1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 44 (tiếp theo)

      Tương Tư năng gì, thân thể nóng bỏng, toàn thân đau nhức. nằm ở trong ngực , người ngừng run rẩy. Hà Dĩ Kiệt đau lòng bế lên, bỗng nhiên nghe thấy hình như khe khẽ lẩm bẩm câu: "Nhất Nặc..."

      ngẩn người, bước chân chậm lại, trong mắt tràn ngập hơi nước: "Tư Tư, là tốt, là giữ đúng lời hứa, là ruồng bỏ lời thề của chúng ta, em hãy trừng phạt ..."(*)

      (*) Tương Tư đặt tên cho con là Nhất Nặc, lấy ý từ câu: “Quân tử nhất nặc, trọng vu thiên kim” – lời hứa của người quân tử đáng giá ngàn vàng. (Xem chương 31)

      Khi Tương Tư gọi tên con Nhất Nặc – Hà Dĩ Kiệt do biết mình có con , nên hiểu nghĩa của từ Nhất Nặc là “ lời hứa...”. Ngày trước từng hứa hẹn với Tương Tư lấy , nhưng rồi lại vứt bỏ . Do đó khi nghe thấy gọi tên con , lại nghĩ rằng nhắc lại lời hứa của ngày trước.

      Trừng phạt suốt cuộc đời này ngồi mình lẻ loi độc ở cái ghế đó, trừng phạt suốt cuộc đời này vĩnh viễn bao giờ được sống với cùng em, được ở chung nhà, trừng phạt suốt cuộc đời này, giữ được em, chỉ có thể nhìn em ra ...

      Thời điểm đưa Tương Tư ra ngoài, Trường Sinh đứng xa xa ở bên cạnh, cậu hề tiến lên. Mãi đến thời khắc thấy Tương Tư sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, cậu mới đột nhiên cao giọng với theo câu: "Tôi giao chị ấy cho , hãy che chở tốt cho chị ấy!"

      Bước chân Hà Dĩ Kiệt thoáng ngừng chút, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn quay đầu lại, tiếp tục sải bước chân, thẳng về phía trước.

      Cả người Trường Sinh tựa như suy sụp sắp ngã quỵ, cậu xoay người quay lại nhìn về phía vách tường, phía đó biết vì sao lại có những dấu vết dơ bẩn. Cậu hít sâu mấy lần, buộc bản thân mình phải bình tĩnh trở lại. Tư Tư chị cứ yên tâm, em và thím Phúc chăm sóc Nặc Nặc tốt, mọi người chờ chị mạnh khỏe trở về.

      **********************************

      Thư ký Triệu sớm tới bệnh viện của Thẩm Bắc Thành để sắp xếp trước. Xe của Hà Dĩ Kiệt sau khi vào bệnh viện, liền thẳng tới căn nhà rất kín đáo. Bác sĩ cũng sớm được bố trí, chờ đợi sẵn sàng. bế Tương Tư xuống xe, trực tiếp đưa tới phòng bệnh. Trong khoảng thời gian qua, nhiều lần sốt cao, dùng qua tất cả các loại thuốc uống và thuốc tiêm rồi, nên giờ đây sinh ra kháng thể, kháng tất cả các loại thuốc hạ sốt dùng. Sau khi làm các xét nghiệm phản ứng, bác sĩ liền cho dùng loại thuốc hạ sốt mới nghiên cứu ra, khoảng nửa giờ sau, nhiệt độ cơ thể dần dần hạ xuống. Người cũng ổn định hơn rất nhiều, Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy hơi thở của đều đặn hơn rất nhiều, lúc này vẻ mặt mới có chút huyết sắc, thở hơi dài yên tâm...

      Vẫn như trước, sau khi treo chai nước muối sinh lí lên, y tá lại ngồi ở bên cạnh để theo dõi nhiệt độ cơ thể của , Hà Dĩ Kiệt theo bác sĩ cùng ra bên ngoài.

      "Thể chất của vị tiểu thư này rất kém, tuy rằng tại hạ sốt rồi, nhưng tôi nghĩ ấy cần ít nhất hai tháng nằm giường để tĩnh dưỡng. Tốt nhất nên có nhân viên điều dưỡng có chuyên môn chăm sóc đặc biệt, giúp điều trị sức khoẻ, bằng , sợ rằng bệnh này cũng khó thuyên giảm..."

      "Bác sĩ, có phải là sức khoẻ của ấy rất yếu ?" Hà Dĩ Kiệt lập tức nghĩ đến cái buổi tối hôm đó, lúc biết mang thai, mấy thuộc hạ moi được tin tức từ nhà họ cho biết, sau khi cha chết, và mẹ chuyển ra khỏi khu nhà ở cấp cao. Dù thuê căn nhà trọ để sinh sống, nhưng suốt ngày bọn họ bị gây rối. Những kẻ đến quấy phá nhũng nhiễu hai mẹ con đều do người nhà họ Văn sắp xếp, lén lút thuê họ làm những việc đó! Ngày ấy bị phẫn nộ làm cho đầu óc bị mê muội , bị mất kiềm chế nên làm cái chuyện ác độc kia đối với ...

      Bây giờ nghĩ lại, có lẽ sức khoẻ của giờ tốt, chính là bắt đầu từ khi đó.

      "Theo lý mà , tuổi ấy còn như vậy, cũng xảy ra tình trạng sức khỏe quá tồi tệ như vậy. Nhưng ngày hôm nay qua kiểm tra tình hình sức khoẻ của ấy, tôi nghĩ việc này thể lạc quan được đâu. Có lẽ trước mắt chúng ta thử quan sát thời gian ngắn xem kết quả điều trị thế nào , cũng may ấy cũng còn trẻ, cố gắng điều trị tốt từ từ khoẻ lên, sức khoẻ vẫn có thể khôi phục lại như bình thường..."

      "Cám ơn bác sĩ. Tôi nghe theo sắp xếp của ông." Sau khi Hà Dĩ Kiệt thành khẩn lời cảm ơn, bảo thư ký Triệu tiến bác sĩ ra ngoài. quay trở lại phòng bệnh, y tá lặng lẽ tránh ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn có hai người bọn họ.

      xoay người lấy tay đặt lên trán , rồi lại đặt lên trán mình thử nhiệt độ cơ thể. Tuy vẫn còn nóng, nhưng nóng đến nỗi dọa người như lúc nãy. Tận sâu trong lòng thở ra nhõm. ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy cánh tay của được cắm kim truyền dịch, ủ bàn tay của trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

      Lúc này ngủ vô cùng yên ổn, mi tâm giãn ra chút, hai hàng lông mi đen nhánh cong vút, hai mi mắt đóng chặt như hai đường vòng cung, lộ ra cái mũi nho thanh tú, duyên dáng đến động lòng người. Chỉ có điều đôi môi của vẫn còn tái nhợt, có lẽ do vừa rồi sốt cao nên cánh môi của bị rộp lên lớp da khô. Hà Dĩ Kiệt ngẩng đầu nhìn thấy mặt bàn cạnh giường có nước ấm và khăn bông. lấy khăn bông thấm vào nước ấm rồi chấm chấm lên môi của . lát sau, trong lúc mơ màng dường như cảm thấy có gì đúng, nên cánh tay để trống kia liền giơ lên quơ múa lung tung rồi đẩy tay sang bên.

      Bất giác khoé môi của Hà Dĩ Kiệt liền nhếch lên cười cười, đột nhiên cúi đầu hôn vào môi . làm kinh động đến , chỉ áp môi mình vào môi , rất lâu rất dài. Đó là nụ hôn rất đơn giản nhưng triền miên và rất dài.

      Hơi thở của rất nóng phả lên mặt , làm cho tâm hồn của như bị mất kiềm chế. thầm nghĩ ước gì cứ được như thế này mãi, cứ ở bên thế này để trông coi , sống cả đời như vậy, lâu dài bao giờ phải chia xa, bao giờ để lại biến mất trong thế giới của mình nữa.

      Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè , trong nháy mắt thần trí của bay bổng được khống chế kéo lại. nhàng rời khỏi đôi môi , ánh mắt của như cũ vẫn quấn quanh người , nỡ rời giây, sau lát yên lặng, quay đầu lại chỉ khẽ trầm giọng : "Vào ."

      Chương 45: ai biết những lúc mềm yếu

      Ánh mắt của như cũ vẫn quấn quanh người , nỡ rời giây, sau lát yên lặng, quay đầu lại chỉ khẽ trầm giọng : "Vào ."

      Thư ký Triệu bộ dạng phục tùng bước vào, hai mắt nhìn xuống đứng cách bước xa, hơi cúi người cung kính : "Bộ trưởng, mọi việc đều sắp xếp xong xuôi, đây là biệt thự ở vùng ngoại thành của thành phố C. Nơi này có hoàn cảnh khá tốt, thích hợp nhất để người bệnh tĩnh dưỡng tại đây. Việc bố trí bác sĩ và hộ lý điều dưỡng trước buổi sáng ngày mai có thể xong xuôi. Ngài xem, khi nào Văn tiểu thư có thể được?"

      Hà Dĩ Kiệt trầm tư chút, ngẩng đầu, mày kiếm cau lại, trong đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần sắc bén: "Việc này cho phép lộ ra dù chỉ chút xíu, cậu có biết hay ?"

      "Dạ, chính tôi giao cho Tiểu Đinh sắp xếp, tuyệt đối để lộ ra tin tức gì đâu ạ." Thư ký Triệu lập tức kính cẩn , đầu cúi thấp thêm vài phần. đời này làm gì có chuyện gió lọt qua tường? Rốt cuộc giấy cũng thể gói được lửa, cảm thấy Hà Dĩ Kiệt làm như vậy rất thiếu suy nghĩ, nhưng phải làm thế nào đây, là cấp dưới, việc duy nhất có thể làm là tuân theo hết thảy mệnh lệnh của thủ trưởng.
      Hale205 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 45 (tiếp theo)

      Có đôi khi, những nơi đầu sóng ngọn gió, khi bị người vây quanh công kích hắt nước bẩn vào người lại phải là nơi chịu đựng gian nan nhất. Cũng phải những con người vật lộn trong cuộc sống dưới đáy xã hội, mà là cuộc sống bị kẹp ở giữa, phải đưa ra những lựa chọn đầy khó khăn, nên trung thành với ai và vấn đề cực kỳ khó là tuân theo mệnh lệnh của người này hay của người kia, ví dụ như bây giờ.

      "Cậu trước ,mên làm việc gì làm , đừng để cho những người khác tìm ra manh mối gì. Còn nữa, trước mắt cứ để cho ấy ở đây nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, chờ bệnh tình ổn định khởi hành thành phố C."

      "Vâng, tôi xin phép ra ngoài trước." Hà Dĩ Kiệt gật đầu, thư ký Triệu liền xoay người ra khỏi phòng bệnh, nhàng đóng cửa lại, để lại cho hai người bọn họ với thế giới nho riêng biệt ở trong đó. Trong nháy mắt cảm giác ấm áp và yên ắng kia quay trở lại. đứng dậy tới điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa khí cao lên chút, kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người , đặt hai cánh tay trắng nõn gầy guộc ra bên ngoài chăn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy cánh tay của được cắm kim truyền dịch, ủ bàn tay của trong lòng bàn tay ấm áp của mình

      Ngón tay của xíu xiu và mượt mà, móng tay được cắt ngắn ngủn, nhưng còn ánh lên sắc màu hồng nhạt rực rỡ như trước đây nữa, mà giờ đây trở nên trắng bạch tựa như có chút máu nào. nhàng nắm chặt lấy tay , từ đầu ngón tay truyền tới cảm giác lạnh buốt, dọc theo đầu ngón tay lan tràn đến tận trái tim . Trái tim đau đớn, dường như đây chính là sinh mạng của mình vậy. Gần đây trái tim nguội lạnh của dần dần xuất nhiều vết rạn nứt, đối diện với yếu ớt của sụp đổ vỡ thành mảnh .

      Sau khi Tương Tư tỉnh lại, trời tối rồi, trong phòng còn chưa bật đèn, chỉ có chút ánh sáng màu lam đậm của hoàng hôn mơ hồ từ ngoài cửa sổ chiếu vào. cảm thấy có cái gì đó đúng, nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, giường rất mềm, còn tay của , bị người khác giữ lại trong lòng bàn tay, nắm chặt.

      thử nhúc nhích, giọng đầy sợ hãi: "Trường Sinh?"

      Người nắm tay nằm gục ở bên cạnh giường bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Trong màn đêm, vóc dáng thoạt nhìn rất cao, mặt mày mơ hồ nhìn ràng lắm, nhưng lại ngập tràn cảm giác rất quen thuộc. Tương Tư hơi dùng sức, muốn rút tay về, người nọ lại càng cầm chặt hơn, tiếp đó mới nhàng buông ra .

      "Em tỉnh rồi sao?" Giọng khàn khàn nhưng chứa đựng vẻ ấm áp nồng đậm. Tương Tư thoáng cái giật mình tỉnh lại, nghe thấy giọng của .

      "Để xem em còn sốt nữa nào?" lại , giọng vừa mới tỉnh ngủ có chút mờ mịt nhưng rất ấm áp. Tiếp đó là bàn tay trong đêm tối đưa lên thăm dò trán của . Tương Tư hoảng sợ, còn chưa kịp né tránh, tiếp, trong điệu có chút vui sướng "Ừm, vẫn còn hơi nóng, nhưng khá hơn nhiều rồi, Tương Tư bé của , em đói bụng chưa?"

      Rốt cuộc Tương Tư thể nào cứ im lặng như vậy được nữa, chần chờ lát, hơi cắn môi, cổ họng vẫn còn hơi đau, nên thanh phát ra nghe có chút khàn khàn, rin rít rất khó nghe: "Tại sao tôi lại ở chỗ này?"

      Bóng dáng người đàn ông đứng trong bóng tối kia hơi sững lại, tựa hồ như giọng vừa rồi lôi kéo tư duy trở lại. Vừa rồi đúng là nằm mơ nên mới ngây ngốc có những cư xử thân mật với , giống như lúc trước khi họ còn nhau thắm thiết vậy.

      Nhưng rồi lại cảm thấy may mắn, may mắn vì mình hồ đồ, nếu làm sao dám cư xử thân mật như vậy với .

      xoay người sang chỗ khác bật đèn. Ánh sáng từng chút từng chút tràn ngập trong gian phòng. Tương Tư nhìn theo bóng lưng của . đứng ở đó, cao ngất và vững chãi, trước sau như vẫn luôn uy nghi. Mũi của chợt cảm thấy chua xót, biết là do cảm thấy quá mệt mỏi vì quá đau ốm hay là vì bản thân mình lần nữa lại rơi vào trong tay .

      "Em bị ốm!" Hà Dĩ Kiệt trầm mặc lát, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt của giống như hồ sâu, làm cho người ta thể thấy được rốt cuộc bên trong đó chứa cái gì. Tương Tư nhíu mày, thoáng cái lật chăn ra, chân trần nhảy xuống giường...

      kinh hãi, vội vàng bước tới chỗ đứng mặt đất, đưa tay ra ôm ngang người , rất nhanh chóng nới lỏng tay đặt nằm lên giường, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát chút suồng sã.

      Tương Tư khẽ giật mình, định lên tiếng lại nghe thấy giọng của chậm rãi vang lên: "Tư Tư, em ốm đây, hơn nữa bệnh đâu. Lúc này đây, em phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh. Em yên tâm, những lời với em, bao giờ nuốt lời. Bác sĩ em cần tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng, đợi hai tháng sau, khi em khỏi, em có thể về nhà. quấy rầy cuộc sống của em, nhất định làm được, em hãy an tâm mà dưỡng bệnh..."

      "Tôi ổn hơn rồi, tôi muốn được về nhà!" Tương Tư nhìn sắc trời bên ngoài đen kịt, trong lòng nóng như lửa đốt, Nhất Nặc thấy về khóc, phải về nhà, muốn gặp con !

      Sắc mặt của Hà Dĩ Kiệt trầm xuống, trái tim của Tương Tư liền co rút lại, thân hình cũng tự kiềm chế được run lên cái. vẫn còn sợ , tận trong cốt tuỷ của cũng lộ ra sợ hãi!

      Hà Dĩ Kiệt khẽ thở dài hơi, ngồi xuống bên cạnh : "Lúc này đây em nghe có được ? cần phải lo lắng gì hết, thân thể em cần phải tĩnh dưỡng cho tốt rồi mới có thể về nhà được."

      "Nhưng tôi cảm thấy tốt lắm rồi, thân thể tôi còn sốt nữa!" Tương Tư muốn ngang ngạnh với , mục đích của lúc này là được trở về nhà, nếu chọc giận , kết quả là tình cảnh của còn bết bát hơn, nghĩ như vậy, những lời ra đều mang theo chút cầu khẩn.

      Hà Dĩ Kiệt quen nghe giọng điệu như vậy của , chỉ cảm thấy trái tim mình như nhũn ra, gần như sắp chảy ra nước. nhìn lại , ánh mắt quấn quít như cây hoa Tử đằng (*). định làm ra vẻ uy nghiêm nhưng đến cuối cùng bất đắc dĩ vẫn trở nên dịu dàng với : "Tư Tư..."

      (*) Cây tử đằng: Cây hoa Tử đằng là cây hoa leo có bông lớn từng chùm rất đẹp. Ý câu văn muốn miêu tả tình cảm thương nỡ, trong ánh mắt của Hà Dĩ Kiệt khi nhìn Tương Tư.

      Tương Tư mở to đôi mắt nhìn lại , trái tim lại trở nên căng thẳng, đập liên hồi.

      "Tương Tư ngoan..." Tay của hạ xuống phủ lên mái tóc của : "Thân thể em bị kiệt sức vô cùng nghiêm trọng. Vừa rồi bác sĩ với , nếu em điều dưỡng cho tốt, từ nay về sau bệnh này tiếp tục tái diễn. Tự bản thân em phải biết giữ gìn thân thể của mình chứ, thể tùy hứng được, biết ?"

      "Tôi tự mình chú ý, tự mình điều trị dần dần, tôi thấy về nhà tĩnh dưỡng thoải mái hơn." Tương Tư tỉnh táo lại, quyết buông tha.

      "Tư Tư..."

      " cũng đồng ý với điều kiện của tôi rồi, can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, Hà Dĩ Kiệt, bây giờ thể đổi ý!"

      Đôi mắt sáng chói, trong trẻo vô cùng, khi nhìn vào có cảm giác mình thể từ chối nổi.

      Hà Dĩ Kiệt muốn tranh cãi với , nhưng chuyện này liên quan đến sức khoẻ của nên tuyệt đối thể thỏa hiệp được!

      Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nhất định từng bước nhượng bộ đối với !

      "Được, chờ sau khi sức khoẻ của em tốt hơn, tuyệt đối can thiệp chút nào nữa! Nhưng tại, em phải nghe , gọi là bác sĩ đến xem em như nào, em nằm xuống !"

      Giọng của có chút uy nghiêm, khiến cho người nghe khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, Tương Tư hơi nhếch môi lên, thỏa hiệp, cũng để tùy ý sắp xếp, thân thể này là của , mắc mớ gì tới chứ?

      "Hà Dĩ Kiệt, dựa vào cái gì mà quản lý tôi? Thân thể tôi bị hủy hoại nghiêm trọng thế này, rốt cuộc là do ai? Là ai làm hại tôi? tại cần phải giả từ bi mèo khóc chuột làm gì. Lúc trước tự mình phá bỏ đứa con của tôi, sau đó tới lượt vợ tới hành hạ tôi, lúc ấy sao thấy lo lắng cho thân thể của tôi? Tôi cho biết, tôi và sớm còn liên quan gì với nhau nữa rồi. Cho nên, nếu tôi có chết cũng liên quan gì tới cả!"

      " được phép bậy!" tức giận, hai mắt đỏ bừng, thoáng cái bịt miệng lại, giọng có chút bối rối: " cho phép em tới chữ chết!"

      Tương Tư buồn cười, đôi mắt quật cường chút sợ hãi nào nhìn , hung hăng đẩy tay ra: "Hà Dĩ Kiệt, làm như vậy, có ý nghĩa gì."

      "Lúc này đây, mặc kệ như thế nào, em cũng phải nghe lời ! Tư Tư, chưa qua hai tháng, tuyệt đối để em rời . Em van cầu cũng vô dụng, uy hiếp cũng vô dụng, em có làm gì cũng thay đổi được!"

      xong, xoay người nhanh ra ngoài, gần như chạy trối chết.

      "Khốn khiếp! Đồ chết tiệt!" nhịn được liền lên tiếng chửi bới. với chén nước đặt bên bàn đầu giường, ném mạnh xuống đất “choang” tiếng vang lên lớn. Hà Dĩ Kiệt đứng ở ngoài cửa được đóng chặt, đáy mắt dần dần dâng lên thương xót và đau đớn. Tư Tư, phải làm như thế nào em mới có thể hiểu được . chỉ mong muốn em có cuộc sống tốt, chỉ mong muốn em được hạnh phúc mà thôi.

      Tương Tư mất hết khí lực, người mềm nhũn, nằm co rúc ở giường. nhìn quanh gian phòng tinh xảo xinh đẹp này, lại nghĩ thương mọi người sống trong gian phòng thuê hẹp bức bối kia, nhất định Nặc Nặc của khóc. Tương Tư nghĩ tới con trái tim liền bắt đầu quặn đau, nước mắt sao kiềm chế nổi rơi xuống như mưa. nhảy xuống giường, chạy tới bàn để điện thoại bên cạnh, cầm điện thoại lên, nhưng lại biết phải làm sao bây giờ. Trong nhà có điện thoại, Trường Sinh cũng có điện thoại, biết gọi cho ai bây giờ?
      Last edited: 20/12/16
      Hale205 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46: Tư Tư, nếu như em ngoan...

      nhảy xuống giường, chạy tới bàn để điện thoại bên cạnh, cầm điện thoại lên, nhưng lại biết phải làm sao bây giờ. Trong nhà có điện thoại, Trường Sinh cũng có điện thoại, biết gọi cho ai bây giờ?

      Thả điện thoại xuống, Tương Tư cứ ngồi ngơ ngẩn mãi ở mặt ghế. cứ phải ở lại chỗ này mãi như vậy sao? Để cho Hà Dĩ Kiệt tùy ý chà xát bóp bẹp vê tròn ư? , cam lòng! Nghĩ đến đây, Tương Tư liền gắng gượng chống đỡ để đứng lên. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on sốt cao lâu, đến bây giờ bệnh tình mới cũng chỉ vừa mới ổn định lại chút, vừa rồi qua lại hồi cũng thấy có chút choáng váng. Vừa mới đứng dậy, trước mắt liền thấy tối sầm lại hồi, nếu phải cố gắng bám vào chiếc bàn cả người ngã vật ra mặt đất.

      Tương Tư chậm rãi ngồi xuống, hô hấp cảm thấy có chút hỗn loạn, nhiệt độ cơ thể lại có xu thế lên cao, ngồi ở chỗ đó ngay cả việc giơ tay lên chút cũng có sức để giơ nữa. Bất giác Tương Tư có chút nản lòng thoái chí, còn trẻ như thế, vậy mà vừa mới nhuốm bệnh thành cái bộ dạng thế này, nếu như xu thế này vẫn tiếp tục phát triển, biết đến ngày nào đó “hương tan ngọc nát” (bị chết) chừng!

      Nhưng mà, giờ vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa làm được, vẫn còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành xong.Nặc Nặc của mới vừa vặn được nửa tuổi, còn chưa được nhìn thấy con lớn lên, còn chưa phụng dưỡng cho thím Phúc, chưa thể cho thím được sống mấy ngày vui vẻ, yên ổn, chưa lo được hậu cho thím sau này. Rồi lại còn cậu thanh niên lai lịch Cận Trường Sinh kia nữa. Cậu là chàng trai dễ thương, luôn được mọi người quý mến, cũng hi vọng cậu có thể có cuộc sống tốt hơn. Nhưng điều quan trọng nhất, vẫn thể đợi được đến ngày cha mình được minh oan tội lỗi năm xưa, đường đường chính chính đến trước mộ ông để tế bái...

      Cuộc sống của cũng chỉ mới bắt đầu, nghĩ lại kết thúc nhanh như vậy, nhưng nếu quả đúng như lời của Dĩ Kiệt , sức khỏe của kém đến nổi tiếc làm trái lời hứa, nhất định phải giữ ở bên cạnh để tĩnh dưỡng như thế, vậy tại, thể trù tính cho tương lai của mình lần.
      Ở lại đây, có thể được hưởng chăm sóc tốt nhất, sau hai tháng nữa, khi sức khỏe hồi phục lại rồi rời , sau đó biến mất hoàn toàn, xuất ở trước mặt Hà Dĩ Kiệt, cả đời này bao giờ gặp lại nữa, đây cũng có thể là, “giữ được núi xanh lại lo gì có củi đốt”.

      Nhưng nếu tại cố ý rời như vậy, có thể khiến cho bệnh tình của quay trở lại và nặng thêm.Tiếp đó như , nếu căn bệnh của trở nên nghiêm trọng, cơ thể của bị bệnh tật làm cho quặt quẹo. Nếu như vậy, Tương Tư biết mình làm như thế nào để chăm sóc cho Nặc Nặc, chăm sóc tuổi già cho thím Phúc, làm như thế nào để cho Nặc Nặc học, rồi sau này khi con trưởng thành, được nhìn thấy con lấy chồng sinh con, làm như thế nào để giải oan được cho ba ba...

      So sánh so sánh lại, rốt cuộc trong lòng có câu trả lời. Chỉ có điều, tuy rằng đây là lý do hợp lý, nhưng về mặt lý trí có thể thông suốt được, còn về mặt tình cảm vẫn còn khúc mắc mà khó lòng vượt qua nổi.

      muốn lại có bất kỳ chuyện gì có liên quan với Hà Dĩ Kiệt nữa, cũng chấp nhận chuyện mình lại xuất trong cuộc sống của . có người phụ nữ khác, người phụ nữ này có tốt hay , kết hôn rồi có hạnh phúc hay , đó là chuyện riêng của , chút mảy may liên quan tới . Văn Tương Tư chỉ thầm mong được sống cuộc sống yên bình ổn định, muốn bị cuốn vào cuộc sống loạn thất bát tao (cuộc sống có nhiều mối quan hệ phức tạp) của . Nếu như bây giờ chịu khuất phục ít nhất gần hai tháng, giữa lại có mối quan hệ ràng...

      kết hôn rồi, cho dù rốt cuộc là và Đỗ Phương Phương ai xuất trước, ai xuất sau nữa, giờ Văn Tương Tư lại tồn tại trong cuộc sống của chính là điều hợp lý nhất, rất đáng bị người đời lên án.

      Có lẽ, trong mắt mọi người ở bên ngoài, người ta đính cho cái nhãn dơ bẩn là “người thứ ba”.

      Nghĩ tới đây, Tương Tư rốt cuộc liền hung hăng cắn chặt răng lại. Cho dù tại tới bước này, vậy cứ phó mặc cho số phận đưa đẩy mà thôi. Nếu như quả sức khỏe của tồi tệ đến độ khiến phải ngã xuống, cũng thể gì hơn. Dù sao ông trời đối xử bất công với cũng phải là sớm chiều, cuộc đời của Văn Tương Tư nào từng được ai quan tâm chiếu cố bao giờ!

      Những dằn vặt trong lòng như bị cuốn lại thành cục đay rối. Ở trong phòng mở điều hòa mà mồ hôi bắt đầu túa ra ướt đẫm lưng . Mồ hôi làm cho quần áo dán chặt vào người, dinh dính đến khó chịu. chống vào cái bàn chậm rãi đứng lên, vịn vách tường chậm rãi di chuyển đường đến cạnh cửa. Dĩ nhiên cửa của căn phòng bị khóa trái lại rồi, nhưng Tương Tư dường như cũng buồn để ý tới. dùng hết sức lực để đập vào cánh cửa. Tuy dùng hết sức lực, nhưng bởi vì bệnh quá nặng, nên giờ đây sức của rất yếu. Nhưng cũng thèm để tâm, vẫn tiếp tục đập cửa hồi ngừng như vậy. biết qua bao lâu, cánh cửa đóng đột nhiên kêu lên tiếng, thu người lại định né tránh, cánh cửa cũng bị người mở ra...

      Tương Tư trốn tránh kịp, bị cánh cửa mở ra đập vào cái rất mạnh nên ngã lăn ra mặt đất. Chớp mắt cái, khi ngã xuống cánh tay của vừa vặn đập vào vách ngăn cạnh cửa. tiếng rên rỉ vang lên, làm cho y tá vừa vào lại càng hoảng sợ, cũng quên cả việc đỡ dậy, vội xoay người chạy ra ngoài hô to gọi ...

      Cánh tay Tương Tư bị cạnh sắc vách ngăn đập mạnh cái làm cho đau nhức, ngược lại, làm cho tỉnh táo ra chút. nằm phủ phục ở mặt đất, còn hơi sức để đứng lên, mà cũng muốn đứng lên nữa. muốn để cho Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy, để biết rằng muốn đợi ở chỗ này, muốn có ở bên cạnh mình. Nếu như thả cho , nhất định cũng ngừng việc dày vò chính bản thân mình. Nếu như muốn nhìn thấy chết, vậy khư khư cố chấp!

      Liên tiếp có tiếng bước chân nườm nượp chạy tới. Người chạy tới trước nhất chính là Hà Dĩ Kiệt, sắc mặt trầm của tái nhợt . vừa tới trước cửa, bước chân liền thoáng dừng lại, nhưng sau đó lại tiếp tục sải mấy bước nhanh chóng xông tới, quì xuống ôm lấy .

      Đôi mắt đen bóng bức người, tựa như viên đá quý màu đen cực kỳ thần bí và vắng lặng. Mắt của cũng hề chớp cái nhìn lại , đôi môi mím chặt lại trắng bệch đầy vẻ ngang bướng. Màu trắng của môi gần như hòa lẫn vào màu sắc trắng nõn của đôi gò má, cứ nhìn như vậy, dùng ánh mắt sợ hãi và lạ lẫm để nhìn .

      Cánh tay của Hà Dĩ Kiệt thoáng run lên, cuống họng tựa như bị người khác bóp nghẹt lại, phát ra được tiếng nào. Ngũ quan của vốn lạnh lùng như được tạc bằng đá lúc này trở nên nặng nề, chứa vẻ đau lòng lẫn khổ sở đến cùng cực. cũng nhìn lại , cũng hề động đậy.

      Sau lưng , bác sĩ và y tá đứng ở ngoài cửa ai dám tiến đến, mọi người nhìn lẫn nhau ngay cả thở mạnh dám thở. Bầu khí lúc này thoáng cái liền trở nên căng thẳng.

      "Tư Tư..." Cuối cùng là người thể chống đỡ nổi nữa, cất tiếng trước nhất phá vỡ bầu khí trầm mặc này. thở dài tiếng, ngón tay phủ ở mặt của , vẻ dịu dàng dần dần trở lại trong ánh mắt của : "Tư Tư, bây giờ em hãy nghe lời , được ?"

      Thoáng cái Tương Tư nở nụ cười đầy vẻ hờ hững: "Tôi muốn về nhà, Hà Dĩ Kiệt, có nghe ? Tôi muốn về nhà, nếu như thả cho tôi , tôi cũng biết mình còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Cho dù có bức bách tôi ở lại, tôi cũng biết mình có thể để cho bản thân mình được tĩnh dưỡng đàng hoàng trong hai tháng này hay nữa. Thân thể là của cá nhân tôi, nếu như tôi muốn giày xéo nó, cho là trông coi được nó sao?"

      "Tư Tư!" hoàn toàn bị chọc giận, thoáng cái, liền siết chặt cái ôm của mình lại, xương cốt mảnh khảnh của bị bóp chặt vang lên tiếng lách cách tưởng như sắp vỡ ra đến nơi. Tương Tư cắn chặt răng lại lên tiếng. Người ốm yếu đến khó chịu, cánh tay vừa bị thương bởi va chạm lúc nãy đau nhức, nhưng cố nén lại tất cả đau đớn ấy. Tất cả ý chí đều ngưng tụ ở điểm, quyết thể thỏa hiệp với .

      Hà Dĩ Kiệt nhìn lại người phụ nữ quật cường nằm ở trong ngực mình. thể trừng phạt , thể mắng mỏ , thể dùng cách hung dữ với , cũng thể dùng cách dịu mềm để dỗ dành , lại càng đau lòng với ương ngạnh của ... Rốt cuộc nên dùng phương pháp nào mới có thể làm cho ngoan ngoãn ở lại đây dưỡng bệnh cho đến khi khỏe lại đây?

      hy vọng gặp chuyện may, hi vọng sống vui vẻ để thọ đến trăm tuổi, để ngắm nhìn suốt cuộc đời này phải nến trải mọi khổ sở, được hưởng cuộc sống bình an và hạnh phúc.

      vừa ôm lấy vừa nắm chặt cánh tay của , đứng lên quay mặt hề nhìn thần sắc của giờ phút này, chỉ là chậm rãi câu: "Văn Tương Tư, nếu như em chịu sống đàng hoàng ở bên cạnh hai tháng, vậy tại muốn em."

      "...! Hà Dĩ Kiệt, vô sỉ! đồng ý với tôi...!" Hai má nhanh chóng tràn ngập sắc đỏ rực, tay chân bắt đầu giãy giụa, vặn vẹo ở trong ngực . Nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng vì thế mà thay đổi, đặt xuống giường, ghé sát người xuống. Chóp mũi của gần như sắp đụng phải , thoáng cái hơi thở sát lại. Tương Tư giật mình quên cả giãy dụa, mở to hai mắt nhìn ngơ ngác nhìn . Đột nhiên trong lúc này, cảm xúc sợ hãi giống như thủy triều cứ thế lan tràn khắp người . Hàng lông mi dài mắt run rẩy, trong ánh mắt nhìn cũng có chút né tránh...

      Điều muốn chính là sợ hãi.

      Nhưng mà, chính vì gần gũi của nên làm cho sợ hãi khiến trong lòng trào lên nỗi chua xót khôn cùng. Rốt cuộc lại có ngày như hôm nay, rốt cuộc lại phải dùng thủ đoạn từng làm vui vẻ khi triền miên để bức bách .
      Hale205 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46 (tiếp theo)

      "Nếu như em ngoan ngoãn, Tư Tư, em cũng biết con người rồi đó, là con người có lòng dạ độc ác, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Nếu như em chịu nghe lời, giữ lời hứa, hai tháng sau thả cho em , bao giờ còn xuất ở trước mặt em nữa. Nếu để cho biết được hoặc là nghe thấy bác sĩ có lời phàn nàn em có chút gì đó ngoan ngoãn, ngay lập tức cởi bỏ hết quần áo của em, cho dù em có đồng ý hay là , khóc cũng được, làm ầm ĩ cũng được, muốn em chút chần chừ!"

      xong, thần sắc mặt có chút dữ tợn, lực tay cũng giảm, túm lấy ngực áo của , dùng sức giật tung ra. Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên nghe chói tai, phá tan bầu khí vốn yên tĩnh. ngực của , mảng lớn da thịt tuyết trắng trần trụi liền bị lộ ra...
      Người Tương Tư run lên bần bật, giọng cũng run lên, trong mắt , những giọt nước mắt uất ức vì bị uy hiếp liền trào ra, từ từ lăn xuống bên cạnh má: "Hà Dĩ Kiệt... Đừng! nên thế..."

      nhìn thấy nước mắt của cả trái tim liền đau buốt, nhưng vẫn trưng ra cái vẻ mặt nguội lạnh như cũ, đứng từ cao nhìn xuống người , đáy mắt lạnh xuống: "Vậy em hãy ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ở lại chỗ này, ngoan ngoãn dưỡng bệnh! cho em cơ hội thứ hai đâu, Tương Tư, em cũng biết mà."

      xong, ép buộc chính bản thân mình phải quay mặt , nhìn nữa, mỗi bước di chuyển, cặp chân của tựa như nặng ngàn cân. gần như thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho của . Trong ngực giờ đây giống như bị người khác lấy nén hương để đốt cháy hạt mụn cơm vậy, nó xuyên qua da thịt của , đau đớn đến tận xương tủy.

      Khi tay nắm vào tay cầm để mở cửa, bước chân thoáng dừng lại lát, những tiếng khóc tinh tế nho , làm cho thiếu chút nữa kiềm chế được mà quay trở lại ôm lấy . Nhưng đến cuối cùng, vẫn cố dằn lại lòng mình, bước ra khỏi gian phòng.

      Chương 47: Thủ đoạn tàn ác cũ của người đàn ông

      Nhưng đến cuối cùng, vẫn cố dằn lòng mình lại, bước ra khỏi gian phòng.

      Tư Tư, lúc này có trở lại chỉ càng làm cho em thêm chán ghét hơn. Nhưng mà cũng quan tâm đến chuyện ấy.Em chán ghét cũng được, hận cũng được, còn hơn là để cho em làm tổn hại chính bản thân mình. bỏ qua quá nhiều, Hà Dĩ Kiệt cũng chưa bao giờ cầu xa vời mong người khác tha thứ hoặc là giải thích điều gì. Giờ phút này đạt được tâm nguyện của mình rồi, bất kể ngày mai hoặc là về sau, trời cao có trừng phạt như nào, hoặc rốt cuộc có chuyện gì khác nữa, cũng quan tâm.

      Tương Tư biết mình khóc bao lâu, biết mình ngủ thiếp từ lúc nào, cũng biết là sau bao nhiêu lâu tỉnh lại. Sau khi ý thức khôi phục lại, phát thấy có rất nhiều người vây quanh chiếc giường của mình, còn có mùi thơm của nồi cháo nóng truyền ra bốn phía, làm cho cánh mũi của Tương Tư khỏi phập phồng hít hít. giọng dịu dàng vang lên ở bên tai : "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi! Tiểu thư có muốn ăn ít cháo trước hay ? Sau đó bác sĩ Lâm đến thăm khám lại cho ."

      Tương Tư liếc nhìn y tá nghiêng người chuyện với mình. quay mặt , uể oải lại câu: "Tôi ăn, mọi người cũng ra ngoài ."

      y tá sửng sốt chút, nghĩ đến lời dặn dò của Hà Dĩ Kiệt, mặt liền lên vẻ ngượng nghịu: "Tiểu thư, ngày đêm ngài chưa ăn thứ gì rồi, hãy cố gắng ăn chút cháo lót dạ ..."

      "Tôi ăn là ăn!" Tương Tư tức giận lập tức kéo soạt cái chăn lên che mặt mình lại.

      Mấy người quay mặt nhìn nhau, có người lặng lẽ ra ngoài. lát sau, Tương Tư liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn và quen thuộc, giọng từ xa truyền tới, dần dần ràng hơn: "... ăn sao? Lại bắt đầu giở tính tình trẻ con đùa giỡn ra rồi, để tôi xem chút...”

      Chăn che mặt liền bị người từ bên ngoài nắm lấy, hơi dùng sức kéo giật ra. Ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên vào trong phòng, Tương Tư bị chói mắt thoáng cái liền nhắm nghiền mắt lại. Hà Dĩ Kiệt liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức có người đến bên cửa sổ kéo lại mấy lớp rèm cửa nặng nề che kín ánh nắng.

      Bỗng chốc ánh sáng trong phòng liền mờ , lúc này Hà Dĩ Kiệt mới cúi đầu, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhắn của Tương Tư: "Tư Tư, dậy ăn chút gì ."

      Tương Tư liền nghiêng đầu, tránh khỏi lòng bàn tay , hai mắt vẫn nhắm nghiền như cũ lời nào.

      Nhưng Hà Dĩ Kiệt lại hề tức giận như ngày hôm qua . giơ tay vẫy bảo y tá mang nồi cháo lại, sau đó liền khoát tay cái, ý bảo mọi người rời . Mùi cháo trứng muối thịt nạc bốc lên thơm phức, Tương Tư cũng hơi đói rồi, nhưng muốn ăn.

      Hà Dĩ Kiệt thấy vẫn nằm bất động khỏi hơi nhếch môi lên, giọng tựa như được bọc đường ở bên ngoài, trong ngữ điệu thành chứa tình cảm dịu dàng sâu đậm: "Tư Tư, dậy thôi."

      Hai tay của xuyên qua hai cánh tay , nâng thân thể của lên, định bế ra khỏi giường. Gương mặt Tương Tư thoáng đỏ ửng, đưa tay đẩy tay ra, cả người lại ngã xoài ra ở giường, cả người nằm vùi trong lớp chăn mềm mại.

      Mái tóc ngắn đen nhánh ngang vai xõa tung, lộ ra khuôn mặt nhắn trắng như tuyết, đôi mắt to đen lúng liếng linh khí bức người. Trong nháy mắt, dường như quay trở lại những ngày trước kia của bọn họ. Trái tim mềm nhũn tưởng chừng sắp ra nước, cúi người xuống định hôn . Đôi môi của còn chưa áp vào gương mặt của , gương mặt trúng cái tát nghe giòn tan...

      Tương Tư cắn môi, trong đôi mắt lại lộ ra mấy phần bối rối. núp ở bên giường nhìn chằm chằm vào Hà Dĩ Kiệt, giống như con nhím gặp phải lúc nguy hiểm, căng sức lên chờ phát động, toàn thân gai nhọn dựng đứng tất cả lên.

      giơ tay lên sờ sờ mặt mình, bị bệnh còn sức lực nên cái tát này đối với giống như gãi ngứa vậy. Mặc dù đau nhưng trong lòng vẫn có chút được thoải mái. Hình như cho tới bây giờ chưa từng bị nhận cái bạt tai nào cả.

      Nhưng ở trước mặt đây thoạt nhìn bộ dạng có vẻ hùng hổ, biết sợ ai. Nhưng kì thực trong lòng cực kỳ khiếp đảm và sợ hãi, e rằng chỉ có mình mới biết được điều này mà thôi.

      Cũng như lúc này đây, trừng mắt nhìn có vẻ hung tợn, thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại tràn ngập sợ hãi. rất sợ !

      Hà Dĩ Kiệt bỗng thở dài, vươn cánh tay ra ôm vào trong ngực. lập tức bắt đầu giãy giụa, cũng để ý, chỉ cuốn tròn lại vào trong ngực, kéo chiếc chăn mỏng tới quấn xung quanh . Lúc này mới nhanh chậm câu: "Tương Tư, ngoan ngoãn ăn cháo , bằng ..."

      liếc nhìn cái vẻ đầy uy hiếp, cúi đầu đặt nụ hôn nhàng khóe miệng . Giọng mang theo hơi thở nóng bỏng trầm trầm cất lên ở bên tai : "Rất có thể phải chỉ là nụ hôn đơn giản như thế này đâu”.

      ôm lấy tay của , bắt đầu có hành động nguy hiểm. Ở bên dưới nơi mềm mại của cảm nhận được mạnh mẽ của ngón tay . Hơi thở của Tương Tư như sắp ngưng lại, còn nghĩ muốn hờ hững, nhưng tay của bắt đầu di chuyển. Rốt cuộc lúc để ý, quay mặt qua nhìn chén cháo chút.

      Hà Dĩ Kiệt cười tiếng trầm thấp, tiếng cười giống như tiếng dây đàn vi-ô-lông-xen rung lên giai điệu du dương. Hơi thở toát ra mùi hương thuần hậu đậm đà, hôn nơi đỉnh đầu của , khen ngợi: " ngoan ngoãn."

      Tương Tư thoáng khép lại mi mắt, hơi bĩu môi ra, " đặt tôi xuống trước ."

      muốn ngồi ở trong ngực để đút cho ăn, thế này còn ra làm sao chứ. người giống như con chim bị cầm tù, vì sao lại bỗng chốc lại được trở nên thích, tới đây dỗ dành để đút cho ăn như vậy chứ?

      "Thân thể của em hãy còn yếu ớt, để xúc cho em ăn." chẳng chẳng rằng, tay với ra sau bưng chén cháo tới. thử nhiệt độ chút, thấy độ ấm thích hợp, liền hài lòng khẽ “ừm” tiếng, múc thìa cháo đậm đà, mùi thơm nức : " nóng đâu, em ăn nhanh !"

      Thìa cháo đưa đến trước mặt Tương Tư, vẫn mím chặt môi, chút nhượng bộ, đưa ra điều kiện: "Thả tôi xuống, để tôi tự ăn."

      Hà Dĩ Kiệt liếc nhìn cái, ánh mắt kia giống như là của bậc trưởng bối nhìn hay giận dỗi, mang theo chút bao dung và thương .

      Tương Tư thích nhìn như vậy, liền quay mặt , kiên quyết để ý tới thìa cháo đưa tới.
      Hale205 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 47 (tiếp theo)

      Hà Dĩ Kiệt vô cùng thích tính tình nghịch ngợm trẻ con kia của . Ở trước mặt càng tùy tiện hồ đồ càng vui vẻ. Bộ dạng hờn dỗi lúc này của cực kỳ giống lúc bọn họ còn ở chung chỗ với nhau. Bởi vì đối với , có vị trí cực kỳ đặc biệt. Bởi vì coi người đáng tin cậy nhất để dựa vào, cho nên ở trước mặt mới thoải mái biểu lộ vẻ ngây thơ và tùy hứng mà chưa bao giờ dám thể ở với người nào khác ở bên ngoài. Giống như con người luôn có thói quen vô cùng thương lưu luyến bao dung đối với người luôn hồ đồ ở trước mặt mình, cũng vô cùng dễ dàng bỏ qua những việc xúc phạm đối với chính mình.

      Thìa cháo ở trước mặt được thu về.

      Tương Tư thở phào nhõm, quyết thể lùi bước khi tranh luận với Hà Dĩ Kiệt được, nếu lùi lại về phía sau bước, sau này bị mất thế thượng phong.Tất nhiên nếu như bị bức bách phải lùi từng bước về phía sau, dứt khoát bằng được ăn cả ngã về bằng bất cứ giá nào, chừng có thể quay ngược lại tình hình bị động này.

      Mà giờ khắc này xem ra, kiên quyết của lúc này có hiệu quả như vậy. thể làm gì được.

      Hà Dĩ Kiệt thấy rất biểu cảm có chút thỏa mãn của , đáy mắt thoáng qua nụ cười. này chính là điển hình của kiểu người mạnh miệng yếu lòng. Thoạt nhìn cứ tưởng rất hung dữ, nhưng ra là người nhát gan hơn bất cứ ai khác, ràng rất sợ , nhưng bộ dáng vẫn giả bộ là người rất can đảm, chẳng qua cũng chỉ là con hổ giấy.

      Còn việc đối phó với nhóc này, tại cũng chỉ có cách cương quyết cứng rắn hơn nữa, nhượng bộ lần, chỉ ngọt ngào lúc đầu, những lần sau tính tình của trở lại ngang ngược.

      cũng thể quá cưng chiều , cưng chiều quá tạo thói xấu cho . Nếu như về sau này, có người đàn ông khác ở bên cạnh chăm sóc, liệu người đó có thể chịu đựng nổi cái tính xấu này của hay ?

      Chính là người làm hư . tại muốn nhổ hết từng cái gai kiêu ngạo kia của , biến trở thành biết khiêm nhường, dịu dàng, hiền lành.

      Hà Dĩ Kiệt ăn sạch chỗ cháo trong thìa, bỏ bát xuống, đột nhiên giơ bàn tay để trống lên nhàng nâng cao cằm của Tương Tư lên. thoáng giật mình ngơ ngẩn, môi của chợt đè xuống, mớm ngụm cháo còn ấm áp vào trong miệng . Tương Tư khiếp sợ hai mắt trợn tròn, cũng tự chủ được mà nuốt xuống. Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại thấy ưu nhã dùng giấy ăn lau khóe miệng mình. Tròng mắt xinh đẹp chứa đựng nụ cười, bộ dáng đắc ý vì đạt được ý muốn.

      Tương Tư có cảm giác mình sắp ngạt thở bởi ngột ngạt. quá vô sỉ, quá hèn hạ!

      Giữa lúc này, đột nhiên cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi. Hà Dĩ Kiệt giống như con cáo già thành tinh sống hơn ngàn năm. Văn Tương Tư cho dù có tu luyện thêm ngàn năm nữa cũng thể vượt qua nổi !

      "Hương vị rất ngon! Em có muốn nếm thử chút nữa hay ?" nhếch môi khen ngợi, chỉ có điều biết là khen ngợi hương vị của cháo ngon, hay là khen ngợi cái miệng nhắn của người nào đó.

      Tương Tư hung hăng quay mặt qua chỗ khác, muốn nhìn nữa! chút cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cười như hồ ly của .

      kẻ biến thái, cực kỳ biến thái!

      chỉ biết, mình quyết thể lùi bước, quyết thể nương tay. thể ở chỗ này chờ thêm được nữa. Ai biết được ngày mai trong đầu óc của Hà Dĩ Kiệt nghĩ thêm ra chuyện gì nữa!

      "Tôi muốn về nhà!" Đôi tay siết thành hai quả đấm hung hăng nện ở giường. Tương Tư hét to tiếng, nước mắt lại ào ào rơi xuống tới...

      cảm thấy quá uất ức quá uất ức.

      " rồi, bắt đầu từ hôm nay, tốt nhất em nên quen với việc ở lại chỗ này , Tư Tư. để em trở về cho đến khi em khỏi hẳn, cho đến khi bác sĩ thân thể em hoàn toàn bình phục. Nếu em cũng đừng mong mình có thể trở về."

      Hà Dĩ Kiệt bưng bát cháo lên đưa tới trước mặt , vẻ mặt chuyên chú: "Nếu em muốn tự mình ăn, vậy hãy tự xúc cháo ăn . Còn nếu em vẫn bướng bỉnh ngoan, lại có biện pháp để khiến em phải nghe lời."

      Chương 48: Cưỡng bức vì mất khống chế

      Hà Dĩ Kiệt bưng bát cháo lên đưa tới trước mặt , vẻ mặt chuyên chú: "Nếu em muốn tự mình ăn, vậy hãy tự xúc cháo ăn . Còn nếu em vẫn bướng bỉnh ngoan, lại có biện pháp để khiến em phải nghe lời."

      Đôi mắt của Tương Tư rưng rưng nước mắt. hung hăng trừng mắt nhìn , nhưng lại cười cười vẻ đầy vô lại: "Thế nào, em còn muốn giúp em ăn ?"

      cố tình nhấn mạnh chữ giúp đó, Tương Tư hận đến mức hai hàm răng cắn chặt vào nhau mỏi nhừ. đưa cầm lấy bát cháo, xoay người lại, buồn bực lên tiếng bắt đầu ăn cháo. Cho đến khi ăn cạn sạch bát cháo, mới nặng nề đặt cái bát xuống, xoay người nằm ở giường, kéo chăn che mặt lại.

      Hà Dĩ Kiệt nhìn vào hình dáng nho nằm dưới chăn, trái tim tràn ngập chua xót. đứng ở bên giường nhìn lát, sau đó xoay người yên lặng ra khỏi phòng bệnh.

      Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tương Tư mới kéo chăn xuống, gương mặt còn tràn đầy vệt nước mắt kia chỉ thấy vẻ trống rỗng đến ngỡ ngàng lẫn đơn. biết tới khi nào mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Hà Dĩ Kiệt.

      Nhưng biết, có ngày, khi phải vĩnh viễn rời khỏi lại đành lòng. cảm thấy đau lòng, nhưng mọi chuyện quá muộn màng. còn cách nào có thể nhìn thấy , chăm sóc đời kiếp nữa.

      Liên tục ba ngày liền, cuối cùng thái độ và vẻ mặt khó chịu của Tương Tư đối với Hà Dĩ Kiệt hầu như biến mất còn. bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ, khi bác sĩ đến tiêm truyền dịch cũng phối hợp. Bởi vậy bệnh tình của ổn định hơn, còn thấy dấu hiệu phát sốt trở lại nữa.

      Nhưng lúc này cũng chính là thời điểm phải tới thành phố C để tĩnh dưỡng.

      Hôm đó Hà Dĩ Kiệt xin nghỉ phép. Vốn dĩ ngày đó Đỗ Phương Phương muốn cùng trở về kinh chuyến. Nhưng ngờ sáng sớm hôm đó, người hầu trong nhà Đặng Hoa gọi điện thoại cho , là Tần Mộ Chi đột nhiên trở lại, nhưng biết xảy ra chuyện gì, vừa thấy mặt nêu ra ý định muốn ly hôn. Nhà họ Đặng rối loạn thành cục. Đặng Hoa chịu nổi kích động lớn như vậy, liến uống thuốc ngủ tự tử. May mà người hầu trong nhà phát kịp thời nên đưa vào bệnh viện. Nhà họ Đặng có bậc cha chú ở trong nước, chợt nhớ đến mối quan hệ thân thiết giữa Đặng Hoa và Đỗ Phương Phương, nên họ liền gọi điện cho cầu xin tới đây chuyến.

      Đỗ Phương Phương vừa nghe thấy vậy liền nổi giận. Vốn dĩ có chút ấn tượng tốt đẹp nào đối với Tần Mộ Chi. Sau khi kết hôn suốt thời gian dài ta trở về nhà, quanh năm suốt tháng Đặng Hoa cũng hề nhìn thấy được mặt của chồng mình. tại tốt rồi, dễ dàng gì mới trở lại nhà, vậy mà vừa về muốn ly hơn với Đặng Hoa! Đỗ Phương Phương hận nhất là chuyện như vậy, trong ý thức của , sở dĩ Tần Mộ Chi như vậy, chắc chắn ở bên ngoài ta có người khác. Nhất định là con hồ ly tinh nào đó, hề biết xấu hổ thu hút mất hồn vía của ta rồi! Rất có thể, chính là cái tên thường xuyên xuất trong miệng Đặng Hoa kia - Tạ Trường An.

      Tạ Trường An với Đặng Hoa, cũng giống như Tương Tư với Đỗ Phương Phương vậy. Hai người đó tựa như cái gai đâm xuyên nằm mắc ngang trong trái tim của các !

      Đỗ Phương Phương với Hà Dĩ Kiệt câu, sau đó liền chuẩn bị đến bệnh viện thăm Đặng Hoa. Vốn dĩ Hà Dĩ Kiệt còn tìm lý do để đưa Tương Tư , nhưng tại thấy Đỗ Phương Phương có chuyện, liền thừa dịp đồng ý luôn. còn an ủi mấy câu, dặn dò đường lái xe cẩn thận. Đỗ Phương Phương cũng kịp cùng nhiều lời, trong lòng nghĩ tới chuyện của Đặng Hoa, liền vội vã lái xe .

      Đỗ Phương Phương được khoảng mười phút, Hà Dĩ Kiệt liền khởi động xe tới bệnh viện của Thẩm Bắc Thành .

      Thư ký Triệu sắp xếp xe xong xuôi, hành lý của Tương Tư cũng được thu dọn gọn gàng. Trước khi cho người tới siêu thị tìm Cận Trường Sinh. Trường Sinh và Tương Tư ở cùng trong phòng chuyện cả buổi chiều. Lúc Trường Sinh ra, hai người mắt đều hồng hồng. Tương Tư mực đưa Trường Sinh xuống tận dưới lầu, còn lưu luyến nhìn nhìn theo cậu mãi thôi. Nhất Nặc vẫn còn như vậy, thím Phúc còn phải chăm sóc cho con bé, mọi sinh hoạt hàng ngày giờ đây chỉ trông cậy vào Cận Trường Sinh mà thôi. rất yên tâm, nhưng cũng còn cách nào khác. Tuy dặn dò tỉ mỉ Trường Sinh rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy rất lo lắng. Dù sao, từ ngày được sinh ra cho tới bây giờ, suốt mười tháng qua con chưa từng bao giờ rời xa khỏi ngày. Hơn nữa nghe Trường Sinh lại, mỗi buổi tối Nặc Nặc luôn khóc ngừng, gần như mỗi ngày đều khóc đến ngủ thiếp , trái tim Tương Tư đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. muốn cho Hà Dĩ Kiệt biết tồn tại của Nhất Nặc, nhưng lại có cách nào để trở về nhà. Trong lúc nhất thời, ngồi đó như bị mất hết hồn vía, mãi cho đến lúc lên xe rời khỏi thành phố A lúc lâu, có lẽ sao chịu nổi nữa rơi nước mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :