1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đủ rồi, anh yêu em - Chanh Tâm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5.1:

      cái miệng ngọt chết người, lúc chuyện, thương, những lời ngon tiếng ngọt, thậm chí có thể đến thiên trường địa cửu.

      Nhưng chưa bao giờ những lời đó với , nhưng hiểu, tất cả đều là giả. Trong lòng , chưa từng nghiêm túc với ai, quan tâm người nào, thậm chí chưa từng có ý định dừng chân với người phụ nữ nào.

      Nhưng .. tình huống phát triển, nhưng có cách nào đoán được hướng nào.

      "Tư Dục, giúp tôi! Nể mặt giao tình của chúng ta nhiều năm, giúp tôi, chỉ cần lấy được dự án áo cưới này, về sau, lập gia đình, từ áo cưới, bánh cưới, mình tôi tài trợ, tuyệt đối có nửa câu oán than."
      càng càng đưa ra nhiều điều kiện hậu đãi, cho có thời gian suy nghĩ: " cũng biết áo cưới do chúng ta thiết kế, phải trăm cũng chục vạn, có thể tiết kiệm ít!" rất hưng phấn đưa ra nhiều điều kiện.

      Dương Tư Dục nhìn , ra lời. tự cho là mình đưa ra con mồi béo bở hấp dẫn mắc câu, nhưng nghĩ đến, nếu như có ý định kết hôn, những mồi câu kia hoàn toàn có ý nghĩa..

      nghĩ đến kết hôn, nhưng, là muốn gả cho ai, lại chẳng thèm để ý chút nào. muốn giúp giao thiệp lấy về dự án kia, đây phải là chuyện đau nhất. Chuyện làm đau nhất chính là, chuyện để cho tận mắt chứng kiến cùng phụ nữ khác dây dưa, trao cho người phụ nữ khác nụ cười quyến rũ của , trao cho người phụ nữ khác ánh mắt chết người của .

      Gần như là thất vọng đến cực độ, trong nháy mắt chiếm lĩnh hết tâm tư , hai mắt lạnh lẽo, đôi môi tái nhạt, nghe được chính giọng của mình: "Được."

      Cuối cùng, cũng đáp ứng thỉnh cầu của . Dương Tư Dục rũ mắt, để mặc cho lòng mình trầm xuống. cũng muốn thử.. xem nhẫn nại của mình đối với còn bao lâu nữa.

      Bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự lớn, lúc trước yên tĩnh, con đường lớn vắng vẻ, nay trở nên sáng rực từ đầu đường đến cuối đường. Triệu gia nhà lớn.

      Cánh cửa được đúc bằng đồng rộng mở, thực khách đông đảo, sân cỏ xanh mơn mởn trở thành bãi đậu xe, có thể thấy được thể diện của chủ nhân rất lớn, các nhân vật lớn trong giới thương trường đều có mặt đầy đủ, khí rất náo nhiệt.

      Lương Tĩnh Hanh cũng nằm trong danh sách khách mời, mang theo bạn là Dương Tư Dục, đúng giờ đến nơi. Xuống xe, hai người thẳng đến hội trường,

      Lương Tĩnh Hanh mặc dù khoác tay Dương Tư Dục, thái độ lịch thong dong, nhưng đôi mắt sắc bén đảo quanh vòng trong hội trường tìm kiếm, rất nhanh phát ra mục tiêu cũa bọn họ tối nay.

      "Triệu tiểu thư ở đằng kia." Lương Tĩnh Hanh vào tai Dương Tư Dục.

      Nhìn theo tầm mắt , Dương Tư Dục nhìn thấy Triệu tiểu thư đứng cách đó xa, bên cạnh có mỹ nhân tóc dài.

      Diệp Thời Tần, làm việc cho công ty của gia đình, sau khi tốt nghiệp đại học trở về, tự thành lập công ty bên ngoài, là bạn thân của Triệu tiểu thư, cũng là đối tượng Lương Tĩnh Hanh muốn theo đuổi tối nay.

      Lấy ánh mặt của người phụ nữ để chấm điểm, ấy có mái tóc dài tự nhiên, hai mắt to lại có thần, chứa đựng ý cưới nhàn nhạt, rất ưu nhã lại có phong cách, làm đàn ông nhìn chớp mắt.

      " ấy rất đẹp." Dương Tư Dục dịu dàng mở miệng. rất muốn bắt bẻ người phụ nữ trong mắt , nhưng lại chịu thua kém, người phụ nữ kia xác thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

      "Ai? Triệu tiểu thư?" Tròng mắt đen của Lương Tĩnh Hanh nhìn chằm chằm Diệp Thời Trần, giay nháy mắt.

      Dương Tư Dục trả lời, chỉ yên lặng dời đôi mắt trong vắt nơi khác, gắng thu lại tam tư chua xót của mình. Từ khi bước vào hội trường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mỹ nhân tóc dài đó, giống như chớp mắt cái cũng sợ mất .

      Tối nay, tỉ mỉ trang điểm, mái tóc dài được bới đỉnh đầu, lộ ra cái gáy duyên dáng, mặc dù lễ phục màu đen khiêm tốn, nhưng lại được thiết kế rất gợi cảm, váy đuôi cá, bên hông được khắc hoa thành từng đường ôm gọn vòng eo mảnh khảnh.

      Chẳng qua, đặt trong lòng, chỉ nhàn nhạt khen câu - tối nay rất đẹp.

      Xinh đẹp hơn, cũng chỉ là Diệp Thời Tần xinh đẹp. Mà Diệp Thời Tần xinh đẹp cũng cần mở miệng , chỉ nhìn đôi mắt lên tất cả.

      "Tôi quen với những giao thiệp như vậy, tôi hít thở chút, để bàn xong hợp đồng này, tốt nhất nên chuyện với Triệu tiểu thư trước rồi hãy tán ."

      Dương Tư Dục bỏ lại mấy câu , xoay người rời . Muôn trơ mắt thấy nhìn người phụ nữ khác đến chảy nước miếng .. xin lỗi, có lòng vị tha lớn như vậy.

      Lương Tĩnh Hanh quay đầu nhìn cái, gì, chỉ nghĩ quen với những trường hợp náo nhiệt, rất nhanh chuyển mắt sang mục tiêu của mình tới.

      Dương Tu Dục đưa mắt tìm kiếm, chọn góc yên tĩnh đến. nhạc vẫn vang lên, mọi người còn huyên náo, nhưng lỗ tai dường như ngăn cách tất cả, muốn nghe thấy bất cứ điều gì.

      Rất nhanh, lễ phục màu đen biến mất sau cây đại thụ, hai vai trần trắng trẻo mặc dù mê người, nhưng cũng ai có thể thấy được nơi ngồi.

      Cho tới nay, tự nhận mình thích hợp với những buổi tiệc như vậy, cho nên đối với tất cả lời mời đều cự tuyệt. Bởi vì Lương Tĩnh Hanh mở miệng, mới căn răng đồng ý, chỉ là ...

      Đôi mắt trong suốt sáng ngời, tự chủ được hướng đến nơi náo nhiệt, rời tiêu điểm của mình - Lương Tĩnh Hanh.

      cười, nụ cười tràn đầy tự tin, làm cho người ta cảm phục, phong thái ưu nhã, trách được phụ nữ đối với hồn siêu phách tán, lòng hãm sâu.

      Nhìn thỉnh thoảng vài câu với Triệu tiểu thư, thỉnh thoảng như bên tai Diệp Thời Tần, hết sức thong dong. Chỉ là .. bên môi Diệp Thời Tần chỉ mang nụ cười lễ phép, xem ra .. Mị lực của mất ưu thế, phải thêm chút sức mới được.

      Môi khẽ nâng lên, ở nơi ai chú ý, đôi mắt trong sáng cũng giấu diếm chứa đầy vẻ ưu thương. Tim của , có ở người .

      "Haizz.." Thở dài cái, Dương Tư Dục lúc này mới hiểu, tự làm khổ mình đến thể giải thích được sao nên nông nỗi.

      Đến nơi này, là muốn tránh , nhưng ngờ, đến rồi vẫn mực nhìn chằm chằm .

      "Có có biết bây giờ điện thoại dộng được sử dụng rất tốt, chụp hình ' ta', có thể ngắm nhìn lâu hơn." Đột nhiên có giọng đàn ông vang lên phía sau.

      Bị sợ Dương Tư Dục quay đầu lại, lảo đảo lùi lại ba bước chân. bàn tay rất nhanh đưa ra, ôm ngang hông , ổn định thân thể , miễn cho thân tinh xảo lễ phục lại ngả chổng chân lên trời.

      "Cám ơn." Dương Tư Dục xấu hổ đứng lên, đưa tay đẩy bàn tay ôm bên hông ra, ta ngược lại rất lịch thu tay, có chút ý xấu dừng lại.

      Trong góc tối, người đàn ông toàn thân tây trang màu đen, mặc dù phong cách khiêm tốn, nhưng người may ràng rất để tâm, hết sức hợp với thân hình.

      Lấy góc độ thiết kế sư mà , bộ tây trang người ta phơi bày đầy đủ hai vai rộng lớn, thắt lưng thẳng tắp, xem ra thân hình rất cao lớn.

      "Núp trong bóng tối dọa người, phải là hành động thân sĩ nên có." Dương Tư Dục chuyện rất thẳng thắn, nhắm thẳng vào sai lầm của ta.

      Trong góc tối truyền đến tiếng cười của người đàn ông: "Núp trong bóng tối dọa người, phải là hành động của thân sĩ .. Như vậy, núp trong bóng tối rình đàn ông, chính là hành động rất kín đáo?"

      Người đàn ông trong bóng tối hỏi ngược lại, trong lời ràng có ý nhạo báng. Nghe được như vậy, Dương Tư Dục biết, lúc nhìn Lương Tĩnh Hanh cẩn thận để người này phát .

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi!!! hóng quá mà lâu quá

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.2:

      muốn mở miệng giải thích, nhưng lại cảm thấy đối với người xa lạ, giải thích những điều kia cũng vô ích.

      lúc ngẩn ra, người đàn ông ra khỏi bóng tối, lộ ra thân người.
      Trung hậu thành , gương mặt đàn ông chân thành.

      A... khuôn mặt này nhìn rất quen.

      "Tôi , nghĩ nên chụp tấm hình sao? Tôi thấy ngắm ta cũng chảy nước miếng rồi kìa." Người đàn ông nghiêm túc đề nghị.

      "Thứ nhất, năng lực tự chủ của tôi rất tốt, để nước miếng chảy ra. Thứ hai, tôi nhìn chằm chằm ta, phải nguyên nhân như nghĩ, ta là ông chủ của tôi, tôi phải chú ý đến tình trạng của ta, tuỳ thời còn tiếp ứng." đường hoàng giải thích.

      Người đàn ông như bừng tỉnh hiểu ra: " ra là như vậy, tôi hiểu." cười cười, giọng mặc dù vẫn có chút giễu cợt, nhưng cũng bớt rất nhiều.

      Nhìn ra người đàn ông này đường nghĩ nẻo, Dương Tư Dục lắc đầu: "Đàn ông cười như vậy, rất đáng ghét, nhất là đối tượng được báo chí tạp chí viết đầy mặt báo để đẩy mạnh tiêu thụ. Là người đàn ông độc thân hoàng kim có hai, Triệu gia Đại thiếu gia, Triệu Mạnh Tề tiên sinh." miễn cưỡng kéo ra khuôn mặt tươi cười.

      Mặc dù trong lòng vẫn biết, lời này cũng êm tai, nhưng muốn che dấu bất mãn của mình. Bị người ta rình trộm bí mật của mình quá xấu hổ, người kia còn cố tình đạp vào nỗi đau của , làm cho có cách nào bình tĩnh nổi.

      Triệu Mạnh Tề mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên: " biết tôi?" khẽ cao giọng, vai tựa vào đại thụ kế bên, từ đầu đến cuối mặt vẫn là nụ cười chưa tắt.

      "Đây là địa bàn của Triệu gia, tôi nên biết ." Sắc mặt Dương Tư Dục giận hờn nhìn thay đổi, tuỳ tiện tìm lý do, trả lời lấy lệ.

      Biết , cũng phải như mình , chỉ là vì bước vào nhà của người ta, cũng nên tìm hiểu tình hình chút. Thân là nhà thiết kế áo cưới, mỗi người chưa lập gia đình, nhất là người có địa vị trong xã hội đều là khách hàng của , cũng nên chú ý.

      Đó là tìm kiếm khách hàng.

      Bất quá, trải qua chuyện vừa rồi, Dương Tư Dục cho rằng bọn họ còn có thể làm đối tác.

      " biết tôi, còn chuyện với tôi như vậy?" mặt Triệu Mạnh Tề đầy hứng thú. Phụ nữ biết , cũng nhạc nhiên lắm. Chỉ kinh ngạc, người phụ nữ này biết , nhưng vẫn chuyện với như vậy, thái độ tự nhiên giống như chuyện với người qua đường nào đó, thậm chí còn lười phải che giấu chán ghét trong mắt.

      biết , vì nhiều chuyện, dòm ngó nhìn chăm chú người đàn ông khác. Triệu Mạnh Tề phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mới vừa rồi thế nhưng lại quản được miệng của mình, dám cắt đứt suy nghĩ của .

      Chỉ là bởi vì, quá bi thương, đôi mắt trong veo kia như có thể bất cứ lúc nào rơi lệ. chưa bao giờ thấy được ánh mắt của người phụ nữ nào thâm tình, chuyên chú như vậy, nhất là người đàn ông kia lại vui vẻ trò chuyện với người phụ nữ khác.

      phải là người dễ dàng mềm lòng, nhưng bởi ánh mắt mà cảm thấy đau long. Nếu như quấy rầy có thể tạm thời cắt đứt thương tâm của , vậy cũng nguyện ý thử lần.

      "Có người bởi vì là Triệu Mạnh Tề mà chuyện với như vậy?" Dương Tư Dục học thái độ của , cũng thu lại tức giận của mình.

      có thể bớt phóng túng, nhưng muốn. Đó là lý do vì sao thích hợp với những trường hợp giao tiếp, chỉ thích nhốt mình trong phòng vẽ tranh thiết kế.

      tốt quá, chẳng những chọc giận khách hàng tiềm năng trong tương lai, mà kế hoạch tiếp cận với thiên kim của Triệu gia cũng biến mất.

      Triệu Mạnh Tề đầu tiên là ngẩn người, sau đó vui vẻ cười lên: "Ha ha ha, ha ha.. ha ha." Mới đầu, chỉ là biết trả lời sao, nhưng càng cười càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí càng vui vẻ cười to hơn.

      Dương Tư Dục có chút hiểu nhìn chằm chằm , đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.

      " xin lỗi... hahhah... xin lỗi, tôi ... hahah.. có cách kềm chế." Triệu Mạnh Tề cố gắng khống chế mình, nhưng là vui vẻ từ đáy lòng tràn ra, như là sóng nước càng lan rộng hơn.

      "Tôi ra ngoài." Dương Tư Dục khẽ nhếch mày, tiếc nuối mình có tâm tình vui vẻ như : " cao hứng tôi có thể làm vui vẻ."

      nhún vai khẩu bất đối tâm, dối trả trưng ra khuôn mặt tươi cười, xoay người rời .

      "Từ từ .." Triệu Mạnh Tề hắng giọng, ngưng cười, bước đến trước mặt : "Tôi thành xin lỗi, , xin lỗi, xin tiểu thư đừng nóng giận, cũng đừng vội vả bỏ ."

      Dương Tư Dục nhìn đưa tay ra, từ từ nhìn lên khuôn mặt thành khẩn của , nhìn thẳng vào mắt . có thể nhìn ra được, ta lòng xin lỗi mình. luôn luôn nóng nảy, giận cũng nhanh mà hết cũng nhanh, cần thiết phải làm quá đáng, chứ đừng chi, đưa tay đánh người tươi cười.

      "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của , nhưng tôi cũng muốn ngoài." Dương Tư Dục hướng về phía gật đầu.

      đến đây, chỉ muốn làm cho mình tỉnh táo hơn, nhưng nếu được, cũng cần thiết phải ở lại.

      "Ách.." Triệu Mạnh Tề thấy cương quyết muốn rời , khó có được chút luyến tiếc chấm dứt vui vẻ ngắn ngủi này: "Ở lại tôi cho biết vì sao tôi cười vui vẻ đến vậy."

      Nghe vậy, mày Dương Tư Dục nhếch cao. Về chuyện này, có hứng thú muốn biết: "Được, tôi ngược lại rất muốn biết, tôi gì khiến cười đến vậy."

      học nâng cánh tay, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, bờ vai trần hết sức mê người.

    4. Isenharal

      Isenharal New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Hóng tiếp, hay

    5. Trà Super

      Trà Super New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      1
      lâu vậy bạn
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :