1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 30 (tiếp theo)

      Về đến nhà sau khi rửa mặt nằm ở giường, hai người chuyện với nhau lát, tiếp đó Đỗ Phương Phương liền xoay người lại ôm lấy khẽ hôn. Hà Dĩ Kiệt từ từ nhắm hai mắt năng gì, mặc kệ cho ta hành động. Giây lát sau mới kéo ta quay người lại đè xuống bên dưới...

      Bất quá lát sau, tiếng rên rỉ của Đỗ Phương Phương dần dần vang lên.

      Sau khi chấm dứt, Đỗ Phương Phương sắc mặt ửng hồng nằm ở giường, Hà Dĩ Kiệt vãn như cũ đứng dậy xuống giường bưng hai chén sữa nóng tới, Đỗ Phương Phương vừa thấy liền giận dỗi, bĩu môi : "Em vừa mới uống sữa tươi..."

      Hà Dĩ Kiệt đưa cho ta, dỗ dành: "Chẳng phải chúng ta dự định muốn có con đó sao? Uống nhiều sữa chút, về sau em sinh cục cưng có làn da trắng, thân thể cũng khỏe mạnh..."

      Nghe chuyện sinh con, lúc này Đỗ Phương Phương mới chịu uống từng ngụm từng ngụm sữa. Uống được nửa cốc, liền lắc đầu muốn uống nữa, nhưng Hà Dĩ Kiệt lại đè lại tay của lại, nghiêm túc : "Phương Phương, nghe lời."

      nghiêm túc, Đỗ Phương Phương cũng có chút sợ hãi ra được, lại nghĩ tới quan tâm đến chính bản thân mình, nên sau khi phát sinh quan hệ với , mới có thể mỗi lần đều tự tay pha sữa cho uống.Tuy thích, nhưng trong lòng lại thể thấy ngọt ngào hưng phấn, liền ngoan ngoãn uống sạch rồi đưa lại cho cái chén . Quả nhiên liền đặt môi nhàng hôn lên môi cái nở nụ cười mê người, : "Ngủ ."

      Đỗ Phương Phương nhìn thu lại cái chén đặt xuống ở bên, sau đó nằm xuống, rất tự nhiên vươn cánh tay ra cho gối lên . khỏi rúc vào trong ngực của vòng tay ôm chặt lấy , giọng mũi nồng đậm: "Ông xã, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thích con trai hay con ?"

      Trong bóng đêm Hà Dĩ Kiệt nhàng nhắm mắt lại, trầm mặc lát, sau đó mới thấy tiengs nặng nề của vang lên: "Con ."

      "Vì sao vậy?" Đỗ Phương Phương có chút tò mò, người đàn ông nào mà muốn có con trai, sau đó con trai kế thừa của mình từ chuyện nghề nghiệp cho đến tiền đồ đấy sao?

      tại trong lòng của Hà Dĩ Kiệt vô cùng khổ sở, trong cổ họng tựa như có vật gì đó chẹn ngang, làm cho thành lời nổi. Đỗ Phương Phương vừa kéo kéo cánh tay của vừa hỏi, nhàng thở phào nhõm, từ từ : "Con hiền dịu, biết nghe lời, lại vừa hoạt bát đáng ."

      đứa con có bộ dạng giống như vậy.

      Đỗ Phương Phương cánh tay của : "Ông xã... Nếu như nhỡ ra em sinh con trai sao?"

      Trái tim tràn ngập nỗi đau đớn, chậm rãi ngăn cản cố gắng đè nén xuống, cố gắng xua đuổi những ý nghĩ của bản thân mình để tiếp tục suy nghĩ nữa, bắt đầu ứng phó với Đỗ Phương Phương: "Con do em sinh ra, là con trai hay con đều quý."

      Quả nhiên Đỗ Phương Phương liền cao hứng, vừa lôi kéo vừa . Chỉ trong chốc lát trong lời của ta bắt đầu có vẻ nén nổi giận dữ: "Ông xã... Chúng ta ở cùng chỗ với nhau lâu như vậy, xem, tại sao em vẫn chưa mang thai là thế nào nhỉ?"

      Hà Dĩ Kiệt từ chối cho ý kiến, chỉ dịu dàng khuyên nhủ: "Cái này có vấn đề gì đâu? Em thấy có số cặp vợ chồng kết hôn hai ba năm mới có con đó sao?"

      Đỗ Phương Phương bĩu môi: "Nhưng mà em lại muốn như vậy, ông ngoại vẫn chờ ôm chắt ngoại đó..."

      Hà Dĩ Kiệt xoa xoa mái tóc của ta: "Chẳng phải là chúng ta rất cố gắng đó sao."

      Đỗ Phương Phương than thở tiếng: "Haiz... phải là em bị vô sinh chứ?" ta cũng có chút lo lắng, từ ta cũng từng lăn lê bò toài như con trai như thế, liệu khi lớn lên gây tổn thương đâu đó nhỉ?

      Nghĩ tới đây, thoáng cái ta lại lăn lộn trở mình ngồi dậy: "Ông xã, lại tiếp, chúng ta ở cùng chỗ cũng hơn nửa năm rồi, bằng , chúng ta bớt thời giờ kiểm tra chút nhé?"

      ta biết Văn Tương Tư trước kia từng nạo thai, cho nên có suy nghĩ rằng thể sinh con được.

      Hà Dĩ Kiệt khỏi cười rộ lên: "Em xem em đó, suốt cả ngày cứ miên man suy nghĩ cái gì vậy, chúng ta là người có thân phận như thế nào? Em ở đây vừa kiểm tra cái, bên kia lập tức liền có các bài báo của các tờ lá cải đưa tin làm lan truyền dư luận xôn xao rồi ..."

      " phải người bạn thân mở bệnh viện đấy sao? Chúng ta đến chỗ đó..."

      Hà Dĩ Kiệt lắc đầu: "Bạn bè tin cậy, trong bệnh viện đó có đến mấy trăm bác sĩ và y tá làm việc. Nếu tin đồn được truyền , có muốn tra ra ai cũng khó có thể tra ra được... Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ chờ đợi chút , nhìn em sinh long hoạt hổ (nhanh nhẹn như rồng như hổ) thế kia, làm sao có thể bị vô sinh được?"

      Đỗ Phương Phương nghe phân tích có đạo lý, liền bỏ cái tra ý niệm đến bệnh viện để kiểm trong đầu mình , quyết định từ nay về sau mỗi ngày buổi tối đều nghiêm túc ở lại trong phòng, có cảm giác nếu có được đứa con, cảm thấy an lòng mà lại ra được.

      *********************************************

      Khi sắp đến thời điểm Tương Tư sinh con, sức khỏe của thím Phúc tựa như có kỳ tích, tự nhiên lại tốt lên. Lại gặp đúng thời tiết bắt đầu vào thu, khí trời mùa thu lập tức chuyển mát. Có lẽ là người tốt vẫn được hồi báo tốt, bác sĩ bệnh của bà khỏi quá nửa rồi, cái mạng già của bà quả được nhặt về rồi.

      Trong lòng Tương Tư thấy vô cùng cao hứng, đón thím Phúc về nhà, căn bệnh bên trong vừa thoát khỏi, cảm thấy mọi thứ người cũng dễ dàng hơn rất nhiều, khẩu vị cũng khá hơn được chút, lại thêm thím Phúc vốn cả đời làm nữ đầu bếp, nên ngần ngại ra tay trổ tài nghệ nấu nướng của mình, thay đổi cho các món súp để ăn. Trước khi Tương Tư sắp sinh được nửa tháng quả thực cố mập thêm được ít, mặt cũng thấy có chút hồng hào hơn

      Theo dự tính ngày sinh của con vào khoảng tháng chín. Trước ngày dự sinh khoảng mười ngày, thím Phúc liền thúc giục bệnh viện. Sức khỏe của kém, chỗ ở lại ở ngược đường, chừng nếu có sinh non hoặc là có tình huống gì đột nhiên xảy ra, hoặc nếu như có chuyện gì xảy ra, với cái bụng to đùng này của mà chỉ có mình thím Phúc cao tuổi, đến lúc đó lăn qua lăn lại để đứng dậy cũng rất phiền toái, bằng trước hết tiêu thêm chút tiền để mua an tâm.

      Tương Tư ở trong phòng chờ sinh tại bệnh viện, cùng phòng với còn có ba người phụ nữ có thai sắp sinh ở cùng. Họ đều có chồng, mẹ chồng hàng ngày đều tựa như con quay vây quanh để hầu hạ. Chỉ có Tương Tư trong lúc này có vẻ hơi quạnh quẽ, chỉ có khi thím Phúc ngày ba bữa cơm đưa cơm đến mới thấy náo nhiệt hơn chút.

      Cùng chờ sinh như có tâm tính tốt, thấy chờ sinh con chỉ có mình, nhưng cũng hỏi han bát quái chuyện gì nhiều. Khi chồng hoặc mẹ chồng mua hoa quả hoặc đưa súp tới lại chia phần cho chút. Có đôi khi cũng với cho mẹ chồng mình, nhờ bà quan tâm chuẩn bị giúp cho nước ấm để giặt khăn lau người.Trong lòng Tương Tư hết sức cảm kích, dần dần hai người liền chuyện với nhau rất thân thiện .

      Qua hai ba ngày, khi này sinh con , vừa đẩy ra khỏi phòng sinh, Tương Tư thấy mẹ chồng bày ra vẻ mặt nghiêm nghị thu thập đồ đạc, cũng chưa từng nhìn qua và đứa cháu của mình cái quay mặt bỏ . Ngược lại chồng của gì, chỉ là mặt sắc mặt cũng còn thấy vui mừng nữa, kia nằm ở giường, mặt mũi tái nhợt . Tương Tư tới vắt khăn lông để lau mồ hôi cho . từ từ nhắm hai mắt lại lắc đầu, lát sau nước mắt liền chảy ra ngoài...

      Trong lòng Tương Tư cũng thấy khó chịu theo, người tốt như vậy, làm sao lại ông trời lại sắp xếp cho bà mẹ chồng như vậy...

      cũng biết mình nên khuyên nhủ kia như thế nào. Thấy khóc, cũng rơi lệ theo, khóc trong chốc lát, lại nghĩ tới chính bản thân mình. Mình cũng giống như kia nhưng thê thảm nhiều hơn, ít nhất kia còn có chồng, còn có gia đình, tuy chồng của cũng được cao hứng lắm, nhưng ít ra ta cũng đến nỗi xoay mặt bước , còn ôm lấy con , mà sao, cái gì hết.

      Nghĩ như vậy, Tương Tư liền thấy rất khó chịu. Đến buổi chiều, bụng lại bắt đầu đau từng hồi, từng hồi . Y tá tới kéo quần áo lên nhìn thoáng ua, lập tức ra luôn, nước ối vỡ rồi, đây là tượng sắp sinh, nhưng sớm hơn ngày dự tính khoảng mười ngày, nhưng cũng tính là chuyện gì lớn. Có số phụ nữ khác mới được hơn bảy tháng sinh con rồi, Đứa trẻ sinh ra xong chỉ lớn bằng con mèo , cũng vẫn sống được.

      Y tá vừa an ủi , vừa giúp đỡ về phía phòng sinh. Tương Tư đau đến gần như được ra lời, cả đầu lẫn gương mặt mồ hôi vã ra đầm đìa, khó nhọc di chuyển đến phòng đẻ nằm ngay sát vách. Lúc này cả người mệt lả, nằm giường gần như còn sức để cử động nữa...

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 31: Con dịu dàng hiếu thuận

      Tương Tư đau đến gần như được ra lời, cả đầu lẫn gương mặt mồ hôi vã ra đầm đìa, khó nhọc di chuyển đến phòng đẻ nằm ngay sát vách. Lúc này cả người mệt lả, nằm giường gần như còn sức để cử động nữa...

      "Thả lỏng người ra, có chuyện gì đâu, mọi việc kết thúc rất nhanh thôi." Y tá ngày nào mà tiếp đón đến chục thai phụ đến kỳ sinh nở, sắc mặt bình tĩnh an ủi mấy câu, tay chân cũng khẩn trương chuẩn bị bắt đầu giải phẫu.

      Thím Phúc tư tưởng vốn lạc hậu, cứ mực cho rằng phải sinh con theo cách thông thường mới có lợi cho đứa trẻ. Tương Tư nghe thấy bà đẻ thường mới có lợi cho con, nhưng sản phụ phải chịu chút đau đớn, gần như đồng ý phương pháp đẻ thường luôn chút do dự, chỉ là khi bước vào phòng sinh đẻ này rồi, mọi việc lại phải do bác sĩ chỉ định.

      Đau tới nửa ngày mà đứa trẻ vẫn có dấu hiệu muốn ra khỏi bụng mẹ. Bác sĩ kiểm tra lượt, là cửa tử cung mở quá , hơn nữa thân thể của cấu tạo thích hợp cho việc đẻ thương, đề nghị với hay là sinh mổ. Tương Tư đau sớm mơ hồ rồi, thím Phúc cũng nhẫn tâm để lại phải chịu tội, liền ký vào giấy đề nghị sinh mổ.

      Thuốc mê bắt đầu được truyền từ trong khu vực quản lý vào trong cơ thể của , mới đầu bác sĩ còn vừa chuẩn bị khử trùng vừa chuyện cùng với Tương Tư, sau vài câu chuyện liền trở nên mơ hồ rồi ngủ thiếp . Đến khi mở mắt ra con được tắm rửa sạch , được quấn gọn trong chiếc chăn nằm ở bên cạnh giường của .

      Khuôn mặt nhắn của bé vẫn có chút hồng hồng, nhăn nhăn nhúm nhúm, Tương Tư liếc nhìn bé con, toàn bộ trái tim mềm nhũn, nước mắt cứ thế ào ạt tuôn rơi. định di chuyển người tới muốn ôm lấy con , lúc này mới cảm thấy bụng truyền đến đau đớn khó nhịn. Thím Phúc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy tỉnh, thím vội vàng bưng súp tới, đau lòng dỗ dành uống được non nửa chén, thấy sắc mặt có chút hồng hào hơn, lúc này mới thở dài hơi. Người già vốn có tư tưởng bảo thủ, bà cảm thấy như bị trúng đao chết bởi cuộc sinh mổ này rồi, vừa thấy được đẩy ra khỏi phòng đẻ, vẫn mực hôn mê bất tỉnh, thím thấy đau lòng mình trốn tránh khóc rất lâu.

      Nếu như Tương Tư là phụ nữ sinh con theo cách đẻ thường sức khoẻ khôi phục nhanh, cũng có thể xuống giường, tự mình đến buồng vệ sinh rồi. Thấy cũng sinh con , có vài người lại lắc đầu thở dài. Tương Tư cũng chấp nhận, sinh con mới tốt, con tri kỷ dịu dàng, hiếu thuận hơn nhiều so với việc sinh con trai. Sau đó mỗi ngày lại nhìn thấy khuôn mặt nhắn của bé xinh đẹp giống hệt như của .

      "... phải chỉ có tôi thôi đâu, nuôi con trai vẫn tốt hơn nhiều, sinh con , sau này bản thân mình thương nó như châu báu, của quý trong nhà, ai mà biết được rồi sau này khi nó phải lập gia đình, biết gặp gỡ được người đàn ông như thế nào, gặp được bà mẹ chồng thế nào?" kia bĩu môi, nghiêng mắt liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy chồng của mình có ở đó liền bắt đầu có chút than thở, hổn hển :"Khi tôi mang thai coi trọng tôi giống như tôi là Bồ Tát vậy. Mẹ nó chứ, nghe người ta bụng tôi đây thoạt nhìn giống như mang thai con trai, mỗi ngày ngoác cái miệng ra đến lỗ tai mà cười, hầu hạ vô cùng cẩn thận. xem tại, vừa thấy tôi sinh ra con , đến nhìn thôi cũng chưa từng liếc qua cái bỏ ! Phì! Tôi đây sinh nữa mặc kệ cho nhà bọn họ đoạn tử tuyệt tôn!"

      Tương Tư nhìn kia tức giận, dù lúc này có sức lực nữa cung cười cười khuyên nhủ : "Chị cũng đừng cảm thấy có gì quá tức giận, tôi thấy nhà mình mặc dù có chút mất hứng, nhưng hàng ngày vẫn tới để chăm sóc chị đấy thôi..."

      chưa dứt lời kia vành mắt liền đỏ hoe: " em à đừng có đến ta làm gì. Khi còn nhau biết biểu tốt thôi cũng cần , chỉ là sau khi kết hôn được mấy năm, giữa hai chúng tôi có lúc là mật ngọt có lúc là dầu sôi. Nhưng có ai ngờ được đến khi sinh con ra, mọi bản chất lúc này đều bộc lộ ra bằng hết. Tôi giờ đây coi như suy nghĩ thấu đáo rồi, cái gì mà nam nữ bình quyền, nam nữ bình đẳng, tất cả đều là nhảm. thử nhìn những người sinh ra con trai kia mà xem, có người nào là thấy cao hứng, đầu ngẩng cao !Ở nhà chồng đến cái lưng quần cũng phải giữ cho chắc, những người kia vẫn luôn miệng mến con , nhưng chẳng phải khi sinh con liền lại thấy phải chịu đè nén hơn nếu như sinh được con trai đó sao?"

      Tương Tư chợt nghe thấy kia ở đó mà phàn nàn, biết trong lòng ta có nhiều điều uất ức, ra được, có lẽ có thể tốt hơn chút... Nhưng còn cứ mực nuốt nghẹn vào trong như thế, mọi tâm gì cũng đều dấu ở trong lòng, đều phải chịu đựng mình thể bày tỏ ra được với mọi người ...

      Còn có thể được phàn nàn, còn có sức lực để mà tố khổ thế kia, lại còn có thể khóc, đây thực cũng là loại phúc khí rồi.

      nhìn thấy con ngoan ngoãn nằm ngủ, tự nhiên trong lòng cảm thấy chua xót dâng lên tràn ngập, sao kiềm chế nổi. Mẹ chỉ mong con ngàn vạn gặp phải mệnh khổ như mẹ thế này, mẹ chỉ mong con có thể khỏe mạnh lớn lên, cần phải xinh đẹp, cần có nhiều tài hoa, cần phải học ở những ngôi trường có tên tuổi, chỉ cần con giống như ngàn vạn con người bình thường khác trong biển người bình thường kia, trải qua cuộc sống bình thường đơn giản nhất, đây cũng chính là phúc khí của con rồi...

      Thân thể của bị suy nhược nghiêm trọng sau sinh. Sinh con bằng phương pháp mổ đẻ thực làm nguyên khí của bị tổn thương nặng nề. Những sản phụ khác sinh mổ sau tuần có thể dứng dậy lại được, nhưng Tương Tư phải nằm trọn vẹn mất tháng trời, đợi đến khi được xuất viện con được đầy tháng rồi.

      Thím Phúc mua vải hoa mới, tự tay làm cho bộ quần áo nho bông màu đỏ rực. Nhất Nặc sau khi mặc vào, nhìn bé giống như con búp bê phúc trắng trắng mập mạp thường vẽ tranh tết. Tương Tư nghiêng người giường, nhìn thím Phúc dỗ dành bé nằm ở giường cười khanh khách, trong lòng thấy thỏa mãn nên lời.

      Có thể sau khi quyết định mang thai cục cưng hề cảm thấy hối hận, vậy giờ đây, quả thực thấy mình cực kỳ may mắn, may mắn có thể có được thiên sứ như vậy!

      Tương Tư đặt tên cho con là Nhất Nặc, lấy ý từ câu “quân tử nhất nặc, trọng vu thiên kim” ( lời hứa của người quân tử đáng giá ngàn vàng), tên thường gọi ở nhà của bé là Nặc Nặc.

      Nhất Nặc từ lúc sinh ra cho đến bây giờ cũng rất ngoan ngoãn, thích khóc cũng thích ầm ỹ, chỉ có những lúc nước tiểu ướt tã lúc ấy bé mới có thể hừ hừ lên mấy tiếng, mở đôi mắt to ra nhìn mọi người. Thím Phúc và Tương Tư lúc này chỉ cần nghe thấy bé hừ hừ lên là biết Nặc Nặc tè dầm rồi. Thím Phúc , đứa này làm cho người ta bớt phải lo lắng, cực kỳ dễ nuôi, cần người lớn phải quan tâm nhiều lắm!

      Trong lòng Tương Tư cũng đặc biệt kiêu ngạo vì con . Con giống như khi còn bé, nghe thím Phúc , khi còn bé rất hay khóc chỉ thích làm náo loạn cả nhà. Suốt cả đêm cứ oa oa khóc, lại còn chịu để cho người khác ôm, chỉ thích được mẹ dỗ dành. Ngay cả ban đêm, mẹ cũng có được đêm nào ngủ yên lành, bà cứ phải ôm vòng quanh trong phòng, vất vả mới dỗ ngủ được. Nhưng vừa đặt tới giường , liền vừa trớ ra vừa khóc ầm ĩ lên. Vì tính nết của như vậy làm cho mẹ của phải chịu rất nhiều khổ sở, cả người bị gầy sút vài vòng. Sau này khi lớn lên mẹ còn hay cười giỡn cùng , tại tóc của mẹ rụng thưa như vậy, đều là do khi còn bé náo loạn làm cho mẹ bị ốm.

      Nhìn bé con nhu thuận nằm ở giường, ăn uống no đủ rồi, khuôn mặt nhắn phúng phính trắng hồng, ngừng nhìn người khác cười toe toét, thím Phúc ở bên cạnh liền gấp quần áo lại, cẩn thận chặn lại ở bên giường, chỉ sợ Nhất Nặc bị rơi xuống. Nhìn thấy bộ dáng Tương Tư nhìn con mặt mày mỉm cười như vậy, trong lòng bà cũng thấy cao hứng, lại nghĩ tới khi còn bé, kiềm chế được ra: "Lúc nào thím cũng cảm thấy con còn , vậy mà chỉ chớp mắt cái, bây giờ con cũng làm mẹ rồi. Thím còn nhớ ngày trước, hồi còn ở trong nhà họ Văn kia, lúc ấy bộ dáng của con vẫn còn nho , suốt ngày theo thím, thân thể cứ uốn éo uốn éo chạy nhay. Bây giờ nháy mắt cái, của thím trưởng thành rồi, lại còn là mẹ của Nặc Nặc nữa. Bà lão già như thím đây có chết xuống mồ cũng thấy được thanh thản rồi..."

      Thím Phúc xong, vành mắt liền đỏ ửng, đôi mắt của thím hơi khép lại thành đường, loáng thoáng ánh lên mấy giọt nước mắt. Tương Tư dường như còn nghe thấy bà câu: "Nếu như tiên sinh và phu nhân còn sống, nhìn thấy con bây giờ chắc hẳn là rất mừng..."

      nghiêng mặt , ngoài cửa sổ ít cây dây leo quấn quanh mấy gốc cây xù xì sớm rụng hết lá, ra mùa đông tới.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 31 (tiếp theo)

      Ban Kỷ Luật Thanh tra điều tra chuyện của Bí thư Tiếu, tuy rằng vẫn chưa có văn bản gửi xuống, nhưng thuộc hạ của Bí thư Tiếu công tác qua giao tiếp ra. Những ngày này ông đều nhàn rỗi ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách. Buổi tối Hà Dĩ Kiệt lấy cớ có bữa tiệc dấu diếm Đỗ Phương Phương mình lái xe tới .

      "... Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng dối gạt cháu nữa, là chuyện của đứa Tử Khiêm kia..."

      Thoạt nhìn Bí thư Tiếu già rất nhiều, lúc đầu mái tóc chỉ hơi bạc chút, vậy mà chỉ sau tháng ngắn ngủn mái tóc giờ đây trắng phau. Ông ngồi ở ghế sa lon, bưng ly trà, mặt có chút xấu hổ lẫn lúng túng, nhưng nhiều hơn vẫn là thần sắc thê lương ra được.

      Hà Dĩ Kiệt thấy ông như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó xử. Lúc trước khi cùng đường, là thanh niên choai choai mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn biết tương lai ra sao, chính Bí thư Tiếu giúp đỡ , bỏ qua mọi hiềm nghi trợ giúp học. Ông cho xuất ngoại để du học, đợi cho đến ngày học thành tài trở về nước. Lúc này chuyện của cha sớm bị người ta quên lãng, những người cùng làm quan lúc trước cùng với cha sau khi điều tra giờ cũng thay đổi. có thể bình yên vô trở thành trợ lý của Bí thư Tiếu, sau đó dưới trợ giúp từng bước của ông mới cho tới hôm nay. Trong lòng của , sớm coi ông như người cha nặng tình của mình rồi. Ông gặp phải chuyện may, còn cảm thấy khó chịu hơn cả khi chính mình gặp phải chuyện may.

      "Tử Khiêm gần đây hiểu chuyện hơn, cũng biết nghe lời..." Hà Dĩ Kiệt còn định an ủi tiếp vài câu, nhưng Bí thư Tiếu lại khoát khoát tay, vẻ mặt đầy vẻ cay đắng, nhắm mắt lại, thở dài tiếng:"Ta nên khi nó còn tuổi như vậy đưa nó ra nước ngoài. Nó được như cháu, đứa này bị làm hư rồi, biết suy nghĩ, tới đó đầy nửa năm mà học biết bao nhiêu thói hư tật xấu rồi..."

      Bí thư Tiếu xong liền gục đầu xuống, giọng trầm thấp nặng nề vang lên ở trong phòng khách nghe lớn lắm nhưng lại ràng vô cùng: "Mới đầu nó chỉ nhiều lần đòi tiền, ta còn chịu đựng được, lúc đó do công việc bận bịu, nên ta hỏi nhiều xem nó ở bên kia làm những gì, càng về sau... Cho đến khi nó mắc phải chuyện đó, hết thảy đều chậm mất rồi..."

      Hà Dĩ Kiệt cảm giác mình trái tim mình tựa như bị người ta thò tay vào bóp chặt lấy vậy. siết chặt lại ngón tay, trong cổ họng tràn ngập vị đắng chát. Lẽ ra cần phải chú ý sớm chút tới chuyện trong nhà của Bí thư Tiếu mới phải. Nếu như có thể tỉnh táo chút mọi chuyện phát triển đến tình trạng như vậy! Bí thư Tiếu cũng chỉ có đứa con trai này, bất kể thế nào, cũng thể để ông gặp phải chuyện may!

      "... Dĩ Kiệt à, ta chỉ đứa con trai này mà thôi, mẹ của nó mất sớm, ta đồng ý với bà ấy là phải nuôi dạy con trai trưởng thành tốt, ta thể nhìn đứa con của mình bị hủy hoại ở nước ngoài, bị chết ở nước ngoài như vậy. Cho dù phải dùng cả cái mạng già này của ta để bồi thường, ta cũng phải cứu con trai của ta trở về..."

      Bí thư Tiếu chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc mặt của ông lúc này bình tĩnh trở lại, nhưng Hà Dĩ Kiệt lại nhìn thấy rất ràng trong khóe mắt của ông có vết ướt.

      "Những số tiền kia là chính ta thu nhận, ta thực xin lỗi đảng cùng tổ chức bồi dưỡng ta. Bây giờ ta cũng xứng tiếp tục giữ vị trí của bí thư thị ủy ở thành phố này nữa, cũng xứng là đảng viên nữa. Dĩ Kiệt à, người nhầm bước tất cả những bước tiếp theo đều sai hết. Cháu đừng có bắt chước giống ta, giờ tuổi tác già rồi vậy mà ta lại giữa nổi khí tiết ...”

      Chương 32: giữ được Tương Tư và ngẫu nhiên gặp được

      Dĩ Kiệt à, người nhầm bước tất cả những bước tiếp theo đều sai hết. Cháu đừng có bắt chước giống ta, giờ tuổi tác già rồi vậy mà ta lại giữa nổi khí tiết ...”

      Bí thư Tiếu xong, người run run rẩy rẩy đứng lên xoay người về phía phòng ngủ. Đèn trong phòng khách mờ nhạt mờ nhạt, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở chỗ đó nhìn theo bóng lưng của Bí thư Tiếu. Lưng của ông còng xuống rồi, gầy gò, bao giờ còn là Bí thư Tiếu luôn hăng hái tiền hô hậu ủng như trước nữa. Giờ đây ông cũng còn giống như núi lớn, giống như người cha luôn che chở cho như ngày trước được nữa. Trong ngực thoáng thấy từng đợt, từng đợt co rút đau đớn. Thoáng cái đứng phắt lên, ngọn đèn chiếu vào bóng dáng của in sàn nhà lắc lư qua lại. Cuối cùng nhàng mở miệng : "Bí thư Tiếu, ngài sao đâu, cháu đây để cho ngài bị xảy ra chuyện gì hết. Cháu đến đây là để sắp xếp cho ngài đón Tử Khiêm trở về, những chuyện xảy ra lúc trước xin ngài cứ yên tâm, cháu có biện pháp giải quyết rồi..."

      xong, cầm áo khoác rồi bước ra phía bên ngoài.

      "Dĩ Kiệt, cháu đứng lại đó cho ta!" Bí thư Tiếu trầm giọng quát : " cho phép cháu hồ đồ!"

      Khóe môi của Hà Dĩ Kiệt hơi nhếch lên nụ cười khổ sở. xoay người lại nhưng lại như an ủi ông: "Ngài cứ yên tâm, cháu là do tay ngài đào tạo nên, cháu thể để cho ngài bị vết đen bôi lên mặt được."

      Bí thư Tiếu vừa định thêm điều gì đó, nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng bước ra bên ngoài rồi: "Ngài hãy ngủ sớm chút , mấy ngày nữa cháu lại đến thăm ngài."

      Cửa nhàng đóng lại, bà cụ bảo mẫu trong nhà họ Tiếu tự mình đưa Hà Dĩ Kiệt ra ngoài. Lúc xuống lầu, Hà Dĩ Kiệt khách khí cáo biệt với bà cụ, nhìn bà cụ trở về, sau đó lấy xe rời ...

      mình lái xe vòng vo đường hồi lâu, chờ khi về đến nhà đêm khuya rồi. Đỗ Phương Phương sớm ngủ, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, rầu rĩ hút vài điếu thuốc lá.

      Cuối cùng tới giờ khắc phải mở miệng rồi đây. nhịn suốt thời gian dài như vậy là muốn nhìn lại chút mọi chuyện liệu còn có thời cơ để xoay chuyển hay . Nhưng cho đến hôm nay, thể thừa nhận điều rằng, vẫn luôn tự cho là mình có thể tay che trời, người khác ở trong mắt bất quá cũng chỉ là trò cười mà thôi. Cuộc đời này, quả là ngoài người này còn có người khác, ngoài trời này còn có trời khác.

      Sau khi hút hết điếu thuốc, đứng lên lên lầu. Khi tiến vào trong phòng ngủ, thả bước nhàng, lúc mở ngăn tủ ra để lấy quần áo, Đỗ Phương Phương liền tỉnh ngủ, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ nhìn , ngữ điệu mang theo chút lười biếng mơ hồ: "Ông xã, về rồi..."

      Hà Dĩ Kiệt khẽ ừ tiếng, cầm quần áo đặt ở bên giường liền dự bị vào phòng tắm. Trong chốc lát Đỗ Phương Phương tỉnh táo hẳn. Khi thấy thần sắc mặt có chút u ám vui liền vội vàng hỏi : " làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

      Hà Dĩ Kiệt luôn luôn là người rất biết cách đối nhân xử thế, cho dù có gặp phải chuyện lớn hơn nữa, dứt khoát cũng lộ ra vẻ mặt như vậy. Đỗ Phương Phương khó khi thấy được lộ ra bộ dáng như vậy, trong lòng ta cũng thấy hoảng hốt.

      Hà Dĩ Kiệt đứng ở bên cạnh giường, nhìn thấy ràng hốt hoảng nơi đáy mắt của Đỗ Phương Phương. Đáy lòng của giống như mặt trời khuất trong sa mạc, có gió thổi qua, vạn dặm đều yên tĩnh.

      Ai biết được trong lúc hốt hoảng có vài phần là thực quan tâm tới hay là có toan tính gì đối với tiền đồ của ? Ai biết được, nếu ngày kia lại dẫm vào vết xe đổ của nhà họ Hà, người phụ nữ này khi biết được, liệu chút do dự đứng chung chỗ với hay , hay là xoay người rời ?

      Lấy , chẳng qua cũng bởi vì phần tư tâm kia của mà thôi. Cho tới bây giờ vẫn hề có tình , chỉ là lợi dụng, vẫn luôn luôn nhớ kỹ, nhớ rất điều này.

      Dựa vào cái gì mà phải lùi bước? Chẳng phải là chồng của ta đó sao, ta vẫn luôn mồm gọi là chồng, vậy ta phải chia sẻ với , phải phân ưu giải nạn cùng chứ. Ai bảo ngã vào, ai bảo tàn nhẫn độc ác như vậy chứ! Đỗ Phương Phương, đây chính là cái mà nên phải nhận lấy!

      "Phương Phương!" Hai tay vịn lấy vai của ta, xoay người ta lại, giọng điệu êm dịu đến mê người trước nay chưa từng có. Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy trong đầu mình từng hồi từng hồi hoảng hốt. Mà lúc này dung nhan tuấn dật của chậm rãi ghé sát vào ta. Trong lúc ta còn chưa kịp phản ứng, giây phút ấy đặt nụ hôn vào môi của ta.

      rất ít khi hôn ta, cho dù là từng có hôn môi, bất quá cũng chỉ là lướt qua rồi tức dừng lại. Còn lần này, nụ hôn của quá kịch liệt quá triền miên, trong đầu của Phương Phương lập tức trở nên trống rỗng, ngay cả năng lực tự hỏi mình cũng có...

      Cho đến hôm nay Đỗ Phương Phương mới coi như được nếm trải đến vui vẻ nhàng ngập tràn khoái cảm này. ta cảm giác mình tựa như con thuyền nhàng lắc lư trong cơn gió mặt hồ. Mỗi dây thần kinh người, mỗi tấc da thịt người đều cảm thấy thuận theo khoan khoái, thoải mái. Nụ hôn chấm dứt từ lâu, nhưng Phương Phương vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần. ta được ôm vào trong ngực rất chặt, tiếng tim đập giao nhau ở chung chỗ, chỉ trong nháy mắt, thể nhận lúc này là ngày hay đêm nữa.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 32 (tiếp theo)

      Chỉ câu của Đỗ lão tướng quân quả chống đỡ qua được việc mà phải mất hơn nửa năm ngừng bôn ba đến sứt đầu mẻ trán. Nhà họ Đỗ coi như cũng có chút bản lãnh. Cái người có tên Dương Đắc Chí kia cũng gắng sức để cho lão tướng quân chút mặt mũi. Chuyện của Bí thư Tiếu thượng cấp có chỉ thị xuống cần phải giải quyết, đương nhiên phía dưới liền có ai truy cứu nữa. Nhưng mà những ghi nhớ của năm xưa lớn dần lên, cộng với chuyện xảy ra tới lúc này giờ đây trở thành đòn đả kích quá nặng. Sau hồi đau thương quá lớn lại tới nỗi mừng vui quá độ khiến Bí thư Tiếu bị ngã bệnh. Ý tứ mà Dương Đắc Chí kia gần xa với lão tướng quân chính là, vừa vặn thừa dịp này Bí thư Tiếu nên cáo bệnh mà thoái lui ra khỏi chính trường, như vậy việc về vườn của ông vẫn được sáng sủa. Cứ như vậy mà sống cuộc sống khá giả từ nay về sau, cần phải chờ đợi lo lo lắng lắng lại bị người ta lôi chuyện cũ ra truy cứu rồi bị rớt xuống đài, rơi vào cảnh tượng tăm tối thê lương nữa.

      Hà Dĩ Kiệt cũng có ý định này, mà Bí thư Tiếu trải qua phen trắc trở này, cũng bởi vì chuyện của Tử Khiêm nên làm cho ông cũng còn tâm trí nào mà nghĩ tới con đường làm quan nữa. Cho dù ông có thực lui về, cái người có tên Trương Thành Hàm kia có vào thay vị trí của ông ở thành phố A cũng là do tay của ông.

      Hà Dĩ Kiệt tâm muốn Bí thư Tiếu được an hưởng lúc tuổi già. đương nhiên coi mình giống như là con trai của ông mà chăm sóc ông vậy. Tiếp đó Tử Khiêm cũng từ nước ngoài trở về, ở nước ngoài lưu lại bản án của cậu ta, từ nay về sau việc ra nước ngoài của cậu ta rất khó khăn, cũng may ở trong nước vẫn có người nào biết chuyện của cậu ta. Hà Dĩ Kiệt vận dụng quan hệ, liên lạc cho cậu ta trường đại học, muốn cậu ta lại tiếp tục học. Cậu ta cũng ngoan ngoãn bắt đầu chịu khó học tập. Bí thư Tiếu thấy con trai lạc đường giờ biết quay lại, bệnh tật giờ tốt hơn được phân nửa, tạm thời đề cập tới nữa.

      Chỉ chớp mắt lại qua mấy tháng, đến thời điểm cuối năm. Cho tới khi thành phố A bắt đầu có trận mưa tuyết đầu tiên, Hà Dĩ Kiệt chợt nhớ ra, Tương Tư rời đến giờ được năm rồi.

      Hoá ra, thời gian ở bên cạnh mình, tính cả ngày lẫn đêm vậy mà trọn vẹn 365 ngày rồi.

      Lúc này, mình đứng trước cửa sổ sát đất ở văn phòng, nhìn những bông tuyết bay phất phơ bên ngoài cửa sổ, hiểu sao lúc này cảm giác rời rã chợt dần dần ùa tới trong , khiến sao kiềm chế nổi run rẩy trong cổ họng. luôn luôn dám nghĩ, dám nhớ tới chuyện thân mình nghiêng ngả rời giữa đêm đông lạnh giá như thế nào. giữa bầu trời đêm đầy tuyết bay với bộ dạng đầy tuyệt vọng như thế... dám nghĩ, cũng dám nhớ lại, nhưng cứ hết lần này tới lần khác, giống như con chim cu gáy tồn tại đơn độc trong cuộc sống, kéo dài cho đến tận hôm nay. lại bắt đầu sợ hãi, nếu như ngày nào đó, bọn họ lại gặp nhau ở nơi nào đó, biết có đủ dũng khí để đối mặt với ?

      Trời khuya rồi, trời đêm hơi lạnh.

      lái xe, mặc chiếc áo gió dày dặn ấm áp bước dọc theo con đường về phía trước. Có người cùng với theo cùng hướng, có người chỉ gặp thoáng qua, có cặp tình nhân cười đùa ầm ỹ, có đứa trẻ vừa cười vừa nhảy nhót. cắm hai tay vào trong túi áo choàng, đạp lên gió tuyết, chậm rãi về phía trước. muốn về nhà, cũng muốn nhìn thấy Đỗ Phương Phương. Trời đất rộng lớn là thế vậy mà lại nơi để có thể về. nắm chặt bàn tay thành quả đấm, nhưng lại cảm thấy tịch mịch và độc ra được. Lúc ngang qua ngã tư đường châm điếu thuốc chờ đèn đỏ, cúi đầu hít vài hơi thuốc. Bên tai chợt truyền đến tiếng ca đến tê tâm liệt phế của người đàn ông biết có phải là từ cửa hàng thanh bên kia đường vẳng sang :

      “Muốn giữ lại nhưng lại thể giữ nổi nên mới trở nên đơn

      Những lời ca ly biệt cũng thể hết những dịu êm

      giây trước tan nát cõi lòng

      Chỉ im lặng ra sức ôm nhau

      Cố gắng vượt qua để đưa tiễn người

      Lời ca ly biệt sao chua xót...”

      thoáng giật mình rồi lặng người , thuốc lá dần dần cháy hết khiến nơi đầu ngón tay của bị phỏng. Đột nhiên run lên, đầu mẩu thuốc lá rơi mặt đất, đứng yên thể cử động nổi, mặc cho cơn gió rét thấu xương lạnh như băng tùy ý thổi tới mặt. biết là do tuyết đọng ở bên khóe mắt tan ra hay là do rơi lệ, mà bên khóe mắt mảnh lạnh buốt.

      xiết chặt hai bàn tay, chậm rãi gập lưng lại, nơi dạ dày của dần dần đau đến lợi hại. cắn răng, chỉ cảm thấy đau nhức này giống như bị hàng loạt các rễ cây rất chui vào tàn phá máu thịt trong lòng , khiến sao thốt lên được thành lời, đau nhức ấy cũng thể nào mô tả nổi. đường có vố số người đường lui tới, song từng người qua, bước chân ai nấy đều bước vội vàng qua trước mặt , ai dừng lại hỏi han câu. Thậm chí còn có người thấy còn tránh bước ra xa, vượt qua. đau đến sao chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, quỳ gối xuống đầu đường lầy lội, bàn tay nắm thành quyền gắt gao run rẩy chống đỡ cơn co giật cuộn lại trong dạ dày. Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, dần dần nhìn thấy những gì xung quanh nữa. Chợt có gương mặt xinh đẹp và hoạt bát đột nhiên xuất tại trước mặt của , lập tức đứng lên, đáy mắt ửng đỏ, lảo đảo bước lên trước đuổi theo vài bước...

      "Tương Tư... Tư Tư..." Thân hình cao gầy của đứng sững lại ở ngã tư đường, xe cộ qua lại như nước, lung lay sắp đổ.

      Mà lúc này, đèn xanh đèn đỏ ngừng lập loè, tiếng xe tiếng người vang lên vô cùng ầm ĩ, cơn mưa tuyết lớn vẫn tiếng động lặng lẽ rơi xuống, là trong biển người vội vàng đường như nước chảy qua kia, biết nơi nào tìm bóng dáng của đây?

      sớm tại, cũng bao giờ trở về nữa, đây là trừng phạt tốt nhất mà ông Trời dành cho .

      *****************************************************

      Lúc Tương Tư từ trong tiệm sách ra, cài lại chiếc mũ của chiếc áo lông xong khỏi chà xát hai tay vào nhau, rụt cổ lại, giấu hai tay ở trong tay áo choàng gió, chậm rãi về phía trước, Nhất Nặc vẫn chưa thể nào rời khỏi người lớn được. Thím Phúc dù sao cũng lớn tuổi, lại vừa bị bệnh xong, tuy rằng bệnh khỏi nhưng sức khỏe cũng thể bằng ngày xưa, nên đành phải ra ngoài tìm việc làm, nhưng lại thể những nơi phải rời khỏi nhà quá xa. Ngay tại ngã ba đường bên này có dãy nhà chuyên bán sách tìm người làm công việc thu ngân, tiền lương được cao, nhưng được cái bà chủ trong khu vực quản lý cung cấp cho bữa tối nên Tương Tư vẫn tương đối hài lòng. Sức khỏe của tại cũng thể tìm những công việc vất vả để làm. chỉ sợ mình sao chống đỡ nổi, mà công việc ở trong tiệm sách cũng khá thanh nhàn, coi như cố gắng chút cũng ứng phó được.

      Trạm đỗ xe buýt cách hơi xa, Tương Tư bộ qua đó, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp đông cứng lại đến nơi. ngừng ấp hai tay vào miệng để hà hơi ấm, cúi đầu cố bước nhanh hơn. Nhất Nặc vẫn chờ về nhà để cho bú sữa đây. Bởi vì bây giờ phải làm nên ban ngày Nặc Nặc đói bụng, thím Phúc pha sữa bột cho bé uống, Nặc Nặc thích uống sữa bột, thỉnh thoảng lại nhả ra. Tuy Tương Tư rất xót xa cho con , nhưng cũng có cách nào, dù sao cũng phải chèo chống cho cái nhà này.

      Khi sắp tới giao lộ phải nhanh hơn, chung quy cũng tại phải qua nhà hàng bán bánh điểm tâm Pháp. Mỗi lần Tương Tư ngang qua nơi này đều phải bước nhanh hơn, bằng cái mùi thơm kia nhất định làm cho chảy nước miếng ròng ròng. suốt năm nay được nếm qua món điểm tâm ngon miệng này rồi.

      "Hôm nay là lạnh, tôi thực thích thời tiết của thành phố A này chút nào. Mùa đông lạnh chết người, mùa hạ cũng nóng đến phất ngốt lên được. Nếu phải chồng tôi thích ăn hương vị của bánh ngọt trà xanh ở đây, tôi cũng chạy tới nơi xa thế này để mua đâu! Gió thổi làm làn da của tôi như muốn rách cả ra rồi..." người phụ nữ mặc chiếc áo choàng ngoài bằng lông màu đen đứng chống nạnh vừa giọng oán trách, vừa đứng dậm chân.

      Tương Tư lơ đãng ngẩng đầu lên liếc nhìn, chỉ thấy người phụ nữ có dáng người thon dài, mái tóc ngắn gọn gàng, nhìn bóng lưng cảm giác có chút quen thuộc.

      cũng để ý, bước nhanh hơn về phía trước.

      Nhưng gió lại đưa tới lời của người phụ nữ khác: "... Ai bảo nơi này lại là nơi bán bánh điểm tâm nước Pháp chính tông nhất cơ chứ."

      "Lại , chồng cậu là người ở nơi này, cậu cũng thể sống mãi ở trong nhà họ Đỗ được. Cuộc đời này có rất nhiều hồ ly tinh, Hà tiên sinh lại là người ưu tú như vậy, cậu nên giám sát chặt chẽ hơn chút!"

      " Dĩ Kiệt phải là người như thế, cậu biết đó thôi, trước khi hai chúng tớ kết hôn, ấy cắt đứt sạch với những phụ nữ ở bên ngoài rồi..." Đỗ Phương Phương đắc ý lại, đến trước xe mở cửa xe: " nhanh lên, lạnh chết mất."

      ta vừa xong, định xoay người bước vào, chẳng biết tại sao lại xoay mặt nhìn ra xung quanh, liền nhìn thấy cách đó xa, chỉ độ vài bước chân, có bóng dáng nhắn xinh xắn đứng ở giữa bầu trời đầy tuyết bay, đầu đội mũ, nhìn thấy được mặt, cho dù ta có nhìn lại về phía này, cũng coi như nhìn thấy gì hết.

      Ngực Đỗ Phương Phương đột nhiên nhảy lộp bộp lên cái, cảm giác quen thuộc lan tràn khắp người ta ra được, khiến ta bắt đầu chậm rãi đứng thẳng người lên để nhìn.

      kia nhanh chóng tiếp tục bước hướng về trước rồi, bóng dáng bé và yếu ớt hơi nghiêng về phía trước, bước trong gió tuyết đầy gian nan. Mắt Đỗ Phương Phương nhìn hề chớp mắt, nhưng khóe môi lại dần dần mím lại, kéo căng thành đường thẳng sắc bén.

      Đặng Hoa đưa tay chọc chọc ta: "Làm sao vậy?" Theo ánh mắt của Phương Phương, liền nhìn theo, nhưng chỉ nhìn thấy con đường dài dằng dặc đầy buồn chán với cảnh tượng đám người vội vàng, có chút mờ mịt khẽ hỏi.

      Đỗ Phương Phương cười lên tiếng quật cường, mở miệng câu lạnh lẽo đầy khinh miệt: "Tiểu Hoa, cậu rất đúng, tớ phải giám sát người đàn ông của tớ chặt chẽ chút, cuộc đời bây giờ thực có rất nhiều hồ ly tinh!"

      Tương Tư hoảng hồn sao định thần lại nổi, đường chạy thẳng đến về đến nhà. khóa kỹ cửa lại, chạy vội tới trước giường, ôm chặt lấy con , lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại. Thím Phúc từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dường như có chút rời rạc, thím bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, vội vàng tới hỏi : "Tư Tư à, xảy ra chuyện gì vậy con?"
      Hale205 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 33: Trốn tránh và giận đánh Đỗ Phương Phương

      Thím Phúc bị doạ đến mất hồn mất vía, vội vàng tới hỏi : "Tư Tư à, xảy ra chuyện gì vậy con?"

      Tương Tư siết chặt lấy Nhất Dạ, nhàng cắn chặt khóe miệng, ổn định lại tinh thần sau đó nhanh chóng dặn dò thím Phúc: "Thím Phúc, từ nay về sau nếu có người lạ hỏi, thím ngàn vạn lần được Nhất Dạ là con của cháu nhé... được, chúng ta được phải đổi chỗ ở thôi, thể ở nơi này được nữa rồi..."

      "Tư Tư à, có phải là bây giờ ở nơi này an toàn nữa phải ? Có phải là cái người họ Hà kia..." Thím Phúc thấy mặt biến sắc, vội vàng đề cập gì đến chuyện kia nữa: "Bằng , chúng ta về Hàng Châu nhé, được ..."

      " được!"Hàng Châu là nhà cũ của , vạn nhất nếu thực Đỗ Phương Phương tìm tới tận cửa rồi, nếu ở nơi này thấy mấy người bọn họ, rất có khả năng ta lập tức đến Hàng Châu để tìm!

      vẫn luôn cho rằng, chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất. Nếu quả bọn họ muốn tìm , có chạy đến chân trời, họ cũng vẫn tìm được, bằng lấy bất biến ứng vạn biến.

      Hơn nữa, cũng chấp nhận vì người đàn ông như vậy mà cả đời cứ phải trốn đông trốn tây. Dựa vào đâu mà phải chịu giống như con chuột luôn phải trốn tránh ở trong cống ngầm như thế? có làm chuyện gì sai đâu nhỉ?

      dọn nhà, nhưng rời khỏi cái thành phố này, người nên phải trả giá nhiều bây giờ, chưa bao giờ hẳn là .

      "Tư Tư, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Thím Phúc đỡ lấy Nhất Dạ từ trong ngực ôm vào lòng, nhàng vỗ về. Có lẽ do bị mẹ của mình ôm vào lòng quá chặt, bị dồn nén quá nên cái miệng nhắn méo xẹo , giống như khóc nhưng phải khóc. Nhìn bộ dạng bé như vậy khiến trái tim người lớn như bị thít lại đến đau nhức.

      "Dọn nhà." Sau khi yên lặng lúc lâu, Tương Tư nhàng phun ra hai chữ, nhưng trong lòng vẫn có tính toán.

      Tương Tư xin thôi việc, đến ngày thứ ba, tìm thuê được phòng ở lầu dưới của khu nhà bình dân. Thím Phúc ôm Nhất Dạ vui vẻ chào hỏi với những người hàng xóm, rằng ba ba của đứa trẻ trở lại, phái người đón hai mẹ con các về trong kinh đoàn tụ. Đây chính là tin tức lớn, từ sau khi Tương Tư sinh con đến giờ, có ít những người phụ nữ nhìn với vẻ khinh khỉnh, còn nghe thấy số lời phỏng đoán đầy ác ý của các bà các . Hôm nay cũng những người phụ nữ ấy thấy như vậy đều có vẻ ngượng ngùng. Trong tiếng chúc mừng của mọi người, thím Phúc ôm Nhất Dạ, Tương Tư xách chút hành lý đơn giản lên xe rời khỏi nơi này với ánh mắt tiễn biệt của mọi người.

      Nhưng mà xe cũng lên con đường cao tốc hướng về trong kinh. Sau khi vòng vo trong thành phố vài vòng, Tương Tư thay đổi sang chiếc xe taxi khá, sau đó liền quẹo vào thôn trong thành phố. Trước kia Tương Tư đến xem căn phòng này rồi, bây giờ và thím Phúc mang theo đồ đạc, bế Nặc Nặc dọn thẳng vào trong căn phòng ở thuê.

      Lại vài ngày trôi qua, hết thảy mọi việc đều gió êm sóng lặng, Tương Tư lại ra cửa tìm cửa hiệu cắt tóc cắt phăng mái tóc dài của mình , thay đổi lại mái tóc chút theo kiểu tóc quê mùa. Từ sau khi sinh Nặc Nặc sức khỏe của được tốt, khí sắc cũng kém, mặt mũi cũng gầy vêu vao, nhìn lại mình ở trong gương chính bản thân cũng nhận ra bóng dáng của mình ngày trước, dù chỉ chút xíu.

      Tương Tư nhìn mặt lạ lẫm của chính mình trong gương, mặt dần dần lên nụ cười khổ sở. Cùng lúc vừa muốn vì sai lầm của người khác mà phải lang bạt kỳ hồ trốn đông nấp tây, rồi lại vừa vì để tránh né những người kia mà phải thay hình đổi dạng... Con người đúng là có rất nhiều mâu thuẫn.

      Sau khi đến ở nơi này dứt khoát với hàng xóm rằng chồng của mình chết, do đó có được ít thông cảm. Tương Tư lại đến siêu thị ở gần nhà tìm công việc lần nữa. So với công việc trước kia tại tiệm sách có mệt mỏi hơn chút, nhưng tiền lương lại cao ít. Nhưng điều quan trọng hơn chính là, làm cách nhà rất gần, chỉ mất năm phút đồng hồ là đến, giảm bớt được tiền xe cộ lại.

      Thời gian trôi qua khôi phục lại bình ổn như trong dĩ vãng. Tương Tư an tâm làm, tan tầm về lại chăm sóc Nhất Dạ và thím Phúc, nhàn rỗi cũng cười cười cùng với hàng xóm. Khi tan tầm trở về nhà thỉnh thoảng cũng cùng số những hoặc những vợ trẻ dạo chơi chợ đêm. Tiếp đó, cố định mỗi buổi chiều sau khi trở về nhà lại cho thiếu niên tên gọi Trường Sinh, mười lăm tuổi, ngồi ăn xin cửa ngõ đồng tiền.

      Tất cả mọi người ở đây đều quen biết Trường Sinh. Cậu bé từ cha mẹ, ăn cơm của trăm họ mà lớn lên. Sau khi lớn lên làm nghề ăn xin ở này. Thỉnh thoảng cậu bé cũng giúp mọi người làm chút công việc hoặc là khuân vác để kiếm chút tiền tiêu vặt. Mỗi lần Tương Tư nhìn thấy cậu thiếu niên ngồi ở thềm đá đầu ngõ, mặc cái áo tuy có nhiều miếng vá nhưng lại vô cùng sạch , lại sinh lòng thương cảm thở dài. Ai có thể nhìn ra, cậu thiếu niên này trưởng thành giống như tiểu vương tử kia, vậy mà lại có thân thế thống khổ như vậy, tựa như bức tranh châm biếm.

      cố định mỗi ngày cho cậu đồng tiền, sau khoảng thời gian, Trường Sinh cũng nhìn nữa mà nở nụ cười đối với từ rất xa. Còn Tương Tư, cũng có thói quen mỗi lần tan tầm đều đưa mắt tìm bóng dáng của Trường Sinh trước. Dần dà, cuối cùng Trường Sinh cũng đến tại nhà của Tương Tư để ăn bữa tối. Thím Phúc cũng giặt quần áo cho Trường Sinh. Tương Tư cũng vừa tìm cho cậu phần công việc làm công nhân bốc vác trong siêu thị, vậy là cậu kết thúc kiếp sống ăn xin của mình.

      *********

      Những ngày này Hà Dĩ Kiệt thường xuyên bị đau bụng, ngồi trong trong phòng khách chốc lát, uống ít thuốc, nhưng vẫn là thấy khá hơn chút nào. Rốt cục đến khi sao chịu nổi nữa, đành phải đến thư phòng, Tương Tư có để lại chút thuốc, nhưng vẫn luôn luôn khóa kín trong ngăn kéo riêng của mình.

      Trước đây, khi bệnh đau dạ dày phát tác, luôn nhịn xuống hoặc là uống loại thuốc chữa đau dạ dày khác, vật để lại, dám nhìn, cũng dám đụng chạm đến.

      Khi kéo cái kia ngăn kéo kia ra, cả người Hà Dĩ Kiệt như chết cứng ngay tại chỗ, trong ngăn kéo trống rỗng, còn có thứ gì nữa.

      nhớ rất , ràng nhớ rằng Tương Tư mua cho rất nhiều thuốc, mà nhớ chắc chắn vẫn còn đến hơn mười hộp thuốc chưa uống, làm sao bây giờ lại có thể thấy đâu nữa chứ?

      ngồi xổm ở chỗ đó, nhìn qua ngăn kéo lúc này sạch . Cũng giống như vẫn luôn cho rằng, vẻn vẹn chỉ còn mỗi vật này là liên quan đến với người kia, đột nhiên trong lúc này lại bị người khác tiêu hủy sạch . phẫn nộ của giống như núi lửa sắp phun trào, rốt cuộc sao khống chế nổi nữa!

      biết là Đỗ Phương Phương làm. Ngoại trừ ta ra, ai là người chỉ có vài hộp thuốc như vậy mà lại để ở trong lòng, nhìn trong mắt. Từ sau khi ta đuổi Tương Tư , Hà Dĩ Kiệt vẫn luôn sắp xếp người để hàng ngày lặng lẽ theo dõi ta, chưa từng ngày lười biếng. Vì quả , sợ ta lại thầm tìm Tương Tư, lại động tay động chân gì đó đối với ! ta từng qua khu nhà trọ Cẩm Hồ bên kia, ta muốn bán căn phòng ở đó , cũng biết, nhưng vẫn để cho ta lâm vào tình cảnh bị mất mặt, nhưng cũng vẫn để cho ta thực được. Ngày trước khi ta cũng có chút quá phận, đều cố gắng nhẫn nhịn xuống rồi, nhưng mà lần này, biết tại sao, nhưng mà thể nhẫn nhịn được nữa rồi!

      Đây là đồ vật mà Tương Tư để lại cho . Bình thường ngay cả liếc nhìn qua cũng cam lòng, nhưng còn bây giờ, biết những hộp thuốc đó nằm ở trong đống rác nào!

      giận dữ đá cước đá vào ngăn kéo rộng mở, khóe môi liền kéo căng lên, xoay người bước nhanh ra khỏi thư phòng. đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, Đỗ Phương Phương ngồi ở bàn trang điểm, quay mặt lại nhìn , nụ cười tươi rói: "Ông xã..."

      hít sâu hơi, gắng gương nhịn cơn đau dạ dày xuống, cố gắng hết sức để cho giọng của chính mình bình tĩnh: "Phương Phương, những hộp thuốc để trong ngăn kéo thứ ba dưới giá sách trong thư phòng, em có thấy đâu ?"

      Đỗ Phương Phương nghe vậy liền sững sờ, ngón tay cầm chổi chải mi chải lông mi mắt chợt dừng lại, lập tức cười lên tiếng khinh thường, thuận tay ném cái chổi chải mi lên bàn trang điểm. ta đứng lên, khoanh hai tay lại, chậm rãi từ từ mở miệng : " muốn đến những cái đồ rác rưởi kia phải ? Hôm qua em nhìn thấy, cho người ném rồi!"

      Thoáng cái cơn tức của Hà Dĩ Kiệt bùng lên, tiến lên bước, thần sắc dữ tợn, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Vì sao em với tiếng, đó là đồ vật của !"

      "Đồ vật của sao? Chúng ta là vợ chồng rồi Dĩ Kiệt à, của phải là của em sao? Chẳng lẽ ngay cả cái quyền em ném vài hộp thuốc cũng có nữa sao?" Đỗ Phương Phương nhìn chằm chằm thẳng vào , môi mỏng khẽ mím lại, cằm hất lên, chậm dằn từng tiếng: "Hay là muốn , đây là mấy thứ đồ bẩn thỉu của con hồ ly lẳng lơ kia để nên vẫn nỡ?"
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :