1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40 (tiếp theo)

      trong gương da thịt trơn bóng, mặc dù phải trắng nõn, nhưng làn da màu lúa mì khỏe mạnh lại gây cảm giác có chút gợi cảm. Bộ ngực tròn lộ ra nửa, tuy được đầy đặn lắm, nhưng cũng có khe rãnh ràng. Mái tóc ngắn của Phương Phương còn hơi ẩm ướt dán tại má, đôi mắt phượng tròn nhìn rất rạng rỡ, dáng người cũng khá linh hoạt hấp dẫn. Chỉ có điều là từ đến lớn vốn ở trong doanh trại quân đội, suốt ngày lăn lê bò toài, tập đánh đấm nên cánh tay có chút nổi cơ bắp. Nhưng nhìn tổng thể coi như cũng là xinh đẹp như hoa hồng Đỗ Phương Phương lấy lọ nước hoa Chanel số 5 ra, mở nắp, nhàng thoa ít lên tay, lên cổ, gáy, phía sau tai, sau đó hơi nghiêng người chút ở trước gương, nhìn kỹ lại gương mặt của mình. ngờ nhìn mình vẫn còn trẻ trung, gọn gàng rực rỡ như vậy! Phương Phương dần dần trở nên tĩnh tâm hơn, nghĩ đến trước kia bản thân từng nhiều lần điên loan đảo phượng với Hà Dĩ Kiệt thế nào... Nếu như đêm nay Dĩ Kiệt trở về nhìn thấy như vậy liệu có thể cầm giữ được lòng mình hay ?

      Trong đầu Đỗ Phương Phương mới nghĩ như vậy, nét mặt đỏ bừng lên sao kiềm chế nổi. thả lọ nước hoa xuống, liền mơ hồ nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng xe. trở lại!

      Chương 41: động đậy

      Trong đầu Đỗ Phương Phương mới nghĩ như vậy, nét mặt đỏ bừng lên sao kiềm chế nổi. thả lọ nước hoa xuống, liền mơ hồ nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng xe. trở lại!

      Trái tim nhảy rộn lên mấy cái thình thịch, thình thịch, Phương Phương hít sâu mấy hơi rồi dần dần bình tĩnh trở lại, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng, hình như lên lầu rồi. Đỗ Phương Phương mở nắp bình rượu đỏ ra, ngồi ở ghế sa lon, trong lòng có chút hồi hộp. Sáng sớm nay thông báo cho người giúp việc, khi nào Hà Dĩ Kiệt trở lại, báo cho tiếng rằng ở trong phòng ngủ chờ , mời qua đó chuyến. Lúc này, ở bên ngoài, tiếng bước chân tựa như dừng lại ở phía trước cửa phòng của hai người.

      Đỗ Phương Phương khỏi nín thở, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, lo lắng, lo lắng Hà Dĩ Kiệt để ý tới nữa, thẳng tới phòng khách.

      Trong ba ngày ở lại đây, phải Đỗ phu nhân chưa từng khéo léo đề cập đến vấn đề này, nhưng đều bị từ chối cách nhã nhặn. Đỗ Phương Phương cũng rất lo đêm dài lắm mộng, quả có tin tức có quan hệ bất chính ở bên ngoài rồi, cho nên tại thể chủ động làm lành với .

      thông qua người giúp việc thông báo với Hà Dĩ Kiệt biết ở trong phòng ngủ chờ , đây chính là hình thức tuyên cáo biến tướng trước mặt mọi người rằng, chủ động đưa ra ý kiến muốn chấm dứt chuyện ở riêng. Là chịu mềm mỏng phục tùng trước , cho chút thể diện, chẳng nhẽ lại thể bỏ qua chuyện này sao?

      Ngoài cửa rất yên tĩnh, trong lòng Đỗ Phương Phương dần dần bắt đầu trở nên sôi trào, tại sao lại chịu vào? Chẳng lẽ tại nhượng bộ đến mức này rồi mà vẫn còn chưa hài lòng hay sao? Hay là định mượn cơ hội tốt này để đoạn tuyệt quan hệ với chăng?

      Lửa giận dâng trào trong lòng Đỗ Phương Phương, đứng phắt ngay dậy. Cùng lúc đứng lên, cánh cửa phòng ngủ cũng được nhàng đẩy ra

      Hà Dĩ Kiệt đứng ở giữa cửa, chiếc áo khoác ngoài vắt ở cánh tay, dưới ánh sáng của đèn hành lang chiếu vào, bóng dáng của trải dài ở mặt sàn. Trong phòng ngủ chỉ mở chiếc đèn ở đầu giường, ánh sáng cũng rất mờ, cả người của liền bao phủ ở trong bóng tối, thể nhìn thấy được biểu cảm mặt lúc này.

      Trái tim của Đỗ Phương Phương đột nhiên thấy chua xót, trong hốc mắt thoáng hơi ướt át, môi mấp máy như muốn gọi tên nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại thốt nên lời.

      Hà Dĩ Kiệt đứng cạnh cửa lát, liền nhấc chân chậm rãi vào, Đỗ Phương Phương thấy đóng cửa, treo áo khoác ngoài treo lên móc áo, tới chỗ . Trong lòng giờ đây niềm vui sướng rạo rực lại đan xen lẫn những nỗi uất ức và chua xót khi nãy. Khiến cho trong cơ thể của lúc này vừa tồn tại nửa là niềm vui ấm áp, nửa là đau khổ lạnh lẽo.

      "Ông xã...” Phương Phương vòng qua ghế sa lon, trong ánh sáng mập mờ đón tới, trong miệng nghẹn ngào kêu tiếng. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt thoáng dừng lại, chợt cảm thấy có thân thể mềm mại thơm mát áp sát vào mình.

      né tránh, nhưng cũng ôm lấy . Đỗ Phương Phương cọ xát ở trong lòng lát mới phát khác thường của . vội vàng ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng của chiếc đèn bàn nhìn kỹ lại gương mặt của , nhưng chỉ thấy đầy vẻ yên tĩnh hờ hững. Trong lòng của lập tức thấy luống cuống "Ông xã... ông xã, vẫn còn giận em có phải ?"

      Hà Dĩ Kiệt cảm thấy mệt mỏi và chán ghét sao thốt ra được thành lời. Mùi vị người của khiến hết sức chán ghét, giờ phút này bọn họ gần gũi với nhau như vậy, làm cho cảm thấy cực kỳ quen. Trước đây hai người bọn họ ngoại trừ những lúc khỏa thân ở giường gần gũi với nhau ra cũng chưa từng có những tiếp xúc trực tiếp quá thân mật khi ở bên ngoài chiếc giường kia.

      coi việc thân mật vợ chồng chỉ là nghĩa vụ, thực xong nhiệm vụ cách máy móc là hoàn thành nghĩa vụ sau đó cũng chẳng để ý gì tới nữa, riêng chăn riêng gối ra để ngủ. Việc vợ chồng ân ái ngọt ngào chỉ thích hợp với những đôi nhau thắm thiết, bọn họ có thứ tình cảm này nên làm được chuyện như vậy...

      Nhưng nếu đẩy ra, hung hăng cự tuyệt , mặc dù trong lòng thấy hả giận sung sướng, nhưng hậu họa lại ngờ được. Đỗ Phương Phương này là con người có tâm tư mọn, thù lâu nhớ dai, yếu điểm của lại nằm trong tay nhà họ Đỗ. Nếu như chỉ là tiền đổ của mình , mặc kệ, cứ để cho nhà họ Đỗ nhào nặn trong tay thế nào cũng được, dù có thế nào với cũng sao hết. Điều duy nhất khiến phải lo lắng ở đây chẳng qua chỉ là vì bí thư Tiếu, người có ơn tái sinh cho .

      Chuyện lúc trước vẫn chưa giải quyết được gì, rốt cuộc lại giống như quả bom hẹn giờ. Nếu trở mặt với nhà họ Đỗ, giữ gìn cẩn thận, Đỗ Phương Phương bất kể, liều lĩnh chọc cho bọn họ đao. Nhưng coi bí thư Tiếu như cha mình, ông là điểm mấu chốt của . thể nhìn bí thư Tiếu bởi vì mà gặp phải bất kể cái tình cảnh khốn cùng hoặc là phải chịu bất cứ thương tổn nào.

      Những suy nghĩ như vậy cứ luẩn quẩn trong đầu tới hồi lâu, vì vậy hai người bọn họ cứ ngồi ở ghế sa lon như vậy.

      Đỗ Phương Phương rót rượu cho , xua tay: "Phương Phương, hôm nay công việc của rất bận, nên có chút mệt mỏi, muốn nghỉ sớm chút... Em, em tìm có chuyện gì?"

      Đỗ Phương Phương lập tức cảm thấy uất ức, nhào vào đánh lên người , sức lực của quá mạnh, chỉ nheo mắt lại chứ lên tiếng.

      " còn hỏi em có chuyện gì sao, em gọi trở về phòng, xem có thể có chuyện gì khác được đây?" Đỗ Phương Phương nằm ở người , cách hai lớp áo, hung hăng cắn vào bờ vai . Hà Dĩ Kiệt cảm thấy đau, hít vào hơi, nỗi oán giận trong lòng đột ngột tăng lên, thiếu chút nữa khống chế được tâm tình của mình lại ném sang bên.

      "Phương Phương, đừng như vậy, khoảng thời gian này vô cùng mệt mỏi..." Hà Dĩ Kiệt cắn răng cố kiềm chế, chỉ nhàng đẩy đẩy ra, nghiêng người chuẩn bị đứng lên...

      "Hà Dĩ Kiệt!" Hàng lông mày của Đỗ Phương Phương dựng ngược lên, lập tức đè vai lại. vừa thấy tức giận, lại vừa cảm thấy nhục nhã. Mà càng khổ sở hơn chính là uất ức trong lòng lại sao ra được. Hà Dĩ Kiệt, bất kể như thế nào trái tim của chìm đắm vào trong rồi. Chỉ có điều trong lòng điểm gút mắc mà sao gỡ ra được, cũng muốn đẩy ra xa mình thêm nữa, giữa bọn họ cái hào rộng rồi, thể để cho khoảng cách đó tiếp tục bị nới rộng ra xa hơn nữa...
      Hale205 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41 (tiếp theo)

      Trong phòng ngủ chỉ mở chiếc đèn ở đầu giường, ánh sáng cũng rất mờ, cả người của liền bao phủ ở trong bóng tối, thể nhìn thấy được biểu cảm mặt lúc này.

      Trái tim của Đỗ Phương Phương đột nhiên thấy chua xót, trong hốc mắt thoáng hơi ướt át, môi mấp máy như muốn gọi tên nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại thốt nên lời.

      Hà Dĩ Kiệt đứng cạnh cửa lát, liền nhấc chân chậm rãi vào, Đỗ Phương Phương thấy đóng cửa, treo áo khoác ngoài treo lên móc áo, tới chỗ . Trong lòng giờ đây niềm vui sướng rạo rực lại đan xen lẫn những nỗi uất ức và chua xót khi nãy. Khiến cho trong cơ thể của lúc này vừa tồn tại nửa là niềm vui ấm áp, nửa là đau khổ lạnh lẽo.

      "Ông xã...” Phương Phương vòng qua ghế sa lon, trong ánh sáng mập mờ đón tới, trong miệng nghẹn ngào kêu tiếng. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt thoáng dừng lại, chợt cảm thấy có thân thể mềm mại thơm mát áp sát vào mình.

      né tránh, nhưng cũng ôm lấy . Đỗ Phương Phương cọ xát ở trong lòng lát mới phát khác thường của . vội vàng ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng của chiếc đèn bàn nhìn kỹ lại gương mặt của , nhưng chỉ thấy đầy vẻ yên tĩnh hờ hững. Trong lòng của lập tức thấy luống cuống "Ông xã... ông xã, vẫn còn giận em có phải ?"

      Hà Dĩ Kiệt cảm thấy mệt mỏi và chán ghét sao thốt ra được thành lời. Mùi vị người của khiến hết sức chán ghét, giờ phút này bọn họ gần gũi với nhau như vậy, làm cho cảm thấy cực kỳ quen. Trước đây hai người bọn họ ngoại trừ những lúc khỏa thân ở giường gần gũi với nhau ra, cũng chưa từng có những tiếp xúc trực tiếp quá thân mật khi ở bên ngoài chiếc giường kia.

      coi việc vợ chồng thân mật chỉ là nghĩa vụ, thực xong nhiệm vụ cách máy móc là hoàn thành nghĩa vụ, sau đó cũng chẳng để ý gì tới nữa, riêng chăn riêng gối ra để ngủ. Việc vợ chồng ân ái ngọt ngào chỉ thích hợp với những đôi nhau thắm thiết, bọn họ có thứ tình cảm này nên làm được chuyện như vậy...

      Nhưng nếu đẩy ra, hung hăng cự tuyệt , mặc dù trong lòng thấy hả giận thấy sung sướng đấy, nhưng hậu họa ngờ được. Đỗ Phương Phương này là con người có tâm tư mọn, thù lâu nhớ dai, yếu điểm của lại nằm trong tay nhà họ Đỗ. Nếu như chỉ là tiền đổ của mình , mặc kệ, cứ để cho nhà họ Đỗ nhào nặn trong tay thế nào cũng được, dù có thế nào với cũng sao hết. Điều duy nhất khiến phải lo lắng ở đây chẳng qua chỉ là vì bí thư Tiếu, người có ơn tái sinh cho .

      Chuyện lúc trước vẫn chưa giải quyết được gì, rốt cuộc lại giống như quả bom hẹn giờ. Nếu trở mặt với nhà họ Đỗ, giữ gìn cẩn thận Đỗ Phương Phương bất kể, liều lĩnh chọc cho bọn họ đao. Nhưng coi bí thư Tiếu như cha mình, ông là điểm mấu chốt của . thể chấp nhận được chuyện bởi vì mà bí thư Tiếu gặp phải bất kể tình cảnh khốn cùng hoặc là phải chịu bất cứ thương tổn nào.

      Những suy nghĩ như vậy cứ luẩn quẩn trong đầu hồi lâu, vì vậy hai người bọn họ cứ im lặng ngồi ở ghế sa lon như vậy.

      Đỗ Phương Phương rót rượu cho , xua tay: "Phương Phương, hôm nay công việc của rất bận, nên có chút mệt mỏi, muốn nghỉ sớm chút... Em, em tìm có chuyện gì?"

      Đỗ Phương Phương lập tức cảm thấy uất ức, ta nhào vào đánh lên người , sức lực của quá mạnh, chỉ nheo mắt lại chứ lên tiếng.

      " còn hỏi em có chuyện gì sao, em gọi trở về phòng, xem có thể có chuyện gì khác được đây?" Đỗ Phương Phương nằm ở người , cách hai lớp áo, hung hăng cắn vào bờ vai . Hà Dĩ Kiệt cảm thấy đau, hít vào hơi, nỗi oán giận trong lòng đột nhiên tăng lên, thiếu chút nữa khống chế được tâm tình của mình lại ném sang bên.

      "Phương Phương, đừng như vậy, khoảng thời gian này vô cùng mệt mỏi..." Hà Dĩ Kiệt cắn răng cố kiềm chế, chỉ nhàng đẩy đẩy ra, nghiêng người chuẩn bị đứng lên...

      "Hà Dĩ Kiệt!" Hàng lông mày của Đỗ Phương Phương dựng ngược lên, lập tức đè vai lại. vừa thấy tức giận, lại vừa cảm thấy nhục nhã. Mà càng khổ sở hơn chính là uất ức trong lòng lại sao ra được. Hà Dĩ Kiệt, bất kể như thế nào trái tim của chìm đắm vào trong rồi. Chỉ có điều trong lòng điểm gút mắc mà sao gỡ ra được, cũng muốn đẩy ra xa mình thêm nữa, giữa bọn họ cái hào rộng rồi, thể để cho khoảng cách đó tiếp tục bị nới rộng ra xa hơn nữa...

      "Ông xã... đừng , chúng ta cũng đừng ở riêng nữa, được ..." Đỗ Phương Phương cong thân thể của mình xuống, hai chân tách ra quỳ gối ở hai bên thân thể của . ngồi ở trong lòng , hai cánh tay giơ lên quấn lấy cổ của , vùi mặt vào bả vai của , vừa thở vừa : "Ông xã, tối nay đừng nữa..."

      mặc bộ đồ ngủ mỏng manh trong suốt, sợi dây níu giữ. Đây là lần đầu tiên giống như những vẫn luôn khinh thường kia, cố gắng quyến rũ cách ngượng ngập, muốn lưu giữ ở lại ...

      Hà Dĩ Kiệt tựa mình vào ghế sa lon, mặc kệ cho cọ qua cọ lại người mình. Đỗ Phương Phương cởi hết khuy áo sơ mi rồi nhấc áo ra, bàn tay vuốt ve qua lại ngực nhưng thân thể giống như là chết, hề có chút phản ứng gì hết.

      Sau lần gặp lại Tương Tư, liền cảm thấy mất hứng thú khi ở cùng Đỗ Phương Phương. Trước đây còn có thể diễn trò để ứng phó với , nhưng giờ hoàn toàn chút cảm xúc gì hết.

      "Ông xã... Ông xã..." Đỗ Phương Phương cúi đầu hôn . vẫn biểu lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ quay mặt . Môi của hôn qua khóe môi , lại hôn thẳng đường xuống phía dưới, hôn lên cổ . Nơi này là điểm mẫn cảm của , nhưng lúc này, hôn đến ướt nhẹp mồm miệng, nhưng thấy thân thể vẫn có cảm xúc gì, vẫn cứ lạnh như băng...

      Rốt cuộc Đỗ Phương Phương cũng nhận thấy khác thường của , khỏi mở trừng cặp mắt lớn tràn đầy kinh ngạc. Áo ngủ của rơi xuống dưới, nửa thân trần trụi của áp sát vào , ngực của dán chặt vào ngực , nhưng thân thể của vẫn có chút phản ứng nào. lại tăng thêm nhịp độ vuốt ve qua lại ở người hồi lâu, nhưng da thịt của cũng vẫn cứ lạnh ngắt. Đỗ Phương Phương lập tức sợ đến ngây người!

      nhìn xuống người đàn ông ở phía dưới mình, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, tuấn, là hoàn mỹ. là chồng của , là người có thể quang minh chính đại ôm hôn, là người đàn ông có thể quấn quít giường chút kiêng kỵ. Nhưng giờ phút này, gần như trần truồng hết thế này, giạng chân ở người , hôn toàn thân , vuốt ve , thế nhưng lại hề có chút phản ứng nào?!

      Trái tim Đỗ Phương Phương như bị rơi xuống hầm băng, lưng giống như là bị rút xương sống, cả người mềm nhũn, ngã ra ở ghế sofa...

      Lúc này Hà Dĩ Kiệt mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn như có chút ngạc nhiên: "Phương Phương, sao thế?"

      Đỗ Phương Phương cố nặn ra nụ cười, nhìn vào mắt của : " thực rất mệt mỏi có phải ?"

      Hà Dĩ Kiệt gật đầu cái, đưa tay vuốt ve gương mặt của : "Hôm nay mệt vô cùng."

      Trong lòng Đỗ Phương Phương lại dâng lên chút hi vọng. Đàn ông nào lại muốn chuyện như vậy, nhưng nếu quá mệt mỏi, cũng phải có ngoại lệ thôi...

      "Em chuẩn bị nước tắm cho nhé, tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tốt." Đỗ Phương Phương sửa sang lại áo ngủ cho chỉnh tề, đứng lên dừng lại ở trước mặt chốc lát, ánh mắt của rơi vào người , nhưng có chút lửa nào, trong tim của tại lại nảy lên cái lộp bộp.
      Hale205 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41 (tiếp theo)

      Hà Dĩ Kiệt nhìn theo bóng lưng có chút chán nản vào phòng tắm, bên môi chậm rãi nở nụ cười, cặp mắt như cái giếng sâu cạn nước lặng lẽ đau thương đến khôn cùng. Tư Tư, biết tại sao mình lại như vậy, phải là muốn làm cho cảm giác tội lỗi của mình được giảm chút. Cũng phải là muốn đền bù tổn thất hay là bồi thường lại cho em, chỉ muốn cho em biết, thể để cho em trở lại bên cạnh . thể ích kỷ giữ em lại bên mình, nhưng chỉ có thể dùng phương thức này của mình để em. em, nhưng xứng với em. Điều duy nhất mà có thể làm được vì em, điều duy nhất có thể để cho trong lòng mình thấy được dễ chịu chút, đó chính là phải làm cho con người mình được tiếp tục dơ bẩn nữa...

      đánh người phụ nữ của thành thương tích khắp người như vậy, cho cuộc hôn nhân cùng tình rét lạnh như hầm băng. Chẳng phải sao, vậy hãy để cho tới mà gánh chịu cái giá của tình ! Hãy sống cuộc sống như quả phụ ! Đối với người kiêu ngạo như , đây hành hạ hề . Đây coi như là thay em đòi lại chút công bằng.


      Chương 42: có thuốc nào cứu được

      Hãy để cho ta sống cuộc sống như quả phụ ! Đối với người kiêu ngạo như ta mà , đây hành hạ hề . Đây coi như là đòi lại chút công bằng cho em.

      Tắm rửa xong, lúc ra chỉ tùy tiện quấn cái khăn tắm thân mình. Đỗ Phương Phương ngồi ở giường, nhìn thấy ánh mắt lại như lửa cháy. lau khô người và tóc cho , vén chăn lên kéo vào, có chút vội vàng hôn lên . Thân thể của như con cá uốn éo cọ sát ở trong ngực . Phương Phương hôn đường từ cổ xuống đến bụng , bàn tay cầm lấy vật nam tính mềm nhũn của , có chút vụng về nỗ lực trêu chọc , thậm chí còn há miệng ra ngậm vào chỗ kia của ...

      Người phụ nữ kia là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, người phụ nữ luôn luôn diễu võ dương oai, nay lại quỳ rạp dưới thân để làm cho được vui vẻ. Trong lòng cười trào phúng, trong đầu lại lên ràng khuôn mặt nhắn của Tương Tư. Bên tai lúc này vẫn quanh quẩn câu của Tương Tư, từng lần từng lần : nhận lầm người rồi, nhận lầm người rồi, nhận lầm người rồi...

      Những lời này được ra bằng với điệu tinh tế mềm yếu nho , nhưng giờ phút này lại giống như tiếng chuông đập vào từng dây thần kinh, làm cho linh hồn và thể xác của hòa nhập vào nhau, kháng cự lại quyến rũ của Đỗ Phương Phương, kháng cự lại tất cả những gì của ta...
      Tư Tư của giờ đây trở thành ra bộ dạng như vậy, làm sao còn có thể điên loan đảo phượng cùng với người phụ nữ khác được chứ?

      Thân thể giống như khối băng giá ngàn năm, phía dưới cứng lên bởi cái lưỡi của dụ dỗ trêu trọc, bàn tay của ta cũng vỗ về chơi đùa ở khắp các nơi nhạy cảm thân thể . Thế nhưng lại giống như thi thể cứng ngắc, nhúc nhích, hơi thở của vẫn vững vàng, nhưng trong lòng cực kỳ thoải mái đến mức gần như sắp bật lên tiếng cười ha hả bởi thỏa mãn...

      Đỗ Phương Phương càng ngày càng hoảng loạn. ra sức mút lấy phía dưới của , uốn éo cọ sát vào thân thể của , nhưng vật nam tính của ở trong miệng vẫn như cũ, hề có chút phản ứng nào. gần như sắp phát khóc lên rồi. Khoang miệng của cũng đau ê ẩm chịu nổi, rốt cuộc đành phải buông tha, nhắm mắt lại, buông người nằm vật xuống giường...

      Hà Dĩ Kiệt cả kinh, thuận thế ngồi dậy, tuy trong lòng thấy sảng khoái vô cùng, nhưng nơi đáy mắt lại tỏ ra bối rối lẫn áy náy. ôm lấy bờ vai của kéo lên, cẩn thận quan sát nét mặt của , nhàng lau nước mắt cho , giọng mang đậm tự trách: "Phương Phương, xin lỗi, ... ..."

      "Có thể là do quá mệt mỏi thôi, thực có chuyện gì đâu... có chuyện gì... ngày mai tốt hơn..." Đỗ Phương Phương lắc đầu cái, miệng vừa vừa rơi nước mắt. Đối với lòng kiêu ngạo của , đây thực sỉ nhục. để ý đến thể diện của chính mình, dùng hết thủ đoạn cùng mọi chiêu thức, nhưng người đàn ông của dưới khiêu khích của lại hề có chút phản ứng nào...

      càng như vậy, Hà Dĩ Kiệt càng thấy áy náy. siết chặt lấy , ôm vào trong lòng, ngữ điệu cũng trở nên rối loạn: "Phương Phương, em cho chút thời gian, mấy ngày nữa tốt lên thôi. cũng biết vì sao bây giờ lại như thế, em vừa đụng vào , liền nhớ tới những lời tuyệt tình trước kia, nghĩ tới lời của em , liền, liền..."

      Đỗ Phương Phương cả kinh, từ trong ngực tránh ra. có chút dám tin nhìn lại : "Thực như vậy sao... ... nguyên nhân là bởi vì em sao?"

      "Phương Phương... là do tốt... nên khiến em chịu thiệt thòi..." Hà Dĩ Kiệt lại ôm lấy lần nữa: " có chuyện gì, mấy ngày nữa khi chúng ta quên chuyện này mọi việc tốt lên..."

      "Ông xã..." Đỗ Phương Phương cũng chịu được nữa, liền òa lên khóc, gắt gao ôm lấy , lần nữa xin lỗi: "Ông xã, đều là do em tốt, em nên với những lời như vậy, nên coi thường , nên mang người của nhà họ Đỗ ra để dọa dẫm . Nếu như em mấy lời đau lòng như vậy, cũng trở nên như vậy... Ông xã, tất cả là do em tốt... Tất cả đều là lỗi của em. Em sửa sai, em thay đổi, về sau chúng ta bao giờ như vậy nữa nhé..."

      sâu nơi đáy mắt của Hà Dĩ Kiệt sâu tràn ngập chán chường và khinh miệt, bàn tay của nhàng vuốt ve lưng : " sao, sao Phương Phương à, rồi khá hơn thôi, chúng ta vẫn còn chưa sinh con cơ mà..."

      Đỗ Phương Phương vùi mặt vào ngực , ra sức gật đầu, tiếng nghẹn ngào vang lên càng ngày càng lớn...

      Sau đó, bọn họ cũng thử lại mấy lần, Đỗ Phương Phương càng biến đổi thêm nhiều biện pháp và cách thức, thậm chí còn xem phim sex với qua tivi. So với những ngày trước tình huống có vẻ lạc quan hơn chút, thời điểm trêu đùa còn có chút phản ứng, nhưng đến cuối cùng lại vẫn thất bại trong gang tấc.

      Mới đầu tinh thần của Đỗ Phương Phương còn phấn chấn chút, mỗi ngày mỗi tối đều phải lăn qua lăn lại như vậy phen. Càng về sau, dần dần cũng còn như vậy nữa, mới đầu bọn họ còn ngủ chung trong phòng ngủ, qua khoảng thời gian sau, Hà Dĩ Kiệt xuất phát từ áy náy đưa ra ý định chia phòng ngủ, Đỗ Phương Phương trầm mặc hồi rồi cũng đồng ý.

      Hà Dĩ Kiệt càng ngày càng bận rộn, ban ngày chưa bao giờ quay trở về nhà, hơn mười giờ tối mới về nhà Đỗ Phương Phương ngủ từ lâu. Thỉnh thoảng những lúc vào ngày nghỉ của , Đỗ Phương Phương thường hẹn Đặng Hoa ra ngoài dạo phố, ăn cơm hoặc là SPA. Hai người phụ nữ có chung cảnh đơn ở cùng với nhau hết chuyện.

      Có lẽ là bởi vì đồng bệnh tương liên, cho nên hai người cũng chưa từng có chuyện gì phải kiêng dè. Đặng Hoa kể cho Đỗ Phương Phương nghe rất nhiều chuyện có liên quan đến Tần Mộ Chi. Dần dần biết Phương Phương biết Tần Mộ Chi, chồng của Đặng Hoa thậm chí còn là nhân vật thần bí, hô phong hoán vũ hơn Hà Dĩ Kiệt rất nhiều. ta rất ít khi trở về thành phố A, dĩ nhiên cũng rất hiếm khi nghe thấy tin tức về vị phu nhân danh nghĩa của . Đặng Hoa gần xa tuy có bất mãn, nhưng dám nhiều lời, dám ta câu gì. Trong lòng Đỗ Phương Phương cũng khỏi thầm khinh bỉ Đặng Hoa, ngay cả chồng của mình còn sợ hãi, quanh năm suốt tháng thấy được mặt, quá có tiền đồ!

      Nhưng lúc này Phương Phương cũng chỉ đành thuận miệng an ủi mấy câu qua quít. Đặng Hoa biết chuyện chăn gối của và Hà Dĩ Kiệt tại được hài hòa, liền giới thiệu cho vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng, là bác sĩ người nước ngoài, ít nhất tính bảo mật cho khách hàng được đảm bảo tốt hơn rất nhiều.

      Ánh mắt Đỗ Phương Phương sáng lên, nhưng rồi lại chợt khe khẽ thở dài tiếng. Dĩ Kiệt là người rất chú trọng đến việc giữ thể diện, lần này biết phải làm thế nào để thuyết phục được Hà Dĩ Kiệt đây?

      Càng nghĩ trong lòng Đỗ Phương Phương càng thấy khó chịu, vừa xấu hổ vừa hận chính mình lúc trước nên năng lựa lời như vậy. tại bất kể an ủi thế nào, cẩn thận từng ly từng tí, hạ thấp tư thế của mình ở trước mặt thế nào, gánh nặng tâm lý của vẫn sao dứt bỏ được. Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích, phải mau chóng giải quyết chuyện này, nếu chẳng phải toàn bộ cuộc đời này của cứ thế mà bị phá hủy hay sao?

      Bởi vậy nhận tấm danh thiếp mà Đặng Hoa đưa cho, hẹn thời gian dự định đưa Hà Dĩ Kiệt đến thăm khám.

      *********************************************************

      Sau lần giá biệt với Tương Tư, Hà Dĩ Kiệt lại lén lút cải trang gặp mấy lần. Có ngày được nghỉ, Đỗ Phương Phương lại có hẹn với Đặng Hoa, mình lái xe tới nơi đó.

      Cứ đúng Tương Tư bảy giờ bôn lăm phút sáng cùng cậu thanh niên trẻ tuổi kia làm. Hai người cũng có hành động gì vượt quá giới hạn, chỉ bộ dạng cười thân mật. luôn làm đến 11 giờ rưỡi là ăn trưa. Có lúc tới quầy hàng ăn vặt siêu thị hoặc có lúc mua đồ ăn bên ngoài, nhưng thường hay về nhà. sợ phát ra nên cho tới bây giờ cũng dám theo , xem ở chỗ nào. Chỉ có lần, đợi lâu, cũng thấy làm, đến tận xế chiều, mới thấy vội vã từ trong nhà ra, mắt cũng khóc tới sưng lên. khỏi lo lắng, ngày hôm sau lại cố ý xin nghỉ tới đây, lại thấy thần sắc của khôi phục như bình thường, chỉ có điều biết có phải do khí trời trở nên ấm áp, lại mặc chiếc áo mỏng, hay là có chuyện gì xảy ra, mà gầy vòng.
      Hale205 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 42 (tiếp theo)

      dường như mất khống chế, thiếu chút nữa xông tới, nhưng đến phút cuối cùng, vẫn ngồi yên ở trong xe, đến gần thêm bước. quấy rầy nữa, quấy rầy nữa. tuyệt đối lừa gạt , cũng như nuốt lời đối với .

      Thậm chí, khi ngang qua bên ngoài xe của , diy。theo bản năng tránh né ánh mắt tình cờ lướt qua của . Mỗi lần tới nơi này, cũng nhiều loại xe khác nhau của đồng nghiệp để tránh bị phát ra điều gì khác thường. Cứ như vậy gió êm sóng lặng qua hai tháng. Cho đến khi xuân về hoa nở, Tương Tư cũng chưa từng lần phát ra cuộc sống của , hoạt động hàng ngày của đều bị Hà Dĩ Kiệt nắm rất ràng. Nếu như còn có cái gì mà chưa biếtđó chính là tồn tại của Nặc Nặc. rất cẩn thận, chưa từng lần bế Nặc Nặc ra ngoài. Cũng có lần thím Phúc từng bế Nặc Nặc ra ngoài, chỉ có điều Hà Dĩ Kiệt biết thím Phúc, hơn nữa lúc thím Phúc và dời đến sinh sống ở đây cũng lấy họ của bác Phúc, nên hàng xóm đều gọi là thím Triệu hoặc là chị Triệu. Vì vậy, cho dù thím Phúc có bế Nặc Nặc qua trước mặt , cũng nghĩ đến, đứa bé nho ở trong ngực người phụ nữ kia chính là con của mình.

      Mà thời gian giống như dòng nước chảy xuôi ở dưới mặt sông đóng băng, hề có gợn sóng phức tạp,làm trong lòng người thấy phát hoảng vì yên tĩnh đó.

      "Bệnh tâm lý" của Hà Dĩ Kiệt vẫn hề tốt hơn lên. Đỗ Phương Phương cũng khuyên nhủ được tới gặp bác sĩ tâm lý, nhưng rốt cuộc hy vọng của cũng hoàn toàn tắt hẳn. Hà Dĩ Kiệt thầm xỉ vả ngu xuẩn của . Chuyện cho tới bây giờ, vẫn còn tự cho là do lời của vô tình làm tổn thương quá sâu sắc mới đưa đến tình huống bây giờ. cho là đối với tình thâm ý nặng cho nên tổn thương này mãi liền được. Hà Dĩ Kiệt ngẫm nghĩ mà chỉ thấy chán ghét. Nếu như thích , hoặc có thể , nếu chút cảm xúc tốt đẹp nào đối với , cũng có chuyện hề có phản ứng gì khi cởi hết quần áo ra và cọ sát với như vậy.

      Chương 43: Gặp lại nhau trong lúc khốn cùng

      Nếu như thích , hoặc có thể , nếu chút cảm xúc tốt đẹp nào đối với , cũng có chuyện hề có phản ứng gì khi cởi hết quần áo ra và cọ sát với như vậy.

      Hà Dĩ Kiệt tự nhận chính mình phải là người chính nhân quân tử gì. cũng có nhu cầu sinh lý như những người đàn ông bình thường khác. Nếu như phải chán ghét tới cực điểm, chỉ cần nhắm mắt cái tất cả mọi việc qua. Nhưng bây giờ, lại thấy rất mừng vì ngộ nhận và áy náy của , vừa vặn mượn cơ hội này thuận nước đẩy thuyền, rốt cuộc cũng cần phải dây dưa với nữa, cũng cần buộc bản thân mình phải thực nghĩa vụ vợ chồng để ứng phó nữa.

      Sau mấy tháng bị Đỗ Phương Phương lăn qua lăn lại, cuối cùng Hà Dĩ Kiệt trút được gánh nặng. mải bận rộn gánh vác trách nhiệm nặng nề của công việc, Đỗ Phương Phương ngày ngày cùng Đặng Hoa ở chung chỗ. Trong khoảng thời gian này, tuy hai người vẫn sống chung trong cùng căn nhà, nhưng thường xuyên mười ngày nửa tháng chẳng hề thấy mặt nhau.

      Vào ngày nắng gắt, Đỗ phu nhân đích thân đến thành phố A chuyến. Bà còn dẫn theo bà bảo mẫu sống nhiều năm trong nhà họ Đỗ, rất am hiểu cách làm các món ăn trị bệnh. Đỗ phu nhân tận tâm tận lực ở lại nơi này chờ đợi suốt tháng, chỉ đạo bà bảo mẫu thay đổi cách ninh nấu đủ các loại canh bổ dưỡng, nhưng kết quả vẫn thay đổi được chuyện gì.

      Sau khi nghe những lời răn dạy của Đỗ lão tướng quân, bà đứng ngồi yên, nhà họ Đỗ bọn họ ba đời nay luôn chỉ có con, đến đời của Đỗ Phương Phương cũng như vậy. Nhà họ Đỗ chỉ có người con . Ngay từ lúc đầu, tâm ý của lão tướng quân rất ràng, ý ông là chờ sau khi Đỗ Phương Phương kết hôn, sống chết gì cũng phải sinh hai bé trai. mang họ Hà, bé trai còn lại mang họ Đỗ. Bé trai mang họ Đỗ là huyết mạch của nhà họ Đỗ. Nhưng tại hay rồi, giờ Hà Dĩ Kiệt " được" rồi!

      Lão tướng quân tự mình gọi cú điện thoại cho Đỗ Phương Phương, mập mờ đề cập tới chuyện ly hôn. Ai ngờ Đỗ Phương Phương lại tức giận, to tiếng hồi với lão tướng quân sau đó cúp luôn điện thoại. Trong lòng , Hà Dĩ Kiệt thành ra nông nỗi như bây giờ, đều là bởi vì quá , quá quan tâm tới , cho nên mới chịu nổi đả kích vì thế mới biến thành như vậy. Vào thời khắc này, tuyệt đối thể bỏ được, huống chi, lại Hà Dĩ Kiệt như thế, cho dù thể làm được những chuyện đương, nhưng vẫn rất ! sao hình dung ra nổi, nếu ly hôn với Hà Dĩ Kiệt sau đó tái giá với người đàn ông khác, biết vào thời điểm thân mật, có thể khống chế nổi bản thân mình để đá người kia xuống giường hay !

      Còn nữa, tin Hà Dĩ Kiệt vĩnh viễn " được". trước kia sinh long hoạt hổ như nào cũng biết. tin là thời gian nữa nhất định hồi phục, dù sao bọn họ vẫn còn trẻ nên vội!

      Sau tháng chờ đợi, Đỗ phu nhân cũng nản lòng thoái chí dự định quay trở về kinh. Đêm trước khi bà quay về kinh, Đỗ phu nhân và Hà Dĩ Kiệt chuyện với nhau đến tận khuya, trong câu chuyện bà mơ hồ đưa ra ý đề nghị ly hôn. Trong lòng Đỗ phu nhân có chút mâu thuẫn, bà quý người con rể Hà Dĩ Kiệt này. hiểu chuyện, thành thục, ổn trọng, tiền đồ sáng lạn, là đốt đèn lồng tìm cũng khó tìm được. Nhưng nếu như cả đời này cứ bất lực mãi như vậy chẳng phải là quá thiệt thòi cho Phương Phương hay sao? Huống chi, lão tướng quân lúc trước gọi điện tới dặn dặn lại bà rằng thể để cho huyết mạch của nhà họ Đỗ bị đứt đoạn được!

      Chỉ có điều, nếu tin tức này bị truyền ra bên ngoài, thanh danh của cả hai nhà, nhà họ Đỗ và nhà họ Hà được tốt lắm. Hơn nữa bà cũng cảm thấy có lỗi với Hà Dĩ Kiệt. bị rơi vào tình trạng như vậy, chẳng phải là do tính khí bất trị của con làm hại sao!

      Đỗ Phương Phương vừa nghe thấy liền nổi nóng, lại thấy bộ dạng lưỡng lự của mẹ mình, hoàn toàn tức giận, sau khi to tiếng cãi lộn trận, buông câu lỗ mãng, cùng lắm nhận nuôi hai người con trai. muốn sống cùng Hà Dĩ Kiệt cả đời này, sau đó lôi kéo Hà Dĩ Kiệt lên lầu.

      Đỗ phu nhân biết tính tình con mình, sau khi nghe ly hôn, bà chỉ thở dài cái. Dù sao người phụ nữ được hưởng nền giáo dục truyền thống như bà, ngay từ trong tiềm thức cũng mong muốn Phương Phương phải ly hôn. Trong cái xã hội này, sau khi ly hôn, người phụ nữ thường bị đối xử hà khắc hơn người đàn ông.

      "Em ly hôn, có chết cũng làm. Cả đời này em ở bên cạnh , đừng hòng có ai nghĩ bắt em rời khỏi !" Đỗ Phương Phương đóng sầm cánh cửa phòng ngủ lại, kiễng chân ôm lấy Hà Dĩ Kiệt. Ánh mắt sáng quắc nhìn sang Hà Dĩ Kiệt, trong nháy mắt, trong lòng mơ hồ có áy náy lướt qua.

      Phải thừa nhận rằng sau những hành động đêm nay của Đỗ Phương Phương, trong lòng Hà Dĩ Kiệt có chút rung động. Ngoại trừ những hành động bộc phát đáng sợ kia của Đỗ Phương Phương ra, cảm tình của đối với rất kiên định, chỉ tiếc là, hoàn toàn chán ghét đến tận xương tủy mất rồi.

      Có lẽ con người luôn có ích kỷ như vậy. Cho dù người kia có đối xử với tốt đến cỡ nào cũng thèm để mắt tới, đơn giản bởi đây phải là người thích, cho nên tất cả những việc người đó làm cũng chỉ là vô ích.

      Hà Dĩ Kiệt nhàng vòng tay qua eo , cúi đầu, giọng có chút khàn khàn: "Phương Phương, cho tới hôm nay, còn gì để tiếc nuối. Điều lo lắng duy nhất, ngoại trừ bí thư Tiếu ra chỉ có em. Bí thư Tiếu lớn tuổi rồi, đứa con trai của ông khiến ông phải hao tâm tổn trí như vậy. Đến bây giờ, tuy rằng những việc xảy ra trước kia, dưới trợ giúp của ông ngoại được giải quyết, nhưng mấy lần tới thăm bí thư, đều nghe bảo mẫu , ông luôn sợ hãi, lo lắng, đến nỗi buổi tối nào có thể ngủ ngon giấc. Lúc còn , ông giúp đỡ quá nhiều, nên cả đời này đối với , ông là ân nhân mà cần phải báo đáp. chỉ hi vọng ông có thể sống thanh thản nốt quãng đời còn lại. Nếu như có thể để ông ra nước ngoài sống tốt quá, muốn ông tránh xa chốn thị phi này, để ông được sống cuộc sống an nhàn lúc tuổi già, như vậy cũng có thể yên tâm phần nào.

      "Vậy chúng ta nghĩ biện pháp đưa bí thư Tiếu ra nước ngoài sống là được rồi." Đỗ Phương Phương nhàng cọ xát ở trong ngực , tìm tư thế dễ chịu: "Thực ra, cũng phải là có cách, để qua khoảng thời gian nữa, từ từ đưa ông ấy ra nước ngoài sống."

      "Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt càng ôm chặt lấy : "Em tốt. Em xem, em như vậy làm sao có thể buông tay với em được đây?"

      "Vậy đừng rời khỏi em là được, cả đời này chúng ta cùng ở chỗ..." Trái tim của Đỗ Phương Phương trở nên mềm nhũn như sắp ra nước. Chỉ có những lúc ở trước mặt , mới có thể cảm thấy bản thân mình vẫn còn là người phụ nữ, còn có thể được những lời mềm mại khiến đàn ông động lòng.

      " cũng nghĩ vậy. Nhưng tại thế này... thấy mình quá vô dụng..." Hà Dĩ Kiệt đầy vẻ tự trách, giọng điệu trùng xuống, Đỗ Phương Phương nghe vậy cực kỳ đau lòng. nhàng vuốt vuốt lưng , trấn an: "Dĩ Kiệt à, có chuyện gì, có chuyện gì đâu, người em cần là , chỉ chính con người thôi... Những thứ khác em đều để ý..."

      "Nhưng chuyện này như vậy công bằng đối với em, em còn trẻ như vậy..."

      Đỗ Phương Phương thấy vành mắt hơi hồng hồng, khỏi bật cười tiếng, nhàng đập cái: "Em tin cả đời cũng tốt hơn được!"

      "Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt cầm tay , thở dài tiếng sâu: "Em hiểu được như thế, làm chồng còn dám đòi hỏi gì hơn nữa!"
      Hale205 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 43 (tiếp theo)

      Thời tiết của thành phố A chuyển sang hè, tiết trời nóng bức cực kì khó chịu. Đối với những kẻ có tiền, sống trong mùa đông hay mùa hạ cũng có ảnh hưởng gì. Nhưng đối với tình hình nay của Tương Tư mà như chịu tra tấn của địa ngục. Gian nhà thuê ở nóng như trong lồng hấp, chưa tới giữa trưa mà ánh nắng chiếu xuyên vào đến giữa nhà. Tiền lương của Tương Tư tuy phải là thấp, nhưng Nhất Nặc cần phải được bổ sung dinh dưỡng, cho nên phải cho con ăn thêm sữa bột, rồi cả tã bỉm để khi con tiểu ra bị ẩm ướt. Những thứ đó khiến số tiền tháng phải chi tiêu phải là . cũng từng muốn dùng số tiền mà Hà Dĩ Kiệt đưa để mua cái máy điều hòa nhiệt độ. Dù sao tại cùng biết ở đâu rồi, cần phải bận tâm lo lắng như trước kia. Nhưng Tương Tư lại nghĩ mình và hoàn toàn chia tay, cũng ràng giữa hai người còn liên quan gì với nhau nữa, do đó càng thể động đến số tiền kia của . hối hận lần trước khi gặp mặt trả lại cho tấm thẻ tín dụng đó. Ngày qua ngày Tương Tư cố gắng chịu đựng nhẫn nhịn sống như vậy. Nhưng đến giữa tháng Bảy cơ thể của thể gắng gượng được nữa, lăn ra ốm.

      Sức khoẻ của vốn được tốt, lúc trước lại còn bị Đỗ Phương Phương ban cho vài roi, chết sống lại như thế, nên tình trạng sức khỏe của ngày càng xuống dốc. lại cố ý muốn sinh Nặc Nặc, sau khi sinh con ra, chính bản thân cũng cảm thấy là sức khỏe của mình vốn kém giờ đây thể nào kém hơn được nữa. thấy mình tựa như cái cây mà thân bị sâu mọt đục rũa lấy hết sức sống rồi. Lần này phát bệnh, sốt cao li bì nhiều ngày, người thể gầy thêm được nữa, may mà còn có Trường Sinh ở bên cạnh. Cậu khăng khăng cầu phải đến bệnh viện.

      Trường Sinh là nhân viên thời vụ của siêu thị, tiền lương tháng chỉ có 1200 tệ. Tương Tư vẫn còn ốm, thể làm, tiền lương liền bị ngừng trả, vẻn vẹn chỉ còn lại ít tiền dành dụm được, nhưng cũng chỉ đủ chèo chống cho hai ngày nằm viện là hết. Tương Tư sốt cao, mặt vẫn còn đỏ rực phải xuất viện. biết tình hình sức khỏe của mình, thể động đến số tiền sinh hoạt của Nặc Nặc được. Con còn như vậy, thể để con bị ăn uống khổ sở. Trường Sinh cố chấp chịu, nhờ thím Phúc ở lại bệnh viện chăm sóc Tương Tư, cậu liều mạng ra bến cảng tìm việc làm thêm. Nhưng thứ nhất là cậu có bằng cấp gì, thứ hai là có năng lực gì đặc biệt, thứ ba là có bối cảnh, thứ tư có sức lực. Vòng vo suốt hai ngày trời ở đây cậu vẫn tìm được việc gì để làm. Sau vài lần do dự, cậu gạt bỏ lòng kiêu ngạo của tuổi thiếu niên sang bên, dứt khoát hỏi bằng được thím Phúc những tin tức về các mối quan hệ của Tương Tư, đó cậu có chút ít thông tin về mối liên quan giữa người đàn ông tối hôm trước với Tương Tư.

      **************

      Khi Trường Sinh xuất Hà Dĩ Kiệt xử lý công việc ở trong phòng làm việc của mình. Chẳng những thư ký Triệu sợ ngây người, mà ngay cả Hà Dĩ Kiệt cũng giật nảy mình. Cậu thanh niên trẻ tuổi này dường như biết sợ hãi gì, cũng cần biết là ở trước mặt "Quan lớn quyền quý" phải biết bớt chút phóng túng. Cậu ta cứ như vậy báo tên người mình cần gặp là Hà Dĩ Kiệt, sau đó theo con đường lớn bước rầm rầm vào trong, tìm đến phòng làm việc của Hà Dĩ Kiệt.

      Sau khi Hà Dĩ Kiệt đưa xe đến, Trường Sinh gặp chút ít phiền toái khi lên xe. Phải mất ba lần đụng đầu cậu mới thành công nhét được mình vào trong xe. Cho dù như thế cậu vẫn chút lúng túng, bình tĩnh giải thích câu: "Tôi chưa từng ngồi xe bao giờ, xấu hổ, để các chê cười rồi."

      Hà Dĩ Kiệt khỏi nhìn liếc nhìn chàng trai trẻ này. Cậu ta chút ngượng ngùng của những người trẻ tuổi, cũng có mặc cảm tự ti bởi vì nghèo túng của mình. Đối mặt với Hà Dĩ Kiệt cậu cũng cảm thấy tự ti kém cỏi trước “vị quan lớn” như . Cậu là người như thế nào cứ biểu lộ như thế, sạch , trong suốt khiến Hà Dĩ Kiệt cảm thấy tự mình phải xấu hổ!

      Chương 44: Nụ hôn chung tình

      Hai hàng lông mày của Hà Dĩ Kiệt nhăn lại chạm tới nhau, cuống quít nghiêng người ôm lấy bả vai và an ủi: "Tư Tư, Tư Tư đừng sợ, đây, có ở đây rồi."

      Tương Tư mơ mơ màng màng, dần dần nhìn người trước mặt là ai, đáy mắt đột nhiên lên vẻ sợ hãi. vội vã rút tay ra khỏi lòng bàn tay , ống kim truyền dịch theo lực tay vì thế mà bị chệch ra khỏi ven, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đầy nửa đầu của ống tiêm. Nhưng hoàn toàn hề phát ra, bàn tay vẫn che mặt rồi thét lên: "Hà Dĩ Kiệt... em có, em cố tình mang thai để ràng buộc ... Em vẫn luôn uống thuốc... Em nghĩ dùng đứa con để ép buộc ... đừng làm thế... Em đau quá... A... Hà Dĩ Kiệt... Em xin ... Em đau quá..."

      Tiếng thét chói tai của át hết mọi thanh khác ở trong phòng. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chỗ hai người. Hà Dĩ Kiệt sững sờ ngồi yên tại chỗ, hai tay gắt gao siết thành quyền, gân xanh trán nổi lên cuồn cuộn. Những lời cầu khẩn của Tương Tư, từng tiếng từng tiếng tựa như là hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim . chưa bao giờ nghĩ chuyện đó lại gây ra nỗi ám ảnh lớn đối với như vậy.

      Kể từ sau khi đưa từ Cam Túc trở về, chưa từng đề cập qua chuyện về đứa bé. đề cập tới, lại càng chủ động nhắc tới nó. vẫn cho rằng thời gian có thể xoá mờ những tổn thương kia, nhưng biết, chuyện này hoàn toàn khiến sợ hãi đến tận xương tủy. Nếu như phải tại tinh thần của được minh mẫn, hé răng câu, quá kiên cường, kiên cường đến mức làm thấy đau lòng.

      "Tư Tư..." Tay vẫn run rẩy, thử muốn ôm lấy , nhưng lại co rúm người thành khối, ôm lấy đầu núp ở giường bên kia, miệng thét lên chói tai. Ống truyền dịch bị kéo thẳng băng, chiếc giá sắt để treo bình truyền dịch bị kéo đến mức sắp đổ ập xuống. tay mắt lanh lẹ vội vã đưa cánh tay ra đỡ lại, chiếc giá sắt đổ xuống, đập lên bả vai . đau đến mức hàm răng nghiến chặt lại, phải lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. cắm lại chiếc giá sắt vào chỗ cũ cho chắc chắn, kiên quyết cầm lấy cánh tay có kim truyền dịch của Tương Tư, ấn chặt miếng bông y tế lúc này biến thành màu đỏ thẫm, vội vã rút kim tiêm ra. run lên cái vì đau đớn, trong lúc vặn vẹo qua lại chợt nhìn thấy , sao kiềm chế nổi lại bắt đầu tiếp tục thét lên, toàn thân run lẩy bẩy.

      Mắt Hà Dĩ Kiệt tối sầm lại đỏ ngầu, mặc kệ cho gào thét vẫn ôm siết vào lòng. Thân thể nóng hổi dọa người, ôm lấy . khóc nức nở, nước mắt chảy nhạt nhòa sao ngừng lại được. Lúc này còn giãy dụa, có bất cứ hành động nào, cũng còn la hét dữ dội giống như vừa rồi nữa. co cụm người lại, núp ở trong ngực , giọng thào, tiếp tục cầu khẩn , tiếp tục rằng hề dùng đứa trẻ để uy hiếp , van xin hãy buông tha cho đứa trẻ, rằng đau dữ dội, đau sắp chịu nổi...

      Hàm răng Hà Dĩ Kiệt va vào nhau cầm cập, đáy mắt ngập tràn đau đớn, nước mắt kiềm chế nổi cứ thế trào ra. gắt gao ôm chặt Tương Tư vào lòng, bàn tay vỗ nhè từng cái từng cái ở phía sau lưng để trấn an. run rẩy ghé miệng ở bên tai nhàng như dỗ dành: "Tư Tư, Tư Tư đừng sợ, sao rồi! cũng biết mà, em dùng đứa để uy hiếp ... Tư Tư là người phụ nữ tốt nhất, Tư Tư làm những loại chuyện này... Đứa còn, chúng ta cần phải đau thương nữa! Tư Tư yên tâm, Tư Tư đừng sợ, cần phải sợ, có gì phải sợ... Tư Tư ngoan, bây giờ em ngoan ngoãn nghỉ ngơi nhé, có được ?"

      Xem ra thần trí của mơ hồ rồi, nâng cằm lên, từ trong ngực hé ra khuôn mặt nhắn, gầy gò, càng làm cho đôi mắt to hơn, nhưng cái nhìn lại hoàn toàn trống rỗng dường như có tiêu cự. cứ như vậy ngây ngẩn nhìn lại , trong ánh mắt lộ ra vài phần mê mang, làm cho đau lòng ra lời, chỉ có thể ôm lấy chặt hơn: "Tư Tư, quên những chuyện vui trước kia có được ? cần phải suy nghĩ nhiều nữa."

      " tin lời của em sao? buông tha cho con của em sao?" Tương Tư kinh ngạc hỏi lại câu, giọng giống như nỉ non, mơ hồ ràng. Hà Dĩ Kiệt dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, tin lời em , cũng làm tổn hại đến con của chúng ta, Tư Tư yên tâm, sợ gì hết..."

      Toàn thân đột nhiên như bị rút hết khí lực, thân thể ở trong ngực nóng như lửa. Trong phòng cực kỳ khô nóng, cả người cũng ướt đẫm mồ hôi, chờ đợi thêm giây cũng cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn mực ngồi yên ôm lấy . Giờ phút này, thừa nhận những ngày tháng qua phải chịu đựng quá nhiều khổ sở, tưởng chừng như thể vượt qua được. Hà Dĩ Kiệt ơi Hà Dĩ Kiệt, ở trước mặt Tương Tư, mày vĩnh viễn có tư cách lên những uất ức của mình, vĩnh viễn có tư cách để phàn nàn, vĩnh viễn có tư cách cầu người khác phải thông cảm hay thương.

      "Tư Tư ngoan, em đừng khóc nữa, được ..." cúi đầu nhàng hôn lên đỉnh đầu : " đưa em gặp bác sĩ, được chứ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :