1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đủ rồi, anh yêu em - Chanh Tâm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      lâu quá dey...editor ơi!!!

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6:

      Editor: Shyn

      Triệu Mạnh Tề có xem vẻ đẹp của , mặc dù rất hấp dẫn , nhưng ánh mắt của chứa ưu thương

      " ra có thể tin, nhưng có rất nhiều người vì biết tôi là Triệu Mạnh Tề, cho nên dám chuyện với tôi như vậy." Tầm mắt của dời về phía đoàn người náo nhiệt.

      Dương Tư Dục trong nháy mắt hiểu được ý của .

      Thái độ của phô trương, giọng điệu thản nhiên giống như chuyện thường, mà ra, chuyện này có .

      "Được, tôi thừa nhận, câu của hề đáng tin." Dương Tư Dục gật đầu.

      Nếu như Lương Tĩnh Hanh nghe thấy vừa như vậy, đại khái thưởng cho tràng trách móc, vô ý đắc tội với khách.

      Vừa nghĩ tới , tầm mắt Dương Tư Dục tự chủ được lại nhìn Lương Tĩnh Hanh.

      Triệu Mạnh Tề rất chú ý động tác của , cũng nhìn đến nơi mà phóng tầm mắt đến.

      Mặc dù phải khẩu vị của , nhưng chút… thích ứng được.

      Ở trong mắt phụ nữ, là người đàn ông độc thân hoàng kim, mặc dù đến mức vì mà si mê u sầu, nhưng ít ra cho ít "Tôn trọng" .

      Còn này, là người đầu tiên ở trước mặt làm loạn.

      Thú vị.

      thú vị.

      Theo ánh mắt của , có thể nhìn thấy người đàn ông kia đứng bên cạnh em , mà bên cạnh còn có cái giai nhân khác, chính là bạn thân của em

      Chỉ cần nhìn cũng có thể thấy, ngừi đàn ông kia khiến cho này tương tư... như vậy, cứ để cho đến quấy đục trì xuân thủy !

      "Ở đây xa quá, bằng chúng ta đén gần nhìn cho kĩ chút." Triệu Mạnh Tề đẩy thắt lưng thúc giục tiến về trước, đến phía Lương Tĩnh Hanh.

      Vì bất ngờ, Dương Tư Dục đề phòng, từ trong bóng tối bị đẩy ra ánh đèn, sau đó, vô số người gật đầu chào và người đàn ông bên cạnh.

      Được rồi... thừa nhận, chính là đại thương nhân, quen biết vô cùng rộng, có nhiều người tôn trọng .

      Nhưng, cũng liên quan đến chuyện của a!

      " muốn dẫn tôi đâu?" Dương Tư Dục hạ thấp giọng, hiểu mở miệng.

      " thích người đàn ông kia, tôi liễn dẫn gặp ." Triệu Mạnh Tề tao nhã cười, lễ phép gật đầu với tân khách xung quanh, thanh ép thấp , chỉ đủ mình nghe thấy.

      Dương Tư Dục cả kinh.

      "Cái, cái gì? !" sửng sốt, bước chân dừng lại, nhưng bàn tay lập tức áp lên lưng , đẩy ra phía trước.

      "Tôi dẫn gặp người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề thay đổi lí do " chút , đừng để tôi đẩy , rất khó nhìn ."

      Tình huống trước mắt, rất xấu hổ.

      Dương Tư Dục rất muốn phen đẩy ra, nhưng lại muốn trở thành tiêu điểm của mọi người

      Cho nên, chỉ có thể bị động tiến về phía trước, để cho lòng bàn tay điều khiển.

      " rốt cuộc muốn làm cái gì?" Dương Tư Dục thực hiểu.

      "Dẫn gặp người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề bước nhanh hơn, dường như thể chờ đợi được.

      "Triệu Mạnh Tề!" ngờ thủy chung thay đổi lí do, Dương Tư Dục nhanh mồm nhanh miệng gọi thẳng tên của , giọng điệu còn mang theo tia mạnh mẽ.

      "Tôi thích gọi tôi nhhư vậy." tươi cười, để ý đến tức giận của , còn quên tìm tính từ để hình dung.

      "Hung dữ !" Thế nhưng thích.

      Dương Tư Dục sửng sốt.

      " có ý gì?" Dương Tư Dục suy nghĩ cách logic, nhưng cũng thể nghĩ ra có ý gì.

      " thích người đàn ông kia." Triệu Mạnh Tề khẳng định kết luận.

      "Tôi ..." Dương Tư Dục dừng lại, vội vã muốn phủ nhận.

      " thừa nhận cũng được, tôi vừa thấy rất ràng." Triệu Mạnh Tề cho có thời gian ngụy biện, thúc hông của , lại tiếp tục về phía trước.

      Dương Tư Dục lần đầu tiên bị á khẩu trả lời được.

      Triệu Mạnh Tề rất hài lòng, đúng.

      Đôi mắt bé này, trong trẻo đến mức lừa gạt được người khác, rất thích trong trẻo ấy, cũng thích thẳng thắn -- đương nhiên bao gồm cách chuyện hung dữ của .

      thích đôi mắt chân thực của , cho dù bị tận lực kiềm chế dưới lông mi dài.

      "Tôi rồi, người đàn ông kia là ông chủ của tôi, đừng hại tôi mất việc làm." Chuyện gì có liên quan đến Lương Tĩnh Hanh, khí thế Dương Tư Dục lập tức yếu nửa.

      Triệu Mạnh Tề khẽ cười tiếng, bước chân cũng dừng lại.

      " thích người đàn ông đó, chuyện này rất ràng, chúng ta đến xem, người đàn ông kia đối với có cảm giác gì." Triệu Mạnh Tề cười ra suy nghĩ của mình.

      Dương Tư Dục lập tức giật mình, cũng quên ý định muốn phản bác .

      ... thích người đàn ông kia, chuyện này rất ràng.

      kẻ mới quen biết, cũng biết chuyện thích , Lương Tĩnh Hanh ở bên cạnh mười năm, lại hề biết thầm mến .

      còn ... Chúng ta đến xem, người đàn ông kia đối với có cảm giác gì.

      thực, Dương Tư Dục cũng rất tò mò, cũng muốn biết, Lương Tĩnh Hanh đối với , rốt cuộc có cảm giác gì?

      mặt xuất chút nghi hoặc, làm cho lông mi rủ xuống, mặt trắng nõn lập tức vì tình thương mà nảy sinh đơn.

      Trong lòng Triệu Mạnh Tề giống như bị nhéo cái, nụ cười mặt thoáng qua tia bất đắc dĩ.

      Nguy rồi, bé này... Dung tình rất sâu.

      Bết bát hơn chính là... lại đau lòng khi cảm thấy đơn...

      Nhìn rũ hàng mi dài xuống, Triệu Mạnh Tề có xúc động muốn nhéo nhéo má , làm cho cười cái.

      Trong lòng cảnh báo vang lên, Triệu Mạnh Tề sắp mất tự chủ rồi.

      “Tôi còn biết tên là gì.” bên tai , kéo ra khỏi nỗi lòng trầm tư.

      “Dương Tư Dục.” Cũng đến nước này, cũng còn gì giấu diếm.

      “Tư Dục...” tiếng gọi tên , nhìn thẳng vào mắt , “Tôi giúp .”

      “Sao? Giúp tôi cái gì?” Dương Tư Dục nghênh hướng mắt của , bị mấy câu của làm dao động.

      “Tôi giúp biết ràng, biết tất cả...” Triệu Mạnh Tề đột nhiên cúi người, hơi thở nóng rực “Tất cả về người đàn ông kia.”

      Ngơ ngẩn nghênh đón ánh mắt của , Dương Tư Dục trở nên bất động, chỉ là cứng còng nhìn .

      Vũ hội náo nhiệt, tuấn nam mỹ nữ rất nhanh bị phát , nhất là tuấn nam này là chủ nhân của vũ hội ngày hôm nay, nhất cử nhất động càng làm cho người ta chú ý.

      Bọn họ cấp tốc xuất trong tầm mắt Lương Tĩnh Hanh, bởi vì nghe thấy Triệu tiểu thư câu —

      hai tôi dẫn theo phụ nữ sao?” Trong giọng của Triệu tiểu thư có nồng đậm kinh ngạc.

      Lương Tĩnh Hanh đối với tin tức có lợi nhuận, lỗ tai vô cùng linh động, rất nhanh đem tầm mắt chuyển hướng đến, nghĩ thầm, là có vận khí tốt, có thể sắp tới có thể thiết kế cả hai bộ áo cưới cho Triệu gia cũng nên.

      Bất quá mới quay đầu, Lương Tĩnh Hanh liền phát Dương Tư Dục.

      Đương nhiên, cũng đồng thời nhìn thấy bên cạnh dáng người cao ngất, gia thế kinh người, người đàn ông hoàng kim độc thân — Triệu Mạnh Tề.

      Đúng là ngoài sức tưởng tượng của , con người đen của Lương Tĩnh Hanh thoáng qua tán thưởng, trong lòng độc thoại — Tư Dục là có chút tài năng, thừa dịp trong thời gian bận rộn, vậy mà kết giao hộ khách ở Triệu gia rồi.

      Nếu như bọn họ có thể tiếp nhận hai dự án áo cưới của Triệu gia, nghiệp của bọn họ được nâng cao hơn tầng.

      Rất tốt, là quá tốt.

      Chỉ là, Lương Tĩnh Hanh tươi cười cũng lâu lắm, bởi vì chậm rãi phát , tình huống trước mắt giống với suy nghĩ của .

      Ánh mắt của người đàn ông độc thân kia... Tựa hồ có chút chuyên chú.

      Cái tay kia... ở sau lưng Tư Dục làm cái quỷ gì?

      Còn dám ghé sát vào gáy Tư Dục, còn cắn tai nữa sao, còn làm cho nhìn ta chớp mắt, ở trong hội trường, cả hai thâm tình nhìn nhau.

      Trong ngực , bị đột như bị đâm nhát, nảy lên cảm giác hề thoải mái.

      Đứng ở bên, thủy chung mang theo nụ cười khẽ phối hợp với Triệu Mạnh Tề.

      “Kia phải là nhà thiết kế Dương tiểu thư của công ty sao?” Diệp Thời Tần chuyển con ngươi, môi đỏ mọng mỉm cười hỏi.

      Lương Tĩnh Hanh còn chưa kịp mở miệng trả lời, Triệu gia thiên kim bên cạnh nóng ruột dò hỏi.

      “Có phải cũng có qua, ấy tuổi còn trẻ, khả năng thiết kế làm cho người khác kinh ngạc, luôn thần long thấy đầu thấy đuôi, chỉ phụ trách thiết kế áo cưới, Dương tiểu tưh bao giờ tiếp xúc với khách?” Triệu gia thiên kim vô cùng hứng thú.

      “Thân phận của Dương Tư Dục rất ít người biết, vậy mà Triệu tiểu thư lại linh thông như vậy.” Lương Tĩnh Hanh trong miệng đáp lại, đôi mắt đen lần đầu tiên nhìn chằm chằm vào Diệp Thời Tần.

      Tư Dục lúc nào thân thiết Triệu Mạnh Tề như vậy?

      Nhìn?

      Còn nhìn?

      Hai người đứng ở trong hội trường, bốn mắt nhìn nhau, là sợ người khác biết bọn họ giao tình hay sao?

      “Tôi phụ trách giúp ấy thu thập thông tin về chuyện kết hôn, cho nên đương nhiên biết.” Diệp Thời Tần đối với chuyện hôn của bạn vô cùng xem trọng, giống như là chuyện hôn của chính mình.

      “Ừ!” Lương Tĩnh Hanh hưởng ứng tiếng, căn bản nghe cái gì, chỉ là vô ý thức đáp lời.

      Triệu Mạnh Tề cứ nhìn chằm chằm vào ... mũi của Tư Dục có mụn nhọt sao?

      Gương mặt cười khoái trá như vậy, chẳng lẽ Tư Dục thích ?

      Lúc này, Triệu gia thiên kim nhìn thấy người quen, gật đầu chào, xoay người rời trước, chỉ còn Diệp thời Tần và Lương Tĩnh Hanh đứng cùng chỗ, quan sát Triệu Mạnh Tề cùng Dương Tư Dục.

      Đột nhiên, Diệp Thời Tần lên tiếng.

      “Muốn đem nhà thiết kế giấu , cho gặp khách?” chuyển con ngươi nhìn .

      “Là ấy thích, phải tôi giấu ấy.” Lương Tĩnh Hanh lạnh lùng mở miệng, lần đầu tiên cảm thấy, đem giấu ý kiến hay.

      Ít nhất, cần nhìn người đàn ông khác chuyên tâm nhìn , như là muốn nuốt vào trong miệng.

      “Hẳn là hối hận ?” Diệp Thời Tần bên môi có ý cười.

      Tất cả đàn ông, vĩnh viễn biết mình muốn là cái gì, cho đến khi thứ đó sắp biến mất , mới biết cái gì quan trọng nhất.

      Lương Tĩnh Hanh quay đầu, nhìn Diệp Thời Tần bên cạnh, mà hề nhìn thẳng vào mắt , trái lại nhìn Triệu Mạnh Tề cách đó xa.

      “Tôi hiểu được Triệu đại ca, ấy rất có quyết tâm, muốn cái gì đó, dễ dàng buông tha...” Diệp Thời Tần dừng lại, môi đỏ mọng ý cười càng sâu.

      “Tôi chưa từng thấy Triệu đại ca chuyên chú nhìn người phụ nữ như vậy, cho nên, Lương tiên sinh, phải cẩn thận đề phòng, cẩn thận cất kỹ bảo vật bộc quang, có người tính toán đến cướp!” mặt mang chút hứng thú.

      “Cướp cái gì?” Lương Tĩnh Hanh trực giác hỏi lại.

      Diệp Thời Tần trầm mặc, sau đó đem tầm mắt dời về phía Dương Tư Dục, nhàn nhạt

      ấy.”

      Đứng lặng trong hội trường rất lâu, Dương Tư Dục cuối cùng quyết định tạm dừng đối thoại với Triệu Mạnh Tề, có chút cụt hứng dời chỗ khác, hậm hực hờn dỗi thong chuyển bước.

      , giúp biết về Lương Tĩnh Hanh, muốn biết tất cả, mà , thậm chí biết muốn biết những thứ gì.

      “Làm sao vậy? Muốn viết gì đó quá nhiều, nhưng có manh mối sao?” Nhìn bỏ , Triệu Mạnh Tề nhanh chóng đuổi theo.

      Dương Tư Dục trầm mặc , chỉ là cúi đầu , lộ ra cổ duyên dáng, gáy trắng nõn rọi xuống lọn tóc, làm dục vọng Triệu Mạnh Tề muốn vén lên, muốn hung hăng ngửi mùi thơm của .

      “Kỳ thực, rất muốn biết rốt cuộc thích ai, đúng ?” Triệu Mạnh Tề đem hai tay đặt ở sau người, trưng ra khuôn mặt tuấn tú, bộ dáng kia thoạt nhìn, rất có lòng vị đạo.

      Dương Tư Dục trừng , liếc mắt cái.

      “Tôi rất thích đàn ông thông minh, ngờ, đàn ông quá thông minh, cũng làm cho người ta chán ghét.” hừ lạnh tiếng.

      “Cám ơn khen.” như vậy, chắc chắn rất muốn biết đáp án.

      quá thông minh.

      “Thử ! Chỉ nhìn tôi như vậy, vô dụng.” Triệu Mạnh Tề muốn tiếp cận nhiều hơn, vô luận dựa vào phương pháp gì.

      Lần này, Dương Tư Dục trực tiếp ngăn cản đường của .

      “Đừng nữa, tôi tức giận.” xoa eo, vẻ mặt vui.

      “Tại sao lại tức giận? để ý tới cũng phải tôi..” Triệu Mạnh Tề cười đến rất khoái trá.

      “Triệu Mạnh Tề!” tức giận gọi thẳng tên của , “Đừng cho là tôi đối với khách khí, nếu như ...”
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Trà Super thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7



      Lời của vẫn chưa xong, nghe giọng quen thuộc vang lên sau lưng.

      "Tư Dục, sao lại lễ phép với Triệu tiên sinh vậy?" Lương Tĩnh Hanh thầm tới sau lưng , lời dịu dàng như chỉ với mình Dương Tư Dục, nhưng khi tới đây, Triệu Mạnh Tề sớm phát .

      Vừa nghe tới sau lưng mình, cả người Dương Tư Dục như bị điện giật bắn lên quay người lại, lùi về sau mấy bước, vô tình lui vào đứng trong ngực Triệu Mạnh Tề khi bước lên bước đúng nơi dừng lại. Triệu Mạnh Tề đầu tiên cúi đầu nhìn , xác định đứng vững, giây kế tiếp ngước lên đúng lúc thấy Lương Tĩnh Hanh nhíu mày nhìn mình, đôi mắt lộ vẻ bất mãn.

      "Lương tiên sinh, có gì, tôi ngại Tư Dục gọi tôi như vậy." Triệu Mạnh Tề lại bước thêm bước , vừa đủ dán ngực vào lưng , rất hài lòng khi thấy mặt Lương Tĩnh Hanh xanh như tàu lá.

      Xưng hô thân mật như vậy khiến cho sắc mặt Lương Tĩnh Hanh trầm hơn. Tư Dục, chưa bao giờ để người đàn ông để người đàn ông khác nào ngoài gọi như vậy.

      " quen Triệu tiên sinh khi nào? Khó trách lúc tôi mời đến dự tiệc của Triệu gia liền đồng ý." Lương Tĩnh Hanh cố gắng đè nén bất mãn trong lòng, nặn ra nụ cười. Ngàn vạn lần thể đắc tội khách hàng, đó là quan niệm kinh doanh của . Chỉ là, trong suy nghĩ của lại muốn kéo tay Dương Tư Dục, kéo về nơi khác để hỏi cho chuyện gì xảy ra. Khi nào cùng người đàn ông kia quen biết nhau? Tại sao biết?

      "Tôi quên ta, chúng tôi chỉ là..." Dương Tư Dục muốn phản bác, Triệu Mạnh Tề lại ngắt lời .

      "Trước đây chúng tôi từng gặp nhau." Triệu Mạnh Tề nghiêng người về phía trước như có điều suy nghi cười tiếng: " ấy muốn tôi giúp ấy việc."

      Lần này Lương Tĩnh Hanh thèm quen tâm đến ta, nhìn chằm chằm Dương Tư Dục hỏi: " cần ta giúp chuyện gì?" Có cái gì mà thể giúp sao? Phải tìm người ngoài.

      "Cái đó .. cái đó .. " Dương Tư Dục lúng túng biết trả lời sao.

      "Chuyện đó rất gấp, ấy rất khó mở miệng , hơn nữa chỉ có tôi mới giúp được ấy, 'những người khác' đừng mong xía vô, ấy chấp nhận." Triệu Mạnh Tề cố ý nhấn mạnh ba chữ trọng tâm, người nghe ai cũng biết ám chỉ 'người khác' chính là Lương Tĩnh Hanh.

      "Tư Dục?" Sắc mặt Lương Tĩnh Hanh càng khó coi hơn, chỉ thấy nghiêng đầu càng thấp, cằm cũng áp lên ngực người đàn ông kia.

      "Dương.Tư.Duc?" nghiến răng nghiến lợi gọi tên : "Tôi phải với thể làm phiền khách hàng sao, tại sao ..."

      "Tôi phải khách hàng của Tư Dục, tôi là bạn của ấy, chuyện này tôi nhất định phải giúp ấy." Triệu Mạnh Tề để cho có cơ hội hết câu trực tiếp ngắt lời. Đầu Lương Tĩnh Hanh bốc khói.

      Nếu như Dương Tư Dục chỉ cần ngẩng đầu nhìn thoáng qua là phát . Chỉ là, trước sau chột dạ đầu cũng dám ngước lên. cách nào phủ nhận, rất muốn biết người Lương Tĩnh Hanh thích là ai, rất muốn biết nhiều hơn trong lòng nghĩ gì. Mà Triệu Mạnh Tề lại có cách, tin tưởng, có biện pháp.

      Đối với tâm trong lòng của Lương Tĩnh Hanh chưa từng có người biết, mà Triệu Mạnh Tề trêu ghẹo cũng cho biết chút xíu suy nghĩ của Lương Tĩnh Hanh, muốn biết, rất muốn biết. Mặc dù, cũng có chút lo sợ làm như vậy cũng vô ích. Nhưng là, chịu đủ rồi, hơn nữa qua khỏi tối nay, chính mắt nhìn nhìn say đắm người phụ nữ khác, đau... muốn chịu thêm lần nào nữa.

      "Tối nay cùng nhau ăn cơm ." Triệu Mạnh Tề đột nhiên mở miệng hẹn, nhìn Dương Tư Dục nhíu mày.

      " được." Câu trả lời rất nhanh được ra, nhưng cũng phải là của Dương Tư Dục mà của Lương Tĩnh Hanh.

      Dương Tư Dục và Triệu Mạnh Tề cùng lúc quay lại hỏi Lương Tĩnh Hanh: "Tại sao được?" Cả hai đồng thanh nghi hoặc hỏi, Triệu Mạnh Tề lại vui vẻ cười cười.

      "Bởi vì..." Lương Tĩnh Hanh hết sức chán ghét tình huống trước mắt. Cho tới nay, cùng Dương Tư Dục tâm ý tương thông (cả 2 hiểu nhau), đồng thanh người khác, đều là , nhưng tại đột nhiên xuất người đàn ông khác.

      "Bởi vì .. ấy ăn no." Lương Tĩnh Hanh rốt cuộc cũng nghĩ được lý do tốt để : "Cũng trễ rồi, ấy chắc no."

      "Vậy uống cà phê ." Triệu Mạnh Tề từ bỏ, cố ý muốn xem vẻ mặt ghen tuông của người nào đó.

      "Ở đây cũng có cà phê cần gì phải nơi khác?" Khuôn mặt Lương Tĩnh Hanh tươi cười cũng nhịn được nữa. Trực tiếp ra những lời như vậy, cũng còn để ý đến mặt mũi gì nữa.

      Triệu Mạnh Tề phát Lương Tĩnh Hanh địch ý rất mạnh. Đây phải là kết quả khiến vui mừng, nhưng coi như Dương Tư Dục lấy được câu trả lời như mong muốn. Xem ra, nên thừa cơ hội này cho ràng.

      "Tư Dục, tôi có chút chuyện riêng muốn với Lương tiên sinh, em có thể tránh mặt chút?" Triệu Mạnh Tề nhàn nhạt cười .

      Dương Tư Dục mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng hỏi cho ràng, gật đầu sau đó bước .

      Triệu Mạnh Tề và Lương Tĩnh Hanh nhìn nhau, mặc dù mặt hai người đều có nụ cười, nhưng trong lòng đều có tức giận ĩ.

      "Có lời gì, cứ ." Lương Tĩnh Hanh duy trì lịch cơ bản nhất, giọng điệu cứng ngắt, gần như lạnh lùng, cực lực đè nén tức giận trong lòng, chỉ là chưa có trực tiếp với Triệu Mạnh Tề 'có rắm mau thả.'

      Triệu Mạnh Tề cũng quanh co lòng vòng, cười yếu ớt mở miệng: "Ở ngoài thương trường nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa bao giờ thua bất cứ ai." Mới vừa rồi, Lương Tĩnh Hanh ngăn cản hẹn Dương Tư Dục ra ngoài với nhau như có gì đúng lắm.

      "Nếu Tư Dục muốn với , tôi có gì cũng ngăn được ấy." Lương Tĩnh Hanh nhún vai, cảm thấy mình có lỗi gì.

      "Đây là câu trả lời cần chịu trách nhiệm!" Triệu Mạnh Tề vòng hai tay trước ngực, nhìn thẳng Lương Tĩnh Hanh.

      " ấy là người lớn." Lương Tĩnh Hanh phủi sạch trách nhiệm: "Có hay cũng phải chuyện tôi có thể xen vào."

      Triệu Mạnh Tề chỉ cười cười, thể xen vào, vậy câu trả lời vừa rồi đại biểu cho chuyện gì, cự tuyệt đến vui vẻ như vậy: "Xem ra rất vui vẻ." Triệu Mạnh Tề bỏ qua nụ cười mặt .

      "Sao lại như vậy! Triệu tổng muốn mời Tư Dục ăn cơm, uống cafe, tôi còn mừng cho ấy nữa là." Lương Tĩnh Hanh thay đổi bản chất thương nhân, loại tâm tình hài lòng này chỉ cần để trong lòng là tốt rồi, cần phải để cho ai biết.

      "Là thế phải ?" Triệu Mạnh Tề hừ hỏi: "Cho nên tán thành tôi làm như vậy?"

      "Muốn hẹn hẹn nha, chỉ là, Tư Dục biết ấy cảm thấy thế nào thôi." Lương Tĩnh Hanh sảng khoái , trong lòng tự nghĩ: có đồng ý hay phải xem thái độ của .

      Triệu Mạnh Tề cười cười, người đàn ông này cho rằng thể hẹn được Dương Tư Dục: "Nếu như tôi , tôi nhất quyết phải hẹn được ấy, thậm chí vì ấy có thể bỏ hết quan khách hôm nay, chỉ cần mình ấy, biết ấy có vì thành ý của tôi mà cảm động hay ?" Triệu Mạnh Tề đưa ra câu hỏi khó.

      Lương Tĩnh Hanh giật mình. Hôm nay là buổi tiệc lớn, Triệu Mạnh Tề cũng được coi như là nửa chủ nhân, lại vì Tư Dục bỏ lại tất cả .. ta chịu hy sinh lớn như vậy?

      "Xem ra tin tôi có thể làm được. Được rồi, vậy tôi để xem quyết tâm của tôi." Triệu Mạnh Tề xong cất bước định .

      "Rốt cuộc muốn làm cái gì?" Lương Tĩnh Hanh lên tiếng ngăn lại bước chân Triệu Mạnh Tề, đôi mắt lóe lên lửa giận.

      "Tôi chỉ muốn hẹn mình thích ra ngoài ăn bữa cơm, ngược lại ... đến tột cùng là nghĩ gì?" Triệu Mạnh Tề cũng khách khí phản bác lại.

      Lương Tĩnh Hanh cằn răng, ăn khéo léo, nhưng vì câu này mà được lời gì. Nghĩ gì? còn có thể nghĩ được cái gì?

      Nhìn Lương Tĩnh Hanh trầm ngâm, Triệu Mạnh Tề lại khiêu khích: "Tư Dục có phải bạn của ?"

      " phải ..." Lương Tĩnh Hanh cắn răng cho đáp án.

      "Rất tốt." Triệu Mạnh Tề nhìn cười: "Vậy tôi cũng nên hành động rồi." xong, xoay người về phía Dương Tư Dục.

      Lương Tĩnh Hanh sững sờ tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quả đấm, lửa giận ở ngực mãnh liệt thiêu đốt, mà thậm chí cũng biết vì sao. đứng tại chỗ chờ, chờ Dương Tư Dục trả lời như thế nào với lời mời của Triệu Mạnh Tề. Chỉ là, Triệu Mạnh Tề càng đến gần, nhịp tim của Lương Tĩnh Hanh càng đập nhanh hơn, càng lúc càng gấp. Ngay lúc đó, đầu óc vượt qua lý trí, trực tiếp chi phối đến đôi chân, sải bước chạy về phía Dương Tư Dục.

      Triệu Mạnh Tề vừa đến trước mặt Dương Tư Dục, ngay lúc đó Lương Tĩnh Hanh cũng cầm tay cứng rắn lôi về phía cổng. Triệu Mạnh Tề cười thú vị, trực tiếp cướp người sao? Tốt, Lương Tĩnh Hanh rất rốt. Nhìn hai người họ nhanh chóng biến mất trước mặt, trong lòng Triệu Mạnh Tề có chút tiếc nuối. Đối với Dương Tư Dục, mặc dù mới gặp lần đầu, nhưng gương mặt ưu thương của làm tiếc nuối, đối với rất có hứng thú, nhưng cũng phải là có Dương Tư Dục được. Dù sao trái tim ấy cũng cho người đàn ông khác, muốn giành lại có thể khó khăn, như vậy cũng cưỡng cầu (ép buộc).

      Nhưng có thể giúp , để biết được tâm tư của người đàn ông khác, chẳng qua cũng chỉ là cái nhấc tay cũng phí sức gì. Nhìn Lương Tĩnh Hanh lôi kéo Dương Tư Dục chạy , nhìn bộ dạng ham muốn giữ lấy của ta. Triệu Mạnh Tề nghĩ, làm đúng. Ánh trăng sáng tỏ, ánh sao sáng chói, gió mát trong khí còn nghe được tiếng nhạc từ trong hội trường vang ra, còn có bước chân dồn dập của hai con người.

      Dương Tư Dục bị Lương Tĩnh Hanh cầm tay mình chạy như điên hỏi: " kéo tôi đâu?" vừa vừa nhấc làn váy dài để cẩn thận trượt té.

      Lương Tĩnh Hanh trả lời , chỉ kéo đến thẳng đến bãi đậu xe. Cho đến khi đến nơi yên tĩnh, Lương Tĩnh Hanh mới buông cổ tay ra. Dương Tư Dục xoa xoa cổ tay đau, nhìn chằm chằm hiểu hỏi: " uống lộn thuốc?"

      Dương Tư Dục hiểu người luôn ung dung như Lương Tĩnh Hanh sao lại gấp đến nổi chạy như có ma quỷ đuổi theo.

      " quen Triệu Mạnh Tề khi nào? Lương Tĩnh Hanh trả lời mà hỏi ngược lại .

      Đột nhiên bị nhìn chằm chằm như vậy, Dương Tư Dục ngẩn người: "Làm gì giận dữ vậy?" nghi ngờ nhìn lại gương mặt giận dữ của , thậm chí gân xanh cũng nổi lên: "Thế nào? ấy có thù oán?"

      " có." Lương Tĩnh Hanh lớn tiếng trả lời, vẻ mặt đùng đùng giận dữ mà họ thù hận, có sức thuyết phục.

      "Vậy giận chuyện gì?" Dương Tư Dục khom người sửa lại váy, dù sao cũng là phụ nữ, cũng hy vọng mình vĩnh viễn xinh đẹp sáng chói trước mặt người đàn ông mình thích.

      'Giận cái gì' mấy chữ này khiến Lương Tĩnh Hanh càng phát hỏa. tức Tư Dục khi lại cùng người đàn ông kia thân mật, ở trong hội trường liếc mặt đưa tình với nhau, mà thậm chí cũng quen biết người đó. giận Tư Dục cho mình biết và người đàn ông kia quen nhau, thân thiết như vậy .. Trước đó, cứ cho là có bí mật. tức giận mình, cho biết lui tới với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng , lại giống , để cho như thằng ngốc. tức, giận, rất nhiều, rất nhiều chuyện thể hết.

      "Tại sao lại gì?" Dương Tư Dục nhìn cảm xúc mặt Lương Tĩnh Hanh biến chuyển nhưng lại câu nào.

      " quen ta khi nào? Tại sao cái gì tôi cũng biết." Lương Tĩnh Hanh đột nhiên bộc phát mất khống chết rống lên với .

      Dương Tư Dục bị rống lên sợ hết hồn, che ngực, hai mày nhíu chặt: "Tôi quen ta..." lúng túng mở miệng. Mặc dù là ông chủ, nhưng nhiều năm làm bạn, luôn ung dung bình thản, cũng là lần đầu tiên thấy giận dữ như vậy.

      " quen? quên mà để ta gọi là 'Tư Dục'?" Lương Tĩnh Hanh tức giận mở miệng: " người đàn ông xa lạ gọi như vậy, cũng tùy ý ta? phải luôn hung dữ với tôi sao? Nếu cảm thấy để ta gọi như vậy cũng tệ lắm cho nên cũng muốn ngăn cản...?"

      Nhìn liền mạch ngừng, Dương Tư Dục cũng có chút tức giận nào, chỉ nhìn Lương Tĩnh Hanh kinh ngạc nhướng mày, trong lòng có cổ cảm xúc tràn ra. .. thế nào lại tức giận như vậy nha... hơn nữa còn vì người đàn ông mà tức giận... Trong đầu thoáng qua từ quỷ dị, hơn nữa còn là từ chưa bao giờ nghĩ tới. phải là ghen chứ?

      Cho tới bây giờ, Dương Tư Dục rốt cuộc hiểu Triệu Mạnh Tề làm gì. cố ý xuất bên cạnh , làm như vậy để kích thích Lương Tĩnh Hanh sao? Mà tình hình trước mắt xem ra, hình như là ... có kết quả.
      Last edited by a moderator: 31/3/16
      Trà Super thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8


      Ý cười nhợt nhạt xuất môi , kết quả ngoài dự đoán làm tâm tình từ nghi ngờ trở thành vui vẻ. Tình huống chuyển biến ngoài mong đợi, theo bản năng bước về phía trước, vì che giấu nụ cười môi, vô xoay người về hướng khác.


      Cho dù cố gắng che giấu, nhưng nụ cười của vẫn in sâu vào mắt Lương Tĩnh Hanh, nổi giận, nắm tay lôi trở lại. Bỗng nhiên bị kéo ngược về phía sau, lảo đảo cả người rơi vào ngực , bất ngờ bị ôm trọn vào lòng.


      Đột nhiên hương thơm của xông vào, khiến Lương Tĩnh Hanh sũng sờ, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn của , dưới ánh trăng có thể thấy đôi gò má hồng phấn, cặp mắt trong sáng, thẳng tắp nhìn vào mắt . Thân thể phát ra mùi thơm nhàn nhạt, là hương thơm của tóc? Hay là mùi thơm của sữa tắm? Mùi vị này dường như thỉnh thoảng bay quanh chóp mũi trong mấy năm qua, khi vùi đầu trong bản thiết kế.


      Cho tới bây giờ, đều để mùi vị này trong lòng. Bởi vì quá quen thuộc, bởi vì là thói quen, cho nên chưa từng có qua ý nghĩ khác, nhưng ... hương thơm đó giờ đây lại làm cho cảm xúc người ta kinh ngạc, ở trong giây ngắn ngủi, thế nhưng lại mãnh liệt khiến phải sợ hãi. mê muội, ngừng từ từ cúi xuống sát mặt , giống như để xác nhận lại cảm giác đó, mùi thơm này cũng ngửi từng đó năm nhưng sao hôm nay lại hoàn toàn giống nhau.


      Dương Tư Dục thể nhìn thấy hành động của , nhưng có cách nào động đậy, chỉ có thể để gương mặt tuấn tú kia từ từ phóng đại, thậm chí có thể từ trong tròng mắt thâm thúy kia nhìn được bóng mình.


      Đôi mắt như là khích lệ , kiềm hãm được đến gần hơn, đem đôi môi nóng bỏng nhàng đặt lên môi , lần đầu tiên nếm được ngọt ngào.. Vừa hôn lên môi , mê say. Môi mỏng nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của , vừa thơm vừa trơn, như dẫn dụ hôn sau hơn, nhịn được đẩy môi ra, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng .


      Này, này, chuyện này .. bị hôn say đắm, giờ phút này trong đầu Dương Tư Dục còn suy nghĩ được gì, toàn thân mềm nhũn, đầu gối như có lực, giống như là bị rút xương, cả người chỉ có thể dựa vào người . có thể cảm giác bàn tay của siết chặt hông mình, đem dán chặt vào ngực , cảm thụ lồng ngực rắn chắc của .


      Nụ hôn của càng sâu, càng có chút sức lực nào, chỉ miễn cưỡng bám víu vào , đôi tay vòng lên cổ , ngón tay nhắn ở phía sau cổ quấn quít chặt.


      Nụ hôn nóng bỏng lại thành thục chuyển thành liếm hôn, cắn mút, Lương Tĩnh Hanh bao giờ nghĩ rằng tư vị của lại ngọt ngào như vậy, làm cho muốn dừng cũng dừng được. hôn sâu hơn, quyến rũ đáp trả , nhiệt độ cơ thể hai người cũng nóng hơn, mãnh liệt quay cuồng, giống như máu sôi trào, lòng ngực kịch liệt phập phồng.


      Dương Tư Dục mê mang, trúc trắc đáp lại nụ hôn của , học động tác của , quyến rũ lưỡi , nhưng lại bị dẫn dụ quay về miệng mình.


      Cảm giác rung động trong tim mãnh liệt như chưa từng có, cổ họng Lương Tĩnh Hanh tự giác gầm , tay cũng nhịn được ôm chặt hơn, như muốn khảm vào thân thể mình, nghĩ tới ngừng nụ hôn này.


      Nụ hôn nóng bỏng kéo dài lâu, giống như trãi qua cả đời, Lương Tĩnh Hanh mới buông hông ra, môi rời khỏi môi , nhìn đôi mắt như sương mù của , còn có đôi môi bị hôn đến sưng đỏ. Chỉ là, vừa nhìn như vậy, mới ý thức được, vừa rồi mình mới làm chuyện gì. .. hôn ! Trời ạ! vừa mới làm gì? Lương Tĩnh Hanh tự chủ lảo đảo lui về sau bước, gương mặt tuấn tú thoáng chốc tái mét.


      làm sao phạm phải loại sai lầm này? Tư Dục là bạn, là đồng nghiệp, là em hoạn nạn có nhau, thế mà... Lại bi ôm ôm vào ngực, hôn đến quên cả trời đất. Trời ơi! Nguy rồi, phạm phải sai lầm nên có, chặt đứt tương lai mình và .


      Bạn bè là cả đời, tình nhân là thể vĩnh viễn bên nhau, mà lại giống như người điên, đột nhiên ôm hôn . Ngày trước quen nhau, mười năm chung đụng để trở thành bạn tốt, nhưng cư nhiên lại dễ dàng mất khống chế.


      Dương Tư Dục nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vẻ mặt như tin chuyện xảy ra, cũng như bị dọa phát sợ. hít hơi sâu, đừng , chính cũng bị dọa sợ. hôn , hôn rồi. ra, cũng có cảm giác với , ở trong lòng , cũng là người phụ nữ, nụ hôn nóng bỏng, tư vị ngọt ngào khiến thể tin được, nhưng lại chân chân để lại độ ấm môi .


      Cho nên, vừa rồi ghen? phải trước giờ tự mình đa tình? Tự suy nghĩ lung tung?


      Suy nghĩ của Dương Tư Dục hỗn loạn, nhưng nhìn mắt như có gì hoảng hốt, cho dù bị nụ hôn này làm cho choáng váng đầu óc, nhưng trong lòng vẫn là vui mừng. Nhưng trong mắt , nhìn được cảm xúc vui mừng, rất nhanh, rất nhanh phát có cái gì đó đúng.


      "Tĩnh Hanh .." Dương Tư Dục giọng mở miệng, bước lên phía trước bước, vương tay định chạm vào .


      Nhưng bước lên, lại lùi về phía sau bước dài, tay đưa ra giống như con rắn độc thè cái lưỡi dài.


      Lương Tĩnh Hanh đưa tay ngăn bước đến gần mình, chậm rãi lắc đầu, toàn thân cứng ngắt bắt đầu di động, thân thể to lớn phải bước về phía , ngược lại lùi về phía sau.


      "Lương Tĩnh Hanh?" Lần này, Dương Tư Dục gọi cả tên họ , căn cứ vào hiểu biết của về , có dự cảm xấu. Lần này nghe tiếng gọi . Lương Tĩnh Hanh bước chân lùi nhanh hơn, liền mấy bước rất nhanh ngồi vào xe của mình đậu bên cạnh. Nụ cười môi Dương Tư Dục chợt tắt.


      "Tư Dục, xin lỗi." Suy nghĩ hồi lâu, cuối cũng Lương Tĩnh Hanh cũng nặn ra vài chữ, chính là xin lỗi.


      Dương Tư Dục lắc đầu, đây phải là câu trả lời muốn nghe: "Lương Tĩnh Hanh, rốt cuộc là ..." Tại sao sau khi hôn , lại xin lỗi? Là có ý gì?


      "Thực xin lỗi, xin lỗi ..." lắc đầu nhanh hơn: "Mới vừa rồi, mới vừa rồi.. tôi.."


      "Tôi cần xin lỗi." Dương Tư Dục ngắt lời , chỉ muốn biết, đối với việc vừa rồi, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy ghét bỏ.


      " phải,.. thể ... tôi có .. tôi đối với , phải loại cảm giác đó.." Lương Tĩnh Hanh luôn thông minh, nhưng dưới tình huống này, lại làm cho bản thân mình lúng túng đến cũng được ràng.


      Chỉ vài từ đầy đủ, nhưng Dương Tư Dục cũng hiểu ý của Lương Tĩnh Hanh, cảm giác vui vẻ biến mất, như từ Thiên Đàng rơi xuống Địa Ngục. hôn nhưng lại dám thừa nhận mình hôn . Vẻ mặt của sợ hãi như mình hôn phải người đàn ông. xin lỗi , nhận lỗi với , giữa .. phải loại cảm giác đó. Đôi mặ Dương Tư Dục mở lớn nhưng lại vô hồn trống rỗng, giống như vừa bị câu mất thần hồn.


      "Tư Dục..." Lương Tĩnh Hanh khẽ gọi tên , biết bây giờ mình có gì cũng muộn màng, trong lúc vô tình, mất khống chế vượt qua ranh giới mà mười năm nay cố gắng duy trì. làm chuyện nên làm nhưng .. tại sao lúc nãy thấy khó chịu, nhưng sau khi lời xin lỗi lại nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của ? muốn phỏng đoán trong lòng suy nghĩ những gì. chỉ cố hết sức mình làm cho hai người trở lại như lúc ban đầu, muốn cho những cảm xúc mất khống chế kia lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường.


      "Tư Dục, có lẻ tối nay tôi uống hơi nhiều rượu, ngàn vạn lần nên để chuyện lúc nãy ở trong lòng." Lương Tĩnh Hanh hắng giọng .


      Dương Tư Dục chỉ lắc đầu, ' để trong lòng', thế nhưng lại dùng giọng van xin, cầu đừng đem nụ hôn nóng bỏng vừa rồi để trong lòng.


      " , .." lắc đầu, nghe được giọng chính mình. nhất định để việc mới vừa rồi trong lòng, nhưng khắc kia đem nó in đậm vào tim mình.


      Nghe được vậy, vẻ mặt Lương Tĩnh Hanh buông lỏng, mĩm cười: " có thể hiểu là tốt rồi, tôi cũng biết ... chuyện gì xảy ra với mình." Gương mặt Lương Tĩnh Hanh áy náy, giống như mình vừa mới phạm phải sai lầm lớn.


      Dương Tư Dục thở dài hơi, tìm ra từ gì để hình dung được tâm trạng của mình. áy náy của làm cho cảm thấy hụt hẫng, hôn làm cho hạnh phúc, nhưng với , đây là sai lầm. Chỉ là sai lầm. việc kia chỉ phát sinh ngoài ý muốn.


      khẽ cắn môi, buộc mình mĩm cười. Cho tới bây giờ, cũng muốn làm cho khó chịu, thậm chí có bất cứ áp lực nào: " có chuyện gì, cũng chỉ là cái hôn." Đôi môi đỏ mộng của Dương Tư Dục nở nụ cười, mắt nhìn thẳng vào , giống như trong lòng rất vui vẻ. muốn để cho thấy được khổ sở trong mắt mình.


      Rất dễ biết, nụ hôn này có thể cho biết tất cả những việc muốn biết, về tâm của , về suy nghĩ của đối với mình, về ... Rất nhiều, rất nhiều chuyện nên sớm biết . là .. suy nghĩ quá nhiều. Bạn bè, chính là bạn bè, bất luận hy vọng thế nào, ảo tưởng ra sao, bọn họ .. vĩnh viễn chỉ có thể là bạn bè. Tim trong nháy mắt rơi vào đáy cốc, nặng nề khiến đến thở cũng nổi.


      "Chỉ là nụ hôn mà thôi." lặp lại lần nữa, tim như bị dao đâm từng nhát, từng nhát: "Cũng phải chưa hôn qua, tôi để ở trong lòng." Nên hết hy vọng rồi, Dương Tư Dục tự với lòng mình. Có vọng tưởng nhiều hơn cũng chỉ làm tổn thương bản thân mình. nên lui về chổ đứng của mình, thu hồi những tình cảm nên có.


      Nghe lần rồi lần lập lại cầu của mình, biết sao tim nhói lên hồi. Bất chợt lúc này, cảm thấy khoảng cách giữa ngày càng xa.


      "Tư Dục, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?" bất an mở miệng hỏi . Cho tới bây giờ, chưa từng lo lắng phản bội mình, bởi vì lúc nào cũng ở bên cạnh , là người bạn tốt nhất của . Nhưng lúc này, nhìn nụ cười mặt , nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác lo sợ. ràng vẫn còn đứng đây, nhưng lại cảm thấy cách xa, xa .. cơ hồi như rời khỏi .


      Đôi mắt đen của Lương Tĩnh Hanh nhìn thẳng vào mắt Dương Tư Dục, như muốn tìm chút gì đó trong mắt , nhưng lại cụp đôi lông mi dài xuống né tránh tầm mắt , muốn thấy nét mặt . Càng thấy được, trong lòng Lương Tĩnh Hanh càng lo lắng bất an, đôi chân dài lúc nãy lui về phía sau giờ lại tự chủ bước về phía trước.


      Dương Tư Dục lui về sau bước, quyết tâm muốn giữ khoảng cách với . Đủ rồi, đủ rồi. Tim mới vừa rồi rất đau, muốn mình bị tổn thương thêm nữa, chịu đựng thêm nữa. vuốt tóc, mắt híp lại: "Tôi muốn về nghỉ ngơi, đầu có chút thoải mái." tìm lý do rời , trong lúc này cách nào đối mặt với . có tình, nhưng cũng vô tình, quan tâm, nhưng đồng thời cũng làm tổn thương người.


      "Tôi đưa về." Lương Tĩnh Hanh sợ hãi, biết vì sao trong tim lại có loại cảm xúc được.


      "Đừng... cần." Dương Tư Dục chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Nếu quyết tâm muốn kéo dài khoảng cách, ở cùng chỗ, cùng gian với .


      "Tư Dục, ..." Lần đầu tiên Lương Tĩnh Hanh luống cuống tay chân: "Tức giận?"


      "Dương Tư Dục chỉ lắc đầu: " có gì, chỉ là trong người tôi cảm thấy thoải mái." muốn làm khó chịu, cũng muốn làm khó : "Tôi muốn , về chuyện áo cưới của thiên kim Triệu gia, vẫn chưa bàn xong .."


      "Lần sau tôi bàn tiếp, tôi đưa về trước." Lương Tĩnh Hanh thể giải thích vì sao có cảm giác kỳ lạ, như là tại nếu giữ được , biến mất.


      Dương Tư Dục đón lấy ánh mắt , hiểu vì sao lúc này, còn có thể dịu dàng như thế. hít sâu hơi, nhìn thẳng vào mắt , trấn định những cảm xúc rối tung trong lòng. Nhìn vào đôi mắt đe luôn trấn định kia, nhưng giờ lại thay vào đó là vẻ hoảng hốt, như là lo lắng chuyện gì. Lo lắng về nụ hôn kia có thể phá hủy hợp tác của họ bấy nhiêu năm sao? Hay lo lắng rời , thay làm việc sao? Nếu là vậy, lo lắng cũng đúng. muốn làm cho an tâm, nhưng biết nên thế nào, để cho lòng mình cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9



      "Tôi cần bình tĩnh lại chút." Về nụ hôn kia, cũng giống như coi đó là sai lầm, đáng để trong lòng: "Dù sao nữa, tôi cũng thể so sánh với , phải suốt ngày đều có người xếp hàng chờ hôn tôi." cố gắng dùng lời đơn giản nhất để hiểu, về nụ hôn kia, thể hoàn toàn thờ ơ.


      Nghe vậy, Lương Tĩnh Hanh biết nên gì. Cả hai người bọn họ, đều thấy nụ hôn kia khiến họ lâm vào tình thế khó xử, để muốn giữ lại, nhưng lại dám, cũng có cách. trầm mặc, khiến Dương Tư Dục càng thêm đau lòng, đột nhiên kích động muốn lần cho ràng những cảm nghĩ trong lòng .


      "Mới vừa rồi nụ hôn kia, nhắc nhở tôi chuyện..."


      "Hả?" Lương Tĩnh Hanh đứng tại chỗ chờ tiếp.


      "Tôi lâu chuyện đương với ai, cũng quên mất tư vị của nụ hôn." ngước lên những chấm trời, nở nụ cười nhàn nhạt thê lương. Cả ngày vội vội vàng vàng chờ người đàn ông này, bao lâu chưa để cho mình tĩnh tâm lại, thưởng thức màn đêm mỹ lệ.


      thương? nghĩ nên chuyện thương rồi? Lương Tĩnh Hanh run sợ, bởi vì nhìn ra hàm ý trong lời của . Tư vị của nụ hôn? nhớ nhung tư vị của nụ hôn ban đầu? ràng là câu được tự nhiên, nhưng rơi vào tai , lại như cây châm ghim vào lòng .


      Nhìn thẳng vào mắt , sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng Dương Tư Dục có chút sảng khoái. Chẳng lẻ, nghĩ lúc nào cũng canh giữ bên người , nhìn sung sướng trong đám phụ nữ, thể có cuộc sống bình thường sao?


      "Tôi phải về rồi." Dương Tư Dục thở dài hơi.


      " để tôi đưa về, làm sao về?" Lương Tĩnh Hanh vội vàng hỏi.


      "Tôi gọi taxi." Dương Tư Dục thà bộ về nhà cũng cho có cơ hội làm người tốt, tiếp tục thu phục lòng .


      Lương Tĩnh Hanh hai tay nắm chặt thành quả đấm, cũng biết làm sao giữ lại.


      Lúc này, Triệu Mạnh Tề đưa khách ra bãi đậu xe, ngạc nhiên thấy Dương Tư Dục và Lương Tĩnh Hanh vẫn còn giằng co. lịch đưa khách lên xe, sau khi xe chạy , mới tới chỗ hai người: "Tôi nghe thấy vừa rồi có người muốn gọi taxi?"


      "Đúng vậy, tôi muốn về." Dương Tư Dục gật đầu.


      Triệu Mạnh Tề biết chuyện gì mới xảy ra, nhưng nhạy cảm thấy bầu khí khác thường: "Tôi đưa về." Triệu Mạnh Tề hai lời, lấy chìa khóa xe trong túi ra quơ quơ, khẽ chạm vào Dương Tư Dục dẫn tới chỗ xe : "Xe của tôi ở đàng kia."


      " cần..." Dương Tư Dục theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng lại thấy môi mỏng của Triệu Mạnh Tề nở nụ cười.


      "Chẳng lẻ muốn ở đây tiếp tục cùng ta mắt to trừng mắt , tiếp tục dây dưa sao?" Triệu Mạnh Tề nhìn ra được đôi mắt của ưu thương hơn, có loại bi thương đến nỗi chết tâm, giống như bị người ta đâm dao.


      Lương Tĩnh Hanh cái gì? Làm cái gì? câu khiến Dương Tư Dục mềm nhũn bất lực còn cự tuyệt nữa, tay cũng rũ xuống, lông mi dài chớp chớp, biết lúc này mình nên rời mới là tốt nhất.


      "Cám ơn." Dương Tư Dục cuối cùng chỉ được hai chữ. Dưới hướng dẫn của Triệu Mạnh Tề biến mất trước mặt Lương Tĩnh Hanh. Dọc theo đường , luôn trầm mặc. Triệu Mạnh Tề ngoại trừ hỏi địa chỉ của cũng thêm gì, để có thời gian bình tĩnh tâm tình của mình.


      Sau hồi lâu, xe dừng lại khi đèn giao thông, Dương Tư Dục lúc này mới quay đầu lại tò mò nhìn : " biết phải thông minh hay là thích xen vào chuyện của người khác." bất đắc dĩ mở miệng.


      "Đương nhiên là thông minh." Triệu Mạnh Tề chút khiêm tốn tiếp, dời tầm mắt nhìn : "Chỉ là thông minh của tôi, làm cho đau lòng."


      Dương Tư Dục xì tiếng: "Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng .. giúp tôi hiểu." Để cho biết si tâm vọng tưởng cũng vô dụng, nhận sớm chút, mới là chuyện nên làm.


      Triệu Mạnh Tề gật đầu, khi đèn xanh sáng lên, nhấn chân ga, xe chậm chạp tiếp tục chạy về phía trước. khí lần nữa rơi vào yên lặng.


      "Người ta , người ngoài bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, người đàn ông kia đến nỗi có chút cảm giác nào với ." Triệu Mạnh Tề cầm tay lái, mở miệng .


      " đủ." lắc đầu: "Tình cảm như vậy muốn lâu dài quá cực khổ, có lẻ buông tay tốt hơn." Buồn bực tích tụ lâu, cộng thêm liếc mắt cái nhìn ra được tình cảm của mình đối với Lương Tĩnh Hanh, Dương Tư Dục cũng muốn giấu diếm nữa.


      " muốn buông tay?" Triệu Mạnh Tề cười hỏi.


      Dương Tư Dục dùng sức gật đầu. Nỗi đau vừa rồi khiến còn dũng khí tiếp tục thầm nữa.


      " như vậy rồi .." Triệu Mạnh Tề đột nhiên buông ra câu: "Tôi muốn theo đuổi ."


      Dương Tư Dục nghe xong ngẩn ra, quay đầu nhìn vào gò má Triệu Mạnh Tề lái xe: " giỡn sao?" Dương Tư Dục nhăn mày.


      " phải." Triệu Mạnh Tề lắc đầu, lại gặp đèn đỏ, xe ngừng lại. quay đầu, nghiêm túc lần nữa với : "Có thể để tôi theo đuổi em?"


      Nhìn ánh mắt nghiêm túc của , Dương Tư Dục câu cũng ra, chỉ kinh ngạc nhìn .


      Trong hội trường, Lương Tĩnh Hanh mất hồn mất vía, giống như con ruồi đầu tới lui, nghĩ tới Dương Tư Dục ngồi xe Triệu Mạnh Tề, trong lòng thoải mái. Triệu Mạnh Tề này, là Trình Giảo Kim từ đâu chạy tới? Tại sao lại xen vào chuyện của và Dương Tư Dục? ngừng nhìn đồng hồ tay, tính toán lộ trình từ nơi này về nhà Dương Tư Dục, giống như chảo nóng, cả người có cái gì đúng. Tại sao còn chưa trở lại? đâu rồi? Nghĩ tới lời của Dương Tư Dục, lâu chuyện thương ...


      có thể hay vui mừng cùng Triệu Mạnh Tề tới lui? Trong đầu Lương Tĩnh Hanh giống như có trái boom nổ ra, đầu đột nhiên rất đau. Trong tầm mắt, xuất Triệu gia thiên kim, ngày hôm qua ở trước mặt ấy thề sắt thề son muốn lui tới với Diệp Thời Tần. Bên cạnh hai có tân khách, nên thừa dịp này tới tiếp tục đoạn đối thoại lúc nãy, thậm chí là hẹn Diệp Thời Tần du lịch. Nhưng chút suy nghĩ muốn bước cũng có. cái gì cũng muốn , thậm chí quan trọng nhất là làm ăn và phụ nữ, vào giờ phút này cái gì cũng muốn để tâm, chỉ muốn biết Tư Dục về đến nhà chưa? và Triệu Mạnh Tề là bạn bè hay là ....


      Cái chữ kia, muốn , cũng muốn nghĩ, có thể là bắt buộc mình được nghĩ tới. Thời gian trôi qua rất nhanh, giờ sau, đáng lẻ Triệu Mạnh Tề nên trở về nhưng lại thấy người. cầm điện thoại lên, gọi cho Dương Tư Dục, tự với mình chỉ muốn xác nhận an toàn về đến nhà, chỉ là việc làm của người bạn nên làm.


      Tiếng chuông vang lên lần được nghe máy, Lương Tĩnh Hanh cố gắng đè nén giọng vội vàng của mình mở miệng: "Về đến nhà chưa?"


      ".. Vẫn chưa." Dương Tư Dục trầm ngâm hồi lâu mới trả lời: "Tôi và Triệu Mạnh Tề ăn, ấy bận tiếp khách bữa tối còn chưa ăn gì."


      "Hả?" Ngực Lương Tĩnh Hanh giống như bị ai đấm cho quyền. lại cùng người đàn ông khác ăn cơm? cũng là đàn ông đương nhiên cũng nhìn ra được cảm xúc trong ánh mắt của người đàn ông khác, chỉ là ngờ tới Triệu Mạnh Tề vậy mà lòng.


      Triệu Mạnh Tề thích Tư Dục, đó là , nhưng lại hiểu tâm tư của Dương Tư Dục. Cho tới bây giờ, cũng chưa nghe qua cự tuyệt ta.. Tim lại có cảm giác thoải mái, giống như mắc xương trong cổ họng, nên cúp điện thoại, nhưng lại bỏ được, lại muốn tiếp tục , nhưng biết đây phải là lúc chuyện.


      Dương Tư Dục ở đầu dây bên kia nhàng thở dài. còn muốn thế nào đây: "Nếu như có chuyện gì, ngày mai đến công ty chúng ta tiếp." Dương Tư Dục chủ động cúp điện thoại, để cho mình có thời gian mềm lòng.


      Lương Tĩnh Hanh vẫn còn cầm chặt điện thoại trong tay, lòng trầm xuống. Ngay cả cơ hội với về đến nhà gọi điện thoại lại cho cũng có, giống như câu cũng muốn với . mơ hồ nhận ra, nụ hôn kia, đem quan hệ của hai người làm hỏng rồi. chỉ biết tại sao mình lại để ý như vậy? lấy hiểu biết của mình đối với Tư Dục, là người rất dễ, cũng so đo với . Nụ hôn kia, có thể đối với quan trọng.


      Trong khi coi trọng nụ hôn với , lại có thể ăn cơm cùng người đàn ông khác, chấp nhận tình cảm mới, nhưng tại sao lại buồn bực? Phiền lòng, nôn nóng, bực mình cất điện thoại. Lương Tĩnh Hanh tự với mình, chỉ là suy nghĩ quá nhiều, trở về ngủ giấc, tất cả khôi phục lại như cũ. Tất cả trở về tình trạng ban đầu.


      Sau đêm dạ vũ cùng nụ hôn nóng bỏng mất khống chế kia cũng qua được tuần. Tất cả trở về tình trạng ban đầu rồi sao? Có lẻ vậy. Bọn họ cùng nhau làm việc, nghiêm túc thảo luận chuyện bản thảo, Dương Tư Dục chút tức giận nào, thậm chí còn làm thêm đẩy nhanh tốc độ, hợp đồng áo cưới mới.


      Nhưng khi bản thảo hoàn thành gọi điện thoại cho , mà hôm sau làm đưa cho thư ký đặt bàn làm việc của . Nhìn chằm chằm bản thảo được vẽ xong, rất lâu cũng lên tiếng. Tất cả giống như có thay đổi. Nhưng thực tế, hoàn toàn giống. mời , như nhân viên đối với ông chủ, hoàn thành cầu của , chính là kết thúc trách nhiệm của , thêm dù chỉ câu, mặt chỉ có nụ cười nhàn nhạt, xa cách. Nụ cười xã giao.


      Đáng chết, nghĩ mình có thể ghét nụ cười mặt đến vậy. Bên ngoài có tiếng gõ cửa , thư ký đẩy cửa vào, lại đặt bàn xấp bản thảo: "Đây là bản thảo thiết kế của Dương tiểu thư." mặt thư ký là nụ cười nghề nghiệp.


      " ấy đâu?" Nhìn chằm chằm xấp giấy được người khác đưa tới, Lương Tĩnh Hanh cảm thậy mình chịu đủ rồi.


      "Dương tiểu thư ấy ký tên xong về trước." Thư ký truyền đạt lại lời của Dương Tư Dục, mặc dù trong lòng nghi hoặc, tại sao những bản thiết kế này lại nhờ đưa đến. Nếu như nhớ lầm, đến công ty này làm mấy năm nay, bản thiết kế đều do Dương Tư Dục và ông chủ trực tiếp xử lý.. Nhưng là thư ký chuyên nghiệp, chỉ có thể làm mà được hỏi chuyện riêng, cho nên chỉ biết giữ im lặng.


      " ấy rất vội sao? Có chuyện gì gấp lắm sao? Gấp đến nổi gặp mặt bàn luận với tôi chút cũng có thời gian sao?" Lương Tĩnh Hanh chất chứa tức giận lâu, rốt cuộc cũng bộc phát.


      Thư ký sững sờ. Những năm gần đây, lần đầu tiên thấy ông chủ của mình nổi giận, im lặng lâu ra lời.


      Lương Tĩnh Hanh cắn răng, ý thức được mình mất khống chế: "Thôi, tự tôi tìm ấy." Dứt lời, cầm lấy bản thiết kế bàn ra khỏi phòng đến bãi đậu xe. ngồi vào sau tay lái, dùng sức đóng mạnh cửa xe, nhớ tới tuần trước, vẫn còn ngồi trong xe vui vẻ chuyện với , tuần lễ sau, thậm chí ngay cả phòng làm việc của cũng muốn vào.


      Tức, tức chết ! nhấn chân ga, vội vàng về hướng nhà . Mấy ngày nay cố gắng đè xuống nhớ nhung, giờ phút này bộc phát. Lúc này oán hận thay đổi, tức giận mình quan tâm, nhưng vẫn coi thường mà im lặng, tại sao lại có cái cảm giác hết sức quan tâm này. chỉ lòng nghĩ, hy vọng lại có khoảng cách xa như vậy, muốn thử thay đổi, thử kéo trở về. cho là, chỉ muốn những thứ này, muốn khôi phục lại tình bạn mà họ có từ lâu.


      Cho đến khi đến trước cửa nhà , thấy người đàn ông khác đưa về, thấy cười với người đàn ông khác... Tất nhiên, người đó chính là Triệu Mạnh Tề. Tâm tình lập tức biến đổi nhanh chóng, tức giận mãnh liệt. Khoảng cách xa, có thể thấy Tư Dục cười, đôi mắt Tư Dục rũ xuống, Tư Dục nâng khóe môi mê người lộ ra đồng tiền nho .. tất cả phải dành cho . phải .. phải dành cho . giấu đươc phẫn nộ, kích động, tức giận cùng ảo não, nhiều loại cảm xúc giống nhau trong tim sôi trào.


      Cho đến lúc đó, Lương Tĩnh Hanh mới hiểu được, cái muốn chỉ là tình bạn. chỉ cần là bạn , đồng nghiệp của , em của , càng muốn... nụ cười vui vẻ hạnh phúc kia, cái nhìn kia chỉ dành cho . muốn là người đàn ông duy nhất trong mắt . chán nản gục tay lái, huyệt Thái Dương mơ hồ đau. phát mình sai, cho tới bây giờ hơn mười năm vẫn biết được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :