1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14: Người con can đảm

      Trong luồng ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, chỉ nhìn thấy bóng lưng cao to tuấn, loáng cái sau đó còn nhìn thấy được nữa rồi ...

      Trong lúc đó đột nhiên Tương Tư cảm thấy buồn ngủ nữa, cuộn chăn quanh người ngồi dậy. Máy điều hòa nhiệt độ liên tục thổi làm nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng cũng cảm thấy lạnh. Chuyện vừa xảy ra trong phòng vẫn còn để sót lại mùi vị làm cho cảm thấy được thoải mái, nhưng nó lại cũng như giấc mộng.

      sợ điều gì, trốn tránh cái gì, thay đổi thế nào, , chờ mong cái gì, hoàn toàn mơ hồ!

      Lúc này đêm khuya, trời, những vì sao lấp lánh, mặc cho chuyện đời biến chuyển thế nào, rốt cuộc mặt trời mọc, mặt trời lặn cũng vẫn hề thay đổi. Cũng như ánh trăng kia, cho dù ngàn năm vạn năm trôi qua, nó vẫn sáng như trước, nhưng lòng người đổi thay.

      ôm lấy bờ vai của mình, tự cho mình cái ôm, tư thế của cái ôm làm cho người ta nhìn thấy mà trong lòng khỏi cảm thấy chua xót.

      Tương Tư biết mình ngủ thiếp như thế nào, cả đêm ngừng chìm trong ác mộng.Mãi đến khi từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, mờ mịt nhìn lên trần nhà được chạm trổ tinh xảo, lúc sau mới nhớ ra, đây phải là ở trong ký túc xá của trường. thử định ngồi dậy, nhưng thân thể lại thấy giống như bị bánh xe nghiền qua người vậy, đau đến mức phải nhíu mày. Nơi hạ thân tựa như bị người ta xé rách ra rồi, khiến cả người đau xoắn đến mức dám động đậy.

      Tương Tư mấp máy đôi môi khô nứt, cảm thấy cổ họng khát khô như bị bỏng vậy. vừa thử nhúc nhích chút, định xuống giường lấy cho mình chén nước, lập tức từ phía dưới thân thể truyền đến trận đau đến khó chịu, làm cho kiềm chế nổi liền khẽ rên lên tiếng, trán toát ra mồ hôi lạnh. Lúc này cửa phòng tắm chợt mở ra, thoáng đảo đôi mắt tròn liền nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt.

      mặc áo tắm, cầm trong tay cái khăn mặt trắng noãn, thẳng tới bên giường.

      Theo bản năng Tương Tư co rụt người lại, rất nhanh ý nghĩ xoay quanh trong đầu . Tối hôm qua ràng nhìn thấy khỏi nhà rồi mà, thế nào mà bây giờ lại ra từ trong phòng tắm nhỉ?

      Hà Dĩ Kiệt đến bên giường, ném chiếc khăn mặt trong tay đánh xoạch cái vào bên cạnh mặt , giọng hờ hững vang lên ở trong phòng: "Ngồi dậy, lau tóc cho tôi!"

      Tương Tư giật mình cái, nhưng vẫn nằm đó hề động đậy, chiếc khăn mặt mềm mại nằm ở bên cạnh gương mặt của giống như con mèo ngoan ngoãn.

      Đôi mắt sâu thẳm màu hổ phách chăm chú nhìn . Trong ánh sáng sớm lờ mờ, thể thấy được ràng lắm rốt cuộc người này có bao nhiêu bộ mặt.

      thấy bất động, lông mày khỏi nhướng lên, định mở miệng cũng trong giây phút đó, Tương Tư lại chợt ngồi dậy cầm khăn mặt lên.

      người vẫn mặc gì, chiếc chăn lụa mềm mại dọc theo bộ ngực phập phồng của trượt xuống, chồng chất thành đống ở eo lưng của . Khó khăn lắm mới che nửa kín nửa hở nơi thầm kín của . Nhưng dường như là cũng hề chú ý tới chuyện này, quỳ gối ở giường cánh tay giơ lên.

      Bộ ngực thiếu nữ ngực hoàn mỹ chút khuyết điểm, ngạo nghễ ưỡn lên, nhìn cực kỳ tròn trịa và trắng noãn như tuyết chút xíu tỳ vết nào. Lúc này nụ hoa nho mơn mởn đỉnh non mềm dường như ngủ say lộ ra màu hồng nhạt. Bởi vì quỳ, nên đôi mông của hơi vểnh lên chút, nhìn giống như hai trái đào tươi ngọt ngào với đường eo cong hoàn mỹ tới cực điểm, giống như được cao thủ phải hao phí rất nhiều tâm tư mới phác hoạ được ra như vậy... Cánh tay của hơi giơ cao, lên chút xíu với độ cong mềm mại lộ ra ở trước mặt của . Ngón tay dài cầm chiếc khăn mặt trắng noãn, khi lau mái tóc ướt sũng của bộ ngực của ở ngay sát trước mặt của . Hà Dĩ Kiệt cảm thấy trái tim mình đập như trống làng, đột nhiên đập lạc nhịp.

      Bàn tay của như con thoi luồn trong mái tóc ẩm ướt của . Mãi lúc lâu sau mới tìm được giọng của mình, nhưng lại tìm được ánh mắt của mình trở lại.

      nhìn chằm chằm vào hai điểm đỏ thẫm kia, yết hầu chuyển động lên xuống cực kỳ khó chịu. Khi chà lau mái tóc của , bộ ngực non mịn của giống như hai chiếc túi chứa nước ở trong đó, bắt đầu lắc lư lay động mềm mại, trong ánh nắng sớm làm chói mắt. giống như con tinh, khi gặp ánh sáng ban ngày, dần dần trở nên hơi mờ ảo, sau đó biến mất nhìn thấy gì nữa, khiến cho trái tim chợt run rẩy.

      "Văn Tương Tư. . . . . ." khàn khàn gọi tên .

      Tương Tư ậm ừ tiếng, giọng vẫn còn mang theo lười biếng uể oải của người còn ngái ngủ. vừa nâng người lên chút liền gần như áp sát vào chút, làm cho chóp mũi liền cọ vào nơi mềm mại của . Trong đầu Hà Dĩ Kiệt nhất thời như mê muội, chả lẽ chỉ qua đêm ngắn ngủi thay đổi thành người khác rồi sao?

      Chẳng lẽ cần thiết phải đưa tới tòa cao ốc Vân Đỉnh để cho học tập lần cho thành thục nữa sao? Phải biết rằng, những ở nơi đó đều là những người có kỹ thuật rất cao siêu, nhưng cũng nào làm cho khống chế nổi mình. Bởi vì trong phương diện này quá quen thuộc đối với những đó!

      "Hình như là em có quần áo để mặc phải ?"

      Lúc chuyện, hơi thở nhàng, làn da mỏng manh, trơn bóng của kề sát ở ngay bên miệng của .

      Lúc này Tương Tư lau tóc của khô lắm rồi, vứt chiếc khăn mặt hơi ẩm ướt sang bên, vén chăn xuống giường, để lại cho bóng lưng với cái eo và cái mông vểnh, chậm rãi về phía phòng tắm. Giọng của trẻ tuổi mang theo điệu ngọt ngào êm dịu vọng lại nghe giòn tan: "Chẳng phải mọi cái đó đều nhìn hết rồi sao? Việc gì em phải ngại chuyện này nhỉ."

      xong, liền dứt khoát khóa trái cửa phòng tắm, bắt đầu tắm rửa .

      Hà Dĩ Kiệt đứng ở nơi đó hồi lâu, mãi đến khi hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi dần dần tan hết mới chợt tỉnh ngộ. Con mèo hoang đáng chết này, cũng bắt đầu dám trêu chọc rồi hả!

      Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, bỗng chốc tựa như có bàn tay lúc này gãi gãi vào trái tim của vậy. hận lúc này thể đá văng cửa ra xông vào, đặt nằm dưới thân mình hung hăng muốn lần nữa!

      bị chiêu này lạt mềm buộc chặt này của , chỉ được nhìn chứ được ăn làm cho lửa dục trong người bốc lên, hận đến mức cắn răng lại. Đồ tinh này! thiệt thòi tối hôm qua lại còn tưởng rằng người phụ nữ mà gặp kia là thanh khiết sạch , vậy mà hôm nay lộ ra nguyên hình rồi! Phụ nữ thời buổi này đều như nhau cả, khi được phủ lên người liền lập tức biến thành phụ nữ phóng đãng! còn tưởng rằng phải mất thời gian dài mới có thể tiêu hóa được hết thực này. ngờ, người ta thành thạo bắt đầu biết cách hưởng thụ rồi!

      Ở ngoài Hà Dĩ Kiệt lúc này sốt ruột đến nóng giận, vừa vặn trong kia Tương Tư cũng quấn quanh mình chiếc khăn tắm nho ra. Sau khi tắm, nhìn như đóa hoa Phù Dung sau cơn mưa. cười dí dỏm, thoải mái liếc nhìn , giòn tan: "Sắc mặt của là khó coi, ốm sao?"

      Nhất thời thấy chán nản, nhưng mặt lại chút biến đổi, soải đôi chân thon dài đến trước mặt , nhưng vẫn dừng lại. Vẻ mặt Tương Tư nhìn như rất bình tĩnh, nhưng kì thực tim đập giống như nổi trống rồi. kiềm chế nổi, liền lui về phía sau bước, lộ ra vẻ sợ hãi. Liệu có phải rằng đùa hơi quá trớn rồi ?

      "Ốm có ốm, chẳng phải em cứ lên giường thử cái xem sao rồi biế ngayt!" liền xé mở chiếc áo tắm của ra, đáy mắt bốc lên luồng ánh sáng chói lóa. cúi đầu ghé vào bên tai khẽ lẩm bẩm: " Văn Tương Tư! Xem ra, bản tính trời sinh của em giấu tiềm chất phóng đãng rồi!"

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15.1: Cao ốc Vân Đính tươi đẹp và thần bí (1)

      liền xé mở chiếc áo tắm của ra, đáy mắt bốc lên luồng ánh sáng chói lóa. cúi đầu ghé vào bên tai khẽ lẩm bẩm: " Văn Tương Tư! Xem ra, bản tính trời sinh của em giấu tiềm chất phóng đãng rồi!"

      Tương Tư từng bước lui lại về phía sau bởi bức bách của . Vừa mới bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhưng đến lúc này dũng khí của lại trở nên thoáng mơ hồ. Khoảng cách giữa hai người còn lại chút gì, lùi lại thẳng đến trước bàn trang điểm, lưng tựa vào bên cạnh chiếc bàn gỗ mộc, còn đường để lui nữa.

      "Văn Tương Tư, hôm nay tôi phải làm cho em hiểu ràng, ai mới là chủ nhân của em, ai mới được phép sai khiến em!"

      Chuyện sau đó, gần như nhớ nổi nữa. Cho đến lúc tỉnh lại là hoàng hôn rồi. có cảm giác như mình như là ngủ mê mệt suốt thế kỷ vậy. Hà Dĩ Kiệt giống như dã thú hề biết đến thoả mãn, lần lại lần muốn . dùng đủ các loại tư thế để tra tấn , đến cuối cùng, thân thể của dường như còn phải là thân thể của nữa rồi. giống như búp bê bằng vải rách nát, chỉ có thể mặc cho chà xát bóp bẹp vo tròn. biết học được những mánh khóe này ở nơi nào, tới cuối cùng, càng đánh càng hăng. còn chịu đựng nổi nữa, bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ. càng khóc thảm thiết, lại càng hưng phấn thôi, mãi cho đến cuối cùng khi chịu nổi nữa rồi, liền bị bắt buộc dùng miệng làm cho lần nữa, lúc ấy mới coi như buông tha cho .

      Tương Tư suốt ngủ sáu giờ, đến khi đầu đau muốn nứt ra mới tỉnh dậy. Lúc này vẫn còn mùa Hạ, cuối tháng Chín, dù bảy giờ tối nhưng ngoài trời vẫn còn sáng. mở mắt ra, qua tấm rèm cửa sổ được vén lên nửa, liền nhìn thấy bên ngoài bầu trời lúc này giống như đóa hoa hồng đỏ. Ánh nắng dịu bớt, còn chói mắt nữa, còn có chút gió nhàng thổi vào, mang theo hương thơm của hoa trong vườn bay vào chóp mũi của .

      Đẩy chiếc chăn mỏng ra, vừa dự định ngồi dậy, lại chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên reng reng. với cánh tay lấy chiếc di động từ dưới gối ra. nhưng khi nhìn thấy dãy số quen thuộc nhấp nháy, chút nghĩ ngợi liền nhấn từ chối. Lúc này mới phát , hóa ra từ trưa đến giờ Quý Quảng Nguyên gọi cho hai mươi mấy cuộc điện thoại.

      Tương Tư kinh ngạc nhìn chuỗi những con số, lúc này đột nhiên cảm thấy, hẳn là nên đổi số điện thoại khác. và Quý Quảng Nguyên còn là tình nhân, vậy cũng cần phải dùng số điện thoại di động tình nhân nữa.

      Dường như đây là chút ràng buộc cuối cùng giữa hai người bọn họ, phải do chính tay của chặt đứt. Mặc dù sớm còn cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn khỏi nảy sinh chút thê lương. Tựa như nhìn thấy hoa tàn cuối mùa xuân, tựa như là nhìn thấy vầng trăng sáng lạnh lẽo trong đêm đông, người trong quá khứ luôn từng quấn quít qua lại, nhưng rốt cuộc trong cuộc sống lại khỏi làm cho mình mất vui vẻ.

      phải là người con quá thông minh sáng suốt, nhưng mà với thông minh ít ỏi của mình, biết thân phận phi phàm của Hà Dĩ Kiệt. có thể giải quyết gọn gàng sạch tang của cha mẹ như vậy, lại có thể làm biến sạch án tích của như thế, hơn nữa sau này cũng có người nào còn tìm đến làm phiền phức nữa, biết rằng, thể đấu lại với người này. Vậy , phải nhẫn nhục chịu đựng, tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ việc muốn sống nữa, mà cứ ngang ngạnh kháng cự lại . muốn chiếm được thích của , ít nhất thể để cho chán ghét mình. Sau đó mới có thể yên ổn học xong đại học, lấy được bằng cấp mà chờ mong. Sau đó khi bản thân mình đầy đủ lông cánh rồi, rời khỏi , rửa sạch nỗi oan khuất của cha mẹ.

      Đúng vậy, nhưng chưa hề biết rằng, đời này còn có những việc mà con người ta thể nào đoán trước được, đời này còn có thứ gì đó nào đó mà người ta vĩnh viễn thể đoán ra nổi.

      Giống như khi đó Văn Tương Tư mới mười chín tuổi, vĩnh viễn cũng biết, cũng chỉ vì kiện, mà cái người đàn ông có tên gọi là Hà Dĩ Kiệt kia.

      Sau khi mất thân thể, để lạc mất trái tim, lạc mất cuộc đời tốt đẹp và may mắn.

      tắm rửa, xuống lầu ăn cơm, cả ngày nay hề ăn miếng cơm nào, bụng đói đến mức kêu lên òng ọc. May mắn là những người hầu ở đây cũng xem như hết lòng tận tụy với chức trách của mình. Chỉ lát sau chuẩn bị xong bữa tối phong phú với đầy bàn lớn đồ ăn. Tương Tư ngồi mình ở phía sau chiếc bàn ăn khổng lồ, người hầu đứng thành hàng ở hai bên, ánh mắt của rơi vào món ăn nào đó, còn chưa kịp động chiếc đũa, lập tức có người ân cần gắp ngay món ăn đó cho .

      Tuy trước kia cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng ngay cả bạn học trong trường của đều biết là thiên kim của thị trưởng, bởi vì mặc quần áo đậm chất học sinh, hoạt bát, gần gũi và bình dị, cùng mọi người ăn cơm ở căng tin, quán để mua quà ăn vặt, dùng vài chục đồng tiền mua nước làm trắng da, cưỡi xe đạp học, thư viện. Chính bản thân cũng chưa từng bao giờ từng coi mình giống người khác, bởi vậy, nghi thức ăn cơm kiểu "Quý tộc" như thế này khiến Tương Tư cảm thấy trong người được tự nhiên.

      "Mọi người... mọi người cứ ra ngoài , cứ để tôi ăn mình là được rồi..." Rốt cục vẫn phải ăn, thể nhịn được, nhiều đồ ăn ngon như vậy mà vừa vặn lại đói, vốn nên vùi đầu vào ăn nhiều cho thoải mái, nhưng trước đống người nhìn mình ăn như thế, tuyệt đối thể nào ăn ngon miệng được!

      "Văn tiểu thư...." Bộ dạng quản gia có chút khó xử, bây giờ ông ta vẫn còn chưa thể biết chính xác rốt cuộc người con này có vị trí, cân lượng với Hà tiên sinh ra sao. Chỉ có điều ông ta làm việc trong ngôi biệt thự tư nhân này của Hà tiên sinh cũng hai ba năm rồi, nhưng cũng chỉ thấy duy nhất chỉ có mình được Hà tiên sinh đưa về nơi này . Ông ta nghĩ ngợi, chắc địa vị của này cũng tầm thường.

      Nếu như quả như thế, nếu bọn họ chăm sóc đúng như Hà tiên sinh căn dặn..., vậy biết trả lời cho Hà tiên sinh thế nào đây?

      " có sao hết, tôi có thói quen ăn trước nhiều người như vậy. Đợi đến hôm nào Hà tiên sinh dùng cơm ở nhà mọi người lại theo đúng quy củ như bình thường, tôi cho ấy biết đâu."

      Tương Tư cười ngọt ngào với quản gia: "Yên tâm ."

      Đoàn người ra ngoài, lúc này Tương Tư mới thở phào dài nhõm, đồ ăn bàn phong phú khác thường. Có thể là bởi vì còn chưa hiểu được khẩu vị của , nên bàn nửa đồ ăn nấu kiểu Trung Quốc nửa nấu theo kiểu cơm Tây.

      phải Tương Tư thích ăn cơm Tây, mà vì đồ ăn nấu kiểu Trung Quốc ràng là theo khẩu vị của Hàng Châu, rất hợp với khẩu vị của . Trong khoảng thời gian ngắn, tay hoạt động liên tục, giơ đôi đũa gắp thức ăn, ăn uống cực kỳ thoải mái.

      Buổi tối khi Hà Dĩ Kiệt trở về, từ xa xa nhìn thấy trong phòng ăn to như vậy chỉ có mình ngồi ăn vẻ rất vui sướng. yên lặng, xuỵt cái ngăn quản gia và người hầu lại, cởi áo khoác đưa cho bọn họ, rồi về phía phòng ăn.

      ngồi ăn rất nghiêm túc, tựa như đó là những đồ ăn thuộc loại mỹ vị trong thiên hạ, khiến cần phải ra sức hưởng thụ. ăn chậm rãi, nhưng vẫn lộ ra vẻ tao nhã vốn thấm vào trong xương tủy từ trước. Khi gắp miếng xương sườn, bị rơi mất chiếc đũa, liền dùng ngón tay nhắn nhặt lên, hàm răng trắng mảnh, nhàng gặm miếng sườn còn dính đầy nước sốt đó. môi và khóe miệng liền dính chút nước sốt màu nâu đậm. Dường như món ăn này rất hợp khẩu vị của , nên mặt mày đều giãn ra, con mắt lấp lánh sáng ngời. Đến cuối cùng, thậm chí còn mút mút chút nước sốt còn dính lại đầu ngón tay, điệu độ nhìn cực kỳ đáng .

      Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng nhạt như như kia, lập tức ở nào đó của lại bắt đầu rục rịch.

      để lại cho thêm nhiều ngạc nhiên.

      người con tuổi còn trẻ, đối mặt với cảnh ngộ như vậy, cửa nát nhà tan, tiền đồ chưa biết thế nào, lại còn bị người đàn ông như vừa va chạm như thế, vậy mà vẫn có thể vui mừng ăn cơm nhanh như vậy. Vậy rốt cuộc phải có cách gì đây mới có thể phá hủy được hoàn toàn, hủy diệt hoàn toàn tính khí quật cường, vô cùng kiên cường kia của ? Hoàn toàn làm cho bị mất chút vẻ đơn bướng bỉnh mà lại cực kỳ dũng cảm của ?

      ngày càng cảm thấy hiếu kỳ đối với hơn.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15.2 (tiếp theo)

      Hình như ăn no rồi, dưới ánh sáng ấm áp của phòng ăn, thoạt nhìn thần sắc của nhìn rất khỏe mạnh, tay bưng chén canh, cái miệng húp từng ngụm từng ngụm canh , điệu bộ nhìn rất lịch , xem ra được dạy dỗ rất tốt.

      Trong lòng thoáng thở dài hơi, nếu như phải là người sinh ra trong gia đình như vậy, cũng xứng đáng là bảo bối được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, đáng tiếc, rất đáng tiếc.

      cũng luôn kiêu hãnh và bằng lòng với chính bản thân mình. chưa bao giờ là tham quan, cũng phải kẻ vô lại vô pháp vô thiên coi mạng người như cỏ rác. Nhưng tất cả những chuyện tồi tệ mà làm với cũng chỉ vì là con của người kia, nếu làm sao lại có thể gây khó dễ với như chứ?

      "Ăn no rồi hả?" đứng ở ngay lối vào của phòng ăn, ánh sáng sáng ngời rọi vào gương mặt tuấn như tiên giáng trần của lúc lúc .

      Tương Tư liền giật mình, sau đó buông chiếc chén , gật gật đầu: "Vâng, ăn no rồi."

      " ngủ sớm chút , ngày mai tôi dẫn em đến nơi rất hay."

      cũng dừng lại thêm, xong liền xoay người rời .

      Cả đêm này ngủ chỗ với .

      Ăn bữa sáng xong, cùng ra ngoài. chọn cho bộ váy ngắn có đai lưng màu xanh nhạt. Tà váy cao chỉ cách gối mười cm, cặp chân thẳng tắp với bụng chân thon liền lộ ra hoàn toàn. cảm thấy bộ dạng của tệ, rất hoạt bát và đáng . Bởi vậy cho mang giày cao gót, mà cầm đôi giày búp bê đế bằng đầu tròn lên đưa cho , sau đó buộc mái tóc dài của lên thành đuôi ngựa.

      còn tuổi, vừa mới trưởng thành, nhìn xinh đẹp và đáng . Cách ăn mặc của như vậy ra ngoài, đứng ở bên cạnh lại có cảm giác giống như là con của vậy. Hà Dĩ Kiệt đánh giá bộ dạng lát, xem ra rất hài lòng gật gật đầu, sau đó dẫn ra ngoài.

      xe, nghe thấy Hà Dĩ Kiệt bảo lái xe đến Cao ốc Vân Đính.

      cảm thấy cái tên này từng nghe qua, nhưng lúc này bỗng nhiên nhớ lại thể nhớ ra là ở đâu.

      Xe lâu, đến lúc dừng lại Tương Tư liền nhìn thấy tòa tòa nhà lớn bên ngoài sơn màu trắng xấu xí. hiểu ra sao, cứ theo Hà Dĩ Kiệt xuống xe, lập tức nhìn thấy có người ra chào đón, dẫn bọn họ về hướng con đường . càng nhìn càng thấy như mê mang. ràng nhìn thấy cửa vào tòa nhà lớn này rồi, vậy mà tại sao lại vào hướng đó nhỉ?

      thời gian rất lâutrên con đường mới nhìn thấy thang máy. Người đón tiếp bấm nút lên lầu 46 giúp bọn họ, sau đó liền kính cẩn lui ra ngoài. Khi cửa thang máy sắp khép lại, Tương Tư nghe thấy ta trầm giọng với Hà Dĩ Kiệt câu: "Hôm nay Tần tiên sinh có ở đây, có điều gì cần sai bảo, xin Hà tiên sinh cứ dặn dò."

      Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, bộ dạng vô lại thèm để ý.

      Cửa thang máy khép lại, bắt đầu nhàng lên.

      Trong bụng Tương Tư rất hiếu kỳ, nhịn được liền lôi kéo ống tay áo của . đứng ở nơi đó, nhắm mắt như dưỡng thần, cũng để ý tới , chỉ nặng nề câu:"Đưa em đến nơi này để em được mở mang thêm kiến thức, chú ý học cho tốt chút, khi trở về phục vụ cho tôi."

      ***************************
      Chương 16: Cao ốc Vân Đính tươi đẹp và thần bí (2)

      đứng ở nơi đó, nhắm mắt như dưỡng thần, cũng để ý tới , chỉ nặng nề câu:"Đưa em đến nơi này để em được mở mang thêm kiến thức, chú ý học cho tốt chút, khi trở về phục vụ cho tôi."

      Tương Tư càng hiểu, ngây ngốc hỏi câu: "Muốn em học cái gì? Nơi này là trường luyện thi sao?"

      Hà Dĩ Kiệt bị câu hỏi đột ngột của làm cho tức cười. Vẻ mặt của thoáng cau lại, khóe môi cũng khé nhếch lên chút, đưa tay véo vào gương mặt của cái, "Trong cái đầu như quả dưa này cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện la hét thôi sao?"

      Động tác này có chút hương vị thân mật ở trong đó. Tương Tư cũng chẳng hiểu ra làm sao, khóe miệng hơi cong lên, nơi bị vừa véo có thoáng chút đau đớn rất , tựa như nó chạy dọc theo mạch máu li ti, chảy tràn ngập đến nơi trái tim.

      "Muốn em học tập cho tốt, làm thế nào để trở thành người phụ nữ thực , đúng như cầu." Lúc này Hà Dĩ Kiệt mới đáp lại nửa như trêu chọc nửa như .

      Tương Tư có chút bất mãn: "Em vốn là phụ nữ mà, cũng cần thiết phải học."

      Hà Dĩ Kiệt liếc cái, ánh nhìn mang dáng vẻ từ cao nhìn xuống, nhíu mày: " ?"

      Tương Tư ưỡn ngực cái, vừa mới định trả lời Hà Dĩ Kiệt nhanh chậm buông ra câu: "Bề ngoài thoạt nhìn đúng cầu, nhưng ở giường còn kém xa."

      , thang máy ngừng lại, kêu “đinh” tiếng, cánh cửa thang máy màu vàng từ từ mở ra. Tương Tư vừa ngước mắt lên cái, khỏi thấy kinh sợ. Tòa nhà này nhìn bên ngoài thấy bình thường như thế, nhưng ngờ bên trong lại có thể có khác nhau đến động trời như vậy!

      Đối diện thang máy chính là cái hành lang cực kỳ hoa lệ, trang trí lộng lẫy rực rỡ, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy có chút tục khí. Hai bên hành lang treo chằng chịt vài chục bức vẽ của các danh họa trong ngoài nước, mọi điều kiện ở đây thực đều được bảo tồn cách hoàn hảo. Hai bên vách tường, cách khoảng nhất định chính là hàng đèn tường tượng người làm bằng đồng, bắt trước hình dáng các thiếu nữ thời La Mã cổ đại. Những tượng khỏa thân kia đều giơ cánh tay lên cao khỏi đỉnh đầu vác chiếc đèn sáng. Nhìn về phía sau ước chừng có đến vài chục bức tượng với các hình thái khác nhau, thần sắc cũng biểu lộ ngàn vạn kiểu, khác nhau. Ở tận cùng của hành lang mờ mờ có thể nhìn thấy tượng người phụ nữ xinh đẹp giống như là các nàng tiên trời, phong cách cũng giống như thời La Mã cổ đại dựng ở sảnh lớn, hai tay ôm lấy cột trụ tròn La Mã thô tháp màu trắng đứng sừng sững giống như có thể chống được cả bầu trời lên, những nhân vật to lớn được chạm khắc quấn quanh ở phía , đẹp đẽ quý giá và xa hoa. Tương Tư nhìn đến ngây cả người. Cho tới bây giờ chưa nhìn thấy nơi nào xinh đẹp thần bí và xa hoa như vậy!

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16.2 (tiếp theo)

      Hà Dĩ Kiệt về phía trước vài bước, thấy vẫn còn đứng ở tại chỗ đôi mắt to mở tròn, bất giác buồn cười, đưa tay kéo : " thôi, đứng thất thần ở đấy làm gì."

      Tương Tư bị kéo về phía trước, đoạn đường này xuyên qua dãy hành lang dài hơn 10m, nhưng lại thấy bóng người. Mãi cho đến đến trước đại sảnh, mới thấy có người. tuổi còn trẻ mặc áo ngực màu đen váy ngắn tới, tướng mạo của cực kỳ xinh đẹp, đến ngay cả Tương Tư nhìn thấy mà khỏi thầm tán thưởng.Đến khi mở miệng , Tương Tư càng cảm thấy trống ngực đập nhanh hơn. Từng câu từng chữ ra bằng thứ giọng phổ thông mang đậm chất Thượng Hải nghe rất êm tai, đầy quyến rũ. Bộ dạng cúi người khép mắt đầy vẻ phục tùng, chỉ khi xong câu mới có thể ngước mắt lên nhìn cái. Đôi mắt sáng hơi hiếng nhìn giống như làn nước Tây Hồ, đầy dịu dàng và mê người, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hề cố ý, tựa như ngay từ sống ở chỗ này vậy.Đôi mắt của Tương Tư mở to gần như chớp, cứ nhìn mãi vào trẻ tuổi kia như vậy. Da thịt của tuyết trắng, khí chất siêu phàm, mái tóc dài đen nhánh được búi cao để lộ cái trán trơn bóng, xinh đẹp đến mức Tương Tư cảm thấy lòng mình cũng rung động.

      "Hà tiên sinh, vẫn giống như lần trước phải ạ?"

      Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, dắt tay Tương Tư lên phía trước: "Tìm vài trẻ nom sạch chút đưa tới, lát nữa tôi có khách."

      trẻ tuổi tuân lệnh, cuống quít gật đầu, tiếng động nghiêng người trước dẫn đường. Xuyên qua đại sảnh lại là vài hành lang giống như mê cung, hai đầu đều có thể nhìn thấy vài cánh cửa đóng chặt. Hơn nữa mỗi hành lang đều được bài trí đồ đạc với những phong cách hoàn toàn khác nhau. Bên này theo kiểu Gothic, bên kia được đổi thành phong cách nông thôn nước . Tương Tư nhìn đến hoa cả mắt. trẻ tuổi cũng đứng lại ở bên ngoài cánh cửa làm bằng gỗ hạch đào, ngón tay cái ấn lên khóa cửa mở bằng vân tay. Cửa gian phòng lặng lẽ tiếng động, mở ra. Đây là gian phòng lớn thiết kế thông thoáng rộng chừng 300 m2.

      kia mở cửa xong liền lặng yên lui ra tiếng động. Hà Dĩ Kiệt dắt tay Tương Tư vào. Tương Tư thoáng nhìn đánh giá khắp gian phòng, đồ đạc ở đây đều làm bằng gỗ đàn hương rất cổ kính, có giá trị rất lớn! Nhưng những thiết bị bài trí trong gian phòng này lại mang kiểu phong cách Trung Quốc, làm cho người ta có cảm giác nặng nề dày cộp. Đặc biệt những đồ đạc cổ kính kia biết có phải được lưu truyền từ thời kỳ Tống Minh hay , nó tỏa ra vẻ sáng bóng cổ xưa và mê người. Trong trong nháy mắt, nó làm cho con người ta có cảm giác biết tại mình ở thời kỳ nào.

      Cặp mắt của Tương Tư cứ nhìn đăm đăm, xuất thân của cũng phải loại thường, cũng phải chưa từng nhìn thấy những đồ vật tốt, nhưng căn phòng xinh đẹp và xa hoa như vậy, đúng là lần đầu tiên được gặp.

      Hà Dĩ Kiệt thấy chậc chậc lưỡi tán thưởng, cho rằng muốn vài lời văn vẻ gì đó để tán dương, ngờ đâu khẽ vươn tay cầm bức tượng “Bát Tiên quá hải” chạm khắc bằng gỗ Đào ở mặt bàn lên, vuốt vuốt trong tay, hai mắt sáng lóng lánh nhất mực tỏa rạng ngời, há miệng thốt ra câu: "Ông chủ của nơi này quả thực rất có tiền!"

      "Nhìn xem, còn đâu là thiên kim của thị trưởng cơ chứ, bây giờ cũng tầm thường như vậy!" Hà Dĩ Kiệt câu đầy vẻ chế giễu. Tương Tư cho là đúng, bỏ bức tượng chạm khắc gỗ trong tay xuống, vừa nhìn thấy bộ ly trà bằng sứ Thanh Hoa liền chạy đến, hết ngắm nghía bộ ly trà, lại chạy tới vuốt ve chiếc đồng hồ báo thức để đứng ở mặt đất lát, y như đứa bé, thấy cái gì cũng cảm thấy hiếu kỳ.

      Hà Dĩ Kiệt cũng để ý tới , quay lại ngồi xuống ghế sa lông ở bên cạnh, vừa mới bỏ chiếc áo khoác ra, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, chỉ đúng ba cái.

      Tương Tư vừa nghiêng đầu tò mò nhìn , cũng hắng giọng : "Vào ."

      Tương Tư hề nhìn loạn trong phòng nữa, ngoan ngoãn về chỗ ngồi ở bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, lại nhìn thấy trẻ tuổi vừa rồi dẫn đường cho bọn họ lại tới đây, dẫn theo đằng sau sáu khác, xem chừng còn ít tuổi hơn cả .

      "Hà tiên sinh, người xem xem như thế nào?" vẫn giữ thái độ khiêm nhường như cũ, xong câu này, người liền tránh sang bên. Sáu trẻ đứng thành hàng, đều xuất ở trong tầm mắt của Tương Tư.

      Thoạt nhìn, các này tuổi còn rất , nhiều lắm là khoảng mười bảy mười tám tuổi, có quyến rũ, có thanh thuần, có gợi cảm, và có cả nhìn rất ngây thơ giống như học sinh trung học vậy. Tóm lại, sáu đứng ở chỗ này có vẻ đẹp bút nào tả xiết. Có lẽ đàn ông ở đời này, cho dù có là người hay bắt bẻ, cũng có thể tìm ra cho bản thân người mà mình thích nhìn!

      Các đều mặc giống nhau như đúc, quần trắng vừa đủ bao lấy cái chiều dài cái mông, rất gầy, rất trắng, nhưng phía trước ngực ai cũng có sóng lớn mãnh liệt, chỉ có duy nhất đứng ở phía ngoài cùng, thoạt nhìn ngây thơ như học sinh trung học, vóc dáng nhắn xinh xắn, trước ngực chỉ có chút phập phồng, làm cho nụ hoa như sắp sửa tràn ra vậy.

      Hà Dĩ Kiệt chỉ nhìn lướt qua, liền gật đầu: "Đương nhiên là tôi rất yên tâm với ánh mắt của Châu tiểu thư rồi! Lấy tất cả sáu , nửa giờ sau, khách của tôi tới, Châu tiểu thư nhớ dặn mỗi người đón người, có được ?"

      kia bộ dáng đầy vẻ vừa mừng vừa lo, cười sáng lạn như sao: "Hà tiên sinh dặn dò em đương nhiên dám nghe theo. Sau đây em đưa người luôn, tuyệt đối chậm trễ khách mời của Hà tiên sinh."

      Hà Dĩ Kiệt cười vẻ đầy thoả mãn, nhưng cũng chỉ hơi hơi khẽ động khóe môi chút, "Còn muốn làm phiền Châu tiểu thư chuyện đây."

      kia thấy Hà Dĩ Kiệt khách khí với mình, càng tỏ ra xã giao, hai bàn tay giao nhau để phía trước người, thân thể hơi nghiêng chút lên phía trước, cực kỳ cung kính đáp: "Hà tiên sinh có chuyện gì xin cứ chỉ bảo, dám dùng đến hai chữ làm phiền."

      Hà Dĩ Kiệt đưa tay chỉ vào Tương Tư cái, thấy ánh mắt của còn nhìn như xuyên qua người sáu kia, nơi đáy mắt lên vòng vui vẻ. Châu tiểu thư nhìn thất kinh, cũng nhanh chóng liếc nhìn đánh giá Tương Tư.

      tuổi còn rất , thoạt nhìn rất đẹp, vẫn còn chưa học được cách nhìn mặt mà chuyện và chưa biết cách che dấu thần sắc của mình. này sạch sáng long lanh, giống như là quả táo ngọn cây, còn xanh và chát.

      Trong nội tâm của thoáng chút thở dài, tuổi của cũng lớn lắm, bất quá cũng mới 24 tuổi mà thôi, so với ấy cũng già hơn rất nhiều.

      " nhóc này mọi chuyện vẫn còn chưa hiểu biết gì đâu, Hà mỗ muốn phiền Châu tiểu thư giúp đỡ dạy dỗ bồi dưỡng cho bé này chút." Giọng điệu Hà Dĩ Kiệt hết sức khách khí, giống như kiểu kính nhờ người bạn ở bậc quan tâm nhiều hơn tới người ở vai dưới của chính mình vậy.

      Châu tiểu thư nghe như vậy, đúng là hơi có chút kinh ngạc chút. Nhưng là ai chứ, hôm nay ngồi được vào vị trí này của Cao ốc Vân Đính, điểm thứ nhất học được chính là nhìn mặt mà chuyện.

      "Hà tiên sinh là quá khách khí rồi, nhất định em cố gắng hết sức, như vậy là ngay hôm nay, hay là hẹn thời gian nào đó ạ?"

      Ngón tay của Hà Dĩ Kiệt phủ cánh tay để lộ ra của Tương Tư, đầu ngón tay nhàng vuốt ve da thịt của , nghĩ sơ qua lát, đầu ngón tay chống vào nơi đuôi lông mày nhàng khép mắt, lát sau mới : "Ngay hôm nay ."

      Châu tiểu thư nghe như vậy, lập tức ngay tới trước mặt Tương Tư, thái độ của cực kỳ thân mật và mang theo vẻ kính cẩn làm cho người ta ghét, nhưng có vẻ tận lực xu nịnh, rồi lại làm cho bạn cảm thấy cực kỳ được người ta tôn trọng. mở miệng chuyện trước mang ba phần vui vẻ: "Tiểu thư họ gì?"

      Văn Tương Tư bất giác nhích lại gần về phía bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, đáp lại: "Tôi gọi là Văn Tương Tư, cứ gọi tôi là Tương Tư cũng được rồi."

      vẫn tương đối có cảm tình đối với trẻ tuổi này, cũng nguyện ý chuyện thân mật với .

      "Văn tiểu thư, cũng thể để chậm trễ chút thời gian của ngài, chúng ta sang phòng cách vách trò chuyện được ?"

      Đương nhiên Tương Tư nghe thấy những lời mà Hà Dĩ Kiệt vừa mới ra lúc nãy... Tuy trong bụng muốn, nhưng cho dù có là đồ ngốc cũng nhìn ra chốn này là nơi nào, là nơi kẻ có tiền dùng vàng mua xuân! (Nghĩa đen: xuân: lạc thú, tình ái)

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 17: Tất cả người đẹp đều giống như mây

      Đương nhiên Tương Tư nghe thấy những lời mà Hà Dĩ Kiệt vừa mới ra lúc nãy... Tuy trong bụng muốn, nhưng cho dù có là đồ ngốc cũng nhìn ra chốn này là nơi nào, là nơi kẻ có tiền dùng vàng mua xuân! (Nghĩa đen: xuân: lạc thú, tình ái)

      Về phần Hà Dĩ Kiệt chuyện dạy bảo... . Tương Tư mấp máy môi, nhìn trộm nhìn Hà Dĩ Kiệt, chỉ thấy vẫn ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt trước sau như hề có biểu lộ gì, trong bụng thấy ngượng ngùng nhưng ra được. Nỗi sợ hãi từ đáy lòng lan tràn ra khắp người, nhưng cũng chỉ kiên trì được lúc, sau đó lúng túng thưa lên tiếng rồi theo Châu tiểu thư về phía căn phòng cách vách.

      Hai người bọn họ vừa vào phòng nghỉ ở bên cạnh, Hà Dĩ Kiệt liền ngước mắt lên nhìn về phía sáu trẻ tuổi đứng trước mặt nhưng cũng chưa lời gì. chậm rãi uống ly trà, sau đó mới đứng dậy tới gần sáu đứng đứng trước mặt. đứng cách các bước với khoảng cách xa. Những kia đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, có người e lệ cúi đầu, có người can đảm ngẩng đầu đối mặt với , có người cười yếu ớt đầy vẻ quyến rũ, có người điềm đạm đáng , quả là đủ loại sắc thái tình cảm đều được thể ra hết ở gương mặt của các trẻ tuổi này.

      "Đều là non nớt chứ hả?" Lúc chuyện Hà Dĩ Kiệt đều có kiểu thần sắc “bất nộ tự uy” ( cần cáu giận mà vẫn lộ ra uy vũ của bản thân), khi chuyện “bất cẩu ngôn tiếu” ( năng thận trọng, cười tùy tiện). Mấy kia cũng dám những lời xằng bậy, chỉ có trẻ đứng đầu tiên ở phía bên trái cân nhắc chút, sau đó bước lên phía trước bước, kính cẩn đáp: "Dạ, thưa Hà tiên sinh, đúng là như vậy ạ."

      Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu: "Thế này, tôi có mời khách tới đây, hãy hầu hạ tốt vào, các đều được đối xử tử tế."

      Mấy trẻ kia nghe vậy đều nhanh chóng đồng ý. Hà Dĩ Kiệt xoay người lại, nhàn nhạt : "Các hãy về phòng chuẩn bị chút , chờ đến khi tôi gọi tất cả ra."

      Sáu nối đuôi nhau đến gian phòng khác. Họ vừa được lát bên ngoài gian phòng có người nhàng gõ cửa. Hà Dĩ Kiệt tự mình tới mở cửa. Người trợ lý đắc lực nhất của Châu tiểu thư được lệnh dẫn ba người đàn ông trung niên đến đứng đợi ở ngoài cửa.

      "Ông chủ Triệu, ông chủ Tôn, tiên sinh Chiêm Mỗ Tư', hoan nghênh hoan nghênh!" Vẻ mặt Hà Dĩ Kiệt thoáng ý cười, bắt tay ba người đàn ông kia theo thứ tự.

      Người đứng đầu tiên chính là Triệu Tấn Thăng, nhà đầu tư lớn tiếng tăm lừng lẫy của Hongkong. Ông ta nhiệt tình hàn huyên lúc với Hà Dĩ Kiệt, sau đó nhìn chung quanh gian phòng vòng, ngừng gật đầu tán thưởng: "Hà tiên sinh à, căn phòng này của ngài đẹp tuyệt trần. Nghĩ tới bản thân Triệu Tấn Thăng này tung hoành thương trường vài chục năm, coi như cũng từng gặp những người có chút máu mặt, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn nhưng nguyên cả bộ ghế làm bằng gỗ Đàn Hương cổ kính như thế này đúng là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy, trong chợ đen giá trị của nó chắc phải sánh với nghìn vầng ấy chứ!”

      Hà Dĩ Kiệt mời ba người vào, nhưng lại nối tiếp chủ đề kia. Bốn người ngồi vào chỗ của mình, chuyển hướng chủ đề câu chuyện, chuyện mà miệng như cười, như cười: "Lần đầu tiên được Triệu tiên sinh đồng ý tới Vân Đính này, tôi tuy cũng hiểu biết lắm, nhưng trong buổi gặp mặt này chắc là phải ngài chỉ có ý tứ như vậy thôi chứ!."

      "A?" Ý này quả nhiên làm cho người Hongkong cảm thấy có hào hứng, "Kính xin Hà tiên sinh giải thích cho Triệu mỗ đây vài chỗ."

      Hà Dĩ Kiệt khoát khoát tay: " Ông chủ Triệu kiến thức rộng rãi, ở nơi này Hà mỗ có chút trò vui nho , biết có thể làm cho các vị để mắt tới hay !."

      Triệu Tấn Thăng có chút đắc ý, rung đùi đắc ý đứng dậy: " phải là tôi khoe khoang, tôi và lão Tôn, còn cả tiên sinh Chiêm Mỗ Tư đây nữa, coi như bản thân cũng có chút kiến thức. Chỉ có điều, đại danh của Vân Đính này Triệu mỗ cũng ngưỡng mộ lâu. Nghĩ trong lúc này lại có thể được Hà tiên sinh ưu ái, đương nhiên là tầm thường rồi. Ba người chúng tôi đây, ngược lại muốn được chiêm ngưỡng kiến thức mà Hà tiên sinh rằng cực kỳ hứng thú kia rốt cuộc là cái gì!"

      "Về chuyện này... Hà mỗ đây xấu hổ? Ba vị là khách ở xa tới, lại có thành ý mang lượng vốn đầu tư rất lớn tới nơi này, đương nhiên Hà mỗ phải dùng thành ý như vậy để đáp lại tấm lòng của các vị. Vân Đính này nổi danh nhất phải là cách bài trí sắp đặt theo phong cách khác lạ, cũng phải là do có vô số các loại cổ vật hay các bức danh họa, mà là ..."

      Hà Dĩ Kiệt khẽ bấm vào cái nút, nhàng vỗ tay: "Người đẹp ở đây người nào cũng như mây!"

      Triệu Tấn Thăng nghe thấy từ cuối cùng liền cười lên ha hả, trong giọng có vài phần rất tự cao tự đại: "Hà tiên sinh, ngài cũng quá xem thường Triệu mỗ tôi đây rồi! Tôi chơi đùa với phụ nữ đến 1000 cũng phải đến mấy trăm, có bộ dáng gì nữa mà tôi đây chưa từng..."

      "A ..." Ông ta còn chưa có hết câu, từ trong căn phòng nghỉ mà Châu tiểu thư và Tương Tư ở đó đột nhiên vang lên “rầm” tiếng, rồi lập tức cánh cửa bật mở ra, tiếng thét vang lên cắt đứt lời của Triệu Tấn Thăng ... Đầu lông mày của Hà Dĩ Kiệt nhíu lại, sắp tức giận, chợt thấy Tương Tư với vẻ mặt thất kinh, gắt gao nắm chặt lấy vạt áo trước ngực mình, lảo đảo bay thẳng đến trong ngực của !

      lập tức nổi cơn tức giận, nhưng phải cố gắng đè ép trở lại. nho kia gương mặt mang đầy nước mắt với thần sắc bị lăng nhục, miệng bắt đầu chu lên, cứ thế ôm chặt lấy , vẻ tủi thân lên lời: "Hà Dĩ Kiệt! Người phụ nữ kia là trứng thối!"

      "Làm sao vậy?" thoáng chần chờ, chỉ ra ba chữ như vậy.

      Nước mắt Tương Tư rơi càng nhiều. nhào vào trong lồng ngực của gắt gao túm lấy : " ấy, ấy cởi quần áo của em! Còn sờ em nữa... ta là đồ biến thái!"

      Vẻ mặt Châu tiểu thư trắng bệch đuổi theo sau, đứng ở bên nhìn Hà Dĩ Kiệt lạnh run: "Hà tiên sinh..."

      Hà Dĩ Kiệt hơi khoát tay, cũng tức giận như tưởng tượng, chỉ câu:" hãy ra ngoài trước ."

      Châu tiểu thư thở dài hơi, dám ở lại nữa, vội vàng lặng lẽ lui ra ngoài tiếng động...

      Hà Dĩ Kiệt cúi đầu nhìn vẫn ở trong ngực mình, vẫn còn rơi lệ, cứ khóc thút tha thút thít vì uất ức.

      tự tay nâng cao cằm của lên, ngón tay lau nước mắt của , khóe môi hàm chứa ý cười nhàn nhạt, lạnh lùng : "Chuyện như vậy mà em thể làm được... Tôi cố ý mang em tới nơi này để học tập, ngoan, hôm nay coi như xong, lần sau nếu nghe lời..."

      Môi của kề sát vành tai của , khẽ câu: "Em biết thủ đoạn của tôi rồi đấy ."

      Tương Tư xoay người run lên cái, lập tức gắt gao cố gắng nhịn lại nước mắt.

      "Hà tiên sinh, chuyện gì xảy ra vậy?" Gương mặt của Triệu Tấn Thăng lộ vẻ vui, trộm nhìn qua Tương Tư, lên tiếng hỏi. nhóc mới lớn này cũng tệ lắm, chỉ là quá non chút, đúng với khẩu vị của ông ta

      " nhóc này hiểu chuyện, quen với cảnh đời, ông chủ Triệu đại nhân đại lượng, chắc so đo với nhóc con thế này chứ? Tối chuẩn bị lễ vật cho ông chủ Triệu, rất hân hạnh được mời ông chủ Triệu đón tiếp nhìn qua cái?"

      Hà Dĩ Kiệt xong, nhàng vỗ tay, cánh cửa phòng khác tiếng động lặng yên mở ra. Sáu tuổi còn trẻ, người có quần áo, chỉ có tấm lụa mỏng manh quấn vòng ở ngực buông xuống, như có như che nơi riêng tư ở phía dưới. Các vào trong phòng nghe thấy tiếng bước chân, chỉ cảm thấy tay áo bồng bềnh. đầu có mái tóc đen bóng, buông xõa rủ xuống đến ngực, che khuất hai điểm đỏ thẫm, khi lại trở nên lúc lúc , rất tươi đẹp và phong tình...

      Triệu Tấn Thăng khỏi đứng bật dậy, liên tục khen ngợi: "Ái chà, Hà tiên sinh, ngài quá hiểu lòng của tôi, Triệu mỗ này vẫn chưa từng gặp được những ngoan ngoãn và đẹp thế này bao giờ ..."

      Hà Dĩ Kiệt thấy ông ta lộ ra vẻ mặt mê sắc như vậy, cảm thấy trong lòng thích, nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười khách khí như cũ: "Ông chủ Triệu từng duyệt qua vô số người, Hà mỗ này tìm người khỏi làm trò cười cho người ở trong nghề rồi..."

      Hiển nhiên là Tương Tư nhìn thấy sáu gần như hề mặc quần áo, cứ như vậy mà ra. bị dọa sợ càng rúc chặt vào trong ngực Hà Dĩ Kiệt. ôm chặt lấy , vẻ mặt sợ hãi trắng bệch như tờ giấy. Nếu như từ nay về sau, có ngày nào đó làm cho mất hứng được vui, liệu có thể cũng đưa đến Cao ốc Vân Đính này ? cũng phải như những trẻ này sao...

      Tương Tư dám nghĩ tới nữa, nhắm chặt mắt, chôn mặt ở trong ngực của , bàn tay bé khẩn trương nắm chặt áo sơ mi của , chợt thoáng run rẩy ...

      "Hà tiên sinh quá khiêm tốn rồi, theo ý tôi mà , ở đây đều là những mỹ nhân tuyệt sắc cả, nếu có thể ... được lần...”

      Triệu Tấn Thăng qua, nhân tiện quay sang dò xét thần sắc của Hà Dĩ Kiệt. Hà Dĩ Kiệt nhàng vỗ vỗ lưng của Tương Tư, cười : "Đương nhiên những điều này là do ông chủ Triệu tùy ý chọn lựa, tùy ý ... hưởng thụ."

      Triệu Tấn Thăng nghe vậy mừng rỡ: "Hà tiên sinh là quá khéo hiểu lòng người rồi...”

      Giờ phút này dĩ nhiên là sáu kia đều đến trước mặt mấy người đàn ông, đứng lại loạt. Tướng mạo của các đều là khuynh quốc khuynh thành. Trước kia Tương Tư từng xem quyển tiểu thuyết, bên trong miêu tả nữ chính tên gọi Mạch Cẩm Niên. chỉ cảm thấy, lúc trước đọc sách thể tưởng được đến tột cùng Cẩm Niên đẹp đến mức độ nào. hoài nghi thực đời này làm gì có người nào có thể đẹp đến như vậy, khiến cho bất kể người đàn ông nào khi nhìn thấy đều phải động tâm! Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy những này, mới thể thừa nhận, hóa ra thực có người đẹp như vậy!

      Chỉ có thể đáng tiếc cho vận mệnh đáng thương của các , bị lưu lạc tới Cao ốc Vân Đính này, ngày ngày bán rẻ tiếng cười, giúp người ta ngủ. Liệu có ai biết được chờ đến sau này khi già nhan sắc còn, họ như thế nào?

      Trong lòng ngẫm nghĩ như vậy, khỏi liên tưởng đến chính bản thân mình, có lẽ chính cần chờ đến khi già mà làm cho Hà Dĩ Kiệt chán ghét rồi. cũng phải là sợ bị chán ghét, chỉ là người đàn ông này quá biến thái, quá ích kỷ... chỉ sợ khi ghét bỏ rồi, bắt đầu hề thương tiếc mà phá hỏng , uổng phí cả cuộc đời của ...

      Chỉ mới nghĩ thôi mà bất giác trong lòng có chút nản lòng thoái chí. Con người của Hà Dĩ Kiệt vốn thâm sâu lường được, chừng, cho dù còn chưa học xong đại học, cho dù lông cánh đầy đủ, chắc chắn cũng thể là đối thủ của ... Chẳng lẽ cả đời này, cứ thế bị chuyển giao từ trong tay như vậy hay sao?

      Tương Tư bên này vẫn còn mải nghĩ ngợi, lại nghe thấy Hà Dĩ Kiệt với ba người kia: "Những này tuổi rất , còn học, đều do tôi cố ý chọn lựa thuộc loại sạch non nớt cả... Chỉ có điều, ông chủ Triệu cũng nên coi các ấy chưa từng trải qua người đàn ông. Những này đều được Châu tiểu thư ở Vân Đính này dạy dỗ cả, kỹ thuật của mỗi người đều là tuyệt đỉnh số đó..."

      Người ngoại quốc có tên là Chiêm Mỗ Tư' kia làm việc cực kỳ phóng đãng. Dĩ nhiên là ông ta kéo tuổi nhất trông bộ dáng giống như học sinh trung học ôm vao trong ngực mình. Bàn tay to đầy long của ông ta xoa bóp nơi ngực nơi mông của . Từ trong miệng của ông ta liên tục ngừng tuôn ra những lời khen ngợi bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo. Tương Tư nhìn kia thấy người mềm mại tựa như có xương, tựa vào trong ngực người ngoại quốc. Thân thể ta gần như khỏa thân toàn bộ, nụ hoa nhắn xinh xắn ngực dán sát vào ngực của người nọ, nhàng cọ cọ. Hành vi cực kỳ phóng đãng, nhưng nơi đáy mắt lại toát ra vẻ thanh thuần, e lệ lẫn sợ hãi như của vậy...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :