1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C15


      An Lạc nhịn được bật cười, Trương Nhiên ngồi đối diện gập laptop lại, thản nhiên nhìn : “ thôi.”

      ”Ơ, chịu uống rượu với tôi đấy à?” Trong phút chốc tâm tình An Lạc tốt hơn.

      Trương Nhiên đặt laptop sang bên, cầm điện thoại lên lướt vài cái. An Lạc chỉ vào laptop của : “ đem theo à?”

      ”Tôi quen chủ ở đây.” ngẩng đầu lên mà .

      ”Ồ.” An Lạc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tình nhân mặc áo lông dày bên nhau, nắm tay thò vào túi áo của bạn trai, hai người trao nhau nụ cười ấm áp.

      Bất giác khóe miệng An Lạc cong lên, Trương Nhiên theo ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, rồi nhìn về phía : “ à?”

      An Lạc định thần, hôm nay mặc giày vải đệm, Trương Nhiên cao hơn cái đầu, ngẩng đầu nhìn , chợt thấy tim đập rộn ràng.

      Hai người cùng nhau, An Lạc kéo vali, Trương Nhiên hỏi: “ kéo vali định đâu thế?”

      An Lạc cười: “ đoán xem?”

      Trương Nhiên: “...”

      ghét nhất là bị hỏi kiểu này, cố ý trả lời.

      An Lạc tự khiến mình mất mặt thành công, nhịn được luôn: “Tôi chuyển nhà.”

      ”Chuyển đâu?” Trương Nhiên hỏi.

      ”Vừa nãy mới chỉ tìm được chủ nhà, hôm nay tạm ra khách sạn ở.” An Lạc tiếp: “Người nhà ở đâu?”

      ở với tôi.” đáp ngắn gọn.

      ”Thế mình có chán ? có bạn à?” An Lạc cảm thấy đây là thời điểm để hỏi vấn đề này.

      thời gian sau về Melbourne, định tìm trong nước.”

      Khó thấy trả lời thành được lần như thế.

      An Lạc gật đầu: “Cũng nên thế, hầy, vậy ý là định tìm bạn ở Úc à? Sinh con lai nhất định đáng lắm đấy!”

      Trương Nhiên: “...”

      Nghĩ xa quá rồi.

      ”Tôi cảm thấy sinh con lai rất hạnh phúc, lúc giống búp bê, đến khi trưởng thành là mỹ nữ xinh đẹp, hơn nữa nhìn đẹp trai như thế, gen di truyền hẳn...”

      An Lạc hưng trí bừng bừng đến nửa mới phát mình hơi quá đà, liền xin lỗi, “Con người tôi hay thích nghĩ lung tung thế lắm.”

      ”Nhìn ra rồi.” Trương Nhiên nhìn về phía trước.

      ”Huấn luyện viên Trương, tôi cảm thấy chúng ta cũng rất có duyên phận đó.” An Lạc .

      An Lạc xong liền dừng lại, Trương Nhiên tưởng còn định tiếp gì đó, kết quả chỉ im lặng.

      Trương Nhiên nhàn nhạt nhìn : “ có sau đó à?”

      ”Sau đó cái gì cơ?” An Lạc nghi hoặc.

      ”Chúng ta có duyên phận, rồi sau đó sao? Ý là gì?” Trương Nhiên nhìn .

      An Lạc hiểu ra sao cả: “Tôi chỉ muốn là chúng ta có duyên phận thôi mà, còn muốn sau đó cái gì nữa?”

      Trương Nhiên im lặng, ràng đường truyền tín hiệu về não với .

      An Lạc cho là cảm thấy do phản ứng lạnh nhạt quá, thế là nhanh chóng giả vờ vui sướng: “A, người có duyên, huấn luyện viên Trương à, chúng ta là người có duyên đó ha ha ha...”

      “...”

      Cuối cùng cũng đến quán bar gần đó, An Lạc đặt vali trước sân khấu, Trương Nhiên chợt nghi ngờ nhìn : “ có uống rượu ?”

      ”Sao lại chứ? Lúc còn đại học tôi chính là tửu bá của phòng đấy!”

      Trương Nhiên bán tín bán nghi, hai người ngồi xuống, An Lạc gọi chai bia, Trương Nhiên nhíu mày: “ nên gọi đồ uống có cồn ấy.”

      ”Cái đó có khác gì uống nước trái cây cơ chứ? Sợ hả!” xong An Lạc xoay sang với phục vụ: “Cho hai chai Thuần Sinh.”

      Trương Nhiên nhìn vẻ mặt hề gì của , kéo môi mỉm cười, còn cười rất to.

      đúng là nàng Đông Bắc thú vị.

      An Lạc dính chút bia vào, lập tức ngừng.

      ”Huấn luyện viên Trương, tôi biết, ra tôi rất muốn theo phong cách chính chắn trưởng thành, hồi học tiểu học tôi bị là mẫu giáo, lên cấp ba bị là học sinh cấp hai, đến cái tuổi này rồi vẫn có người gọi tôi là em ...”

      Trương Nhiên vừa nghe câu được câu chăng, vừa nhận điện thoại.

      ”Oa Gia, tối nay có đến đây làm ván , em dễ thương hay nàng mạnh mẽ gì đó, tôi chính mắt nhìn qua rồi, tuyệt đối là mỹ nữ!” Ở đầu dây Đản Thúc cười dâm .

      ”Tôi có việc.” Trương Nhiên nhìn lướt qua An Lạc cúi đầu uống rượu.

      ”Việc gì thế?”

      đường nhặt được con mèo bị lạc.” Giọng của Trương Nhiên bình ổn.

      ”Cái gì?” Đản Thúc bị lí do vớ vẩn này làm choáng, lại : “Đem nhốt trong nhà được rồi, tôi bao tiền thức ăn mèo cho cậu, cậu mau đến đây , bọn tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy.”

      ấy* muốn uống rượu, nên tôi phải coi sóc chứ.” Trương Nhiên .

      (*Chỉ động vật thân thiết với mình, đôi lúc vẫn dùng ngôi dành cho người, nên Đản Thúc mới hiểu nhầm là về mèo .)

      Đản Thúc lại hét lớn “cái gì” lần nữa: “Mèo mà muốn uống rượu? Cậu tưởng tôi là heo chắc?”

      Trương Nhiên cười khẽ tiếng, “Cúp máy trước đây.”

      ”A! Đừng đừng đừng, Oa Gia, Walker, Nhiên...” Nhưng tiếng gào rít của Đản Thúc bị ngăn lại.

      hiểu sao Trương Nhiên thấy lòng vui vui, An Lạc vẫn còn thao thao bất tuyệt: “... Tôi hiểu nổi, con thời nay đều thích người khác khen tuổi mình , tâm lý kì quái gì vậy chứ?”

      ”Tôi hay, toi là người đặc biệt xem trọng nghị lực, ở thế giới này, tôi cảm thấy thứ quan trọng nhất tuyệt đối phải là gương mặt, tôi thích người có giọng đẹp, và cả người có tay đẹp nữa chứ...” xong An Lạc chợt lặng , say choáng váng nắm lấy tay Trương Nhiên, nhìn chút: “Tay cũng đẹp quá, ôi chao đẹp quá...”

      Trương Nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng của , cái này... mới hai ly say, “tửu bá” kia á?

      rút tay mình ra khỏi tay , “ say rồi.”

      An Lạc mơ mơ hồ hồ: “Say cái gì? Tôi chỉ nặng đầu thôi, gần đây bận quá.”

      Trương Nhiên nhìn dáng vẻ mơ màng hết nhìn đông lại ngó tây của , nghĩ thầm của nhiên nên đồng ý uống rượu với , bây giờ phải làm sao bây giờ?

      ”Huấn luyện viên Trương, đừng có lắc lư nữa, lắc nữa tôi ngất mất.” An Lạc nhìn Trương Nhiên, nhíu mày.

      ”An Lạc, uống say rồi.” Trương Nhiên nhìn với vẻ bất đắc dĩ.

      ”Hơ, tôi sau? Cũng đúng, trong phòng tôi tửu lượng kém nhất, Phó Nhiêu mới có tửu lượng tốt nhất...”

      Trương Nhiên: “...”

      ở đâu? Tôi đưa về.” Trương Nhiên đứng lên.

      ”Nhà của tôi, nhà của tôi ở, nhà tôi ở tại...” An Lạc sờ trán, nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt trong veo của Trương Nhiên nhìn mình chăm chú, bèn từ tốn hát:“Nhà của tôi ở nơi hoàng thổ cao pha, gió to từ dốc thổi đến đây...”

      Bốn phía có người nhìn qua cười, Trương Nhiên nổi.

      đỡ dậy, cho dù lúc này rất muốn vờ như quen .

      ”Nhưng tôi cũng khó chịu lắm, ràng tôi rất cố gắng rồi, vì sao vẫn khó chịu như thế này? Tôi còn thích ta nữa rồi, vì sao vẫn thể vui nổi?” Mắt An Lạc dần dần đỏ lên, ánh mắt phân tán.

      Trương Nhiên dừng tay.

      An Lạc nghiêng đầu nhìn Trương Nhiên: “Tôi cứ nghĩ mình ở bên Giang Việt, đấy...”

      “... Tối nay định ở đâu?” Trương Nhiên thèm để ý đến lời say của , hỏi tiếp.

      ”Dù sao tôi cũng chỉ thân mình ở thành phố này, chỉ cần ngủ ngoài đường, ngủ ở đâu có gì khác nhau chứ?” day day huyệt thái dương: “Bây giờ tôi ở đây phải có gì hết sao? bạn bè, người thân, chốn dừng chân, có phải rất đáng thương ?”

      ”Vậy sao còn đến đây?” Trương Nhiên nhìn .

      ”Tôi đến để bắt đầu lại từ đầu, ai ngờ còn chưa bắt đầu sắp kết thúc rồi...” An Lạc xong, trầm ngầm nhìn Trương Nhiên, “Huấn luyện viên Trương, là người tốt, rất rất tốt...”

      ”Tôi phải là "huấn luyện viên Trương".” Trương Nhiên đỡ An Lạc lắc lư.

      ”Vậy tên gì?” An Lạc biết, ngay ban đầu chỉ biết họ Trương.

      ”Trương Nhiên.” Trương Nhiên từ tốn .

      An Lạc đọc lại lần, “Tên hay quá! Ơ, huấn luyện viên Trương đỡ tôi làm gì thế?”

      Trương Nhiên có ý định chuyện với , kéo ra ngoài.

      ”Huấn luyện viên Trương, tôi sắp ngã rồi, đừng kéo nữa!”

      ”Đừng gọi tôi là huấn luyện viên Trương nữa.”

      ”Vậy tên gì?”

      “... Trương Nhiên.”

      ”À... Đúng rồi, huấn luyện viên Trương này, vali của tôi đâu rồi?”

      “...”

      Trương Nhiên dẫn An Lạc ra khỏi quán bar, tay kia kéo theo chiếc vali cỡ lớn của , quanh đây là nơi xa hoa trụy lạc, hai người họ quả rất nổi bật, đặc biệt An Lạc còn hát bài tiếng Nhật mà từng hát, giọng rất lớn.

      ”Đóng miệng lại được hả?” Trương Nhiên chịu nổi nữa.

      ”Vì sao phải đóng miệng chứ? Bài này là nam thần của tôi hát đấy, giọng ca của nam thần nhà tôi rất là dễ nghe, có rất nhiều người muốn sinh con với ấy...”

      Trương Nhiên lần thứ n:...

      xem Oa Gia trông như thế nào nhỉ? Liệu có xấu hay ?” An Lạc dứt lời, ngã lảo đảo, Trương Nhiên vội vàng ôm lấy .

      ”Nếu ấy xấu...” An Lạc lén lút cười: “Tôi đây cũng sinh con cho ấy.”

      “... cần.” Gân xanh trán Trương Nhiên nổi cả lên.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      16


      Đến cửa tiểu khu Trương Nhiên ở, chợt An Lạc lưỡng lự: “Đây là đâu vậy?”

      Trương Nhiên giờ mới dần thả lỏng lực đỡ , “Nhà tôi.”

      Chân An Lạc đau nhức, đầu càng càng nặng, bèn dứt khoát ngồi xuống đất: “ nổi nữa rồi, tôi mệt quá.”

      Trương Nhiên có thể hờ hững làm lơ trước thói ngang ngược của , từ cao nhìn xuống: “Vậy cứ nằm đó mà ngủ .”

      Dứt lời, An Lạc như muốn nằm xuống, Trương Nhiên xoa mày, cũng ngồi xổm xuống: “Có hả? Nếu ngủ ở đây, mai được lên báo đấy.”

      An Lạc nhắm chặt hai mắt.

      Trương Nhiên im lặng, dời ánh mắt bất đắc dĩ về nơi xa mấy giây, rồi xoay người đặt An Lạc lên lưng.

      Chị chủ quán đẫy đà ở cửa hàng tiện lợi gần đó quen Trương Nhiên, cứ tưởng có bạn , nào ngờ lại trông thấy cảnh vỡ tim như thế, nhưng trong lòng cảm thấy Trương Nhiên đúng là người đàn ông ấm áp, vừa hạnh phúc mà đau lòng nhìn .

      Trương Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua chị chủ, rồi lại nhìn chiếc vali bên cạnh: “Bà chủ à, phiền chị đưa nó vào cửa hàng giùm tôi với, sáng mai tôi đến lấy.”

      Chị chủ quán nước mắt vòng quanh vẫn vui mừng gật đầu.

      đường từ tiểu khu lên phòng trọ, An Lạc như ngủ say sưa, trong đêm khuya vắng Trương Nhiên cất bước dưới tàng cây, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của .

      An Lạc nằm lưng Trương Nhiên thấy rất thoải mái, hai tay bất giác ôm chặt lấy cổ , vùi đầu vào hõm vai . Trương Nhiên cảm nhận được hơi thở ấm áp của , từng luồng khí phả đến sau tai , yếu ớt, lại ngứa ngáy.

      Như có sợi lông chim nhàng gãi sau tai, có thị giác với thính giác can nhiễu, xúc giác càng lúc gia tăng phóng đại...

      khẽ nhúc nhích bả vai để điều chỉnh lại tư thế của , nhưng lại đổi lấy tiếng hừ , trong vô thức, tiếng ưm khẽ trong vô ý, mang theo phòng ngừa, bên tai nhàng mềm mại.

      Đêm thanh vắng giữa trời đông giá rét tháng mười hai, lại thấy nóng.

      Quay về nhà trọ, Trương Nhiên đặt An Lạc lên ghế sa lon, xoay người nhìn , trong mơ màng An Lạc chỉ cảm thấy mất trọng tâm, cảm giác an toàn được lấp đầy đột nhiên biến mất.

      Theo bản năng muốn giữ lại cái ôn tồn ban nãy, nửa dựa vào ghế ôm lấy eo Trương Nhiên, mặt dán vào lồng ngực .

      mềm mại bất chợt ùa đến, cánh tay ôm lấy quanh người Trương Nhiên.

      ôm như thế, khiến nhớ lại những ngày ấu thơ, như đứa trẻ đòi được vuốt ve, là động tác tìm kiếm cảm giác an toàn.

      khỏi nhớ đến những lời ban nãy khi uống say, trong thành phố này, đưa mắt nhìn thấy ai thân thuộc, chỉ thân mình.

      Cánh tay rũ của dần dần đưa lên, tay phủ lên lưng , tay kia nhàng đặt sau gáy .

      Vẻ bất an của An Lạc dần dần biến mất, động tác cũng nới lỏng ra, Trương Nhiên buông , nhìn vẻ mặt thiếp ngủ an nhàn của , hơi ngẩn người.

      ***

      đêm ngủ ngon, khi An Lạc tỉnh lại ánh nắng rắc đầy ban công, tường chồng chất bóng lá cây mảng sáng mảng tối, theo gió lung lay, tường là mảng màu xanh lơ, nhạt đến độ gần như trong suốt.

      An Lạc như quay lại những ngày trước, dường như lập tức có thể nghe thấy tiếng mẹ gọi mình rời giường, và cả mùi thơm hơi nước của lồng bánh bao. Là yên tâm tuyệt đối, khoảng thời gian xa xưa dài lâu.

      Nhưng An Lạc rất nhanh phản ứng lại, đây là nơi xa lạ, phòng ngủ rất lớn, trang trí theo phong cách đơn giản đại, giường vừa mềm vừa rộng, là giường đôi.

      Khách sạn ư? giống lắm!

      Chẳng lẽ xuyên rồi? bị ý nghĩ này làm cho hoảng hốt, nhưng rồi phát mình vẫn mặc áo khoác ngủ, ngay đến quần bò cũng chưa thay.

      Đợi , hôm qua có phải gặp huấn luyện viên Trương nhỉ?... Sau đó sao?

      gãi đầu ra khỏi phòng, là căn nhà ba phòng hai sảnh, chỉnh trag đơn giản mà trang nhã, giống nhà của phụ nữ, lẽ...

      mất trí nhớ à?”

      Trương Nhiên nhìn An Lạc đứng trong phòng khách cau mày lo lắng nhìn khắp bốn phía xung quanh.

      An Lạc quay đầu nhìn Trương Nhiên ra từ phòng bếp, chỉ mặc chiếc áo len Angora xám lông xù, để lộ xương quai xanh, nửa thân dưới là quần đen thường ngày, dép lê màu trắng, dáng người cao to.

      Còn cầm cốc nước gốm mark biết là đựng yến mạch hay cà phê, uống hớp, giương mắt nhìn .

      Nhất thời An Lạc tiếp nhận được mọi chuyện, sững sờ ngẩn người nhìn Trương Nhiên, thốt ra được câu nào.

      Trương Nhiên đến, “Hôm qua uống rượu, mà tôi biết ở chỗ nào.”

      Nguyên thần của An Lạc từ từ về lại, tầm nhìn thu lại, nhưng vẫn biết gì, lúc lâu chỉ có mỗi câu “cám ơn“.

      Mái tóc đen của Trương Nhiên hơi ướt, ngồi lên ghế sa lon mở tivi, rồi nhìn sang An Lạc: “Trong tủ lạnh có bữa sáng, tùy chọn, tốt nhất là cho vào lò vi sóng hâm lại.”

      An Lạc như muốn hóa đá vỡ từng mảnh, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

      Ý là: uống rượu, rồi biết được huấn luyện viên Trương đưa về nhà như thế nào, sau đó ngủ đêm ở nhà .

      còn chưa biết tên của huấn luyện viên Trương là gì đấy biết chưa? Sao lại có thể ngủ ở nhà ta chứ? Còn nữa, ta ăn mặc tùy tiện trong nhà như thế là có ý gì? lẽ tối qua...

      An Lạc nhanh chóng sờ khắp toàn thân, may mà áo trong vẫn còn, có khả năng xảy ra loại chuyện đó!

      Trương Nhiên nhìn sang đứng ở kia, chốc nhíu mày khi lại thở ra hồi sờ khắp người, trong lòng thấy buồn cười, ấy nghĩ mình làm gì ấy à ư?

      tập dưỡng sinh đấy à?” Trương Nhiên thu lại nụ cười, nhìn An Lạc.

      An Lạc còn sờ đầu, nhanh chóng dừng động tác, tỉnh táo lại.

      Vừa nãy ta gọi làm gì nhỉ? À đúng rồi, ăn sáng!

      ngồi trước bàn ăn, cầm sandwich biết là vị gì mà cắn, vừa nhấp hớp sữa, dừng chút, mở miệng: “Huấn luyện viên Trương, hôm qua tôi uống say làm chuyện gì đó chứ?”

      Hễ An Lạc uống say là lại có chuyện xảy ra.

      Trương Nhiên nghĩ ngợi: “ làm gì cả.”

      An Lạc thở phào hơi.

      ”Chỉ vừa vừa hát đường, rồi đòi nằm ì ra đường mà thôi.” Trương Nhiên uống ngụm cà phê, bình tĩnh bổ sung.

      An Lạc sặc sữa trong yết hầu, ho khan kịch liệt.

      Quả thực An Lạc dám nghĩ, sau cơn ho đủ sức mà tỉnh táo lại, nhìn Trương Nhiên bình tĩnh như đá, trong lòng “trăm mối bận lòng”, do dự hồi: “Thế... thế tôi làm phiền rồi!”

      phiền.”

      An Lạc lại khẽ thở ra.

      ”Tôi cũng chỉ vừa kéo dắt cõng về mà thôi.” Trương Nhiên bình tĩnh chuyển kênh.

      An Lạc:...

      đôi khi dối mà lại là thiện ý, đấy.

      An Lạc bất an ăn sáng, chần chừ ra phòng khách, trời ạ, chô biết nên làm gì bây giờ?

      ”Thế, vali của tôi đâu?” An Lạc nhìn xung quanh.

      ”Ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu rồi.” Trương Nhiên nhìn An Lạc: “Ngủ có ngon ?”

      An Lạc ngồi xuống, cách Trương Nhiên gần mét, gật đầu: “Cũng được.” Rồi bắt đầu năng lung tung: “Thế, vừa mới gội đầu à?”

      tắm.” Trương Nhiên .

      Trí tưởng tượng phong phú của An Lạc khiến nghe câu trả lời mà đỏ cả mặt, cắn cắn môi dưới, tiếp: “Thế, mặc như thế lạnh à? Mặc ít như vậy?”

      Chợt Trương Nhiên đứng dậy cầm lấy chiếc điều khiển, “ thấy lạnh à? Thế tăng thêm mười độ vậy.”

      ”À, có!” An Lạc thấy nóng, bản thân còn mặc áo khoác ngủ, nhiệt độ ở đây chí ít cũng là hai mươi độ, “Thế cần chỉnh nữa, thế này vừa rồi.”

      ”Tôi phải tên là "thế".” Trương Nhiên chịu nổi chữ “thế” ở mỗi câu mở đầu của .

      ”À, huấn luyện viên Trương...” An Lạc sửa lại.

      “...” Trương Nhiên muốn chuyện với nữa.

      An Lạc cũng biết quen lâu thế rồi mà vẫn biết tên huấn luyện viên có vẻ hờ hững, nên bèn hỏi: “ ngại quá, tôi còn chưa biết tên là gì?”

      Trương Nhiên: “Hôm qua tôi biết rồi.”

      ”Có phải lúc ấy tôi say ? Tôi nhớ nữa.”

      ”Thôi quên .” Trương Nhiên có diễn cảm gì.

      phải tức giận đấy chứ? An Lạc nhìn , chẳng biết phải làm sao cả.

      Đột nhiên im lặng.

      An Lạc như thấy ngồi bàn chông, muốn rời khỏi đây, bèn phá vỡ im lặng: “Hôm nay tôi còn phải làm, trước đây.”

      muộn chứ?” Trương Nhiên hỏi.

      Sắp đến mười giờ rồi, nếu là bình thường muộn, nhưng hôm nay muốn làm, cũng định . Chỉ là lấy cớ rời khỏi đây.

      ”Ừ... trừ chút tiền lương cũng sao ấy mà.” An Lạc tiếp tục thêu dệt.

      hòa thuận với cấp lắm à?” Trương Nhiên quay đầu nhìn , hỏi cảm xúc.

      An Lạc khiếp sợ, đêm qua uống say bao nhiêu chuyện với ta chứ?!

      ”Hả? Đâu có, tôi chỉ đến công ty nhìn xem thôi.” An Lạc giả vờ trấn định.

      tìm chỗ ở trước vẫn tốt hơn.” Trương Nhiên .

      Quả nhiên cái gì cũng biết!

      ”Ừm, hôm qua cám ơn , ngờ tửu lượng của tôi ngày càng yếu, trước kia tôi ba ly mới say, hôm qua mới hai ly...” An Lạc xong cười cười.

      Trương Nhiên nhìn mỉm cười chẳng hiểu đâu vào đâu, lại nhớ đến cái ôm ngày hôm qua, mỏng manh như thế khiến người ta thương, có bất kì che dấu giả tạo nà.

      Sắc màu trong mắt chợt buồn.

      An Lạc đứng lên, muốn nhà vệ sinh, nên hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

      Trương Nhiên chỉ vào căn phòng, An Lạc đến đẩy cửa ra, nháy mắt khiếp sợ, đủ loại trang bị ghi , đặt tùy tiện.

      Dụng cụ này có thể là hàng chuyên nghiệp.

      ”Bên cạnh mới là nhà vệ sinh.” Trương Nhiên nhắc nhở.

      An Lạc quên mất chuyện mình muốn nhà vệ sinh, kinh ngạc quay đầu lại: “Mấy thứ này để làm gì vậy?”

      ”Ghi .” nhìn ra được à?

      là người dẫn chương trình online?” An Lạc tin nổi.

      Trương Nhiên cười cười: “ phải.”

      ”Thế...”

      ”Dùng để thu nhạc.”

      ”Hát hả?” An Lạc càng khiếp sợ.

      ”Ừ.”

      ”Cao cấp quá đấy, hát Karaoke còn dùng đến mấy thứ này?!” An Lạc chỉ đơn giản cảm thấy có tiền.

      Trương Nhiên hơi chần chừ, hoàn toàn liên hệ được với Walker đúng ?

      định giải thích tiếp, An Lạc vẫn còn sợ hãi thầm than, nghĩ nếu Trà Trà nhìn thấy chắc hẳn vô cùng kích động.

      Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu vài giây, An Lạc nhớ mình với Trà Trà lật mặt, trong chốc lát tâm tình như rơi xuống.

      Trước khi , An Lạc còn nghĩ đến chú chó nhà , từ sáng đến giờ chưa gặp lại, nhịn được hỏi: “Cookie nhà đâu rồi?”

      ”Ở cửa hàng thú cưng.” Trương Nhiên thuận miệng đáp.

      An Lạc khỏi nhíu mày: “ nên đón nó về , nó nhớ lắm đấy.”

      Trương Nhiên ngẩn ra: “Tôi thường xuyên phải ra ngoài, có thời gian chăm sóc nó.”

      ”Cũng đâu cần chăm sóc gì đặc biệt chứ, chó khi ở nhà với đợi ngoài tiệm có cảm giác giống nhau đâu, cũng như đứa trẻ ngồi nhà đợi hay đứng đợi ở trường vậy, có ảnh hưởng đến phát triển sau này.” An Lạc nghiêm túc giải thích.

      Trương Nhiên nhìn , cười nửa nửa giả: “Vậy giờ đón nó về vậy.”

      ”Ừ!” An Lạc xong cầm điện thoại lên, “Tôi cũng với .”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C17


      Rất lâu về trước có từng xem bộ phim tên là “Hiệu Ứng Cánh Bướm”, nhiều lúc An Lạc nghĩ, việc đời vốn là thế, vô thường tức như thường. Cũng như nếu trước kia gặp Giang Việt, cũng cần phải đến thành phố này, nếu như đến đây, cũng dưới bóng cây với Trương Nhiên, chỉ vì đón con chó của .

      Đời người vốn là từng vòng tròn đan xen nhau, từng chi tiết quyết định cả tương lai.

      Ánh nắng hắt vòng sáng tóc Trương Nhiên, An Lạc đưa mắt nhìn hồi, rồi lập tức cười hỏi: “ có ý định cho tôi biết tên à?”

      Trương Nhiên bỗng dừng lại: “ cho biết rồi, gọi tôi là "huấn luyện viên Trương" nữa ư?”

      An Lạc chần chừ, phải người thân nhau, từ trước đến nay có thói quen gọi thẳng tên, thế nên mới hay hỏi tên , vậy là bèn cười : “Gọi là huấn luyện viên Trương nghe cũng gần gũi lắm.”

      “... Nghe có vẻ già.” Trương Nhiên tìm hồi mới ra được lí do phản bác.

      ”Huấn luyện viên Tiểu Trương?” An Lạc bông đùa.

      Trương Nhiên quay đầu nhìn An Lạc, mỉm cười.

      ”Trương Nhiên.” Trương Nhiên nhìn về phía trước, mặt phảng phất nét mây thưa gió .

      ”Hơ?” An Lạc ngờ lại đột nhiên chuyện, hơi sửng sốt: “Trương Nhiên, là chữ Nhiên nào?”

      ”Đốt cháy*.” Trương Nhiên vẫn thờ ơ như cũ.

      (*Hai chữ này là "nhiên thiêu".)

      Đốt cháy ư? An Lạc đưa mắt nhìn Trương Nhiên, tính cách của thấy có lỗi với cái tên này à?

      Im lặng lúc, An Lạc muốn mở miệng chuyện, bốn chữ “huấn luyện viên Trương” vừa đến bên miệng nuốt về, nhưng hai chữ “Trương Nhiên” lại chẳng có cách nào thốt ra cả.

      Có vẻ khó chịu quá.

      ”Chúng ta phải bao lâu nữa?” Cuối cùng An Lạc chọn xưng hô với .

      ”Phía trước rồi.” Trương Nhiên khẽ hất cằm.

      An Lạc thấy rất ít , nhưng như vậy cũng tốt, im lặng bên nhau, cho cảm giác vững vàng.

      Đến bệnh viện, An Lạc đứa mắt cái nhận ra Cookie, ngờ chú chó này vẫn còn nhớ , ngún nguẩy mừng rỡ chạy đến, hít hà Trương Nhiên, rồi dừng bên chân An Lạc, chân trước giơ ra từ từ cào vào chân .

      An Lạc được mà giật mình, ngồi xổm xuống: “Em còn nhớ chị sao Cookie? Tuyệt quá!”

      Trương Nhiên nhìn người chó cọ với nhau:...

      Chó nhà mình phân biệt được chủ phải làm sao đây?

      Dọc được An Lạc dắt Cookie , An Lạc trông có vẻ rất vui, Trương Nhiên bên cạnh nhìn, mặt mũi dịu dàng.

      Đến ngã tư dưới lầu nhà Trương Nhiên, An Lạc dừng lại.

      Hẳn nên rồi.

      ”Bây giờ cũng muộn rồi, tôi muốn tìm chủ cho thuê nhà...” An Lạc xong liền nhìn mặt đất.

      Trương Nhiên bế lấy Cookie trong tay , “Ừ, đường cẩn thận.”

      An Lạc vừa xoay người nửa, Trương Nhiên cúi đầu xoa đầu Cookie, rồi cũng quay người.

      An Lạc ngoái đầu lại, “Trương Nhiên...”

      Lần đầu gọi tên .

      Trương Nhiên dừng bước, quay đầu lại.

      cám ơn , còn nữa, mai gặp.” mỉm cười.

      ***

      Thành phố S thể so với Bắc Kinh, nhưng cũng là thành phố lớn tấp nập dòng người qua lại, An Lạc lê tấm thân mệt mỏi đến nhà chủ trọ, kết quả vừa trông thấy phòng muốn ở lại, đến việc phòng ở nơi khu náo nhiệt, cũng bàn đến việc bài trí chẳng khác gì nhà vệ sinh, mấu chót là hiệu quả cách của tường quá kém, chỉ cần ở đây giờ đồng hồ, là đủ để tình hình sinh hoạt của nhà già trẻ lớn bé bên cạnh.

      Theo như biết, phòng bên cạnh có đôi tình nhân, phòng ngủ của họ vừa khéo sát phòng ngủ bên này, An Lạc nghĩ đến cảnh nửa đêm phải nghe thấy tiếng giường “kẽo cà kẽo kẹt” hay thanh sinh động dâm tà khác, tim lập tức ớn lạnh.

      ”Tôi thuê nhà này nữa, xa công ty của tôi quá.”

      Cuối cùng An Lạc ra ngoài.

      An Lạc bước con đường giữa tháng mười hai cận kề lễ Giáng Sinh, nhìn cây thông Nô-en sớm được đặt đường, trong lòng càng được thoải mái.

      Vào lúc này vô cùng nhớ đến Đỗ Phủ, nhớ đến câu “Mong có được ngàn vạn gian nhà cao cửa rộng, để hàn sĩ trong thiên hạ vui vẻ mặt mày”, quả thực trúng tâm tình An Lạc.

      giữa trưa, An Lạc đến cửa hàng tổng hợp gần đó, mua ly trà chanh 85 Độ C, rồi ngồi trong McDonald ăn khoai tây chiên.

      Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, người đến kẻ , mọi người đeo mặt chiếc mặt nạ thờ ơ xa cách theo thói quen, vội vàng lướt qua vai nhau.

      Cuộc sống chính là như thế, chuyện vui buồn hợp tan sống chết của kẻ khác đều có liên quan gì đến bản thân, thành phố này lớn như thế, thế gian này lại rộng như vậy, ngày mưa mãi ảnh hưởng đến cả bầu trời, người biến mất cũng chẳng khiến tốc độ của thế giới này chậm lại.

      ra mọi người đều sợ đơn, cảm xúc lan tràn cũng được, tự làm phiền mình cũng tốt, nhưng nếu vào giây phút này nếu có người nguyện ý mua ly nước trái cây cho , An Lạc thấy nhất định bản thân rơi lệ.

      mình xem phim, hôm nay phải cuối tuần, trong rạp phim người ít đến đáng thương, bộ phim xem chỉ có mình , ngồi trong phòng chiếu đen như mực, may mà An Lạc xem phim buồn, mới có cớ để bật khóc.

      Đến chiều An Lạc tiếp tục tìm nhà, lúc lúc nghỉ, chiếc vali nho cứ như cả thế giới của , là nơi phát ra cảm giác an toàn.

      Lúc đứng trong phòng môi giới đợi người phụ trách dẫn xem nhà, An Lạc nhận được tin nhắn của Trà Trà:

      ở đâu thế? ăn chưa?

      ... có khỏe ?

      Ngực An Lạc khẽ siết lại, từ từ gõ bàn phím:

      Tôi rất khỏe.

      Lúc này Trà Trà hẳn chưa tan làm, An Lạc nhìn tấm ảnh chụp trong điện thoại, có mấy tấm ảnh chụp Trà Trà với ra ngoài ăn hay dạo phố, lúc này nhìn lại như phủ tầng buồn bã.

      tắt điện thoại, theo người phụ trách.

      ”Tiểu thư à, vừa mới đến thành phố S sao?” Người phụ trách hỏi.

      ”Ừ.” An Lạc muốn để ý đến ta nhiều.

      ”Nhà ở đây rất thích hợp với những người độc thân làm như chị nơi ở hẻo lánh, căn hộ ...”

      An Lạc nghe mà như bắt đầu lạc vào cõi tiên, chợt nghĩ mình vừa mua mấy con cá vàng ở nhà Trà Trà, biết con bé Trà Trà thần kinh to đó có chịu thay nước cho chúng ? Có cho chúng ăn ?

      ”Tiểu thư, tiểu thư?” Người phụ trách nghiêng đầu nhìn An Lạc.

      An Lạc lấy lại tinh thần, người phụ trách chỉ vào túi xách của An Lạc: “Điện thoại của chị đổ chuông lâu lắm rồi.”

      An Lạc cầm điện thoại, là Trà Trà.

      ”Alo?” Giọng An Lạc có chút chát.

      ở Kim Mậu đấy à?” Trà Trà thở gấp.

      An Lạc nhìn lướt qua logo to đùng của khu Kim Mậu, nghi hoặc hỏi: “Sao biết?”

      ”Vừa nãy gửi weibo, có kèm theo tọa độ của cii... Cái đó, bây giờ có chuyện gì đấy chứ? Tôi đến tìm .” Trà Trà tiếp.

      An Lạc trầm mặc: “Tôi còn phải tìm nhà, hôm khác .”

      ”Tôi bảo này An Lạc, tính ngang ngạnh của lúc nào mới sửa được thế, còn định giận đến lúc nào đây? Hôm qua tôi gọi dậy, nổi đóa với tôi làm gì? Tôi mất ngủ cả đêm đấy biết hả?” Trà Trà cất cao giọng đến tận quãng tám.

      Trong lòng An Lạc thấy cay cay, nước mắt suýt chút nữa trào ra: “ tưởng tôi với thân nhau lắm sao? Tôi bỏ cũng chẳng thèm cản, tối qua suýt nữa tôi ăn ngủ ngay đầu đường, phải cũng chẳng thèm gọi lấy cú điện thoại sao?”

      Trà Trà mắng tiếp vài câu, cuối cùng thở dài: “Đáng đời ... Bây giờ tôi đến tìm , ở đâu đấy?”

      phải chưa tan làm sao?” An Lạc nhìn đồng hồ.

      Trà Trà: “Tôi xin phép rồi.”

      Trong lòng An Lạc nhưa có ai nhào nặn, mũi chua xót, “Tôi ở trung tâm môi giới Tiểu Ong Mật dưới tòa nhà Kim Mậu, vào trong tìm tôi.”

      ”Còn bảo tôi vào tìm hả? còn ra cho tôi! Tìm nhà cái gì mà tìm, tôi đưa ăn xong mau cút về cho tôi!” Trà Trà cả giận .

      An Lạc chực khóc khi ấy còn gào thét, người phụ trách bên cạnh vẻ mặt khó hiểu nhìn , khoát tay với người phụ trách: “Tôi xem nhà nữa.”

      Trà Trà dẫn An Lạc đến quán thịt nướng bên cạnh, Trà Trà điên cuồng gọi món, tất cả đều là thịt.

      ”Tôi có dự cảm lành rằng, đây là tính để tôi trả tiền phải !” An Lạc sợ hãi thầm than nhìn thực đơn.

      đúng là đồ keo kiệt, hôm nay tôi liều mạng bồi quân tử, còn tiếc mấy đồng tiền đó à?” Trà Trà nhìn An Lạc: “Nhìn cái xem nào, trang điểm, sao vành mắt lại thâm thế.”

      An Lạc xoa lên bọng mắt sưng phù, “Tối qua có uống rượu.”

      Trà Trà lặng , rồi lập tức chuyển sang ngồi cạnh An Lạc: “Tôi đấy, có thể đừng khó chịu như vậy được ? mất hứng tức giận với tôi cũng được, tức giận với Từ Sa Sa cũng được, nhưng đừng có gây khó dễ cho bản thân mình chứ?”

      ”Tức lên rồi có cho tôi ở nữa ?” An Lạc chột dạ.

      nữa, tối qua ngủ ở đâu?” Trà Trà gắp đậu phộng ăn.

      ”Nhà bạn.” An Lạc .

      ”Bạn nào?” Trà Trà lại hỏi.

      An Lạc suy nghĩ, rồi quay đầu nhìn Trà Trà: “Tôi ... tôi ngủ ở nhà huấn luyện viên của mình, có tin ?”

      Động tác ăn đậu phộng của Trà Trà dừng lại, sửng người, rồi bật cười: “ được lắm, lời tiên đoán của tôi thành rồi...”

      An Lạc ra sức giải thích: “Tối qua tôi uống rượu, đều tại tôi cả, tự dưng yên lành lại uống rượu, kết quả ta biết tôi ở đâu cả...”

      mới được nửa, Trà Trà ngắt lời : “ trọng điểm.”

      ”Trọng điểm cái gì?”

      ”Cái kia thế nào?”

      ”Cái kia nào?”

      là cái đó đó!”

      tiếng người được hả? Rốt cuộc là cái nào?”

      ”Sặc, là công phu giường đó!” Trà Trà đưa mắt nhìn.

      An Lạc:...

      ”Tôi hối hận khi làm hòa với quá.”

      Lại về lại nhà Trà Trà, An Lạc chưa bao giờ có cảm giác thân thuộc như thế này.

      ”Mai xin lỗi chị Sa Sa , tôi thấy hôm nay ta cũng yên lòng đâu, còn hỏi tôi đâu đấy.” Trà Trà rót ly sữa cho An Lạc, rồi cũng rót cho mình ly.

      ”Chị ta hỏi tôi? lừa tôi đấy chứ?” An Lạc ôm gối sa lon.

      ”Chị ta đúng có độc miệng, nhân phẩm cũng phải tốt đẹp gì lắm, nhưng lòng vẫn còn chưa đen tối, những lời hôm qua quả đả kích người ta quá đấy.” Trà Trà nhấp ngụm sữa.

      Đương nhiên An Lạc biết mình xúc phạm đến Từ Sa Sa, nhưng lại là người như vậy đấy, lúc tức giận đâu có lời nào chạy qua não, xong rồi mới hối hận.

      ”Cái đó... ngộ nhỡ chị ta đồng ý, tôi có được phép cãi nhau trận với chị ta nữa !” An Lạc xem tivi.

      ”Đức hạnh!” Trà Trà đưa mắt nhìn An Lạc.

      ***

      Hôm sau, An Lạc theo Trà Trà đến công ty, Hứa Tam Diệp thấy hai mắt An Lạc xanh lè, nhanh chóng kéo tay An Lạc: “Chị An Lạc sao đấy chứ? Tôi lo cho chị lắm đấy, còn tưởng chị từ chức rồi chứ.”

      Trà Trà đứng bên cạnh hừ hừ mấy tiếng, An Lạc nhìn Từ Sa Sa.

      Từ Sa Sa cũng trông thấy An Lạc, khí có chút vi diệu, An Lạc nhìn sang chỗ khác: “... Chị Sa Sa.”

      Từ Sa Sa ngờ thái độ của An Lạc dịu lại, khuôn mặt lạnh như băng cũng tan đôi phần: “ nữa?”

      ”Hôm qua em thoải mái cho lắm, xin phép, có lỗi quá!” An Lạc cười cười.

      Từ Sa Sa bình tĩnh: “ có lần sau đâu đấy! Lần này trừ tiền lương đâu đấy, đây là cảnh cáo.”

      Có nhiều việc, , tôi nhắc đến, nhưng chúng ta đều biết, chuyện này cứ thế mà trôi vào dĩ vãng.

      Trong lòng An Lạc hửng nắng, cả ngày làm việc đều tươi cười.

      rất muốn nhanh chóng với Trương Nhiên rằng bây giờ mọi chuyện của tốt lên rồi.

      Đến tối lên lớp học bơi, An Lạc rất sớm, khi thấy Trương Nhiên liền cười vẫy tay với .

      Tâm tình khá hơn, nên hôm nay khắp nơi đều là chim ca hoa thơm, Trương Nhiên cũng trở nên thuận mắt hơn bình thường rất nhiều.

      ”Huấn luyện viên Trương, tối nay chúng ta ăn với nhau được ?” An Lạc đến.

      Bên cạnh còn có mấy người, nhân viên làm trong trung tâm qua lại, mang theo ý cười hài hước nhìn Trương Nhiên.

      Trương Nhiên ho tiếng, đến gần bể bơi: “ tập trước .”

      ”Tôi là muốn đặc biệt cám ơn .” An Lạc bổ sung thêm.

      Trương Nhiên bỗng dừng: “Cám ơn có rất nhiều cách, nhất định phải mời ăn, hơn nữa cần cám ơn tôi cái gì cơ chứ.”

      An Lạc sờ cổ: “Tôi chỉ muốn mời ăn thôi mà, được rồi chứ?”

      Trương Nhiên thấy từ khóe mắt đến lông mày đều toát vẻ tươi cười, bèn hơi nhíu mày: “Làm hòa với bạn rồi à?”

      đúng là giun đũa, liệu như thần!” An Lạc cười .

      Giun đũa

      Trương Nhiên sờ mày: “Chuyện khác học xong sau.”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C18


      Sau khi xuống nước, An Lạc tập được chốc lại quay đầu nhìn Trương Nhiên cười, Trương Nhiên nhìn : “Chuyên tâm vào!”

      An Lạc cúi đầu “ừ” tiếp, rồi lại cười.

      Nhanh chóng đến bảy giờ, mấy huấn luyện viên dạy xong ra ngoài chuẩn bị về, thấy Trương Nhiên đứng bên cạnh bể bơi, còn trong nước là cười sáng lạn như ánh dương.

      Có chuyện hay rồi!

      ”Hê hê, Trương thiếu này, đây chính là " mét tư" lớp đấy hả?” Huấn luyện viên nào đó vỗ Trương Nhiên cái.

      Trương Nhiên cười: “Đúng thế.”

      ”Dáng vẻ đó, ấy phát minh thế bơi mới à? Động tác này là gì vậy?”

      xong ta học An Lạc vạch cánh tay, “ vẫn nên dạy người ta cho tốt đấy!”

      ”Là ấy ngốc quá.” Trương Nhiên .

      Huấn luyện viên bật cười: “Được lắm, gặp phải huấn luyện viên ghê gớm như , ấy cũng đủ thảm rồi.”

      Trương Nhiên nhìn An Lạc: “Sau này có nhiều thời gian tập.”

      Huấn luyện viên hiểu mô tê gì, đúng lúc An Lạc quay đầu lại, trông thấy đám đông nhìn bơi.

      Ánh mắt của bọn họ sao cứ như thăm quan vườn bách thú thế...

      An Lạc ngượng ngùng, nhìn sang huấn luyện viên nhà mình: “Tan học rồi à?”

      tập tiếp .” Trương Nhiên lên tiếng.

      An Lạc tình nguyện xoay người, lại nghĩ ngợi lúc, bắt đầu kêu gào: “A a a, tôi bị chuột rút...”

      Sau đó các huấn luyện viên thấy rằng, mới giây trước Trương Nhiên còn đứng bờ đóng giả khối băng, giây sau lao xuống nước, nhanh chóng kéo An Lạc thần hồn chưa định lên, động tác liền mạch lưu loát.

      Các em, đây là tốc độ gì thế?

      Tên này xác định phải xuất thân lớp cứu sinh đấy chứ?

      Nguyên nhân An Lạc chưa kịp hoàn hồn là vì bị Trương Nhiên dọa sợ, vốn định giả vờ bị chuột rút là có thể tập nữa, ai ngờ định thần lại Trương Nhiên đưa lên bờ.

      ra tôi sao.” An Lạc nhìn Trương Nhiên, áo sơ mi mỏng của ướt hết cả.

      Trương Nhiên ngẩn người, buông An Lạc ra, đột nhiên thấy hành vi của mình có chỗ hơi quá, nhưng sau hai chuyện chìm xuống nước lần trước, quả có để ý đến việc rất sợ nước.

      Huấn luyện viên đứng bên cạnh như điều gì, cũng bắt đầu “à ồ” kêu lên.

      ”Lo lắng như thế, Trương thiếu cũng bình tĩnh...”

      An Lạc nghe mà mặt nóng lên, nhưng cũng giải thích được gì, thoáng nhìn Trương Nhiên, trông cũng có vẻ để ý đến bọn họ.

      Thay xong quần áo, An Lạc tìm Trương Nhiên: “ muốn ăn gì?”

      Tóc Trương Nhiên hơi ướt, thu dọn đò đạc, nghe thấy giọng An Lạc liền ngẩng đầu: “Tối tôi có việc rồi.”

      An Lạc thôi cười, gật đầu: “Ra thế, thôi sao, vậy lần sau lại mời vậy.”

      ”Nhưng nếu muốn cám ơn tôi ...” xong rút chìa khóa ra.

      ***

      Khi An Lạc đến nhà Trương Nhiên hơn chín giờ tối, vừa mở cửa, Cookie bên trong vội vàng lao tới, bổ nhào vào lòng An Lạc, cằm còn dính nước bọt, vội vàng ôm lấy nó.

      Chú chó còn nhìn phía sau xung quanh , An Lạc sờ nó: “Chủ em đêm nay e về đâu, chị dẫn em ăn nhé?”

      Cookie theo sau An Lạc, nghĩ thầm bản thân đúng là rảnh rỗi quá, còn nghe lời Trương Nhiên đến cho chó nhà ăn nữa chứ...

      Đổ thức ăn cho chó ra bát, rồi lại cắt chút thịt bò.

      Ngồi ghế sa lon, An Lạc vừa nhìn Cookie ăn, vừa đánh giá căn nhà. Điều kiện ở đây rất khá, bốn phía gần như có tạp , nhưng người ở vẫn thấy lạnh lẽo, bài trí vô cùng đơn giản, nhưng lạnh như băng, nếu thiếu gì đó, có lẽ là cảm giác ấm áp của gia đình.

      Nếu trong nhà có phụ nữ, có lẽ khác hẳn đúng ?

      Chợt trong đầu An Lạc lên cảnh Trương Nhiên nhảy xuống nước ôm hồi tối, lúc ấy vội vã thế là vì điều gì? An Lạc cười, sợ chìm trong nước lại khóc ư?

      Ngồi ghế, An Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nếu tối nay Trương Nhiên vẫn về phải làm sao bây giờ? Chìa khóa còn ở trong tay ...

      Cookie ăn uống no say rồi hình như có vẻ buồn ngủ, cuộn tròn tấm thảm dưới bàn trà híp mứt lại, An Lạc cũng nhịn được mà ngáp cái, rồi ép mình phải tỉnh táo, gọi cho Trà Trà bảo tối nay mình về.

      Mười giờ, Trương Nhiên vẫn chưa về, An Lạc bật tivi.

      Mười giờ rưỡi, Trương Nhiên vẫn chưa về, An Lạc nhớ lại mình còn chưa ăn cơm tối, liền gọt hoa quả ăn.

      Mười giờ, Trương Nhiên vẫn chưa về, An Lạc buồn ngủ rồi.

      Mười rưỡi, Trương Nhiên mở cửa, thấy An Lạc nằm ngủ ghế sa lon, còn Cookie ngủ bên chân.

      bất ngờ khi thấy chưa về, bước vào tắt tivi.

      An Lạc ngủ rất say, tóc mái rối bời vê thành túm , để lộ chiếc trán trơn nhẵn. Trong phòng bật điều hòa nên hơi lạnh. Trương Nhiên bật lò sưởi và tăng độ ẩm lên, tìm trong tủ quần áo tấm thảm rồi phủ lên , dần dần duỗi người, điều chỉnh tư thế ngủ.

      Thời gian theo giấc ngủ của trở nên tĩnh mịch thong thả, lòng Trương Nhiên cũng dần yên tĩnh.

      Trương Nhiên vừa bật máy tính lên, bàn liền truyền đến tiếng rung, là điện thoại của An Lạc.

      Màn hình hiển thị là “Trà Trà”, Trương Nhiên có ấn tượng, nhớ hình như là bạn cùng phòng của .

      Hơi chút do dự, cầm điện thoại lên.

      ”An Lạc ở ngoài làm gì tế? muộn rồi sao chưa về?”

      Trương Nhiên mới vừa ấn xuống nút tắt máy nghe thấy giọng của Trà Trà.

      ”Xin chào, tôi là bạn... của An Lạc, bây giờ ấy ngủ, nếu có chuyện gì tôi chuyển lời giúp .” Trương Nhiên giọng mở miệng.

      Trà Trà sửng sốt, là người làm việc với thanh nhiều, hoàn toàn bị giọng này hấp dẫn, “Đợi , là huấn luyện viên à?”

      ”Ừ.” Trương Nhiên nhìn lướt qua An Lạc, rồi đến cửa sổ.

      ”Bây giờ ấy ở nhà ?” Trà Trà lại hỏi.

      ”Ừ.”

      với ấy có quan hệ gì?” An Lạc lại có thể ngủ ở nhà huấn luyện viên, quan hệ của hai người họ tuyệt đối bình thường đâu!

      “... Bạn bè.” Trương Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

      ”Tôi này huấn luyện viên, nhớ đối tốt với ấy đấy, An Lạc ấy rất bướng, có lúc thích đùa giỡn có lúc lại giận dỗi, nhưng tính tình rất tốt...” Trà Trà tự nhiên đem cái từ bạn bè kia quy về phạm vi “bạn trai bạn “.

      Trương Nhiên gì, im lặng nghe Trà Trà kể lể đủ thứ về An Lạc.

      ”Theo lời tôi mà , An Lạc ấy à, chính là người khi bị tổn thương cả đời đều để lại sẹo, cho nên , nếu thích ấy đừng để ấy khó chịu...”

      Trương Nhiên nhìn qua An Lạc ngủ chút phòng bị nào, nhàng mở miệng: “Tôi biết rồi.”

      Gọi điện dông dài thế cũng nên tắt máy, Trà Trà mãi nghe giọng , nhưng bỗng nghe cái câu “tôi biết rồi” mà ngây người, sao giọng ngày càng nghe càng thấy giống nam thần Walker của vậy?

      Ngay khi Trương Nhiên bỏ điện thoại ra khỏi tai, Trà Trà nhanh nhảu mở miệng: “alo alo, huấn luyện viên?”

      ”Ừ?”

      tên gì?”

      ”Trương Nhiên.”

      Trà Trà gác máy, đọc lại tên Trương Nhiên lần, quen.

      Nhưng cũng biết tên của Walker mà.

      thể nào! Trà Trà phủ định ý nghĩ này, đời này có rất nhiều giọng giống nhau, đúng là cuồng quá hóa lú tai rồi!

      ***

      An Lạc vì đói mà dậy.

      Nhưng sau khi tỉnh lập tức quên cả đói khát.

      Ai có thể cho hay vì sao lại ngủ ở nhà Trương Nhiên ?

      An Lạc nhìn xung quanh, trong phòng tắm có ánh sáng của máy sưởi, Trương Nhiên tắm?

      Sáng tối gì cũng tắm, đến trung tâm dạy bơi vẫn còn tắm nữa, người đàn ông này có hứng thú với tắm rửa thế ư?

      phát người còn đắp tấm thảm lông, trong khí cũng ấm vừa phải...

      đúng, Trương Nhiên về rồi ư? có chìa khóa?

      An Lạc nghĩ đến mà hai mắt đẫm lệ, lại có thể ngớ ngẩn ngủ lại nhà Trương Nhiên, liệu Trương Nhiên có thấy tùy tiện ...

      Tiếng vòi sen trong phòng tắm dừng lại, chợt An Lạc có chút lo lắng, vội nằm xuống giả vờ ngủ.

      Cửa phòng bật mở, tiếng bước chân sang nơi khác, An Lạc khép hờ mắt, nhìn thấy thấp thoáng góc áo lên, lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

      Trương Nhiên đến phòng khách, có thành ly thủy tinh đặt bàn trà, tiếng bước chân dần dần đến gần, trong lòng An Lạc như có mấy con lạc đà Alpaca.

      Trương Nhiên đến cạnh dừng lại, An Lạc dám động đậy lông mi, sớm biết thế giả vờ ngủ cho rồi, bây giờ diễn khổ quá...

      Thảm lông cánh tay khẽ khàng được di chuyển, nhấc lên che đến bả vai .

      Động tác dịu dàng, ngực An Lạc chợt nảy cái.

      lát sau nghe thấy thanh chuột máy tính, An Lạc mới dần dần mở mắt ra, Trương Nhiên ngồi ghế sa lon bên kia nhìn máy tính, ăn mặc tùy ý, nhưng đậm chất đàn ông.

      An Lạc nửa nằm ghế im lặng nhìn lúc, lúc xoay người lại hoàn toàn mở mắt.

      ”Dậy rồi?” Trương Nhiên đưa mắt nhìn.

      ”Ngại quá, vừa nãy mệt quá, hiểu sao lại ngủ quên.” An Lạc khẽ dụi mắt.

      Ánh mắt Trương Nhiên lại dán lên màn hình máy tính: “ ở đây chờ tôi à?”

      ”Tôi cứ tưởng có chìa khóa, tôi cũng biết số điện thoại của , cho nên cẩn thận mà ngủ quên...” Giọng An Lạc càng lúc càng , rồi bật dậy, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

      ”Sắp mười hai giờ rồi.”

      An Lạc luống cuống, nhanh chóng ngồi dậy sờ tìm điện thoại, Trương Nhiên nhìn : “Vừa nãy bạn có gọi đến, tôi nhận máy thay , ngủ ở chỗ tôi.”

      An Lạc sững sờ mấy giây, lật đến danh sách cuộc gọi, ba phút hai mươi mốt giây! Sao Trà Trà lại chuyện lâu với như thế!

      Trong lòng An Lạc có dự cảm bất thường, nhìn sang Trương Nhiên: “Bạn... của tôi chuyện gì kì quái với đấy chứ?”

      Trương Nhiên cũng nhìn sang , đáy mắt bình tĩnh: “ gì?”

      ”Chỉ là… Xưa nay ấy gặp người lạ mà như quen, tôi sợ dọa .” An Lạc miễn cưỡng cười.

      có.”

      An Lạc nghe thấy bác bỏ, nhưng lòng vẫn sợ hãi nhìn , mở miệng: “Quấy rầy rồi, thế, tôi trước đây.”

      ”Đợi chút...”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C19


      An Lạc định đứng lên, nghe thấy thế liền nhìn sang : “Còn có chuyện gì sao?”

      chưa ăn tối phải ?” Do dự hai giây, Trương Nhiên hỏi.

      Quả An Lạc chưa ăn, vốn định mời ăn cơm, kết quả u mê thế nào đồng ý đến nhà cho chó ăn, chẳng ngờ đợi mạch mấy giờ liền, lúc này trong bụng chỉ có quả táo mới tiêu hóa nửa, còn lại trống rỗng.

      ”Tôi về nhà gọi mấy món là được rồi.” An Lạc trả lời.

      Trương Nhiên đứng dậy, “ muốn ăn gì?”

      ”Hả...” An Lạc còn phản ứng, Trương Nhiên với lấy chiếc áo khoác màu đen mặc vào: “ ra ngoài ăn gì .”

      ***

      cảnh này hình như quen lắm, An Lạc phát mỗi lần với Trương Nhiên đều là ở con đường dưới nhà .

      Lúc này ngọn đèn mờ nhạt, bóng cây yên tĩnh, trăng treo tỏa sáng, khói bủa khắp nơi, bất giác đơn thêm mấy phần ấm áp.

      Dưới lầu có quán ăn Nhật vẫn chưa đóng cửa, hai người vào, An Lạc thấy trang trí của gian nhà, chợt cười: “Sao lại có cảm giác như“Quán Ăn Về Đêm”* thế này?”

      (*Shinya Shokudō là bộ truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng, từng được chuyển thể thành phim nhiều lần, nội dung là những mẩu chuyện được kể từ ông chủ quán ăn mở cửa về đêm, xoay quanh những món ăn và câu chuyện đời của khách hàng.)

      Trương Nhiên nhàn nhạt: “Thế à?”

      Nhắc đến Nhật Bản, An Lạc nhịn được : “ có xem “5 centimet giây” , là anime của Makoto Shinkai ấy?”

      ”Ừ.”

      ”Mới gần đây tôi có xem lần, xem xong luôn muốn đến Tokyo ngắm hoa đào.” An Lạc tiếp.

      Trương Nhiên: “Núi Yoshino ở tỉnh Nara, hoa đào ở đó đẹp nhất.”

      An Lạc lấy đũa, nghe thế liền ngẩng đầu: “ rồi?”

      ”Từng ở Nhật ba năm.” Trương Nhiên vừa lấy mù tạt vừa .

      An Lạc kinh ngạc: “ à? ở chỗ nào thế?”

      Trương Nhiên nhìn vẻ mặt tò mò như trẻ con của An Lạc: “Tokyo, hồi đó bố tôi sang bên ấy kinh doanh.”

      ”Vậy tiếng Nhật ?”

      lẽ tiếng Trung với người Nhật à?”

      ”Tuyệt quá... Thế Nhật Bản cần hướng dẫn viên du lịch rồi!” An Lạc buột miệng thốt lên.

      Động tác rưới tương của Trương Nhiên dừng lại, An Lạc hồn nhiên nhận ra ý khác trong câu này, vẫn còn đầy hăng hái: “Vậy có hát nhạc Nhật được ? Tôi rất thích mấy bài hát kiểu Indie pop tươi trẻ, như Aoi Teshima hay Kosuke ấy...”

      Trương Nhiên nhướn mày: “ phải thích “Này phong đường đường” sao?”

      An Lạc sửng sốt, cái này... làm sao ta biết? Huống hồ cũng chỉ vì thích giọng của Walker mới nghe bài này mà?

      phải, là tôi thích Utaite*, ấy hát bài này, cho nên tôi mới thích.” An Lạc giải thích.

      (*Utaite chỉ những người hát lại những bài hát đươc phát hành và đăng chúng lên Nico Nico Douga hoặc Youtube theo thể loại utattemita.)

      Trương Nhiên hơi nhíu mày, An Lạc lại hỏi tiếp: “Hẳn hát cũng tệ lắm nhỉ?”

      Mặt Trương Nhiên lạnh nhạt: “Cũng được.”

      ”Bạn của tôi ấy, là Trà Trà vừa nãy gọi tới ấy, ấy rất thích ca hát, còn gia nhập xã đoàn nhạc rất có danh tiếng đó, có biết "Vòm Trời Xanh" ?”

      Trương Nhiên giật mình, lâu lắm rồi để ý đến tình hình của xã đoàn sao? Có lính mới mà hoàn toàn hay biết.

      Xem phản ứng của Trương Nhiên đoán chừng là biết, An Lạc nhìn mâm thịt bàn thịt nướng, nhất thời cảm thấy như được tiếp máu sống lại, liền chuyển chủ đề: “Huấn luyện viên Trương, xem đời này liệu có người thích ăn thịt ?”

      Trương Nhiên:...

      Ông chủ đứng bên cạnh giúp họ nướng thịt, thịt bò bắt đầu tí tách mỡ, mùi thơm bốn phía, An Lạc vẫn duy trì dáng vẻ nhìn thịt dần dần đổi màu, lúc Trương Nhiên gửi tin nhắn có thoáng nhìn An Lạc hề rời mắt, khóe môi cong lên, ngẩng đầu nhìn “An Lạc...”

      An Lạc rời mắt khỏi thịt nướng: “Hả?”

      ”Lau nước bọt .”

      An Lạc nghe mà hoảng hốt, nhanh chóng sờ khóe miệng, phát là giả, ngẩng đầu nhìn thấy ý cười bên miệng Trương Nhiên, nhịn được nhíu mày: “Này!”

      ”Tin đấy à?” Trương Nhiên nửa cười.

      ”Huấn luyện viên Trương này, ngẫm lại trước kia là người đứng đắn bao nhiêu, bây giờ sao thành xấu xa thế chứ!”

      ”Trước kia tôi đứng đắn ư?” Trương Nhiên nhướn mày.

      Còn hơn cả đứng đắn, quả chính là núi băng cộng mặt than, An Lạc thầm nghĩ, nhưng dám ra, bèn uyển chuyển : “Có lúc rất có vẻ uy nghiêm, ra cũng có gì là xấu.”

      Vừa dứt lời thịt cũng nướng xong, ông chủ gắp thịt bò cho An Lạc, còn bốc hơi nóng, đặt đĩa vẫn xèo xèo dầu cháy.

      ”Cám ơn ông chủ, chú tốt quá đó, bấm like cho chú!”

      An Lạc vui vẻ, híp mắt cười .

      Ông chủ thà phúc hậu, cười khà khà hai tiếng.

      Trương Nhiên nhìn An Lạc nháy mắt vui vẻ biến thành thiếu nữ, thầm nghĩ ngờ dễ dàng thỏa mãn như thế.

      Nhìn người thèm ăn cũng đói bụng theo, bản thân cũng bị cuốn hút.

      Chợt Trương Nhiên cảm thấy là người thích hợp để ăn với nhau.

      Ăn được mấy miếng, An Lạc bị cay, mặt đỏ bừng lên, uống mấy ngụm nước vẫn thấy đủ, An Lạc quay đầu với ông chủ: “Phiền cho ly rượu mơ!”

      Trương Nhiên mở mắt: “ còn dám uống rượu?”

      An Lạc nhớ lại chuyện lần trước, ngượng ngùng sờ trán cười: “ để bị ám ảnh rồi à?”

      ”Ảnh hưởng lớn lắm.” Trương Nhiên từ tốn .

      An Lạc định bảo ông chủ đổi thành nước ga trái cây, Trương Nhiên lại mở miệng: “Nếu muốn uống cũng chẳng sao, tôi có kinh nghiệm rồi.”

      Nhất thời An Lạc biết phải gì, biết chỉ đùa, nhưng mặt lại nóng dần lên, hay cứ bảo ông chủ đổi thành nước trái cây .

      ”Huấn luyện viên Trương...” An Lạc định tìm chuyện, Trương Nhiên ngắt lời : “Trương Nhiên!”

      An Lạc có thói quen gọi tên , hơi dừng lại: “Trương Nhiên?”

      ”Ừ.”

      ”Bao giờ Melbourne?”

      An Lạc nghe cơ thể hồi phục hoàn toàn về lại Úc huấn luyện.

      Trương Nhiên thu lại ý cười: “Chắc cỡ ba tháng nữa.”

      ra ở lại đây lâu, hiểu sao lòng An Lạc trầm xuống, rồi cảm thấy mất mát, nhưng cũng cố nặn ra nụ cười: “Vậy phải nghỉ ngơi bồi dưỡng để sớm khỏe lên mà còn tập đấy, tôi chờ xem thi đấu.”

      Trương Nhiên im lặng lúc: “Có lẽ tham gia thi đấu trong nước.”

      ”Vậy ý là, chỉ thi đấu ở bên Úc?” An Lạc hỏi.

      ”Có lẽ thế, người nhà tôi đều ở bên Úc, sang bên đó định cư.”

      Nghe cách bình tĩnh như thế, đáy lòng An Lạc nặng trịch, nghiêm túc nhìn : “Vậy sau này có về lại ?”

      Trương Nhiên cụp mắt cười: “Đương nhiên là về.”

      An Lạc cũng cười theo, rồi tiếp: “Sau này khi tìm bạn người Úc, ở bên kia thành gia, đương nhiên về nữa, xung quanh tôi có rất nhiều bạn bè đều như thế cả, trước khi ra nước ngoài đều nước mắt nước mũi về, kết quả bây giờ trừ ngày Tết có thể gặp mặt lần, còn lại đều ở nước ngoài.”

      Trong lời phần nhiều có ý vị, bầu khí đột nhiên trở nên sượng sùng, An Lạc phát giác kịp thời, liền nhét thịt vào miệng đè vẻ mất hứng xuống, cách thoải mái: “Mặc kệ thế nào nữa, cũng là người tốt, ở đâu cũng có nhiều người thích, tôi hi vọng huấn luyện viên có thể khỏe mạnh.”

      Trương Nhiên dừng đũa, An Lạc tiếp tục cúi đầu ăn thịt nướng, khí dần im ắng.

      Đương nhiên là Trương Nhiên trả tiền, trước khi An Lạc còn nghe trong quán phát nhạc cổ phong, bèn dừng bước.

      ”Sao vậy?” Trương Nhiên hai bước, quay đầu lại nhìn An Lạc đứng yên nhúc nhích.

      nghe, bài “Hồng nhan xưa”, tôi rất thích bài này.”

      An Lạc ngồi xuống, uống hớp trà xanh, “Nghe xong rồi .”

      Phút chốc Trương Nhiên gì, lại lần nữa cảm thấy giống trẻ con.

      An Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt, Trương Nhiên nhìn bên mặt , nghe ly sầu biệt tự trong bài hát, cảm xúc cũng như đêm nay, im lặng vững vàng.

      ***

      Về đến nhà, ngờ Trà Trà chưa ngủ, đeo tai nghe ngồi trước máy tính, nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại trông thấy An Lạc đổi giày trước cửa, cười vẻ xấu xa: “Ngủ có ngon ?”

      An Lạc liếc mắt nhìn , gì.

      ”Giấu kĩ quá đấy, , bao lâu rồi?”

      An Lạc mệt mỏi ngã xuống ghế sa lon: “Trong đầu có thứ gì khác nữa à, đừng có lắm chuyện vậy được ?”

      ”Mau !” Trà Trà thúc giục.

      ”Chẳng có gì mà cả, chỉ là quan hệ bạn bè.” An Lạc cầm lấy quả quýt bàn, bóc vỏ ra, tách múi cho vào miệng: “ ta sắp ra nước ngoài định cư rồi, sau này càng chẳng có quan hệ.”

      ”Vậy chị thích ta à?” Trà Trà sửa tóc cho An Lạc.

      An Lạc sặc, ho khan hai tiếng: “Dù tôi có thích ta, cũng chỉ là tình cảm thuần khiết.”

      ”Tôi cảm thấy ta có ý với chị.” Trà Trà ngắt lời.

      An Lạc cười: “ cảm thấy? quen ta bao giờ mà vậy?”

      mấy phút gọi điện thoại đấy, tôi cảm giác được.” Trà Trà .

      An Lạc tin, cười cười gì.

      Trà Trà cũng tiếp tục buôn nữa, gấp rút tập hát, ngày mai chính là hội nhạc bốn năm lần của xã đoàn, rất nhiều đại thần tham gia...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :