1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C51


      Hai ngày nay An Lạc phải công tác, trước khi xách vali rời , nhìn sang Trương Nhiên nằm sô pha đội headphone chơi game.

      An Lạc bĩu môi: “Oa Gia thúc thúc, em phải rồi đó!”

      ”Nhớ về sớm chút.” thản nhiên quét mắt nhìn cái, quả đúng là lạnh lùng bỏ trong ngoặc kép!

      ngờ vừa xuống sân bay Hàng Châu, bật điện thoại lên, An Lạc thấy liên tục mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Oa Gia.

      ”Áo sơ mi có hoa vai của ở đâu rồi?” hề vòng vo chút nào, vừa nối máy hỏi thẳng.

      An Lạc: “Ngăn thứ ba bên trái ở tủ quần áo, tìm xem.”

      Lập tức điện thoại bị ngắt kết nối.

      Nhìn thời gian cuộc gọi “00:16”, An Lạc như có thể nghe thấy tiếng “cót két” do hai răng nghiến lại vào nhau.

      Vừa ngồi lên xe taxi, lại cuộc gọi đến nữa.

      ”Dầu ô liu trong nhà để ở đâu?”

      ”Sâu bên trong ngăn tủ đặt xì dầu đấy, muốn xào rau à?” An Lạc hỏi.

      , trộn salad.” Nghe thấy tiếng động chạy vào bếp của .

      ”Vậy ...” An Lạc còn chưa xong lại bị tắt máy trước.

      An Lạc đến khách sạn công ty đặt, chuẩn bị thay quần áo.

      ”Đồ ăn của Cookie ở đâu sao thấy?”

      “... bậu cửa ở lối vào.”

      Lui tới như thế mấy lần, thần kinh An Lạc nhanh chóng chịu nổi, cứ hơn mười phút lại có cuộc gọi đến, thời gian quá ba mươi giây, An Lạc bắt đầu sinh ra ảo giác tiếng chuông điện thoại...

      dứt khoát mặc kệ tất cả, nằm lỳ giường đợi điện thoại của .

      Quả nhiên, ba phút sau.

      ”Dầu xả để ở đâu?”

      đừng gọi cho em nữa có được ? Lát nữa em còn đào tạo nghe giảng đấy!” nghiêm túc.

      Đầu kia im lặng mấy giây: “...Ồ.”

      Tắt máy, An Lạc nhàng thở ra, về sau cũng nhận điện thoại của nữa.

      Mãi cho đến tối quay về khách sạn, An Lạc tắm xong đắp mặt nạ nhận được điện thoại của .

      An Lạc làm tốt công tác chuẩn bị trả lời câu hỏi “xx ở đâu” của , nhưng ngờ chỉ im lặng.

      An Lạc lo lắng: “Sao thế? Lại tìm ra thứ gì sao?”

      , chỉ là Cookie chạy loạn ở nhà, tìm thấy em.” Giọng nhàn nhạt bằng bằng

      Ngón tay An Lạc vuốt nếp gấp mặt nạ, bất chợt thấy lòng chua xót.

      ”Nó rất nhớ em.” rồi im lặng.

      An Lạc chầm chậm đáp, “Ngày kia em về.”

      Cũng biết là ai lạnh lùng với trước khi , bây giờ rốt cuộc cũng biết nhớ ! Còn giả vờ giả vịt là Cookie...

      ”Em cúp máy , phim down về còn chưa xem.” gỡ mặt nạ xuống ném vào thùng rác.

      “... Ừ.”

      ngày sau đó gọi cho nữa.

      Quay về thành phố S vào buổi tối trước ngày , An Lạc gọi điện thông báo với Trương Nhiên, vừa xuống máy bay liền nhanh chóng lao về nhà, mở cửa trong chờ mong, nhưng lúc thấy tình cảnh trước mắt sững sờ tại chỗ.

      đống lộn xộn! Trong nhà cứ như vừa bị trộm vậy.

      Đồ trong ngăn tủ bị lôi ra vất tứ tung, đệm sô pha nằm dưới đất, thức ăn cho chó rơi vãi từ tây sang đông căn phòng... Trong phòng bếp truyền đến mùi khét..

      quay đầu nhìn vào bếp, Trương Nhiên chuyện với Cookie (...), ánh mắt cúi xuống chợt xẹt qua bóng người An Lạc, rồi đột nhiên ngẩng đầu, sửng sốt.

      ”Oa Gia thúc thúc!” thấy ngây người bỗng rất muốn cười.

      Cookie chạy đến trước, lượn vòng quanh chân An Lạc, ngừng vẫy đuôi.

      Sau đó Trương Nhiên đến, tóc hơi rối, phối với dáng vẻ ngây người hiếm thấy ở , siêu cấp... đáng !!!

      vẫn còn cười, đột nhiên ôm chầm lấy , An Lạc bị cái ôm đột ngột này làm ngã ra sau, suýt nữa đứng vững.

      Đầu vùi vào tóc : “Em về rồi...”

      Bao nhiêu mỏi mệt đường gần như tan biến vào khắc này, mắt An Lạc cay cay, chợt thấy trong bếp khói đen bốc lên...

      ”Cháy!!”

      Bận rộn đến tận sáng hôm sau, An Lạc vẫn còn lau nhà, đau lưng ai oán: “Oa Gia hiền lương thục đức mình gánh vác trước kia đâu rồi? Em nhớ ấy quá...”

      xong gạt giọt nước mắt hề tồn tại, căm giận tiếp tục chùi nhà.

      ”Thế à, là ai vậy...” Trương Nhiên ở bên cạnh cho chó ăn, hề để ý đến lời cảm thán của chút nào.

      ”Đều tại em làm hư hết!” xong trừng mắt Trương Nhiên cái, nhìn người chó như củi mục này.

      Ánh đèn vàng ấm áp rơi người , ngẩng đầu nhìn An Lạc ngừng cằn nhằn, mắt đối mắt với An Lạc trong chốc lát.

      ra chúng ta đều chưa từng phát , trong khe hở của thời gian, từ sớm tồn tại của người khác may vào trong sinh mệnh của chúng ta, sở dĩ cảm thấy là bởi vì người ấy chưa từng rời .

      Còn chưa quét dọn xong, An Lạc bị người nào đó bắt vào phòng tắm cùng nhau tắm.

      An Lạc rời nhà ngày rưỡi cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là “tiểu biệt thắng tân hoan“...

      2

      Mấy hôm trước Trà Trà vừa tìm được bạn trai, là trai khoa học làm IT.

      An Lạc may mắn được gặp qua lần, dáng vẻ cũng tệ, đeo kính mắt càng thêm phần hào hoa phong nhã, lúc cười lên nhìn giống trẻ con.

      Nhưng An Lạc luôn ủng hộ Trà Trà với Hứa Tam Diệp ở bên nhau, dù ra miệng nhưng kỳ trong lòng vẫn làm thế nào thích nổi người này.

      Cho đến ngày, Trà Trà vừa làm có bộ dạng “tất cả đều nợ hơn trăm vạn“.

      An Lạc và Hứa Tam Diệp đưa mắt nhìn nhau, nhún vai tỏ vẻ biết.

      Cuối cùng vẫn là An Lạc nhịn được, mạo hiểm đến hỏi: “Sao vậy? Sắc mặt có vẻ tốt lắm?”

      ”Tên kia quá đáng ghét! Đồ gia trưởng biết đương, quả tức chết!” Trà Trà cố hạ giọng xuống, vừa vừa trợn trắng mắt.

      An Lạc thở dài, quyết định vẫn khuyên giải khuyên chia tay: “Dù tính cách có quá đáng lắm cũng phải học cách biết lý giải!”

      ”Còn lâu nhé! Ở với ta chẳng có chút xíu cảm xúc mãnh liệt nào cả!” Trà Trà xong liền đứng lên, chuẩn bị đưa tài liệu cho Từ Sa Sa, “Tối qua tôi chia tay với ta rồi, ta còn trả lời tôi.”

      Đợi Trà Trà , An Lạc trượt ghế đến phía Hứa Tam Diệp, cười gian: “Tam Nhi, cơ hội của cậu đến rồi đấy!”

      Hứa Tam Diệp thoa kem dưỡng tay, nghe vậy hơi sửng sốt, rồi lại chuyện gì xảy ra, liếc mắt cái: “Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi?”

      An Lạc bĩu môi đáp.

      Cho đến giờ cơm trưa, ba người xuống lầu ăn Shabu Shabu, Trà Trà hóa bi phẫn thành cơn thèm ăn, điên cuồng ăn ngừng.

      Hứa Tam Diệp lấy chai nước ép lựu Lotte trong cặp ra, vừa đưa cho An Lạc Trà Trà vừa nghe.

      An Lạc sớm quen với hình tượng hiền thê lương mẫu của hld rồi, nhưng còn Trà Trà lần nào cũng cảm thán, “Hứa Tam Diệp, tôi cảm thấy balo kia của cậu đúng là vạn năng, bên trong cái gì cũng có!”

      Hứa Tam Diệp lấy khăn ướt ra lau miệng: “Tự mình cẩu thả còn coi người khác làm việc tốt là chuyện lạ.”

      ”Tôi ! An Lạc biết đâu, lần trước công tác với Hứa Tam Diệp, tôi cho cậu ta biết bà dì của tôi đến rồi phải ra ngoài mua băng vệ sinh, ai dè cậu ta giữ tôi lại, lấy trong balo ra bao Sophie nhét vào tay tôi!” Trà Trà hăng hái , An Lạc cười suýt nữa phun thức ăn ra.

      ”Lúc đó tôi cảm thấy, má ơi đúng là nhân tài! người đàn ông trưởng thành lại có thể mang theo băng vệ sinh bên mình!”

      ”Còn lâu nhé, hề thấy cảm động ư? Đó là bởi vì tôi nhớ...” đến đây cậu ta dừng lại, tiếp tục dùng khăn ướt lau miệng, “Quên , với cũng thông!”

      ”Mang theo đồ sinh hoạt của nữ bên cạnh, cậu có thể thông với ai chứ?” Trà Trà phản bác.

      An Lạc: Cuối cùng cũng tìm được người thần kinh lớn hơn so với mình!

      Chợt nghĩ đến chuyện Trà Trà với chàng trai tự nhiên kia có tình cảm mãnh liệt, còn ấy với Hứa Tam Diệp đây quả là mãnh liệt bắn tứ tung!

      Tan lam về nhà, hôm nay An Lạc giày cao gót nên muốn bộ nhiều, bèn bắt xe buýt ở ngay cửa công ty.

      Buổi chiều năm sáu giờ, đúng lúc học sinh tan học, cả xe buýt phần lớn toàn là học sinh các cấp.

      Học sinh cấp ồn ào vô cùng, vừa ríu rít vừa ăn đồ cay.

      Học sinh cấp hai tốp năm tốp ba, cùng ngồi lại tán gẫu về chuyện trong lớp.

      Học sinh cấp ba có vẻ trầm mặc, đeo tai phone cúi đầu nghịch điện thoại.

      Chỉ cần liếc mắt cái là có thể chia ra ràng.

      An Lạc đứng ở giữa xe, bên cạnh là hai học sinh cấp ba, dáng vẻ xinh xắn, người tóc xoăn, trang điểm nhàn nhạt người khác nhìn ra, người còn lại đúng kiểu học sinh giỏi điển hình, trong tay cầm cuốn sách toán “Năm Ba“.

      Đối với An Lạc mà , trọng điểm phải đó, mà là...

      Học sinh giỏi năm ba: “... Tớ nghe nhạc của Oa Gia này, quá dễ thương luôn!”

      tóc xoăn: “Có phải bài ngày hôm qua mới post ? Vừa dịu dàng lại vừa dễ thương!”

      ”Thích Oa Gia vô cùng, nghe đẹp trai lắm!”

      ”Ha ha khen chồng tớ như thế làm gì!”

      ...

      An Lạc: “...”

      Đột nhiên rất muốn lấy thân phận chị cả ra giáo huấn lại hai người này cái.

      Mặc dù biết nhất định có tình huống đó, nhưng xảy ra ngay bên cạnh, còn là lúc chính tai nghe thấy, cảm giác trong lòng vẫn rất phức tạp...

      Trong loa bắt đàu báo đến trạm tiếp theo, đột nhiên An Lạc hắng giọng cái, thầm cười trộm trong lòng, từ từ đến gần hai đó, nhàng : “Oa Gia là bạn trai của chị đấy!”

      Đúng lúc cửa xe mở ra, An Lạc nhảy xuống xe, xoay người lại thấy hai ấy dùng ánh mắt như nhìn người tâm thần nhìn .

      vẫy tay “bye bye”, quay người dưới hàng cây bên đường.

      Đột nhiên tâm tình trở nên vui sướng, ngâm nga bài hát, từ từ bước .

      Trời chiều dắt tại trong kẽ cây, lung lay chiếu vào hai mắt, trông thấy người đàn ông áo đen đứng đằng trước, bóng người cao lớn.

      ... đợi người về.

      ”An Lạc, em có thể chậm hơn nữa được ?” Giọng mất kiên nhẫn.

      vừa nghe thấy tiếng của liền mỉm cười, nhanh chóng rảo bước.

      Có lẽ là đưa ăn tối, An Lạc hỏi, để mặc ôm vai .

      Dù sao chỉ cần có ở bên, đến đâu cũng được.

      - Kết Thúc -

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :