1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đừng Kiêu Ngạo Như Thế - Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      02

      Ngày mai Thanh Đảo rồi.

      Thẩm Hi ở phòng 921 lén lén lút lút thu dọn hành lí. Chỉ nhân lúc Hầu Tử, Tráng Hán và Lâm Dục Đường ở trong phòng mới lục tủ quần áo của Hà Chi Châu. Sau đó lục thấy chiếc quần bơi màu xanh thẫm, là chiếc quần trước đây Hà Chi Châu để lại, băn khoăn biết có nên mang nhắn tin cho Hà Chi Châu tốt bụng nhắc nhở : “Hà đại ca, áo tắm của em vẫn ở trong vali màu trắng”.

      Thẩm Hi cầm chiếc quần bơi của Hà Chi Châu lên ướm vào người, cảm thấy hơi . Trong đầu lên hình ảnh Hà Chi Châu mặc chiếc quần bơi này trong lần Thanh Đảo trước, giống như chú cá kình khỏe khoắn, nhưng có chỗ bó chẽn làm mất mĩ quan, vì thế quyết định sau khi tới Thanh Đảo mua chiếc rộng hơn.

      Đêm về khuya, Thẩm Hi nằm giường trằn trọc, trở mình chán chê suy nghĩ số vấn đề nghiêm túc. Cuối cùng viết tất cả những gì trải qua vào nhật kí cá nhân trong điện thoại, mật khẩu là 1234.

      Cuối cùng sau khi vô cùng trịnh trọng lưu “mật khẩu” vào điện thoại, nghĩ phải tự thưởng cho mình cái like.

      Trong phòng vang lên tiếng ngáy của Tráng Hán và Hầu Tử, hai người thi nhau ngáy, người khò khò, người khè khè, phối hợp rất có tiết tấu.

      Lâm Dục Đường nằm ở giường dưới, lờ mờ thấy giường có ánh sáng, đoán Thẩm Hi vẫn nghịch điện thoại, liền hỏi: “Cậu vẫn chưa ngủ à?”.

      Giường dưới vọng lên tiếng của Lâm Dục Đường, Thẩm Hi trở mình, ngờ vẫn chưa ngủ. thò đầu nhìn xuống giường dưới, mượn chút ánh sáng mờ mờ vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt mở của , giống như hồ nước trong veo dưới ánh trăng đêm.

      “Tôi có tâm , ngủ được”. khẽ .

      Lâm Dục Đường chợt nghẹn lòng: “Cậu có thể với tôi”.

      Thẩm Hi do dự hồi, sau đó cảm thấy chuyện thế này tiện lắm, khẽ lên tiếng: “Tôi có thể xuống dưới chuyện với cậu ?”.

      Lâm Dục Đường thực coi Hà Chi Châu là Thẩm Hi nên những phản đối mà giọng cũng dịu dàng vô cùng: “Được, cậu xuống đây”.

      Thẩm Hi hất chăn điều hòa ra, khẽ khàng trèo xuống. người chỉ mặc áo ba lô và quần đùi hoa, thuận lợi bò xuống giường Lâm Dục Đường, giống chú mèo con chầm chậm bò đến phía đầu giường .

      Thẩm Hi nhích từng chút , Lâm Dục Đường ở đầu giường cũng dặn dò bản thân: “Hà Chi Châu” trước mặt chính là “Thẩm Hi”, đừng có băn khoăn nữa, phải dũng cảm đối mặt!

      Cuối cùng Thẩm Hi cũng bò tới cạnh Lâm Dục Đường, sau đó khẽ thở dài: “Tối đến rồi…”.

      Lâm Dục Đường mất tự nhiện quay mặt sang hướng khác.

      Màn đên tĩnh lặng, tiếng ngáy khò khò tiếp tục vang lên, Tráng Hán và Hầu Tử ở giường đối diện vẫn ngủ rất ngon. Thẩm Hi vén chăn của Lâm Dục Đường, nhanh nhẹn chui vào, định thầm với chuyện này, tóm lại là thể để Hầu Tử và Tráng Hán nghe được.

      Chỉ là giường tầng trong kí túc xá nam sao có thể đủ chỗ cho hai chàng trai mét tám mươi mấy nằm được, giây phút Thẩm Hi chui vào chăn, Lâm Dục Đường dù chuẩn bị tâm lí thế nào vẫn rùng mình sợ hãi, cả người thẳng đơ.

      “Lâm Dục Đường, tôi có bí mật muốn với cậu”. Thẩm Hi quay sang ghé sát vào tai Lâm Dục Đường bắt đầu thầm.

      “…Cậu ”. Lâm Dục Đường sắp bị nhột chết mất.

      Bên ngoài nổi gió, rèm cửa phòng kí túc bị gió đêm cuộn góc, ánh trăng như màn sương bạc lập tức tràn vào phòng, Lâm Dục Đường ép mình quay đầu sang, sau đó nhìn thấy khuôn mặt “Hà Chi Châu” từ mờ ảo trở nên ràng, “cậu ta” còn tay chống đầu như mĩ nhân ngư, mặc dù vẻ mặt ngây thơ nhưng đôi chân dài trong chăn còn hung hăng tạo dáng. Ngoài ra, hơi thở ấm nóng của hai người hòa quyện trong gian chật hẹp, giống như mồi lửa. Đầu óc đột nhiên nóng ran, nhất thời thể chấp nhận được cảnh tượng này, giơ chân đạp cái.

      “Uỵch” tiếng, Thẩm Hi định dốc bầu tâm bị Lâm Dục Đường đạp xuống đất.

      “Đường…đau…”. Đường Đường có hai tiết, lúc cả cái mông Thẩm Hi tiếp đất, sau liền đổi thành “đau”(1). Khốn khiếp! Đây là lần đâu tiên bị người khác đạp xuống giường.

      (1) Phiên của hai từ này gần giống nhau: Đường (táng) và đau (téng).

      Thẩm Hi lừ mắt nhìn Lâm Dục Đường định giải thích giường, nhịn cơn đau “nhức nhối”, khó khăn bò dậy, sau đó cà nhắc trèo lên giường mình.

      thể tin tưởng Lâm Dục Đường nữa, cũng muốn tiếp tục chuyện với nữa. vốn chỉ mượn cớ báo thù, nên mới cố ý giở trò dụ xuống. lên giường nằm, câu nào.

      Lâm Dục Đường đứng bên thành giường, lòng rối như tơ vò, lại muốn chửi bậy. đưa tay đẩy đẩy Thẩm Hi nằm giường: “Chúng ta ra ngoài chuyện ”.

      Thẩm Hi cuộn chăn, thèm để ý tới nữa.

      lại đẩy cái: “Ban nãy ngã đau à?”.

      điên tiết, gào lên: “Lâm Dục Đường, cậu đừng quấy rối tôi có được , tôi phải ngủ!”.

      Quấy rối…tội to thế!

      Hầu Tử và Tráng Hán ngáy khò lập tức tỉnh dậy, nheo mắt nhìn cảnh tượng giường đối diện, đều thầm gào lên câu “Chết tiệt”, sau đó Hầu Tử thử lên tiếng: “Lão tam, cậu để lão đại ngủ , chuyện lớn bằng trời cũng để mai hẵng …”.

      Lâm Dục Đường hít sâu hơi, thêm gì nữa, thẳng ra ban công lộ thiên hóng gió đêm.

      Hôm sau, Thẩm Hi lén lút xách hành lí sắp xếp sẵn chạy thẳng ra cổng trường, Hà Chi Châu tới sân bay trước, lúc đến nhìn thấy đeo kính đen, chuyện với vị khách nước ngoài đứng bên cạnh, hình như giải quyết vấn đề gì cho vị khách ấy.

      thích kiểu thiếu niên tốt bụng ngoài lạnh trong nóng như thế này! tới: “Chào”.

      Vị khách nước ngoài nhìn cười, rồi hỏi tràng. Thẩm Hi mỉm cười, làm bộ mình nghe hiểu, Hà Chi Châu kéo tay , thay trả lời. thờ ơ lắng nghe, thực ra hiểu số chỗ. Ví dụ Hà Chi Châu là người . gãi đầu, tai nóng ran.

      máy bay, Thẩm Hi đeo kính đen ra vẻ ngầu, cuối cùng thấy vô vị quá nên tháo ra. hỏi : “Hà đại ca, trốn ra kiểu gì?”. Ý là trốn khỏi ký túc xá kiểu gì.

      Hà Chi Châu đọc báo được cấp miễn phí máy bay: “Tôi cần trốn”.

      Được rồi. Thẩm Hi nhắm mắt, trước mắt bỗng dưng lên cảnh: Hoa rơi đầy đất, nam nhân mặc cẩm bào trắng, mái tóc búi cao đen như mực, gương mặt vừa tao nhã vừa sắc nét, đứng phía xa nhìn , ánh mắt trầm tĩnh, dường như chỉ cái nhìn là địa lão thiên hoang…

      Hà Chi Châu giở tờ báo: “ nhìn tôi làm gì?”.

      Thẩm Hi ho tiếng, chuyển chủ đề: “Tại sao lại mua vé hạng sang, lắm tiền quá nhỉ!”.

      “Bởi vì dùng thẻ của . Hà Chi Châu , ánh mắt vẫn rời tờ báo.

      “Lừa đảo, có biết mật khẩu của em đâu?”.

      “123456”. Hà Chi Châu đọc mật khẩu ra.

      “A a a. Hà Chi Châu, sao có thể làm vậy chứ!”. Thẩm Hi giận dữ cầm lấy cổ tay Hà Chi Châu, định cắn phát đau, nhưng cái cổ tay trắng như ngọc này cũng chính là cổ tay của … Cuối cùng chu môi lên hôn cái lên cổ tay, coi như trừng phạt.

      Quả nhiên, Hà Chi Châu thấy mắc ói mà hất tay ra.

      Mười hai giờ trưa, máy bay hạ cánh xuống sân bay Thanh Đảo. Ra khỏi sân bay, khí mang theo mùi tanh mặn táp vào mặt, thời tiết cũng nóng hơn lần trước. Khách sạn Hà Chi Châu đặt trước cũng là khách sạn năm sao dạng hoa viên, có điều lần này gần biển hơn. Từ khách sạn, chỉ cần bộ năm phút là nhìn thấy biển lớn. Từ sân bay về khách sạn, suốt dọc đường cười cười xua tan lo lắng và bất an trong lòng . Sau đó hai người cũng chỉ thuê phòng tiêu chuẩn. Điểm này và Hà Chi Châu vô hình trung thống nhất với nhau: tới nước này rồi, thực cần câu nệ nam nữ nữa.

      Khách sạn có ban công rất rộng, bệ cửa sổ kiểu Châu Âu có đặt hai chậu uất kim hương nở rộ, ở góc phòng có cây xanh và xích đu sắt nghệ thuật.

      Thẩm Hi ngồi xích đu uống đồ lạnh và ăn điểm tâm tinh tế Hà Chi Châu gội lên, nghĩ tuần trăng mật chắc cũng chỉ như thế này thôi. Thẩm Hi nhìn ngón tay Hà Chi Châu lướt nhanh bàn phím máy tính, ngồi xếp bằng xích đu : “Hà đại ca, em kể chuyện cười cho nghe nhé”.

      Hà Chi Châu ngẩng đầu lên: “Kể ”.

      Thẩm Hi kể câu chuyện tự cho là khá buồn cười: “Có cao mét bảy mươi ba, lúc xem mặt tự động làm tròn xuống còn mét bảy mươi, có chàng trai chỉ cao mét sáu mươi bảy, cũng làm tròn lên thành mét bảy mươi. Sau đó hai người có chiều cao như nhau, gặp nhau…haha.”

      “Ha ha”. Hà Chi Châu cúi đầu, tiếp tục công việc.

      Thẩm Hi hơi thất vọng, sau đó tiếp: “Có nương vào rừng hái nấm…”.

      Hà Chi Châu vẫn cười.

      tiếp.

      vẫn cười.

      Buổi trưa ở khách sạn trôi qua trong những câu chuyện cười của Thẩm Hi. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi, mây trôi theo gió, những luồng gió biển mát mẻ dễ chiụ thổi vào. Thẩm Hi thấy nụ cười giấu ở đáy mắt Hà Chi Châu mới phát ra mình bị lừa. Cuối cùng giận dữ nhảy xuống xích đu, về phòng ngủ.

      Hà Chi Châu ngồi ghế mây day day trán, ban nãy lúc Thẩm Hi kể chuyện cười, trong đầu phác họa ra khung cảnh, có phải sau này mỗi buổi trưa cuối tuần đều có cảnh vừa yên ả vừa huyên náo thế này ?

      Sở dĩ tương lai tương đẹp là vì có vô vàn khả năng, nhưng chỉ cần tương lai có . mím môi, quay người thấy Thẩm Hi nằm bò giường ngủ. chau mày, sao dáng ngủ lại như vậy chứ, giống như… chú rùa?

      Nhưng ngủ sấp như vậy tốt cho tim, Hà Chi Châu thở dài, lật người Thẩm Hi lại, sau đó kéo chăn, chỉnh điều hòa trong phòng ở mức phù hợp cho giấc ngủ.

      Thẩm Hi chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng có thể cảm nhận được làm gì, lật người lại, chỉnh điều hòa cho …cuối cùng vào nhà vệ sinh, sau đó ngủ chiếc giường khác.

      Lòng thấy ngọt ngào… ngủ vừa sâu vừa ngon, lại mơ hồ rơi vào mộng cảnh. cảm giác mình nằm mơ, nhưng thể bước ra khỏi giấc mơ đó, dường như linh hồn di chuyển.

      Trong mơ, và Hà Chi Châu đổi về cơ thể cũ. qua cấp 4, thuận lợi tốt nghiệp đại học, cũng tìm được công việc với mức lương năm nghìn tệ, nhưng năm nghìn tệ cũng đâu dễ lấy, ngày ngày làm việc như trâu bò. Sau đó, bên tai vang lên giọng dịu dàng: “Đừng làm nữa, sao đâu, nuôi em, lương của năm trăm nghìn tệ năm đó”.

      Lương của ai năm trăm nghìn tệ năm?

      Thẩm Hi bị sốc tới mức tỉnh giấc, mở choàng mắt, Hà Chi Châu đứng trước giường cúi người nhìn , ánh mắt có ý thăm dò.

      “Sao lại nhìn em như thế…”. Thẩm Hi chống hai tay lên giường, gò má ửng hồng. Bời vì giấc mơ ban nãy nên giờ nhìn thấy Hà Chi Châu có chút ngượng ngùng.

      Hà Chi Châu hình như đoán được nên hỏi: “Vừa nằm mơ?”.

      Thẩm Hi gãi đầu, có chút xấu hổ.

      Hà Chi Châu thẳng đáp án: “Lẽ nào có liên quan tới tôi”.

      “Sao…có thể”. Thẩm Hi xấu hổ quay đầu .

      Hà Chi Châu liếc nhìn, quả nhiên có liên quan tới . mím môi, tâm trạng vui vẻ: “Dậy , ra biển thôi.”

      03

      Đời người có bao nhiêu điều thú vị, mãi mãi chẳng thể đoán được ngày mai xảy ra chuyện gì, vào giờ nào phút nào đó rốt cuộc ai ở bên bạn.

      Bữa tối ăn đại tiệc hải sản, địa điểm là nhà hàng lần trước. Bà chủ quán vẫn nhận ra và Hà Chi Châu. Lúc thanh toán, bà chủ còn trêu đùa: “Lần trước là nhóm đến phải , lúc đó bác tưởng cháu và cậu đeo kính khác là đôi, ngờ lại là chàng đẹp trai này”.

      Cậu đeo kính mà bà chủ nhắc tới chính là Lâm Dục Đường, bị cận nên khi ra ngoài hầu như đeo kính, chàng đẹp trai chắc là Hà Chi Châu, nhưng bây giờ linh hồn trong thân thể lại là Thẩm Hi.

      Thẩm Hi đứng cạnh Hà Chi Châu, bị bà chủ trêu đùa phát ngại, giống như hồng hạnh vượt tường bị bắt gặp vậy. Còn Hà Chi Châu vẫn tiếp tục bình tĩnh thanh toán, nhận lại tiền thừa từ bà chủ.

      “Lần sau lại đến nhé”. Bà chủ cười niềm nở: “Về chuyện này tôi với đám nhân viên còn cá cược đấy, lát nữa phải trả tiền cược cho chúng nó”.

      Thẩm Hi càng ngại ngùng hơn, giống như chàng trai hay xấu hổ.

      Lúc hai người ra khỏi quán, Hà Chi Châu hỏi: “Lần trước chúng ta tới đây, tại sao lại có người cá cược chúng ta là đôi?”.

      Câu hỏi này khiến người ta phải suy nghĩ sâu sắc, Thẩm Hi nghĩ ngợi đáp: “Bởi vì so với Hầu Tử và Tráng Hán, em với nhìn có vẻ giống đôi hơn”.

      Hà Chi Châu: “Ai bảo thế…”.

      Đêm xuống sâu hơn, bãi biển Thanh Đảo bốn bề đều lên đen, giống như biển lớn được bao bọc bởi vùng ánh sáng lung linh rực rỡ. Thẩm Hi theo Hà Chi Châu lên chiếc du thuyền. Đây là chiếc du thuyền tốt nhất của câu lạc bộ biển Thanh Đảo. làm theo lời , thân phận với người phụ trách câu lạc bộ. Người phụ trách lập tức đích thân gọi điện xác nhận. những có du thuyền xịn nhất mà còn có thuyền trưởng giỏi nhất.

      “Chiếc du thuyền này là của ai?”. Ở biển, hỏi .

      đứng boong thuyền hóng gió: “Của ông nội tôi”.

      Thẩm Hi ngoác miệng : “ ngờ là thiếu gia đời thứ ba”.

      Hà Chi Châu bật cười, tựa lưng vào lan can, nghiêm túc hỏi: “Thẩm Hi, có sợ cả đời này chúng ta cứ như thế này ?”.

      Thẩm Hi sững người, lập tức biến thành chú thỏ trắng biết xoay sở thế nào: “Thời buổi này làm đàn ông áp lực lớn lắm, may lấy phải mấy bà vợ tiêu tiền như rác…”.

      Hà Chi Châu nhếch môi, sau đó vỗ lưng : “Đừng lo lắng”.

      Thẩm Hi gật đầu, lòng lo lắng là dối.

      Đêm khuya, nằm boong thuyền nghĩ tới khả năng xấu nhất, nếu tháng trôi qua vẫn đổi lại được, với bố mẹ. Chỉ là biết họ có tin hay phải như thế nào cho đáng tin nhỉ, ví dụ thế này: “Thẩm Kiến Quốc, trước đây chẳng phải bố luôn muốn có cậu con trai sao? Ha ha, chúc mừng bố, giấc mơ của bố cuối cùng thành thực rồi!”.

      Thẩm Hi nghĩ tớ bộ dạng sốc rớt cằm của Thẩm Kiến Quốc, khóe miệng cũng cong lên.

      cười cái gì thế?”. Hà Chi Châu nằm bên , hỏi.

      Thẩm Hi lắc đầu: “ có gì.”.

      Hà Chi Châu gối hai tay sau gáy, nằm thẳng người nhìn lên bầu trời sao. lúc sau ngồi dậy, cầm máy tính bảng lên tiếp tục nghiên cứu mô hình mà hai tuần nay mình dựng lên. Cái gì mà “Từ trường luận”, cái gì mà “Tinh tượng học thuyết”, cái gì mà “Ất tị chiêm”… Gần đây đọc hết những cuốn sách có thể đọc, đầu chỉ nghĩ cách tháo gỡ tình cảnh oái oăm này, nhưng có số chuyện lại giống như người nằm bên cạnh : “Cơ duyên mới là quan trọng nhất.”

      Nếu màn kịch giữa là trò đùa ác ý mà ông trời cố tình tạo ra có ngày kết thúc.

      Thẩm Hi nằm dang tay dang chân boong thuyền, gió biển về đêm bắt đầu hơi lạnh. nhắm mắt là có thể nghe tiếng sóng biển xa xa vỗ ì oạp vào đá. cầm điện thoại lên xem giờ, huých Hà Chi Châu bên cạnh: “Hà đại ca, bây giờ em nhảy xuống biển, cứu em lần nữa được ?”

      quay đầu nhìn . chỉ tay xuống biển: “ chừng bí mật nằm ở dưới biển”, xong mau chóng bò dậy.

      “Thẩm Hi!”. nắm tay : “Vô ích thôi”.

      “Nhưng chưa thử sao biết là vô ích?”. Thẩm Hi chớp mắt . Thực ra cũng rất sợ, vẫn còn nhớ mang máng cảm giác tuyệt vọng và lạnh giá khi bị rơi xuống biển lần trước, nhưng muốn vì nhát gan và do dự của mình mà cho Hà Chi Châu cơ hội thử.

      nhìn mặt biển, hít sâu hơi, cần thận vắt chân lên lan can, còn dũng cảm đung đưa hai cái, chứng minh “dũng khí” của mình.

      “Hà đại ca, nhất định phải xuống cứu em đấy”. Chân trái của Thẩm Hi run cầm cập trong gió, quên quay lại dặn dò người phía sau.

      nhìn : “… nhảy , nhưng tốt nhất là tự bơi lên, tôi cứu đâu.”.

      “Gì cơ?”. Thẩm Hi thò chân ra ngoài chút, hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao?”.

      Bô dạng Hà Chi Châu rất bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt lộ vẻ lo lắng: “ xuống đây , tôi cho biết vì sao”.

      “Được rồi”. Thẩm Hi khó khăn nhấc được chân trái vào, chỉ là cẩn thận chút nên mất thằng bằng, lúc ngửa ra sau được Hà Chi Châu kéo lại.

      Thẩm Hi gần như lả người lan can, thở hổn hển, sắc mặt hơi xanh sao.

      nhìn : “Nhớ đấy, đừng làm bừa”.

      ngồi boong thuyền, cảm thấy mất mặt nhưng cũng thà : “Em vô dụng quá”.

      Nghe những lời chân thành như thế, cũng câu dễ nghe: “Thẩm Hi, so với lúc mới quen, cừ hơn rất nhiều”.

      Thẩm Hi nghiêng đâu, nhấn mạnh: “Trước đây em cũng rất cừ”.

      Hà Chi Châu mỉm cười, sau đó cầm máy tính bảng tới, mở bản đồ tinh tượng vẽ ra, phóng to từng chi tiết cho Thẩm Hi xem. Lần trước vì muốn yên lòng, bịa ra giấc mơ cho , bây giờ, cố gắng dùng kiến thức khoa học để phân tích chuyện li kì này cho , cũng là muốn yên lòng.

      Thẩm Hi nghe hiểu lơ mơ, lúc sau : “Hà đại ca, chúng ta đặt tên cho tượng mây đen vần vũ đột nhiên xuất đêm hôm đó , giống như mọi người hay đặt tên cho bão ấy”.

      Hà Chi Châu đồng ý, sau đó : “ đặt ”.

      Đầu óc Thẩm Hi vốn đơn giản, nếu chuyện này liên quan tới và Hà Chi Châu, lập tức nghĩ ngay tới việc kết hợp tên của hai người, rồi lại chọn ra cái tên đồng , : “ tượng ‘Cháo Loãng’(2) thế nào?”

      Khóe miệng Hà Chi Châu nhếch lên, gật đầu: “Vậy gọi nó là tượng ‘Cháo Loãng’ .”

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      (2) Cháo Loãng: phiên tiếng Hán là “Xi Zhou”, đồng với “Xi”- Hi, “Zhou” –Châu.

      Hai người ở biển ngày, ghét tiếng sóng biển cuộn trào, nên đêm cuối cùng quyết định về khách sạn. có ý kiến gì. Lúc về khách sạn, mang về hai cân tôm hùm và hai chai bia Thanh Đảo.

      “Chúc chúng ta sớm ai về thân nấy”. Thẩm Hi bật nắp chai bia, chúc.

      Hà Chi Châu cầm chai bia lên cụng: “Mong là như vậy”.

      Mong là như vậy…Thẩm Hi cảm nhận ràng Hà Chi Châu vui, nhưng ngoài việc mời uống bia, ăn tôm hùm ra, nghĩ được cách nào tốt hơn.

      Sau đó, mời uống bia nhưng lại ngủ trước. Lúc tỉnh dậy, nằm giường cạnh ban công, được đắp chăn ngay ngắn, điều hoà trong phòng cũng được Hà Chi Châu chỉnh về nhiệt độ phù hợp.

      Nhưng Hà Chi Châu đâu? Giường đối diện ngay cả chăn cũng còn ngay ngắn.

      “Hà đại ca…”. Thẩm Hi gọi.

      có ai trả lời.

      “Hà Chi Châu!”. chạy ra ban công tìm người, cả thành phố biển đèn điện lấp lánh như pháo hoa rơi xuống.

      vào phòng, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hà Chi Châu, kết quả là điện thoại để trong phòng đổ chuông, mang theo điện thoại. Thẩm Hi ngồi xuống, vừa lo lắng vừa buồn bực.

      Mười giờ đêm, Thẩm Hi vội vã chạy tới đại sảnh khách sạn, lo lắng đến mức sắp khóc đến nơi, hỏi quản lý đại sảnh trực ban, quản lí chỉ cho : “Tôi nhớ là hướng này”.

      Thẩm Hi vội lau những giọt nước mắt bất giác lăn xuống má, chạy ra ngoài khách sạn.

      Quản lý đại sảnh lần đầu tiên thấy chàng trai khóc lóc đáng thương thế này nên dùng bộ đàm với người trong phòng bảo vệ: “Phòng 893 xảy ra chuyện, bạn của cậu thanh niên bỏ , các cậu mau tìm giúp”.

      Đêm khuya, đường phố vẫn náo nhiệt, Thẩm Hi qua dòng xe hối hả, lại lần nữa tới bờ biển. Bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp.

      “Hà Chi Châu, ở đâu?”.

      “Hà Chi Châu, mau ra đây…”.

      “Hà Chi Châu! Hà Chi Châu! Hà Chi Châu!!!”.

      Thẩm Hi sắp suy sụp đến nơi, nước mắt lã chã rơi. nhớ tới cảm giác tuyệt vọng lúc nửa đêm tỉnh dậy thấy bố mẹ đâu hồi , giống như bầu trời sắp đổ ụp xuống vậy.

      “Thẩm Hi, ở đây”. Đằng sau vang lên tiếng .

      Thẩm Hi quay đầu nhìn thấy người phía sau. lao lên như mũi tên, ôm chặt Hà Chi Châu: “Hu hu huhu…Hà Chi Châu, chạy đâu thế…”.

      Hà Chi Châu ôm lại : “Phiền lòng, ra ngoài dạo”.

      “… thể với em tiếng sao…”.

      “Em ngủ rất say, nỡ đánh thức”.

      “Vậy cũng phải để lại giấy nhắn cho em chứ.” Thẩm Hi khóc dừng được.

      “Xin lỗi”.

      câu “xin lỗi” khiến Thẩm Hi khóc to hơn, ôm chặt Hà Chi Châu, khóc cách vừa tủi thân vừa đau khổ. Hồi lâu sau mới ngăn được nước mắt, nghẹn ngào : “Em sợ nghĩ quẩn…”

      “Ngốc…” Hà Chi Châu cười mắng, sau đó lau nước mắt cho : “Đừng khóc nữa, là tốt”.

      Thẩm Hi chun mũi: “…Sau này được thế nữa”.

      Hà Chi Châu gật đầu, sau đó dắt tay Thẩm Hi về phía trước: “ dẫn em xem thứ”.

      “Thứ gì…?”.

      dẫn xem ngôi nhà cát, đó vốn là ngôi nhà Thẩm Hi xây được nửa ban ngày, đáng tiếc là đủ kiên nhẫn, căn nhà chỉ xây được nửa, thuộc loại “công trình dang dở” nghiêm trọng.

      Hà Chi Châu bật đèn pin luôn mang theo, dưới ánh sáng xanh của đèn pin, ngôi nhà bằng cát vừa đáng yên vừa sáng tạo lên trước mắt Thẩm Hi. Có hoa viên, có cửa sổ, còn có cả ban công lộ thiên rất rộng mà thích.

      “Hà đại ca, sao làm được vậy?”. Thẩm Hi ngồi xuống, ngẩng đầu lên hỏi Hà Chi Châu.

      Hà Chi Châu ngồi xếp bằng cát: “Hôm nay cũng mới phát ra, chắc là có khả năng kiến trúc bẩm sinh”.

      tự tin quá đấy”. Thẩm Hi huých Hà Chi Châu cái.

      Hà Chi Châu nằm xuống bãi biển, tối nay nghĩ kĩ rất nhiều chuyện, gió biển thổi qua người , lên tiếng: “Mọi thứ để tùy duyên .”

      Thẩm Hi chống hai tay cát, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, đột nhiên quay sang với Hà Chi Châu: “Hà đại ca, nếu chúng ta đổi lại thân xác, đồng ý gả cho em chứ?”.

      “Thần kinh”. Hà Chi Châu trả lời.

      Thẩm Hi cù , bò dậy, chạy ra phía có sóng biển. đuổi theo, sóng gần bờ chỉ táp đến mắt cá chân, nước mát rất dễ chịu. kéo chiếc áo sơ mi trung tính Hà Chi Châu mặc người: “Hà đại ca, lẽ nào chê mình còn chưa đủ đẹp trai hay sao?”.

      Sóng biển rút xuống, Hà Chi Châu ngồi bên bãi cát ẩm ướt, trả lời câu hỏi giả thiết nếu mãi mãi đổi lại được thân thể của Thẩm Hi: “Nếu thực bi thảm như vậy, cân nhắc chuyện cưới em”.

      “Ha ha”. Thẩm Hi cười Hà Chi Châu đến nước này rồi mà còn cố tỏ ra đàn ông. cũng ngồi xuống bãi biển, sau đó trù tính tương lai cho Hà Chi Châu nghe như người đàn ông đích thực: “Hà đại ca, chúng ta kết hôn rồi, em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, phụ trách xinh đẹp như hoa nhé”.

      Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi, thản nhiên ra : “Em nuôi nổi đâu”.

      “Sao lại nuôi nổi?” Thẩm Hi nghiêm túc nhìn : “Sau này em có thể mở lớp dạy múa, cho dù ngày nào cũng muốn ăn tổ yến, em cũng chiều.”

      Thẩm Hi thề thốt trịnh trọng, Hà Chi Châu nghe có chút sững sờ.

      “Rào” tiếng, đợt sóng mới sắp dâng lên, càng lúc càng gần, chân của hai người ngập trong nước. Sóng biển sắp dâng lên người đến nơi, Thẩm Hi bịt tai hét toáng lên, sau đó trong khoảnh khắc kịp đề phòng, cảm thấy môi mình lạnh toát, Hà Chi Châu hôn . nhắm mắt, cũng bịt chặt mắt , cho nhìn.

      Sóng biển đêm ào tới khiến hai người ướt từ đầu đến chân, mùi nước biển tanh mặn, nụ hôn nồng ấm, tim đập nhanh hơn, tâm trạng khó tả, tình cảm đến điên cuồng.

      Hôn chính mình, nếu điên cuồng ai có thể làm chứ.

      04

      Hai người về khách sạn, Hà Chi Châu tắm nước nóng, Thẩm Hi vào dội nước lạnh, nguyên nhân cũng .

      Lúc Thẩm Hi tắm nước lạnh, Hà Chi Châu tựa vào đầu giường xem ti vi. chuyển tất cả các kênh lượt, bên tai vẫn là tiếng dội nước ào ào vọng ra từ nhà tắm. nhớ lại nóng vội của mình khi ở bãi biển, bây giờ phải là ân hận. Nhưng hôn cũng hôn rồi, lúc hôn coi Thẩm Hi là Thẩm Hi…chỉ là biết Thẩm Hi có coi là chính

      câu hỏi khiến người ta tinh thần phân liệt! Huyệt Thái dương của Hà Chi Châu giật giật theo tiếng reo hò của nữ MC trong tivi. quay đầu nhìn nhà vệ sinh, chau mày: Sao Thẩm Hi tắm tiếng rồi vẫn chưa ra?

      Thẩm Hi ở trong nhà vệ sinh có tắm đâu, vừa lại lại dưới vòi hoa sen vừa thở dài. Hai tay chống lên cái eo thon gầy, mặc cho nước lạnh xối lưng, toàn thân sởn gai ốc. nhớ lại mọi chuyện xảy ra bãi biển tối nay, trái tim đáng thương run rẩy.

      lại hôn chính mình… Hu hu! Nếu nụ hôn này tính là nụ hôn đầu, vậy nụ hôn đầu của lại dành cho chính mình! Khốn khiếp! Còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện nảy nữa !

      Còn việc khủng khiếp hơn là cứ hôn nữa hôn mãi, nghĩ mình là đàn ông nên lại giành quyền chủ động, cuối cùng còn có phản ứng sinh lý.

      Trời ơi, mất mặt quá, dám ra ngoài, hay là – tự thiến cho xong?

      Hà Chi Châu ở bên ngoài sợ Thẩm Hi xảy ra chuyện gì, đứng ngoài cửa vệ sinh, khẽ ho tiếng: “Em xong chưa?”.

      Thẩm Hi ngồi vẽ vòng tròn trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng Hà Chi Châu hỏi han càng mất tự nhiên, lúc sau mới lên tiếng: “ ngủ trước , em vẫn muốn tắm tiếp”.

      Vẫn muốn tắm tiếp… nhưng ấy tắm hơn tiếng rồi! Hà Chi Châu bất lực, cuối cùng bình tĩnh lên giường ngủ, nghĩ hồi lại tắt tivi và tắt đèn.

      Thẩm Hi thấy bên ngoài yên tĩnh, đèn cũng tắt, lập tức đẩy cửa nhà vệ sinh, quấn tấm khăn tắm trắng rón ra rón rén bò lên giường, sau đó dùng chăn quấn chặt cơ thể như con tằm, nằm giường phát ra tiếng động nào.

      Trong nháy mắt, căn phòng khách sạn chỉ còn lại ánh trăng dịu dàng chiếu vào.

      Hà Chi Châu vẫn kìm được : “Thẩm Hi…”.

      vừa lên tiếng, hai má Thẩm Hi bắt đầu nóng ra, quay lưng lại với : “Hà đại ca, em ngủ rồi”.

      ngủ rồi…Hà Chi Châu thở dài, gì nữa.

      Hôm sau, ngại ngùng tối qua của Thẩm Hi biến thành mây khói, vốn là người mau quên, để bụng. Hôm nay phải về thành phố S rồi, ngồi thu dọn hành lí, vừa thu dọn vừa với Hà Chi Châu ngồi sofa: “Hà đại ca, yên tâm , sau này em cùng đến Thanh Đảo bất cứ lúc nào”.

      Hà Chi Châu gật đầu, tiếp tục đọc sách.

      Thẩm Hi tiếp tục thu dọn hành lí, dọn đồ của mình và dọn đồ cho Hà Chi Châu. Lúc thu xếp tới phụ kiện bí mật, đột nhiên hét to tiếng, cầm áo ngực huơ huơ trước mặt Hà Chi Châu: “Hà đại ca, miếng mút bên trong đâu?”.

      Hà Chi Châu đứng dậy, thấy mình cần ra ban công hóng gió chút.

      Chuyện bí mật nhất bị phát rồi! Thẩm Hi lẩm bẩm vui, chưa từng gặp người đàn ông nào như Hà Chi Châu, con bây giờ ai mà chẳng dùng “đồ giả” chứ! máy bay đem chuyện này khiếu nại với Hà Chi Châu, sai lại còn già mồm, giở trò bịp bợm.

      Chậc chậc, hóa ra là gỡ miếng mút của ra, lại coi đó là hành vi “chống đồ giả” quang vinh nữa chứ.

      Thẩm Hi muốn cắn chết Hà Chi Châu, biến thành chú sói lao về phía . Đáng tiếc, chưa kịp lao vào người bị ấn đầu xuống. “Đừng làm ồn”.

      Thẩm Hi tiếp tục gào lên: “Gừ gừ”.

      Hà Chi Châu bất lực, đưa tay vỗ đầu , cổ họng phát ra tiếng cười vừa ngắn vừa nhanh. Trong chuyến Thanh Đảo có kết quả này, đây là lần đầu cười vui vẻ sảng khoái như thế.

      Thẩm Hi về phòng 921, thấy có ai ở trong phòng. Lâm Dục Đường có mặt thôi, Hầu Tử và Tráng Hán biết đâu rồi. quanh phòng vòng, sau đó nhón chân biến thành chú thiên nga , xoay liên tục sáu vòng. nhớ tới nụ hôn ở Thanh Đảo, khi phải đối mặt với Hà Chi Châu, tâm trạng của vẫn tươi đẹp hơn.

      Tâm trạng tươi đẹp rồi, tư thế cũng uyển chuyển hơn.

      lúc làm chú thiên nga , lúc điệu moonwalk của Michael Jackson, cuối cùng còn nhảy điệu nhảy các bác thích nhất - nhảy nhạc quảng trường.

      “Ngày vui… hôm nay là ngày vui… hi a ha, hi a ha!”.

      Điện thoại của Lâm Dục Đường đặt bàn, từ lúc Thẩm Hi trở về cho tới khi nhảy nhạc quảng trường, điện thoại vẫn luôn ở chế độ quay phim.

      Thẩm Hi nhảy múa mình thấm mệt, nhắn tin cho Hầu Tử, Tráng Hán và cả Lâm Dục Đường: “Các bạn quý, lão đại của các bạn về rồi”.

      Hai ngày gặp, như ngỡ ba thu. Đối với Tráng Hán ăn cơm rang ở con đường trong trường, câu này phù hợp nhất để diễn tả tâm trạng gần đây của . Hai ngày gặp lão đại, nỗi nhớ dành cho lão đại ngừng cuồn cuộn dâng lên như nước sông, thứ cảm giác này ngay cả với Trương Nhiên cũng chưa từng có. Vì thế, lúc nhận được tin nhắn của lão đại, vội vàng ăn hai miếng cơm, với Hầu Tử: “Lão đại về rồi, chúng ta về ”.

      Hầu Tử phản đối, cũng nhận được tin nhắn của lão đại, hiểu sao tâm trạng vui hơn hẳn, nhắn tin cho lão đại: “Tôi và Tráng Hán ăn cơm ở ngoài, cần mang đồ ăn về cho cậu ?”.

      Cũng chỉ ở trong phòng 921 Thẩm Hi mới được hưởng đãi ngộ dành cho lão đại như thế, so với phòng 636, đây ràng là nhảy vọt về chất.

      nhắn tin trả lời Hầu Tử: “Tôi muốn ăn bánh chiên lương thô Sơn Đông, vỏ giòn, thêm trứng gà, thêm rau sống, thêm hai xiên thịt thăn và xúc xích nữa, phiên bản Chí Tôn Hoàng Kim nhé”.

      Lão đại lại muốn… phiên bản Chí Tôn Hoàng Kim, Thẩm Hi hớn hở nhắn tin xong, quay đầu thấy Lâm Dục Đường từ bên ngoài vào.

      “Chào, lão tam”.

      “Hai ngày qua cậu đâu thế?”, Lâm Dục Đường vui cười hớn hở như , mặt tối sầm, thấy liền hỏi: “Còn nữa, tôi gọi điện cho cậu… sao cậu nghe?”.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Thẩm Hi sững ra, lí nhí đáp: “Tôi chỉ về nhà chuyến thôi”.

      “Về nhà?”. Lâm Dục Đường tức điên, từng bước lại gần, định tiếp tục truy hỏi, Thẩm Hi cúi người vòng qua Lâm Dục Đường, bưng thau rửa mặt trong nhà vệ sinh chạy ra ngoài: “Tôi giặt quần áo đây”.

      Lâm Dục Đường nhìn theo bóng Thẩm Hi, vừa tức vừa cáu. tới bàn học của mình, cầm điện thoại lên, mở video ghi được, kết quả thực khiến thất vọng: “Hà Chi Châu” trong video vừa nhảy vũ điệu thiên nga, vừa nhảy điệu moonwalk, cuối cùng còn nhảy bước ương ca…

      Chỉ có hai khả năng, Hà Chi Châu biến thành Thẩm Hi, hoặc là Hà Chi Châu bị điên… Vì thế nên cầm video này chất vấn Thẩm Hi? tắt video, các suy nghĩ rối tung trong lòng khiến phát điên đến nơi rồi.

      Kết quả cuối cùng… Nếu phải Hà Chi Châu bị điên bị điên!

      Thẩm Hi ăn bánh chiên phiên bản Chí Tôn Hoàng Kim mà Hầu Tử mua về, ngon quá , hưởng thụ quá !

      “Lão đại, có thể chia cho tôi ít ?”.

      Thẩm Hi ngước mắt, xé cho Tráng Hán miếng với vẻ tiếc nuối, còn kèm thêm câu: “Đây là bữa tối của tôi đấy”. Ý là cậu xin mà biết ngại à!

      Tráng Hán nhận miếng bánh chiên của lão đại, ăn ngon lành. Hầu Tử nhìn Tráng Hán mà ngứa mắt, bèn hỏi lão đại: “Lão đại, mấy hôm nay cậu đâu vậy?”.

      Thẩm Hi vẫn mượn cớ “về nhà” như cũ: “Tôi về nhà chuyến, tận hưởng hơi ấm gia đình”.

      Hầu Tử thấy hơi khó hiểu, bố mẹ lão đại phải đều ở nước ngoài sao? Lẽ nào cậu ấy về nhà ông nội? ngoác miệng cười, nịnh bợ: “Ông nội gần đây thế nào rồi?”.

      Thẩm Hi gặm bánh, bừa: “Khỏe lắm, gần đây còn nhảy nhạc quảng trường với các bà, ngày nào cũng Gangnam style, vui đừng hỏi”. Đây là cuộc sống của ông nội .

      là Hầu Tử từng gặp ông nội của Hà Chi Châu, nghe xong “ngày nào cũng Gangnam style”, liền hỏi lại với vẻ chắc chắn: “Lão đại, chân ông nội khỏi rồi à?”.

      Thẩm Hi mơ hồ trước câu hỏi của Hầu Tử, lẽ nào chân của ông nội Hà Chi Châu có vấn đề? chột dạ cúi đầu tiếp tục ăn bánh chiên, lúc sau mới đáp: “Gần đây mới khỏi, vì thế phấn khởi lắm”.

      “Hóa ra là vậy”. Hầu Tử gật đầu hiểu ra.

      Thẩm Hi vội vàng gật đầu theo: “Chính là như vậy đó”.

      Buổi tối, Thẩm Hi vẫn tới sân vận động chạy bộ như mọi khi. Trời vừa trút trận mưa mau, cả ngôi trường như được gột rửa tươi mới hẳn lên, đặc biệt là về đêm, những còn hơi nóng của mùa hè, mà còn có thêm cảm giác tươi mát.

      chạy được hai vòng nhận được điện thoại của Hà Chi Châu. Trước đây các cuộc điện thoại giữa đều là thông báo tình hình cấp bách. Đâu có như bây giờ, buổi tối ăn bánh chiên lương thô, cũng với tiếng.

      Hà Chi Châu quen thói đả kích : “Những đồ ăn vặt này vệ sinh đâu, có chứng nhận đảm bảo vệ sinh, nếu dùng dầu ăn cống rãnh khác gì thực phẩm rác”.

      lại món bánh chiên thích ăn nhất là thực phẩm rác! tức tối : “Cho dù là thực phẩm rác, lẽ nào ngay cả rác em cũng được ăn sao?”.

      Hà Chi Châu: “… Được rồi”.

      Thẩm Hi cười ha ha, nhớ tới chuyện ông nội, biết mình có bị hớ chỗ nào nên hỏi Hà Chi Châu: “À, hôm nay em bảo với đám Hầu Tử, chân của ông nội khỏi, sao chứ?”.

      Hà Chi Châu uống nước liền ho sặc sụa, hít vào hơi, : “Chân của ông nội mười năm trước bị phẫu thuật cắt bỏ rồi”.

      Thẩm Hi há hốc miệng, hồi lâu sau, xấu hổ : “Em với các ấy là ông nội gần đây còn nhảy nhạc quảng trường…”.

      Hà Chi Châu tay chống trán: “Cho dù chân của ông nội khỏe, ông cũng nhảy nhạc quảng trường đâu”.

      Có người vào phòng 636, Hà Chi Châu vẫn chưa ngắt điện thoại. Hạ Duy Diệp vào, nhìn thấy liền châm chọc: “Thẩm Hi, cuối tuần vừa rồi đú với ai đấy?”.

      Đú? Câu này chỉ khó nghe ở mức bình thường thôi đâu. Hà Chi Châu cúp máy, tựa vào ghế, thản nhiên đáp: “Hà Chi Châu, hẹn hò”.

      “…”. Hạ Duy Diệp lần nữa tự làm khổ mình.

      Thẩm Hi chạy xong liền về phòng 921, Hầu Tử và Tráng Hán thảo luận sôi nổi chủ đề, có nên tham gia hội diễn văn nghệ “Cúp Thanh niên” do học viện tổ chức hay . Tráng Hán muốn tham gia, nhưng Hầu Tử có tiết mục hay đừng lên sân khấu cho mất mặt.

      Tráng Hán rất tự tin: “Chỉ cần dựa vào cái tên Châu Thần của tôi, các sinh viên học viện cũng phải nể mặt chứ”.

      Hầu Tử hỏi Lâm Dục Đường: “Lão tam, cậu có hứng , hay là phòng 921 chúng ta cùng diễn tiết mục, cũng hay đấy”.

      Lâm Dục Đường lắc đầu: “Các cậu tham gia ”.

      Thẩm Hi về đến nơi, đứng ở ngoài cửa nghe thấy cuộc đối thoại của Tráng Hán và Hầu Tử, thực lòng cảm thấy câu này có lí: Khi Thượng đế đóng cánh cửa trước mắt bạn, đồng thời mở ra cánh cửa sổ cho bạn.

      Đây chẳng phải là mở cửa sổ rồi sao!

      vênh mặt bước vào: “Phải tham gia, phải tham gia chứ! Phòng 921 của chúng ta là phòng kí túc nam ưu tú nhất trường, chẳng có lí do gì để tham gia cả”.

      Hầu Tử thấy hơi “động lòng” trước đề nghị này.

      Tráng Hán kích động : “Lão đại, cậu có đề xuất gì ?”.

      Thẩm Hi nghiêm túc suy nghĩ: “Chúng ta nhảy bài sao?”.

      Hầu Tử: “…”.

      Tráng Hán là cậu bé hăng hái sôi nổi thích vũ đạo: “Lão đại, tôi cũng có ý đó!”.

      Lâm Dục Đường ngồi giường nhớ tới bài Múa thiên ngatrong điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Nhảy bài gì? Múa thiên nga à?”.

      “Ha ha ha… lão tam, cậu đùa đấy à”. Tráng Hán đứng dậy kéo áo phông của mình ra: “Tôi cảm thấy chúng ta nhảy bài Múa đà điểu có vẻ ổn hơn đấy”.

      Thẩm Hi chống cằm, đầu óc nghĩ ngợi: “Nam sinh nhảy điệu Jazz trông ngầu lắm, hay là chúng ta tập đoạn Jazz?”.

      Hầu Tử chưa bao giờ nhảy nên có chút lo lắng: “Tôi biết nhảy, lão đại”.

      “Jazz rất đơn giản”. Thẩm Hi vỗ vai Hầu Tử, sau đó đứng thẳng người, ngẫu hứng nhảy đoạn trong bài All nite của Michael Jackson, nhảy vừa nhanh vừa rất nhịp nhàng tiết tấu, khuôn mặt còn có nét hoạt bát và sinh động của vũ công.

      Lúc kết thúc, quay đầu như rất “phê”, bằng tiếng : “You see see, so easy!”.

      Ngoài Lâm Dục Đường đám con trai trong phòng 921 ai cũng kinh ngạc sững sờ. Tráng Hán suýt quỳ xuống vái lạy: “Lão đại, cậu học từ bao giờ thế?”.

      Thẩm Hi ngồi xuống cạnh Lâm Dục Đường, làm bộ giải thích: “Chẳng phải tôi với Thẩm Hi hẹn hò sao, ấy học chuyên ngành Múa, để có tiếng chung với ấy hơn, tôi đặc biệt học”.

      Được lắm. Bỗng nhiên bọn họ hiểu được nguyên nhân lão đại có thể theo đuổi được Thẩm Hi, hóa ra là thầm vất vả tập luyện. Hầu Tử nhìn Lâm Dục Đường với ánh mắt đồng cảm, Lâm Dục Đường chỉ cười lạnh lùng.

      Học viện Sư phạm có lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, trường S có “Cúp Thanh niên”. Mọi người đều bận rộn. Cuộc thi tiếng cấp 4 và cấp 6 cũng bất giác đến gần.

      Hầu Tử bận rộn tập múa bỗng kêu trời, suýt quên là còn phải thi cấp 6, tuần trước khi thi mới vội vã lên thư viện ôn bài cấp tốc.

      Thẩm Hi ở trong phòng kí túc uống sữa chua, lòng thầm vui mừng. Hơn nữa niềm vui này càng gương mặt khi kì thi càng đến gần. Đặc biệt là mấy ngày trước khi thi, ngay cả lúc ăn cơm cũng vừa ăn vừa cười: Bố mẹ cần phải lo lắng chuyện con thi qua cấp 4 nữa rồi.

      Hà Chi Châu thể chịu nổi bộ dạng này của Thẩm Hi, buông đũa, lạnh lùng : “Thực ra tránh hết các đáp án đúng ra, đối với cũng khó lắm”.

      Cái gì? Tránh hết các đáp án đúng!

      Thẩm Hi lập tức kéo tay Hà Chi Châu, run rẩy : “Hà đại ca, nhất định được nghịch ngợm đấy…”.

      Nghịch ngợm… Hà Chi Châu quyết định rồi, phải tránh hết các đáp án đúng!

      05

      Mỗi học tra kiếp trước đều là thiên thần gãy cánh.

      Thẩm Hi ăn miếng cơm, nhìn Hà Chi Châu cái, ăn tiếp miếng cơm, lại nhìn tiếp cái. Hà Chi Châu chịu nổi ánh mắt đó, cuối cùng thỏa hiệp: “ đùa thôi”.

      Hóa ra là đùa, đừng dọa nhau như thế chứ! Thẩm Hi hóa buồn thành vui, bỏ viên thịt trong tứ hỉ viên(3) mình thích ăn nhất vào đĩa của Hà Chi Châu: “Hà đại ca, ăn cái này ”.

      (3) trong những món ăn truyền thống nổi tiếng của dân tộc Hán, gồm bốn viên thịt với bốn màu, hương và mùi khác nhau, ngụ ý trong đời người có bốn chuyện địa hỉ là phúc, lộc, thọ, hỉ.

      Hà Chi Châu ăn xong và buông đũa từ lâu, nhìn viên thịt trong đĩa, lại cầm đũa lên, cúi đầu, nho nhã giải quyết hết. Thẩm Hi tưởng thích ăn món này, lại đưa tiếp viên nữa.

      Hà Chi Châu tiếp tục ăn.

      Thẩm Hi tiếp thêm.

      Hà Chi Châu ngước mắt lườm : “Đủ rồi”.

      Trong phòng 921, ngày mai chỉ có Hầu Tử phải tham gia kì thi tiếng cấp 6. Lâm Dục Đường và Hà Chi Châu thi đỗ cấp 6 từ năm nhất, Tráng Hán năm thứ hai cong mông học tiếng cấp 6 cùng chị năm ba, kết quả bà chị đó đỗ, lại đỗ. Về điểm này, Hầu Tử rất “gato” với họ.

      Buổi tối, Hầu Tử ở trong phòng làm đề thi thử, gặp đoạn văn có nửa là từ mới biết, vội cầm sang nhờ lão đại dịch hộ.

      Thẩm Hi sững người, cầm đoạn văn chăm chú đọc, lướt qua từng từ mới, kết quả thần kì, biết từ nào cả.

      “Hầu Tử… tôi…”. giúp được Hầu Tử, cũng cảm thấy bất lực.

      “Hầu Tử, để tôi dịch giúp cho”. Lâm Dục Đường từ phía sau tới, liếc mắt nhìn Thẩm Hi, rồi cầm đề dịch từng câu cho Hầu Tử nghe.

      So với phòng 921, bốn người phòng 636 đều đồng tâm hiệp lực thi cấp 4. Buổi tối, Trần Hàn nằm giường đọc thuộc bài văn mẫu tiếng , Đậu Đậu bò bàn học, cầm bút máy viết từ mới lên chiếc váy ngày mai mặc, tất cả đều là những từ nghĩ có thể thi vào nhưng thể nhớ nổi. Hà Chi Châu qua Đậu Đậu, chiếc váy màu xanh đậm được ghi lên mấy dòng từ mới, được mở mang tầm mắt.

      Đậu Đậu cảm thấy mùi khinh bỉ nồng đậm dần lan tỏa trong khí, nhạy cảm ngẩng đầu lên: “A Hi, đây là chiêu năm ngoái cậu dạy tớ đấy!”.

      Được rồi, Hà Chi Châu im lặng ra ban công, chuông báo tin nhắn vang lên, nhận được tin nhắn từ Thẩm Hi: “Hà đại ca, ngày mai nhớ đừng thi tốt quá nhé!”.

      Hà Chi Châu ngẩng đầu lên, gió thổi qua mặt, ánh trăng sáng tỏ, bầu trời đầy sao lung linh nhấp nháy nền trời đen như mực, hiểu sao tâm trạng cũng vui theo, hay là thi 520(4) điểm tặng ấy?

      (4) 520 trong tiếng Trung tượng trưng cho câu: “ em”.

      Thôi , chuyện mắc ói như vậy chỉ có những tên não tàn mới làm. quay người về phòng, lên giường, tiện tay kéo tấm rèm màu xanh lại. Đây là tấm rèm mới mua, để tránh nhìn thấy những tình huống đột ngột bất nhã.

      Sáu giờ sáng hôm sau, trong khuôn viên Học viện Sư phạm và trường Đại học S lần lượt bắt đầu phát thông báo kỉ luật trong kì thi tiếng cấp 4 và cấp 6, CET của mọi người cuối cùng cũng đến.

      Cấp 4 thi sáng, cấp 6 thi chiều.

      Tám giờ bốn mươi phút sáng, Thẩm Hi hưng phấn cả tối hôm trước đích thân đưa Hà Chi Châu tới trường thi, trong trường thi có ít người vẫn cầm tài liệu học cố, định nước đến chân mới nhảy lần cuối cùng.

      Nếu có Hà Chi Châu, Thẩm Hi biết mình cũng là trong số những người kia, mức độ chỉ hơn chứ kém, đâu có chuyện thong dong như bây giờ, vì thế lén lút kéo vạt áo Hà Chi Châu, nghiêm nghị cảm ơn: “Hà đại ca, cảm ơn ”.

      có gì”, Hà Chi Châu lạnh lùng quay đầu, lúc sau hỏi: “Em muốn được khoảng bao nhiêu điểm?”.

      là muốn được bao nhiêu điểm là được bấy nhiêu sao? Hạnh phúc tới bất ngờ quá … có điều, thực muốn gây áp lực cho , bèn vỗ vai : “Chúng ta có thể thi được bao nhiêu điểm thi bấy nhiêu”.

      Hà Chi Châu phớt lờ , thẳng lên cầu thang, chuẩn bị vào trường thi. ngờ trong cuộc đời mình phải thi tiếng cấp 4 hai lần.

      Thẩm Hi tiễn Hà Chi Châu lên lầu bằng ánh mắt thâm tình, sau đó vẫy tay với vẻ dễ thương. Hà Chi Châu quay đầu lại, khóe miệng đột nhiên cong lên nửa. coi thường việc thi hộ, có điều ai bảo là bạn chứ, dung túng chút có sao?

      Hà Chi Châu bước vào phòng thi tầng hai, Thẩm Hi đứng ở hành lang tầng lại lại hai vòng, sau khi đổi cơ thể, đâm ra lạ lẫm với tòa giảng đường của Học viện Sư phạm.

      Sắc trời tối sầm, hình như sắp mưa rồi, thò đầu ra nhìn, “đùng” tiếng, hai tia sét xoẹt ngang bầu trời u, mưa to đột nhiên ào xuống.

      Chết rồi, mang ô!

      Hà Chi Châu ngồi ở góc trong cùng bên trái phòng thi, chỗ ngồi trong phòng thi mà học tra ghét nhất, còn lại khá hài lòng, góc bàn có dán thẻ dự thi, đó ghi thông tin của Thẩm Hi, đầu ngón tay lướt gương mặt nhắn trong tấm thẻ, càng nhìn càng ưng mắt.

      Đúng lúc giám thị phát đề, vô tình nhìn thấy cảnh ấy, thầm cười khẩy, ông chưa bao giờ thấy người nào bản thân như thế!

      Chỗ ngồi ở ngay sát cửa sổ, bên ngoài mưa to, Hà Chi Châu nhìn thấy Thẩm Hi trú mưa dưới tầng , tâm trạng có phần sốt ruột.

      Các sinh viên trong phòng thi nhận được đề liền bắt đầu làm, tranh thủ từng giây từng phút chạy đua với thời gian, chỉ có Hà Chi Châu dựa ghế nhìn Thẩm Hi ở tầng dưới.

      Giám thị: “...”.

      Thẩm Hi đứng ở tầng dưới ôm đầu, vẫn quyết định chạy vào màn mưa.

      Hà Chi Châu chau mày, mưa mau như thế, biết trú mưa sao? đau đầu bóp trán, tạm gác tâm trạng đó sang bên, cầm bút ghi tên tờ đáp án, ngay cả chữ “Thẩm Hi” cũng ghi rất rắn rỏi sắc nét, đẹp đẽ phóng khoáng…

      Thẩm Hi chạy mạch về phòng 921, ướt như chuột lột nên muốn tắm nước nóng, kết quả là bình nước nóng trong phòng kí túc bị hỏng. Vì sợ bị cảm nên mang theo hai bộ quần áo rồi chạy xuống nhà tắm công cộng ở tầng dưới.

      Đây là lần đầu tiên Thẩm Hi vào nhà tắm công cộng, bước vào mới thấy nhà tắm nam thiết kế “bệnh hoạn”, bên trong có phòng tắm đơn, cũng có phòng tắm tập thể, phòng tắm tập thể chỉ có dãy vòi phun, ngay cả tấm ngăn cách cũng có. Phòng tắm đơn nhiều, chỉ có bảy, tám phòng. Vì nửa số nam sinh trong trường đều thi nên phòng tắm có nhiều người. Thẩm Hi thuận lợi tìm được phòng tắm đơn, nhanh chóng cởi quần áo ướt ra, mở vòi nước nóng, sau đó thoải mái xoay hai vòng.

      “Dễ chịu quá ”, thở dài: “Tôi tắm rửa, da xinh da đẹp…”.

      Chết tiệt! Ai phát ra cái giọng eo éo thế? Con trai nhà ai mà tắm rửa cách “say mê” như thế? Phòng tắm bên cạnh có nam sinh đến từ Đông Bắc, vì chịu nổi khuấy động của phòng bên nên miếng xà phòng trong tay may rơi xuống đất, “bộp” tiếng… kinh hãi thốt lên: “Xà phòng của tôi!”.

      Kết quả là miếng xà phòng tinh nghịch chỉ rơi xuống mà còn trượt , trượt ngay sang phòng bên.

      Thẩm Hi cúi đầu, miếng xà phòng từ phòng bên trượt tới trước đầu ngón chân . cử động đầu ngón chân, lập tức im lặng, muốn nhặt xà phòng đâu.

      “Này phòng bên, có thể nhặt xà phòng giúp tôi ?”.

      Bất kể giả chết như thế nào, giọng nam sinh ồm ồm vẫn từ phòng bên bay sang qua làn hơi nước nóng mờ mờ. ngờ lại bảo nhặt xà phòng! cúi đầu, nội tâm giằng xé vô cùng, lúc sau yếu ớt thương lượng: “Tôi đá nó sang cho cậu, được ?”.

      Cậu bạn phòng bên còn cách nào khác, mới tắm được có nửa thôi, : “Được rồi, nhưng chân cậu có sạch đấy?”.

      Đồ khốn! Lại còn dám nghi ngờ chân sạch, Thẩm Hi hậm hực, dự tính trong lòng: Mình nhất định đá miếng xà phòng này xa, tốt nhất là đá qua mấy gian phòng tắm, để cởi truồng ra cho mất mặt.

      1, 2, 3, thò chân, chưa kịp đá chân cẩn bị trượt, “rầm” tiếng, đầu đập thẳng vào cánh cửa gỗ của phòng tắm. Đau quá! nheo mắt, sau đó thể mở mắt ra được nữa.

      “Giờ thi nghe kết thúc…”.

      Lúc có lại ý thức, bên tai vang vọng câu ấy. vẫn nhớ đầu mình đập vào cửa, vì thế theo phản xạ đưa tay lên xoa đầu, nhưng thấy đau.

      Đúng là da thịt săn chắc, vui mừng nghĩ. Chỉ là biết có làm cái đầu của Hà Chi Châu ngu , sau đó thầm làm phép tính: 16 cộng 32 bằng… 48…

      Yeah, tính ra rồi, vẫn chưa ngu

      “Này bạn, bắt đầu thi viết rồi!”.

      “Này bạn, tỉnh dậy làm bài thi !”.

      “Bạn nữ này!”. Tại sao lại đổi về vào lúc này chứ!

      Thẩm Hi run rẩy lật lật lại tờ đề thi, nước mắt trào ra, rơi từng giọt xuống đề thi, đau khổ tới mức thể khống chế được cảm xúc của bản thân nữa rồi.

      “Này bạn, bạn làm sao thế?”. Giám thị cũng sững sờ, học tra khiến người ta thương xót mà.

      Thẩm Hi rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên nhìn giám thị, lời ra cũng lưu loát: “Thầy ơi, tại sao… em lại ở đây…”.
      A fang thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 8
      Tại sao lại ở đây?

      Đương nhiên là em tự mình vào đây rồi.

      Thẩm Hi ngớ người, chỉ cảm thấy mình như từ thiên đường rơi xuống nhân gian, còn tạo thành cái hố lớn mặt đất. Ông trời tại sao lại tàn nhẫn với như vậy… thể đợi Hà Chi Châu thi xong rồi mới hồn ai về thân nấy được sao?

      Hoặc là đợi tắm xong cũng tốt mà… A a a a a a a!

      Thẩm Hi vẫn thể chấp nhận này, đập đầu xuống bàn, muốn ở đây, muốn đập đầu để quay lại, nhất định phải quay lại!

      Thầy giám thị: “…”.

      học tra khiến người ta thương xót! Đến nỗi ông cảm thấy gọi dậy làm bài thi cũng là cái tội. Thà để yên cho chìm trong mộng đẹp, cần tỉnh dậy đối diện với thực “ thi” này? Có điều, lúc làm bài nghe chẳng phải bình tĩnh lắm sao, giống như chú gà con cặm cụi, thế mà chớp mắt cái thế này, lẽ nào là viết bừa? Thầy giám thị thương lượng: “Này em, nếu thực muốn thi, hay là em tiếp tục ngủ …”.

      Tiếp tục ngủ? Hu hu… làm sao ngủ tiếp được!

      Bài nghe kết thúc, đón tiếp là bài đọc vô cùng dài, nhưng ghét đọc hiểu nhất mà! lau khô nước mắt, bắt đầu làm bài.

      Cứ làm cứ làm, nhìn thấy hai chữ ở cuối đề thi, chắc là do Hà Chi Châu để lại, chỉ có hai chữ đơn giản: “Cố lên”.

      Hà Chi Châu làm được nửa bài nghe thể nào tập trung chú ý được, cùng lúc đó bên ngoài mưa to gió lớn đập ầm ầm vào cửa sổ như muốn phá cửa chui vào. chống trán cố ép bản thân nghe mỗi câu thoại tiếng , cho đến cuối cùng, hai tai đeo tai nghe cứ ong ong ồn ã, trong lòng có dự cảm nào đó, dùng chút thời gian cuối cùng để để lại tín hiệu cho Thẩm Hi, viết hai chữ: “Cố lên”.

      Trong nháy mắt mất ý thức, lúc mở mắt ra lại có chút muốn đối diện với bản thân mình bây giờ. Cho dù là cơ thể của mình, nhưng lâu gặp, lại trần truồng xuất truớc mắt như thế này, thực chấp nhận nổi.

      Sao gáy mình đau thế này… Thẩm Hi làm gì mình!

      Hà Chi Châu ngã chổng vó giữa phòng tắm đơn trong nhà tắm nam, vòi hoa sen phía vẫn xối nước ấm, nghiêng đầu, bên cạnh có miếng xà phòng màu vàng… dùng vài giây để suy nghĩ: Lẽ nào Thẩm Hi vì nhặt xà phòng nên bị trượt chân ngã?

      Đột nhiên, phòng bên cạnh vang lên giọng lo lắng: “Này, bạn phòng bên, sao chứ?”.

      Hà Chi Châu trả lời, thầm nghĩ tới vấn đề khác: ngờ Thẩm Hi lại chạy tới nhà tắm công cộng để tắm!

      Phòng bên lại vang lên giọng thăm dò: “Nếu cậu sao, có thể đưa xà phòng cho tôi …”.

      Hà Chi Châu nhìn miếng xà phòng duới chân mình, chê bẩn nên muốn nhặt lắm. đứng dậy bóp gáy, sau khi chắc chắn mình hoa mắt, hít thở bình thường, giơ chân đá miếng xà phòng. Miếng xà phòng tinh nghịch trượt qua năm, sáu gian phòng. Việc Thẩm Hi chưa hoàn thành, hoàn thành giúp.

      “Xà phòng của tôi”. Cậu nam sinh Đông Bắc mới tắm được nửa ở phòng bên cạnh suy sụp hoàn toàn, đau đớn chất vấn: “Bạn tắm phòng bên, bạn đá quá rồi”.

      Hà Chi Châu chả buồn tiếp lời, tắt vòi nước, mở chiếc tủ bên trái phía , lấy quần áo Thẩm Hi chuẩn bị, đều là quần áo có gam màu ấm áp. Sau đó, phát ra vấn đề, có thể chấp nhận Thẩm Hi mặc kiểu quần áo này, nhưng bây giờ khi sắp phải mặc chiếc quần lỡ màu vàng lên người, trong lòng nỗi băn khoăn hề .

      Mặc quần áo xong, cầm theo quần áo bẩn ra khỏi phòng tắm, mặc kệ lời cầu cứu của bạn phòng bên: “Bạn quý, thương lượng chút nào, bạn tìm miếng xà phòng về cho tôi được ?”.



      Hà Chi Châu ra khỏi phòng tắm, bên ngoài mưa tạnh, trường S như vừa được gột rửa, chỗ nào cũng ẩm ướt, khí rất trong lành. Hà Chi Châu hít thở khí tươi mới, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

      Cuối cùng đổi về rồi!

      Chỉ là biết Thẩm Hi thế nào…

      cầm chậu rửa mặt trở về phòng 921, trong phòng chỉ có Tráng Hán và Lâm Dục Đường, Tráng Hán ngồi dạng hai chân ghế, với Lâm Dục Đường: “Lão tam, hôm nay Thẩm mĩ nhân thi cấp 4, cậu cũng nên tích cực chút, lão đại đào tường nhà cậu, cậu đào lại là xong”.

      Lâm Dục Đường gì, bình thản liếc nhìn người đứng ở cửa.

      Lúc Tráng Hán với Lâm Dục Đường, vẫn chưa phát Hà Chi Châu về. vừa nhìn thấy Hà Chi Châu vào là lập tức đổi giọng, cười tươi như hoa vẫy tay chào lão đại: “Lão đại, cậu về rồi à?”.

      “Ừ”. Hà Chi Châu đặt chậu xuống, thần thái bình thản gật đầu, đứng trước bàn học, quay lưng với Tráng Hán và Lâm Dục Đường, thu dọn bàn học bừa bộn, phía sau có đôi mắt nóng rực như muốn nhìn xuyên qua lưng . quay đầu, nhìn Lâm Dục Đường: “Lão tam, người tôi có gì à?”.

      Lâm Dục Đường cứng họng được gì trước Hà Chi Châu thay đổi khó lường. Giọng vừa lạnh lùng vừa thản nhiên này kết hợp với vẻ mặt hờ hững và câu hỏi có bất cứ tình cảm nào, thể là Thẩm Hi được! Con ngươi Lâm Dục Đường thu , thu , cuối cùng như cái chấm, trong đó ngập tràn thể tin nổi.

      chỉ Lâm Dục Đường thể tin nổi, Tráng Hán khi nghe lão đại thế cũng thấy vui. muốn lão đại lạnh như băng, muốn lão đại mềm như bông! nịnh nọt : “Lão đại, hôm nay tâm trạng cậu vui à?”.

      , rất vui”. Hà Chi Châu đáp, sau đó quay người : “Tôi ra ngoài chút”.

      Tráng Hán nghẹn họng: “Lão đại…”.

      Hà Chi Châu tới Học viện Sư phạm tìm Thẩm Hi, suốt dọc đường nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng chuyện quan trọng nhất là: biết Thẩm Hi có ứng phó nổi phần thi còn lại ?

      Thời gian thi chỉ còn nửa tiếng, Thẩm Hi nhờ hai chữ “cố lên” mà cặm cụi làm hết hơn nửa tờ đề thi, kết quả chứng minh, “cố lên” hoàn toàn hiệu quả với tiếng , đọc hiểu chính là đọc hiểu, phải cố lên là có thể đọc hiểu được…

      Vẫn còn rất nhiều câu chưa làm được, lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đọc hiểu nếu hiểu đọc đọc lại nhiều lần, thời gian cứ thế mà trôi qua “xoẹt xoẹt” dưới ngòi bút của , cho đến khi giám thị chỉ còn nửa tiếng, mới thoát ra khỏi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình, dựa vào quy tắc “đáp án có ba câu dài, câu ngắn, chọn câu ngắn; ba câu ngắn, câu dài, chọn câu dài”, nhanh chóng giải quyết rất nhiều câu.

      Hà Chi Châu từ điểm thi lên lầu, đứng ở hành lang bên ngoài nhìn qua cửa sổ là thấy Thẩm Hi ngồi cắn bút trong góc lớp. kiên nhẫn chờ đợi, uể oải dựa vào lan can hành lang, chốc lại nhìn Thẩm Hi bên trong, chốc lại ngắm hoa viên dưới tầng. Sau cơn mưa, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua tầng mây rải xuống nền đất, những vũng nước dưới đất ánh lên những tia lấp lánh.

      Chuông vang lên, buổi thi kết thúc. Giám thị thu bài thi, Thẩm Hi còn viết viết xóa xóa, cho đến khi giám thị đứng trước mặt, vẫn nỡ dừng bút nộp bài.

      bắt đầu thu dọn bút, thẻ dự thi, chứng minh thư bàn, động tác chậm chạp. là bi thương…

      Phòng thi còn ai, Hà Chi Châu về phía Thẩm Hi, khẽ lên tiếng: “Chào…”.

      Thẩm Hi đứng dậy, có chút quen khi nhìn Hà Chi Châu cao hơn mình, cúi đầu : “Hà đại ca, chúng ta…”, sao chúng ta lại đổi về chứ.

      “Mặc dù cách thức có phần bất ngờ, nhưng kết quả cũng coi là tốt”. Hà Chi Châu tay đút túi, nhìn : “Đúng ?”.

      tốt, tốt… Thẩm Hi vui, ngẩng đầu nhìn Hà Chi Châu, vẫn thấy uất ức, nghĩ tới cảm giác hoảng loạn biết phải làm sao lúc vừa tỉnh dậy trong phòng thi, cả đời này muốn nếm trải nữa.

      “Hà đại ca… phần sau em làm được…”, giọng đầy tủi thân.

      Hà Chi Châu ôm . Đây là lần đầu tiên ôm với thân phận đàn ông, mới phát rất mềm mại.

      vỗ lưng , cổ họng phát ra tiếng cười đáng ghét: “ sao đâu, mèo mù vớ chuột chết, kiểu gì cũng đúng được vài câu”.

      Đột nhiên bị ôm vào lòng, Thẩm Hi từ tủi thân chợt sững người, đầu tựa sát vào lồng ngực , cử chỉ hẳn là quá thân mật, trước đây ôm nhau, thậm chí… là hôn, nhưng hề cảm thấy mất tự nhiên như lúc này.

      chớp chớp mắt, lần này được Hà Chi Châu ôm vào lòng, , là trai. cười : “Hà đại ca, cuối cùng chúng ta cũng trở về bình thường rồi”.

      buông ra, rất tự nhiên đút hai tay vào túi quần: “Ừ, bình thường rồi”.

      Hà Chi Châu và Thẩm Hi cùng bước ra ngoài giảng đường, nhớ tới chuyện xảy ra trước khi trở về, lập tức ngẩng đầu hỏi: “Hà đại ca, gáy sao rồi?”.

      Hà Chi Châu đưa tay sờ gáy, chậm lại, : “Vẫn ổn”.

      Thẩm Hi nhớ tới chuyện trong phòng tắm, hai má ửng hồng. còn mặt mũi nào đối diện với nữa, đưa tay túm mái tóc lỡ: “Em ngờ trở về cơ thể mình ngay giữa phòng thi”.

      Hà Chi Châu phụ họa: “ cũng ngờ”. cũng ngờ mình lại trần truồng, nằm bốn chân chổng vó giữa nhà tắm.

      Thẩm Hi bật cười, vẫy tay với Hà Chi Châu: “Hà đại ca, em về phòng trước đây, tạm biệt”.

      Hà Chi Châu: “… Gặp lại sau”.

      Thẩm Hi về phòng 636, tâm trạng thực là bùi ngùi xen lẫn phức tạp, nhìn vào trong lượt, có phần chùn chân. Cho đến khi Đậu Đậu trong phòng vẫy tay với : “Này, A Hi, cậu thi thế nào?”.

      Thẩm Hi muốn nhắc đến việc thi cấp 4 nữa. Có điều gặp lại Đậu Đậu tâm trạng cũng vui lên, tới kéo tay Đậu Đậu: “Đậu Đậu, lâu lắm gặp”.

      phải bọn họ ngày nào cũng gặp nhau sao? Đậu Đậu thấy khó hiểu, nhưng thực lâu lắm rồi nhìn thấy A Hi cười, kích động ôm eo Thẩm Hi, tủi thân : “Hu hu… Hi Hi… lâu lắm rồi cậu cười với tớ…”.

      Thẩm Hi vỗ vai Đậu Đậu, an ủi xin lỗi: “Xin lỗi nhé, sau này ngày nào tớ cũng cười với cậu”.

      Đậu Đậu tủi thân gật đầu.

      Thẩm Hi trở về chỗ ngồi, việc đầu tiên là soi gương, chiếc gương lâu ngày dùng bám lớp bụi, nhìn kiểu tóc như Cao Hiểu Tùng của mình trong gương, quyết định buổi chiều phải tới tiệm cắt tóc. Bắt đầu từ hôm nay, tạm biệt Cao Hiểu Tùng, mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở.

      Hà Chi Châu ở phòng 921 dọn dẹp đồ đạc và làm cuộc đại thanh lí. kéo ngăn bàn ra, đống đồ ăn vặt trong đó; lật chăn lên, thấy hai cuốn truyện tranh giấu ở dưới; mở tủ quần áo ra, tất cả đều là đồ hoa hoét. Còn nữa, đầu giường của lại có chú gấu thắt nơ bướm. Tất cả đều là dấu vết sinh hoạt của Thẩm Hi.

      Lúc Hà Chi Châu lấy con gấu ra, Tráng Hán vừa từ nhà vệ sinh vào, nhìn thấy lão đại cầm con gấu ném vào thùng giấy, lập tức lao tới như tên bắn: “Lão đại, cậu định làm gì Ca Ca thế?”.

      Ca Ca? Hà Chi Châu nhìn con gấu trong thùng giấy, ngờ nó còn có tên.

      Ca Ca đến đây như thế nào nhỉ, tuần trước Tráng Hán siêu thị mua chín túi giấy ăn, tham gia bốc thăm trúng thướng, bốc được giải ba, con gấu chính là tặng phẩm. vốn định tặng con gấu đó cho Trương Nhiên, nhưng lúc mang về kí túc, lão đại liền ôm gấu buông: “Nó dễ thương quá…”.

      Con gấu vốn định tặng cho Trương Nhiên đành tặng cho lão đại. Bây giờ lão đại thích Ca Ca nữa sao? Tráng Hán thể chấp nhận được: “Lão đại, con gấu là tôi tặng cậu, Ca Ca chính là tên cậu đặt…”.

      “Ồ thế à”. Hà Chi Châu lấy con gấu từ thùng giấy ra, nhét vào lòng Tráng Hán: “Vậy trả cậu đấy”.

      Tráng Hán: “…”. Á á á! và Ca Ca đều bị ghét bỏ rồi!

      Lúc làm tóc, Thẩm Hi nhận được tin nhắn của Hà Chi Châu, chỉ có câu: “Buổi tối ăn cơm ở chỗ cũ”.

      suy nghĩ mà trả lời ngay: “Vâng”.

      ngờ mới làm tóc được nửa Hà Chi Châu xuất . uốn kiểu tóc xoăn tự nhiên trong truyền thuyết, đầu toàn là lô cuốn tóc đủ màu sắc, muốn nhìn thấy mình trong bộ dạng bà chủ nhà(1) thế này, cầm quyển tạp chí Rayli lên che mặt. nhìn thấy vậy cũng gì, thẳng tới sofa trong tiệm và ngồi xuống, bộ dạng như là bạn trai của ai đó.

      (1) nhân vật trong phim Tuyệt đỉnh Kungfu của Châu Tinh Trì, xuất với hình ảnh đầu cuốn lô sặc sỡ sắc màu, đanh đá chua ngoa.

      Thẩm Hi đặt quyển tạp chí xuống, quay đầu sang cười với Hà Chi Châu: “Ồ, trùng hợp quá, cũng tới cắt tóc à?”.

      Hà Chi Châu giở tờ tạp trí thời trang dành cho phái nữ trong tay, sau đó chút hứng thú đặt nó sang bên cạnh, ngẩng đầu đáp, lời ít ý nhiều: “, đến đợi em”.

      đến đợi em…

      Thẩm Hi nhìn gương chớp chớp mắt, lớn thế này rồi đây là lần đầu tiên có cảm giác được làm bạn , trong lòng vô vàn cảm xúc đan xen. Trong tấm gương chạm đất, nhìn Hà Chi Châu phía sau, dựa lưng vào ghế sofa, khuôn mặt có quá nhiều biểu cảm cũng tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

      làm tóc mất ba tiếng, lúc hoàn thành, thợ cắt tóc mới của khen hết lời: “Đẹp quá, đẹp quá”. Sau đó còn bảo Hà Chi Châu ngồi gần đấy phát biểu ý kiến: “Bạn trai, cậu thấy thế nào?”.

      Hà Chi Châu đứng dậy, tới nhìn: “Cũng tàm tạm”.

      “Đâu có, ràng là rất đẹp mà”. Thẩm Hi rất hài lòng, còn bồi thêm câu: “Người bình thường hợp kiểu tóc này đâu, phải người có cổ dài như em mới hợp”.

      “Ừ”. Hà Chi Châu mỉm cười.

      Thẩm Hi và Hà Chi Châu tổ chức ăn mừng ở nhà hàng đồ Tây mà hai người hay tới, chúc mừng nhau trở về cơ thể nam nữ bình thường. Hà Chi Châu gọi đồ xong còn bảo nhân viên phục vụ mang tới chai rượu vang.

      là long trọng! Đồ ăn vẫn chưa được mang lên, trái tim Thẩm Hi bay tới chỗ thi cấp 4. mượn giấy bút chỗ phục vụ, bắt đầu tính điểm.

      “Hà đại ca, phần làm đúng hết chứ?”. Tính đến cuối, căng thẳng hỏi.

      Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi, ra tàn khốc: “ đâu, đúng bảy mươi phần trăm thôi”.

      Thẩm Hi rối lên, lại lấy số điểm trừ ba mươi phần trăm, sau đó vẫn cố hỏi: “Tại sao làm đúng hết?”.

      “Lẽ nào đây phải ý của em?”. Hà Chi Châu thản nhiên hỏi lại.

      Thẩm Hi sắp đấm bàn đến nơi rồi, có điều cũng thể trách Hà Chi Châu được, chỉ trách ông trời biết trêu ngươi. Chỉ là, nghĩ tới năm sau vẫn phải đối mặt với kì thi cấp 4, lòng buồn rười rượi.

      Nhân viên phục vụ mang món ăn, hoa quả và rượu vang tới, Hà Chi Châu cầm dao nĩa lên, vừa cắt vừa : “Cùng lắm năm sau thi lại lần nữa, tự mình thi đỗ mới có ý nghĩa chứ, phải sao?”.

      Học bá chuyện ý nghĩa với học tra khác gì nước đổ lá khoai! Có điều Thẩm Hi vẫn gật đầu, buồn bã đáp: “Vâng”.

      Hà Chi Châu nhìn sắc mặt Thẩm Hi, nhàng ra trọng điểm: “Yên tâm, giúp em”.

      ư? Thẩm Hi lập tức lấy lại tinh thần, cầm tay Hà Chi Châu: “Ý là, chúng ta đổi lại cơ thể à?”.

      Mơ à! Hà Chi Châu nhắc lại ý mình muốn : “, giám sát em học tiếng mà thôi”.

      Thẩm Hi cuối đầu ăn bít-tết, điểm thi cấp 4 dự tính khiến tạm thời vui, nhưng nếu thành tích tốt ảnh hưởng tới tâm trạng của từ tới lớn bị chứng trầm uất rồi. cầm cốc lên: “Hà đại ca, chúc mừng chúng ta ai về thân nấy, ai tìm mẹ nấy”.

      Hà Chi Châu gật đầu, thêm câu: “Chúc em luôn luôn vui vẻ”.

      Đúng là câu chúc vừa tầm thường vừa thực tế, nhưng trong lòng Thẩm Hi lại như thế này: Hi hi hi hi hi hi hi…

      Đến giờ cơm tối, lão đại ở trong phòng, Tráng Hán và Hầu Tử quyết định ra quán cơm ăn đồ xào, còn mời Lâm Dục Đường cùng nhưng bị từ chối. Vì Lâm Dục Đường có tâm trạng ra ngoài ăn cơm, chỉ muốn gọi đồ ăn về cho xong. Tâm trạng là thứ dễ lây nhiễm, Lâm Dục Đường lây sang Tráng Hán, Tráng Hán lây sang Hầu Tử. Cuối cùng ba người gọi ba suất cơm về ăn.
      A fang thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Đồ ăn ngoài trường lúc nào cũng giao hàng chậm chạp.

      Hà Chi Châu về phòng 921, đồ ăn bọn Tráng Hán gọi vẫn chưa được giao tới. Tráng Hán “ sợ chết” còn làm nũng với Hà Chi Châu: “Lão đại, Tráng Tráng đói bụng rồi”.

      Nếu như trước đây, Thẩm Hi chắc chắn đút cho hai cái bánh quy, đút xong : “Lượn ”. Sau đó vô cùng mãn nguyện mà lượn ngay. Kết quả, lần này chiêu này vô dụng. Hà Chi Châu ngước mắt lên với vẻ thể tưởng tượng nổi: “Tráng Tráng?”.

      Tráng Hán nghe ngữ khí phản vấn của Hà Chi Châu, tưởng lão đại gọi tên , trái tim non nớt lại tan thành nước, sán lại: “Gọi Thần Thần cũng được mà”.

      Hà Chi Châu ngăn Tráng Hán lại gần: “Châu Thần, chúng ta cần phải chuyện”.

      Tráng Hán chớp chớp mắt: “Được thôi, được thôi”.

      Hà Chi Châu hít sâu hơi, tại sao có cảm giác cả phòng 921 bệnh thế này?

      Hầu Tử thấy lão đại về, hiểu sao tâm trạng cũng vui hơn, quan tâm hỏi han: “Lão đại, cậu ăn chưa, bọn tôi đều gọi đồ ăn ngoài. Cần gọi cho cậu suất ?”.

      Hà Chi Châu từ chối: “ cần, tôi ăn ở ngoài rồi”.

      “Vậy cần gọi nữa”. Hầu Tử đáp rất tự nhiên: “Đến lúc đó nếu cậu muốn ăn, tôi cho cậu ít”.

      Cho cậu ít… Hà Chi Châu lặng lẽ quay người , tay trái day day trán, từ tới giờ có thói quen xin đồ ăn của người khác.

      Trong phòng, từ đầu tới cuối chỉ có Lâm Dục Đường bộc lộ chút nhiệt tình nào, mặt biểu cảm quan sát mọi thứ, lúc sau thẳng: “Hà Chi Châu, tối nay chơi bóng rổ ”.

      Kể ra phòng 921 lâu lắm rồi chơi bóng. Tráng Hán và Hầu Tử nghe xong đề nghị của Lâm Dục Đường đều thích thú. Có lúc, trí nhớ của con người rất kì diệu, Thẩm Hi ở phòng 921 chưa đầy tháng mà khiến Tráng Hán và Hầu Tử suýt quên mất lão đại biết chơi bóng rổ, hơn nữa còn chơi rất giỏi.

      Tráng Hán quan sát lão đại lạnh lùng, trong đầu lại tưởng tượng ra cảnh lão đại mềm mại đập bóng sân bóng rổ: “One, two, three…”.

      là cảnh tượng thể đẹp hơn!

      Khi đồ ăn Lâm Dục Đường, Hầu Tử, Tráng Hán gọi cuối cùng cũng được giao tới Hà Chi Châu xách túi đồ ăn vặt và những đồ linh tinh, bao gồm cả tinh dầu hoa hồng, nước hoa hồng nam, giấy lột lông, nhíp nhổ lông mày… sang trường sư phạm để trả về cho chủ cũ.

      Thẩm Hi dép lê chạy như bay xuống dưới tầng , mỉm cười rạng rỡ: “Hà đại ca, khách khí quá đấy, những thứ này cứ giữ lại mà dùng, cần trả lại em đâu”.

      Giữ lại dùng? Dùng kiểu gì?

      Hà Chi Châu rất bất mãn với những món đồ trong túi, tìm được tinh dầu hoa hồng và cánh hoa hồng khô là quá lắm rồi, ngờ còn tìm được cả mấy gói giấy lột lông, cười hai tiếng, hóm hỉnh : “Giữ lại làm cái gì, tiếp tục lột lông à?”.

      “Được rồi”.Thẩm Hi nhận lại cái túi từ tay Hà Chi Châu, cúi đầu nhìn: “Ơ… Ca Ca đâu?”.

      Ca Ca…

      Hà Chi Châu gì. Thẩm Hi giải thích: “Chính là chú gấu rất đáng , em để ở đầu giường…”.

      Hà Chi Châu im lặng hai giây, đáp: “Của Tráng Hán chứ gì, cậu ấy lấy lại từ chỗ rồi”.

      “Lấy lại?”. Thẩm Hi có chút ngạc nhiên, hừ tiếng: “Đồ mọn, đồ tặng rồi còn đòi lại”.

      Hà Chi Châu gật đầu, bồi thêm câu: “Cậu ấy là thế”.

      Tráng Hán ăn cơm trong phòng 921, biết mình bị Hà Chi Châu bán đứng, đúng là thẳng tay giết người mà, chẳng nể tình bạn cùng phòng gì cả.

      Hà Chi Châu đạp xe từ Học viện Sư phạm về phòng 921, Hầu Tử, Tráng Hán và Lâm Dục Đường ăn xong, đợi tiêu bớt rồi bắt đầu thay đồ bóng rổ. tìm mãi mới thấy đồ của mình, chúng bị Thẩm Hi nhét xuống tận đáy tủ.

      Lâm Dục Đường bình thản quan sát mọi thứ.

      Phòng 921 lâu lắm rồi ra ngoài cùng nhau, gì tới cùng nhau chơi bóng rổ. Vì thế khi bốn người mặc đồ bóng rổ xanh đỏ đen trắng xuất sân, trông vô cùng bắt mắt.

      Trùng hợp là lúc này phòng bên cạnh cũng chơi bóng, vì thế tám người nhanh chóng bước vào thi đấu bốn đối bốn.

      Tráng Hán cao to, chơi vị trí nội tuyến của phòng 921; Hầu Tử nhờ vào tốc độ truyền bóng và di chuyển, giành chức đột phá và nhảy ném bóng; Lâm Dục Đường và Hà Chi Châu đều là chủ lực quan trọng, lúc bắt bóng bật bảng, lúc nhanh chóng quay về phòng ngự. người gọn gàng nhanh nhẹn, người tuấn tú hơn người, nhưng khi chơi bóng đều khá gấu.

      Mười mấy phút sau, Hầu Tử và Tráng Hán đều nhận ra vấn đề. Tráng Hán hét lên với Lâm Dục Đường: “Lão tam, truyền bóng cho tôi, truyền cho tôi”.

      Lâm Dục Đường đứng giữa nội tuyến bị phá vòng vây, chơi bóng càng lúc càng hung, lòng càng nghĩ càng thông suốt. Cuối cùng, mặc cho Tráng Hán kêu gào, vẫn ném bóng mạnh về phía Hà Chi Châu đứng ngoài khu vực ba điểm.

      Mọi người đều thấy khó hiểu. Quả bóng này nên truyền cho Tráng Hán mới phải.

      Cả trận đấu, chỉ có Hà Chi Châu bất ngờ khi Lâm Dục Đường chuyên ném bóng về phía mình, đón bóng, mặt chút cảm xúc, nhảy lên ném bóng rất manly, quả bóng lượn hình vòng cung giữa trung, rơi trúng rổ.

      “Bóng đẹp!”. Hầu Tử vỗ tay tán thưởng.

      Tráng Hán nhìn Hà Chi Châu, vui, vui chút nào! Tại sao lão đại lại trở nên như vậy, mặc dù như thế này cũng có gì tốt, phong cách cao quý lạnh lùng đầy khí chất, chỉ là so với việc lão đại ném bóng, muốn xem lão đại đập bóng hơn…

      Lão đại đập bóng nữa, thấy vui.

      Đột nhiên, Hầu Tử thấy Lâm Dục Đường từ khu vực nội tuyến bước ra liền hét lên: “Lão tam, cậu đâu thế?”.

      Lâm Dục Đường bỏ rơi đội giữa chừng, cứ thế mà ngoái đầu lại.

      “Đường, đừng đùa”. Tráng Hán tỉnh ra, cũng lo lắng gọi với theo, sau đó phát giọng mình sao lại sặc mùi gay thế này.

      Thành viên đội phòng 921 đột nhiên bỏ , các bạn nam phòng 922 bên cạnh cũng lơ mơ hiểu, trong đó có cậu nam sinh đen hơn than hỏi Hà Chi Châu: “Lâm Dục Đường sao thế?”.

      Hà Chi Châu chỉ im lặng.

      lúc sau, Lâm Dục Đường quay lại, ánh mắt đầy khiêu khích, bình thản và kiên định : “Tôi tìm Thẩm Hi”.

      Lời này với ai, phòng 922 biết, nhưng phòng 921 đều hiểu.

      Lâm Dục Đường rời khỏi sân, để lại câu như tuyên chiến. Hầu Tử và Tráng Hán sau khi tỉnh ra đều chạy tới bên lão đại, Hầu Tử bối rối nên lời, Tráng Hán lắp bắp khuyên bảo: “Lão đại, hay là chịu thua , dù sao lão tam và Thẩm mĩ nhân quen nhau bao năm rồi…”.

      Hà Chi Châu chỉ liếc nhìn Tráng Hán, gì, vỗ mạnh lưng , về phía trước. Kết quả là vừa được hai bước bị Tráng Hán kéo lại: “Lão đại, đừng ”.

      “Châu Thần, cậu buông ra”. với Tráng Hán.

      Tráng Hán buông, định làm bộ dễ thương ngăn lão đại, ghé sát vào tai Hà Chi Châu gạ gẫm: “Lão đại, cậu đừng , tôi cho cậu mượn búp bê của tôi chơi có được ?”.

      Chết tiệt! Hà Chi Châu hất mạnh Tráng Hán ra.

      Lâm Dục Đường tới Học viện Sư Phạm tìm Thẩm Hi, Thẩm Hi vẫn ở trong phòng gỡ rèm Hà Chi Châu treo lên, trong lúc gỡ, Hạ Duy Diệp luôn những lời khó nghe, khiến suýt mắng người.

      “Ban đầu phải cậu ghét bọn tôi nên mới treo lên sao, sao bây giờ lại gỡ ra? Thẩm Hi, tôi thấy cậu làm việc chẳng có chút nguyên tắc nào cả”.

      “Trước đây chẳng phải cậu giỏi làm bộ lắm sao, tiếp tục giả vờ chứ!”.

      Phiền quá đấy! Thẩm Hi quay người, giận dữ ném rèm xuống đất. từng làm đàn ông thời gian, lâu lắm rồi phải chịu đựng khí bất hòa trong kí túc như thế này, lửa giận lập tức bốc lên, đập mạnh xuống bàn: “ đủ chưa, cẩn thận tôi đánh cậu đấy!”.

      Hạ Duy Diệp: “…”. Hu hu!

      Thẩm Hi lườm Hạ Duy Diệp, hồi lâu mới tức tối nhặt rèm lên, động tác quá nhanh, khiến Hạ Duy Diệp trợn mắt nhìn, câu cũng dám .

      Giây trước Thẩm Hi vừa nổi giận xong, giây sau Lâm Dục Đường tới tìm . Lúc xuống tầng, miệng vẫn chu lên, dáng vẻ vui chút nào. Trước đây bận tâm tới khí vui vẻ trong phòng, cho rằng giữa đám con với nhau luôn có cãi vã, chắc là có so sánh rồi mới biết, khí trong phòng kí túc chính là sát thủ số ảnh hưởng tới tâm trạng.

      Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Dục Đường đứng trước mặt mình, để ý tới đôi mắt thâm quầng của . bối rối trong giây lát, biết gọi là Lâm Dục Đường, Đường Đường hay lão tam nữa. Bây giờ đối diện với bằng cơ thể của mình, tâm trạng vừa phức tạp vừa tủi thân, lại còn vừa bị Hạ Duy Diệp châm mồi lửa… mím môi, cố kiềm chế tâm trạng sắp suy sụp của mình.

      Nếu Lâm Dục Đường hỏi thêm câu nữa, có lẽ bùng cháy hoàn toàn. Đôi khi đối diện với người quá thân thuộc, tự nhiên coi họ là thùng rác để xả mọi thứ, coi họ là thú bông để trút hết mọi uất ức trong lòng.

      “Hi Hi?”. Giọng Lâm Dục Đường cũng run run, cuối người nhìn vào mắt , dè dặt lên tiếng: “Sao thế? vui à?”.

      Thẩm Hi ngước mắt nhìn , gọi: “Đường Đường…”.

      Đường Đường… Lần đầu tiên Lâm Dục Đường cảm thấy hai chữ Đường Đường sao mà hay đến vậy. nhìn Thẩm Hi, cười ngây ngô, như tìm lại được thứ gì đó vừa mất , cảm giác viên mãn khuấy động từng vòng trong lồng ngực , tâm trạng buồn bực và rối bời suốt nhiều ngày nay trong phút chốc tan biến. dang tay ôm vào lòng mà bất cứ lời nào, chỉ ôm chặt.

      Tốt quá rồi!

      Ở dưới kí túc xá nữ, tầm bảy, tám giờ tối là khoảng thời gian có nhiều nguời qua lại nhất, Lâm Dục Đường đứng ôm Thẩm Hi ở nơi công cộng thế này, đám người vây quanh lập tức đông như ong mật, mọi người tự giác đứng thành vòng tròn nhìn hai người ở giữa ôm nhau bằng ánh mắt vừa tò mò vừa ngây thơ như thỏ con.

      Lúc Hà Chi Châu tới, nhìn thấy cảnh này, thậm chí còn khoa trương hơn, nhìn thấy ít người vỗ tay khen ngợi. cao, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy Thẩm Hi trong vòng người nép vào lồng ngực Lâm Dục Đường, hàng mi dài khẽ run, vẻ mặt thoáng nét tủi thân.

      chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Hi như thế này, có lẽ chỉ làm như thế khi ở bên Lâm Dục Đường. Hà Chi Châu đút tay vào túi, đột nhiên còn dũng khí bước lên phía trước.

      Cảm giác khi người là như thế nào, trước tiên phải nếm mùi mất ấy hay sao?

      Ban nãy đường nghĩ rất nhiều, chưa bao giờ là người đương cuồng nhiệt, chỉ là khó khăn lắm mới xuất người muốn thương, nhưng lại cảm thấy con đường này dễ . Tráng Hán với , “Thẩm Hi và Lâm Dục Đường quen nhau bao lâu rồi”, cũng đâu phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này: Thanh mai trúc mã, giữa Thẩm Hi và Lâm Dục Đường có quãng thời gian và những liên kết thể xen vào. Những ngày tháng Lâm Dục Đường cùng Thẩm Hi bước qua hề liên quan tới , thậm chí mối liên hệ nào đó giữa và Thẩm Hi cũng sắp dần dần mất .

      “Hi Hi, cơn ác mộng của cuối cùng kết thúc rồi…”. Lâm Dục Đường bên tai , ngữ khí nặng nề khó mà diễn tả được.

      Trong lòng Thẩm Hi có vô vàn cảm xúc đan xen, đưa tay vỗ lưng Lâm Dục Đường, lên tiếng chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Đường Đường, em dám ngẩng đầu lên, làm mọi người tới cả đây rồi này”.

      vấn đề nghiêm túc. Lâm Dục Đường lại cười, kéo tay chạy nhanh ra khỏi đám người, vòng ra phía sau tòa kí túc xá. Sau đó, dắt qua hết ngọn đèn này tới ngọn đèn khác, sương đêm buông xuống, ánh đèn xanh yếu ớt như biến thành tấm lụa mỏng mông lung phấp phơ trước mặt cảm thấy mình nhìn nữa.

      Buổi tối ra ngoài dạo vòng, bắp chân bị muỗi đốt, cuối người gãi gãi, khổ tả nổi. Đúng lúc hai người qua siêu thị trong trường, Lâm Dục Đường : “Vào mua ít hoa quả nhé”.

      Bước vào siêu thị, bước tới quầy hoa quả chọn hoa quả, Lâm Dục Đường tới quầy đồ dùng hằng ngày cầm lọ dầu chống muỗi tới, là hãng dùng từ tới giờ. Sau đó Lâm Dục Đường chưa thanh toán nhưng bóc ra, cuối người bôi lên khắp chân cho .

      “Đường Đường, để em tự làm”. Thẩm Hi cảm thấy tự nhiên.

      Lâm Dục Đường đứng dậy, đưa lọ dầu chống muỗi cho Thẩm Hi, sau đó nhìn . vò tóc, ngại ngùng chuyển chủ đề: “Kiểu tóc mới của em đẹp ?”.

      “Xấu lắm”. Lâm Dục Đường , rồi cúi đầu chọn hoa quả cho Thẩm Hi, vừa chọn vừa : “Chịu đựng lâu lắm rồi”.

      Lâm Dục Đường cố ý pha trò, Thẩm Hi cũng cười phụ họa, tới quầy thu ngân thanh toán tiền hoa quả và tiền dầu chống muỗi. Thẩm Hi mang ví tiền, đành dùng tiền của . Lúc bước ra khỏi siêu thị, bên trái : “Đường Đường, mai em trả tiền siêu thị hôm nay nhé”.

      Lâm Dục Đường dừng chân, nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc và khó mà chấp nhận nổi: “Em khách sáo với làm gì?”.

      Đúng thế, khách sáo làm gì, trước đây chưa bao giờ nương tay khi tiêu tiền của . Hồi sáu tuổi, hết tiền tiêu vặt, đưa con lợn tiết kiệm cho , đập con lợn xuống đất mà hề tiếc nuối.

      Những đồng xu leng keng lăn đầy ra đất, Lâm Dục Đường làm bộ đại gia với Thẩm Hi: “Hi Hi, cho em hết đấy”.

      Khi ấy có nghe được câu này tivi: “ gì báo đáp, lấy thân hứa hẹn”, cảm thấy dùng câu này để miêu tả tình cảm dành cho Lâm Dục Đường còn gì hợp hơn.

      Thẩm Hi cúi đầu, muốn mối quan hệ của mình với Lâm Dục Đường trở nên căng thẳng. quen nhau mười mấy năm, mười mấy năm là như thế nào, có thể Lâm Dục Đuờng gần như chiếm chọn toàn bộ thời gian của . Từ , là Lâm Dục Đường dẫn chơi, kèm làm bài; bị đám con trai chặn lại cho về nhà, là xông ra kéo về.

      Hồi Lâm Dục Đường vô cùng xinh xắn, thường bị người ta nhận nhầm là con , nhưng đứng trước mặt , luôn là nam tử hán bé .

      “Thẩm Hi, em tiêu tiền của là vì ghét à?”. Lâm Dục Đường im lặng hồi lâu, khi ra chữ “ghét”, ngay cả cũng thể chịu nổi.

      Thẩm Hi cuối đầu bước , những câu chất vấn liên tiếp của Lâm Dục Đường khiến vô cùng ngại ngùng, phải muốn rạch ròi quan hệ với , càng phải ghét bỏ gì . Cho dù trước đây từng giận vì cho Lăng Triều Tịch mượn tiền, nhưng giận là giận. giận bởi vì coi là người thân thiết nhất của mình trong tương lai.

      Chỉ là bây giờ, và Đường Đường có lẽ thể trở thành những người thân thiết nhất được nữa. Nhưng Đường Đường vẫn là Đường Đường, vẫn là người bạn thuở thân thiết nhất của . Cho dù thích Lăng Triều Tịch, nhất định muốn ở bên ta, sau cơn tức giận vẫn tha thứ cho .

      Thời gian quá đỗi dịu dàng, vì thế luôn dễ dàng tin tưởng và tha thứ cho mọi người.

      “Đường Đường, đừng vậy”. Thẩm Hi khẽ : “Sao em ghét được chứ”. mãi mãi bao giờ ghét , cho dù ghét bản thân mình cũng ghét .

      “Được rồi, là chuyện bé xé ra to”. Lâm Dục Đường thở phào, đặt tay lên vai , chủ động xuống nước, chuyển chủ đề: “Hôm nay em vui à?”.

      phải…”. Thẩm Hi ngước mắt nhìn Lâm Dục Đường, biết phải mở lời ra sao, sau hồi do dự, hết những suy nghĩ trong lòng: “Đường Đường, trước đây em tiêu tiền của là vì em coi là chồng tương lai, vì thế mới hưởng quyền lợi trước thời hạn”.

      Lâm Dục Đường nhất thời gì, sắc mặt rất bình tĩnh, đợi tiếp.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :