuận tiện liếc nhìn Cookie ngốc nghếch với Trương Nhiên.

      Đầu tiên là cá chiên dấm đường, cá nhất thiết phải tươi lắm, tạm là đủ rồi, An Lạc tập trung cẩn thận nêm nếm gia vị, thái gừng thành sợi vừa dài vừa , biểu kỹ năng bếp núc của mình.

      Hầm bát cháo thịt bò rong biển, bí quyết là nấu lửa chín tới, cần khuấy đúng lúc, phải để gạo nước dung hòa.

      Sau đó xào mấy món đồ ăn, An Lạc quên bật máy hút mùi nhà bếp, vẫn là do Trương Nhiên ngửi thấy mùi khói dầu mới đến nhắc , nheo mắt tránh mùi khói dầu, trông có vẻ như nàng dâu , Trương Nhiên dựa vào cửa bếp nhìn .

      An Lạc bị nhìn đến ngại ngùng: “Bộ chưa từng thấy người khác nấu ăn à?”

      ”Mẹ tôi ít khi tự mình xuống bếp.”

      Động tác xào rau của An Lạc chậm lại, “Thích thế, đỡ phải biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng từ sớm, bố hẳn rất thương mẹ nhỉ.”

      ”Ý của là... để con xuống bếp chính là thương ấy?” Trương Nhiên nửa cười.

      ”Đúng thế đó.”

      ”Vậy tôi có nên để xào rau nữa ?”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      23


      “Ý là... để con xuống bếp chính là thương ấy?” Trương Nhiên nửa cười.

      ”Đúng thế.”

      ”Vậy tôi có nên để xào rau tiếp nhỉ?”

      Chỉ là câu bông đùa ý tứ, nhưng nháy mắt An Lạc rộn ràng, rồi lập tức cười dài: “Ha ha tôi là nữ hán tử đấy...”

      Trương Nhiên gì, An Lạc lặng lẽ nhìn cái, vừa khéo mắt đối mắt, khí chợt trở nên kì lạ.

      Trong khí dường như có thứ gì đó lẳng lặng lên men, An Lạc chậm rãi bình ổn lại, gạt mấy lọn tóc rơi xuống ra sau tai, bỗng Trương Nhiên mở miệng: “Sao lại đến thành phố này?”

      An Lạc nêm thìa muối, suy nghĩ chốc lát: “Vì muốn trốn tránh vài thứ.”

      ”Khiến khổ sở ư?”

      ”Ừm ... là thế.” An Lạc múc đồ ăn ra tô, ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, “Nhưng tôi thấy bây giờ mình khá lắm rồi.”

      Mấy món đồ ăn được nấu xong, múc cháo mời Trương Nhiên: “Tôi quen rất nhiều người bạn tệ, như Trà Trà hay là đó, tôi thấy mình nên biết ơn.”

      Hai người ngồi xuống, Trương Nhiên nếm thìa cháo, An Lạc chống má ngồi bên cạnh nhìn : “Thế nào?”

      từ từ ngẩng đầu, chợt nở nụ cười.

      Tim An Lạc đập khẽ nhịp, cũng mỉm cười.

      Ở nhà nên Trương Nhiên ăn mặc vô cùng tùy ý, hôm nay là áo len sọc ngang đen trắng, mái tóc bồng bềnh, nhìn qua thực mềm mại, chợt An Lạc muốn nhào nặn quá, nhưng im lặng cố đè nén tâm ý xuống, Cookie ở bên tới ngồi xổm dưới chân An Lạc.

      ”Nếu rồi, Cookie phải làm sao?” nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Cookie, hỏi.

      ”Bạn nuôi, vốn Cookie là do cậu ta mua.” Trương Nhiên cũng theo An Lạc nhìn Cookie.

      Chẳng hiểu sao đề tài này lại luôn khiến khí trở nên có chút nghiêm túc, về chuyện sớm hay muộn gì cũng phải .

      khí ở Úc tốt hơn nhiều so với trong nước chứ?” An Lạc khảng khái hỏi.

      ”Cũng khá.”

      ”Mấy hôm nay đến trung tâm, e sắp tháng rồi tôi chưa gặp ... Cũng sắp phải ăn Tết rồi, tôi phải về Bắc Kinh nửa tháng lận.” từ tốn .

      xong An Lạc liền hối hận, mấy thứ này làm gì? Cái gì mà “sắp tháng rồi chưa gặp ” chứ, cũng đâu phải người đâu, gặp cũng là điều bình thường...

      ”Ý tôi là... Gặp lại lần nữa sang năm mới, cảm giác kì lạ!” cố chỉnh lại câu .

      Trương Nhiên cười gì, lòng An Lạc chìm xuống, nhịn được nhìn đồng hồ: “Sắp tám giờ rồi, tôi về nhà .”

      ”Tối nay có chuyện gì à?” Trương Nhiên lạnh nhạt hỏi.

      có, chỉ là cũng nên về rồi.” An Lạc rồi vội quét nhanh thức ăn bàn: “Thế từ từ mà ăn nhé, đừng phụ tay nghề của tôi!”

      xong cầm túi xách dứng lên, bỗng Trương Nhiên chụp lấy cổ tay .

      Ngoài dự đoán.

      An Lạc sửng sốt, nhìn : “Còn... chuyện gì nữa à?”

      ”Ở lại , tôi đưa đến nơi này.” Mặt thản nhiên, giống như về chuyện rất bình thường.

      ***

      ”Vậy rốt cuộc muốn đưa tôi đâu?” An Lạc xuống lầu theo Trương Nhiên.

      rồi biết.” Trương Nhiên lộ ra nụ cười nhạt, từ góc độ của An Lạc mà nhìn, mang theo khí chất tuổi trẻ, trong sáng thoải mái.

      ”Con nít quá , ôi...” An Lạc nhịn được cười, đưa mắt nhìn ,“Tôi nhớ hồi trước mình cũng muốn làm mấy thứ thần bí thế này.”

      cho cùng chính là trưởng thành hơn so với trước đây đấy.” Trương Nhiên cười .

      ”Lúc tôi còn đánh nhau với bạn nam lớp bên cạnh, ép cậu ta phải quen chị tôi đấy!” Dứt lời hai mắt An Lạc mông lung, như nhớ lại chuyện trước đây.

      ”Nhìn ra đấy!”

      ”Ơ tin à... Trước kia tôi mạnh lắm đấy...”

      Trương Nhiên kìm được bật cười hai tiếng, An Lạc tức giận: “ cười nhạo tôi đấy à?”

      ”Khụ, đâu có.” Trương Nhiên nghiêm mặt, nhưng nắm tay lại đặt bên miệng che dấu ý cười.

      An Lạc giận mà cười, khẽ đẩy cánh tay : “Còn giả vờ!”

      Rất nhanh, An Lạc biết Trương Nhiên muốn dẫn đến nơi nào --

      Là công viên nước.

      Nhìn thấy ngoài cửa công viên nước vẽ tấm áp phích đại dương cỡ lớn, An Lạc hoảng sợ nhìn Trương Nhiên: “ cố ý phải ?”

      Biết mắc hội chứng sợ biển.

      ”Ừ đấy.” Trương Nhiên trả lời rất tỉnh.

      Sau khi lên đại học An Lạc chưa từng đến công viên nước, hồi cấp ba có lần, để lại bóng ma in sâu trong , suýt chút nữa đứng òa khóc trong đường hầm thủy tinh dưới nước ở thủy cung, sau đó phải nhờ đến bạn học đưa ra ngoài.

      , tôi !” An Lạc nhớ lại kí ức đáng sợ đấy, bước lùi về sau hai bước.

      ”Có gì mà sợ thế chứ?” Trương Nhiên bất đắc dĩ.

      ”Có!”

      ”Chỉ cần đừng dọa mình là được, cứ thử lần thôi, thấy ra chẳng có gì cả.” Trương Nhiên bình tĩnh an ủi .

      ”Tôi dám...”

      ”Nên cái gì cũng chọn cách trốn tránh ư?” Trương Nhiên nhìn thẳng vào mắt .

      An Lạc nhìn , nơi hẻo lánh nào đó trong lòng chợt vô thanh vô tức có khe sáng, làm ánh nắng theo gió rót vào, mang theo ấm áp cổ vũ. Đúng thế, hình như chỉ biết trốn tránh, bất kể là sợ hãi hay khổ sở.

      Nhìn nhau trong chốc lát, chậm rãi gật đầu.

      Lúc đến công viên nước có nhiều người lắm, đa số đều là người hoặc người đến tự sướng.

      Chỉ là năm màu sặc sỡ, dừng trong ánh mắt, An Lạc vừa ngẩng đầu nhìn thấy đôi con ngươi lấp lánh như thế.

      Hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định, An Lạc lơ đãng nhìn tay , đốt ngón tay cong ràng.

      Bất tri bất giác An Lạc xấu hổ, phát khoảng cách giữa mình và tựa như phải nắm tay mới có thể tiêu tan...

      Sau khi có suy nghĩ này, cảm thấy mình càng ngày càng bình thường, có khoảng cách mới là bình thường chứ, nắm tay với Trương Nhiên làm quái gì? Cũng đâu phải người với nhau đâu, đúng là điên rồi...

      làn đường dành cho người bộ, phía trước có trò “chiếc búa khổng lồ”*, hai mắt An Lạc sáng rực lên: “Trương Nhiên, có muốn chơi trò đó ?”

      (*Tương tự trò thuyền lắc.)

      Trương Nhiên nhìn vòng quay lớn trống , cùng lúc đó nghe được tiếng hét chói tai trung.

      “... muốn chơi à?”

      với tôi mà, mình tôi dám.” An Lạc chớp chớp mắt giả vờ đáng thương.

      ”Rốt cuộc là ai con nít đây?” Trương Nhiên nhíu mày nhìn .

      ”Đó đâu phải con nít, xem có đứa nào dám chơi trò đó ?”

      hay chơi à?”

      ”Đúng thế đúng thế, hãy thương tôi mà...” An Lạc tiếp tục nháy mắt giả vờ tội nghiệp.

      ***

      Lúc xếp hàng đợi chơi chiếc búa khổng lồ, khi biết được độ cao cao nhất là 70 mét An Lạc nuốt nước bọt: “Tôi nhớ búa khổng lồ đâu có cao đến thế.”

      ”Đây là nơi cao nhất ở thành phố S.” Trương Nhiên giải thích.

      Nhìn đầu quay quay 360 độ điên cuồng, An Lạc lại nuốt nước bọt: “Tôi nhớ búa khổng lồ cũng có chuyển động cong như thế, được, tôi muốn xếp hàng nữa, chúng ta vẫn nên thôi...”

      Trương Nhiên bất động, kéo tay về: “Sắp đến lượt chúng ta rồi, đâu nữa?”

      ...”

      xong vòng, du khách tóc tai rối loạn xuống, mặt mũi kinh hồn khiếp đảm, An Lạc bị Trương Nhiên kéo vào.

      ”Huấn luyện viên Trương, tôi hối hận rồi, trò này khiếp quá...” An Lạc ngồi vào chỗ, tay run lên.

      Trương Nhiên thắt dây an toàn hộ : “ yên tâm, tôi cũng là lần đầu tiên ngồi chơi.”

      ...

      Còn sợ hơn đấy biết ?

      Đẩy xà an toàn xuống, An Lạc nắm chặt hai ống thép trước ngực, ngừng hét “a a a”, giây lại : “Trương Nhiên, tôi sợ quá, làm sao bây giờ, tôi sao chịu được chứ á...”

      ”Đừng sợ.” Trương Nhiên thấy buồn cười.

      Cây búa chợt lắc cái, An Lạc hoảng sợ, vươn tay ra: “Kéo tôi với kéo tôi với...”

      Trương Nhiên cầm tay , đầu ngón tay lạnh buốt.

      ”Trương Nhiên, lên nhớ đừng buông tay, trăm lần đừng buông đấy!”

      ”Ừ, buông.”

      Cây búa bắt đầu nhếch lên, tim An Lạc cũng theo đó mà nhảy lên, tiết tấu nhanh, An Lạc hơi thở ra: “Trương Nhiên, có sợ ?”

      sợ à?”

      ”Ừ.”

      ”Có tôi ở cạnh , việc gì phải sợ.” Giọng của Trương Nhiên bị gió phảng phất đưa đẩy.

      Ngay lập tức trong lòng dâng lên niềm cảm động bút nào tả xiết, nhưng lời còn chưa ra biến thành “Aaaa...”

      Tốc độ nhanh hơn, độ cao cũng gia tăng.

      Cảm giác mất trọng lượng trong nháy mắt còn nhanh hơn adrenalin phân bố, An Lạc như thấy trái tim bị hút ra khỏi cơ thể, cả người treo giữa trung, đưa mắt nhìn, chỉ thấy mặt đất là bóng người với cây cối như những chấm , dám mở mắt ra thêm lần nào nữa, áp lực khó chịu của cơ thể chỉ có thể phát tiết bằng những tiếng hét chói tai.

      Theo bản năng nắm chặt tay Trương Nhiên, Trương Nhiên cũng nắm lại, muốn cảm giác an toàn, đều cho tất.

      Lên đến đoạn vuông góc, biết vì sao đột nhiên hét lên: “Trương Nhiên... A... Tôi muốn chết...”

      Trương Nhiên bật cười, chưa từng nghe thấy cười vui vẻ sảng khoảng đến nhường đó, suýt nữa khóc: “Vậy mà còn cười...”

      Xong chuyến, toàn bộ sức lực An Lạc mất tất, giọng cũng run run, Trương Nhiên cởi dây an toàn ra, nhìn mái tóc rối loạn như ổ gà của An Lạc với cả vẻ mặt khó chịu của , lại kiềm được mà bắt đầu cười.

      An Lạc liếc nhìn : “ còn cười nữa hả!”

      ***

      Cả thành phố được ánh đèn nhuộm hồng, An Lạc bước vỉa hè lúc mới thấy lạnh, vừa nãy ở cao mấy chục mét bị gió thổi mạnh làm tê liệt mặt và chân, bây giờ mới bắt đầu lấy lại tri giác.

      rùng mình cái, trông thấy ở đằng trước có quán bán đồ uống nóng, bèn kêu lên: “Trương Nhiên, tôi muốn uống đồ nóng.”

      Trương Nhiên cúi đầu quét mắt nhìn : “ lạnh à?”

      An Lạc gật đầu, lạnh đến lúc nên lời.

      ”Uống đồ nóng chỉ lạnh hơn.” Trương Nhiên thế đấy.

      An Lạc hộc máu: “Vậy ý là tôi phải mua nước đá, lấy độc trị độc à?”

      Trương Nhiên gì, chậm rãi tháo khăn quàng cổ nhung xám xanh xuống, An Lạc lạnh đến mức còn hơi sức đâu để ý chuyện nữ nhi thường tình nữa, tiếng “cám ơn” rồi nhanh chóng quấn lên cổ.

      Trương Nhiên mặc ấm hơn so với , áo khoác ngoài màu đen tô đậm vóc dáng, An Lạc nhìn phối đồ: “ cũng có mắt nghệ thuật đấy chứ.”

      Trương Nhiên:...

      “... Cám ơn.”

      Tới thủy cung, lập tức phải vào đường hầm thủy tinh dưới nước, An Lạc dừng chân: “ được ?”

      Trương Nhiên bước cũng dừng lại, xoay người nhìn : “Vậy mục đích đến đây là gì?”

      An Lạc cúi thấp đầu, bịch bịch chạy đến bên : “Vậy thôi.”

      Dưới nước im lặng quá, vừa bước vào chỉ có vài cá cảnh nhiệt đới và cá , hai bên là hồ nước, An Lạc thấp thỏm, lần này đến lượt Trương Nhiên chủ động giữ chặt tay , An Lạc kinh ngạc nhìn , thần thái khá tự nhiên, nhìn .

      Bàn tay ấm áp, nét hơn so với tay An Lạc.

      Cảm động còn chưa được bao lâu, Trương Nhiên dắt tay An Lạc vào túi áo khoác mình, lặng lẽ buông ra, rồi rút tay mình về.

      ... Thế này coi là gì đây?!

      An Lạc toát mồ hôi, liệu trong mắt người qua đường có nghĩ là kẻ móc túi, trộm của ?

      Tay An Lạc vẫn còn ở trong túi áo , lúc xoắn bện Trương Nhiên chậm rãi đưa ra đáp án: “Nắm tay giống cầm cục đá lạnh vậy.”

      An Lạc tức gần chết, cũng đâu phải “tay kéo tay , nào cùng du xuân”, lôi kéo tôi là được rồi, còn vũ nhục người ta...

      An Lạc rút tay ra, “ chờ đấy!”

      Dứt lời xoay người chạy ra khỏi thủy cung, phút sau, Trương Nhiên thấy An Lạc cầm hai ly cà phê vui vẻ chạy đến, đứng ở nơi cách xa giơ tay cầm ly cà phê lên, mặt có ý cười tự đắc.

      Khóe miệng Trương Nhiên cong lên, chợ trong đầu lên hình ảnh nhào vào lòng .

      An Lạc chạy đến trước mặt , có chút thở dóc, chóp mũi ửng hồng, đưa cho Trương Nhiên ly cà phê nâu đậm: “Nóng đấy, miễn phải cầm cục đá trong tay.”

      Trương Nhiên nhìn , vẻ mặt khó dò.

      lúc sau, tay An Lạc cầm ly nước giờ có nhiệt độ, dương dương tự đắc nắm lấy tay Trương Nhiên rồi buông ra lại: “Nóng đúng ? Ha, tôi đây cho kéo nữa...”

      Trương Nhiên: “...”

      hơi nhíu mày, rồi lại nở nụ cười, đưa tay ra với lấy tay : “Tôi đây càng muốn nắm.”

      An Lạc hoảng sợ, “Tôi đùa thôi mà.”

      Trương Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn : “Nhưng tôi đùa.”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C24


      Nghe nếu bạn thích người, khi ở bên cạnh người đó nhiệt độ cơ thể của bạn tăng lên 0,2 độ. Ngay lúc này An Lạc cảm nhận , nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên gấp mười lần 0,2 độ luôn rồi, tay nối với tim, mặt cũng bắt đầu nóng lên.

      Trương Nhiên thấy vẻ mặt biết phải làm sao của , liền từ từ dời mắt nhìn về phía trước, rảo bước nhanh.

      An Lạc cúi đầu nhìn bàn tay được nắm lấy, theo sau.

      Bốn phía dần trở nên im lặng, biến thành thế giới bị phong bế dưới nước, phóng mắt ra xa cũng chỉ màn xanh thẳm, dưới làn nước trong suốt, những chú cá hiên ngang bơi lội.

      An Lạc rũ mắt dám nhìn, bước chân chậm dần.

      Bên cạnh có tụi trẻ trầm trồ trước đàn cá xinh xắn, Trương Nhiên cảm giác hình như chậm dần, bèn dừng lại: “Sợ à?”

      ”Ừ.”

      Trương Nhiên đưa đến gần tường thùy tinh, chìa tay ra dán lên bức tường, rồi quay đầu nhìn An Lạc: “Những con cá này cũng giống chúng ta, chỉ là điều kiện sống khác hẳn nhau mà thôi, cũng như chúng sợ đất liền, còn chúng ta sợ đại dương, nhưng nỗi sợ này ảnh hưởng gì đến việc chúng ta thưởng thức nó cả.”

      An Lạc gì, chỉ chậm rãi giương mắt, nhìn vùng nước trước mắt, hít sâu hơi rồi lập tức cúi đầu xuống, vô ý thức xiết chặt tay Trương Nhiên.

      ”Trước kia tôi từng nghe thấy chuyện thế này, thế giới này có chú cá voi rất đơn, nó chỉ có thể phát ra tần số 52Hz mà những con cá voi khác nhận được, nên nó hề có lấy người bạn, chỉ mình sống tại biển sâu...” Trương Nhiên vẫn chưa xong, An Lạc mở miệng: “Tôi cũng có nghe rồi, cảm thấy chuyện này đáng sợ quá.”

      ”Vậy sao?”

      ”Hả?” An Lạc khó hiểu.

      ”Vì sao lại sợ biển?” Trương Nhiên nhìn thẳng vào mắt .

      đối diện với hồi lâu, gì.

      có ai vì sợ chết sớm hay muộn mà né tránh sinh tồn cả, nên cần phải vì sợ những thứ biết mà ép mình nhốt chặt bản thân, dám đối mặt.” Giọng của Trương Nhiên nhàng thanh mát, hòa với tiếng sóng nước.

      Tất cả nỗi sợ đều có lí do của nó, đáng quý nhất chính là, có người nguyện ý hiểu cảm giác khốn đốn ấy của bạn, có lẽ người đó hiểu hết, nhưng chí ít cũng dịu dàng đối xử với bạn.

      An Lạc ngẩng đầu nhìn , trong mắt chỉ có màu xanh dương dịu dàng trầm tĩnh, sâu thấy đáy lại vô cùng sạch .

      đầu có con mập bơi qua, hình thể lớn hơn những con khác, An Lạc nhắm mắt, giang tay ôm lấy Trương Nhiên, tay xuyên qua eo ôm chặt lấy tấm lưng.

      quần áo có mùi chanh của bột giặt, nhiệt độ ấm áp, trao cái ôm vững chãi.

      ”Cám ơn... Trương Nhiên...” Mặt An Lạc chôn trong áo khoác .

      Thích người có lẽ cũng như trò chơi xếp gỗ, cẩn thận đắp lên suốt cả thời gian dài, mang theo hoài nghi cùng chờ mong.

      Giờ phút này, An Lạc cảm thấy mình buông thảy tất cả mọi thứ ở sau, bây giờ như trông thấy được lối về phía trước.

      ***

      Bước ra khỏi công viên nước là sẩm tối, sau khi An Lạc ra bên ngoài thủy cung vẫn ít , Trương Nhiên lại càng lời nào. Tiễn An Lạc đến dưới lầu, hai người dừng bước.

      Xoay người nhìn Trương Nhiên, An Lạc cười có chút thẹn thùng: “Thế, đường cẩn thận... Tạm biệt.”

      Trương Nhiên vẫn lạnh nhạt như trước: “Ừ, tạm biệt.”

      ***

      Mấy ngày tiếp theo đó, tâm tình của An Lạc cực tốt, ngay cả mọi người trong văn phòng cũng bị thu hút, hơn nữa còn từ miệng của Trà Trà ồn ào mà biết đến nhân vật truyền kỳ “huấn luyện viên Trương“.

      Nên niềm vui của bọn họ chính là chọc An Lạc.

      Ví dụ như:

      Hứa Tam Diệp: “Lạc Lạc, tôi vừa mới tìm được mấy tư liệu người mẫu na, chị Sa phải chọn người làm người mẫu, chị đến xem giùm tôi.”

      An Lạc ghé đầu qua : “Ừ, đều đẹp cả.”

      ”Vậy dáng người có đẹp như huấn luyện viên của chị ?”

      “...”

      Em thực tập: “Chị An Lạc, chị cảm thấy tiểu thịt tươi Y hot hơn hay tiểu thịt tươi W hot?”

      ”Đều đẹp cả, lâu rồi chị theo đuổi idol.”

      ”Vậy chị theo đuổi huấn luyện viên của chị phải ?”

      “...”

      Mới đầu An Lạc còn có thể đỏ mặt mà câu “đừng bậy”, nhưng càng về sau càng quen dần, có đôi khi còn uốn nắn lại: “Mũi của huấn luyện viên của tôi còn thẳng hơn ta nhiều!” “Bắp thịt của huấn luyện viên của tôi cuồn cuộn như thế, của ấy mà dễ nhìn hơn!”

      ...

      An Lạc ở trong bếp xào rau, điện thoại reo lên, Trà Trà cầm lấy, là của An Lạc.

      An Lạc đưa muôi cho Trà Trà, cầm điện thoại ra khỏi phòng bếp, nhàng alo tiếng.

      ”Lạc Lạc, bao giờ con về nhà thế, để bố mẹ chuẩn bị đặt mua sắm Tết.”

      Là giọng của mẹ.

      ”Đợi con về rồi tính sau, hơn nửa tháng nữa con về.”

      ”Ừ, Lạc Lạc à... Mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

      An Lạc bỏ trái táo khô đỏ vào miệng: “Mẹ .”

      Mẹ An Lạc do dự: “Con... tìm được bạn trai rồi à?”

      An Lạc chậm rãi nhổ hạt táo ra, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẹ lại thế rồi, đừng thúc giục con có được ?”

      ”Mẹ cũng chỉ hỏi thế thôi, con xem con , hai lăm tuổi rồi, cũng sắp đến đầu ba rồi đấy, con muốn lấy việc kết hôn làm mục đích, nhưng đương vẫn phải có chứ?”

      Suýt chút nữa An Lạc phun táo ra, mới hai mươi lăm thành người đầu ba rồi? phải mẹ bỏ bốn làm tròn lên năm đấy chứ?

      ”Vâng vâng vâng, để đấy con của mẹ tìm ngày dẫn kẻ vừa lùn vừa xấu về cho mẹ hài lòng.”

      ”Con kêu bố con nghe điện thoại , con cái gì mà...”

      ”À à được rồi mẹ, con xào rau , bai bai!” An Lạc nhanh chóng tắt máy.

      Nhìn điện thoại, An Lạc nhàng thở ra, Trà Trà nấu ăn xong, bưng đồ ăn ra xắp lên bàn rồi cười nhìn An Lạc: “Ấy chà, đáng thương bị bố mẹ thúc giục đương...”

      ”Bớt cười nỗi đau của người khác , phải vẫn còn FA còn gì!” An Lạc trừng mắt với ấy.

      ”Chí ít tôi đây cũng phải xử nữ già, nghe hai lăm sắp đầu ba đến nơi rồi, còn ở mình, còn mặt mũi mà tồn tại cõi đời này à?” Trà Trà xong đặt ly trà lên bàn, thở dài ngao ngán.

      Mặt An Lạc đỏ bừng: “ đừng có chèn ép tôi, cẩn thận tôi...”

      qua đêm?” Trà Trà trách móc.

      ”Được lắm, còn nữa tôi đánh chết !”

      xong An Lạc chạy đến nhéo mặt Trà Trà, hai người cứ thế vờn với nhau.

      ***

      Tiết học bơi cuối cùng, An Lạc vừa ra khỏi trung tâm nhìn thấy Trương Nhiên trò chuyện với tốp năm tốp ba huấn luyện viên khác.

      Từ sau hôm ở công viên nước về, mấy ngày liền gặp , bây giờ đột nhiên ngượng ngùng, chần chừ lúc rồi đến: “Huấn luyện viên Trương!”

      Mấy huấn luyện viên kia nhìn nhau cười rồi tránh ra chỗ khác, chỉ còn lại An Lạc với Trương Nhiên, Trương Nhiên nhìn : “Gần đây học thế nào rồi?”

      ”Cũng tàm tạm, cơ bản xong, chỉ là thuần thục cho lắm.” An Lạc dứt lời liền phát hình như có gầy , nhịn được bèn hỏi:“Dạo gần đây có ăn uống tốt thế?”

      Trương Nhiên hơi ngẩn ra: “... Có.”

      Trả lời cũng khéo quá, An Lạc cười cười: “Giáng sinh có bận gì ?”

      muốn hẹn hò với tôi à?” Trương Nhiên vạch nụ cười ấm áp.

      An Lạc chỉ là thuận miệng hỏi, nghe được câu đáp lại mà giật mình, huấn luyện viên đúng là... càng ngày càng đứng đắn...

      ”Vậy có hẹn chưa?” An Lạc tương kế tựu kế.

      Ngẩng đầu nhìn , chỉ nửa cười nhìn về phía trước, hai người chậm rãi sóng vai bước .

      ”Phải xem tâm tình .” thản nhiên đáp.

      An Lạc: “...”

      ”Huấn luyện viên à, tên hẳn phải gọi là "Trương Đống"* mới đúng.”

      (*Đống có nghĩa là đông lạnh, đóng băng.)

      ”Vì sao?”

      ”Vì lạnh lùng chứ sao nữa!”

      ”Lạnh lùng...?”

      ”Đúng thế, cực kì luôn.” An Lạc nhìn thẳng , nhướn mày cười.

      ”Vậy làm thế nào mới lạnh lùng?” Dáng vẻ Trương Nhiên nom rất nghiêm túc.

      An Lạc bắt chéo tay sau lưng, nghiêng đầu nghĩ ngợi, linh quang lóe lên: “Vậy để tôi nhéo mặt chút .”

      “... nhéo đến được à?”

      An Lạc nghe thế bèn nhìn , chẳng qua cũng chỉ cao hơn 20 centimet mà thôi, có gì mà với thấu chứ?

      giơ tay lên, chợt Trương Nhiên lùi về sau mấy bước, né được.

      cho phép cử động!” An Lạc đuổi theo.

      cười cười, từng bước từng bước lui.

      An Lạc bắt lấy cánh tay Trương Nhiên, lại bị kéo cùng, càng lúc càng nhanh, gần như là chạy.

      An Lạc bị kéo ở sau, cười đến mức thở ra hơi: “Tôi thua rồi, tôi đuổi kịp nữa, đừng chạy nữa.”

      Cuối cùng cũng dừng lại, An Lạc tay chống eo, mở miệng thở gấp, từng làn khói trắng thở ra, cuồn cuộn trong đêm đen.

      Mũ len xộc xệch, An Lạc vô tư hay biết gì, Trương Nhiên đên, giơ tay nhàng sửa lại mũ đội cho , An Lạc sửng sốt, nhìn chú nai khăn quàng cổ của , rồi lại nhìn đến hai mắt .

      Trương Nhiên rũ mắt, đôi mắt trong đêm tối ánh lên vầng sáng nhạt của đàn neon, sáng bóng óng ánh như nước chảy ra, trong giây lát lại luyên tiếc nỡ dời mắt.

      khí bị phóng đại, cơn rét được hòa tan, tiếng động ầm ĩ xung quanh dần trở nên mờ ảo.

      Trong nháy mắt nào đó, An Lạc cố lấy hết dũng khí, nhàng nhón chân, chìa tay ra như muốn ôm lấy cổ , nghiêng người về phía trước.

      Cứ như thế, Trương Nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, chờ đợi...

      Khoảnh khắc bàn tay kia chạm đến vai , bỗng nhiên cong , nắm lấy mặt , lập tức nhéo lấy.

      Trương Nhiên: “...”

      An Lạc buông tay, đứng thẳng người, cười cách rạng rỡ: “Yeah, tôi nhéo được rồi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :