1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đừng Kiêu Ngạo Như Thế - Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Hở...

      Khóe miệng Thẩm Hi nhếch lên, tim đập nhanh hơn. Cho đến khi càng lúc càng nhanh, suýt chút nữa nhảy vọt lên miệng. Sau đó đợi trả lời,bàn tay trong chăn bị ai đó nắm lấy, Hà Chi Châu ôm vào lòng.

      Thẩm Hi vùi đầu vào ngực Hà Chi Châu, nhịp đập trái tim vừa mạnh vừa gợi cảm, chiếc áo phông cổ tròn của vẫn còn vương mùi sữa tắm.

      người cũng có mùi hương như vậy.

      Trong bóng tối cảm nhận được ánh mắt của Hà Chi Châu, cho đến khi cúi đầu xuống từ từ ghé sát vào môi .Tim đập loạn mấy nhịp,huyết mạch cũng như nghẽn lại; những ngón tay nhàng nắm chặt lại, ôm vào vòng tay săn chắc.

      Yên tĩnh, tĩnh mịch, nóng hổi.

      “Em...”,Thẩm Hi căng thẳng biết phải gì.

      “Ngủ ”. Hà Chi Châu chạm vào những ngón tay nhanh chóng buông ra, có bất cứ hành động nào.

      Hở? Thế thôi hả... Thẩm Hi hỏi: “ ngủ được ?”.

      Hà Chi Châu đáp, chỉ có tiếng thở hơi loạn nhịp trả lời .

      Haizzz, là bạn trai quá quân tử hay là đủ sức hấp dẫn? Thẩm Hi đưa tay lên ngực mình, muốn thừa nhận mình đủ hấp dẫn...

      Đậu Đậu biết Thẩm Hi tới Boston gặp bạn trai nên tìm mạng, gửi icon cười dâm đãng, sau đó hỏi: “Hi Hi, cậu và đại thần nhà cậu ăn thịt chưa thế?”.

      Tài khoản tán gẫu của Thẩm Hi đăng nhập máy Hà Chi Châu, Hà Chi Châu mở ra liền đọc được câu hỏi của Đậu Nhất, vốn hiểu lắm về ngôn ngữ mạng nên Hà Chi Châu thực hiểu câu hỏi này, vừa gõ bàn phím làm việc vừa với Thẩm Hi vừa rửa mặt xong: “Thẩm Hi”.

      Thẩm Hi thò đầu ra, đầu đeo bờm kẹp tóc mái hình con thỏ, giọng mềm mại: “What’s happening?”.

      Hà Chi Châu: “Đậu Nhất nhắn tin”.

      Thẩm Hi: “ ấy gì thế?”.

      Hà Chi Châu cảm thấy hơi khó hiểu, thấy câu hỏi này có chút vấn đề: “ ấy hỏi chúng ta ăn thịt chưa?”.

      No!Thẩm Hi lập tức chạy tới, giành lấy máy tính trong tay Hà Chi Châu.

      Hà Chi Châu nhìn hai má tự dưng đỏ bừng của Thẩm Hi, có lẽ hơi hiểu vấn đề rồi. Ăn thịt? Ừ,cách này thẳng thừng .

      Có lúc Hà Chi Châu khá xấu tính, ví dụ mấy phút sau cố ý hỏi : “Lẽ nào em bảo Đậu Nhất ở Boston em được ăn thịt?”.

      Thẩm Hi ngửa mặt rơi lệ trong lòng, sau đó quay đầu sang với Hà Chi Châu: “ phải thịt đấy...”.

      “Sao?”. Hà Chi Châu chau mày: “Thịt gì?”.

      Thẩm Hi hai tay mân mê gấu áo, cúi đầu : “Là... thịt ba chỉ, thịt ba chỉ trắng mềm...”

      Hà Chi Châu vô cùng nghiêm túc: “Ồ, thế à”.

      Vâng, chính là thế. Thẩm Hi tiếp tục thầm rơi lệ trong lòng.

      Boston có dòng sông nổi tiếng tên là Charles, nó bắt nguồn từ hồ vọng thanh tên Hopkinton ở Massachusetts, chảy qua hơn hai mươi thành phố thị trấn xinh đẹp mới đến Boston, hai bờ Nam Bắc là các trường đại học nổi tiếng xây dựng bên bờ sông. Kì nghỉ của Thẩm Hi ở Boston trở nên lãng mạn hơn nhiều nhờ sông Charles. Hà Chi Châu có thói quen chạy bộ sáng sớm, bất kể ở trong nước hay nước ngoài. là bạn bị quản thúc nên thường bị gọi dậy cùng chạy bộ dọc bờ sông. chạy đằng trước, chạy đằng sau, mỗi đoạn đường đều tự giác đừng lại chờ .

      Người thân gọi điện sang hỏi có quen với môi trường sống ở đây . Có gì đâu mà quen, sau khi tìm được bạn trai ăn gì cũng ngon, bạn trai dẫn chạy thể dục buổi sáng mỗi ngày,chuyên trị mọi chứng hợp môi trường.

      Sáng sớm ở Boston rất dễ có sương mù, ánh nắng sớm phá tan lớp sương, những con phố cổ, những công trình kiến trúc xinh đẹp có vẻ đẹp bí mang tính lịch sử của những năm năm mươi, sáu mươi của thế kỉ hai mươi. Bờ bên kia của sông Charles là kiến trúc trụ tròn kiểu La Mã cổ vô cùng xinh đẹp, đó chính là MIT, tòa nhà chính của viện công nghệ Massachusetts. Sông Charles chảy ra cửa biển của Boston, khu vực này là nơi sầm uất nhất ở Boston. Sáng sớm người chạy bộ rất đông, đủ cả nam nữ già trẻ,có vợ chồng già cũng có những cặp đôi trẻ tuổi.

      Thẩm Hi trở thành quen mặt ở đây, có đôi vợ chồng già người bản xứ với , ông và vợ hầu như sáng nào cũng tới đây chạy bộ. Họ thương nhau cả đời, thể dùng từ “lãng mạn” để hình dung nữa.

      Thẩm Hi đuổi theo Hà Chi Châu đứng đợi phía trước, cầm tay : “Hà Chi Châu, sau này chúng ta cũng giống đôi vợ chồng già kia nhé, ngày nào cũng chạy cùng nhau được ? Chạy cả đời nhé”.

      Hà Chi Châu có chút nghi ngờ, có điều Thẩm Hi ngoan thế này vẫn nên biểu dương.

      Kết qua sáng hôm sau,Thẩm Hi lười dạy nổi.

      Hà Chi Châu bóp mũi nằm giường: “Hôm qua phải chạy cùng ngay cả đời sao?”.

      Thẩm Hi nheo mắt ngồi dậy,dựa vào lồng ngực Hà Chi Châu giở trò lười biếng: “Như thế này , để em ngủ tiếp tí, trong mơ em chạy cùng , hoặc dùng ý niệm chạy cùng là được”.

      Thẩm Hi nhắm mắt chịu dậy, giọng mềm mại như nũng nịu, xong còn ngáp cái, tỏ vẻ thể nào dậy nổi. Hà Chi Châu bó tay, ôm Thẩm Hi trong lòng, ở nhà ngủ với bạn luôn vậy.

      Thẩm Hi ôm chặt Hà Chi Châu, đúng là bạn trai tốt mà.

      Sáng sớm chạy dọc theo bờ sông,buổi tối hai người tản bộ trong sắc đêm. Nếu xa rồi,Thẩm Hi danh chính ngôn thuận mình mỏi chân, để Hà Chi Châu cõng về chung cư.

      Sống thế này,Thẩm Hi thực vui sướng đến mức muốn về nước nữa, chỉ là phải kết thúc việc học trong nước rồi mới quay lại Boston được. Đậu Đậu hỏi ngược lại : “Cậu có học hành gì ở trong nước sao?”.

      Đối với chất vấn của Đậu Đậu,Thẩm Hi chỉ biết thở dài buồn bã, sau đó bỏ qua câu hỏi trong lòng, Boston có chuyên ngành múa cổ điển, đương nhiên có thể tới đây học múa balê.

      cũng đâu có thích múa cổ điển lắm, chỉ là múa lâu rồi muốn có đầu có cuối mà thôi.Thẩm Hi còn chèo thuyền sông Charles, mùa hạ dòng sông chỉ nổi sóng , đàn vịt trắng nghịch ngợm mặt sông, vừa ồn ào vừa thú vị.Thuyền chầm chậm chèo ,tha hồ ngắm nhìn phong cảnh hai bên sông.

      Gió thổi bay tà áo sơ mi của Hà Chi Châu, khuôn mặt trông càng đẹp hơn, ngay cả dáng chèo thuyền cũng đẹp thế này khoa học chút nào. Đám vịt trời quan quác kêu,Thẩm Hi có tài bắt chước, học tiếng vịt kêu lên, kết quả lại thu hút được đám vịt đậu lên thuyền.Vịt trời ở Charles sợ người, khuôn mặt vốn đắc ý của bỗng trở nên hoảng hốt, vội cầu cứu: “Hà đại ca, bọn chúng đáng ghét quá, mau đuổi chúng giùm em”.

      Ai đó quên mình là người trêu chọc chúng trước rồi.

      Hoàng hôn ở Boston rất đẹp,có chút hồng,có chút xanh và còn lấp lánh ánh tím. Màn đêm sắp buông, ngồi bên ghế phụ ngắm ánh đèn giăng khắp thành phố.

      Cuối tháng Tám, mùa thu ở Boston còn xa nữa.

      Thẩm Hi tới chỗ Hà Chi Châu cũng được thời gian, tâm trạng vui tới mức ngày nào cũng sunshine, rạng rỡ vô cùng. lầu có đôi tình nhân trẻ, hai người đều là lưu học sinh tới từ Trung Quốc. Thẩm Hi quen tên Dương Giai Viên ở siêu thị Trung Quốc trước, sau đó mới biết đối phương cũng sống cùng tòa chung cư, hơn nữa đôi bên lại ở tầng tầng dưới, càng cảm thấy bất ngờ.

      Dương Giai Viên có ngoại hình xinh xắn ngọt ngào, tính cách lại hoạt bát, hơn nữa lại là người nghiện shopping, biết khi nào, ở đâu có thể mua được đồ hiệu giảm giá tốt nhất, sau đó còn biết dùng cách nào để trả thuế tiện lợi nhất. Dương Giai Viên còn nấu món ăn Giang Nam rất ngon, mặc dù Thẩm Hi chưa từng được nếm nhưng Dương Giai Viên chủ động thêm vào nhóm bạn bè, ngày ngày có thể thấy ấy đăng ảnh trong nhóm. Những món ăn đó màu sắc đẹp như các đầu bếp trong khách sạn năm sao làm vậy, hơn nữa ngày ngày còn nghĩ ra đủ các món ăn làm cho bạn trai,đúng là đại diện cho những bạn giỏi nhất.

      Thẩm Hi và Dương Giai Viên chơi với nhau, Hà Chi Châu hỏi Dương Giai Viên là ai,Thẩm Hi cho biết: “Chính là sống ở lầu đó, ấy sống cùng với bạn trai”. Ngừng lại lúc tiếp: “Trước đây biết à?”.

      biết”.

      Thẩm Hi: “ ấy trông khá được”.

      Hà Chi Châu nhắc nhở : “Kết bạn phải nhìn bằng mắt,mà phải dùng tâm, em cẩn thận chút”.

      Thẩm Hi ra dấu “ok” rồi : “Em rất có mắt nhìn người đấy nhé”.

      Hà Chi Châu xoa đầu , giọng điệu có phần xin lỗi: “Xin lỗi em,thời gian tới có thời gian bên em”.

      Thẩm Hi: “ sao mà”.

      Hà Chi Châu: “Tối nay cùng ăn cơm nhé”.

      Thẩm Hi: “Hê hê... được đâu”.

      Hà Chi Châu nhìn với ánh mắt hiểu,Thẩm Hi liền giải thích: “Em hẹn Dương Giai Viên cùng ra ngoài mua sắm, đợt này bạn trai ấy về nước, bọn em ăn tối với nhau”.

      Hà Chi Châu: “Được”.

      Hà Chi Châu biết Dương Giai Viên nhưng ấy lại biết Hà Chi Châu. Dương Giai Viên : “Nếu phải tôi có bạn trai rồi, tôi chắc chắn theo đuổi bạn trai của cậu”.

      Đây là câu đùa,Thẩm Hi đương nhiên coi nó là câu đùa. với Dương Giai Viên: “Hà Chi Châu dễ theo đuổi đâu”.

      Dương Giai Viên chống cằm: “Có thể thấy điều đó”.

      Bạn trai của Dương Giai Viên tên là Giang Nhất Ngộ, gần đây có việc nên xin nghỉ về nước tuần. Lúc ăn cơm Dương Giai Viên kể chuyện giữa ấy và bạn trai,những câu chuyện đương nơi xứ người chắc chắn đều có điểm giống nhau, hai người quen nhau ở hội đồng hương, cả hai đều có thiện cảm với nhau, sau khi chuyện mới phát ra cùng trường cấp hai. Sau khi buổi họp đồng hương kết thúc, Giang Nhất Ngộ đưa Dương Giai Viên về kí túc. Sau đó, lần nào tụ họp hai người cũng gặp nhau, lâu dần rủ nhau du lịch, cùng học bài, cùng chung vui những ngày lễ... Giáng sinh năm ngoái hai người trở thành người của nhau.

      “Còn các bạn sao?”. Dương Giai Viên hỏi: “Chẳng phải Hà Chi Châu khó theo đuổi lắm sao, sao cậu theo đuổi được?”.

      Thẩm Hi ăn miếng bánh ngọt, thẳng thắn: “Quả thực ấy rất khó theo đuổi, vì thế ấy theo đuổi tôi”.

      “Được rồi”. Dương Giai Viên gật đầu: “ khiến người khác ghen tị đó”.

      đường về nhà, Dương Giai Viên nhận được điện thoại của bạn trai, Thẩm Hi ngửi thấy mùi cãi nhau giữa hai người họ. Dương Giai Viên cúp máy xong lại chuyện thời tiết ở Boston như có chuyện gì xảy ra, sau đó ấy hất cằm về phía trước: “Ấy, kia là ai thế?”.

      Hà Chi Châu đứng dưới chung cư,dưới ánh đèn mờ, cái bóng cao ráo cuả đổ dài dưới đất. đặc biệt xuống đây đợi à? Thẩm Hi bước tới, tay trái nắm tay Hà Chi Châu rất tự nhiên. Dương Giai Viên chào hỏi Hà Chi Châu xong liền quay người lên lầu.

      Chỉ còn hai người,Thẩm Hi mỉm cười: “Đặc biệt xuống đây đợi em sao?”.

      phải”.Hà Chi Châu : “Tình cờ gặp thôi”.

      Thẩm Hi lè lưỡi: “Thế là...tình cờ”.

      Buổi tối, Thẩm Hi nhắc lại chuyện Dương Giai Viên và Giang Nhất Ngộ với Hà Chi Châu, chưa từng gặp Giang Nhất Ngộ nhưng rất có cảm tình với cái tên này, nhất nhộ nhất ngộ, khó khăn lắm mới gặp gỡ.

      Hà Chi Châu trả lời .

      “Có rất nhiều cặp tình nhân như thế”, lúc sau Hà Chi Châu mới lên tiếng.

      Thẩm Hi có vẻ hiểu: “Sao lại nhiều?”.

      Hà Chi Châu muốn nhiều, ôm Thẩm Hi nhắm mắt lại, hơi thở ấm nóng. Thẩm Hi nhắm mắt, tìm tư thế dễ chịu, kết quả nửa đêm tỉnh dậy thấy giường bên trống trơn.

      “Hà Chi Châu!”, Thẩm Hi gọi.

      có ai trả lời.

      Thẩm Hi thấy hoang mang, bên ngoài là thành phố lấp lánh ánh đèn, rực rỡ như minh châu. vội vã gọi điện thoại, điện thoại đổ chuông ba hồi liền có người nghe máy, khi nghe giọng quen thuộc của Hà Chi Châu vang lên hỏi sao lại tỉnh giấc, nước mắt chợt rơi lã chã,tủi thân quá mất. Hóa ra giữa thành phố xa lạ này, rất bất an.

      Hà Chi Châu lại bật cười: “Chương trình mới nghiên cứu của AC xảy ra vấn đề cấp bách, Ablett gọi điện bảo tới”.

      Thẩm Hi lau nước mắt: “Sao với em tiếng?”.

      Hà Chi Châu giải thích: “ để lại tờ giấy ở đầu giường đó”.

      Thẩm Hi quay người lại,quả nhiên đầu giường gỗ sồi có tờ giấy, đó là những lời Hà Chi Châu viết cho . Bỗng nhiên Thẩm Hi thấy mình quá yếu đuối, xấu hổ vò đầu: “Hà Chi Châu, làm việc ”.

      Đột nhiên, Hà Chi Châu gọi tên .

      Thẩm Hi: “Còn...còn việc gì nữa?

      Hà Chi Châu: “Em ngủ sớm ,sáng sớm mai về”.

      Thẩm Hi: “Vâng”.

      Hà Chi Châu tiếp tục dặn dò, giọng dịu dàng như màn đêm yên tĩnh mịch ngoài kia: “Đừng sợ”.

      Thẩm Hi cúi đầu: “Vâng”.

      Sáng sớm hôm sau Hà Chi Châu dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, tưởng Thẩm Hi vẫn ngủ, cúi người trước tủ giày nhàng đổi dép trong nhà, đúng lúc đó Thẩm Hi đột nhiên từ trong bếp xông ra, người đeo tạp dề màu xanh, mái tóc đẹp buộc hờ, có vẻ đẹp rung động lòng người khó mà diễn tả bằng lời.

      Cháo ăn với trứng ốp là bữa sáng Thẩm Hi chuẩn bị cho .

      Hà Chi Châu cảm thấy đây là kết hợp tuyệt vời nhất cho bữa sáng, đơn giản tùy tâm, giống như tình của và Thẩm Hi, chẳng phải là kết hợp kinh điển, sau khi thích nhau rồi lại chẳng thể rời xa nhau đươc.

      Lúc ở mình Thẩm Hi hầu như đều dùng thời gian để học tiếng . Hà Chi Châu rất bận, rất rảnh, Dương Giai Viên cũng bắt đầu bận, bởi vì Giang Nhất Ngộ trở về. Cuối cùng Thẩm Hi cũng gặp Giang Nhất Ngộ, ta có ngoại hình kiểu nam sinh vô cùng được thích khi học, có điều phong cách khác hoàn toàn với Hà Chi Châu.

      Số lần Thẩm Hi gặp Dương Giai Viên càng lúc càng ít, cho tới lần xuống hàng bánh dưới lầu mua túi bánh mì, nhìn thấy Dương Giai Viên và buộc tóc đuôi gà đứng đối diện nhau.

      Thẩm Hi lên lầu, lúc ra cửa sổ tưới nước cho cây, thấy tóc đuôi gà đứng bên ngoài cửa kính trong suốt. cũng trạc tuổi Thẩm Hi, trông như đợi ai đó, khuôn mặt là tuyệt vọng khó mà diễn tả thành lời.

      Cho đến chiều, Giang Nhất Ngộ mới về.

      Diễn biến tiếp theo giống như những cảnh thường thấy trong chuyện tình . Thẩm Hi kìm được nên xuống dưới lầu, nhìn thấy bóng lưng run rẩy đau đớn khóc lóc của góc tòa chung cư.

      “Hi, chào bạn, tôi là Thẩm Hi, là người thành phố H ở Trung Quốc, bạn cần giúp đỡ gì ?”.

      lau nước mắt quay ra, cố gượng cười. Đó là khuôn mặt đau khổ, dường như bị thế giới này ruồng bỏ. Thực tế quả nhiên là như vậy. Giang Nhất Ngộ là thế giới của ấy, đáng tiếc thế giới của ấy bây giờ có người con khác bước vào, ấy bị đuổi ra ngoài.

      tên Đinh Nhiên, và Giang Nhất Ngộ là người từ cấp ba lên tới đại học. Sau đó Giang Nhất Ngộ du học trước, ở trong nước cố gắng gửi hồ sơ xin học, cuối cùng đến khi có thể sang đây Giang Nhất Ngộ có Dương Giai Viên, có thể chăm lo cái ăn cái mặc cho ta, ở bên ta tất cả những ngày lễ tết.

      ta bảo tôi phải hiểu cho ta, nhưng ai hiểu cho tôi? Tôi từ bỏ công việc tốt và cuộc sống thoải mái ở trong nước, mỗi ngày chỉ ngủ sáu tiếng là vì muốn được tới đây gặp ta sớm hơn...”, tới đây Đinh Nhiên khóc nức lên.

      Thẩm Hi biết phải an ủi thế nào, Đinh Nhiên mang hạnh phúc tương lai ra đánh cược cả đời, nhưng ấy thua, thua ấm áp gần trong gang tấc.

      Thẩm Hi nhớ tới lời Hà Chi Châu : “Có rất nhiều cặp tình nhân như thế”.

      Tình nhân thế nào?
      Thẩm Hi hỏi Hà Chi Châu: “Hà Chi Châu, có phải trước đó biết Giang Nhất Ngộ có bạn ở trong nước rồi ?”.

      Hà Chi Châu vốn quan tâm đến cuộc sống của người khác, có điều cũng che dấu điều mình biết, gật đầu: “Trước đó có gặp mấy lần, có số chuyện có thể nhìn ra được”.

      Thẩm Hi thấy hơi buồn, chuyện của Giang Nhất Ngộ và Đinh Nhiên tạo ra ít cảm xúc tiêu cực trong lòng . vốn tưởng rằng đó là tình “khó khăn lắm mới có được”, kết quả lại là “thà gặp còn hơn”.

      Cùng lúc đó, kì nghỉ ở Boston của Thẩm Hi sắp kết thúc, sắp xếp hành lí trước.

      Hà Chi Châu về thấy vali hành lí cơ bản thu dọn xong, thần sắc có chút hoang mang, có điều nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, chạm vào đầu rồi bỏ tay ra: “Thời gian trôi qua nhanh quá”.

      Đúng thế, nhanh quá.

      Ngày cuối cùng ở Boston, trong cửa hàng đồ ngọt dưới lầu,Thẩm Hi gặp Dương Giai Viên đẩy cửa bước vào. Hai người đều cóchút ngại ngùng, cho đến khi Dương Giai Viên lên tiếng: “Cùng uống cà phê nhé”.

      Trong cửa hàng đồ ngọt chỉ có hai chiếc bàn,Thẩm Hi tựa vào thành ghế bằng sắt uốn rất đẹp, im lặng, vì biết phải gì. Dương Giai Viên hỏi : “Bạn thấy tôi sai à?”.

      Thẩm Hi từ người có quan niệm đúng sai rất ràng, tính thẳng thắn đến nỗi chỉ cần nhìn là hiểu.Trong mắt tình rất đơn giản, hiểu tại sao Dương Giai Viên biết Giang Nhất Ngộ có bạn ở trong nước nhưng vẫn ở bên ta.

      “Nếu có tôi, Giang Nhất Ngộ và Đinh Nhiên vẫn chia tay thôi”. Dương Giai Viên như vậy.

      Thẩm Hi cúi đầu uống ngụm cà phê.

      Dương Giai Viên tiếp tục : “ tin à?”.

      Thẩm Hi ngẩng đầu lên, thẳng: “Nếu là Giang Nhất Ngộ, tôi tin”.

      Dương Giai Viên bật cười: “Thẩm Hi, tôi khá là thích bạn, thích thẳng thắn ở bạn. Nể tình chúng ta là bạn tôi mới nhắc nhở bạn điều này, bạn khinh thường Giang Nhất Ngộ nhưng bạn có dám đảm bảo Hà Chi Châu phải là Giang Nhất Ngộ tiếp theo ?”.

      Hà Chi Châu biến thành Giang Nhất Ngộ tiếp theo? Nếu Hà Chi Châu biến thành Giang Nhất Ngộ, là Đinh Nhiên. Nhưng... Thẩm Hi lấy thẻ trong túi ra trả tiền cà phê, trước khi còn : “Hà Chi Châu trở thành Giang Nhất Ngộ...”.

      quay đầu lại, con phố bên ngoài tấm kính chạm đất, Hà Chi Châu vừa bước xuống xe, mặc áo sơ mi quần Âu đơn giản nhưng trông vẫn vô cùng bắt mắt,phong thái đĩnh đạc ngạo khí ngút trời. Ở khoảng cách quá xa, dường như cũng nhìn thấy nên đứng ở phía đối diện đợi , trầm tĩnh và đẹp trai.

      Thẩm Hi chăm chú nhìn Hà Chi Châu, khóe miệng nở nụ cười tươi.Thích người dường như chỉ cần dũng khí của tuổi trẻ,giống như lần đá mà qua sông, sâu nông gì chỉ có qua sông rồi mới biết được, đá dưới chân có sắc cứa rách chân hay , cũng chẳng biết. Nhưng hiểu ,nếu muốn ngắm nhìn phong cảnh ở bờ bên kia, buộc phải qua sông.

      Trong tất cả các câu chuyện tình dường như đều có dòng sông vậy, mọi người lựa chọn khác nhau, nhưng vẫn tin rằng Hà Chi Châu cùng qua sông.

      Có những chuyện, luôn luôn tin tưởng, bao giờ nghi ngờ.

      Thẩm Hi bước ra ngoài cửa hàng đồ ngọt, định qua đường sang chỗ Hà Chi Châu dùng ánh mắt ra hiệu đứng im, bước tới dắt tay , lòng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ.

      Phố đông người qua,những gương mặt khác nhau, màu da khác nhau,ánh mặt trời đương rực rỡ, mỗi gương mặt dường như cũng bừng sáng hơn.

      Người đông như vậy, thế giới chật chội như thế.Thẩm Hi nắm tay Hà Chi Châu,: “Hà Chi Châu, nắm cho chắc đừng để lạc mất em nhé”.

      Hà Chi Châu mỉm cười, sau đó gật đầu, : “Yên tâm”.
      A fang thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :