Chương ba: Quãng thời gian tươi đẹp nhất
Tôi nhớ lại hình ảnh của chính mình trong quá khứ, nhoài người ra bàn ảo não vì giải được bài tập Vật lý, buồn bực vì đau sau khi vừa bấm lỗ tai, hưng phấn cả ngày khi mua được bộ quần áo đẹp, kích động ngừng vì lén lút xỏ thử đôi giày cao gót của mẹ. Tôi khi ấy có thể vô tư cười, vô tư khóc... Rồi tôi nhớ tới , nước mắt làm nhòa đường nhìn, nhưng tôi quên được dáng vẻ khi ấy, khi còn tôi.
Giờ tự học buổi tối, bất cứ thầy nào cũng những lời y chang nhau, nhắc nhở học sinh dù mai là ngày nghỉ nhưng vẫn phải học bài, rồi lại tới vấn đề thi đại học năm nay, dặn dò học sinh nên mua báo sáng để theo dõi thông tin về đề thi và đáp án. Tuy nhiên, mấy chuyện này nghe có vẻ quá xa vời đối với học sinh, bọn họ đều dùng ngày nghỉ vào những việc khác.
Vương Y Bối có chiếc gương cầm tay, lúc này cầm nó điều chỉnh góc độ để nhìn thấy Trần Tử Hàn ngồi ở dãy bàn cuối cùng bên cạnh sọt rác. hài lòng nghĩ mình rất thông minh, ngay cả cách này cũng có thể nghĩ ra.
Thấy Vương Y Bối cứ ngồi tủm tỉm cười gian, Lương Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Cậu nhìn cái gì thế?”.
“Có gì đâu!”
Từ vị trí của Lương Nguyệt thể thấy được Trần Tử Hàn nên phát ra bí mật của .
Tới tiết học cuối, Trần Tử Hàn tới trước mặt Vương Y Bối, hạ tay gõ hai tiếng xuống bàn . Thực ra là biết tới chỗ mình rồi, nhưng cố ý làm bộ như thấy. Các bạn trong lớp từ lâu quen với việc Trần Tử Hàn kèm học Vật lý nên cũng cảm thấy có gì kỳ lạ.
Trần Tử Hàn đem nội dung chính của bài học mấy hôm nghỉ phép tới bảo xem lại. Tuy nhiên lần này có hơi khác mọi khi, ví dụ như, tại ngồi ngay đằng trước , chứ quay về chỗ của mình như trước nữa. Vương Y Bối chợt cảm thấy nhìn lưng của còn thú vị hơn cả nhìn sách.
lát sau, Trần Tử Hàn quay đầu lại, : “Xem sách !” Vương Y Bối cười: “Cậu có mắt đằng sau gáy đấy à? Sao biết tớ đọc sách?”.
Lương Nguyệt ngồi bên cạnh lên tiếng bán đứng bạn bè: “Tớ làm nhân chứng, vừa rồi đúng là cậu ấy đọc sách”.
“Lương Nguyệt!” Vương Y Bối trừng mắt lườm Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt chẳng hề sợ hãi: “Lớp trưởng, cậu quay lại mà xem Y Bối viết cái gì lên bàn này, hay lắm ấy!”.
“ cho xem, cho xem!” Vương Y Bối lập tức lấy tay che lại.
Hôm nay vừa mới tới lớp, tâm trạng vô cùng tốt nên viết lên bàn mấy chữ: Chưa tới Hoàng Hà chưa cam lòng, được điểm tốt lòng yên.
Trần Tử Hàn tủm tỉm: “Phá hoại tài sản công, nên phạt bao nhiêu tiền nhỉ?”.
“Đáng ghét!” Vương Y Bối cố ý giơ cuốn sách Vật lý lên, để cho Trần Tử Hàn nhìn thấy mặt mình.
Trần Tử Hàn chỉ cười, quay người lại tiếp tục làm bài.
Vương Y Bối dùng băng dính dán giấy lên che kín mấy chữ bàn lại, là ngượng chết được, thế nên quyết tâm làm mấy chuyện ấu trĩ nông nổi ấy nữa.
Sau đó, tiếp tục đọc bài, càng xem càng thấy đau đầu, chỉ muốn ném quyển Vật lý ra xa, cả đời muốn gặp lại nó nữa.
Trần Tử Hàn bình thường luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp học rồi khóa cửa, nhưng hôm nay Vương Y Bối ngồi đằng sau liên tục dùng chân đá lên ghế Trần Tử Hàn phía trước. Vừa hết giờ, Trần Tử Hàn liền liếc nhìn đầy bí hiểm, sau đó đứng dậy về chỗ ngồi, thu dọn sách vở rồi vác cặp sách ra khỏi lớp.
Vương Y Bối nán lại trong lớp mấy phút, Lương Nguyệt kéo tay : “Còn về sao?”.
“Cậu về trước , tớ còn có việc.”
“Cậu quyết tâm nỗ lực học rồi đấy à?” Lương Nguyệt vừa thu dọn sách vở, vừa nhìn với vẻ mặt khó tin.
Vương Y Bối chỉ cười trừ. Đây là niềm vui bí mật muốn giấu tận đáy lòng, muốn chia sẻ mà chỉ muốn mình hưởng thụ.
Trần Tử Hàn đứng ngoài cổng dãy phòng học, vừa nhìn thấy Vương Y Bối trong tầm mắt, liền quay người thẳng. cũng theo sau nhưng giữ khoảng cách nhất định, mãi cho tới khi đến vườn cây , mới tiến lên song song bên cạnh : “Dám phớt lờ tớ, giả vờ cũng quá đáng lắm nha!”.
Trần Tử Hàn lắc đầu cười: “Tớ dám sao? Chỉ là tớ biết nhất định thể ngồi cạnh cậu học bài được thôi.”
“Ghét tớ?” Vương Y Bối hờn dỗi.
Trần Tử Hàn lấy quyển sách trong cặp ra, đặt mặt đất, ra hiệu cho ngồi xuống: “Sao có thể chứ? Xưa nay mắt nhìn của tớ đều được tốt lắm”.
Còn đả kích trá hình , nhưng mà hề tức giận: “Tưởng sách là bảo bối của cậu?”.
“Bảo bối là kiến thức, chứ phải bản thân quyển sách.”
“Trời, nếu mấy lời này phải là chính miệng cậu ra nhất định tớ cười chết mất.”
“Có gì mà cười?”
“Chỉ thấy buồn cười thôi.”
Vương Y Bối nhìn đôi khác trong vườn cây trình diễn tiết mục hôn môi, chàng trai ôm chặt lấy , hôn say đắm.
Y Bối kéo áo Trần Tử Hàn: “Cậu nhìn xem!”.
“Có gì hay mà xem. Nhìn trộm là hành vi vô văn hóa.”
“ phải, ý tớ là hình như hai người họ rất có kinh nghiệm.”
Sắc trời tối sẫm che giấu mang tai đỏ bừng của Trần Tử Hàn: “Cậu mong muốn tớ có kinh nghiệm hay có kinh nghiệm?”.
Vương Y Bối vô tư : “Tớ muốn cậu chỉ có kinh nghiệm với mình tớ thôi”.
Trần Tử Hàn kéo vào trong lòng, nụ cười thấp thoáng gương mặt .
Bầu trờ đêm đẹp, ngàn vạn vì sao lấp lánh giữa khoảng mênh mông. Hóa ra, tâm trạng tốt nhìn cái gì cũng đều thấy đẹp. Y Bối xiết chặt tay Trần Tử Hàn: “Sau ngày mai trời mưa đấy”.
“Dự báo thời tiết mà.”
“Cậu biết?”
“Hằng năm vào kỳ thi đại học, trời đều có mưa, tớ nghiên cứu kỹ rồi.”
“Cậu có thể nghiên cứu cái gì có giá trị chút được ?”
“Cậu!!!”
Kỳ nghỉ kéo dài ba ngày này là lần duy nhất Vương Y Bối cảm thấy thời gian trôi chậm. Ngồi ô tô, ngừng nhắn tin cho Trần Tử Hàn, thông báo mình tới chỗ nào, nhìn thấy cái gì. Chẳng hạn như xe có đứa trẻ rất đáng , hay có đám bạn nam rất đẹp trai cười với . Nhưng kết quả, Trần Tử Hàn chốt lại câu rằng, rất lạc quan về , căn bản là ngoại hình của rất bình thường.
Suốt giờ đồng hồ ô tô, Vương Y Bối liên tục nhắn tin qua lại với Trần Tử Hàn, đến nỗi khi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, ánh mặt trời gay gắt cũng khiến thấy bực bội.
Sau khi chuyến xe, ngồi chuyến xe cuối cùng về quê, tâm trạng rất vui vẻ.
Từ đường quốc lộ tới nhà phải qua khu nghĩa trang, trong đó có phần mộ của ông nội.
Vương Y Bối đến đó, ngồi xuống trước mộ ông. Pháo giấy vương vãi cỏ, nhìn đến nỗi quá hiu quạnh.
hề sợ hãi, đưa tay lên chạm vào những tảng đá chất đống kia, lòng nặng trĩu, nhưng cũng có phần nào thư thái,
“Ông nội, ông thích cậu ấy, phải ?”
mỉm cười. Người ta , có những người sau khi qua đời lên thiên đường, ông nội nhất định ở đó.
Nếu như mỗi người đều phải trải qua quá trình sinh tử, việc tử kia chẳng đáng để chúng ta phải bi thương, đừng nên quá khổ đau. Giờ phút này cảm thấy vui mừng vì ông nội ra hề đau đớn, mà rất thanh thản nhàng, ngoại trừ khiến mọi người trong nhà hụt hẫng cũng có gì thiếu sót.
Bố mẹ làm ở bên ngoài dài ngày, ở nhà giờ chỉ có mình bà nội. Vương Y Bối về tới nhà liền giúp bà nấu cơm, thích giặt quần áo, cũng may mà ở nhà có máy giặt. Bà nội bình thường có việc gì làm thường hay lôi quần áo và mấy thứ đồ linh tinh ra giặt.
Cuộc sống vẫn luôn bình dị như vậy, chỉ có tâm tư con người là bất thường. Khi người ta vui vẻ, niềm vui ấy cũng lan tỏa sang mọi thứ xung quanh, khiến cho thế giới này tràn ngập hạnh phúc và đầy hy vọng.
Gia đình Trần Tử Hàn ở khu nội thành mở rộng, từ trường về nhà chỉ cần ra bến xe buýt đợi rồi ngồi xe mười phút là tới nơi.
Nhưng mà lần này giống mọi khi, Tôn Thục Mẫn đích thân tới đón Trần Tử Hàn. Bà nhìn con trai bằng ánh mắt kỳ lạ: “Nhìn di động suốt làm gì thế?”.
Trần Tử Hàn đặt điện thoại xuống: “Con nhìn xem có tin nhắn ”.
“Có tin nhắn có chuông báo cơ mà.”
“Con sợ nghe thấy.”
Tôn Thục Mẫn nhìn con trai: “Dạo này học hành thế nào?”
“Vẫn tốt, sao ạ?”
“Học cấp ba rồi còn làm lớp trưởng, có sợ ảnh hưởng tới việc học ?”
“Mẹ, kết quả học tập và mấy chuyện này liên quan gì hết.”
“Ừ, là mẹ lo mấy chuyện ở lớp chiếm nhiều thời gian học của con thôi.”
“ có chuyện đó đâu mẹ.”
Tôn Thục Mẫn gật đầu: “Vậy nghỉ sớm !”.
Trần Tử Hàn “vâng” tiếng, nghe thấy tiếng đóng cửa, mới cầm di động lên xem. Tin nhắn QQ truyền đến: “Sao gì thế? Đáng ghét! Còn mau trả lời tớ mặc kệ cậu luôn đấy”.
Trần Tử Hàn mỉm cười, nhanh chóng bấm điện thoại gửi tin nhắn cho .
Cứ như vậy, câu qua câu lại, chuyện trời dưới bể gì hai người cũng , tán gẫu đến tận lúc ngủ quên.
Tài khoản QQ là do Vương Y Bối cho Trần Tử Hàn. Trước đây, chơi mấy thứ này, thậm chí còn cho rằng máy tính cũng có gì hấp dẫn. Ở lớp, là trong số ít người ham mê mấy cái trò ấu trĩ ấy. Thế nhưng giờ Trần Tử Hàn lại thấy chúng cũng đến nỗi tệ, ít nhất cũng có thể thông qua đó mà cảm nhận được buồn vui của đối phương.
Có điều, ngày hôm sau Trần Tử Hàn quyết định uốn nắn lại phương thức liên lạc này, dứt khoát chat quá mười hai giờ đêm. muốn vì tồn tại của mà làm rối loạn hoàn toàn với cuộc sống của mình.
Sau khi dỗ Vương Y Bối ngủ, Trần Tử Hàn liền nhận được tin nhắn: “Cậu và cậu ấy hẹn hò?”.
Trần Tử Hàn cau mày lướt qua tên người gửi, trả lời chữ: “Ừ”.
Học sinh cấp ba có câu nổi tiếng: Đại khảo đại hỏa sái, tiểu khảo tiểu hảo sái, bất khảo bất hảo sái[1]. Quan điểm đó hoàn toàn đúng trong đợt thi đại học năm nay, mặc dù đây mới chỉ là kỳ thi của khóa . Trong lớp Vương Y Bối, phải có tới hơn nửa làm bài tập về nhà, học sinh tới lớp phải là những người chăm chỉ học hành, mà là đến lớp sớm để tranh thủ làm bài tập hoặc chép của nhau.
[1] Kỳ thi càng quan trọng chơi càng vui, kỳ thi chơi ít vui hơn, thi chơi vui.
Vương Y Bối ngoại lệ, chẳng biết là mải chơi gì mà bài tập cũng để lại mang lên lớp mới làm.
Là nạn nhân bị Y Bối năm lần bảy lượt nhắc nhở phải học sớm nên hôm nay quả nhiên Trần Tử Hàn tới rất sớm. Thế nhưng dù có quấn lấy Trần Tử Hàn thế nào cũng thuyết phục được đưa vở bài tập cho chép, trong khi với những bạn học khác lại rất vô tư, hoàn toàn có ý kiến.
Vương Y Bối sau khi kháng nghị vô hiệu, đành phải cắm cúi tự làm bài của mình.
“Trời ạ, là rắc rối! làm nữa.” Vương Y Bối tức giận vo tròn tờ đề bài ném xuống đất.
Trần Tử Hàn cau mày, khẽ gõ tay vào đầu : “Nhặt lên!”.
Vương Y Bối bất động.
“Nhặt lên!”
Mặc dù rất cam tâm nhưng cuối cùng Y Bối vẫn phải nhặt tờ giấy lên, vuốt phẳng phiu.
Hai người hề phát ra, lúc này cả lớp kinh ngạc nhìn mình. Hành động tuy rằng thân mật nhưng lại có chút mờ ám hoàn toàn chứng minh quan hệ giữa họ “trong sáng” đến cỡ nào.
Ánh mắt của bạn học chuyển từ ngạc nhiên sang “đương nhiên”, những điều này cả Trần Tử Hàn và Vương Y Bối đều hề biết.
Ở độ tuổi này, nếu như trong lớp có bạn học nhau những người còn lại đứng xem với tư cách mua vui, tuyệt đối nhiều chuyện mà kể với giáo viên, thậm chí còn sẵn lòng giấu giếm hộ. Tuy nhiên trong lòng mỗi người đều ôm những suy nghĩ riêng, nhất là các bạn nữ, sau khi biết chuyện Trần Tử Hàn và Vương Y Bối hẹn hò, hầu như ai cũng cảm thấy hết sức khó tin.
Lúc đầu chẳng ai quan tâm, dần dần mới có người để ý tới nhất cử nhất động của hai người họ, cuối cùng cũng phát ra “manh mối” chứng minh phán đoán của mọi người là .
Ví dụ như, có người nhìn thấy họ ngồi trong vườn cây.
Ví dụ như, có người nhìn thấy họ nắm tay nhau.
Trần Tử Hàn lúc giảng bài cho Vương Y Bối, biểu rất thản nhiên, rất vô tư, khiến người khác nhìn vào chẳng thể phát ra điều gì.
Những người ở độ tuổi này thường rất nhạy cảm, hơn nữa còn hay tỏ ra “hiểu chuyện”, vì thế chỉ cần biết Trần Tử Hàn và Vương Y Bối hẹn hò tuyệt đối có ai đến hỏi bài Trần Tử Hàn, tuyệt đối có ai quấy rầy thế giới riêng của họ.
Người đầu tiên tỏ ra bất mãn là Lương Nguyệt vì Y Bối dám chơi trò ái tình bí mật ngay trước mắt mình. Có điều, Vương Y Bối cũng sớm nghĩ cách an ủi Lương Nguyệt rồi, chỉ cần mời ấy uống nước ly Black Forest Vanilla, lập tức làm tiêu tan hơn nửa cơn tức giận của ấy.
Hai người ngồi ghế trong quán trà sữa, Lương Nguyệt tò mò hỏi: “Cậu và lớp trưởng “thông đồng” với nhau từ bao giờ thế hả? là thể tin được”.
“Thế mới là tớ chứ! Tớ con đường bình thường, nhất định phải để các cậu giật mình.”
Lương Nguyệt khinh bỉ: “Lớp trưởng của chúng ta đáng thương!”.
“Này, này, này sao có thể thế được chứ?”
Lương Nguyệt thành : “Quả thực tớ ngờ được Trần Tử Hàn cũng sớm, hơn nữa, đối tượng lại là cậu. là vượt quá sức tưởng tượng luôn! Chắc chắn trong lớp cũng có rất nhiều người chung ý nghĩ với tớ. Hơn nữa, tớ rất tò mò cậu và lớp trưởng làm thế nào mà lại... rốt cuộc ai là người chủ động?”.
Vương Y Bối nhìn chính mình trong tấm gương lớn dán tường, hút ngụm trà sữa: “Chúng mình “lưỡng tình tương duyệt”!”.
“Cậu che giấu kỹ đấy! Ngay cả tớ đây mà cũng phát ra được. Nhưng chủ yếu vẫn là thể tưởng tượng được đối tượng lại là Trần Tử Hàn.”
Vương Y Bối mỉm cười ngọt ngào trong gương, nụ cười mang theo phần nào tự mãn.
Lương Nguyệt lắc đầu, quả nhiên là con khi luôn ở trong trạng thái ngốc nghếch.
Điều khiến Lương Nguyệt ngạc nhiên nhất là khi hai ở đây uống trà sữa Trần Tử Hàn thình lình xuất , trả tiền trà sữa xong sau đó mới : “Khuya rồi, nên về ký túc ngủ thôi”.
“Còn sớm mà!” Vương Y Bối bất mãn nhìn Trần Tử Hàn, “ lúc nữa rồi về”.
Trần Tử Hàn lấy di động ra chìa trước mặt : “Tiểu thư, mở to hai mắt ra nhìn xem mấy giờ rồi?”.
Vương Y Bối bĩu môi, lời nào nữa, trong tay vẫn còn cầm ly trà sữa mới uống nửa. chuẩn bị tụt xuống khỏi ghế xoay Trần Tử Hàn lập tức ôm lấy , đỡ xuống. Vương Y Bối có biểu cảm gì đặc biệt, Trần Tử Hàn cũng rất thản nhiên. Chỉ có Lương Nguyệt là tỏ ra “nhìn thế là đủ rồi”, trong lòng còn thầm nghĩ, Vương Y Bối từ bao giờ lại yếu đuối như vậy chứ, cái ghế thấp như thế mà cũng cần có người bế xuống.
Nhưng mà dù sao cũng phải thừa nhận, hai người này ở bên nhau quả đúng là đẹp đôi, chê vào đâu được, nhìn thế nào cũng rất hài lòng.
Trần Tử Hàn chạm vào ly trà sữa trong tay Vương Y Bối: “Lạnh à?”.
“Bình thường.”
“Đừng uống mấy thứ này nhiều quá, có uống cũng nên uống ấm.”
“Biết rồi!” Vương Y Bối tỏ ra rất biết nghe lời, sau đó lại đưa nửa cốc trà sữa còn lại cho Trần Tư Hàn: “Tớ uống hết, cậu uống !”.
Trần Tử Hàn cau mày, nhìn cốc trà sữa lúc mới đưa lên miệng, bộ dạng “thấy chết mà sợ”. uống từng ngụm từng ngụm, mà hơi hết sạch, mùi vị thế nào cũng kịp thưởng thức, chỉ cho rằng làm thế giảm tối đa giày vò.
Lương Nguyệt thấy vậy, tự đáy lòng cảm thấy Vương Y Bối rất hạnh phúc, vốn tưởng Trần Tử Hàn tức giận, thẳng tay ném cốc trà sữa .
Trần Tử Hàn vứt cái cốc vào thùng rác, rồi quay lại bên cạnh Vương Y Bối. Lương Nguyệt rất tự giác mà về phía sau, quấy nhiễu đôi tình nhân kia.
Đưa hai người về ký túc xong, Trần Tử Hàn mới về phòng mình.
Trần Tử Hàn vừa , Lương Nguyệt lập tức kéo Vương Y Bối: “Lớp trưởng đại nhân ở trước mặt cậu hoàn toàn khác với lúc lớp”.
“Ở trước mắt tớ là Trần Tử Hàn, ở lớp học cũng vẫn là Trần Tử Hàn, có gì mà khác?” Vương Y Bối ràng hiểu Lương Nguyệt gì.
Lương Nguyệt cũng thể nào giải thích được, chỉ cảm thấy lúc ở lớp, Trần Tử Hàn có vẻ uy nghiêm của lớp trưởng, khiến người ta vừa nhìn nể phục. Còn ở bên cạnh Vương Y Bối, Trần Tử Hàn lại là người con trai rất bình thường, dịu dàng săn sóc, chiều bạn .
“Vương Y Bối, cậu phải quý trọng lớp trưởng vĩ đại của chúng ta nghe chưa, cậu ấy dám chấp nhận cậu.”
Y Bối lườm Lương Nguyệt: “Tớ tốt như vậy, lẽ ra phải là cậu ấy quý trọng tớ chứ!”.
Lương Nguyệt lắc đầu, hiểu nổi Trần Tử Hàn làm sao lại có thể chịu đựng được Y Bối. Trong lòng vẫn luôn cho rằng, Trần Tử Hàn hẳn là thích những học giỏi, xinh đẹp, tính tình dễ chịu, kiểu con dịu dàng hiền thục mà đa số con trai đều thích. Nhưng mà, Vương Y Bối ràng còn kém rất xa! Xem ra, Trần Tử Hàn này khẩu vị cũng giống người thường.
Vừa mới vào trong phòng, Vương Y Bối nhận được điện thoại của Trần Tử Hàn: “Về phòng chưa?”.
“Ý cậu là gì? Cứ làm như tớ còn chạy lung tung ngoài đường ấy.”
Trần Tử Hàn đứng ngoài ban công, khẽ cười: “Chẳng lẽ cậu có suy nghĩ như vậy?”.
“Có, có, có! Nhưng dù có cũng bị cậu bóp chết từ trong trứng nước rồi.”
“Cho nên hãy tự giác chút!”
“Tớ là đứa trẻ ngoan, rất tự giác!”
“Cậu câu đấy mà thấy ngượng miệng à?”
“Những đứa trẻ đều ngượng miệng.”
“Da mặt cậu càng ngày càng dày.”
“Đâu có...”
Hai người trò chuyện rất lâu, đến lúc đèn ký túc tắt Trần Tử Hàn mới dặn dò ngủ.
Lúc quay vào phòng, bạn học cùng phòng liên trêu chọc: “Lớp trưởng mà cũng buôn chuyện điện thoại cơ đấy, cậu gia nhập vào đội ngũ kiếm tiền cho công ty viễn thông rồi à?”.
“ biết là ai có mị lực như vậy, có thể khiến cho lớp trưởng của chúng ta cầm di động muốn buông.”
“Lớp trưởng, thẳng thắn được khoan hồng, chống cự chịu nghiêm phạt.”
Trần Tử Hàn nhìn bọn họ, sắc mặt hề biến đổi: “Ngủ sớm , mai tớ gọi dậy đâu, học muộn nộp tiền phạt”.
Mọi người: “...”.
Vương Y Bối là người khá nhạy cảm. Ví dụ như có buổi sáng đọc báo vô tình thấy thông tin về nữ diễn viên Đài Loan mà thích đóng bộ phim thần tượng phát kênh CTV[2], liền tâm tâm niệm niệm nghĩ về bộ phim đó.
[2] CTV: Đài Trung thị, kênh truyền hình lớn nhất Đài Loan.
Do dự hồi, Vương Y Bối kéo tay Lương Nguyệt dò hỏi: “Hôm nay tụi mình bùng tiết tự học cuối ra quán net xem phim !”.
“Tiểu thư, tớ xin cậu, sắp thi cuối kỳ rồi đấy!”
“ thế mới cần học và nghỉ kết hợp! thể lúc nào cũng ngồi ôm sách được.”
Lương Nguyệt thở dài: “Hôm nay là ca trực của chủ nhiệm đấy, cậu chắc chắn muốn chứ?”.
“ Tưởng bình thường chỉ tới nhìn qua rồi ngay.”
Lương Nguyệt liếc mắt xuống chỗ Trần Tử Hàn, cười mờ ám: “Nhưng cậu còn phải qua cửa “người đàn ông của cậu” nữa đấy! Giờ tự học là do cậu ấy quản lý, cậu tìm cậu ấy nịnh nọt !”.
Vương Y Bối nhìn về phía Trần Tử Hàn, trong đầu có thể tưởng tượng ra cự tuyệt của .
Tới tiết cuối, Tưởng đến kiểm tra lần rồi , Vương Y Bối vê tròn tờ giấy ném về phía Trần Tử Hàn ngồi bục giảng. Trần Tử Hàn ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt dò hỏi “lại gì nữa thế?”.
Vương Y Bối cũng nhíu mày nhìn .
Trần Tử Hàn đảo mắt nhìn cả lớp lượt rồi mới tới bên cạnh , giọng hỏi: “Cậu muốn làm gì?”.
“Tớ đau bụng.”
“Rồi sao?”
Vương Y Bối chỉ về phía WC, Trần Tử Hàn thở dài, gật đầu để ra ngoài.
đứng tại chỗ mấy giây, lập tức cảm thấy có gì đó bình thường nên đuổi theo . Vừa nhìn thấy Y Bối xuống cầu thang, Trần Tử Hàn chạy tới cản lại: “Tớ nhớ có WC ở đằng này”.
“Tớ thích WC tầng dưới, được à?”
“Vương Y Bối!”
đành đầu hàng: “Tớ muốn xem X, bộ phim đó có diễn viên mà tớ thích nhất. Tớ rất muốn xem xem có hay như báo chí ca ngợi ”.
Trần Tử Hàn hoàn toàn bất lực: “ được !”.
“Cậu coi thường nhân quyền của tớ!”
“Vẫn còn tốt hơn cậu coi thường tớ!”
Vương Y Bối túm lấy tay áo Trần Tử Hàn lắc lắc: “Nhưng mà tớ rất rất rất muốn xem! được xem tớ ăn ngon ngủ yên, làm gì cũng thoải mái”.
kiễng ngón chân lên định hôn , nhưng lại bị đẩy ra: “ ở cầu thang”.
“Cậu cam lòng nhìn tớ muốn làm mà được ư?”
“Bản lĩnh nhăng cuội của cậu càng ngày càng lợi hại!”
“Cảm ơn lời khen!”
Trần Tử Hàn cốc đầu : “Còn ở đấy mà tự sướng, cậu định mình tới quán net giờ này hả?”.
Vương Y Bối kéo tay : “Tớ biết thừa, cậu muốn cùng tớ phải ?”.
Trần Tử Hàn dở khóc dở cười, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của , nỡ từ “”. Cuối cùng, Trần Tử Hàn bất đắc dĩ gọi điện cho người bạn học nhờ quản lý lớp thay mình.
Vương Y Bối kéo Trần Tử Hàn chạy ra khỏi trường học, nhưng hai người quá xui xẻo, ngoài cổng trường có mấy giáo viên đứng chuyện. Trần Tử Hàn vội lôi lối khác để tránh thầy , chẳng khác gì kẻ trộm.
Trần Tử Hàn hoàn toàn có hứng thú với máy tính, đảo ánh mắt lượt qua những tên con trai lêu lổng đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, chợt cảm thấy mình theo Y Bối tới đây là quyết định sai lầm. Hai người chỉ mở máy, Trần Tử Hàn ngồi ghế mềm, tay ôm lấy , tay chống cằm xem, Vương Y Bối rất thản nhiên ngồi đùi .
Thực ra, học sinh trốn học ra đây tương đối nhiều, thậm chí còn có cả những người từng học chung với Trần Tử Hàn năm lớp mười. Thấy Trần Từ Hàn xuất ở đây, họ đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, có người tới bắt chuyện với , còn liếc nhìn Vương Y Bối.
Trần Tử Hàn vẫn thản nhiên, ánh mắt dán lên màn hình vi tính, nhưng tìm thấy bất cứ điểm nào hấp dẫn trong bộ phim.
Vương Y Bối lại có vẻ rất tò mò: “Bạn học cũ của cậu sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt ấy?”.
“Ồ. Tinh mắt đấy!” Vương Y Bối mỉm cười nhìn : “Bạn học của cậu có khác, rất có mắt nhìn người”.
Trần Tử Hàn phản ứng.
Ngồi xem được tiếng đồng hồ, Vương Y Bối thất vọng : “Nam chính chẳng đẹp trai gì cả khiến bộ phim mất cả sức hút”.
Trần Tử Hàn vẫn phản ứng.
“Biết thế xem nữa, thất vọng quá mất! Chưa xem còn có thể ôm hy vọng!” Y Bối khẽ lay tay Trần Tử Hàn: “Cậu xem đúng ?”.
“Cậu gì cũng đều đúng!”
“Thế sao cậu ngăn cản tớ xem?”
Trần Tử Hàn gạt tay ra, bỏ lại đằng sau mà trước.
Vương Y Bối đứng tại chỗ giậm chân, sau đó lại vội vàng đuổi theo, kéo tay : “Cậu giận rồi à?”.
Trần Tử Hàn đáp.
“Sao gì thế?”
Vẫn lặng im.
Vương Y Bối nản chí: “Cậu sao thế hả?”.
Trần Tử Hàn chợt cầm lấy tay : “Sau này được tới quán net nữa, biết chưa?”.
“Được rồi, tớ biết rồi!”
Trần Tử Hàn cũng chỉ tức giận chút, nhưng chủ yếu cảm thấy mình nên cái gì cũng chiều theo ý như thế, đáng lẽ ra phải giúp trở nên tốt hơn chứ phải thông đồng với bất chấp kỷ luật. Ý nghĩ ấy lởn vởn trong đầu lúc lập tức bị xóa bỏ. Cuộc sống cứ theo khuôn mẫu sáo rỗng là nhàm chán. Hơn nữa, Y Bối hấp dẫn chẳng phải là vì đặc biệt hơn những người khác đấy sao? Chút khuyết điểm này của trong mắt nào có hề gì, thậm chí còn cảm thấy như vậy càng đáng .
thích dáng vẻ làm nũng của , thích vẻ mặt chờ mong khi lôi khéo cánh tay , ánh mắt ấy có sức quyến rũ vô cùng lớn đối với .
Vương Y Bối ra quá ham thích internet, chỉ cảm thấy ngày nào cũng lên lớp học như vậy quá tẻ nhạt, muốn đổi phương thức học tập khác mà thôi. Có điều sau hôm ấy, quả nhiên nghe lời Trần Tử Hàn, tới quán net nữa.
Hai người vẫn thường xuyên gặp gỡ, cùng nhau tới lớp cùng nhau tranh luận, thời gian ngoài giờ học hầu như đều ở bên nhau.
Trần Tử Hàn cũng thể là người bạn trai tốt đạt tiêu chuẩn, sau khi phát thích đồ ăn trong trường, luôn ra ngoài trường học mua bữa sáng cho , khiến các bạn nữ khác vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị. Trong đó có Hướng Thần.
Chứng kiến những việc mà Trần Tử Hàn làm cho Vương Y Bối, Hướng Thần cảm thấy rất khó chịu. Lần đầu tiên cảm thấy lòng đối kị của mình càng lúc càng căng phồng lên, những suy nghĩ ghê tởm đến mức chính cũng cảm thấy chán ghét bản thân mình. Thậm chí giờ phút này, muốn có thứ gì đó có thể chia rẽ hai người. Ví dụ như Tưởng phát ra rồi ngăn cản, ví dụ như bố mẹ Trần Tử Hàn biết chuyện rồi tới tận trường làm ầm lên, khiến đoạn tình cảm của hai người họ bệnh mà chết.
Hướng Thần còn ti tiện tới mức muốn viết bức thư nặc danh gửi cho Tưởng để vạch trần việc, nhưng ý nghĩ bỉ ổi ấy khiến chính cũng phải giật mình hoảng sợ. ngờ mình lại là người như thế, người xấu xa, hèn mọn đến vậy. Cuối cùng, chẳng làm gì hết, chỉ tự nhủ trong lòng rằng: Để rồi xem, hai người được bao xa?
Đến kỳ thi cuối kỳ, bàn ghế trong các phòng học được kê đặt sẵn sàng, mỗi phòng có ba mươi chỗ ngồi, vì thế học sinh ngoại trú phải về nhà tự ôn tập, chỉ còn học sinh trong ký túc mỗi tối vẫn lên lớp học.
Giờ tự học buổi tối mọi người ngồi chỗ nào cũng được, Trần Tử Hàn kê thêm chiếc ghế bên cạnh Vương Y Bối, cầm mấy tờ bài tập Vật lý đánh dấu những vấn đề quan trong cho . Vương Y Bối lần này hề làm gì quá trớn, rất nghiêm túc nghe giảng. Trần Tử Hàn sau khi hiểu tính tình con người , ôm hy vọng ngay lập tức biến thành thiên tài, thông minh đến mức ấy, cũng biết mình có năng lực cao đến vậy. chỉ giảng cho vài thứ đơn giản, cố gắng giúp ăn điểm ở những câu dễ. Hơn nữa, Vương Y Bối là người rất thiếu kiên nhẫn, câu nào quá khó nhất định cảm thấy rắc rối mà từ bỏ.
Trần Tử Hàn chỉ bổ túc môn Vật lý cho , mà còn hướng dẫn giải vài dạng Toán thường gặp. Bộ dạng lúc giảng bài rất nghiêm túc. Nhìn bờ môi ngừng mấp máy của , Vương Y Bối cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa cảm động. Thỉnh thoảng cầm cốc của mình lấy nước cho uống, vì rất hiếm khi uống nước lọc. Mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt khiến cảm thấy rất yên lòng.
Vị trí của Trần Tử Hàn trong suốt kỳ thi hề thay đổi, đều là ở bàn đầu tiên của phòng số 1. Lần thi này Vương Y Bối ngồi gần Trần Tử Hàn nhất, vì ngồi ở bàn cuối cùng của phòng thi số 2.
Vương Y Bối cảm thấy rất yên tâm về môn Ngữ văn, nhưng lại khá lo lắng về môn Toán, lực học Toán của chỉ xếp vào mức trung bình. cũng giống như khá nhiều bạn nữ khác, trong hai câu hỏi lớn của đề thi chỉ làm được câu thứ nhất. Kể cả nữ sinh xuất sắc nhất cũng thể vượt qua được nhiều nam sinh như vậy.
Sau khi kết thúc buổi thi môn Văn, Vương Y Bối ăn cơm xong liền tới phòng tự học, nhưng Trần Tử Hàn chỉ giảng hai vấn đề điển hình rồi bảo nằm ngủ lúc, như vậy mới có sức mà tiếp tục thi.
Buổi tự học cuối cùng, Trần Tử Hàn nhắc nhắc lại những nội dung trọng điểm của môn Vật lý khiến Vương Y Bối cảm thấy mình như bị tẩu hỏa nhập ma, đêm năm ngủ mơ thấy buổi thi Vật lý, hình như phải thi mà là sắp ra chiến trường đánh trận.
Kỳ thi nhanh chóng kết thúc, giáo viên lên lớp giao bài tập cho học sinh ôn tập ở nhà, sau đó chính thức bắt đầu kỳ nghỉ. Học sinh nội trú lục đục thu dọn đồ đạc về nhà. Nhà Trần Tử Hàn khá gần nên có gì đáng lo, đứng dưới sân ký túc nữ, chờ Y Bối mang hành lý xuống, sau đó đưa ra bến xe.
Lương Nguyệt giúp Y Bối xách đồ xuống, thấy Trần Tử Hàn ngoan ngoãn đứng đợi sẵn bên ngoài, liền than thở: “Rốt cuộc cũng biết có người có lợi thế nào rồi!”.
“Đương nhiên.” Vương Y Bối cười như đúng rồi.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của , Trần Tử Hàn cũng bất giác mỉm cười theo.
Hướng Thần đứng ngay gần đấy, ánh mắt chằm chằm quan sát hai người họ, sau đó lướt qua họ. Khoảnh khắc ấy chợt nảy ra suy nghĩ, có khi nào Trần Tử Hàn cũng liếc nhìn mình hay . Nhưng khi quay đầu lại, hoàn toàn thất vọng, vì Trần Tử Hàn âu yếm nhìn Vương Y Bối, đỡ lấy túi đồ trong tay ấy. Khoảnh khắc đó, trong lòng Hướng Thần dâng lên cảm xúc khó tả, có lẽ nhiều năm về sau, ký ức của vẫn dừng lại ở hình ảnh lúc ấy, Trần Tử Hàn đắm đuối nhìn Vương Y Bối, dường như thế giới chỉ còn lại hai người họ, có bất cứ ai có thể xen vào.
Trần Tử Hàn đưa Vương Y Bối tới bến xe. Đây là thời điểm nhiều trường cùng kết thúc học kỳ, người xếp hàng mau vé rất đông. Trần Tử Hàn xếp hàng thay , còn ngồi bên ngoài đợi, dòng người chuyển động từng chút nhưng trong mắt chỉ còn lại người duy nhất.
Mua vé xong, Trần Tử Hàn giúp mang hành lý lên xe, còn tới quầy báo mua hai tờ tạp chí cho đọc đỡ chán.
Nhưng ngồi xe, Vương Y Bối chỉ mức nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút ấy mới cảm nhận được thế nào là biệt ly.