1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 48 (tiếp theo)

      Hà Dĩ Kiệt nhìn khóc, nhưng vẫn luôn trầm mặc, bộ dạng lưu luyến như muốn rời Cận Trường Sinh lúc nãy của , đều để ở trong mắt. nghĩ đương nhiên tại rơi nước mắt là do nỡ rời khỏi Cận Trường Sinh, lúc này nỗi lo lắng lan dần khắp trong lòng giống như cỏ dại bò lan mảnh đất hoang vu. Hơn nữa nước mắt của càng làm cho bực bội mà sao ra được. Ngày đó ở bên ngoài siêu thị, phải còn đẩy Cận Trường Sinh ra đó sao? Vì sao lúc này đột nhiên lại trở nên giống như tình sâu nghĩa nặng với cậu ta như vậy?

      Lúc này trong tâm trí của Tương Tư chỉ tràn ngập những suy nghĩ về con , dĩ nhiên hề chú ý tới vẻ khác thường của Hà Dĩ Kiệt. Huống chi, cho dù là có vẻ gì khác thường hay , Tương Tư cũng muốn để ý tới. hoàn toàn chút quan tâm đến những chuyện khỉ gió vớ vẩn của . chỉ muốn thời gian hai tháng này trôi qua nhanh, sau đó khẩn trương trở về nhà! Lúc đó cũng còn phải bận tâm suy nghĩ về những nỗi lo lắng đến buồn cười như những ngày trước nữa. Khi trở về mang theo Nhất Nặc và thím Phúc rời chỗ khác, nếu như Trường Sinh đồng ý cùng, cũng để ý đến chuyện cậu và bọn họ sống cùng chỗ. Trong lòng của , vẫn luôn luôn coi Trường Sinh chính là cậu em trai của mình rồi.

      Xa cách con ba bốn ngày nay, giờ đây rốt cuộc trong lòng Tương Tư mới hiểu được rằng, có bất kể điều gì quan trọng bằng Nhất Nặc. Vì Nhất Nặc có thể buông tay được với tất cả mọi thứ mà trước đây cho rằng thể nào buông tay nổi, cũng có thể chấp tất cả mọi nỗi đau khổ.

      Tương Tư cứ miên man suy nghĩ, lại nghĩ tới hoàn cảnh bây giờ của mình. Quanh lúc nào cũng có đống người hầu hạ, ăn ngon mặc đẹp, trong khi con và thím Phúc lại phải sống khổ sở trong căn nhà thuê. Hôm nay trời nóng như vậy, biết co bé có bị nổi rôm hay , có bị ốm đau gì hay , có bị gầy , buổi tối có chịu đắp kín bụng hay , có bị lạnh ... Trái tim bắt đầu lại co rút lại hồi, lòng dạ tê tái đau đớn đến khó chịu. Trong lòng tràn ngập bóng dáng bé của con vừa khóc lại cười ngay được lại vừa hiểu chuyện như vậy.

      Tương Tư nghĩ nghĩ lại nước mắt lại trào ra, hận thể có thể lập tức quay ngược xe trở về, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở bên sắc mặt càng ngày càng khó coi. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Lái xe và thư ký Triệu ngồi ở ghế phía trước cũng dám quay đầu lại. Trong tiếng động cơ rất của xe ô tô, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc cố nén của Tương Tư, tựa như trong giấc ngủ trưa hè đột nhiên có tiếng ve kêu vang lên làm cho người ta cảm thấy bực bội. Hà Dĩ Kiệt cảm thấy lồng ngực của mình như muốn nổ tung, trong lúc còn nghẹn ngào, đột nhiên nện quyền vào cánh cửa sổ thủy tinh đầy oán hận, lạnh lùng quát lên: "Dừng xe!"

      Lái xe bị dọa sợ, tay run lên, xe ngoằn nghoèo chút rồi chậm rãi dừng ở ven đường.

      Hà Dĩ Kiệt đưa tay lên giật cổ áo cho giãn ra, để lộ lớp da thịt màu đồng cổ trần trụi ra ngoài, trong xe tràn ngập khí mát từ máy lạnh vẫn nhận thấy ràng bộ ngực phập phồng dữ dội. Thư ký Triệu nháy mắt cho lái xe, hai người nhìn nhau ăn ý cùng mở cửa bước xuống xe. Trong xe lúc này chỉ còn lại có hai người bọn họ.

      Tương Tư chỉ là nhìn qua ngoài cửa sổ xe yên lặng rơi lệ, thỉnh thoảng lại khóc thút thít lên tiếng. Hà Dĩ Kiệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của , hận thể dùng ánh mắt khoét ở lưng thành cái hố. lên cơn ghen, thừa nhận, ghen tỵ, ghen ghét đến sao chịu nổi!

      sao chịu được khi rơi lệ vì người khác, sao chịu được thất thần vì người khác, sao chịu được khi ánh mắt của lại nhìn người khác cách lưu luyến rơi như thế, lại càng sao chịu được, từ nay về sau có thể lại gần gũi với người đàn ông khác, lên giường chung chăn gối với người đàn ông khác, thậm chí còn sinh con với người khác...

      "Tư Tư, Tương Tư!" Đột nhiên Hà Dĩ Kiệt vươn cánh tay ra ôm lấy . ôm siết thân hình mềm mại của vào trong ngực mình, từng chút từng chút giữ chặt ở trong ngực, ngữ điệu có chút vội vã, lộ hoảng sợ sâu đậm: "Tư Tư, em là của , em là của , em đừng quan tâm đến , em đừng rời bỏ , Tư Tư..."

      chậm rãi vùi mặt vào hõm vai của , giọng mỗi lúc thấp hơn. Khi xong câu cuối cùng, trong gian bé kín đáo của buồng xe chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hơi run rẩy. Thân thể của dán chặt vào thân thể của , còn chút khe hở. Nhưng vẫn cảm thấy rất sợ hãi, trái tim của tách rời khoảng quá xa rồi, có thể cảm giác được điều đó.

      Lòng của giờ đây ở nơi nào? biết rồi, đó chính là cậu thanh niên trẻ tuổi Cận Trường Sinh kia, chính là cậu ta... động lòng với người đàn ông khác rồi...

      Cận Trường Sinh có cái gì tốt cơ chứ? Chẳng qua là cậu ta chỉ trẻ hơn , nếu so với nét thanh tú của tuổi trẻ của cậu ta có là cái gì chứ? Cậu ta có gì hết, thậm chí Tư Tư ngã bệnh cậu ta cũng có tiền để chữa bệnh cho !

      , , từ trước đến nay Tư Tư vẫn luôn hề quan tâm đến tiền tài hay địa vị... luôn trong trắng và đơn thuần, mà cậu thanh niên Cận Trường Sinh, cũng là con người như vậy, bọn họ giống nhau như đúc. Chỉ có Hà Dĩ Kiệt là dơ bẩn đen tối mà thôi, xứng với Tư Tư, nhưng Cận Trường Sinh hoàn toàn có thể. Con đường của cậu ta vẫn còn dài hơn, ai biết được, biết đâu sau này cậu ta cũng có thể tương lai rực rỡ lớn sao?

      Mấu chốt chính là, Tư Tư cậu ta, Tư Tư còn thương , còn thương Hà Dĩ Kiệt nữa rồi !

      "Buông tôi ra, Hà Dĩ Kiệt! Tôi làm đúng theo lời , cũng phải giữ đúng lời !" Tư Tư dùng sức đẩy ra. lấy cùi chỏ thúc vào , nhưng vẫn ôm chặt lấy như cũ, nhất định chịu buông tay, thậm chí bắt đầu có chút gấp gáp muốn hôn . phải giữ bằng được... nếu như lần này giữ được , chỉ cần phát sinh quan hệ với nhau, Cận Trường Sinh kia có cách nào để đón nhận nữa! Tư Tư là người phụ nữ của , cả đời này chỉ có thể là người phụ nữ của !

      "Hà Dĩ Kiệt, điên rồi!" Tương Tư quá sợ hãi, liều mạng đẩy ra, nhưng thân thể của vẫn vững như núi, thể lay chuyển nổi. Ngược lại thừa dịp khi giãy dụa lung tung áp chặt lên ghế ngồi xe...

      "Hà Dĩ Kiệt, hãy tỉnh táo lại chút! Tôi... Tôi vẫn còn bị bệnh..." Tương Tư trái ngăn phải tránh, nhưng Hà Dĩ Kiệt lại tựa như bị mất hết lý trí. cầm hai cánh tay bé và yếu ớt của cố định lên đỉnh đầu của , hôn sâu... Hành động của quá mãnh liệt, Tương Tư chỉ cảm thấy môi của mình như bị mút đến sắp rách ra, đầu lưỡi đau đến run lên. liều mạng vặn vẹo người, chợt cảm thấy mặt mình hơi ươn ướt, chăm chú nhìn lại khỏi ngơ ngẩn. Hà Dĩ Kiệt từ từ nhắm hai mắt lại, khóe mắt vệt nước mắt chậm rãi chảy xuống, gương mặt của vùi sâu vào cần cổ của , giọng mơ hồ vang lên nghe lắm: “Tư Tư, thế nào... thể nào có em... ... em... Tư Tư..."

      Chương 49: Chuyện xưa của chúng ta chấm dứt

      Gương mặt của vùi sâu vào cần cổ của , giọng mơ hồ vang lên nghe lắm: “Tư Tư, thế nào... thể nào có em... ... em... Tư Tư..."

      Tương Tư giãy dụa, động tác liền từ từ ngừng lại. vẫn bất động vùi mặt của mình ở cần cổ của . Rất lâu sau chợt nhận thấy thân thể của run rẩy như sợ hãi. Trong lòng đột nhiên cảm thấy trống vắng ra được, cảm giác này từ từ lan ra, giống như vầng trăng rằm trong suốt và quạnh quẽ, trải dần mặt đất thứ ánh sáng bàng bạc cực kỳ lạnh lẽo kia.

      thích nghe những lời như vậy, muốn nghe như vậy. thích bất cứ ai với câu: “Tư Tư, em”, tình của sớm chết rồi.

      Thế giới của chỉ vẻn vẹn ở trong góc của ốc đảo xa xôi, sống như linh hồn người giúp đỡ. chỉ mong muốn được trông coi thế giới bé của chính mình, yên ổn trải qua cuộc sống này thêm nhiều năm nữa. Còn thế giới của là biển cả mênh mông, giống như ảo ảnh mà thể sờ tới được. Thế giới của đầy dẫy phồn thịnh hấp dẫn, mà cũng tàn nhẫn quyết tuyệt. bước vào thế giới đó lần, bị tàn khốc khôn cùng kia nuốt chửng. Vì thế giờ đây muốn đến gần nó chút nào nữa.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 49 (tiếp theo)

      Mà giờ khắc này, người đàn ông ấy, người đàn ông mà từng thử dùng toàn bộ tươi đẹp của tuổi thanh xuân để kia, người ấy đóng dấu son ở trong lòng . Chỉ cần nhìn thấy, nhớ tới, nghe được những điều gì có liên quan đến , nó làm vô cùng đau nhức. khi có khả năng, có lực, vậy chỉ có cách né tránh xa.

      Trong tình là người bạc tình. Tình luôn được ưu tiên gạt bỏ, Văn Tương Tư , vĩnh viễn bao giờ với nổi.

      ôm , gần như muốn hoà nhập thân thể của vào trong máu thịt của mình. Xương cốt của bị dùng sức siết chặt làm cho người đau đớn đến gần như tê dại . Nỗi đau đớn này lại càng ép buộc càng lúc càng phải tỉnh táo hơn. nắm tay lại dùng sức, chậm rãi đẩy ra: "Hà Dĩ Kiệt, buông em ra ."

      Giọng hờ hững của giống như mặt đất sau trận tuyết lớn làm cho kinh hãi. Đôi mắt của thoáng chuyển hướng chăm chú nhìn về phía , thấy khuôn mặt đầy vẻ bình tĩnh, dường như lúc này ở trước mặt , vài giọt nước mắt lẫn tình thâm sâu cùng với những lời tỏ tình kiềm chế nổi kia của chỉ là chuyện nực cười, cũng chỉ là điều hư vô, hoàn toàn hề quan tâm tới nó.

      Trái tim của trở nên lạnh giá đến gần như sắp đông cứng lại, trong lòng chán nản đến cực độ, ngược lại lại sinh ra tâm lý vò mẻ lại còn bị sứt. chiếm được , nhưng cũng buông ra, nhìn thấy cảm thấy bị dày vò, có được cũng là giày vò, bằng giữ ở lại bên người, cho dù hận chán ghét , ít nhất, khi nhớ vẫn còn có thể được nhìn thấy .

      đứng dậy, chỉ ghé gần vào mặt , dừng lại ở phía cách gương mặt 10 cm, hai mắt nhìn thẳng vào , lời.

      Hơi lạnh phun ra phía ngoài, bốc lên đụng phải lớp da thịt ấm áp nóng hổi mang đến mát mẻ sảng khoái, dường như làm cho trái tim dần dần trở nên ổn định trở lại. đôi mắt rất đẹp, khi nhìn luôn làm cho bị quyến rũ đến thể tự chủ được. Mà giờ khắc này, hận , hận cặp mắt của sao bây giờ lại hờ hững như vậy, khiến trái tim như bị thứ gì đâm xuyên mạnh mẽ.

      "Đừng như vậy." Giữa lúc đó đột nhiên mở miệng, cánh môi hơi nhếch lên nhìn . Trái tim Hà Dĩ Kiệt như run lên, thích cười như vậy, nó mang theo lạnh nhạt, mang theo chút thấu hiểu, hơn hết thảy là ôn hòa. Đó phải là Tương Tư của . Tương Tư của giống như con mèo với những móng vuốt dài nhọn hoắt. Tương Tư của xinh đẹp hoạt bát, ánh mắt tràn đầy linh khí bức người, chứ phải như giờ phút này, đẹp đẹp , lại như giống như bức tranh được chép lại giấy, dù nét vẽ tỉ mỉ, cực kỳ tinh tế, nhưng chỉ thấy cứng đờ
      [​IMG]
      Chương 49 (tiếp theo)

      " đồng ý với em, chỉ hai tháng, sau hai tháng, thả cho em ." đợi dứt lời, liền cắt đứt lời của , sau đó thoáng cái đẩy cửa xe ra ngoài. Hơi nóng ở bên ngoài xe lập tức ùa vào, Tương Tư có cảm giác lúc này mặt trời như bị ngọn cây chọc vào làm vỡ vụn thành những tia nắng vàng lóe lên ở trước mắt , sau đó nhìn thấy bóng lưng có chút độc của xa dần.

      con đường trống trải, bước rất nhanh, bả vai rộng lớn của sụp xuống chút, nhưng bóng lưng của vẫn mang vẻ cương quyết chịu khuất phục như cũ. nở nụ cười cứng ngắc. Đây là Hà Dĩ Kiệt, người cho dù gặp phải tình cảnh khốn cùng hay bị thương tổn như thế nào, cũng thể nào lay chuyển được gân cốt của . Bọn họ thực phải là người sống chung trong thế giới.

      Như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng đạt được ước muốn rồi.

      giờ có như thế nào cũng có liên quan gì đến đâu? Từ nay về sau, sống cuộc sống của , cuộc sống rực rỡ với quần là áo lượt, đầu tóc bóng mượt, lên xe xuống ngựa. trải qua cuộc sống của những người bình thường nhưng đầy yên ổn. Những gì từng trải qua giờ đây giống như là cảnh tượng trong giấc mơ mà thôi, cần gì phải để vương vấn ở trong lòng? Bất kể là cây quấn lấy dây, hay là dây quấn quanh cây,tất cả vẫn chỉ là quấn quanh nhau, dựa vào nhau mà sống, mãi mãi bao giờ được đứng sóng vai bên nhau. Cuối cùng, cũng còn là cây đại thụ trong cuộc đời của nữa rồi.

      Tương Tư quay mặt , nhàng nhắm mắt lại. Vở kịch kết thúc, giống như tiếng cồng được gõ lên tiếng, thanh của nó vang vọng vào trong trung, vẳng xuống, nghe nặng nề và thê lương. Cuộc đời này chẳng qua cũng chỉ là màn kịch, các nhân vật cứ ra ra vào vào, bất quá cũng chỉ thay đổi nhóm người này bằng nhóm người khác, ngây ngây ngô ngô cùng hát về đề tài xưa cũ, con người ngợp trong vàng son hay vướng vào lưới tình khó gỡ... cũng luôn chỉ có vậy mà thôi...

      Chương 50: Trời mưa cả đêm

      Cuộc đời này chẳng qua cũng chỉ là màn kịch, người ta ra ra vào vào, bất quá cũng chỉ thay đổi nhóm người này bằng nhóm người khác, ngây ngây ngô ngô cùng hát về đề tài xưa cũ, ngợp trong vàng son hay vướng vào lưới tình khó gỡ, cũng chỉ có vậy mà thôi

      Dọc theo con đường này đến thành phố C. còn nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt nữa. là con người kiêu ngạo, người đàn ông ưa thích được nắm trong tay tất cả mọi thứ như vậy, làm sao hết lần này đến lần khác chịu hạ thấp thân phận để nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của được chứ.

      Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, ước gì từ nay về sau bao giờ nữa nhìn đến .

      Thời điểm xe chạy đến thành phố C, dừng lại ở bên ngoài căn biệt thự là giữa trưa, ánh nắng cực kỳ gay gắt. Tương Tư vừa xuống xe cảm thấy bước chân của mình như bước lò than hồng vậy. hơi nhíu mày lại, thư ký của Hà Dĩ Kiệt dẫn đường cho đến căn nhà nằm cách đó xa. ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy ở góc quen thuộc được bóng cây bao phủ có rất nhiều loại hoa. Tương Tư thoáng mỉm cười, bước chân dừng lại, theo phía sau thư ký Triệu trước dẫn đường.

      Đường xuyên qua vườn hoa với những cành liễu phơ phất, càng vào trong, lại càng cảm thấy trong người nhàng khoan khoái. Tuy chỗ này là khu biệt thự , nhưng ngược lại, cũng phải là lắm. Hai tòa nhà có căn gác đứng ở hai góc, khắp nơi đều rợp bóng mát của cây cối, khiến căn gác chỉ còn nhìn thấy thấp thoáng trong bóng cây mát rượi. Giữa hai khu nhà còn có hồ nước nho , vài chiếc lá sen tròn tròn nằm xoải mặt nước, tuy số lượng sen nhiều lắm, nhưng lại có vẻ đẹp tự nhiên nhìn rất thích mắt. Khi qua bên cạnh hồ nước cơn gió gió thổi qua, đưa đến mùi lá sen thơm ngát, thấm vào trong ruột gan. Quả đây là nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cực kỳ tốt.

      tại Hà Dĩ Kiệt đối xử với , ngược lại thể để tâm, chỉ có điều trong lòng Tương Tư sớm nghĩ thoáng thông suốt rồi. chỉ ở lại đây hai tháng để dưỡng bệnh mà thôi. Ở nơi này cho dù có đẹp đẽ thế nào nữa cũng phải nhà của , có Nhất Nặc và thím Phúc cùng ở nơi này làm sao có thể gọi là Thiên đường được!

      Tương Tư tiến vào tòa nhà màu trắng ở bên trái. Tòa nhà này được thiết kế theo phong cách kiến trúc nông thôn nước , có hàng rào bao quanh được sơn màu trắng, trông rất đáng , cùng với những căn phòng giống như trong truyện cổ tích. Người hầu ra đón xách hành lý vào trước, Tương Tư cũng vào theo sau. Hà Dĩ Kiệt ở trong phòng khách chỉ huy người hầu sắp xếp đồ. Sau khi vào mơ hồ nghe trộm được lời cẩn thận dặn dò những người trong nhà, thần sắc liền thoáng hoảng hốt.

      "Văn tiểu thư, ngài thân thể vẫn chưa được tốt, nên lên lầu trước để nghỉ lát , thời tiết rất nóng sợ chịu nổi."

      Bác sĩ theo bên cạnh cực kỳ quan tâm nhắc nhở. Hà Dĩ Kiệt chuyện với người đàn ông bộ dáng giống như quản gia liền ngừng lại chút, tựa như quay đầu lại nhìn nhìn , nhưng Tương Tư vẫn hề ngẩng đầu lên, chỉ gật gật đầu mấy cái rồi lên lầu.

      Hà Dĩ Kiệt thoáng nhìn sang , nhưng chỉ thấy cái bóng lưng, mặc chiếc áo T-shirt màu trắng với chiếc váy ngắn ngủn
      [​IMG]
      Chương 50 (tiếp theo)

      Tương Tư nghỉ ngơi suốt hai tuần ở thành phố C, nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng chưa lần ghé qua, dần dần trở nên an tâm hơn. Ngoài nỗi nhớ Nhất Nặc làm cho gần như sắp phát điên lên được cuộc sống của trôi qua coi như tệ, sức khỏe cũng bắt đầu dần dần được hồi phục lại. Chính bác sĩ đến thăm bệnh cho cũng , nếu tình trạng hồi phục cứ tiếp tục diễn biến tốt như vậy cần đến hai tháng, có thể khỏi bệnh. Tương Tư nghe thấy vậy trong trong lòng cũng thấy rất phấn khởi, càng thêm nghe lời, phối hợp với phác đồ điều trị của bác sĩ. Chỉ chớp mắt, lại tuần nữa trôi qua, thành phố C bắt đầu thay đổi thời tiết, trời bắt đầu mưa liên miên ngừng.

      Trời mưa đến ngày thứ ba Hà Dĩ Kiệt đến thăm . Tương Tư nằm ở sân thượng có lắp kính bao kín xung quanh, bên cạnh đặt khay chứa đầy những quả đào đỏ mọng, tươi rói. Những giọt mưa đập vào tấm kính đỉnh đầu vang lên tiếng tí tách, làm cho người ta có loại cảm giác an toàn như mình dấn thân vào trong mưa vậy.Nhưng Tương Tư lại cảm thấy cực kỳ thích thú. Ở đây chỉ cần hé mắt ra là có thể nhìn thấy cái ao đường cách đó xa. Những chiếc lá sen, những bông sen vừa hé nụ bị nước mưa tạt đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn cảnh đó cũng thấy khá thú vị. ghé vào lan can nhìn cảnh mưa, thỉnh thoảng nhặt lên đào đưa vào miệng, đột nhiên liền nhìn thấy con đường uốn lượn bên cạnh hồ nước có đoàn người đến. Nhìn dáng của người đầu tiên, Tương Tư liền nhận ra được ngay là ai, bất giác nét mặt của khỏi lộ ra thần sắc bực bội,tiện tay ném lại quả đào vừa mới nhặt lên vào lại trong khay hoa quả, phủi phủi tay trở lại bên trong phòng.

      Hà Dĩ Kiệt đứng ở dưới căn nhà , người theo thu lại cái ô, nhưng vai của vẫn có vài chỗ bị ướt. lọn tóc cũng có số giọt nước mưa đọng lại. ngẩng đầu nhìn lên lầu, cửa phòng ngủ đóng chặt lại, liền quay mặt nhìn sang quản gia: "Tiểu thư đâu?"

      "Dạ, tiểu thư sân thượng lầu hai để ngắm mưa đấy ạ!" Quản gia vừa cười vừa : "Hôm nay tâm tình của tiểu thư khá tốt. Bác sĩ hôm nay trời mưa, bên ngoài lạnh lẽo, nên vào trong đình để ngắm mưa, tiểu thư nên ra ngoài. Tiểu thư nghe, bác sĩ cũng thể lay chuyển được tiểu thư, nên đành phải thỏa hiệp với tiểu thư, nhưng chỉ cho phép tiểu thư có thể chơi ở sân thượng thôi. Vừa rồi tiểu thư vẫn còn tức giận đấy, bất quá cũng nghe thấy bà Trương kể lại, bà cầm đĩa đào mới hái lên cho tiểu thư ăn dỗ dành tiểu thư vài câu, tiểu thư vui vẻ trở lại rồi, lúc này đó chơi đấy."

      Chương 51: Ngủ cùng nhau

      "Vừa rồi tiểu thư vẫn còn tức giận đấy, bất quá cũng nghe thấy bà Trương kể lại, bà cầm đĩa đào mới hái lên cho tiểu thư ăn dỗ dành tiểu thư vài câu, tiểu thư vui vẻ trở lại rồi, lúc này đó chơi đấy."

      Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu, nụ cười tươi tắn sao kiềm chế nổi hiển mặt . vẫn còn giữ tính nết bướng bỉnh bốc đồng của trẻ con như trước.
      [​IMG]
      Last edited: 20/12/16

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 51 (tiếp theo)

      Hà Dĩ Kiệt đứng ở nơi đó hồi lâu thể nhúc nhích. Sắc trời xám như chì, mưa vẫn rơi ngừng nghỉ, trong lòng của giờ đây tựa như mảnh đất trống trải, hoang vu. Trong căn phòng này khắp nơi đều có dấu vết của , có chút hơi lười biếng, căn phòng sáng sớm nay được người hầu dọn dẹp sạch bị làm cho trở nên lộn xộn. Mấy cái váy đều bị ném bừa ở giường, thậm chí Hà Dĩ Kiệt còn có thể hình dung được cảnh tượng buổi sáng có bộ dạng đầy bất mãn thế nào khi trù tính chọn lựa quần áo để mặc.

      Trước kia khi còn sống cùng ở chỗ cũng luôn như vậy. Mỗi ngày rời giường đều muốn ôm toàn bộ quần áo ra, ướm thử từng cái từng cái , cứ thử mãi cho đến cái cuối cùng, thế rồi bộ quần áo được lựa chọn vẫn là bộ thử mặc lúc ban đầu. Ngày ấy luôn chê cười , tại lúc quay đầu lại nghĩ, tất cả những điều mà trước đây từng bao giờ chú ý để ở trong lòng, lại đáng giá để nhớ mãi như vậy!

      đến bên giường, gấp gọn lại từng cái từng cái quần áo của cho gọn gàng, sau đó mở tủ ra, cái cần đặt vào đặt ngay ngắn, cái nên treo lên đem treo lên.Những màu sắc mà thích cũng thay đổi quá lớn. Trong số quần áo mà chuẩn bị cho , những bộ mà vẫn thích mặc nhất thường có màu trắng, màu lam, hay màu hồng nhạt, những bộ có màu sắc khác cũng hề đụng tới. Hà Dĩ Kiệt khẽ lắc đầu, vẫn còn mang tính cách của .

      vừa khép tủ quần áo lại, cánh cửa phòng tắm lại bỗng nhiên mở ra. Tương Tư cho là sớm ra khỏi phòng, nên cũng phòng bị chuyện vẫn còn ở bên ngoài. khỏi trố mắt ra nhìn chút. nhìn vào bóng lưng của , đứng ở tủ trước quần áo trước sắp xếp lại quần áo cho . Đột nhiên cảm xúc chua xót ra được bỗng trào lên trong lòng . Tương Tư che miệng lại, thận trọng xoay người lại nhàng đóng cửa lại.

      Hà Dĩ Kiệt quay đầu lại, nghe thấy tiếng đóng cửa rất , vừa đứng lại trong chốc lát, sau đó mới lặng lẽ ra khỏi phòng.

      Thời điểm buổi tối, cũng xuống lầu ăn cơm, Hà Dĩ Kiệt mình ngồi ăn cơm trong phòng ăn ở lầu . Bên ngoài trời vẫn mưa ngừng. Tiếng mưa tí tách phảng phất như muốn đếm từng khắc thời gian cuối cùng. ăn được vài ba miếng cơm buông đũa, liếc nhìn bàn đồ ăn đầy màu sắc rực rỡ nhưng chỉ có mình ngồi ăn, vốn dĩ rất đói, vậy mà đột nhiên lại thấy có khẩu
      [​IMG]
      Chương 52 (tiếp theo)

      Hà Dĩ Kiệt hơi xoay mặt lại, kéo sát hơn, mặt của áp vào mái tóc của , hơi cọ cọ vào đó. nỗi đau đớn cứ chạy dọc theo mạch máu đường lan tràn ra khắp người . nhìn vào phòng tối đen kia, tiếp: "Nhưng mà lại thể cùng ở với ấy chung chỗ, cả đời này cũng thể."

      "Vì sao lại thể chứ?"

      Hà Dĩ Kiệt xoay người nhìn vào ánh mắt của , trong mắt lệ dâng đầy, những giọt lệ trong suốt sáng long lanh. cúi đầu hôn nước mắt của , cánh môi dán vào mí mắt mỏng manh có chút run rẩy: " ấy quá tốt đẹp, mà lại xứng với ấy."

      nhắm mắt lại, dòng lệ liền trôi xuống dưới. Hai tay ôm vào cổ của kéo xuống nắm lại thành quyền đập đập xuống ngực , giọng có chút khàn khàn: "Vì sao, vì sao lại đối xử với em như vậy, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, vì sao, Hà Dĩ Kiệt, vì sao vậy?"

      "Em đừng hỏi nữa Tư Tư." Cánh tay xuyên qua hai cánh tay của , gắt gao tóm lấy tay giữ chặt ở trước ngực mình. Cánh tay của rắn chắc ghìm lấy cánh tay làm cho gần như sao thở nổi. còn khí lực nữa, nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn trào, khóc thành tiếng...

      "Em đừng hỏi nữa, cần thiết phải hỏi lại những chuyện qua. Qua đêm nay, em hãy quên toàn bộ chuyện này , cũng hãy quên ! Tư Tư, thề với em, bao giờ còn dây dưa với em nữa, nhưng em nhất định phải sống tốt đấy, phải sống hạnh phúc nhé, Tư Tư..."

      nhìn lên gương mặt của , rất muốn hỏi , Hà Dĩ Kiệt, giờ đây em như thế này, làm sao em còn có thể sống tốt được đây, làm sao em có thể sống hạnh phúc được đây?

      phá hủy cả thế giới của ấy, bỏ rơi ấy, ngay trước mắt ấy, ném vỡ vụn toàn bộ niềm hạnh phúc mà ấy chờ mong, sau đó lại mong muốn ấy sống hạnh phúc làm sao ấy có thể sống hạnh phúc được chứ?”

      "Ba ba của em chưa từng bao giờ làm những chuyện thương thiên hại lý." (làm những chuyện tàn nhẫn, còn tính người)

      quật cường nhìn lại : "Hà Dĩ Kiệt, ba ba của em tuyệt hề làm những chuyện ấy, tai mắt của có ở khắp nơi, có thể tiếp tục điều tra ràng chuyện này được , ông ấy thể là người hại ba ba của , hại người nhà của ...”

      "Tư Tư..." Thân thể của dần dần lật úp xuống, bàn tay ôm vòng ở phía sau lưng của hơi kéo hướng vào trong ngực của . Giữa bọn họ chỉ cách nhau lớp vải áo sơ mi mỏng manh, cảm nhận thấy nhịp thở của lúc này rất nhanh, rất gấp rút. ngưng mắt nhìn sâu, nhưng lại nhìn thẳng vào nơi đáy mắt ánh lên nỗi chờ mong của . buông mi mắt xuống, khẩu thị tâm phi ( những lời đúng với lòng mình): "Được, tin lời em,
      [​IMG]
      Chương 53 (tiếp theo)


      vẫn sao quen được phương thức như thế này, tuy rằng trước kia từng bị bức bách thử qua, nhưng vẫn thể thích ứng nổi. lúc sau cảm thấy miệng mỏi nhừ, rất khó chịu, nhịn được nhăn liền nhíu lông mày lại. Sóng mắt chợt trở nên linh động, đột nhiên hé nở nụ cười tinh nghịch. tay đặt lên mu bàn tay cầm bàn tay mềm mại tay của , cùng lúc đó miệng của thuận theo lực đạo của nhàng hạ xuống cắn cái vào vật cự đại của ...

      "Tư Tư, đừng cắn ..." Cái miệng của có ý xấu, muốn bị đau nhưng lại càng kích thích thêm, hại thiếu chút nữa khống chế được. cuống quít muốn tránh khỏi tay của , cuống quít bóp vào hai bên má của , muốn hơi nới rộng ra cái miệng ra chút. Nhưng lại nhíu lông mày lại, lắc đầu, đẩy tay của ra, muốn lui ra ngoài, đầu lông mày cụp xuống, cánh môi cong lên, khoang miệng vừa mỏi vừa tê dại, chuyện cũng có chút mơ hồ : "Bỏ ra..."

      Hà Dĩ Kiệt vừa tức vừa buồn cười, bị trêu chọc đến bốc lửa, nhưng cuối cùng vì thương xót , than dài tiếng cố đè lại dục vọng của mình xao động dữ dội. nhìn , đưa tay ôm vào trong ngực, hôn lên gò má của : "Em mệt mỏi ?"

      Tương Tư gật gật đầu, lại lắc đầu, tựa vào ở trong ngực của , thoáng cái lấy ngón tay vẽ vẽ những vòng tròn ở trước ngực , buồn ngước mắt lên, giọng lười biếng: "Đổi sang ..."

      Hà Dĩ Kiệt khẽ giật mình, chợt đáy mắt lại dâng lên sắc xuân, dán sát vào bên taii thầm câu: "Muốn cũng làm như em vừa rồi hay sao?"

      Gương mặt của Tương Tư vọt đỏ bừng, vỗ vỗ mấy cái nặng nề vào trước ngực , lườm cái: " đừng có vội đắc ý, em đây cần..."

      Hà Dĩ Kiệt ghé sát vào , hôn lên vành tai trắng như ngọc của , giọng như lửa đốt trêu chọc : " cần chứ?"

      Tương Tư đột nhiên trở mình cái, thiếu chút nữa đụng vào mặt của , lùi người lại phía sau, vừa ôm lấy , vừa quở trách đầy thương: "Từ từ chút,bộ dạng lúc nào cũng như bé con vậy."

      Tương Tư nhìn lại ánh mắt của , bĩu môi cái liền mở miệng : " bao giờ từng làm như thế với... các khác chưa?"

      Trong lòng có ý muốn trêu chọc , hỏi lại: "Làm thế nào?"

      Tương Tư tức giận hung hăng chọc cái, " hay , hả!"

      Hà Dĩ Kiệt thu lại vẻ trêu chọc, vòng tay siết chặt eo của : "Tư Tư, chỉ có em thôi, từ nay về sau chỉ có mình em, có bất cứ ai khác nữa."

      Tâm tình của chợt thoáng suy sụp, tròng mắt hơi nổi lên sắc đỏ. Nếu như quả quá khứ có thể cắt được, để những chuyện kia giống như chưa từng bao giờ xảy ra tốt biết bao. Nếu như giữa bọn họ có nhiều kiện cắt ngang như thế có phải tốt biết bao nhiêu ! Nếu như đây phải là chấm dứt, mà là bắt đầu, tốt đẹp bao nhiêu...

      ra sức lắc lắc đầu, muốn gạt bỏ hết tất cả những cảm xúc nên có vừa rồi của mình ra khỏi đầu. biết bản thân mình cũng có chút tư tâm, muốn phải nhớ kỹ , cả đời thể quên được , muốn cả đời được nhìn thấy , nhưng cả đời phải nhớ đến mãi mãi.

      biết rằng đó chính là lòng tham của bản thân.

      phải chịu nhận quá nhiều như vậy rồi, những điều mà muốn cũng chỉ có chút xíu như vậy thôi! còn là ngốc nghếch đơn thuần như ngày xưa nữa, mà cho rằng đời này vẫn có thể những lời công bằng, cho rằng vẫn có người nào đó cho lẽ phải.

      "Hà Dĩ Kiệt, đời này chỉ có thể được mình em thôi." ghé lại sát hơn trong ngực của , hôn lên môi của , cắn môi dưới của , nhàng nỉ non. chỉ cảm thấy có dòng điện thể nhìn được chạy thẳng lên đại não của mình. Cánh tay nắm chặt tay , đáp lại nụ hôn của , trong lúc quấn quít đó, buông lời đáp ứng, giọng của nghe vừa sâu lắng lại vừa tha thiết: "Đúng thế, cả đời này, Hà Dĩ Kiệt chỉ Văn Tương Tư, chỉ mình ấy mà thôi..."

      Khóe môi Tương Tư cong lên, nhắm mắt lại, hé mở hàm răng, mặc cho cái lưỡi của tiến nhanh vào trong khoang miệng, dây dưa cùng chỗ với . mút lấy đầu lưỡi của , như muốn nuốt cả người trong bụng vậy. Lưỡi của cũng bắt đầu run lên, bàn tay của đặt ở phía sau đầu của , khiến càng thêm dán chặt vào hơn nữa. Khát vọng của đối với Tương Tư sớm dâng trào đến cao độ, khiến thể nhẫn nhịn được nữa, đến thời khắc này nó giống như cơn hồng thủy phá tung cửa khẩu, ào ạt ập đến, thể nào quay đầu lại được nữa...

      Mãi cho đến khi hai gò má của đỏ rực lên, thần sắc nơi đáy mắt cũng bắt đầu trở nên mơ màng, thần trí bị nụ hôn của làm cho phân định Đông Nam Tây Bắc nữa, lúc
      [​IMG]

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 54 (tiếp theo)

      Hà Dĩ Kiệt nghe được thanh ấy của , chỉ cảm thấy máu trong toàn thân dường như đều tập trung vào điểm đó. Những giọt mồ hôi trán dần dần giọt xuống ngực như tuyết tan. cúi gương mặt tuấn tú của mình thấp xuống, dán lên đôi môi xinh xắn của , lướt nụ hôn qua bộ ngực của lúc này đầy mồ hôi mặn chát. Da thịt toàn thân Tương Tư đều trở nên căng thẳng, phía dưới càng thêm siết chặt đến lợi hại. như người bị mất hồn, động tác hôn lên môi của ngày càng mạnh mẽ hơn. bị trêu chọc trở nên điên cuồng, giọng như sắp bị nghiền nát ra, lại càng tăng thêm kiều diễm.

      Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên cao hơn, bởi vì buông thả hoàn toàn, bởi vì giao hòa chút e dè. hề đè nén hưng phấn của mình, căn phòng như bị lay động bởi tiếng ngâm nga, thỉnh thoảng còn có tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông cùng với tiếng gầm bị đè nén lại. biết qua bao lâu, trong phòng mới dần dần trở lại tĩnh lặng...

      Ngoài cửa sổ, mưa dần dần lại, mơ hồ có ánh sáng bàng bạc của vầng trăng non, tựa như nét cong của lông mày, vừa mới vụng trộm chui ra từ trong đám mây dày đặc, ánh sáng mê ly trong trẻo xuyên qua cửa sổ, trải dài chiếc giường mờ tối, ngổn ngang... có hai thân thể hòa hợp ôm siết lấy nhau.

      Tương Tư mệt mỏi được ra lời, mặc cho gắt gao ôm mình lên đặt ở ngực. nhắm mắt lại, ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy cần thiết. Hà Dĩ Kiệt nhàng vuốt ve cái lưng của , cảm thấy có chút mồ hôi ẩm ướt đọng đó, nghiêng mặt qua mổ chiếc hôn vào gò má ửng đỏ của : "Để ôm em tắm rửa nhé, Tư Tư, em ra mồ hôi nhiều thế này, cảm lạnh mất..."

      Giọng của Tương Tư trở nên khàn khàn, từ từ nhắm hai mắt lại, tựa vào trong ngực , lắc đầu: "Em mệt mỏi quá, thể cử động được..."

      cười thương, đầy cưng chiều, ôm lấy : "Ngoan, để ôm em tắm, em cứ việc ngủ ..."

      liền ầm ừ tiếng, giơ cánh tay khoác vào cổ của , thân hình nhắn, yên tâm co rúc tại trong ngực của , mặc kệ muốn làm cái gì làm, cảm giác này, rất thoải mái.

      Hà Dĩ Kiệt ôm vào phòng tắm, hai người cùng nhau ngâm mình ở trong bồn tắm. Nghĩ đến thân thể còn chưa được khỏe lắm, chú ý điều chỉnh cho nhiệt độ nước ở trong bồn nóng hơn chút. Vừa rồi hai người cùng vừa lăn
      [​IMG]

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 54 (tiếp theo)

      Huống chi, dựa vào cái gì mà muốn Tương Tư cùng với đây? phải bất cứ sai lầm nào cũng có thể được tha thứ.

      Ban đầu giữa bí thư Tiếu và Tương Tư, quyết định lựa chọn bí thư Tiếu, cũng có nghĩa là báo trước ngày hôm nay.

      "Đúng vậy, những điều mê sảng đâu đâu." Hà Dĩ Kiệt cười cười lộ vẻ sầu thảm. xoay người nhặt cặp công văn lên, nhìn lại cái. Ánh mắt kia làm cho dám nhìn thẳng vào , quay mặt . Hà Dĩ Kiệt hơi nhếch môi, mơ hồ nghe thấy tiếng của thư ký Triệu ở ngoài cửa lo lắng nhắc nhở. Rốt cuộc vẫn phải xoay người sang chỗ khác, từ phòng khách ra ngoài, khoảng cách rất ngắn, chỉ mất vài giây đồng hồ, biến mất ngay ở trước mắt của . Từ nãy Tương Tư vẫn mực giữ vững khẩu khí kia, lúc này đột nhiên thả lỏng ra chút, cả người tựa như bị rút sống lưng, thoáng cái ngồi phịch xuống mặt đất.

      Cả ngày hôm nay, mực chỉ ngồi ở ban công, cơm trưa cũng sao nuốt nổi, bữa tối càng thêm có khẩu vị. Bác sĩ đến thăm bệnh cho , cũng gặp, mãi đến khi đêm xuống, bỗng nhiên lại bắt đầu sốt trở lại, nhưng đuổi hết toàn bộ người hầu y tá ra ngoài từ lâu. Trong tầng lầu này chỉ có mình . Tương Tư nằm ngơ ngản ở ghế nằm, sắc trời lúc này đen kịt, lưa thưa mấy ngôi sao . Cả khu vườn to như vậy, nhưng độc lại tràn đầy trời đất. Tương Tư muốn động đậy, cũng lười dậy để trở về phòng, nên cứ nằm ở nơi đó, ánh mắt biết nhìn về hướng nào, đầu đau muốn nứt ra. người cứ lúc nóng lúc lạnh, áp mặt vào mặt ghế lạnh buốt mới cảm thấy trong người dễ chịu chút. Rốt cuộc cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về phòng để uống thuốc. Thân thể là của mình, từ nay về sau, có người nào quan tâm đến nó ngoài chính bản thân mình ra...

      Chương 55: thể buông tha

      Rốt cuộc cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về phòng để uống thuốc. Thân thể là của mình, từ nay về sau, có người nào quan tâm đến nó ngoài chính bản thân mình ra...

      Run run rẩy rẩy mãi mới đứng lên được, lại cảm thấy người bị mất thăng bằng lúc. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n gắng gượng bám lấy lan can để đứng cho vững, bỗng nhiên nhìn thấy từ rất xa có vầng sáng chiếu rọi...

      Vầng sáng này chiếu xuống phía dưới mặt đất, nhưng như như trong hơi nước. Hóa ra chẳng biết từ lúc nào trời đổ mưa tí tách.

      Mới đầu còn cho rằng mình hoa mắt, nhưng đột nhiên, ánh mắt của chợt sáng lên. Ở nơi cách lối vào trong vườn hoa xa, nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi được lái vào trong vườn. Từ xa rồi đến gần, đèn pha xe sáng trắng như tuyết, mơ hồ nhìn kỹ thêm chút, chiếc xe ô tô này đúng là chiếc xe mà Hà Dĩ Kiệt trước kia vẫn thường dùng. Tương Tư có cảm giác tất cả phiền muộn vừa rồi của mình như được quét sạch. Lúc này những niềm vui sướng nho , lộn xộn kia đột nhiên liền bộc phát ra gần như cùng lúc. Chia tay chỉ mới vẻn vẹn gần ngày mà cá cảm giác thấy dài lê thê, buồn chán sao chịu nổi. kích động xoay người nghĩ định xuống lầu, xe cũng dừng lại dưới căn lầu ở. Sau đó, người phụ nữ đẩy cửa xe ra, xuất ở trước mắt của .

      Bước chân của Tương Tư thoáng cái dừng lại, sắc mặt của dần dần biến thành trắng bệch. nhìn thấy Đỗ Phương Phương mặc bộ quân trang hàng ngày, áo màu xanh nhạt, chiếc váy màu đen dài đến đầu gối, đôi giày da cũng màu đen. Trước sau như , Đỗ Phương Phương vẫn để mái tóc ngắn gọn gàng, dáng người thon dài thẳng tắp. ta đứng ở dưới lầu, hơi ngẩng đầu lên, tại trong ánh sáng của ngọn đèn, ánh mắt của Đỗ Phương Phương và ánh mắt của đụng vào nhau, dừng ở giữa trung, cách lớp cây hoa xanh tốt, cách lớp vách kính trong suốt, cách bầu khí lạnh lẽo và cách người đàn ông ở giữa.

      Tương Tư kinh ngạc lui về sau bước, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Đột nhiên lúc này, cảm thấy bản thân mình dơ bẩn và ti tiện biết bao, giống như người thứ ba núp trong bóng tối rình mò, dụng tâm để cướp người đàn ông của người khác!

      Cho dù như thế nào, kết hôn rồi, nhưng tối hôm qua lại vẫn ngủ cùng , ở chung chỗ với !

      Còn Đỗ Phương Phương, cho dù Hà Dĩ Kiệt có hay ta, vì sao lại cưới ta, Phương Phương vẫn là vợ của . Cái danh phận này đè nặng lên , làm cho thể nào ngẩng đầu lên được.

      Đỗ Phương Phương cười khinh miệt cười, trong cái cười lại chất chưa lạnh lùng bén ngọt. Quả sai, Hà Dĩ Kiệt thực kín đáo giấu ta ở đây, nếu như phải coi như có vài phần năng lực, nếu như phải nhà họ Đỗ có thế lực, làm sao có thể giải quyết được đám thuộc hạ của , làm sao có thể tìm được đường đến nơi quen biết này được chứ!

      Tương Tư nhìn thấy cái cười của Phương Phương, hoảng hốt vừa lóe lên trong lòng từng chút từng chút bình tĩnh trở lại. đưa tay lên huyệt Thái Dương, day day mạnh vài cái, cảm thấy đau nhức giảm được chút, liền mạnh mẽ chống tay xoay người sang chỗ khác rời khỏi sân thượng.

      Đỗ Phương Phương hừ lạnh tiếng, gót giầy giẫm đạp lên những phiến đá xanh lát con đường phát ra tiếng kêu giòn tan. Đỗ Phương Phương ngước mắt liếc nhìn qua lượt hai hàng người đứng bên ngoài phòng, tuy có chút sợ hãi, nhưng dường như bằng bất cứ giá nào cũng ngăn ta ngăn ở phía trước. Nụ cười của Đỗ Phương Phương càng thêm sâu kín hơn. ta chậm rãi tiến lên trước bước, cặp mắt phượng dài đảo qua những người kia, mở miệng cười: "Ồ, làm cái gì thế này? như thế nào tôi cũng là khách đến chơi mà, mời tôi vào uống ly trà được sao?"

      Quản gia mồ hôi lạnh đầy đầu. Đỗ Phương Phương tới quá đột ngột, hơn nữa lại xe của Hà Dĩ Kiệt, lái xe cũng là người Hà Dĩ Kiệt từng sử dụng để lái đến đây lần. Bọn họ hoàn toàn cũng chút đề phòng gì, mãi đến khi thấy người xuống xe là phụ nữ, mọi người mới sợ hãi ngơ ngẩn cả người.

      Quản gia lăn lộn trong đời cũng vài chục năm, đương nhiên ông ta nhìn ra điểm mấu chốt, người phụ nữ kia có thể điều khiền được xe của Hà Dĩ Kiệt, lại dùng tài xế của , đương nhiên là phải có mối quan hệ hề chút nào. Trái lo phải nghĩ, lại nghĩ tới vị tiểu thư lầu kia, những ngày ở chỗ này, những biểu lẫn phản ứng của Hà Dĩ Kiệt, ông ta đều để vào trong mắt. Dứt khoát vị tiểu thư kia chính là người trong lòng của Hà Dĩ Kiệt, nên ông càng thể đắc tội được. Trong lòng từ từ thầm nghĩ cách, sau đó lặng lẽ nháy mắt bảo người gọi điện thoại báo cho Hà Dĩ Kiệt tiếng...

      Ai ngờ Đỗ Phương Phương tay mắt lanh lẹ, tiến lên bước vung bạt tai đánh vào mặt quản gia. ta cười tiếng lạnh lùng, nhìn lòng bàn tay mình đỏ bừng, phẫn hận trong mắt lại càng phát ra thâm thúy.

      "Như thế nào? Muốn thông báo cho Hà tiên sinh phải ?" Đỗ Phương Phương đẩy quản gia với gương mặt sưng phù ra, kiêu ngạo, nhấc chân bước vào cửa phòng. ta nhìn khắp bốn phía, nhìn bài trí trong phòng xong, lạnh lùng trào phúng mở miệng: "Khá lắm, mọi thứ đều rất tinh xảo, rất xứng đáng để có thể “kim ốc tàng kiều” đấy chứ!"

      "Vị tiểu thư này..." Quản gia che mặt tiến lên ngập ngừng hỏi. Người nọ theo sau lưng Đỗ Phương Phương lập tức mở miệng, dựng mày quắc mắt quát: "Cái gì mà vị tiểu thư này? Gọi là Hà phu nhân!"

      "Hà phu nhân?" Quản gia quá sợ hãi, mãi lúc lâu vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.

      "Như thế nào? nhận ra sao?" mặt Đỗ Phương Phương vẫn mang ý cười, nhưng lửa giận trong lòng lại càng bốc lên thiêu đốt thêm vài phần. Những người này thậm chí ngay cả là ai cũng biết, chỉ sợ trong mắt, trong lòng họ chỉ nhớ kỹ Văn Tương Tư mới chính là chủ của mình!

      Trong lòng quản gia nhất mực kêu khổ, nhưng ông càng biết Hà Dĩ Kiệt là người thế nào. dặn dò rồi, nếu như để có chuyện gì xảy ra xử lý ông. Bây giờ nếu như Hà phu nhân mà động đến Văn tiểu thư, chỉ sợ ông ta thể gánh chịu nổi!

      "Hà phu nhân, là tôi có mắt như mù." Tâm tư của quản gia chuyển rất nhanh, giọng cũng đổi rất nhanh. Ông kiên trì tiến lên bước, cố gắng giữ vẻ tươi cười khuôn mặt: " biết đêm nay đột nhiên phu nhân tới đây có việc gì cần làm?"

      "Còn giả bộ sao? Tôi đến làm cái gì, tin là các người biết." Khẩu khí của Đỗ Phương Phương càng thêm lạnh lẽo.

      "Phu nhân, chỉ là tiên sinh dặn dò lại rồi, trừ tiên sinh ra, cho phép ai được tiến vào trong nhà này..."

      "Đồ hỗn láo!" Lại là người đàn ông vừa mới lời kia tiến lên bước, ông ta hung hăng vung ra bạt tai, cười lạnh, tiếp: "Phu nhân của chúng ta là ai biết sao? Đừng đây là nhà riêng của Hà tiên sinh, cho dù là nơi như Kim Loan điện của Ngọc Hoàng đại đế, khi phu nhân của chúng ta muốn vào cũng ai ngăn cản được !"

      Chỉ trong chốc lát, quản gia trúng hai bạt tai nổ đom đóm mắt, trong lòng tức giận khổ sở vô cùng, nhưng vẫn dám tự tiện thả cho bọn họ vào. ràng là tới để bới móc đây mà, người ở lầu kia tại còn bệnh tật, nếu quả có chuyện gì hay xảy ra, ông lấy mạng để bồi thường hay sao?

      "Phu nhân..." Quản gia vừa định mở miệng , đột nhiên lầu truyền đến tiếng bước chân rất , tiếp đó có giọng hơi khàn khàn vang lên, cắt đứt cục diện hỗn loạn kia: "Bác quản gia, các người cứ ra ngoài trước ."

      Tương Tư yên tĩnh đứng ở bậc thang. Cơn sốt cao làm cho đôi má đỏ rực mảnh, thậm chí quanh nơi hốc mắt cũng lộ màu phớt hồng, nhưng đôi môi của lại tái nhợt. Tình cảnh bệnh tật của tại càng làm lộ vẻ yếu đuối của lúc này. Đỗ Phương Phương nghiến răng nghiến lợi, mặt trước sau như vẫn tràn ngập vẻ khinh thường, nhưng đáy lòng lại như nổi điên vì căm hận!

      Bộ dạng của Tương Tư lúc này cũng như lúc rời có gì khác nhau, vẫn là bộ dạng mềm mại yếu ớt như vậy, thoạt nhìn như nũng nịu. Đỗ Phương Phương thể nào quên được bộ dáng của Tương Tư trong cái ngày mùa đông năm đó, giờ đây nhìn thấy bộ dáng giống y như đúc của ngày hôm nay, tất cả mọi thứ, phảng phất như thời gian đảo ngược cho lịch sử quay lại!

      Nhưng lúc đó, thoả thuê mãn nguyện, mắt cao hơn đầu, hoàn toàn hề coi Tương Tư là đối thủ, nhưng giờ khắc này, lại có cảm giác mệt mỏi được thành lời.

      Hà Dĩ Kiệt là người bạc tình bạc nghĩa, lòng dạ ác độc. Nhưng với Văn Tương Tư, hết lần này tới lần khác, tiếc dùng hết muôn vàn thủ đoạn, hao tổn tâm tư vì ta. Chuyện đến nước này, nếu như Đỗ Phương Phương còn có thể nuốt xuống nổi cơn tức này, vậy sống cũng quá vô dụng, quá coi thường người nhà họ Đỗ rồi!

      "Văn tiểu thư..." Quản gia đứng bất động, đương nhiên ông dám ra ngoài. Ông sợ rằng bên này ông vừa ra ngoài, bên kia vị Hà phu nhân này ra tay. ta dẫn theo đám người, trong lúc Văn Tương Tư lại chỉ có mình. Văn Tương Tư lại chả bị Đỗ Phương Phương đánh cho chết khiếp ấy chứ!

      Người phụ nữ này ăn dấm chua (người phụ nữ lên cơn ghen tuông), dứt khoát còn đáng sợ hơn là người đàn ông ở trong cuộc chiến tranh. Từ xưa đến nay cho dù ghen ít hay ghen nhiều, có người phụ nữ nào là dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm cho người ta phải giận sôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :