1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng nhìn xuống đáy - Hứa Sâm Nhiên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C41


      Ngày hôm thi đấu, An Lạc theo Trương Nhiên đến nhà thi đấu từ sớm, đến sớm như thế chỉ có huấn luyện viên đến xem tuyển thủ luyện tập với nhân viên.

      An Lạc còn hồi hộp hơn cả Trương Nhiên, luôn khích lệ : “ chớ căng thẳng, thả lỏng nhất định phải thả lỏng...”

      Trương Nhiên bật cười: “Vốn sao cả, nhưng em vừa như thế, đúng là có chút căng thẳng.”

      An Lạc trợn mắt với : “Nhiều chuyện thế? Có tinh em đánh !”

      ”Đến đây!” Trương Nhiên giang hai tay ra.

      An Lạc tức đến mức bật cười.

      Thời gian dần trôi, khoảng cách đến kì thi chính thức từ từ đến gần, An Lạc với tư cách người nhà lên khán đài ngồi xem.

      Dần dà, phóng viên với nhiếp ảnh gia tề tựu, lúc này An Lạc mới biết rằng trận đấu lần này rất quan trọng.

      Sân vận động rất lớn, lúc này người đến xem gần hai ngàn người, cả sân vận động ồn ào vô cùng.

      Nhìn về phía bể bơi, cách An Lạc có mấy chục mét.

      Lúc này hẳn Trương Nhiên chuẩn bị ở đằng au, An Lạc yên lòng, nắm chặt điện thoại.

      ”Tuyển thủ tổ thứ nhất hãy chuẩn bị sẵn sàng, năm phút sau kì thi đấu bắt đầu!”

      Tiếng thông báo truyền đến từ loa phát thanh.

      Trương Nhiên ở tổ ba, áp lực lớn lắm, nhưng dáng vẻ lo lắng của An Lạc quá mức ràng, bác bên cạnh kéo áo : “Em , em là bạn thân của tuyển thủ à?”

      phải bạn thân, là bạn !” An Lạc miễn cưỡng cười.

      thế sao, là ai thế?” Bác đặc sệt giọng địa phương.

      ra An Lạc cũng muốn bắt chuyện với người khác trong lúc căng thẳng thế này, nhưng xuất phát từ lễ phép cũng đáp lại: “Số hai tổ ba.”

      ”Vậy bác cổ vũ giúp !” Bác đúng là nhiệt tình.

      An Lạc cười: “Cám ơn!”

      Trận đấu nhanh chóng bắn đầu, trong sân im lặng lại, nhưng sau khi tiếng súng vang lên lại sôi trào lên, tiếng cố lên cố lên ngừng vang lên bên tai.

      Cho dù là xem trận đấu của người lạ An Lạc vẫn căng thẳng, chẳng ngờ đúng lúc này có cuộc gọi đến, là dãy số lạ, An Lạc rất muốn cúp điện thoại, nhưng lại thấy tín hiệu hiển thị là ở cục công an nào đó.

      Cảnh sát gọi cho làm gì?

      An Lạc ngồi xổm xuống, che bớt ồn ào bên tai mới nhận điện thoại.

      ”Xin hỏi có phải là người nhà của... ?”

      An Lạc nghe hiểu: “Xin lỗi, chỗ này của tôi ồn quá, lát nữa tôi gọi lại cho được ?”

      “... Nếu bây giờ đến bệnh viện kí tên cách nào phẫu thuật được.” Giọng ở đầu dây cũng đề cao lên, nhưng An Lạc vẫn nghe .

      Phẫu thuật gì chứ?

      Gọi nhầm số à?

      ”Xin lỗi, các gọi nhầm số rồi!” An Lạc dứt lời muốn tắt máy.

      có quen Giang Việt đúng ?”

      Trong nháy mắt thanh lại ràng, An Lạc do dự: “Đúng thế, mà sao?”

      Bên này trận đấu của tổ đầu tiên xong, vào thời gian nghỉ nên im lặng lại.

      ”Xế chiều hôm nay gần chợ trung tâm thành phố S xảy ra tai nạn giao thông, Giang Việt được đưa đến bệnh viện, lúc nhận được báo án, chúng tôi phát trước khi ấy gặp chuyện gọi cho ...”

      Đại não An Lạc nhất thời trống rỗng, khống chế được giọng run rẩy: “Bây giờ ấy thế nào rồi?”

      ”Vẫn cấp cứu ở bệnh viện, vì lúc va chạm tổn thương đến đầu, khiến trong đầu ứ máu, tình hình bây giờ rất nguy cấp, bệnh viện đợi người nhà đến kí tên...”

      Những lời phía sau câu An Lạc cũng nghe lọt, hít hơi sâu ép mình bình tĩnh lại: “Bệnh viện nào?”

      An Lạc chạy ra khỏi sân vận động, đứng bên đường đón xe, trong lòng như có kiến cắn, tay nắm chặt đến mức run lên.

      ”Tình hình bây giờ rất nguy hiểm...

      “... đợi chữ kí của ...”

      ”Trước khi ấy gặp chuyện gọi cho ...”

      dám tưởng tượng, ngộ nhỡ Giang Việt xảy ra chuyện gì...

      Đón xe taxi, An Lạc ngồi vào ghế phụ: “Tài xế làm phiền nhanh lên, bạn tôi phải làm phẫu thuật ngay lập tức, đợi tôi đến kí tên, nếu chậm trễ thêm kịp!”

      ”Được được được! Ấy em à đừng có khóc!” Tài xế thấy dáng vẻ hai hàng nước mắt của mà luống cuống.

      An Lạc sờ má mới phát ra đó là nước mắt.

      ”Sao người nhà đến kí mà lại để kí?” Tài xế vừa lái vừa hỏi.

      Người nhà...

      An Lạc nhớ lại, có người thân.

      Khi còn bố mẹ ly hôn, chưa từng biết đến tình thương của bố, mẹ thường xuyên có nhà, nhiều khi phải làm thuê để nuôi mình, nhưng vẫn giữ được thành tích xuất sắc nhất.

      Đối với , chữ người nhà này rất xa lạ.

      còn nhớ lần đầu tiên mình nghe Giang Việt kể về chuyện quá khứ của mình, khóc đến mức đau lòng, sau đó ôm : “Giang Việt, sau này cậu còn có tớ, tớ đồng ý làm bạn của cậu, làm người thân của cậu...”

      Chỉ là dám câu... làm người cậu nhất...

      đến nhà cùng đón giáng sinh, lại dẫn về nhà mình ăn tết.

      Lần đầu tiên cảm thấy mình đến gần Giang Việt như vậy, lúc cười, cả bầu trời như sáng bừng lên.

      Lúc ấy nghĩ, nhất định phải ở bên cạnh, ban đêm ôm chặt, ngày ngày nấu ba bữa ngon lành cùng ăn, du lịch khắp các nước, bù lại tình thiếu sót.

      ”An Lạc, có đôi khi tớ rất yếu đuối, có niều lúc rất ghét thế giới naft, nhưng có người để tớ bắt đầu tin vào những đều tốt đẹp thế giới này...”

      ... Xin lỗi.

      An Lạc nhịn được nữa, che miệng khóc ra tiếng.

      ***

      Nhanh chóng ký tên xong, An Lạc ngồi ngoài phòng phẫu thuật.

      dám , sợ rồi còn được gặp nữa.

      Trong căn phòng khác ở ngoài phòng phẫu thuật, có cụ ông tóc trắng xóa ngồi đấy, An Lạc thấy ông ấy len lén lau nước mắt.

      Bên cạnh có bác sĩ đến, vỗ lưng ông cụ: “ sao đâu.”

      là lần phẫu thuật thứ ba rồi, thông báo bệnh khó qua khỏi cũng hai lần rồi, ông già tôi đây còn chịu nổi, tôi biết... mấy ngày nay bà ấy ngày nào cũng nhắc đến việc về nhà, lần này phẫu thuật xong tôi đưa bà ấy về quê, sinh ở đâu chôn ở đó...”

      Ngày ngày có nhiều ca sinh lão bệnh tử như thế, cuộc đời rất ngắn, hai tay nắm chặt cần có người buông tay trước.

      Điều đáng trân trọng nhất, là nhân khi còn sống quý trọng lẫn nhau, khi người còn trẻ, tôi vẫn chưa già.

      biết qua bao lâu, đèn ở phòng phẫu thuật mới tắt.

      An Lạc đứng lên, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như thế, lại khẩn cấp mang theo hi vọng đến vậy.

      ”Bác sĩ...”

      ”Phẫu thuật rất thành công, nhưng quan trọng nhất chính là những ngày kế tiếp đây, vì tai nạn đè lên thần kinh cậu ấy trong phạm vi rộng, cho dù rửa sạch máu ứ vẫn còn gặp nguy hiểm, phải thường xuyên trò chuyện với cậu ấy, bây giờ tuy cậu ấy chưa tỉnh nhưng vẫn có thể nghe thấy.”

      An Lạc cắn môi cố dằn lại nước mắt, “Cám ơn bác sĩ...”

      ”Chớ lo lắng quá, tâm tính người nhà rất quan trọng, chồng sao đâu.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống.

      An Lạc lặng lúc, bác sĩ tiếp: “Đúng rồi, đồ của người bệnh đưa đến phòng bệnh, nhìn chút xem có quên gì , xe bị hư giờ được đưa đến cục công an rồi.”

      An Lạc vâng vâng dạ dạ, nhanh chóng theo y tá đến phòng bệnh.

      đầu người nằm giường băng bó băng rất dày, sắc mặt tái nhợt, ngón tay thon dài khẽ cong,tĩnh mạch mu bàn tay như lối mòn xanh biếc giữa tuyết trắng, cả người trở nên sạch , yếu ớt, lại như trong suốt.

      An Lạc cẩn thận ngồi lên ghế bên cạnh giường, mặt trời ngoài cửa chói lóa, chiếu lên tấm chăn , mặt úp mặt nạ dưỡng khí trong suốt, có hơi nước li ti ngưng đọng bên , An Lạc thấy dáng vẻ của lắm.

      ”Giang Việt, mình là An Lạc, cậu phẫu thuật thành công rồi...” An Lạc xong lại dừng, cổ nghẹn ngào, “Cậu yên tâm, mình ở bên cậu, đến khi cậu có thể mở mắt nhìn mình.”

      ”Mình vẫn quên, mình là người thân của cậu, nên cậu phải sợ, mình kiên nhẫn chờ cậu...”

      An Lạc phát điện thoại của đầu giường, từ mức độ màn hình vỡ vụn là có thể thấy tình hình nghiêm trọng lúc đó.

      Mở khóa, là danh bạ điện thoại, An Lạc thấy dãy số đầu tiên trong danh bạ, là của .

      Vì tên danh bạ của là: An.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C42


      à, giờ cũng sắp tối rồi, bệnh viện có cơm hộp, có cần ?” Y tá đến hỏi An Lạc.

      An Lạc ôm trán lắc đầu, y tá cầm lấy điều khiển tivi giảm lượng xuống.

      An Lạc ngẩng đầu, tivi phát lại trận thi đấu bơi lội mùa đông hôm nay.

      chỉ thấy đầu càng đau hơn, chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra, ngờ điện thoại lại hết pin tắt nguồn.

      ”Ấy, chàng số hai kia đẹp trai quá!”

      Bác nằm giường bên cạnh cười với y tá.

      ”Tên là... Trương Nhiên à, vận động viên bơi lội đều đẹp trai cả.” Y tá bật cười đáp lại.

      An Lạc nghe thấy tên Trương Nhiên mà trong lòng chấn động, dám ngẩng đầu nhìn trong tivi.

      Trận đấu kết thúc, Trương Nhiên gỡ kính bơi xuống, loa trong sân vận động báo thành tích của .

      An Lạc nhìn theo bóng hề chớp mắt, đến chỗ nghĩ ngơi, huấn luyện viên ở bên cạnh đưa nước.

      lau tóc rồi nhìn quanh khán đài, dừng lại.

      thấy .

      Trong lòng An Lạc như có ai nhéo chặt phát đau, cho đến khi tổ cuối cùng thi đấu xong, đứng bục nhận giải thưởng, mang theo nụ cười lễ phép nhận lấy cúp.

      Trong giây thay đổi cảnh, quay đầu nhìn An Lạc ngồi khán đài, nụ cười lập tức biến mất.

      Chỉ có An Lạc cảm thấy, trong giây đó, vẫn tìm kiếm .

      ”Em lao đến ôm đó!”

      ”Thế có mong chờ ?”

      biết muốn xem thi đấu, cho nên mới mạo hiểm bắt đầu tập luyện!

      Sao có thể biết chứ?

      Cuối cùng màn ảnh kéo ra xa, thản nhiên nhìn vào máy quay, đối diện với An Lạc trước màn hình.

      Ánh mắt vẫn như trước, hờ hững gợn sóng.

      là số , nhưng thất vọng rồi.

      An Lạc tắt tivi, bác bên cạnh bất mãn muốn gì đó, nhưng trông thấy An Lạc giàn dụa nước mắt lập tức đóng miệng.

      ”Cái đó... Em à, phải bác sĩ rồi sao? Người em sao đâu, em đừng khóc!” Bác an ủi đôi ba câu.

      An Lạc lắc đầu: “ ấy phải.”

      ”Cái gì?”

      ấy phải người tôi.” An Lạc đứt quãng .

      Trong phòng bệnh có tiếng động, chỉ có thanh nức nợ nhàng của .

      Đến đại sảnh bệnh viện dưới lầu, An Lạc bấm gọi số riêng nhà Trà Trà.

      ”Alo, Trà Trà à, tôi là An Lạc.” bình tĩnh .

      ”Vừa nãy đâu thế? Trương Nhiên tìm khắp nơi, gọi điện cho được, rốt cuộc xem thi đấu à?” Trà Trà vừa nghe thấy giọng An Lạc bắt đầu hét lên.

      ”Giang Việt nhập viện rồi.” hít sâu hơi.

      Bên kia im lặng vài giây, “An Lạc, đầu toàn rễ thôi ư?”

      An Lạc cũng chịu được nữa, bật khóc nức nở: “Giang Việt nhập viện đợi tôi đến kí tên, bây giờ đỡ hơn rồi, tôi có lỗi với người này cũng có lỗi với người kia, tôi có thể làm gì?”

      ”Vậy ít nhất cũng phải gọi lại cho Trương Nhiên chứ! Bây giờ qua mấy tiếng rồi hả, làm gì thế?”

      Đột nhiên An Lạc nổi, quên, chuyện quan trọng như thế mà quên mất.

      ”An Lạc, nghĩ cho kĩ được ? Nếu còn thích Giang Việt, chúng ta cắt đứt với Trương Nhiên, chứ như bây giờ, tất cả mọi người đều rất khó chịu...”

      Sau hồi lâu im lặng, lau nước mắt: “Có phải cảm thấy tôi xứng với Trương Nhiên ?”

      ”Tôi cảm thấy nếu cứ do dự như thế chính là có lỗi với ấy.” Giọng Trà Trà cũng dần dịu lại, “ nghĩ cho kĩ , nếu quyết định muốn chăm sóc Giang Việt, vậy cảm thấy sau này giữa mình với Trương Nhiên có thể có thêm tầng hiểu nhau ?”

      ”Nhưng tôi có cách nào bỏ mặc Giang Việt được.” Giọng An Lạc kiên quyết.

      ”Ở trong lòng , cảm thấy hai chuyện này chuyện nào nặng chuyện nào , tùy định đoạt.”

      Tắt máy, tiếp tân nhìn An Lạc hốc mắt đỏ lên: “ sao chứ?”

      An Lạc đỡ trán: “ sao, xin lỗi, tôi muốn gọi cuộc điện thoại nữa.”

      Chậm rãi bấm số điện thoại Trương Nhiên, An Lạc vừa nghe thấy giọng nghẹn ngào thốt nên lời.

      ràng im lặng , nhưng Trương Nhiên nhanh chóng nhận ra: “An Lạc?”

      ”Là em.” An Lạc hít hơi sâu, ép giọng bản thân ổn định lại.

      ”Em ở đâu?” Ngữ khí bình thường, nghe ra cảm xúc gì.

      An Lạc hít mũi: “Bệnh viện.”

      ”Sao thế?” Giọng nôn nóng.

      ”Hôm nay Giang Việt đến tìm em, đường xảy ra cố, giờ vừa phẫu thuật xong...” An Lạc xong cũng nhịn được nữa, mũi đau xót,“Em biết nên làm gì bây giờ...”

      ”Bệnh viện nào? đến tìm em.” im lặng hai giây rồi bình tĩnh .

      Giọng của vững vàng dừng trong lòng An Lạc, yên tâm bao phủ lấy .

      Nhưng cho dù Trương Nhiên có giả vờ để ý đến với Giang Việt, vẫn thể ích kỉ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, để đến tìm , đứng bên cạnh nhìn chăm sóc Giang Việt được.

      ”Em muốn chờ ấy tỉnh lại rồi mới .” An Lạc cúi đầu , “ ấy vì em mới thành ra như thế, bây giờ cạnh ấy chỉ có em, Trương Nhiên, Giang Việt giờ có người thân nào cả, em thể bỏ mặc cậu ấy được.”

      Đầu dây im lặng lúc lâu, An Lạc nắm chặt ống điện thoại, trong lòng nặng .

      Cuối cùng, từ từ lên tiếng: “Đối với em mà , Giang Việt là ai?”

      chần chừ đáp, Trương Nhiên mở miệng phá vỡ im lặng: “Nếu thấy khó khăn cần trả lời, bây giờ có chút việc, cúp máy trước.”

      An Lạc đặt ống nghe xuống, ngồi nghỉ ghế trong đại sảnh, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.

      hiểu Trương Nhiên, thích nghi ngờ cũng thích làm quá chuyện lên, nhưng khi hỏi ra câu đó, đủ để chứng minh có lẽ ... có để ý.

      Quay về phòng bệnh, Giang Việt vẫn im lặng nằm đấy, An Lạc ngồi bên cạnh vén rèm lên, trời đen giăng, đèn đuốc sáng như ngọc.

      ”Giang Việt, mình nhớ lúc đại học, hễ sẩm tối là mấy người chúng ta lại thường xuyên đến khu phố ở cửa nam ăn bát xiên gà cay*, ra mình tài nào ăn nổi... Nếu tiệm đó vẫn còn mở, đợi cậu tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta lại hẹn tụi Bàn Tử ăn được ?”

      ”Bây giờ mình chỉ vẽ bản thảo, có thể nắm giữ được tỉ lệ rồi, lần trước tạp chí mình bắt gặp bản nháp thiết kế của cậu, càng trừu tượng hơn so với trước kia nhiều...”

      (*đây là món ăn cay bình dân truyền thống của Tứ Xuyên. Trong bát đựng gia vị cay là chính, hơn nữa dùng xương gà để khuấy trộn gia vị lại với nhau.)

      ”Giang Việt, cậu nhanh chóng tỉnh lại , nhìn mái đầu bóng lưỡng của cậu, mình nhớ trước kia cậu rất hay để ý đến kiểu tóc của mình, sau này cần cần phải gánh theo gánh nặng thần tượng nữa rồi...”

      An Lạc ngồi bên giường, như kể chuyện trước khi ngủ, kể từng câu chuyện nhặt .

      ”Hình như hôm nay Trương Nhiên giận mình rồi, mình chẳng biết phải đối mặt với ấy thế nào cả, mình biết ấy rất độ lượng rồi, là mìn xứng với ấy.”

      ”Có nhiều lúc mình rất muốn hỏi ấy vì sao lại thích mình, mình chẳng giúp được ấy về mặt nào cả, ấy ưu tú như thế, chính là kiểu Từ ánh mắt đầu tiên là mình biết mình chẳng có chút liên quan nào với ấy rồi...”

      hồi lâu, An Lạc nhìn gương mặt say ngủ của : “Cũng biết cậu có nghe thấy mình , có phải chê mình lải nhải nhiều chuyện , nhưng dù thế nào nữa, cậu cũng nhanh tỉnh lại ...”

      ***

      Hôm sau, Trà Trà đến bệnh viện, An Lạc lau mặt cho Giang Việt, Trà Trà gõ cửa, nhìn sàn nhà: “ làm phiền chứ?”

      ”Nè, tặng hoa bách hợp làm gì? Hôi quá mất.” An Lạc nhận lấy bó hoa trong tay ấy, đặt gần cửa sổ, rồi với Giang Việt: “Trà Trà là bạn mình, may mà ngốc đến mức tặng cậu hoa cẩm chướng.”

      Trà Trà cười tiếng: “ là chăm sóc trẻ em hay chăm sóc bệnh nhân thế? Làm như mẹ bằng!”

      ”Giang Việt nghe thấy đấy, chuyện để ý chút !” An Lạc trừng mắt với ấy.

      Trà Trà thôi cười: “ đúng là tim phổi.”

      An Lạc khẽ ngây người, hiểu ý của ấy.

      ”Oa Gia ấy...”

      ”Tôi biết.” Trà Trà ngắt lời.

      An Lạc siết chặt tay: “Tôi biết phải sao với ấy cả...”

      ”Tôi muốn là, Oa Gia xác định chia tay với .” Trà Trà bóc trái quýt, tách múi bỏ vào miệng.

      An Lạc lấy quýt trong tay Trà Trà xuống, đút liên tục mấy múi vào miệng ấy, rồi đẩy ấy ra ngoài phòng: “Ra ngoài rồi .”

      ”Có cái gì được à? Sao lại thánh mẫu thế chứ?” Trà Trà chau mày, xem ra sắp nổi giận rồi.

      ”Trà Trà, bây giờ tôi rất rối, đừng ép tôi nữa được ?” An Lạc đỡ trán.

      Trà Trà im lặng, rồi chậm rãi : “Tôi phát biểu ý kiến, bất kể thế nào, đây đều là chuyện của mình .”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C43


      Dạo gần đây thời tiết khá đẹp, những ngày đông qua, tiết trời ấm áp quay về.

      An Lạc ngồi nghỉ bên giường bệnh, cảm thấy tóc rung.

      Động tác như vuốt ve con thú nào đó, cảm giác quen thuộc, An Lạc khẽ nhúc nhích, vừa mở mắt liền trông thấy Giang Việt tỉnh.

      nhìn gương mặt tái nhợt mỉm cười của , véo mạnh mình cái.

      phải nằm mơ!

      ”Giang Việt! Cậu tỉnh rồi?” An Lạc kích động nắm chặt tay .

      tỉnh từ lâu rồi.” Giọng điềm đạm.

      ”Thế sao cậu gọi mình dậy?”

      vén tóc phủ mặt ra sau tai , “Vì cậu ngủ say quá, nỡ nào.”

      An Lạc vui vẻ đứng dậy bấm vào nút ở đầu giường, y tá nhanh chóng đến.

      Kiểm tra lần, sau khi xác định có vấn đề gì, An Lạc mới dám để Giang Việt ăn cơm.

      Vì ngủ lâu nên sắc mặt vẫn tái nhợt, ngay cả lúc chuyện cũng chẳng có hơi sức đâu, An Lạc nâng đầu giường lên, đút cơm cho .

      ”Cậu ngủ say quá đấy...” An Lạc cười trêu.

      ”Đôi lúc cũng có ý thức, nhưng mở mắt nổi.” giọng đáp lại.

      An Lạc thổi bát cháo nóng, múc thìa: “Vậy cậu có nghe thấy mình chuyện với cậu ?”

      Giang Việt rũ mắt cười, nhớ lại ngày nào cũng lải nhải liên tục biết mệt, gật đầu: “Cậu ồn ào như thế, sao có thể nghe thấy chứ?”

      Hai người im lặng lúc, Giang Việt giương mắt lên: “Cậu với Trương Nhiên... Giờ ổn rồi chứ?”

      Bình thường hay lẩm bẩm kể vài chuyện về Trương Nhiên, hẳn cũng biết.

      An Lạc mím môi: “ sao đâu, cậu cần lo.”

      ”Cám ơn cậu, Lạc Lạc.” nhìn vào mắt , từ từ .

      An Lạc lắc đầu cười: “Đừng có nghiêm túc thế chứ.”

      ”Nếu bạn trai cậu có hiểu lầm gì, mình có thể giải thích với ấy.” thu lại nụ cười khó thấy.

      An Lạc cúi đầu, nhìn bát cháo trong tay: “ mấy ngày rồi mình liên lạc gì với ấy, nhưng mình tin ấy hiểu.”

      Giang Việt tựa vào đầu giường, thản nhiên nhìn An Lạc: “Cậu thích Trương Nhiên.”

      phải hỏi , mà là khẳng định.

      An Lạc ngây ra lúc, cười cười gì.

      Sau khi Giang Việt tỉnh dậy, An Lạc cũng thở dài hơi nhõm, đợi sau khi ngủ mới xuống lầu, gọi điện cho Trương Nhiên.

      Gọi liên tục ba cuộc nhưng ai bắt máy, tim An Lạc như có ai bóp, chán nản đặt điện thoại xuống, ngồi bên bồn hoa dưới bệnh viện.

      Trương Nhiên vẫn còn giận sao? Nếu vì sao mấy ngày qua liên lạc với ? Nếu vì sao bây giờ cũng nghe máy?

      buồn bực gãi đầu, buồn bực đến mức thở nổi, vùi đầu vào giữa cánh tay, nước mắt tí tách rơi xuống.

      Trời tối, dù có cố kiếm chế tiếng khóc đến đâu, nhưng vẫn quanh quẩn trong vườn hoa , buồn thương chẳng vơi.

      Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, An Lạc hít mũi, khi thấy tên người gọi lập tức bắt đầu hắng giọng.

      Là Trương Nhiên.

      thể để biết khóc được.

      ”Alo?”

      ”Lạc Lạc à?” ngờ lại là giọng của Đản Thúc.

      An Lạc nhíu mày: “Đản Thúc? Vì sao...”

      ”Tối nay xã đoàn chúng ta có buổi gặp mặt, cái đó... Trương Nhiên cậu ta vệ sinh rồi, có chuyện gì để tôi chuyển lời với cậu ấy.” ta vội vàng .

      An Lạc dừng lại: “Vậy bảo ấy lát nữa gọi lại cho tôi được ?”

      ”Cái đó...” Đản Thúc chần chừ, do dự lúc mới thở dài: “Cậu ta uống hơi quá chén, mai rồi gọi điện cho có được ?”

      Vì sao uống say còn muốn giấu ?

      An Lạc: “Uống quá chén? Mấy người ở đâu? Tôi đến đón ấy.”

      ”Haiz... ra giấu gì , mấy ngày nay Oa Gia ở nhà tôi, cậu ta về nhà.”

      An Lạc nắm chặt điện thoại, chợt chẳng biết nên gì, trong lòng khỏi chua xót.

      Đản Thúc tiếp: “Có phải hai ngày nay cãi nhau với cậu ta ?”

      ”Tôi... Thôi bỏ , qua điện thoại được, giờ mấy người ở đâu?” An Lạc đứng dậy.

      ***

      Đến quán bar, bên trong ồn ào náo nhiệt, đèn neon lập lòe, mùi bia rượu nồng đậm phiêu du trong trung.

      An Lạc né tránh đám người nhảy nhót sàn, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

      Đản Thúc đứng dậy vẫy tay với An Lạc, An Lạc rảo bước nhanh hơn đến.

      Đám Nha Nha cũng ở đây, An Lạc cười với bọn họ, rồi dời tầm mắt sang Trương Nhiên ngồi kế cửa sổ.

      chống trán nhìn , cúi đầu, tóc che ánh mắt.

      An Lạc bình ổn lại tâm tình: “Trương Nhiên?”

      đáp lại, An Lạc cứng đờ đứng tại chỗ, Đản Thúc tới kéo An Lạc qua: “ ngồi trước , Trương Nhiên uống hơi nhiều, đầu óc tỉnh táo!”

      Hoa Sênh ở bên cạnh dùng cùi chỏ huých vào Trương Nhiên: “Oa Gia, vợ đến rồi kìa!”

      An Lạc rũ mắt nhìn ly rượu, Trương Nhiên hơi xoay đầu lại nhìn Hoa Sênh: “Con mẹ nó ai là vợ tôi?”

      có chút biểu cảm nào, giống như rất lâu về trước, lần đầu tiên gặp , là lạnh lùng xa cách như thế.

      Thậm chí còn nhìn lấy cái.

      khí nhất thời im lặng, Hoa Sênh ngạc nhiên lúc rồi lập tức cười với An Lạc: “ ấy say rồi mà, Lạc Lạc về trước , lát nữa chúng tôi đưa ấy về.”

      An Lạc siết chặt tay, vạch ra nụ cười: “ sao, tôi chờ ấy.”

      Mọi người bắt đầu liều mạng hâm nóng bầu khí.

      ”Sao dạo này thời tiết lạnh thế?”

      ”Rét tháng ba mà ha ha ha...”

      ”Tôi chỉ mới nghe "nắng gắt cuối thu" thôi...”

      An Lạc ngồi cạnh Hoa Sênh, Trương Nhiên cách chỉ mấy chục centimet.

      im lặng ngồi đó, ngực khó chịu vô cùng, hai mắt cay sè.

      vẫn còn uống rượu, An Lạc cũng nhịn được nữa: “Trương Nhiên, đừng uống nữa.”

      nghe, An Lạc cũng nhịn được nữa: “ coi em là khí có thể giải quyết được vấn đề sao?”

      Bầu khí nóng nổi nữa, mọi người nhìn về phía Trương Nhiên, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn yếu ớt.

      nhìn An Lạc, mặt chút thay đổi: “Ồ, em đến rồi đấy à.”

      An Lạc sững sờ nhìn , còn như bật cười: “Giờ được rồi chứ?”

      Nhiệt độ cơ thể như bị rút dần , An Lạc cảm thấy mình như nằm trong hầm băng, lạnh từ đầu đến chân.

      ”Giang Việt tỉnh rồi.” Cuối cùng, nhàn nhạt ra câu này.

      chậm rãi gật đầu, cười : “Muốn "chúc mừng" à?”

      biết em phải có ý này!” Trái tim An Lạc như có ai đó cào vào, nâng giọng .

      ”Vậy em có ý gì?” thôi cười, nhìn thẳng vào .

      khí căng thẳng đến mức có thể nổi lửa, đám Nha Nha im lặng rời bàn tránh khó xử, chỉ còn lại Đản Thúc với Hoa Sênh bị kẹp giữa hai người họ.

      Giang Việt tỉnh rồi, em có thể cần phải chăm sóc ấy nữa, em muốn xin lỗi với , em muốn ôm , em muốn...

      muốn nghĩ thế nào cứ nghĩ thế !” An Lạc dời mắt, “Xin lỗi, em muốn về trước.”

      Dứt lời, đứng bật dậy, vội vàng rời khỏi quán bar.

      Sợ nếu muộn chút thôi, có lẽ bị bắt gặp khóc.

      là mười giờ rưỡi tối, An Lạc biết nên đâu.

      Gió đêm thổi đến, nước đọng mặt dần dần bay hơi, rồi ngay sau đó cả cơ thể đều lạnh run.

      Xe cộ đường qua lại như nước, người bước vội vàng.

      dừng bước, đứng cầu ngắm nhìn hai bờ sông, cánh tay chống lan can, nhịn được bắt đầu nức nở.

      chưa từng thấy lạnh lùng như thế bao giờ, ngay cả dũng khí để đáp lời cũng có.

      ràng thích đến thế, ràng chuẩn bị thẳng thắn với , ấy vậy mà vì sao bản thân vẫn thể đối mặt với dáng vẻ tức giận của , phải thông cảm xin lỗi thế nào mới được đây?

      Nếu muốn giảng hòa với , nếu tìm được người phù hợp với mình hơn, nếu dẫn người khác đến những nơi mà đồng ý với ...

      dám nghĩ nữa.

      muốn chia tay .

      Nước mắt lăn dài, An Lạc lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Trương Nhiên.

      muốn xin lỗi, xin thứ lỗi cho em bỏ qua trận đấu, thứ lỗi cho chần chừ hèn nhát của em, thứ lỗi cho tự ái cao ngạo của em...

      Điện thoại vừa kết nối được hai tiếng bị bấm tắt.

      An Lạc lại gọi lần nữa, nhưng vẫn bị ngắt máy.

      đứng ở đầu cầu, khóc đến mức khổ sở, người đường đều đưa mắt nhìn .

      cam lòng gọi tiếp, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng quen thuộc khiến rơi lệ: “ cần phải gọi cho nữa.”

      xoay người mạnh, hai tay bịt miệng, khóc thút tha thút thít.

      Trương Nhiên đứng ở đấy, gió đầu cầu thổi bay tóc , mặc áo khoác đen mà thích nất, bình tĩnh dịu dàng nhìn .

      khóc trông rất xấu xí, muốn để trông thấy dáng vẻ này của , bèn lấy hai tay che cả gương mặt.

      đến gần từng bước, hai tay kéo lấy ôm vào lòng: “Đừng khóc nữa, nhìn mà đau lòng, đau lắm...”

      An Lạc dựa trong lòng thút thít, nhịn được bật cười.

      câu ngọt đến thế, quả nhiên uống say rồi.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C44


      Từ từ về nhà cũng đến rạng sáng, suốt cả dọc đường An Lạc rất khổ sở, bởi vì...

      Trương Nhiên được hai bược liền ôm , quả giống bình thường chút nào.

      ”Oa Gia thúc thúc, mắc hội chứng “trẻ khổng lồ” sau khi say đấy à?” An Lạc dở khóc dở cười.

      rồi say!” lại giải thích lần nữa.

      An Lạc vừa cười vừa gật đầu: “Được rồi được rồi, say.”

      Cuối cùng cũng vào thang máy, An Lạc thở hơi, vừa quay đầu lại nhìn Trương Nhiên phát hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn , hai mắt sáng bừng.

      ”Sao lại nhìn em như thế?” An Lạc sờ mặt.

      ”Lâu rồi thấy em, muốn nhìn kĩ hơn.” nghiêm túc .

      An Lạc nhịn được cười thành tiếng: “ đợi chút, em lấy điện thoại ghi lại, đợi khi tỉnh rượu rồi hãy nghe nhé ha ha ha!”

      Thang máy kêu “ding” tiếng, An Lạc thôi cười, giữ lấy ra ngoài.

      Bước vào cửa, An Lạc như trút được gánh nặng, dẫn đến ngồi lên ghế sô pha: “Em pha trà giải rượu cho .”

      Trương Nhiên ngồi dựa vào ghế, giơ tay che khuất tầm nhìn, nhìn qua có vẻ mệt mỏi.

      An Lạc nấu nước châm trà, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, toan quay đầu lại có hai cánh tay vòng chặt lấy eo, hơi rượu quanh quẩn mặt , khiến ngứa hồi.

      dựa vào vai : “Hôm nay em ở lại với được ?”

      Lá trà trôi nổi trong nước sôi, trong lòng An Lạc như bị ai quất roi: “Em , mãi ở bên .”

      vùi mặt cọ xát trong tóc , An Lạc sợ ngứa bèn rụt đầu: “Em pha trà cho mà, ngoan ngoãn ra ngoài ngồi trước , em đến ngay, được ?”

      Tâm tình An Lạc có chút phức tạp, sao có cảm giác như mình chuyện với trẻ thế này?!

      ”Tóc em có mùi lá chanh.” Đột nhiên cất tiếng.

      An Lạc cười gượng hai tiếng: “Ha ha ha Oa Gia thúc thúc đáp đúng rồi, giỏi lắm giỏi lắm, mau ra ngoài ngoan nào ~”

      Đột nhiên cảm giác mình có tiềm năng làm giáo viên giữ trẻ!

      Vừa dứt lời, bỗng cảm giác vành tai gặp phải thứ gì đó ẩm ướt mềm mại, toàn thân lập tức như bị điện giật kích thích.

      An Lạc sợ đến mức quan tâm đến trà giải rượu nữa: “ làm gì thế?”

      ngờ cứ thế mà bị liếm!

      Xong rồi, chẳng lẽ đây chính là say rượu làm loạn trong truyền thuyết ư!

      mau buông em ra, nếu em giận đấy!” An Lạc gỡ bàn tay ở eo ra.

      chiêu đó vẫn có tác dụng, may mà lúc này huấn luyện viên còn trong trạng thái ở nhà trẻ.

      nhanh chóng buông ra, từ từ lùi về phía sau: “ ở ngoài đợi em.”

      An Lạc ôm trán, hi vọng uống hết trà giải rượu rồi nhanh chóng ngủ .

      Cầm ly trà ra ngoài phòng khách, Trương Nhiên nửa nằm ghê, thấy An Lạc đến bèn ngồi dậy.

      An Lạc đưa ly cho : “Uống hết rồi ngủ giấc , mai lại đau đầu đấy.”

      nhanh chóng uống hết, An Lạc kéo đứng dậy vào phòng ngủ, nhìn thấy ngã xuống giường, An Lạc cảm thấy toàn thân mệt rã rời.

      Người Trương Nhiên đầy mùi rượu, An Lạc cởi áo khoác ra, đắp chăn cho rồi mới ra khỏi phòng.

      cũng rất mệt, nhưng mùi rượu người khó mà chịu nổi, mới nghĩ hay là vào phòng tắm gội phen.

      rửa bọt xà phòng đột nhiên An Lạc nghe thấy cửa phòng tắm bị đụng cái, dọa nhảy dựng lên, nhanh chóng tắt vòi sen: “Khoan vào , em ở bên trong!”

      Hình như nghe thấy, nắm đấm bị vặn cái, An Lạc giật mình biết phải làm thế nào, vội vàng kéo khăn tắm xuống quấn quanh.

      Trong nháy mắt cửa mở ra, An Lạc mới biết rằng... huấn luyện viên cố ý!

      nhanh chóng lột sạch đồ mình, nhìn An Lạc cười cười: “ cũng muốn lắm.”

      ”Đợi em tắm xong vào tắm là được mà! Mau ra!” An Lạc tay bảo vệ khăn tắm trước ngực, tay kia vẫy vẫy bảo ra ngoài.

      Tầm mắt nhịn được quét vòng người , An Lạc muốn nhắm chặt mắt lại, xấu hổ sắp chết đến nơi rồi...

      làm lơ từ từ đến, An Lạc sợ đến mức nhắm mắt lại hét lên, tay kia liên tục khoát đuổi : “ được vào được vào, là đồ lưu manh!”

      dễ dàng kéo đến trước mặt, nghiêng người rúc đầu vào dưới cổ , tỉ mỉ hôn lên.

      Chạy dọc theo hơi thở của , cơ thể An Lạc như được ngâm nước đến vỡ vụn ra, đến mức đứng vững, nhưng vẫn túm chặt thứ che đậy duy nhất người, tay kia đặt người , đến nỗi trượt xuống.

      ”Trương Nhiên...” hổn hển lên tiếng.

      Trương Nhiên nghe thấy gọi tên , bèn dừng lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen nhuốm màu sắc khác hẳn ngày thường.

      ”Em muốn ở đây...” đỏ mặt, đứng dưới ánh đèn sáng rực, làn da sáng bóng đến động lòng người, đọng lại những giọt nước trong suốt.

      Tươi mới, sung túc.

      Nghe thấy thế, liền dừng lại, rồi đột nhiên ôm ngang lấy , An Lạc hoảng hốt hét lên tiếng, được ôm ra khỏi phòng tắm.

      Nhiệt độ bên ngoài hơi lạnh, An Lạc co rụt người lại khẽ run rẩy vì lạnh, động tác này dừng trong mắt Trương Nhiên lại khiến cho người ta ngừng thêm , vừa vừa cúi đầu in dấu hôn lên môi .

      Bị ném lên giường, khăn tắm của trễ xuống hơn nửa, đôi chân dài mảnh khảnh để lộ ra ngoài, ra giường màu xanh đậm càng thêm trắng nõn.

      Thứ che đậy cùng màu da kia là chướng mắt, Trương Nhiên cầm góc khăn tắm của vén lên, theo bản năng An Lạc giữ chặt lại, ngồi bật dậy: “ còn chưa tỉnh rượu...”

      Còn chưa xong câu, đến gần nuốt lấy những lời chưa của , cùng ngã xuống giường.

      Mùi rượu nhàn nhạt quanh quần đầu mũi, An Lạc cảm giác như mình cũng say, ý thức chầm chậm trở nên mập mờ, bị đặt dưới người, tay cầm khăn tắm cũng dần dần buông ra.

      Trước ngực thoáng lạnh, khăn bị kéo ra, đột nhiên tỉnh táo lại, mở to mắt, từng sợi lông mi của gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng.

      người còn thứ gì che đậy, thẹn thùng đỏ mặt đưa tay lên tính che, lại bị bắt lấy cổ tay, lưỡi cắn đau nhức.

      Thân hình rắn chắc của lập tức phủ lên, che vị trí muốn để lộ.

      Cảm xúc độc đáo kích thích lên cơ thể, An Lạc cảm nhận ràng có thứ thô ráp nào đó đụng vào bụng .

      Nụ hôn của dần dần xuống, An Lạc ngừng rên rỉ: “Tối nay say rồi, khoan ... A...”

      nhàng cắn nụ hoa bên, ngước mắt nhìn , gương mặt tuấn phủ lấy sắc thái đầy dụ hoặc, vô cùng gợi cảm.

      Như chịu nổi cảm giác điện giật này, khóe mắt ươn ướt, cả người chầm chậm thả lỏng mềm ra, tựa như chỉ cần ấn cái là có nước chảy ra từ làn da.

      Bây giờ say, nếu sáng mai dậy nhớ làm sao bây giờ?

      An Lạc bám víu vào chút lý trí còn lại, “Trương Nhiên, đêm nay được, say rồi!”

      say.” Giọng trầm thấp lại có chút khàn, An Lạc giật mình, tay dần dần xuống, tìm đến nơi ướt át sâu thẳm.

      An Lạc nhịn được lùi về sau, khẽ rên tiếng.

      thanh gợi cảm của ở kế bên tai: “Nhưng mà... Bây giờ lại như say rồi.”

      ***

      Cho dù biết trước, nhưng lúc An Lạc dậy vẫn cảm thấy thắt lưng đau nhức chịu nổi.

      Nhớ đến chuyện tối qua, mặt An Lạc nóng bừng, quả nhiên cần phải có khí thế đẩy ra, càng về sau giống như quên mất đó là lần đầu tiên của ...

      nhúc nhích khiến người ôm cũng dần tỉnh, lim dim mở mắt ra.

      An Lạc xoay người nhìn , đổi tư thế ôm : “Em dậy rồi à?”

      ”Ừm...” chỉ phát ra tiết.

      ”Ngủ thêm chút nữa , vẫn chưa tỉnh.” Giọng lười.

      An Lạc đạp cái: “Chưa tỉnh mà còn có thể chuyện à?”

      ”Sức lực thế này... Hình như sinh lực của em tệ đâu nhỉ?” quay người lại.

      An Lạc vùi đầu vào trong chăn, ồm ồm : “ còn có mặt mũi mà à!”

      cười tiếng, kéo chăn xuống để lộ mặt ra, tay ôm lấy hai má hôn xuống.

      Mặt An Lạc bị ép phồng lên, thể thành tiếng, đánh cái: “Còn chưa đánh răng!”

      sao, chê em.” cười cách độ lượng.

      An Lạc:...

      Trong chăn rất ấm, An Lạc cũng muốn xuống giường, gối đầu lên lồng ngực : “Sau này cho phép uống nhiều như thế nữa.”

      ”Ừ.”

      cho phép quan tâm đến em.”

      ”Có khi nào nhớ đến em chứ?”

      cho phép buồn bực mình.”

      “... Ừ.”

      ”Phải với em.” An Lạc giọng .

      ”Cái gì?”

      ”Sau này có chuyện quan trọng gì em trước cho biết.”

      “... Ừ.”

      ”Em thích nhất.”

      ”Ừ.”

      An Lạc chịu nổi nữa, “Sao cái gì cũng chỉ "ừ" thế?”

      ”Ừ.”

      sợ làm hư em à?”

      ”Ừ.”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      C45: Ngoại truyện Giang Việt


      Chia tay nhau gần xa chẳng biết

      Tình thư xa cách mấy đại dương

      Mùa hè đại học năm nhất, theo lời người lớn là mùa hè ve kêu râm ran nhiều nhất trong mười năm qua, ngồi xe buýt trường đại học, cả thế giới như chìm vào giấc ngủ.

      Những nhánh cây rợp bóng bên đường quét qua trần xe buýt, vạt nắng bị cành lá cắt ngang lay động ngừng, như cùng hoa lá nhảy múa mặt đất.

      An Lạc mới quen Giang Việt, ngồi cùng chiếc xe, luôn ngồi ở vị trí thứ hai bên phải, hoặc là nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc là ngủ.

      Giống như bốn phía xung quanh điều gì có thể làm phiền đến .

      An Lạc thích ngồi sau , gần cửa sổ, lúc nhìn ra ngoài có thể trông thấy, đôi khi tóc của lộ ra sau ghế dựa, mái tóc mềm mại có chút vàng, khiến người ta muốn nắm lấy chơi đùa.

      ”Chào cậu, mình là An Lạc, là bạn cùng lớp với cậu, cậu biết mình chứ?”

      ”Cậu là Giang Việt à? Mình thường xuyên ngồi cùng xe với cậu đấy...”

      là, dám chuyện với , ngay đến lá gan để ngồi cạnh cũng chẳng có.

      Khi thầm mến người càng lúc càng có dũng khí đối mặt với người đó.

      Vào buổi chiều, An Lạc thấy bóng Giang Việt lên xe buýt, vội vã thở hồng hộc chạy đến mua vé lên xe.

      Chỉ dám nhìn cái, rồi đưa mắt sang chỗ khác qua bên cạnh .

      ”An Lạc...”

      thanh như tiếng gió thổi lá cây kêu xào xạc ngoài khung cửa, ràng lắm.

      An Lạc cứng đờ ra.

      Là Giang Việt gọi , vậy mà lại biết tên !

      ”Ơ?” An Lạc ngạc nhiên quay đầu lại.

      Lần đầu tiên nhìn gần đến thế, lông mày của lớn hơn trong ấn tượng chút, lúc cười khóe môi cũng cong hơn, nơi dưới mí mắt gần lông mi có hai nốt ruồi đen màu , như vuốt cong lông mi lên...

      ”Cậu ngồi bên cạnh mình đúng ?” cười cười, nụ cười như có nắng.

      An Lạc nhớ lúc ấy mình dùng vẻ mặt thế nào để đáp lời , cứng ngắc ngồi xuống, hồi hộp nhìn thẳng về phía trước.

      ”Cậu biết tên mình à?” An Lạc bắt đầu tìm đề tài.

      ”Chúng ta cùng lớp mà, cậu biết mình à?” nghiêng đầu hỏi.

      ”Giang Việt! Mình... mình biết.” chợt gọi tên , rồi đáy lòng đánh thịch cái, cảm thấy như có thể biết được thích vậy, chột dạ lén nhìn .

      lễ phép cười: “Lúc xe thường xuyên gặp cậu.”

      Trái tim An Lạc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ra có để ý...

      hề biết răng, trong lúc ngồi sau lưng nhìn tóc , nhìn dáng vẻ chóng má ngắm cảnh của , xuyên qua hình ảnh cửa kính, chỉ cần quay đầu sang là có thể bắt gặp.

      Trước đó ngồi cạnh luôn là nữ, luôn lén lấy điện thoại chụp , biết, mà cũng biết.

      Nên mới có thể để mình ngồi bên cạnh , vì biết giống với bọn họ.

      Nên thích trở thành bí mật, khi phát giác, sợi dây nối giữa liền hóa thành hư ảo.

      Sau đó quan hệ dần tốt hơn, chơi bóng trong sân, ở bên cạnh nhìn. Người khác hỏi có phải là bạn hay , đợi Giang Việt trả lời, vội vàng phủ nhận, như vì để chứng minh điều gì đó.

      Hai mắt Giang Việt tối sầm lại, lập tức lạnh lùng kéo An Lạc với mấy người bạn nữa ăn.

      thích ăn bánh sầu riêng ít bơ, thích gặm gà rán ở tiệm trước trường, thích cắn ống hút, thích ăn kem vào mùa đông...

      đều nhớ .

      Nếu phải làm thị phi mà mọi người hay hỏi tình bạn đó sắp sửa thành tình rồi.

      Mỗi cuối tuần đều về nhà, cùng ngồi xe buýt hơn giờ, lắc lư dựa vào bả vai ngủ, đỡ lấy đầu , yên ổn cùng dựa vào mà ngủ.

      Là bạn bè như thế đấy.

      Lúc đón tết trong nhà chẳng có ai, dẫn về nhà ăn tết, cùng nhau đốt pháo hoa bên dưới lầu, cùng nhau xông đất, ôm nhau vào lúc giờ, cùng trèo lên mái nhà hét lên điều ước dành cho năm mới.

      Là bạn bè như thế đấy.

      phải tình đều cần đến chứng minh, nhưng cũng chẳng phải tình có thể chống lại nghi ngờ.

      Tối hôm đó, uống rượu say rồi gọi cho .

      Giọng của trong điện thoại hơi khàn.

      ”Giang Việt, vì sao cậu từ chối cơ hội ra nước ngoài?”

      im lặng lát: “Cậu hi vọng mình ra nước ngoài sao?”

      ”Bây giờ mình mới biết, trong mắt người khác mình buồn cười đến mức nào, mình xứng với cậu còn mặt dày dựa vào cậu, ràng chẳng là gì của nhau mà còn đòi mập mờ với cậu, bây giờ cậu hỏi mình như thế là có ý gì? Nếu mình hi vọng cậu ở lại sao? Mình là chướng ngại vật của cậu ư...”

      Tranh cãi mấy câu, bảo cút , càng xa càng tốt.

      ném điện thoại ra xa, cũng ném luôn mối liên lạc với .

      Phó Nhiêu cũng có tên trong danh sách ra nước ngoài, vốn biết Phó Nhiêu thích , mãi về sau khi ấy thổ lộ với , tha hương ở đất nước xa lạ chỉ có là niềm an ủi bé.

      đường ngẫu nhiên gặp được người có bóng dáng tương tự An Lạc, trái tim như bị bóp chặt.

      An Lạc là yếu điểm của , nên lần nào cũng có thể chính xác làm tổn thương .

      liều mạng muốn quên , học ở thư viện đến tận ba giờ sáng, ngày ngày ngoài bài vở ra còn nhận thêm việc; còn kéo vào danh sách đen, khiến liên lạc được với .

      Cứ ngỡ thời gian có thể khiến con người quên tất cả, nhưng tất cả đều vỡ òa trong lần gặp vô tình của bốn năm sau.

      đứng dưới tàng cây trong con hẻm đào quen thuộc, trở nên đẹp hơn, trưởng thành hơn, còn là nụ cười tươi như hoa trong vô vàn lần tưởng tượng của .

      Chỉ có lạnh lùng, hờ hững.

      Trong mắt ngập đầy ghét bỏ và ai oán, chỉ nhìn cái có thể trông thấy .

      ”Cậu vẫn khỏe chứ?”

      Itsuki Fujii trong “Bức Thư Tình” cũng từng hỏi Itsuki Fujii khác câu hỏi như thế.

      Là bỏ lỡ quá nhiều năm để hỏi thăm, là bỏ lỡ quá nhiều năm để tỏ tình.

      trả lời, như người xa lạ, nhìn nhau trong giây lát rồi lướt qua nhau.

      nhớ đến trước đây sau mỗi lần “tạm biệt”, đều luôn quay đầu lại nhiều lần nhìn .

      Lần này xoay người dõi theo , bóng lưng lưu loát, thậm chí tia do dự muốn quay đầu lại.

      bỗng nhiên hiểu ra, thời gian bốn năm, để vẽ lên dấu chấm kết thúc từ mà biệt.

      ”Xin chào, mình là An Lạc, là bạn cùng lớp với cậu, cậu biết mình chứ?”

      ”Mình là Giang Việt, mình biết cậu từ lâu rồi.”

      ”Cậu là Giang Việt à? Mình thường xuyên cùng xe với cậu đấy”

      ”Mình biết mà, mình biết cậu luôn ngồi sau lưng mình.”

      Những lời em giấu sâu trong tim chưa dám ra, đều có thể trả lời từng câu ở trong lòng.

      chuyện hạnh phúc nhất chính là, lúc thích em cũng là lúc mà em thích .

      Cuối cùng lại biến thành chuyện xót xa nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :