1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đừng bỏ lỡ tình yêu - Minh Châu Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 37 (tiếp theo)

      Tương Tư thay bộ quần áo lao động, cầm cái bọc của mình chuẩn bị tan tầm. Vừa ngẩng đầu nhìn đến Trường Sinh tựa ở cạnh cửa, thân hình cao to hơi có phần lộ ra vẻ gầy gò. Trong cái se lạnh của bầu trời đêm mùa xuân, gương mặt tuấn dật như tranh vẽ của cậu mang theo vài phần quạnh quẽ. Cặp lông mày xếch dài hơi chau lại, cánh môi mỏng hơi mím lại mang theo chút tà khí đơn thuần, đôi mắt khi nhìn xuyên qua ngọn đèn mang theo chút mơ màng nhè , khiến cho Tương Tư cũng chợt thoáng thấy hoảng hốt. Thế nào mà đứa này, mấy ngày hôm nay ngày càng thấy trở nên khác hẳn ngày trước thế nhỉ, nhìn Trường Sinh giờ đây thấy giống với Trường Sinh của lúc trước nữa rồi!

      Tựa như là chỉ trong vòng đêm đứa bé kia thoát khỏi ngây thơ, biến thành người đàn ông thanh tú cao ngất.

      Trường Sinh biết nhìn thấy mình rồi, đôi mắt hơi cong cong, ánh lên nụ cười ấm áp nhàng.Cánh tay dài mảnh khảnh của cậu chứa đựng sức lực riêng có của người tuổi trẻ liền đưa tới, khoác lên vai Tương Tư, hơi kéo về phía bên cạnh mình, có chút mập mờ nhưng lại hề có ý khiêu khích, giống như nâng niu đoá hoa sơn chi mùi thơm ngát, tươi mới thanh thuần.

      "Chị Tư Tư chúng mình cùng về nhà thôi." Giọng trầm trầm của cậu nghe khêu gợi như tiếng dây đàn Violin rung lên, giống như tiếng nước chảy qua bên tai vậy. Tương Tư nhàng liếc mắt qua cậu ta, đưa tay gạt phắt cánh tay của cậu ôm vai mình xuống, giả vờ nổi giận mắng mỏ: " biết thế nào là lớn, là cả!"

      Trường Sinh cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng bóng như ngọc, đáy mắt ánh lên cái nhìn sáng chói. Cậu vẫn đứng đó, hề động đậy, chỉ cúi thấp người xuống thêm chút, ghé sát vào vành tai của khẽ : "Tư Tư, em lừa chị chuyện."

      Tương Tư sững sờ, ngẩng đầu lên, đôi con người mở trừng lớn nhìn cậu: "Chuyện gì vậy?"

      Trường Sinh cười có chút đắc ý, nụ cười kia nhìn rất giảo hoạt giống như cậu thiếu niên mới có "mười lăm tuổi": "Em mười tám tuổi rồi, tròn mười tám tuổi rồi đó."

      Tương Tư giật mình đánh thót cái, vài giây đồng hồ sau, cái miệng của dần dần tròn thành hình chữ O, nhưng đáy mắt lại bừng lên chút lửa giận. Nụ cười của Trường Sinh càng lúc càng lớn hơn. Tương Tư cũng bợp cái vào đầu của cậu, tức giận mắng: "Cậu đúng là cậu nhóc xấu xa! Tôi biết rồi, tôi biết từ lâu rồi!"

      Trường Sinh bị đập cái có chút hơi đau, co người lại sụt sịt cái mũi, nháy nháy con mắt hỏi lại: "Sao chị lại sớm biết tuổi của em như vậy?"

      Tương Tư bị cậu làm cho tức giận, thiếu chút nữa kiềm chế nổi nhảy dựng lên. Rất lâu sau cũng lời nào, chỉ hung hăng trừng mắt, liếc nhìn cậu, quay người ra phía bên ngoài bỏ . Trường Sinh vội vàng đuổi theo sau , gọi: "Tư Tư, Tư Tư..."

      Tương Tư để ý tới cậu, chỉ cúi đầu bỏ nhanh, Trường Sinh khẽ vươn tay ra, cầm lấy cổ tay của , giật tay lại. Trường Sinh lại cầm lấy tay , Tương Tư giận, vừa quay mặt , nước mắt cũng lưng tròng đảo quanh hốc mắt: "Cận Trường Sinh, cậu thấy đùa bỡn tôi rất vui vẻ sao? Cậu mười tám tuổi lại gạt tôi, cậu mới mười lăm tuổi. Hàng ngày cậu vẫn ở tại trong nhà của tôi, tôi cũng để ý phòng ngừa gì với cậu, vẫn coi cậu chỉ là thiếu niên, tôi, tôi..."

      Nước mắt của Tương Tư rơi xuống ào ạt như mưa. Mình thiệt thòi chết mất, bao nhiêu tiện nghi đều bị cậu ta chiếm hết! Tuy rằng hàng ngày vẫn luôn luôn mặc đồ ngủ lại ở trước mặt cậu, nhưng mà, nhưng mà có nhiều lần lại dỗ cho Nhất Nặc bú sữa mẹ, Trường Sinh về đến nhà cũng chỉ xoay người qua chỗ khác, hề có ý tránh né, trở về phòng của mình!

      Nhìn thấy nước mắt của , Cận Trường Sinh sao chịu nổi, máu lại sôi trào cuồn cuộn trong lồng ngực của người thiếu niên, tiếng khóc nức nở của khiến cậu cách nào khống chế nổi mình nữa. Cậu vươn cánh tay ra định ôm vào trong lòng, cục yết hầu di động lên xuống, trong giọng như suối nguồn tuôn trào lộ rối trí lẫn nóng nảy: "Chị Tư Tư, chị Tư Tư, thực xin lỗi..."

      "Cận Trường Sinh! Cậu lại còn xằng bậy!" Tương Tư khó thở, khẽ vươn tay hung hăng đẩy cậu ra. Trường Sinh bị đẩy cái lảo đảo lui về phía sau vài bước, Tương Tư xoay người bỏ chạy, lại lao vào trong bộ ngực rắn chắc.

      Hà Dĩ Kiệt sắc mặt tái nhợt, khóe môi vẫn còn run rẩy ngừng. Lửa giận trong đôi mắt gần như muốn bùng cháy lên, hai cánh tay cứng như sắt của liền khóa chặt Tương Tư lại. Nhưng ánh mắt của lại như gắn chặt vào người của Cận Trường Sinh, hàm răng của nghiến chặt lại, nhưng vẫn cố kiềm chế, để phẫn nộ trào dâng bộc phát ra ngoài... Cậu mà cũng dám ôm Tương Tư sao, cậu cũng dám sao?!

      "Có muốn cho người đánh trận nhừ tử ? Có muốn cho người đánh chết ?!" hận đến nghiến răng nghiến lợi xông ra đứng ở bên cạnh cấp dưới gầm , bàn tay giữ lấy cánh tay Tương Tư vừa mạnh mẽ vừa chặt chẽ thêm vài phần.

      Cảm giác đau đớn lan ra từ đầu khớp xương tràn ra bên ngoài, Tương Tư đứng ở nơi đó, núp ở trong ngực , khoảng chừng phút đồng hồ, cũng thể cử động được.

      Hương vị người , tiếng của , động tác ôm của , lồng ngực ấm áp của , tất cả những thứ này cũng chưa từng biến đổi, chỉ có điều, quen thuộc đó giờ đây trở nên lạ lẫm mất rồi.

      cho rằng cả đời này khó có khả năng gặp lại , nhưng ngờ lại được gặp trong tình cảnh thế này.

      Nhưng còn là Văn Tương Tư ngày xưa, mà cũng phải là Hà Dĩ Kiệt trong lòng nữa rồi. Tất cả tình cảm giữa bọn họ, sớm bị người vợ của dùng vài roi kia chặt đứt sạch cả rồi.

      Lúc chuyện, trong lồng ngực cứ vang lên tiếng ong ong khiến tỉnh táo lại, hơi nhấc cái mũi lên chút. Lúc này, trong có cảm giác hơi chua xót, nhưng may mà vẫn chưa rơi lệ.

      dùng sức đẩy ra , động tác của giằng co lúc, nhưng rồi lại thuận theo cách kỳ lạ, mặc cho đẩy ra.

      " dựa vào cái gì mà động thủ với cậu ấy." ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn giống như nhìn con người xa lạ.

      Đây là câu đầu tiên với . Hà Dĩ Kiệt đứng ở giữa đám người lui tới, đột nhiên trong lúc này, cảm thấy dường như thể nhận ra nổi, người đứng ở trước mặt mình kia rốt cuộc có phải là Tương Tư hay !

      Lúc này xoay người sang chỗ khác. nhìn từng bước đến trước mặt cậu thiếu niên tuấn tú kia, đẩy hai người thuộc hạ của vây quanh cậu ta ra. nhìn cầm tay của cậu thanh niên, kéo cậu ta về phương hướng khác.

      Cậu thanh niên kia lại quay đầu nhìn lại , trong đôi con ngươi trong veo như suối nguồn lộ ra ánh nhìn sắc bén, lạnh lẽo giống như con thú . Cậu ta nắm chặt tay Tương Tư, cái nhìn của cậu lúc này tràn ngập khiêu khích.

      Trong lòng Hà Dĩ Kiệt đau đến thốt ra nổi thành lời, thể nào nhìn bỏ như vậy, liền lảo đảo đuổi theo.

      "Tương Tư..." gọi tên của , nhưng bước chân của vẫn hề ngừng lại, phảng phất như gọi tên của người khác, chút liên quan đến .
      Hale205 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38: Tư Tư, đồng ý với em, buông tay

      Tương Tư..." gọi tên của , nhưng bước chân của vẫn hề ngừng lại, phảng phất như gọi tên của người khác, chút liên quan đến .

      theo phía sau , mà bước vừa nhanh vừa vững chãi, mực bước , chưa từng quay đầu lại.

      "Tương Tư..." cắn răng cái, bước nhanh mấy bước vòng qua đứng chắn ở trước mặt , lại gọi tên lần nữa.

      ngước mắt, đôi mắt nhìn tràn ngập trống trải, khuôn mặt gầy gò mái tóc cắt ngắn như cậu con trai, mặc bộ quần áo bảo hộ màu xám dày cộp đến gối, quả khiến sắp nhận ra nữa rồi.

      cũng lời nào tiếp nữa, cứ đứng như vậy mà nhìn vào , mà cũng lẳng lặng nhìn lại . Chỉ có điều trong ánh mắt kia tựa như được che phủ bởi lớp sa mỏng, cách xa tới muôn sông nghìn núi.

      Tương Tư tự nhận thấy mình phải là con người lập dị, trước kia vẫn luôn là người hoạt bát cởi mở, cũng phải là người tán thành cách dông dài thương xuân buồn thu khi bàn về những chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng giờ phút này, nhìn người đàn ông ở trước mặt này, người đàn ông mà theo suốt bốn năm, từng đến cách nào tự kiềm chế nổi bản thân, người đàn ông khiến đến cực hận, nhưng cũng sao oán hận nổi. dTrong nội tâm của chỉ có tâm tâm niệm niệm ý nghĩ duy nhất, chúng ta thể trở về bên nhau được nữa rồi.

      Rốt cuộc, cách nào để trở về bên nhau, thể trở về được cái giờ phút lúc ban đầu gặp nhau, cũng thể trở về được giây phút đương kia nữa rồi. đứng ở trước mặt của đây, nhưng mà giữa bọn họ có vách núi thể vượt qua được.

      Nhìn lúc này đơn như cây tiêu cổ (cây sáo - loại nhạc cụ) trong bóng đêm. Chiếc áo choàng bên ngoài màu đen khoác người gần như hòa lẫn với màu đen của đêm khuya, mà bên tóc mai của , dường như có chút sương trắng. biết là mắt của mình mờ rồi, hay là đúng như thế. Cũng chỉ mới qua năm ngắn ngủn, già nhiều như vậy rồi sao!

      phủ nhận, chua xót chợt lướt qua trong lòng , nhưng cũng chỉ là con người, cũng mỏi mệt, cũng ngã xuống, cũng lùi bước.

      Từng ngón tay cứ từ từ xiết chặt lại, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

      " nhận lầm người rồi." Giọng của vẫn giống như trước đây hề thay đổi, chỉ có điệu thấp chút, nặng nề tối tăm chút.

      Chỉ năm chữ ngắn ngủn đó mà tựa như búa tạ, thoáng cái đập vào trong lòng của khiến thân hình có chút lay động. mặt , tràn ngập vẻ hốt hoảng và chán nản ngày càng nồng đậm, lắc đầu, trong ánh mắt có sợi tơ lưu luyến chém đứt nổi, nhưng nỗi chua xót cứ từng chút từng chút thấm vào trong : "Tương Tư, biết chính là em, biết là em mà..."

      "Tiên sinh." Tương Tư lại liếc nhìn , những lời này tràn ngập mệt mỏi, chính nghe mà cũng cảm thấy thể tin được. Nhưng ngoại trừ điều đó ra, biết phải điều gì khác hơn: "Ngài nhận lầm người rồi."

      "Tư Tư..." cười khổ sở, đầy vẻ mệt mỏi, đôi tay rũ xuống ở hai bên chân muốn nâng lên ôm lấy gương mặt của mà vỗ về, nhưng sao như nặng tựa ngàn cân, thực thể nào động đậy nổi nữa.

      Tương Tư cũng xoay người sang chỗ khác. Trường Sinh ngược lại, cậu ta nắm chặt lấy tay của , hai người vai sóng vai về phía trước.

      Hai hàm răng của Hà Dĩ Kiệt từng chút từng chút nghiến chặt lại. Lời của đầy vẻ lạnh lùng, còn ánh mắt của cậu thiếu niên kia đầy khiêu khích. Hai cánh tay lúc này đan chặt vào nhau, nhìn giống như được minh bạch cho lắm, tựa như có ngọn lửa bốc lên thiêu đốt mỗi tấc da thịt của . Đột nhiên nơi đáy mắt của có sát khí xẹt qua, mắt như bị gió thổi qua, chớp chớp mấy cái. Lúc này hai người thuộc hạ vẫn đứng ở bên cùng nhau bước tới. thiếu niên gầy gò, nho nhã sao có thể là đối thủ của họ được. Chỉ ba bước bước lên phía trước, lập tức cánh tay của Cận Trường Sinh bị người ta vặn chéo cánh khuỷu kéo sang bên. Ngũ quan tuấn tú của Trường Sinh bắt đầu vặn vẹo, đôi tròng mắt lộ ra cam lòng sâu sắc cùng với hung ác sắc bén phù hợp với lứa tuổi của cậu ta. Hà Dĩ Kiệt vẫn đứng yên ở nơi đó, vững vàng như núi Thái Sơn. Đôi mắt thâm thúy của đảo qua gương mặt người thiếu niên kia, chỉ có khóe môi hơi cong lên ít, giống như cho cậu ta nụ cười đầy khinh thường, đầy mỉa mai trào phúng, sau đó quay nhìn cậu ta nữa.

      Hà Dĩ Kiệt thẳng về hướng trước mặt Tương Tư. Cơn gió đêm thổi làm bay tung vạt áo choàng ngoài của lên, để lộ ra cặp chân dài thon dài rắn chắc vững chãi. Thân hình cao to sừng sững như trái núi, bước chân vững vàng với khí thế bức người, câu, nhưng khí thế của lại làm cho người nào có thể bỏ qua . Trong lúc này những người khác tựa như chỉ để làm đẹp, dù có thế nào cũng đều bị coi hơn .

      nóng nảy tức giận, đứng ở nơi đó hai tay xiết chặt lại, cả người run lên, lửa giận bùng cháy nơi đáy mắt, hai má đều nóng đến đỏ bừng. trợn mắt nhìn sang , phẫn nộ từ bên trong bộc phát ra nóng rực, giống như đầm nước lạnh lẽo bị đốt lên vậy. Trái tim của Hà Dĩ Kiệt chợt nhói lên đau đớn, nhưng vẫn gắng gượng cười vui. Khá lắm, còn có thể tức giận, còn có thể phẫn nộ, ít nhất biểu tình gương mặt khi nhìn còn tương đối dễ chịu, nếu thể chịu nổi.

      đến trước mặt , thân hình cao lớn tựa như muốn bao phủ cả người . Quanh người tràn ngập khí phách lạnh lùng và băng giá, mấp máy môi, bị ức chế chịu nổi. Trong lúc còn giằng co mâu thuẫn, biết mình nên ngửa mặt, phẫn nộ mở miệng mà mắng chửi hay là cố giả bộ ra dùng những lời lạnh lùng với , đưa tay cầm lấy tay của . khuôn mặt trần đầy kiên định và ngang ngược, kiên quyết cho cự tuyệt, giọng hoà tan vào trong bóng đêm, mang theo điệu trầm thấp khiến cho lòng người sợ hãi: " theo ."

      giữ chặt lấy tay của sau đó tiến về trước, Tương Tư bị xoay người quay ngược lại, sau đó lảo đảo bước mấy bước theo , nhưng ngay lập tức cả người bắt đầu tụt lại đằng sau, muốn tiếp nữa. Lực đạo tay gia tăng thêm chút, bị đau, tiếng kêu đau tràn ra môi, lực cầm của liền buông hơn chút.

      Tương Tư dùng tay còn để trống kia liều mạng cậy ngón tay của ra. Nhưng đột nhiên xoay người lại, trong đôi mắt sáng giống như ngôi sao lạnh ở bầu trời xa xôi của , làm cho người ta nhìn thấu, đoán nổi kia, khi nhìn sang lại chất chứa áy náy lẫn đau đớn cực kỳ sâu đậm. sững sờ, để cho kịp tỉnh ngộ phản kháng lại, liền xoay người ôm ngang người lên, sau đó nhanh đến chỗ đỗ xe. Lái xe sớm mở cửa xe, ôm hai chân giãy dụa đá đạp lung tung vào trong xe, trầm giọng quát:" cho phép bất cứ ai tới đây!"

      Cửa xe đóng lại, khoá chặt bọn họ lại ở trong gian nho của buồng xe ô tô.

      vẫn còn ở trong ngực của , hai tay của giống như bàn ủi, ôm siết lấy vừa chặt vừa nóng bỏng. giãy giụa nhưng sao thoát ra nổi, người rịn ra lớp mồ hôi mỏng khiến cả người dinh dính rất khó chịu. thể tiếp tục đợi ở chỗ này được, thể cùng được! phải trở về nhà, Nhất Nặc còn chờ ở nhà, còn phải cho Nhất Nặc bú sữa, phải về nhà, phải về nhà!

      "Hà Dĩ Kiệt, dựa vào cái gì để bắt tôi phải theo ? kết hôn rồi, có vợ rồi, còn muốn tôi theo để làm gì? Để cho khi trở về với , tôi lại lần lượt chịu roi sao? Để làm tình nhân bí mật của rồi lại phải chịu bị đánh đến mức chết dở sống dở nữa hay sao?"

      Tương Tư ép buộc mình phải tỉnh táo lại. Thời điểm lên lời này, giọng còn phẫn nộ như vừa rồi nữa. Khóe môi của hơi nhếch lên chút, đáy mắt mang theo vẻ mỉa mai trào phúng nhìn lại , tránh.

      Giống như bị bầu nước lạnh quay ngược đầu dội xuống, đột nhiên trở nên tỉnh táo lại. Trong ánh sáng mờ tối của khoang xe, hơi thở của lượn lờ chỗ với nhau, khoảng cách gần gũi như vậy làm cho tay chân cũng bắt đầu rét run lên.

      làm cái gì vậy? là chỉ liếc nhìn cái thôi, bao giờ tham gia vào cuộc sống của nữa, vì sao tại lại thể khống chế nổi ham muốn, muốn cùng với chứ?

      liệu có tư cách để mang ? , hoàn toàn có khả năng mang được!

      kết hôn, cưới người phụ nữ có bối cảnh hùng hậu làm vợ, thân thể của cùng với tính mạng và tiền đồ nửa đời sau của bí thư Tiếu đều thắt ở cái cây đại thụ kia rồi, làm sao có thể mang được?

      Nhưng mà, cứ như vậy buông tay ra hay sao, cứ như vậy thả hay sao? làm được, chỉ cần nhìn thấy cậu thanh niên tuổi còn rất kia ôm lấy , chỉ cần nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau thôi, chịu sao chịu nổi rồi, tựa như muốn nổi cơn điên lên, vậy làm sao có thể lại cho phép trở về được đây? Để cho kết hôn, sống chết cùng với người khác ở chung chỗ hay sao?...

      Nhưng mà lại thể thốt lên lời muốn giữ ở lại. Nếu như muốn giữ ở lại, cũng phải là có cách, chỉ có điều, muốn Tương Tư của phải lén lút theo , làm tình nhân thể lộ ra ngoài ánh sáng được, chờ khi có đủ khả năng lực thoát ra khỏi nhà họ Đỗ, sau đó cho thân phận quang minh chính đại hay sao?
      Hale205 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chương 38 (tiếp theo)

      thể nào để tình trạng tàn nhẫn đến như vậy đến với , cũng thể để cho mình có bộ dáng vô liêm sỉ như vậy được!

      Tay ôm ngang chiếc eo của , từng chút từng chút buông ra. chán nản ngồi tựa vào ghế ngồi trong xe, trong nháy mắt dường như già nua thêm mười mấy tuổi.

      Ngay lập tức Tương Tư từ người dịch chuyển ra chỗ ngồi bên ngoài, tựa như con thú dữ hay cơn hồng thuỷ đáng sợ nào đó. Nhịp thở của Hà Dĩ Kiệt trầm xuống, thể nào giữ lại, nhưng lại nỡ ra lời cho phép rời , cứ nhắm mắt như vậy, chờ bỏ .

      Tương Tư quay lưng lại, giọng khẽ khàng của vang lên trong buồng xe bị phong kín, nghe nhàng mềm mại giống như nước chảy tràn qua khe dưới ánh trăng: "Hà Dĩ Kiệt, mọi chuyện đều qua rồi, đều trở thành quá khứ rồi. tại tôi sống cuộc sống rất tốt, cuộc sống bình thường như vậy làm cho tôi cảm thấy rất an tâm. Nếu như cảm thấy còn có chút áy náy đối với tôi, nếu như vẫn còn nhớ kỹ được tôi từng theo bên cạnh suốt bốn năm, tôi xin đừng có xuất ở trước mặt của tôi nữa, cũng đừng nên quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, được ?"

      vẫn mở mắt ra, chỉ nâng tay lên, lấy mu bàn tay che kín hai con mắt, nỗi đau thương sao ra được từ trong trái tim của dần dần lan ra khắp người. \ nho kia, chung quy bị chính bản thân vứt bỏ.

      rất đúng, nếu như còn có lương tâm, nếu như còn có áy náy đối với , cũng đừng nên cuốn vào trong vòng xoáy thị phi đầy nguy hiểm kia nữa. có cách nào để bảo vệ được , vậy nên trêu chọc nữa.

      " đồng ý với em, buông tay, từ nay về sau, bao giờ còn quấy rầy cuộc sống của em nữa, cũng bao giờ còn xuất ở trước mặt của em nữa!"

      mở miệng, giọng khàn khàn tựa như những hạt cát thô ráp cọ sát vào nhau.

      Tương Tư kinh hãi xoay người, quay đầu lại nhìn , cố chống lại ánh mắt đau thương của . Trong nội tâm của đột nhiên thoáng co rút lại cái rất đau đớn. Nhờ ánh sáng êm dịu củ đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua, mới dần dần nhìn thấy , bên tóc mai của , xem ra nhuộm lớp sương trắng (tóc bạc). cũng già rồi, Hà Dĩ Kiệt luôn trầm ổn kín đáo, cao cao tại thượng kia, Hà Dĩ Kiệt luôn có phong thái nhanh nhẹn làm khuynh đảo vô số phụ nữ kia, giờ đây cũng có vẻ mặt như thế này, cũng ngày bị già ...

      Tương Tư cúi đầu, năm nay cũng ba mươi bảy tuổi rồi, trong lòng sao xác định nổi mùi vị cảm xúc lúc này của mình là gì nữa. vươn tay ra mở cửa xe, xoay người chuẩn bị xuống xe.

      khi đồng ý rồi, như vậy giữa bọn họ cũng cần bất kể lời đáp từ khách sáo gì nữa, cũng nên rời , trở về nhà của mình.

      Chương 39: Ôm người lần cuối cùng và ở riêng

      khi đồng ý rồi, như vậy giữa bọn họ cũng cần bất kể lời đáp từ khách sáo gì nữa, cũng nên rời , trở về nhà của mình.

      "Tư Tư..." Giọng của đầy điệu hiu quạnh giống như tiếng tiêu cổ, đầy bi thương ngập tràn trong đêm tối. bàn tay chậm rãi đưa qua, kéo tay lại, đặt ngồi lại chỗ ngồi, lực đạo êm ái nhưng lại rất kiên định.

      Động tác của bị khống chế nhưng cũng dừng lại. xoay người lại nhìn , trong ánh sáng mờ tối của buồng xe, gần như có thể cảm nhận được phía sau lưng mình có người áp sát về phía . cúi thấp đầu, cắn vào môi dưới, sống lưng có chút căng thẳng.

      Hơi thở của cách rất gần, nhịp tim của liền đập rối loạn... Sau mê muội ngắn ngủi, vẫn kiên quyết cắn răng cái, rút bàn tay bị giữ lại ra, chút ngần ngừ phóng khỏi ra xe, nhưng đột nhiên lại từ phía sau ôm chặt lấy eo của .

      Bầu khí lúc này dường như thoáng trở nên ngưng trệ. Trong óc chợt thoáng trống rỗng, hốc mắt có chút đau đớn. vẫn giữ nguyên động tác kia hề động đậy, thân thể tựa như cũng cứng ngắc lại, thân thể của nhàng tiến tới áp sát vào . Mặt của áp vào sống lưng của , tư thế ôm này của mang theo hương vị khẩn cầu, kích thích tiếng lòng của luôn mềm nhũn trước .

      cho là chút gì đó, hoặc là khẩn cầu, hoặc là dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ để tiếp tục lừa bịp, hoặc có thể là uy hiếp hà khắc... Nhưng vẫn mực trầm mặc, chỉ ôm , chăm chú như là bao giờ có ý định muốn thả ra nữa.

      Đột nhiên giữa lúc này nước mắt của Tương Tư liền rơi xuống, lặng lẽ, tiếng động. biết được vì sao giữa bọn họ trở nên như hôm nay.

      "Em , trở về nhà , em yên tâm, từ nay về sau trở lại đây nữa." Cánh tay của ôm lấy chợt buông ra, trong bóng tối bàn tay của sờ lên mặt của , đầu ngón tay mang theo lớp chai mỏng nhàng vuốt ve từ mi tâm của xuống phía dưới. Chỉ sau mấy cái vuốt ve ngắn ngủi, hơi thở ấm áp trong nháy mắt liền cách xa. mở to mắt nhìn, nhưng chỉ chốc lát, sau đó xuống xe, đóng cửa xe lại.

      Khi cửa xe sắp sửa khép lại, khắc kia, dường như nghe thấy được câu gì đó, nhưng nghĩ chắc đó là ảo giác của mình mà thôi.

      lưu lại nữa, nhanh chóng về hướng ngôi nhà của mình. Làn gió đêm thổi tới làm tỉnh táo lại. trì hoãn thời gian quá lâu rồi, Nặc Nặc vẫn còn chờ về nhà, thím Phúc cũng lo lắng, lại còn cả Trường Sinh nữa, biết có bị những người kia bắt nạt hay ...

      Càng nghĩ, bước của càng nhanh hơn, cần đến phút, còn nhìn thấy bóng dáng của nữa rồi.

      chút lưu luyến, thậm chí ước gì rời khỏi xa được nhanh chút. Hà Dĩ Kiệt cười cười tự giễu, ngồi đó, mệt mỏi tựa vào lưng ghế xe, dạ dày lại bắt đầu đau lâm râm. nắm tay lại thành quyền chống vào chỗ dạ dày đau đớn, khẽ ấn xuống, nhưng cho dù vậy đau đớn này cũng thể nào tan nổi, đau ỷ lan tràn đường đến trái tim.

      Tương Tư rảo bước trở lại, Trường Sinh vẫn bị hai người kia kèm giữ ở bên cạnh. Tương Tư mượn ánh sáng ngọn đèn nhìn lại cậu kỹ, thấy mặt cậu dường như bị thương tổn gì, liền thở phào hơi nhõm.

      Hai người kia xem ra cũng nhận được lệnh rồi nên cũng thả cho Trường Sinh ra . Gần như khi được bọn họ buông ra, giây sau thoáng cái Trường Sinh cầm lấy hai tay của Tương Tư, ánh mắt của cậu nhìn lượt từ xuống dưới, mãi lát sau cậu mới cắn răng hỏi: "Tên xấu xa kia, ta bắt nạt chị chứ?"

      Tương Tư nhìn thấy bộ dáng hỏi rất nghiêm túc của cậu, trong lòng có có chút tình cảm ấm áp: " đâu, chúng ta trở về nhà thôi."

      Trường Sinh gật gật đầu, nhưng vẫn cầm tay của , dắt .

      Tương Tư muốn kéo tay trở lại, nhưng Trường Sinh cũng quay đầu lại, chỉ câu: "Chị Tư Tư, chị cứ coi em như là em trai của chị ."

      Tương Tư khẽ giật mình, đáy lòng chợt buông lỏng, thở mạnh hơi: "Được, đời này tôi luôn coi cậu là em trai của tôi."

      Trường Sinh năng gì, chỉ tuỳ tiện gật gật đầu. Cuộc đời này dài như vậy, ai có thể biết được từ nay về sau như thế nào, em chỉ muốn tại có thể được gần gũi với chị thêm chút, từng chút từng chút hoà nhập dần vào trong cuộc sống của chị, thế là tốt rồi.

      Lúc trở về, cả hai người đều ai năng gì nữa về câu chuyện xảy ra sau buổi tối muộn hôm nay. Thím Phúc ôm Nhất Nặc vẫn còn ở phòng khách chờ bọn họ. Tương Tư kịp rửa mặt liền chạy ngay đến, đưa tay ôm lấy con . Lúc ghé vào khuôn mặt nhắn hung hăng hôn mấy cái Nhất Nặc liền há cái miệng xinh ra cười toe toét. Nhìn gương mặt bụ bẫm với hai cái lúm đồng tiền má, cười ngọt ngào, trái tim Tương Tư như mềm nhũn ra, tất cả những gì vui đều bị nhanh chóng quăng ra ngoài chín tầng mây. ôm con tránh vào trong phòng ngủ, thay quần áo của mình ra sau đó cho con bú, Nhất Nặc mở đôi mắt to tròn xoe, cái miệng xinh xắn há ra, tiếng mút sữa chùn chụt vang lên. cái trán đầy đặn của bé hơi rịn ra chút mồ hôi, Tương Tư cầm lấy chiếc khăn mềm thương chấm chấm mồ hôi trán con. ôm Nhất Nặc trong tay, siết chặt.

      thể để cho Hà Dĩ Kiệt biết tồn tại của Nhất Nặc. Đêm nay cũng đồng ý với rồi, đến quấy rầy cuộc sống của nữa. hiểu tính , từ trước đến nay điều gì cũng dễ dàng đổi ý, nhưng trong lòng vẫn đề cao cảnh giác. Mãi cho đến thời gian trôi qua được hơn tháng, cuộc sống của vẫn gió êm sóng lặng như cũ, lúc này Tương Tư mới dần dần yên lòng – rốt cuộc lần này Hà Dĩ Kiệt hề lừa gạt .

      **********

      Đỗ Phương Phương ở lại nhà họ Đỗ suốt nửa tháng trời. Cho tới khi bị Đỗ lão tướng quân cưỡng chế, cầu, Đỗ Phương Phương liền bị Đỗ phu nhân tự mình đưa trở về nhà.

      Ngày hôm đó Hà Dĩ Kiệt cố ý xin nghỉ làm, đến sân bay để đón tiếp hai mẹ con . Tuy Đỗ Phương Phương đồng ý trở về nhà, nhưng vẫn trương ra cái vẻ mặt như cũ. Xe về đến nhà, ba người còn vào trong phòng khách, Đỗ Phương Phương liền ném chiếc túi da trong tay vào ghế sa lon, hất chiếc cằm lên đầy vẻ kiêu ngạo, nhìn sang Hà Dĩ Kiệt, mỗi chữ mỗi câu ta đều vênh mặt hất hàm mở miệng kiểu như sai khiến: "Hà Dĩ Kiệt, đây là tôi tha thứ cho trước, cho nên tôi cho được vào phòng của tôi, tôi muốn hai chúng ta chia phòng ra ngủ riêng!"

      Cả phòng đầy ắp người hầu đều thoáng sửng sốt, sau đó lặng yên tiếng động, tự động lánh ra bên ngoài.
      Hale205 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39 (tiếp theo)

      Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt tái nhợt, xác định nổi, đứng ở nơi đó cực kỳ xấu hổ, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Đỗ phu nhân trong lòng nóng như lửa đốt, hung hăng trừng liếc mắt nhìn Đỗ Phương Phương, định mở miệng giải vây Hà Dĩ Kiệt cắn răng cái, nhàng mở miệng, nhưng giọng điệu lại như chém đinh chặt sắt: "Được, cứ dựa theo như lời em , tạm thời chúng ta ở riêng."

      gương mặt của Đỗ Phương Phương, thần sắc cao ngạo thoáng cái lập tức như bị treo ở giữa trung. Suốt nửa tháng nay, biểu của Hà Dĩ Kiệt vẫn luôn mực ăn khép nép, cho dù có cố tình gây như thế nào vẫn bao dung vô điều kiện. Lần này bị ông ngoại đuổi về nhà, trong nội tâm vẫn hết sức cam lòng. Cục tức giận kia vẫn còn làm ổ ở trong lòng , chưa hoàn toàn bị đánh tan. nhất định phải để cho Hà Dĩ Kiệt biết , để ý cái gì, nhất định phải làm cho lần lại lần cầu xin , bù đắp lại cho , muốn phải hiểu , hà Dĩ Kiệt lừa gạt Đỗ Phương Phương tha!

      Trở về đường suy nghĩ kỹ càng rồi, muốn tạo lập lại uy thế của mình ở nhà họ Hà lần nữa. muốn cho toàn bộ nhà họ Hà từ xuống dưới, mọi người phải nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt dỗ dành như thế nào, cầu xin như thế nào, làm cho bọn họ biết được rằng, nếu như Hà Dĩ Kiệt mà lừa gạt nhà họ Đỗ tha,Hà Dĩ Kiệt phải quan tâm nhiều đến Đỗ Phương Phương , vô cùng sợ hãi nếu như ta chịu hồi tâm chuyển ý!

      Nhưng ta hoàn toàn ngờ đến, đúng lúc này, biết vì sao đột nhiên thái độ của Hà Dĩ Kiệt lại thay đổi đột ngột như thế!

      Những lời kia của thoáng cái làm ta nghẹn họng, nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. thế mà lại đồng ý hai người ở riêng cơ chứ!

      Trời biết, ta tuyệt đối muốn ở riêng chút nào, ta chỉ muốn để cho phải cầu xin ta vài câu...

      Đỗ phu nhân cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh bà tỉnh táo lại ngay, gắng gượng nở ra nụ cười vui vẻ cắt đứt bầu khí trầm mặc đáng xấu hổ này, đỡ câu: "Dĩ Kiệt con xem, Phương Phương giở tính tình trẻ con thích đùa giỡn như thế, thế nào mà con lại cũng hồ đồ mà hùa theo như vậy chứ? Cái này vợ chồng khẽ bảo ban nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, làm gì có chuyện vợ chồng hận thù nhau qua đêm bao giờ..."

      Đỗ phu nhân còn định khuyên nhủ tiếp, nhưng Hà Dĩ Kiệt khoát tay, mặt mày lạnh băng: "Mẹ, con cũng có giới hạn riêng của mình, cũng có ta nguyên tắc của mình. Ngày trước Phương Phương làm náo loạn như thế nào, con cũng quan tâm, nhưng mà tại..."

      Giọng của Hà Dĩ Kiệt tựa như có chút nghẹn lại. xoay người sang chỗ khác, bộ dạng tràn ngập vẻ sa sút tinh thần ra được: "Phương Phương tùy tiện buông ra những lời tuyệt tình như thế..., vậy ấy đặt tình cảm vợ chồng giữa con và ấy ở đặt nơi nào đây? Nếu như thực ấy vẫn còn có chút xíu tình cảm với con... ấy nhất định ra những lời như vậy..."

      Giọng của dần dần lắng xuống, tựa như quá mức khổ sở, đến mức được thành lời.

      Vành mắt Đỗ Phương Phương dần dần đỏ lên, nhịn được liền khẽ kêu lên tiếng: "Dĩ Kiệt... Em... phải là em..."

      Hà Dĩ Kiệt cũng để cho ta hết câu nhanh chóng mở miệng : "Phương Phương à, nghĩ tại cả em và , hai chúng ta đều rất cần được tỉnh táo chút, tách ra thời gian ngắn như thế cũng rất tốt. Hai chúng ta cũng nên phải suy nghĩ kỹ càng lại cho tốt hơn, nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục từ nay về sau... Giữa vợ chồng nếu như ngay cả tin tưởng lẫn tôn trọng nhau cũng bị mất , vậy bằng..."

      Trái tim Đỗ Phương Phương chợt nảy lên cái, khẩn trương nhìn sang phía Hà Dĩ Kiệt, thấy hít sâu hơi, nhíu chặt lông mày, nhắm mắt lại, cúi đầu rủ rỉ lên tiếng: " bằng tụ được cũng tan được..."

      Thân thể Đỗ Phương Phương run lên cái, mềm nhũn, ta muốn mở miệng chút mấy lời xoay chuyển lại..., nhưng lòng tự ái cao độ làm cho ta có cách nào cúi đầu nhận sai được.

      Đỗ phu nhân trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận mang Đỗ Phương Phương ra mà đánh cho thức tỉnh lại, gắng sức nháy mắt với con , nhưng thấy Phương Phương chỉ là cắn môi lời nào, Đỗ phu nhân thầm thở dài vẻ đầy oán hận, bất đắc dĩ thể tiếp mấy lời thương lượng: "Dĩ Kiệt à, Phương Phương hiểu chuyện, con hãy tha thứ cho nó lần thứ nhất , chuyện ra ở riêng này, nếu truyền ra ngoài, chung quy cũng được dễ nghe..."

      "Mẹ, chỉ là tạm thời thôi, chờ đến khi con và Phương Phương tỉnh táo lại, suy nghĩ cho ràng, đương nhiên chúng con lại về chung phòng với nhau. tại trong lòng con rất rối loạn, nếu lúc này hai chúng con ở cùng chỗ, chừng lại muốn khắc khẩu..."

      Đỗ phu nhân nghĩ đến tính nết của Đỗ Phương Phương, bất đắc dĩ đành phải gật đầu: "Vậy tạm thời trước mắt cứ như vậy... Trước mắt tạm tách ra tuần thôi, tuần sau, cho dù như thế nào, con cũng phải trở lại phòng ngủ chung, nghe thấy , Dĩ Kiệt?"

      Chương 40: Dụ sắc


      "Vậy tạm thời trước mắt cứ như vậy... Trước mắt tạm tách ra tuần thôi, tuần sau, cho dù như thế nào, con cũng phải trở lại phòng ngủ chung, nghe thấy , Dĩ Kiệt?"

      Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, trước mắt bây giờ con để Phương Phương ở lại cùng với mẹ, con còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, buổi tối con ăn cơm cùng với ngài."

      "Con bận việc cứ , cần bận tâm đến mẹ đâu, đều là người nhà, cần phải khách khí như vậy."

      Đỗ phu nhân liên tục khoát tay, Hà Dĩ Kiệt định nhưng lại thôi nhìn Đỗ Phương Phương mấy lần, rốt cuộc cũng gì nữa, chỉ nặng nề thở dài hơi, cầm lấy áo khoác ngoài xoay người ra khỏi nhà...

      Mãi cho đến khi khởi động cho xe chạy rời khỏi biệt thự, gương mặt kiên nghị của Hà Dĩ Kiệt mới dần dần hé mở ra nụ cười, dần dần nụ cười kia trở nên cực kỳ rạng rỡ, mang theo thích thú và thoải mái dễ chịu ra được. Đỗ Phương Phương, đây chính là lời mà chủ động ra. Chúng ta kết hôn hơn năm, cuối cùng cũng làm được việc khiến tôi thấy cực kỳ hài lòng!

      Đỗ Phương Phương mắt thấy ra ngoài, lái xe , lúc này mới ngừng dậm chân vẻ đầy oán hận, xoay người nén giận với Đỗ phu nhân: "Mẹ, tại sao mẹ thấy trở ngại như vậy mà lại chịu ra mặt giúp con? Con chỉ thuận miệng nên như vậy, tại sao mẹ lại có thể giúp cho ấy như vậy chứ?"
      Hale205 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40 (tiếp theo)

      Cho dù tính tình của Đỗ phu nhân có tốt thế nào nữa, cho dù bà có muốn bao che khuyết điểm cho con nữa, lúc này đây cũng thể nhịn được nữa rồi. Bà giơ tay phát túm luôn lấy tay của Đỗ Phương Phương, gương mặt vốn luôn hòa nhã mềm yếu giờ đây tràn ngập phẫn nộ và uy nghiêm: "Con theo mẹ lên lầu, mẹ có mấy lời muốn với con!"

      Đỗ Phương Phương xua xua tay, nhưng Đỗ phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn ta: "Phương Phương, có phải là con muốn làm náo loạn đến mức phải ly hôn hay ?"

      Đỗ Phương Phương khẽ giật mình, nhưng vẫn mạnh miệng ngẩng đầu cao ngạo: "Ly hôn? Hà Dĩ Kiệt ta dám sao? Bên này chỉ cần ta dám ra hai chữ ly hôn thôi, phía bên kia con làm cho ta rớt đài luôn!"

      Đỗ phu nhân uể oải lắc đầu, mỏi mệt đến cực điểm, bà thở dài hơi, nhưng vẫn là cố gắng giữ vững tinh thần: "Phương Phương, đối với người đàn ông thể dùng thủ đoạn như vậy để bắt ta phục tùng đâu, con là vợ con của nó, lại tiếp, bây giờ con là người của nhà họ Hà, mọi vinh nhục của con đều buộc ở người Dĩ Kiệt. Ngay cả tại Dĩ Kiệt cần dựa vào nhà họ Đỗ, cho dù là tại nó thể khuất phục trước mặt con, nhưng với tình cảm như vậy con cảm thấy có thể tin được ? Có cái gì quan trọng hơn so với việc nắm giữ được trái tim của người đàn ông đây?"

      "Dĩ Kiệt cũng là người đàn ông, nó cũng cần thể diện, cũng có tôn nghiêm của nó. Con lúc nào cũng hơi động chút lại mang nhà họ Đỗ ra để dọa nó. Thời gian dài, bất cứ là ai cũng đều có tâm lý phản nghịch. Bây giờ nó vẫn còn nguyện ý cưng chiều che chở cho con, con biết có chừng có mực, tương lai nhất định bị phản tác dụng. Cho nến khi Dĩ Kiệt thất vọng triệt để đối với con rồi, Đỗ Phương Phương phải mẹ con đâu, đến lúc đó con có muốn khóc cũng có nước mắt mà khóc nữa đâu!"

      Đỗ Phương Phương bị những lời này của Đỗ phu nhân làm cho sững sờ cả người. Mãi hồi lâu, ta mới cúi đầu gắt gao cắn môi, nhưng vẻ vẫn cam lòng cứng: "Dĩ Kiệt rất con, mẹ, đâu, có cái ngày ấy đâu..."

      "Rất con ư? Dù có sâu nặng thắm thiết hơn nữa, nếu như con cứ giữ cách sống như vậy, lần lần hai Dĩ Kiệt có thể ăn khép nép để cầu được lòng của con. Nhưng nếu như con còn náo loạn như mấy lần trước như vậy nữa, rồi con thấy nó còn có thể như vậy nữa !"

      Đỗ phu nhân nhận thấy con mình dường như nghe ra, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, "Phương Phương à, mẹ là người từng trải. Đối với con, mẹ chỉ có ý tốt có ý xấu, đời này người khác có thể có tư tâm gì đó đối với con, kể cả Dĩ Kiệt, nhưng chỉ có mẹ là có. Mẹ chỉ toàn tâm toàn ý muốn nhìn thấy con được sống cuộc sống tốt đẹp. Nhưng với tính tình của con như bây giờ, nếu con chịu thay đổi, sửa lại cái tính xấu ấy , đến ngày nào đó, chính con đích thân đẩy Dĩ Kiệt sang cho người khác rồi đấy..."

      Đỗ Phương Phương nghe đến đó liền cuống quít cả lên. Mới đầu Hà Dĩ Kiệt cực kỳ ân cần, mấy lần đón , cầu xin , nhưng thấy như vậy trong nội tâm của lại càng được nước, càng thêm cậy thế, cho rằng Hà Dĩ Kiệt nếu phải là thể. Nhưng lần này Hà Dĩ Kiệt lại đồng ý với ở riêng, làm cho thoáng cái trở nên chết lặng người. Xem ra trong khoảng thời gian này Dĩ Kiệt quá dung túng đối với , mà cũng hoàn toàn quên mất người đàn ông có tên Hà Dĩ Kiệt này từ trước đến giờ phải là người nắm chắc được trong lòng bàn tay, hoàn toàn thể nhào nặn được!

      "Mẹ, vậy bây giờ mẹ những lời này có tác dụng gì nữa đâu, Dĩ Kiệt cũng đồng ý như vậy rồi..." Vành mắt của Đỗ Phương Phương nhanh chóng trở nên đỏ ngầu. Ở ngay trước mặt của mọi người ta cho vào trong phòng ngủ rồi, sĩ diện như vậy, nhất định chủ động trở về phòng ngủ, chẳng lẽ bây giờ ta phải chủ động cầu xin hay sao? Việc này chẳng phải làm cho công sức của khoảng thời gian vừa qua trở thành uổng phí hay sao? Mà ta lại muốn mình bị rơi xuống thế hạ phong...

      Suy tính lại ta thấy cũng cam lòng, nhưng cứ ở riêng như vậy ta lại càng muốn. Trong khoảng thời gian ngắn Phương Phương liền lâm vào thế bị động tiến thoái lưỡng nan chi địa. ¬

      "Bây giờ con mới biết sốt ruột hay sao?" Đỗ phu nhân thấy cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trong lòng bà cũng thấy được nới lỏng ra chút. Bà kéo con vào trong phòng ngủ, ngồi xuống giường xong xuôi rồi mới vuốt mái tóc của con , phân tích: "Thử nhìn lại con cái sao, hàng ngày đều ăn mặc giống như là người đàn ông vậy, con cũng nên sửa đổi lại phong cách ăn mặc quần áo của mình..."

      Cặp lông mày Đỗ Phương Phương liền nhăn lại: "Mẹ, con vốn dĩ là người xuất thân từ quân nhân..."

      "Nhưng mà con cũng là phụ nữ mà!" Đỗ phu nhân cười dịu dàng: "Nghe lời mẹ, đêm nay chỉnh lý lại mọi thứ cho tốt , tự làm cho mình trở nên mềm yếu ! Là đàn ông vẫn luôn thích được dỗ dành phỉnh nịnh chút, con để mình yếu thế chút, chẳng phải vừa vặn để cho chồng con bậc thang để xuống dưới hay sao ?"

      "Cho tới tận bây giờ con cũng chưa từng cầu xin người nào hết." Đỗ Phương Phương vẫn giữ bộ dáng vui. Đỗ phu nhân thở dài: hai đứa các con là vợ chồng, đóng cửa lại chính là người nhà, cái gì mà giữ thể diện với mất thể diện, cái đó quan trọng lắm sao?"

      Đỗ Phương Phương lắc đầu: "Mẹ, để thời gian nữa ! Con bây giờ vẫn chưa nghĩ làm lành trở lại đâu. Từ đến lớn con vẫn chưa từng bao giờ phải chịu bị ai đánh, ngờ rằng lần đầu tiên bị đánh lại là do chính người đàn ông của mình đánh như thế. Nếu như là vì chuyện khác, thôi , nhưng mà con thể chịu được, thể chấp nhận được chuyện ấy vì người phụ nữ khác mà đánh con...”

      "Con người phụ nữ này là ai? Dĩ Kiệt thực có người ở bên ngoài rồi hả?" Đỗ phu nhân thấy con đột nhiên thốt ra lời vẫn luôn luôn cấm kỵ này liền cảm thấy cũng lo lắng.

      Đỗ Phương Phương thở dài: "Con biết tại hai người bọn họ còn liên lạc với nhau nữa hay . Người phụ nữ kia, ngày trước vốn là tình nhân của ấy, nghe , theo ấy suốt bốn năm. Mẹ cũng biết đó, thân phận Dĩ Kiệt như vậy nếu như có thể giữ ta ở bên mình suốt bốn năm, nhất định phải là tầm thường... Về sau, con tìm tới cửa đánh đuổi ta , Dĩ Kiệt cũng hề gì..."

      "Nếu là chuyện trước kia, vậy chữ cũng được phép nhắc lại!" Đỗ phu nhân lập tức cắt ngang lời con : "Ai mà quá khứ chứ? Dĩ Kiệt vì con mà chấp nhận đuổi sạch toàn bộ phụ nữ ở bên cạnh mình như vậy, coi như là có tâm rồi, chỉ cần sau khi kết hôn Dĩ Kiệt toàn tâm toàn ý với con là được. Phương Phương, con phải rộng lượng chút, cũng nên đề cập lại những chuyện trước kia làm gì. Con sống rộng lượng rồi ngược lại, Dĩ Kiệt cho rằng con phải chịu thiệt thòi, nó càng đối xử tốt gấp bội với con!"

      "Mẹ...” Đỗ Phương Phương ngã xoài ra ở giường, nhàng nhắm mắt lại, nơi khóe mắt mơ hồ ánh lênchút nước mắt: "Con rất sợ... Mẹ... Con chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế bao giờ, chung quy là con cảm thấy... đơn giản như vậy đâu... Mẹ biết , người phụ nữ kia, thời gian ngắn trước đây ngẫu nhiên con nhìn thấy ta lần... còn ở nơi này, dù ta ở nơi này ngày ngày đó con cũng thể nào an tâm được... Mẹ... mẹ xem, con nên làm thế nào bây giờ... Nếu như ta chết rồi... ta chết rồi có phải là Dĩ Kiệt chặt đứt được những nhớ nhung hay ... Đến lúc đó con được sống bình an với Dĩ Kiệt hay ? Mẹ..."

      "Phương Phương! Con nhăng cuội gì đấy!" Đỗ phu nhân kinh hãi, Đỗ Phương Phương lại mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt vẻ mờ mịt rời rã, nhưng vẫn chất chứa quyết tuyệt ra được. Đỗ phu nhân nhìn thấy con như vậy cực kỳ kinh hãi. Bà túm lấy bờ vai của con ra sức lay động: "Phương Phương, con hãy tỉnh táo lại chút , tất cả những điều đó trở thành chuyện quá khứ rồi con ạ! Mẹ xin con, ngàn vạn lần con đừng có làm chuyện gì quá manh động, con nên chặt đứt đường lui của mình, con làm vậy chính là con phá hủy chính bản thân con đấy..."

      "Bây giờ con cũng đâu còn đường lui nữa hả mẹ?" Đỗ Phương Phương ngồi dậy, cười khổ sở đầy chua xót. ta đưa tay cầm lấy tay của Đỗ phu nhân: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm , con làm chuyện điên rồ ấy đâu, con để cho nhà họ Đỗ chúng ta bị mất mặt đâu. Chỉ là con thấy trong lòng mình ngột ngạt quá thôi... nên con mới ra với mẹ. Đúng như lời mẹ , người phụ nữ kia giờ trở thành quá khứ rồi, con nên nhắc lại làm gì. Từ nay về sau con cũng bao giờ ra nữa. Mẹ, ngài cứ yên tâm , hai ngày nữa con chuyện với Dĩ Kiệt tốt, con lời xin lỗi với ấy. Chúng con là vợ chồng, từ nay về sau con sống sao cho tốt hơn thời gian trước, con để cho người khác “ngư ông đắc lợi” đâu mẹ..."

      Tảng lớn trong lòng Đỗ phu nhân như được dỡ bỏ, lúc này bà mới thở hơi dài nhõm: " vậy sao co! A di đà Phật, con có thể nghĩ thông được như vậy tốt rồi! Đứa bé ngoan, mẹ biết con phải chịu uất ức, nhưng cuộc sống chính là như vậy, chung quy cũng phải có người chịu nhường bước lui về phía sau con ạ! Dĩ Kiệt lui bước dài như vậy rồi con cứ lùi lại bước là được."

      Đỗ Phương Phương nhàng gật gật đầu, trong khoé mắt nước mắt vòng quanh, nhưng ta vẫn cố nhịn xuống, ngửa cao đầu mực nuốt nước mắt trở lại. Đỗ Phương Phương thể khóc, cũng bao giờ khóc nữa. , Đỗ Phương Phương này, tuyệt đối khinh kẻ địch bị đánh bại như vậy. Văn Tương Tư trước kia phải là của Phương Phương này rồi tại, ta cũng phải!

      Ba ngày sau, Đỗ phu nhân rời . Buổi chiều Đỗ Phương Phương liền bắt đầu tắm rửa thay đổi cách ăn mặc. Trước đây ta thích những quần áo đậm chất nữ tính chút nào, nhưng giờ đây, lại cố ý mua sắm lần cùng với Đỗ phu nhân. Phương Phương mua chiếc váy ngủ mỏng dính gần như trong suốt. Phương Phương sau khi tắm rửa ra ngoài liền mặc bộ đồ ngủ bằng ren có chiếc đai thắt có hình hoa hồng đỏ, đứng ở trước gương trang điểm nhìn lại mình.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :