1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 33 (tiếp theo)

      Từ đáy mắt của Hà Dĩ Kiệt ánh lên cái nhìn sắc lạnh, giơ tay lên vung ra cái bạt tai, thanh chát chúa vang vọng quanh quẩn trong phòng. gắng sức khắc chế bản thân, cố gắng kiềm chế lắm mới để cho mình tiếp tục hung hăng đánh vào gương mặt đó thêm mười cái tát nữa!

      Hơi thở của Hà Dĩ Kiệt có chút hổn hển, thân hình cao to hề nhúc nhích đứng ở đó. liền nở nụ cười lạnh lùng nhìn lại gương mặt Đỗ Phương Phương bị tát lệch sang bên, tóc tai tán loạn. có cảm giác bao nhiêu tức giận oán hận suốt phải kìm nén suốt năm nay, thoáng cái phát tiết hết ra ngoài...

      " đánh em?" Đỗ Phương Phương hiển nhiên vẫn thể nào tiếp nhận nổi này. Trong trí tưởng tượng của ta, với gia cảnh ưu việt của nhà mình, với tướng mạo xinh đẹp của bản thân, Hà Dĩ Kiệt cần phải nâng niu ta, cưng chiều ta mới phải. Huống chi cho tận bây giờ biểu của vẫn luôn luôn ôn hòa lịch , đối với ta, luôn luôn giống như kiểu gì nghe nấy. Có chết ta cũng nghĩ ra, chỉ vì chút chuyện nhặt này mà lại ra tay cho ta cái tát!

      Nước mắt của Đỗ Phương Phương ào ạt tuôn rơi. ta hoàn toàn nhớ bản thân mình bao nhiêu năm rồi khóc, biết bao lâu rồi ta chưa từng phải đổ lệ. ta vẫn luôn luôn xuôi gió xuôi nước, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Những năm qua muốn gì ông ngoại đều cho ta, ta muốn được gả cho người đàn ông, cũng thuận lợi được gả cho người ấy. Tuổi và tuổi của ta khác nhau nhiều lắm, cuộc sống của thiên kim tiểu thư xuất giá kết hôn, có người phụ nữ mà có chồng bao nuôi phụ nữ ở bên ngoài? Chỉ có ông xã của , Đỗ Phương Phương này, chỉ có phụ nữ duy nhất là ta. ta vẫn luôn luôn kiêu ngạo về điều này, cũng chính ta luôn tỏ ra đắc ý về điều này ở trước mặt số những phu nhân danh tiếng hay trước các thiên kim tiểu thư kia!

      ta cũng vẫn luôn tự tin cho rằng, ngoại trừ gia thế của ta, đối với bản thân ta, Hà Dĩ Kiệt cũng có chút cảm tình, ưa thích. Trong cuộc sống hàng ngày của vợ chồng của bọn họ cũng coi như hài hòa, cưng chiều ta, cũng nguyện ý nghe lời của ta. Nhưng cho tới hôm nay, đột nhiên ta chợt nhận ra điều, đối với trái tim của người đàn ông này, ta vẫn luôn sao nhìn thấu nổi!

      luôn luôn mang bộ mặt ôn hòa như ngọc, cái mà hàng ngày luôn có thể làm cho ta chẳng qua cũng chỉ là thể xác của người chồng nho nhã lễ độ mà thôi! Trong lòng Đỗ Phương Phương khóc lóc cực kỳ thảm thiết, nước mắt cũng nhịn nổi nữa rơi xuống như mưa...

      "Hà Dĩ Kiệt, em đâm trung tâm của rồi phải ? Lúc này ai mới là người được lưu giữ lại ở trong lòng vậy? Có phải là Văn Tương Tư ?" Đỗ Phương Phương che mặt, tiến lên từng bước . Gương mặt ta tràn đầy nước mắt nhìn chẳm chằm vào người đàn ông kia. Đây là người đàn ông mà ta nằm ở bên cạnh suốt năm qua đó sao, người đàn ông này là chồng của ta, nhưng bỗng nhiên ta cảm thấy lạ lẫm và đáng sợ biết bao!

      Chương 34: Nếu như Tương Tư có thể cùng Trường Sinh

      Đỗ Phương Phương che mặt, từng bước tiến lên, mặt mũi tràn đầy nước mắt nhìn người nam nhân kia, đây là bên người nằm năm người đàn ông, trượng phu của , lại bỗng nhiên cảm thấy lạ lẫm đáng sợ!

      Hà Dĩ Kiệt lời nào, cứ im lặng đứng ở nơi đó, u như con kền kền. Vừa rồi dùng lực khá lớn để đánh Phương Phương, đến tận lúc này lòng bàn tay của vẫn còn thấy cực kỳ đau rát. Đối mặt với câu chất vấn của Đỗ Phương Phương, chỉ cảm thấy buồn cười. cũng biết người phụ nữ này quá ngu xuẩn, hay là ta ngụy trang quá tốt, rốt cuộc người chồng của mình có để tâm ở người của mình hay , so với bất cứ người nào khác, chính ta phải là người hiểu hơn tất cả mới phải chứ!

      Đỗ Phương Phương thấy trầm mặc, lại càng chắc chắn những vật kia là của Văn Tương Tư để lại. Từ khi ta chuyển vào ở đến bây giờ, cho sửa chữa lại phòng ở rồi, tất cả những thứ gì mà ta thấy vừa mắt cũng đều vứt hết rồi, cho nên ta vẫn tự cho mình là đúng. Những đồ vật của người phụ nữ khác để lại cũng có ngoại lệ, tất cả đều bị ném vào đống rác. Mấy ngày hôm trước ngẫu nhiên ta nhìn thấy ngăn kéo của trong thư phòng bị khóa chặt, trong lòng liền nổi lên tò mò, chạy tìm quản gia lấy chìa khóa dự bị để mở ra, thấy trong đó tràn đầy ngăn kéo toàn là thuốc. Mới đầu ta cũng hề để ở trong lòng, Hà Dĩ Kiệt có bệnh đau dạ dày, ta cũng biết, nhưng về sau thấy chưa bao giờ từng mở cái ngăn kéo này ra, khi bị đau bụng cũng vẫn hề động chạm gì số thuốc ở trong ngăn kéo. Dần dần ta cảm thấy rất nghi hoặc, nên tìm cơ hội dấu chỗ thuốc đó , ai ngờ, nhanh như vậy tìm đến để hưng sư vấn tội rồi...

      "Hà Dĩ Kiệt, tại sao ? ..." Trong lòng Đỗ Phương Phương càng nghĩ càng thấy hận. ta thuận tay quơ luôn chiếc bình hoa cổ được bầy đặt ở giá của vách ngăn cách, giơ lên cao nặng nề ném mạnh xuống mặt đất. “Choang” tiếng, chiếc bình cổ có giá trị hề vỡ tan thành mảnh , nhưng ta cũng thèm để ý liếc mắt cái. ta cứ cầm lên bất cứ thứ gì trong tay đều mang ném xuống mặt đất đập vỡ tan tành. Lúc này trong phòng là cả đống bừa bộn vỡ nát. Hà Dĩ Kiệt vẫn đứng bất động ở nơi đó như cũ là, chỉ khi ta giận dữ quơ lấy ly trà dự định đập vào đầu của , lúc này đột nhiên Hà Dĩ Kiệt tiến lên bước, chuẩn xác nắm lấy cổ tay của ta.

      Đỗ Phương Phương nhìn , gương mặt tuấn dật của bày ra giễu cợt ràng, trong con ngươi đen bóng như hai viên ngọc đen lộ ra cái nhìn rét thấu xương, lạnh lùng đầy khinh miệt. Đỗ Phương Phương cách nào kiềm chế nổi, ta run rẩy cả người, kêu khóc, giãy dụa muốn giằng ra. Nhưng tay của lại càng siết lại chặt hơn, gần như muốn bóp nát xương cổ tay của ta ra vậy.

      Hà Dĩ Kiệt hơi nghiêng người xuống chút, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng bị kéo sát vào nhau hơn. Đỗ Phương Phương ngửi thấy rất mùi thuốc lá nồng đậm ở người . ta bị hấp dẫn, cách nào khống chế nổi thích đối với , nhưng lại mắng chửi đến khàn cả giọng, cách nào khống chế nổi: "Hà Dĩ Kiệt, là đồ vô lại, là con người tiểu nhân, đồ vong ân phụ nghĩa , qua sông đoạn cầu, ...”

      "Phương Phương..." Đột nhiên trầm thấp cất tiếng gọi tên của , cuối hơi kéo dài chút, giống như mang theo chút thở dài, vừa giống như mang theo tiếc nuối nồng đậm. Đỗ Phương Phương bị gọi lên tiếng như vậy, khỏi sững sờ. Lúc này cũng nở nụ cười quyến luyến nghiêng mặt qua dán vào bên tai của ta, cánh môi gần như sượt qua vành tai của ta. ta có cảm giác tựa như mình trong ảo giác, sau đó nghe thấy giọng của dịu dàng đến cùng cực, từng chữ từng câu vang lên vô cùng ràng: "Đỗ Phương Phương - quả đúng là mụ đàn bà chanh chua!"

      "Oành" tiếng, đầu óc của ta thoáng cái giống như bị tạc đạn làm nổ tung. Lời của trở nên sắc lạnh đến lợi hại, từng câu từng chữ đâm sâu vào trong da thịt của ta, mỗi dây thần kinh đều ở đau nhức, đau đến mức ta sao kiềm chế nổi, người run hết cả lên. Lúc này cũng mạnh mẽ hất tay của ta ra, xoay người, tiến lại bàn trang điểm rút ra cái khăn ướt, cẩn thận lau sạch bàn tay lúc nãy nắm lấy cổ tay của ta, sau đó ưu nhã ra khỏi gian phòng.

      Mãi cho đến khi cánh cửa bị nặng nề đóng sầm lại, Đỗ Phương Phương mới rú lên tiếng thê thảm giống như sắp bị hỏng mất vậy, trong phòng lập tức vang lên hàng loạt tiếng “choang, choang”. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt bước vững vàng ra khỏi phòng. Quản gia vẻ mặt lo lắng đứng ở lầu nhìn theo , biết nên làm như thế nào cho phải.

      Hà Dĩ Kiệt thẳng đến chỗ đỗ xe, lúc này Đỗ Phương Phương tóc tai bù xù mới từ trong biệt thự lao tới. biết ta lôi ở đâu ra chiếc roi ngựa, cầm tay. cầm roi, giống như là người điên cứ gặp người là đánh, mấy cái người hầu kịp trốn tránh bị ta quất cho vài roi, đau đớn kêu lên thảm thiết. Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt dần dần trở nên tái nhợt, đến khi ta chạy đến trước mặt , dứt khoát cứng rắn chịu bị đánh cái, rồi mới tiến lên bước bóp chặt tay của ta, túm lấy roi, lại vung lên đánh cho ta cái tát nữa. Tuy cánh tay của bị thương nhưng lực đạo cũng hề giảm bớt, cái tát của làm cho Đỗ Phương Phương ngã gục xuống mặt đất.

      Tiếng la hét thê thảm của ta đột nhiên dừng lại, tựa như cỗ máy bị cắt đứt dây điện, trong nháy mắt bị tắt ngấm luôn.

      bị đánh cho quỳ rạp mặt đất. Lúc này nửa mặt bên này của ta hoàn toàn sưng phồng lên. Hà Dĩ Kiệt phẫn nộ đến cực hạn, nghiêm nghị với quản gia, "Đem cái roi đốt cho tôi!"

      tức giận ném mạnh cái roi xuống mặt đất, biết lúc này nên gọi ta là gì nữa!
      Hale205 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 34 (tiếp theo)

      Quản gia ngập ngừng đáp lời, lại nhìn Đỗ Phương Phương vẫn dám tiến lên, bởi vì xưa nay Hà Dĩ Kiệt luôn giữ thể diện cho Đỗ Phương Phương, người ở trong biệt thự này từ xuống dưới cũng đều thói quen có chuyện gì cũng đều phải trưng cầu ý kiến của ta. Bình thường Hà Dĩ Kiệt mặc kệ, nhưng hôm nay lại nhìn thấy hết sức tức giận, cước bay chiếc roi kia ra xa rồi mà dường như vẫn còn chưa hết giận. Đôi mắt của ánh lên sắc lạnh, tựa như lưỡi kiếm nhìn thẳng vào mặt quản gia, nhưng giọng điệu lại bay bổng, bộ dáng dường như còn thoáng hơi cười cười: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Sao vậy, bây giờ đến lời của tôi ra, con mẹ nó, cũng có người nghe nữa rồi hả, có phải vậy ? Cái nhà này có phải là muốn sửa lại thành họ Đỗ rồi hay !"

      Quản gia bị doạ cho sợ hãi, thiếu chút nữa cũng ngã xụi lơ xuống mặt đất, vội vàng chạy đến nhặt chiếc roi lên, cầm mang đốt. Lửa giận của Hà Dĩ Kiệt vốn dễ ngăn lại được, nếu phải bận tâm nghĩ đến thể diện của nhà họ Đỗ, lúc này đây tuyệt bỏ qua cho Đỗ Phương Phương nhàng như vậy!

      Khu mở cửa xe ra định lên xe Đỗ Phương Phương lại buông câu lạnh ngắt: "Em nhìn thấy Văn Tương Tư rồi."

      Tay Hà Dĩ Kiệt mở cửa xe ra chợt run lên cái cứng đờ, động tác liền ngưng lại.

      Phản ứng của rơi vào đáy mắt Đỗ Phương Phương, càng làm cho trái tim của ta vô cùng băng giá. Hoá ra, quả bị đoán đúng rồi, người phụ nữ có tên Văn Tương Tư này, đối với giống như những người khác.

      Hà Dĩ Kiệt cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại,sau đó mới chậm rãi xoay người lại, đôi mắt như hồ nước sâu gợn sóng, chút xao động, nhưng hai bàn tay của lại sao tự kìm chế nổi, cứ nắm chặt lại đến nổi hết gân xanh, tự tiết lộ hết toàn bộ tiếng lòng của . Ánh mắt của Đỗ Phương Phương lơ đãng lướt qua đôi tay của , ta vẫn nằm ở mặt đất như cũ, mặt vẫn còn mang theo vệt nước mắt, nhưng vẻ quật cường cùng quyết tuyệt nơi đáy mắt lại lên ràng .

      " còn muốn như thế nào nữa? Những người phụ nữ trước kia tôi đều dọn dẹp sạch hết rồi, dễ dàng gì mới có người phụ nữ thú vị để tôi thấy vui vẻ. thích, vung vài roi để đuổi người ta rồi. Đỗ Phương Phương, tôi tự thấy rằng, tôi Hà Dĩ Kiệt này, lo liệu mọi việc rất đầy đủ rồi. hãy ra bên ngoài mà xem xét chút , người khác, ngay cả Đặng Hoa, người bạn thân của , thiên kim của nhà họ Đặng đó, chồng ấy là Tần Mộ Chi bao nuôi bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài? Vậy mà tôi, ngay cả chút chuyện cũ năm xưa như vậy, vẫn cứ hết lần này tới lần khác bám lấy tha như vậy sao?"

      Đỗ Phương Phương nghe như vậy, kiềm chế nổi giọng mỉa mai, liền cười tiếng: "Hà Dĩ Kiệt, chuyện cho tới bây giờ vẫn còn giả bộ sao? nghĩ rằng tôi, Đỗ Phương Phương này thực kẻ ngu hay sao? Trong lòng có người ta hay chẳng lẽ tôi lại nhìn thấy hay sao? Tôi cho biết, tôi, Đỗ Phương Phương này chính là phụ nữ giống với những người phụ nữ kia. Các ấy có thể chịu nhịn hết lần này tới lần khác, nhưng tôi, tôi thể chịu nhịn được. Có phải là thể nào quên được ta, đúng ? Tốt lắm, đủ rồi, chúng ta cùng tới chỗ của ông ngoại, nhờ ông bình luận phân xử giúp. Hà Dĩ Kiệt, tôi cũng muốn xem xem, xem làm thế nào để trả lời, giải thích cho người nhà họ Đỗ của chúng tôi đây!"

      Đỗ Phương Phương xong, cắn răng đứng lên. ta cào qua quít mái tóc vài cái, xoay người lạnh lùng hét lớn: "Lái xe, chuẩn bị xe, hồi kinh!"

      ta xong, cười lạnh tiếng, xoay người rời . Hà Dĩ Kiệt thực sợ, đợi đến trước xe rồi, mới cất cao giọng, chậm rãi ra câu: "Phương Phương, tâm tình của được tốt, cứ trở về nhà ở lại vài ngày để giải toả hết nỗi sầu , tôi để cho ông ngoại hiểu."

      Đỗ Phương Phương tức giận, bước chân thoáng dừng lại, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch như tuyết, xoay người bước lên xe, “rầm” tiếng, đóng sập cửa xe lại.

      Hà Dĩ Kiệt thấy xe của ta chạy ra khỏi nhà, lúc này mới thu hồi lại giọng mỉa mai, thần sắc trào phúng mặt, lập tức cầm điện thoại ra bấm số điện thoại của thư ký Triệu: " ấy vẫn ở thành phố A. Lập tức phái người tiếp tục tìm. Tìm được ấy trước hết thầm bố trí người để bảo vệ cho ấy , cần thiết phải làm kinh động tới ấy, sau đó lập tức báo cho tôi biết!"

      Cúp điện thoại, cả người Hà Dĩ Kiệt dường như đột nhiên bị rút hết khí lực, cơn đau dạ dày vẫn từng đợt từng đợt cuộn lên. nắm chặt lấy quần áo, tựa người vào xe mệt mỏi nhắm mắt lại. Tương Tư, tôi nên làm cái gì bây giờ, lúc này tôi nên bắt giữ em lại hay phải làm gì đây...

      Tôi còn tư cách gì để buộc em phải trở lại bên tôi nữa rồi. Từ ngày tôi và Đỗ Phương Phương kết hôn với nhau trở , tôi buông tha cho em rồi. Em là con người xinh đẹp, sạch như vậy, còn thế giới của tôi lại quá dơ bẩn, tôi muốn để cho em bị cuốn vào trong đó... Nhưng mà, tại sao em lại chịu rời như vậy...

      Nếu như cả đời này em cũng xuất nữa, tôi cũng có thể cứ tiếp tục trải qua cuộc sống như thế này cũng sao cả. Nhưng em lại ở đây, em ở chỗ này, em làm như vậy bảo tôi làm sao có thể buông tay với em được đây?

      ***********************

      Tương Tư cảm giác có điều gì đó đúng. Mấy ngày nay khi làm hay tan tầm, luôn luôn có cảm giác có người theo dõi từng bước chân của đường. Nhưng khi quay đầu nhìn khắp mọi nơi lại thấy hết thảy xung quanh đều rất bình thường. Tương Tư cảm thấy mình giống như chim sợ cành cong, dứt khoát làm hay tan tầm đều kéo theo Trường Sinh cùng . Trường Sinh vẫn luôn với người khác là cậu mới có mười lăm tuổi. Nhưng thế nào mà năm trước cậu cao vọt lên tới 1m76, tính tình của cậu trở nên vừa chín chắn vừa kín đáo. Cậu cũng chưa bao giờ đến chuyện đương, nhưng nhìn cậu thế nào cũng giống như thiếu niên mới có mười lăm tuổi, ngược lại, nhìn cậu giống như người trưởng thành với dung mạo tuấn tú và tác phong xuất sắc.

      Trường Sinh cực kỳ vui thích khi được làm và tan tầm cùng với Tương Tư. Về sau này, vào giờ nghỉ ăn cơm trưa ở siêu thị, Trường Sinh lại cầm cặp lồng đựng cơm chạy đến chỗ của Tương Tư, hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn cơm. thiếu niên nhìn như thanh niên trưởng thành, tuổi còn trẻ nhìn chỉ độ mới hai mươi tuổi ngồi ăn cùng với nhau, dần dần những đồng nghiệp bắt đầu nhìn ngó, trêu ghẹo bọn họ. Nam thanh nữ tú đáng , nhìn thế nào cũng giống như là đôi trời sinh.

      Tương Tư cảm thấy những người này quả thực cực kỳ nhàm chán. Dù chủ tâm, ở trước mặt Trường Sinh luôn luôn dùng tư cách là bậc để đối xử với cậu, so ra còn lớn hơn cậu ta mười tuổi cơ đấy! Làm sao có thể được chứ? Trường Sinh nghe thấy những người kia hay giỡn về cậu và Tương Tư nhưng cũng chỉ vụng trộm mím môi cười, sau đó liền cúi đầu và cơm ăn, giải thích mà cũng phản bác. Mãi đến khi Tương Tư sắp sửa tức giận, cậu mới ôn hoà dịu dàng liếc nhìn cái, sau đó ôn tồn với mọi người: "Các chị à, các chị em sao cả, đừng chị Tư Tư của nhà em, chị ấy da mặt mỏng, rất xin lỗi..."

      Mấy trẻ kia nghe thấy cậu như vậy, đầu tiên chỉ im lặng gì nữa, nhưng sau đó lại phá lên cười ầm ĩ. Tương Tư cũng sao nhịn nổi, giận dữ trừng mắt liếc cậu cái, cầm chiếc đũa gõ đầu của cậu, miệng có chút giận dữ: "Trường Sinh, cậu sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn hay sao, hả?"

      Trường Sinh cũng tránh, để mặc cho cầm chiếc đũa gõ vào mình, nhìn cười sắc mặt trở nên hồng hào, đôi mắt cũng trở nên sáng lóng lánh, cậu cảm thấy trong lòng mình hết sức vui sướng. Nếu như cứ vẫn luôn cười như vậy cậu cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

      thích vụng trộm ngồi khóc mình, thích nửa đêm ngủ yên, cứ ngồi trầm mặc ở trong phòng khách, thích khi gọi tên cậu mà ánh mắt của trống rỗng, bên trong đáy mắt có cậu. Cậu chỉ mong muốn chị Tư Tư của cậu có thể vui vẻ nhiều hơn chút, cười nhiều hơn chút. cười rộ lên, đôi mắt sáng rực rỡ giống như viên ngọc quý, nhìn là đẹp.

      trẻ tuổi nhìn thấy ánh mắt của Trường Sinh nhìn sang Tương Tư nhịn được liền cậu chọc chọc tôi, tôi chọc lại cậu, thầm đùa với cậu câu: "Ấy này, Trường Sinh, cậu mà nhìn nữa, Tư Tư bị cậu nhìn đến tan mất đấy!"

      Mặt Trường Sinh đỏ còn hơn cả mặt trời, rốt cuộc Tương Tư thể ngồi lại được nữa, trừng mắt nhìn Trường Sinh, vứt đôi đũa xuống, gương mặt thanh tú động lòng người duỗi ngón tay dài ra, chỉ vào chóp mũi của cậu đầy oán hận: "Cận Trường Sinh, ngay lập tức, cậu mau chóng cút trở về nơi làm việc của mình cho tôi nhờ!"

      Trường Sinh hơi mím môi lại cười cười, đôi mắt dài , đuôi mắt lộ ra vài phần thanh tú mị hoặc, ngoan ngoãn buông cặp lồng xuống. Cậu đứng lên, cơ thể người thiếu niên cao gầy giống như cây trúc xanh tươi.

      "Tư Tư, vậy buổi tối tan tầm em vẫn đứng chờ chị ở đó, chúng ta cùng nhau về nhà nhé." xong câu đó, cậu lại nhìn cái sâu rồi sau đó xoay người về hướng kho hàng hoá để chuyên chở.

      Đám phụ nữ trẻ lại cười phá lên, Tương Tư dậm chân cái, vừa tức vừa giận, đến cuối cùng thực sao nhịn nổi nữa, cũng bật lên tiếng cười, đôi mắt sáng trong veo: "Đứa này, biết thế nào là lớn, thế nào là nữa!"

      Buổi chiều khi làm việc Trường Sinh lại có chút được chuyên tâm. Trước kia cậu luôn cho người khác biết rằng cậu mới có mười lăm tuổi, chẳng qua là bởi vì cậu muốn lớn lên, cậu sợ phải lớn lên. Cậu là người biết thân thế của mình ra sao. Cậu cha mẹ, chỉ biết ăn xin mà sống, sau khi lớn lên thành nam thiếu niên, có thể làm được mọi việc, cậu lại mực muốn mình mãi mười lăm tuổi. Tất cả mọi người lui tới ở trong con hẻm này, người ta đều coi cậu là cậu bé cần thiết phải đề phòng. Cậu sống thanh thản ổn định, nhưng cậu sống những năm tháng của cuộc đời độc, tràn đầy vô ưu vô lo kia được nhiều lắm, cho đến khi cậu gặp được Tương Tư rồi, lúc này cậu cảm thấy bản thân mình lớn hẳn lên, biến thành người lớn thực .

      Nếu phải chính bản thân mình để cho mình làm đứa trẻ , mình làm sao có thể vĩnh viễn làm đứa con nít được. đời này, làm sao có thể có người nào vĩnh viễn bao giờ trưởng thành đâu? Cận Trường Sinh, cuộc đời của cậu nên bắt đầu có cuộc sống mới, xin cậu đừng nên tiếp tục như vậy, đừng tiếp tục trầm luân nữa được ...

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 35: Mọi người đều xa lánh

      đời này làm sao có thể có người nào vĩnh viễn bao giờ trưởng thành đâu? Cận Trường Sinh, cuộc đời của cậu nên bắt đầu có cuộc sống mới, xin cậu đừng nên tiếp tục như vậy, đừng tiếp tục trầm luân nữa, được ?...

      Mười tám năm trước đây, cậu là con người cha mẹ sống ở trong con ngõ này, ăn xin, lặng lẽ mà lớn lên. Mười tám năm sau, cậu gặp được khiến trong lòng cậu cực kỳ ngưỡng mộ, những ngày tháng trong cuộc sống của cậu coi như cũng uổng phí!

      Năm nay kể cả tuổi mụ mới có 23 tuổi, cũng chỉ hơn tháng nữa là cậu tròn 18 tuổi, tính toán ra, cũng chỉ hơn cậu có bốn tuổi mà thôi... Trong lòng Trường Sinh mải tính toán tuổi của mình, khi người khác chuyển cho cậu thùng hàng nặng lắm, vì thất thần nên cạu đưa tay nhận, thùng hàng rơi mặt đất, làm cho mọi người cười ầm lên nhưng cái cười đầy vẻ thiện ý. Trường Sinh vuốt vuốt mái tóc, lại nghe thấy có người , bộ dạng ngây ngốc vừa rồi của cậu chàng này hình như là có vẻ đương gì rồi đây...

      Cậu kiềm chế nổi, hé miệng nở nụ cười nhàng, gương mặt thanh tú đẹp như vẽ kia tự nhiên nổi lên sắc đỏ ửng. đương sao chứ, bọn họ muốn đương, còn chưa có ai tìm được đối tượng tốt như vậy đâu!

      Trường Sinh vác kiện hàng lên, bước nhanh ra bên ngoài, đến nơi cửa chính khổng lồ của kho hàng hoá chuyên chở mở rộng. Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu vào vô cùng sáng sủa, thân hình cao to và tuấn tú của cậu từng chút, từng chút hòa vào trong ánh nắng chiều rực rỡ. Mới đầu còn có thể thấy bóng của cậu, đến cuối cùng, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng cao gầy của cậu được vầng sáng bao quanh, phảng phất cả người cậu như hòa nhập vào bên trong ánh mặt trời. vài đồng nghiệp của cậu ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng của cậu giờ phút này, vẻ mặt khỏi thoáng kinh ngạc. Đây chính là Cận Trường Sinh, người công nhân làm nghề bốc vác thuê giống như bọn họ đó sao?

      *******************************

      Nhà họ Đỗ.

      Đỗ lão tướng quân mặc thường phục ngồi ở ghế sa lon, Đỗ tiên sinh cùng Đỗ phu nhân ngồi đối diện với ông. Hà Dĩ Kiệt tiều tụy và gầy rộc ngồi ở chiếc ghế sa lon đơn ở phía bên kia.

      Đỗ Phương Phương vẫn còn trong phòng ngủ, lầu. Ngày đó sau khi hai người đấu khẩu với nhau, ta trở về nhà họ Đỗ làm náo loạn hồi, kể lể mười tội ác thể tha thứ của Hà Dĩ Kiệt, làm như là Hoàng Thế Nhân(*) vậy, nhưng về sau Đỗ lão tướng quân cho gọi Đỗ phu nhân đến hỏi ràng, biết được nguyên nhân hai người cãi nhau, sau đó lập tức liền gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt bảo tới. Trong lòng ông thầm tức giận, cháu của ông bây giờ thực càng ngày càng quá mức rồi!

      (*) Hoàng Thế Nhân: nhân vật trong phim Bạch Mao Nữ của Trung Quốc. địa chủ, say mê Bạch Mao Nữ, tên là Thi Nhi, nhà nghèo rất xinh đẹp. Thi Nhi có người là Trường Công, nhưng Hoàng Thế Nhân dựa vào quyền thế của mình cướp Thi Nhi, thậm chí còn khiến cha con Thi Nhi phải chia lìa. Vì quá , bắt buộc Thi Nhi chỉ được phép có người đàn ông duy nhất là , trừ ra, được phép nghĩ về người đàn ông nào khác, ngay cả nghĩ về người cha của mình cũng được phép. Về sau do tính hay ghen, lại bị những người đàn bà khác trong gia đình ghen ghét gièm pha, Hoàng Thế Nhân hành hạ Thi Nhi rất tàn khốc, đánh đập, chửi bới chẳng hề nương tay khiến bị sẩy thai. Thi Nhi buồn khổ thôi, qua đêm tóc bạc trắng nên mới có biệt danh là Bạch Mao Nữ.

      Trong đoạn văn , ý tác giải muốn Đỗ Phương Phương vì quá ghen tuông nên nổi cơn tức giận, kể tội của Hà Dĩ Kiệt với ông ngoại.

      Từ đến lớn, cháu này luôn ở bên cạnh ông, đương nhiên ông hiểu rất tính nết của ta. Còn đứa Hà Dĩ Kiệt này, ngoài sáng trong tối ông cũng tìm hiểu qua. Hà Dĩ Kiệt là hạng người gì, ông tự nhận mình cũng hiểu rất ràng. Phương Phương táo bạo tùy hứng, tính tình vừa thẳng vừa bướng bỉnh, nhưng Dĩ Kiệt vừa trầm ổn kín đáo lại vừa ôn hòa rộng lượng. Hai ngườ, động tĩnh, nếu hợp lại với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, trong nội tâm của lão tướng quân hiểu rất điều này. Người bị hại, phải chịu uất ức ở đây nhất định phải cháu ông, cái người lúc này khóc rống tưởng như trời sắp sập đến nơi rồi.

      Cũng đành chỉ có thể dùng thế co kéo là thuốc tốt nhất. Nhưng trong mắt của tất cả bọn họ, toàn bộ những lời kia tuy ra nhiều như vậy nhưng lại là những lời có căn cứ. Lão tướng quân cả đời ngay thẳng, đối với vấn đề tác phong này lại càng có kiêng kị rất sâu sắc. Trước khi Dĩ Kiệt và Phương Phương kết hôn, ông cũng từng phái người điều tra về . Tuy trước kia ở bên cạnh cũng từng có mấy người bạn , nhưng nam chưa lập gia đình nữ chưa gả , ông cũng chẳng có gì để . Hơn nữa, trước khi đính hôn với Phương Phương, xử lý sạch tất cả những phụ nữ ở bên cạnh mình rồi. Cho tới bây giờ, sau khi kết hôn hơn năm, ông chưa từng nghe thấy có bất kỳ tin tức nào về tình cảm lẫn chuyện xấu. Trong tâm tưởng của ông lúc nào ông cũng tin tưởng rằng Hà Dĩ Kiệt đối với Phương Phương là chân tâm ý.

      "Dĩ Kiệt à, Phương Phương nhà chúng ta từ bị ta làm hư rồi, tính tình của nó thế nào ta biết rất , nguyên nhân gây ra chuyện thế nào ta cũng biết . Lúc này đây, lỗi là ở Phương Phương, nhà họ Đỗ chúng ta tuyệt mảy may thiên vị với nó. Bây giờ ta lập tức bảo Phương Phương xuống, đứng ở trước mặt những bậc trưởng bối buộc nó phải nhận lỗi với con, sau đó, con hãy mang nó về nhà thôi, vợ chồng son giận dỗi làm sao có thể cách đêm được chứ? Đúng nào?"

      Lão tướng quân hút thuốc xong, liền mở miệng . Hà Dĩ Kiệt vừa nghe thấy lời này, lập tức vội vàng đỡ lời: "Ông ngoại, ngài rất đúng, chỉ là... chỉ là cháu cũng là người có lỗi. Cho dù Phương Phương có phát ra cơn tức giận thế nào nữa cháu cũng nên như vậy, cháu cũng nên ra tay đối với ấy..."

      Lời còn chưa dứt, lão tướng quân liền khoát tay, con ngươi sắc bén, sâu xa quét qua cánh tay của Hà Dĩ Kiệt, thở dài tiếng trầm thấp, Phương Phương đứa này cũng quá ngu ngốc, chẳng lẽ biết người đàn ông là phải dỗ dành phải lừa gạt chút hay sao? Đằng này động chút lại khóc lóc om sòm vung roi lên, thời gian dài, nhất định cảm tình có sâu hơn, tính tình có tốt hơn nữa cũng thể nào chịu đựng được nổi. tại Dĩ Kiệt lại còn đỡ cho chuyện của con bé nữa. Hai người cãi nhau, con bé làm náo loạn thành ra như vậy, Dĩ Kiệt vẫn còn thương nó, thời gian dài nữa nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, vậy chẳng phải ràng tự mình đẩy người đàn ông của mình ra ngoài hay sao? Ông còn có thể sống được bao lâu nữa? Nhà họ Đỗ lại có thể hưng thịnh được bao nhiêu ngày đây? Đến lúc đó tan đàn xẻ nghé, liệu có người nào bước tới mà che chở cho nó được đây?

      "Đối với Phương Phương cũng nên giáo huấn nó chút, lần này hành vi của nó thức quá phận rồi, lại còn dám vung roi đối với con nữa! Dĩ Kiệt à... Vết thương cánh tay của con đỡ chút nào chưa vậy?" Đỗ phu nhân tiếp lời, nhìn về phía có chút bận tâm .

      Hà Dĩ Kiệt nghênh đón ánh mắt lo lắng của Đỗ phu nhân, đáy lòng khỏi thấy áy náy vài phần. Người mẹ vợ này của vậy mà lại là người hoàn toàn khác hẳn với Đỗ Phương Phương. Bà thiệt tình chân ý đối xử rất tốt với , con rể của mình. Lần này Đỗ Phương Phương bị đánh chạy về nhà mẹ đẻ làm náo loạn ầm ỹ, bà lại còn thân chinh tự mình gọi điện thoại cho , xin lỗi thay cho con . Hà Dĩ Kiệt cúi đầu xuống, trầm giọng mở miệng : "Mẹ, con đỡ rồi, ngài đừng lo lắng quá."

      Lúc này Đỗ phu nhân mới thở phào cái, vành mắt lại hơi đỏ lên: "Dĩ Kiệt à, tính tình này của Phương Phương... Con có thể bao dung được cố gắng bao dung nó chút, tính tình của nó được tốt, nhưng nó phải là người có tâm địa xấu xa đâu..."

      "Mẹ, ngài yên tâm , con cũng biết vậy, lần này là con cũng có cái sai, con nên ra tay đối với Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt thấy mẹ vợ rơi lệ, vội vàng mở miệng an ủi.

      "Cút ... Hà Dĩ Kiệt, cút ra ngoài cho tôi! Đừng có giả mù sa mưa những lời nhảm kia nữa. Mẹ của tôi tin nên mới bị lừa gạt, nhưng mà tôi ngu ngốc như vậy đâu...”

      Đỗ phu nhân còn giọng nghẹn ngào, Đỗ Phương Phương huỳnh huỵch từ lầu vọt xuống đến nơi. ta vẫn còn mặc đồ ngủ, sắc mặt tái nhợt, khí sắc cũng cực kỳ kém, mái tóc cũng vẫn để bù xù như vậy, đảo đôi mắt đen to vòng xung quanh, hề còn vẻ tao nhã và diễm lệ như ngày thường, giọng the thé chỉ tay vào Hà Dĩ Kiệt liền bắt đầu mắng chửi...

      Đỗ lão tướng quân thấy ta có quy củ như vậy, sắc mặt tái nhợt vì tức giận. Ông vỗ bàn cái đứng dậy quát lên tiếng mạnh mẽ: "Phương Phương, con câm miệng cho ta!"

      Đỗ Phương Phương bị tiếng quát này khẽ run rẩy, nước mắt liền trào ra. ta tức giận nhìn sang lão tướng quân, chỉ cảm thấy bản thân mình đầy bụng uất ức, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn người nào đứng ở phía bên ta giúp ta câu nào!

      ràng là trong lòng Hà Dĩ Kiệt chứa những người phụ nữ khác. Vì những người phụ nữ khác đó mà tức giận với ta, còn đánh ta cái tát nữa. ta kể lại có người nào tin lời ta , ba mẹ ông ngoại đều chuyện giúp cho , gần xa, ý tứ tựa như mọi người đều trách cứ ta quá tùy hứng!

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 36: gặp

      ràng là trong lòng Hà Dĩ Kiệt chứa những người phụ nữ khác. Vì những người phụ nữ khác đó mà tức giận với ta, còn đánh ta cái tát nữa. ta kể lại có người nào tin lời ta , ba mẹ ông ngoại đều chuyện giúp cho , gần xa, ý tứ tựa như mọi người đều trách cứ ta quá tùy hứng !

      Giờ đây ông ngoại là người thương ta nhất lại càng mắng ta dữ dội hơn, bắt ta dừng lời, quát ta chuyện bé xé ra to. Nhưng mà, cái này có thể coi như là chuyện hay sao? Chồng của ta có ngoại tình trong tâm tưởng, ta lại vẫn thể náo loạn lên được hay sao?

      Hà Dĩ Kiệt nhìn mặt mà chuyện, đáy mắt ánh thoáng ánh nhìn thâm thúy, lập tức liền xoay người tới trước mặt Đỗ Phương Phương, ôm lấy ta bộ dáng ăn khép nép, mở miệng xin lỗi: "Phương Phương, đây là lỗi của , nên đánh em như vậy, rất xin lỗi em, em đừng tức giận nữa, có cái gì nóng giận, chờ về đến nhà em hãy trút hết lên người của , bây giờ ở đây toàn những bậc trưởng bối cả, chúng ta nên làm náo loạn như vậy, được ..."

      Đỗ Phương Phương thét chói tai, toàn thân run rẩy ngừng, ta lấy tay lấy đẩy ra, liếc nhìn ba ba và ông ngoại vừa nghe xong lời của , cả hai đều gật gật đầu vuốt cằm bộ dạng vô cùng tán thưởng. Phương Phương càng đặc biệt thấy khó chịu, ta quơ lấy ấm trà liềnở bên cạnh ném mạnh xuống mặt đất: "Hà Dĩ Kiệt, lúc này đừng có giả bộ làm người tốt, ... ...”

      ta từ “” mãi lúc, nhưng cuối cùng lại tiếp cái gì nữa. Đỗ lão tướng quân thấy như vậy, khỏi có chút phiền lòng, liền nghiêm mặt lại, ho tiếng, giọng uy nghiêm: "Phương Phương, lập tức thu thập đồ đạc của con rồi sửa đổi ngày cho ông cái tính tình xấu xa kia của con ! Nếu có lần sau con vẫn còn cố tình gây như vậy nữa, coi chừng ta tha cho con đâu!"

      "Ông ngoại... con , con quay về nhà đâu. ta là người lòng lang dạ sói, qua sông đoạn cầu như thế, con chịu. ta lợi dụng nhà họ Đỗ chúng ta xong liền trở mặt nhận nợ nữa..." Đỗ Phương Phương nhìn thấy Đỗ lão tướng quân càng càng ra mặt đứng về phía Hà Dĩ Kiệt, càng thêm tức giận, nước mắt rơi ngừng. Tất cả mọi người người trong nhà ta bây giờ, tại sao ai cũng bị ta lừa gạt thế nhỉ?

      "Đồ hỗn láo!" Đỗ lão tướng quân khó thở, lại thấy sắc mặt Hà Dĩ Kiệt đỏ bừng đứng ở bên cạnh, xấu hổ thôi, thân hình rắn chắc như thép của ông liền vượt qua cái bàn, bay thẳng tới trước mặt Đỗ Phương Phương. Đỗ Phương Phương kịp đề phòng liền bị trúng ngay cái tát của ông ngoại. Cái tát này của ông ngoại làm cả người Đỗ Phương Phương như u mê , những người này đều là những người thân thiết của mà. Nhưng tại sao giờ đây lại vì người đàn ông lòng lang dạ sói kia, vì người đàn ông mặt người dạ thú mà ông ngoại lại đánh ? Chẳng lẽ bọn họ cũng nhìn ra hay sao, có ai nhìn ra Hà Dĩ Kiệt hoàn toàn phải là người tốt, vẫn luôn diễn trò, vẫn luôn lừa gạt ta cũng như lừa gạt cả nhà bọn họ!

      "Cha..." Đỗ phu nhân đau lòng thay cho con , vội vàng đứng lên tới ngăn cản, nhưng Hà Dĩ Kiệt tiến trước bước ôm lấy Phương Phương, lại trúng ngay cái tát của ta. Gương mặt lúc này tràn đầy đau xót, ôm lấy , vừa xoay người nhìn lão tướng quân liên tục cầu khẩn: "Ông ngoại, tất cả đều do lỗi của cháu, ngài đừng đánh Phương Phương nữa, ngài muốn trách hãy cứ trách cháu là được, hay ngài cứ đánh cháu cũng được..."

      "Dĩ Kiệt, chuyện này liên quan con, Phương Phương tại càng ngày càng trở nên vô lý, cũng nên phải giáo huấn nó lần cho nó hiểu!" Đỗ tiên sinh cũng lên tiếng, nhìn sang con bộ dạng khóc lóc lắc đầu ngừng. Gia đình ông sao lại bây giờ lại trở nên bất hạnh như vậy chứ. Ông và vợ của mình đều là những người tao nhã lịch , tại sao lại sinh ra đứa con thô lỗ dã man như vậy chứ!

      "Mọi người đều giúp ta! Rốt cuộc ai mới là người của nhà họ Đỗ?" Đỗ Phương Phương khóc mãi, người run hết cả lên, cố gắng đẩy Hà Dĩ Kiệt ra: " cút ... cút ra khỏi nhà ... tôi muốn nhìn thấy nữa...”

      "Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt cầm lấy cánh tay của ta muốn buông ra. Đỗ Phương Phương liều mạng giãy giụa, mấy lần muốn tránh ra mà được. ta giơ tay lên liền ra sức lúc đập vào đầu, lúc đập vào mặt ... Hà Dĩ Kiệt bị đánh những vẫn chống trả lại, cứ tránh trái tránh phải, nhìn chật vật chịu nổi...

      Đỗ phu nhân thấy Đỗ Phương Phương khóc lóc om sòm như vậy, là người mẹ đương nhiên bà đau lòng thay cho con rể, vội vàng tiến tới liều mạng kéo Đỗ Phương Phương ra, lại biết làm thế nào nữa, đành chỉ khuyên nhủ Hà Dĩ Kiệt: "Dĩ Kiệt, hay là con cứ trở về nhà trước , mấy ngày nữa mẹ tự mình đưa Phương Phương trở về nhà..."

      "Mẹ..." vẻ mặt Hà Dĩ Kiệt đầy vẻ khổ sở, vành mắt đỏ ửng đứng ở bên cạnh, ánh mắt giằng co người Đỗ Phương Phương, tràn đầy cảm xúc đau lòng và áy náy. ¬

      Đỗ phu nhân nhìn thấy vậy lại càng vừa xấu hổ vừa đau lòng, túm lấy Đỗ Phương Phương đập đập vài cái đầy oán hận, bà mắng con mà mắt rơi lệ: "Sao con thể tĩnh tâm lại chút xem, Dĩ Kiệt nó tốt như vậy thế mà con còn làm ầm ĩ lên như thế! Rốt cuộc đến khi nào con mới có thể trưởng thành được đây? Làm sao con lại cứ chịu hiểu chuyện như vậy chứ, hả?!"

      Đỗ Phương Phương khóc nức nở ngừng, sao kìm nén nổi nữa, giật tay khỏi tay Đỗ phu nhân rồi chạy vọt lên lầu ...

      Đỗ tiên sinh nhíu mày lắc đầu ngừng, mà ngay cả Đỗ lão tướng quân vẻ mặt cũng vô cùng tức giận. Đỗ phu nhân tự mình đưa Hà Dĩ Kiệt ra ngoài, thấy bộ dạng gục đầu ủ rũ, khỏi mềm lòng, vừa kéo vừa an ủi hồi lâu, rồi sau đó tiến lên xe rời ...

      Đỗ phu nhân thấy Hà Dĩ Kiệt lái xe rồi, lúc này mới vội vã quay người trở lại. Vừa mới vào phòng khách, nhìn thấy phía đối diện lão tướng quân vội vã ra phía ngoài, Đỗ phu nhân vội vàng tới ôm lấy cha mình cố nở nụ cười: "Cha, Phương Phương hiểu chuyện... Làm cho ngài phải nhọc lòng rồi..."

      Lão tướng quân hừ lạnh tiếng, cơn tức giận vẫn cứ chưa tiêu tan: "Hướng Mai, con phải kiên quyết dạy dỗ Phương Phương cho cha chút. gả cho người khác làm vợ người ta rồi mà còn tiếp tục náo loạn như vậy nữa, chỉ tổ mua thua thiệt cho bản thân mà thôi, cái uy danh nhà họ Đỗ của chúng ta chỉ là dọa người khác thôi! Dĩ Kiệt là người đàn ông tốt như vậy, tìm ở đâu được người như nó chứ? Con phải bảo Phương Phương lập tức trở về nhà nó ngay cho cha ! Cha muốn còn phải tiếp tục nhìn nữa bộ dạng của nó như vậy ở tại nhà họ Đỗ nữa!"

      Đỗ phu nhân cảm thấy thể lay chuyển được cha, đành liên tục gật đầu đồng ý. Lão tướng quân trong cơn tức giận gầm gào ầm lên vài câu, sau đó mới nổi giận đùng đùng rời .

      Đỗ phu nhân đứng ở nơi đó, đôi chân đứng dường như nhũn ra, lại nghĩ tới con mình tùy hứng thô bạo như vậy, nỗi chua xót lẫn khổ sở chợt trào lên mãnh liệt trong lòng bà. Bà chỉ có đứa con này, bà muốn nhìn thấy con lại tiếp tục mắc thêm lỗi lầm nữa. đời này làm gì có người đàn ông nào ăn trộm thịt bao giờ đâu? đến Dĩ Kiệt bị oan uổng, cho dù bên ngoài thực có người phụ nữ khác nữa, con bà cũng nên làm náo loạn thành ra như thế. Suốt ngày chỉ biết khóc lóc om sòm cả nhà, làm gì có người đàn ông nào nhìn như vậy còn thích được chứ? Cho dù là mới đầu còn thấy trong lòng có chút áy náy, nhưng đến cuối cùng cũng biến thành chán ghét, càng may mắn hơn nếu bản thân mình có thể chia tay rời bỉ tình ấy!

      Cái con bé ngốc nghếch này, làm sao nó lại chịu hiểu điều này cơ chứ?

      *********************

      Thư ký Triệu cho người tìm trời dưới đất suốt năm ngày ròng rã. Lúc này coi như cứ chiếu theo chút dấu vết để lại kia rốt cuộc ngày nọ cũng tìm được Tương Tư. Chỉ là bọn họ lúc trước đều rất ít khi nhìn thấy Tương Tư, theo dõi vài ngày, cũng dám xác định ăn mặc xám xịt, có bộ dáng quê kệch kia lại có phải chính là người mà Hà Dĩ Kiệt muốn tìm hay . Đợi cho đến sau khi Hà Dĩ Kiệt từ trong kinh trở về, thư ký Triệu lập tức chạy đến ngay phòng làm việc của , báo cáo lại toàn bộ những tình hình này cho biết. Hà Dĩ Kiệt liền trở nên trầm mặc.

      có cảm giác giờ mình đứng ở ngã tư đường, biết nên về phương hướng nào cho đúng. Dựa theo suy nghĩ của từ trước tới nay, nên gặp lại , cũng đồng ý là đến quấy rầy nữa. Nhưng tại Đỗ Phương Phương cũng biết vẫn còn ở nơi này, hơn nữa tại Đỗ Phương Phương ở trong trạng thái bị kích động quá mức. Vì vậy cực kỳ lo lắng ta thầm động tay động chân gì đó đối với Tương Tư.

      Nhưng nếu gặp , có thể dùng thân phận gì để gặp đây, có thể dùng cảm xúc gì để đối xử với được đây, bởi vì giờ đâu còn có tư cách gì với nữa? Nếu như thấy được yên tâm,có thể thầm cho người bảo vệ , hoặc là lúc này cũng có thể ép buộc phải rời đến ở tại địa phương mới, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

      Nhưng mà vì cái gì chứ, hay là chỉ muốn liếc nhìn lần, hay là thể kiềm chế nổi chút khát vọng của mình... nhớ , mà lại ở gần ngay đây, ở nơi chỉ cách khoảng cách gần như vậy. Cho dù là chỉ đứng ở rất xa liếc nhìn cái, yên tâm, hoàn toàn buông tay, sau đó ra khỏi thế giới của . Còn , tiếp tục cuộc sống của , tiếp tục cuộc sống thống khổ dài dằng dặc của mình - mà nào có ai biết được, biết đến bao giờ tấm mặt nạ che cuộc sống đó mới lặng lẽ rơi xuống?

      Hà Dĩ Kiệt thoáng nở nụ cười khổ sở, thư ký Triệu đứng ở bên cạnh, thoáng vẻ muốn nhưng lại thôi. Nếu như bé kia là Văn tiểu thư, làm sao có thể với Hà Dĩ Kiệt rằng - luôn luôn có chàng trai tuổi còn trẻ bộ dạng rất tuấn tú theo ở bên cạnh ?

      "Thư ký Triệu..." Hà Dĩ Kiệt khép mắt lại, ngón tay thon dài chống vào đuôi lông mày, nơi huyệt Thái Dương đập giật giật đau nhói. trán mơ hồ có lớp mồ hôi mỏng rịn ra, giọng như là từ thế giới bên kia vọng về vậy, ngữ điệu giảm thấp xuống nửa: "Sắp xếp cho tôi mọt số người đắc lực ở bên cạnh ấy, thầm che chở cho ấy, mọi chuyện sau này... tôi sắp xếp tiếp.”

      Thư ký Triệu lời đến bên miệng, lại cố gắng nuốt xuống, gật đầu đáp lại: "Vâng, tôi sắp xếp luôn."

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 36 (tiếp theo)

      Khi thư ký Triệu tới bên cạnh cửa, Hà Dĩ Kiệt chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng vang lên nghe có chút khàn khàn: " ấy... Thoạt nhìn, trông ấy giờ như thế nào?"

      Bước chân của thư ký Triệu thoáng dừng lại, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc. chưa từng nghe thấy ngữ điệu Hà Dĩ Kiệt như thế này bao giờ. Giọng điệu mang đậm vẻ đơn, chứa đựng trong đó chút quan tâm lẫn chờ mong nho .

      " tốt lắm đâu..." Thư ký Triệu chau cặp lông mày lại, chung quy vẫn quyết định toạc móng heo tình hình tại của Tương Tư ra. Thư ký Triệu , chỉ là thuộc hạ của Hà Dĩ Kiệt, đương nhiên thể có bất kỳ giấu diếm nào đối với . nghĩ nếu như hôm nay mình mà ra nếu như về sau Hà Dĩ Kiệt tự mình phát ra được, khó đoán chắc được trong lòng của sếp có ý kiến gì khác đối với bản thân hay !

      "Trước kia tôi cũng từng gặp Văn tiểu thư mấy lần, bộ dáng của ấy bây giờ khác với trước kia rất nhiều, nhìn ấy bây giờ tôi gần như cũng dám khẳng định đó chính là ấy..."

      Hà Dĩ Kiệt chậm rãi đứng lên, hai tay của chống vào mặt bàn, đầu cúi thấp buông thõng. Thư ký Triệu nhìn thấy bả vai gầy gò của Hà Dĩ Kiệt tựa như có chút run rẩy, giọng của tự nhiên run lên, dần dần điệu trở nên lại, cuối cùng dám tiếp nữa. Trong phòng thoáng chốc trở nên trầm mặc.

      Hà Dĩ Kiệt cứ đứng như vậy trọn vẹn hết phút đồng hồ, có lẽ còn lâu hơn nữa. Thư ký Triệu cảm giác sống lưng của mình toát ra mồ hôi lạnh. đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Văn Tương Tư đối với Hà Dĩ Kiệt rồi. Trong đầu xoay mòng mòng, khỏi có chút khó xử, cả hai bên, đều thể đắc tội, việc này làm khó cho .

      Chợt nghe thấy tiếng chuông gió vang lên ở bên tai, hoá ra là cửa sổ được đóng chặt, đến khi hoàng hôn buông xuống, gió nổi lên làm những chiếc chuông gió kêu lên lanh canh.

      Cơn gió dần yên ả trở lại, cái mát lạnh của cơn gió đầu mùa xuân mang đến cảm giác trống trải và vắng vẻ.

      Hà Dĩ Kiệt dần dần phục hồi lại tinh thần lại, hơi nhíu nhíu mi tâm lại, nhàng lắc đầu, nỗi đau đớn trong lòng của sao ra được, cách nào hình dung được khổ sở đó. Nếu như sống cuộc sống tốt chú áy náy của có thể bớt chút, ít nhất cũng cần quá lo lắng về , cần phải lo lắng cho tương lai của sau này nữa. Nhưng lại phải trải qua cuộc sống tốt như vậy, cho dù có ngày đột nhiên rời khỏi thế giới này rồi, trong lòng cũng thấy bản thân còn day dứt mãi, sao bỏ xuống được.

      Hay là mình nhìn qua ấy cái nhỉ, mình chỉ đứng rất xa liếc mắt nhìn ấy thôi, sau đó nhất định đưa ấy rời chỗ khác, rời khỏi vĩnh viễn cái thành phố dơ bẩn này.

      Chương 37: Coi như người lạ

      Hay là mình nhìn qua ấy cái nhỉ, mình chỉ đứng rất xa liếc mắt nhìn ấy thôi, sau đó nhất định đưa ấy rời chỗ khác, rời khỏi vĩnh viễn cái thành phố dơ bẩn này.

      "Thư ký Triệu, chuẩn bị xe cho tôi."

      đột nhiên mở miệng, làm cho thư ký Triệu vẫn luôn trầm tư bị giật mình, người run lên, "Dạ, bộ trưởng, chúng ta gặp Văn tiểu thư sao?"

      khẽ hỏi lại thử thăm dò, thấy Hà Dĩ Kiệt gật đầu vài cái dễ nhận ra, liền lập tức lớn tiếng : "Dạ, để tôi bố trí xe luôn bây giờ."

      Khi thư ký Triệu mở cửa ra ra ngoài, Hà Dĩ Kiệt lại với theo câu: "Chớ làm kinh động đến ấy, đừng để cho phát ra, cho mấy người giúp việc hãy làm việc cho cẩn thận."

      "Dạ, xin ngài yên tâm, tôi dặn dò mọi người cẩn thận ."

      Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu: " !"

      Thư ký Triệu đóng cửa lại rời , Hà Dĩ Kiệt có chút chậm chạp ngồi xuống, thân thể của chìm sâu vào trong chiếc ghế xoay bằng da mềm mại, trong lòng cảm thấy chán nản ra được. tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại bất động, nhưng trong đầu vẫn lẩn quẩn những lời ban nãy của thư ký Triệu, bộ dáng bây giờ của ngay cả thư ký Triệu cũng có chút nhận ra được cách chính xác nữa rồi.

      Tương Tư là người như thế nào? nên có bộ dạng nào mới hợp?

      hẳn nên có bộ dạng uyển chuyển đáng như ngày xưa khi còn ở bên , với nụ cười tươi tắn xinh đẹp rạng rỡ như ánh nắng, với ánh mắt hồn nhiên linh động. mảnh mai nhưng lại mềm yếu, linh hoạt như nai con, nghịch ngợm nhưng lại rất có gia giáo, khi hoạt động hay yên lặng đều rất đúng mức, nên được mặc những bộ quần áo xinh đẹp, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, phải lo lắng gì đến cơm áo gạo tiền như trước năm mười chín tuổi. Đây mới chính là bộ dáng Tương Tư của .

      thể nào hình dung ra được bây giờ thay đổi như thế nào. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiển dung nhan của ngày đó, trong lòng lại thấy đau đớn tựa như có lưỡi dao đâm ngược từ bên trong ra ngoài, xuyên qua da thịt, chọc thủng toàn bộ những ngụy trang của .

      Xe chạy phá vỡ màn đêm tối đen. Tiếng động cơ ầm ĩ xuyên qua tĩnh lặng của đêm khuya.

      Ngoài cửa sổ xe là thế giới muôn hông nghìn tía của ánh sáng. Bên trong cửa sổ xe là yên lặng tịch mịch như ban đêm. Lái xe giữ im lặng khi lái xe, thư ký Triệu ngồi ở vị trí kế bên tài xế hít thở cũng rất nhàng.

      Hà Dĩ Kiệt ngồi ở ghế ngồi phía sau, vẫn mực nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lúc này hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại, khiến những rãnh sâu hằn lên thành hình chữ Xuyên (川). lo lắng khắc khoải sâu đậm bóp nghẹt trái tim sao hoá giải được.

      Xe vượt qua hơn nửa thành phố, rẽ ngoặt vào vùng thôn quê khắc hẳn với những thanh màu sắc náo nhiệt, xe cộ nườm nượp nơi phố xá vừa qua. Nơi duy nhất lộ ra náo nhiệt và xa hoa hơn chút chính là toà nhà của khu liên hợp thương mại, siêu thị Nhạc Phúc.

      Xe dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài, ở nơi rất xa, Hà Dĩ Kiệt mở cửa sổ xe xuống đến nửa, nhìn qua ánh đèn sáng chói nơi cửa ra vào của siêu thị.

      Thư ký Triệu khẽ khàng cất tiếng , nếu như tôi nhận lầm người, có thể ..., lúc này Tương Tư vẫn còn làm ở trong siêu thị. Buổi sáng ấy thường thường đúng tám giờ đến siêu thị làm, giữa trưa độ hai giờ trở về nhà ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều làm mãi cho đến chín giờ tối, lúc siêu thị đóng cửa ấy mới tan tầm.

      giờ mới là tám giờ ba mươi phút tối.

      Thư ký Triệu giơ lên cổ tay lên xem đồng hồ, sau đó nhìn ra bên ngoài, : "Còn có chừng nửa canh giờ nữa, Văn tiểu thư tan việc."

      "Ừ, ta chờ ở chỗ này thôi." Hà Dĩ Kiệt câu, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng dịch chuyển khỏi nơi cửa ra vào của siêu thị. cứ chăm chú nhìn vào nơi cửa chính, nơi có ánh đèn sáng ngời. Mọi người vẫn lui tới siêu thị rất đông, tuy nhiên xem ra dường như nhìn thấy gì hết. Trong nội tâm vẫn thầm tính toán, chẳng biết lúc nào có thể nhìn thấy Tương Tư bé của mình.

      Thư ký Triệu thấy bộ dạng này của , thoáng khe khẽ thở dài hơi, dễ nghe thấy, rốt cuộc làm sao bây giờ lại phải khổ như vậy chứ? Nếu như quả bộ trưởng nỡ như vậy lúc trước cũng đừng có buông tay người ta. Bây giờ kết hôn rồi, phu nhân lại là người có kiểu cách tính tình như thế nào, những gì bộ trưởng làm như bây giờ, phải ràng gây phiền toái cho Văn tiểu thư hay sao?

      Người chợt run lên cái mạnh mẽ, quả thực dám nghĩ, nếu như sau này Đỗ Phương Phương biết hết thảy mọi việc, ta có bộ dáng thế nào. Dù sao cũng rất sợ người phụ nữa này, bằng trong khoảng thời gian này nên tạm thời xin nghỉ phép, tránh né cuộc nội chiến dữ dội này.

      Nghĩ như vậy, nhưng rồi trong lòng lại tự mình hủy bỏ, bị cuốn vào trong cuộc hoả chiến này rồi, nếu như có tránh được cũng chỉ là nhất thời, làm sao có thể tránh được cả đời?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :