1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18: chút ngọt ngào nho

      Thân thể ta gần như khỏa thân toàn bộ, nụ hoa nhắn xinh xắn ngực dán sát vào ngực của người nọ, nhàng cọ cọ. Hành vi cực kỳ phóng đãng, nhưng nơi đáy mắt lại toát ra vẻ thanh thuần, e lệ lẫn sợ hãi như của vậy...

      Điều này làm cho lửa dục trong hai mắt của Chiêm Mỗ Tư' bốc lên ngùn ngụt, tay vạch lớp lụa mỏng tìm tòi người , bàn tay to như cái quạt hương bồ nắm lấy bộ ngực của kia mà bóp nặn. Hiển nhiên là có chút bị đau, nên vài giọt nước mắt tròn như ngọc lóng lánh như tuyết rơi xuống, đọng ở bên cạnh má. Biểu lộ ôn nhu này khiến người ta động lòng người thương xót, nhưng lúc này nâng cặp đùi xinh mềm mại lên giạng chân ở người Chiêm Mỗ Tư', cánh tay vòng lên ôm lấy ôm cổ của ông ta, bộ ngực nhắn xinh xắn nhàng cọ qua ngực Chiêm Mỗ Tư',rồi lại chợt nhàng tách ra, vòng eo mảnh mai nhàng ra sức vặn vẹo, nơi bụng dưới cũng bắt đầu vặn vẹo cách quyến rũ...

      Chiêm Mỗ Tư' ngờ bé người Trung Quốc nhắn xinh xắn, đẹp đẽ như búp bê Baby này lại có những động tác lớn mật như vậy mật, trong giây lát ông ta chợt ngây người quên tất cả động tác của mình ...

      thanh dần dần tràn ngập lan ra khắp trong căn phòng rộng lớn làm cho người ta phải nóng mặt tim đập như trống làng. Ông chủ Triệu xem tâm hoả ứa ra, nhưng lại trở ngại Hà Dĩ Kiệt ngồi ở chỗ nầy, tốt quá làm càn, tròng mắt ngừng loạn chuyển, nhắm Hà Dĩ Kiệt mặt nghiêng mắt nhìn.

      Hà Dĩ Kiệt bưng trà chỉ chứa làm thấy được của cấp bách, nhàn nhạt hỏi: "Triệu ông chủ còn có hợp ý ?"

      Ông chủ Triệu trong lòng như bị mèo cào, hiển nhiên nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư' ôm “ôn hương nhuyễn ngọc”(*) trong ngực, nhưng bản thân mình vẫn còn muốn giả bộ là người chính nhân quân tử, lại càng thêm nóng ruột, vừa nghe Hà Dĩ Kiệt hỏi, ông ta lập tức liên tục gật đầu;"Rất vừa ý, tất cả đều là người đẹp!"

      (*) Ôn hương nhuyễn ngọc: ngọc mềm vừa thơm vừa ấm áp – cụm từ dùng để chỉ người con trẻ trung xinh đẹp.

      Hà Dĩ Kiệt cười, đặt ly trà xuống, rất chân thành: "Nếu ông chủ Triệu thoả mãn, vậy Hà mỗ an tâm rồi, nhưng bí thư Tiếu còn chờ câu trả lời của tôi... Ngài xem chuyện về những hạng mục đầu tư..."

      Nhưng giờ phút này trái tim của ông chủ Triệu cũng bay đến người lúc nãy ra đầu tiên, vừa nghe Hà Dĩ Kiệt hỏi đến chuyện đầu tư cái, đầu gật gật như gà mổ thóc vậy, cười đến mức mắt cũng nhìn thấy đâu nữa: "Hà tiên sinh à, về chuyện này mọi việc thương thảo tốt rồi. Lần này tôi đến đây cũng chính vì coi Hà tiên sinh và bí thư Tiếu là bạn bè chân thành nên mới quyết định chuyện đầu tư. Hai người có thành ý, đương nhiên là tôi phản đối gì hết, chuyện đầu tư tôi bảo với phó tổng của tôi làm ngay, vậy ... vậy ngay tối mai hãy mang hợp đồng đến đây !"

      Hà Dĩ Kiệt nghe thấy ông ta như vậy, đáy lòng cảm thấy rất thoải mái nhưng mặt lại để lộ ra quá nhiều biểu cảm, chỉ hờ hững gật đầu: "Vậy rất tốt, mà này... ông chủ Triệu, ông nhìn trúng nào chưa vậy?"

      Triệu Tấn Thăng mặt mày hớn hở,vui mừng kéo luôn tóc dài kia: "Tôi thích phong cách đầy đặn, cho nên cảm thấy này rất hợp khẩu vị với mình !"

      Vừa , ông ta vừa làm loạn với kia . . . . . .

      Hà Dĩ Kiệt ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, nhưng có dấu hiệu muốn .

      Nhưng Tương Tư lại thể tiếp tục nhìn được nữa, bàn tay nắm lấy quần áo của Hà Dĩ Kiệt ngày chặt hơn... muốn, ngày nào đó cũng trở thành người như vậy . . . . .

      cũng muốn lại phải đến nơi này để cho cái Châu tiểu thư đầy biến thái kia dạy dỗ bất cứ điều gì nữa!

      Nghĩ tới đây, chợt cắn răng cái, phút chốc tránh ra khỏi lồng ngực của . Tương Tư dứt khoát nhìn nữa, thấp đầu câu: "Em về trước, em thấy mình có chút được thoải mái."

      Trong phòng toàn thanh phóng túng và dâm loạn. Lúc này Chiêm Mỗ Tư' cởi sạch quần áo của mình, để lộ ra rắn chắc vòm ngực đầy lông lá, dĩ nhiên kia cũng bị ông ta cởi ra sạch , mà bên này tình cảnh của ông chủ Triệu và ông chủ Tôn cũng khác biệt lắm. Nhưng vì ông chủ Triệu vẫn còn cố kỵ Hà Dĩ Kiệt ngồi trong này, nên chỉ hôn hít bừa bãi và sờ soạng loạn xạ ở người , mà dám có bất cứ hành động nào xa hơn. Tương Tư liếc mắt nhìn cảm thấy chán ghét tát cả những cạnh tượng ấy. mím chặt môi lại rồi chạy thẳng ra bên ngoài.

      Hà Dĩ Kiệt cũng ngăn trở , cũng gọi lại, chỉ nhìn theo bóng lưng chạy gần như trối chết, khóe môi khẽ nhếch lên chút.

      Tương Tư vừa mới ra khỏi phòng, liền chạy về hướng ngược trở lại con đường lúc nãy đến. chạy xuyên qua cái hành lang kia, nhìn thấy thang máy, suốt dọc đường vẫn hề có bóng người như cũ. Nhưng ấn nút thang máy hồi lâu mà vẫn hề có phản ứng gì. có chút khó hiểu, lại ấn lại nút thang máy lần nữa. Nhưng thang máy cũng vẫn như cũ, hề nhúc nhích. Tương Tư giật mình đứng ở chỗ đó, ngắm nhìn bốn phía, nhưng hề thấy có người. Đột nhiên sinh ra nỗi sợ hãi và cảm giác đơn nên lời. Đứng tại đó hồi lâu, chuyển hướng định tìm thang lầu, nhưng dạo qua vòng vẫn hề tìm ra nên đành phải trở về. Nhưng bất kể thế nào cũng chịu trở lại gian phòng kia.

      ngồi xuống tấm thảm trải mặt đất, tựa lưng vào những tấm thảm treo tường được treo dày đặc ở vách tường, hai chân gập lại, cúi mặt thấp xuống chôn vào gối, giống như bé con bị lạc tìm thấy đường về nhà.

      ***

      Ông chủ Triệu bị trong ngực trêu chọc làm cho nóng giận, lại thấy Hà Dĩ Kiệt biết sao lại có hứng thú ngồi ở đó, ngữ điệu khỏi hàm chứa chút chế giếu: "Hà tiên sinh, bạn của ngài tính tình cũng có phần lớn mật đấy nhỉ, ngay cả chút thể diện của ngài mà bé cũng nể mặt."

      Hà Dĩ Kiệt nghe ông ta như vậy, chỉ cười nhạt tiếng, chậm rãi đứng lên, tiện tay cầm áo khoác, nhanh chậm câu: "Ông chủ Triệu cứ việc chơi thoải mái nhé, cần phải vui chơi cho , tám giờ tối mai, Hà mỗ xin đợi ông chủ Triệu đại giá tại Lệ Ân."

      Triệu Tấn Thăng liên tục khoát tay: "Yên tâm yên tâm , Triệu mỗ tôi đây là người lời là luôn giữ lời ."

      Hà Dĩ Kiệt nhướng mi cười: "Đương nhiên là tôi rất yên tâm về ông chủ Triệu rồi, cũng xin mời ông chủ Triệu an tâm mà vui chơi, tất cả mọi chuyện của ông chủ Triệu xảy ra trong Vân Đính này, Hà mỗ cũng giữ bí mật cho ngài!"

      Triệu Tấn Thăng vừa nghe thấy, động tác tay chân vẫn ngừng lại, hơi thở ồ ồ gấp gáp, ngẩng đầu nhìn , "Hà tiên sinh, ngài vậy lài có ý gì. . . . . ."

      Hà Dĩ Kiệt khoát tay cười : "Yên tâm ông chủ Triệu, hợp tác với nhau, như vậy mọi người chính là bạn bè rồi. Nếu là bạn bè, đương nhiên phải biết đạo lý bao giờ bán đứng nhau. Ông chủ Tần của Vân Đỉnh này là chỗ bè bạn của tôi, chỉ cần Hà mỗ lên tiếng kêu gọi, vậy có người nào biết được ông chủ Triệu tới nơi này. . . . . ."

      Sắc mặt của Triệu Tấn Thăng vụt biến hóa, lát sau rồi lại lắc đầu cười : "Hà tiên sinh, ngài còn nhớ giữ lại cho tôi chiêu thức ấy, Triệu mỗ tôi đây là phục ngài rồi đó, hợp tác vui vẻ!"

      Hà Dĩ Kiệt cũng cười đáp lại: "Hợp tác vui vẻ! Ông chủ Triệu cứ tiếp tục, Hà mỗ cáo từ, có chuyện phải về trước chút."

      Hà Dĩ Kiệt ra ngoài, đóng cửa lại. khắc ngay sau đó, đứng ở nơi đó hồi lâu cũng hề nhúc nhích, nụ cười mặt từng chút từng chút ngưng lại, mà nơi sâu thẳm trong đôi mắt trở nên trầm.

      Đứng hồi lâu, sau đó liền xoay người về phía bên ngoài .

      Xuyên qua đại sảnh, qua cái kia hành lang, bước chân của chậm rãi dừng lại, lọt vào trong tầm mắt là khối màu xanh lá cây. ngồi ở dưới đất, cái đầu nho chôn ở giữa hai đầu gối, biết là ngủ hay là khóc.

      Đây là lần đầu tiên Hà Dĩ Kiệt yên lặng nhìn như vậy. Thoạt nhìn thấy tuổi rất , thoạt nhìn rất mềm yếu. Có đôi khi, tự vấn trong lòng mình rằng, có cần thiết nhất định phải để những thù hận kia ngày gia tăng ở người của hay ? cũng biết, rốt cuộc làm như vậy là đúng hay sai... Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tất cả những gì mà chính mình trải qua kia, liền sao ngăn nổi nỗi hận thù đối với . Nếu như cha mẹ của có thể sống đến ngày khi có thể thi triển việc trả thù, có lẽ, tuyệt đối ra tay với .

      Quả thực, bởi vì tâm nguyện vấn vương nhiều năm qua, phải trải qua thời gian dài phải cố gắng chèo chống, để bò lên từng bước , để đạt được tín nhiệm ấy, khi thất bại, giữa lúc này, lại thình lình biến mất ở đời này, bảo làm sao có thể cam tâm được chứ?

      Hà Dĩ Kiệt chậm rãi cất bước, về phía Tương Tư, đối với , thể nào cho phép mình mềm lòng được.

      dẫm nát mặt thảm đẹp đẽ quý giá kia, đứng ở trước mặt của hề có tiếng động, từ cao nhìn xuống ở bên dưới, phía đối diện. Phần gáy của mảnh da thịt tuyết trắng, gầy tong teo, xương bả vai hơi nhô lên đến chút. xoay người, bàn tay xuyên qua hai cánh tay của , nhàng bế lên: "Tương Tư, về nhà thôi."

      Đột nhiên ngẩng đầu lên vẻ đầy kinh hãi. Đôi tròng mắt chan chứa nước mắt đối diện với , sau lát, đột nhiên thoáng cái nhào vào trong lồng ngực của , ôm lấy , nghẹn ngào mở miệng:"Hà Dĩ Kiệt, em muốn phải đến nơi này nữa."

      Hà Dĩ Kiệt vỗ nhè phía sau lưng của : " muốn đến từ nay về sau đến đây nữa."

      "Vậy cần phải bảo lại cái Châu tiểu thư kia cần phải dạy em nữa à?" Tương Tư ghé mặt vào làm ổ vai , cọ cọ, lau hết nước mắt vào cổ của . giơ tay kéo ra, nhìn kỹ gương mặt : "Về việc này còn phải xem biểu của em từ nay về sau thế nào , được ?"

      Hàng lông mi dài của vụt sáng nhưng lại rủ xuống, cái miệng nhắn màu hồng nhạt hơi nhếch lên chút: " rất hay bắt nạt em...."

      Lòng của đột nhiên trở nên mềm nhũn, bàn tay áp ở phía sau lưng của vuốt ve lên xuống hồi, giọng thấp mang theo chút khàn khàn: "Tôi bắt nạp em bao giờ?"

      Tương Tư đột nhiên mở to hai mắt, nhìn hề chớp mắt. lát sau, đột nhiên cúi đầu, đôi môi mềm dán ở môi của . Từ đôi môi của , giọng nho tinh tế liền trào ra: " hãy đối xử tốt với em chút, từ nay về sau em ngoan ngoãn nghe lời , được ?"

      "Tôi đối xử với em còn chưa đủ tốt hay sao?" chịu đựng đầu lưỡi mềm mại của , đến khi hôn liếm vào đôi môi , chỉ là ngẫu nhiên, nhàng cắn cái, nghe thấy khẽ kêu lên vì bị đau, nơi đáy mắt liền ra chút vui vẻ .

      " luôn thích đánh em, có thể câu khó nghe rằng, là người xấu tính nhất đấy." Tương Tư qua, vành mắt hơi thoáng ửng đỏ: "Em còn ba mẹ nữa rồi, cũng có ai quan tâm tới em, chỉ có giúp em. giúp em an táng cha mẹ em, giúp em, lôi em từ trong ngục giam ra ngoài, giúp em hủy bỏ luôn, phi tang bản án, giúp em có thể thanh thản ổn định cuộc sống, giúp em trong chuyện học, chỉ có mình đối xử tốt với em. nhìn em mà xem, em cũng biết, chính là người có tính tình rất xấu, chỉ thích nổi giận. Tuổi em còn , có nhiều điều vẫn còn chưa hiểu hết, nếu như vui, có thể cho em biết, em học cách để sửa lại khuyết điểm, tất cả mọi chuyện em đều nghe theo ..."

      " cái gì em cũng nghe theo lời tôi chứ?" ôm lấy cái eo mảnh khảnh của kéo vào trong ngực chặt hơn, bất giác trong giọng ôn nhu.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 19: Buông tay cũng được quay đầu lại

      " cái gì em cũng nghe theo lời tôi chứ?" ôm lấy cái eo mảnh khảnh của kéo vào trong ngực chặt hơn, bất giác trong giọng ôn nhu.

      Tương Tư ngoan ngoãn gật đầu: "Tất cả mọi điều em đều nghe theo , chỉ cần đối xử tốt với em, em đối xử với tốt gấp bội gấp bội lần."

      Hà Dĩ Kiệt cười tiếng vẻ đầy nhạo báng. đưa tay nhàng vân vê vành tai của . Khi ngón tay vẫn ve vuốt vành tai của , hơi khép mắt lại trầm giọng hỏi: "Em đối xử tốt gấp bội lần với tôi như thế nào? Ừm, nghe thử chút xem sao."

      Tương Tư khẽ giật mình, khẽ cắn môi lúc, nghĩ ngợi lát, đột nhiên lại úp mặt vào trong ngực của chặt, sau đó hôn lên môi của , vừa liếm vừa cắn môi của cách lóng ngóng vụng về: "Em chỉ hôn , chỉ tốt với mình thôi, có tính ?"

      Hà Dĩ Kiệt trầm mặc vài giây, Tương Tư nhìn có chút căng thẳng, nhưng bỗng nhiên phá lên cười.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cười như vậy.

      Người đàn ông này ba mươi tư tuổi, lớn hơn mười lăm tuổi. Từ trước đến nay, người đàn ông này luôn luôn “bất cẩu ngôn tiếu” ( năng thận trọng; là người đàn ông rất thâm trầm và hơi trầm lặng. Thoạt nhìn người đàn ông này có tướng mạo thượng thừa, nho nhã và ôn hòa, nhưng kỳ thực lại là người bụng dạ nham hiểm. Người đàn ông này khi trong giờ phút tuyệt vọng nhất kéo ra khỏi vũng bùn. Người đàn ông này, từng ra tay đối với chút mềm lòng, nhưng cũng chính người đàn ông ấy lại dịu dàng ôm vào trong lòng, khiến nhìn thế nào cũng thấu.

      Muốn nhìn vào cái nơi luôn tối tăm của cũng thể nào nhìn thấu cũng giống như khi bầu trời bị phủ đầy mây đen; cũng thể nào hiểu thấu đáo được vì sao ngay cả khi đêm khuya, lại giống như người mất ngủ, đến thư phòng ngồi ở đó làm việc suốt cả đêm; cũng như thể nào nhìn thấu được quyền thế địa vị của . Tất cả như có điều gì đó khiến cực kỳ được vui vẻ. Cũng càng giống như sao nhìn thấu được, rốt cuộc ở trong lòng , thể biết được rốt cuộc coi con người, hay là thành tình nhân, thứ đồ chơi, người bạn còn gì nữa, hay là, có thứ gì đó mà ai hiểu nổi?

      liền nhìn cười, cười rộ lên bộ dạng hết sức đẹp mắt, tựa như ánh mặt trời phá tan tầng mây dày, đột nhiên khắp trời đất lúc này đều trở nên sáng chói. Giống như là làn gió xuân về thổi tan biến hết vẻ lo lắng, làm cho khắp nơi đều thấy ấm áp.

      Người khác hỏi , rốt cuộc tốt ở chỗ nào, chỉ có thể biết , làn gió xuân có đẹp thế nào chăng nữa, đều thể sánh được với nụ cười lúc này của .

      cười đến mức chảy nước mắt ra, nhưng lại lắc đầu thở dài tiếng: "Văn Tương Tưۣۜtôi hiểu nên là em quá mức đơn thuần, hay là nên em là người quá ngốc."

      biết, vĩnh viễn cũng biết rằng, cả cuộc đời này của , còn có người nào với câu như vậy. Mỗi khi nhớ đến con , nhớ đến sắp nổi điên lên, chỉ có thể ôm chặt lấy đứa con của bọn họvào trong ngực của . Về sau này, mỗi khi muốn đến thăm , chỉ có thể gửi hi vọng ở trong mộng, nhưng qua thời gian bao lâu như vậy, cho tới tận bây giờ đều vẫn chưa từng nhập vào giấc mộng của ... biết , bị tổn thương quá sâu, cả đời này thể nào cứu ãn nổi nữa.

      Mà đối với lời phóng khoáng kia, từ nay về sau, rất lâu sau, trong những năm tháng dài lại trở thành vết thương vĩnh viễn sao xóa nổi.

      Tương Tư nghe như vậy, cánh môi khỏi vểnh lên chu ra:" hiếm khi gì như vậy, coi như là xong nhé!"

      từ chối cho ý kiến, chứ, ai quan tâm đến điều này? nghĩ muốn người phụ nữ có hình thức như thế nào, muốn nhiều hay ít, những kia đó, , chỉ cần hạ bút là thành văn. Còn , chỉ là con của kẻ thù của ạnh, là mẫu người phải quá hiếm.

      mở thang máy, ôm vào. Từ chiếc gương gắn tường thang máy phản chiếu ra gương mặt nhắn xinh đẹp của . Đột nhiên trong lòng nảy ra ý nghĩ, nếu như bây giờ làm cho , sau đó tại thời điểm trầm luân trong mê muội say đắm, vạch trần từng chút, từng chút toàn bộ chân tướng việc, như vậy chẳng phải là rất thú vị hay sao?

      Trong lòng nghĩ vậy, ngón tay cũng quấn quanh cùng bên người : "Sao lại là hiếm khi, lời của Văn Tương Tư đâu phải chuyện đùa."

      Tương Tư ngẩng đầu nhìn lên nhìn , nhàng, từng chút, từng chút cầm lấy tay của : "Vậy cũng phải đồng ý nhắc lại lời em vừa lúc nãy!"

      Hà Dĩ Kiệt nhướn lông mày lên: “ đánh em, đối xử tốt với em, đúng ?

      "Đúng! Quân tử nhất ngôn!"

      "Được! Quân tử nhất ngôn!"

      cười đến sáng lạn, đột nhiên cảm giác bàn tay của người kia được nắm trong tay, cho sức mạnh bình yên.

      Quân tử nhất ngôn, chỉ tiếc, Hà Dĩ Kiệt chưa bao giờ từng tự cho mình là người quân tử, nhưng nào có ai biết được rằng, vẫn luôn nhớ kỹ câu kia, dùng cả cuộc đời của từng giây từng phút khắc sâu nhớ kỹ. Rồi từ đó trong suốt những năm tháng dài dòng buồn chán sau này, nó hung hăng chọc cho kích trí mạng.

      ****************************

      Sau đó luôn luôn theo bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, ở dưới trận tuyết đầu mùa.

      Cuộc sống của bọn họ xem ra cũng tệ, ngoại trừ phương diện là người bên cạnh trong những buổi xã giao, cũng từng hạn chế quá nhiều. Có đôi khi gặp đúng cuộc thi, còn có thể xin được ở lại trong ký túc xá, còn cũng quả , có động đậy tay chân đánh nữa. Còn Tương Tư trong giờ tự ôn tập trong phòng đọc sách, đọc đến mệt mỏi mới ngẩng đầu lên, dĩ nhiên gò má có chút đỏ ửng.

      cho đến Vân Đỉnh để được tiếp nhận cái gọi là dạy dỗ nữa, ngược lại, chính lại thỉnh thoảng tự mình ra trận, dùng hành động để dạy dỗ ...

      Tương Tư ngẫm nghĩ lại chuyện tối ngày hôm qua, liền thấy hồi tim đập nhanh hơn như trống làng. Gian phòng này là phòng tự học, mà hệ thống lò sưởi ở trong phòng lại bị hỏng mất rồi. dùng bàn tay lành lạnh áp vào hai bên gò má sưởi ấm, lắc đầu cái,tựa như muốn vứt hết những hình ảnh kiều diễm ở trong đầu mình . Vừa mới xoay mặt, lại nhìn thấy ở phía sau cánh cửa phòng tự học có hai người đứng đó.

      Tương Tư sửng sốt chút, nhưng lập tức thờ ơ xoay đầu lại ngay. Quý Quảng Nguyên và Lâm Ngữ Thiến, đôi kim đồng ngọc nữ!

      ổn định lại tâm trí, bắt đầu cúi đầu đọc thầm những điều khoản pháp luật. Quý Quảng Nguyên đứng ở phía sau cửa ra vào, nhìn qua bóng dáng mặc chiếc áo lông màu cam lâu, bước chân bất động sao di chuyển nổi.

      Lâm Ngữ Thiến cười lạnh tiếng, xoay người rời : "Quảng Nguyên, còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy hả. Người ta giả bộ nhìn thấy rồi, cũng đừng hy vọng người ta để mắt đén nữa!"

      Từng ngón tay của Quý Quảng Nguyên giấu ở bao tay với những đường chỉ thêu dày đặc cứ dần cuộn chặt lại. Hàm răng nghiến chặt đến mỏi nhừ, có chút ra được. Đôi con ngươi đen bóng như như viên quý màu đen của cậu ta vẫn nhìn Tương Tư như trước, hề nhúc nhích. Cậu vừa muốn theo Lâm Ngữ Thiến, lại vừa nỡ, muốn đến bên cạnh Tương Tư, nhưng thấy mình chút dũng khí.

      Lâm Ngữ Thiến được đoạn, quay người lại, thấy cậu ta vẫn hề nhúc nhích như trước, lửa giận bốc lên, cũng nhịn được nữa. lộn ngược trở lại, vọt tới phía sau cánh cử phòng tự học, hướng về phía Tương Tư hét lên tiếng: "Văn Tương Tư, ra đây chút!"

      Tương Tư vẫn ngồi yên như Lã Vọng buông cần câu cá, bàn tay cầm bút hề dừng lại.

      Sắc mặt Quý Quảng Nguyên lại biến đổi, cậu ta cuống quít giữ chặt lấy Lâm Ngữ Thiến, kéo ra phía bên ngoài phòng tự học: "Ngữ Thiến, em làm gì vạy, đây là phòng tự học, tất cả mọi người đều đọc sách đấy, em đừng có làm ầm ĩ!"

      Lâm Ngữ Thiến bị cậu ta kéo đoạn, vung tay khỏi tay cậu ta, trợn mắt nhìn lại cậu ta vẻ đầy oán hận: "Quý Quảng Nguyên, thử nhìn mình xem là người đàn ông sao? Có phải lòng mến ta đến bỏ xuống được ? Có phải lại muốn quay lại theo đuổi ta ? ở cùng với tôi chỗ rồi sao vẫn còn nhớ ta mãi quên như vậy, coi Lâm Ngữ Thiến tôi là loại người nào đây hả?"

      Quý Quảng Nguyên đứng bất động, mái tóc màu nâu đậm khiến thoạt nhìn cậu ta giống như tiểu vương tử trong các vở kịch vậy. Trong lòng Lâm Ngữ Thiến vô cùng chua xót, cắn môi, những giọt nước mắt to tròn như hạt đậu thi nhau tuôn rơi.

      Quý Quảng Nguyên nhìn ta khóc, tháo cái bao tay ra, nhàng lau nước mắt cho tai, động tác của cậu ta càng dịu dàng, Lâm Ngữ Thiến lại càng khóc nhiều hơn: "Quảng Nguyên, hãy quên ta , chúng ta đính hôn rồi, còn nhớ nhung ấy mãi làm gì vậy? ta sống cùng với người đàn ông khác rồi, sao còn nhớ mãi quên đối với ta để làm gì vậy?"

      Thân hình cao gầy của Quý Quảng Nguyên như hơi bị còng xuống. Cậu ta rũ cánh tay xuống, nhìn Lâm Ngữ Thiến đứng khóc ở trước mặt mình, ta khóc đến nỗi bao nhiêu lớp trang điểm đều chảy tuột hết: "Lâm Ngữ Thiến, thực lòng xin lỗi em."

      "Em thích nghe thực xin lỗi. Quảng Nguyên, em chờ , cho dù là bao lâu em vẫn chờ đợi . Chính là người cho em chút hy vọng, bây giờ hãy cho em biết, có thể quên được ta hay ? Hãy trả lời em , có quên được ?"

      ta bắt lấy cánh tay của cậu lắc lắc, nhưng ánh mắt của cậu ta lại hướng về nơi xa xa ở đằng kia. Lúc này tuyết phản chiếu lại ánh sáng nhìn đến chói mắt, khiến ánh mắt của cậu ta đau nhức. Cậu ta nhớ lại hồi hai người còn bé, lúc này trời vừa mới rơi trận tuyết đầu tiên. Tương Tư mặc thành giống như chiếc bánh chưng tròn quay, sau đó được cậu ta lôi kéo tay của chơi trượt tuyết. Gương mặt tươi cười của như có ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng lên rạng rỡ. Chỉ chớp mắt cái, trở thành quá khứ qua nhiều năm như vậy. Cậu ta gần như nhớ ra được hết những chuyện cũ xảy ra giữa hai người bọn họ, nhưng mà cậu ta lại nhớ sâu, nhớ kỹ nụ cười của .

      bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Cậu nhìn kiên cường trải qua những biến cố kia, kiên cường tiếp tục học hành, kiên cường bỏ qua mình yên lặng lên phía trước. cũng chỉ mỉm cười, cùng bạn học cười chê bai, nhưng mà bao giờ nữa còn thấy được nụ cười giống như khi còn bé, chút kiêng nể gì cậu ta cái gì hết, hai con mắt đều nheo lại.

      Cậu ta vứt bỏ , cho dù giữa bọn họ có đến vài chục năm tình cảm gắn bó. Nếu như bây giờ cậu ta muốn theo đuổi trở lại giống như ngày trước, vậy có nên trở về hay ? Có khả năng hay ?

      Lâm Ngữ Thiến thấy cậu ta trầm mặc, tiếng khóc lại càng phát ra sao khống chế nổi. ta hung hăng đẩy cậu cái, đưa từng bước ra phía ngoài hành lang. Trong đống tuyết, khóc lóc, bẻ cành ểây rừng đầy tuyết đập cậu ta. những cậu ta tránh mà cũng trốn, chỉ là nhìn đầy thương xót .

      Lâm Ngữ Thiến dần dần tuyệt vọng. ta sững sờ dừng lại động tác điên cuồng kia, ánh sáng của đống tuyết phản xạ lại nhìn đến chói mắt. còn nhận ra người con trai ở trước mặt mình là ai nữa.

      "Ngữ Thiến, thể quên được Tương Tư, đời này cũng thể quên được, cho nên ..." Quý Quảng Nguyên trầm mặc lát, nhưng giọng vẫn còn nhàng chậm chạp, kiên định : "Chúng ta hãy chia tay tôi, lúc này đây, em chịu thay đổi và thỏa hiệp, bác trai bác ở chỗ đó, tự em đến đó để giải thích."

      Cậu ta xong, lướt qua bên người , về phía phòng tự học. Khi sắp đến sau cửa của phòng học, cậu ta ôm lấy đống tài liệu, nghênh đón ôm lấy vài cuốn sách mà Tương Tư cầm. Bước chân của cậu ta dừng lại, bỗng nhiên sau lưng cạu ta lại có bóng dáng nhanh chóng tiến lên. Quý Quảng Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Lâm Ngữ Thiến hung hăng tay lấy đẩy Tương Tư ngã ra mặt đất. ta nhìn cách độc ác và tàn nhẫn, ngực thở nặng nề, lên xuống dồn dập, phập phồng. hồi lâu sau, đột nhiên ta cười lên tiếng lạnh lùng, trong ánh mắt nhìn chứa đựng đầy vẻ dứt khoát, nhìn về phía Quý Quảng Nguyên: "Quý Quảng Nguyên, rồi đây phải hối hận vì ngày hôm nay đối như vậy với em!"

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20: Hóa ra là trừng phạt đúng tội

      hồi lâu sau, đột nhiên ta cười lên tiếng lạnh lùng, trong ánh mắt nhìn chứa đựng đầy vẻ dứt khoát, nhìn về phía Quý Quảng Nguyên: "Quý Quảng Nguyên, rồi đây phải hối hận vì ngày hôm nay đối như vậy với em!"

      Lúc này Quý Quảng Nguyên bị ánh mắt sắc bén đầy nham hiểm của Lâm Ngữ Thiến làm cho đau đớn. Khóe môi cậu ta run rẩy mấy cái, kinh ngạc tiến về phía trước bước, hàng mi dài che che khuất đôi mắt u buồn bên dưới, nhìn sâu vào ta, lúng túng lên tiếng: "Ngữ Thiến..."

      Lâm Ngữ Thiến vung tay lên đánh cái tát vào mặt Quý Quảng Nguyên, cánh tay ta cũng bị chấn động đến tê dại, nhưng ta vẫn nở nụ cười lạnh lẽo ngạo nghễ như cũ: "Quý Quảng Nguyên, thu hồi lại ánh mắt làm cho người khác phải chán ghét và thương hại kia của lại ! Tôi cho biết, tôi chán ghét đến cùng cực dao động lắc lư lúc trái lúc phải của lắm rồi! Tôi chán ghét quá mức lắm rồi!"

      ta xoay người theo hành lang đến cánh cửa khác ra ngoài, biết là do quá kích động, hay là do ta bước quá nhanh, đôi giày cao gót giẫm mặt đất hơi ẩm ướt liền bị trượt . Mắt cá chân của ta trẹo cái, gót giầy bị gãy, cả người ta lảo đảo, ngã ngồi mặt đất.

      Nhưng ta nhanh chóng đứng lên, tựa như hoàn toàn hề chú ý tới đôi giầy bị hỏng, tiếp tục bước , lưng thẳng tắp, tuy nhiên bước chân hơi bị khập khiễng, nhưng khí thế đứng vẫn tỏ ra phi phàm như cũ. Quý Quảng Nguyên giật mình, nặng nề đứng ở nơi đó, mãi đến khi Lâm Ngữ Thiến ra khỏi hành lang dài kia, cậu ta tỉnh hồn trở lại.

      Tương Tư từ mặt đất đứng lên, mấy cuốn sách ôm trong ngực rơi xuống đất bị ướt sũng đầy những vết bẩn. chau mày, lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay cẩn thận lau sạch bên ngoài số sách vở của mình, sau đó nhét chiếc khăn tay bị bẩn kia vào trong thùng rác. ôm sách vở cúi đầu qua bên cạnh Quý Quảng Nguyên, chậm rãi để lại câu : "Quảng Nguyên, Lâm Ngữ Thiến kia, ấy , ấy cũng là tốt, hãy tìm ấy , hãy lời xin lỗi tử tế với ấy, ấy tha thứ cho ."

      Quý Quảng Nguyên khẽ vươn tay ra giữ cánh tay lại, ôm chặt lấy từ phía sau lưng. Cậu ta cúi đầu áp chặt gương mặt của mình vào mái tóc của , giọng nhàng: "Tương Tư... Nhưng mà người tôi lại là em, luôn luôn... vẫn chỉ là em."

      Tương Tư cúi đầu xuống, nhìn đôi cánh tay vòng quanh thân mình, ngón tay thon dài và trắng nõn, giống như được bàn tay khéo léo tạc ra từ loại Ngọc Thạch thượng hạng. Cậu ta ôm lấy , giống như trước kia, dịu dàng và mang theo chút ngang ngược, chỉ có điều, trái tim của , sớm như mặt hồ đóng băng, gợn sóng, dù chỉ là chút xíu

      "Quảng Nguyên, buông tay ra." Giọng của Tương Tư cố nén lại, vô cùng thấp, nhưng mang kiên định khác thường.

      Nếu như khi ở thời điểm bất lực nhất, nếu như tại thời điểm cần có nơi để dựa vào nhất, mà có cậu ta đứng ở bên cạnh người, cho dù cậu ta có làm được cái gì, chỉ cần đứng ở bên cạnh thôi, như vậy, cho dù phía trước là cái gì, cũng hề chùn bước quyết tâm tiếp tục sánh bước, gả cho cậu ta. Nhưng tình cảm của đối với cậu ta suốt hơn chục năm, lại bị cậu ta dùng mấy ngày ngắn ngủi như vậy, tự tay chặt đứt, ngay cả thời gian để khóc, đổ máu dưỡng thương cùng có.

      "Tương Tư..." tròng mắt Quý Quảng Nguyên đỏ hoe, những giọt nước mắt thầm trong khóe mắt ánh lên loang loáng. Cậu ta nhàng buông lỏng ra, dáng người thon gầy như cây tùng còn vẻ mạnh mẽ như trước. Cậu ta đứng ở trước mặt , cúi đầu, như đứa trẻ phạm phải sai lầm cầu xin tha thứ .

      Tương Tư thoáng nhìn qua cậu ta, nhưng trong lòng lúc này lại giống như mặt đất bị lớp tuyết cực dày phủ lên, trong lòng giờ chỉ là khoảng trống , hờ hững.

      "Hai chúng ta, sớm thể nào, Quảng Nguyên, tôi và quen biết nhau nhiều năm như vậy, phải biết ràng trong lòng của tôi, chuyện mà tôi luôn coi trọng nhất là gì, cái mà tôi để ý nhất chính là cái gì, tuổi của tôi ít hơn tuổi của , nhưng tôi đương nhiên cũng có chủ kiến của mình. Tôi thể nào ở cùng chỗ với người đàn ông, khi tôi ở trong thời điểm bất lực nhất, chính người đàn ông đó lại phản bội tình cảm của tôi, hiểu chưa?"

      lặng lẽ liếc nhìn cậu ta, từ đầu đến cuối hề có câu lớn tiếng quở trách, nhưng câu chất vấn bình thản kia lại làm cho hốc mắt của Quý Quảng Nguyên mỏi nhừ, nước mắt liền rớt xuống, chân tay cậu ta luống cuống biết phải làm sao, tuyệt vọng nhìn : "Nhưng Tương Tư... biết là sai rồi... rất hối hận...."

      "Quảng Nguyên, con người có thể phạm sai lầm, nhưng mà sai lầm cũng được chia ra nhiều loại, có loại có thể phạm, nhưng có loại lại được phép sai phạm. Đó là cha mẹ ruột của tôi, sinh mạng song thân của tôi tôi phải quan tâm. Xương cốt của cha mẹ tôi chưa được sắp xếp chỗ nằm yên lành tử tế, khi gió thổi mưa xối chịu đủ tra tấn như vậy, ở đâu? ân ân ái ái với Lâm Ngữ Thiến ở chỗ nào, lúc ấy còn mải tiến hành bữa yến tiệc mừng lễ đính hôn của mình, vậy mà bây giờ lại với tôi rằng, sai rồi, hối hận. tưởng như vậy, tôi có thể cho rằng tất cả mọi chuyện đó đều chưa từng xảy ra hay sao, tôi lại nhào vào trong ngực của lần nữa hay sao? Quý Quảng Nguyên, trong lòng của , Văn Tương Tư tôi đây lại là kẻ hèn hạ ti tiện như vậy ư?"

      Tuy hết sức cố gắng muốn bản thân mình phải bình tĩnh khi kể ra những chuyện đó, nhưng khi xong lời cuối cùng, vẫn sao kiềm chế nổi cảm xúc, lại vẫn bị kích động như cũ, trong ngữ điệu vẫn hàm chứa run rẩy.

      Quý Quảng Nguyên nên lời, cũng có lời giải thích nào để ra...,Cậu ta cúi đầu, khóe mắt chan chứa đầy lệ. Những giọt nước mắt trong suốt như hạt ngọc từ từ lăn xuống. Tương Tư rất muốn , nhưng cậu ta lại cứ ngăn cản, cũng năng gì. Ba phen mấy bận đều nhưng thế, rốt cuộc Tương Tư thể nhẫn nại được nữa, vứt tất cả sách vở ôm trong ngực xuống mặt đất bịch cái nặng nề: "Quý Quảng Nguyên, rốt cuộc muốn như thế nào đây?"

      Quý Quảng Nguyên quan tâm, sống chết ôm lấy , khóc lóc cầu khẩn: "Tương Tư, đây phải là chủ ý của , là do mẹ ép buộc , ép buộc phải chia tay với em, ép buộc phải ở cùng chỗ với Lâm Ngữ Thiến. Cho tới tận bây giờ cũng chưa từng bao giờ muốn chia tay với em, cho tới tận bây giờ người vẫn chỉ có em mà thôi... Tương Tư, em hãy cho cơ hội lần đầu , để cho đền bù mọi tổn thất cho em có được hay ? van em đó Tương Tư, em nên đối xử với như vậy. Ngay từ chúng ta luôn ở cùng chỗ với nhau, chỉ muốn lấy em, cho tới tận bây giờ cũng chỉ muốn có mình em..."

      Nghe Quý Quảng Nguyên như vậy, giữa lúc đó, đột nhiên Tương Tư chợt bình tĩnh trở lại. né tránh cậu ta nữa, giọng mêm mỏng trầm thấp hỏi cậu ta câu: "Quảng Nguyên, tôi muốn hỏi về vấn đề có được ? Nếu như câu trả lời của làm cho tôi thấy thoả mãn, lần này tôi cho cơ hội."

      Nghe vậy Quý Quảng Nguyên vô cùng mừng rỡ, thoáng cái còn nước mắt, cậu ta dùng sức gật đầu, áp khuôn mặt tuấn tú sát lại rất gần gương mặt của , hơi thở nhàng phả ra ngay nơi chóp mũi của . Đột nhiên Tương Tư thấy có chút khó chịu, hơi quay đầu , tránh khỏi thân mật của cậu ta.

      Quý Quảng Nguyên sững sờ, trong lòng chợt nổi lên chua xót nho . Tương Tư , bắt đầu kháng cự lại thân cận của cậu ta.

      "Quảng Nguyên, nếu như muốn ở cùng chỗ với tôi, nhưng mà mẹ của lại ngăn cản bởi vì chuyện giữa hai nhà của chúng ta, vậy phải làm thế nào đây?"

      Tương Tư giọng hỏi thăm, thậm chí ngữ điệu còn có chút vui vẻ. ánh sáng nơi đáy mắt của Quý Quảng Nguyên dần dần biến mất. Cậu ta phải là người đàn ông sắc bén, biết quyết đoán khi đấu tranh. Nếu là ở thời cổ đại, cậu ta chính là loại người chỉ biết là ngâm thi tác đối (chống đối lại bằng cách ngâm thơ), là văn nhân mặc khách chỉ biết “phong hoa tuyết nguyệt”, loại người mà khi gặp phải chuyện xảy ra, việc mà cậu ta có thể làm, cậu ta biết làm, cũng chỉ là nghe theo sắp xếp trong nhà của bậc trưởng bối.

      Đúng như vậy! Trong nhà Tương Tư xảy ra chuyện lớn như vậy, người người tránh kịp sợ bị rước họa vào thân, đến ngay cả mối giao hảo tốt đẹp vài chục năm giữa hai nhà bọn họ, cũng triệt để phủi cái sạch , trong dĩ vãng mẹ cậu ta thề bồi kết thân với nhà họ Văn, tại hận thể cắn đứt đầu lưỡi để thu hồi lời năm đó ra..., nếu cậu ta muốn nối lại tình xưa với Tương Tư, cửa ải quan trọng trong nhà như vậy cậu ta phải làm thế nào để vượt qua đây?

      "..." Quý Quảng Nguyên nhàng cắn chặt răng lại, vừa ngước mắt nhìn lên Tương Tư, bộ dáng giống như cười mà phải là cười, trong ngực lý khỏi kêu lộp bộp tiếng, thầm hạ quyết tâm. Cho dù có như thế nào, cậu ta cũng rời bỏ Tương Tư. Vậy trước tiên phải ổn định lại trước , phải cầu đồng ý hòa hảo , sau đó . Chuyện trong nhà, cậu ta phải từ từ nghĩ ra biện pháp, cậu ta là con trai duy nhất, nếu như quả cậu ta liều mạng, vậy mẹ cậu ta cũng thể nào mặc kệ được, cùng lắm bọn họ cùng nhau xuất ngoại... .

      "Tương Tư, lúc này đây, coi như mẹ có ép buộc , cũng rụt đầu rút lui nữa, muốn được cùng em ở cùng chỗ, chúng ta hãy ra nước ngoài ! Lúc này chúng ta cùng rời thôi, được em?"

      Tương Tư nhàng gõ đầu;"Nghe rất tồi, em lại hỏi câu này, nếu như mẹ của lấy cái chết để ép buộc , phải làm sao bây giờ?"

      Tương Tư quen biết người nhà họ Quý vài chục năm, sớm biết mẹ Quảng Nguyên thuộc hạng người gì. Lúc trước bởi vì mến Quý Quảng Nguyên, nên mới để bụng đối với Quý phu nhân, mà giờ khắc này trải qua bao nhiêu biến đổi, nhưng lại bao giờ còn giống ngu như trước đây nữa.

      "Tương Tư!" Quý Quảng Nguyên nóng nảy, cậu ta tiến lên bước, nắm chặt lấy tay của Tương Tư, vội vã ra: "Chúng ta bỏ qua hết những gì xảy ra trước kia được ? Trước tiên giúp em ra nước ngoài trước , chúng ta cùng nhau du học. Lúc này chúng ta cùng nhau rời thôi, chờ thêm vài năm nữa, chúng ta tốt nghiệp, kết hôn có con rồi, dĩ nhiên làmẹ của từ từ hồi tâm chuyển ý tiếp nhận em ...”

      "A, định tiền trảm hậu tấu, có vậy? Để cho gạo nấu thành cơm? Nghe quả đây cũng là ý kiến hay." Tương Tư nhàng tránh khỏi tay của cậu ta, chậm rãi lắc đầu: "Quảng Nguyên, đến chừng nào mới có thể lớn lên, thành thục, khi gặp phải chuyện gì đó phải nghe để mà trốn tránh, mà là phải dũng cảm đối mặt với ?"

      cười ảm đạm, đây là người đàn ông mà mình từ đến lớn ? Đây có phải là người đàn ông mà từng ôm trong lòng mộng tưởng lòng muốn gả .

      "Nếu quả thực rằng , Tương Tư, em có gì phải sợ, hết thảy rồi, chúng ta cùng nhau đối mặt, cố gắng ở cùng chỗ. như vậy, trong lòng tôi nghĩ rất bội phục , ít nhất coi như con người có dũng khí. Nhưng mà tại, Quý Quảng Nguyên à, tôi chỉ cảm thấy là người quá ích kỷ. Nếu như tôi đồng ý ra nước ngoài với , vậy mong mỏi của Quý phu nhân về phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn nhìn bà ấy dùng cái chết để ép buộc , còn cũng vì thế mà thay đổi hay sao? Chính gây rối thành nùi rồi, ngay cái ý kiến hay cũng đều có. nghĩ cùng tôi xa chạy cao bay, ném lại phía sau cục diện rối rắm, làm như vậy rồi để cho ai tới thu dọn đây? Nhà họ Lâm phải làm sao bây giờ? Nhà họ Quý làm thế nào để ngẩng đầu được đây? Nỗi oan khuất của ba mẹ tôi, ai là người chủ trì để trả lại công bằng đây? Tôi thể giống như được, tôi thể cho rằng cứ coi như có chuyện gì xảy ra cả. Quý Quảng Nguyên, tôi, Văn Tương Tư này, vĩnh viễn cũng lại quay đầu lại đâu."

      "Tương Tư, vì sao em lại cứ cố chấp như vậy? Bác Văn bị phạm vào sai lầm lớn như vậy, bị rơi vào cái kết cục như vậy cũng là trừng phạt đúng tội rồi, làm sao em cứ muốn phải được giải oan cơ chứ..." Quý Quảng Nguyên tuyệt vọng tiếp tục lựa lời. Cả người Tương Tư lại lần như chết đứng tại chỗ đó. nhìn cậu ta giống như nhìn người quen biết, nhìn cậu ta với ánh mắt như nhìn người xa lạ, lạnh như băng. nhìn thẳng tắp qua cậu ta , hề nhúc nhích.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21: Dần dần để ý

      Cả người Tương Tư cứng lại, như chết đứng tại chỗ đó lần nữa. nhìn cậu ta giống như nhìn người quen biết, nhìn cậu ta với ánh mắt như nhìn người xa lạ, lạnh như băng. nhìn thẳng tắp qua cậu ta, hề nhúc nhích.

      "Tương Tư..." Quý Quảng Nguyên bị ánh mắt kia của hù dọa, mặt mũi trắng bệch ra. Cậu ta tiến lên bước, khẽ ôm lấy vai của lay lay: "Tương Tư, em làm sao vậy..."

      "Quý Quảng Nguyên, vừa mới cái gì vậy? ba ba của tôi bị trừng phạt là đúng tội sao?" Nước mắt ở trong hốc mắt của lập tức vòng quanh, nhưng vẫn bướng bỉnh, cố mở to hai mắt, nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt mình: "Ba của tôi, ông ấy làm quan vài chục năm, chưa từng bao giờ thu của người khác phân tiền. Đúng thế, về sau tôi từng có lần tiêu tiền vung tay quá trán, nhưng tất cả những đồng tiền này đều là đồng tiền sạch mà ba ba của tôi kiếm được, chút xíu nào liên quan đến tham ô hay nhận hối lộ!
      Mấy năm trước, trong bụng mẹ tôi từng có khối u lớn, phải chữa trị mất hơn mười vạn đồng, tiền đó cũng đều do ba ba của tôi tìm cách vay mượn của mọi người ở trong gia đình. Ông ấy giúp đỡ trăm nhi đồng bị thất học ở Cam Túc, bít tất của ba tôi bị rách, mẹ tôi phải ngồi vá lại từng lỗ. Gia đình các người, ai nấy đều mua biệt thự, mua xe sang trọng, nhưng chúng tôi vẫn ở trong căn nhà của khu nhà ở tập thể của thị ủy, suốt mấy chục năm đều hề chuyển . Cũng bởi vì ba của tôi muốn tiếp nhận đồ hối lộ, muốn giúp người khác làm việc xấu, nên đắc tội với bao nhiêu người, có biết ? Bây giờ rốt cục bọn họ gắn cho ông ấy tội danh vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, tham ô nhận hối lộ, người khác tin , cũng tin như vậy sao?"

      Trước những câu chất vấn của Tương Tư, ánh mắt Quý Quảng Nguyên trở nên né tránh, dám nhìn . Cậu ta kinh ngạc lui về phía sau: "Tương Tư... là nghe ba của như vậy...chuyện của bác Văn là chuyện đấy... Em hãy thử suy nghĩ chút mà xem, nếu như bị oan uổng... Vậy vì sao người của cấp lại ai đứng ra cải chính giúp cho ba em chứ..."

      "Tôi mặc kệ những chuyện này!", Thoáng cái Tương Tư đẩy cậu ta ra, mở miệng rống to. Đôi mắt của đỏ vằn lên như con thú bị vây hãm, sắp sửa nổi giận: "Ba ba của tôi, ông ấy là người tốt, là vị quan tốt! Tôi mặc kệ, bất kể thượng cấp của ba tôi có như thế nào, tôi mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, ở trong lòng tôi, ông ấy chính là người cha tốt nhất, ông ấy hoàn toàn trong sạch! Tôi bất kể, cho dù phải dùng mười năm, hai mươi năm, hay mất cả đời này, tôi cũng phải rửa sạch nỗi oan khuất ấy cho cha tôi. Nếu như tôi làm được, ba ba của tôi chết nhắm mắt!"

      Nước mắt của Tương Tư tuôn rơi như mưa, bao giờ muốn nhìn thấy người đàn ông ở trước mặt mình này nữa. đời này ai cũng có thể vu oan cho ba của , nhưng thực thể chấp nhận việc Quý Quảng Nguyên về ba mình như vậy. Hai nhà bọn họ kết giao suốt vài chục năm nay, từ ba ba nhìn thấy cậu ta lớn lên, đến bây giờ, liền rơi vào cái kết cục như vậy sao?

      "Tương Tư. . . . . ."

      Quý Quảng Nguyên muốn đuổi theo,Tương Tư đột nhiên quay đầu lại chỉ vào cậu ta, đáy mắt của đỏ ngầu mảng, giọng khàn khàn và lạnh như băng: "Quý Quảng Nguyên, coi như tôi nhìn ràng rồi, phải người, chính là kẻ súc sinh mang tim phổi của loài chó má! Ba ba của tôi, ông ấy mắt mù rồi, bởi mắt bị mù nên ông ấy mới có thể kết bạn với gia đình nhà ..."

      Giọng của Tương Tư thoáng cái liền nghẹn lại, lát sau mới bình tĩnh trở lại, khẽ nở nụ cười đầy vẻ quật cường: "Nghe , khi ba ba của tôi vừa mất , bác Quý liền lên chức phải ? tại ông ta còn làm quan lớn hơn cả ba ba của tôi năm đó rồi! Quý Quảng Nguyên, chúc mừng nhé! Bác trai Quý giờ tiền đồ thể kể xiết, thẳng tiến lên tận mây xanh rồi! Giờ Quý thiếu gia cũng giống như gà chó được lên trời, đứng vạn người rồi. Văn Tương Tư tôi là kẻ bình dân, , , thể gọi là bình dân được, Văn Tương Tư tôi là con của kẻ tham quan, từng bị tình nghi là kẻ giết người, từng phải chịu cảnh bị giam ở trong ngục, làm sao có thể xứng đáng với con người cao quý, con nhà thế gia như Quý thiếu gia đây cơ chứ? Hay là ngài hãy tìm Lâm tiểu thư của ngài , các người mới môn đăng hộ đối, thể nào xứng đáng hơn được nữa đâu!"

      Tương Tư xong, cười lạnh tiếng, thèm liếc mắt nhìn lại cậu ta cái, bỏ nhanh ra bên ngoài...
      Quý Quảng Nguyên đứng ở nơi đó, hai chân nặng tựa ngàn cân. Cậu ta thể di chuyển nổi bước chân để đuổi theo , mà cũng biết lấy tư cách gì để đuổi theo nữa. Nhưng mà, có câu, nhất định cậu ta phải cho biết, thể sống cùng chỗ với Hà Dĩ Kiệt, bất kể như thế nào, cũng thể sống cùng chỗ với Hà Dĩ Kiệt...

      "Tương Tư, người đàn ông hôm đó có phải tên gọi là Hà Dĩ Kiệt ?" Quý Quảng Nguyên tỉnh hồn lại, vội vàng chạy ra, đuổi theo . Tương Tư ra khỏi toà nhà của trường học, trong cơn gió tuyết, thong thả về phía trước. Quý Quảng Nguyên chặn ngang con đường của , cũng thèm để ý tới cậu ta, xoay mặt thay đổi sang hướng khác, tiếp tục bước ...

      "Tương Tư, nếu như quả người đó tên là Hà Dĩ Kiệt, vậy , ngàn vạn lần xin em, em đừng nên qua lại, đừng ở cùng chỗ với người đó. ta phải người tốt đâu! ta hại chết em đó!"

      Tương Tư vẫn dường như hề nghe thấy gì hết, cúi đầu, khép chặt lại chiếc áo lông, bước từng bước , vất vả tiến lên trước. ¬

      ấy phải người tốt? Vậy Quý Quảng Nguyên sao? E rằng chính nhà họ Quý là người làm bị rước họa vào thân, tránh kịp nữa đó! đời này còn có người tốt hay sao?

      Tương Tư cười vẻ đầy đau khổ. Cả người lạnh cóng, cứng ngắc lại. biết nên về hướng nào... Ba ba, nếu như ba ba vẫn còn sống thực là tốt biết bao? Ba chết rồi mà người khác vẫn còn chịu bỏ qua cho ba, người chết rồi mà vẫn còn đeo thân mình tội danh như thế, ba bảo bây giờ Tư Tư của ba phải làm sao đây, phải làm sao đây, ba ơi?

      cố cứ bước mờ mịt như vậy. mãi cho đến khi trời tối mịt, đến lúc quần áo người, bởi trận tuyết lớn rơi xuống mà trở nên ướt đẫm, mới đến được nghĩa trang nơi ba mẹ được an táng.

      nhìn qua mộ bia, dùng tay quét sạch từng chỗ từng chỗ tuyết đọng. mặc kệ đời này ai là người tốt ai là người xấu, cũng quan tâm để ý xem rốt cuộc Hà Dĩ Kiệt là loại người nào. chỉ biết rằng, nếu như nhờ có , giờ đây ba mẹ của vẫn còn chưa được an táng xuống mồ. Cả đời này đều nhớ kỹ đến ân tình của , cho dù đối xử với như thế nào, từ trong xương tủy của mình vẫn cảm thấy chính là người tốt.

      Tương Tư quỳ gối trước mộ, trong bụng mang đầy nỗi uất ức, tủi hờn, biết nên phải bắt đầu từ đâu. cứ liên miên, ngừng. kể lại tất cả những chuyện từ khi còn bé, cho đến chuyện của Quý Quảng Nguyên. kể lại với ba ba nỗi tuyệt vọng của mình sau khi ba mẹ chết, kể lại chuyện bác Phúc trai vì để cho người khác làm tổn thương đến mà bị cắt đứt chân, vứt vào bên xó đường, có người trông nom. kể lại chuyện giống như người bị phát điên, xách dao muốn chém người ta. kể chuyện những ngày bị tống giam trong ngục, bị người ta đánh đập, bị người ta bắt nạt, bị người ta đoạt mất đồ ăn, bị người ta lấy thùng đựng nước lạnh ở trong nhà cầu dùng để giội bồn cầu, mang giội ướt đẫm hết cả người. kể lại chuyện mình cuối cùng suýt nữa bị bệnh chết trong tù, tưởng sống nổi. kể chuyện người chú ruột hiền lành bị thím quở trách ra sao, chú khóc khi nhìn ra với Hà Dĩ Kiệt thế nào. kể chuyện Hà Dĩ Kiệt giúp giải quyết tất cả mọi chuyện, còn giúp có thể được tiếp tục học...

      vừa khóc vừa , cảm thấy trước mắt có từng quầng, từng quầng ánh sáng lập loè, đầu óc nặng trĩu, dường như thể chống đỡ nổi nữa rồi. Trong người cứ lúc nóng lúc lạnh. Trong cái nghĩa trang rộng lớn vắng lặng như vậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió nức nở nghẹn ngào, toàn màu hắc ám đến vô biên vô hạn, tựa như con dã thú há to miệng, vận sức chờ phát động muốn bổ nhào qua nuốt hết cả người . Thân thể của dần dần mềm nhũn, ngã xuống mặt tuyết lạnh như băng. hề khóc, mà trái lại, nở nụ cười, nếu như có thể, cứ như vậy mà chết cũng tốt. Tất cả mọi người trong nhà được đoàn tụ nơi rốt cuộc cần phải sống mình độc ở đời này nữa, cho dù ngày mai có ở nơi nào. cũng cần phải quan tâm đến nữa...

      **********

      "Hà tiên sinh, vẫn gọi được điện thoại cho tiểu thư." Lái xe ngồi ở trong xe, dè dặt cẩn thận nhìn về phía người đàn ông cao lớn ngồi bất động ở chỗ kia, nhưng trong lòng lại thấy yên.

      Hà Dĩ Kiệt nhìn về phía bên ngoài cửa ký túc xá nữ sinh càng ngày càng ít người tụ tập hơn, ánh mắt dần dần lạnh như băng như tuyết ở ngoài cửa sổ xe. Khóe môi của kéo căng ra, nhếch lên thành đường vòng cung kiên quyết lạnh lẽo, hồi lâu mới nhàng phun ra hai chữ: "Gọi lại."

      Lái xe dám lên tiếng, vội vàng lại lần lượt bấm số điện thoại của Tương lần nữa, sau mười mấy lần bấm số điện thoại, đột nhiên thanh nối thông điện thoại vang lên đứt quãng. Người lái xe mừng rỡ, vội vàng đưa điện thoại di động tới: "Hà tiên sinh, thông rồi, thông rồi !"

      Gương mặt của Hà Dĩ Kiệt thần sắc vẫn trước sau như , trong lòng căng thẳng như dây cung bỗng nhiên như được nới ra, buông lỏng. tiếp nhận điện thoại, nghe thanh chuông điện thoại kêu hơi yếu ớt, chuông điện thoại vẫn mực vang lên đến tiếng cuối cùng, nhưng vẫn là có người tiếp nhận nghe điện thoại, ngón tay cầm chiếc điện thoại khỏi siết lại, cứng ngắc.

      với rồi, đêm nay đón trở về, bây giờ lại chạy đâu mình, thấy tung tích đâu cả. Trong ký túc xá có người, trong phòng học cũng còn người. ở cùng phòng trong ký túc xá cũng rằng đầu giờ chiều đến phòng tự học cũng thấy đâu cả. Chẳng lẽ người trưởng thành còn sống sờ sờ như vậy, làm sao cánh mà lại bay mất chứ?

      "Gọi điện thoại cho thư ký Triệu, bảo cậu ta nghĩ cách điều tra định vị điệnthoại chút." Hà Dĩ Kiệt lại nặng nề bấm dãy số điện thoại của Tương Tư, điện thoại vẫn vang lên như trước, nhưng vẫn thấy ai tiếp nhận. hiểu sao đột nhiên có chút hoảng hốt, chẳng lẽ, trời đổ cơn mưa tuyết lớn như vậy, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chăng?

      "Dạ, tôi thông báo ngay cho thư ký Triệu." Lái xe vội vàng gọi điện thoại cho thư ký Triệu, lại những lời Hà Dĩ Kiệt dặn dò làm như thế, như thế...

      Trải qua thời gian khoảng mười phút, có điện thoại của thư ký Triệu gọi lại. Người lái xe tiếp nhận điện thoại, sau khi nghe xong lập tức luôn: "Hà tiên sinh, điều tra được rồi, vị trí của tiểu thư tại ở tại nghĩa trang đằng kia..."

      Mi tâm của Hà Dĩ Kiệt hơi giật giật, trong xe tối đen, nhàng gần như thở hắt ra hơi, trầm giọng : " đến nghĩa trang!"

      Lái xe lập tức khởi động xe, bánh xe chạy ở lớp tuyết đọng dày đặc phát ra tiếng kêu lạo xạo loạt soạt. Hà Dĩ Kiệt ngồi ở trong xe ấm áp, bàn tay để trong túi áo khoác ngoài siết chặt lại, trầm mặc .

      Gió tuyết quá lớn, xe đường có chút chậm rãi, cho đến lúc tới nghĩa trang qua hơn giờ.

      Lái xe mở cửa xe ra, Hà Dĩ Kiệt xuống xe, cơn gió lạnh thấu xương cuốn tới, khỏi run lên cái vì lạnh, nhưng trong lòng mơ hồ thấy có chút vui.

      thích Tương Tư đến nghĩa trang, vì chung quy việc này nhắc nhở đến chuyện... Xem ra, trong khoảng thời gian này cưng chiều quá mức rồi, nên càng ngày càng lên trời.

      Sắc mặt của Hà Dĩ Kiệt trầm như nước, bảo lái xe ở lại tại chỗ, mình vượt qua gió tuyết về phía mộ địa.

      Khi sắp đến khu mộ của cha mẹ Tương Tư, thân thể hơi sững lại lại, đột nhiên bước nhanh hơn, đến cuối cùng dứt khoát chạy.

      khoảng trắng noãn chói mắt ở mặt tuyết, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chút sắc vàng cam. nhớ hôm nay mặc chiếc áo choàng ngoài bằng lông màu vàng cam, mà giờ khắc này, dĩ nhiên thể nhìn thấy thân thể nho của đâu nữa, trận tuyết lớn gần như bao phủ hầu khắp cả người rồi...

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 22: có thích em ?

      nhớ hôm nay mặc chiếc áo choàng ngoài bằng lông màu vàng cam, mà giờ khắc này, dĩ nhiên thể nào nhìn thấy thân thể nho của đâu nữa. Trận tuyết lớn gần như bao phủ hầu khắp cả người rồi...

      Hà Dĩ Kiệt sải bước chạy nhanh tới. nhìn thấy ràng Tương Tư quỳ rạp mặt đất, thân thể được bao phủ bởi lớp tuyết mỏng. Mái tóc của gần như hoàn toàn biến thành màu trắng, chỉ còn có thể mơ hồ nhìn thấy được nơi bả vai của . dùng tay gạt qua loa lớp tuyết phủ ở người xuống, thân thể của gần như đông cứng lại. ngồi chồm hỗm mặt đất, ôm vào trong ngực mình, ngón tay thăm dò nơi chóp mũi của . Mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được còn có hơi thở, thoáng thở phào hơi dài nhõm. Sức lực cả người đột nhiên tựa như bị rút sạch mất hết vậy, liền ngã ngồi ra ở mặt tuyết...

      "Văn Tương Tư, em dám để cho bản thân mình xảy ra chuyện gì, tôi làm cho em đẹp mặt!" đầy vẻ oán hận, xoa bóp đôi gò má của bị đông cứng lại, lại cầm hai tay lạnh như băng đặt vào trong bụng để ủ ấm. Hai bàn tay của lạnh cóng như tảng đá ở trong tủ lạnh, bàn tay vừa chạm vào đến da thịt của , liền rùng mình cái vì lạnh, nhưng lại hề né tránh. xoa bóp mặt, lỗ tai lúc, lát sau dường như nghe thấy khẽ rên lên tiếng. Hà Dĩ Kiệt vui mừng, động tác nhanh hơn nữa. Trong lòng vừa tức vừa giận , nhưng rồi lại có chút đau lòng, kiềm chế nổi nữa, ghé sát lại vào bên tai cách tàn nhẫn:"Khẩn trương mau tỉnh lại cho tôi, bằng em có chết ở tại nơi này, tôi cũng mặc kệ em đấy!"

      Tương Tư chỉ cảm thấy có ai đó mắng ở bên tai , hơn nữa mặt của còn có người nào đó chà xát qua lại ngừng, chà xát mạnh đến mức hai gò má đều nóng lên. thấy đau, đầu lông mày liền nhăn lại, trong miệng biết lầu bầu tiếng gì đó, áp sát ngón tay mềm mại hơn chút vào nơi bụng nóng hổi, nhân thể xuống tay nhéo vào bụng cái...

      Hà Dĩ Kiệt bị nhéo đau đến mức lông mi đều nhíu lại, kiềm chế nổi oán hận liền xoắn vành tai của cái, sau đó ôm đứng lên trở về. có sức để đánh người, xem ra là thể chết được rồi !

      Trong lúc đầu óc còn hỗn loạn, Tương Tư bị nhéo tai đau, thoáng cái liền mở mắt ra. Lúc này mới phát ra mình được người ta ôm vào trong ngực, khỏi kinh hãi: "Em ở nơi nào vậy?"

      Hà Dĩ Kiệt hừ lạnh tiếng, thèm để ý đến . Lái xe mở cửa xe ra, liền nặng nề ném cái vào chỗ ngồi phía sau xe, sau đó mới tiếp tục ngồi vào, bảo tài xế lái xe . ¬

      Tương Tư bị ném vào trong xe, đầu bị đập vào chỗ tựa đầu ghế ngồi phía sau. va chạm này, ngược lại làm cho trở nên tỉnh táo chút, chỉ có điều, khắp người trán đều nóng hổi. thấy đầu óc choáng váng, người mềm ra, dường như còn chút sức lực nào nữa. rùng mình cái, ràng cái lạnh xâm nhập vào trong người rồi. Tương Tư ngồi co quắp ở ghế, toàn thân cuộn tròn lại thành đoàn, khiếp đảm liếc nhìn về phía Hà Dĩ Kiệt ngồi im lặng ở bên cạnh, rất lâu sau cũng dám lên tiếng.

      "Hà Dĩ Kiệt?" lúc lâu sau, Tương Tư nhịn nổi nữa, trong người thấy khó chịu đến lợi hại, nên thử gọi tên của người đàn ông ngồi ở bên cạnh mình tiếng xem sao. Trong xe tối đen, chỉ cảm thấy ngồi ở chỗ kia giống như bức tượng được tạc bằng băng vậy, khiến cảm thấy rùng mình kinh hãi.

      "Giỏi đấy, hơn nửa đêm rồi em chạy đến khu mộ này để làm gì vậy, muốn tìm cái chết sao?" Hà Dĩ Kiệt khẽ vươn tay ném qua cái khăn mặt, Tương Tư run lẩy bẩy tìm khăn cầm lên, nhưng cánh tay vẫn cứng còng, đờ đẫn sao cử động nổi. nhìn có chút tủi thân, nhìn lại ánh mắt của ở phía đối diện hung hăng trừng .

      "Em... Em cũng biết làm sao lại tới nơi này..."

      Tương Tư sợ hãi thả tay xuống, cúi thấp đầu, cất giọng nho trả lời. Những bông tuyết còn vương lại tóc bị hơi ấm của lò sưởi trong xe làm cho tan ra. Những giọt nước đọng đầu bắt đầu tan ra xuống tí tách, những lọn tóc ướt đẫm dán sát vào mặt của . Hà Dĩ Kiệt nhăn mặt lại, nhìn thấy gương mặt của đỏ ửng lên cách khác thường, liền vươn tay ra, có chút thô lỗ kéo tới, dùng khăn lông mềm mại lau tóc cho . bị động tác kéo của làm cho ngã trái ngã phải, da đầu cũng giần giật, hơi run lên. Nhưng vẫn ngoan ngoãn, hề giãy dụa, cúi đầu ngồi ở bên cạnh , khóe môi cong lên từng chút, từng chút ...

      Hà Dĩ Kiệt bỏ chiếc khăn mặt xuống bên cạnh, vừa quay mặt lại nhìn thấy ngây ngốc cười hi hi, mi mắt cong cong. Đáy mắt chợt ánh lên chút dịu dàng, nhưng giọng vẫn mang vẻ lạnh lùng như trước: "Em còn ở đó mà cười ngây ngô cái gì nữa!"

      Đôi mắt to của Tương Tư vụt sáng ngời lên nhìn lại . Trong cái nhìn ấy dần dần hàm chứa cả niềm vui sướng và ấm áp, làm cho trái tim đột nhiên cảm thấy nhói đau. nghiêng mặt, đối mặt với nữa, nhưng lúc này giọng nho của lại vang lên: "Có phải là tìm em rất lâu rồi hay ?"

      Lúc này cảm thấy trong người mình ấm áp hơn chút, đầu óc cũng thấy tinh tường hơn chút, nhớ ra được rốt cuộc chuyện gì xảy ra rồi, cũng nhớ ra Hà Dĩ Kiệt đêm nay đến đón trở về nhà của .

      Hà Dĩ Kiệt nhướng lông mày lên: " nhảm, tôi mà tìm em em nằm chết trong này rồi !"

      Tương Tư định cười, đột nhiên liền liên tục hắt hơi mấy cái, nước mắt nước mũi chảy ra ngoài ròng ròng, trong đầu cũng đau ong ong rất khó chịu, nơi huyệt Thái Dương cứ giật lên thình thịch. Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy bộ dạng khó chịu cũng phản ứng lại với nữa. lát sau, lại với tài xế: "Cho xe chạy đến bệnh viện của Thành Bắc."

      Tương Tư cầm khăn tay lau nước mũi, đôi mắt to tròn xoay lại nhìn , Hà Dĩ Kiệt bị nhìn đến giữ được bình tĩnh nữa, đưa tay nắm lấy mặt của quay sang bên: "Hãy thành chút ."

      "Hà Dĩ Kiệt..." Tương Tư nhào qua vứt bỏ chiếc khăn tay, Hà Dĩ Kiệt vội vàng kéo lại, nhìn kỹ khuôn mặt nhắn của , xác định lau khô sạch rồi, lúc này mới nới lỏng sức lực ra chút. Tương Tư liền nhào vào trong ngực của , áp chặt gương mặt cọ xát vào trước ngực . Tay của Hà Dĩ Kiệt hơi giơ lên lát, rồi sau đó lại nhàng ôm lấy .

      "Em nhớ ba ba, nhớ mẹ em." Giọng của Tương Tư có chút rầu rĩ, cánh tay Hà Dĩ Kiệt liền thoáng cứng lại cái, lát sau mới chậm rãi mở miệng : " có chuyện gì đâu, từ từ rồi quên được thôi."

      Đúng như vậy, từ từ rồi quên được thôi, giống như vậy. còn nhớ được thân hình cao lớn của ba mình ra sao, quên bộ dạng của mẹ khi mẹ cười rộ lên thế nào.

      "Rồi quên sao? Sao cho đến tận bây giờ em vẫn cảm thấy như ba ba của em vẫn chưa hề rời xa khỏi em, tựa như ông vẫn còn ở nơi nào đó chờ em."

      Tương Tư từ trong lồng ngực của ngẩng đầu lên, cả buồng xe chìm trong thứ ánh sáng mờ mịt, vì thế lúc này thoạt nhìn thấy có vẻ tuấn tú lạ thường. Đột nhiên nghĩ, nếu được sống cùng với chỗ như thế này hình như cũng phải là chuyện gì đó rất tệ hại.

      " quên được thôi, đời này có cái gì mà thể quên được."

      đầy vẻ lạnh nhạt, trong lồng ngực dường như cũng mơ hồ tràn lan cảm giác gì đó.

      "Nếu vậy, giả dụ có ngày nào đó em chết rồi, liệu có còn nhớ đến em nữa ? Đột nhiên Tương Tư hỏi câu, buộc phải cúi đầu xuống. nhìn thấy đôi mắt trong veo sạch , mà lúc này trong đôi mắt đó, có thể loáng thoáng nhìn thấy tràn ngập thứ tình cảm mà sao ra được.

      Trong lòng thoáng khinh thường, nhưng mặt thấy hơi cười chút: "Miên man suy nghĩ vớ vẩn những cái đâu! Em bị sốt cao nên hồ đồ rồi hả?"

      tự tay sờ lên trán của , sau đó sờ lên trán của mình, mi tâm nhíu lại: "Quái lạ, sao nóng thế nhỉ?"

      Nước mắt Tương Tư dâng trào, thoáng cái liền lăn xuống, Hà Dĩ Kiệt lại càng hoảng sợ, "Làm sao vậy? Tại sao tự nhiên lại khóc thế?"

      Tương Tư bắt lấy tay của phủ lại ở trán, vừa khóc vừa : "Ba ba của em cũng từng làm như vậy. Khi em ốm, ba ba cũng làm như vậy, cũng những lời y như vậy..."

      hiểu sao trong lòng Hà Dĩ Kiệt bống thấy chua chát. Trong ký ức của mình, ba của vĩnh viễn luôn luôn bận việc ở trong văn phòng, dường như ông chưa từng bao giờ quan tâm tới . Trong phút chốc, đột nhiên thấy có chút ghen ghét đối với .

      "Đừng khóc nữa." xoa xoa nước mắt cho , chôn mặt ở trong ngực của khóc lóc trong chốc lát, sau đó nghẹn ngào mới dần dần ngừng lại. Lúc xe lúc dừng lại, nghe thấy khẽ khàng hỏi câu: "Hà Dĩ Kiệt, có thích em chút nào hay ?"

      nhớ trong giờ khắc ấy, bản thân giật mình lặng đến nửa phút, nhưng sau đó lại cười trêu tức, đẩy ra: "Tương Tư bé à, em nên quên quan hệ giữa tôi và em sớm được định đoạt rồi."

      Trong đầu Tương Tư vòng vo hồi lâu, mãi sau mới lờ mờ hieur ra được ý trong lời của là thế nào.

      chỉ là tình nhân của , người phụ nữ được bao nuôi, vậy mà lại ngu xuẩn đến mức hỏi thích mình hay .

      "Thực xin lỗi." ấp úng mở miệng, Hà Dĩ Kiệt kéo cửa xe ra: "Xuống đây , gặp bác sĩ."

      Niềm vui sướng của lúc này đây dường như đột nhiên thoáng cái biến mất sạch rồi. Thời điểm xuống xe, chân bước xuống chợt thấy trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. Nhưng rất nhanh, hoàn toàn hề nhìn đến nữa.

      tựa ở cửa xe nhìn theo bóng lưng của , bóng lưng thon dài, màu đen, lạnh lùng, vĩnh viễn thể nào tiếp cận được.

      *********************

      Bị bệnh suốt tháng, đến khi Tương Tư trở lại trường học, bắt đầu vào kỳ thi cuối rồi.

      Môn thi cuối cùng thi xong là bốn giờ chiều. Hà Dĩ Kiệt năm giờ tới đón , liền đến ký túc xá chuẩn bị thu thập đồ đạc chút.

      Khi ra khỏi khu giảng đường, Lâm Ngữ Thiến liền ngăn lại.

      Vóc dáng của Lâm Ngữ Thiến thon dài, bé xíu xiu, mặc chiếc áo choàng lông màu trắng thắt chẽn ngang hông, duyên dáng kiều đứng ở nơi đó, ít nam sinh tới tới lui lui đều phải ngó nhìn , nhưng gương mặt của Lâm Ngữ Thiến vẫn lạnh lùng, hờ hững thèm đếm xỉa.

      Tương Tư muốn thêm bất cứ chuyện gì với ta, chỉ gật gật đầu chào, ý bảo muốn vượt qua ta bỏ .

      "Văn Tương Tư, tôi có chuyện muốn với !" Lâm Ngữ Thiến đưa tay ngăn cản lại. Tương Tư muốn dây dưa với ta, chỉ lạnh nhạt : "Tôi và có chuyện gì cần phải ."

      " có, nhưng tôi có. Hôm nay tôi tới tìm là vì chuyện của Quý Quảng Nguyên."

      "Cũng chẳng có quan hệ gì với tôi cả." Tương Tư cười cười đầy vẻ hờ hững: " tiện lắm, tôi còn có việc, cần phải trước chút."

      "Văn Tương Tư, như thế nào và Quý Quảng Nguyên cũng từng có tình cảm với nhau hơn chục năm qua, phải là người có lòng dạ ác độc như vậy chứ? có thể nhìn ấy gặp chuyện may mà quan tâm hỏi han câu sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :