1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C46


      Gần đây An Lạc bắt đầu học lái xe lần nữa.

      Bằng lái thi từ năm học đại học, tính ra cũng hai ba năm rồi chạm đến vô lăng.

      Mà giáo viên chỉ đạo của , đương nhiên là Trương Nhiên rồi.

      Mới đầu Trương Nhiên còn từ chối, nhưng ngày nào An Lạc cũng mở miệng tẩy não gọi tiếng “huấn luyện viên”, rốt cuộc cũng chịu nổi mà đồng ý.

      Nên cái từ “huấn luyện viên” này lại có thêm lớp nghĩa, riêng gì dạy bơi mà còn là lái xe.

      Dạo này việc học của An Lạc có chiều hướng tốt lên, Trương Nhiên ngồi vào vị trí cạnh ghế tài xế, chịu trách nhiệm nhắc nhở điều khiển .

      Bi kịch xảy ra vào buổi chiều thứ bảy nào đó.

      An Lạc tràn ngập tin tưởng chủ động đưa ra ý kiến lái xe xem phim, xét thấy biểu gần đây của quả tệ, Trương Nhiên cũng phản đối, ngồi lên ghế phụ.

      Cả đường lái xe ổn định vững vàng, đến bãi đỗ xe ngoài rạp phim, An Lạc dừng xe lại.

      Khi sắp dừng xe ổn thỏa, Trương Nhiên chuẩn bị tháo dây an toàn ra An Lạc hét lên tiếng chói tai, xe đột ngột đâm vào vách tường phía trước, trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, mấy chiếc hộp ở đằng sau đền văng lên ghế ...

      Tiếng toa xe đèn xe vỡ vụn vang lên trong bãi đỗ xe trống rỗng nghe sao chấn động vô cùng.

      ”Xin lỗi, sao chứ?” An Lạc vẫn chưa định thần lại, theo bản năng quay đầu sang nhìn Trương Nhiên.

      Trương Nhiên sầm mặt, sắc mặt được tốt lắm, nhíu mày: “Em làm gì thế?”

      “... Em cũng biết.” Vẻ mặt An Lạc tràn đầy áy náy.

      ”Em biết đâu là chân ga đâu là phanh à? Đầu óc gì thế hả?” cao giọng, nhìn chất vấn.

      An Lạc cúi đầu.

      ”Cũng may tông vào tường, chứ nếu đằng trước là xe hay ai đó phải làm sao hả!” thấy càng tức giận hơn.

      Bước xuống xe, quả đầu xe thê thảm đến mức nhìn nổi, vỏ xe phía trước rớt xuống, đèn xe vỡ rơi đất, vách tường bị húc lõm vào.

      ”Em xin lỗi...” An Lạc nén thấp giọng .

      Trương Nhiên trả lời, đến mở cửa ghế lái ra ngồi vào, hạ cửa xe xuống với An Lạc: “Vào .”

      ”Bây giờ phải làm gì?” An Lạc ngồi vào ghế phụ.

      ”Quay về sửa xe, em còn muốn xem phim nữa à?” Trương Nhiên như có việc gì, đánh tay lái quay xe.

      An Lạc cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoáng lén nhìn Trương Nhiên, đổi sắc nắm chặt tay lái, chợt tâm tình bỗng kém hẳn .

      Cũng phải cố ý, sao phải quát ghê đến thế...

      Trong xe lặng im chỉ còn lại tiếng động cơ, và cả tiếng xác xe vỡ cọ xát mặt đường...

      Người qua đường thấy đầu xe thê thảm của họ đều sợ đến mức dám vượt lên, có lẽ cho rằng vừa xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, chủ xe hung dữ này nọ.

      Trương Nhiên nghiêng đầu nhìn An Lạc cúi gục mặt, mái tóc che mặt, trông có vẻ rất tệ.

      cũng biết ban nãy mình hơi quá, trong lòng cảm thấy có lỗi.

      Để làm dịu bầu khí, mở miệng trước: “Em xem , bây giờ cũng chẳng có xe nào dám vượt qua chúng ta.”

      Ai ngờ vừa ra, bả vai An Lạc bắt đầu run lên.

      Trương Nhiên: “...”

      ”Có phải em vô dụng lắm hay ?” khóc đứt quãng.

      ”Mới gặp có chút chuyện khóc, em mấy tuổi rồi thế?” có chút bất đắc dĩ.

      ”Sau này em bao giờ lái xe nữa.” An Lạc cầm lấy giấy ăn lau mắt, hít sâu hơi nhìn ra ngoài cửa sổ.

      sao, coi như mua lấy bài học, gia tăng ấn tượng.” Trương Nhiên chậm rãi .

      Đem xe đến tiệm sửa chữa, An Lạc đứng cách đó xa, ôm vai đá hòn đá dưới chân.

      Thợ sửa vẫn còn xem xét mức độ nghiêm trọng, Trương Nhiên nán lại lâu, đến gần .

      sao?” An Lạc ngẩng đầu.

      ”Hai tuần sửa xong, sao cả.” gẩy tóc mái lại cho , “ xem phim nhé?”

      An Lạc lắc đầu.

      ”Bị dọa sợ rồi à?” kéo lấy vai lên phía trước.

      ”Là bị dọa...” An Lạc xong bèn nức nở, “Lúc ấy em tự trách đủ lắm rồi, còn mắng em...”

      đâu có mắng em.”

      em "đầu óc gì thế"!” An Lạc ngẩng đầu nhìn .

      ”Đó đâu tính là mắng chứ!” Trương Nhiên bật cười.

      phải mắng em là gì chứ, chính em đầu óc kiểu gì còn gì?” An Lạc chỉ vào đầu mình, giận dữ .

      Trương Nhiên đáp: “Đầu óc tốt.”

      Lần này đến lượt An Lạc cười: “Sao nghe có vẻ nào là khen thế?”

      Trương Nhiên dừng lại, hôn lên trán cái: “Đầu óc vợ là tốt nhất.”

      An Lạc nhéo hông cười: “Ai là vợ !”

      ”An Lạc.” đáp trôi chảy.

      ”Nhưng sao em biết là ấy có chồng vậy!” An Lạc nổi hứng đùa giỡn.

      ”Vậy giờ em biết rồi đấy.” Nhưng Trương Nhiên lại có thể nghiêm túc trả lời.

      ”Làm sao em biết phải lừa em chứ?” An Lạc quyết định đấu với .

      Trương Nhiên còn ra vẻ chân thành: “ lừa em làm gì? cũng chẳng cần quan tâm đến em.”

      Ha! Cái người này...

      ”Vậy quan tâm ai?” An Lạc trừng mắt với .

      ”Vợ .”

      ”Em chính là An Lạc vợ của .” Chợt An Lạc có chút nổi nóng.

      ”Em đâu có gọi là "chồng"...” nhíu mày nhìn .

      An Lạc bừng tỉnh, suýt nữa mình bị lừa vào hố rồi...

      Con người này quá gian xảo!

      Còn lâu mới mắc mưu: em gọi đấy!

      ***

      Tói hôm đó, An Lạc ngồi xếp bằng sô pha ăn dâu tây xem phim, Trương Nhiên ra từ phòng thu, dựa vào cửa nhìn An Lạc, chỉ nhìn cái rồi nghiêm túc xem tivi tiếp.

      cũng muốn ăn dâu!” nhịn được đến.

      An Lạc chọn quả dâu căng mọng, nâng tay đút cho , ngờ giơ cả nửa ngày mà chẳng thấy động tĩnh đâu.

      Cuối cùng An Lạc quay đầu nhìn : “ phải muốn ăn dâu à?”

      đột ngột cúi người ôm lấy : “ phải ăn dâu như thế.”

      An Lạc bị nhấc lên mới hiểu được ý trong lời ...

      ”Á được! Hôm nay phim tập cuối, em muốn xem hết!” gào thét giãy dụa.

      Trương Nhiên do dự lúc rồi dừng lại: “Vậy bằng ở luôn phòng khách... Em cũng có thể xem tivi tiếp...”

      Mặt An Lạc đỏ bừng, ai còn tâm tư xem tivi vào lúc đó nữa!

      Chắc chắn cố ý!

      ”Văn phòng em ngày mai thảo luận về nội dung phim, nếu em bỏ lỡ có chủ đề tám với họ đâu...” An Lạc đau khổ cầu xin.

      ”Em có chung chủ đề với là đủ rồi.” hề lay động.

      ...

      An Lạc vốn tưởng chuyện “gọi chồng” ngày hôm nay qua, ai ngờ đâu huấn luyện viên lại đê tiện như thế!

      Cụ thể như sau:

      Khi mà phim sắp chiếu hết mấy phút cuối cùng, An Lạc nằm giường bị trêu đùa ngừng, nhưng có lẽ hôm nay quyết định muốn để hoàn toàn thuần phục, nên chỉ đùa giỡn chứ có động tác tiếp theo nào.

      An Lạc biết đợi mở miệng muốn, nếu cũng chẳng làm như vậy đâu.

      ”Trương Nhiên...”

      Giọng mềm nhũn, cả người như ngâm trong hũ giấm, mệt mỏi nằm ngã ra, nơi nào đó cơ thể trống vắng đủ để đánh mất lý trí, cảm giác kia sắp bao trùm lấy , nhưng thể nào tìm được điểm đột phá...

      ”Ừ?” từ từ ngồi dậy, nhưng vội vào.

      ”Trương Nhiên...” vẫn chỉ gọi tên , mắt hé hờ, mặt đỏ bừng lên.

      gần như nhịn được mà tiến lên, nhưng rồi chỉ xoa mặt , ngón cái lướt qua bờ môi .

      Giọng u sầu, mang theo tia dụ hoặc làm cho người ta mê man tin vào: “Gọi chồng !”

      Suýt nữa An Lạc buột miệng thốt ra, nhưng rồi vẫn chịu mở lời, buồn bực mở mắt ra, thế nhưng chỉ vuốt cái ở lối vào, thốt lên tiếng sợ hãi nho , vào lúc thất vọng cũng mang theo khát vọng trong đêm khuya.

      thấy vẫn còn cố chấp, bèn cúi người giọng bên tai : “Gọi chồng , rồi cho em...”

      An Lạc như bị cởi sạch đồ đặt trong lồng hấp, cơ thể nhanh chóng nóng lên, cuối cùng nhịn được nữa, khoát hai tay lên vai , mơ màng : “Chồng ơi...”

      Và như mong muốn, ôm lấy , tiến thẳng vào trong.

      ...

      Sau đó, để lại An Lạc nắm chặt tay tức giận cắn chăn.

      Lại lần nữa, hoàn toàn bị đánh bại.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C47


      Vào buổi chiều đầu xuân ngày thứ bảy, tia nắng như chứa mật ngọt, là thời gian thích hợp nhất cùng vài ba người bạn tốt uống trà chiều, thế là An Lạc hẹn Trà Trà chơi.

      Cũng phải An Lạc cố ý nhắc đến Oa Gia, nhưng gần đây dù có làm gì gì cũng đều dính đến , nên rơi vào trong tai người khác dĩ nhiên biến thành màn ân ái.

      ”Chậc chậc, nếu bên nam phải là Oa Gia tôi rất muốn đánh đấy!” Trà Trà đảo mắt.

      ”Ý là tôi may mà có ấy chứ gì? là bạn của ai thế?” An Lạc nhấp hớp Mân Côi Lộ, xích đến gần: “Gần đây bố mẹ tôi luôn ép tôi dẫn bạn trai về nhà, nhưng Oa Gia thúc thúc đến giờ vẫn chưa từng nhắc đến chuyện muốn về nhà với tôi, tôi biết có nên với ấy hay .”

      ”Vì sao ?”

      ”Ngộ nhỡ ấy chưa chuẩn bị tốt sao? Gặp bố mẹ là chuyện áp lực lớn lắm đấy.” An Lạc cắn ống hút.

      ”Chưa chuẩn bị tốt? Vậy với ấy lên giường làm gì? suy nghĩ nhiều làm gì nữa, nhanh lên !” Trà Trà cầm quả thông nhét vào miệng, chất phác thẳng thắn.

      An Lạc cầm quả khác nhét vào miệng ấy: “ giọng chút chết đấy à?”

      ***

      Sau đó An Lạc nghe lời Trà Trà, vừa về nhà liền hỏi Trương Nhiên, hai người nhanh chóng sắp đặt ghế máy bay bay về Bắc Kinh.

      Trương Nhiên thuộc kiểu chỉ cần nhìn mặt được người ta thích, giống như dự đoán, bố mẹ An Lạc rất thích , trái lại An Lạc biến thành người thường xuyên bị mắng.

      ”Trước đây An Lạc nó gian xảo lắm, hở chút là đánh nhau với con trai, hồi đó phụ huynh của cậu nhóc cùng bàn con bé còn gọi đến trường, con bọn họ hễ về nhà là bắt đầu khóc, ngày nào An Lạc cũng bắt nạt nó!” Mẹ An Lạc lại bắt đầu chuyện xấu của vào giờ ăn.

      An Lạc ôm trán: “Mẹ! Tật xấu này của mẹ bao giờ mới sửa được đây? Ai đến nhà chúng ta ăn, mẹ cũng đều kể về chuyện xấu trước đây của con thế!”

      Mẹ An Lạc thèm để ý đến , nhìn ang Trương Nhiên: “Con bé bắt nạt cháu đó chứ?”

      Trương Nhiên cười: “ có ạ, trước mặt cháu ấy rất dịu dàng.”

      An Lạc kinh ngạc nhìn , nhanh chóng dùng vẻ mặt cổ vũ: Đồng đội tốt nhất Trung Quốc chính là !

      ”Vậy là được rồi! Nếu An Lạc khóc lóc với cháu, cháu cứ với , chỉnh nó!” Mẹ An cười trừng mắt nhìn An Lạc le lưỡi phía sau.

      ngờ bố An Lạc cũng bắt đầu gia nhập “đội ngũ quở trách con ruột” trong bữa ăn.

      ”Lạc Lạc trước đây buồn cười lắm! Chỉ biết có ăn, thấy người trong nhà ăn gì đó, cũng chẳng thèm hỏi xem có còn hay mà trực tiếp móc lấy đồ trong miệng người ta ra nhét vào miệng mình.”

      An Lạc: “...”

      Trước kia con đắc tội với bố sao?

      ”Ha ha ha đúng thế! Cũng chẳng ngại buồn nôn!” Mẹ còn đâm thêm nhát dao nữa.

      Trương Nhiên bị chọc bật cười, An Lạc giải thích: “Đó là lúc em trước năm tuổi!”

      ”Vậy chuyện con lên chín vẫn còn tè trong quần chắc nhớ nhầm đâu nhỉ?”

      ”Mười hai tuổi còn bị lạc đường, đến cục cảnh sát khóc nước mũi nước miếng văng lung tung...”

      Ăn cơm xong, An Lạc mới như được giải thoát, vào phòng bếp rưng rưng ngậm ngùi rửa chén.

      Bố mẹ ở ngoài phòng khách xem tivi với Trương Nhiên, An Lạc vô cùng sốt ruột, nếu bị Oa Gia biết được nhiều chuyện cười như thế, sau này nếu cãi nhau chắc chắn chiếm phần thắng nhiều hơn rồi...

      chỉ có mỗi bố mẹ nhà mới hướng về phía người ngoài thôi sao?

      ”Khụ khụ...”

      Sau lưng truyền đến giọng của Trương Nhiên.

      An Lạc quay đầu lại, hừ tiếng.

      ”Vừa nãy còn khen em dịu dàng mà, biểu tí à?” Trương Nhiên dựa vào tủ lạnh nhìn .

      ”Được đằng chân lân đằng đầu...” An Lạc nổi giận.

      Trương Nhiên cầm quả cà chua bi, “Có muốn ?”

      An Lạc cầm bát hứng nước, gật đầu.

      nhét vào miệng mình, đến gần: “ phải em thích ăn đồ trong miệng người khác sao?”

      An Lạc hét lên tiếng, hắt bát nước trong tay về phía , tức giận cười: “Em biết thế mà! Phiền muốn chết!”

      Trương Nhiên cười cười: “Em hồi đáng hơn so với bây giờ.”

      độc mồm như thế, trước đây nếu em gặp , chắc chắn ngày nào cũng đuổi theo sau lưng đánh !” An Lạc hung dữ .

      phải bây giờ em cũng muốn đánh nhau đó sao?” Trương Nhiên bình tĩnh .

      ”Ha ha ha Oa Gia thúc thúc à, như thế em nỡ với đấy! Chi bằng đánh em !” An Lạc chế nhạo.

      đánh.” Oa Gia thúc thúc kiên định lắc đầu.

      ”Đánh !” An Lạc cần mặt mũi.

      đánh.”

      ”Đánh !”

      Sau đó, đột nhiên An Lạc cảm thấy gáy bị người ta vỗ mạnh cái, có hơi đau, nhưng phần lớn là chóng mặt, rồi suýt ngất .

      Đậu?!!

      đánh ư?!!

      Có còn là người thế?!

      “Đây là em ép !” những áy náy mà còn tỏ ra rất oan ức.

      An Lạc tức giận đặt bát xuống, về phía , “Trương Nhiên! Lương tâm của để đâu rồi?”

      Dứt lời, vừa vỗ cái vào tay , vừa hung dữ dạy bảo: “ thèm bạo lực gia đình phải ? Sau này muốn đánh nhau với vợ qua ngày à!”

      Đúng lúc bị mẹ An Lạc vào bếp bắt gặp được, lập tức xông đến, kéo An Lạc ra: “Lại bắt nạt con rể mẹ đấy à?”

      Khóe mắt trông thấy Trương Nhiên lộ ra ý cười vui sướng khi người ta gặp họa.

      ... An Lạc muốn sống nữa!

      ***

      Đến giờ ngủ, An Lạc bắt chéo chân vừa cắn hạt dưa vừa : “Bố mẹ cứ tùy tiện sắp đặt, dù sao con cũng ngủ mình ở phòng con!”

      ”Cháu ngủ ở phòng khách là được rồi.” Trương Nhiên ra vẻ bé ngoan.

      Chuyện như thế này cũng hợp để gì, mẹ An đáp tiếng, giúp Trương Nhiên dọn dẹp phòng cho khách.

      An Lạc tắm xong nằm giường, từng mảng ký ức lướt qua trước mắt, từ khi còn trẻ ngủ chiếc giường này, tính ra cũng gần mười năm

      Trước đây khi thi rớt, nằm giường trùm chăn che kín khóc lớn; đến tối mất ngủ, vẫn chiếc giường này, đeo tai nghe nghe nhạc đến rạng sáng...

      Nghĩ đến đó, tìm album giá sách, lật giở từng trang .

      Xem gần hết sách cũng là mười hai giờ tối, Trương Nhiên đến tìm , cũng gửi tin nhắn...

      phải ngủ rồi đấy chứ?

      gọi điện cho Trương Nhiên, đúng là tắt máy rồi.

      Đúng là tò mò...

      An Lạc thầm trách mình phẩm chất quá kém, lặng lẽ đẩy cửa ra, trong phòng bố mẹ mơ hồ truyền đến tiếng ngáy, cần đoán cũng biết là của bố .

      đè tay nắm phòng khách, trong phòng tối đen mảnh.

      ”Oa Gia? ngủ chưa?” nhàng lên tiếng.

      ai đáp lại.

      ”Oa Gia thúc thúc?” bật công tắc đèn sau cửa lên.

      Trương Nhiên bị ánh đèn đánh thức, nhíu mày, nheo mắt nhìn An Lạc: “Làm gì thế?”

      Đúng là vừa nãy ngủ , bây giờ tóc tai rối loạn, dáng vẻ kiên nhẫn lại có mấy phần đáng .

      An Lạc đóng cửa lại, đến bên giường: “Em ngủ được!”

      ”Mấy giờ rồi? mệt lắm.” Giọng của cũng có vẻ mất kiên nhẫn, lập tức xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía An Lạc.

      An Lạc cam tâm, “Bình thường lúc này có mệt đâu, ...”

      ”Hôm nay mệt.” nhẫn tâm ngắt lời.

      ”Bây giờ em muốn kể nghe chuyện trước đây của em!”

      ”Mai hẵng .”

      ”Mai em còn tâm trạng nữa!”

      ”Vậy quên .”

      Lời của Trương Nhiên khiến người ta còn ham muốn nào nữa, ý tứ rất ràng: muốn để ý đến em!

      Bỗng dưng An Lạc nổi hứng đùa dai: muốn để Trương Nhiên mất ngủ hẳn!

      ”Hôm nay em ngồi dưới đất nhìn ngủ đấy! nền mát đấy!” An Lạc chợt .

      “...”

      ”Oa Gia đừng nhúc nhích! đầu có tóc bạc kìa, để em cho !” xong nhào liền nhào lên giường, làm ra vẻ như muốn nhổ tóc cho .

      “...”

      ”An Lạc, em quậy ít thôi!”

      Rốt cuộc cũng nhịn được nữa, bật dậy, nhíu mày, đôi mắt đen láy trong đêm khuya sáng lên cách kì lạ, chịu nổi nữa nhìn An Lạc.

      Thấy bộ dạng tức giận của , An Lạc có chút áy náy, cười cười: “ chuyện với em lát thôi mà!”

      muốn chuyện với em.” lạnh lùng .

      ”Sao lại thế chứ?”

      cứ vậy đấy.”

      Lui tới mấy hồi, An Lạc thua.

      ”Chồng à ~” uốn éo giọng, tung ra chiêu sát thủ.

      Trương Nhiên sững sờ, có lẽ nghĩ lại bất ngờ gọi như thế, lập tức quay mặt sang chỗ khác: “Bớt !”

      Tuy giọng vẫn còn lạnh lùng, nhưng An Lạc thấy dịu rồi.

      bò lên giường: “ cần để ý đến em là được rồi mà!”

      ”Về phòng ngủ !” nhắm mắt nhìn , “Nếu ngày mai bố mẹ em thấy em ra từ phòng lại mệt.”

      ”Vậy đến phòng em !” cười hì hì cần mặt mũi.

      ”Khác gì nhau?”

      ”Có chứ, ra từ phòng em, người chủ động chính là !”

      Im lặng lúc, dưới ánh mắt tha thiết của An Lạc, Trương Nhiên nhấc chăn xuống giường, mất kiên nhẫn : “ đúng là rảnh quá mà!”

      Thế là An Lạc kéo rón rén về phòng mình.

      ”Đây là chiếc giường làm bạn với em gần mười năm rồi đấy!” An Lạc kéo lên giường, thuận tay cầm lấy cuốn album ảnh, “Để em cho xem em hồi trước!”

      Cơn buồn ngủ của Trương Nhiên bị An Lạc xóa tan, buồn bực trong lòng chậm rãi biến mất theo từng tấm ảnh lật giở.

      Hai người đắp chung chiếc chăn hình hoa, giá sách bày đầy đồ trang trí và đồ chơi, bầu khí ấm áp như quay trở lại những ngày thơ ấu.

      ”Đây là ai thế?” Trương Nhiên chỉ vào cầu thủ số 6 trong tấm ảnh chụp thi đấu bóng đá, cậu ta là người cao nhất, Trương Nhiên khó có thể bỏ qua.

      ”Cậu ấy là hot boy của lớp.” Ngón tay An Lạc lướt qua gương mặt của cậu chàng đẹp trai trong tấm ảnh, lau vết bụi bám.

      ”Em thích cậu ta?” Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra.

      ”Haiz, bị phát rồi!” An Lạc cười, “Năm đó phần lớn nữ sinh trong lớp đều thích cậu ta, đẹp trai vậy mà, còn biết đá bóng nữa...”

      ”Trình độ của em đấy à?” xong chỉ vào tấm ảnh, hot boy cười, so với ảnh chụp hoa, bộ mặt hot boy trở nên vô cùng dữ dằn.

      An Lạc cười: “Đáng ghét, toàn chọn ảnh người ta chụp xấu!”

      Oa Gia thúc thúc ngây thơ quá!

      còn muốn xem tiếp nữa, nhưng Trương Nhiên .

      ”Vậy về !” An Lạc phủi tay tiễn khác.

      muốn ngủ ở đây.” ràng Trương Nhiên rất bất mãn với , nhưng lại cố gắng ôn hòa.

      ”Em muốn ngủ mình với giường thân của em!” An Lạc từ chối.

      ”Chính em gọi dậy đấy, đừng có qua quít như thế!” Trương Nhiên nghiêm túc , còn mang theo khẩu khí uy hiếp.

      Chiếc giường này ngủ từ đến lớn, chứng kiến dần trưởng thành, như là chỗ dựa đơn thuần thân thiết, An Lạc nghĩ rồi, chỉ cảm thấy có lỗi: “ được, bố mẹ em ở bên cạnh.”

      ”Em đừng phát ra tiếng là được.”

      An Lạc nghe thấy thế, mặt nóng lên: “Em .”

      Trương Nhiên cũng kiên trì nữa, hai người nằm xuống, trong khí tối đen chỉ có tiếng hít thở của hai bên.

      An Lạc tiến vào lòng , trong nháy mắt ngập tràn yên tâm: “ ôm em lúc rồi .”

      .” dịu dàng .

      ”Ôm đơn thuần?”

      ”Ừ.”

      Vào lúc An Lạc bất lực nhất, nằm chiếc giường này, cũng từng nghĩ đến có ai đó có thể ôm , với hai chữ “đừng sợ”, bây giờ, người thích nhất ở ngay cạnh , ngay trong căn phòng ngập tràn kỉ niệm của .

      Đột nhiên rơi vào cảm động.

      An Lạc thở dài: “Nếu chỉ cái chớp mắt mà có thể biến thành già với tốt quá!”

      ”Vì sao phải trong cái chớp mắt?”

      ”Vì em sợ đường xá xa xôi, chúng ta đến được điểm chung.”

      im lặng lúc: “ đâu, mãi em.”

      ”Oa Gia thúc thúc tỏ tình với em đấy à! Em cũng .”

      chui ra từ trong ngực , hôn lên mặt , lên trán, lên mũi, lên miệng...

      ”Em quy củ chút !” uy hiếp .

      An Lạc ngoan ngoãn ôm , nhắm mắt bình thản vào giấc ngủ.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C48


      Lúc máy bay đáp xuống sân bay Melbourne là chiều tối ở Úc.

      Trong mười tiếng nhàm chán trung, An Lạc ngủ hết chín tiếng rưỡi, hoàn toàn bị tiếng gáy như sấm của cậu bé da trắng trong khoang làm ảnh hưởng, còn Trương Nhiên... dù có đeo tai nghe vẫn thể tài nào thoát khỏi.

      An Lạc kéo hành lí rất nhanh, quay đầu lại thúc giục Trương Nhiên mệt mỏi cúi đầu nhìn điện thoại: “Chân dài như thế để làm gì?”

      Trương Nhiên nhìn cái, “ nhắn tin với chị .” xong bước mấy bước đuổi theo, cảnh cáo : “Em kiểu gì thế, lạc đường cũng mặc kệ em.”

      An Lạc nhìn bộ dạng lạnh như băng của , vỗ vào tay kéo xe hành lí, căm giận : “Có phải chúng mình bị đổi giới tính rồi ? Dựa vào đâu mà bắt em lo nhiều hành lí như thế, còn hai tay trống trơn giả vờ làm đại gia?”

      lo em là đủ rồi.” cũng ngẩng đầu lên.

      An Lạc: “...”

      Phải đợi đến lúc xù lông lên mới ném cho viên đường, im lặng thầm khinh bỉ khí thế của mình, lại tiếp tục chịu mệt kéo hành lí.

      Người đến sân bay đưa đón hề ít, An Lạc nhìn xung quanh, nhanh chóng nghe thấy tiếng gọi tên .

      Thấy người đẹp chân dài đứng cách đó xa vẫy tay với bọn họ, An Lạc vội kéo Trương Nhiên: “Chị biết tên em!”

      Trương Nhiên vẫy tay từ xa rồi đến gần, An Lạc cười với Trương Nhã: “Chị Trương Nhã!”

      Trương Nhã rất xinh, công nhân viên chức thuộc kiểu ngự tỷ điển hình, trang điểm trang nhã, từ cái nhìn đầu tiên thấy rất đẹp, xưa nay An Lạc hoàn toàn có sức chống cự trước người đẹp, cười cười đầy lanh lợi.

      Trương Nhiên cầm lấy vali, Trương Nhã xách vali giúp An Lạc: “Bay mười tiếng có mệt ?”

      mệt ạ.” An Lạc cười đáp.

      ”Bố mẹ có nhà ?” Trương Nhiên cầm lấy chiếc vali khác, thờ ơ hỏi.

      Bỗng hai tay An Lạc trống trơn, thấy quen lắm, bèn kéo Trương Nhiên lại, thò tay vào khoang túi ấm áp dễ chịu áo .

      ”Bố có cuộc họp, có thể tối mới về, mẹ bắt đầu chuẩn bị từ chiều, vẫn chờ hai đứa về.” Trương Nhã xong nhìn sang An Lạc, “Mẹ còn chuẩn bị quà cho Lạc Lạc rồi đấy.”

      An Lạc ngạc nhiên che miệng lại, “Mẹ tốt quá!”

      Trương Nhã sửng sờ, lúc này An Lạc mới kịp phản ứng lại, sao mình cũng buột miệng gọi là mẹ theo chứ, lập tức sửa lời: “Bác tốt quá!”

      ”Em gọi bà ấy là mẹ, bà ấy còn vui vẻ hơn đó, cần sửa đâu.” Trương Nhã mỉm cười.

      An Lạc le lưỡi cái, ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, ho tiếng, khóe miệng có ý cười khó nhận thấy.

      Ngồi xe Trương Nhã, An Lạc thoáng nắm lấy tay Trương Nhiên, rất căng thẳng, nghĩ xem khi gặp mẹ mình phải gì.

      Trương Nhiên dời lực chú ý của sang chỗ khác, chỉ ra bên ngoài cửa: “Sông Yara.”

      An Lạc nhìn sang, logo biển hiệu tiếng của các quán bar ở hai bên bờ sông Yara về đêm sáng nhấp nháy, đèn đường sáng mờ, mặt sông đen nhánh lóe lên những vầng sáng màu vàng cam.

      Những tòa nhà cao thấp xung quanh được bao bởi màn sương đêm dày đặc.

      ”Đợi thêm mấy ngày nữa, Trương Nhiên dẫn em dạo chơi Melbourne, ở đây có cảm giác nhanh như Bắc Kinh đâu, chỗ nào dạo chơi cũng hợp cả.” Trương Nhã vừa lái xe vừa .

      An Lạc đáp vâng, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lâu mới quay đầu lại, thấy Trương Nhiên ngồi bên cạnh nhắm mắt như ngủ.

      Tay chống lên cửa kính như vậy sợ khó chịu sao, An Lạc đến gần,“Oa Gia thúc thúc, muốn ngủ dựa vào vai em ngủ này!”

      Trương Nhiên nhíu mày, mở mắt ra: “Em thấp quá, dựa vào đau cổ.”

      An Lạc tức giận dịch ra xa, Trương Nhã ngồi trước cười : “Vậy em tìm bạn hai mét , dựa vào đau cổ.”

      An Lạc cũng nhịn được bật cười, Trương Nhiên mất kiên nhẫn thở dài: “Bị chên lệch thời gian, em chỉ muốn chợp mắt lúc, chị có thể tha cho em được hay ?”

      Nhìn hai chị em này là biết chính là kiểu “từ đến lớn toàn cãi nhau”, An Lạc tự giác đứng bên chiến tuyến của Trương Nhã, “Hoặc tìm người có nửa thân vô cùng lớn.”

      Hai cười dừng được, Trương Nhiên ra vẻ lo âu, từ từ mở mắt: “Trương Nhã, chị mà còn cứ dạy ấy thế này nữa sau này cứ đối lập với em .”

      ***

      Nhà Trương Nhiên là căn biệt thự độc lập ở trong khu dân cư, nhà ở Melbourne cũng xem là quá cao, bốn phía cây cối tốt tươi, trong khí ngập tràn mùi cỏ non, hòa quyện với hương hoa hồng trong sân.

      An Lạc đứng trước cánh cửa “oa” tiếng: “Khung cảnh giống trong phim quá, lãng mạn!”

      đứng giữa sân tò mò nhìn ngó xung quanh như đứa con nít, Trương Nhiên kéo vali vào, nhìn cái: “ vào!”

      bước theo sau, kéo tay Trương Nhiên, “Có chút căng thẳng!”

      cần phải căng thẳng.” Giọng trầm thấp.

      Chưa đến cửa cánh cửa lớn bật mở, người khổng lồ mũi cao mắt nâu ra, An Lạc sửng sỡ, ta lập tức bước đến ôm: “!”

      An Lạc ngây ra, hồi lâu sau mới giật mình mỉm cười: “Thank you!”

      rể của , ấy đùa với em đấy, tiếng Trung của ấy còn tốt hơn so với .” Trương Nhiên xong bước vào nhà.

      ”Cậu đúng là mất hứng quá!” Stephen tiếng phổ thông, vỗ vào lưng Trương Nhiên.

      ”Trình độ tiếng của An Lạc cao, đừng đùa ấy.” Rồi Trương Nhiên nghiêng người nhìn cái: “Mẹ đâu rồi?”

      Nhà rất rộng, nhìn cái thấy vô cùng rộng rãi thoáng đáng, đơn giản mát mẻ, sắc màu ấm áp.

      ”Mẹ nấu canh.” Stephen nhận lấy vali trong tay Trương Nhã, hai người hôn nhau.

      An Lạc hé miệng cười, so với các cặp tình nhân trong nước đúng là cởi mở hơn rất nhiều.

      Đúng lúc này mẹ Trương Nhiên ra, theo bản năng An Lạc nắm chặt tay, thậm chí còn cúi gập người chín mươi độ: “Chào bác gãi!”

      ”Ơ, An Lạc đấy à? Lớn lên xinh đẹp quá!”

      Bà ấy xong lập tức đến, kéo lấy tay An Lạc.

      Mẹ có lẽ cũng hơn năm mươi, nhưng do chăm sóc tốt nên nhìn qua có vẻ còn trẻ, cười vô cùng dịu dàng: “Con học nghệ thuật dáng vẻ thường xinh xăn thế này, chuyện cũng ngoan ngoãn.”

      An Lạc ngượng ngùng cười, đưa mắt ra hiệu cho Trương Nhiên: Đừng có bỏ lại em mình!

      Trương Nhiên cởi áo khoác ra đặt sô pha, ngồi xuống khoát tay lên che mắt: “ được, phải ngủ lúc.”

      ”Bạn của em cũng chẳng kiêu ngạo như em!” Trương Nhã rồi rót nước cho An Lạc: “Lạc Lạc, em uống gì?”

      ”Sô la sữa Devondale, suốt cả đường chỉ đòi thứ đó.” Trương Nhiên mở tủ lạnh ra.

      Đúng là An Lạc thích đồ ngọt, bị ra như thế cũng có chút ngại ngùng, “An Lạc đáng quá, giống trẻ con!”

      ”Bù trừ cho tính cách kia của Trương Nhiên!” Trương Nhã ngồi bên cạnh vẫn hề tha cho em trai.

      An Lạc nhăn nhó mặt mày, nếu rồi phải chống đỡ với người nhà thế nào đây!

      Trương Nhiên trông thấy vẻ mặt rối rắm cần khẩn của An Lạc, làm như có việc gì: “Con lên phòng đây.”

      Oa Gia thúc thúc vô dụng!

      Xí!

      Cứ !

      Còn lâu em mới để ý đến nữa!

      Nội tâm An Lạc đấu tranh lúc, Trương Nhã đến gần: “Đều là người nhà cả, em đừng có khách khí!”

      ”Ấy, Lạc Lạc cháu tự đan áo len à?” Đột nhiên mẹ Trương hỏi .

      An Lạc uống hớp sữa rồi gật đầu: “Cháu theo mẹ học lỏm được chút.”

      Chẳng biết mẹ làm thế nào mà như trình diễn ảo thuật, lôi ra đống áo len chưa đan xong, mấy que đan bằng trúc vẫn còn cắm bên trong:“Chiếc khăn cổ này bác tháo ra tháo vào mấy lần rồi mà vẫn chưa đan xong, cháu xem bản vẽ coi, có đân được ?”

      Nhất thời An Lạc cảm thấy mẹ đáng , cầm lấy bản vẽ xem lúc, thử đan vài cái rồi đưa cho mẹ xem: “Dùng ngón út ôm lấy que đan như thế này...”

      Qua hai giờ, Trương Nhiên thay chiếc áo len cao cổ màu trắng, vò đầu bước xuống, đúng lúc trông thấy An Lạc dạy mẹ mình đan len, dáng vẻ của nhìn qua còn có vẻ sốt ruột hơn cả .

      Khóe miệng cong lên, đến, An Lạc nhìn hỏi: “Tắm rồi à?”

      ”Ừ, còn chưa ăn cơm à?” ngồi cạnh An Lạc.

      An Lạc ngửi được mùi thơm nhàn nhạt người , nhưng bỗng nhớ tới vừa rồi bỏ lại mình lên lầu, thế là tiếp tục quay đầu lại nhìn mẹ Trương đan áo.

      Trương Nhã đứng trong bếp đeo tai phone chơi điện thoại, Trương Nhiên huých An Lạc cái: “ thôi, lên lầu dọn hành lí!”

      ”Khong thấy em giúp bác đan khăn sao?” tức giận.

      ”Em dùng mắt giúp à?” phản bác.

      An Lạc : “Em vừa xem vừa chỉ đạo!”

      sao đâu, hai đứa cứ lên .” Mẹ Trương vô cùng “tri kỉ“.

      An Lạc đành phải theo lên lầu. Bước vào phòng, An Lạc nhìn quanh vòng, phòng của rất ấm, có lẽ bình thường có mẹ giúp dọn dẹp.

      toan ngồi xuống đất dọn hành lí người đằng sau đột nhiên ôm lấy , thành thạo đè xuống giường: “Lại giận nữa à?”

      thả ra!” cố đẩy ra.

      thả sao?” vén tóc ra sau tai.

      An Lạc hiểu được sao lại ân cần như thế, hai chân kẹp bên hông , xoay người cái.

      Oa Gia mét tám ba cứ như vậy bị quật ngược lại, hai người còn ầm ĩ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ: “Ra ngoài ăn cơm thôi!”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C49


      Từ trước đến nay An Lạc phải là kiểu người nhanh chóng hòa đồng, nhưng ở nhà Trương Nhiên, chẳng ngờ lại thấy thả lỏng cách kì lạ, có thể trong lúc vô tình cảm nhận được thân thiết của cái chữ “nhà” này.

      Ngồi vào bàn ăn ơm, Trương Nhã nhắc đến chuyện con của đồng nghiệp.

      ”Bé con nhà ấy cứ như thiên thần vậy, lần đó đến nhà ấy chơi, thấy chồng ấy bình thường, ấy cũng bình thường, mà sao đứa con lại đáng đến vậy chứ?”

      ”Di truyền cũng đúng, con xem Trương Nhiên , tính khí của nó giống ai trong nhà này chứ?” Mẹ Trương chuyện lúc nào cũng kéo con trai vào.

      ”Con sớm là nhặt được nó từ ngoài về mà.” Trương Nhã cười nhìn Trương Nhiên.

      Trương Nhiên gắp thức ăn, ngờ đề tài nhanh chóng chuyển đến mình nhanh như thế, bèn nhướn mày nhìn thoáng qua Trương Nhã, ánh mắt tốt lắm.

      ”Đừng nữa... An Lạc cháu biết , hồi hay đùa với Trương Nhiên là nhặt được thằng bé ở bên ngoài về, nó buồn hơn cả nửa ngày, im lặng lật giở album ảnh ra, trốn trong phòng khóc mình, người khác đều có trăng tròn theo mà mình có, còn cho là nó thực bị nhặt về...”

      Mẹ Trương kể rất say sưa, An Lạc cười thầm trong bụng, rốt cuộc cũng đến lượt Trương Nhiên trải nghiệm “chuyện hồi còn ngoáy mũi bị tiết lộ” rồi...

      Nhưng mọi người cũng có chút quá đáng, cái loại chuyện “được nhặt về” này đúng là dọa người, nếu là con của tuyệt đối đùa như thế.

      Nhắc đến con... Theo bản năng An Lạc liếc nhìn Trương Nhiên cái, gen của tốt, gen của cũng tệ, nếu như giống như ví dụ mà Trương Nhã mới , sinh ra đứa con trái ngược hoàn toàn với đặc điểm của bố mẹ liệu có thảm quá ?

      Quay về phòng, An Lạc ra điều lo âu này với Trương Nhiên.

      Lúc này Trương Nhiên khoanh chân ngồi giường chơi game, nghe thấy lời của bèn giễu cợt: “Người bạn kia của chị là "hai lần phủ định thành khẳng định", nghe ý em là muốn "hai lần khẳng định thành phủ định" sao?”

      An Lạc nghĩ ngợi, lòng như được khai sáng, buông áo ngủ trong tay ra, xông lên giường ôm đùi: “Công tử nhà chúng ta sao lại thông minh thế chứ?”

      Trương Nhiên xoa tóc tô, “Tiểu An Tử còn tắm à?”

      Tiểu An Tử buông ra, ôm áo ngủ vào phòng tắm, đứng ở cửa câu: “Chờ em nhé!”

      xong còn liếm môi dưới.

      Trương Nhiên: “...”

      An Lạc thích vừa tắm vừa ca hát, hơn nữa bình thường hoàn toàn ý thức được giọng hát của mình có hơi tó, hát bốn năm bài ra, thấy Trương Nhiên chơi “Rhythm Master“.

      Ấy, từ khi nào mà cũng chơi trò chơi lành mạnh như thế này?

      An Lạc vừa chải tóc vừa đến, nhất thời hai mắt thấy đom đóm.

      Tại sao thấy ngón tay đâu mà chỉ có thể thấy bóng ngón tay di chuyển mà thôi, nhanh đến mức khiến nghẹn họng nhìn trối...

      ”Má ơi! Oa Gia à tính chuẩn bị lập kỉ lục Guinness sao?” An Lạc ngồi bên cạnh .

      tìm cảm giác nhạc.” cúi đầu đáp, do tập trung quá mức nên giọng nghe có vẻ lơ đãng.

      Quả An Lạc rất muỗn vỗ tay bốp bốp: “Cảm giác nhạc của vượt mức thần rồi! cần tìm nữa!”

      ”Vừa nãy nghe em hát xong, cảm giác nhịp điệu của mình đúng lắm.” từ từ bổ sung.

      An Lạc: “...”

      Tức giận: “Sao tam quan cũng lỗi luôn ?”

      ”Có xu hướng này.”

      lại có thể trong lúc cấp bách nhìn cái, khóe mắt mang theo ý cười.

      An Lạc vừa tức vừa muốn cười: “Hát hay giỏi lắm à?”

      Nghĩ hồi, thầm trả lời trong lòng: đúng là giỏi lắm...

      Rót sữa cho Trương Nhiên xong, hai người cùng ngồi giường, Trương Nhiên chơi game, An Lạc tìm mấy bộ phim điện ảnh mà vẫn tìm được bộ nào để xem, quá nhàm chán nên đọc tiểu thuyết Mary Sue.

      Câu chuyện về nữ chính xuyên , bắt đầu tham gia vào trò chơi đương với đủ kiểu nam thần...

      Tuy câu chuyện khá cũ, nhưng An Lạc lại phát ra rằng... Tiêu chuẩn của tiểu thuyết lớn đến mức thần kỳ, vào lúc nhau cũng đồng thời chơi trò nhạy cảm, miêu tả phải gọi là cực kỳ nóng bỏng.

      ”Em xem gì thế?”

      Giọng trầm trầm trong nháy mắt kéo về lại thực tại, điện thoại của vẫn còn dừng lại ở trang toàn cảnh H, chột dạ nhanh chóng nhấn nút tắt màn hình.

      Trương Nhiên nhíu mày, “Căng thẳng thế làm gì?”

      Mặt An Lạc hơi nóng: “Nào có căng thẳng?”

      phải đọc tiểu thuyết bậy bạ đấy chứ?” hoài nghi nhìn .

      Cái gì chứ? Sao lại đoán đúng vậy?

      Xùy! Chủ ý của phải là muốn xem cảnh bậy bạ đâu nhé!

      ”Cái gì chứ? Mặc kệ , em ngủ đây...” rồi đặt điện thoại sang bên, kéo gối ngồi dựa xuống nằm lên.

      ”Ừ.”

      Chỉ nhận được chữ “ừ” ngắn ngủi vậy thôi?

      An Lạc đưa lưng về phía , cảm giác có động tĩnh gì, nhịn được bèn quay người lại: “ vẫn còn chơi game đấy à?”

      ”Ừ.” Tùy tiện trả lời.

      An Lạc cố gắng gạt chút thất vọng trong lòng, đáp.

      Qua lúc lâu sau vẫn có động tĩnh gì, An Lạc nhàng lén lút xoay sang chỗ khác nhìn , ngờ vừa lúc lại đối mắt với , chống tay lên giường, nghiêng nửa người nhìn .

      Mắt hàm chứa ý cười, có đôi phần trêu ghẹo, như sớm đoán được rằng quay đầu nhìn .

      Bỗng mỉm cười: “Sao vẫn chưa ngủ?”

      ”Nhìn em ngủ làm gì? chán à?” An Lạc cố ra vẻ tự nhiên, nhưng ra là để che giấu xấu hổ khi lén nhìn .

      ”Em còn già mồm...” Câu này của có ý khác.

      An Lạc đương nhiên nghe hiểu, thừa nhận mình “chưa thỏa mãn dục vọng”, kiên định : “Em chỉ là muốn xem ngủ chưa thôi.”

      ”Nếu ngủ rồi sao?” càng lúc càng đến gần.

      Lòng An Lạc thoáng xao động, giọng bị hơi thở của làm trở nên dồn dập: “... ngủ thôi.”

      ”Nếu ngủ?” Hơi thở của vờn quanh bên tai , giọng trầm thấp cuốn hút, giới hạn chỉ mình nghe thấy.

      An Lạc cắn môi dưới: “ ngủ... ...”

      Lời còn chưa ra khỏi miệng, dùng hành động thay thế trả lời.

      Hơi thở của bị quấy nhiễu dồn dập theo quy luật, hai đồi mềm mại có áo ngực bao phủ được dễ dàng nắm lấy cách lớp áo ngoài.

      bị hôn đến mức trời đất đảo điên, lúc mở mắt người trước mặt cởi áo ra, tầm mắt rơi xuống xương quai xanh của , rồi xuống dần cơ bụng, đến đường nhân ngư... chỉ liếc cái, dám nhìn nữa.

      Ánh mắt phủ đầy hơi nước dời lên mặt , vẫn là gương mặt mà quen thuộc, bộ dạng động tâm, lại vì nhuộm lấy sắc dục mà có vẻ gợi cảm tùy ý, là mặt mà bình thường thể nào thấy được, là mặt chỉ thuộc về mình .

      Trái tim nhàng run lên theo từng động tác cởi áo của , làn da trắng nõn trơn bóng trong nháy mắt lộ ra giữa khí, ngược lại lại ánh lên vẻ trơn mượt.

      Gương mặt nóng bừng, cơ thể trần trụi lại bắt đầu cảm thấy mát lạnh, nhiệt độ trái ngược khiến khẽ run, quan tâm đến điều gì mà dán lên người , nhận lấy ấm áp ở .

      Vốn là có ý nên nhanh chóng ướt đẫm, đủ để tiếp nhận .

      Trong khắc tiến vào trong, An Lạc cảm giác như mình là chú bướm sắp cởi bỏ lớp kén, mỗi lần đâm vào trong đều từ từ giãn ra, cho đến lúc phóng thích.

      Tiếng thở dốc của theo tiết tấu ra vào của biến thành tiết đứt quãng, đầy đủ.

      con sóng tiếp nối con sóng, nhắm hờ mắt, nhanh chóng chuẩn bị nghênh đón con sóng cực hàn, ai ngờ Trương Nhiên lại đột nhiên dừng lại, rút người ra.

      Trống rỗng to lớn trong nháy mắt bắt đầu kêu gào khắp thân thể, An Lạc khó chịu đến mức biết phải làm sao, chỉ có thể bất lực nhìn người bên , hai chân siết chặt hông hơn.

      ”Quên mang bao...” Giọng của gấp gáp, nặng nề, mơ hồ có áp lực.

      Trong lòng An Lạc dâng lên cảm động khó nhận ra, đắng chua cay ngọt như trộn lẫn vào nhau, khát vọng đồng thời xen lẫn thương, ôm đứng dậy, ngồi giữa hai chân : “ sao...” Môi ghé vào vành tai , “... Hai lần khẳng định được khẳng định.”

      ***

      Khi tỉnh lại là trưa ngày hôm sau, An Lạc mở mắt ra, Trương Nhiên có ở bên cạnh.

      Cho đến lúc bắt đầu mặc quần áo vào, cửa mới chầm chậm được đẩy ra, Trương Nhiên cầm ly nước, mặc áo len trơn màu xanh ngọc, tinh thần sảng khoái, đến nhìn : “ còn tưởng em định ngủ đến chiều mới chịu dậy.”

      An Lạc nhìn mặt trời treo giữa trung ngoài cửa sổ, muốn khóc cũng được: “Sao an gọi em?”

      Ngày đầu tiên ở nhà mà ngủ dậy muộn như thế, bố mẹ nghĩ thế nào đây?

      Trương Nhiên: “Mẹ để em ngủ thêm lát nữa, bị đảo ngược múi giờ.”

      An Lạc lặng người , lập tức cảm động khóc ra nước mắt: “Mẹ tốt quá!”

      ”Mau dậy , hôm nay dẫn em ra ngoài dạo vòng.” cầm áo lót vắt ghế ném cho .

      An Lạc có chút mong chờ: “ dạo chỗ nào?”

      biển.”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C50


      Lúc An Lạc dậy là buổi chiều, trong tầm mắt chỉ toàn là những khe sâu, đá ngầm lởm chởm, hai bên hang động cao cao là những ngọn cây cao vút, bọt sóng vỗ vào đá ngầm, đại dương trong xanh nổi lên từng đợt bọt trắng xóa.

      con đường vòng xe cộ thưa thớt, Trương Nhiên lái xe rất tốt, thế nên đến đây được hai tiếng mà vẫn chưa tỉnh lại.

      Xuyên qua lớp cửa kính có thể trông thấy mặt trời treo biển, ánh nắng sáng mà gắt, chiếc xe xuyên qua vòm cây, từng chùm nắng bị lá cây cắt ngang thay đổi rơi vào trong xe.

      An Lạc hé mắt nhìn người bên cạnh.

      -- thản nhiên nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt tuấn tú nổi bật ràng dưới ánh mặt trời, hình như vì im lặng hơi lâu mà mặt mang theo vài phần lạnh lùng.

      Ở nam bán cầu vào tháng hai tháng ba trời vẫn còn ấm áp, đột nhiên An Lạc muốn giữ thời gian lại trong khắc này.

      -- Gió thổi đến từ bờ biển, ánh nắng xuyên qua vòm cây, khí như được rót thêm vị ngọt, và ngồi bên cạnh...

      lên tiếng, chợt Trương Nhiên đưa mắt nhìn sang, thấy An Lạc mở mắt: “Dậy rồi à?”

      ”Ừm, mới dậy.” lấp liếm dối.

      ”Sắp đến rồi, có muốn uống nước ?” nhìn , chỉ dùng tay lấy bình nước nóng đưa cho .

      An Lạc cầm lấy bình giữ nhiệt, cũng dùng tay nắm lấy .

      Trương Nhiên nghiêng đầu sang nhìn : “ lái xe, em làm gì thế?”

      ”Sao gọi em dậy?” thông thả muốn buông ra.

      ”Quên.”

      An Lạc liếc nhìn cái, khóe miệng bất giác cong lên.

      -- Để cho câu dễ nghe quả còn khó hơn cả lên trời, ràng là đành lòng đánh thức ...

      Trong bình là đường phèn Sydney mà mẹ ngâm, uống vào bụng dễ chịu ấm áp, trong khoang miệng thuần vị ngọt.

      Đột nhiên An Lạc tiến đến gần, môi chạm lên mặt , lướt qua sống mũi.

      Trương Nhiên sững sờ: “... lái xe, em nghiêm chỉnh lại !”

      ”Vừa nãy em mơ thấy thời gian vừa đến thành phố S, ở đó người quen nào, trong lòng rất khó chịu...”

      Giọng của có mấy phần khàn khàn vừa tỉnh ngủ.

      ”Sau đó sao?” Trương Nhiên thờ ơ hỏi.

      ”Tỉnh dậy mới phát ra là mơ, cảm thấy tốt.” nhìn ra ngoài cửa sổ, có hải âu bay qua mặt biển, sau khi sải cánh lại biến mất.

      tốt, ra được gặp , ra ở bán cầu kia, em và vẫn ở bên nhau.

      phải là kỳ nghỉ, bên bờ biển có quá nhiều người, có lẽ Trương Nhiên thường xuyên đến đây nên nhanh chóng tìm được nơi neo ca-nô.

      Tiếng của lưu loát, giọng hơi trầm, mang theo chất gây nghiện như cà phê, An Lạc ngồi bên cạnh say sưa hưởng thụ.

      “... board.” rồi kéo An Lạc từ phía sau đến, người đàn ông tóc vàng cao gầy chuyện với đánh giá An Lạc lúc, cười :“Walker!”

      An Lạc cười cười, Trương Nhiên buông ra: “Em đứng ở đây chờ , lấy thiết bị lặn.”

      định An Lạc giữ lại: “Còn em sao?”

      ”Ở thuyền chờ .” trả lời như kiểu đương nhiên.

      An Lạc: “... Em cũng muốn lặn!”

      phải em có hội chứng sợ biển sao?” Trương Nhiên nở nụ cười.

      An Lạc lắc đầu: “Có ở bên em sợ.”

      lặn sâu hơn hai mươi mét dưới nước đấy, phải giỡn đâu.”

      nhìn , thái độ nghiêm túc, giọng điệu mềm , khẽ nhíu mày.

      Người đàn ông vừa nãy chuyện với Trương Nhiên bước đến, nhìn hai người lúc rồi dùng tiếng hỏi: “Có vấn đề gì à?”

      An Lạc cướp lời trước: “Tôi muốn lặn cùng với ấy, nhưng ấy cho!”

      Người đàn ông ngẩn người, “ có giấy chứng nhận lặn à?”

      “... lặn mà còn phải có giấy chứng nhận?” Ngữ khí của An Lạc mang theo mất mát thấy .

      ”Lặn sâu nhất định phải thi OW, người có kinh nghiệm lặn xuống nước rất nguy hiểm.” Người đàn ông xong nhìn sang Trương Nhiên, “Chi bằng đưa bạn cậu bơi với ống thở ?”

      An Lạc nhìn ra cách đó xa, mấy đứa bé ở khu vực vặn dùng ống thở để bơi lội...

      Lại giống với con nít nữa rồi! Còn lâu mới cần!

      ”Vậy bỏ ...” An Lạc thôi nhìn, bĩu môi .

      Trương Nhiên nghĩ lúc rồi với người đàn ông: “Joe, tôi đưa ấy xuống nước, lần này cậu vì tôi, buddy...”

      Do dự lúc, “Được rồi...” Xong nhìn sang An Lạc, “Walker là thợ lặn rất có kinh nghiệm, tôi tin nhất định có bất kỳ nguy hiểm nào, nhớ bỏ ra chút thời gian học mà thưởng thức, tôi lấy trang bị trước.”

      Trương Nhiên đáp tiếng, An Lạc hưng phấn nhảy lên ôm : “Em có thể lặn xuống nước sao? có giấy phép OW kia cũng được sao?”

      ”Dĩ nhiên là được rồi, nhưng quản lý ở đây là Joe...” Trương Nhiên đáp, nhưng chỉ nửa.

      ra là cho cửa sau, An Lạc được sủng mà lo: “Vui quá , người có hội chứng sợ biển lần đầu tiên xuống biển trong cuộc đời này!”

      ”Em chắc chắn sao chứ? Ở dưới nước mất hẳn trọng lượng, áp suất khí rất lớn, nếu điều chỉnh được trạng thái...”

      ”Dù sao cơ thể tính mạng của em đều ở trong tay cả.” An Lạc vỗ vào người Trương Nhiên, vẻ mặt “ có gánh nặng rồi đấy“.

      Trương Nhiên nhìn bờ biển, cười : “Em tạo áp lực cho đấy à?”

      ”Có đâu, chẳng qua em đánh cuộc với mình thôi...” xong, An Lạc đối mắt với ánh nhìn nhíu mày của Trương Nhiên, cười: “Cược xem em có tin trăm phần trăm .”

      ”Đem mình làm vật cược?” Trương Nhiên lạnh giọng .

      An Lạc cười hai tiếng: “Đương nhiên chủ yếu là do em tò mò muốn chơi.”

      Trương Nhiên để ý đến nữa, đợi Joe cầm trang bị trang phục lặn ra, dạy từng bước , chỗ nào là van thông gió BC, chỗ nào là van thông gió khẩn cấp, An Lạc mất tiếng nghe giảng dạy, cảm thấy từ khi quen cho đến nay chưa từng thấy nhiều như vậy bao giờ.

      ”Được rồi, thay trang phục , đợi bơi đến vùng nước lặn tìm điểm lặn xuống.” xong, giúp cầm những thiết bị nặng, đến phòng thay đồ.

      Phòng thay đồ của nam nữ được chia ra, An Lạc cầm trang bị vào, Trương Nhiên đứng ngoài còn dặn: “Đồ lặn là từ...”

      ”Ây da em biết rồi mà!” An Lạc đoán chắc qua vài lời nữa có khi vào thẳng phòng thay đồ nữ giúp lắp thiết bị chừng.

      ”Đừng mất kiên nhẫn, để giúp em, có vấn đề em được lặn đâu đấy.” Trước khi còn để lại câu uy hiếp.

      An Lạc mặc đồ lặn vào, vừa bước ra ngoài thấy Trương Nhiên ra, trong nháy mắt bị vẻ đẹp trai của làm mờ mắt.

      -- Bộ đồ lặn màu đen bó sát tôn lên đường cong cơ thể, thân là vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, dáng người của Oa Gia thúc thúc đương nhiên thể nào chê được, bộ đồ ăn kín đáo như vậy nhưng đến lượt lại có vẻ gợi cảm vô cùng.

      Nhưng mà du thuyền mấy nước ngoài cứ tìm đến bắt chuyện, có mấy người còn vừa cười vừa .

      Thấy cảnh này, An Lạc thể phủ nhận trong lòng có khó chịu, nhưng chỉ đứng bên thở mạnh, ra là chờ chú ý đến .

      Quả nhiên, Trương Nhiên vừa xoay người thấy người nào đó ngây ngốc giả vờ ngắm biển, “Em đứng đó làm gì? Đến đây.”

      ”Ồ, trêu ghẹo xong rồi đấy à?” giả vờ bình tĩnh .

      Trương Nhiên: “... trêu em là đủ rồi.”

      An Lạc bước đến, Trương Nhiên giúp kiểm tra trang bị, nhanh chóng đeo mắt kính vào cho , điều chỉnh ống thở. An Lạc mặc đầy đủ trang bị, đột nhiên trong lòng hoảng hốt, nhìn Trương Nhiên sau mắt kính, “A đột nhiên em thấy sợ!”

      Giọng thể truyền ra ngoài, Trương Nhiên “ừ” tiếng: “Sao thế?”

      ”Em sợ!” cao giọng .

      Trương Nhiên nhíu mày: “Nếu xuống nước cảm thấy thoải mái ra dấu với .” như chiếu theo mong muốn của , ôm lấy , tay đặt gáy vỗ về, “ sợ, có đây.”

      An Lạc lưu luyến buông , nhìn đeo kính vào, đột nhiên hỏi: “Vì sao đồng ý dẫn em lặn?”

      phải em đánh cuộc sao?” giương mắt nhìn , “ cũng muốn biết kết quả.”

      Liệu em có phải tin tưởng trăm phần trăm .

      An Lạc im lặng mỉm cười, “Ngộ nhỡ thua cuộc, em bị hù chết trong nước sao?”

      vớt em lên, báo bảo hiểm nhận tiền.” bình tĩnh trả lời.

      An Lạc: “...”

      ”Bây giờ em nhảy xuống là có thể nhận tiền sớm hơn đấy.”

      Trương Nhiên cười , An Lạc cam tâm: “Em .”

      mang kính mắt, nghe vậy bèn cúi lại gần hơn, giọng khuếch đại bên tai, trầm thấp dễ nghe:

      ”Vậy tháo mặt nạ ra, cùng em.”

      An Lạc sửng sốt, đeo mặt nạ vào, nhìn mặt, dùng tay ra hiệu cho Joe ở bên cạnh.

      An Lạc vẫn còn chìm trong hòa hoãn vì câu kia của , Trương Nhiên kéo tay đến thang dây xuống nước, lại kiểm tra tầng hai của vòi thở cho , xác định có vấn đề gì mới trèo xuống.

      Trương Nhiên là người đầu tiên lặn xuống, An Lạc ở giữa, sau chót là Joe.

      Vốn chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng vào khoảnh khắc nước ngập tràn quá đầu, An Lạc vẫn cảm nhận được sợ hãi, ngay sau đó cảm giác mất trọng lượng dưới nước khiến cả trái tim như bay lên.

      miễn cưỡng bơi vài cái, bên tai chỉ có tiếng sóng nước cùng với yên lặng đến từ biển sâu, ngăn cách tất cả tiếng động trong đó.

      Sau khi miễn cưỡng thích ứng được, thấy mình bị Trương Nhiên kéo cái, Joe ở đằng sau cũng xuống theo, Trương Nhiên dùng tay ra hiệu chỉ về phía dưới, lại chỉ vào máy móc của , ý bảo nhìn xuống mức độ lặn sâu.

      Lúc này chỉ vừa đến dưới nước, chỉ cần đạp chân cái là có thể trồi lên lại mặt nước, An Lạc nhìn xuống dưới, mảng nước tối đen hun hút, hoàn toàn thể biết được điều gì.

      Chợt thấy hoảng hốt, muốn lặn xuống theo Trương Nhiên nữa, Joe ở đằng sau đụng vào nhắc nhở , hít mạnh mấy hơi, dõi theo bóng dáng Trương Nhiên, cảm giác an toàn lại xuất .

      Lặn xuống sáu mét, có thể cảm nhận áp suất tăng lên, hơi ù tai, Trương Nhiên dùng tay ra hiệu dừng lại, đối mặt với An Lạc, An Lạc gật đầu, ý bảo sao, thông thả hít thở sâu điều chỉnh lại áp suất bên tai.

      Còn muốn lặn xuống nữa, đợi An Lạc phản ứng, Trương Nhiên nắm tay cùng xuống, trong cảm giác trôi nổi mất trọng lượng này, như là trọng tâm duy nhất của .

      Bên cạnh có đủ cá cảnh nhiệt đới mọi sắc màu bơi qua, những chú trong suốt nho né tránh bọn họ, trốn sau lưng san hô... Ở dưới mặt biển rực rỡ này, bỗng trong nháy mắt An Lạc cảm thấy vắng vẻ, như cách xa thế giới nguyên gốc của nó.

      Những câu chuyện từ thời xa xưa đọng lại trong hồi ức, những nút chết từng đánh sâu vào nội tâm , đều dần tiêu tan theo từng hơi hở, phiêu đãng trong làn nước rộng mênh mông.

      Trương Nhiên quay đầu lại nhìn , bị kính mắt che thấy mặt , đột nhiên muốn hôn .

      -- Trong mực nước biển sâu ở bên kia bán cầu, tôi tìm được người tôi , kể từ đó tôi chẳng cần phải trôi giạt khắp nơi, chẳng cần phải nương náu mình.

      Tại giây phút này, dưới biển có chú cá voi 54 Hz, nhưng lại nghe thấy tần số đặc biệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :