1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đừng Kiêu Ngạo Như Thế - Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Thẩm Hi bước tiếp hai bước: “Quãng thời gian này em suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình chẳng ra làm sao, hành xử thô lỗ… chung em thấy hành vi trước đây của mình đúng, bây giờ phải thay đổi…”.

      Nếu cứ tiếp tục như thế, chừng sau này Lâm Dục Đường kết hôn rồi, vợ của đặt topic, đặt tên là: Bới móc thanh mai trúc mã cực phẩm của chồng tôi!!!

      Kết quả, xong, Lâm Dục Đường vẫn gì.

      Thẩm Hi cuối đầu, chớp mắt, nhạy cảm nhận ra được khí khác lạ, vì thế lập tức đưa tay vỗ vai Lâm Dục Đường, bật cười: “Ha ha, cứ thế , chắc chắn hiểu, phải ?”.

      nhìn , đôi mắt như hồ nước trong veo. : “Nếu vì nguyên nhân em vừa chuyện này dễ giải quyết thôi”.

      Đầu óc Thẩm Hi chậm hiểu, “Ơ” tiếng.

      Lâm Dục Đường tay xách túi đồ siêu thị, tay cầm cái ví màu đen, nhét luôn ví vào tay Thẩm Hi, nghiêm túc : “Năm nay em tròn hai mươi, cũng hai mươi hai, chúng ta có thể đăng kí kết hôn rồi”.

      Thẩm Hi lại “Ơ” tiếng nữa, hai từ “kết hôn” khiến như xung huyết não, đầu ong ong.

      Hà Chi Châu ra ngoài ban công hút thuốc, vài làn khói thuốc trắng quấn quanh ngón tay dài. mình hút thuốc buồn tẻ, xấu tính mời hai gã trong phòng, nhưng Hầu Tử và Tráng Hán lần lượt từ chối, tiếp tục khổ luyện vũ đạo. Trong phòng, tiếng nhạc đinh tại nhức óc, Hà Chi Châu nghe mà càng thêm bực bội.

      Tráng Hán nhảy xung nhất, vừa nhảy vừa hét lên với Hà Chi Châu ngoài ban công: “Lão đại, cậu xem động tác này của tôi được chưa?”.

      Hà Chi Châu ngước mắt, Tráng Hán ngoáy mông hai cái với . mặt mày lạnh tanh đứng tựa vào lan can cho đến khi điện thoại đổ chuông, nghe điện thoại, đầu máy bên kia vang lên giọng đầy giận dữ: “Hà Chi Châu, có phải cháu rêu rao khắp nơi là ông nhảy nhạc quảng trường hả?”.

      Hà Chi Châu vỗ trán, nhớ lại chuyện xảy ra, giải thích: “Ông ơi, hiểu nhầm thôi ạ”.

      “Hiểu nhầm cái gì, hội trưởng Vương đích thân gọi điện cho ông, hỏi chân ông khỏi rồi sao, nghe cháu nội ông với người ta, cái gì mà ông còn hăng say nhảy Gangnam…”.

      Nhảy Gangnam… Gangnam Style?

      Hà Chi Châu hít sâu hơi, chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi ông, cháu đùa thôi ạ”.

      “Đùa, đùa cả lên đầu ông nội cháu hả, cái thằng khốn này, khiến ông tức chết mà!”. Ông Hà thực tức giận, nổi giận xong ông câu dữ dằn hơn: “Cho dù tuần này cháu tới thăm ông, ông cũng tha thứ cho cháu đâu”.

      “Vâng ạ”. Hà Chi Châu cúp máy, vào trong phòng. vừa vào, Hầu Tử dừng nhảy, tiện miệng hỏi: “Lão đại, cậu vừa chuyện với ai đấy?”.

      “Ông nội tôi”. Hà Chi Châu đáp.

      Hầu Tử lập tức tươi cười, nhắc tới chuyện: “Mấy hôm trước bố tôi có tới thăm ông nội cậu, hỏi tôi nên biếu quà gì, tôi gợi ý tặng ông bộ ca khúc nhạc quảng trường, ông nội cậu mới học nhảy nhạc này, chắc thích lắm”.

      Hà Chi Châu đặt điện thoại xuống, cuối cùng cũng hiểu tin đồn tại sao lại bay tới tai ông nội. có thể tưởng tượng ra biểu cảm của ông khi nhận được đĩa nhạc quảng trường.

      Tráng Hán quên mình chìm vào điệu nhảy, nhạc hết, dùng tay làm súng, chỉ về phía Hà Chi Châu bắn phát: “I want nobody nobody but you”.

      Hà Chi Châu lạnh lùng trừng mắt.

      Gần đây, trong phòng 921, Tráng Hán và Hầu Tử suốt ngày thảo luận về “Cúp Thanh niên”, Hà Chi Châu càng nghe càng có vấn đề, đăng nhập nick chat nhắn tin cho Thẩm Hi, nội dung vô cùng đơn giản: “Giải thích chút về việc nhảy nhót tại Cúp Thanh niên ”.

      Đáng tiếc, Thẩm Hi buồn nên online, gì tới chuyện đọc được tin nhắc của Hà Chi Châu. đường Lâm Dục Đường đưa về, : “Đường Đường, nhưng em muốn lấy nữa rồi”. muốn lấy nữa, cũng trách móc gì , chỉ hỏi câu: “Vậy em vẫn muốn làm trai Đường Đường của em chứ?”.

      gật đầu.

      Lâm Dục Đường bước câu: “Hi Hi, chúng ta đều là con . Mười mấy năm qua, ban đầu thương em như em , sau này mới thích em như . Ban nãy, của thích nữa, muốn lấy nữa… buồn là giả. Nhưng may mắn, vẫn là trai của em”.

      “Vì thế Hi Hi à, đừng thay đổi quan hệ của chúng ta, vốn như thế nào hãy để như thế ấy, đánh mất của , muốn tiếp tục mất em nữa”.

      Lâm Dục Đường xong cũng vừa tới tòa kí túc xá của Thẩm Hi. muốn nhìn thấy những giọt nước mắt sắp trào ra, nên vội vẫy tay chào rồi chạy lên phòng.

      Em của .

      của

      nhớ năm ấy xem phim cùng cả lớp Lâm Dục Đường, giới thiệu với bạn bè cùng lớp, của tớ” chứ phải “em của tớ”.

      Thẩm Hi nằm giường, trở mình, khóe mắt cay cay. Đêm khuya, Đậu Đậu trèo lên giường, ghé vào tai : “Hi Hi, lâu lắm rồi chúng mình tâm ”.

      Đêm khuya, và Đậu Đậu thầm tâm những bí mật giữa con với nhau, cuối cùng Đậu Đậu hỏi: “Hi Hi, vậy cậu có thích Hà Chi Châu ?”.

      Thẩm Hi thành trả lời: “ chút”. Thích chút nhỉ? bất giác nhớ tới khuôn mặt của , dáng của và cảnh tượng cười, vỗ đầu ; đắc chí khi mình và có chung bí mật, cũng buồn khi đối xử lạnh lùng với mình. Nếu cảm xúc này phải là thích, vậy lừa người dối mình quá.

      Bây giờ, đối với Hà Chi Châu tình cảm của có lẽ là “thích chút”, lâu sau “ chút” biến thành “nhiều”, “nhiều biến thành “sâu sắc”. Cuối cùng thể dứt ra được, giống như vòi nước mở van, róc rách róc rách, tất cả là mến và say mê của dành cho Hà Chi Châu.

      Đáng sợ quá.

      Tối qua Thẩm Hi ngủ rất muộn nên hôm sau đương nhiên cũng dậy rất muộn. bị hủy tiết mục biểu diễn trong dịp kỉ niệm ngày thành lập trường, nên cũng cần luyện tập vất vả như Trần Hàn, chỉ hằng ngày thảnh thơi ép chân lên giường thôi. Hạ Duy Diệp đứng cách đó xa vừa trang điểm vừa : “Trời ơi, hôm nay sao có người mang bữa sáng tới nhỉ?”.

      Thẩm Hi biết chắc, Hà Chi Châu mang đồ ăn sáng tới nữa. Nhưng vẫn sĩ diện, ngồi thẳng lưng xếp bằng giường, từ từ giơ chân trái lên, hít sâu hơi, sau đó : “Hà đại ca có mang bữa sáng tới hay liên quan gì tới cậu, cậu có được miếng nào đâu”.

      Hạ Duy Diệp vẽ lông mày, tức đến nỗi vẽ lông mày lá liễu thành con sâu róm.

      Thẩm Hi hạ chân trái xuống, đổi chân phải, vui vẻ chút nào. Quãng thời gian trước, ngày ngày bất kể nắng mưa đều mang bữa sáng tới cho Hà Chi Châu, lần nào cũng đầy đủ dinh dưỡng. sao chứ, ngay cả cái màn thầu cũng mang cho được.

      Bỗng nhiên, điện thoại ở đầu giường đổ chuông. Thẩm Hi mở điện thoại ra xem, chỉ có dòng tin nhắn: “Xuống lấy bữa sáng ”. Tin nhắn của Hà Chi Châu.

      A!

      Thẩm Hi dép lê, nhìn quần ngủ và áo cộc tay in hình chữ cái mình mặc, cuống cả lên. Sau đó mất ba phút tìm quần áo, ba phút đánh răng chải đầu, cuối cùng soi gương, hỏi Hạ Duy Diệp: “Tôi mặc thế này được ?”.

      Hạ Duy Diệp tự dưng bị hỏi cũng ngớ ra: “Cậu định đâu?”.

      “Hà Chi Châu mang bữa sáng tới rồi, tôi lấy chứ đâu”. Thẩm Hi cười tươi như hoa, cầm điện thoại phi như bay xuống dưới, để lại Hạ Duy Diệp vẫn chớp chớp mắt, ta chưa từng thấy ai đê tiện như Thẩm Hi.

      Hà Chi Châu mang tới hộp sữa, hai cái bánh bao canh, túi bánh mì nướng và ít hoa quả, Thẩm Hi ngây người nhìn. mặc áo sơ mi đỏ thẫm và váy hoa nhí cạp cao, cúi đầu : “Hà đại ca, sao mang tới nhiều đồ thế?”.

      Hay là, muốn mang tới lần, sau đó mang tới nữa? ngẩng đầu lên với dự cảm chẳng lành.

      Hà Chi Châu nhìn vào mắt , thản nhiên : “ biết em ăn nhiều hay ít nên mua nhiều chút, sợ em trách ngay cả bữa sáng cũng cho ăn no”.

      Người này sao lại ăn như thế nhỉ! Thẩm Hi vui vẻ nhận bữa sáng, cầm cái bánh bao canh lên cắn. Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi, nhớ tới nỗi khổ mất ngủ tối qua của mình, cứ đợi online, đợi trả lời.

      “Về chuyện Cúp Thanh niên, phòng 921 phải nhảy tập thể, có thể giải thích chút ?”. lên tiếng hỏi.

      Nhảy nhảy nhảy nhảy…

      Thẩm Hi chột dạ cúi đầu: “Chuyện này, chẳng phải do Tráng Hán muốn nhảy sao, ấy lại thể nhảy mình, vì thế…”.

      Hà Chi Châu tin.

      Thẩm Hi “Ôi” tiếng, mắt chớp chớp nhìn Hà Chi Châu, khai hết để được khoan hồng: “Em cố ý…”.

      Hà Chi Châu lạnh lùng trợn mắt cái: “Em xem, bây giờ phải làm sao?”.

      Xem ra Hà Chi Châu nhất quyết chịu lên sân khấu rồi. Thẩm Hi thở dài có chút tiếc nuối, với : “Nếu thực muốn , để em cầu xin Đường Đường cứu binh”.

      Hà Chi Châu: “…”.

      Sáng sớm, ánh mặt trời dường như mang theo chút sương mù nhàn nhạt, phủ tầng sáng vàng lên khóe mắt đuôi mày của . kiêu ngạo của Hà Chi Châu giúp kiên trì được năm mươi sáu giây, sau đó chịu thỏa hiệp bằng giọng thể miễn cưỡng hơn: “Điệu đó nhảy như thế nào?”.

      Thẩm Hi: “Để em dạy ”.

      Sau đó, Thẩm Hi mượn chìa khóa phòng tập múa từ chỗ Ôn, dạy Hà Chi Châu bài nhảy đó hai tối liền. thích nhảy múa, cũng thích Hà Chi Châu. Vì thế hai buổi tối, giống như giáo chỉ bảo cho từng động tác.

      Buổi tối đầu tiên, Hà Chi Châu vẫn có tâm trạng rất tiêu cực, học được nửa lại nổi giận với chính mình. Cuối cùng nhớ tất cả các động tác như người máy.

      Buổi tối thứ hai, Hà Chi Châu gần như có thể thuận lợi hoàn thành các động tác, người có khả năng học tập bẩm sinh học cái gì cũng nhanh. Nhưng Hà Chi Châu có vấn đề lớn, đó là mặt biểu cảm.

      cười lên xem nào”. Thẩm Hi nghiêng đầu nhìn Hà Chi Châu, làm biểu cảm để học theo, Hà Chi Châu chịu học. nghiêm túc giải thích cho nghe: “Jazz là điệu nhảy thể thoải mái phóng khoáng, nó vốn sôi nổi và vui vẻ, phải thể được cảm giác ấy, chứ phải chỉ nhảy như cái máy.

      Thể ? Hà Chi Châu quay người cầm chai nước suối dưới đất lên, mở nắp uống, thèm để ý tới Thẩm Hi.

      “Học sinh” nghe lời như vậy, “giáo viên” đành tự hờn dỗi với chính mình. Thẩm Hi tới góc trong phòng tập múa, muốn chuyện với nữa.

      Hà Chi Châu uống nước xong nhìn Thẩm Hi, hỏi: “Muốn uống nước ?”.

      Thẩm Hi đáp.

      Hà Chi Châu: “Đợi lát nữa ăn đêm nhé?”.

      Thẩm Hi vẫn gì.

      Hà Chi Châu thấy đau đầu. Giữa phụ nữ và đàn ông luôn tồn tại khác biệt, Thẩm Hi giận dỗi, vẫn hiểu xảy ra chuyện gì, biết tại sao yên lành lại trở nên khó chịu thế này.

      “Rốt cuộc là em làm sao vậy?”, Hà Chi Châu lại hỏi.

      Thẩm Hi thực dỗi rồi, ngày ngày vất vả dành thời gian dạy Hà Chi Châu nhảy, còn phải chịu đựng bản mặt lạnh lùng của , nỗi tủi thân và lửa giận trong lòng cùng lúc dâng lên. cuối người nhặt chai nước của mình, sau đó lên trước cầm túi xách ghế đạo cụ, cuối cùng ra phía cửa…

      Hà Chi Châu chớp mắt, nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của Thẩm Hi, sau khi hiểu ra liền lao ra như tên bắn, bế Thẩm Hi lên mặt đối mặt, rồi nhanh chóng đặt lên xà ngang ép chân: “Đừng cáu…”.

      A a a a a a! Thẩm Hi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị xách lên như con gà con thế này, Hà Chi Châu giơ lên giữa trung, lập tức mất trọng lượng ba giây, cuối cùng bị đặt xà ngang màu trắng, được nhúc nhích.

      “Đừng cáu…”. Hà Chi Châu , ánh mắt nhìn có phần bất lực, ràng là cố tình bắt nạt .

      Trong phòng tập múa bốn phía đều là xà ngang dùng để ép chân, cách mặt đất chừng mét hai, chỉ là ống thép, cách gương chạm đất chừng bốn mươi phân. Đặt mông lên chiếc xà ngang này, Thẩm Hi dù từ tập múa nhưng vẫn ngồi vững, hai tay bám vào vai Hà Chi Châu theo bản năng. Cùng lúc đó, tay Hà Chi Châu cũng đặt lên eo , giữ chặt, cũng là để khống chế .

      Thẩm Hi ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn Hà Chi Châu, nhưng ánh mắt Hà Chi Châu nhìn lại trong veo như nước. Trong đôi mắt đen trầm lắng của , nhìn thấy sau cơn giận dữ, rất cần được dỗ dành. Hai người nhìn nhau mấy giây, sau đó khí dường như cũng trầm lắng theo. Cuối cùng vẫn là Thẩm Hi chịu thua, quay đầu .

      khí mờ ám chỉ thoáng qua rồi biến mất, Hà Chi Châu lặng lẽ quay . Sắc mặt có vẻ trầm tĩnh và ung dung, bộ dạng thanh tao nhân phẩm cao quý, nhưng trong lòng lại có giọng ngừng vang lên: “Hôn , hôn , hôn …”.

      Ánh sáng chói mắt tỏa ra từ mười sáu hàng đèn trong lòng phòng tập múa như chiếu thẳng vào suy nghĩ nóng bỏng trong . Đây cũng là lần đầu tiên , có những chuyện lại thể tiện tay với lấy, muốn tới là tới luôn được. Lần này thể so với lần trước được, có đại dương che giấu suy nghĩ “xấu xa” của , có thủy triều át tiếng tim đập rộn ràng trong

      “Hà Chi Châu, em muốn xuống…”. Thẩm Hi ngồi xà ngang lắc lắc người Hà Chi Châu, màu hây hây đỏ nơi dái tai hoàn toàn biến mất.

      khí ám muội cũng tan thành mây khói.

      Hà Chi Châu tiếc nuối buông Thẩm Hi ra, buông Thẩm Hi ra, buông Thẩm Hi ra…

      buông ra rồi!

      Thẩm Hi trợn mắt như thể tin nổi, quá tin tưởng Hà Chi Châu, nghĩ dù quá đáng đến mấy chắc cũng chơi mình vố thế này, vì vậy lúc Hà Chi Châu buông tay, có bất cứ chuẩn bị nào, ngã về phía trước.

      hoảng hốt túm lấy người trước mặt, “phựt phựt”, hai chiếc cúc áo sơ mi trước ngực Hà Chi Châu bị kéo đứt, rơi xuống đất, đúng lúc sắp ngã xuống như chiếc cúc áo, Hà Chi Châu nhanh tay giữ chặt , ôm vào lòng. Trong lúc hoảng loạn, Thẩm Hi chỉ cảm thấy như có chú thỏ nhân cơ hội chui vào trái tim mình, ngừng nhảy nhót. Đầu tiên là tim đập loạn xạ, sau đó mới hiểu ra mình bị Hà Chi Châu “bắt nạt”…

      “Tại Hà Chi Châu!”. gọi như vậy, dùng bốn chữ để thể cơn giận, hờn dỗi gọi tên .

      đây”. Hà Chi Châu trả lời, sau đó nhìn thẳng Thẩm Hi chằm chằm, cúi đầu hôn lên môi . Lần này, hề suy nghĩ do dự giây nào.

      Lần này, mới thực là nụ hôn đầu tiên của

      Hà Chi Châu hôn rất chăm chú, đây là quy tắc làm việc nhất quán của , còn hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bản thân mình chăm chú là được rồi, đằng này còn muốn Thẩm Hi cũng phải chăm chú như cho đẩy ra, cho cựa quậy, cho suy nghĩ linh tinh.

      Chỉ cho phép ôm , đáp lại , trong đầu chỉ nghĩ tới

      Có cơn gió ùa qua cửa sổ lớn của phòng tập múa, thổi bay rèm cửa màu vàng, rèm cửa cuốn theo gió như chú bướm vàng chập chờn đập cánh. Ngoài trời dù ít sao nhưng ánh trăng sáng tỏ.

      Trăng sáng mọc biển, chiếu chung cả chân trời.
      A fang thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 9
      01

      Hà Chi Châu đưa Thẩm Hi về dưới kí túc xá số 6, vì trong lòng có điều muốn nên rất chậm, Hà Chi Châu cũng thong thả cất bước.

      Trong lòng Thẩm Hi băn khoăn mãi, đôi tay để trước ngực cứ vặn vào nhau, chờ đến khi tới cổng kí túc, mới dừng bước, hỏi thẳng:”Hà Chi Châu, ban nãy tại sao lại hôn em?”. Thẩm Hi lấy hết dũng khí hỏi , vì thế khí thế phừng phừng nghe như sắp đánh nhau tới nơi.

      Hà Chi Châu chau mày, suốt dọc đường cũng đoán được Thẩm Hi có điều muốn hỏi, nhưng thực ngờ lại hỏi câu này, quay đầu sang, : ”Đàn ông hôn phụ nữ có nhiều lí do lắm sao?”.

      Ý của là, chuyện này chỉ có đáp án thôi, cần phải ra hay sao? Cần gì phải bày tỏ tình từng giây từng phút như thế, có phiền chứ!

      Kết quả, Thẩm Hi lại gật đầu: ”Nhiều lắm đó”.

      “Ví dụ?”.

      Thẩm Hi liếc nhìn Hà Chi Châu, bạo dạn ra suy nghĩ của mình: “Ví dụ hôn vì lịch , ví dụ hôn do bị kích thích, ví dụ cảm thấy em rất xinh, ví dụ đói rồi, ví dụ có phải hơi thích em rồi , ví dụ đầu óc có vấn đề…”.

      Hà Chi Châu ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Năm và ba”.

      “Năm và ba cái gì cơ?”. Thẩm Hi ngẩng đầu, nhớ được thứ tự mình vừa , yếu ớt hỏi lại: “Này…ban nãy năm và ba em là gì?”.

      Hà Chi Châu đặt tay lên vai Thẩm Hi, muốn tiếp nữa. Thẩm Hi sợ hỏi quá nhiều để lộ khuyết điểm chỉ số thông minh của mình cao, nên hỏi tiếp nữa, vỗ vỗ cánh tay Hà Chi Châu: “Em biết rồi, ban nãy chỉ đùa thôi”.

      Hà Chi Châu lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hi, biết ngay là nhớ. đến tòa nhà kí túc, Thẩm Hi vẫy tay chào tạm biệt. Hà Chi Châu đút hai tay trong túi quần, gật đầu, sau đó tiễn bằng ánh mắt.

      có thành ý, Thẩm Hi định quay người bị gọi lại. quay đầu nhìn, thấy Hạ Duy Diệp và Trần Hàn xách mấy túi đồ, từ giữa đường tới. Người gọi là Trần Hàn, Hạ Duy Diệp lại nhìn về phía Hà Chi Châu vẫn chưa rời , thần sắc phức tạp, có điều phụ nữ căn bản đều có thể nhìn ra thần sắc phức tạp ấy là gì.

      Bốn người gặp nhau. Thẩm Hi dựa người vào cổng kí túc, nụ cười của Trần Hàn quá niềm nở, biết phải đáp lại thế nào. Sau đó, bị Hà Chi Châu kéo về phía , lí do là: “Đứng dựa cổng làm gì, em đứng đấy người khác làm sao được”.

      Thẩm Hi: “…”.

      “Này, A Hi, cậu cũng về muộn thế à, tớ và Duy Diệp dạo phố, hôm nay kỉ niệm năm ngày thành lập trung tâm thương mại Thái Trung, mua năm nghìn tặng năm nghìn đấy…”, Trần Hàn tràng dài.

      Thẩm Hi đứng trước mặt hai người họ, thực hiểu lí do Trần Hàn nhiều với mình như vậy, trước đây Đậu Đậu về quê, bọn họ lén lút bỏ lại cũng đâu giải thích nhiều như thế này.

      Trần Hàn xong liền đưa mắt nhìn sang Hà Chi Châu, hỏi đùa: “Hai người vừa thể tình về đấy à?”.

      Thẩm Hi chớp chớp mắt: “ dạo phố thôi”.

      Vẻ mặt Hạ Duy Diệp buồn thấy , muốn nghe Trần Hàn tiếp tục nữa, nhưng vẫn chịu đựng, nổi cáu.

      Hạ Chi Châu im lặng nãy giờ, đưa mắt nhìn Trần Hàn và Hạ Duy Diệp lượt, lên tiếng: “Ban nãy Thẩm Hi dỗi tôi, hai bạn giúp tôi khuyên bảo ấy với”.

      thành vấn đề”, Trần Hàn , mỉm cười thân thiện.

      Hạ Duy Diệp lại quay mặt .

      Hà Chi Châu cũng cười, tiếp: “Thẩm Hi ngay thẳng lắm, đầu óc ngoắt ngoéo gì cả, khi chuyện với ấy hai bạn cố gắng thẳng ra, nếu tôi sợ ấy hiểu”.

      vậy là có ý gì? Trần Hàn nữa, khóe miệng vừa nhếch lên liền khựng lại.

      Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi, lại nhếch miệng cười, lúc tiếp trong giọng có ý nhắc khéo: “Mấy bạn đều bằng tuổi nhau, mặc dù Thẩm Hi là bạn của tôi nhưng tôi cũng tiện nhờ các bạn quan tâm chăm sóc ấy, chuyện này cũng hợp lắm. Có điều, nếu ấy may gây phiền phức cho các bạn, các bạn cứ thẳng với tôi, tôi cẩn thận nhắc nhở ấy”.

      Mặt Trần Hàn cứng đơ, hậm hực nặn ra tiếng: “Vâng”.

      Hà Chi châu về tới kí túc, lập tực cởi chiếc sơ mi bị đứt hai cái cúc mặc người ra. Hầu Tử tò mò hỏi: “Sao lại rơi cúc thế?”.

      Hà Chi Châu thay chiếc áo ba lỗ trắng, đáp: “Bị con mèo cào”.

      “Mèo gì?”, Tráng Hán trong sáng hỏi.

      nhìn kĩ, nhưng rất dễ thương”. Hà Chi Châu trả lời qua quýt với Tráng Hán, tới bàn học, mở ngăn kéo để thuốc lá, định lấy điếu, nhưng nghĩ tới vấn đề, đành nhắm mắt lại, đóng ngăn kéo vào.

      Lâm Dục Đường qua Hà Chi Châu, lạnh lùng : “Cho tôi điếu”.

      “Ờ”. Hà Chi Châu lại mở ngăn kéo, lấy ra bao thuốc, định đưa cho Lâm Dục Đường, tay trái cầm bao thuốc đổi sang tay phải, vỗ vai Lâm Dục Đường, ném cả bao thuốc vào thùng rác : “Thôi, nó chẳng báu bổ gì, đừng hút nữa”.

      Lâm Dục Đường cười khà khà hai tiếng.

      Kết quả, Tráng Hán có ý kiến gào lên: “ có lương tâm, các cậu hút vứt à, đáng chết, coi tôi và Hầu Tử chết hết rồi sao, chết hết rồi sao”. xong, nhặt bao thuốc trong thùng rác lên, hậm hực bỏ .

      Trong phòng kí túc 921, từ lúc Thẩm Hi và Hà Chi Châu đổi lại cơ thể cho nhau, thời gian tắt đèn lại từ mười giờ tối đổi thành hai giờ đêm. Trước đây cứ tới mười giờ tối, Thẩm Hi ngồi giường lại ngừng hỏi Tráng Hán: “Tráng Tráng, cậu có thể ngủ ? Đừng quên ngủ sớm tốt cho da đấy”, hoặc là với Hầu Tử: “Tiểu Hầu Hầu, chơi game hại mắt lắm, ngủ sớm dậy sớm cho khỏe”. chung luôn giục ngủ sớm.

      Bây giờ còn lão đại quan tâm tới giấc ngủ nữa, Hầu Tử và Tráng Hán ngựa quen đường cũ, Lâm Dục Đường cũng dựa đầu giường đọc sách, đầu giường có treo chiếc đèn xinh trước đây Thẩm Hi tặng .

      Như thế này mới là diện mạo ban đầu của phòng 921. Tráng Hán nhìn Hà Chi Châu, thể tìm được linh hồn yếu đuối dịu dàng người lão đại nữa rồi. Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ lão đại là người có hai nhân cách? thực rất nhớ rất nhờ linh hồn đáng ở nên hơn hai mươi ngày qua… đau lòng như cắt, bò bàn rút nắm khăn giấy, mình đau xót trong lòng.

      02

      Hà Chi Châu đứng ở ban công hóng gió, Lâm Dục Đường bước ra tiện tay đóng cửa ban công lại, ngăn cách tiếng ồn áo trong phòng, khí bên ngoài vừa trong lành vừa thanh vắng. Đêm khuya, khắp trường chỉ có , hai chỗ còn sáng đèn. Gió đêm mang theo khí lạnh, Lâm Dục Đường đặt tay lên lan can, hồi lâu sau hỏi Hà Chi Châu: “Nghỉ hè cậu có dự định gì chưa?”.

      Dự định? Hà Chi Châu dựa người vào lan can, suy nghĩ câu hỏi của Lâm Dục Đường. Trước khi quen Thẩm Hi, chắc đón nhận cơ hội học tập do viện nghiên cứu nổi tiếng ở Mĩ đưa ra, tháng trước luận văn viết cũng nhận được khẳng định của họ, cũng con đường có phương hướng rất ràng. Mặt khác, mặc dù tình cảm giữa và bố mẹ thân thiết, nhưng dù sao họ đều ở bên đó, bố cũng mực cầu qua Mĩ kì nghỉ hè này.

      Nhưng bây giờ sao? Hôm đó và Thẩm Hi xem phim xong, với kế hoạch tương lai phát triển trong nước… Hà Chi Châu hít hơi khí lạnh đêm khuya, nhìn Lâm Dục Đường: “Cậu có kế hoạch gì?”.

      Lâm Dục Đường nhìn sắc trời xa xăm mờ ảo, đôi kính gọng vàng nằm sống mũi cao thẳng, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bất cứ khi nào: “Vốn định thi IELTS để nước ngoài học nghiên cứu sinh, bây giờ có dự định ấy nữa, cứ dần từng bước, thực tập rồi làm việc thôi, chuyên ngành của chúng ta cũng có ít cơ hội tốt trong nước, hà tất phải đường vòng, phiền phức”.

      Hà Chi Châu gì, mãi sau mới gật đầu: “Cũng được”.

      Với thành tích và năng lực của mình, Lâm Dục Đường có thể dễ dàng nhận được lời mời làm việc tốt, cậu ấy và Thẩm Hi đều ở thành phố H, cách thành phố S chỉ hai tiếng xe, có thể lựa chọn làm việc ở thành phố S, hoặc về thành phố H cũng được, ngành công nghiệp điện tử bên đó cũng lên…

      Hà Chi Châu có phần ngưỡng mộ Lâm Dục Đường.

      “Dự định của câu sao?”, Lâm Dục Đường lại hỏi: “Đừng cậu chưa nghĩ tới, đó phải là tính cách của cậu”.

      Hà Chi Châu quay đầu : “Biết S&N ? Tôi có cổ phần trong đó”.

      S&N, Lâm Dục Đường chắc chắn nghe qua rồi, đây là công ti khoa học kĩ thuật điện tử vô cùng trẻ, ưu điểm của nó là mới, nhưng khuyết điểm cũng chính là mới. Lâm Dục Đường quay đầu sang: “Biết ban nãy tôi định ? Tôi thực hi vọng cậu chọn Mĩ, càng xa càng tốt”.

      Hà Chi Châu cũng khách khí, khẽ nhếch mép : “Tôi cũng thế”.

      Tháng Sáu, lại mùa tốt nghiệp nữa tới. Mùa tốt nghiệp là tạm biệt và kết thúc, cũng là bắt đầu của tương lai và ước mơ. Ước mơ là gì, đó là vấn đề liên quan tới trách nhiệm và tâm huyết của chàng trai. Học kì này sắp kết thúc, đám Lâm Dục Đường được vào năm thứ tư đại học, năm thứ tư ít tiết, những người có kế hoạch và chuẩn bị bắt đầu vạch đường nước bước rồi. Mấy hôm nay có rất nhiều công ti nổi tiếng tới trường S tuyển thực tập sinh, băng rôn tuyển dụng đủ màu sắc giăng khắp trường.

      Ngay cả người có kế hoạch cho cuộc sống như Tráng Hán hai hôm nay cũng bắt đầu nhắc tới chuyện này.

      Buổi trưa, Hà Chi Châu, Hầu Tử và Tráng Hán cùng ăn cơm, Lâm Dục Đường tạm thời chưa xuất ở căng tin vì phải thảo luận vấn đề với giáo sư.

      Tráng Hán nghiêm túc : “Nếu tôi mở shop bán đồ người lớn taobao, các cậu ủng hộ chứ?”.

      Hầu Tử tỏ ra khá hiểu nhân tình: “Có nhu cầu bàn sau nhé”.

      Trả lời đối phó quá đấy! Tráng Hán chúc Hầu Tử cả đời này có nhu cầu. nhận được kết quả như ý từ Hầu Tử, Tráng Hán đưa mắt qua Hà Chi Châu: “Lão đại, cậu sao?”.

      Hà Chi Châu cầm đũa gẩy thức ăn trong đĩa cơm, quen ăn cơm cùng Thẩm Hi, hôm nay ăn với Đậu Đậu, nhưng vẫn quen để lại món thích. Ăn no rồi, ngẩng đầu lên trả lời: “, vì tôi có bạn rồi”.

      Tráng Hán tức hộc máy, bị tổn thương.

      Lúc Hà Chi Châu tới bạn , Hầu Tử nghiêm nghị hỏi: “Lão đại, cậu và Thẩm mĩ nhân nghiêm túc à?”.

      Hà Chi Châu buông đũa: “Rất nghiêm túc”.

      Chuyện đào tường qua, phòng 921 cuối cùng cũng lấy lại được khí hòa thuận hồi nào. Đương nhiên người có đầu óc tưởng tượng phong phú như Hầu Tử cho rằng chỉ là hòa bình ngoài mặt thôi, chừng lão tam chờ thời cơ, chuyển từ thế phòng thủ sang tấn công. Có điều, chuyện tình cảm cũng khó trước, lão tam chưa bao giờ thừa nhận quan hệ giữa cậu ta và Thẩm mĩ nhân, chừng giữa hai người thực chỉ là quan hệ thanh mai trúc mã. Đấy đấy, Lâm Dục Đường bưng đĩa tới, vẫn ngồi xuống đối diện Hà Chi Châu như bình thường. Lâm Dục Đường tách đôi đũa dùng lần ra, cúi đầu ăn cơm. lúc sau ngẩng lên : “Hầu Tử, cậu nhìn tôi làm gì?”.

      Hầu Tử vội lắc đầu: “Nhìn cậu đẹp trai”.

      Khóe môi Lâm Dục Đường khẽ nhếch lên: “Thần kinh”.

      Buổi biểu diễn kỉ niệm ngày thành lập Học viện Sư phạm sắp bắt đầu, khoa Múa bận rộn hẳn lên. Đặc biệt là Trần Hàn, chỉ hận nỗi thể dành hết thời gian để luyện múa. Trần Hàn giành được cơ hội biểu diễn tiết mục múa trọng điểm, khi tin này chắc chắn, ta mời tất cả mọi người trong phòng 636 ăn, Thẩm Hi cũng , địa điểm mời cơm là quán ăn Giang Nam đối diện trường.

      “Thẩm Hi, lần này Ôn dành cho tôi cơ hội này, tôi còn phải cảm ơn cậu đấy”. Trần Hàn cầm cốc nước cam lên, với Thẩm Hi: “Thế này , tôi lấy nước cam thay rượu, mời cậu cốc”.

      Thẩm Hi ngước mắt, thẳng thắn đón nhận lời mời cảm ơn của Trần Hàn: “ có gì”.

      “Cảm ơn” vốn là câu khách sáo, ngờ Thẩm Hi lại nhận . Trần Hàn khẽ nhếch môi, ngữ khí có phần chua cay: “Tôi còn tưởng cậu để ý chuyện này, ngờ tôi tiểu nhân quá”.

      Thẩm Hi: Ha ha ha, người này hài hước !

      Gần đây, Thẩm Hi được nhiều người mời cơm, về kí túc lại nhận được lời mời của Lâm Dục Đường. Mấy hôm rồi gặp , sau lần muốn lấy nữa, cả hai cũng chưa gặp lại. Sau đó tới tìm , cũng biết phải mở lời thế nào với , giữa hai người còn thoải mái tự nhiên như trước nữa. muốn như thế, cũng biết phải làm thế nào.

      Lâm Dục Đường chỉ mời mình mà còn mời cả đám bạn cùng phòng, bao gồm cả Hà Chi Châu. Lâu rồi mọi người tụ tập, Lâm Dục Đường và Hà Chi Châu đứng cạnh nhau, Hầu Tử và Tráng Hán nhìn thấy đều có cảm giác chỉ là cảnh hòa bình giả tạo mà thôi.

      Giống như hồ nước mùa đông, bề mặt gợn sóng nhưng sóng ngầm vẫn cuồn cuộn.

      từ cửa Đông trường S, qua hai ngõ là tới cửa hàng đồ ăn đêm ngon vô cùng, món tôm hùm ở đây là số , bắt tươi nướng tươi. Tám giờ tối tới nơi, những người ăn khuya giờ này phần lớn là nhân viên công chức, đương nhiên cũng có vài bàn là sinh viên đại học. Mọi người chơi oẳn tù tì phạt uống rượu, chém gió phần phật, tiếng cười ầm ĩ. Chiếc quạt cây cỡ lớn thổi vù vù, mùa hè như thế này là vừa náo nhiệt vừa mát mẻ.

      Hầu Tử là khách quen ở đây, Thẩm Hi biết cửa hàng này cũng do Hầu Tử giới thiệu. Tháng trước, khi còn là Hà Chi Châu mua ở đây tổng cộng mười cân tôm hùm đất, vì thế Hà Chi Châu vừa xuất ông chủ quán chào hỏi , tươi cười nhiệt tình: “Châu Châu, lâu lắm gặp nhỉ!”.

      Châu Châu… Hà Chi Châu nhất thời được gì, nhìn Thẩm Hi bên cạnh, bất lực gật đầu với ông chủ quán.

      Thẩm Hi cười, ngồi xuống vẫy tay: “Đường Đường mời, ông chủ, cho chúng cháu tá bia, năm cân tôm hùm đất”.

      Hà Chi Châu lặng lẽ ngồi xuống cạnh , thầm tuyên bố nào đó.

      Tráng Hán: “Hôm nay mọi người say về”.

      Hà Chi Châu: “ được, Thẩm Hi vẫn phải về”.

      Tráng Hán tiếc nuối, nhưng cũng phải nghe theo lão đại. Đúng lúc này Lâm Dục Đường thản nhiên nhìn Thẩm Hi, sau đó bình thản hỏi: “Có thể về ?”.

      Này này này, thế là thách thức đấy! Hầu Tử và Tráng Hán đưa mắt nhìn nhau, căng thẳng quá.

      Thẩm Hi sững người, cũng tiện làm mất mặt Lâm Dục Đường: “Được chứ!”.

      Lâm Dục Đường nhếch mép cười, Hà Chi Châu nhìn ra chỗ khác, thêm gì nữa.

      khí bỗng dưng trở nên kì lạ, Hầu Tử lên tiếng hỏi câu rất thực tế phá vỡ bầu khí tế nhị này: “Lão tam, sao đột nhiên cậu lại mời thế?”.

      Lâm Dục Đường bật hai chai bia: “ có gì, chỉ là vừa lấy lại tiền trước đây tôi cho người ta mượn”.

      Hầu Tử và Tráng Hán: “Thế à?”.

      Lâm Dục Đường thêm: “Học kì trước bố Lăng Triều Tịch bị tai nạn xe, kẻ gây tai nạn chạy mất, tôi cho ấy mượn chút tiền dùng gấp, bây giờ bên bảo hiểm thanh toán rồi”.

      “Hóa ra là như vậy”. Hầu Tử vỗ vai Lâm Dục Đường: “Hiểu, hiểu”.

      Thẩm Hi cúi đầu, hóa ra nguyên nhân do Lâm Dục Đường cho Lăng Triều Tịch mượn tiền là như vậy. mím môi, thò tay xuống gãi cẳng chân, ăn đêm ở nơi lộ thiên như thế này, điều duy nhất tốt chính là rất nhiều muỗi. Hà Chi Châu đứng dậy, lúc về tay có thêm hai vòng hương muỗi, lấy chúng từ chỗ ông chủ quán.

      Bạn trai quan tâm như vậy, Thẩm Hi lặng lẽ ngồi bên cạnh Hà Chi Châu, biến thành . Trước đây, chị họ câu, phụ nữ khi ở trước mặt những người đàn ông khác nhau đóng những vai khác nhau. Trước mặt người đàn ông nhu nhược yếu đuối vô tình đóng vai người phụ nữ mạnh mẽ; còn khi ở trước mặt người đàn ông cứng rắn, chỉ cần làm chú mèo ngoan ngoãn nghe lời là đủ rồi. Bây giờ, cảm thấy ở trước mặt Hà Chi Châu chỉ cần làm chú mèo con là được rồi, meo meo meo…

      Tôm hùn đất tới, ngoài món tôm ra còn mấy món khai vị nữa, mọi người ăn uống, tán hươu tán vượn. Vì đám Hầu Tử sắp phải đối mặt với với bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời nên chủ đề câu chuyện chuyển sang kế hoạch của năm sau.

      Kế hoạch của mỗi người đều khác nhau, nhưng có điểm chung duy nhất là ai cũng vì tiền đồ của mình.

      Hầu Tử và Tráng Hán uống rất giỏi, nắp chai rơi xuống đất liên tục. Hầu Tử nâng cốc mời Thẩm Hi, cầm cốc lên định uống, cốc còn chưa tới miệng bị Hà Chi Châu chặn lại: “Có biết chừng mực hả?”, giọng có phần lạnh lùng.

      Thẩm Hi dẩu môi, lén nhìn Hà Chi Châu, thấy sắc mặt vui. Do dự chút, bàn tay đặt dưới gầm vô tình chạm vào tay . Sắc mặt thoải mái hơn, uống cốc đó thay .

      Hầu Tử huých khuỷu tay người ngồi bên: “Cậu nhìn kìa, bảo vệ thế cơ mà”.

      Lâm Dục Đường: “Ha ha, đương nhiên phải bảo vệ rồi”.

      Sao lại là Lâm Dục Đường? Hầu Tử gãi đầu, ngại quá, huých nhầm người rồi, người muốn huých là Tráng Hán cơ mà. Lâm Dục Đường chỉ cười, bỗng nhiên điện thoại reo, xin lỗi và ra ngoài nghe điện thoại. Xung quanh ồn áo, tới chỗ đèn đường phía xa nghe điện thoại.

      Thẩm Hi quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy khóe môi Lâm Dục Đường mỉm cười, khóe mắt là nét dịu dàng khiến người khác rung động.

      Hà Chi Châu ăn cũng no rồi, uể oải dựa vào lưng ghế, có phần hiểu nguyên nhân Lâm Dục Đường sắp xếp bữa ăn đêm này rồi.

      Lâm Dục Đường chuyện điện thoại chừng năm phút mới vào, Thẩm Hi vừa ăn tôm vừa : “ vào là mọi người ăn hết đồ đấy, nhìn con tôm trong bát kìa, là em cướp lại cho đó”.

      Lâm Dục Đường cúi đầu nhìn, trong chiếc bát trắng trước mặt quả nhiên có con tôm. cười : “ sao, lát gọi thêm vài cân nữa”.

      “Bọn tôi ăn cũng kha khá rồi, cần gọi thêm đâu”. Tráng Hán ăn giỏi nhất cũng xua bàn tay núc ních thịt.

      Lâm Dục Đường đặt điện thoại xuống bàn: “ phải, lát nữa có bạn tôi tới”.

      Hầu Tử ngạc nhiên: “Hả, bạn nào thế?”.

      Lâm Dục Đường nhìn điện thoại bàn, nhếch miệng cười, ngẩng đầu, cuối cùng ngửa tay ra: “ , tán”.
      A fang thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      03

      hay đùa đấy?”, Hầu Tử hỏi.

      Khóe môi Lâm Dục Đường lại cong lên, đáp: “Đùa đấy”.

      “Đùa bọn tôi cho vui hả”. Hầu Tử vỗ vai Lâm Dục Đường: “Hư quá, hư quá”.

      Thẩm Hi lấy giấy ăn lau ngón tay đầy dầu mỡ, lau đến mức ngón tay nào cũng loáng mỡ. Câu “đùa đấy” của Lâm Dục Đường càng khiến cảm thấy chuyện này là . Từ tới giờ chưa từng theo đuổi ai, đám bạn nữ thân nhất cũng chính là đám bạn cấp ba, lên đại học học chuyên ngành Khoa học công nghệ, cả lớp chỉ có sáu bạn nữ. Quan hệ giữa và các bạn nữ cùng lớp rất tốt, nhưng hầu như có bạn là con thực .

      Người biết chỉ có Lăng Triều Tịch.

      “Tối nay thực cần về kí túc à?”. Lúc nghĩ linh tinh Hà Chi Châu lại hỏi lần nữa, giọng bình thản có bất cứ cảm xúc nào, giống như chỉ là lời nhắc nhở đơn giản.

      Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, nhìn thấy nét lạnh lùng trong đôi mắt sâu thẳm của . ngoan cố: “ về, với Đậu Đậu rồi, kí túc cũng đóng cửa rồi”. Thực còn nửa tiếng nữa kí túc mới đóng cửa.

      “Ừ”. Hà Chi Châu thêm gì nữa.

      giận rồi à? Thẩm Hi nhìn trộm , lòng có chút buồn bực. Ở bên kia, Tráng hán hỏi đúng trọng điểm trong lời của Lâm Dục Đường: “Rốt cuộc là ai thế?”.

      “Các cậu quen đấy, Diệp Tô Ảnh”. Lâm Dục Đường qua quýt cái tên, giới thiệu thêm gì cả. Ngoài Thẩm Hi ra, mọi người đều có quen kia.

      Diệp Tô Ảnh, cả phòng 921 đương nhiên là biết này. Kì huấn luyện quân hồi năm nhất đại học, phía nhà trường đặc biệt chọn sinh viên năm hai ưu tú của khoa Thể dục tới làm sĩ quan huấn luyện sau khi trở về từ lớp huấn luyện quân đội, Diệp Tô Ảnh chính là trong số đó. Hồi ấy, lúc Tráng Hán nhìn thấy cái tên mĩ miều trong sáng trong danh sách sĩ quan huấn luyện, hưng phấn vô cùng. Kết quả, hôm ấy bị Diệp Tô Ảnh phạt chạy mười vòng quanh sân vận động, từ đó thể hưng phấn nổi nữa. Diệp Tô Ảnh cao mét bảy mươi ba, cũng là thành viên đội bóng rổ nữ của trường, chơi bóng rổ rất cừ, trong thời gian huấn luyện, có sinh viên nào phục, tất cả đều bị thuần phục, ngoan ngoãn nghe lời, sau kì huấn luyện quân , mọi người gặp là đều ngoan ngoãn gọi “chị”.

      Chẳng phải Diệp Tô Ảnh thực tập rồi sao? Tráng Hán và Hầu Tử đều rất kinh ngạc khi biết Diệp Tô Ảnh tới.

      Năm phút sau, Diệp Tô Ảnh tới. Lâm Dục Đường gọi tiếp hai cân rưỡi tôm, Diệp Tô Ảnh thoải mái ngôi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Lâm Dục Đường, vừa ngồi xuống kinh ngạc kêu lên: “Các cậu ăn xong hết rồi à?”.

      Tráng Hán và Hầu Tử gật đầu, có vẻ rất kính nể ấy.

      Thẩm Hi ngồi bên cạnh Hà Chi Châu, chuyện gì ngại nhất lúc tụ tập? Chính là khi có bạn mới tới, mọi người đều quen, chỉ có mình quen, vô tình vạch ra đường ranh giới giữa và họ.

      Diệp Tô Ảnh rất cao, tóc dài uốn xoăn, trang điểm , xinh nhưng có tự tin hấp dẫn. giống Thẩm Hi lúc nào cũng chú ý tới vè ngoài của mình. Thẩm Hi nhìn Diệp Tô Ảnh, Diệp Tô Ảnh cũng nhìn : “ tên gì?”.

      Thẩm Hi ” “Thẩm Hi, chữ “Hi”mà bên dưới chữ “hi” có bốn giọt nước ấy”.

      Về vấn đề khí thế, từ trước đến giờ Thẩm Hi luôn là gặp yếu mạnh, gặp mạnh yếu. Trước mặt Diệp Tô Ảnh, Thẩm Hi vô hình trung là xẹp lép hẳn, lúc giới thiệu bản thân, Hà Chi Châu thêm vào câu: “Bạn tôi”. Giọng bình thường nhưng lại có khí thế vô cùng. Thẩm Hi chớp lấy cơ hội, lập tức kéo tay Hà Chi Châu, gật gật đầu.

      “Hóa ra gặp được mĩ nhân, Hà thần của chúng ta cũng biết rung động”, Diệp Tô Ảnh cười trêu.

      Hà Chi Châu ngước mắt: “Duyên phận tới, tránh nổi”.

      Diệp Tô Ảnh cho like.

      Sáu người cùng xuất phát tới KTV Cầu Vồng ở trung tâm thành phố, bắt hai xe taxi, Thẩm Hi theo Hà Chi Châu lên xe, có thêm Hầu Tử nữa. Diệp Tô Ảnh, Lâm Dục Đường và Tráng Hán xe.

      Trong taxi, Thẩm Hi hơi uể oải. biết tối nay mình có phần đúng, nhưng chủ động xuống nước mấy lần rồi… liếc nhìn Hà Chi Châu, nhìn lại , ra : “Em nhìn mấy lần rồi”.

      giận dỗi, vừa tủi thân vừa buồn: “Khó khăn lắm mới có bạn trai, nhìn tí cũng được sao?”.

      Hà Chi Châu nhất thời nghẹn lời, đặt tay lên vai Thẩm Hi, ôm vào lòng, lại thầm thỏa hiệp.

      Chết tiệt, còn có thể ướt át buồn nôn hơn nữa ! Hầu Tử ngồi đằng trước mà hộc máu trong lòng, đành mở cửa kính xe hít thở chút gió mát bên ngoài, lái xe cũng đồng cảm sâu sắc, khẽ với Hầu Tử: “Quen rồi là thấy bình thường, nhìn xem tôi bình tĩnh thế này cơ mà”.

      Hầu Tử: “…”.

      Trong chiếc xe taxi phía sau, Tráng Hán ngồi đằng trước, Lâm Dục Đường và Diệp Tô Ảnh ngồi cùng nhau. Diệp Tô Ảnh là người hay chuyện, suốt dọc đường toàn kể xấu ông chủ nơi mình thực tập, cuối cùng tổng kết: “Mẹ kiếp, mệt quá ”.

      Lâm Dục Đường lắng nghe, giữa chừng đáp câu: “Làm gì đáng sợ như chị ”.

      “Đáng sợ thế đấy!”.

      Tráng Hán ngồi trước, tâm trạng phức tạp thở dài hơi, thời buổi này làm “kì đà” cũng khó khăn quá, với chú lái xe ngồi bên trái: “Chú có thể bật nhạc ?”.

      Chú lái xe bật bài Quả táo , sau đó suốt dọc đường chìm trong giai điệu “Em là quả táo của ”, tiến thẳng tới KTV.

      Trong KTV, Tráng Hán sau khi bị bài Quả táo tra tấn suốt dọc đường tìm được nhạc cảm nữa, chọn liên tiếp hai bài, đều hát thành giai điệu bài Quả táo , cuối cùng cũng hát nữa, vào trong góc chơi oẳn tù tì với Hầu Tử.

      Diệp Tô Ảnh rất biết cách điều tiết bầu khí, lại có thể thử thách nốt cao, có thể hát được bài Cao nguyên Thanh Tạng hề hụt hơi, Thẩm Hi cũng bắt đầu khâm phục ta. hơi buồn ngủ, bất cẩn ngáp cái trước mặt Hà Chi Châu, ánh mắt nhìn đầy vẻ: Đáng đời em.

      Thẩm Hi buồn bã, lấy lại tinh thần tham gia vào trò chơi của Tráng Hán. Trò chơi cũ rích: Ai là gián điệp, người thua phải chọn mạo hiểm hoặc . Vì có sĩ quan huấn luyện Diệp Tô Ảnh ở đây nên ban đầu các câu hỏi cơ bản đều tử tế, về sau càng chơi càng quá đáng.

      Thẩm Hi thua rất thảm, bị hỏi hết mọi chuyện, mọi người đều uống rượu, thần kinh hưng phấn nhưng đầu óc mơ hồ. Hà Chi Châu cũng chơi mấy ván, thấy thắng chẳng thú vị gì nên cuối cùng uể oải dựa vào sofa nhìn Thẩm Hi thua liên tục, ngừng bị mọi người xoay như chong chóng.

      “Bạn thân của em bây giờ là ai?”. Tráng Hán hỏi trước, đôi mày thô khẽ nhếch lên, phải thả dây dài câu cá lớn.

      Thẩm Hi: “Đậu Đậu”.

      Diệp Tô Ảnh hỏi tiếp, vấn đề nối tiếp: “Nếu Đậu Đậu và bạn trai Hà thần của em cùng rơi xuống nước, em cứu ai trước?”.

      Thẩm Hi giơ tay hơi: “Tại sao bạn trai em lại ở cạnh Đậu Đậu?”.

      Được rồi, Diệp Tô Ảnh hỏi nữa. Có người bật cười, Hà Chi Châu cũng nhếch môi. Thẩm Hi quay lưng ngáp mấy cái, chung thể để Hà Chi Châu nhìn thấy.

      Người thua cuộc phải lần lượt trả lời câu hỏi của mọi người. Đến lượt Lâm Dục Đường hỏi Thẩm Hi, nhìn , hỏi với giọng đùa cợt: “Nếu và Hà Chi Châu rơi xuống nước, em cứu ai trước?”.

      Lâm Dục Đường vừa dứt lời, khóe môi Hà Chi Châu giật giật. Lâm Dục Đường hỏi rất đùa cợt, quá giỏi điều khiển nụ cười mặt, trong mắt mọi người tự động lùi về vị trí thanh mai trúc mã, hỏi như thế cũng rất bình thường.

      Chỉ là trò chơi thôi mà.

      Tại sao lại hỏi câu hỏi này? Thẩm Hi vừa say vừa buồn ngủ, dựa vào sofa, tủi thân hỏi: “Quá đáng thế, tại sao lại bắt em cứu, em chỉ bơi được ba mét, có phải biết đâu”.

      Lâm Dục Đường cười: “Phải chọn , câu hỏi mang tính chất giả định, cần quan tâm thực như thế nào”. cho Thẩm Hi cơ hột trốn tránh.

      Được thôi, nhưng khó trả lời quá, đầu óc Thẩm Hi càng lúc càng hồ đồ, lại càng nghiêm túc. thực bắt đầu suy nghĩ tới tình huống Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường cùng rơi xuống nước, nếu chỉ cứu được người cứu ai? Câu này chẳng phải cũng chính là hỏi ai quan trọng hơn sao? liếc nhìn Hà Chi Châu, kết quả lại quay mặt chỗ khác, vừa nhanh vừa lạnh lùng.

      Thẩm Hi hừ hừ, chỉ tay về phía Lâm Dục Đường: “Đương nhiên là cứu Đường Đường”.

      Lâm Dục Đường cười rất vui vẻ, ánh mắt vô tình liếc nhìn Hà Chi Châu. Hà Chi Châu nhướn mày, gì.

      Hầu Tử và Tráng Hán đều hơi say, Thẩm Hi trả lời xong, Hầu Tử to gan vỗ vai Hà Chi Châu: “Lão đại, đáng đời!”.

      Tráng Hán còn say hơn, cầm micro, lúc lắc đầu : “Lão đại, mau phát biểu cảm xúc xót xa bây giờ của cậu !”.

      Hà Chi Châu giật micro của Tráng Hán ra, đứng dậy: “Tôi ra ngoài chút, các cậu cứ chơi ”.

      Đầu óc Thẩm Hi lơ mơ nặng trĩu, sở dĩ ngồi được thẳng người là vì có Hà Chi Châu đỡ, bây giờ Hà Chi Châu mất, thuận thế nằm ra sofa. Hầu Tử và Tráng Hán uống nốt chỗ rượu cuối cùng cũng đổ xuống theo, ngủ luôn sofa.

      Phòng KTV yên tĩnh giờ chỉ còn tiếng nhạc, là nhạc đệm của bài hát cũ. Đây là bài hát Thẩm Hi chọn, vốn định hát song ca với Hà Chi Châu.

      Diệp Tô Ảnh đổi tư thế ngủ thoải mái hơn cho Thẩm Hi, sau đó tới bên Lâm Dục Đường, trách: “Tối nay cậu hơi quá rồi đấy”.

      Thẩm Hi sắp ngủ rồi, đầu óc tỉnh táo nhưng mà trái tim nhạy cảm hơn đầu óc cảm thấy xót xa đau đớn vô cùng. ngồi dậy gào lên với Lâm Dục Đường: “Lâm Dục Đường, tìm Hà Chi Châu về đây, tìm về đây”.

      Lâm Dục Đường nhìn Thẩm Hi, Thẩm Hi khóc, đôi mắt đỏ hoe, gì.

      Lâm Dục Đường lên tiếng: “Xin lỗi em”.

      Thẩm Hi lau nước mắt: “Giúp em tìm ấy được ?”.

      Lâm Dục Đường gật đầu đồng ý.

      Thẩm Hi ngồi xếp bằng sofa khóc thút thít. nghĩ Hà Chi Châu giận mình, Lâm Dục Đường cũng giận mình. nghĩ mình nên tìm người bạn trai có tính cách giống mình, và Hà Chi Châu chẳng hợp nhau chút nào! hợp! hợp!

      Thẩm Hi vừa khóc vừa ngủ, lúc ngủ lồng ngực vẫn thổn thức.

      Lâm Dục Đường gặp Hà Chi Châu ở đại sảnh KTV. Hà Chi Châu về phía phòng, tay cầm thuốc giải rượu vừa mua ở hiệu thuốc. Quán KTV Cầu Vồng chiếm trọn hai tầng 7 và 8 của tòa nhà Thế giới mới, tầng 7 có bar phong cách nhàng, yên tĩnh và quán buffer đêm, vì là giờ ăn đêm nên vô cùng náo nhiệt.

      Hai người ngồi xuống nơi yên tĩnh. Ghế sofa sát cửa sổ, cảnh đêm buông ngoài cửa kính, từ xa vẫn có thể nhìn thấy dòng xe cộ chầm chậm lại ở đường cao tốc cao, giống như dải lụa phát sáng rơi giữa lòng thành phố.

      Hà Chi Châu: “ ấy đâu?”.

      Giọng Lâm Dục Đường rất bình thản: “Sau khi cậu , ấy lại khóc lóc bảo tôi tìm cậu về, tôi tìm được tuyệt giao với tôi, bây giờ có lẽ khóc mệt quá ngủ rồi”.

      Hà Chi Châu bật cười, trong đầu lên hình ảnh Thẩm Hi khóc lóc, vào thẳng chủ đề: “Chuyện của Thẩm Hi, là bạn cùng phòng, tôi cảm thấy rất có lỗi. Có điều cậu nên ép ấy như vậy, người dạ hai lòng phải ấy”.

      Lâm Dục Đường ngước mắt lên, lấy điện thoại mở video đưa cho Hạ Chi Châu, đó chính là video quay hôm đó. Hà Chi Châu cầm lên xem, nhìn “mình” trong video vừa nhảy điệu thiên nga. vừa điệu moonwalk… tắt video, trả lại điện thoại cho Lâm Dục Đường: “Trong lòng cậu có suy đoán chính xác, tôi cần giải thích”.

      Quả nhiên là như vậy… Lâm Dục Đường bóp trán, nhớ lại tất cả những điều hoang đường trước đây, suy đoán của được chứng thực, chỉ có thể dùng từ “khốn kiếp” để miêu tả tâm trạng của mình. bình tĩnh lại, hồi lâu sau : “ giống như trò đùa ác ý”.

      Hà Chi Châu im lặng như đồng ý với cách “trò đùa ác ý” của Lâm Dục Đường. Lâm Dục Đường bật cười, vừa bất lực vừa thảm thương: “Mặc dù như vậy, Thẩm Hi cũng lựa chọn ở bên cậu. Mỗi quan hệ nào đó giữa tôi và Thẩm Hi cũng thay đổi”.

      Hà Chi Châu hiểu , hỏi thẳng: “ cần phải khoe khoang chỉ nhắc nhở thuần túy thôi, bao gồm cả chuyện tối nay”.

      Hà Chi Châu gì, người ngửa ra sau, tay trái đặt lên mặt bàn, nén cảm xúc ngập tràn trong lòng xuống, hỏi: “Nhắc nhở cái gì?”.

      Lâm Dục Đường lại nhìn ánh đèn đêm rực rỡ sắc màu ngoài cửa kính, giọng còn lạnh hơn sắc đêm: “Quan hệ giữa tôi và Thẩm Hi thay đổi, cho dù cậu có thừa nhận hay , vị trí của cậu trong lòng ấu quan trọng hơn tôi. Hà Chi Châu, tôi biết tính cậu, cậu có kiêu ngạo của cậu, có số việc cậu , thể ra ngoài nhưng có nghĩa cậu để ý, giống như tối nay cậu để ý lắm, kết quả của để ý ấy là gì, ai mới là người bị tổn thương nhất?”.

      Hà Chi Châu nhìn Lâm Dục Đường, ánh mắt hờ hững chứa dòng sông cuộn chảy, yên ả mà cũng mãnh liệt cuộn trào.

      Lâm Dục Đường đứng dậy, từng chữ: “Câu tôi muốn nhất hôm nay chính là, đừng để kiêu ngạo của cậu làm tổn thương ấy. Cậu cảm thấy Thẩm Hi hiểu chuyện, nếu thực để tâm như vậy hà tất phải chuốc khổ vào người?”.

      Lâm Dục Đường xong quay người ra khỏi quán bar. Hà Chi Châu nhìn đồng hồ điện thoại, hai giờ đêm rồi, cầm thuốc vừa mua về phòng KTV.

      Trong phòng trở nên yên tĩnh. Màn hình led cỡ lớn vẫn lặng lẽ phát MV ca khúc nào đó, ánh đèn mờ tối, Thẩm Hi co mình ngủ sofa. Hà Chi Châu về chỗ ôm Thẩm Hi vào lòng, để ngủ ở tư thế thoải mái hơn.

      Đột nhiên bị ôm vào lòng, Thẩm Hi mơ màng tỉnh dậy. Khóe mắt còn ướt, sắp kết thành dử đến nơi. nheo mắt nhìn thấy Hà Chi Châu, làu bàu câu : “…Hà Chi Châu, em cảm thấy chúng ta hợp nhau!”.

      Hà Chi Châu chớp chớp mắt, ấy gì thế?

      Thẩm Hi buồn ngủ chịu được, nép trong lòng ngủ dễ chịu nên lại mau chóng chìm vào giấc ngủ.

      Hà Chi Châu nhắm mắt, phải nghĩ cách gì đó để ngày mai Thẩm Hi quên câu vừa rồi.

      04

      Bốn, năm giờ sáng, Lâm Dục Đường và Diệp Tô Ảnh còn ở trong phòng KTV nữa. Tráng hán và Hầu Tử lần lượt tỉnh dậy, mơ mơ màng màng cầm micro lên hát tiếp. Lúc này những có ai giành micro với họ, mà họ còn có thể thoải mái hát những bài họ thích. Hai người tình cảm hát bài Hôm nay em gả cho , bài chưa đủ, lại tiếp tục hát những bài song ca hoàng kim như Vợ chồng cùng nhau về nhà.

      Bên ngoài KTV, trời tờ mờ sáng, ánh nắng ban mai nhàn nhạt.

      Lâm Dục Đường tiễn Diệp Tô Ảnh đoạn, Diệp Tô Ảnh có sức khỏe tốt, thức cả đêm nhưng vẫn bước rất nhanh. được đoạn, ta muốn Lâm Dục Đường tiếp tục tiễn mình nữa nên : “Đừng tiễn nữa, cho dù gặp phải kẻ xấu người chịu thiệt cũng là tụi nó”.

      Lâm Dục Đường mím môi cười, đứng bên đương bắt xe cho Diệp Tô Ảnh. Diệp Tô Ảnh vỗ vai : “Đường à, tôi có thể khuyên cậu điều chứ?”.

      Lâm Dục Đường quay người lại: “Chị ”.

      Diệp Tô Ảnh ngập ngừng, : “Thực ra năm đầu tiên huấn luyện quân tôi phát ra vấn đề này, khi đó cũng thân với cậu nên cho cậu biết. Bây giờ tôi khách khí nữa…. Tôi cảm thấy tính cậu rất lạnh nhạt, nhưng đôi khi lại đối xử rất tốt với phái nữ, điều này khiến đám con chúng tôi dễ hiểu nhầm, đặc biệt nghĩ ngợi lung tung”.

      Lâm Dục Đường thực thấy bất ngờ, nhưng vẫn có chút hiểu: “Tôi đối xử tốt với phái nữ?”.

      Diệp Tô Ảnh nhìn bộ dạng tin của Lâm Dục Đường, liền lấy ví dụ: “ về đợt tập quân năm đầu tiên nhé, chỉ cần cậu đứng dậy rót nước, đằng sau liền có nhờ cậu rót nước, có phải ?”.

      Lâm Dục Đường thể chấp nhận lí do này.

      Diệp Tô Ảnh lại lấy ví dụ nữa: “Về sau có bị say nắng, cậu mới quen ấy được mấy hôm mà mua thuốc cho ấy? Sau đó khi tôi tới kí túc xá nữ thăm hỏi thấy họ thảo luận xem có phải cậu thích ấy ?”.

      Chết tiệt! Lâm Dục Đường tức hộc máu: “Đó là do Hà Chi Châu bảo tôi mang ”.

      thực như thế, Lâm Dục Đường có chửi “chết tiệt” cũng vô ích. Diệp Tô Ảnh xòe tay, tỏ vẻ thấu hiểu: “Đúng thế, khi ấy ràng tôi gọi điện cho Hà Chi Châu, sao cậu ấy lại giúp đỡ nhỉ, cậu thấy đấy, Hà Chi Châu vạch ranh giới nam nữ thế cơ mà”.

      Lâm Dục Đường còn gì để .

      Lâm Dục Đường tức đến điên người. Lúc mới tập quân năm đầu tiên, đừng tới chuyện thân quen với nữ sinh trong lớp, ngay cả ba người cùng phòng cũng thân. Trong phòng có tới hai tên thần kinh, tên còn lại càng khó gần. Bốn người trong phòng có nước uống, vì thế buổi chiều mới mua nước. Giữa đường nhận được điện thoại của Hà Chi Châu, trong điện thoại Hà Chi Châu thế này: “Lâm Dục Đường, lúc cậu tới khu Tây của trường mua nước, nhân tiện tới phòng y tế mua ít thuốc nhé, trong lớp có bạn nữ bị say nắng khá nghiêm trọng, cậu mua xong mang luôn tới cho bạn ấy, nhanh lên kẻo kịp, tôi cũng chỉ chuyển lại lời của sĩ quan huấn luyện Diệp Tô Ảnh mà thôi…”.

      Tôi cũng chỉ chuyển lại lời mà thôi!

      Ha ha! Ba năm rồi mới biết chân tướng, Lâm Dục Đường chỉ biết cười.

      Trong phòng KTV, ghế sofa bên trái, Hầu Tử và Tráng Hán quên mình hát tình ca. Bên phải là khung cảnh rất yên tĩnh, Hà Chi Châu dựa người vào sofa ôm Thẩm Hi. người nằm ngủ ngon trong lòng người khác, người lơ mơ ngủ, cố ngồi thẳng để người trong lòng mình ngủ thoải mái hơn.

      Hà Chi Châu tê mỏi cả người, cả đêm nay hầu như chợp mắt, lúc cảm thấy có thể chợp mắt lúc Hầu Tử và Tráng Hán lại bắt đầu hát, phải chịu đủ tra tấn. Giữa chừng chán quá, còn cúi đầu cậy dử mắt cho Thẩm Hi. cảm thấy mình sắp biến thành tên thần kinh rồi, lại cậy dử mắt cho bạn mà trong lòng cũng thấy mềm mại. Còn nữa, hi vọng lúc Thẩm Hi tỉnh dậy quên số lời tối hôm qua .

      Tối qua Thẩm Hi ngủ mà trong lòng nặng trĩu tâm . Câu hỏi lớn về việc và Hà Chi Châu có hợp nhau hay , làm sao quên được. Càng tồi tệ hơn là, còn gặp ác mộng, mơ thấy tên ác ma…

      giác mơ đáng sợ! Thẩm Hi mơ màng tỉnh dậy thấy Hà Chi Châu giơ tay về phía mắt mình. Lòng sẵn sợ hãi, giọng cũng lắp bắp, tỏ vẻ đáng thương hỏi: “Hà Chi Châu, muốn móc mắt em à…”.

      “Cái gì?”. Hà Chi Châu bận cậy dử mắt thep kịp tư duy của , nghĩ tới tầm quan trọng của những lời tình tứ, vỗ về: “Đôi mắt đẹp như thế, to như thế, làm sao nỡ”.

      Thẩm Hi lập tức nhắm mắt lại: “Ác ma đều thích móc những đôi mắt to đẹp, ai thích móc mắt bé xấu đâu!”.

      Hà Chi Châu thể tiếp tục cuộc đối thoại nữa. đứng dậy, rót cốc nước ấm cho Thẩm Hi, khí thế lành lùng bẩm sinh khiến thần sắc dịu dàng của lại lạnh : “Vẫn chưa tỉnh rượu tối qua sao? Uống cốc nước cho tỉnh táo xem nào”.

      Thẩm Hi “hừ” tiếng đầy tiết tháo. Hà Chi Châu chột dạ, uống luôn nước: “Hừ cái gì?”.

      Thẩm Hi quay đầu : “Em thích bạn trai suốt ngày bắt nạt em”.

      Hà Chi Châu đặt cốc nước xuống, thở phào hơi. Nếu Thẩm Hi ra câu hợp ấy, vậy mọi ý kiến phê bình đều có thể thay đổi. nhìn Thẩm Hi: “ tiếp nhận lời phê bình của em, sau này có chuyện như vậy nữa”.
      A fang thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Ế…nghe lời dữ vậy? Vậy làm sao có thể ra câu hợp chứ. Thẩm Hi định tiếp Hà Chi Châu quay người với Tráng Hán: “Châu Thần, chọn cho tôi bài”.

      Tráng Hán buông micro xuống: “Có ngay, bài gì?”.

      Hà Chi Châu: “Hôm nay em muốn gả cho ”.

      Hôm nay em muốn gả cho , lần đầu tiên Hà Chi Châu hát bài này, học giai điệu từ Tráng Hán và Hầu Tử, vì thế ban nãy chỗ nào Hầu Tử hát sai nhạc, học theo đương nhiên cũng sai nhạc.

      “Lúc nãy bỗng dưng gặp em…hôm nay em muốn gả cho …”.

      Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, hiểu. Mười phút trước, vẫn nghĩ xem mình và Hà Chi Châu có hợp nhau , giờ này phút này, lại vô cùng phấn khởi muốn gả cho

      Vấn đề quan trọng là, Hà Chi Châu hát cũng có hay gì đâu!

      Thẩm Hi nhận được hai tin nhắn, tin đầu tiên: “Hi Hi, tối qua sau khi em ngủ chuyện với Hà Chi Châu. , cậu ta vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, hơi khó gần. Mấy năm đại học, đừng con tiếp cận cậu ta được, ngay cả con trai cũng khó. Cậu ta có khuyết điểm của cậu ta, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm mà em thích. tin em thực thích Hà Chi Châu, nhưng mong tình cảm thích này khiến em vui vẻ thoải mái, chứ phải là buồn thương đau đớn. Ngoài ra, chuyện tối qua là do đúng, xin lỗi. Còn chuyện của Lăng Triều Tịch nữa, mặc dù qua rồi nhưng vẫn xin lỗi em.”.

      “Cuối cùng nếu cuộc tình này khiến em vui, đừng khiến mình tủi thâm, em vẫn còn ”.

      Hai tin nhắn đến từ “Ngôi sao đưa Đường Đường tới”, trong điện thoại, lưu tên Lâm Dục Đường như vậy. Ngôi sao đưa Đường Đường tới, Ngôi sao đưa thanh mai trúc mã tới. Thẩm Hi cất điện thoại vào túi, hiểu tâm ý của Lâm Dục Đường.

      Trước khi về trường, Thẩm Hi dẫn Hà Chi Châu, Hầu Tử và Tráng Hán mua trang phục biểu diễn. Loại trang phục biểu diễn này biết nên mua ở đâu, từ chỗ này tới tầng 6 ở trung tâm mua sắm quần áo cũng quá xa.

      Thẩm Hi khí thế dẫn mấy người lên tầng 6 trung tâm mua sắm quần áo, cảm giác như dẫn chó dạo. tới cửa hàng quen, ông chủ lấy ra mấy kiểu trang phục biểu diễn dành cho nam: “Mấy bộ này phù hợp với điệu Jazz nhất”.

      Thẩm Hi cầm chiếc áo gi-lê ướm lên người Hà Chi Châu, hỏi : “Thích ?”.

      Hà Chi Châu trực tiếp bày tỏ ý kiến: “Em thấy sao?”.

      Thẩm Hi: “Thích?”.

      Hà Chi Châu: “ thích”.

      Hừ hừ, bắt phải hỏi hai lần! Thẩm Hi đưa gi-lê cho ông chủ, sau đó hỏi ý kiến Hầu Tử và Tráng Hán, hai người này chỉ có cầu: “Phải đẹp!”.

      Thẩm Hi nghĩ ngợi rồi hỏi ông chủ: “Ông chủ, có com-lê óng ánh ?”.

      Com-lê óng ánh? Yeah! Tráng Hán và Hầu Tử đều tự tưởng chút rồi phấn khích vỗ tay – bọn họ thích óng ánh!

      Khi Hầu Tử và Tráng Hán chìm đắm trong thế giới tưởng tượng cảnh mình mặc com-lê óng ánh bước lên đỉnh cao của đời người, chỉ có Hà Chi Châu đau đầu với những miếng lấp lánh phát sáng đí, còn bằng cái gi-lê ban nãy.

      Thẩm Hi kéo tay Hà Chi Châu, đảm bảo với : “Em là bạn của , em chơi đểu sao?”.

      Hà Chi Châu hít sâu hơi: “Tùy em”.

      Tráng Hán thích màu đỏ, Hầu Tử thích màu xanh, hai người nhanh chóng chọn xong màu. Thẩm Hi cầm bộ màu vàng lên hỏi Hà Chi Châu: “Có thích bộ vàng này ?”.

      Hà Chi Châu lạnh lùng cao ngạo lắc đầu, nhìn đống đồ như làm bằng nhựa, cuối cùng chọn bộ màu đen với vẻ mặt chê bai

      Được lắm, ngờ lên sân khấu còn mặc bộ đồ có màu sắc “ngầu” thế này. Tiếp theo, Thẩm Hi chọn cho Tráng Hán và Hầu Tử hai chiếc mũ và chọn mặt nạ quốc vương cho Hà Chi Châu. Cuối cùng cũng thanh toán, tổng cộng hết bốn trăm chín mươi lắm tệ

      Hà Chi Châu trả tiền, ông chủ trả lại năm tệ, tiện tay nhét vào tay Thẩm Hi.

      Năm tệ… Thẩm Hi ngước mắt nhìn Hà Chi Châu, nhìn lại , đôi mắt đen đảo đảo vẻ thiếu tự nhiên, đặc biệt dỗ dành cho vui: “Cho em tiền mua kẹo”.

      Chỉ có năm tệ, mua được xe, mua được nhà! Nhưng Hà Chi Châu lại thể được khí thế bao nuôi. Thẩm Hi lặng lẽ cất tiền vào túi, Thẩm Kiến Quốc ngậm đắng nuốt cay nuôi no đủ, kết quả nuôi ra đứa có giá năm tệ? Thẩm Hi cúi đầu, tự an ủi bản thân sau khi kiểm điểm: “Mình là ngoan màng vật chất!”, nên mới cảm thấy ngọt ngào vì năm tệ này.

      Sau khi xong việc, cả đám vui vẻ bắt xe về trường. Thẩm Hi háo hức muốn nhìn bộ dạng Hà Chi Châu mặc bộ đồ óng ánh, đồng ý, đành ghé sát thơm lên má cái: “Như thế này được chưa?”.

      “…Lát nữa gửi ảnh cho em”.

      Buổi chiều, Thẩm Hi ở phòng tập múa nhận được ảnh Hà Chi Châu gửi, tấm đầu tiên tự chụp ở nhà vệ sinh. Thẩm Hi lén lút cho Đậu Đậu xem, Đậu Đậu cầu xin: “Gửi cho tớ tấm, cho tớ tấm!”.

      Thẩm Hi nhướn mày: “Cậu lấy ảnh bạn trai tớ làm gì?”.

      “Có thể làm gì được chứ”. Đậu Đậu lắc lắc cánh tay Thẩm Hi: “ được ăn thịt thiên nga, nhìn cũng được mà!”.

      Được rồi. Thẩm Hi gửi ảnh “thiên nga” nhà mình cho Đậu Đậu, trịnh trọng dặn dò: “Mỗi ngày chỉ được nhìn hai cái, nhìn quá ba cái tớ sợ cậu ấy…”.

      Đậu Đậu gật đầu lia lịa, giơ tay thề thốt đảm bảo mỗi ngày chỉ nhìn hai cái.

      Thẩm Hi và Đậu Đậu ngồi cười đùa với nhau, phía bên kia Trần Hàn và Hạ Duy Diệp, đột nhiên, Trần Hàn nhặt được chiếc cúc áo ở góc phòng, liền hỏi: “Ở đây sao lại có chiếc cúc áo đàn ông nhỉ?”.

      Cúc áo đàn ông!

      Thẩm Hi lập tức nhớ ngay tới tiếng cúc áo sơ mi rơi tối đó. nhìn về phía Trần Hàn, sau đó đứng dậy: “Trần Hàn, đưa cúc áo cho tôi, tôi nộp cho giáo viên phụ trách”.

      Chỉ là chiếc cúc áo thôi có cần phải thế ? Trần Hàn đưa chiếc cúc áo cho Thẩm Hi với vẻ tin nổi, cùng lúc đó Hạ Duy Diệp khẽ hừ tiếng: “Thích thể !”.

      Thẩm Hi hất cằm, thích thể đấy, lát nữa thể với Hà Chi Châu!

      Hà Chi Châu gửi cho Thẩm Hi tấm ảnh, cũng tự sướng tấm gửi cho . mặc bộ đồ tập bó sát, cổ áo trễ, vô tình lại chụp được “phong cảnh” trước ngực.

      Thẩm Hi gửi ảnh cho Hà Chi Châu, online thư viện. click chuột mở ảnh, Thẩm Hi trong ảnh cười rất rạng rỡ, liền cài làm ảnh màn hình. Theo bản tính đàn ông, nhìn tiếp phần đường cong xinh đẹo, có điều… ấy lại nhét mút vào áo ngực rồi à? dở khóc dở cười, tay cầm chuột, trong đầu nảy ra ý nghĩ nào đó. Tay mở ra, năm ngón tay thon dài hơi cong giống hình cái bát – hình như to bằng này?

      Hà Chi Châu bóp trán, còn tâm trạng làm việc nữa!

      05

      Thế nào là “ từng có việc tốt bày ngay trước mặt, nhưng lại chê bai thèm, bây giờ lại nhớ nhung muốn chết”, Hà Chi Châu lại cúi đầu xuống nhìn bàn tay khum khum thành hình cái bát của mình. Nhưng hình như to như thế này. Các ngón tay lại co vào thêm chút nữa. Hình như còn hơn chút. Đầu ngón tay lại co vào hơn nữa, cuối cùng bằng cái bát xíu.

      Chậc chậc chậc chậc!

      đường , nhận được cuộc điện thoại từ nước ngoài, cuộc trò chuyện chỉ kéo dài chưa đầy phút. Là bố gọi tới, hỏi khi nào Mĩ. trả lời thẳng câu: “ nữa”.

      “Lí do?”.

      có lí do”.

      Thực có lí do sao? Ngay cả cũng tin.

      Tráng Hán tặng Thẩm Hi bốn tấm vé ngồi xem “Cúp Thanh niên”, vô cùng hiếm.

      Đúng là hiệu ứng đại thần, khi đại danh của Hà Chi Châu xuất trong danh sách biểu diễn “Cúp Thanh niên”, Hội Sinh viên bất lương mượn danh để tuyên truyền quảng bá, “Cúp Thanh niên” vốn chẳng có gì thu hút ngay lập tức nhận được hưởng ứng như buổi lễ long trọng, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng vô cùng coi trọng, vì thế mà giá vé cũng “thuận nước đẩy thuyền mà tăng lên”. chỉ xuất tình trạng tấm vé cũng khó kiếm, thậm chí có người còn giở trò đẩy giá vé chợ đen lên để kiếm lời.

      Bốn tấm vé này, Tráng Hán thực phải nhờ vào quan hệ mới có được. Vì thế khi đưa vé cho Thẩm hi, giọng điệu cũng bất giác đắc ý vô cùng: “Hi Hi, nếu phải Châu Thần đây có chút địa vị trong Hội Sinh viên, nhưng bình thường thể lúc có được bốn tấm vé này đâu”.

      Thẩm Hi trước giờ vốn tiếc lời khen ngợi, đập đập cánh tay Tráng Hán: “Châu Thần giỏi quá! Châu Thần giỏi nhất!”.

      Tráng Hán nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hi, trái tim rung động, phải làm sao bây giời? lại nhớ tới lão đại mềm mại yếu đuối, đáng tiếc cái tên lão đại tinh lại trở về bộ dáng cũ rồi. Trong lòng khỏi có chút phiền muộn, thở dài thườn thượt, lại lấy trong túi ra tấm vé: “Hi Hi, tấm vé này đưa cho Trương Nhiên giúp được ? Gần đây ấy toàn bơ ”.

      Thẩm Hi do dự hồi lâu, gật đầu: “Vâng”.

      Trương Nhiên cũng là sinh viên trong đô thị đại học, nhưng bộ cũng mất chừng nửa tiếng. Thực ra, Thẩm Hi muốn giúp Tráng Hán lắm, nhưng thấy đường tình duyên của gian nan nên vẫn nhận lời giúp.

      Nhưng muốn giúp đưa tấm vé này cho Trương Nhiên còn vì nguyên nhân khác. Lúc còn ở phòng 921 từng nhận được mấy tin nhắn Trương Nhiên gửi cho Hà Chi Châu, cũng là hỏi chuyện học tập, chuyện du lịch, thủ đoạn cao siêu hơn kiểu hẹn gặp mặt như Hạ Duy Diệp. Trương Nhiên luôn “dền dứ” với Tráng Hán, nhưng lại có hứng thú với Hà Chi Châu, trước đây quan tâm nhưng bây giờ phải để ý chút mới được. Thẩm Hi nghĩ tới việc mình biết ai thích Hà Chi Châu, lập tức có cảm giác ưu việt về mặt trí tuệ.

      Thẩm Hi tìm Trương Nhiên, Trương Nhiên từ kí túc xá nữ ra, tay còn cầm con búp bê, : “Thẩm Hi, tìm tôi có việc à?”.

      Thẩm Hi đưa vé cho Trương Nhiên: “Tráng Hán nhờ tôi đưa cho cậu, hoan nghênh cậu tới xem “Cúp Thanh niên” của trường S, Tráng Hán có tham gia biểu diễn đó”.

      Trương Nhiên cười ha ha, những cầm vé mà còn nhét con thú bông vào tay Thẩm Hi: “Đay là quà Châu Thần tặng tồi, cậu giúp tôi trả lại ta, nhân tiện bảo ta đừng bám theo tôi nữa, tôi chịu nổi”.

      Chân chạy việc như còn bị người ta ghét, nhìn Trương Nhiên, nghiêm túc : “Vậy cậu cho tôi lí do để tôi với Tráng Hán”.

      Trương Nhiên lập tức trở nên lạnh lùng cao ngạo: “ có lí do gì cả, tôi muốn với ta câu nào nữa, cũng muốn có bất kì mối liên hệ nào, cứ thế , tạm biệt!”.

      Thẩm Hi về phòng kí túc đếm số vé ý trong tay, Đậu Đậu về, liền đưa cho Đậu Đậu tấm. Đậu Đậu ôm cảm kích : “Giá vé bị đẩy lên tới hai trăm tệ tấm, Hi Hi, cậu giỏi quá!”.

      Thẩm Hi hài lòng gật đầu, còn bốn tấm vé, ý Tráng Hán là chia cho bạn cùng phòng. Vì thế lúc Trần Hàn và Hạ Duy Diệp về, cầm vé hỏi bọn họ

      Trần Hàn phải gấp rút luyện tập nên lắc đầu từ chối: “Cảm ơn, nhưng tôi có thời gian”.

      Hạ Duy Diệp lại muốn có tấm vé, vẻ thiếu tự nhiên “Cảm ơn”.

      Thẩm Hi chớp mắt, đáp lại câu “ có gì” như đứa bé mới được học phép lịch .

      Hạ Duy Diệp cúi đầu nhìn tấm vé, lòng đầy chua xót, ta thực muốn xem tiết mục biểu diễn của Hà Chi Châu, nhưng bây giờ cả vé chợ đen cũng mua được. ngờ Thẩm Hi lại có năm tấm vé, lại còn vé hàng ghế đầu ở ngay trung tâm.

      Thẩm Hi chia vé cho bạn cùng phòng xong, vẫn còn lại hai tấm. nhớ tới weibo của “Tại Hà Chi Châu”, nên lén lút up dòng weibo: “Ngày mai phải lên sân khấu nhảy rồi, hồi hộp quá. Trong tay vẫn còn hai tấm vé, có ai muốn ? Chia sẻ weibo này và @ ba người bạn, có cơ hội nhận được vé nhé”.

      Tráng Hán hầu như ngày nào cũng cày ở weibo “Tại Hà Chi Châu”, là người đầu tiên bình luận: “Lão đại, cậu trở lại rồi ạ? Tráng Hán nhớ cậu quá…”.

      Hầu Tử cũng vẫy khăn tay: “Lão đại, tôi muốn, tôi muốn!”.

      Hà Chi Châu đọc được dong weibo này khi ở trung tâm nạp tiền vào thẻ cơm, lúc đọc được số người chia sẻ rất nhiều. Trong tay cầm hai cái thẻ, của , của Thẩm Hi, vốn định nạp tiền cả hai, nhưng sau khi nhìn thấy dòng weibo này muốn nạp xu nào nữa.

      dùng ID của mình vào inbox cho “Tại Hà Chi Châu”: “Em mau xóa weibo mới nhất ”.

      Ai vậy, giọng điệu vênh thế! Thẩm Hi đâu biết người có ID là chuỗi kí tự tiếng này chính là Hà Chi Châu, lời nào mà chặn ngay lập tức – Lại dám ra lệnh cho mình, hừ hừ!

      Sáu giờ tối thứ Năm, “Cúp Thanh niên” trường S được tổ chức đúng giờ tại hội trường lớn số 2 của trường, nam nữ toàn trường gần như đều đổ dồn về đây. Nửa tiếng trước, Thẩm Hi tới phòng 921 trang điểm cho Hầu Tử và Tráng Hán. Hà Chi Châu từ sáng sơm sưng mặt lên, hỏi có muốn trang điểm cũng từ chối.

      Thẩm Hi trang điểm cho Tráng Hán. Tráng Hán hỏi: “Hi Hi, em có thể trang điểm cho làm sao để khiến người ta kinh ngạc vì quá đẹp ?”.

      khẽ : “Châu Thần, phải làm khó em đấy chứ?”.

      Tráng Hán: “…”.

      Hà Chi Châu ngồi cách đó xa cuối cùng cũng bật cười. Thẩm Hi liếc nhìn cái, miệng lẩm nhẩm hát, cuối cùng tươi cười, nghênh ngang rời khỏi đó, tay còn cầm quả táo đỏ mà Lâm Dục Đường cho.

      Thẩm Hi cầm máy ảnh ống kính đơn tới chỗ đám Đậu Đậu. Đậu Đậu và Hạ Duy Diệp tối nay đều đặc biệt trang điểm, nổi bật giữa đám con trai dân kĩ thuật, lại còn đôi chân dài trắng muốt nữa. Thẩm Hi nhanh nhẹn dẫn bọn họ tới hội trường lớn, soát vé, vào cửa, thông thuộc tới mức như ở trường mình.

      Đậu Đậu kéo tay , ngạc nhiên hỏi: “A Hi, tớ phát ra cậu thông thuộc trường S lắm đấy”.

      Thẩm Hi chớp chớp mắt, thông thuộc vì học ở đây gần tháng, nhưng lại trả lời Đậu Đậu thế này: “Cảm nhận phương hướng của tớ rất tốt”.

      Đậu Đậu cúi đầu xuống, ha ha.

      Sau khi soát vé, vào cửa, người của Hội Sinh viên phát cho mỗi người cây gậy phát sáng.

      Tìm được chỗ xong, Thẩm Hi cầm gậy phát sáng ngồi xuống. nhắn tin cho Lâm Dục Đường: “Đường Đường, có tới xem ?”.

      Lâm Dục Đường trả lời: “, cổ vũ cho họ thay ”.

      Lâm Dục Đường trả lời rất hay, nhưng Thẩm Hi cũng cảm thấy buồn. lúc sau, đèn trong hội trường tối , “Cúp Thanh niên” chính thức bắt đầu. nhắn lại câu “Vâng”, sau đó nhét điện thoại vào túi.

      Nam nữ Mc chậm rãi dắt tay nhau lên sân khấu. Tấm màn được vén lên, nhân viên ê kíp cẩn thận kéo hơi quá. Thẩm Hi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Chi Châu đứng trong cánh gà, chỉ mặc mỗi quần của bộ com-lê óng ánh, áo cộc tay màu trắng, đứng lẻ loi mình giữa đám đông hưng phấn, hình như còn tức giận, mặt chút biểu cảm.

      ngờ vẫn còn tức giận! Thẩm Hi thể tin được. Có lúc thực cảm thấy Hà Chi Châu là hay dỗi. Thẩm Hi nghển cổ lên muốn nhìn Hà Chi Châu thêm chút, sau đó nhân viên ê kíp kéo màn lại, nhìn vào trong cánh gà được nữa.

      Phóng viên báo trường vào sau cánh gà bọn ho đều muốn phỏng vấn Hà Chi Châu, tay cầm micro cỡ tới trước mặt : “Hà thần, chúng tôi có thể phỏng vấn cậu ?”.

      Hà Chi Châu: “Xin lỗi”.

      Hà Chi Châu muốn xuất trước ống kính nhưng Tráng Hán và Hầu Tử lại muốn, là năm thứ ba, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi nhưng tên họ vẫn chưa từng xuất báo trường. Hai người cùng sán lại: “Phỏng vấn tụi tôi ”.

      Đám phóng viên chuyển mục tiêu với vẻ tình nguyện: “Được rồi, cho hỏi tại sao Hà thần lại tham gia “Cúp Thanh niên?”.

      Chết tiệt! Có thể đặt câu hỏi liên quan đến bọn họ ?

      Hà Chi Châu tìm được góc khá yên tĩnh tranh thủ nghỉ ngơi, góc này vừa hay có thể nhìn thấy Thẩm Hi bên dưới. Tối nay mặc váy xanh, sơ mi trắng, tay cầm gậy phát sáng, đầu hơi nghiêng, bộ dạng có chút lơ ngơ thờ thẫn, nhưng rất dễ thương, rất muốn chạm vào .

      Đàn ông khi thích phụ nữ có cảm giác như thế nào, cho dù vào lúc gian khổ nhất cũng có thể cảm thấy rung động ngọt ngào.

      Tiết mục ba người của phòng 921 chính là tiết mục tiếp theo. Hầu Tử cầm điện thoại đòi chụp chung tấm, kết quả là mặt Tráng Hán chiếm nửa màn hình, Hà Chi Châu chụp nghiêng mặt, chỉ được góc . bảo Hầu Tử gửi cho mình, lúc sắp lên sân khấu liền gửi kèm với tin nhắn cho Thẩm Hi: “Lát nữa phải chăm chú xem, chỉ được nhìn ”. Sau đó mặc áo vest đen óng ánh, đeo mặt nạ trắng vào.

      Nhạc nổi lên.

      Thẩm Hi đọc tin nhắn xong ngẩng đầu lên, tấm màn được kéo ra, ánh đèn sáng lên, gậy phát sáng trong hội trường gần như đồng loạt giơ lên, tiến hoan hô và tiếng hò hét đinh tai nhức óc. nhìn Hà Chi Châu đứng giữa, đeo mặt nạ, có thể nhìn thấy đôi mắt vừa lạnh lùng vừa bất lực dưới tấm mặt nạ ấy. Tim đập nhanh hơn, nhưng cũng cảm thấy buồn cười.

      nhạc rất sôi động, Đậu Đậu nghe tiếng nhạc liền hưng phấn: “Wow, ngờ lại là bài này”.

      Thẩm Hi bụm mặt, xấu hổ quá . Nhạc do chọn, đó là bài hát vừa gợi cảm vừa xao động. Để phối hợp với bài này, còn dàn dựng sáu động tác khêu gợi.

      Quả nhiên lúc Hà Chi Châu, Tráng Hán và Hầu Tử làm động tác vừa khêu gợi vừa ngầu đó, tiếng vỗ tay bên dưới liền ào lên như thủy triều.

      Gậy phát sáng lấp lánh, Thẩm Hi cũng cảm thấy hoa mắt.

      “You’re so sexy sexy sexy,

      I need your love, I need no hesitation



      Feel me now and stop the conversation

      No no no don’t stop and desire no no no no no”.

      Dưới hội trường liên tục có người gào lên: “Hà Chi Châu, em !”.

      Tráng Hán cũng có fan hâm mộ: “Tráng Tráng, em cũng !”.

      Cả Hầu Tử nữa: “Hầu Tử chúng em , !”.

      Đương nhiên câu được hét nhiều nhất vẫn là “Hà Chi Châu, em ”, từng tiếng “Hà Chi Châu, em ” cứ vang lên ngừng giữa những tiếng hét. Thẩm Hi quay đầu nhìn, làm thế nào bây giờ, hình như làm việc ngu xuẩn.

      Đậu Đậu kéo tay : “Hi Hi, cậu cũng mau hét ”.

      Thẩm Hi hiểu sao lại thấy mất tự nhiên. Những quen Hà Chi Châu cứ hét lên ngừng, người có danh phận chính thức như lại xấu hổ. lắc đầu, lòng ngứa ngáy vô cùng.

      Nhạc sắp kết thúc, điệu nhảy ba người cũng sắp bước vào cao trào cuối cùng.

      “I’m in the mood to make love to you

      And I’m dreaming all your body that’s build for to…”

      Đậu Đậu vẫn giục nhưng Thẩm Hi vẫn thể hét lên thành tiếng, há miệng ra nhưng thấy rất ngại. Kết quả, Hạ Duy Diệp ngồi bên trái hét lên trước: “Hạ Chi Châu, em , em !”.

      Thẩm Hi tức hộc máu, vội túm lấy Hạ Duy Diệp: “ được hét, được hét!”.

      Đậu Đậu cũng giúp Thẩm Hi bịt chặt miệng Hạ Duy Diệp lại, sau đó quay sang nhìn : “Hi Hi, cậu mau hét , hét ”.

      Thẩm Hi lấy hết dũng khí, hai tay nắm chặt. Kết quả, miệng há ra nhưng chỉ hét được câu be bé: “Hà Chi Châu…”.

      Đậu Đậu: “A Hi, cậu hét to lên, tớ nghe thấy gì cả”.

      Thẩm Hi nhìn phía trước, ánh đèn lấp lánh suýt khiến choáng váng, bài nhảy kết thúc ở động tác cuối cùng. Động tác cuối cùng là hai tay của bọn họ trước sai chỉ xuống khán đài. Thẩm Hi căng thẳng đứng dậy theo động tác của Hà Chi Châu.

      nhìn thẳng Hà Chi Châu ở phía trước, cũng nhìn , bài nhảy kết thúc hoàn toàn, chỉ tay về phía . Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, liên miên ngớt.

      “And I’m dreaming all your body that’s build for to…”

      “…”

      Đáng tiếc, cuối cùng Thẩm Hi vẫn hét được.

      Đậu Đậu mắng : “Đồ nhát gan, quá nhát gan!”.

      Thẩm Hi mặc kệ, nhận mình nhát gan, nhưng bây giờ nhát gan tới mức ngọt ngào phải làm sao! đứng dậy, vội vào cánh gà để gặp Hà Hi Châu.

      Thẩm Hi vui vẻ đập tay với từng người họ ở cánh gà: “Give me five”.

      “Give me five”. Tráng Hán vẫn chưa thoát ra khỏi điệu nhảy, sau khi đập tay với Thẩm Hi xong còn ngoáy mông, bị Hầu Tử đá cho cái.

      Hà Chi Châu đưa mặt nạ cho Thẩm Hi, giọng gợi cảm mang theo niềm vui: “Hài lòng chứ?”.

      Vô cùng hài lòng! Thẩm Hi lại xấu hổ, gật đầu như gà mổ thóc, giơ mười ngón tay ra: “ trăm điểm”.

      Hà Chi Châu thuận thế nắm lấy tay .

      Buổi tối, Hầu Tử mời ăn khuya, nhưng lúc mọi người từ hội trường bước ra thấy Thẩm Hi và Hà Chi Châu đâu. Bởi vì Hà Chi Châu dẫn Thẩm Hi rời khỏi đây rồi…

      Bầu trời đầy sao, ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, gió thổi chiếc lá xào xạc, trong lùm cây nào đó của trường S có đôi tình nhân.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 10
      01

      Lùm cây nằm ngay sau con đường rợp bóng cây, phía trong có mấy sân bóng rổ, các sân bóng rổ được ngăn cách bởi những cây lớn và cây bụi, ngăn cách ra gian yên tĩnh và vắng vẻ.

      Ở sân bóng rổ bên cạnh có ba chàng trai tập ném bóng, bóng rơi xuống nền xi măng, phát ra những tiếng “bịch bịch”. Chốc chốc bọn họ lại chuyện dăm ba câu, trong đó có chàng trai biệt danh là Đại Hoàng kể câu chuyện cười. Thẩm Hi ngả vào lòng Hà Chi Châu thích thú lắng nghe, cười khúc khích, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của .

      cúi đầu, nhìn chằm chằm, muốn thu hút hết chú ý của : “Ban nãy em hét dưới sân khấu, nghe thấy rồi”.

      Thẩm Hi tin: “Chắc chắn nghe thấy vì em đâu có hét”.

      Hà Chi Châu: “Có, nghe thấy mà”.

      Thẩm Hi chớp mắt: “Vậy xem em hét gì nào?”.

      cúi người xuống, ghé sát tai , lại lần cho nghe, ràng là những lời rất trong sáng nhưng hơi nóng phả ra từ miệng khiến đỏ mặt tía tai, xấu hổ giấu mặt vào lòng . xoa đầu , có lẽ vì từng có chiều cao của phụ nữ, cho nên vô cùng hưởng thụ cảm giác có lợi thế chiều cao để vỗ về thế này.

      Thẩm Hi yên lặng nép vào , cởi bỏ chiếc áo com-lê lấp lánh, người chỉ mặc chiếc áo phông trắng, vì vừa nhảy xong nên chiếc áo vẫn còn mùi mồ hôi.

      Trước đây Thẩm Hi ghét nhất là mùi mồ hôi đàn ông, nhưng lúc này có thể nép mình vào lồng ngực đẫm mồ hôi của , mùi cơ thể dịu và mùi sữa tắm hoà quyện với nhau, cùng tiếng tim đập trầm mà mạnh mẽ, khiến có cảm giác an toàn và quấn quýt.

      Ánh mắt dịu dàng như nước, tim đập loạn nhịp. ngờ trong đêm hè thế này, hai người chỉ ôm nhau, bị muỗi cắn mà vẫn thấy tim đập thình thịch. ngửa đầu nhìn , định làm gì sao?

      đáp lại ánh mắt của , phải làm gì?

      nâng cằm lên, chầm chậm cúi đầu. vội nhắm mắt lại, giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây…

      Sao còn chưa hôn? mắt nhìn trộm, vừa mở mắt ra liền thấy bờ môi của đưa tới. vội nhắm mắt lại, trong nháy mắt như có gió lướt qua má , như từ ngọn cây thổi tới, mang theo chiếc lá khẽ rơi bờ vai .

      làm ướt môi từng chút , và cả trái tim nữa.

      “Cúp Thanh niên” trường S kết thúc cách thành công, weibo “Tại Hà Chi Châu” trong tối tăng thêm mấy vạn người theo dõi, tổng số người theo dõi weibo “Ánh nắng ban mai” của Thẩm Hi cũng chỉ bằng số lẻ của “Tại Hà Chi Châu”. Vì thế càng nỡ trả tài khoản ấy cho Hà Chi Châu.

      Số fans của Hầu Tử và Tráng Hán cũng tăng lên ít, Hầu Tử là gã trai biết đánh bóng bản thân, ngay lập tức nhân cơ hội còn hot, lập tài khoản “Fanclub toàn quốc của Dương Lỗi”. Đúng, tên của Hầu Tử chính là Dương Lỗi, tự nhận là Tề Thiên Đại Thánh bị đè dưới ba tảng đá, sau này bị đám Hà Chi Châu gọi luôn là Hầu Tử (con khỉ).

      Tráng Hán học theo Hầu Tử, cũng cùng lúc làm cuộc cách mạng đổi mới, tạo tài khoản tên là “Trại tập trung fans nữ của Thần Thần”. Mục tiêu của rất ràng – cần fans nam, chỉ cần fans nữ, muốn dành chút tình nam giới cuối cùng cho lão đại trong lòng . (Chú ý: Lão đại mềm như bông mới tính).

      Buổi trưa, Thẩm Hi cùng ăn cơm với phòng 921, nguyên nhân là thẻ cơm của ở trong tay Hà Chi Châu, đương nhiên phải tới tìm , đúng lúc gặp tập thể phòng 921 ăn nên cùng.

      Lúc xếp hàng lấy thức ăn, đứng giữa Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường, hai người đều cao hơn mét tám, chỉ mét sáu mươi mấy nên lập tức lọt thỏm chẳng khác gì nhân bánh. vậy, hai người này nghĩ gì tới cảm nhận của , còn chuyện về đề tài thực nghiệm hôm nay ở ngay đầu , giọng hai người đàn ông cứ bay qua bay lại đầu, cảm giác này khó tả. Thẩm Hi ngước mắt lên, thực hiểu họ gì, đúng là khác ngành khó mà hiểu nổi.

      Lâm Dục Đường đứng trước Thẩm Hi, chọn đồ xong còn đứng nguyên đó đợi . lên lấy thức ăn, với múc đồ ăn ở phía trong cửa kính: “ ơi, cháu muốn miếng sườn lợn, miếng to nhất kia kìa”.

      múc đồ ăn khinh khỉnh: “Tôi biết miếng nào to nhất”.

      Thẩm Hi nghiêm túc : “Miếng thứ sáu từ xuống, thứ ba từ trái sang…”.

      múc đồ ăn tìm miếng to nhất theo lời Thẩm Hi. Hà Chi Châu đứng sau Thẩm Hi thực còn gì để .

      Thẩm Hi lại gọi thêm hai món ăn mình thích, chọn thức ăn xong, múc đồ ăn nhập số tiền vào máy quẹt thẻ. Thẻ cơm trường sư phạm và trường S có thể dùng chung, Thẩm Hi đưa thẻ vào máy quẹt, quẹt được, số dư đủ. Nhưng ràng nạp hai trăm tệ, tại sao lại còn nhỉ? quên béng chuyện tối qua quẹt hơn trăm chín mươi tệ ở siêu thị, quay đầu hỏi Hà Chi Châu: “Có phải dùng thẻ của em ?”.

      Hà Chi Châu cười “ha ha” hai tiếng, chỉ cảm thấy giải thích thừa thãi hạ thấp mình. đưa thẻ của mình cho , kết quả Lâm Dục Đường còn nhanh tay hơn, nhét thẻ vào tay Thẩm Hi: “Cầm lấy mà dùng”.

      Cầm lấy mà dùng… thế nào là thể như thần, đây chứ đâu!

      Thẩm Hi nhìn hai tấm thẻ, khó xử quá. phải sủng ái tấm thẻ nào đây?

      Hà Chi Châu nhanh tay quẹt thẻ của mình vào máy quẹt, trừ tiền thành công mới thản nhiên : “Trả thẻ cho lão tam , khỏi bất cẩn làm mất”.

      Lâm Dục Đường chỉ mím môi: “Mất làm lại là xong”.

      Lấy thức ăn xong, Thẩm Hi cạnh Lâm Dục Đường, hỏi chuyện nghỉ hè về quê của , trả lời: “Chắc giữa tháng Tám mới về được, tháng Bảy phải thực tập”.

      Thẩm Hi: “Thực tập có tiền ?”.

      “Có, nhưng nhiều”. con số cho nghe.

      Thẩm Hi thầm xoè ngón tay ra tính, sau đó ánh mắt nhìn Lâm Dục Đường càng thêm sùng bái, như thể Đường Đường sắp ra ngoài làm việc lớn vậy. Lúc Hà Chi Châu qua , khẽ ho tiếng: “Thức ăn nguội hết rồi kìa”.

      bàn ăn, Hầu Tử và Tráng Hán bắt đầu ăn. Thẩm Hi ngồi xuống, Tráng Hán ngẩng đầu cười với : “Này, Hi Hi, Đậu Đậu phòng em có bạn trai chưa?”.

      Thẩm Hi thèm đáp lời Tráng Hán, chưa từng gặp người đàn ông nào bựa như , càng muốn đẩy Đậu Đậu vào hố lửa. hỏi: “Châu Thần, chẳng phải mới chia tay Trương Nhiên sao, cũng nên đau lòng chút chứ?”.

      Tráng Hán đáp với vẻ mặt thẹn với lương tâm: “ đau lòng rồi mà”.

      Hầu Tử phát biểu quan điểm của mình về chuyện Tráng Hán “tích cực kiếm tình mới”: “Theo tôi, ở độ tuổi này, đối tượng đương của chúng ta có khả năng lớn là trở thành vợ của thằng khác, cậu tích cực như vậy có ý nghĩa gì chứ”.

      đương thôi mà cũng cần ý nghĩa? Tráng Hán hiểu, bới trọng điểm trong câu của Hầu Tử ra, hỏi lại: “Vợ của thằng khác?”.

      “Đúng thế”. Hầu Tử vô tư gật đầu: “Lời cảnh tỉnh đầy máu và nước mắt của các khoá , cậu chưa từng nghe à?”.

      Tráng Hán lắc đầu, sau đó biểu cảm mặt càng thêm phong phú, nhướn mày: “Vợ của thằng khác, như thế chẳng phải càng kích thích hơn sao?”.

      Hầu Tử lập tức hộc máu.

      Tráng Hán làm bộ dễ thương : “Lẽ nào phải?”.

      Hầu Tử muốn tiếp tục chuyện nên đổi chỗ, sang ngồi ăn với Lâm Dục Đường. : ‘Bây giờ nam sinh đương, đối tượng đều là vợ của thằng khác’, ý nghĩa tiềm của câu này chẳng phải là ‘Đàn ông bây giờ đương đều là nuôi vợ của người khác’ sao?

      Thẩm Hi nghĩ kĩ câu đó, trong lòng vô cùng hoang mang.

      Ăn xong, Hà Chi Châu cùng Thẩm Hi tới trung tâm nạp thẻ cơm của Học viện Sư phạm, định rút ví ngăn lại: “Hà đại ca, để em tự trả”.

      hiểu: “Sao?”.

      giải thích, rất có lí: “Em biết, các đương bây giờ đều là nuôi vợ người khác. Nếu sau này em trở thành vợ của người khác chẳng phải khiến phí tiền sao?”.

      Hà Chi Châu đặt tay lên vai Thẩm Hi, ấn mạnh: “ hào phóng thế đâu”. hào phóng tới mức nuôi vợ người khác; cũng hào phóng tới mức để trở thành vợ người khác.

      Nhưng câu này lại khiến Thẩm Hi hiểu nhầm, lầm bầm: “ hào phóng vậy mà còn sĩ diện, lừa gạt tình cảm của em”. xong liền rút trăm tệ ra đưa cho nhân viên trong quầy: “ trăm tệ, cảm ơn”.



      Sắp tới cuối kì, rất nhiều người lâm vào tình trạng cháy túi, Thẩm Hi cũng là trong số đó. Đậu Đậu còn thảm thương hơn , lại móc túi tiếp tế cho Đậu Đậu năm trăm tệ, nghèo lại càng nghèo hơn.

      Nghèo là chuyện , nhưng tôn nghiêm là chuyện lớn. Cuối cùng Thẩm Hi vẫn vì tiền mà bỏ cả tôn nghiêm, gọi điện cho Thẩm Kiến Quốc, gọi được, lại gọi tới chỗ thư kí của Thẩm Kiến Quốc, thư kí cho biết – Giám đốc Thẩm nước ngoài bàn chuyện làm ăn rồi.

      xơ múi gì được từ chỗ Thẩm Kiến Quốc, Thẩm Hi lại gọi điện cho Từ Hi thái hậu Ngô Linh. Ngô Linh vốn là người dễ lừa, vì thế khi điện thoại được kết nối, giọng điệu của Thẩm Hi cũng trở nên e dè thận trọng: “… Mẹ, có thể cho con ít tiền tiêu ? Nếu mẹ muốn cho , khi nào về nhà con rửa bát trả nợ, được mẹ?”.

      “Cho con vay cũng được”. Ngô Linh vốn làm kế toán, bà đột nhiên chuyển chủ đề, dạy dỗ con qua điện thoại: “Hi Hi, mẹ có thể cho con tiền, có điều con làm danh sách các khoản tiêu tháng này cách ràng chi tiết cho mẹ. Mẹ muốn biết con tiêu tiền vào những việc gì…”.

      Thẩm Hi bò ra bàn, khẽ : “Con mua sách, nhiều lắm”.

      Ngô Linh: “Vậy con chụp cho mẹ xem”.

      Thẩm Hi lắp bắp hai câu rồi cúp máy: “Mẹ ơi con mẹ, tạm biệt mẹ”.

      Thẩm Hi thở ngắn than dài trong phòng kí túc, mỗi tháng đều có vài ngày thiếu tiền, trước đây có thể quang minh chính đại bảo Đường Đường tiếp tế, bây giờ có tìm ai cũng được tìm Đường Đường. Còn Hà Chi Châu, với rồi: ‘ hào phóng thế đâu’.

      Haizzz, tại sao mình lại có gã bạn trai keo kiệt thế chứ!!! Hà Chi Châu những dùng thẻ cơm của mình, tiền tiêu vặt cũng chỉ cho năm tệ, ở nơi nhạy cảm như trung tâm nạp thẻ ấy còn với mình rằng phải người đàn ông hào phóng. Mệt quá, muốn nữa. đương mà khiến mình nghèo như thế này.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :