Chương tám: Khi tình vào ngõ cụt
ngọt ngào, thất tình đắng cay. Có người thắc mắc, vì sao tình lại vô duyên vô cớ mất , vì sao chia tay là chia tay ngay được? Thế nhưng chẳng ai hỏi, vì sao lúc đầu hai người lại nhau? Nếu có thể trả lời được câu sau, nhất định cũng trả lời được câu trước. Tôi thà rằng tin là vô duyên vô cớ, chứ cũng chịu tin là vì chán, vì ghét, mà cuối cùng chia tay.
Bắt đầu học kỳ mới, Vương Y Bối một mình lên xe khách về trường, bố mẹ ̣nh đưa nhưng cho. ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, rõ tâm trạng thế nào.
Đầu xuân vẫn chưa tới, gió đông vẫn lưu luyến chưa , khắp nơi gió lạnh ù ù thổi. Vương Y Bối một mình xách hành lý về trường, về tới phòng ký túc lại một mình chậm chạp thu dọn giường chiếu. Xong xuôi, mới ra ngoài mua thêm mấy vật phẩm cần thiết, tiện thể ăn cơm.
Lúc quay lại ký túc, lấy di động ra, muốn gọi điện cho Trần Tử Hàn nhưng lại biết nói gì, thông báo đã về trường ư, hay là nói nhớ ?
cứ ngỡ học kỳ này, quan hệ giữa và Trần Tử Hàn sẽ tốt đẹp lên, ngờ vẫn cứ nửa mặn nửa nhạt như cũ. tới căn hộ của , đợi nguyên một đêm thấy về, hôm sau gọi điện hỏi, chỉ nói để ý tin nhắn gửi. Thế là hai người lại cãi nhau, Vương Y Bối trách móc Trần Tử Hàn lạnh nhạt với mình, ngay cả tin nhắn gửi cũng thèm xem, Trần Tử Hàn hết lời giải thích mình bận, biết tới nên mới ở lại công ty cả đêm.
“Vậy bây giờ về, em đừng đâu nhé!” thỏa hiệp.
“ cần! cứ tiếp tục làm việc của .” Tắt máy, Vương Y Bối xách túi rời khỏi nhà Trần Tử Hàn.
Hết lần này tới lần khác như vậy, cãi nhau trực tiếp thì cũng khắc khẩu qua điện thoại, dần dần ai cũng thấy mệt mỏi, chẳng dám gọi điện cho người kia nữa. Hai tháng sau, tình trạng vẫn khá hơn được chút nào. Một người bạn học tổ chức sinh nhật, Vương Y Bối bị Uông Thiển Ngữ kéo tham dự bằng được. Đã lâu rồi chưa ra ngoài nên liền đồng ý.
Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ dính lấy nhau như hình với bóng, ăn cơm cũng ngồi cạnh nhau, mọi người ai cũng biết hai là một đôi. lớp, ban cán sự điểm danh chỉ cần nhìn về phía Uông Thiển Ngữ là biết Vương Y Bối có học hay , mấy lần Vương Y Bối bị đánh dấu trốn học, đều cười nói với Uông Thiển Ngữ: “Cậu hại tớ ít đâu nhé!”.
Lúc ngồi ăn cơm, Uông Thiển Ngữ nhỏ giọng hỏi Vương Y Bối về tình hình của Trần Tử Hàn. Vương Y Bối đáp ngắn gọn “vẫn bình thường” khiến Uông Thiển Ngữ dám nói thêm gì nữa. Ăn cơm xong, mọi người kéo nhau tới quán bar có tiếng trong trung tâm thành phố, ai nấy cũng đều rất hào hứng, Vương Y Bối tỏ ra khá dửng dưng, thỉnh thoảng câu được câu chăng với Uông Thiển Ngữ.
Quán bar khác biệt lắm so với tưởng tượng của Vương Y Bối, chỉ có điều giá rất cao. Mọi người gọi rượu và đồ uống xong mới hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thích thú.
Tất cả ngồi quây quanh một bàn, nghĩ ra đủ trò chơi, tuy nhiên cũng dám quá trớn.
Bầu khí vui vẻ bao trùm, mọi người đều thấy rất thoải mái. Một chàng chịu nghe lời khuyên của các bạn, uống rất nhiều rượu, say đến mức nói năng lung tung. Uông Thiển Ngữ và Vương Y Bối lại ngồi ngay cạnh ta, khỏi nổi hứng trêu chọc, giơ tay lên đấm lưng ta: “Nào! Đại gia, để tiểu nhân đấm lưng cho ngài!”.
Chẳng biết say thật hay say giả, chàng kia cũng rất phối hợp mà đáp: “Biểu hiện tốt một chút, đêm nay trở về đại gia có phần thưởng!”.
Cả nhóm bật cười, Uông Thiển Ngữ nói tiếp: “Đại gia đừng có quên đấy nhé!”.
Mọi người đùa càng lúc càng quá đà, Vương Y Bối vui vẻ nói chuyện một lúc thì đứng dậy toilet, lúc trở về, vô tình nhìn sang một hướng khác liền trông thấy bóng dáng đã lâu gặp, sắc mặt lập tức biến đổi. Trần Tử Hàn ngồi với một đám người, mặt mày rạng rỡ. mặc bộ comple vừa vặn làm tôn lên dáng người nổi bật. biết có phải do ảo giác hay , Vương Y Bối chợt cảm thấy như tiêu điểm giữa đám đông, khuôn mặt khôi ngôi, nói năng chậm rãi đầy tự tin, động tác nâng ly rượu cũng đầy khí chất, dường như đã luyện tập rất nhiều lần.
như vậy, thật sự khiến có cảm giác vô cùng xa lạ…
lạnh lùng nhìn , còn chưa kịp quay thì chợt phát hiện ra người con gái ngồi bên cạnh . Đôi mắt kinh ngạc mở to.
Hướng Thần!
Cho dù ta mặc đồ công sở, còn dáng dấp của nữ sinh nhưng Vương Y Bối vẫn có thể nhận ra đó là người đã từng xung đột với mình hồi cấp ba. Sắc mặt sa sầm, hàm răng bặm chặt vào môi.
bận? Bận những gì? Tới nơi này bận rộn? Cùng với Hướng Thần?
thật sự kiềm chế được. Chẳng kịp suy nghĩ, thẳng tới phía nhưng được nửa đường chợt thấy mình ngốc nghếch, đến đó rồi nói gì đây? Khiến khó xử thì được gì? Huống hồ bạn học của cũng ở đây, ầm ĩ trước mặt họ thì cũng tốt đẹp gì.
Nghĩ vậy, Vương Y Bối lại quay về chỗ các bạn, cũng may mà quán bar này đủ rộng, chỗ cách chỗ Trần Tử Hàn ngồi rất xa. Từ lúc quay về bàn, cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chơi đùa nữa, Uông Thiển Ngữ thấy lạ, hỏi nhưng chỉ nói do uống rượu nên trong người khó chịu.
Mọi người ăn uống tới khuya mới tàn cuộc. Vương Y Bối nói với Uông Thiển Ngữ rằng mình đột nhiên nhớ Trần Tử Hàn, muốn tới nhà . Uông Thiển Ngữ nghi ngờ gì gật đầu, rồi cùng mọi người về trước.
Vương Y Bối bắt taxi tới căn hộ của Trần Tử Hàn. Vốn dĩ lúc đầu có dự ̣nh tới đây nên mang theo chìa khóa, hiện tại chỉ có thể đứng bên ngoài mà chờ.
lên cầu thang, ngồi trước cửa căn hộ. Trong lòng dám chắc đêm nay sẽ về nhà, giống như biết hằng ngày liệu có về nhà hay . Lúc này mới phát hiện ra, đã lâu mình chưa tới đây.
Bầu trời đen kịt, xung quanh im ắng một tiếng động, Vương Y Bối chỉ nghe thấy nhịp thở của chính mình. Kỳ lạ là, hề thấy sợ hãi.
yên lặng vùi đầu xuống đầu gối, nghĩ tới những chuyện đã trôi qua rất lâu. và Trần Tử Hàn, nếu như nhất ̣nh phải nói rõ ở bên nhau từ khi nào thì có lẽ chính là cái đêm hai người ngồi ở cầu thang đó. Năm đó, ông nội vừa qua đời, chạy tới quán nét rồi gặp chuyện may, sau đó cùng chạy trốn. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng giờ nhớ lại vẫn cảm thấy đó là một câu chuyện ̉ tích, như chàng hoàng tử tới cứu vớt trong khoảnh khắc sắp rơi xuống vực sâu.
Vương Y Bối hồi tưởng lan man, mãi tới lúc trong đầu xuất hiện hình ảnh của Hướng Thần, dòng ký ức của chợt ngừng lại, giống như vừa gặp phải con quái thú trong cơn ác mộng. Vương Y Bối khỏi so sánh Hướng Thần trước kia với Hướng Thần hiện tại. Ngày ấy, tình cảm của Hướng Thần dành cho Trần Tử Hàn biểu hiện rất rõ ràng, còn bây giờ thì sao? Có phải ấy vẫn còn ôm mộng với ?
Lẽ nào Hướng Thần và Trần Tử Hàn là ngẫu nhiên gặp mặt? Đâu có chuyện tình cờ như vậy, dù có cũng là do con người ́ tình tạo ra mà thôi.
Toàn thân Vương Y Bối chợt lạnh toát, tựa như nhiệt độ xunh quanh đột ngột hạ thấp. nhớ tới những điều một chị khoá từng nói, nghĩ đến những điều Đường Yến nói, nghĩ đến cảnh tưởng vừa bắt gặp. Trần Tử Hàn liên tục nói bận việc, thậm chí sự kiên nhẫn với cũng dần dẫn cạn kiệt, liệu có phải đã thay lòng đổi dạ rồi hay ?
Mọi người đều nói đàn ông thay lòng đổi dạ là chuyện bình thường, thậm chí còn chân đạp hai thuyền, Vương Y Bối nghĩ mà hoảng sợ.
Huống hồ, nếu Hướng Thần qua nhiều năm rồi vẫn còn Trần Tử Hàn, thì nhất ̣nh tình cảm dành cho rất sâu nặng, nhất ̣nh ở trước mặt , ấy sẽ tỏ ra dịu dàng, lương thiện, thấu hiểu con người . Còn thì sao? Lúc này, với Trần Tử Hàn chỉ có khắc khẩu, cãi vã, chẳng phải càng làm nổi bật hình ảnh tốt đẹp của Hướng Thần ư? Tình cảm của với Trần Tử Hàn càng ngày càng nhạt, liệu có đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa và Hướng Thần…
Vương Y Bối dám tiếp tục tưởng tượng nữa! cảm thấy lạnh, rất lạnh, dường như cơ thể chút nhiệt độ cũng còn.
Quá mãi mê suy nghĩ, Vương Y Bối để ý tiếng bước chân tới gần, mãi đến lúc ánh đèn sáng lên, mới giật mình đưa tay lên che mắt theo phản xạ.
“Sao em lại ngồi ngoài này?” Trần Tử Hàn cau mày.
Vương Y Bối hạ tay xuống, sững sờ nhìn mấy giây: “Em quên chìa khoá”.
Cứ tưởng sẽ đỡ đứng lên, ngờ trực tiếp cầm chìa khoá tới mở cửa, cắn răng xoa hai chân đứng dậy. Lúc cửa phòng mở ra, nghe thấy giọng nói chỉ trích của : “Lớn rồi đừng có đãng trí như vậy nữa!”.
“Nếu về sớm một chút thì em đâu phải chờ lâu như vậy?” tức giận nhìn .
bước tới gần, sắc mặt Trần Tử Hàn bỗng sa sầm lại: “Em uống rượu đấy à?”.
Vương Y Bối cười, lướt qua , vào phòng khách: “Chẳng lẽ chỉ có mình được uống rượu còn em được? cầu này của cũng gắt gao quá đấy!”.
“ và em giống nhau. Em một mình hay với ai?” Thấy im lặng, Trần Tử Hàn khỏi tức giận: “Em lớn rồi, phải biết chừng mực, đừng có một mình uống rượu, nhỡ may gặp phải kẻ xấu thì biết làm thế nào? Nếu là cùng với người khác cũng nên nghĩ xem người ta có mục ́ch gì ?”.
Vương Y Bối đè nén cảm xúc trong lòng, nhưng vẫn nhịn được mà lên tiếng: “Trong mắt , em là một đứa con gái ngu ngốc đúng ? phân biệt nổi đâu là người tốt, đâu là kẻ xấu phải ? Chỉ có thông minh xuất chúng thôi!”. trừng mắt: “À đúng rồi, em quên mất, vốn rất thông minh, thi cử lúc nào cũng xếp thứ nhất!”.
Giọng điệu của tràn ngập sự mỉa mai. Trần Tử Hàn một vòng trong phòng khách, có lẽ cảm thấy cần thiết phải đôi co với , lấy quần áo ̣nh tắm. Thế nhưng Vương Y Bối có ý ̣nh dừng lại: “Sao về muộn như thế?”.
“Xã giao”.
“Xã giao cũng về muộn vậy sao? Rốt cuộc là bán nghệ hay bán thân hả?”.
Trần Tử Hàn bất ngờ ném quần áo trong tay xuống, lạnh lùng nhìn : “Em đừng có bậy bạ nữa !”.
Vương Y Bối chăm chú quan sát vẻ mặt giận dữ của : “Vậy tóm lại là với ai?”.
“Có em cũng biết!”
“Sao dám chắc là em biết? dám có!”
“Em càng ngày càng vô lý rồi đấy!” Trần Tử Hàn nhặt quần áo lên, về phía phòng tắm. Vương Y Bối vội đuổi theo, nhưng nhanh chóng đóng cửa lại, chỉ nghe thấy tiếng “sầm” vang lên bên tai.
Vương Y Bối tựa lưng vào tường, thể hiểu nổi vì sao lại như vậy. Quá khứ... quá khứ ràng như thế…
Trần Tử Hàn tắm xong ra, thấy vẫn còn đứng ngoài cửa phòng tắm, có vẻ nhất định chịu cho qua chuyện này. thở dài, có ý định thỏa hiệp: “ mệt lắm, muốn nghỉ ngơi rồi”.
“Mệt mệt mệt! Lúc nào thấy em, cũng mệt, thấy người khác tinh thần phơi phới!” Ánh mắt phóng thẳng mặt , thấy phớt lờ mình, phẫn nộ trong lòng lại càng gia tăng: “ được ! mọi chuyện , rốt cuộc hôm nay gặp ai?”.
“Vương Y Bối, em còn chịu để yên sao?”
“Hôm nay ràng đừng mong em để yên.” Vương Y Bối chút dao động.
Trần Tử Hàn trầm mặc lát: “Vậy tùy em!”.
Lại là cái thái độ ấy! hoàn toàn thể chịu đựng nổi.
“Được rồi, để em hộ ! Là Hướng Thần đúng ? gặp ấy đúng ? ấy làm cùng công ty với , hai người thường xuyên tiếp xúc phải ?”
Trần Tử Hàn ngồi sofa, chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn , vẻ mặt hoàn toàn dửng dưng: “Đúng là hôm nay dự tiệc với Hướng Thần, nhưng còn có nhiều người khác. Em nên nghĩ... xấu xa như vậy!”.
“Nếu hai người có gì lúc nãy sao thẳng thắn ra?”
“ thấy cần thiết.”
“Em chẳng là gì của , đương nhiên thấy cần giải thích với em rồi!”
Thấy cứ khăng khăng muốn dây dưa chuyện này, Trần Tử Hàn thở dài: “Em muốn nghĩ thế nào nghĩ, ngủ đây!”.
“…”
Trần Tử Hàn ôm chăn ra ngoài sofa, quyết định tối nay ngủ ngoài phòng khách, nhường lại giường cho . Trước đây dù có cãi nhau kịch liệt đến mấy, hai người vẫn ngủ chung giường, chỉ thèm nhìn đối phương mà thôi.
Trần Tử Hàn qua người , khẽ : “Em tại khiến cảm thấy rất mệt mỏi…”.
Sau hôm ấy, Vương Y Bối hễ rảnh là lại gọi điện cho Trần Tử Hàn. Có lúc bàn công việc với đồng nghiệp, có lúc họp, kiêng dè giờ giấc, bất cứ khi nào muốn là gọi. Gọi lần đầu nghe, kiên trì gọi tiếp tới khi nào nhận thôi, mỗi lần như vậy đều chất vấn vì sao mãi nghe máy, liệu có phải làm chuyện gì mờ ám hay .
Vương Y Bối thường xuyên tới căn hộ của Trần Tử Hàn hơn, hễ về nhà với mùi rượu nồng nặc là lại tra hỏi với những ai, về muộn cũng đòi phải lý do.
Hôm nay tan làm, Trần Tử Hàn còn phải dự tiệc nên về tới nhà khuya. Vương Y Bối làm sẵn bàn thức ăn đợi nhưng vừa vào cửa muốn tắm, bèn : “ ăn rồi”.
Vương Y Bối rằng, thẳng tay cầm lấy đĩa thức ăn ném tới chân Trần Tử Hàn.
dừng lại, giận dữ : “Em làm gì thế hả?”.
“ ăn rồi chỗ này cũng chẳng để làm gì nữa.”
Trần Từ Hàn trừng mắt: “Em là...”.
“Vô lý đúng ?” Vương Y Bối cười chua chát: “Em vô lý, vậy Hướng Thần sao? Thấu tình đạt lý đúng ?”.
“ ấy ít ra cũng ấu trĩ như em.”
“Ấu trĩ?” Vương Y Bối bật người đứng dậy: “Vậy mà tìm người khác hiểu . tìm !”. xong, lại cầm lấy đĩa thức ăn khác ném về phía Trần Tử Hàn.
buồn ngăn cản , để mặc cả đĩa thức ăn rơi người. Vương Y Bối cũng ngây người nhìn . lúc lâu sau, Trần Tử Hàn nhắm mắt lại, dường như chuẩn bị đưa ra quyết định hệ trọng: “Thời gian này em đừng tới đây nữa, chúng ta suy nghĩ lại…”.
“Ý là gì?”
“Em nghĩ gì là ý đó.” Chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến vậy.
Mấy ngày sau đó, Vương Y Bối hoàn toàn thay đổi, mạng lên, cơm ăn, cả ngày nằm bất động giường. Uông Thiển Ngữ rất lo lắng, đến nhà ăn mua cơm mang về, Vương Y Bối cũng chịu ăn. Nhân lúc hai người bạn cùng phòng vắng, Uông Thiển Ngữ lân la leo lên giường , kéo tấm chăn trùm kín mặt ra. Vương Y Bối cố sức giằng lại.
“Bỏ ra!” Uông Thiển Ngữ cáu gắt: “Dù có buồn bực thế nào cũng thể như vậy được. Cả ngày nằm bẹp dí chỗ, cơm cũng ăn, cậu tưởng cậu làm vậy có thể khiến người khác thay đổi chắc? Chỉ tự hại mình thôi!”.
Thấy Vương Y Bối nới lỏng tay, Uông Thiển Ngữ liền lật chăn ra. Thấy mặt toàn là nước mắt, Uông Thiển Ngữ lo lắng hỏi: “Sao thế này? Đừng buồn nữa!”.
ôm lấy Y Bối vào lòng an ủi.
Chờ Vương Y Bối nín khóc, Uông Thiển Ngữ mới lấy khăn giấy giúp lau nước mắt. Vương Y Bối kéo Uông Thiển Ngữ nằm xuống với mình, tâm trạng vẫn chưa hết kích động, câu ngừng bị gián đoạn: “ ấy tụi mình cần thời gian yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện, ấy bảo tớ đừng tới tìm ấy... Có phải ấy muốn chia tay với tớ ?”.
Vưưng Y Bối nắm lấy tay Uông Thiển Ngữ, đôi mắt to tròn của còn ngấn nước.
“Cậu đừng cuống!” Uông Thiển Ngữ hoàn toàn đoán trước được chuyện này có liên quan tới Trần Tử Hàn. Vương Y Bối vốn quan tâm tới nhiều thứ, những chuyện khiến ấy đau khổ lại càng ít.
“Trước đây ấy như thế. ấy chưa bao giờ nặng lời với tớ, vậy mà bây giờ lại quát mắng tớ, tớ vô lý, ngang ngược. Hơn nữa, ấy qua lại với người con tớ vốn rất ghét mà còn cho tớ . ấy càng ngày càng quá đáng!”
“Trước đây tớ nấu cơm, ấy còn tỏ ra thương xót bàn tay tớ bị thô ráp, bây giờ tớ nấu cơm, chờ ấy về ăn cùng mà ấy còn thèm nhìn mâm cơm lấy lần. Vì sao lại đối xử với tớ như vậy chứ? Chẳng lẽ trước đây ấy tốt với tớ là giả ư?”
Uông Thiển Ngữ biết còn kích động nên gì, để mặc trút giận, mong là hết những bực tức xong cảm thấy nhõm hơn.
“Liệu có phải tớ quá tin tướng ấy ? Trước đây nghe ấy có quan hệ mờ ám với bạn nữ trong trường nhưng tớ vẫn tin ấy, chưa bao giờ nghi ngờ gì cả. Bây giờ tớ cảm thấy mình hoàn toàn hiểu nổi ấy nữa rồi, biết sau lưng tớ, ấy như thế nào. ấy còn ngang nhiên gặp gỡ Hướng Thần mà thèm để ý tới cảm nhận của tớ. Dù giữa hai người họ có gì cũng nên giữ khoảng cách chút chứ, ràng biết tớ thích Hướng Thần nhưng vẫn cố tình làm vậy, ấy quan tâm tới tớ.”
“Cậu xem, tớ phải làm gì bây giờ? Dù trước kia ấy có lừa dối tớ, tớ vẫn muốn mất ấy…” ôm lấy Uông Thiển Ngữ mà khóc.
Uông Thiển Ngữ vỗ lưng : “Y Bối, cậu phải hiểu ai có thể giúp cậu, vài chuyện cậu nên nghĩ quá phức tạp. Tớ chỉ có thể , cậu ở đây khóc lóc, đau lòng hoàn toàn có ý nghĩa gì hết, Trần Tử Hàn nhìn thấy. Cậu nên tự hỏi chính mình xem mình muốn gì, nếu còn luyến tiếc hãy cứu vãn tình cảm này”.
Vương Y Bối mở to đôi mắt, đúng thế, vẫn còn luyến tiếc, ở đây khóc lóc được gì?
Uông Thiển Ngữ tìm cơ hội gặp Trần Tử Hàn, với tình hình tại của Vương Y Bối. Hai người họ từ cấp ba có thể kéo dài tới bây giờ là điều dễ dàng gì, vì những chuyện nhặt mà làm ảnh hưởng tới tình cảm đáng. Nhưng từ đầu tới cuối chỉ có mình , Trần Tử Hàn hoàn toàn dửng dưng, thái độ ấy khỏi khiến Uông Thiển Ngữ bắt đầu nghi ngờ. Cuối cùng, Trần Tử Hàn chỉ câu, có những chuyện, ngoại trừ đương ra, người ngoài cuộc căn bản nhìn .
Nghe vậy, Uông Thiển Ngữ thấy lo lắng thay cho Vương Y Bối.
Vương Y Bối suy nghĩ về những điều Uông Thiển Ngữ , cảm thấy rất có lý, những chuyện làm tại hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn khiến cho mối quan hệ của hai người thêm xấu . muốn để mất Trần Tử Hàn.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng lại tốt lên. Đúng, thể tiếp tục cãi vã với nữa, phải khôi phục lại mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người. Tiết học cuối, Vương Y Bối nhờ Uông Thiển Ngữ điểm danh giúp rồi tới căn hộ của Trần Tử Hàn. vui vẻ quét tước dọn dẹp nhà cửa sạch , mua thêm vài món đồ trang trí, thay nước trong bình nuôi rùa, giặt mấy bộ quần áo bẩn thay ra. Làm xong tất cả, mới gọi điện thoại cho Trần Tử Hàn, hỏi hôm nay có phải tăng ca hay , lúc nào có thể về.
Trần Tử Hàn nghe được giọng dịu dàng của , trong lòng cũng thấy thoải mái, báo với , về sớm.
Mọi thứ đều rất thuận lợi, Vương Y Bối mua chai rượu vang đỏ, làm bàn thức ăn lớn, đợi trở về.
ngắm nhìn kiệt tác của mình, vô cùng hài lòng.
Trần Tử Hàn về tới nhà, Vương Y Bối nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy áo khoác vừa cởi. Thấy trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn như xưa, cũng dịu dàng hơn. nhìn bàn thức ăn trước mặt, biết cố gắng lấy lòng mình, chợt cảm thấy hối hận vì thái độ của mình trước đây.
“Đừng làm nữa, ăn cơm !”
Vương Y Bối nhận thấy như vậy lập tức hiểu ra lần này mình làm đúng. nhanh chóng tắt đèn, châm nến cắm sẵn. Trần Tử Hàn chỉ lắc đầu, lên tiếng.
Ngồi xuống bàn, Vương Y Bối cầm chai rượu lên rót cho ly, ly: “Trước đây em sai, em khiến mệt mỏi. Bây giờ em mượn rượu xin lỗi , đại nhân đại lượng tính toán với tiểu nhân nữa nhé!”.
Trần Tử Hàn cười, những điều cần đều hết rồi, biết gì đây?
cầm lấy ly rượu: “Vậy lần sau được như thế nữa!”.
gật đầu, uống cạn ly rượu. dịu dàng của khiến cảm thấy rất yên tâm, trong trái tim vẫn có , chỉ cần thái độ của đúng mực là mọi chuyện tốt đẹp như xưa.