1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đừng Hỏi - Sói Xám Cánh Dài (8 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5

      Vào phòng chỉ còn hai người, Trạm Lam nghiêng đầu gọi : “Cửu gia?”

      Mộ Dung Thầm ngồi bên bàn rót ly trà nóng uống, nghe vậy liền đặt chén xuống, nhíu mày nhìn nàng, ngắm nàng lúc, rồi điềm đạm lên tiếng: “Ðây là nơi ta bố trí từ ba năm trước, ban đầu, định khi nào cưới nàng dùng.”

      Trạm Lam chỉ muốn trêu lần, ngờ lại dẫn đến câu này, nhất thời trái tim như mềm , lại e lệ ngượng ngùng, cắn cánh môi đỏ hồng nên lời.

      Mộ Dung Thầm im lặng ngắm dáng vẻ thẹn thùng của nàng, trong lòng cũng dịu mềm sáng , đoạn nở nụ cười, vẫy tay với nàng: “Trạm Lam, lại đây với ta.”

      dùng “trẫm”, dường như ra khỏi bức tường cung, trong chớp mắt quay trở lại ba năm về trước.

      Vẫn còn tuyệt hơn ba năm trước, nàng là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của .
      năm nay trong cung… có hận ta ?” ôm nàng đặt đầu gối, hôn lên khóe mắt nàng, dịu dàng hỏi.

      Trạm Lam cúi đầu trả lời.

      Mộ Dung Thầm hiểu , lại bật cười: “Vẫn còn để bụng thế sao…” Tuy vậy, nhưng trong giọng lại tràn ngập ý cưng chiều, hôn lên tóc mai của nàng, cánh tay càng ôm chặt hơn, thổi hơi nóng bên tai nàng cất tiếng hỏi: “Nếu được làm lại lần nữa… nàng vẫn gả cho ta chứ?”

      Trạm Lam vùi mặt trong lòng , ánh mắt lấp lánh như những vì sao trong đêm đông nơi chân trời xa vợi, đợi nàng trả lời, cúi đầu hôn nàng, rồi lại hôn, Trạm Lam rủ mắt xuống che giấu ánh nhìn hoang liêu, hơi nghiêng đầu, lệ chưa kịp rơi khỏi khóe mắt lặng lẽ thấm vào vạt áo của , đến khi ngẩng đầu nàng hé cười, nhàng trả lời cách nghiêm túc: “Nếu là Mộ Dung Thầm, dù có làm lại mười lần, thiếp cũng gả.”

      Năm đó, người thiếu niên cùng ánh trăng rơi xuống hậu viện, dưới tàng hoa dịu dàng yên tĩnh lặng ngắm nàng, Mộ Dung Thầm, Thượng Quan Phong đời này chỉ nguyện gả cho chàng.

      Yên lặng rất lâu, bỗng ôm nàng lên, tung người cùng nhào vào giường lớn trong phòng, sắc hồng bện cùng tơ sa dậy lên mấy tầng sóng, siết chặt bờ vai mảnh khảnh của nàng, ý loạn tình mê, nụ hôn dịu dàng lại điên cuồng, tay bên eo nàng khéo léo cởi ra, luồn vào trong tìm kiếm.

      “Ðã rồi, được nuốt lời.” cắn vành tai nàng, giọng cực cực khẽ, giống như đè nén điều gì, quá mềm mại mong manh, chỉ cần hơi cao giọng là vỡ tan.

      “… Thiếp nuốt lời.” Trạm Lam vô cùng bình tĩnh khẽ đáp.

      **

      đêm mưa phùn rung chuối tây.

      Ðôi nến đỏ cháy mấy tấc, cả phòng ngập trong ánh lả lướt, Trạm Lam khẽ tỉnh, đẩy đẩy người ôm chặt nàng: “… Nên trở về thôi.”

      Ðêm xuân quá ngắn, Mộ Dung Thầm cả đêm thỏa sức điên cuồng, lúc này mỹ nhân trong lòng mà buồn ngủ tốt, tay kiên nhẫn vươn ra vuốt lên mắt nàng, muốn nàng cùng mình ngủ thêm lát. Trạm Lam lại sợ làm trễ giờ lên triều sớm của , hết lời để dỗ dậy. Nàng chống cái eo như sắp gãy lên, bò qua muốn vào nhà xí, lại bị tay đè lại.

      Khuôn mặt Mộ Dung Thầm nghiêm nghị, vươn tay cẩn thận vuốt lại đống chăn ngổn ngang, tìm tấm lụa trơn màu trắng tối qua lót dưới thân nàng, khều bằng đầu ngón tay, lại giống như chạm phải ánh dương, giơ ra trước mặt nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn những đóa mai đỏ bên , còn trắng trợn nhướng mày cười khe khẽ.

      “Ðêm qua vi phu khó cầm được lòng, tránh khỏi có phần lỗ mãng, vẫn mong phu nhân rộng lượng bỏ quá cho.” nghiêm túc mà dịu dàng, dường như rất áy náy, trong ánh mắt kia chút ý tứ cảm thông cũng chẳng có, rơi bờ vai trắng như tuyết của nàng, lại giống như lưu luyến chân tình…

      Trạm Lam xấu hổ biết trốn đâu, kéo chăn che trùm mặt chịu ló ra, Mộ Dung Thầm vui sướng cười sang sảng, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.

      Người quản rất lanh trí, đồ ăn sáng đem vào cùng với đồ ngọt, lớp kẹo gừng dày dặn bọc lấy quả sơn tra tròn tròn, đan cùng đường phèn, trông khác lắm so với xâu mứt quả . Mộ Dung Thầm gắp cây vào bát nàng, rồi tự mình nếm cây, sơn tra chua ngọt, trước giờ chưa từng ăn thử, vừa cắn trong miệng kìm được khẽ nhíu mày.

      Trạm Lam lấy khăn che miệng, nhìn nàng, hai người chỉ cách nhau chiếc bàn nho , cùng nhìn nhau cười, trong khoảnh khắc cuộc đời chỉ như giấc mộng, thực giống đôi phu thê giản dị bình thường.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6

      Ba tháng trong chớp mắt sắp trôi qua, Ðức Ngôn phát hoàng hậu nương nương đóng cửa tự ngẫm tội, dường như quả thông suốt chút gì đó, tuy vẫn kiệm lời trầm lặng, nhưng lại hề giống với trước đây, nếu trước kia tĩnh lặng như băng tuyết, tại lại giống như ngọc trong suốt, cả người từ trong ra ngoài đều lỗng lẫy rạng rỡ.

      Kỳ lạ nhất là mấy đêm nay hoàng hậu nương nương cần người hầu túc trực cả đêm, hơn nữa mỗi đêm đều nghỉ sớm như vậy, có lúc thậm chí ngay cả bữa tối cũng dùng, luôn đuổi người hầu ra ngoài từ rất sớm.

      “Nương nương.” Hôm nay Ðức Ngôn đích thân mang cơm vào hầu hạ nàng, “Người mấy ngày nay hình như gầy nhiều, ăn nhiều chút mới tốt.”

      Trạm Lam mặt ửng hồng, khẽ gật đầu. Mỗi ngày đều phải vội vàng chạy về trước buổi lên triều sớm, đêm xuống lại làm loạn hung hăng như thế, nàng cũng cảm thấy mấy ngày gần đây rất buồn ngủ.

      Ðức Ngôn nhìn nàng cúi đầu đỏ mặt, thầm nghi ngờ, vừa suy nghĩ, vừa múc bát cháo cá diếc rau thơm mà nhà bếp nấu riêng cho nàng, ngờ cháo cá vừa dâng tới trước mặt, liền thấy hoàng hậu nương nương che mũi nôn khan…

      Ðức Ngôn kinh hãi, bên cạnh có người hầu chạy như bay truyền ngự y tới, Trạm Lam tựa lên chiếc gối màu vàng rực, cách bức màn che khăn lụa đưa ra để ông ta bắt mạch, lát sau chỉ nghe ngự y kìm được vui sướng dõng dạc kính cẩn cung chúc: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương, đây là mạch hỷ!”

      Ðức Ngôn đứng bên cạnh thoạt đầu vui mừng khôn xiết, nhưng ngay lập tức mặt trắng bệch, cả người tê liệt ngã xuống đất… Hoàng hậu nương nương giam trong cung đóng cửa ba tháng, hoàng thượng chưa từng đặt chân vào bước, sao lại có thể mang thai hơn tháng?!

      **

      Ðức Ngôn có thể nghĩ ra, mọi nơi trong cung đương nhiên cũng có thể nghĩ ra ngay từ đầu.

      Nhóm thái giám quản lý phòng kính bị thái hậu bắt lại trước tiên, căn cứ vào sổ sách mà đối chiếu, xác định nhiều lần rằng lần cuối cùng hoàng thượng đến Phượng Tường Cung là từ ba tháng trước.

      Lại bắt đám canh phòng Phượng Tường Cung mang đánh, ai nhìn thấy có người đàn ông khả nghi nào bước vào, nhưng hoàng thượng tuyệt tối cũng chưa từng giá lâm.

      Thái hậu nương nương đích thân dẫn người đến Phượng Tường Cung, hùng hổ trói Ðức Ngôn cùng đám người hầu lại.

      Trạm Lam xuống giường nghênh đón, quỳ gối trước thái hậu xin tha thứ.

      Thái hậu cực kỳ tức giận, vỗ bàn phẫn nộ mắng: “Ðại Dạ Quốc từ khi khai quốc đến nay chưa từng xảy ra chuyện nào nhơ nhớp như vậy! Hoàng thượng đối đãi Thượng Quan gia các ngươi còn muốn thế nào nữa? Thượng Quan Phong nhiều lần phạm thượng, chọc giận Thánh nhan, nữ nhi nuôi dạy, lại làm ra cái chuyện đê hèn này!” “Nô tỳ có.” Trạm Lam bình tĩnh khẽ đáp, “Chuyện triều đình nô tỳ dám can dự, cũng có cách nào để can dự, nhưng nô tỳ dám thề với Phật tổ Bồ Tát, đứa trẻ này là của Mộ Dung Thầm… chàng biết .”

      Là đứa trẻ mà Mộ Dung Thầm trao cho nàng, nơi sân viện cưới nàng, động phòng hoa chúc, gọi nàng là phu nhân, cho dù là vì lý do gì, đây cũng là đứa trẻ mà Mộ Dung Thầm trao tặng nàng.

      “Con tiện nữ ngươi còn dám chối cãi!” Thái hậu xông lên hùng hổ tặng nàng cái tát, hai bà nhũ mẫu lập tức tiến lên bắt nàng lại, giam nàng vào phòng trong.

      Trạm Lam nằm chiếc giường cạnh cửa sổ, vẻ mặt cay đắng, người cứng như khúc gỗ. lát sau cửa khẽ kêu tiếng, Trạm Lam đột nhiên chống người dậy nhìn ra phía sau, quả nhiên phải là người nàng mong mỏi.

      Ðức Ngôn được thả về, lặng lẽ đến trước mặt nàng quỳ sụp xuống, cúi đầu khẽ gọi: “Nương nương.”

      Trạm Lam ngồi dậy, đờ đẫn nhìn .

      Thái hậu nổi cơn thịnh nộ như vậy, Ðức Ngôn dù bị thiên đao vạn qua [1], cũng tuyệt thể được như tại, ngay cả cọng lông cũng hề bị thương, trở lại bên cạnh nàng. Nếu ấy trở về, vậy người thả ấy nhất định còn tôn quý hơn thái hậu nương nương.

      Trong hoàng cung này, tôn quý hơn cả thái hậu nương nương, chỉ có người ấy.

      Người thả Ðức ngôn về, vận y phục đại thái giám hầu hạ, dáng vẻ hòa nhã, hành lễ với Trạm Lam, hơi lộ mặt rồi lui xuống. Trạm Lam nhớ lại cách đây lâu, người này cũng mỉm cười như vậy, chắp tay với nàng: “Cửu gia cưới vợ, hỷ trọng đại như thế này, sao cũng báo cho nơi đây tiếng! Tuy là biệt viện kinh thành, phận bề tôi cũng lo được mấy bàn để chúc mừng!”

      “Ðức Ngôn,” Trạm Lam nghe thanh của mình, khẽ bay như tơ liễu trong gió, “Chàng… có thể gặp ta lần nữa ?”

      Dù cho tất cả kết thúc, chút chân tình cũng chẳng còn, liệu có thể để nàng gặp lại lần nữa ? Nàng có lời muốn với .

      ***

      [1] thiên đao vạn qua: chỉ hình phạt tội ác nghiêm trọng, có chết cũng thể đền tội. Từng nhát đao róc lên cơ thể cho đến chết.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7

      Ðức Ngôn cúi đầu, lệ tuôn lã chã xuống đất, lắc đầu chỉ khóc thốt nên lời. Hoàng thượng gọi ra, muốn chuyển lại cho hoàng hậu nương nương từng câu từng chữ như cứa vào tim, nghe tưởng chừng cõi lòng vỡ vụn, đối diện với hoàng hậu nương nương, chữ cũng ra được.

      Trạm Lam như mây, chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh, co rúm chiếc giường , cuộn người lại mà hai hàm răng vẫn run rẩy đập vào nhau. Ðức Ngôn quỳ xuống giúp nàng kéo tấm chăn lụa lên, vừa khóc vừa dập đầu: “Nương nương, xin Người hãy nghĩ cách mời Thượng Quan đại nhân đến cầu xin! Nương nương!”

      Trạm Lam lên tiếng, nhắm chặt mắt lại.

      Phụ thân lúc này chỉ e thân mình còn chưa lo xong
      .
      Ðức Ngôn biết, đời này người hiểu mọi chuyện gần như chết rồi, còn sót lại cũng chẳng sống được bao lâu —- Tiên đế băng hà, từng để lại di chiếu, muốn truyền ngôi cho Tam hoàng tử, sau khi Mộ Dung Thầm dấy binh bao vây thành, đăng cơ xưng đế, di chiếu đó chưa hề ban bố, nhà Thượng Quan xanh mắt chứng kiến Tam hoàng tử vì tội mưu phản mà bị chém đầu tịch thu nhà cửa, liền đem di chiếu giấu .

      Ngày đại hôn của nàng, mẫu thân vừa khóc vừa ôm nàng, cầu xin phụ thân mang di chiếu đó dâng cho Mộ Dung Thầm: “Hoàng thượng muốn Trạm Lam nhập cung, chẳng qua chỉ là lấy Trạm Lam làm vật khống chế lão gia mà thôi, sợ di chiếu đó ngày kia được ban bố thiên hạ, người đời bàn tán ngôi vị này của danh bất chính ngôn bất thuận, lão gia hãy dâng di chiếu cho , đổi lại xin buông tha cho Trạm Lam nhà chúng ta!”

      “Hồ đồ!” Thượng Quan Phong mặt trắng bệch gằn giọng quát thê tử, “Bây giờ ta giao di chiếu ra, chỉ sợ Trạm Lam ngay cả hoàng cung cũng cần phải vào, trong chớp mắt thôi cùng cả nhà Thượng Quan ta bị chém đầu tịch thu tài sản!”

      Mẫu thân nàng phải là người phụ nữ bình thường, lau nước mắt run rẩy : “Vậy lão gia từng nghĩ đến chưa, Trạm Lam vào cung bơ vơ nơi nương tựa, chỉ cần sơ xuất thôi, bị vu cáo hãm hại lại càng thêm tội, hoàng thượng cũng có thể tìm được lỗi sai, giáng tội xuống, đến lúc đó cả nhà đều bị tịch thu tru di tam tộc, di chiếu rồi cũng bị tìm ra!”

      Phụ thân bị chất vấn á khẩu được gì.

      Trạm Lam khi ấy hỷ phục trang sức xong xuôi, ngồi trước bàn trang điểm im lặng nghe phụ mẫu tranh luận, mở miệng khẽ : “Con sau khi vào cung ra sao cũng thể biết được, nhưng trước mắt nếu như cự hôn, tức là kháng chỉ, lập tức bị tịch biên tru di tam tộc. Cha, nương xin đừng nữa, con gả.”

      Nàng lúc đó thầm nghĩ chỉ cần nàng vẫn theo khuôn phép cũ, còn có thể bị bắt lỗi tru di cửu tộc sao?

      Huống hồ, người hàng đêm trèo tường đến gặp nàng, người khẽ cười với nàng cách tàng hoa dáng vẻ như ngọc, người lặng lẽ ngắm nàng bên ngoài cửa sổ, đôi vai đắm chìm trong ánh trăng, chắc chắn có tình cảm với nàng, dù cho tình cảm ấy chỉ là đôi phần.

      Là nàng mơ mộng hão huyền, cứ tưởng rằng thiên hạ này ai bằng mình, cứ tưởng rằng người thân làm hoàng đế, trong tim họa chăng vẫn còn sót lại đôi chút tình cảm.

      **

      Ðêm trăng.

      đỉnh kiệu rủ che mành ảm đạm, biến mất tiếng động, dừng ngoài cổng chính Phượng Tường Cung.

      Ðức Ngôn rơi lệ giúp Trạm Lam chải đầu, sau đó An công công dẫn người vào, tuyên đọc thánh chỉ phế hậu, rồi lấy kim bài của hoàng hậu trong nội thất mang .

      Trạm Lam đứng bên cửa sổ rơi đầy ánh trăng, tĩnh lặng, thần sắc đổi.

      An công công rời bước cuối cùng ra khỏi Phượng Tường Cung, trước khi ngập ngừng hỏi nàng: “Nương nương có lời nào muốn nô tài truyền lại tới hoàng thượng ?”

      Trạm Lam từ trong ánh trăng quay đầu khẽ hỏi: “Có thể giúp ta gặp chàng lần?”
      Nụ cười của An công công khó nén thương xót, khẽ đáp lời nàng: “Nương nương, xin đừng làm khó nô tài.”

      muốn gặp nàng, lần cuối cùng cũng gặp.

      Trong lớp tay áo rộng, bàn tay mảnh khảnh đặt lên chiếc bụng hãy còn phẳng lì, Trạm Lam im lặng rất lâu, khẽ cất giọng: “Vậy thôi có chuyện gì nữa, công công , sau này hẹn gặp lại.”

      An công công thở dài, quỳ xuống hành đại lễ chuẩn mực với Trạm Lam, khom người lui ra ngoài.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8

      Ði thẳng tới cửa đại điện lộng lẫy đầu tiên, An công công mới thu lại cảm xúc phức tạp hiếm thấy, nghiêm mặt lại, bước vào thưa lời.

      Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, thần sắc thoạt nhìn vẫn giống như mọi ngày, nhưng An công công theo hầu từ khi vẫn còn là Cửu hoàng tử thất thế cho đến nay, làm sao có thể nhìn ra được, lòng lại nỡ, quỳ xuống khẽ bẩm: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương —- phế hậu nhận thánh chỉ, tước kim bài, đưa ra khỏi cung.”

      “Ừ.”

      “Vừa nhận được thông tin bẩm báo, mấy vị ngự sử đại nhân được biết hoàng thượng vẫn chưa ban tội chết cho phế hậu, cảm thấy phục nên muốn lên tiếng nhắc nhở.”

      “Ha,” Mộ Dung Thầm cười khẩy tiếng, “Ðợi đến khi bọn họ biết hoàng hậu cọng lông cũng bị thương, lại được trở về Thượng Quan gia, chỉ e lại càng phục?” ràng cười, nhưng cả đại điện trong nháy mắt lạnh mấy phần, chỉ nghe chậm rãi : “Trẫm muốn xem xem, đám ngự sử cương ngạnh miệng đầy lễ nghĩa liêm sỉ quy củ tổ tông này, làm thế nào có thể bày ra cái bộ dáng liều chết can gián tiên đế nhốt trẫm lại năm đó, vạch tội vị thừa tướng trước kia từng bắt tay xúi giục họ… Thượng Quan Phong, trẫm muốn lão ta gieo nhân nào gặt quả ấy, chết nhắm mắt.”

      rất nhàng, trong đại điện lặng như tờ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, có luồng sát khí vô lùng rét lạnh. Nếu chỉ là nghịch thần cầm di chiếu trong tay, thực ra hoàn toàn cần phải như vậy… An công công trong lòng rất hận điều gì, người con xinh đẹp tĩnh lặng kia, sao cứ phải mang họ Thượng Quan? Ông càng dám cử động, quỳ nguyên tại chỗ, lát sau chỉ nghe tiếng ly trà khẽ vang, mới ngẩng đầu lên thưa: “Ðêm khuya, xin hoàng thượng hãy nghỉ sớm.” Ông tuyệt dám thức trắng thâu đêm mấy ngày nay, cơ thể Người e rằng thể chịu được nữa.

      Mộ Dung Thầm “ừ” tiếng, “Nàng có lời nào muốn ngươi chuyển lại cho trẫm ?”

      Nhận ra khẩu khí khang khác trong lời tưởng như vô tình của hoàng thượng, An công công quỳ xuống rồi mới trả lời: “Ban đầu có, về sau… nương nương muốn gặp hoàng thượng lần, nô tài dám làm chủ, nương nương lại : vậy thôi có chuyện gì.”

      Mộ Dung Thầm lại uống hai ngụm, đoạn đặt ly trà xuống, mím bờ môi mỏng, khẽ phất tay, An công công nín thở trầm ngâm bò dậy từ mặt đất, cẩn thận khép cửa lại rồi lui ra ngoài…

      “Mở ra.” Vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi ngai vàng cao cao điềm đạm lên tiếng: “Ðêm nay ánh trăng đẹp.”

      Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, bút son dừng giữa trung biết qua bao lâu, bỗng “tách” tiếng rất khẽ, giọt mực đỏ thắm đọng ngòi bút, rơi xuống bản tấu chương hãy còn chưa phê duyệt chữ nào.

      **

      Mười năm sau.

      Mộ Dung Thanh tan học chạy về nhà gọi oang oang: “Nương! Thầy giáo hoàng đế kinh thành băng hà!” Lúc cậu kể, toét miệng cười vô cùng vui vẻ, đến khi nhìn thấy nương sẩy tay làm vỡ mấy cái bình hoa, bỗng thấy hơi ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Nương, hài nhi có ý bất kính đâu.”

      Trạm Lam lấy khăn bao tay lại, thu dọn đống đổ vỡ, lúc đứng dậy điềm tĩnh khẽ nở
      nụ cười, Mộ Dung Thanh trước giờ luôn rất thông minh, lập tức dính chặt vào mẫu thân làm nũng, Trạm Lam hơi đẩy cậu, cuối cùng cảm thấy ổn: “Dẫu sao vẫn là… quốc tang, tuy chúng ta cách kinh thành khá xa, cũng thể càn rỡ như vậy được.”

      Thầy giáo cũng y như thế, Mộ Dung Thanh chống cằm, con ngươi đảo qua đảo lại, nhưng vẫn hề có vẻ thương xót.

      Trạm Lam nhìn con trai lâu, thở dài: “Ðược rồi, viết hai trang chữ con, nương làm cơm.”

      Mộ Dung Thanh đáp dạ, chạy bình bịch về phía thư phòng, lại biết vì sao liền lùi trở về, bám lấy cửa nghiêng đầu hỏi: “Nương cũng là người kinh thành, nương nhìn thấy hoàng đế chưa?”

      Trạm Lam thêu chiếc khăn màu xanh nhạt, nghe vậy cũng ngẩng đầu, chỉ thấy thấy rồi: “Nhưng qua lâu lắm rồi, sắp quên gần hết.”

      “Thế còn hoàng hậu nương nương?” Trẻ nặng lòng hiếu kỳ, “Vì sao thầy giáo hoàng đế hoang đường? Mộ chôn y phục cùng di vật là cái gì? Vì sao hoàng đế lập hoàng hậu khác, lại muốn cùng hợp táng với mộ chôn y phục và di vật?”

      “Tìm đâu ra nhiều câu hỏi như vậy?” Trạm Lam đặt khăn xuống đích thân tóm cậu vào thư phòng, “Ðợi khi nào con lớn rồi biết, những chuyện đời này, có rất nhiều chuyện thể hỏi, cũng có rất chuyện cần hỏi, còn có nhiều chuyện… chẳng thà đừng hỏi.”

      “… Ồ.”

      —- End —-
      tart_trung thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :