1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27: Lẻ loi trong căn phòng

      Hơi thở của Hà Dĩ Kiệt dần dần trở nên nặng nề. cắn vào vành tai của nhàng mút lấy, giọng khàn khàn ám muội, hỏi : " Tương Tư bé ... Có phải là em rất thích hay ? Hả..."

      Trong đầu Tương Tư vẫn thấy hoa mày chóng mặt như trước, cả người tựa như vẫn còn bị vây hãm trong choáng váng vô biên vô hạn. ghé vào người , ngực áp chặt cùng chỗ với ngực của , nhịp thở của bọn họ dần vang lên với tần suất ngày càng tăng lên. người có chút mồ hôi vã ra, vẫn như trước, hương vị này của rất dễ chịu rất gợi cảm. nhàng ôm lấy , ngón tay từng chút siết chặt lại, những giọt lệ long lanh đọng hàng mi cong nhàng rung động, nhưng vẫn chịu rơi xuống. Tay của vẫn như trước, siết chặt lấy , vừa giữ lấy thân thể của hung hăng chuyển động lên xuống. Thân thể của Tương Tư có chút giật giật, lực kẹp hai chân của vòng quanh thân dần dần thít chặt lại, quả nhiên nghe thấy than tiếng vẻ rất thoải mái, mà động tác của ngày càng thêm mạnh mẽ hơn. Thân thể của bị từng lần từng lần va chạm của chuyển động lên xuống. lại ghé vào bên tai mở miệng giọng hỏi, đứt quãng: "Hà Dĩ Kiệt... em hay ?"

      Động tác của hình như vì câu hỏi này của mà thoáng có chút cứng nhắc. Cùng với cứng nhắc đó giọng của vang lên dường như có chút mơ hồ , nương theo nhịp thở dốc nồng đậm cùng với tiếng gầm của , mơ hồ nghe thấy : "... ... em..."

      Đột nhiên nước mắt của Tương Tư trào ra, càng ôm chặt lấy cổ của , áp sát vào bên tai , mở miệng ràng từng câu từng chữ: "Hà Dĩ Kiệt, em ."

      lên tiếng đáp lại, chỉ ôm cánh tay của , nắm chặt, thời điểm bộc phát, nặng nề ghé vào bên tai câu: "Ngoan, nghe lời, đến đây."

      nằm ở trong lòng ngực của nhu mì bất động. tìm được thỏa mãn nên giờ phút này cũng keo kiệt dịu dàng. biết có phải do trời sinh nên làm cho giữa nam và nữ lại có khác biệt lớn như vậy hay . Sau khi , người phụ nữ luôn có cảm giác mình gần thêm chút nữa với người đàn ông, lại càng thêm muốn được cùng sống bên nhau suốt đời kiếp rời xa. Nhưng mà người đàn ông lại có khác biệt hoàn toàn, sau khi mọi chuyện chấm dứt, có lẽ chính là thời điểm mà ta chán ghét.

      ôm vỗ về trong chốc lát, sau đó liền nhàng đẩy ra: "Sửa soạn lại bản thân em chút , sắp về đến nhà rồi."

      Thời điểm tách ra khỏi , cảm xúc trong thân thể khác thường, làm cho thấy ngượng ngùng, cúi đầu dám nhìn , rồi lại cảm thấy có chút tủi thân. biết rất hay rất thẹn thùng, nhưng lại nghĩ muốn giúp ... Mà Hà Dĩ Kiệt lúc này cũng chậm rãi cầm hộp khăn giấy qua bắt đầu sửa soạn lại cho bản thân mình. Chút cảm xúc kia của , hoàn toàn hề chú ý tới.

      Đến khi sửa soạn thỏa đáng cho chính mình xong xuôi, tinh thần sảng khoái, thở phào hơi nhõm, vừa quay đầu sang, lại nhìn thấy co rúc ở ghế sa lon, đôi mắt tràn ngập lệ nóng.

      Hà Dĩ Kiệt thoáng có chút nhịn được bực mình. Dỗ dành, khuyên bảo đến nửa ngày mới thực được, người phụ nữ này biết tại sao lại phiền toái như vậy chứ?

      "Lại làm sao vậy?" Hà Dĩ Kiệt nhíu cặp mày lại, lấy khăn giấy lau nước mắt cho , lực tay hơi có chút tăng lên.

      Tương Tư bị làm cho hốc mắt phát đau nhức, đưa tay đón lấy khăn giấy nhàng lắc đầu: " có gì."

      "Đừng có ngồi bất động im lặng ở chỗ đó mà khóc nữa, em bây giờ là người lớn rồi đó." qua loa câu đầy vẻ hờ hững, vỗ vỗ vào mặt của tựa như dỗ dành đứa trẻ vậy. Xe chậm rãi ngừng lại, Hà Dĩ Kiệt thấy quần áo của vẫn còn chưa chỉnh tề, liền nhíu mày lại câu: "Tranh thủ thời gian sửa sang lại chút , tôi về trước tắm rửa đây."

      xong, cũng đợi , đẩy cửa xe ra, bước xuống xe. Miệng Tương Tư há to ra, bày ra vẻ muốn gọi giật lại, nhưng tiếng của vẫn hề phát ra. nắm chặt chiếc khăn giấy trong tay, nhìn cửa xe mở ra vừa khép lại, trong nháy mắt bóng dáng trở nên biến hóa, nhìn thấy bóng lưng của dần dần xa, biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy có mất mát và tủi thân ra được.

      Vừa rồi ràng , nhưng tại sao hành động này của lại làm cho có cảm giác hề có chút tình cảm nào?

      Khi muốn lúc đó liền dụ trước dỗ sau ngàn vạn lần, tính nhẫn nại đủ mười phần. Nhưng khi được thỏa mãn sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, đến ngay câu an ủi qua loa cũng chẳng có. Là trong lòng có chút tâm ý nào đối với , hay là như người ta vẫn thường hay , đời này, đàn ông đều rất giống nhau, rất sơ ý, tuyệt đối thể nghĩ ra được những điều này?

      Tương Tư sửa soạn lại mình qua loa chút, mở cửa xe, bước xuống xe, vừa vặn gặp người lái xe ở phía đối diện. Lái xe là bác già trung niên, bộ dạng rất thà phúc hậu, nhìn thấy ra gương mặt liền đỏ lên, Tương Tư càng cảm thấy mình ngượng ngùng thể chịu nổi, cố gượng gạo cười cười, cũng nhanh chóng bước lên lầu...

      Khi vào phòng ngủ, vẫn còn tắm rửa, Tương Tư ngồi mình ở giường ngây ngẩn ra lát, vừa an ủi chính mình vài câu. Thời gian và Hà Dĩ Kiệt ở cùng chỗ dài như vậy, bên cạnh ngoại trừ ra, ở bên ngoài cũng có những người phụ nữ nào khác. cũng rất ít khi qua đêm ở bên ngoài, như vậy ở trong lòng vẫn có vị trí nhất định. Huống chi, lúc đó chẳng phải vẫn thường xuyên với rằng mến sao? Hôm nay còn ...

      Tương Tư nghĩ như vậy trong người liền lại thấy cao hứng lên, trong người lại có nhiệt tình, nhặt đống quần áo bẩn bị thay ra bỏ vào trong giỏ xách trong phòng tắm, chuẩn bị quần áo cho và của mình để cùng chỗ mặc sau khi tắm rửa xong.

      Hà Dĩ Kiệt ngâm mình ở trong bồn tắm chuyện điện thoại, nhưng mi tâm lúc này bắt đầu nhíu sâu lại. Sau khi xảy ra chuyện tạt a- xít sun-phu-rit, nhà họ Lâm phải mất thời gian đến để giải quyết. Bí thư Tiếu cũng ngầm ra ám hiệu với được giải quyết cái gì hết, tất cả mọi người đều làn người cùng trong hội với nhau, chuyện vỡ lở ra rồi, nhìn mặt mũi ai cũng rất khó coi.

      Trong lòng Hà Dĩ Kiệt lại thấy cam lòng. Lần này may mắn kịp thời xuất , nếu như đến đó, chẳng phải Tương Tư bị ta làm hại, phá hủy khuôn mặt rồi sao? tuổi còn trẻ như vậy, nhưng tâm địa lại độc ác như thế, có thể thấy được nề nếp dạy dỗ trong gia đình của nhà họ Lâm cũng khá hơn chút nào. Mặc dù Hà Dĩ Kiệt làm theo lời như Bí thư Tiếu , lúc này phải thực “nhất tiếu mẫn ân cừu” ( nụ cười xóa bỏ ân tình, hận thù), nhưng vẫn là vụng trộm hung hăng gõ của nhà họ Lâm khoản, nếu như phải giữ thể diện cho Bí thư Tiếu, tuyệt đối từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy.

      Chỉ có điều trong lúc này Lâm Ngữ Thiến cũng xong, ta bị nhà họ Lâm đưa ra nước ngoài rất xa, thoạt nhìn cũng biết nhà họ Lâm cũng dự định bỏ qua đứa con này rồi.

      Nhưng Hà Dĩ Kiệt trái lo phải nghĩ mãi mà vẫn hiểu tại sao, cho dù Lâm Ngữ Thiến từng nghe qua tên của , nhưng cũng vẫn cách nào biết là ai, để rồi sau đó lại sợ đến như vậy là sao? Nhà họ Lâm cũng phải thuộc loại nhà nghèo cửa , ta là thiên kim tiểu thư được nhà họ Lâm coi như châu báu, cũng phải là dạng người hiểu biết việc đời như vậy. Bởi thế nghĩ phản ứng ngày đó của Lâm Ngữ Thiến nhất định là có tình gì đó. Ngay lập tức thầm cho người điều tra, kiểm tra xem có phải là nhà họ Lâm từng có va chạm gì với nhà họ Hà hay ! Nhưng hôm nay tin tức truyền đến lại làm cho thất vọng, nhà họ Lâm và nhà họ Hà, cho tới bây giờ đều chưa từng có quen biết gì với nhau, cho dù đều ở cùng trong thành phố nhưng kỳ quái nhất lại là tựa như là người của hai thế giới vậy, có chút mảy may giao tiếp nào.

      Nhưng chuyện này khác thường là vì chuyện gì đây? Hà Dĩ Kiệt nhạy cảm chú ý tới những vấn đề này, cho dù là kẻ thù chính trị, có quan hệ rắc rối khó gỡ với ai nữa cũng dễ dàng tra ra nội tình của họ. Nhưng chừng tra tới tra lui, tra ra được người nào đó trong gia đình của họ. đời này có được vài người là chân chính thanh bạch, nhưng nhà họ Lâm và nhà họ Hà nét phẩy quan hệ cũng có...

      Nếu như đây phải , vậy tất nhiên việc xảy ra như vậy là vì lý do gì, vì muốn che dấu cái gì.

      "Điều tra tiếp! Cứ tiếp tục điều tra, dù dấu vết thế nào cũng thể bỏ qua." Hà Dĩ Kiệt cúp điện thoại, nhắm mắt lại dài thở hơi...

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27 (tiếp theo)

      Thời gian, giống như khe hở giữa các ngón tay thể giữ được cát chảy, cứ im hơi lặng tiếng mà chảy xuống, hoà lẫn vào trong bờ cát chạy dài vô tận, thể tìm thấy chút bóng dáng.

      Giống như trong những lúc ta lơ đãng, nên để bay mất những gì tốt đẹp và thương cảm nhất, giống như đám mây cuộn lại chậm rãi bay ở cuối chân trời,bị cơn gió thổi qua liền tan tác còn thấy hình dáng nữa.

      Tương Tư trải qua cuộc sống chung với Hà Dĩ Kiệt thời gian tốt đẹp khoảng chừng hơn năm. Mà tất cả tốt đẹp đều chấm dứt là vào ngày nào đó, bọn họ cùng Thanh Thu, Bắc Thành và Mạnh Thiệu Đình, bọn họ cùng đến thành phố B tìm Phó Tĩnh Tri. Đêm khuya hôm đó sau khi trở về khách sạn, tiếp đó phát mình có thai...

      Tương Tư trở mình giường, trong đêm khuya tĩnh lặng tiếng kêu cọt kẹt của chiếc giường cũ kỹ vang lên nghe đặc biệt ràng.

      vừa nằm mơ rồi, mơ tới khoảng thời gian quá khứ đầy những đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc và tuyệt vọng khi sống cùng chung chỗ...

      Nhưng cũng rất may, sau khi vết thương của khỏi hẳn, dần dần rất ít khi mơ tới , dần dần quên hình dạng của ... Sau này, có lẽ đến ngày nào đó,trong thế giới cuộc sống của có thể còn bóng dáng người này nữa. còn bóng dáng người đàn ông vừa dịu dàng vừa vô tình, người đàn ông khiến được mà hận cũng thể .

      là giữa hè, trong phòng của chỉ có chiếc quạt điện , mở chạy trắng đêm, nhưng vẫn cảm thấy rất nóng. Tỉnh mộng, cả người ướt đẫm mồ hôi, thân thể gần như dính chặt cùng chỗ với chiếc chiếu. Tương Tư lại trở mình vài lần nữa, sau đó đành phải ngồi dậy. Bụng rất lớn rồi, mọi cử động bắt đầu được dễ dàng như trước, chống sau lưng cẩn thận từng ly từng tí, bước xuống giường, dựa vào ánh trăng sáng rờ rỡ, rạng ngời ngoài cửa sổ chiếu tới, tìm được đôi dép lê, sau đó chậm rãi vượt qua chiếc bàn để đồ linh tinh ở trong căn phòng , đến nơi công tắc đèn điện để bật đèn.

      Bộ đồ ngủ mỏng manh người sớm ướt đẫm, bực bội vì cái nóng mà sao ra được. đành ôm bụng vào trong phòng tắm đơn sơ, cũng dám xông vào tắm nước lạnh khi cả thân mình đầy mồ hôi. lấy chút nước lạnh vào trong phòng bếp lấy ấm nước nóng đặt lò rót chút nước ấm vào, vắt chiếc khăn lông ướt lau qua thân thể, sau đó lại trở lại trong phòng bật quạt lên. cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

      Nhưng lăn qua lăn lại phen như vậy, toàn bộ cơn buồn ngủ trong lại biến mất, trong người cũng thấy mệt, hai chân trở nên mềm nhũn, hơi thở nặng nề. đá đôi dép lê xuống, lên giường, ngồi tựa vào chiếc gối đầu nhắm mắt lại. Đứa trẻ được hơn tám tháng rồi, bệnh tình của thím Phúc giờ đây lúc tốt lúc xấu, cũng vẫn chịu tiêu số tiền của Hà Dĩ Kiệt, mà thím Phúc sống chết cũng nhất định chịu dùng tiền của để đến bệnh viện lớn chữa trị cho mình. tại đành phải duy trì chữa bệnh cho thím ở trong bệnh viện này. Bác sĩ cũng , mùa hạ năm nay là quá nóng, bà cụ tuổi rất cao rồi, chỉ sợ chịu nổi qua mùa Hạ này. Cho dù có đổi đến bệnh viện lớn nữa, bất quá cũng chỉ kéo dài thêm được ba năm ngày, mắt cũng nhìn thấy cảnh tượng của tháng tới.

      Tương Tư tựa ở gối, nước mắt từ trong khóe mắt chậm rãi chảy ra ngoài. vẫn ngồi đó động đậy, cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh, nhưng cảm thấy khổ sở ra được, hoá ra cuộc sống của lượn quanh trong cái vòng luẩn quẩn, cho tới hôm nay, vẫn lẻ loi mình.

      Chương 28: Biết tìm ở đâu đây?

      vẫn ngồi đó động đậy, cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh, nhưng cảm thấy khổ sở ra được, hoá ra cuộc sống của lượn quanh trong cái vòng luẩn quẩn, cho tới hôm nay, vẫn lẻ loi mình.

      Nếu như thím Phúc thương của cũng bỏ , biết nên làm cái gì bây giờ. mình mang theo đứa trẻ, người có chút tương lại tiền đồ gì như vậy làm sao có thể sống sót?

      Tương Tư nhớ tới trong lòng liền cảm thấy khổ sở. Bốn năm trước, trong nhà gặp chuyện may, mang dao đâm người bị thương, làm hại chính mình phải ngồi trong nhà giam , lại còn làm liên lụy tới bác Phúc, vì che chở cho mà bị người ta đánh trận thừa sống thiếu chết vứt vào ven đường. Đến bốn năm sau, lại là chạy về đây trêu chọc thím Phúc, nếu như phải tại chịu động đến tiền của Hà Dĩ Kiệt, thím Phúc cũng phải tuổi cao như vậy còn phải làm thuê, kết quả để xảy ra chuyện...

      Tương Tư nghĩ ngợi, thực trong lòng vẫn còn thấy chua xót, ngón tay thon dài dày vết chai nhàng vuốt ve cái bụng nhô cao. Nếu như thím Phúc cũng ra , thiếu bác Phúc thím Phúc hai cái mạng. cũng chỉ mong cuộc sống sắp tới của được tốt hơn chút để có thể chống đỡ nổi, dù sao, cũng sống được quá lâu.

      Có đôi khi Tương Tư cũng thấy hối hận, việc gì phải để tâm làm vậy chứ, cứ như thế mà tiêu tiền của Hà Dĩ Kiệt , muốn biết biết, có sao. Nhưng nghĩ vậy rồi lại lo lắng, nếu như thông qua việc tiêu tiền, xem hoá đơn ghi chép lại địa chỉ tìm được , nhìn thấy giờ phút này mang thai, nhất định buộc bệnh viện giết chết đứa bé này mất.

      làm sao có thể để cho người khác mang thai con của mình chứ? có người vợ có gia thế ưu việt, môn đăng hộ đối, cầm sắt hòa hợp, lại người phụ nữ kia như vậy, đương nhiên để cho ta phải chịu chút xíu uất ức nào rồi. còn phải dựa vào uy thế của gia đình bên vợ để vươn lên tận trời xanh kia, đứa con của chỉ có thể là vết nhơ trong cuộc sống của , là chướng ngại vật cho tiền đồ của . Đứa trong bụng của đây có là cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là đứa có thân phận, có địa vị, được công khai, là đứa con nguồn gốc, dám cha mình là ai... Đương nhiên là phải loại trừ nó sao cho nhanh chóng.

      Chuyện cho tới bây giờ, chẳng lẽ còn giữ cái suy nghĩ cho rằng hạ thủ lưu tình sao?

      Tương Tư nhắm mắt lại cười lạnh, nước mắt chảy ra lạnh buốt đau nhức. Cái rét lạnh của đêm đông năm đó lạnh bằng cảm giác tuyệt vọng của khi mất đứa con đầu tiên.

      biết người sâu sắc đến cỡ nào, mới có thể sau khi gặp phải tổn thương đến như vậy mà vẫn còn lựa chọn tin tưởng . cũng biết, dung lượng trái tim của người đến tột cùng có thể chứa đựng được bao nhiêu thương, để có thể lần lại lần thất vọng, sau đó lại vẫn mang nỗi chờ mong nho như cũ.

      Giống như luôn thể tin được rằng, người mà mình từng tin tưởng từng đối xử với mình tốt như vậy, lại có thể gây cho mình tình trạng tàn nhẫn đến mức độ này. Nhưng thực tế khi mọi việc xảy ra cách ràng, biết , đời này có gì là có khả năng.

      Đến bây giờ, sớm quyết định rồi, mình mang theo đứa trẻ, cố gắng sống sót. Lúc ban đầu quyết định giữ lại đứa trẻ vì còn muốn tương lai trả thù , cho đòn trí mạng, gây ra cho chuyện gièm pha, làm cho con đường làm quan của khó giữ được. Nhưng khi đứa trẻ ngày ngày lớn lên, ý nghĩ này liền dần dần phai nhạt . tại nghĩ ngợi hay lo lắng gì khác nữa, chỉ hy vọng thím Phúc có thể nhanh khoẻ lại, đứa trẻ cũng được sinh trọn vẹn, nhà ba người sống chung chỗ, như vậy là tốt rồi.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 28 (tiếp theo)

      Vì để giữ đứa bé này, vì chút ích kỷ của mình mà thể ra được suy nghĩ ở trong đầu, vì vậy thể để cho thím Phúc đổi đến bệnh viện lớn, vì bà cụ cũng chỉ còn sống quá từ ba đến năm ngày nữa, lại tiếp, cũng phải là người tốt!

      Chiếc quạt cũ kỹ cọc cạch chuyển động vặn vẹo vặn vẹo, làm cho người ta lo lắng biệt nó có thể đột nhiên ngừng quay hay . khí trong phòng đặc quánh lại, nóng bức khó chịu, thân thể vừa mới lau qua,lúc này lại bắt đầu ra mồ hôi. Tương Tư cứ ngây ngốc ngồi tựa ở giường, cũng còn đủ sức để xuống giường để lau rửa lại mình nữa. hiểu rất sức khỏe của bản thân mình, trúng mấy roi của Đỗ Phương Phương, tuy vết thương bên ngoài lành hẳn rồi, nhưng bệnh cũ lại chưa dứt hẳn, vẫn còn nằm lại ở bên trong. va chạm ấy lại diễn ra trong lúc mang thai đứa này, cũng nghi ngại có ảnh hưởng tốt, chờ đến khi sinh con cũng vẫn chưa thể biết được liệu có thể vượt qua nổi Quỷ Môn quan hay .

      Có đôi khi cũng tự hỏi mình, biết sau này liệu có hối hận về xúc động nhất thời khiến giữ lại đứa nhỉ hay ? Nhưng xoay quanh xoay quẩn mãi, đáp án cũng chỉ có , hối hận.

      Cảm nhận được đứa từng ngày từng ngày lớn lên, từ hề có động tĩnh gì, đến khi tay chân của đứa trẻ bắt đầu đá đạp lung tung ngừng, làm cho thưởng thức sâu hạnh phúc được làm mẹ vui sướng đến mức nào. Có lẽ còn phải cảm tạ đứa này, nếu như tồn tại của bé con tuyệt đối thể tiếp tục chống đỡ nổi cuộc sống này.

      Chỉ là, ngẫu nhiên khi chuyện với đứa lại nghĩ tới đứa con đầu tiên của và Hà Dĩ Kiệt. Đứa trẻ đó vẫn chưa tới ba tháng bị thô bạo giết chết, ngay cả mong muốn chăm sóc cho hai ngày tôi cũng có.

      còn nhớ cái đêm hôm ấy, lúc mới đầu bọn họ vẫn còn yên lành khá tốt. Khi đường trở về vẫn cười cười với , nhưng sau khi tiếp nhận cuộc điện thoại bỗng nhiên lại trở mặt với . Nhất là sau khi cho biết tin mình mang thai, thậm chí vẻ tươi cười mặt còn chưa kịp tan hết, xưng xưng mọc mọc đẩy vào trong địa ngục rồi...

      biết vì sao lại nổi giận, nguyên nhân vì mang thai hay là vì nguyên nhân nào khác? Bởi vì trước khi bọn họ ở cùng chỗ, cũng rằng muốn học cho xong, vì vậy muốn tránh thai, cho nên mới đầu nghĩ, có lẽ là do đột nhiên mình mang thai nên bị sợ hãi. Dù sao, thân phận của vẫn như vậy, nhưng về sau, sau loạt những hành động gần như có chút điên cuồng của , khiến cho phát giác được có chuyện gì đó đúng...

      giống như con báo bị kích thích, đập phá nát nhừ bao nhiêu đồ vật trong phòng của khách sạn, sau đó liền túm chặt lấy cổ của , ngừng mắng rắp tâm bất lương, mắng tâm tư quá sâu, có ý đồ dùng cái thai kia để bao chặt lấy ...

      nhớ là lúc ấy sợ đến ngây người. Ở cùng chỗ với nhau lâu như vậy, từ trước đến nay mọi lời của đều ngoan ngoãn nghe theo, vẫn luôn luôn thuốc tránh thai, còn chưa tốt nghiệp như thế làm sao có thể mong muốn bản thân mình mang thai lúc này?

      Nhưng hoàn toàn nghe lời giải thích của . Cũng biết lôi từ đâu ra cáivật kia, cởi sạch quần áo của ra, cứ như vậy cứng rắn đút vào trong . bị đau kêu thảm thiết, cảm giác tử cung mình như sắp bị đập cho vỡ nát ra rồi. bắt đầu đổ máu, toàn thân đau đến mức run rẩy, nhưng vẫn đứng ở nơi đó, nhúc nhích, cứ như vậy nhìn .

      Quá khứ trôi qua lâu như vậy, quá lâu như vậy rồi, nhưng giờ đây mỗi lần nhớ lại, luôn có cảm giác như bị rơi vào trong hầm băng vậy, người , mỗi dây thần kinh đều thấy đau nhức.

      cảm giác máu trong cơ thể mình dường như sắp bị chảy hết sạch rồi nghe thấy chuyện rành rẽ từng chữ từng câu.

      Mãi cho đến giờ phút này mới biết được, hóa ra, ngay từ khi xuất tại lần đầu tiên ở trước mặt , cũng chỉ là màn trong mưu được thiết lập nên.

      , cưng chiều , che chở cho , tất cả những hành động đó đều là mật ngọt được nhúng qua chất kịch độc, buộc phải mỉm cười tiếp tục uóng, sau đó mặc cho ruột đứt bụng nát.

      đá cửa ra, bỏ .Tiếng bước chân xa dần tựa như dẫm nát trong lòng của , cho rằng sắp chết, nhưng về sau, có lẽ là do căn phòng của bọn họ quá ồn ào kinh động đến người phục vụ khách sạn, cho nên người ta đưa đến bệnh viện. còn đứa con, nhưng may mắn bảo vệ được mạng sống của mình.

      Khi đó hoàn toàn nản lòng thoái chí, lần đó dưới trợ giúp của chị Tĩnh Tri, vụng trộm trốn . Sau đó thân mình tới Cam Túc, ở lại cái trong thôn làm giáo viên dạy học ở đó. Trải qua thời gian được an toàn, ai ngờ, lại gặp phải loại chuyện may đó. Nếu như phải liều chết phản kháng lại, chỉ sợ sớm bị người ta làm cho nát bét. Chỉ có điều, mặc dù bị tới bước cuối cùng kia, nhưng cũng hiểu được mình hoàn toàn ô uế, ngay cả dũng khí tiếp tục sống cũng biến mất sạch .

      Người đến Cam Túc đón trở về là Hà Dĩ Kiệt. Từ lúc bắt đầu gặp , mãi cho đến lúc trở về đến thành phố, hề có lời nào chuyện với . Suốt dọc đường cứ mực ôm chặt lấy , bàn tay luôn luôn nắm lấy rời.

      Lại chuyện sau này... Từ sau khi từ Cam Túc trở về được gần năm. Nỗi đau lòng dần dần khỏi hẳn, bắt đầu có nét mặt tươi cười, lại gặp lại tàn nhẫn và lừa gạt của giống y như lần thứ nhất vậy.

      Tương Tư lắc đầu, muốn để cho bản thân mình ở trong đêm khuya nhớ lại những chuyện này. Nhưng này khoảng thời gian qua lại với nhau kia làm sao có thể bị xóa nhòa cách đơn giản như vậy? Giống như chiếc đinh đóng vào vách tường, sau khi rút ra, vẫn vĩnh viễn để lại cái lỗ sâu, như nhắc nhở cho chính bản thân mình từng trải qua những tổn thương như thế nào.

      nhớ tới chiếc vé máy bay xem ra giấu để ở trong va li. hoảng hốt nhớ hình như từng với , rất thích đất nước Italy, chờ sau này đến ngày về hưu, đến chỗ đó để dưỡng lão, an hưởng lúc tuổi già.

      Tương Tư nở nụ cười nhàn nhạt, chẳng lẽ còn trông cậy vào , người phụ nữ sau khi bị đánh cho thành như vậy, vẫn còn hèn mọn bay đến nơi đó, chờ sau khi công thành danh toại rời khỏi giang hồ, lại đến đó để cưng chiều hay sao? Đừng nằm mơ.

      Tương Tư nằm xuống, bàn tay áp sát ở bụng, đời này tôi cũng bao giờ gặp nữa, Hà Dĩ Kiệt, cả đời này, cũng ...

      *********************************

      "Bộ trưởng, điều tra tất cả các bản ghi chép xuất nhập cảnh, nhưng thấy hành tung của Văn tiểu thư." Khi thư ký Triệu tiến vào trong văn phòng, chính là sắp đến thời gian tan tầm. ta đứng lại ở trước cái bàn làm việc to, theo bản năng quay đầu nhìn vào chiếc đồng hồ treo vách tường. Chỉ đến nửa giờ nữa Hà phu nhân đến đón Hà Dĩ Kiệt tan tầm. Hai người bọn họ chung đụng với nhau cũng tệ lắm, những đồng cùng công tác chung ở đây cũng biết, bộ trưởng Hà và phu nhân có tình cảm vợ chồng rất tốt.

      Hà Dĩ Kiệt tại ký tên phần văn kiện, nghe xong lời của thư ký Triệu..., ngòi bút của thoáng dừng lại chút. Mực nước màu đen ra trang giấy A4 thành đoàn nét mực dày đặc nho . giống như thở dài hơi trầm thấp, tiếp tục múa bút thành văn, hàng lông mi thon dài có giãn ra nhíu lại nữa.

      Thư ký Triệu đứng đó cũng dám . Từ cánh cửa chớp phía sau rọi tới ánh nắng chiều màu vàng cam, rơi vào vai của , biết tại sao, nhìn bộ dạng giờ phút này của Hà Dĩ Kiệt, ta chỉ cảm thấy có chút đơn ra được.

      Rốt cuộc Hà tiên sinh và Văn tiểu thư trong lúc đó xảy ra chuyện gì, ta đoán ra cũng hiểu lắm, nhưng mà xem ra ta vẫn mơ hồ cảm giác được, chuyện của Văn tiểu thư và Hà Dĩ Kiệt, tuyệt đơn giản.

      ở bên này còn như vào trong cõi tiên, chợt nghe thấy tiếng trầm thấp của Hà Dĩ Kiệt vang lên: "Thôi quên , cứ để ấy thuận theo ý của mình, cậu cứ tan tầm trước ."

      Thư ký Triệu lập tức kính cẩn : "Dạ", sau đó xoay người nhàng ra phía bên ngoài. Còn chưa kịp kéo cửa ra, chợt nghe đến tiếng gõ cửa cốc cốc, ta vội vàng tới mở cửa, quả nhiên là Đỗ Phương Phương đứng ở bên ngoài.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 29: Vợ chồng ân ái

      ta xoay người nhàng ra bên ngoài, còn chưa kéo cửa ra, chợt nghe tiếng gõ cửa cốc cốc, ta vội vàng ra mở cửa, quả nhiên là Đỗ Phương Phương đứng ở bên ngoài.

      Đỗ Phương Phương mặc bộ quân phục ngày thường tháo quân hàm ra, nhưng bộ dáng vẫn giữ nguyên tư thế hiên ngang oai hùng như cũ. Nhìn thấy Thư ký Triệu gật đầu chào ta dáng vẻ rất hòa nhã vui vẻ, hàn huyên với ta vài câu, nhưng ánh mắt tinh quái bắn ra nhìn quanh bốn phía. Trong lòng thư ký Triệu cảm thấy vô cùng sợ hãi, dứt khoát bước đến cửa ra ngoài, đóng cửa lại.Đến khi đứng trong hành lang, lúc này ta mới xoa xoa mồ hôi lạnh trán. Người phụ nữ Đỗ Phương Phương này quả nhiên là khác hẳn với người thường, cũng chỉ có bộ trưởng Hà là có thể chấp nhận được “ người đẹp” như vậy.

      Đỗ Phương Phương vòng qua vách tường ngăn chạm trổ, liền nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt ngồi ngay ngắn ở sau bàn công tác sửa sang lại tài liệu, vẻ mặt tức thay đổi ngọt ngào, nét mặt tươi cười. ta qua, hai tay chống ở mặt bàn người hơi nghiêng về phía trước, từ cao nhìn xuống , môi nở nụ cười dịu dàng: "Ông xã, vẫn còn bận công việc sao?"

      Ngón tay của Hà Dĩ Kiệt cầm tập tài liệu thoáng cứng đờ. hơi khép lại hàng mi che khuất mâu thuẫn trong đáy mắt, lát sau khóe môi của dần dần cong lên nở nụ cười.

      Đỗ Phương Phương nhìn thấy nở nụ cười hoà nhã, trong lòng cũng thấy vô cùng êm dịu. ta vòng cánh tay lên, quấn lên bờ vai của , cong người xuống áp lưng tì trán vào : "Ông xã... hôm qua ông ngoại đến thăm bạn bè cũ, bảo em tối nay đưa đến cùng ăn bữa cơm rau dưa."

      Hà Dĩ Kiệt thả tập tài liệu xuống,giơ tay lấy bàn tay khoác lên vai , gật đầu đáp: "Được, công việc của cũng bận bịu lắm, chúng ta thôi."

      "Vâng." Bộ dạng của Đỗ Phương Phương cực kỳ hào hứng, nhìn mang thu dọn mọi thứ xong liền vượt qua cái bàn, chạy tới liền khoác lên cánh tay của .

      Khi ra khỏi khu nhà làm việc vừa vặn đúng lúc tan tầm. Hà Dĩ Kiệt gặp mấy người đồng nghiệp cùng cấp, họ vừa chào rất nhiệt tình lại vừa vài câu xu nịnh , nào là khen rằng phu nhân của càng ngày càng xinh đẹp hơn, nào là khen hai vợ chồng son thực ân ái, lại còn khen thành tích của Hà Dĩ Kiệt ngày càng nổi bật. Đỗ Phương Phương cười rạng rỡ như hoa hồng, xung quanh toàn những lời khen ngợi đó hàm chứa đầy vẻ khách sáo nhưng ta lại giống như cá gặp nước.

      Đến khi lấy xe, bọn họ gặp bí thư Trương ở Ban Kỷ Luật Thanh tra. Gần đây ông ta coi trọng đối với người lãnh đạo trực tiếp của Hà Dĩ Kiệt lắm. Nhìn thấy hai người bọn họ ra, ông ta dừng lại, chờ bọn họ tới cùng hàn huyên vài câu, càng về sau lời lại càng xoay chuyển, có phần khác hoàn toàn với ngày xưa. Ông ta cười tủm tỉm nhìn Đỗ Phương Phương : "Nghe lão tướng quân đến thành phố A này? Gần đây tôi rất ngưỡng mộ Đỗ lão tướng quân, nhưng mãi vẫn sao đến gặp lão tướng quân được, Hà phu nhân có rảnh rỗi giúp tôi gặp mặt được Đỗ lão tướng quân tốt quá."

      Đỗ Phương Phương lập tức cười : "Bí thư Trương, ngài quá khách sáo rồi, sau này tôi đưa ngài đến thăm hỏi Đỗ lão tướng quân."

      Bí thư Trương liền gật gật đầu, ánh mắt chuyển tới người Hà Dĩ Kiệt, tác phong thấy có vẻ rất thảnh thơi. Hà Dĩ Kiệt nhìn thấu ý định bên trong của ông ta, chỉ có điều lời nào, chỉ nhiệt tình mỉm cười nhìn về phía ông ta.

      "Dĩ Kiệt này, cậu tìm được phu nhân tuyệt vời đấy." Ông ta xong liền đưa tay lên vai Hà Dĩ Kiệt vỗ mấy cái, " quấy rầy hai vợ chồng son các bạn nữa, tôi còn có việc, trước nhé!"

      " Bí thư Trương thong thả." Hà Dĩ Kiệt cùng Đỗ Phương Phương đưa mắt nhìn ông ta lên xe rời , lúc này mới xoay người về hướng xe của mình đỗ.

      "Em thấy người này..." Đỗ Phương Phương vừa mở cửa xe vừa bĩu môi, khe khẽ lắc đầu.

      Hà Dĩ Kiệt cũng tiếp, trong lòng thầm phỏng đoán, lời của Bí thư Trương vừa lúc nãy nghe ra trong lời có chứa đựng ý tứ khác. Nghe khẩu khí của ông ta, khó để nghe ra có ông ta có hứng thú đối với Đỗ lão tướng quân. Chỉ có điều, lúc này cũng phải tính làm sao để chuyện có thể quay lại được. Hàm ý của Trương Thành là muốn ám chỉ đến lão già kia, ỷ vào chuyện trong kinh có người đỡ đầu nên gần đây quen nhìn Bí thư Tiếu, cho nên tiếp theo ông ta cũng quen nhìn , người phụ tá đắc lực của Bí thư Tiếu là chuyện đương nhiên. Nhưng bởi vì vấn đề về năng lực, nên vẫn luôn bị Bí thư Tiếu áp đảo thẳng cánh. Cho mãi đến trước đây lâu, khi Bí thư Tiếu xảy ra chuyện ... ông ta lập tức liền leo lên !

      Vừa nghĩ tới chuyện của Bí thư Tiếu, mi tâm của Hà Dĩ Kiệt liền sao giãn ra được. vẫn luôn dõi theo ông từng bước , cho tới hôm nay, đối với , là người hiểu ông rất ràng. tuyệt tin Bí thư Tiếu chỉ vì hai ba ngàn vạn mà thèm quan tâm lại đánh đổi thanh danh cả cả đời của mình được. Nhưng trong lúc này loại tin vịt kia ai là người có thể thanh minh được cho ông?

      Giống như cha lúc trước cũng từng bị người ta vặn ngã vậy. Tra tới tra lui, đến cuối cùng, mọi người trong lòng đều biết cha bị oan khuất, nhưng lại ai dám câu công bằng, thậm chí còn ít người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng. Chẳng qua là do cha làm người quá chính trực, nên ngăn cản con đường tài lộ của những người khác, vì thế mới bị người ta chọc nhát dao vào sau lưng!

      Càng nghĩ Hà Dĩ Kiệt càng thấy rối loạn, tình cảnh thời cũng có chút bực bội, thiếu được chuyện phải nhờ cậy đến thế lực Nhà họ Đỗ, để lật lại bản án cho Bí thư Tiếu. cũng thể để ông già cao tuổi như vậy rồi còn bị song quy chịu cảnh ngồi tù được!

      Buổi tối Đỗ lão tướng quân làm chủ, mời khách khứa là bạn chiến đấu cũ ăn cơm tại Shangri-La. Hà Dĩ Kiệt và Đỗ Phương Phương trở về thay đổi quần áo cùng đến dự tiệc. Hai người cứ kẻ tung người hứng như vậy, xã giao suốt nửa ngày mới được lát nhàn rỗi, ngồi ở bên nghe mấy người bạn chiến đấu cũ của ông ngoại tán gẫu. Lão tướng quân và mấy người bạn chiến đấu cũ vài chục năm nay gặp nhau, chuyện với nhau vui. Khi lại chuyện dẫn quân chiến đấu trước kia, cả đám đều đỏ mắt xoa tay, hận thể lại trở lại lúc tuổi còn trẻ, duy trì tuổi thanh xuân được hai chục năm!

      Đỗ Phương Phương và Hà Dĩ Kiệt ở bên cạnh cũng gì nhiều, chỉ là thỉnh thoảng chen vào vài câu, hỏi chút chuyện chiến đấu, hỏi chút tình hình của bộ đội. Mấy ông lão chiến binh mừng rỡ khi thấy tuổi trẻ bây giờ lại có hứng thú nghe chuyện chiến trận đánh nhau, càng tăng thêm hào hứng.

      Ngoài mặt Hà Dĩ Kiệt xã giao, nhưng trong nội tâm của lại có chút phiền chán, trong lòng lại tăng thêm buồn bực, liền uống luôn mấy ly rượu. Đỗ Phương Phương ở bên cạnh nhìn thẳng vào , cũng quan tâm, để ý, cứ làm như thấy.

      "Hắc... Ngày trước đại đội của chúng ta có Hắc tiểu tử, tên là Dương Đắc Chí, ông còn nhớ nó ?" Đỗ lão tướng quân tay áo cuốn cuốn lên, hai mắt uống rượu đỏ bừng, nhưng tinh thần vẫn tăng vọt.

      "Làm sao mà nhớ được chứ, lúc ấy chúng ta có chiến tranh với người Việt Nam, tên tiểu tử kia có rất nhiều thủ đoạn, khi tấn công chỉ nghe thấy giọng của cậu ta vang lên nghe to nhất, nhưng lại là người chạy chậm nhất, em chúng ta mặt mũi ai nấy đều đầy máu me, cậu ta liền quay đầu lại lấy máu người tử thi bôi lên mặt mình, cũng lập công giống y như chúng ta vậy, cậu nhóc này đúng là thâm hiểm !"

      Đỗ lão tướng quân cười ha ha ngừng: "Cậu nhóc Dương Đắc Chí kia nhìn có vẻ hồ đồ như vậy, nhưng chính lại là tên sợ chết như quỷ đó!"

      Người bạn chiến đấu cũ ngồi đối diện nghe thấy ông lão như vậy, khỏi nhíu mày, "Lão Đỗ à, ông vẫn cứ luôn giữ cái tính nết đó. tại lão Dương rất giống với ngày đó đâu, người ta ở tận trung ương..."

      Người nọ chĩa chĩa ngón tay lên phía , lắc lắc đầu.

      "Tôi có sợ cái con củ *** ấy!" Đỗ lão tướng quân uống rượu say liền lộ ra bộ dáng thời chiến tranh trước kia, miệng văng bừa bãi những lời thô tục. Đỗ Phương Phương liền nhíu mày: "Ông ngoại..."

      Đỗ lão tướng quân nghe cháu gọi mình, liền cười ha ha, bàn tay vỗ vỗ ở đầu cháu : "Ông ngoại hôm nay cao hứng, hai con cứ ở bên cạnh chơi, đừng cản trở ông vui vẻ!"

      Hà Dĩ Kiệt liền kéo Đỗ Phương Phương ngồi xuống, khuyên nhủ: "Ông ngoại khó có được lúc vui vẻ như vậy, Phương Phương, em cũng đừng quản nhiều, cứ để cho ông ngoại vui đùa thoải mái cả đêm . Mọi chuyện khác sau, tính tình ông ngoại vẫn còn hào sảng như vậy, đến cũng còn bội phục ông đấy!"

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 29 (tiếp theo)

      Đỗ lão tướng quân nghe xong liền cười ha ha ngừng: " hổ là người vừa ý của cháu ngoại ta, chàng trai tốt! rất hay!"

      Đỗ Phương Phương nghe hai người bọn họ chuyện như vậy, cũng lên tiếng nữa.

      Đỗ lão tướng quân quay đầu lại rồi hướng về bạn hữu : "... là bây giờ cậu ta làm trong Ban Kỷ Luật Thanh tra trung ương, làm chủ nhiệm cái gì đó, chuyên thanh tra quan viên cấp dưới. Hắc! Tên nhóc này, năm đó cậu ta chính là người rất sợ chết, tham tiền như mạng, tại lại bảo cậu ta điều tra tham ô? Đây chẳng phải là tự đánh vào mặt của mình đó sao?"

      "Lão Đỗ, ông uống say rồi..."

      "Tôi say, tôi say đâu!" Đỗ lão tướng quân lớn miệng tiếp tục : "Tôi với ông này, lão Tôn, trước đó lâu tôi còn thấy tiểu tử kia, cậu ta trông thấy tôi bộ dạng giống như cháu chắt nhìn thấy ông vậy, đến cái rắm cũng dám thả, thở mạnh cũng dám thở. phải là tôi khoác lác đâu, Đỗ Đại Sơn tôi đây, ngày trước khi tôi dẫn binh ra trận cậu ta vẫn còn là quả dưa bao tử kia, với phân lượng tại của cậu ta cũng dám sĩ diện ở trước mặt tôi đâu!"

      "Ông đó, con người tính tình như thùng thuốc súng ấy, ai dám chọc giận ông chứ." Bạn bè của Đỗ Lão tướng quân cũng cười rộ lên ha ha, bất đắc dĩ lắc đầu.

      mặt Hà Dĩ Kiệt vẫn giữ nguyên bộ dạng đếm xỉa gì tới xung quanh, kì thực mỗi chữ mỗi câu đều chú ý ghi tạc trong lòng.

      Chuyện của Bí thư Tiếu, chừng phải dựa vào cái người có tên gọi là Dương Đắc Chí này giải quyết. Nghe khẩu khí của Đỗ Lão tướng quân, người có tên là Dương Đắc Chí này năm đó cũng là lính của ông già, cho nên tại nhìn thấy ông lão đây cũng phải nhường ba phần. phải tìm cho được thời cơ, lại việc này cho Đỗ Phương Phương biết mới được. Ông lão vốn thương cháu , chừng Đỗ Phương Phương vài lời, ông với Dương Đắc Chí kia câu chắc mọi việc giải quyết dễ dàng hơn.

      Bữa tiệc rượu này còn uống đến lúc đêm khuya. Lúc trở về, mấy ông lão đều say hết cứ ngã trái ngã phải, may có lúc này có đám con hiền cháu thảo đợi từ sớm ở ngay tại bên ngoài, tiếp đó vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ đến hồi lâu, mấy ông lão cựu chiến binh mới lưu luyến chia tay. Hà Dĩ Kiệt đỡ Đỗ lão tướng quân lên xe, sĩ quan trợ lý của ông già cúi đầu chào Hà Dĩ Kiệt và Đỗ Phương Phương sau đó mới lái xe chạy .

      đường trở về, Hà Dĩ Kiệt làm bộ dạng thèm để ý hỏi vu vơ câu: "Phương Phương, ở trong kinh ông ngoại rất uy phong như vậy sao?"

      Đỗ Phương Phương gần đây cũng thấy người khác thấy quan tâm đến Nhà họ Đỗ thế nào, cho nên gần đây ta cũng khá tự đắc. Dầu sao ở trong kinh Nhà họ Đỗ cũng thuộc dòng dõi gia đình có danh có giá, nếu như người khác gần xa về Nhà họ Đỗ dù chỉ chút xíu là cảm thấy vui rồi . Cho nên vừa nghe thấy Hà Dĩ Kiệt hỏi như vậy, ta vội vàng đáp luôn: "Xem kìa, năm đó ông ngoại mang binh đánh giặc sau đó cũng trở nên nổi tiếng. Lãnh đạo trung ương cũng từng đến tiếp kiến, cũng từng ngồi uống rượu với ông ngoại đó. Trong thư phòng của ông ngoại có treo kín phòng bao nhiêu ảnh ông chụp với những người nổi tiếng ở Trung Quốc từ hai chục năm trước cơ đấy!"

      hai chục năm trước, cách khác, huy hoàng cũng chỉ có thể bay vùn vụt như nợ cũ rồi.

      Nghĩ tới đây, khóe miệng của Hà Dĩ Kiệt có chút trĩu xuống chút dễ nhận thấy.

      Vẫn luôn mực chuyên tâm nhìn phản ứng của , Đỗ Phương Phương vừa thấy, khỏi thấy gấp gáp. Gần đây ta luôn tự ngạo mạn với thân phận của mình, sợ nhất bị người khác xem nhà họ Đỗ, vừa thấy thần sắc của Hà Dĩ Kiệt liền luống cuống chút. Nhà họ Đỗ tại có người nào làm quan, cho dù là có nữa, bây giờ cũng chỉ là người quen cũ ở nhánh cuối bên cạnh cành, hay bạn bè thân thiết cũ mà thôi. Cái mà nay nhà họ Đỗ dựa vào chẳng qua cũng chỉ là Đỗ lão tướng quân, mà cái để lão tướng quân dựa vào chính là cái gì? Bất quá cũng chỉ là những thành tích của những năm trước đây tích góp từng tí để lại cho con cháu cùng với những ảnh hưởng qua nhiều năm xây dựng còn để lại mà thôi.

      Chương 30: Sinh con

      Cái mà nay nhà họ Đỗ dựa vào chẳng qua cũng chỉ là Đỗ lão tướng quân, mà cái để lão tướng quân dựa vào chính là cái gì? Bất quá cũng chỉ là những thành tích của những năm trước đây tích góp từng tí để lại cho con cháu cùng với những ảnh hưởng qua nhiều năm xây dựng còn để lại mà thôi.

      Nghĩ vậy, Đỗ Phương Phương liền hơi dịch sát lại, ghé vào lỗ tai khẽ câu gì đó.

      Hà Dĩ Kiệt kinh hãi hỏi lại: "Chính là bộ trưởng Bộ Quốc Phòng mà thời vẫn thường hay xuất đó sao..."

      Đỗ Phương Phương thấy phản ứng của như vậy, bắt đầu thấy đắc ý, hếch cằm lên : "Chính là người đó."

      "Người nọ và ông ngoại...” Hà Dĩ Kiệt vội vàng hỏi lại, đây thực tin tức nặng cân. Trước kia vẫn hoài nghi, ngoài cái chức vị suông của lão tướng quân này có chỗ nào khác để nhà họ Đỗ dựa vào, làm sao ở cái đất Bắc Kinh, nơi Ngọa Hổ Tàng Long như vậy, mà nhà họ Đỗ vẫn giễu võ dương oai, muốn gió được gió muốn mưa được mưa như thế?

      Đỗ Phương Phương cười : "Cũng phải là chuyện gì quá lớn được, chỉ là nghe ông ngoại , hồi chiến tranh, khi trong trận chiến đấu phản kích, bọn họ từng là bạn chiến đấu trong cùng chiến hào, người nọ bị mảnh đạn pháo đánh trúng não bộ, bị hôn mê bất tỉnh. Chính ông ngoại khi chuyển thi thể binh sĩ, móc được ông ấy từ trong đống người chết ra ngoài, lúc nhận thấy ông ấy vẫn còn có hơi thở, ông ngoại cõng ông ấy lưng đến bệnh viện, cứu ông ấy mạng."

      Hà Dĩ Kiệt trầm mặc gì, ân cứu mạng lớn hơn trời, chẳng trách nhà họ Đỗ lại uy phong như vậy, ra là lại có chỗ dựa như vậy.

      Đỗ Phương Phương thấy phản ứng như vậy, trong nội tâm mới cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn có chút lo lắng mơ hồ. Thường có câu nhân tình thế thái nhạt nhẽo như nước, trải qua nhiều năm như vậy, người nọ cũng giúp đỡ nhà họ Đỗ ít. Ông ngoại là người thô kệch, chỉ biết ăn to lớn, về sau khi việc thao diễn luyện binh bắt đầu chuyển sang phương pháp kỹ thuật cao, ông dần dần theo kịp xu thế, nên từ từ rút khỏi vị trí, chỉ chừa cái chức vị Tướng quân suông. Cuộc đời này khi trong tay có thực quyền, làm gì có ai thực để vào trong mắt mà coi trọng chứ?

      Tuy thủ hạ tại của ông ngoại có tiền đồ thiếu, thấy ông ngoại bọn họ đều tất cung tất kính kêu tiếng lão thủ trưởng, nhưng làm sao biết được ông ngoại mệnh trời cho thọ được bao nhiêu tuổi. Nếu như ngày nào đó ông mất, cái nhà họ Đỗ này lúc ấy có nhân tài mới nào xuất , chẳng phải lúc đó nhân mạch bị chặt đứt rồi sao?

      Đỗ Phương Phương nghĩ tới đây, trong nội tâm cũng có chút bắt đầu hoảng sợ. Nhà họ Đỗ chỉ có mình ta, chỉ có cháu này để mà trông cậy vào, xem ra tại cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào người Hà Dĩ Kiệt mà thôi. là chồng của , có tiền đồ tốt, lúc đó chẳng phải là phúc khí của , là phúc khí của nhà họ Đỗ sao?

      Đỗ Phương Phương hít sâu hơi, quyết định bố trí thời gian để chuyện cùng với ông ngoại lần thỏa đáng. Hà Dĩ Kiệt là người có năng lực, hoàn toàn có năng lực có thể tiến xa hơn nữa. Nếu như được nhà họ Đỗ giúp đỡ bên, việc đó chắc chắn phải là chuyện gì khó khăn.

      Hai người đều có tâm , đường ai chuyện với ai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :