Chương 7.3: Chiều hôm đó, tôi tiễn Luke ra xe và hôn tạm biệt trước khi lên đường Cannes. Marguerite cũng ra tiễn Luke với tôi. Chị ấy ôm ngang lưng tôi an ủi: – Đừng có ỉu xìu như thế Lisa ... Luke có đến tận cùng thế giới đâu mà lo. Cậu ấy về vào thứ bảy mà cũng có thể là sớm hơn. Chị ấy dẫn tôi vào nhà. Cậu ấy muốn để mất kỳ trượt tuyết nữa đâu. À! lại đến trượt tuyết, tôi có ý này. Ngày mai, sau khi ăn trưa, chúng ta mua sắm ở khu trung tâm trượt tuyết. Luke chưa có thời gian đưa đến đó trượt tuyết, vậy chúng ta . Còn Jami? Mai thằng bé được nghỉ học. Em hứa ngày mai đưa nó xe trượt tuyết rồi. – sao, Marguerite quyết định.- Nó biết nhiều thanh niên ở trung tâm. Nó xe trượt với họ trong lúc chúng ta sắm sửa. Tôi hỏi Yves là hướng dẫn viên trượt tuyết. Tôi nhờ ấy để mắt đến Jami. Yves thường giúp Luke việc đó mỗi khi Luke đưa Jami đến trung tâm, Jami rất tôn sùng Yves nên mọi chuyện ổn thôi. Chị ấy đúng. Jami phàn nàn gì về kế hoạch mới của chúng tôi. Đến trưa hôm sau, chúng tôi để thằng bé vui vẻ tán gẫn với Yves cùng với nhóm thanh niên mà nó quen, còn tôi và Marguerite mua sắm. Là trung tâm trượt tuyết nổi tiếng, cái cửa hàng thể thao ở đó dường như chỉ dành cho những đối tượng thích có những cái mác độc quyền quần áo họ. Giá cả làm tôi phát hoảng. Mặc dầu có vài bộ tôi ưng, những tôi vẫn với Marguerite rằng chúng quá đắt và tôi đợi đồ trượt tuyết được gửi cùng với đồ đạc ở nhà bố mẹ đẻ. Chị ấy nghe thề bèn lắc đầu cười và bảo: – Tối hôm nọ lừa bọn tôi phải ? làm cho chúng tôi nghĩ là hề biết trượt tuyết. Vừa rồi nghe trao đổi với người bán hàng về các loại cáp trượt tuyết, tôi đoán phải là người mới biết trượt. Tôi đoán thế có đúng ? – Em là thành viên của đội trượt tuyết ở trường đại học, nhưng từ nhiều năm về trước. Từ đó đến nay em luyện môn này nhiều. Về Scotland thể vì ở đấy có nhiều tuyết. Cũng bốn mùa đông qua rồi, em chắc chẳng còn thạo đâu. Tôi nhìn những ngọn núi tuyết trắng xoá ở phía sau. Những đường trượt em quen dài và dốc như ở đây.Khả năng của em chắc là thua xa chị. – Đừng khiêm tốn kiểu như vậy, Marguerite lắc đầu. Tôi chắc chỉ luyện tập ít hôm là trở thành đối thủ đáng gờm nhất của tôi. Ồ! Tôi gì với nhỉ. Tôi sau khi mua những đồ mà thích chúng ta gặp Yves. Tôi chắc ấy sắp xếp cho khoá tái huấn luyện trong tuần này, đằng nào tuần này Luke cũng vắng và khi cậu ấy trở về vàoo cuối tuần, làm cậu ấy phải ngạc nhiên cho mà xem. Chị ấy ra hiệu cho bán hàng vẻ hách dịch: – Bà Fletcher đây muốn thử bộ này, bộ này và cả bộ này nữa.Chị ấy chỉ lô những thứ lúc trước chị để ý thấy tôi có vẻ thích. – Marguerite, đừng! Tôi há hốc miệng: – Em thể trả nổi với cái giá đắt như thế đâu. – Luke có thể. Chị ấy cười nhìn tôi: – Tôi với rằng, cậu ấy có tài khoản ở đây. Là vợ cậu ấy, cũng phải hợp thời trang chứ, đúng ? Tôi lắc đầu: – Nhưng tiêu nhiều tiền như vậy vào quần áo ... em thể đâu. – có thể và phải như vậy. Marguerite cương quyết. Rồi chị ấy nhìn tôi vẻ hài lòng: – biết là vừa chứng minh cho tôi thấy điều ấy. – trong những phụ nữ bị thất vọng của Luke kể rằng là kẻ đào mỏ, phụ nữ lấy Luke chỉ vì tiền. – Điều đó vớ vẩn. Khi ấy hỏi cưới em, em biết ấy có giàu có hay . Em vẫn lấy ấy cho dù ấy có xu dính túi. Em cưới Luke vì em ấy, giống như chị Edouard. Khi gặp Luke, em biết rằng: có ai khác dành cho em ngoài ấy. – Lisa quý! cần phải với tôi điều đó. Tôi thấy ánh mắt nhìn Luke. Tôi cũng thấy Luke khi ở bên . Chưa bao giờ cậu ấy hạnh phúc bên người nào hơn thế. Tôi phải thú nhận lúc đầu tôi lo lắng, nhưng và Luke đúng là để dành cho nhau. Tình của hai người là tình sét đánh, chuyện khá bất ngờ đối với Luke. Marguerite tiếp tục: – Thực ra chúng tôi cứ nghĩ khi nào Luke lập gia đình, cậu ấy cưới vùng này. Nhưng cũng giống như mọi chuyện, cậu ấy bao giờ nghe theo chúng tôi. Marguerite rồi vào trong tấm rèm để thử bộ đồ mà chị ấy chọn. Còn tôi đứng ngẫm nghĩ những gì chị . Thế rồi tôi quyết định chọn hai bộ đồ đồng phục trượt tuyết mà tôi thích. Sau đó chúng tôi quay về quán cà phê – cái quán nhìn ra đường trượt nơi Jami xe trượt tuyết.
Chương 7.4: Marguerite quen vài phụ nữ ngồi tán gẫu trong quán và nhóm vẫy chị ấy đến ngồi cùng. Tôi ngồi nhấm nháp ly cà phê của mình đột nhiên mấy người đàn bà đan tán ngẫu chuyện bỗng ngừng bặt. Họ hướng mắt về phía cửa ra vào và tôi cũng quay lưng lại nhìn ra đó. Người vừa bước vào quán cà phê phải ai khác, mà chính là Frederique. Tất cả dây thần kinh trong đầu tôi đều căng lên khi giọng Frederique vang lên ngay phía sau: – Chị ở đây à Marguerite? Nana với em là mọi người đến đây.Thế Luke đâu? ta tiếc khắp quán lượt rồi kéo chiếc ghế từ bàn khác snag ngồi giữa Marguerite và Arlettcher, người có mặt ở quán trước khi tôi và Marguerite tới. – ấy mệt mỏi vì phải trông xoay sở vụng về những đường trượt đầu tiên rồi sao? Lisa, ấy bỏ để lo cho chức vô địch của ấy đúng ? ta ra hiệu cho người phục vụ mang cà phê tới và tiếp tục đợi tôi trả lời: – Khi tôi uống cà phê xong, tôi trượt với ấy, phiền chứ? Giọng ta đầy thách thức. Arletther cười khúc khích: – Chị phải mệt lắm mới đuổi kịp Luke đấy, Frederique thân mến. – muốn gì? – ấy hôm nay có ở đây. ấy Cannes để lo công chuyện rồi. Sau giây im lặng, Frederique ném về phía tôi cái nhìn xảo quyệt rồi : – Đó chẳng phải là ngẫu nhiên sao? Mai tôi cũng Cannes để lo công việc mà. Marguerite gắt lên: – Frederique, thể. biết là tôi sắp xếp cho gặp nhà Rousseaus ở Grenoble vào ngày mai còn gì? Frederique nhún vai: – Chị làm cho các cuộc gặp của em cứ rối tinh lên. Trước khi em xem sổ ghi lịch gặp khách hàng của chị, em thu xếp xem biệt thự của Giselle rồi. – hỏi ý kiến tôi trước khi quyết định gì cả. Marguerite tức tối: – biết nhà Rousseaus là những khách hàng quan trọng, tạo cho chúng ta nhiều việc làm. đáng lẽ phải huỷ cuộc hẹn với Giselle . Đằng nào bà ấy cũng chờ đợi để chuyến đến Cannes. Gặp vào hôm khác có vấn đề gì đâu. – Luke lại nhìn nhận vấn đề như thế. Frederique liếc xéo sang tôi: – Hôm qua khi tâm với Luke ấy tâm với em ấy lo lắng như thế nào vì bà Giselle chưa hề có kế hoạch chuyển đến Cannes. Để làm Luke vui lòng, em đến chuyện với bà Giselle và bà ấy nhờ em đến xem xét ngôi biệt thự xem có phải cần sửa sang gì và em quyết định nhận việc ấy. Bà Giselle em giúp bà ấy sơn lại màu từ tầng gác đến tầng hầm, nếu em thấy phù hợp mà phải e dè về chi phí. ta lại nhìn tôi như muốn nuốt sống tôi, rồi quay sang Marguerite tiếp tục : – Em nghĩ rằng, em ở lại Cannes cho đến hết tuần này và xem xét mọi thứ. Nếu chị muốn liên lạc với em hãy gọi đến Reserve cho em. – Reserve? Arletther nhướn mày: – Ôi! thế chị phải trả nhiều tiền lắm đây. Frederique nhún vai: – Khi nào đến Cannes tôi đều ở Reserve. Tôi và Luke thường như vậy đúng Marguerite? ta cố gắng đâm vào tim to nên thay vì phải ngồi yên nghe ta châm chọc, tôi đặt ly cà phê xuống và bảo Marguerite: – Marguerite, em nghĩ đến lúc chúng ta phải đưa Jami về rồi. Chắc bây giờ thằng bé đói và mệt. – tìm Jami Lisa. Tôi muốn ở lại bàn với Frederique về chuyến Cannes. Rồi Marguerite nhăn nhó: – Đưa nó về đây uống Chocola. Nó thích lắm. Nhân tiện thoả thuận thời gian tập với Yves luôn . ấy hay ghi chép đâu. Có thể ấy quên và nhận tập cho người khác mất. – Tập với Yves là thế nào? Frederique nhìn tôi tức tối: – Tôi tôi se dạy những đường tập đầu tiên kia mà. – Lisa phải là người mới tập chơi đâu, Marguerite cười: – ấy khiêm tốn nên ra đó thôi. Tôi vừa biết là ấy chơi cho đội ở trường đại học, nhưng vì vài năm nay chơi nên ấy đạt được như mức chúng ta. Tôi gợi ý ấy nên tập với Yves để lấy lại tự tin. Frederique nheo mắt nhìn tôi. ràng ta chẳng vui vẻ gì khi biết tôi phải là người học trượt tuyết non nớt, tuy nhiên ta bình luận thêm về điều đó. Chỉ đến khi tôi đẩy ghế sắp sửa rời khỏi quán, ta mới : – tội nghiệp Lisa ạ. Luke và bỏ mình quá sớm. Sao ấy lại muốn có cùng nhỉ? – Luke Cannes vì công việc. Thời gian chúng tôi có với nhau chẳng đáng để tôi cùng ấy đến đó. Bây giờ tôi phải kẻo lại nghĩ nó bị bỏ quên. Tôi quay sang Marguerite: – Mười phút nữa em và Jami quay lại. Em bỏ ván trượt của Jami vào thùng xe và chúng em cùng về đây. Tôi bước nhanh, nhưng vẫn còn kịp nghe giọng của Arletter vọng theo: – Em nghĩ em dâu của chị quá tin tưởng khi để người đàn ông như Luke mình, cho dù chỉ trong đêm Marguerite ạ. Nếu ấy là chồng của em dù vì công việc hay bất cứ chuyện gì nữa, em cũng để ấy bỏ em ở lại đâu. Cannes luôn đầy rẫy những xinh đẹp luôn tìm kiếm cơ hội để tán tỉnh đàn ông. Chị biết họ thích tàn tỉnh những loại đàn ông nào rồi đấy.
Chương 7.5: Tôi bước nhanh, nhưng vẫn còn kịp nghe giọng của Arletter vọng theo: – Em nghĩ em dâu của chị quá tin tưởng khi để người đàn ông như Luke mình, cho dù chỉ trong đêm Marguerite ạ. Nếu ấy là chồng của em dù vì công việc hay bất cứ chuyện gì nữa, em cũng để ấy bỏ em ở lại đâu. Cannes luôn đầy rẫy những xinh đẹp luôn tìm kiếm cơ hội để tán tỉnh đàn ông. Chị biết họ thích tàn tỉnh những loại đàn ông nào rồi đấy. – Có mà loại đàn ông như của có, chắc chắn phải là người đàn ông của tôi. Tôi nghĩ, phải Luke, phải Luke. Tôi kiên quyết nhắc lại bản thân mình. xuất của Frederique ở quán cà phê, cái nhìn hiểm độc của ta, thông báo Cannes và ở khách sạn Reserve của ta cùng lời bóng gió của ta. Tất cả hợp lại để phá hỏng buổi trưa dễ chịu của tôi. Tôi lấy lại tâm trạng trước khi gặp Jami. Thằng bé vui vẻ nhảy nhót với những người bạn của nó, lắng nghe tiếng reo đầy phấn khích của thằng bé khi chiến thắng ở đường trượt ngắn. Rồi tôi đến van phòng của Yves để đăng ký với thời gian tập sắp tới. Khi tất cả xong xuôi, tôi và Yves quay lại chỗ bọn trẻ chơi gọi Jami về. Yves tiễn chúng tôi ra đến tận đường cái. Ở đó, trước những dải tuyết dài, chúng tôi cùng đứng tán ngẫm trong lúc đợi qua đường để tới chỗ đỗ xe đối diện quán cà phê. Jami tay ôm ván trượt, tay nắm tay Yves vẫn mải mê lẩm bẩm đọc tên các loại xe hơi chạy qua. Những chiếc Mercedes, rồi đến những chiếc BMW, chiếc Fiat ... rồi đến chiếc Mini trông như cái hộp chạy qua, theo cạnh đó là chiếc Ferrani màu đỏ do tóc vàng lái. có chiếc xe nào phía sau chiếc Ferrani. Jami nhấn bước định sang đường nhưng Yves giữ nó lại. – Chưa được, đừng có liều lĩnh như thế. Có chiếc Citroen lên tới kìa. Để nó qua rồi chúng tôi sang. Chiếc Citroen lướt qua. Chúng tôi bước qua những đống tuyết bên đường. Vừa lúc đó, chiếc xe phóng ra từ bãi xe đối diện. Nó đâm vào đống tuyết ở lối ra và cứ thế trượt khiến lái xe thể điều khiển nổi. Trong lúc hoảng sợ, người lái xe có lẽ đạp phanh, vì thế chiếc xe bất ngờ vọt qua đường lao về phía chúng tôi. Nếu Yves nhanh nhạy phản ứng, túm cả tôi và Jami kéo về phía sau, nơi có đống tuyết đứng chắn chắc cả hai chúng tôi bị hất ngã xuống đường rồi. Jami thét lên khi nó đánh rơi chiếc ván trượt xuống đường, nhưng Yves để ý tới, vẫn đẩy chúng tôi về phía sau đống tuyết. Vài giây sau, chiếc ván trượt của Jami bị chiếc xe đụng phải, nó văng đánh “chát” lên bức tường băng trắng xoá lám bắn những mảnh băng cùng những hạt tuyết bắn tung toé khắp nơi. Có tiếng bánh xe nghiến lên chiếc ván trượt rồi sau đó, bằng cách nào đó, người lái xe điều khiển được chiếc xe. cần để ý ai có bị sao hay , ta phóng vù xuống đồi và biến khỏi tầm nhìn của chúng tôi. Yves lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Pháp tôi hiểu nổi, nhưng tôi có thể đoán được ấy muốn gì. Thoạt tiên ấy nhìn tôi, sau đó nhìn Jami, lo lắng trong mắt ấy. Jami run lên vì giận hơn là vì sợ. Nó kêu lên: – Ván trượt của cháu! gã lái xe đáng ghét ấy cán lên ván trượt của cháu. Nhìn kìa, ông ta làm nó vỡ vụn rồi. Nó cố giật ra khỏi Yves, nhưng ấy giữ nó lại và nhìn tôi hỏi: – sao chứ Fletcher? – , cảm ơn . Giọng tôi run run. Tôi phải quay sang phía khác để Jami nghe thấy những gì tôi : – nếu phản ứng nhanh tôi bị thiệt mạng rồi.Tôi rùng mình nhìn những mảnh ván trượt vỡ vụn: – Đáng lẽ những người lái xe ấu như thế được phép lại xe trong điều kiện thế này. – Có lẽ là khách du lịch. Yves cằn nhằn: – Khi họ đến đây vào mùa đông, ở đây luốn có tai nạn.Họ biết lái xe đường có tuyết. Lúc tháo chạy ta có vẻ lái tốt lắm mà. Tôi đáp, cố lấy giọng để át nỗi sợ hãi khi nhìn thấy những mảnh vỡ ván trượt tan tành và khuôn mặt đầy nước mắt của Jami. Tôi ước có thể chặn ta lại và bắt ta phải trả giá cho cẩu thả của mình. Jami qúy cái ván trượt ấy lắm, nhưng thôi, Jami đừng khóc nữa.Tôi vòng tay ôm qua vai thằng bé: – mua cho cháu cái ván khác. cái bằng gỗ có những đường rãnh chuẩn được Jami? Jami nín khóc ngay. Nó quay sang nhìn tôi mắt ngời sáng lên niềm sung sướng qua nước mắt: – cái ván trượt bằng gỗ hả ? cái ván gỗ hẳn hoi đúng ? Tôi gật đầu. Chúng ta quay lại cửa hàng chỗ chú Yves nhé, có lẽ chú ấy chọn giúp cháu mình chiếc, đúng Yves? tôi nhìn Yves. – Vâng! tất nhiên rồi! Yves đồng ý. ấy nhìn tôi như thể chính ấy cũng hiểu được rằng, niềm vui có cái ván trượt mới xoá những cảnh tượng vui trong đầu Jami.
Chương 8.1: Hôm Frederique Cannes, sau bữa tối Marguerite với Giselle về nỗi bực mình của chị ấy trước những cuộc gặp bị đảo lộn: – Frederique đáng lẽ phải tham khảo cháu khi quyết định bất cứ cuộc hẹn nào về công việc. Cháu thậm chí hề biết bác có kế hoạch tu sửa lại ngôi biệt thự cho tới khi ấy với cháu. ấy tự ý Cannes khiến cháu rất bực mình. Giselle nhìn Marguerite vẻ ngạc nhiên: – Cháu thể bực mình với tôi, Marguerite ạ. Tôi biết ấy gì với về việc đó. Dù sao tôi cũng nghĩ là ấy từ chối các cuộc hẹn khác để xem ngôi biệt thự giúp tôi. Tôi bảo với ấy là phải vội cơ mà. Marguerite cau có: Thế mà ta có thế đâu. Đêm đó, khi ngủ, tôi cố nghĩ tới việc Frederique theo Luke đến Cannes. Tôi biết ta có thể tìm cách gặp được Luke ở đó và ý thức được rằng tôi thể ngăn ta. Tuy nhiên, tôi nghĩ, với mưu mô đó ta có thể làm gì? Nếu như Luke quá bận, có thời gian dành cho tôi chắc ấy cũng thể thay đổi chương trình của mình để gặp Frederique được. Nhưng ý nghĩ họ ở cùng chỗ và ý nghĩ ta rắp tâm tấn công Luke để chiếm ấy cứ dằn vặt tôi. Tôi thể ngủ yên được, sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy đầu đau như búa bổ, tôi cảm thấy bải hoải và bứt rứt cho đến tận chiều hôm sau, khi trượt tuyết được lúc tôi mới phấn chấn lên chút. vui vì hôm ấy Luke gọi điện về cho tôi: – Mọi chuyện với em thế nào, em ? ấy hỏi: – Em nhớ lắm. Nhưng trong lúc vắng nhà, em cố hoàn thành nốt phần cuối cùng trong quyển sách của em. Nếu phản đối, em gửi cho người đại diện của em. Khi nào vè để đọc nó, ? – chắc lắm. Điều đó còn tuỳ thuộc vào công việc, nhưng hy vọng cuối tuần này có mặt ở nhà để trượt tuyết. Sáng nay gọi điện cho Jean Claude. Bọn bàn số việc và cậu ấy nhắc về cuộc thi dành cúp vô địch của vùng được tổ chức sau mười lăm ngày nữa. Cậu ấy đánh gục nhưng chịu thế đâu. – Vậy là muốn về nhanh chỉ để trượt tuyết thôi sao? – Còn gì nữa nhỉ? Giọng Luke qua điện thoại nghe có vẻ rất hài hước: – Ồ! Trượt tuyết với là số . – Còn em là thứ bét chứ gì? Tôi suýt nữa thốt ra những lời ấy. Tôi lại mất thêm đêm khó ngủ nữa, nhưng hôm sau, khi mặt trời lên cao, tôi cũng thấy tệ lắm. Tôi tự bảo mình rằng, tôi cứ tưởng tượng ra vậy thôi. Luke là chồng tôi và tôi thể để người đàn bà nào cướp ấy của tôi. Tôi quyết định giết thời gian bằng công việc. Tôi giúp Nana sửa chữa các thứ, bàn bạc với Marguerite việc sửa lâu đài và biệt thự của chúng tôi.Ba buổi trưa kể từ hôm Luke vắng, tôi trượt tuyết rất nhiều cho đến khi mệt lả, tuy nhiên Yves rất ủng hộ cách luyện tập như thiêu thân ấy của tôi. ấy bảo: – Fletcher, nếu cứ tiếp tục tiến bộ như thế này chơi rất tốt ở giải đua dành cho nữ được tổ chức vào năm tới đấy. may vì năm nay quá muộn rồi, nếu việc dự thi rất tốt cho đấy. Những lời Yves động viên tôi đáng kể và đêm hôm đó, đêm thứ ba vắng Luke, tôi ngủ rất say. Sáng hôm sau, lúc ăn sáng tôi để ý thấy Marguerite trông có vẻ chán nản. Chị ấy bảo: – Tôi e rằng mấy tiếng nữa nhà của chúng ta bị tuyết chắn. Maurin thể dọn hết chỗ tuyết ở lối vào được. Đài địa phương thông báo rằng có số con đường bị nghẽn tuyết.Máy xúc tuyết phải cố giải phóng cho các tuyến đường chính. Họ khuyên mọi người chỉ nên ra đường trong những trường hợp cần thiết. Chị ấy thở dài: – Số tôi rủi ro cơ chứ. Tôi hẹn gắp Edouard ở Geneve hôm nay, vì chúng tôi có cùng công chuyện ở đó. Thời tiết thế này làm sao nổi. Nếu tuyết tiếp tục rơi, Luke thể trượt tuyết vào cuối tuần được và cậu ấy vui vì điều đó.Thời tiết luôn là trong những điều cản trở mục đích của Luke. Jami thể đến tới trường vì tuyết lấp mất đường , song nó chẳng hề buồn vì có ngày nghỉ ngoài lịch. Tôi thất vọng vì Yves vừa gọi điện bảo rằng chiều tập được.Khi tuyết chất thành đống mỗi ngày cao thêm, lên tới mép cửa sổ tôi thấy bồn chồn thể yên được. Nỗi sợ bị nhốt trong chỗ kín bưng, nỗi phập phồng cảm thấy có điều gì đó may xảy đến cứ lấn át tôi, giống hệt cái cảm giác ở ga tàu điện ngầm Paris hồi tháng mười, khi tôi chứng kiến người đàn ông nhảy vào đường tàu. Tôi rùng mình khi nghĩ lại chuyện ấy. Tôi ước giá mà Luke ở bên tôi lúc ấy và bảo tôi rằng chính vì trí tưởng tượng khiến cho tôi nghĩ rằng có điều gì tồi tệ xảy ra, chứ thực ra chẳng có chuyện gì cả. Tuy nhiên, chiều hôm ấy Luke về nhà, tôi tìm được an ủi như mong muốn.
Chương 8.2: Tuyết rơi đến trưa ngừng. Chúng tôi biết rằng đường đến Cécile được dọn quang nhưng chúng tôi vẫn thể lấy xe từ gara ra được. Tuyết ngang đến cửa gara cũng như lối vào, từ sân dẫn đến đường ra cổng tuyết dày gần nửa mét. Mặc dù tuyết rơi như thế, bà Giselle vẫn quyết định đến Grenoble đón Jean Claude về nghỉ cuối tuần. Bà ấy bắt ông già Maurin tội nghiệp phải dọn tuyết, phải làm khối lượng công việc mà hai người khoẻ mạnh cũng phải làm trong hai giờ liền. Jami hăng hái đề nghị giúp ông Maurin, tôi và Marguerite cũng tham gia dọn tuyết với mọi người. Đến gần bốn giờ chiều, chúng tôi dọn đủ đường cho xe ô tô ra được đường chính. Jami, Marguerite và tôi từ cổng về trong niềm vui chiến thắng được những đống tuyết bà Giselle, người đứng bên cửa sổ nhìn chúng tôi dọn tuyết lái xe ra. Bà ấy nở nụ cười của bà lớn và vẫy tay cảm ơn chúng tôi về những nỗ lực vừa rồi. Marguerite cũng giống chúng tôi, vừa nóng vừa mệt, bực bội : – Chắc nghĩ bà ấy là bà De La Haie chính cống còn chúng tôi chỉ là những đầy tớ.Nhưng bà ấy chẳng là gì cả, chỉ là diễn viên hạng ba bất ngờ được lột xác khi lấy người đàn ông danh tiếng. – Em về hạng ba hay hạng gì đó. Tôi cười gằn: – Chị phải chấp nhận vai diễn mà bà ấy chọn. Marguerite hít mạnh rồi đá cục tuyết về phía tôi. Tôi tránh và bất ngờ ngã ngửa vào đống tuyết. Jami chạy đến ra sức kéo tôi dậy, nhưng nó lại bị ngã nhào lên tôi. Chúng tôi nằm tuyết cười rũ rượi Marguerite kêu lên: – Lisa! Xe của Luke vào cổng kìa. Chị biết cậu ấy về chiều nay. – Em cũng biết. Tôi giấu được vẻ ngạc nhiên, nhổm dậy từ đống tuyết. Tôi nhìn thấy Luke với nụ cười quen thuộc lái xe về phía chúng tôi.Mắt tôi ánh lên niềm vui sướng, cho đến khi tôi nhận ra Frederique ngồi bên cạnh, ta nở nụ cười của con mèo vừa ăn vụng bánh kem. Jami lao đến chú nó.Chào Luke xong, nó nhìn sang bên và hỏi: – ấy đến đây làm gì vậy chú? Xe ấy lại hỏng nên chú cho ấy nhờ xe à? Marguerite đứng đằng sau tôi nhịn được phá lên cười. Còn Frederique chẳng thích thú gì với câu hỏi của Jami nên giận dữ : – Đúng là đồ vô lễ. Luke nghiêm giọng: – Jami, cháu xin lỗi Frederique ngay . Jami đỏ mặt, nhưng nó nhất định . – Jami, cháu nghe chú gì ? Hãy cháu xin lỗi . Jami ngừng giây, nhưng vẻ tức giận của Luke khiến nó phải mở miệng. Nó “Xin lỗi” rất nhanh rồi chạy . – phải nghiêm khắc hơn với thằng bé Lisa ạ. Frederique dạy khôn tôi: – Gần đây nó vô kỷ luật. Marguerite vẫn chưa hết giận Frederique làm chị ấy khó xử với những khách hàng quan trọng của công ty, bèn nhìn xoáy vào ta : – Vớ vẩn, Jami chẳng có gì sai cả. Nó là đứa trẻ, luôn xử như mọi đứa trẻ khác. Hồi bằng tuổi Jami, Luke cũng thường như vậy và thường bênh cậu ta đó thôi. rồi Marguerite mở cửa sau xe của Luke, đẩy tôi lên trước và hỏi giọng vui: – đến đây làm gì? – Xe của Frederique bị hỏng. Luke giải thích nghe vẻ vẫn còn bực. – Tất nhiên khi ấy hỏi, em đồng ý cho ấy nhờ xe từ Cannes về. Em định đưa ấy về nhà ấy trước, nhưng người ta rằng đường vào nhà ấy vẫn còn bị nghẽn tuyết nên ấy phải đến đây nghỉ đêm ở đây. – Cũng giống như ngày xưa thôi nhỉ? Frederique ném sang tôi cái nhìn quỷ quyệt. – hẳn đâu. Marguerite châm chọc: – Bây giờ Luke có vợ và Lisa chuyển phòng dành cho khách thành phòng đọc rồi. Tôi nghĩ phải ngủ chỗ khác mất thôi. Chỗ Giselle có phòng trống dành cho khách đấy, nhưng tôi chắc nếu cầu Jami khéo chút, nó để cho ngủ trong căn phòng ở dãy nhà chính. – Hỏi Jami ư? Frederique há hốc miệng nhìn Marguerite: – Chị thế nghĩa là thế nào? – Cho tới khi kế hoạch xây khách sạn được hoàn tất, Jami vẫn sở hữu lâu đài. Chúng tôi cũng ở nhờ nó. Cả Giselle cũng vậy. Marguerite cúi xuống cửa sổ xe, nhìn Jami bước về phía nhà lớn: – Chúng ta có thể hỏi thằng bé, nó kia rồi. Jami giả vờ như nghe thấy chúng tôi , nó thẳng vào trong toà nhà. Marguerite nhún vai: – Có lẽ phải lúc hỏi nó rồi. Nó giận chúng ta. Chị ấy quay sang tôi: – Lisa, lát nữa hỏi thử nó xem, nó vẫn nghe lời mà. Tôi cảm thấy bầu khí căng thẳng. Frederique bực bội vì mọi chuyện được như ý muốn, còn Luke vì lý do gì đó cũng có vẻ được vui. Bầu khí ấy làm hỏng niềm vui đón Luke trở về của tôi. , có lẽ chính vì có mặt của Frederique khiến tôi mất vui. ta lượn lờ bên cạnh Luke, thậm chí dám gõ cửa phòng ngũ trong lúc tôi giúp ấy cất hành lý và oang oang rằng ta đến nhà trọ trong làng để khỏi thành kẻ quấy rầy.