1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 55 (tiếp theo)

      "Bác quản gia, bác cứ yên tâm , tôi và Hà phu nhân đây muốn chuyện riêng lát thôi, các người cứ ra ngoài trước ..."

      Tương Tư xuống lầu. Cả ngày hôm nay ăn uống gì, còn lên cơn sốt cao, chỉ riêng việc xuống lầu thôi thở hồng hộc. Đỗ Phương Phương nhìn thấy như vậy, trong lòng lại thầm hứ câu, “Đồ giả vờ”, giả bộ diễn trò Tây Thi bị ốm kia để cho ai xem? Lúc này Hà Dĩ Kiệt có ở đây, giả bộ cũng vô dụng!

      "Các người cứ yên tâm , chúng tôi là người có thân phận như vậy, làm ra những chuyện hèn hạ hạ lưu đâu, ông cũng cần đề phòng tôi, chẳng qua tôi chỉ muốn gặp gỡ Văn tiểu thư chút thôi. Hà tiên sinh là người nhà của chúng tôi, chuyện gì mà ấy chẳng với tôi, bằng giữa lúc này tôi cũng tìm đến đây."

      Phương Phương câu, trong lòng Tương Tư liền giật nảy cái, run lên, cho mãi đến tận cuối cùng, cả người vẫn còn có chút thất thần. Hà Dĩ Kiệt chuyện với ta sao?

      nhất định tin. Nếu như Hà Dĩ Kiệt có ý định giấu ta, nhất định qua lại đưa đến thành phố mới như vậy. ta cố ý lừa gạt , nhất định là như vậy!

      Nhưng ta như vậy là muốn nhằm mục đích gì chứ? Cố ý chọc giận ? Hay muốn lấy lại mặt mũi?

      Vẻ mặt hồ nghi của Tương Tư đều rơi vào đáy mắt của Đỗ Phương Phương. Con ngươi của ta chuyển động xoay tròn, trong lòng cũng có sẵn ý niệm rồi. Đương nhiên ta đến được đây phải là có thông tin từ Hà Dĩ Kiệt. Nhưng nếu như mượn cơ hội này hung hăng chèn ép ta lần, chẳng phải được xả giận hay sao?

      Dù sao lần này, bất kể như thế nào ta chắc chắn bỏ qua cho Văn Tương Tư. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tương Tư còn sống ngày, ngày trái tim của ta tựa như có tảng đá lớn đè nặng lên vậy!

      Lần trước khi Văn Tương Tư rời , cho rằng mọi chuyện chấm dứt từ đó bỏ qua. Nào ngờ bây giờ ta lại công nhiên đến trèo đầu cưỡi cổ Phương Phương , định bắt nạt !

      , Đỗ Phương Phương lại ngồi ngây ngốc đần độn ở thành phố A để nghĩ cách chữa bệnh cho Hà Dĩ Kiệt. Vậy mà chồng lại cùng người phụ nữ quê mùa kia lêu lổng ở chỗ này. Càng nghĩ lại càng thể nuốt trôi được cơn tức này!

      Nghĩ tới đây, Đỗ Phương Phương khỏi quắt miệng hớp ngụm khí lạnh. Hà Dĩ Kiệt thể cùng nhưng lại có thể cùng với Văn Tương Tư được!

      nghĩ tới còn tốt, nghĩ đến vấn đề này, Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, hận thể lập tức tiến lên xé Văn Tương Tư thành hai nửa. Lần này , Đỗ Phương Phương, nếu

      [​IMG]


      Chương 56 (tiếp theo)

      "Là lỗi của tôi." Tương Tư sắc mặt trắng bệch như tuyết, đột nhiên mở miệng . gắt gao nghiến chặt hàm răng lại, sau đó cứ thế chậm rãi quỳ xuống ở trước mặt Đỗ Phương Phương.

      Hành động đột ngột của ngược lại dọa Đỗ Phương Phương giật nảy mình. Đỗ Phương Phương tính tình ngay thẳng lỗ mãng, Tương Tư phải quỳ xuống, chỉ có lần trước cho Tương Tư cái tát gần như sắp hộc máu. Giờ phút này nhìn thấy hành động của Văn Tương Tư như vậy, tự nhiên Đỗ Phương Phương cảm thấy thể tưởng tượng nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí còn có chút biết phải làm sao. .

      " làm cái gì vậy!" Thoáng cái Đỗ Phương Phương đứng bật lên, mặt đầy vẻ kinh ngạc lẫn hồ nghi, hiểu ra làm sao: "Văn Tương Tư, chỉ có chiêu trò này thôi sao? Tôi cho biết, cho dù có quỳ chết ở chỗ này cũng vô ích thôi, tôi bỏ qua cho đâu!"

      Dưới đầu gối lạnh là sàn nhà cứng rắn lạnh như băng, hơi lạnh xông lên thông qua chân của ngấm vào bên trong. quỳ ở nơi đó, dùng hết sức lực mới để cho mình bị ngã xuống. trán đọng đầy mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt nối nhau lăn xuống.Lúc này Tương Tư cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt như có đàn đom đóm bay múa. Tiếng của Đỗ Phương Phương nhặt, xa xôi, đột nhiên trở nên sắc nhọn nghe kin kít khiến giật mình. Tương Tư có cảm giác giống như hồi còn học, vào giờ nghỉ trưa của ngày hè, có người dùng móng tay vạch lên chiếc bảng đen thủy tinh để đánh thức nghe rất khó chịu.

      Đầu nặng như chì, chân bỗng, cả thân thể lúc này đều run rẩy ngừng, hận thể té nhào xuống ngay mặt đất. Nhưng giờ phút này vẫn có sức lực vô hình ở bên trong chống đỡ cho . Tương Tư cưỡng ép bản thân ổn định lại tinh thần, hồi lâu mới tìm lại được giọng của mình, nhưng giọng của nghe khàn đục và vỡ nát: "Tôi cần phải bỏ qua cho tôi, chuyện đến thế này là do lỗi của tôi. muốn làm điều gì, tôi cũng ngăn cản , cũng trách móc gì , nhưng tôi chỉ có thỉnh cầu."

      Đột nhiên cánh cửa phòng mở toang ra, trận gió lạnh cùng với những giọt mưa lớn lạnh buốt ập vào. biết từ khi nào, đột nhiên trời đổ mưa lớn, vừa nãy mưa chỉ lây phây mảnh như những sợi lông trâu giờ đây trở nên nặng hạt. Trong đêm khuya vắng lặng, những giọt nước lạnh rơi lả tả tạt vào lá cây, nóc nhà, vang lên thành tiếng rào rào. Tương Tư quỳ ở nơi đó người lung lay sắp đổ, hơi khép đôi mắt, khẽ lẩm bẩm : "Tôi muốn trở về thăm nhà để gặp lại người nhà tôi lần, sau đó tôi sống hay chết, đều do quyết định."

      Đầu tiên Đỗ Phương Phương thấy sững sờ, nhưng sau đó liền chuyển sang cất tiếng cười lạnh lạnh lùng, : "Văn Tương Tư, hề ngốc nghếch chút nào, nhưng cũng nên coi Đỗ Phương Phương tôi đây là con ngốc đâu! Tôi thả cho về nhà sao? Thả hổ về núi sao? Sau đó đến trước mặt Dĩ Kiệt để khóc lóc kể lể hồi chứ? Tiếp đó còn muốn ấy che chở hả? Văn Tương Tư, tôi thừa nhận là người có năng lực, tôi thừa nhận ở trong lòng của Dĩ Kiệt địa vị xa xỉ. Nhưng tôi cho cho biết, mặc dù lúc này, ngay bây giờ dù tôi có nổ súng bắn chết , Hà Dĩ Kiệt, ấy cũng dám làm gì với tôi đâu!"

      ta vẻ nghiêm nghị, tiếng hơi trầm xuống. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng gió táp mưa sa tuôn rơi ào ạt. Gió ngừng thổi, những trời lại
      [​IMG]

      Chương 57 (tiếp theo)


      Đỗ Phương Phương thầm cắn răng, quay người lại, nhìn thấy bàn trà bày đặt đĩa trái cây, đó còn đặt con dao gọt trái cây. Đôi mắt tròn của Phương Phương hơi xoay chuyển vòng, khóe môi nhếch lên nở nụ cười, đuôi mắt dài hơi xếch mang theo chút quyến rũ. Đỗ Phương Phương hơi nghiêng mặt, đưa tay cầm khẩu súng lục lên, thành thạo vuốt vuốt trong tay, nụ cười ra càng thêm dạt dào: Được thôi, tôi cũng có thể thỏa mãn cầu này của , nhưng tôi cũng vậy, cũng có điều kiện, nếu như làm được vậy tôi thả cho về nhà! Quyết nuốt lời!"

      " , chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được." chiếc lưng thẳng của Tương Tư ướt đẫm mồ hôi ướt, chiếc váy trắng như tuyết ướt đẫm, dán chặt lưng , xương bả vai gầy guộc nhô cao khiến người ta nhìn thấy mà thương xót. Đỗ Phương Phương muốn nhìn nữa, quay mặt sang chỗ khác, hờ hững mở miệng :"Cũng phải là chuyện gì quá ghê gớm lắm, chỉ là muốn tự mình vạch nhát dao."

      Tương Tư khẽ giật mình, thào lặp lại:"Tự vạch cho mình nhát dao?"

      Ngón tay Đỗ Phương Phương xoay xoay khẩu súng ngắn, vẻ thờ ơ bước đến phía hướng vách tường, khẽ dựa vào đó. Đôi mắt phượng dài hơi đảo qua Tương Tư biểu lộ ngạc nhiên, hơi nhếch môi cười, mi mắt nhìn xuống, nhàn nhạt cất tiếng: "Đúng vậy, tôi đây thực thể nhìn nổi gương mặt này của , trông thấy nó trái tim tôi liền cảm thấy rất phiền toái. Nếu như dám hoa lên vạch dao, tôi coi như ngày hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra. đường của , tôi qua cầu của tôi, mọi chuyện đều xóa bỏ, thấy thế nào?"

      Trong lòng Tương Tư khẽ giật lên cái. nghĩ tới bị ta rút roi ra, hung hăng đánh trận ngừng cho hả giận, giống như là lần trước như vậy,hoặc là giống như TV diễn, người vợ bắt gian túm lấy người thứ ba hung hăng nhục nhã phen... Nhưng tuyệt đối nghĩ tới, ta lại đưa ra điều kiện như vậy.

      Ai cũng hiểu rất , bất cứ người phụ nữ nào cũng đều cực kỳ coi trọng dung mạo của mình. Mặc dù đời này biết bao nhiêu người hàng ngày vẫn luôn , thông minh và vẻ đẹp bên ngoài bao giờ cũng ở cách nhau rất xa. Nhưng nếu để cho người phụ nữ chọn lựa giữa sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành và trí tuệ siêu phàm, nhưng mặt mũi như chị Phượng (*), cả mười người đều ai chọn vế sau.Lúc luôn đường hoàng, nhưng làm gì có ai làm được như lời mình đâu?

      (*) Chị Phượng: Vương Hy Phượng – nhân vật nữ trong truyện Hồng Lâu Mộng, là người cực kỳ thông minh, sắc sảo, nhưng có dung mạo ma chê quỷ hờn.

      Tương Tư chưa từng bao giờ tỏ ra kiêu ngạo với hình thức xinh đẹp bên ngoài của mình, nhưng điều này có nghĩa là coi trọng hình thức bên ngoài. cũng là trẻ trung, cũng muốn mình xinh đẹp... Làm gì có ai chịu chấp nhận từ nay về sau, suốt cuộc đời còn lại của mình phải mang vết sẹo đáng sợ mặt bao giờ?

      "Thế nào? làm được hả?"

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :